Bạn được Docsach mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 291 Tìm chủ đề
BTC xin chúc mừng bạn đã đạt giải Nhất, sau đây là nhận xét của giám khảo ạ:

Một dòng chảy của sự tự vấn, một lời thú nhận đầy ám ảnh về việc đã lãng phí những ngày mai để rồi phải đối mặt với sự mất mát không thể vãn hồi. Ngay từ những câu thơ đầu, tác giả đã đặt ra câu hỏi đầy trăn trở:

"Tôi đã có bao nhiêu ngày mai không bao giờ tới?"

=> Một câu hỏi vang vọng nỗi tiếc nuối khôn nguôi về những cơ hội đã trôi qua.

Nỗi đau được thể hiện qua những hình ảnh cụ thể, chạm đến trái tim:

Một câu nói chậm trễ chẳng còn ai để nghe,

Một cái ôm lỡ hẹn chẳng còn lần gặp lại.

Đó là sự ân hận vì đã chần chừ, đã để những tình cảm, những hành động yêu thương bị bỏ lỡ mãi mãi.

Bài thơ không chỉ dừng lại ở sự tiếc nuối tình cảm đôi lứa mà còn mở rộng ra mối quan hệ gia đình:

Tôi lướt qua cha mẹ như chiếc ghế cũ nơi góc nhà.

Hình ảnh này thật sự ám ảnh, nói lên sự vô tâm, sự chủ quan rằng cha mẹ sẽ luôn ở đó, để rồi hứa hẹn một ngày không bao giờ đến. Nỗi đau ấy trở nên rõ ràng hơn khi tác giả nhận ra mình đã giết từng ngày mai bằng sự im lặng, bằng niềm tin hão huyền rằng thời gian là vô tận.

Đỉnh điểm của sự hối hận là khi nhận ra những mất mát không thể bù đắp:

"Tôi đã mất.. Người thương tôi mãi mãi

Cũng đánh rơi những ước mơ dở dang.

Câu thơ Người ra đi.. Chẳng biết họ từng quan trọng thế nào?" Là một lời tự vấn đau đớn nhất, phản ánh sự mù quáng của chúng ta khi chưa thực sự trân trọng những người bên cạnh cho đến khi họ không còn nữa.

Tuy nhiên, bài thơ không kết thúc trong sự tuyệt vọng. Từ những nỗi đau và mất mát, một sự thức tỉnh mạnh mẽ đã đến.

Tôi cần gì một ngày mai không đến?

Hiện tại này là thật nhất trên đời.

Đây là khoảnh khắc tác giả nhận ra giá trị tối thượng của hiện tại. Lời tuyên bố:

Chỉ cần giữ khoảnh khắc đang sống trọn,

Là đã đủ cho những điều không còn => Mang ý nghĩa giải thoát và chấp nhận.

Cuối cùng, bài thơ khép lại bằng một quyết định đầy kiên cường:

Tôi đứng dậy và bắt đầu, như thể chẳng còn gì để chờ.

Đây là một thông điệp mạnh mẽ về việc sống hết mình cho ngày hôm nay, không hứa hẹn cho ngày mai không chắc chắn.

Bài thơ này là một lời nhắc nhở sâu sắc về sự hữu hạn của cuộc đời và tầm quan trọng của việc sống trọn vẹn từng khoảnh khắc hiện tại, yêu thương và hành động khi còn có thể, để không bao giờ phải hối tiếc về những ngày mai không bao giờ tới.

Tóm lại bài thơ này của bạn rất hay, rất đặc biệt, rất khác biệt và rất nhiều suy ngẫm.
 
Bài viết: 195 Tìm chủ đề
BTC xin chúc mừng bạn đã đạt giải Nhất, sau đây là nhận xét của giám khảo ạ:

Một dòng chảy của sự tự vấn, một lời thú nhận đầy ám ảnh về việc đã lãng phí những ngày mai để rồi phải đối mặt với sự mất mát không thể vãn hồi. Ngay từ những câu thơ đầu, tác giả đã đặt ra câu hỏi đầy trăn trở:

"Tôi đã có bao nhiêu ngày mai không bao giờ tới?"

=> Một câu hỏi vang vọng nỗi tiếc nuối khôn nguôi về những cơ hội đã trôi qua.

Nỗi đau được thể hiện qua những hình ảnh cụ thể, chạm đến trái tim:

Một câu nói chậm trễ chẳng còn ai để nghe,

Một cái ôm lỡ hẹn chẳng còn lần gặp lại.

Đó là sự ân hận vì đã chần chừ, đã để những tình cảm, những hành động yêu thương bị bỏ lỡ mãi mãi.

Bài thơ không chỉ dừng lại ở sự tiếc nuối tình cảm đôi lứa mà còn mở rộng ra mối quan hệ gia đình:

Tôi lướt qua cha mẹ như chiếc ghế cũ nơi góc nhà.

Hình ảnh này thật sự ám ảnh, nói lên sự vô tâm, sự chủ quan rằng cha mẹ sẽ luôn ở đó, để rồi hứa hẹn một ngày không bao giờ đến. Nỗi đau ấy trở nên rõ ràng hơn khi tác giả nhận ra mình đã giết từng ngày mai bằng sự im lặng, bằng niềm tin hão huyền rằng thời gian là vô tận.

Đỉnh điểm của sự hối hận là khi nhận ra những mất mát không thể bù đắp:

"Tôi đã mất.. Người thương tôi mãi mãi

Cũng đánh rơi những ước mơ dở dang.

Câu thơ Người ra đi.. Chẳng biết họ từng quan trọng thế nào?" Là một lời tự vấn đau đớn nhất, phản ánh sự mù quáng của chúng ta khi chưa thực sự trân trọng những người bên cạnh cho đến khi họ không còn nữa.

Tuy nhiên, bài thơ không kết thúc trong sự tuyệt vọng. Từ những nỗi đau và mất mát, một sự thức tỉnh mạnh mẽ đã đến.

Tôi cần gì một ngày mai không đến?

Hiện tại này là thật nhất trên đời.

Đây là khoảnh khắc tác giả nhận ra giá trị tối thượng của hiện tại. Lời tuyên bố:

Chỉ cần giữ khoảnh khắc đang sống trọn,

Là đã đủ cho những điều không còn => Mang ý nghĩa giải thoát và chấp nhận.

Cuối cùng, bài thơ khép lại bằng một quyết định đầy kiên cường:

Tôi đứng dậy và bắt đầu, như thể chẳng còn gì để chờ.

Đây là một thông điệp mạnh mẽ về việc sống hết mình cho ngày hôm nay, không hứa hẹn cho ngày mai không chắc chắn.

Bài thơ này là một lời nhắc nhở sâu sắc về sự hữu hạn của cuộc đời và tầm quan trọng của việc sống trọn vẹn từng khoảnh khắc hiện tại, yêu thương và hành động khi còn có thể, để không bao giờ phải hối tiếc về những ngày mai không bao giờ tới.

Tóm lại bài thơ này của bạn rất hay, rất đặc biệt, rất khác biệt và rất nhiều suy ngẫm.

Cảm ơn những lời nhận xét của các giám khảo về bài thơ,

Thật sự rất vui khi bài thơ có thể chạm đến được cảm xúc của giám khảo cũng như người đọc,

Chân thành cảm ơn cuộc thi, một sân chơi nho nhỏ cho các thành viên giao lưu và học hỏi lẫn nhau, mong rằng cuộc thi sẽ ngày càng phát triển hơn.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back