Rừng sâu không bao giờ chào đón người lạ một cách dễ chịu. Khi Ashoka tiến vào giữa tán cây rậm rạp, ánh sáng mặt trời lọt qua những kẽ lá chỉ đủ để vẽ lên mặt đất những mảng sáng nhạt. Không khí ẩm ướt và mùi đất mùn nồng nặc dồn vào mũi cậu, khiến hơi thở trở nên khó nhọc hơn. Tiếng lá cây xào xạc dưới chân, tiếng chim hoang hốt hoảng cất lên từng hồi, tất cả như đang cảnh báo một điều gì chưa biết.
Ashoka đi một mạch, dường như không còn nhận ra khoảng thời gian trôi qua. Mỗi bước đi đều là một thử thách: Rễ cây ngoằn ngoèo, bùn nhão, đá trơn trượt. Nhưng trong lòng cậu, một quyết tâm âm ỉ không cho phép dừng lại. Cậu cần tìm một nơi yên tĩnh, nơi cậu có thể tĩnh tâm và hiểu rõ hơn những gì đang diễn ra trong cuộc đời mình.
Sau vài giờ băng rừng, Ashoka phát hiện một khe nứt lạ nằm sát chân núi đá. Vách đá dựng đứng, rêu phủ xanh mướt, và những khe hở sâu hun hút khiến cậu vừa sợ vừa tò mò. Dân làng từng kể rằng khu vực này là "đất cấm", nơi những linh hồn và quái vật ẩn náu, không ai dám bén mảng vào. Nhưng nỗi tò mò trong Ashoka mạnh hơn sự sợ hãi. Cậu hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước vào khe núi.
Bước chân Ashoka khua đá vụn, âm thanh vang vọng trong không gian chật hẹp như một nhịp tim nặng nề. Không khí càng lúc càng lạnh lẽo, mùi đất ẩm nồng pha lẫn mùi khói cũ từ những vụ sét đánh lâu đời. Cậu đẩy mạnh bản thân tiến sâu hơn, mắt dò tìm mọi dấu hiệu khả nghi. Vách đá bên cạnh được phủ những ký hiệu lạ, khắc chồng lên nhau, ánh sáng mặt trời len lỏi chỉ đủ để lộ vài ký tự hình học kỳ dị.
Khi Ashoka chạm tay lên một tảng đá lớn, bỗng cảm nhận được một sức nóng kỳ lạ lan vào lòng bàn tay. Tảng đá trơn nhẵn nhưng như ẩn chứa một nguồn năng lượng âm ỉ. Không hiểu vì sao, cậu kéo tay xuống, lòng dấy lên một cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích. Trong một khoảnh khắc, cậu nhận ra rằng mình vừa chạm vào một ấn phong cổ, thứ mà dân làng đồn rằng đã phong ẩn sức mạnh của những kẻ cổ xưa.
Bất cẩn, Ashoka đặt cả tay lên bề mặt tảng đá, cố gắng đọc những ký tự. Và ngay lập tức, mặt đất rung chuyển. Một ánh sáng đỏ lóe lên từ các khe hở đá, lan tỏa như nhịp tim rực lửa. Tiếng thì thầm vang lên, âm thanh lạ lùng, vừa như lời, vừa như tiếng gió rít qua khe núi. Ashoka giật mình, lùi lại vài bước, tim đập mạnh.
"Cái gì.. Đây là?" cậu thều thào, giọng run rẩy.
Nhưng lời nói của cậu nhanh chóng bị tiếng vang của khe núi nuốt mất. Ánh sáng đỏ bừng sáng mạnh hơn, chiếu rọi lên những ký tự trên đá, khiến chúng dường như chuyển động, uốn lượn theo một nhịp điệu riêng. Ashoka có thể cảm nhận được một sức mạnh cổ xưa đang thức dậy, nhấn nhá từng mạch máu trong cơ thể cậu, như muốn nói: "Ngươi đã chạm vào thứ không thuộc về thời gian này."
Cậu quay đi, muốn rút tay khỏi tảng đá, nhưng bàn tay trái dường như bị hút chặt. Một luồng sức nóng chạy dọc từ lòng bàn tay, lan khắp cánh tay, làm Ashoka co rúm lại. Mồ hôi lạnh túa ra, tim cậu đập thình thịch. Không gian xung quanh trở nên kỳ lạ hơn, những mảng bóng tối di chuyển không theo quy luật ánh sáng. Cậu nghe tiếng thì thầm rõ hơn, dường như đang gọi tên mình.
Cuối cùng, với nỗ lực tuyệt vọng, Ashoka giật mạnh tay, rút khỏi tảng đá. Ngay lập tức, ánh sáng đỏ lóe lên dữ dội, rung chuyển cả khe núi, nhưng không lâu – nó vụt tắt, để lại một vệt cháy sáng trên lòng bàn tay Ashoka. Cậu lùi lại, tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp. Bàn tay nóng rực như vẫn còn hừng hực sức mạnh cổ xưa.
Ashoka ngồi phịch xuống, ôm lấy đầu, cố gắng trấn tĩnh. Trong lòng cậu tràn ngập một loạt cảm xúc: Sợ hãi, kinh ngạc, tò mò, và một chút phấn khích. Cậu nhận ra rằng mình vừa mở ra một cánh cửa dẫn đến điều chưa ai hiểu, một sức mạnh vượt ngoài khả năng con người thường. Nhưng nỗi sợ hãi lại nhanh chóng chiếm ưu thế: Nếu để dân làng biết, họ sẽ nghĩ cậu mang về điềm gở, hoặc tệ hơn, là tà đạo.
Đêm xuống, Ashoka dựng một chỗ ngủ tạm bợ trong khe núi. Ánh trăng xuyên qua khe hẹp chiếu lên vách đá, làm các ký tự cổ hiện lên lờ mờ, như nhấp nháy. Cậu nhìn bàn tay còn đỏ rực, run rẩy, và tự nhủ: "Ta phải cẩn thận.. Nếu không, cả làng sẽ quay lưng lại với ta."
Cả đêm ấy, Ashoka nằm nghe tiếng gió rít qua khe núi, tiếng lá xào xạc như tiếng thì thầm của những linh hồn cổ xưa. Cậu không ngủ được, mắt mở trừng trừng, quan sát ánh sáng đỏ nhạt trên tay. Từng khoảnh khắc trôi qua, cậu cảm nhận một sự thay đổi kỳ lạ trong cơ thể – nhịp tim, hơi thở, sức mạnh âm ỉ đang dần hòa nhịp với cái gì đó cổ xưa.
Sáng hôm sau, Ashoka đứng lên, nhìn khe núi từ phía ngoài. Mặt trời chiếu qua kẽ lá, làm ánh sáng đỏ mờ dần. Nhưng trong lòng cậu, một ý thức mới xuất hiện: Thứ sức mạnh cổ xưa này không phải để sợ hãi. Nó là một phần của cậu, và cũng là thứ sẽ buộc cậu phải đối mặt với định mệnh mà Sứ giả Thần Hỏa từng cảnh báo.
Ashoka biết rằng hành trình của mình mới chỉ bắt đầu. Rừng sâu, khe núi, tảng đá cổ.. Tất cả chỉ là bước khởi đầu. Phía trước, sẽ còn nhiều điều bí ẩn, nguy hiểm hơn, và cậu sẽ phải học cách kiểm soát sức mạnh của bản thân trước khi bóng tối thật sự trỗi dậy.
Với bước chân kiên định, Ashoka rời khe núi, mang theo dấu lửa còn sót lại trên tay. Dù sợ hãi, nhưng trong ánh mắt cậu đã lóe lên một quyết tâm: Khám phá sức mạnh cổ xưa, tìm hiểu định mệnh, và một ngày nào đó, đứng lên đối mặt với bóng tối đang đến gần.