Ngôn Tình [Edit] Bệnh Trạng Mơ Ước - Yêu Phi Hề

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mỹ Hương Lệ Duyên, 20 Tháng bảy 2025.

  1. Chương 20: Không ngừng nhỏ chất lỏng đỏ tươi (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, tại một quán bar xa hoa phóng túng, trên sàn nhảy người người điên cuồng nhảy Disco theo ban nhạc.

    Tầng trên cùng, phòng lớn nhất cũng không kém phần náo nhiệt, có sân khấu nhảy riêng, không ít người đang hát nhảy tại đó.

    Vốn dĩ chỉ là một buổi tụ hội bình thường, vài giờ trước còn đang ở tầng dưới cùng người khác nhảy nhót, ai ngờ Liên Dung đột ngột dẫn Lục Tẫn đến, mọi người lập tức đổi sang địa điểm tốt hơn.

    Không chỉ vì đổi sang chỗ sang trọng hơn, mà Liên Dung còn dặn trước với mọi người: Đừng lại gần Lục Tẫn, không được mời rượu, không được hút thuốc gần, cứ coi cậu như một vị Lạt Ma đang ngồi đó vậy.

    Liên thị ở Kinh Thành là đại gia tộc có thế lực, mà Liên Dung là người thừa kế duy nhất của nhà họ Liền một người như cậu ta mà còn cẩn trọng như vậy thì thân phận của Lục Tẫn chắc chắn không đơn giản. Nhưng khổ nỗi.. chẳng ai biết Lục Tẫn có thân thế gì.

    Dù mọi người rất tò mò về cậu, nhưng chẳng ai dám lại gần.

    Cho nên, phần lớn người trong phòng dù đã uống đến đỏ mặt tía tai, vẫn không dám bén mảng đến khu vực bên trái nơi Lục Tẫn đang ngồi.

    Minh Ánh uống khá nhiều, nhảy một lúc ở sàn nhảy rồi trở về, ngã vào lòng Trần Dao An.

    Cô ấy ngẩng đầu, nhìn về phía góc phòng, nơi Liên Dung đang ngồi nói chuyện với một người nào đó.

    Dưới ánh đèn mờ mịt trong ghế lô, thiếu niên lười biếng ngồi trên ghế dài, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, lộ ra đường cong tuyến cằm trơn mượt, cánh tay tùy ý buông thõng, thần sắc rất bình thản, nhưng không thể nghi ngờ chính là nơi thu hút ánh nhìn nhất ở đây.

    Không ít nữ sinh ánh mắt dừng mãi ở góc đó, muốn tới gần, nhưng lại e ngại khí chất lãnh đạm của cậu mà không dám lại gần.

    "Thật đẹp trai." Đôi mắt Minh Ánh không rời nổi.

    Trần Dao An cũng đã bị rượu làm cho choáng váng, cũng ngẩng đầu nhìn theo, cũng không dời nổi ánh mắt: "Nhìn gần, còn đẹp hơn cả nhìn xa, mà không ngờ Liên Dung lại quen biết cậu ta, chuyện này cậu biết không?"

    Minh Ánh uống một ngụm rượu, buông tay nói: "Thật ra tớ cũng vừa mới biết, trước đó cậu ấy nói muốn dẫn một người tới, tớ còn tưởng là bạn thân gì đấy, ai ngờ là Lục Tẫn."

    Cô ấy rất chú ý đến Lục Tẫn, biết cậu không ở ký túc xá, thậm chí từ đầu năm học đến nay, chưa từng tham gia bất kỳ buổi tụ hội nào.

    Lục Tẫn giống như một truyền thuyết cao xa không thể chạm tới trong miệng người khác, chỉ từng lộ mặt trong tiệc chào đón tân sinh viên, còn lại thì chỉ có thể thấy hình trong nhóm.

    Tuy rằng cả hai đều là sinh viên khoa tài chính, nhưng cô ấy chưa từng nghĩ đến, Liên Dung lại quen với Lục Tẫn, hơn nữa nhìn qua còn rất thân thiết, không giống như tình cảm mới quen vài ngày, nếu không thì tuyệt đối không thể mời được Lục Tẫn đến đây.

    Điều này khiến Minh Ánh nhớ lại trước đó nghe Liên Dung từng nhắc, cậu trước đây hình như cũng từng học ở M quốc, sau này mới về nước vào cấp ba.

    Căn cứ vào những tin đồn không quan trọng mà cô từng điều tra, thì Lục Tẫn là chuyển về từ nước ngoài vào năm lớp 12.

    Rất có khả năng hai người là bạn học cũ, hoặc ít nhất cũng là bạn quen từ trước.

    Nghĩ vậy, Minh Ánh không khỏi động tâm, kéo tay Trần Dao An: "Cậu nói Liên Dung chắc là có cách liên lạc với Lục Tẫn, nếu mình hỏi cậu ấy, có thể xin được không?"

    Trần Dao An liếc nhìn cô ấy, khuyên nhủ: "Tớ thấy cậu có thể quen được Liên Dung, quan hệ lại tốt như vậy, cũng nên hài lòng rồi. Còn Lục Tẫn thì đừng mơ nữa."

    Lời này không hề khoa trương, Liên thị ở Kinh Thị thế lực một tay che trời, ngay cả anh cô ấy cũng phải nể mặt, mà Liên Dung lại có thể thân thiết với Lục Tẫn đến vậy, thì bối cảnh của Lục Tẫn chắc chắn không đơn giản.

    Minh Ánh nghĩ lại cũng thấy đúng, hiện tại còn đang theo đuổi Liên Dung, mà ngay trước mặt cậu ta lại muốn xin cách liên hệ của nam sinh khác, đúng là không hay.

    Minh Ánh thở dài: "Ai! Thật sự muốn có thêm một mỹ nam trong danh sách bạn bè."

    Trần Dao An cầm trái cây trên bàn nhét vào miệng cô ấy: "Ai mà không muốn chứ. Ăn chút trái cây lạnh cho tỉnh rượu đi. Cái vòng giao du của bọn họ, tụi mình tốt nhất nên tránh xa. Nếu cậu không theo đuổi được Liên Dung, mai mốt tớ giới thiệu anh tớ cho cậu."

    Minh Ánh cắn trái cây, vỗ tay cô ấy nói: "Lại mấy lời đó nữa, chẳng phải cậu nói muốn giới thiệu anh cậu cho Dạng Dạng sao?"

    Trần Dao An: "Tớ có nói với anh ấy rồi, anh ấy bảo anh ấy không dám."

    "Ý gì?" Minh Ánh không hiểu.

    Trần Dao An nhún vai: "Tớ cũng không rõ, chắc là cảm thấy không xứng với Dạng Dạng, nên không dám theo đuổi."

    "Ồ." Minh Ánh lần đầu tiên nghe có người nói vậy về anh ruột mình, cúi đầu cầm điện thoại nói: "Tớ không ổn rồi, choáng quá, gọi Dạng Dạng đến đón tụi mình về đi."

    Cô ấy bấm mấy lần điện thoại mà không gọi được, cuối cùng là Trần Dao An không chịu nổi nữa, giật lấy máy gọi thay.

    Từ Dĩ Dạng cả buổi chiều hôm nay đều ở trong phòng thiết bị, cùng sư huynh và các bạn khác biên tập video, đến lúc trời sẩm tối.

    Cô bụng đói meo trở về ký túc xá, phát hiện Minh Ánh và Dao An chưa về, liền tranh thủ kiểm tra lại những video chưa làm xong, sau đó tạo gói gửi bản sao cho các bên liên quan, @ mọi người kiểm tra.

    Đợi kiểm tra xong, cô lên hệ thống chính định giờ gửi đi, lúc này đã gần 7 giờ rưỡi.

    Vừa định gửi tin cho hai cô kia, thì điện thoại reo.

    "Bây giờ xong việc chưa?"

    "Vừa xong, tớ đang ở ký túc xá."

    Bên kia Trần Dao An thở phào nhẹ nhõm, nói: "Dạng Dạng, hôm nay tớ theo Tiểu Ánh đi dự tiệc giao lưu, vốn định 8 giờ về, nhưng nhìn tình hình này chắc bị ép uống đến say. Tiểu Lộ cũng uống nhiều, cứ bảo là mình say rồi. Cậu có thể đến đón tụi tớ một chút không, tầm sau 8 giờ?"

    Từ Dĩ Dạng hỏi: "Các cậu đang ở đâu?"

    Trần Dao An gửi định vị qua.

    Là ở Thanh Tùng.

    Cách khu trường không quá xa, tầm nửa tiếng đi xe.

    Từ Dĩ Dạng nhìn đồng hồ, nói: "Được, chắc tớ đến khoảng 8 giờ."

    "OK, vừa đẹp."

    Cúp máy, Từ Dĩ Dạng khoác áo gió, ra khỏi trường gọi taxi tới Thanh Tùng.

    Thanh Tùng là quán bar nổi tiếng gần trường, tụ hội phần lớn đều chọn nơi này, không chỉ vì không gian lớn, mà còn vì vệ sinh và an toàn.

    Tới nơi, Từ Dĩ Dạng gọi điện cho Trần Dao An, hỏi vị trí vì không thấy ai.

    Lúc này Trần Dao An cũng đã khá say, nói chuyện không rõ ràng, miễn cưỡng nghe được mấy từ, bảo Từ Dĩ Dạng lên tầng 1 ghế lô VIP.

    Từ Dĩ Dạng chỉ từng nghe đến Thanh Tùng, chưa từng vào, hỏi bartender rồi mới đi thang máy lên.

    Trên lầu khác hoàn toàn với dưới lầu rộng rãi, tinh xảo, từng cm phù điêu trên tường đều lộ ra vẻ xa hoa lộng lẫy.

    Từ Dĩ Dạng nhanh chóng tìm được phòng số một, đẩy cửa vào thì thấy bên trong rất đông người, dù thấy cô vào, mọi người vẫn ca hát, nhảy múa như thường.

    Không giống như tưởng tượng có ánh đèn nhấp nháy và khói mù mịt, ngoài vẻ ngoài phô trương, thì chẳng khác gì buổi tụ tập bình thường.

    Ghế lô rất rộng, khoảng cách giữa các ghế được bố trí khá chỉn chu.

    Từ Dĩ Dạng nhanh chóng tìm được hai người đang chơi rất điên cuồng.

    Minh Ánh đang chơi xúc xắc uống rượu với người khác, mắt đã đỏ hoe, vừa thấy cô ấy đã ném xúc xắc, hưng phấn kéo cô lại nhìn về phía bên kia.

    "Dạng Dạng, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau mau, mau xem Lục.. Hả? Người đâu rồi?"

    Vốn có hai người ngồi ở góc, giờ không biết đi đâu, trên bàn chỉ còn hai ly rượu chưa uống hết.

    "Gì cơ?" Từ Dĩ Dạng đi theo cô nhìn, chẳng thấy gì, hỏi: "An An đâu?"

    Không thấy người, Minh Ánh lắc đầu: "An An mới nãy không hiểu sao bị anh cô ấy bắt đi rồi, giờ chỉ còn mình tớ không ai trông."

    Cô ấy nói rồi nhào vào lòng Từ Dĩ Dạng, đáng thương nói: "Dạng Dạng, tớ muốn đi WC, mà tìm không thấy đường, cậu dẫn tớ đi đi, rồi mình về luôn."

    Từ Dĩ Dạng đỡ cô ấy, đi ra ngoài.

    Ra khỏi ghế lô, cô sợ Minh Ánh té, vốn định đỡ đi theo, nhưng Minh Ánh nhất quyết không cho, nói mình đi được.

    Từ Dĩ Dạng đành ngồi trên sofa ngoài hành lang chờ.

    Nơi này ở tầng 3, tuy không náo nhiệt bằng dưới lầu, nhưng cũng rất ồn ào.

    Từ Dĩ Dạng vốn không thích nơi ồn ào như vậy, liền lấy tai nghe đeo vào.

    Cô cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến người đi lên từ cầu thang cách đó không xa, ánh mắt đã dừng trên người cô.

    Liên Dung phát hiện người bên cạnh mình dừng bước, nhìn theo ánh mắt đối phương.

    Thiếu nữ ngồi ở hành lang xa hoa truỵ lạc, váy dài cổ điển nhẹ nhàng buông bên chân, sạch sẽ như một đóa hồng trắng đi lạc vào vườn cấm.

    Thấy Từ Dĩ Dạng, Liên Dung quay mặt lại nhìn người bên cạnh, cười như trêu chọc: "Bảo sao, tớ nói sao cậu đột nhiên lại muốn đến, hóa ra là thế này."

    Lục Tẫn lười biếng liếc nhìn cậu ta một cái.

    Liên Dung nhún vai, nhẹ giọng nói: "Nhìn tớ làm gì, không mau qua đó đón người đi, đừng để lát nữa bị người khác kéo mất."

    Vừa nói xong câu nửa đùa nửa thật đó, thì lập tức ứng nghiệm.

    Thiếu nữ sạch sẽ ngồi giữa hành lang đầy người, như một con cừu trắng bước nhầm vào vườn hoan lạc, mới vài câu ngắn ngủi đã bị người ta để ý, thậm chí bắt đầu bị lôi kéo.

    Liên Dung còn chưa kịp xuýt xoa, dư quang đã thấy người bên cạnh cầm đại một chai rượu vang đỏ, bước chậm rãi vào giữa đám đông.

    Nhìn bóng lưng Lục Tẫn, Liên Dung khẽ "hít" một tiếng, trong mắt hiện lên một tia thích thú phấn khích.

    Cậu ta và Lục Tẫn lớn lên cùng nhau, quen nhau rất nhiều năm, đại khái hôm nay sẽ có trò hay.

    Từ Dĩ Dạng đang ngồi đợi Minh Ánh, mãi không thấy ra, liền đứng dậy tính vào trong tìm, ai ngờ vừa đứng lên đã bị ai đó kéo tay.

    "Từ Dĩ Dạng!"

    Từ Dĩ Dạng quay lại, thấy một nam sinh xa lạ rõ ràng đã uống rất nhiều.

    "Cậu là?"

    Nam sinh mắt lấp lánh nhìn cô, lưỡi líu lại, khó khăn gọi tên cô: "Dạng học tỷ! Sao chị cũng ở đây, em còn tưởng là nằm mơ, chị tới tìm em hả?"

    Giọng cậu ta đầy phấn khích, như thể rất thân thiết, nhưng thật ra Từ Dĩ Dạng không hề quen biết cậu.

    "Xin lỗi, tôi đến tìm bạn." Từ Dĩ Dạng lễ phép nói.

    Cô muốn rút tay lại, nhưng cậu ta càng siết chặt.

    Cô nhíu mày, cố giãy mạnh hai lần: "Buông tay."

    Nam sinh như không nghe thấy, thậm chí còn trắng trợn ôm vai cô, bất chấp ý nguyện kéo cô vào đám đông.

    "Dạng học tỷ, chị từng phỏng vấn em, em còn thêm liên hệ của chị, mỗi ngày đều thả tim và chia sẻ story của chị, tụi mình đã trò chuyện rất lâu rồi, chị bảo bận chưa gặp được, hôm nay đến rồi thì cùng em uống vài ly, em giới thiệu bạn em cho chị."

    Cậu ta đã say đến mức không phân biệt rõ ràng, lời nói nghe rất đáng sợ.

    Từ Dĩ Dạng mỗi ngày đều rất bận, không có thời gian share gì hết, càng không nói chuyện với cậu ta, căn bản không quen biết.

    Nhưng cô thật sự không chống lại nổi sức lực của cậu ta, bị kéo đến mức chịu không nổi, liền dùng túi trong tay đập mạnh vào người cậu: "Buông tay! Tôi căn bản không quen cậu!"

    Nam sinh nghe xong ngẩn người, quay đầu thấy thiếu nữ mình giữ, mặc váy trắng áo gió dài tay, xinh đẹp đến nỗi tim cậu ta nhảy dựng.

    Từ Dĩ Dạng thật sự rất đẹp, tuy không phải đỉnh cấp mỹ nữ, nhưng lại có vẻ dịu dàng khiến người khó quên.

    Cậu ta đã say, giờ lại thấy khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn lờ mờ, càng thấy không chân thực.

    Đặc biệt là nghĩ đến việc gần đây đang yêu đương với "Dạng học tỷ", chỉ vì cô nói chưa muốn công khai, nên cậu ta chưa từng kể cho ai.

    Nãy uống quá nhiều, vô tình lỡ miệng kể với bạn, bị chê cười nên định ra hút thuốc, tiện nhắn tin cho "Dạng học tỷ" rằng mình đã say.

    Không ngờ chưa nhận được tin nhắn lại đã gặp cô ở đây.

    Cậu ta nghĩ cô tới tìm mình, nhưng lại bị cô từ chối và nói không quen biết, trong lòng khó chịu nhưng không dám nổi giận.

    "Em cũng không bắt chị làm gì, chỉ là muốn dẫn chị gặp bạn em, nói cho họ biết tụi mình thật sự quen nhau, nếu không họ cứ cười nhạo em muốn ăn thịt thiên nga."

    Nam sinh vẫn tiếp tục nói năng lung tung, còn định kéo cô vào vòng bạn của mình, hoàn toàn không nghe Từ Dĩ Dạng nói gì, bên tai toàn là tiếng nhạc ồn ào.

    Chỉ là còn chưa đi được mấy bước, thì đầu cậu ta bỗng bị đập mạnh một cái.

    Một mảnh đỏ sẫm quét qua đầu, tay đang nắm lấy Từ Dĩ Dạng cũng bị giật ra.

    Nam sinh lảo đảo mấy cái, ngồi phệt xuống đất, ôm đầu kêu rên đau đớn.

    Có người nghịch sáng đứng trước mặt cậu ta, từ trên cao nhìn xuống đầy khí thế.

    "Cậu là.."

    Nam sinh giận dữ ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy gương mặt kia của thiếu niên.

    Là Lục Tẫn.

    Nam sinh không ngờ lại là cậu, đầu óc trống rỗng, cả gương mặt đầy máu dưới ánh đèn lắc lư trong hành lang, như bị người ta đè xuống vạc dầu.

    Đừng nói là nam sinh, ngay cả Từ Dĩ Dạng cũng sững sờ, quay đầu ngơ ngác nhìn Lục Tẫn bên cạnh.

    Ánh đèn mờ ảo như trăng mộ, rọi lên sống mũi cao của cậu, hàng mi rủ xuống, thần sắc rất lãnh đạm, trong tay cầm đại một chai rượu vỡ, rượu đỏ vẫn nhỏ giọt dọc theo mảnh vỡ.

    Không biết là vang đỏ hay là máu bị đập ra, mặt đất toàn là màu đỏ.
     
  2. Chương 21: Thật sự rất thoải mái?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ttruc06 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...