Ngôn Tình [Edit] Bệnh Trạng Mơ Ước - Yêu Phi Hề

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Mỹ Hương Lệ Duyên, Jul 20, 2025.

  1. Chương 10: Ánh trăng, đừng nhéo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong xe vẫn chưa bật đèn, ánh sáng mờ nhạt. Cậu khẽ lùi về phía sau, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên người cô gái trẻ vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn say rượu.

    Cô cuộn mình trên ghế xe, nghiêng cổ tựa vào dây an toàn, nơi xương quai xanh in hằn một vết bầm tím, làn da trong ánh đèn mờ đến mức trắng bệch, tựa hồ chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ để lại vết đỏ.

    Ánh mắt cậu như đang đánh giá, lại như vừa bị động tác bất cẩn ban nãy khiến cho sững sờ.

    Từ Dĩ Dạng nhắm mắt giả vờ ngủ, cũng không còn tâm trí suy nghĩ xem vừa rồi rốt cuộc có phải là cố ý hay không. Nhịp tim đập lệch nửa nhịp, hô hấp dè dặt ngừng lại, không cho phép bản thân rơi vào hỗn loạn quá mức.

    Vừa rồi cô dường như chạm phải thứ gì đó ướt mềm giống như cậu vô ý đưa đầu lưỡi ra, lại như cậu liếm môi. Tóm lại xúc cảm ấy thật kỳ lạ.

    Nghĩ đến khả năng cậu duỗi lưỡi, toàn thân cô liền tê dại.

    Ngay khi Từ Dĩ Dạng đang suy nghĩ lung tung, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn mang theo lạnh lùng của thiếu niên, bình thản như thường:

    "Chị, tỉnh chưa?"

    Ngữ khí cậu rất tự nhiên, Từ Dĩ Dạng không phân biệt được trong lời cậu là lạnh nhạt hay là tiếc nuối.

    Cô vẫn không nhúc nhích, duy trì tư thế cũ, dù cho cổ đã cứng ngắc.

    Một hai phút sau, Từ Dĩ Dạng mới nghe thấy cậu chậm rãi mở miệng, lại gọi cô dậy:

    "Chúng ta đến rồi."

    Từ Dĩ Dạng hé mắt lộ vẻ ngây ngô, làm ra bộ dạng say rượu mơ màng: "Sao cậu lại ở đây?"

    Khóe môi cậu cong lên, nở nụ cười ôn hòa nhẹ nhàng: "Chị ra ngoài uống quá nhiều với bạn bè, có người gọi điện cho tôi, nhờ tôi đến đón chị về nhà."

    Có lẽ do ánh sáng trong xe không đủ, đáy mắt cậu hòa vào bóng tối, đuôi mắt ươn ướt đỏ au, khiến cả khuôn mặt trở nên mơ hồ diễm lệ.

    Từ Dĩ Dạng che trán cau mày khẽ nói: "Ừm, cảm ơn cậu."

    Cô tháo dây an toàn, đưa tay mở cửa xe, lảo đảo bước xuống.

    Vừa mới đi được vài bước phía trước, cánh tay liền bị ai đó kéo lại.

    "Chị đi nhầm đường rồi, là bên này."

    Từ Dĩ Dạng quay đầu lại, như không còn sức mà ngả về phía cậu, gò má tựa vào lồng ngực cậu, giọng mơ hồ nói: "Đầu.. choáng quá."

    Trên người cậu thật thơm.

    Không phải là mùi nước hoa gay mũi, mà giống như hương cơ thể nhè nhẹ thấm ra từ làn da.

    Từ Dĩ Dạng vốn đang giả vờ say rượu, nghe thấy mùi thơm dịu nhạt này, lại bất giác cảm thấy choáng váng thật.

    Lục Tẫn cúi mắt nhìn cô gái không đứng vững trong lòng, ánh mắt lướt qua đôi môi cô, thoáng dừng lại một chút rồi mới rời đi.

    Cậu giơ tay đặt lên vai cô, đỡ người say rượu đi về phía thang máy.

    Sau khi hai người về nhà, cậu liền buông cô ra: "Chị nghỉ một chút trước đã."

    Sau đó quay người đi vào bếp.

    Từ Dĩ Dạng thay dép một cách chậm chạp, liếc nhìn bóng dáng cậu, đoán rằng chắc cậu không chịu nổi mùi rượu trên người cô.

    Chưa từng thấy người đàn ông nào ra vẻ như cậu dính chút mùi rượu lên người như thể bị làm bẩn.

    Cô mang dép lê, lảo đảo dựa vào bàn bếp, định lấy ly nước lạnh, nhưng lại rót đầy một ly rượu vang đỏ.

    Lần trước từng uống, mùi vị rất đậm.

    Rượu vang đỏ cay đến mức khiến cô đau cổ họng, uống quá nửa đã bị sặc ho hết cả lên người, trông thật thảm hại.

    Từ Dĩ Dạng đầu óc càng thêm mơ hồ, buông ly rượu, trước mắt lảo đảo chống tay lên cầu thang bước lên trên.

    Không rõ đã đi tới đâu, chỉ lờ mờ biết phía trước có một cánh cửa, cô mở ra rồi đi vào.

    Loay hoay mãi không mở được, cuối cùng đành bất lực ngồi bệt xuống trước cửa.

    Lục Tẫn vừa lên lầu liền nhìn thấy Từ Dĩ Dạng đang ngồi trước cửa.

    Chiếc váy trắng dài trên người cô bị rượu vang đỏ thấm ướt, trông như vừa bị thấm đẫm máu tươi, tóc đen rối bời rủ xuống trước ngực, tựa đầu vào cửa, cả người mỏng manh như chạm vào liền vỡ.

    Cậu nhìn cô một cái, bước lên trước, nửa ngồi xổm xuống đối diện, tốt bụng hỏi: "Chị ngồi trước cửa phòng bọn mình làm gì vậy?"

    Nghe thấy giọng cậu, cô ngước đôi mắt hạnh mơ màng, trong mắt đọng sương: "Cậu không mở cửa cho tôi."

    "Mở cửa?"

    Cậu nhướn mày, sau đó trong ánh mắt ấm ức của cô mà khẽ cong môi: "Chị đi nhầm phòng rồi, phòng chị ở bên cạnh, đây là phòng của em."

    "Tôi.." Cô lắc đầu, cố chấp giơ tay kéo tay nắm cửa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng máy quét vân tay.

    Cậu cứ thế nhìn cô, không đưa tay giúp cô mở cửa.

    Từ Dĩ Dạng thử rất nhiều lần, đều không mở được, liền bỏ cuộc không mở nữa, mà nhào tới ôm lấy cổ cậu, giọng mềm nhũn cầu khẩn: "Mở giúp tôi với.. mệt quá rồi.. muốn tắm, muốn ngủ.."

    Cậu không đẩy cô ra, ngược lại còn mỉm cười hỏi: "Cho nên.. chị tính ngủ trên giường tôi sao? Hửm.."

    Giọng cậu nói khẽ, hơi thở phả vào da đầu cô, khiến toàn thân cô run lên, vành tai dần đỏ ửng, mặt áp sát lại gần hơn.

    Cô rúc vào cổ cậu, cọ má vào đó, lờ mờ nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ vang lên trên đỉnh đầu.

    Thiếu niên dường như nhịn không nổi trêu chọc, nhạy cảm đến mức chỉ cần khẽ chạm liền sẽ xé rách lớp vỏ lạnh lùng ban ngày, cả tiếng rên cũng đang run rẩy.

    Cậu có phản ứng như vậy, Từ Dĩ Dạng cũng không bất ngờ.

    Ngay từ lần đầu tiên chạm vào cậu, cô đã phát hiện – cậu rất mẫn cảm.

    Từ Dĩ Dạng ngẩng khuôn mặt đỏ ửng, mê ly nhìn gương mặt lạnh lùng của thiếu niên trước mắt, gật đầu khẽ nói: ".. Muốn."

    Tiếng ting vang lên từ khóa vân tay. Cửa vừa mở, Từ Dĩ Dạng lập tức gạt cậu sang một bên, lảo đảo bước vào trong.

    Từ phía sau, có người nắm lấy cổ tay cô, dùng chút lực kéo ngược lại.

    Cô quay đầu ngã nhào vào ngực cậu, vành tai bị ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoay vê.

    Cậu thờ ơ nói: "Chị gấp gì chứ?"

    Từ Dĩ Dạng quay đi, không vui nói: "Đừng nhéo, khó chịu."

    Cậu khẽ cười, buông tai cô ra rồi lùi một bước, đặt khuyên tai ngọc trai vào tay cô: "Xin lỗi."

    Từ Dĩ Dạng cúi mắt nhìn viên ngọc trai trong lòng bàn tay.

    Thì ra chỉ là giúp cô tháo khuyên tai.

    Cậu nắm lấy tay cô, dẫn cô ngồi lên sofa: "Chị ngồi nghỉ một chút trước đã."

    "Ừ." Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cậu xoay người đi lấy nước.

    Tiếng nước róc rách rơi vào vật chứa pha lê, bên ngoài là ánh trăng mông lung. Dây leo xanh biếc quấn quanh thân cây to lớn, qua khung cửa sổ nhìn lại, tựa như đang soi gương.

    Cậu đứng dựa lưng vào kệ sách trắng, ánh mắt hướng về cánh cửa sổ.

    Qua tấm kính lớn sát đất, là hình ảnh cô gái đang ngồi quỳ trên sofa.

    Cô dường như không để ý rằng, cửa kính sát đất ban đêm tựa như một tấm gương toàn thân đang phản chiếu rõ ràng bóng người. Cô nghiêng người, kéo váy dài xuống khỏi người.

    Làn da trắng ngần, mái tóc đen tuyền, chiếc eo nhỏ nhắn đến mức chỉ một tay là có thể ôm trọn đột ngột chiếm lĩnh toàn bộ tầm mắt cậu.

    Máy lọc nước bên cạnh phát ra tiếng "tích" đã đổ đầy nước.

    Cậu không nhúc nhích, chỉ rũ mi mắt nhìn, thần sắc bình thản, tư thế lười nhác như thể chưa từng thấy gì cả.

    Đợi đến khi người phía sau mặc vào một chiếc sơ mi rộng, cậu mới bưng ly nước xoay người.

    Từ Dĩ Dạng ngồi trên sofa, nhìn thiếu niên tiến lại gần.

    Cậu vẫn giống như thường ngày, nhã nhặn lạnh lùng, như thể từ tấm kính cửa sổ chưa từng nhìn thấy gì cả.

    Lục Tẫn liếc sơ qua chiếc áo sơ mi trên người cô, không hỏi là lấy từ đâu ra, chỉ đặt ly nước xuống trước mặt cô: "Nước ấm."

    Từ Dĩ Dạng nhìn mặt cậu, không với tay lấy ly.

    Thiếu niên mày mắt dịu dàng nhìn cô, như thể nghi ngờ vì sao cô chưa chịu cầm lấy, đôi mắt đen nhánh tựa hồ đang dụ dỗ người sa vào.

    Từ Dĩ Dạng dời mắt, chậm rãi đưa tay định cầm ly nước.

    Nhưng khi đầu ngón tay còn chưa chạm đến ly, cô bỗng lảo đảo, như thể ngồi không vững, cả người ngã về phía trước.

    Trước mặt có người, nên cô không ngã xuống đất, mà đẩy thiếu niên không phòng bị ngả xuống.

    Cậu không né tránh, ngược lại còn đưa tay ôm lấy cô.

    Từ Dĩ Dạng chống tay lên ngực cậu, hai đầu gối kẹp lấy eo cậu, môi mềm vô tình lướt qua cằm cậu.

    Ngay sau đó, cô phát hiện toàn thân cậu khẽ run rẩy, rồi từ yết hầu bật ra một tiếng thở dốc ngắn ngủi và nặng nề.

    Lục Tẫn đầu tiên ngửi thấy mùi rượu ngọt, rồi cảm nhận cơ thể mềm mại đang ngồi trên người mình mềm đến mức như mây trắng đầu thu.

    Dưới ánh đèn từ đỉnh đầu, mắt cậu mơ màng, môi hơi hé mở thở gấp.

    Nếu không để ý kỹ, rất khó nhận ra âm cuối của tiếng thở nhẹ đầy dục vọng.

    Từ Dĩ Dạng như sực tỉnh, mở đôi mắt mờ sương, hoảng loạn nhìn cậu: "Xin lỗi.. cậu không sao chứ? Tôi không cố ý.. đầu choáng quá.. ly nước cứ chao đảo mãi, tôi thật sự không cố ý.."

    Đôi môi cô lẩm bẩm xin lỗi, nhưng Lục Tẫn chẳng nghe được lời nào.

    Cậu nhìn cô chăm chú, ánh mắt không rời khỏi môi cô đang nói chuyện, nơi đó thỉnh thoảng lộ ra đầu lưỡi trong suốt, ánh mắt càng thêm trầm đục mê loạn.

    Thật sự.. rất muốn.. chơi hỏng cô.

    Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cậu đã nghĩ như vậy.

    Nhưng giờ phút này, cậu lại nén dục vọng xuống đáy mắt, nhìn khuôn mặt đầy áy náy của cô, chậm rãi mở miệng: "Không sao."

    Từ Dĩ Dạng chống tay rời khỏi người cậu, mệt mỏi đến mức không còn sức, quay người nằm dài trên sofa nhắm mắt lại.

    Ban đầu là giả vờ, nhưng khi thật sự nhắm mắt, cô liền bắt đầu chìm vào cơn mê mệt.

    Lờ mờ, cô cảm giác cơ thể rời khỏi mặt đất, tựa như được cậu bế lên.

    Cô định mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, đành từ bỏ, nằm trong lòng cậu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ trong hơi ấm dịu dàng.

    Rèm cửa tự động buông xuống, che khuất ánh trăng ngoài trời cùng những vì sao lẻ loi, lặng lẽ giam cả thế giới ngoài kia lại phía sau.

    Từ Dĩ Dạng ngủ càng lúc càng sâu, không thấy bóng người cao gầy bên giường đang bị ánh đèn kéo dài, vô tư phủ lên người cô.

    Thiếu niên ngồi bên giường, cúi đầu ngắm gương mặt đang ngủ say.

    Rất lâu sau, cậu khẽ cười, đưa bàn tay trắng gầy vén qua môi hồng của cô.

    Rất mềm, mềm đến mức khiến cậu muốn thọc sâu vào, xem bên trong có phải còn mềm hơn không.

    Từ Dĩ Dạng thấy nhột, theo bản năng cọ chăn, nhưng cơ thể nặng nề không thể nhúc nhích, cảm giác bị điều gì đó vùi lấp, bên tai chỉ còn tiếng thở dốc như thở than.

    "Sơ mi bên trong không mặc gì, còn muốn ngồi lên eo tôi lộn xộn. Tôi cũng là đàn ông, tất nhiên sẽ có phản ứng."

    Cậu cúi đầu tựa trán lên trán cô, thở nhẹ thì thầm như trách móc: "Chị chỉ làm được đến mức này thôi sao? Sao không tiếp tục nữa.. thật ra chỉ thiếu chút nữa thôi là em sẽ thuận theo mà làm tình với chị rồi."

    Cậu híp mắt, lòng bàn tay vẫn vuốt ve: "Nhưng mà.. chị ngủ trông cũng thật đáng yêu."

    Giọng nói lẫn tiếng cười khẽ, quẩn quanh mang theo hơi thở nóng bỏng và dịu dàng đến mức như mưa đầu hạ.
     
  2. Chương 11: Phim, cơ bụng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, Từ Dĩ Dạng mở đôi mắt cay xè, nhìn thấy bốn bức tường lạnh lẽo trắng nhạt, chỉ có vài bức tranh sơn dầu treo trên tường, chẳng có chút màu sắc thừa thãi nào.

    Tâm trí cô trống rỗng, ngây người hồi lâu mới dần tỉnh táo, đầu đau như muốn nứt ra, ngồi dậy.

    Tối qua cô vẫn còn chút ký ức, hình như không về phòng mình, mà là mượn cớ say rượu để vào phòng Lục Tẫn, chỉ là sau đó mơ hồ quá, ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

    Cô xoa mái tóc rối bù sau giấc ngủ, trên mặt hiện lên một chút cảm giác buồn nôn mang tính sinh lý.

    Tối qua thế mà lại mơ thấy Lục Tẫn ở trên người mình, ngậm môi dưới của cô mà liếm hồi lâu, cứ như một con chó hoang chiếm địa bàn ven đường, ngửi ngửi, liếm liếm, rồi dùng răng môi cạy mở, vừa mút vào, vừa thở dốc dồn dập.

    Tiếng thở dốc sắc tình đó hình như vẫn còn văng vẳng bên tai.

    Tuy cảm thấy buồn nôn thật đấy, nhưng tai cô lại vô cớ nóng lên.

    May mà chỉ là mơ thôi.

    Nghĩ đến Lục Tẫn, Từ Dĩ Dạng nhìn quanh phòng, không thấy người, mà bản thân đang nằm trên giường.

    Chắc là cậu đã bế mình từ sofa lên giường.

    Từ Dĩ Dạng ngẩn ra một lúc, sau đó dịu dàng bước xuống giường.

    Ban đầu định về phòng, nhưng vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng động rất nhỏ phát ra từ phòng tắm phía sau.

    Cô quay đầu lại.

    Thiếu niên mặc đồ rộng tuyết xám, có lẽ cũng vừa tỉnh ngủ, đuôi mắt còn vương chút ửng đỏ, đang đứng nhìn cô từ khoảng cách không xa.

    Thấy cậu mặt mày lạnh nhạt, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Cảm ơn cậu, tối qua không chỉ đón tôi về mà còn nhường giường cho tôi ngủ."

    Ánh mắt cô chân thành, gần như viết rõ hai chữ "biết ơn" trên mặt.

    Lục Tẫn dùng đôi mắt đen như mực nhìn cô chằm chằm, trên mặt vô cớ hiện lên một nụ cười khó tả, giọng chậm rãi, ôn hòa: "Chị cảm thấy tối qua ta nhường giường cho tỷ, là tận mắt thấy sao?"

    Ờ.. chẳng lẽ không phải?

    Từ Dĩ Dạng chớp mắt, đối diện ánh nhìn của cậu mà nhất thời lộ ra chút hoang mang, bị cậu hỏi đến nghẹn lời.

    Sáng nay khi cô tỉnh lại, cậu đã ở trong phòng tắm, đúng là chưa từng thấy cậu bước vào từ bên ngoài, hay rời khỏi sofa.

    Chẳng lẽ tối qua cậu cũng ngủ cạnh mình?

    Ánh mắt cô bắt đầu hoài nghi, còn cậu thì chẳng có ý giải thích gì nhiều, chỉ ôn hòa hỏi: "Chị giờ muốn rửa mặt sao?"

    Từ Dĩ Dạng gật đầu: "Tôi định về phòng."

    Cậu cụp hàng mi dày xuống, khẽ "ừm" một tiếng, sau đó bỏ bàn chải đánh răng về hộp, như thể chỉ là tiện miệng hỏi, cũng chẳng bận tâm thêm.

    Từ Dĩ Dạng không chú ý đến động tác của cậu, kéo cửa định đi ra ngoài, thì phát hiện cửa từ bên trong ra ngoài cũng cần vân tay mới mở được.

    Cô quay đầu nhìn cậu, giọng ngái ngủ pha chút mềm mại: "Cửa hình như mở không được."

    Lục Tẫn nghe vậy liền bỏ hộp bàn chải xuống, đi về phía cô, bàn tay áp lên cửa, nghiêng đầu, mỉm cười nhạt: "Được rồi."

    Ra khỏi phòng cậu, nhiệt độ bên ngoài làm cô thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu ngửi vai áo sơ mi, còn vương một mùi hương nhàn nhạt.

    Vừa nãy lúc cậu đến gần mở cửa, cô nghe được từ người cậu một mùi thơm dịu nhẹ ẩm ướt, giờ đã dính vào áo cô đang mặc.

    Nghĩ đến trên người có mùi của cậu, Từ Dĩ Dạng liền muốn thay đồ, trong lòng cũng lướt qua một tia khác thường.

    Lục Tẫn đúng là kỳ quặc, nửa đêm tắm đã đành, sáng sớm cũng tắm.

    Cậu mắc bệnh sạch sẽ à?

    -

    Cô trở về phòng, trước tiên giặt sạch mùi trên người.

    Vừa mới ra khỏi phòng thì điện thoại Kinh Tộ Nguyên đã gọi đến.

    Từ Dĩ Dạng nhấc máy.

    "Hôm qua không sao chứ?" Giọng cậu ta ôn hòa, mang theo chút lo lắng.

    "Không sao, chỉ là sáng nay hơi đau đầu một chút."

    Từ Dĩ Dạng nói: "Còn anh, hôm qua về lúc nào?"

    "Ừm, em đi rồi thì anh cũng về luôn." Kinh Tộ Nguyên tiếp tục hỏi: "Hôm qua người đến đón em, là em của em đúng không?"

    Từ Dĩ Dạng búi tóc ướt ra sau đầu, nhẹ nhàng trả lời: "Ừ, là cậu ta."

    Kinh Tộ Nguyên: "À, bảo sao. Anh nhớ rõ em từng nói em họ học ở nơi khác, trông cũng không giống người đó."

    Cậu ta từng gặp em họ của cô, vẫn còn nhớ.

    Nói đến đây, Kinh Tộ Nguyên nhớ đến gương mặt xuất chúng của thiếu niên tối qua, cùng với ánh mắt nhìn cô, thuận miệng hỏi: "Anh thấy quan hệ hai người có vẻ khá thân?"

    Từ Dĩ Dạng cụp mắt: "Ừ, cũng được, quen biết từ trước."

    "Thì ra là vậy." Kinh Tộ Nguyên như đã hiểu, dịu dàng hỏi: "Đúng rồi, mai thứ bảy em có rảnh không?"

    "Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

    Cậu ta bật cười bất đắc dĩ: "Thật ra cũng không có gì. Là thế này, vừa nãy em họ anh năn nỉ anh dẫn đi xem phim tối mai, anh vừa đồng ý mua vé, thì sáng nay cô cô lại bảo chiều mai sẽ đón nó về nhà. Giờ anh có hai vé, nghĩ không đi thì phí, nên muốn hỏi em có thể đi cùng không."

    Từ Dĩ Dạng không mấy hứng thú với điện ảnh, từ chối khéo: "Em lâu rồi không xem phim. Mấy ngày nay trời hay mưa, đường xá ướt át, em không muốn ra ngoài."

    Cô thích trời mưa, nhưng không thích ra ngoài khi trời mưa.

    Nhất là vào đầu thu, mưa còn kèm hơi nóng cuối hạ, ẩm ướt như có ốc sên bò lên người, dính nhớp cực kỳ khó chịu, cô không thích chút nào.

    "Thôi được, vậy chắc anh đành đi một mình." Thấy cô không hứng thú, Kinh Tộ Nguyên nói đùa đầy tiếc nuối.

    Từ Dĩ Dạng cười nhẹ.

    Cô biết bạn bè của Kinh Tộ Nguyên rất nhiều, hai vé đó thế nào cũng sẽ không phí.

    Hai người trò chuyện thêm một lúc thì cúp máy.

    Từ Dĩ Dạng định thay quần áo rồi xuống lầu, nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh bản thân trong gương, ý định đó liền biến mất. Cô thả lỏng tóc dài hơi ướt, rối tung mà đi xuống lầu.

    Lúc xuống, Lục Tẫn đang ở khu nghỉ bên đại sảnh.

    Cậu đeo tai nghe trắng, ngồi trước một chiếc đàn điện tử, ánh sáng chiếu lên mái tóc đen, khuôn mặt sắc nét mang vẻ lạnh lùng như bị làm dịu đi, làn da trắng gần như trong suốt.

    Có vẻ phát hiện ánh mắt cô, cậu ngẩng đầu liếc nhìn, tháo tai nghe treo lên cổ, đôi môi đỏ rực mở lời: "Chị gái, biết chơi không?"

    Từ Dĩ Dạng ngồi xuống cạnh cậu, nhìn bảng điều chỉnh âm thanh trước mặt cậu, thành thật lắc đầu: "Cái này thì không."

    Cô chỉ biết một chút piano, chứ không biết dùng máy điều chỉnh âm thanh.

    Cậu rút Bluetooth ra, tùy ý điều vài âm: "Trước mặt là đàn piano điện tử, có thể thử chơi."

    Từ Dĩ Dạng thấy cậu có hứng thú, trùng hợp cô cũng biết chút ít, liền tùy tiện đánh vài nốt.

    Âm thanh khá hay, kết hợp với nhịp piano do cậu điều chỉnh phát ra, lại khá hài hòa.

    Vừa đánh đàn, cô vừa liếc nhìn cậu.

    Không thể không thừa nhận, gương mặt và vóc dáng cậu rất cân đối, hốc mắt sâu có chút cảm giác lai Tây, rất giống nam chính trong một bộ phim nước ngoài cô từng xem.

    "Chị gái, hôm nay dậy muộn đấy."

    Ngón tay dài của cậu ấn lên phím phát màu ngọc, hỏi như vô tình.

    Từ Dĩ Dạng hoàn hồn: "Ừ, về phòng rồi nói chuyện với bạn một lúc."

    "À." Cậu hơi xốc mí mắt mỏng, nụ cười nhàn nhạt sâu không thấy đáy: "Là bạn thân sao?"

    Theo lời cậu nói, nhịp điệu vốn ổn định đột nhiên vút cao, vang lên một giai điệu chói tai kỳ quặc.

    Từ Dĩ Dạng nghe xong muốn bịt tai, quay đầu nghiêm túc đánh đàn: "Cũng được, là bạn quen lâu rồi."

    Cậu cười khẽ, không hiểu sao lại nói thêm một câu: "Tôi còn tưởng là bạn trai chị gái."

    Tiếng đàn piano đột ngột dừng lại.

    Từ Dĩ Dạng quay đầu nhìn cậu.

    Khi đàn dừng, cậu nghiêng mắt nhìn sang như không hiểu vì sao cô lại dừng.

    "Sao cậu biết là con trai?" Cô nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.

    Tiếng nhạc u ám lại vang lên từ băng cassette kiểu cũ. Vì câu hỏi đột ngột của cậu, một luồng lạnh lẽo như bị nhìn trộm từ mắt cá chân bò dần lên.

    Cô vẫn còn đang nghĩ nên dùng cách tự nhiên nào để đề cập, thế mà cậu lại biết đó là con trai?

    Thiếu niên vô hại nhìn cô, vài giây sau mới bật cười, đuôi mắt nổi lên gợn sóng ánh nước, tùy tiện đáp: "Trước đó tỷ tỷ nhờ tôi xem chiếc váy kia, chẳng phải nói là để đi gặp một nam sinh sao? Tôi chỉ tiện miệng đoán thôi."

    Giọng cậu quá đỗi tự nhiên, Từ Dĩ Dạng không biết phải phản bác chỗ nào, nghĩ kỹ lại thì đúng là cô đã từng nói như thế, có lẽ thật sự chỉ là cậu đoán trúng.

    "Lâu quá rồi, tôi còn quên luôn." Cô như chợt hiểu ra.

    Đúng là đã lâu rồi, nếu cậu không nhắc, cô cũng chẳng nhớ nổi từng lấy lý do đó để từ chối cậu.

    Từ Dĩ Dạng gật đầu: "Là nam sinh ăn tối cùng tôi tối qua."

    "Hồi cấp ba, anh ấy học cùng trường với tôi. Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, lúc ấy tôi mới vào trường, không tìm thấy đường, là amh ấy dẫn tôi đến phòng giáo vụ, từ đó quen nhau đến giờ đại học. À, còn nữa.."

    Cô như đang tán gẫu bình thường, Lục Tẫn thì cúi đầu, mắt nhìn bàn tay mình, như đang lắng nghe nghiêm túc, lại như đang chìm trong tiếng đàn.

    Có vẻ chẳng mấy hứng thú với chủ đề cô đang kể, nhưng thỉnh thoảng cũng "ừ" một tiếng cho có.

    "Khi ấy anh ấy cao hơn tôi một lớp, sau này mẹ bị bệnh, tôi nghỉ học một năm, nên cách hai khóa."

    Từ Dĩ Dạng đánh đàn đến mỏi tay, dừng lại: "Anh ấy cũng học Kinh Đại."

    Nhận thấy cô dừng lại, cậu hơi nghiêng mặt, dịu dàng nhìn cô: "Còn chơi nữa không? Nếu chị không chơi, thì tôi lên lầu trước."

    "Khoan.. cậu rảnh không?" Cô đưa tay kéo nhẹ tay áo cậu khi cậu định đứng dậy.

    "Hửm?" Lục Tẫn nhìn cô.

    Từ Dĩ Dạng hỏi: "Hôm nay tôi không có tiết, không về trường, mai lại là thứ bảy, nên muốn hỏi cậu có thể cùng tôi xem phim không?"

    Vừa nãy ở trên lầu cô mới nghĩ đến, nếu muốn kéo gần quan hệ với Lục Tẫn, xem phim cùng nhau cũng là một cách. Cô đã chọn phim trước rồi mới xuống tìm cậu.

    "Xem phim?" Lục Tẫn nghiêng đầu, ánh mắt đen như mực hiện lên chút ánh sáng khó hiểu.

    "Ừm." Từ Dĩ Dạng gật đầu, giải thích: "Tôi thấy trên lầu có phòng chiếu phim, mà tôi luôn muốn xem một bộ cũ này, nhưng đi một mình thì hơi cô đơn, vừa hay cậu cũng ở đây, nên muốn rủ cùng xem."

    Lục Tẫn ngồi xuống, hỏi: "Chị gái muốn xem phim gì?"

    Từ Dĩ Dạng cúi đầu mở ảnh bìa phim trong điện thoại ra cho cậu xem: "Bộ này, phim cũ, tôi muốn xem lâu rồi."

    [Đêm Khuya Kinh Hồn]

    Cậu lười biếng liếc nhìn bìa, nhướng mày: "Phim kinh dị?"

    Từ Dĩ Dạng gật đầu, như chợt nghĩ ra điều gì, do dự hỏi: "Cậu có gan xem không?"

    Thật ra cô không dám, không những không dám, mà còn không bao giờ xem mấy thứ máu me, kinh dị, ghê tởm.

    Nếu cậu cũng không dám, thì phòng chiếu chỉ toàn tiếng la hét của hai người.

    Để đề phòng, Từ Dĩ Dạng nghĩ thầm còn phim nào có thể khiến tình cảm nam nữ tiến triển nhanh hơn.

    Cuối cùng phát hiện, trừ phim kinh dị, trong đầu cô chỉ còn.. phim 18+.

    So với phim đó, cô thà xem phim kinh dị còn hơn.

    "Nếu cậu không dám xem, tôi sẽ xem một mình." Trên mặt cô hiện vẻ tiếc nuối.

    Câu này thoáng nghe thì như thể rất biết điều, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, lại kích thích bản năng phản nghịch của đàn ông.

    "Nếu chị gái muốn xem, tôi có thể bồi chị." Lục Tẫn cười nhạt, như thể vừa câu được con cá.

    Phòng chiếu phim nằm ở tầng ba, thiết kế mang đậm cảm giác khoa học viễn tưởng, ánh đèn tường màu lam mờ như sao trời rực rỡ trong đêm tối, hình ảnh chiếu lên bức tường thật lớn, chất lượng hình ảnh rõ ràng đến mức chân thật.

    Lục Tẫn bật phim lên, quay đầu lại liền thấy thiếu nữ đang co mình trong một góc ghế sofa.

    Phim còn chưa chính thức bắt đầu, cô tựa như đã chuẩn bị xong xuôi, ôm chặt lấy gối ôm, hai đầu gối cuộn lại trong chiếc váy dài, cả người chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bị ánh sáng từ màn hình chiếu lên mơ mờ trắng lóa, căng thẳng như đang đối đầu với kẻ địch lớn.

    Như vậy lại không giống như là thực sự muốn xem cho lắm.

    Khóe miệng cậu cong lên rất khẽ, gần như không thể phát hiện, cầm kính xem phim ngồi xuống bên cạnh cô, đưa sang với giọng nói đầy thiện ý: "Chị gái có muốn đeo không? Trải nghiệm sẽ tốt hơn nhìn bằng mắt thường."

    Từ Dĩ Dạng nhìn cặp kính cậu đưa tới, miễn cưỡng lắc đầu nói: "Không cần, màn hình đủ lớn rồi, cảm giác trải nghiệm cũng rất tốt."

    Dùng mắt thường xem là đã đủ rồi, nếu lại đeo kính vào mà không cẩn thận thấy quỷ hiện lên ngay dưới mí mắt, cô sợ rằng sẽ hét toáng lên mất.

    Lục Tẫn đặt kính xuống, ngồi bên cạnh cô, ánh mắt chuyển hướng về phía trước nơi bộ phim đã bắt đầu chiếu.

    Từ Dĩ Dạng không dám nhìn màn hình, len lén ngắm khuôn mặt cậu nửa chìm trong bóng tối.

    Cậu lúc nào cũng mang vẻ lười nhác lạnh nhạt, tuy rằng thỉnh thoảng khi nói chuyện cũng sẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó nhạt đến mức chỉ dừng lại trên bề mặt.

    Từ Dĩ Dạng dời mắt đi, dừng lại trên màn hình cách đó không xa.

    Thật ra Lục Tẫn đối với thể loại phim này cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, thậm chí xem một hồi còn thấy lười biếng đến mức uể oải, muốn ngủ.

    Phim kể về hai cô gái trẻ, trong một căn biệt thự cũ kỹ đã xảy ra một câu chuyện khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng thực ra không đến mức quá kinh dị, lại còn là bộ phim cũ từ rất lâu về trước.

    Thật sự là bộ phim không thú vị.

    Tầm mắt cậu từ khung cảnh u ám trên màn ảnh hơi hơi dời đi, dừng lại trên người Từ Dĩ Dạng người từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng.

    Cô gái nói là muốn xem phim, từ lúc kinh dị bắt đầu thì cả người đã căng cứng, sợ hãi hiện rõ đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lúc thì nhắm chặt mắt, lúc lại muốn bịt kín tai, nhưng lại vì lý do nào đó mà vẫn ngồi bất động.

    Biểu cảm rất kỳ diệu.

    Cậu nhìn chằm chằm cô, quan sát cô, giống như con quỷ trong phim đang trốn trong góc tối nhìn trộm nữ chính, đến cả mắt cũng không chớp.

    Ánh sáng yếu ớt chớp động dừng lại trong đáy mắt cậu, như thể đang đắm chìm trong mê ly.

    Ngay lúc con quỷ xuất hiện sau lưng nữ chính, nữ chính quay đầu lại trong nháy mắt, giá trị kinh hãi liền tăng lên đến cực độ.

    Từ Dĩ Dạng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bản năng nhào về hướng có người bên cạnh, bên môi bật ra tiếng kinh hô ngắn ngủi.

    Cậu rất chu đáo, ngay khi cô vùi vào lòng ngực cậu, liền đưa tay lên che tai cô, khẽ nghiêng đầu hỏi đầy tò mò: "Chị gái sợ hả?"

    Trong đầu Từ Dĩ Dạng vẫn còn đang vang vọng những hình ảnh kinh dị đầy máu me, cả người run bần bật, giọng nói run rẩy đến mềm nhũn, nhưng ngoài miệng lại cố gắng nói: "Cũng, cũng ổn, chỉ là hơi không chịu nổi cảnh máu me thôi, không phải là rất sợ."

    Cô là người mời người ta tới xem phim, không thể thừa nhận mình thật sự rất sợ, lúc này chỉ có thể liều mình chống chế, dù sợ đến mức này vẫn phải nói là không sợ, dù ngoài mặt lộ rõ một chút cũng không giống.

    Biết vậy đã đề nghị xem phim tình cảm 18+ còn hơn, ít nhất trai trẻ đang trong tuổi sung mãn, chắc sẽ dễ bị quyến rũ hơn.

    Lúc này cô hối hận không kịp nữa rồi.

    Đã sợ đến mức như vậy, thế mà cô vẫn còn run rẩy ngón tay, vừa hồi hộp vừa dè dặt giả vờ như vô tình, thò tay vào vạt áo cậu.

    Ước chừng là vì hướng cô nhào tới vốn đã sai, tay vừa đưa vào liền chạm ngay phải chỗ đó.

    Có chút rắn chắc, lại có chút..

    Tóm lại là vị trí hơi thấp hơn đường cơ bụng một chút, không giống cơ bụng, cũng không phải thứ cô định sờ.

    Hình như.. đã sờ trúng rồi.
     
  3. Chương 12: Chị gái hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Từ Dĩ Dạng thoáng cứng đờ, muốn rút tay lại, lại bị cậu giữ lại sau lưng.

    Cả người cô đều đổ người lên cậu.

    Trong căn phòng tối tăm khó phân biệt ánh sáng, cô rất khó nhìn rõ vẻ mặt của Lục Tẫn, cậu tựa như đang hờ hững xem phim, nhưng nhịp thở lại nặng nề đến mức như mang theo từng đợt sóng nhiệt nóng rực.

    Từ Dĩ Dạng cúi đầu vùi vào lồng ngực cậu, vành tai lộ ra từ mái tóc đen mơ hồ ửng đỏ.

    Một lúc sau, tiếng hét trong phim dần mờ nhạt, trong tai chỉ còn lại tiếng tim đập rền vang, là của cô, có lẽ cũng có của cậu, cô có chút không phân rõ, toàn thân đều căng cứng.

    Cho đến khi cậu chậm rãi rút tay cô ra, giọng khàn nhẹ nhàng nhắc: "Chị gái, phim sắp hết rồi."

    Từ Dĩ Dạng giật mình hoàn hồn, ngẩng khuôn mặt dịu dàng lên, vẫn duy trì tư thế quỳ ngồi trên ghế sô pha: "Tôi, tôi không cố ý."

    Cô khẽ cắn đôi môi căng mọng, tựa như cảm thấy thẹn thùng, nhìn cậu, vành mắt ẩm ướt, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

    Dưới ánh sáng mơ hồ của phim, một nửa gương mặt thiếu niên tối đen khó phân, cằm khẽ nhếch về phía màn hình: "Ừm, tôi biết."

    Bình tĩnh như phản ứng rất đỗi bình thường, trên mặt không có lấy một chút dục vọng, cứ như chỉ cần chạm nhẹ vào, liền tan biến, không giống là người thật.

    Bộ phim hơn một trăm phút cuối cùng cũng đến đoạn kết.

    Từ Dĩ Dạng không thể ở lại thêm một giây nào nữa, tìm đại một cái cớ, chân không liền vội vàng rời khỏi phòng chiếu phim.

    Mà sau khi cô đi, thiếu niên từ góc tối không nhanh không chậm bước ra.

    Cậu đặt hai tay lên tay vịn, từ trên cao nhìn bóng dáng dưới lầu bước nhanh rời đi, mí mắt rũ xuống, nhẹ nhàng run rẩy.

    Ở trong bóng tối nhìn không rõ, nhưng dưới ánh sáng rõ ràng bây giờ, hốc mắt cậu ửng đỏ như lan ra tận gò má, trên mặt mang vẻ thỏa mãn không bình thường.

    Từ Dĩ Dạng xuống lầu rồi trở về phòng, nhìn gương mới phát hiện, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

    Cô dùng sữa tắm rửa tay liên tục nhiều lần, như thể vừa chạm vào vật gì ghê tởm.

    Nhưng dù có rửa thế nào, cảm giác nóng rực, căng tràn kia vẫn không biến mất.

    Cô từ phòng tắm đi ra, thu mình lại, đầu gối ôm sát ngực tựa trên ghế treo, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh như mọi khi.

    Tuy rằng cô thật sự muốn quyến rũ Lục Tẫn, thậm chí là thân xác, nhưng mỗi lần chạm mặt, cô đều cảm thấy ghê tởm.

    Chỉ cần ở trong tình huống như vậy chạm vào cậu, cậu liền phản ứng như thế.

    Thật là.. không biết xấu hổ.

    Có lẽ là vì chuyện trong phòng chiếu phim quá xấu hổ. Đến bữa tối, Lục Tẫn không xuống ăn, Từ Dĩ Dạng một mình dùng bữa.

    Đến khoảng mười giờ tối, thời tiết thay đổi thất thường, ban ngày vẫn còn trời quang mây tạnh, trong chớp mắt đã mưa như trút nước.

    Tiếng mưa tí tách vỗ vào cửa sổ, trong phòng không mở điều hòa, cửa sổ chỉ khép hờ, rèm màu nhạt bị gió thổi bay loạn.

    Cô từng xem dự báo thời tiết, nói tối nay sẽ có mưa giông, cho nên đến giờ vẫn chưa ngủ.

    Cô mở rương, lấy ra vài bộ nội y tình thú đã mua từ trước, từng bộ đặt lên giường, tỉ mỉ chọn lựa.

    Kiên nhẫn chờ đến khi mưa bên ngoài lớn hơn, cô mới mặc vào một bộ, bên ngoài khoác thêm áo ngủ bảo thủ, soi gương đánh một chút son hồng nhạt, làm rối tóc cho tự nhiên.

    Làm xong mọi thứ, cô soi gương, biểu cảm tựa như vừa tỉnh ngủ sợ hãi, giả bộ dáng vẻ yếu đuối đáng thương.

    Tối nay, cô lại sẽ đi tìm Lục Tẫn.

    -

    Phòng tắm tràn ngập hơi nước, nước tí tách rơi xuống, từng giọt theo làn da trắng lạnh mềm mại chảy xuống, lướt qua eo mảnh, cuối cùng trượt khỏi cơ thể.

    Thiếu niên ngước đôi mắt đen nhánh đã hơi tán loạn, đuôi mắt vương ánh nước, một tay chống tường, hồi tưởng lại xúc cảm ban ngày.

    Tay của chị gái quá nhỏ, lại không có chút sức lực nào, vậy mà lại khiến cậu đến giờ vẫn cứ phản ứng không ngừng.

    Cả người cậu tỏa ra khí tức ẩm ướt đầy dục vọng, mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, mới thoáng hoàn hồn.

    Lúc này dì đã rời đi, hơn nữa những người khác cũng không ai lên lầu gõ cửa cậu.

    Cho nên chỉ có thể là chị gái.

    Cậu ngẩng gương mặt đỏ ửng, nhìn bản thân trong gương, đưa tay tắt nước, tiện tay tắt luôn âm thanh quanh phòng tắm.

    Thanh âm kia là lúc chị say rượu, vô thức phát ra những tiếng "ưm ư" bị cậu phóng to.

    Mặc xong áo tắm, cậu không mở cửa ngay, mà trước tiên lấy một mảnh vải dệt màu đen bị làm ướt ra, đi sang một căn phòng ánh sáng mờ nhạt khác.

    Ngoài cửa sổ mưa vẫn ào ào rơi, không cần mở ra cũng có thể cảm nhận được sự ẩm thấp, oi bức.

    Trên bàn, điện thoại phát ra ánh sáng xanh bạc, Lục Tẫn một tay dùng khăn khô lau mái tóc còn nhỏ nước, vừa nhấc máy.

    "Chị gái sao vậy?"

    Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của thiếu nữ: "Lục Tẫn, bên ngoài mưa lớn, còn có sấm chớp nữa."

    Cậu liếc nhìn phía xa, hầu kết khẽ lăn: "Ừm" một tiếng, giọng khàn khàn qua cửa sổ mở hé nghe càng mơ hồ.

    Chớp không ngừng lóe sáng, tiếng sấm vang dội gần xa đan xen.

    Tối nay là cơn mưa lớn nhất trong nửa năm qua, dưới ánh đèn đường, mưa như những hạt ngọc từ trời rơi xuống.

    Âm thanh ồn ào, khiến lòng người càng thêm ngột ngạt.

    Cậu nghe giọng thở hổn hển bên đầu dây.

    Tiếng nói cô dường như hơi run, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Cậu có ở trong phòng không?"

    Cậu lười nhác nhìn phía trước, không nói gì.

    Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi tiếp: "Tôi ở trước cửa phòng cậu, có khóa vân tay, không vào được."

    Nghe vậy, cậu nhẹ giọng đáp: "Chờ một lát."

    Lời vừa dứt, cửa trước mặt Từ Dĩ Dạng lập tức vang lên âm thanh mở khóa.

    Cô cầm điện thoại nhìn chằm chằm cánh cửa, bên tai truyền đến giọng thiếu niên khàn khàn:

    "Có thể vào rồi, chị gái."

    Có lẽ là vì mưa bên ngoài, cho nên giọng nói ẩm ướt từ điện thoại truyền vào tai, khiến cơn bức bối càng thêm rõ rệt.

    Từ Dĩ Dạng ấn tay vào khóa, theo ánh sáng hắt ra từ khe cửa, thấy thiếu niên vừa bước ra.

    Cậu hẳn là vừa tắm xong, tóc đen còn nhỏ giọt, ngũ quan sâu hút mang theo hơi nước, đẹp đến mức vừa nhìn liền bị ánh mắt bắt lấy.

    Lục Tẫn mặc áo choàng tắm dài, ánh mắt cũng rơi lên người cô.

    Thiếu nữ đã cẩn thận trang điểm, lúc này xinh đẹp như búp bê trong tủ kính, vẻ hoảng loạn trên gương mặt đều đúng lúc đẹp đẽ.

    Cô mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, chóp mũi hồng hồng nhìn cậu, giọng ngập ngừng yếu đuối:

    "Lục Tẫn, tôi.. tôi một mình rất sợ."

    Lục Tẫn sắc mặt hơi nghiêm lại, khàn giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

    Từ Dĩ Dạng cúi đầu, có phần mê mang và khó xử: "Ban ngày chẳng phải chúng ta cùng nhau xem bộ phim đó sao? Tôi vừa rồi mơ thấy cảnh trong phim, tôibiến thành người bị ma đuổi, đuổi mãi không thôi.. nên thật sự rất sợ."

    Lục Tẫn bước đến, đứng trước mặt cô, cụp mắt nhìn: "Chẳng phải chị rất thích xem mấy thứ đó à? Sao lại sợ?"

    "Thật ra tôi.. chưa từng xem phim kinh dị."

    Cô nói nghẹn ngào, bước lên một bước ôm lấy eo cậu, mặt vùi trong lồng ngực, không muốn để cậu thấy nét mặt mình lúc này.

    Không biết cậu có tin lời cô hay không, cậu chỉ đáp: "Nếu chị sợ, vậy đêm nay đừng tắt đèn."

    Từ Dĩ Dạng lắc đầu, giọng u uất truyền ra: "Sáng quá.. tôi cũng sợ."

    Người khác nói mấy câu này thì còn có thể tin đôi chút, nhưng Từ Dĩ Dạng lại là người chỉ ngủ được trong bóng tối hoàn toàn, chỉ có không gian tối đen mới cho cô cảm giác an toàn. Mỗi tối ngủ cô đều đóng cửa sổ kín mít.

    Lục Tẫn hạ mắt, không vạch trần cô, giọng an ủi cũng mang vẻ hờ hững:

    "Vậy biết làm sao, chẳng lẽ chị định thức trắng cả đêm?"

    Nghe cậu lại đem vấn đề quăng ngược về, Từ Dĩ Dạng siết chặt eo cậu, ngẩng đầu lên, đôi mắt gần như muốn khóc: "Lục Tẫn.. tối nay tôi có thể ngủ ở phòng cậu một đêm không?"

    Sau câu nói ấy, cô rõ ràng cảm nhận được bầu không khí xung quanh khựng lại trong chớp mắt.

    Lục Tẫn nhìn xuống bờ vai trắng ngần, lộ ra trong lúc cô ôm lấy cậu, chiếc váy ngủ trắng ren lơ đãng lọt vào tầm mắt cậu.

    Từ Dĩ Dạng bị ánh mắt cậu nhìn chằm chằm, hai tay siết váy, ánh mắt ánh lên chút lệ quang: "Tôi thực sự rất sợ.. chỉ khi có người ở bên, tôi mới đỡ hơn một chút."

    Người ta vẫn nói cô có khuôn mặt dễ khiến người mê muội, ánh nhìn đầu tiên luôn là thuần khiết và xinh đẹp, mà một khi ánh mắt đẫm nước, thì rất khó để người khác từ chối.

    Huống hồ cô cũng đã tới nhiều lần. Nếu Lục Tẫn thực sự muốn từ chối, thì ngay lần đầu tiên cậu đã làm rồi.

    Cho nên, đêm nay cô có thể bước vào, cũng sẽ ngủ lại trong phòng cậu.

    Thời tiết vẫn chưa hạ nhiệt, cuối thu vẫn còn nắng gắt. Cô mặc váy ngủ mỏng đến mức có thể cảm nhận rõ sự mềm mại phía sau lớp vải.

    Ánh đèn lờ mờ như cánh bướm bay lượn, dừng lại trên gương mặt trắng trẻo của thiếu niên. Giọng cậu nhẹ nhàng cất lên: "Cùng tôi ngủ?"

    Ngữ khí mềm mại, hơi thở phả bên má khiến cô cảm thấy tê rần da đầu.

    Từ Dĩ Dạng hơi run, nhưng vẫn ngước mắt nhìn cậu: "Được không.. Lục Tẫn?"

    Cô không thấp, tầm 1m6 mấy, nhưng đứng trước cậu lại trông rất nhỏ nhắn. Đặc biệt là khi ôm cậu, đưa tay lên chạm mặt, càng có vẻ đáng thương.

    Giống như một chú mèo nhỏ gặp nạn, cuối cùng cũng tìm được chủ nhân có thể nương tựa, muốn chen vào phòng cậu, chiếm lấy giường cậu.

    Cậu không nhúc nhích, lười biếng nhìn cô, như đang cân nhắc xem có nên cho cô vào không.

    Từ Dĩ Dạng cắn môi, lại mềm giọng cầu xin: "Tôi thực sự rất sợ.. xin cậu.."

    Lục Tẫn ngẩng nhẹ cằm, dựa vào ánh đèn trên tường, đôi mắt đượm ánh mơ hồ, chậm rãi nói: "Vậy làm sao đây? Chị cũng biết trong phòng tôi chỉ có một chiếc giường. Nếu chị vào, buổi tối tính ngủ ghế sofa hay.. giường?"

    Rồi cậu lại nhàn nhạt bổ sung: "Không ngủ giường.. tôi không ngủ được."

    Từ Dĩ Dạng hiểu ý, mỉm cười nhỏ nhẹ: "Vậy.. cùng nhau ngủ."

    Nghe vậy, lông mày thiếu niên khẽ nhướn, ánh mắt nhìn cô hiếm khi dịu dàng:

    "Chị nửa đêm đến.. là để ngủ cùng tôi?"

    Câu cuối cậu kéo dài, lạnh nhạt mà như mang theo ám muội khó nói thành lời.

    "Không phải, ý tôi là.." Từ Dĩ Dạng ngập ngừng, định giải thích: "Cậu ngủ trước nửa đêm, tôi ngủ sau nửa đêm.. hoặc tôi nằm ghế sofa cũng được."

    Lần này, đến lượt cậu trầm mặc.

    Chưa đợi cô nghĩ kỹ, thiếu niên uể oải dời sang một bên, để lối cho cô bước vào.

    Từ Dĩ Dạng vào phòng, lập tức nằm trên sofa, ôm lấy gối vuông, đôi mắt đen nhìn cậu: "Anh không cần lo cho tôi.. tôi nằm ở đây được rồi."

    Lục Tẫn đi đến, đứng trước mặt cô, ngắn gọn: "Lên giường."

    Từ Dĩ Dạng vẫn ôm gối: "Không sao, tôi ở đây ngủ được."

    Cậu nhìn xuống xương quai xanh của cô, giọng tuy lạnh nhạt nhưng dịu hơn chút: "Nếu chị không muốn vậy về đi."

    Ngữ khí ôn hòa, nhưng thái độ lại lạnh lùng hơn trước.

    Từ Dĩ Dạng nhìn cậu vài giây, rồi ngoan ngoãn rời sofa, đi đến giường.

    Ngồi trên giường mềm mại, cô nghiêng đầu nhìn thiếu niên trên ghế.

    Cậu đã nằm ở vị trí lúc nãy của cô, nửa ngửa đầu, như vì ánh đèn phía trên quá sáng, khuỷu tay hờ hững che lên mắt.

    Từ góc độ cô nhìn, cổ họng cậu lộ rõ nơi làn da trắng nhợt, khẽ chuyển động, cả tư thế cũng lười biếng đến mức như đang chụp ảnh chân dung. Tuy mặc đồ kín mít, nhưng vẫn khiến người ta liên tưởng đến nét đẹp thuần khiết và thanh xuân nơi thân thể.

    Từ Dĩ Dạng ngồi trên giường, nhìn chằm chằm cậu.

    Có lẽ vì ánh mắt quá nóng, cậu khẽ lên tiếng: "Chị nhìn thêm chút nữa là trời sắp sáng rồi đó."

    Từ Dĩ Dạng rút tầm mắt về, nhỏ giọng nói: "Tư thế ngủ của cậu đẹp thật."

    Lời khen đột ngột khiến cậu không biết đáp thế nào, lại trầm mặc.

    Cô nằm xuống, chiếc váy trắng trải dài trên ga giường màu xám, như một đóa bách hợp thuần khiết.

    Gối đầu và chăn trên giường bị cậu dùng qua, cùng màu xám lạnh lẽo như sương, nhưng nằm lên lại mềm đến ngạc nhiên, dễ chịu.

    Trên chăn còn có một mùi thơm nhàn nhạt, rất dễ ngửi, giống hệt mùi hương trên người cậu.

    Dù không định đắp chăn, nhưng phòng cậu lạnh quá, cuối cùng cô vẫn kéo chăn lên vai.

    Cô xoay người tìm tư thế thoải mái rồi áy náy hỏi: "Làm phiền cậu phải nằm sofa.. cậu có thấy tôi quá phiền không?"

    Cậu cười khẽ: "Chị muốn nghe lời thật sao?"

    Từ Dĩ Dạng lắc đầu: "Thôi khỏi.."

    Cậu ngủ có ngon hay không đâu liên quan đến cô, quan trọng là hiện giờ cô đang ngủ rất ổn.

    Chẳng biết có phải vì đêm mưa hạ nhiệt rồi lại ấm lên không, mà cô cứ lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được.

    Đến nửa đêm.

    "Lục Tẫn."

    Cô vén chăn, ngồi dậy nhìn về phía ghế sofa.

    Vì có cô nên phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, đủ để thấy dáng cậu nằm trên sofa.

    Cậu hình như cũng chưa ngủ, khàn giọng hỏi: "Làm sao vậy, ngủ không được?"

    "Ừm, không ngủ được."

    Cô trả lời ngay khi cậu còn chưa kịp nói tiếp.

    "Lục Tẫn."

    Lại gọi một tiếng, ánh đèn đầu giường sáng lên.

    Cậu mở mắt, nhìn cô gái ngồi trên giường, thân hình mềm mại, không rõ nét mặt, nhưng giọng nói lại ngọt ngào, đầy dụ hoặc.

    "Anh.. có muốn lên giường không?"

    Lời nói chẳng khác gì mời mọc. Cậu khẽ nhổm dậy, rồi chợt dừng lại.

    Từ Dĩ Dạng nghi hoặc: "Sao vậy?"

    Cậu bình thản nhắc nhở: "Thôi thôi, tối hôm qua cũng ngủ rồi."

    Cô nghe ra ý trong lời cậu. Mời cậu lên giường, vậy mà cậu lại từ chối.

    Tức thì cô cụp hứng, kéo chăn trùm lên đầu.

    Lục Tẫn lại nằm xuống sofa, mắt nửa khép, gương mặt trắng bệch dưới ánh sáng yếu mờ.

    Cậu muốn ngủ giường, hơn nữa là cùng với cô.

    Trong phòng dần yên tĩnh, cô không xoay người, cậu không động đậy, chỉ còn tiếng thở nhẹ đến mức như không tồn tại.

    Cô vén mắt nhìn sang.

    Trái với lời cậu, cậu thật ra vẫn ngủ được trên sofa. Lúc này nghiêng đầu, tay đặt hờ trên mắt.

    Cô nhìn chằm chằm tay cậu hồi lâu, rồi vén chăn dậy, bước chân trần trên tấm thảm mềm, nhẹ nhàng tiến lại gần.

    "Lục Tẫn, cậu ngủ rồi sao? Tôi vẫn hơi sợ.. không ngủ được."

    Cô ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi.

    Vừa hỏi, lông mi cậu khẽ run hai lần, nhưng không tỉnh.

    Từ Dĩ Dạng chăm chú nhìn cậu, rồi chậm rãi cúi xuống gần hơn.

    Khoảng cách giữa hơi thở ngày càng gần, chỉ cần cậu hơi ngẩng lên, hoặc cô cúi xuống thêm một chút, là sẽ chạm môi.

    Nhưng cậu vẫn chưa mở mắt.

    Thật sự ngủ rồi sao?

    Cô không hôn lên, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt cậu.

    Cậu đẹp đến hoàn hảo, gần như không giống gương mặt ngoài đời thật, lúc đầu dù có ác cảm, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, cô cũng phải thừa nhận: Xinh đẹp đến mỹ lệ.

    Không thể dùng từ nào chuẩn xác hơn.

    Đáng tiếc cậu cứ phải đến trước mặt cô làm ra vẻ ghê tởm. Cậu mang mẹ mình đi gả cho người khác thì không được chắc? Sao cứ phải.. phải tìm tới ba cô, khi tro cốt của mẹ cô còn chưa lạnh.

    Từ Dĩ Dạng nhìn cậu, không do dự cúi xuống, hôn lên môi cậu.

    Khoảnh khắc chạm vào, cô cảm giác có gì đó ướt mềm lướt qua môi mình, theo bản năng ngẩng đầu.

    Thiếu niên trên ghế, thần sắc vẫn bình thản, đôi môi đỏ mơ hồ ánh lên ánh nước, vừa rồi cô chạm phải.. là đầu lưỡi cậu.

    Có lẽ trong mơ cậu cảm thấy có thứ gì đụng tới, nên vô thức thè lưỡi liếm.

    Từ Dĩ Dạng nhíu mày, dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau môi, lặng lẽ đứng dậy, trở về giường chùm kín chăn.

    Sau khi cô trở về, hàng mi dài của thiếu niên đang nhắm chặt khẽ run, đôi mắt mơ màng mở ra.

    Cậu liếm môi dưới, ánh lên vẻ tiếc nuối chưa trọn.

    Thì ra đến người thân còn không muốn hôn cậu, cậu đã duỗi lưỡi rồi. Vậy mà chỉ chạm được có một chút.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...