Đam Mỹ Đồ Đệ Ta Là Ma Tôn Lệ Chi - U Độc Lệ Quân

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by U Độc Lệ Quân, Jan 13, 2025.

  1. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Messages:
    79
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tàn đêm như mực, trăng tàn rọi lưng trời, trong phòng chỉ còn ánh đèn dầu chập chờn tựa hồn ma chưa siêu thoát.

    Tiếng gió nhẹ luồn qua khe cửa, mang theo mùi thuốc bắc ngai ngái. Đâu đó, tiếng chim lợn rít lên từng hồi dài như gọi hồn kẻ chết.

    Hách Lãnh Quyết khẽ động mi, mí mắt giật nhẹ như đang chống chọ với một cơn ác mộng. Một giọt lệ ứa ra nơi khóe mắt, rơi xuống gối mềm, lan thành vệt ướt lạnh.

    Hắn mơ màng thoát khỏi giấc mộng quá khứ. Hắn mơ thấy hắn ôm Bạch tư Niên ở trong hang Lệ Chi kiếp trước.

    Trần nhà xa lạ, ánh sáng dìu dịu, không còn mùi máu tanh, không còn bão tố phong ba gì nữa cả. Thứ hắn nhìn thấy là một căn phòng tĩnh lặng, bầu không khí yên bình đến mức hắn hoài nghi mình đã chết.

    Điều khiến hắn nhận ra mình còn sống, là khi hắn cảm nhận được thân thể đau nhức rã rời, phế mạch hư tổn, từng đường kinh mạch như bị lửa thiêu đốt. Hắn nghiêng đầu thở dài bất lực.

    Trên bàn có một bát canh thuốc đã nguội, cạnh đó là một bộ y phục mới và một hộp băng dược.

    Hắn ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, mái tóc rối bù như tơ gai rối rắm. Một tay hắn đặt lên ngực, cảm nhận lồng ngực đang phập phồng, bàn tay còn lại lặng lẽ lần xuống thắt lưng.

    Cơn nóng phả ra từ lồng ngực, luồng khí mơ hồ như băng độc vừa chạm vào hỏa tà, khiến nội thể hắn vặn vẹo từng tia một. Hắn chỉ nghiêng đầu đôi mắt mở ra lạnh như sương, sâu như giếng cổ.

    Hắn nhìn trần nhà xa lạ, cảm nhận chăn nệm ấm áp. Hắn ngửi thấy mùi thuốc thoãng thoảng, xen lẫn cả mùi hương trầm phảng phất.

    Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên ngoài ngạch cửa. Nhẹ, đều đặn. Không mang sát ý.

    Hách Lãnh Quyết nhận ra hắn đang mặc một chiếc áo lụa tốt màu trắng mỏng mới toanh. Bỗng một tiếng "cạch" khe khẽ vang lên, hắn quay đầu nhìn ra phía cửa phòng.

    Cánh cửa phòng mở ra, Phong Giản Triệt xuất hiện nơi ngưỡng cửa, thân hình cao gầy khoác bạch y, tóc buộc cao còn buông phần sau gáy, tay áo hắn phất nhẹ theo gió đêm.

    Hắn mang theo một khay thức ăn nhỏ, thấy người trong giường đã tỉnh thì ánh mắt thoáng lộ vui mừng:

    "Ngươi tỉnh rồi à? Tốt quá. Ta mang ít cháo đến, ngươi ăn chút đi rồi uống thuốc."

    Hách Lãnh Quyết không đáp. Hắn cứ thế ngồi bất động, ánh mắt sáng rực như dã thú bị dồn đến đường cùng, lại vừa như trẻ con thấy bóng mẫu thân giữa cơn mộng mị. Hắn đang thẫn thờ, cũng đang ngẩn ngơ.

    Phong Giản Triệt thấy vậy, giọng ôn tồn hơn:

    "Trên bàn đó ta có may cho ngươi một bộ đồ mới. Lát ngươi thử xem, nếu không ưng ý thì ta bảo Châu Kỳ may cho ngươi một bộ đồ khác."

    Hắn đặt khay xuống bàn, toan bước tới thì đột nhiên Hách Lãnh Quyết xông ra khỏi giường, ôm chầm lấy hắn từ phía sau.

    Lực ôm rất mạnh, rất bất ngờ, khiến Phong Giản Triệt thoáng khựng lại. Giọng Hách Lãnh Quyết run rẩy, nghẹn ngào nhưng không hề buông tay.

    "Ngươi không được đi. Ngươi ở lại.. ở lại bên ta đi. Ta xin lỗi, là ta sai, là do ta có lỗi với ngươi. Ngươi đánh ta, mắng ta, giết ta cũng được. Đừng bỏ ta đi được không."

    Phong Giản Triệt cau mày, khẽ động thân mình.

    "Lãnh Quyết, buông ra. Ngươi làm gì thế hả?"

    "Ta không điên. Ta biết rõ mình đang làm gì."

    Hắn nói, đầu tựa hẳn lên vai Phong Giản Triệt, hơi thở dồn nặng, như một con thú hoang vừa lết khỏi địa ngục.

    "Quên ta cũng tốt, ngươi không nhận ra ta cũng tốt. Ta.."

    Hắn thì thào:

    "Đừng ghét ta."

    "Ngươi giờ là Phong Giản Triệt đúng không, ừ, Phong Giản Triệt. Vậy thì là Phong Giản Triệt."

    Giọng hắn mềm đi, vỡ vụn trong bóng đêm:

    "Ngươi có thể không thương ta. Nhưng xin đừng bỏ rơi ta, được không.."

    Phong Giản Triệt nghĩ hắn chỉ đang mơ hồ, bèn dịu dàng vỗ nhẹ vào bắp tay hắn. Giọng nói ôn hòa vang lên, nhẹ đến độ như muốn tan vào gió:

    "Đươc rồi, ngươi buông ta ra trước đã, được không."

    Hách Lãnh Quyết không đáp lời, chỉ lẳng lặng buông lơi vòng tay. Ánh mắt hắn lặng lẽ đảo qua từng cử động của y. Từ động tác bưng chén, cách y thổi nhẹ cho nguội cháo. Đến lúc y ngước lên nhìn, hắn mới đưa mắt nhìn nơi khác.

    "Phong Giản Triệt có phải là Bạch Tư Niên không". Hắn trầm ngâm suy nghĩ.

    Hắn mặc kệ bản thân vẫn còn đang trọng thương, hắn cưỡng ép vận ma lực, cố gắng thăm dò quanh người Phong Giản Triệt.

    Phong Giản Triệt thấy hắn mặc kệ bản thân bị ma lực phản phệ, hắn vẫn dùng ma lực thăm dò y. Y tức giận, cau mày trách mắng.

    "Ngươi điên sao, ngươi muốn chết à? Mau dừng lại đi."

    Từng nhịp tim đập trong không gian vắng lặng như gõ thẳng vào màng tai hắn. Hắn cảm nhận rõ sự quen thuộc từ trái tim kia. Hắn liền nhận ra trái tim trên người Phong Giản Triệt chính là trái tim Huyết Tế. Nhưng hắn vẫn chưa chắc Phong Giản Triệt có phải là Bạch Tư Niên kiếp trước hay không.

    Ánh mắt hắn dừng lại tại vị trí ngực trái của y, nơi trái tim đang đập đều, vững chãi.

    Phong Giản Triệt hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh hơn.

    "Ngươi không nghe lời sư phụ sao?"

    Một lời dứt khoát đưa Hách Lãnh Quyết về thực tại. Hắn vội vã thu ma lực về. Vì quá vội vàng, hắn bị thổ huyết.

    Phong Giản Triệt vừa giận vừa thương. Trông hắn lúng túng, sợ hãi như thế, y cũng không nỡ lòng trách mắng hắn nữa.

    "Ngươi xem ngươi kìa, đã thế này rồi. Mau nằm xuống đi, nằm xuống giường nghỉ ngơi đi."

    Hách Lãnh Quyết lén thi triển Huyết Ảnh Tâm để truy tìm tàn tích linh hồn và bản thể tim mạch.

    Một sợi tơ huyết mờ như khói bay từ đầu ngón tay hắn, chạy trong không khí, len lỏi tiếp cận lồng ngực Phong Giản Triệt.

    "Thình thịch."

    "Thình thịch."

    Nhịp tim kia, không sai, chính là hắn.

    Hách Lãnh quyết vừa phối hợp với Phong Giản Triệt đi về giường nằm, hắn vừa sung sướng mừng thầm trong lòng.

    Linh hồn cũng không sai.

    Linh hồn gốc thật sự là Bạch Tư Niên.

    Hách Lãnh Quyết ngồi dựa người vào thành giường. Y thu lại Huyết Ảnh Tâm, rồi lại phun ra một ngụm máu nhỏ. Phong Giản Triệt thấy vậy thì vô cùng lo lắng, ngay lập tức truyền âm trong nội môn nhằm gọi người đến.

    "Vân Trúc, mau đến phòng của Hách sư đệ."

    Hách Lãnh Quyết vừa thì thào vừa tỏ rõ thái độ quyết đoán lãnh đạm.

    "Gọi ta, A Quyết."

    Phong Giản Triệt gật đầu sốt ruột:

    "Được rồi, A Quyết. Ngươi thấy sao rồi, Vân Trúc đang đến, ngươi chờ hắn một chút."

    Hách Lãnh Quyết mỉm cười đầy đau khổ. Hắn tự nhủ lòng mình rằng:

    "Giản Triệt, kiếp này, ta bảo vệ ngươi."

    Một tuần trôi qua.

    Vân Trúc đặt chén thuốc xuống bàn. Vừa nói hắn vừa thở phào nhẹ nhõm.

    "Ca, hắn không sao rồi, hồi phục rất tốt. Trong hôm nay chắc chắn sẽ tỉnh lại."

    "Ngươi báo với nhà bếp nấu vài món bổ dưỡng đi, đợi khi hắn tỉnh lại thì mang lên cho hắn."

    Phong Giản Triệt nhỏ giọng căn dặn.

    Vân Trúc gật đầu nghe theo, xong y nán lại vài giây để nhắc nhở.

    "Ca à, huynh chú ý nghỉ ngơi đi. Mấy nay huynh lo lắng cho hắn nên cứ chạy ngược chạy xuôi. Nay hắn không sao rồi. Huynh nên nghỉ ngơi rồi đó."

    Phong Giản Triệt chưa kịp trả lời thì một người chạy đến hớt hải báo tin:

    "Phong trang chủ, bên ngoài Lã Vọng đang làm ầm lên đòi gặp người. Hắn nói hắn muốn san bằng trang gia ta."
     
    Last edited: Aug 7, 2025 at 2:47 AM
  2. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Messages:
    79
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đạo ma lực vừa nổ ra, tầng mây đen bỗng tụ lại, che khuất nhật quang, cả bầu trời phủ một lớp tro xám mơ hồ như sắp giáng sấm sét.

    Ngoài cổng lớn Phong Gia Trang, gió lộng thổi, cát bụi xoáy cao thành từng cơn lốc nhỏ, sát khí ngập tràn.

    "Ầm!"

    Một chưởng ma pháp nữa tung ra, cổng lớn khảm ngọc trấn phong bể nát thành trăm mảnh. Cột đá long trụ cao bỗngrạn vỡ, từng phiến đá rơi lả tả như lá khô cuối thu.

    Lã Vọng giẫm chân lên đống vụn nát, áo choàng đỏ rực bay phần phật trong gió, vầng ấn ký Lục Đạo Thiên Tâm giữa trán bừng sáng như ngọn hỏa đăng ma quỷ.

    Hắn cười ngạo nghễ, thần sắc ngông cuồng vô độ:

    "Phong Giản Triệt! Ngươi cướp thuyền hàng, khiến Lã gia ta lỗ cả vạn lượng vàng. Cái tên họ Phong kia, mau ra đây. Hôm nay ngươi không đền bù thỏa đáng, ta sẽ san bằng Phong Gia Trang nhỏ bé này của ngươi."

    Phía sau hắn là năm tên tu sĩ áo đen, khí tức mạnh mẽ, ma lực phóng túng, đều là cao thủ hàng đầu Lã gia. Giữa không trung, sáu tấm Phi Huyết Linh Phù treo lơ lửng, vận chuyển theo trận đồ, khóa chặt không gian, ngăn mọi truyền tống và thoát thân.

    Bên trong Phong Gia Trang, một hồi chuông ngắn vang lên.

    Phong Giản Triệt thong thả bước ra, thân hình thẳng tắp, bạch y không nhiễm một hạt bụi, ánh mắt lạnh băng tựa mặt hồ đầu đông.

    Ánh mắt hắn quét qua đống đổ nát, dừng lại trên bóng người cao lớn của Lã Vọng, hắn đang ngạo nghễ cưỡi trên không mà gào ầm lên đòi người.

    "Phong Giản Triệt, mau cút ra đây!"

    Phong Giản Triệt điềm nhiên trầm giọng:

    "Lã Vọng, thuyền chở hàng đó thuộc quyền định đoạt của Liên Minh Thương Hội. Phong Gia ta chỉ tiếp nhận theo lệnh công văn. Nếu ngươi có oán hận, nên tìm đến chủ sự Thương Minh mà chất vấn."

    Lã Vọng nheo mắt, sát khí cuồn cuộn:

    "Thương Minh? Bọn chúng chỉ là lũ chó giữ sổ sách! Các ngươi sợ, Lã gia ta không sợ. Ta chỉ cần biết hàng là do các ngươi cướp, thiệt hại của Lã gia, các ngươi phải gánh. Không thì ta phá nát cái Phong Gia Trang này."

    Vừa dứt lời hắn vội vàng ra tay luôn. Một luồng ma lực đỏ rực như địa hỏa rít lên giữa không trung, mang theo tiếng gầm gừ của vạn thú, cuộn trào lao thẳng về phía Phong Giản Triệt.

    Phong Giản Triệt bình thản đứng nhìn, không hề né tránh. Ánh mắt hắn khẽ đổi, thân ảnh bỗng tan thành mười hai bóng mờ, chuyển dịch tức thời. Trong nháy mắt, hắn xuất hiện bên sườn Lã Vọng, hai ngón tay điểm lên không trung.

    "Vạn Cốt Lưu Quang, Phong Ảnh Hóa Thân."

    Một đạo linh khí trắng mờ từ đầu ngón tay hắn phóng ra, hóa thành trăm mũi kim nhỏ dài, phi thẳng vào vùng va chạm. Khí tràng chấn động dữ dội, khiến đất đá bên dưới nứt toác, các cây cổ mộc bị xé đôi, tro bụi mịt mờ.

    Phong Giản Triệt còn một thần chú đạo nữa, một luồng ma lực vàng rực lao ra từ không trung. Y xoay người đá vào eo hắn một phát, khiến hắn bay thẳng về phía đòn đánh chú thần kia.

    Lã Vọng vội kết ấn một vòng tròn bảo vệ, thân ảnh xoay chuyển như lưu tinh va chạm, linh khí va vào nhau khiến mây trời vỡ tan, khói bụi mịt mù.

    Lã Vọng tức giận bò dậy trong đóng bụi bẩn, hắn tu luyện đến tầng Lục Đạo, chưa từng có kẻ nào dám chống lại khí thế của hắn. Hắn hít sâu một hơi, cả thân hình hóa thành Kim Diễm Ma Thân, một cỗ hình thể cao lớn đỏ rực như lò luyện ngục.

    "Nhất Tâm Kỳ Phong!"

    Phong Giản Triệt vận khí, rút từ sau lưng ra thanh Nhan Cửu Kiếm, một thanh linh khí cổ kiếm được rèn từ xương rồng băng tuyết vạn năm, ánh kiếm lạnh lẽo chém tan cả hư không.

    "Ầm!"

    Hai bên va chạm thêm một lần nữa. Phong Giản Triệt bị đánh lui ba bước, sắc mặt có chút bất ổn.

    Lã Vọng nhân cơ hội phất tay, phóng ra một mũi tên đen mờ. Mũi tên ấy không mang linh khí nhưng có độc huyết trùng, chỉ cần chạm vào da thịt là hồn phách sẽ bị ăn mòn.

    Mũi tên gào rít trong không trung, Tư Pháp đứng phía xa vội gào lên nhắc nhở. Thân hắn nhào lên phía trước.

    "Có ám khí!"

    Ngay lúc đó, Phong Giản Triệt vừa kịp ngẩng đầu lên, không kịp làm gì thêm nữa.

    "Vù!"

    Một bàn tay trắng ngọc bất ngờ vươn ra từ hư không.

    Tất cả linh khí trong vòng ba trượng hóa bông tuyết trắng, rụng rơi như tro tàn.

    Một cái phẩy tay nhẹ như gió thoảng, giọng nói trầm pha chút sự lo lắng, sợ hãi bỗng vang lên:

    "A Triệt!"

    Mũi tên độc lặng lẽ chuyển hướng, trong nháy mắt bắn ngược lại, xuyên qua lớp giáp linh lực của Lã Vọng, găm thẳng vào bả vai trái hắn.


    Lã Vọng hét lên đau đớn, linh khí tan loạn, thân hình suýt rơi xuống đất. Những người theo sau hắn ai nấy đều nổ tung mà chết. Hắn quay đầu, mắt đỏ như máu, nhìn về phía giọng nói vừa vang lên, hắn run rẩy trong sợ hãi.

    "Ngươi.. là ai?"

    Từ sau rặng tùng cổ, một bóng người chầm chậm bước ra. Áo vải Nhất Phong Tuyết màu trắng ngà phất nhẹ theo gió, tóc dài rũ xuống vai, đôi mắt hắn như vực sâu ngàn trượng, lạnh, sắc, và đầy sát khí.

    "Dám động đến y, ngươi chết được rồi."

    Lã Vọng tức giận đến độ ma tâm chấn động, nhưng rồi lập tức vận khí phong bế miệng vết thương. Hắn cắn răng, nhìn về phía bóng người mới tới, ánh mắt rối loạn giữa kinh hãi và oán giận.

    "Ta nhớ kỹ các ngươi rồi! Phong Gia Trang các ngươi chờ đấy!"

    Một làn khói đen bốc lên, Lã Vọng vận Lục Đạo Thân Ảnh, phá không trốn mất, để lại một vùng tro bụi và sát khí vẫn chưa tan.

    "Còn dám chạy!"

    Một lời vừa cất lên, Lã Vọng ngay lập tức bị lôi về, đập xác vào cây cột mới vỡ một nửa. Hắn ngã ra đất, thảm hại vô cùng.

    Tàn dư linh lực vẫn còn vặn vẹo trong hư không, mặt đất chằng chịt vết rạn, đá vụn lăn xuống từ sườn núi gãy nát, từng làn khói mỏng cuộn theo gió. Một bóng bạch y bước ra từ sau bức màn tro bụi.

    Phong Giản Triệt cau mày giận dữ, giọng nói ém nhẹm như có vẻ hờn trách:

    "Sao ngươi ra đây rồi. Sao ngươi không ở trong phòng dưỡng thương, ngươi còn yếu như thế."

    Giọng nói của y thanh lãnh, không lớn nhưng đủ để áp qua tiếng gió và vang thẳng vào tai tất cả mọi người. Nó không mang sát khí, không mang linh áp, mà là sự trách móc.

    "Ngươi chê mình sống dai à?"

    Ánh mắt Phong Giản Triệt nhìn thẳng vào Hách Lãnh Quyết, đôi đồng tử như làn nước mùa thu nhuộm ánh trăng bạc, đẹp đến mê hồn, ấm áp đến lạ thường.

    Hách Lãnh Quyết khựng lại.

    Đôi mắt từng ngập ma khí bỗng xao động. Dưới ánh mắt ấy của hắn, y lại thoáng lùi nửa bước.

    "Ta.."

    "Ta cái gì?"

    Giọng Phong Giản Triệt trầm xuống, vẫn nhẹ nhưng bén như đao.

    "Ngươi mới tỉnh lại sao không nằm nghỉ ngơi. Khí mạch ngươi còn chưa thông suốt, ma huyết chưa ổn định. Nếu vừa rồi linh khí phản loạn, ngươi sẽ mất mạng đó, biết không hả?"

    Hách Lãnh Quyết siết tay, cơ thể bỗng căng như dây cung, nhưng sống lưng lại khẽ run một chút. Hắn ngẩn người giấu những lời một phía vào tâm trí.

    "A Triệt đang quan tâm ta sao?"

    Lã Vọng phía xa nheo mắt, môi nhếch lên, cười nhạo:

    "A, thì ra là tên phế vật họ Doãn. Nghe nói ngươi mới về làm chó cho tên họ Phong này."

    Không khí đột ngột trầm xuống.

    Phong Giản Triệt không quay đầu, chỉ phất tay áo, tản ra một vòng sáng nhạt.

    Chớp mắt, một kết giới hình tròn trải dài quanh Hách Lãnh Quyết, chắn lấy toàn bộ khí trường xung đột, đồng thời ép lui ma khí còn cuộn trong tâm mạch y. Động tác nhẹ nhàng, linh lực trơn mượt đến mức những tu sĩ xung quanh còn chưa kịp nhận ra y đã thi pháp.

    Tư Pháp đứng gần đó liền nhận ra Phong Giản Triệt đang bảo vệ cho Hách Lãnh Quyết. Y cũng định đánh cho Lã Vọng một trận nhưng Giản Triệt lại ra mặt trước.

    "Hắn là đồ đệ của ta."

    Phong Giản Triệt nghiêng đầu, giọng lạnh hơn sương sớm phủ mộ:

    "Hắn giờ họ Hách."

    Hách Lãnh Quyết thoáng chấn động. Xong y vẩy nhẹ ngón tay, vòng tròn kết giới vừa rồi bỗng tan biến.

    Y cười khẽ, đôi môi mỏng khẽ cong. Y vừa mừng vừa vui:

    "Ta không mỏng manh như thế. Ngươi đừng tưởng ta chỉ biết uống trà, thắp hương và ngắm hoa mai. Ta đủ mạnh để bảo vệ ngươi. A Triệt à."

    Đoạn, y ngẩng đầu, ánh mắt chuyển về phía Lã Vọng, thoáng qua một tầng sát ý mỏng như màn lụa:

    "Ngươi chết được rồi."

    Vừa dứt lời thì Lã Vọng nổ tung chết ngay lập tức. Một đống tro bị gió thổi ngược xuôi.

    Phong Giản Triệt có chút kinh ngạc. Chợt hoàn hồn lại, y lớn giọng chấn chỉnh:

    "Lãnh Quyết, ta là sư phụ ngươi. Ngươi nên kính ngữ bái sư rồi."

    Hách Lãnh Quyết tiến sát Phong Giản Triệt, giọng y khẽ nhẹ chỉ đủ hai người nghe thấy.

    "Sư phụ sao, hừ! A Triệt, đời này ta bảo vệ ngươi, ngươi cũng không được phép rời xa ta."

    Duyên sư đồ thì hắn không muốn kết, Hách Lãnh Quyết giả vờ luống cuống tay chân, giọng nói to tới mức mọi người ai nấy đều nghe thấy.

    "Lâu không bái sư, ta lỡ tay kết nhầm duyên phu thê mất rồi!"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...