Lâu Tranh Độ cảm thấy mình.. Không còn trong sạch nữa! Hắn như một con hổ bị xâm phạm lãnh địa nhưng lại không thể hạ thủ, vừa sợ vừa giận. Cúi xuống nhìn thứ trong tay vừa nhặt được, đầu óc hắn lại ù đi.
Đây nào phải tiền xu, đây rõ ràng là ba đồng tiền cổ Càn Long Thông Bảo*!
*Càn Long Thông Bảo là một dòng chữ khắc trên tiền xu được đúc dưới triều đại của Hoàng đế Càn Long nhà Thanh
Người bình thường ai mang thứ này đi học chứ?
Ninh Từ cảm nhận được người bên cạnh có chút cứng đờ, an ủi: "Đây là tiền Ngũ Đế**, vật cát tường hóa sát tốt lắm. Nếu cậu sợ thì trả lại cho tôi, trên người tôi thật không có tiền mặt, lát nữa về tôi chuyển khoản cho cậu."
**Tiền Ngũ Đế, hay còn gọi là đồng xu phong thủy, là những đồng xu cổ với lỗ vuông ở giữa, khắc chữ như Thuận Trị, Khang Hy, Càn Long
Lâu Tranh Độ mặt tái xanh: "Ai sợ?"
Quả nhiên người này vòng vo chỉ để lấy liên lạc của mình, hắn nắm chặt bàn tay: "Tịch thu! Muốn lấy lại thì mang tiền mặt đến đổi."
Ninh Từ im lặng, thầm may là cậu không lục túi bên kia, nơi đó toàn tiền giấy cổ xếp thành hình con bướm.
Đang lúc hai người giằng co thì giáo viên tiếng Anh Dương Tình tìm tới. Cô chạy đến, dừng lại nhìn thiếu niên tuấn tú thanh tao bên cạnh: "Ninh Từ đúng không? Đi theo cô nào, đã đến giờ học rồi. Giáo viên chủ nhiệm Uông đang đợi em trong lớp đấy."
"Cậu ấy vào lớp chúng ta?" Lâu Tranh Độ nhíu mày.
Dương Tình nói với Lâu Tranh Độ bằng giọng không được tử tế lắm: "Đúng vậy, từ giờ là bạn cùng lớp, đừng có bắt nạt bạn mới! Cô từ xa đã thấy cậu lôi kéo người ta rồi!"
Lâu Tranh Độ: ".. Em không có."
Ninh Từ bên cạnh bình tĩnh chỉnh lại túi quần bị kéo nhăn, vuốt phẳng góc áo bị đẩy nhàu, vẻ ngoan ngoãn phụ họa: "Cô ơi, em không sao."
Nghe đầy vẻ đáng thương.
Dương Tình thấy thương, quay lại quát Lâu Tranh Độ: "Cậu nói vậy chính cậu có tin không!"
Không sợ biến thái có võ, chỉ sợ biến thái biết.. Trà xanh.
"..."
Lâu Tranh Độ nghẹn lời, nhìn cái gáy tròn xoe của Ninh Từ phía trước, tay ngứa ngáy.
* * *
Lúc này, lớp 8 đang ồn ào như chợ vỡ.
"Sao Lâu ca đi mua nước lâu thế? Hay là dọn luôn siêu thị rồi?" Thang Nguyên lo lắng.
Trương Dương cười hề hề: "Gấp gì? Chắc Lâu ca bị người chặn đường tỏ tình rồi."
Thang Nguyên tức giận đập bàn: "Tao gấp chứ! Lâu ca lấy nhầm hộp cơm của tao rồi!"
"Không phải mày thích nước bạch đào có ga đó sao? Tan học tiết trước tao xem rồi, bán hết rồi, siêu thị trường chưa kịp nhập. Chắc Lâu ca sợ mày thất vọng, đặc biệt vượt rào ra hàng quà vặt ngoài trường mua cho mày đấy." Trương Dương nói.
Thang Nguyên người như tên, tròn trịa như viên bánh trôi, coi ăn uống là chân lý sống: "Éc, không thể nào, tao đã nhờ bà chủ để dành hai chai rồi mà. Dù sao cũng cảm động, nếu Lâu ca thật thế thì tao nguyện lấy thân báo đáp!"
Trương Dương cười: "Lâu ca thẳng đến mức nào mày không biết à? Dám nói câu đấy trước mặt ảnh đi, đừng trách anh em bỏ rơi mày."
Bạn cùng bàn Trần Quyết buồn cười nói: "Tụi bây chơi game nhiều quá à? Chưa xem diễn đàn trường à?"
"Diễn đàn có gì?" Hai người đồng thanh.
"Mấy tay du thủ du thực lớp 12 ý, hình như giờ ra chơi dẫn người đến chặn Lâu Tranh Độ." Trần Quyết chống cằm, hứng thú nói: "Rồi đột nhiên xuất hiện một người, anh hùng cứu mỹ nhân."
"Hả.. Hả?"
Nghe nửa câu, dù hai người đều giận lũ du thủ kia không giữ võ đức, nhưng với Lâu Tranh Độ, họ không lo lắm. Trước thực lực áp đảo, mọi mánh khóe đều vô dụng..
Cái gì? Ai anh hùng? Cứu mỹ nhân nào? Ai là mỹ nhân?
"Mấy tay du thủ kia đồn đấy, thật giả chưa biết, nhưng diễn đàn giờ toàn chuyện này. Bảo là một tên yếu đuối, đột nhiên xuất hiện cứu Lâu ca, còn tỏ tình giữa chốn đông người, bá đạo vãi."
"Trời!" Hai người đồng thanh hét, bị lớp trưởng dùng ánh mắt hình viên đạn liếc mới ngượng ngùng làm động tác kéo khóa miệng.
Thang Nguyên háo hức ăn dưa, hạ giọng: "Nhanh nhanh, cho tôi quả dưa*! Sao ăn gà mấy hôm mà đổi giống thế?"
* drama
Trương Dương khinh bỉ: "Nói gà không nói, văn minh.."
(Editor: Khúc này tui không hiểu gì hết mấy bà ơi)
"Đồ khốn, tôi nói là gà thật không phải gà**.. Thôi!" Thang Nguyên tức giận: "Đừng cắt ngang, cậu không muốn nghe tin tức Lâu ca vì sợ hình tượng trai thẳng hoàn hảo của cậu ấy sụp đổ à?"
**cái ấy ấy
Trương Dương từng được Lâu Tranh Độ cứu khỏi tay bọn lưu manh thu tiền bảo kê, từ đó thành fan cuồng của Lâu Tranh Độ, không nghe được bất kì ai chê hắn.
Trương Dương hừ một tiếng, khinh bỉ: "Loại tin vịt này tụi mày cũng tin? Nghe là biết mấy tay du thủ kia bị dạy dỗ thảm, mất mặt nên mới bôi nhọ Lâu ca. Tụi bây tin Lâu ca cần người cứu? Hay tin có gay nào dám đứng trước mặt Lâu ca thẳng như cột điện mà tỏ tình? Đừng nói tỏ tình, sợ nói còn không lưu loát nữa."
Thang Nguyên hơi bị thuyết phục: "Cũng phải.."
Lúc này, "Bách khoa toàn thư" của trường là Trần Diệu bước vào, thần bí cười: "Không thể chứ, không thể nào vẫn có người chưa biết tin tức mới nhất của trường đúng không?"
Mặt Trương Dương tối sầm: "Ý gì? Nói rõ đi."
Trần Diệu hắng giọng: "Trước là minh oan nhé, tôi toàn nghe tin vỉa hè thôi."
Dưới sự thúc giục của mọi người, cô mới nói: "Nghe nói.. Lâu ca được anh hùng cứu mỹ nhân là thật đấy, có người tận mắt thấy mấy đứa lớp 12 đó khập khiễng vào phòng y tế. Ra về chúng nó tự tiết lộ, bảo người kia vì mê Lâu Tranh Độ nên mới ra tay đánh bọn nó! Trời ạ, một mình chọi bảy tám đứa lớp 12, vài phút sau nằm la liệt hết!"
"Ghê thế!" Thang Nguyên lè lưỡi, tưởng tượng ra hình ảnh một Kingkong barbie.
"Nghe nói, anh hùng đó mặt mũi rất trắng trẻo, còn tỏ tình với Lâu Tranh Độ giữa chốn đông người!" Trần Diệu cười gian: "Và.. Cậu ấy sắp chuyển vào lớp chúng ta! Có sức mạnh thế kia, không phải vì yêu mà làm công thì là gì? Tôi đoán, đây sẽ là điểm nhấn thu hút nhất lớp ta, ai đồng ý?"
"Xạo!" Trương Dương giận dữ: "Lâu ca ghét gay lắm, có gay nào dám đến gần là bị làm cho nằm sắp xuống ngay!"
"Phí Dương Dương*~nói chuyện bẩn thỉu quá~cậu không có học gì hết.. Dương Dương~" Thang Nguyên cố ý giả giọng nữ. Vì Trương Dương là vận động viên điền kinh, thường xuyên tập dưới nắng nên da đen nhẻm, lại tên là Dương, Thang Nguyên hay gọi trêu là Phí Dương Dương.
* - "费" (Phí) nghĩa là "chi phí", "tốn kém".
- "阳" (Dương) nghĩa là "mặt trời", (tích cực, năng lượng).
→ Tên này có thể ám chỉ nhân vật mang năng lượng tích cực, nhưng đôi lúc hơi "tốn kém" (theo nghĩa bóng: Phiền phức, nhiều chuyện).
Quả nhiên Trương Dương nổi điên, mặt đen mà đỏ ửng: "Éc! Ý tao không phải thế.. Éc!"
Trần Diệu ngắt lời: "Nghe nói sáng nay giáo viên chủ nhiệm cãi nhau với tổ trưởng khối, bảo không muốn nhận học sinh mới. Tính cách giáo viên chủ nhiệm chúng ta.. Ai cũng rõ. Ông ta đi tra hồ sơ với thành tích thi cử của người kia, nhưng không ra gì. Nên tin đồn là học sinh mới từng phạm lỗi, được gia đình rửa tay rồi đưa vào đây để cải tạo."
"Phạm lỗi gì?" Mấy đứa ăn dưa khác cũng thò đầu vào.
Trần Diệu cười hắc hắc, dọa: "Ai biết? Không chừng.. Giết người!"
"Trời!" Mọi người nghĩ đến một kẻ cực kỳ hung ác.
"..."
Trần Quyết mặt vô cảm: "Các cậu dám nghĩ thật đấy. Tôi chỉ tiếc không phải học giỏi thôi? Tưởng có học giỏi cứu điểm trung bình lớp, để lão trọc kia đừng treo cái bản mặt 'các cậu là lớp lót đế, toàn rác rưởi' nữa."
Lão trọc chỉ Uông Nghiệp Thành, vừa lúc Dương Tình ngoài cửa: "Thầy Uông, em mang học sinh đến rồi, em đi trước nhé."
Trương Dương khinh bỉ: "Lại bắt nạt giáo viên mới."
Thang Nguyên vội shh: "Im đi!"
Cả lớp nháy mắt ra hiệu, ngồi ngay ngắn nhìn về cửa.
Hai thiếu niên theo Uông Nghiệp Thành vào lớp. Thiếu niên giữa mặt lạnh như thiếu người khác 800 triệu, tay cầm chai nước về chỗ ngồi, không nói lời nào.
Thiếu niên cuối đứng cạnh giáo viên chủ nhiệm, đôi mắt sáng trong lướt nhìn cả lớp, gây ra một tràng hút khí.
Thiếu niên mặc đồng phục thu dài không hợp thời tiết, càng tôn vẻ đĩnh bạt. Ninh Từ vừa cọ chút dương khí từ Lâu Tranh Độ, giờ mặt không tái nhợt như lúc đầu, môi hồng nhẹ, đứng trên bục như khối ngọc ấm.
Trần Diệu há hốc: "Đù..'ẻo lả' kiểu này à? Bọn nó truyền thế nào, ghen ăn tức ở, biến thành mấy con chó chanh chua hết rồi."
Thang Nguyên cũng ngạc nhiên, khác xa hình tượng "vua cải tạo" trong đầu.
Có đứa thì thầm: "Ghê, phong cách ngây thơ đỉnh cao."
Trương Dương gãi đầu: "Ngây thơ?"
Trần Diệu bật cười: "Thôi đi! Cậu không thấy cậu ấy đẹp à? Tôi nghĩ hoa khôi trường cũng phải nhường chỗ!"
"Im lặng!" Uông Nghiệp Thành đập bàn.
Dù vẫn không hài lòng, nhưng việc đã thành rồi, lại nghe Triệu Đi Viễn nói học sinh này có quan hệ với hiệu trưởng, tốt nhất đừng chọc. Ông liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, vẻ ngoan ngoãn, không giống loại người hay bị cáo trạng, nên cũng hơi yên tâm.
"Đây là bạn mới, Ninh Từ, từ hôm nay học cùng mọi người." Ông giơ tay ra hiệu Ninh Từ tự giới thiệu.
"Ninh trong Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Từ của Sở Từ." Thiếu niên nói ngắn gọn, giọng thanh mát như nước suối.
Rồi im bặt. Uông Nghiệp Thành hơi xấu hổ, như thể không điều khiển được học sinh. Học sinh ngoan là được, còn bày vẽ gì nữa?
Ông không vui nhìn quanh, như vô tình nói: "Lớp ta chỉ có Lâu Tranh Độ ngồi một mình, vừa hay các em quen nhau rồi, ngồi cùng đi."
Ông biết tính Lâu Tranh Độ không tốt, lại thấy hai người lúc nãy có vẻ không ổn, nên cố ý sắp xếp vậy.
"Được."
"Không được."
Hai giọng nói cùng lúc.
Không khí căng thẳng. Cả lớp lén nhìn thiếu niên tính khí bá đạo ngồi cuối lớp.
Chết thật! Ngày đầu đã đối đầu với giáo bá! Sau này sống sao đây!
Trương Dương nháy mắt với Trần Diệu, đắc ý: Thấy chưa, Lâu ca thẳng!
Ninh Từ hơi thất vọng cụp mi, không ngờ cậu ấy ghét mình thế.
Lần thứ hai bị bác bỏ, nhưng đối tượng là Lâu Tranh Độ, Uông Nghiệp Thành tức giận nhưng không làm gì được, mặt đỏ tía: "Thế em muốn sao? Chỉ còn chỗ đó thôi, thôi đừng phí thời gian, cả lớp 42 người đợi em đấy."
Lâu Tranh Độ lười nhác ngẩng mắt, vừa gặp ánh mắt Ninh Từ, trên mặt vô hồn nhưng toát vẻ bơ vơ.
Lâu Tranh Độ bực bội, mình tránh xa biến thái có gì sai? Làm mặt bị bắt nạt thế làm gì?
"Thang Nguyên dọn xuống ngồi cùng tôi." Lâu Tranh Độ nói.
Thế là Ninh Từ ngồi bàn trước Lâu Tranh Độ, cùng bàn với Trương Dương.
Ninh Từ thấy vẫn có thể cọ dương khí, nên ngoan ngoãn nghe theo.
Thang Nguyên nhanh chóng dọn đồ. Ninh Từ ngồi xuống, tay đặt chai nước Lâu Tranh Độ cho hồi nãy lên bàn.
Thang Nguyên ngẩng lên thấy: "?"
Đây không phải nước bạch đào có ga mà cậu ta thích nhất? Cậu còn đặc biệt nhờ bà chủ để dành hai chai.
Quay lại nhìn, trên bàn Lâu ca là chai nước có ga - đã uống.
Trên bàn bạn mới cũng giống y chang - đã uống.
Dùng tiền cơm của cậu ta mua.
?
Sao bảo Lâu ca thẳng mà?
Thang Nguyên tức giận: "Quân tử không lấy thứ người khác yêu thích! Tôi tức! Phí Dương Dương, lần này tao đứng về phía mày! Hôn sự này tôi không đồng ý!"
Trương Dương vui vẻ đứng nhìn.
Ninh Từ ngơ ngác, thấy Thang Nguyên nhìn chằm chằm chai nước, mới hiểu ra. Lâu Tranh Độ hình như từ đầu cầm hai chai, chắc chai nước này định mang cho bạn?
Cậu được sư phụ nuôi lớn, dù trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, nhưng vội vàng hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ nên ít giao tiếp. Giờ không biết ứng phó sao, nhìn Thang Nguyên.. Thang Nguyên từ chối giao tiếp.
Lâu Tranh Độ thấy vậy thì thích thú, hắn thích nhìn vẻ lúng túng hiếm thấy của tên biến thái này. Hắn cười gian, chống cằm nói: "Này, tiểu lưu manh, ngày đầu đã làm bạn cùng lớp khó chịu rồi? Không được, nói vài câu ngon ngọt đi, tôi giúp cậu nói giúp."
Quả nhiên là dáng vẻ ác bá.
Ninh Từ chớp mắt, cố nhớ lại video xin tha thứ trên tàu điện ngầm, hình như họ gọi là ca..
"Ca ca, em uống nước anh mua cho bạn rồi, bạn anh không giận chứ?"
Lâu Tranh Độ: "..."
Đúng là một ly trà Bích La Xuân.
(Editor: Trà xanh á mấy bà)
Thang Nguyên: "..."
Cảm ơn, tôi đã chết vì tức.
Editor: Mình vẫn đang gặp kha khá các vấn đề xưng hô á mấy bà, có gì qua link thảo luận của mình góp ý với nha.