Bạn được embikhung2001 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 10: Mũ sắt


Trong sự hỗn loạn, tôi cảm thấy một cánh tay thô kệch kéo tôi lên, liên tục vỗ vào mặt tôi, tiếng "bốp bốp" vang lên. Cơn đau rát trên mặt khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút, tôi hít mạnh một hơi, lúc này mới hồi phục được chút ít, ngước mắt lên nhìn, trước mắt hiện ra khuôn mặt to tướng của Pháo Trượng.

Tôi giơ tay gạt tay hắn ra, chửi:

"Mẹ kiếp, đừng đánh nữa, vốn dĩ không sao, cũng bị anh vỗ cho ngất đi."

Vừa nói, tôi không nhịn được nhếch mép, cú va chạm vừa rồi thật sự có hơi mạnh, ngay cả động tác giơ tay cũng khiến ngực tôi đau nhói từng cơn.

Tôi muốn đứng dậy, nhưng Pháo Trượng lại túm lấy tôi, tiện tay tắt đèn pin:

"Đừng động vội, không biết là thứ quỷ gì, cứ để bọn họ làm rõ tình hình rồi nói sau, anh em mình đến đây là để phát tài, không phải đến đây để chết thay bọn họ."

Lúc này, trong mộ thất đã hỗn loạn tột độ, ánh đèn pin loang loáng, muốn chiếu vào bóng đen kia, nhưng bóng đen kia lại di chuyển cực nhanh, mỗi lần ánh sáng chỉ lóe lên trên người nó một chút rồi lại bị nó tránh đi, mãi vẫn không nhìn rõ được hình dạng của thứ đó.

"Lão đại cẩn thận!"

Không biết ai hô lên một tiếng, tiếp đó Trần Tử Vọng bị nhào xuống đất, cặp kính trên sống mũi cũng văng ra, đập thẳng vào mặt tôi, không cần nghĩ cũng biết cú này đủ để hắn chịu đựng.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nghe thấy đầu đinh tức giận hét lên:

"Mẹ kiếp, giết chết nó cho tao!"

Vừa nói, một loạt tiếng súng vang lên.

Pháo Trượng ấn cả người tôi nằm sấp xuống đất, hắn trực tiếp đè lên lưng tôi, lại trùm cái bao của hắn lên đầu chúng tôi, lúc này mới nói:

"Đừng lộn xộn, trời tối đen thế này, sơ sẩy một chút là ăn đạn ngay, đám cháu này, bây giờ còn lo được cho sống chết của hai ta sao."

Tôi hiểu biết có hạn về những chuyện dưới mộ, những gì tôi biết đều là từ ông nội kể lại khi còn bé, đối với lời của Pháo Trượng, một người thực tế, tôi tin tưởng, nhưng cân nặng của tên khốn này thật sự có hơi nặng, hơn nữa còn thêm một cái bao nặng trịch bên trên.

Vốn dĩ ngực đã đau, giờ lại càng đau hơn, tôi cảm thấy cứ tiếp tục thế này, không cần người ta dùng súng bắn chết, tôi cũng bị hắn đè chết mất.

Ngay khi tôi cảm thấy khó thở, muốn đẩy Pháo Trượng ra thì tên nhóc này cuối cùng cũng rời đi, đồng thời cũng nghe thấy lời của đầu đinh.

"Man Tử, đi xem là thứ quỷ gì ở trên kia, đừng để nó làm đứt dây thừng của chúng ta."

"Biết rồi."

Tôi men theo tiếng của Lưu Man Tử nhìn về phía hắn, vừa vặn nhìn thấy đầu đinh ném cho hắn một vật gì đó, bị hắn thuận tay bắt lấy, sau đó Lưu Man Tử liền men theo động đá vôi mà chúng tôi đến đuổi theo.

"Đừng dùng trong hang."

Đầu đinh lại hô một tiếng, mặc kệ Lưu Man Tử có nghe thấy hay không, liền từ dưới đất ôm lấy một người, tiếp đó nói:

"Tiểu Ngũ, cố gắng lên."

Ánh sáng có hơi lờ mờ, tôi cũng không nhìn rõ người hắn đang ôm rốt cuộc là ai, nhưng nghe ý của đầu đinh, hẳn là người tên Tiểu Ngũ kia.

Pháo Trượng dường như cũng có chút tò mò về người đó, bật đèn pin chiếu qua.

Ánh sáng đèn pin chiếu vào mặt Tiểu Ngũ, lập tức khiến tôi giật mình, chỉ thấy cả khuôn mặt Tiểu Ngũ đỏ tươi, một tay che cổ, từ kẽ ngón tay, máu tươi bắn ra ngoài như suối.

Tôi chưa từng thấy ai chảy máu như vậy, không khỏi tái mặt, mặc dù trước đây cũng đã từng gặp con quái vật bị nhầm là Tiểu Ngũ kia, nhưng lúc đó trong lòng tôi không coi hắn là một người bình thường, tuy có sợ hãi, nhưng chủ yếu vẫn là ghê tởm, khó chịu.

Giờ phút này, tận mắt nhìn thấy một người sống sờ sờ máu chảy ra từ cổ, cảm giác rung động này chưa từng có.

"Mẹ kiếp.."

Đầu đinh tức giận chửi một tiếng, sau đó đột ngột nhìn về phía người phụ nữ vẫn luôn ngồi xổm ở góc tường, hô:

"Mỹ tỷ, mau đến giúp một tay."

Người phụ nữ kia tỏ ra hết sức trấn định, gật đầu, đi qua, từ trong túi xách mang theo bên mình lấy ra một hộp thuốc nhỏ, nhẹ nhàng nói:

"Bỏ tay cậu ra, để tôi xem."

Lúc này, trên mặt Tiểu Ngũ đã không nhìn ra biểu cảm gì, chỉ có một đôi mắt trợn trừng, nhìn người phụ nữ kia, há miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, phun ra toàn là bọt máu và tiếng "khò khè", một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

Đầu đinh nắm lấy tay Tiểu Ngũ, giật mạnh ra, ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào cổ Tiểu Ngũ, tôi cũng vội vàng nhìn qua, chỉ thấy cổ Tiểu Ngũ thiếu một mảng thịt, bên dưới máu tươi có thể nhìn thấy khí quản và thực quản, đều thiếu một mảng.

"Không cứu được nữa."

Người phụ nữ kia liếc mắt một cái, liền quay người đi về phía một bên.

"Mỹ tỷ."

Đầu đinh lại hô một tiếng.

Người phụ nữ kia dừng bước, nhẹ nhàng nói:

"Loại vết thương này cho dù ở trong bệnh viện cũng chưa chắc đã cứu được, huống chi là ở đây.."

Lời cô còn chưa dứt, tay Tiểu Ngũ đột ngột nắm lấy cổ tay cô, dùng sức nắm chặt, dường như sợ cô rời đi.

Cô cũng không nhúc nhích, chỉ thản nhiên đứng đó, lặng lẽ nhìn Tiểu Ngũ.

Trong mắt Tiểu Ngũ dần dần mất đi ánh sáng, thân thể đột ngột co giật vài cái, liền bất động.

Đầu đinh lay người hắn vài cái, không nhận được hồi đáp, đột ngột đấm một quyền xuống đất, người phụ nữ kia nắm lấy ngón tay Tiểu Ngũ, từng ngón từng ngón bẻ ra, có lẽ là Tiểu Ngũ khi còn sống dùng sức quá mạnh, khi người phụ nữ kia bẻ ngón tay, tôi đều có thể nghe thấy tiếng xương ngón tay gãy, không khỏi ngây người, không ngờ người phụ nữ thoạt nhìn văn tĩnh này, lại tàn nhẫn như vậy.

"Người phụ nữ này không tầm thường đâu."

Pháo Trượng khẽ nói một câu.

Tôi không có tâm trạng nói chuyện, nên không để ý đến hắn.

"Haizz!"

Trần Tử Vọng lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.

"Ông chủ, ông chủ, về thôi, chỗ này không đến được đâu.."

Vương lão hán ở một bên nhích người đến bên cạnh Trần Tử Vọng, nhẹ nhàng nói một câu.

Chỉ là lời ông vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng "bốp!" giòn tan, đầu đinh trở tay tát một cái vào mặt ông, trực tiếp đánh ông ngã nhào:

"Mẹ kiếp mày còn dám nói nhảm với tao, tao giết chết mày ngay bây giờ."

Đầu đinh hung tợn trừng mắt nhìn Vương lão hán.

Vương lão hán sợ hãi rụt người lại, hai tay che miệng, không dám hé răng một lời.

"Mẹ kiếp, cái lão già này đúng là sao chổi.."

"Được rồi, Lão Nhị, mày nổi nóng với ông ấy cũng vô dụng thôi, Tiểu Ngũ cứ để lại đây đi, khi chúng ta ra ngoài, sẽ mang cậu ấy đi."

Trần Tử Vọng vừa nói, vừa bật một chiếc đèn chụp sạc điện, mộ thất lập tức sáng lên, sau đó hắn đi đến bên cạnh tôi, nhặt cặp kính của hắn lên, còn cười với tôi một cái.

Đối mặt với nụ cười của hắn, tôi thật sự không biết nên đáp lại bằng biểu cảm gì, cũng không hiểu hắn vào lúc này, còn có thể cười được.

Mà đầu đinh lại ngồi xổm trên đất dùng tay che mặt, quay đầu đi.

Trong chốc lát, mọi người đều im lặng.

Đợi khoảng hơn hai mươi phút, đầu đinh đột ngột đứng dậy.

"Lão Nhị, mày làm gì vậy?"

"Man Tử đi lâu như vậy rồi, tôi đi xem hắn."

"Hay là để tôi đi đi."

Tên khỉ gầy gò vẫn luôn im lặng đi tới, vỗ hai cái lên vai đầu đinh, vừa định rời đi, từ động đá vôi lại có một người đi vào, chính là Lưu Man Tử.

"Là thằng ngốc Cường."

Lưu Man Tử vừa vào đã nói một câu như vậy.

"Quỷ đá, Quỷ đá ăn thịt người.."

Vương lão hán vừa mở miệng, đầu đinh quay đầu trừng mắt nhìn ông một cái, dọa ông vội vàng lại che hai tay lên miệng.

Thấy Vương lão hán ngoan ngoãn lại, đầu đinh lúc này mới hỏi:

"Man Tử, mày nhìn rõ chưa?"

Lưu Man Tử gật đầu:

"Không sai, chính là hắn."

Đầu đinh nhíu chặt mày, lộ ra vẻ trầm tư, đợi một lát mới lại hỏi:

"Bắt được không?"

Lưu Man Tử lắc đầu:

"Cho hai phát súng, để hắn chạy mất rồi. Trên động đá vôi kia còn có mấy cái lỗ, tôi không chui vào được.."

"Đây là cái quái gì vậy?"

Trong lúc đầu đinh bọn họ nói chuyện, Pháo Trượng không biết từ đâu tìm được một cái mũ sắt, gõ gõ trên tay, đưa đến trước mặt tôi, thật không biết trái tim của tên nhóc này làm bằng gì, đến lúc này rồi, hắn lại còn có tâm tư nghiên cứu cái này.

Tôi đang định mắng hắn, lại nhìn thấy trên mũ sắt có một ngôi sao năm cánh màu vàng sẫm, thứ này tôi không lạ gì, trong phim điện ảnh, phim truyền hình kháng chiến đều đã thấy, chỉ có mũ sắt của quân Nhật mới có hình này, đây là mộ cổ của Trung Quốc, sao lại có mũ sắt của quân Nhật, trong lòng tôi sinh nghi, hỏi:

"Lấy ở đâu ra?"

"Nhặt được, ngay ở góc tường bên kia."

Hắn vừa nói vừa kéo tôi đi về phía nơi chúng tôi tiến vào.

Bên này sát tường, ánh sáng của đèn chụp sạc điện chiếu đến đây đã có vẻ hơi lờ mờ, tôi liền bật đèn pin, mượn ánh sáng đèn pin nhìn kỹ.

Quả nhiên, ở đây có một dấu vết để mũ sắt, hơn nữa, một bên còn vương vãi một ít vỏ đạn, tôi không có nhiều nghiên cứu về súng, cũng không nhìn ra đây cụ thể là đạn của loại súng gì, nhưng nhìn độ dài cũng biết đây chắc chắn không phải súng lục.

Tôi khom lưng nhặt một cái, đưa lên trước mắt nhìn, đang định hỏi Pháo Trượng có nhận ra thứ này không, vừa định mở miệng, lại thấy sắc mặt Pháo Trượng trở nên hết sức khó coi, mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, hạ giọng nói:

"Đừng động."

"S-sao, sao vậy?"

Tôi bị hắn nhìn đến có hơi rợn người, không nhịn được hỏi.

"Đừng động là được."

Hắn ra vẻ căng thẳng, tay lại nắm chặt cái mũ sắt kia, tôi lúc này mới phát hiện, hắn nhìn không phải tôi, mà là vị trí phía trên vai tôi một chút.

Tôi lập tức hiểu ra, chắc chắn sau lưng tôi có gì đó, nghĩ như vậy, liền cảm thấy không đúng lắm, giống như có người đang thổi gió lạnh vào cổ tôi vậy, lạnh toát cả sống lưng.

"R-rốt cuộc sao vậy? A-Anh mẹ kiếp nói đi chứ."

Lưỡi tôi đều có hơi thắt lại, rất muốn quay đầu lại nhìn xem, sau lưng tôi rốt cuộc có gì, nhưng nhìn thấy vẻ căng thẳng của Pháo Trượng, cố gắng nhịn xuống.

Lúc này đầu đinh bọn họ cũng dời tầm mắt về phía tôi, trên mặt bọn họ rõ ràng có vẻ kinh ngạc.

"Tuyệt đối đừng động."

Pháo Trượng cẩn thận nói.

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

Tôi khẩn trương tột độ.

Đồng thời, súng trong tay đầu đinh bọn họ cũng chĩa vào tôi, mà tôi lúc này cách Lưu Man Tử rất gần, vị trí hắn đứng đang ở phía trước tôi khoảng một mét, thấy phản ứng của đầu đinh bọn họ, hắn cũng quay đầu lại.

Tôi lúc này đã cảm nhận rõ ràng sau lưng có gì đó, bởi vì ba lô trên lưng tôi đã nặng thêm, giống như có một người trèo lên, hơn nữa, bên cạnh tai tôi, có một thứ đang tiến sát đến cổ tôi.

Đột nhiên, một tiếng mèo kêu "meo!" từ trong ba lô của tôi truyền ra, cùng với tiếng mèo kêu, vai tôi đột ngột bị ấn lên một đôi tay, trong lòng tôi kinh hãi.

"Đi chết đi!"

Pháo Trượng đột nhiên lao lên một bước, vung chiếc mũ sắt trong tay lên, nhắm thẳng vào vai tôi mà đập xuống.

"Ầm!"

Một tiếng trầm đục vang lên, thứ sau lưng tôi bị Pháo Trượng đánh bay ra, tôi cũng nhân cơ hội đó lao về phía trước, trốn đến bên cạnh Pháo Trượng, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt, khuôn mặt này chính là bức tượng điêu khắc biết động mà tôi đã phát hiện trong thung lũng, cũng chính là Quỷ đá trong miệng Vương lão hán.

Chỉ là lúc này khuôn mặt của hắn đã có hơi biến dạng, trên trán lún vào một mảng, ở chỗ lún vào kia, còn có một số thứ đang động đậy, nhưng cụ thể là gì, thì không nhìn rõ.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 11: Lính Nhật

Tôi giật mình toát mồ hôi lạnh, lùi liên tiếp mấy bước mới đứng vững. Pháo Trượng tay cầm mũ sắt, vẻ mặt ngưng trọng, tay trái rọi đèn pin vào cái "Quỷ đá" kia.

"Quỷ đá" dường như bị đánh trúng nên có chút choáng váng, đứng ngây ra đó không nhúc nhích.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

Tiếng súng đột ngột vang lên làm nó bừng tỉnh. Đạn bắn trúng người nó, đá vụn văng tung tóe. Bên ngoài lớp đá vỡ, một vài thứ gì đó đen ngòm đang ngọ nguậy, không thể phân biệt được.

Nhưng rõ ràng đạn bắn vào người nó không đủ để chí mạng, sát thương thậm chí còn không bằng cái mũ sắt trong tay Pháo Trượng.

"Quỷ đá" đột nhiên nhảy dựng lên, dùng cả tay chân, bám vào vách tường, bật một cái rồi biến mất.

"Bên này!"

Đầu đinh hô lớn.

Lại thêm vài tiếng súng nổ.

"Chỗ này! Dừng! Khoan bắn!"

Đầu đinh đột nhiên lại hét lên.

Tôi vẫn đứng bên cạnh Pháo Trượng, nhìn theo hướng đầu đinh chỉ. Chỉ thấy "Quỷ đá" lúc này đang bám trên lưng Lưu Man Tử, hai tay siết chặt cổ hắn. Sắc mặt Lưu Man Tử biến đổi dữ dội, vội vung báng súng về phía sau.

"Man Tử, đừng động!"

Đầu đinh thấy vậy vội vàng hét lên.

Tiếc là tiếng hét của hắn vẫn chậm một bước. Tay Lưu Man Tử đã vung ra, báng súng không đánh trúng "Quỷ đá", cổ hắn ngược lại bị "Quỷ đá" cắn phập một miếng.

Lưu Man Tử thét lên một tiếng thảm thiết, giãy giụa muốn quay đầu lại, báng súng trong tay vẫn liên tục đập về phía sau. Nhưng "Quỷ đá" dường như đã bám chặt lấy hắn, đầu bị đập nát bét, nhưng vẫn không ngừng cắn xé da thịt hắn.

Trong mộ thất, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Man Tử kích thích tim người ta. Đầu đinh tay nắm chặt súng lục nhưng không dám tùy tiện nổ súng, cũng không dám tùy tiện xông lên, chỉ biết sốt ruột kêu la.

Chỉ trong chốc lát, Lưu Man Tử và "Quỷ đá" vẫn giãy giụa rời khỏi mộ thất, trở lại hang động mà chúng tôi đã đi vào.

Đầu đinh vội vàng đuổi theo, tôi cũng theo sát mấy bước, nhưng bị Pháo Trượng kéo lại. Hắn quay đầu nhìn về phía sau, tôi cũng nhìn theo, chỉ thấy Trần Tử Vọng và người phụ nữ kia đang đứng đó, không hề nhúc nhích.

Tôi hiểu ý hắn. Lưu Man Tử là người của Trần Tử Vọng, Trần Tử Vọng còn chưa sốt ruột, chúng tôi thật sự không cần phải xông lên.

Dù trong lòng cảm thấy mình nên tiến lên xem sao, nhưng bị Pháo Trượng làm gián đoạn như vậy, tôi có chút do dự.

Chính vì sự do dự trong khoảnh khắc này, tôi nghe thấy đầu đinh lại hét lên một tiếng:

"Man Tử, đừng.."

Tiếng hắn còn chưa dứt, liền nghe "Ầm!" một tiếng trầm đục, đầu đinh trực tiếp bị một luồng khí lật nhào, lăn trở lại.

Bụi đất lẫn với mùi thuốc súng nồng nặc, xộc thẳng vào mũi, cay xè cả mắt, tôi theo bản năng nằm rạp xuống đất. Một lúc sau, Pháo Trượng bò dậy:

"Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Mẹ nó, Man Tử cho nổ cái thứ đó rồi."

Đầu đinh nói.

"Nổ rồi?"

Tôi có chút ngây người, vội vàng chạy tới xem xét, chỉ thấy hang động lúc đến đã hoàn toàn sụp đổ, khe nứt phía dưới cũng bị nổ tung, lộ ra một cái hố đen ngòm.

"Má nó, thế này thì làm sao? Chúng ta làm sao quay về?"

Pháo Trượng cũng đi tới bên cạnh tôi, nhìn một cái liền chửi ầm lên.

Đầu đinh không nói gì, chỉ nhìn về phía Trần Tử Vọng.

Trần Tử Vọng đẩy đẩy gọng kính, chau mày, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Sau khi đi tới nhìn ngó một hồi, hắn nói:

"Chúng ta vào trong xem có lối ra nào không."

"Lão Trần, chỗ này không phải các anh đến một lần rồi sao? Bên trong có lối ra hay không, anh không biết?"

Pháo Trượng hỏi ngược lại.

"Trước đây chúng tôi có dò đường, nhưng tôi là lần đầu xuống mộ, hiểu biết không nhiều. Pháo gia xem thử, có lẽ sẽ nhìn ra được vài điều."

Trần Tử Vọng ngược lại rất trấn định.

Mà người phụ nữ bên cạnh hắn vẫn luôn im lặng.

Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi. Tôi nhìn Pháo Trượng, thấy hắn vẻ mặt xui xẻo, rõ ràng là không có cách nào. Lúc này lại nghe Trần Tử Vọng nói:

"Nghỉ ngơi một chút, xem xét lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lần trước chúng ta cũng đến đây, không hề có cái 'Quỷ đá' gì đó."

Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về phía Vương lão hán, vẫy tay gọi:

"Anh qua đây."

Vương lão hán cũng bị hành hạ đủ rồi, vốn dĩ đầu đã bị ong đốt sưng vù như đầu heo, lại bị đầu đinh dọc đường không ít dạy dỗ, lúc này trông vô cùng thảm hại. Thấy Trần Tử Vọng gọi mình, hắn có chút chậm chạp không dám tiến lên.

"Còn không mau qua đây, đợi ông đây mời chắc?"

Tính khí đầu đinh càng ngày càng tệ, vừa nói vừa trợn mắt.

Phải nói rằng người khiến Vương lão hán sợ nhất ở đây, tuyệt đối không phải Trần Tử Vọng, mà là đầu đinh. Nghe thấy giọng của đầu đinh, hắn vội vàng chạy tới, liếc nhìn đầu đinh một cái, mới cẩn thận hỏi:

"Ông chủ, anh gọi tôi?"

Trần Tử Vọng gật đầu:

"Anh là người địa phương ở đây, nói xem, cái 'Quỷ đá' này rốt cuộc là cái gì."

Vương lão hán trầm ngâm một lát, nói:

"Cái này, tôi cũng không biết. Trước đây người trong thôn chúng tôi có gặp, nói thứ này ăn thịt người, tôi cũng là lần đầu tiên thấy.."

Sau đó, Vương lão hán liền kể lại truyền thuyết về "Quỷ đá".

Cái gọi là truyền thuyết, tôi đã nghe hắn nói khi ở trong thung lũng rồi, lúc này hắn chỉ là kể lại khoa trương hơn một chút, hình dung "Quỷ đá" càng thêm đáng sợ, xem ra là muốn dọa Trần Tử Vọng, để hắn nghĩ cách nhanh chóng quay về.

Trần Tử Vọng nghe xong, lộ vẻ thất vọng, khẽ vẫy tay, ra hiệu Vương lão hán không cần nói nữa.

Vương lão hán tỏ ra có chút không cam tâm, nhưng cũng không dám nói nhiều, ngậm miệng lại.

"Xem ra cũng không hỏi được gì, chúng ta vào trong xem sao vậy."

Trần Tử Vọng nói xong, nhìn về phía tôi và Pháo Trượng, hỏi ý kiến của hai người.

Tôi đối với đạo mộ chỉ là một kẻ ngoại đạo, bị cưỡng ép lừa đến cái mộ địa dưới lòng đất này, lại gặp phải cái "Quỷ đá" gì đó, còn nhìn thấy người sống sờ sờ chết ngay trước mặt mình, không tè ra quần đã là giỏi lắm rồi. Lúc này còn có thể giữ được trấn định, tôi cảm thấy mình đã cơ bản là một nửa siêu nhân rồi.

Lúc này còn có ý kiến xây dựng gì nữa, chỉ cầu bọn họ có thể an toàn đưa tôi ra ngoài, đừng lại nhảy ra một con "Quỷ đá" nào đó gặm tôi là đã đốt cao hương rồi.

Mà Pháo Trượng hiển nhiên cũng không có ý kiến gì, liền đứng dậy, nói:

"Được, lão Trần cứ làm theo anh nói đi, chúng ta cứ tìm xem sao. Chỗ này chỉ là một gian phòng nhỏ, vất vả lắm mới xuống được một cái mộ lớn, thế nào cũng phải đi xem chính điện chứ."

Trên mặt Trần Tử Vọng lộ ra một nụ cười, khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

Tôi đối với Trần Tử Vọng người này thật sự có chút kỳ quái. Người này nhìn thư sinh, nhưng lòng dạ dường như rất sắt đá. Lúc này chúng tôi bị mắc kẹt ở đây, hai người chết lại đều là người của hắn, hắn vẫn có thể cười được, hơn nữa, tôi có thể nhìn ra được, nụ cười này của hắn, không phải là nụ cười gượng gạo.

Tôi thật sự không hiểu nổi, vì sao lúc này hắn vẫn có thể thong dong như vậy. Chẳng lẽ thứ trong mộ này đối với hắn có sức hấp dẫn lớn đến mức khiến hắn coi thường cả sinh tử?

Tôi suy nghĩ lung tung, Pháo Trượng bọn họ đã đi về phía trước. Chỗ này sớm đã bị người khác chiếm trước, không còn là mộ thất kín nữa, những thứ có giá trị bên trong rất ít, một vài bức bích họa cũng đều bị hư hỏng nặng, không nhìn ra được gì.

Đi theo bọn họ vào cái gọi là chính điện, bên trong cũng trống rỗng. Bất quá, ở đây có thêm một vài bộ hài cốt. Tôi và Pháo Trượng đi tới xem, chỉ thấy những bộ hài cốt này đã thành một đống xương trắng, với bản lĩnh của chúng tôi thì không thể phân biệt được niên đại. Bất quá, quần áo của những bộ hài cốt này có cái vẫn chưa mục nát hoàn toàn, có vài bộ đặc biệt dễ nhận ra, bởi vì trên đầu bọn họ đội chính là cái mũ sắt mà Pháo Trượng trước đó đã nhặt được.

"Lính Nhật?"

Tôi kinh ngạc nhìn Pháo Trượng.

"Ý mày là, những kẻ chết này đều là lính Nhật?"

Pháo Trượng hỏi.

Tôi gật đầu:

"Anh không phải là chưa từng xem phim và truyền hình kháng chiến, chẳng lẽ không nhận ra?"

"Ai để ý cái thứ này làm gì, anh xem cũng chỉ để cho vui thôi. Mày nói, những kẻ này đều là lính quỷ Nhật? Thật mẹ nó là tà rồi. Năm đó lính quỷ Nhật nào là máy bay nào là đại bác, bị du kích dùng tay không xé xác, vào đến mộ của Trung Quốc ta, cũng thảm như vậy?"

"Đừng có nói bậy."

Tôi cắt ngang lời hắn, quay đầu nói với Trần Tử Vọng:

"Trước đây khi các anh vào đây, hẳn là đã phát hiện ra rồi chứ?"

Trần Tử Vọng gật đầu:

"Ừm, nơi này đúng là đã bị người Nhật cướp trước rồi, đồ đạc cũng đều bị bọn chúng lấy đi hết. Bất quá, bọn chúng đi dường như rất vội vàng, nếu không thì thi thể nên được mang đi mới đúng."

Tôi nghĩ một lát, tán đồng với cách nói của Trần Tử Vọng.

Năm đó người Nhật phái quân đội vào đây, theo lý thuyết thì đào một cái mộ hẳn là rất đơn giản mới phải, sao lại còn có người chết, hơn nữa, còn không kịp mang thi thể đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nơi này xem ra còn lâu mới đơn giản như những gì chúng tôi thấy lúc này.

Trần Tử Vọng dường như nhìn ra được tôi đang nghĩ gì, lại nói:

"Tiểu Cửu gia có phải cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, những quân nhân Nhật Bản này đều chết ở đây, nguy hiểm của chúng ta càng lớn hơn?"

Tôi không nói gì, chỉ nhìn hắn, chờ đợi phần sau.

Trần Tử Vọng không để tôi chờ lâu, lại tiếp tục nói:

"Thật ra, điều này không khó giải thích. Ban đầu người Nhật lần đầu tiên thăm dò mộ, những cơ quan cạm bẫy ở đây rất có thể đều còn nguyên vẹn. Bọn chúng nếu không có người trong nghề đạo mộ dẫn đường, trúng cơ quan chết vài người, là chuyện quá bình thường. Về việc bọn chúng vì sao vội vàng rời đi, tôi nghĩ điều này có lẽ không phải vì bản thân ngôi mộ cổ."

"Ý của anh là?"

"Thời chiến, có quá nhiều yếu tố có thể khiến bọn chúng rời đi. Ví dụ như quân đội của chúng ta đánh tới, bọn chúng không đủ nhân lực, vội vàng chuyển quân, không có thời gian xử lý những thi thể này. Hoặc là nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, điều động bọn chúng, thời gian gấp rút bọn chúng định quay lại xử lý thi thể, kết quả không thể quay lại."

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, mới tiếp tục nói:

"Tóm lại không nhất định là ngôi mộ cổ khiến bọn chúng không thể chuyển những thi thể này đi. Về phần chúng ta, có sự khác biệt rất lớn so với bọn chúng. Đầu tiên ở đây Pháo gia và Bàn gia đều là người trong nghề."

"Bàn Tử?"

Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn lại, ở đây trong đám người này, ngoài Pháo Trượng ra thì thật sự không có ai béo cả. Cho dù Trần Tử Vọng hơi có vẻ phát tướng, nhưng lời nói của hắn, rõ ràng không phải chỉ hắn và Pháo Trượng.

Trần Tử Vọng đột nhiên lại cười lên:

"Tôi quên giới thiệu, vị này chính là Bàn gia."

Vừa nói, hắn vừa giơ tay chỉ vào một người bên cạnh.

Tôi quay đầu nhìn lại, lại chính là tên khỉ gầy ban đầu đến nhà tôi mua mèo, trong lòng lập tức càng thêm nghi hoặc.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 12: Côn trùng

Gã gầy nhẳng này mặt mũi nhọn hoắt, trên mặt ngoài xương ra thì dường như chỉ còn da bọc, toàn thân không có chút gì liên quan đến chữ "béo". Có lẽ do ấn tượng ban đầu không tốt, tôi vốn chẳng ưa gì hắn. Lúc này, Trần Tử Vọng nhắc đến hắn, hắn cũng chẳng khách sáo, tiến lại gần cười giải thích một hồi.

Thì ra, cái gã này trước đây vóc dáng cũng xấp xỉ Pháo Trượng, nhưng có một lần đi đào mộ gặp chuyện chẳng lành. Đường cũ không đi được, hắn liền tính đào ngược lại, kết quả đào trúng phải "sa mê tử".

"Sa mê tử" là tiếng lóng trong giới, chỉ lớp cát chảy phía trên mộ thất, dùng để phòng trộm mộ. Chỉ cần đào trúng lớp cát này, cát sẽ chảy ngược vào mộ thất, chôn sống kẻ trộm.

Lúc đó, hắn hết cách, lại không dám đào lung tung, làm vậy chỉ có chết nhanh hơn. Cũng may số hắn chưa tận, tìm được một cái "lí diêu tử" do tiền bối để lại. Nhưng điều khiến hắn tuyệt vọng là cái đường hầm này lại nằm giữa hai tảng đá lớn, chiều rộng không đủ để hắn chui lọt.

Trong cơn nguy cấp, hắn cũng chẳng còn nghĩ được gì, chỉ biết liều mạng chui ra. Kết quả bị kẹt cứng ở đó. Hắn nói, đến cuối cùng cũng không biết mình bị kẹt bao lâu, chỉ sống sót nhờ chút nước mưa chảy vào. Cuối cùng, người cứu hắn chính là gã râu quai nón hôm cùng đi mua mèo, sau đó hai người trở thành anh em sinh tử.

Nghe hắn kể xong, tôi không khỏi nói:

"Cái dáng vóc của anh bây giờ, bị người ta gọi là béo, anh không thấy kỳ cục à?"

"Nghe quen rồi thì cũng chẳng sao. Người ta đều tưởng tôi sợ quá nên không dám ăn cho béo lên, chứ ai biết nguyên nhân thật sự là gì. Chuyện này tôi ít khi kể với ai lắm, lần trước ở phủ Cửu gia có nhiều chỗ đắc tội, lần này coi như tạ lỗi, kể cho các vị nghe vậy."

"Việc anh béo hay gầy có liên quan nửa xu nào đến hai anh em tôi đâu mà tạ lỗi?"

Pháo Trượng đứng bên cạnh nói.

"Với lại mẹ nó đến nước này rồi, anh còn tâm trạng kể chuyện này?"

Gã gầy nhẳng nghe Pháo Trượng nói vậy cũng không để bụng, vẫn tươi cười nói:

"Càng bị mắc kẹt càng không được hoảng loạn. Pháo gia cũng làm cái nghề ngoại bát này, chắc hiểu đạo lý đó chứ. Dù sao thì chỗ này cũng chỉ có chừng này thôi, cũng chẳng mất bao lâu. Nói nhiều một chút, trao đổi kinh nghiệm, biết đâu lại khai sáng được cho đối phương?"

"Ý anh là muốn chỉ điểm cho ông đây?"

"Đâu có đâu có, chỉ là trao đổi thôi."

Nụ cười trên mặt gã gầy nhẳng không đổi, cũng không vì lời nói của Pháo Trượng mà im miệng. Sau đó, hắn lại kể thêm một lần quá trình mình gầy đi.

Thật lòng mà nói, tôi không mấy hứng thú với việc hắn gầy đi như thế nào. Thay vì nghe hắn luyên thuyên, chi bằng nghiên cứu xem đám thi thể lính Nhật này rốt cuộc là sao. Nhưng hắn cứ lải nhải bên tai, tôi cũng không thể bịt miệng hắn lại, đành kệ hắn, cúi đầu xem xét đám thi thể lính Nhật. Chỉ là những lời hắn nói dần dần khơi gợi sự hứng thú của tôi.

Hắn nói, bị kẹt trong cái "lí diêu tử" đó, ban đầu hắn đã tuyệt vọng rồi. Muốn ra thì không ra được, muốn lùi lại cũng không xong, ngay cả tự sát cũng thành vấn đề.

Vì giãy giụa, quần áo của hắn đã rách nát từ lâu, da thịt cũng có không ít vết xước. Ban đầu thì đau, sau đó bắt đầu ngứa. Lúc đầu, hắn còn tưởng là do vết thương bắt đầu lành.

Cho đến khi một con côn trùng bò ra từ cánh tay hắn, hắn mới phát hiện, không biết từ lúc nào, cơ thể mình đã đầy rẫy côn trùng.

Gã gầy nhẳng nói, lúc gã râu quai nón cứu hắn về, hắn chỉ còn nửa cái mạng. Mà gã râu quai nón lúc đó nhà rất nghèo, không có tiền đưa hắn đi bệnh viện, chỉ giúp hắn tìm một ông thầy lang trong thôn.

Ông thầy lang đó là một ông lão làm nghề đông y, lại thật sự có cách. Ông ta làm một cái thùng gỗ lớn, đổ đầy một thùng rượu thuốc, thả hắn vào ngâm mình suốt hơn một tuần.

Những con côn trùng đó đều từ trong cơ thể hắn chui ra.

Hắn nói, hắn chết cũng không muốn thử lại cái cảm giác đó lần nào nữa. Vừa ngứa vừa đau, hắn thậm chí có thể cảm nhận được côn trùng đang bò lung tung trong cơ thể. Mà rượu thuốc kích thích vết thương đau đớn, chẳng khác nào bị người ta dùng dao cứa từng nhát từng nhát lên người, lại còn không ngừng nghỉ, quả thực còn khó chịu hơn cả chết.

Nhưng dù sao thì cách này cũng giữ được mạng cho hắn. Chỉ là từ sau đó, cơ thể hắn trở thành cái dạng này, gầy trơ xương, không thể béo lên được nữa.

Và hắn cũng có thêm một sở thích lớn, đó là uống rượu. Bây giờ uống rượu chẳng khác nào uống nước, uống bao nhiêu cũng không say.

Tôi nghe mà tấm tắc lấy làm lạ, Pháo Trượng lại bĩu môi:

"Anh mẹ nó xạo ke vừa thôi. Còn bảo trên người đầy côn trùng, sao anh không nói anh là một con dòi bự luôn đi?"

"Xem ra Pháo gia không tin. Bây giờ không phải chỗ nói chuyện, đợi ra ngoài có cơ hội, tôi sẽ cùng Pháo gia uống vài chén."

Pháo Trượng nhún vai, ra vẻ không quan tâm.

Chủ đề này cứ thế trôi qua, nhưng tôi nghe vào tai lại có một cảm giác khác lạ. Côn trùng trong cơ thể.. Bỗng nhiên, trong lòng tôi bừng sáng. Côn trùng.. Chẳng phải thứ đang ngọ nguậy trên đầu "Quỷ đá" sau khi bị Pháo Trượng dùng mũ sắt đập vào chính là côn trùng màu đen hay sao?

Chẳng lẽ, cái gã tên ngốc Cường sở dĩ xuất hiện biến dị kỳ dị này là vì côn trùng?

Tôi đột nhiên trợn tròn mắt. Nếu thật sự là như vậy, vậy thì nguy hiểm ở đây rất có thể không hề rời xa chúng tôi sau khi Lưu Man Tử cùng "Quỷ đá" đồng quy vu tận, mà có lẽ chỉ mới bắt đầu.

Việc những thi thể lính Nhật này không bị mang đi, rất có thể không phải vì nguyên nhân bên ngoài nào đó, mà là vì những con côn trùng đó.

Nói như vậy, những con côn trùng đó sẽ ký sinh trong cơ thể người, sẽ biến người thành quái vật? Nhưng "Quỷ đá" do ngốc Cường biến thành rõ ràng là bị thạch hóa bề mặt, còn đám lính Nhật này lại đã thành bạch cốt.

Tôi cảm thấy đầu óc mình có chút hỗn loạn, nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì không tài nào xua đi được. Cơ thể cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Nếu thật sự là như vậy, có lẽ chúng tôi đã bị nhiễm những con côn trùng đó rồi, chỉ là bản thân không biết mà thôi.

Tôi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Cái gã gầy nhẳng kia kể cho tôi nghe nguyên nhân hắn gầy đi, có phải là cố ý dẫn dắt tôi hay không? Tôi ngẩng mắt nhìn gã gầy nhẳng, chỉ thấy hắn vẫn rất bình tĩnh, dường như không hề chú ý đến ánh mắt của tôi.

Điều này khiến tôi lại có chút không chắc chắn. Chẳng lẽ hắn chỉ vô tình nói ra, là do tôi tự suy diễn quá nhiều? Nhưng tại sao hắn lại cứ phải nói những điều này vào lúc này?

Hoặc có lẽ hắn và Trần Tử Vọng cũng không phải người cùng đường, cũng là bị ép buộc mới nhập bọn? Bây giờ là đang thả ra thiện ý với tôi? Nhìn từ vẻ mặt của hắn không thể đoán ra được gì, chỉ dựa vào suy đoán của mình cũng không thể xác định được gì.

Tôi hít sâu một hơi, để tâm trạng tạm thời bình ổn lại, giả vờ tò mò hỏi thêm một câu:

"Anh nói trong cơ thể anh chui ra côn trùng, vậy côn trùng đó trông như thế nào?"

"Màu trắng, trắng hồng hồng, ngâm trong rượu thuốc thì chết hết, nổi lềnh bềnh một lớp, cứ như mỡ lợn nguội rồi nổi trên mặt nước vậy.."

Gã gầy nhẳng vừa dứt lời, đầu đinh bên kia dường như phát hiện ra gì đó, gọi chúng tôi qua. Hắn liền đi thẳng qua đó, không nói thêm gì nữa.

Tôi thấy mọi người đều đã đến chỗ đầu đinh, Pháo Trượng cũng muốn qua, vội kéo hắn lại.

Pháo Trượng vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi.

Tôi hạ thấp giọng nói:

"Cái thứ trên mặt 'Quỷ đá' anh có thấy không?"

"Thứ gì cơ?"

Pháo Trượng vẫn đầy vẻ nghi hoặc.

"Chính là cái chỗ bị anh đập ấy, anh không để ý thấy có cái gì đó đang động đậy à?"

Tôi có chút sốt ruột.

"Không để ý lắm, lúc đó anh chỉ lo đánh bay cái thằng cháu nội kia để cứu mày, hơi đâu mà quản nhiều thế."

Pháo Trượng nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp.

"Nhưng bị mày nói vậy, hình như đúng là có chuyện đó thật, sao thế?"

"Anh thấy cái thứ động đậy đó, có giống côn trùng không?"

"Côn trùng?"

Tôi thấy hắn vẫn bộ dạng không hiểu ra sao, liền đem những suy đoán đang sốt ruột nói ra một lượt.

Hắn nghe xong, trợn tròn mắt:

"Thật hay giả đấy?"

Câu này của hắn hơi lớn tiếng, làm tôi giật mình, vội vàng nhìn phản ứng của Trần Tử Vọng và những người khác, thấy bọn họ không chú ý đến, lúc này mới mắng:

"Anh mẹ nó nhỏ tiếng thôi."

"Không thể nào. Trong đấu có thể xuất hiện cương thi thì anh biết, chứ sao lại còn có côn trùng nữa, không phải buồn cười à? Cái loại côn trùng gì mà có thể sống dưới lòng đất nhiều năm như vậy? Cho dù có đi nữa, thì cũng không thể nào là ăn thịt người mà sống được. Trong đấu có bao nhiêu xác chết mà cho nó ăn? Với lại, chủ mộ đều điên hết rồi à? Mình chết rồi, còn nuôi thêm mấy con côn trùng dùng thịt mình nuôi chúng?"

"Anh nói cũng có lý, nhưng tôi thấy cũng không phải là không thể. Không biết anh có để ý không, từ khi chúng ta đến đây, ngoài mấy con ong ra, thì không hề thấy bất kỳ loài động vật nào khác, ngay cả một con chim cũng không có. Theo lý mà nói, trong cái rừng già như thế này không thiếu chuột hay thỏ chứ? Cho dù mấy thứ này trốn người, chúng ta không dễ nhìn thấy, nhưng đến chim cũng không có một con thì cũng quá kỳ lạ rồi."

"Đúng là vậy, không phải mày nói, anh cũng không để ý."

Pháo Trượng hít một hơi lạnh.

"Ý mày là, cái lão già Trần Tử Vọng này lôi chúng ta đến đây làm bia đỡ đạn?"

"Cũng không đến mức đó. Hắn muốn đơn thuần tìm người dò đường, đạp mìn, thì đừng nói là một trăm sáu mươi vạn, cho dù là mấy vạn tệ cũng không lo không tìm được người. Bây giờ tôi nghi ngờ Trần Tử Vọng chắc chắn biết chuyện gì đó, nhưng hắn không nói với chúng ta. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị động, đến lúc đó chết cũng không biết vì sao mà chết."

"Mẹ nó, cái lão già này."

Trong mắt Pháo Trượng lộ ra một tia hung ác. Tôi biết hắn đã sinh lòng căm hận với Trần Tử Vọng, sợ hắn nóng nảy làm hỏng việc, vội nói.

"Anh đừng nóng vội, bây giờ đã đến đây rồi, nói gì cũng muộn. Chúng ta cứ để ý một chút, đề phòng hắn, rồi sẽ có lúc làm rõ được thôi. Hắn tìm chúng ta đến, chắc chắn có chỗ cần đến chúng ta, nếu không hắn cũng sẽ không tốn nhiều công sức, làm ra nhiều chuyện phiền phức như vậy."

"Được, đầu óc mày nhạy bén hơn anh, mày nói làm sao thì làm vậy, anh nghe mày."

Tôi thấy cảm xúc của Pháo Trượng đã ổn định lại, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bây giờ tôi cũng không có cách nào hay, đành nói:

"Trước cứ đừng làm lớn chuyện, xem hắn định làm gì, chúng ta tùy cơ ứng biến vậy."

Đang nói chuyện thì đột nhiên giọng của Trần Tử Vọng vang lên:

"Hai vị, nghiên cứu ra được gì chưa?"

Tôi giật mình, quay đầu lại thì phát hiện Trần Tử Vọng không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng tôi.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 13: Mộ Tần

"Nghiên cứu cái con mẹ gì."

Mặt Pháo Trượng bỗng biến sắc, thấy hắn như vậy, lòng tôi giật thót, định lên tiếng ngăn cản, nhưng lại nghe hắn nói.

"Toàn là xương cốt lũ quỷ Nhật, nghiên cứu ra cái mẹ gì? Tôi nói lão Trần, tôi theo anh đến đây là để phát tài, giờ thì cái đầu lơ lửng trên thắt lưng rồi, chỉ có mấy thứ quỷ quái này, còn nghiên cứu cái gì? Tôi là dân đào trộm mộ, có biết bên ngoài gọi chúng ta là gì không? Đạo mộ tặc, chứ có phải nhà khoa học đâu mà nghiên cứu, có bản lĩnh đó ai thèm làm cái nghề này."

"Pháo gia bớt giận."

Trần Tử Vọng đẩy gọng kính nói.

"Thật không dám giấu, tôi có tin tức đáng tin cậy, bên dưới cái mộ Tống này, còn có một cái mộ Tần."

"Mộ Tần?"

Pháo Trượng trợn tròn mắt.

"Đúng vậy, nghe nói là của một vị tướng quân dưới trướng Tần Thủy Hoàng, năm xưa phụng mệnh Thủy Hoàng đi tìm thuốc trường sinh bất tử, chỉ tiếc sau đó Thủy Hoàng băng hà, lại gặp phải Hồ Hợi soán ngôi, ông ta vốn là người của phe Phù Tô, bất đắc dĩ phải dẫn người trốn đi, mà trên người ông ta có một kiện chí bảo của Thủy Hoàng, cũng bị ông ta chôn theo trong mộ."

"Thật hay giả đấy? Cái gì Hồ Hợi, sướng hay khổ, lão tử không hiểu, thật sự có đồ của Tần Thủy Hoàng à? Ông lấy tin này từ đâu ra? Có chuẩn không?"

"Tin tức này là một người bạn cũ mang đến cho tôi, tuyệt đối đáng tin cậy, nếu không có nắm chắc, tôi cũng không tự mình đến đây làm gì, cậu nói xem có phải không? Như vầy đi, nếu Pháo gia và Tiểu Cửu gia có thể giúp tôi tìm được món bảo vật đó, tôi sẽ cho hai vị con số này."

Trần Tử Vọng vừa nói, vừa xòe một bàn tay.

"Năm triệu, thế nào?"

Pháo Trượng không nói gì, Trần Tử Vọng lại nhìn tôi, tôi cũng không có biểu hiện gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

"Hai vị đừng chê ít, nói thật, món đồ đó dù có vào tay hai vị, các vị cũng không thể bán ra được, con số này cũng là.."

"Thôi đi.."

Pháo Trượng xua tay cắt lời Trần Tử Vọng.

"Đào trộm mộ là nghề cũ của chúng tôi, năm xưa ông già nhà tôi nằm mơ cũng muốn vào mộ Tần một lần, chỉ tiếc cả đời ông ấy không được toại nguyện, nếu những gì anh nói là thật, vậy thì anh em chúng tôi cũng không có gì để nói."

"Ý của Tiểu Cửu gia thế nào?"

"Cứ theo lời Pháo Trượng nói mà làm, Trần tiên sinh, tôi là người ngoài ngành, mấy chuyện này tôi không rành, nhưng mà, bảo vật gì thì bảo vật, cũng không quan trọng bằng tính mạng con người, trước khi tìm cái mộ Tần đó, chúng ta cứ tìm đường ra trước đã."

"Tiểu Cửu gia nói phải, hình như lão Nhị bọn họ có chút phát hiện, hai vị có muốn qua xem không?"

"Được, chúng tôi nghỉ ngơi một lát, lát nữa sẽ qua."

Pháo Trượng vừa nói, vừa móc ra một điếu thuốc, đưa cho tôi một điếu, rồi tự mình châm một điếu, nói.

"Chúng ta hút một hơi đã."

Trần Tử Vọng gật đầu, rồi bỏ đi.

Trần Tử Vọng vừa đi khỏi, Pháo Trượng liền vội vàng nhích lại gần tôi, hít một hơi thuốc thật sâu, hỏi:

"Mày nói xem, lão già này có nghe thấy những gì chúng ta nói không?"

Tôi trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:

"Khó nói lắm, nhưng mà, xem phản ứng của hắn thì hình như không phải."

"Vậy mày thấy cái gì mà tướng quân chó má dưới trướng Tần Thủy Hoàng mà hắn nói, có thật không?"

"Tôi nghĩ là có."

"Ý mày là, lão già đó không lừa chúng ta?"

"Ừm, nhưng hắn cũng không hoàn toàn nói thật, chuyện này bây giờ cũng khó nói, cứ đi một bước tính một bước thôi."

"Nghe mày."

Pháo Trượng vứt điếu thuốc, đứng dậy.

"Đi, chúng ta qua xem bọn họ đang làm cái trò gì."

Vừa nói, hai người đi về phía đầu đinh bọn họ.

Cái gọi là phát hiện của đầu đinh bọn họ, thật ra cũng không có gì, chỉ là một quyển sách, đã mục nát gần hết, vừa cầm lên đã tan thành giấy vụn.

Nhưng mà, từ những mảnh vụn này vẫn có thể thấy được, bên trên có ghi lại một số thứ, vẫn là viết tay.

Pháo Trượng nhặt một mảnh, lật qua lật lại xem hồi lâu, cũng không nhìn ra cái gì, liền quay đầu nhìn tôi:

"Cái này viết cái gì vậy? Cái gì mộ, cái gì độc.."

Tôi nhận lấy từ tay hắn nhìn một cái, cũng không nhận ra, liền nhẹ nhàng lắc đầu nói:

"Không biết, đây là tiếng Nhật, nếu là đoạn văn dài, chúng ta còn có thể từ những chữ Hán bên trên đoán ra đại khái ý nghĩa, bây giờ chỉ có chút xíu thế này, là hoàn toàn không nhìn ra được."

"Này, đem mấy cái đó qua đây cho tôi xem thử."

Nghe tôi nói vậy, Pháo Trượng liền hét về phía người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào mảnh giấy kia một tiếng.

Trần Tử Vọng nhẹ nhàng vỗ vai Pháo Trượng nói:

"Pháo gia đừng nóng, Tiểu Mỹ đã từng du học ở Nhật Bản, cô ấy biết tiếng Nhật, để cô ấy xem chắc là hiểu hơn chúng ta."

Pháo Trượng lại muốn nói gì đó, tôi nhẹ nhàng kéo hắn lại, hắn xoa xoa mũi, liền đưa mảnh giấy trong tay cho Trần Tử Vọng.

Trần Tử Vọng lại đưa cho người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia lật qua lật lại mảnh giấy xem đi xem lại rất nhiều lần, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, đợi khoảng mười mấy phút, hình như vẫn chưa hiểu ra.

"Cô rốt cuộc có được không vậy?"

Pháo Trượng đợi không kiên nhẫn.

"Đừng nói là ở Nhật Bản chỉ học được một câu 'Yamate' và 'Ikuyo' đấy nhé?"

Người phụ nữ kia quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, không để ý đến hắn, một lát sau mới nói:

"Mấy tờ giấy này bị hư hại quá nghiêm trọng rồi, tôi cũng có chút không hiểu, nhưng mà cái này hình như là một quyển sổ sách, bên trên ghi lại những thứ mà quân Nhật năm xưa đã đào được từ trong mộ, nhưng có mấy trang lại có chút kỳ lạ, hình như là người bên trên viết vội vàng, nói bên trên nước có côn trùng.."

"Nước có côn trùng?"

Lòng tôi chợt giật mình, chẳng lẽ nói cái tên Ngốc Cường kia sở dĩ biến thành như vậy, là vì đã uống phải thứ nước không nên uống?

"Tiểu Cửu gia có phát hiện gì sao?"

Trần Tử Vọng đột nhiên hỏi.

Tôi bị hắn hỏi có chút ngơ ngác, ngẩn người một chút, mới nói:

"Không có, đúng rồi, cái tên Ngốc Cường kia, chính là 'Quỷ đá' mà Vương lão hán nói, là người của các anh phải không?"

Trần Tử Vọng khẽ gật đầu, thở dài một tiếng nói:

"Đúng vậy, hắn và lão Nhị mấy người họ đều đã theo tôi nhiều năm rồi. Lần trước tôi đến đây, không mang theo lão Nhị mà mang theo hắn. Một đêm nọ, hắn tự nhiên biến mất một cách khó hiểu, chúng tôi tìm rất lâu cũng không thấy. Vốn tưởng rằng hắn gặp phải dã thú gì đó trong núi này, nhưng không ngờ lại trở thành ra như vậy.."

"Các ông nói xem, hắn biến thành như vậy, có phải có liên quan đến côn trùng trong nước mà quyển sổ sách này nói không?"

"Ý của Tiểu Cửu gia là, Ngốc Cường uống nước ở đây, mới biến thành như vậy?"

Đầu đinh nghe thấy lời của tôi, tỏ ra có chút kích động.

"Tôi cũng chỉ là một suy đoán."

"Có khả năng đó."

Người phụ nữ kia cúi đầu suy nghĩ một chút.

"Bất kể có phải hay không, chúng ta cố gắng đừng uống nước ở đây."

Mọi người lại bàn bạc một hồi, cũng không phát hiện thêm tin tức hữu dụng nào, liền quyết định vẫn là tìm đường ra trước. Cứ như vậy, mọi người lại đi lại trong mộ thất.

Ngôi mộ này có bốn gian, lần lượt là chính điện, hậu điện, và còn có hai gian nhĩ thất. Ở đây, ngoài việc trong chính điện có một quan tài đá đã vỡ nát, thì chỉ còn lại một số xác chết của người Nhật, không có thứ gì hữu dụng khác.

Còn về đường ra, thì hoàn toàn không có.

Cuối cùng, mọi người lại tập trung vào gian nhĩ thất mà chúng tôi đã đi vào. Anh một câu tôi một câu nói nửa ngày, cũng không xác định được phương pháp hữu dụng nào tiếp theo.

Ngay lúc mọi người đều im lặng, không ai lên tiếng, Pháo Trượng đột nhiên vỗ đùi một cái, nói:

"Tôi thấy, chỉ có đào đường hầm từ bên trong mà thôi."

"Không được."

Lời của Pháo Trượng vừa dứt, khỉ gầy liền vội vàng xua tay, phủ định ý kiến của Pháo Trượng.

"Tôi nói Bàn gia, anh sẽ không phải là bị lần đó làm cho sợ mất mật chứ?"

Pháo Trượng không cho là đúng nói.

"Anh nói không đào đường hầm từ bên trong, làm sao ra ngoài được?"

"Lần trước tôi đã từng theo Trần lão bản đến đây một lần, đã xem xét kỹ càng ở đây. Tường của ngôi mộ này đều là gạch sống đổ chì xây thành, nhưng mà đỉnh mộ lại chỉ là một số gạch vòm bình thường, không cố ý gia cố. Ở đây là nơi nào? Là dưới lòng đất hơn hai mươi mét. Lúc mới xây dựng, kết cấu đơn giản như vậy chưa chắc đã có thể chịu đựng được."

Hắn nói đến đây, thấy Pháo Trượng lại muốn ngắt lời, liền giơ tay lên ngăn Pháo Trượng lại, lại nói:

"Pháo gia đừng vội, đợi tôi nói xong đã. Dù cho lúc trước họ có biện pháp, nhưng điều này cũng không hợp lý. Huống chi khu vực này nhiều mưa, nhiều năm như vậy trôi qua, với cấu trúc như vậy, đã sập từ lâu rồi. Như vậy, chỉ có một giải thích.."

Hắn vừa nói, vừa dừng lại một chút, quét mắt nhìn chúng tôi một lượt, làm ra vẻ bí hiểm, lúc này mới lại nói:

"Đó là bên trên chắc chắn đã làm lớp kẹp. Ở phía trên đỉnh mộ mà chúng ta nhìn thấy còn có một lớp đỉnh mộ nữa."

"Ý gì?"

Đầu đinh hỏi.

"Tôi đoán, ở giữa lớp kẹp, hoặc là cát lún, hoặc là thủy tinh nóng chảy. Cát lún còn đỡ hơn một chút, dù cho vỡ, còn có thể cho chúng ta một chút thời gian để chúng ta nghĩ biện pháp khác, nhưng nếu là thủy tinh nóng chảy, vậy bên trên vừa phá hủy vị trí mà chúng ta đang ở bây giờ, sẽ trở thành một biển lửa, không một ai có thể sống sót ra ngoài được."

"Không thể đào bên trên, chúng ta có thể thử phía bên cạnh không?"

Đầu đinh lại hỏi.

"Không được, loại tường gạch sống đổ chì này, muốn dùng nhân lực đào ra, gần như là không thể nào, trừ phi dùng thuốc nổ, nhưng chúng ta dùng thuốc nổ rất có thể sẽ phá hủy lớp kẹp trên đỉnh mộ, kết quả không khác là bao so với việc trực tiếp mở một cái lỗ từ phía trên."

"Đâu nhất định vậy? Lúc trước tiểu Nhật Bản không phải cũng nổ sao? Bọn họ không làm sập, chúng ta.."

"Không giống, lúc trước người Nhật Bản là điều động quân đội, bọn họ sẽ không thiếu chuyên gia thuốc nổ, làm sao để giảm thiểu xung kích, chắc chắn phải tính toán kỹ lưỡng hơn chúng ta. Nói nữa, bọn họ là nổ từ bên ngoài, dù cho làm hỏng, nhiều nhất là tổn thất một số tài sản. Chúng ta nếu xảy ra chuyện, mất đi là tính mạng của mình, cái này không thể đánh cược, chúng ta cũng không đánh cược nổi."

"Vậy bây giờ biện pháp duy nhất, là đào lại theo đường cũ."

"Vậy cũng không được."

Khỉ gầy cười khổ nói.

"Chỗ mà chúng ta đi vào, ít nhất cũng phải mấy trăm mét, đào như vậy trở về, phải đào bao lâu?"

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, chẳng lẽ cứ ở đây chờ chết sao? Vậy dứt khoát cái gì cũng đừng làm nữa, chúng ta cứ nằm ở đây chờ thôi, làm bạn với cái anh bạn này.."

Pháo Trượng vừa nói, vừa vươn tay chỉ về phía vị trí thi thể của Tiểu Ngũ. Đột nhiên, hắn nhảy dựng lên.

"Chết tiệt! cái anh bạn kia đi đâu rồi?"

"Cậu nói ai?"

Tôi nhất thời không nhận ra Pháo Trượng nói là xác chết của Tiểu Ngũ.

"Chính là cái bị 'Quỷ đá' cắn chết đó. Lúc nãy tôi còn thấy ở đây mà."

Pháo Trượng nói.

Tôi nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên, chỗ vừa nãy đặt thi thể Tiểu Ngũ, bây giờ trống không, xác chết vậy mà không cánh mà bay. Tôi liền cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Lúc này, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 14: Khe nứt dưới đất

Vốn dĩ mọi thứ đã đủ đáng sợ rồi, kết quả tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên càng khiến tóc tôi dựng đứng. Cảm giác mà con "Quỷ đá" trước đó mang lại thực sự quá kinh hãi, chỉ một con thôi đã cướp đi hai mạng người. Nếu lại xuất hiện thêm một con nữa, có lẽ cả đám chúng tôi phải chôn thân ở đây.

"Mẹ kiếp, mày hú hét cái gì?"

Giọng của thằng đầu đinh đột ngột vang lên, tiếp đó là một tiếng "Bịch!" lớn, một người bị đá ngã xuống đất, đúng ngay dưới chân tôi.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, đúng là Vương lão hán, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Chắc chắn là lời của Pháo Trượng vừa rồi đã lọt vào tai Vương lão hán, sự hoảng loạn khiến lão quên mất lời cảnh cáo của thằng đầu đinh.

"Tiểu Cửu gia, Pháo gia, các vị đại gia ơi, có ma, lần này thực sự có ma rồi.."

Vương lão hán gào khóc lớn tiếng.

Sắc mặt thằng đầu đinh lập tức biến đổi, nó rút súng ra ngay lập tức, lên đạn.

Thấy sắc mặt nó không ổn, tôi vội kéo Vương lão hán đứng dậy, tiến lên phía trước, nói:

"Bây giờ tốt nhất là đừng gây thêm chuyện nữa, trước tiên phải làm rõ thi thể của Tiểu Ngũ đã đi đâu mới là việc chính."

Bàn tay đang nắm súng của thằng đầu đinh siết chặt, cố gắng kìm nén cơn giận, nói:

"Còn hú hét nữa, ông đây bắn chết mày."

Nói xong, nó quay đầu nhìn về phía Trần Tử Vọng.

Lúc này Vương lão hán cũng đã hoàn hồn, hai tay bịt miệng lại, không dám phát ra tiếng nào nữa, nhưng sắc mặt của lão vẫn khó coi vô cùng, xem ra đã bị dọa sợ đến mất hồn.

Pháo Trượng khẽ nói:

"Mày quản nhiều như vậy làm gì?"

Lời nói của Pháo Trượng khiến tôi rất bất ngờ, ngạc nhiên nhìn hắn:

"Một mạng người sống sờ sờ, cái gì mà quản nhiều?"

"Mấy tên đàn em của Trần Tử Vọng kia, anh thấy không một ai là không dính máu trên tay cả, loại người này, đặc biệt là ở cái nơi quỷ quái này, mẹ nó lật mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, đến cha mình còn chưa chắc nhận ra. Hắn rõ ràng đã hận lão già này từ lâu rồi, mày cứ bảo vệ lão ta như vậy, anh sợ hắn cũng có ý đồ gì đó với mày."

Tôi nhíu mày, vốn định phản bác vài câu, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy Pháo Trượng nói cũng có lý, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy mình không sai, liền nói:

"Bọn chúng thật sự dám giết người sao? Vương lão hán là bọn chúng thuê từ trong thôn đến, đi theo bọn chúng vào núi, kết quả chết ở đây, không ai cảm thấy có gì đó không đúng sao?"

"Bọn chúng làm việc kín kẽ lắm, làm sao có thể không phòng bị những chuyện này. Anh thấy Vương lão hán và cái thằng đã chạy trốn trước đó, chắc hẳn đều không có người thân ở trong thôn, có lẽ chết ở đây thật cũng không ai quan tâm."

Khi Pháo Trượng nói câu này, vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề có ý đùa cợt.

Điều này khiến tôi không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Đối với cái nghề đào mộ này, tôi đúng là một kẻ ngoại đạo, nhưng tôi luôn cảm thấy, trước đây nghe ông nội kể những chuyện này, dù chưa ăn thịt heo, thì cũng coi như đã thấy heo chạy rồi. Bây giờ mới hiểu ra, xem ra mình chỉ là một kẻ nghe nói về heo mà thôi, bây giờ mới coi như là đã thấy heo chạy.

"Vậy chúng ta.."

"Bọn chúng còn chưa dám động thủ với chúng ta đâu, chúng ta khác, chưa nói đến việc mày còn có con mèo ở trên, ngay cả anh trước khi đến đây cũng đã sớm dò hỏi rõ lai lịch của bọn chúng rồi, chúng ta đâu phải là mấy lão già trong thôn."

"Cái thằng đầu đinh kia rốt cuộc là người như thế nào, người bình thường sao lại có súng trong tay?"

Nghe Pháo Trượng nói như vậy, tôi cảm thấy mình cần phải tìm hiểu kỹ hơn về hắn ta.

"Nghe nói là người Malaysia, trước đây làm gì thì không rõ lắm, nhưng chắc là gia cảnh không trong sạch gì đâu, khu vực đó giới xã hội đen rất hoành hành, chắc là dân trong nghề.."

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, thằng gầy gò đi tới, thấy hắn ta đến gần, Pháo Trượng liền im bặt.

Thằng gầy gò ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, khẽ hỏi:

"Có thuốc lá không?"

Pháo Trượng ném cho hắn một điếu thuốc, hỏi:

"Sao mày không đi tìm cùng với lão Trần?"

Thằng gầy gò châm thuốc, rít một hơi sâu, phủi phủi tàn thuốc, lắc đầu nói:

"Ông Trần đó chỉ tin người của mình thôi, đừng thấy anh đi theo hắn lâu hơn chúng mày, nhưng cũng chỉ là quan hệ hợp tác thôi, hắn vẫn chưa tin anh đâu. Hơn nữa, còn cần tìm làm gì? Anh thấy tám phần là ở dưới đó.."

Nói rồi, thằng gầy gò đưa tay chỉ vào cái khe nứt trong động đá vôi đã bị đập vỡ trước đó.

Tôi và Pháo Trượng nhìn nhau, cảm thấy thằng gầy gò này nói có lý. Cái nơi này chỉ có chút xíu như vậy, thực ra cũng không khó tìm, chúng tôi đi một đoạn đường dài như vậy, đều không thấy thi thể của Tiểu Ngũ, chứng tỏ thi thể của Tiểu Ngũ đã không còn ở trong cái Tống mộ này nữa rồi, mà cái nhĩ thất này, nơi duy nhất thông ra bên ngoài, chính là cái khe nứt dưới lòng đất kia. Thi thể của Tiểu Ngũ biến mất, chắc chắn có liên quan đến cái khe nứt đó.

Quả nhiên, không lâu sau, thằng đầu đinh và những người khác đã từ bên trong trở về. Trần Tử Vọng đi thẳng về phía chúng tôi, khẽ thở dài một tiếng, nói:

"Không tìm thấy."

Nói xong, hắn cũng nhìn về phía cái khe nứt kia.

Mọi người nhìn nhau, im lặng một hồi, Pháo Trượng lên tiếng:

"Lão Trần, ông không định, thật sự đi đường này chứ?"

"Còn hơn là bị mắc kẹt ở đây."

Trần Tử Vọng nói.

"Mẹ kiếp, bên dưới đó không biết sâu bao nhiêu, càng không biết rộng bao nhiêu, dây thừng trước đây của chúng ta đều để ở bên ngoài rồi, cứ như vậy đi xuống, khác gì đánh cược mạng sống?"

Trần Tử Vọng cười cười, không nói gì, ra hiệu cho thằng đầu đinh.

Tiếp đó, liền nghe thấy tiếng van xin của Vương lão hán, sau đó, Vương lão hán bị lôi đi về phía cái khe nứt kia. Tôi vốn định ngăn cản, nhưng bị Pháo Trượng kéo lại.

Trần Tử Vọng liếc nhìn tôi một cái, nụ cười trên mặt không hề thay đổi.

Người phụ nữ kia thậm chí còn không có một chút biểu cảm nào.

Còn tên khỉ gầy thì cứ tự nhiên nhìn điếu thuốc của mình, coi như không nhìn thấy chuyện này.

Lòng tôi không khỏi lạnh đi, trước đây đối với lời nói của cha, còn có một chút nghi ngờ, bây giờ hoàn toàn tin tưởng. Ông ấy nói không sai, những tên trộm mộ này thật mẹ nó không phải là người, ở dưới lòng đất này, thật mẹ nó không coi mạng người ra gì.

Cuối cùng, Vương lão hán vẫn bị thằng đầu đinh ép xuống khe nứt, nhưng thằng đầu đinh cũng không phải là hoàn toàn không có chuẩn bị, hắn buộc một sợi dây thừng vào eo Vương lão hán, đầu kia do hắn nắm giữ.

Như vậy vừa có thể cho Vương lão hán một chút bảo đảm, lại có thể phòng ngừa Vương lão hán không phối hợp.

Chúng tôi im lặng chờ đợi, cuối cùng Vương lão hán đã xuống đến đáy, hướng lên trên hô một tiếng, trái tim đang treo lơ lửng của tôi, cũng rơi trở lại vào bụng.

Sau đó mọi người liền men theo cái khe nứt đó đi xuống phía dưới.

Cái khe nứt này lớn hơn chúng tôi tưởng tượng một chút, nhưng lại dễ đi hơn nhiều, bởi vì nó không phải là thẳng đứng xuống dưới, mà là nghiêng xuống, góc độ cũng không quá dốc, từ trên xuống dưới, cũng giống như đi trên một con đường núi tương đối dốc vậy.

Khi đi xuống, tôi thử dùng đèn pin chiếu sang trái, chiếu sang phải, phát hiện căn bản là không chiếu tới được điểm cuối, trong lòng không khỏi lại lo lắng bất an. Cái cảm giác đi sâu vào lòng đất này, sẽ khiến người ta sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng bị cả thế giới bỏ rơi.

Nếu không phải bên cạnh còn có Pháo Trượng, tôi cũng không biết mình có phát điên vì cái cảm giác tuyệt vọng này hay không.

Đi khoảng mười mấy phút, lại xuống thêm khoảng ba mươi mét nữa, liền nhìn thấy Vương lão hán. Vương lão hán lúc này đang vẻ mặt hoang mang, nhìn chằm chằm về phía trước.

Tôi đi đến bên cạnh lão, men theo ánh mắt của lão nhìn sang, không khỏi cũng ngẩn người ra, ở đây vậy mà thật sự có một ngôi mộ, vị trí chúng tôi đang đứng, là một đường hầm, nhìn quy mô này, ngôi mộ này còn không nhỏ đâu.

"Tìm thấy rồi, chính là chỗ này."

Giọng của Trần Tử Vọng lộ ra vẻ phấn khích.

Tôi có chút ngơ ngác.

Còn tên khỉ gầy thì vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm lên phía trên đầu chúng tôi, nói:

"Không đúng."

"Cái gì không đúng?"

Pháo Trượng hỏi.

Tên khỉ gầy chỉ lên phía trên nói:

"Pháo gia, anh xem xem, chỗ này có giống một cái lỗ trộm mộ không?"

Pháo Trượng men theo hướng mà tên khỉ gầy chỉ nhìn, nhìn một hồi, đột nhiên nói:

"Thật mẹ kiếp, chẳng lẽ chỗ này cũng bị người ta cướp mất rồi sao?"

Nói rồi, hai người liền nghiên cứu ngay lập tức.

Tôi đối với những thứ này không hiểu lắm, chỉ có thể im lặng lắng nghe, giọng nói của bọn họ cũng thu hút sự chú ý của Trần Tử Vọng, thấy hai người nghiên cứu gần xong, Trần Tử Vọng mở miệng hỏi:

"Hai vị, nhìn ra được gì không?"

Tên khỉ gầy nói:

"Đây đúng là một cái lỗ trộm mộ, nhưng mà, năm tháng có chút lâu rồi, cái khe nứt này chắc là trước đây không có, ở đây chắc là đã xảy ra động đất hoặc là lũ quét, mới xuất hiện cái khe nứt này."

"Nói như vậy, ở đây đúng là đã có người đến rồi?"

Trần Tử Vọng có chút sốt ruột.

"Chắc là vậy."

Tên khỉ gầy nói.

Trần Tử Vọng nghe xong, vội vàng hướng về phía trước đường hầm đi tới.

Người phụ nữ kia cũng lần đầu tiên trở nên không còn bình tĩnh như vậy nữa, đi theo Trần Tử Vọng liền đi về phía trước.

Tôi nhìn Pháo Trượng một cái.

Pháo Trượng nói:

"Qua xem thử."

Sau đó mọi người đều đi theo Trần Tử Vọng vào bên trong.

Phía trước có một cánh cửa đá, Trần Tử Vọng dùng sức đẩy đẩy cũng không đẩy được, liền gọi thằng đầu đinh qua thử, hai người lại đẩy nửa ngày, cũng không thể mở ra được.

Cuối cùng tên khỉ gầy đi tới, loay hoay trên cánh cửa đá một hồi, từ bên cạnh rút ra một thanh đá to bằng bắp tay, cánh cửa đá đột nhiên lung lay một chút.

Trần Tử Vọng lộ vẻ vui mừng, cùng thằng đầu đinh lại thử một phen, cuối cùng cũng đẩy được cánh cửa đá ra.

Chúng tôi đi theo vào bên trong. Pháo Trượng dùng đèn pin chiếu về phía trước, tôi lập tức cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng. Cảnh tượng bên trong này quá sức choáng ngợp..
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 15: Quỷ Môn Quan

Trước mắt chúng tôi là một gian mộ thất khổng lồ, ánh đèn pin cũng không thể chiếu tới tận cùng. Từ khi bước chân vào đây, đâu đâu cũng thấy quan tài, xếp thành hàng lối chỉnh tề, toàn bộ đều là quan tài đá.

Cảnh tượng này, tôi chỉ từng thấy ở nghĩa trang, nhưng đó là những hàng bia mộ thẳng tắp. Nếu thay tất cả bia mộ bằng quan tài, thì quả thật chấn động lòng người.

Tôi nhìn chằm chằm vào những cỗ quan tài trước mắt, mắt trợn tròn.

Pháo Trượng cũng ngây người một lúc lâu, sau một hồi mới hít sâu một hơi, vỗ đùi cái đét, nói:

"Mẹ kiếp, chẳng lẽ chúng ta đào trúng mộ Tần Thủy Hoàng thật rồi?"

"So với lăng mộ Tần Thủy Hoàng thì còn kém xa. Đừng nói đâu xa, chỉ riêng đội quân đất nung ở Thiểm Tây thôi, cũng đã hoành tráng hơn nơi này nhiều rồi."

Khỉ gầy có vẻ là người trấn tĩnh nhất trong đám, giọng điệu vẫn chậm rãi như một hướng dẫn viên du lịch, khiến tôi có chút nể phục.

Tôi không khỏi liếc nhìn hắn thêm một cái. Càng tiếp xúc với người này, tôi càng cảm thấy không thể nhìn thấu. Lần đầu gặp mặt, tôi cứ tưởng hắn là một kẻ láu cá, thuộc loại người làm việc không có nguyên tắc, rất ranh ma.

Nhưng bây giờ xem ra, dáng vẻ lúc đó của hắn căn bản không phải là con người thật.

"Tiểu Cửu gia!"

Tôi đang tập trung sự chú ý vào khỉ gầy, đột nhiên, một giọng nói từ phía sau truyền đến. Giọng nói này cố tình hạ thấp, nghe như chậm rãi từ sống lưng lan đến tai, khiến tôi giật mình.

Tôi vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Vương lão hán với vẻ mặt gian xảo đứng sau lưng tôi, mặt sưng vù như đầu heo. Ánh đèn pin đột ngột chiếu vào mặt hắn, khiến tôi suýt chút nữa dựng tóc gáy.

Xác định là hắn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói:

"Làm gì vậy? Không thể bình thường chút được à, dọa chết tôi."

Vương lão hán có chút áy náy, xoa xoa tay, liếc nhìn về phía đầu đinh.

Tôi biết hắn thừa lúc đầu đinh và những người khác bị quan tài đá thu hút, lén lút đi tới. Thấy hắn như vậy, chắc là có chuyện gì, tôi cũng hạ thấp giọng, hỏi:

"Sao thế?"

"Tiểu Cửu gia, cậu nói xem, chúng ta có phải đã vào Quỷ Môn Quan rồi không?"

"Quỷ Môn Quan cái gì?"

Tôi bị hắn nói mà thấy rợn người, vội vàng lắc đầu nói.

"Đừng nói bậy bạ, chỉ là mấy cái quan tài thôi mà, có gì lạ đâu."

"Cậu từng thấy nhiều quan tài thế này chưa?"

Hắn lại hỏi một câu.

Tôi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Câu này hắn hỏi trúng tim đen rồi. Tôi mẹ nó đi đâu mà thấy nhiều quan tài như vậy chứ? Nhưng nghĩ lại, nơi này là cổ mộ, trong cổ mộ có quan tài, chuyện này chẳng phải là quá bình thường sao? Tôi liền nói:

"Đừng nghĩ nhiều, mộ địa thì làm sao mà không có quan tài được."

"Trong thôn chúng tôi có lời đồn, nói thôn chúng tôi nằm ngay rìa Quỷ Môn Quan, trong núi trấn áp một Quỷ Vương. Quỷ Vương ngủ say, thì những quỷ binh kia cũng ngủ say. Nếu Quỷ Vương bị đánh thức, thì chúng ta xong đời hết. Cậu xem bây giờ có nhiều quan tài như vậy, bên trong có khi nào là binh lính của Quỷ Vương không?"

"Quỷ Vương?"

"Đúng vậy!"

Vương lão hán lại xoa xoa tay.

"Phải rồi, sau khi chúng ta vào đây, cái cửa kia liền đóng lại. Tôi thử rồi, không mở ra được. Chúng ta đã vào Quỷ Môn Quan rồi."

"Cái gì? Cái cửa.."

Tôi chưa nói hết câu, đột nhiên hiểu ra Vương lão hán đang nói đến cái cửa nào. Sau khi chúng tôi vào đây, đã bị những cỗ quan tài này thu hút. Lão già này chắc là sợ hãi lắm, thấy có cơ hội, liền muốn trốn về, chắc là đã đi thử cái cửa kia rồi.

Tôi nhìn hắn thân hình gầy gò, lại thêm tuổi cao, nhìn cái mặt sưng vù như đầu heo kia, chắc là hắn cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực. Không mở được cái cửa kia, chắc cũng không sao.

Đột nhiên, tôi lại cảm thấy không đúng. Cái cửa đá kia, lúc tiến vào tôi còn để ý, dường như không có cơ quan đặc biệt nào, sao lại tự đóng lại được?

Tôi vội vỗ một cái vào vai Pháo Trượng vẫn còn đang ngẩn người.

Pháo Trượng quay đầu lại, mắt sáng rực:

"Tôi nói này em trai, lần này phát tài thật rồi, nhiều quan tài đá như vậy, chắc phải có bao nhiêu bảo vật."

"Thấy quan tài thì có gì mà.."

"Cái này thì mày không hiểu rồi. Mày học hành kiểu gì thế, chưa nghe nói 'thăng quan phát tài' à? Đồ tùy táng bên trong, tùy tiện lấy một món ra, cũng có thể bán được giá cao."

"Đừng nói mấy cái vô dụng. Vừa nãy Vương lão hán nói, cửa tự đóng lại."

"Đóng cửa? Thích đóng thì đóng, liên quan gì đến ông.. Cái gì? Đóng cửa?"

Pháo Trượng đột nhiên ngớ người.

Tôi quay đầu, dùng đèn pin chiếu vào cái cửa mà chúng tôi vừa tiến vào. Vừa chiếu, tôi liền ngây người:

"Mẹ kiếp, cửa đâu?"

Pháo Trượng cũng ngơ ngác:

"Không.. Không phải ở ngay sau lưng sao? Chúng ta vào cũng đâu có đi được mấy bước."

"Vừa nãy còn ở đây mà. Xong rồi, xong rồi, thật sự vào Quỷ Môn Quan rồi."

Vương lão hán sợ đến tái mặt.

Lúc này, đầu đinh và những người khác cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đều quay đầu lại. Tôi bước nhanh mấy bước, đi đến chỗ chúng tôi vừa tiến vào, đưa tay sờ soạng, đâu còn cửa đá nào nữa, rõ ràng là một bức tường.

Tôi hoàn toàn ngây người. Chuyện này là thế nào? Một cái cửa đá lớn, cứ thế mà biến mất? Chẳng lẽ thật sự như Vương lão hán nói, chúng tôi đã vào Quỷ Môn Quan?

Chẳng phải là nhảm nhí sao?

Tôi ra sức vò đầu, bùn đen đã khô từ lâu, từ trên tóc rơi xuống, tung lên một đám bụi, dưới ánh đèn pin, vô cùng rõ ràng.

Pháo Trượng đá mạnh mấy cái vào tường, bức tường vẫn không hề nhúc nhích.

Trần Tử Vọng cũng đi tới, sờ soạng bức tường, nhíu chặt mày, không nói một lời.

Khỉ gầy vẫn trấn định, đi tới dùng đèn pin chiếu khắp xung quanh, lắc đầu nói:

"Có lẽ không phải là cửa biến mất, mà là chúng ta vô tình đi sai hướng."

"Đùa gì vậy, chúng ta vào mới đi được mấy bước, mà đã đi sai hướng? Cho dù là đi sai hướng, tìm kiếm bốn phía, cũng có thể tìm thấy chứ. Cái này là, biến mất rồi, biến mất rồi, anh hiểu không?"

Pháo Trượng trợn mắt nói.

"Có khi nào là quỷ che mắt không?"

Trần Tử Vọng đột nhiên hỏi một câu.

Khỉ gầy tính tình tốt, thấy Pháo Trượng trợn mắt, cũng không tức giận, khẽ lắc đầu nói:

"Pháo gia, anh nổi nóng với tôi cũng vô dụng thôi. Mọi người nên nghĩ cách đi."

Nói xong, lại quay đầu nói với Trần Tử Vọng:

"Tôi lăn lộn bao nhiêu năm nay, cương thi thì gặp rồi, chứ quỷ thì chưa từng thấy. Tôi đoán đây có lẽ là một cơ quan, hơn nữa cũng không quá phức tạp, chỉ là chúng ta nhất thời bị che mắt mà thôi.."

"Đến Quỷ Môn Quan rồi, đây là Quỷ Môn Quan.."

Vương lão hán đột nhiên lại kêu lên.

"Mẹ kiếp, ông không thể yên tĩnh một lát được à?"

Đầu đinh hung hăng đá Vương lão hán một cái, Vương lão hán lúc này mới ngoan ngoãn im lặng.

Bây giờ tôi hoàn toàn không có bất kỳ manh mối nào. Nghĩ ngợi một hồi, cũng không nghĩ ra được gì, liền hướng ánh mắt về phía Pháo Trượng và Khỉ gầy. Hai người bọn họ được xưng là cao thủ trong giới đạo mộ, chắc là sẽ có cách gì đó.

Nhưng lúc này, Pháo Trượng hoàn toàn ngơ ngác, còn Khỉ gầy cũng nhíu chặt mày, dường như đang suy tư điều gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là nhất thời không nghĩ ra được gì rồi.

"Trước mặc kệ những chuyện này, bất kể là cơ quan gì, cũng sẽ lộ ra sơ hở thôi. Như vậy đi, chúng ta cứ đi về phía trước xem sao.."

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Trần Tử Vọng ngẩng đầu lên nói.

Pháo Trượng nhìn tôi một cái, tôi gật đầu với hắn. Khỉ gầy và đầu đinh, hiển nhiên là không có ý kiến gì với đề nghị của Trần Tử Vọng. Về phần ý kiến của Vương lão hán, thì không ai quan tâm cả.

Cứ như vậy, mọi người đành phải tiếp tục tiến về phía trước. Bất quá, lần này, chúng tôi cẩn thận hơn nhiều. Tôi và Pháo Trượng thay phiên nhau nhìn phía sau. Nhưng mới đi được hơn chục bước, tôi đã phát hiện, bức tường phía sau dường như trở nên mơ hồ, không nhìn rõ nữa.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 16: Lửa

Càng đi, nơi này càng khiến người ta kinh hãi, bởi vì phía trước dường như không có điểm dừng. Dù đi thế nào, chúng tôi cũng không thể chạm vào vách tường, trước mắt vẫn là một màn sương mù bao phủ.

Chúng tôi cẩn trọng bước đi trên mép những chiếc quan tài, nhìn cảnh tượng quan tài nhiều vô tận trước mắt, sự kinh ngạc ban đầu trong tôi dần chuyển thành sự tê dại.

Vương lão hán vì sợ uy thế của thằng đầu đinh nên không dám kêu la lung tung nữa, nhưng cái miệng của ông ta vẫn không ngơi nghỉ, lẩm bẩm bên cạnh tôi bằng giọng the thé:

"Quỷ môn quan, quỷ môn quan, nơi này thực sự là quỷ môn quan, không ra được nữa rồi, không ra được nữa rồi.."

Ông ta cứ như một cái máy hát lặp đi lặp lại câu nói đó.

Lúc đầu tôi không để ý, nhưng nghe nhiều, trong lòng lại sinh ra một nỗi hoảng sợ vô cớ.

Cảm xúc hoảng sợ một khi xuất hiện, sẽ khuếch đại dần lên bởi những kích thích khác nhau, đặc biệt là khi chúng tôi đang ở trong cổ mộ, xung quanh lại bao vây vô số quan tài. Điều này vô tình trở thành chất dinh dưỡng cho sự hoảng sợ. Không lâu sau, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Gáy tôi chợt lạnh toát, da đầu cũng bắt đầu tê dại.

"Mày không sao chứ?"

Pháo Trượng nhận thấy sự thay đổi của tôi, rọi đèn pin vào mặt tôi, khẽ hỏi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Pháo Trượng quay đầu lại nhìn Vương lão hán, thở dài một tiếng, nói:

"Ông ta chắc là bị dọa sợ rồi, nơi này đã không bình thường nữa, đừng để ý đến ông ta."

Anh ta vừa nói vừa chỉ vào thái dương của mình.

"Tôi biết."

Tôi hít một hơi thật sâu.

"Có thuốc không?"

"Có."

Pháo Trượng vừa nói vừa móc thuốc ra, đưa cho tôi một điếu.

Tôi nhận lấy, ngậm vào miệng, dùng răng cửa cắn mạnh vào đầu lọc, dường như làm vậy có thể giảm bớt phần nào áp lực trong lòng.

Sau đó, tôi lấy bật lửa từ tay Pháo Trượng, "tách!" một tiếng đánh lửa.

Tôi vừa định châm thuốc, đột nhiên, trước mắt "bốp!" một tiếng, tóe lên một tia lửa nhỏ, giống như một hạt thuốc súng trôi nổi trong không khí đột nhiên bị đốt cháy, nhưng âm thanh rất nhỏ.

Tôi không khỏi ngẩn người, kéo kéo Pháo Trượng, hỏi:

"Anh có thấy không?"

"Thấy gì?"

Pháo Trượng vẻ mặt khó hiểu.

"Tôi vừa hình như đốt cháy cái gì đó.."

"Này cậu em, đừng có dọa tôi, trong tay cậu chẳng phải đang cầm bật lửa sao?"

"Tôi không nói cái này."

Tôi bực bội khoát tay, không để ý đến Pháo Trượng, đưa bật lửa về phía trước, không có gì thay đổi, trong lòng không khỏi nghi ngờ, cho rằng là do mình nhìn nhầm, liền nhẹ nhàng lắc đầu, rụt bật lửa về.

Vừa định tiếp tục châm thuốc, đột nhiên "bốp!" lại một tiếng nhẹ vang lên, lần này tôi nhìn rất rõ, ngay trong không khí không xa trước mắt tôi, có một vật nhỏ bị đốt cháy, nổ tung.

"Pháo Trượng, lần này anh thấy không?"

Tôi vội vàng kéo Pháo Trượng hỏi.

Pháo Trượng gật đầu, móc từ trong túi ra một cái bật lửa khác, bắt đầu rọi xung quanh, nhưng không có gì bị đốt cháy cả. Tôi không khỏi có chút thất vọng, nhưng Pháo Trượng lại thay đổi vẻ nóng nảy thường ngày, lần này rất kiên nhẫn, cẩn thận di chuyển vị trí của bật lửa.

Theo động tác của anh ta, đột nhiên "bốp!" một âm thanh quen thuộc vang lên, một vật nhỏ bị đốt cháy, nổ tung.

Pháo Trượng hít một ngụm khí lạnh, hét lên:

"Đừng có mà chạy loạn như gà mắc tóc nữa, trong không khí có cái gì đó."

"Pháo gia có phát hiện gì?"

Tên khỉ gầy vội vàng quay đầu lại.

Tôi kể lại chuyện trước đó cho anh ta nghe. Trong lúc nói chuyện, thằng đầu đinh, Trần Tử Vọng và người phụ nữ kia đều tụ tập bên cạnh tôi.

Nghe tôi nói xong, Trần Tử Vọng nhìn về phía tên khỉ gầy:

"Bàn gia, anh là người trong nghề, có nhìn ra gì không?"

Tên khỉ gầy suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Khó nói lắm, nhưng phát hiện của Tiểu Cửu gia có lẽ rất hữu ích cho chúng ta. Lúc đầu tôi còn nghĩ, bên ngoài có lỗ trộm, mà cánh cửa đá chúng ta vào rõ ràng là bị người ta chặn từ bên ngoài, điều này cho thấy vị đồng nghiệp đến trước kia chắc là đã đi ra từ đây. Tôi vẫn không hiểu, tại sao anh ta có thể đi ra ngoài, mà chúng ta lại bị lạc đường ở đây, bây giờ dường như đã có lời giải thích."

"Giải thích gì, anh nói nhanh lên, đến lúc nào rồi còn bày đặt."

Pháo Trượng sốt ruột nói.

Tên khỉ gầy suy nghĩ một chút, dường như đang sắp xếp ngôn ngữ, dừng lại một lát, mới nói:

"Theo lý thuyết, thiết bị của chúng ta bây giờ tiên tiến hơn rất nhiều so với đồng nghiệp trước kia, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc chiếu sáng dưới hầm mộ, đối với đồng nghiệp trước kia đã là một vấn đề, mà chúng ta bây giờ có đèn pin, điểm này đã hơn họ rất nhiều."

"Ý của anh là, vấn đề của chúng ta nằm ở đèn pin?"

Nghe tên khỉ gầy nói đến đây, tôi hiểu ra điều gì đó, không nhịn được hỏi lại.

Tên khỉ gầy gật đầu, nhìn tôi lộ ra vẻ tán thưởng:

"Tiểu Cửu gia quả nhiên thông minh."

"Đừng có nịnh nọt nữa, rốt cuộc là thế nào?"

Pháo Trượng lại thúc giục.

"Tôi vẫn luôn cho rằng, vị đồng nghiệp kia chắc là một cao thủ tiền bối, có những bản lĩnh hơn người mà chúng ta không thể sánh được, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ vấn đề nằm ở không khí này. Đồng nghiệp trước kia vào dùng cái gì để chiếu sáng?"

Câu cuối cùng này, tên khỉ gầy hỏi Pháo Trượng.

"Chắc chắn là đuốc, còn phải nói sao?"

"Đúng, chính là đuốc, tôi đoán chừng, thứ trong không khí này, có thể có tác dụng gây ảo giác, hoặc làm rối loạn thị giác của người ta, cho nên, mới khiến chúng ta cảm thấy đi mãi không đến đích. Mà lửa chính là khắc tinh của chúng, cho nên, vị đồng nghiệp trước kia, mới không bị trúng chiêu như chúng ta."

"Đuốc?"

Mắt Pháo Trượng sáng lên.

"Vậy còn chờ gì nữa, đốt thôi."

Vừa nói, anh ta vừa đặt túi xuống đất, lấy từ trong túi ra một cái xẻng hình ống, trông vừa nhỏ vừa dài, tôi không biết đây là dùng để làm gì, nhìn có chút tò mò.

"Đồ nghề không tệ đấy."

Tên khỉ gầy lại nhận ra, khen một câu.

"Vớ vẩn, đồ gia truyền của ông già nhà tôi, kém sao được. Đây là do ông cậu không cho em trai tôi làm nghề này, nếu không thì cũng chẳng đến lượt tôi."

Pháo Trượng miệng nói vậy, tay lại không ngừng, xé mấy mảnh vải từ quần áo của mình, quấn chặt vào đầu xẻng.

"Cái này dùng để làm gì?"

Tôi không làm phiền Pháo Trượng, hỏi tên khỉ gầy.

Tên khỉ gầy nói:

"Cái này có nhiều tên lắm, có người gọi là xẻng định phương, cũng có người gọi là xẻng Lạc Dương, nhưng người bên ta phần lớn gọi là xẻng dò hầm."

"Xẻng dò hầm? Chỉ có tí xíu thế này thôi á?"

"Đừng xem thường cái thứ này, tác dụng lớn lắm đấy, cao thủ trong nghề này, về cơ bản đều sẽ dùng đến nó. Cái này có thể dò lớp đất, người làm nghề này lâu năm, đều có chút thủ đoạn độc môn của riêng mình. Trước kia tôi quen một người, đứng trên mặt đất, dùng xẻng dò hầm vài nhát xuống, có thể biết được kích thước hầm mộ bên dưới, có mấy gian mộ, thậm chí bên trong có bị hư hại hay không, đều có thể đoán được tám chín phần mười. Còn về việc xuống xẻng đào lỗ từ đâu, càng là kỹ năng cơ bản."

"Thật hay giả vậy?"

Tôi nghe mà kinh ngạc.

"Cái này thực ra vẫn chưa phải là tuyệt nhất đâu, tôi nghe nói, trước kia có người còn lợi hại hơn, trực tiếp lấy đất trên mặt đất, nếm thử mùi vị, là có thể phán đoán ra tình hình hầm mộ. Đương nhiên, cái này chỉ là lời đồn, tôi chưa tận mắt chứng kiến, thật giả thì không biết.."

"Cái này chắc là nói bậy thôi.."

Tôi đáp lại một câu, nhưng ngay sau đó trong lòng lại chợt giật mình, đột nhiên nhớ tới câu chuyện mà ông nội thường kể cho tôi nghe hồi nhỏ.

Trong câu chuyện, sư phụ của ông nội chẳng phải là một người tài giỏi như vậy sao?

Lẽ nào câu chuyện mà ông nội kể là thật?
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 17: Điểm sáng

Trong lúc tôi trò chuyện với khỉ gầy, Pháo Trượng đã buộc bó đuốc xong và châm lửa.

Cả hai chúng tôi im bặt, dồn sự chú ý vào Pháo Trượng. Gã vung vẩy bó đuốc, quét ngang dọc, không khí vang lên những tiếng "tách tách", một đốm lửa nhỏ chói mắt nổ tung.

Ban đầu chỉ thỉnh thoảng vài tiếng, nhưng chẳng bao lâu, âm thanh nổ lách tách dần dần nhiều lên.

Pháo Trượng vẫn tiếp tục vung vẩy đuốc, nhưng sương mù xung quanh càng lúc càng dày đặc, mơ hồ, bóng dáng những người khác dường như biến mất, chỉ còn lại Pháo Trượng múa may bó đuốc. Ánh lửa như có quỹ đạo cố định, vẽ nên những giai điệu du dương.

Càng nhìn càng thấy đẹp mắt, càng nhìn càng thu hút, khoảng cách cũng ngày càng xa, dần dần tạo ra một vẻ đẹp mơ hồ.

Tôi thậm chí có chút không dứt ra được, chưa bao giờ nghĩ Pháo Trượng lại có năng khiếu nhảy múa, dáng vẻ vung vẩy bó đuốc này chẳng khác nào một điệu nhảy đầy cảm xúc. Ngay cả một người không có tế bào nghệ thuật như tôi cũng bị thu hút.

Và những tiếng nổ lách tách không ngừng bên cạnh gã cũng trở nên du dương hơn, tựa như từng nhịp trống, phối hợp với động tác của Pháo Trượng, thật hài hòa.

Ngay khi tôi sắp chìm đắm trong đó, đột nhiên khỉ gầy hét lên:

"Pháo gia, dập tắt bó đuốc đi!"

"Mày đùa gì vậy?"

Pháo Trượng quay đầu lại.

"Mau dập tắt đi!"

Khỉ gầy lại hét lên một tiếng, vừa hét vừa loạng choạng chạy đến bên Pháo Trượng, giật lấy bó đuốc từ tay gã, giẫm mạnh xuống đất mấy cái, không dập được, gã sốt ruột, sau đó túm lấy bó đuốc ném mạnh ra xa.

Bó đuốc vẽ một đường parabol, rơi xuống phía xa, nơi nó đi qua, tiếng "tách tách" cũng trở nên thưa thớt, nhưng điều này chỉ duy trì được trong chốc lát, sau đó, xung quanh bó đuốc, những đốm sáng nhỏ liên tục nhấp nháy, tiếng nổ càng thêm dữ dội.

Tôi cũng dần dần tỉnh táo lại, nhìn Pháo Trượng ngây người nhìn về phía bó đuốc, rồi nhớ lại dáng vẻ vung vẩy bó đuốc của gã trước đó, cái gì mà nhảy múa chứ, lợn nái húc cây còn hơn.

Nhưng tại sao lúc nãy tôi lại thấy đẹp như vậy?

Liên tưởng đến tiếng hét của khỉ gầy, tôi bỗng hiểu ra điều gì đó, trong lòng dâng lên một trận ớn lạnh. Lúc này, khỉ gầy đang nhìn chằm chằm vào bó đuốc ở phía xa, tiếng nổ ở đó ngày càng dày đặc, nhưng độ sáng của bó đuốc đã bắt đầu yếu đi, xem ra lửa không cầm cự được lâu nữa.

Tôi nhẹ nhàng vỗ vai khỉ gầy, gã giật mình, quay đầu lại thấy là tôi, sắc mặt mới dịu đi, gật đầu với tôi, không nói gì.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào mộ cổ, khỉ gầy thể hiện cảm xúc không được trấn định như vậy. Trước đây, ngay cả khi gặp "Quỷ đá", tôi cũng không thấy gã như thế này. Mặc dù lúc đó tôi bận đề phòng "Quỷ đá" nên không chú ý đến gã lắm, nhưng theo những gì gã thể hiện sau đó, chắc chắn lúc đó gã cũng rất bình tĩnh.

"Chuyện này là sao?"

Tôi không nhịn được hỏi.

"Những đốm sáng nhỏ đó là gì? Bó đuốc đốt phải thứ quỷ quái gì vậy?"

"Cái này, bây giờ vẫn chưa biết."

Khỉ gầy lắc đầu.

"Nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành gì."

Đây hoàn toàn là một câu vô nghĩa. Mặc dù tôi cũng không hiểu đó là gì, nhưng ai cũng có thể thấy, thứ này rất quỷ dị, thứ này, có thể là thứ tốt đẹp sao?

Thấy tôi không hài lòng với câu trả lời này, gã lại nói thêm:

"Mặc dù vẫn chưa thể làm rõ, nhưng bây giờ cơ bản có thể xác định, chúng ta bị mắc kẹt ở đây là do nó gây ra. Thứ này trông có vẻ giống với tập tính của loài bướm đêm, đều hướng về ánh sáng, ngay cả khi lửa có thể thiêu chết chúng."

"Mẹ kiếp, nghe anh nói vậy, hình như đúng là như thế."

Vẻ mặt Pháo Trượng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

"Bàn gia, ý anh là, chúng bị ánh sáng thu hút?"

Trần Tử Vọng chen vào một câu.

Khỉ gầy gật đầu:

"Chắc là vậy."

"Ý anh là, chúng ta bị mắc kẹt là vì ánh sáng đèn pin thu hút chúng, khiến chúng vây quanh chúng ta, rồi khiến chúng ta bị ảo giác?"

Khỉ gầy nói:

"Bây giờ cơ bản có thể xác định là vậy."

"Nói vậy, chúng ta muốn tìm đường ra, phải mò mẫm trong bóng tối, không được dùng ánh sáng? Nhưng ở nơi này, không dùng ánh sáng thì chúng ta làm sao đi ra ngoài được?"

Đầu đinh cau mày.

"Có lẽ không chỉ vậy."

Tôi suy nghĩ một lúc, cảm thấy khỉ gầy đã bỏ sót điều gì đó, bèn nói thêm.

"Tôi cảm thấy, thứ này không chỉ bị ánh sáng thu hút, rất có thể là do nhiệt độ. Mọi người có phát hiện ra không, lúc nãy Pháo Trượng đốt bó đuốc, tình trạng ảo giác của chúng ta dường như nghiêm trọng hơn nhiều."

Sau khi tôi nói xong, mấy người họ cũng chìm vào suy tư, sau đó, khỉ gầy lại nói:

"Tiểu Cửu gia nói rất có lý, tôi có chút sơ suất, liên quan đến nhiệt độ, nên chính xác hơn."

"Vậy chúng ta dùng ánh sáng lạnh.."

"Không được."

Đầu đinh còn chưa nói xong, khỉ gầy đã nói.

"Khi chúng ta vừa vào, những thứ đó đã vây quanh, lúc đó nhiệt độ của đèn pin chắc không cao lắm, ít nhất không cao bằng nhiệt độ cơ thể chúng ta. Cho dù chúng ta có thể đổi nguồn sáng thành ánh sáng lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể chúng ta thì sao?"

"Vậy là hết cách rồi?"

Đầu đinh nhổ mạnh một bãi nước bọt.

Vừa dứt lời, bó đuốc ở phía xa đột nhiên tắt ngúm, chúng tôi vội vàng bật đèn pin lên, lúc này, tôi cảm nhận rõ ràng, sương mù trước mắt dày đặc hơn so với lúc bó đuốc còn cháy.

Tôi chợt nghĩ ra một ý, quay đầu lại, định nói, khỉ gầy cũng nở nụ cười:

"Tiểu Cửu gia có phải đã có cách rồi không? Xem ra chúng ta nghĩ giống nhau."

"Mấy người nghĩ ra cái gì vậy? Mau nói đi, cái người này, thật là không thống khoái, lần nào cũng phải bán cái vẻ thần bí, không nhìn xem là lúc nào."

Pháo Trượng tỏ vẻ khó chịu.

"Thực ra, cách rất đơn giản, mọi người cũng nên chú ý rồi, lúc nãy bó đuốc cháy, sương mù ở chỗ chúng ta bắt đầu loãng đi, bó đuốc tắt, lại dày đặc lên, tôi đoán, thứ này sẽ tự động hướng về nơi có nhiệt độ cao hơn. Nếu chúng ta có thể tạo ra một nơi có nhiệt độ cao hơn, khó khăn của chúng ta có lẽ sẽ được giải quyết."

"Nơi nào có nhiệt độ cao hơn?"

Pháo Trượng hỏi.

"Pháo gia, ông đây là biết rõ còn cố hỏi, đương nhiên là đốt lửa rồi. Nếu thứ này không phải là vô tận, lửa của chúng ta chỉ cần đốt đủ mạnh, biết đâu có thể tiêu diệt hết thứ này."

Khỉ gầy tiếp lời.

"Tôi có xăng, mọi người góp lại xem trong túi còn gì có thể đốt được, thử xem, còn hơn là ngồi đây chờ chết."

Mấy người này, không ai chậm chạp cả, nói là làm ngay, chẳng mấy chốc, lửa đã được đốt lên, một can xăng nhỏ trong túi đầu đinh được đưa cho Pháo Trượng, Pháo Trượng dứt khoát tưới xung quanh.

Chẳng bao lâu, trên những chiếc quan tài xung quanh, đều bốc cháy ngùn ngụt, ánh lửa bao quanh bốn phía, vây chúng tôi ở giữa.

Pháo Trượng tưới hết xăng, ném chiếc can rỗng vào lửa, nói:

"Lần này những thứ đó không vào được nữa đâu nhỉ."

Không ai để ý đến lời Pháo Trượng, bên tai những tiếng "tách tách" không ngừng, xung quanh ngọn lửa liên tục có những đốm sáng nhỏ nổ tung.

"Quỷ môn quan, quỷ môn quan a, chúng ta sắp chết ở đây rồi.."

Vừa rồi vì tình hình những đốm sáng nhỏ, tôi không có thời gian để ý đến Vương lão hán, bây giờ mới nghe thấy, ông ta hóa ra vẫn luôn lẩm bẩm không ngừng.

Lúc này nghe thấy lời của ông ta, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa định lên tiếng, đột nhiên dưới chân rung chuyển.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 18: Hai bàn tay

Ban đầu, sự rung chuyển này rất nhẹ, không gây ra cảm giác gì lớn, nhưng chẳng bao lâu sau, nó bắt đầu trở nên dữ dội.

"Động đất?"

Sắc mặt khỉ gầy lập tức biến đổi.

"Đệt mợ!"

Pháo Trượng văng tục.

Nghe vậy, tôi cũng giật mình. Dù chưa từng trải qua trận động đất mạnh nào, nhưng dư chấn nhẹ thì tôi đã từng nếm trải. Cảm giác rung lắc đó so với bây giờ còn kém xa.

Lúc nãy tôi không nghĩ đến chuyện này, giờ được khỉ gầy nhắc nhở, tôi lập tức hiểu được tầm quan trọng của lời nói đó.

Chúng tôi hiện đang ở dưới lòng đất hàng chục mét. Bất kể là "Quỷ đá" hay thứ nhỏ bé lơ lửng trong không khí gây ảo giác, đều không đáng sợ bằng việc này.

Bởi vì những thứ kia còn có thể dùng sức người để chống lại, còn lăng mộ cổ này một khi bị động đất sập xuống, chúng tôi sẽ chết không toàn thây, tuyệt đối không có khả năng sống sót.

"Mau đi!"

Tôi hét lên với Pháo Trượng. Tiếng tôi còn chưa dứt, đã thấy đầu đinh nhảy vào ngọn lửa, lao ra ngoài.

Thấy vậy, Pháo Trượng cũng cuống lên, cả hai đuổi theo hướng đầu đinh chạy trốn. Nhưng vừa chạy đến, đã thấy một bóng người đột ngột từ trong lửa nhảy ngược trở lại, suýt chút nữa đâm sầm vào chúng tôi.

Tôi vội vàng né người sang một bên, hắn từ giữa tôi và Pháo Trượng lao thẳng qua, chân còn mang theo lửa, giống như Na Tra đạp bánh xe phong hỏa.

"Đệt, không ra được!"

Nghe thấy giọng nói, tôi mới nhìn rõ, người chạy về chính là đầu đinh. Hắn chửi bới om sòm, lửa trên chân vẫn chưa tắt, bị bỏng kêu la thảm thiết. Mãi mới cởi được giày, hắn ngồi phịch xuống đất, chửi Pháo Trượng:

"Thằng béo chết tiệt, mày rải bao nhiêu xăng vậy, lửa sao mà to thế?"

"Tao rải được bao nhiêu chứ? Xăng là mày đưa, cái thùng to đùng thế mày không biết à?"

Hai người đang cãi nhau, đột nhiên, tôi cảm thấy mặt đất dưới chân dường như sụt xuống một chút. Tôi vừa định lên tiếng, thì cảm thấy cơ thể mất kiểm soát, rơi xuống dưới. Thân thể không thể đứng vững, ngã thẳng xuống đất. Sau đó, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng "ầm!" trầm đục, cơ thể bị hất văng ra xa.

Đầu không biết va vào vật gì, phát ra một tiếng "keng!". Trong tai chỉ còn lại âm thanh đó, ánh sáng đèn pin trước mắt nhấp nháy vài cái, rồi tôi không còn biết gì nữa.

Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy có người vỗ vào má mình, nửa thân trên cũng bị ôm lên, liên tục lay động. Tôi cố gắng mở mắt, trước mắt không biết là ai, dí một chiếc đèn pin vào mặt, ánh sáng chói lóa kích thích mắt, tôi không nhìn thấy gì cả.

Đầu càng đau dữ dội. Tôi đưa tay gạt chiếc đèn pin trước mắt sang một bên, xoa xoa đầu, lại phát hiện trên đầu đã được băng một miếng vải. Tôi vừa định giật xuống, cổ tay đã bị người ta nắm lấy, đồng thời giọng nói của Pháo Trượng cũng vang lên bên tai:

"Đừng động, lúc mày ngã xuống bị vỡ đầu rồi, anh băng lại cho mày đấy."

Tôi hất tay hắn ra, ngồi thẳng dậy, nhìn quanh, mới phát hiện chúng tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ. Nơi này rất trống trải, diện tích cũng không lớn. Bên cạnh tôi chỉ có Pháo Trượng và Vương lão hán. Vương lão hán hai mắt vô thần, cả người có vẻ hơi ngây dại, ngồi một bên, mắt nhìn chằm chằm vào một bức tường.

Lúc đầu tôi còn tưởng hắn phát hiện ra điều gì, nhìn theo vài cái, trên tường không có gì cả. Tôi quay đầu lại hỏi Pháo Trượng:

"Đây là đâu? Bọn họ đâu cả rồi?"

"Trần Tử Vọng bọn họ đi phía trước rồi. Anh lo cho mày, nên không đi cùng bọn họ. Mày cảm thấy thế nào? Không sao chứ? Con nhỏ kia bảo mày chỉ bị chấn động não nhẹ, bị đập choáng thôi, không có vấn đề gì lớn. Vết thương trên đầu cũng không to, không cần khâu, băng lại cầm máu là được."

Tôi đứng dậy hoạt động một chút, trên người cũng có chút đau nhức. Nhưng tay chân vẫn cử động được, chắc là không có bộ phận nào bị hỏng. Còn đầu thì vẫn đau dữ dội, nhưng chắc là không có gì nghiêm trọng, tôi liền xua tay nói:

"Tôi không sao. Đây là đâu?"

"Vẫn chưa rõ nữa. Từ trên kia rơi xuống, phát hiện phía dưới còn có một tầng nữa. Lúc mày ngất đi, không nhìn thấy cảnh tượng đó đâu, sợ chết khiếp được. Mấy cái quan tài trên đầu cứ như mưa rơi xuống ấy, thằng lão Nhị suýt chút nữa bị quan tài đập chết, cũng coi như thằng chó đó số lớn."

"Quan tài?"

Tôi nhìn quanh, đâu thấy quan tài nào.

"Cái chỗ rơi xuống đó chúng ta đâu dám ở lại. Thế là tìm được một con đường, liền đi vào đây. Chỗ này chắc là cùng một chủ mộ với tầng trên. Nói thật, anh đào mộ nhiều lần như vậy rồi, chưa từng thấy cái loại hai tầng này bao giờ. Đúng là tà môn. Chết rồi còn phải làm một cái lầu hai để ở, xem ra chủ mộ này lúc sống cũng là một kẻ biết hưởng thụ."

"Ông ta sao thế?"

Tôi không có thời gian nghe Pháo Trượng nói nhảm, liền chỉ vào Vương lão hán hỏi.

"Không biết. Chắc là chỗ này hỏng rồi."

Pháo Trượng chỉ vào thái dương của mình.

"Lúc ở trên kia đã không bình thường rồi, lúc nãy lại ngã một cái, nên không nói gì nữa. Theo ý của mấy thằng cháu Trần Tử Vọng kia, là mặc kệ ông ta, để ông ta tự sinh tự diệt. Anh nghĩ dù sao cũng là một mạng người, nên mang ông ta đi cùng. Thế nào, anh đây tốt bụng chứ?"

Pháo Trượng vừa nói, thấy tôi vẫn nhìn Vương lão hán, liền kéo kéo tôi nói:

"Thôi đi, đừng quan tâm đến ông ta nữa. Từ lúc rơi xuống đến giờ có nói gì đâu. Chúng ta ra được, rồi nghiên cứu ông ta sau. Mẹ kiếp, giờ anh còn hơi hối hận vì đã đi cùng bọn họ đấy. Đúng là xui xẻo."

"Anh còn dám nói?"

Tôi trừng mắt nhìn Pháo Trượng.

"Anh đây ít học, chẳng phải là bị người ta lừa rồi sao."

"Tôi mới là người bị lừa đấy, được chưa? Anh chỉ thấy tiền là sáng mắt, tự chui vào tròng, còn lôi cả tôi theo."

"Hì hì.. Cái này.. Anh cũng không ngờ lần xuống mộ này lại nhiều chuyện như vậy.."

Pháo Trượng gãi đầu, cười cười.

"Thôi được rồi, giờ nói những cái này cũng vô dụng. Bọn họ đi được bao lâu rồi?"

"Chắc là hơn hai mươi phút rồi."

"Chúng ta đi xem sao. Tôi coi như nhìn ra rồi, xuống đến cái địa ngục này, Trần Tử Vọng bọn chúng, mẹ nó không coi mạng người ra gì. Chúng ta đừng để bị bọn chúng bỏ lại."

"Được, nghe mày. Sau này anh đây nghe mày hết."

Pháo Trượng vừa nói, vừa vỗ vỗ vai tôi, sau đó lại hỏi:

"Thế con mèo thì sao? Chúng ta ngã lên ngã xuống thế này, anh cũng không nghe thấy nó kêu, không bị đè chết rồi chứ?"

Nghe Pháo Trượng nói, tôi mới nhớ ra, trong túi trên lưng tôi, còn có con mèo. Quả thật đã khá lâu rồi không nghe thấy tiếng kêu của nó, đừng nói là bị đè chết thật. Tôi vội vàng lấy túi xuống khỏi lưng, mở khóa kéo ra nhìn vào bên trong, lập tức ngây người ra, mèo đâu mất rồi.

Tôi và Pháo Trượng nhìn nhau, chỉ thấy hắn cũng có vẻ mặt ngơ ngác. Tôi vội vàng hỏi:

"Lúc tôi ngất đi, Trần Tử Vọng bọn họ có đụng vào túi của tôi không?"

"Không có."

Pháo Trượng trả lời rất chắc chắn.

"Lúc đó là anh ôm mày đến đây, túi còn chưa lấy xuống, cũng không để người khác đụng vào. Chỉ có con nhỏ kia đến xem vết thương cho mày, anh cũng để ý rồi, nó không đụng vào túi của mày."

"Vậy thì lạ thật."

Tôi nhìn cái túi, rất nghi hoặc. Khóa kéo vẫn còn nguyên vẹn, mèo thì lại biến mất, cái quái gì đang xảy ra vậy? Lẽ ra tôi không hề tách khỏi Pháo Trượng, dù tôi có sơ suất, không để ý, thì Pháo Trượng cũng phải để ý chứ.

"Lúc tôi ngất đi, anh luôn ở bên cạnh tôi à?"

Tôi vẫn có chút không cam tâm, nhỡ bị Trần Tử Vọng bọn họ tính kế thì sao, lại truy hỏi một câu.

"Ừm, nói là không ở bên cạnh mày, thì cũng chỉ có một lát thôi, chính là lúc vừa rơi xuống ấy, anh còn chưa hết choáng, lúc đó làm sao mà lo được cho mày. Nhưng mà, anh tỉnh lại, liền tìm mày ngay."

"Anh nói có khi nào lúc đó bị Trần Tử Vọng bọn họ động tay động chân không?"

"Không thể nào."

Pháo Trượng lắc đầu nói:

"Lúc đó tình hình của mọi người cũng không khác nhau là mấy, cánh tay của Trần Tử Vọng bị thương, tình hình không hơn mày là bao, bọn họ không thể rảnh tay được."

"Vậy thì lạ thật.."

Tôi đang suy nghĩ, đột nhiên, đèn pin trong tay Pháo Trượng nhấp nháy một cái, rồi tắt ngúm.

Trước mắt lập tức tối đen như mực, tôi vội vàng hét lên:

"Anh làm cái gì vậy?"

"Mẹ nó, anh cũng không biết, sao tự nhiên lại không sáng nữa. Chờ một chút, anh đây có chuẩn bị."

Pháo Trượng nói xong, liền nghe thấy tiếng hắn lấy túi từ trên vai xuống.

"Anh nhanh lên."

Tôi thúc giục, đột nhiên, cảm thấy trên vai có hai bàn tay đặt lên. Trong lòng không khỏi bực bội, thằng Pháo Trượng này, lúc này còn có tâm trạng đùa giỡn, tôi vừa định chửi người, thì nghe Pháo Trượng nói.

"Đang tìm đây, đừng sốt ruột, sắp được rồi."

Nghe thấy giọng nói của Pháo Trượng, cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ, bởi vì giọng nói của Pháo Trượng phát ra từ phía trước tôi, nghe giọng nói, liền biết hắn bây giờ đang ở phía trước tôi, cách tôi khoảng hai ba bước chân. Vậy thì hai bàn tay đang đặt trên vai tôi là của ai?
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 19: Tiếng kêu quái dị

Tôi nín thở, im lặng chờ đợi. Hai bàn tay vẫn đặt trên vai tôi, nhưng không có thêm bất kỳ động tác nào. Lúc này, trong tay tôi cũng chẳng có thứ gì để phòng thân.

Muốn gọi Pháo Trượng, lại sợ kinh động đến thứ gì đó phía sau.

Đúng lúc đó, giọng của Pháo Trượng vọng đến:

"Mẹ kiếp, sao lại không sáng nữa vậy? Cái dự phòng cũng bị làm vỡ rồi. Trong túi của mày chẳng phải cũng có đèn pin sao? Lấy ra thử xem, đừng có mà chỉ chờ mỗi mình anh chứ.."

Ngay khi tôi không nhịn được nữa, định liều mạng, mặc kệ phía sau là cái gì, cứ đấm cho một phát thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ho. Tiếng ho này nghe khá quen thuộc, phát ra từ phía sau.

Chỉ là nhất thời, tôi không thể nhớ ra đó là giọng của ai.

"Anh nói cậu em, mày ở đâu đấy? Lại làm người tốt bụng, đi lo cho ông lão kia rồi à?"

Giọng của Pháo Trượng lại vang lên, lập tức nhắc nhở tôi, chẳng phải giọng này là của Vương lão hán sao?

Nghe thấy giọng ông ta, tôi thở phào nhẹ nhõm, giơ tay gạt hai bàn tay trên vai sang một bên, không khỏi lắc đầu. Kể từ khi bước vào đây, thần kinh của mình quả thực có hơi quá nhạy cảm.

"Sao còn chưa xong nữa?"

Bớt đi gánh nặng tâm lý, tôi không để ý đến Vương lão hán phía sau, lục lọi trong túi lấy ra đèn pin, bật sáng, chiếu về phía Pháo Trượng.

Pháo Trượng cúi đầu nhìn chiếc đèn pin trong tay mình, chửi thầm:

"Pin bị văng ra rồi, bảo sao nó không sáng."

Thấy đèn pin bên phía anh ta cũng sáng lên, tôi mới quay đầu nhìn về phía Vương lão hán. Vừa nhìn qua, tôi sững người lại, bởi vì Vương lão hán căn bản không hề nhúc nhích, vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào bức tường.

Ông ta di chuyển nhanh như vậy sao? Tôi không khỏi nghi ngờ. Lẽ ra tiếng ho vừa rồi đúng là giọng của ông ta mà, chẳng lẽ là ảo giác?

"Đừng nhìn nữa, ông lão này sau khi ra ngoài, cũng chưa chắc đã chữa khỏi. Bây giờ chúng ta chẳng giúp được gì nhiều, có thể đưa ông ta ra ngoài, coi như là tích đức rồi."

Pháo Trượng khẽ thở dài, vỗ vai tôi.

Theo động tác của anh ta, một làn bụi trắng bay lên từ vai tôi, dưới ánh đèn pin, trông rất rõ ràng, giống như hồi còn đi học, sau khi lau bảng đen, gõ vào cái đồ lau bảng làm bụi phấn bay mù mịt.

"Cái gì vậy?"

Pháo Trượng cũng chú ý đến, ngước mắt nhìn vai tôi.

"Mẹ kiếp, đây là cái gì?"

Tôi vội vàng quay đầu nhìn vai mình, chỉ thấy hai dấu tay trắng xóa rất rõ ràng. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống cổ. Bây giờ có thể hoàn toàn xác định, người vừa đứng sau tôi tuyệt đối không phải là Vương lão hán.

Thấy sắc mặt tôi rất khó coi, Pháo Trượng vội hỏi:

"Sao vậy?"

"Vừa.. Vừa nãy anh có nghe thấy ai ho không?"

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi hỏi.

"Nghe thấy chứ, chẳng phải mày ho sao?"

"Tôi?"

Tôi không khỏi hít một hơi thật sâu, bây giờ thì tôi đã hiểu, tiếng ho vừa rồi không phải của Vương lão hán, mà là do tôi chủ quan, tiềm thức cho rằng là ông ta, giống như Pháo Trượng cảm thấy tiếng ho truyền đến từ chỗ tôi chắc chắn là của tôi vậy.

Tôi lại lau mồ hôi, nói:

"Không phải tôi, vừa nãy hình như có người sờ vào vai tôi. Cái này, chính là do hắn để lại."

Vừa nói, tôi vội vàng phủi hai dấu tay trắng trên vai xuống.

Pháo Trượng nhíu mày:

"Mày chắc chứ?"

"Tôi mẹ nó lừa anh làm gì, dấu tay này anh cũng thấy rồi đấy.."

Pháo Trượng không nói gì, trực tiếp lấy ná cao su ra, lắp viên bi sắt vào, bảo tôi áp sát vào tường, dùng đèn pin giúp anh ta chiếu sáng. Hai người bắt đầu tìm kiếm, nhưng xung quanh không có bất kỳ dấu vết nào, cứ như thể người phía sau căn bản chưa từng xuất hiện vậy.

Nếu không phải vì hai dấu tay trắng kia, tôi đã nghi ngờ liệu có phải mình bị ảo giác hay không.

Tìm kiếm một hồi không có kết quả, chúng tôi đành phải bỏ cuộc.

Pháo Trượng nhíu mày hỏi:

"Giờ làm sao?"

Tôi nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu nói:

"Bây giờ nói gì cũng vô ích, chúng ta vẫn nên đi tìm Trần Tử Vọng và những người khác thôi, đông người một chút vẫn hơn. Cái nơi quỷ quái này, sau này có đánh chết tôi cũng không bao giờ đến nữa."

Nói xong, tôi liếc anh ta một cái.

Pháo Trượng cười hề hề.

Trong lòng tôi luôn lo lắng không biết thứ phía sau mình rốt cuộc là cái gì. Pháo Trượng hiển nhiên cũng đang nghĩ về chuyện này, vì vậy, cả hai người đều không có hứng thú nói chuyện.

Cứ như vậy, chúng tôi tiếp tục đi về phía trước.

Nơi này nhỏ hơn phía trên rất nhiều. Đi ra khỏi căn phòng nhỏ này, phía trước là một đường hầm, không rộng, chỉ có thể đi song song bốn người, đưa tay ra là có thể chạm vào phía trên.

Chiều dài cũng chỉ hơn mười mét, chúng tôi nhanh chóng đi đến cuối đường hầm.

Ở đây xuất hiện ngã rẽ, hai bên lại xuất hiện hai đường hầm khác. Đường hầm không dài, vẫn chỉ hơn mười mét. Dùng đèn pin chiếu vào, có thể thấy ở cuối mỗi đường hầm đều có một căn phòng, nhưng không có cửa, bên trong tối đen, ánh đèn pin không thể chiếu rõ tình hình.

"Chuyện này có bình thường không?"

Tôi hỏi Pháo Trượng.

Pháo Trượng gãi đầu:

"Anh không có nhiều nghiên cứu về cái này. Trước đây đi cùng Liêu Mù xuống mộ, phần lớn đều là ông ta xem địa hình, anh động tay động chân làm mấy việc nặng nhọc. Mày cũng biết đấy, trước đây chúng ta đều chỉ làm nhỏ lẻ, cái loại mộ lớn này vẫn là lần đầu tiên ra tay, chưa từng thấy. Anh đoán chừng.."

Tôi khoát tay, không để anh ta nói tiếp, chuyển sang hỏi:

"Đừng nói mấy cái vô dụng đó, bây giờ chúng ta nên đi bên nào?"

Pháo Trượng dừng lại:

"Để anh nghĩ xem."

Vừa nói, anh ta cởi giày ra, tiện tay ném lên phía trên. Giày rơi xuống, thằng nhóc này nhặt lên xem xét, đưa tay chỉ sang bên trái, nói.

"Bên này.."

"Vừa nãy anh làm gì vậy?"

"Ném giày chứ sao."

"Ném giày?"

Tôi trợn tròn mắt.

"Cái này mẹ nó có thể liên quan đến tính mạng, anh lại đi ném giày?"

"Mày đừng coi thường việc ném giày, có lúc nó khá chuẩn đấy."

"Tôi.."

Tôi tức đến mức không biết phải nói gì nữa.

"Nếu không được thì mày nói đi, anh nghe mày."

Pháo Trượng thấy tôi không nói gì, vội vàng nói.

Tôi lại liếc anh ta một cái, trong lòng hận không thể đấm cho anh ta một trận, nhưng trước mắt tôi cũng không có cách nào, ở trong mộ cổ, tôi còn kém anh ta nhiều. Cuối cùng, đành phải làm theo cái "bói ném giày" của anh ta, chọn bên trái.

Đi ra khỏi đường hầm, phía trước xuất hiện một căn phòng. Phòng không lớn, nhưng trong phòng này có ba cánh cửa. Hai chúng tôi lại ngớ người ra, không biết nên chọn cánh cửa nào.

"Không lẽ lại phải ném giày nữa à?"

Tôi hỏi Pháo Trượng.

"Vậy mày nói xem phải làm sao?"

"Cái thằng khỉ gầy kia hình như không cùng phe với Trần Tử Vọng, hơn nữa, trước đây hắn đối với chúng ta có vẻ có chút thiện ý. Anh nói xem, hắn có để lại dấu hiệu gì không? Hay là chúng ta tìm thử xem?"

Tôi nghĩ ngợi một lúc, nói.

Pháo Trượng gật đầu:

"Nghe mày."

Hai người lật đi lật lại tìm kiếm hồi lâu, cũng không tìm thấy gì.

Pháo Trượng dứt khoát ngồi xuống, châm một điếu thuốc đưa cho tôi:

"Mày nói xem, con mèo đen nhà mình có khi nào bị cái thứ sờ vào mày kia trộm đi không?"

Tôi cứ tưởng Pháo Trượng vô tư đã bỏ qua chuyện này rồi, không ngờ anh ta vẫn luôn nghĩ về nó. Nghe anh ta nói vậy, tôi gật đầu, nói:

"Có khả năng đó."

Vừa dứt lời, đột nhiên, từ cánh cửa bên cạnh, một tiếng kêu quái dị vang lên, hai chúng tôi theo bản năng đứng bật dậy.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back