Đam Mỹ Bảo Vệ Một Giấc Mơ - Ryuichi Sakuma

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Ryuichi, 27 Tháng bảy 2025 lúc 5:09 PM.

  1. Ryuichi Ryuichi

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Bảo Vệ Một Giấc Mơ

    Tác giả: Ryuichi Sakuma

    Thể loại: Đam mỹ, bóng đá, thể thao.

    Giới thiệu truyện: Từ ngày nhìn thấy Minh Tuấn thi đấu qua màn ảnh nhỏ, Công Duy đã định hướng bản thân vào vị trí thủ môn, với mong muốn mình sẽ là người bảo vệ những bàn thắng mà Minh Tuấn ghi được. Sau này, cậu được như ước nguyện, trở thành người thủ môn xứng đáng ở phía sau, trở thành hậu đài vững chắc để Minh Tuấn có thể thỏa sức thể hiện trên những sân đấu càng cao hơn nữa.
     
    Chì Đen thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Ryuichi Ryuichi

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Gặp gỡ trên tuyển

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với bất cứ tuyển thủ thể thao nào, việc được triệu tập vào đội tuyển quốc gia luôn là một vinh dự lớn. Nó giống như một lời công nhận về tài năng cũng như nỗ lực của mỗi người, đặc biệt là trong một môn thể thao đầy tính cạnh tranh như bóng đá.

    Vì thế, khi nhìn thấy thông báo triệu tập cho tuyển trẻ của mùa hội thao năm nay, thật sự Công Duy rất bất ngờ.

    Tuy rằng cậu được huấn luyện viên của câu lạc bộ T đánh giá là có tiềm năng lớn, nhưng cũng chỉ mới chuyển xuống vị trí thủ môn được hai năm, hơn nữa cũng không được tham gia thi đấu nhiều. Không nghĩ tới chỉ mấy cơ hội ít ỏi như vậy mà cũng có thể được huấn luyện viên của tuyển quốc gia để mắt tới, mặc dù chỉ là vị trí dự bị, nhưng cơ hội này không phải lúc nào cũng có.

    Hơn nữa, trong tuyển trẻ năm nay, người kia vẫn còn ở đó.

    Một ngôi sao trẻ, chỉ hơn cậu ba tuổi. Nhưng từ mấy năm trước khi mới chỉ bằng cậu của bây giờ, anh đã được liên đoàn bóng đá quốc gia V ghi danh vào một trong những tuyển thủ cố định của đội tuyển quốc gia.

    Đối với Công Duy mà nói, Minh Tuấn không chỉ là người mà cậu ngưỡng mộ, anh còn là giấc mơ để cậu hướng tới, nỗ lực từng ngày.

    Không ai biết rằng, chính vì Minh Tuấn, Công Duy mới từ bỏ vị trí hậu vệ có nhiều cơ hội ra sân hơn để trở thành một thủ môn.

    Bởi vì mỗi khi nhìn bóng người nhỏ con kiên cường ấy nỗ lực hết mình trên sân cỏ, cố gắng tạo ra từng pha bóng tuyệt vời nhất, dùng hết những gì mình có để đưa bóng vào lưới đối phương, Công Duy đều sẽ nghĩ, cậu sẽ bảo vệ thành quả ấy của anh.

    "Anh ghi bàn, còn em sẽ bảo vệ bàn thắng ấy."

    Đó là giấc mơ trong lòng cậu từ những ngày bắt đầu.

    Cũng là giấc mơ cho tới bây giờ vẫn nuôi sống nhiệt huyết trong cậu.

    Mà bây giờ, cuối cùng cũng có một ngày, Công Duy được cùng Minh Tuấn đứng trong cùng một hàng ngũ.

    Mang theo suy nghĩ như vậy, Công Duy hừng hực khí thế tiến vào khu triệu tập, thậm chí cậu còn đến sớm một ngày so với dự tính ban đầu.

    Mà trong buổi sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng ấy, cậu vừa bước vào đã gặp được người kia.

    Minh Tuấn đứng cạnh cửa bếp, đầu tóc bù xù, gương mặt cáu kỉnh vì bị đánh thức hoàn toàn khác với vẻ ngoài sáng rực trên mặt báo.

    Công Duy mở to hai mắt chứng kiến màn bóc vỏ bọc hoàn hảo của người đàn anh, vì quá kinh ngạc mà lắp bắp:

    "Minh.. Minh Tuấn?"

    Minh Tuấn ngó qua cái người dám gọi trỏng tên mình. Bị cơn đau đầu khó chơi đánh thức sớm vốn đã không dễ chịu gì, lúc này là lúc anh dễ cáu giận bắt bẻ nhất. Mà vừa quay sang, lại chợt phát hiện bản thân phải ngước lên hết cỡ mới nhìn thấy mặt người ta thì Minh Tuấn càng bực mình. Nhưng rồi anh nhận ra người này là người mới, vì thế mà ngăn lại lời cằn nhằn trong miệng, chỉ lạnh lùng hỏi:

    "Bùi Công Duy? Thủ môn nhỉ?"

    "..."

    "Không ngờ em còn nhớ đó."

    Hai người đồng thanh đáp, một người vì ngạc nhiên mà chỉ kịp "..."

    Một tiếng, một người cũng ngạc nhiên không kém nhưng trấn tĩnh hơn, còn biết đáp lại. Minh Tuấn nhăn mày, rót một cốc nước lọc, chậm rãi đáp:

    "Em khá ấn tượng với phản xạ của cậu ấy, nhớ đại khái."

    Ấn tượng thứ hai, người này có vẻ lạnh lùng, không hiền lành như bề ngoài.

    Hơn nữa..

    "Ủa, anh từng xem tôi đá hả?"

    "Có xem qua."

    Minh Tuấn uống một ngụm nước, rốt cuộc cũng giảm được cơn đau đầu nãy giờ. Sau đó anh chậm chạp nghĩ tới việc xưng hô của Công Duy trong câu vừa rồi, ngớ người một cái, đến cốc nước cũng quên uống tiếp, quát khẽ:

    "Mà ai cho cậu xưng hô như thế hả? Tôi hơn cậu ba tuổi đấy."

    Công Duy làm ngơ trước sự tức giận của đàn anh, tiếp tục nói theo ý mình:

    "Anh xem tôi thi đấu khi nào thế?"

    Nhìn sự vô lễ của tên đàn em, Minh Tuấn hừ một tiếng rồi đi thẳng không thèm đáp lại câu hỏi dù chỉ một lời. Hai kẻ ở lại, bầu không khí trở lên kì dị, anh trợ lý ha ha hai tiếng làm gián đoạn áp suất thấp, tiếp tục công việc của mình một cách bình tĩnh nhất có thể.

    Công Duy theo chân người ta còn ngó nghiêng các phòng, anh trợ lý liền nhắc nhở:

    "Ngó vào phòng người khác thì không sao, nhưng phòng đối diện phòng cậu nhất định không được lộn xộn."

    "Vì sao vậy ạ?"

    Đối với Công Duy mà nói, Minh Tuấn là người mà cậu ngưỡng mộ. Nhưng ở một mặt khác, cậu lại không thể coi anh như đàn anh cho được, ngay cả chính cậu cũng không hiểu tại sao lại như thế.

    Cậu muốn cùng anh chiến đấu, nhưng lại là cậu sẽ đứng sau lưng hỗ trợ, bảo vệ cho anh, chứ không phải là cảm giác sùng bái đối với một đàn anh thiên tài.

    Dưới mâu thuẫn như thế, ngay cả khi đối diện với người thật, Công Duy cũng không thể nào đặt bản thân mình xuống thấp hơn Minh Tuấn cho được.

    Anh trợ lý thấy vẻ mặt cậu rõ ràng là không phục, thở dài một cái.

    "Không phải anh bênh Minh Tuấn, nhưng ấn tượng cậu tạo cho cậu ấy không được tốt lắm. Tốt nhất đừng tìm cách chọc giận cậu ấy."

    "Nếu là người khác thì có thể ngó vào phòng cậu ấy ạ?"

    Trợ lý vấp chân vào không khí, dùng ánh mắt kì quái nhìn Công Duy. Thái độ Công Duy ngoài ý muốn rất tiếp thu, cậu hiếu kì nhìn anh trợ lý, ánh mắt rõ ràng một điều "thật muốn biết câu trả lời".

    Bốn mắt nhìn nhau, anh trợ lý cảm thấy mình gần đây gặp phải vận xui gì đó, liên tục chào thua với mấy thằng nhóc.

    "Thôi được rồi. Minh Tuấn không thích người khác đột ngột vào phòng mình mà không được phép. Ai vào cũng phải gõ cửa, lịch sự, hiểu không?"

    Công Duy gật đầu.

    "Còn nữa, bình thường cậu ấy rất dễ tính, nhưng nếu bị đánh thức khi không đủ giấc cậu ấy nhất định sẽ khó chịu. Đặc biệt, cậu ấy rất để ý tuổi tác và xưng hô, không được vô lễ."

    "Em có vô lễ đâu?"

    "Ví dụ như vừa rồi, gọi trỏng tên cậu ấy, nói chuyện xưng hô không đúng."

    "..."

    "Hiểu chưa?"

    Đến gật đầu cũng không thèm, trợ lý đến lạy cái thằng nhóc này.

    Rõ ràng rất lễ phép, rất ngoan ngoãn, sao đụng phải Minh Tuấn lại thể hiện ra cái thái độ này?

    Là cố ý muốn làm khó anh hả?

    Có phải nhìn anh rất dễ bắt nạt không?

    "Người thì nhỏ mà nhiều quy tắc vậy?"

    Dù có đang tức đến bốc khói thì anh trợ lý cũng bị câu này của Công Duy dội đến lạnh toát cả người.

    Ôi trời ơi!

    Cứu tôi.
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
  4. Ryuichi Ryuichi

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Đối đáp chuyện nhân sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì ngày đầu tiên ấn tượng không tốt, Minh Tuấn đối với Công Duy có thể nói là bao nhiêu thiện cảm bay mất sạch.

    Căn bản là nhìn thấy liền liếc mắt ra chỗ khác.

    Đúng theo phương châm mắt không thấy tâm không phiền, mặc xác thằng nhóc dám hỗn láo với mình.

    Còn cả.. cao hơn mình quá nhiều nữa.

    Minh Tuấn ghét nhất là người có chiều cao lý tưởng như thế.

    Đặc biệt càng ghét tên nào nhỏ tuổi hơn mà đã cao như thế, còn cậy chiều cao mà vô lễ với mình.

    Công Duy rất vô tội trong việc ngoại hình thuộc dạng bị ghen ghét, đồng thời trọn vẹn cuộc nói chuyện của cậu với anh trợ lý đã vô tình bị người ta đứng ở cửa phòng nghe thấy hết.

    Việc này cậu cũng không có cách nào, ai mà biết được có người rảnh tới mức đứng ở cửa nghe lén người ta nói chuyện đâu.

    Ngoại trừ..

    Hình như kể xấu người khác là sai thì phải?

    Thời gian cả đội cùng nhau luyện tập, Công Duy cùng hai thủ môn nữa sẽ là người bắt bóng cho mọi người tập sút. Nhưng Minh Tuấn luôn cố ý vô tình tránh khung thành của cậu, có những khi còn cố ý lùi xuống để đổi lượt đá của mình.

    Cứ như vậy, chỉ qua một tuần, Công Duy đã thành một khối boom nổ chậm.

    Từ một cậu tân binh hiền lành trở thành một người cứ như muốn nổ bất cứ lúc nào.

    Và tất nhiên, điều đó khiến cho mọi người rất áp lực, nếu có thể tránh đều cố gắng tránh cho xa.

    Sáng hôm đó, Văn Vũ là người cực kì xui xẻo, phải ngồi ăn sáng giữa hai con người đang gió mây vần vũ.

    Cậu vừa ăn vừa toát mồ hôi lạnh.

    Hai người này là thế nào đây? Sao áp suất thấp như vậy?

    Không lẽ thằng Duy đắc tội anh Tuấn à?

    Hay là anh Tuấn chọc giận thằng nhóc kia?

    Còn nữa, sao lại phải ngồi cùng bàn chứ?

    Văn Vũ khóc không ra nước mắt, không hề biết bữa sáng có món gì, chỉ mau chóng nuốt vào bụng rồi chuồn thật nhanh.

    Lúc cậu đứng dậy rồi theo phản xạ nhìn lại bàn, hai người kia thậm chí còn không động đũa.

    À, một người ăn từng hạt cơm và một người ngồi chọc đũa vào bát cơm.

    Này, dù không để ý đến việc lãng phí thức ăn thì cũng phải lo cho buổi luyện tập sáng đó.

    Hai người thực sự không định ăn rồi còn đi luyện tập à?

    Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người trong đội tuyển.

    Mà dự đoán rất nhanh đã thành sự thật một nửa.

    Khi Minh Tuấn choáng váng vì đói gục xuống trên sân tập, Đình Hoàng than thở:

    "Biết ngay mà."

    Câu than thở của cậu được tất cả mọi người đồng tình, kể cả người thậm chí còn không được hạt cơm nào vào bụng kia.

    Công Duy tiến đến đỡ người thay cho Văn Vũ bằng một khối sát khí kinh người, cậu nói như quát lên:

    "Người đã yếu còn thích tự làm khổ mình."

    Minh Tuấn lơ mơ xua tay:

    "Tôi tự đi được."

    Thậm chí anh còn không phát hiện ra người đang dìu mình đi là Công Duy, chỉ theo phản xạ đẩy người ra. Công Duy cả giận, dùng cả hai tay ôm chặt lấy người lôi đi, mà nếu nói trắng ra là vác đi.

    "Đừng có cậy mạnh, vào phòng nghỉ rồi anh muốn thế nào cũng được."

    Sự việc xảy ra đột ngột như thế, hai người cứ vậy biến mất sau cánh cửa. Minh Long nghi ngại một lúc mới nói được thành lời:

    "Này, hình như Công Duy nó không có ghét Minh Tuấn đâu."

    Nửa vác nửa ôm người vào phòng nghỉ, Công Duy cẩn thận đặt Minh Tuấn lên giường.

    Nhìn Minh Tuấn mặt mày tái mét, bao nhiêu tức giận của cậu cũng biến mất sạch. Những lời muốn mắng trong đầu cũng không cánh mà bay, chỉ còn mấy lời lẩm bẩm trong sự lo lắng lớn dần.

    Minh Tuấn đang trong trạng thái nửa hôn mê, chỉ nghe thấy vài tiếng ngắt quãng liền nói:

    "Ồn ào quá, đi chỗ khác đi."

    Công Duy trợn mắt, cực kì bực mình. Nhưng cậu lại hiểu rõ người ta chỉ đang nói mơ, đành phải tự ôm cục tức trong bụng không phát ra được.

    Có điều tức thì tức, người vẫn ngồi yên tĩnh bên cạnh giường.

    Nghỉ một lúc Minh Tuấn mới tỉnh táo lại. Vừa liếc mắt một cái đã thấy "thằng nhóc đáng ghét" ngủ gật bên giường, nhất thời vừa bất ngờ vừa bối rối.

    Công Duy bị động tĩnh trên giường gọi dậy, ngẩng lên đã thấy người kia nhìn mình chằm chằm.

    Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có một cảm giác kì lạ, Công Duy cúi mắt xuống hỏi:

    "Có đói không?"

    Tiếng bụng réo lên đáp lời thay người đang vì ngượng mà tự mắng thầm bản thân cả trăm câu, Công Duy bật cười, không khí đột nhiên trở lên thoải mái lên hẳn. Đến khi bát cháo ăn liền được đưa đến trước mặt, Minh Tuấn còn mỉm cười đón lấy:

    "Cảm ơn cậu."

    Đây là lần đầu tiên cậu hòa nhã với Công Duy như thế, giọng nói không hề lạnh lùng mà pha vào chút ấm áp. Công Duy cảm giác toàn thân đều trở lên thoải mái, bao nhiêu bực dọc mấy ngày nay bị cậu quăng ra sau đầu. Trong mắt một người hâm mộ lâu năm, chút hiền hòa ít ỏi này liền trở thành người này vốn dĩ rất hòa ái, khi trên mặt báo quả nhiên không phải hoàn toàn giả tạo.

    Lần đầu gặp nhau, chứng kiến người kia khó chịu lạnh lùng, trong lòng cậu rất không vui. Sau đó lại chiến tranh lạnh một cách bá vơ như thế, cậu càng khó chịu hơn, chỉ muốn phát hỏa lên với người kia. Nhưng đến giờ chứng kiến người kia như vậy, cậu đột nhiên phát hiện ra, thì ra Minh Tuấn chỉ đơn thuần là một người rất tùy tiện.

    Một người như thế khi đã có thể hiểu rõ, cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

    Tâm trạng Công Duy bất giác vui vẻ lên trông thấy.

    Ăn trước một người cứ nhìn mình chằm chằm quả thực rất không thoải mái, Minh Tuấn đành phải buông thìa ngẩng lên nhìn. Công Duy bị phát hiện ngượng ngùng quay đi:

    "Anh ăn đi, tôi ra ngoài tập."

    "Này!"

    Chân bước ra đến cửa đột nhiên bị gọi, Công Duy chỉ ngoái đầu lại, Minh Tuấn buồn cười:

    "Sáng nay tôi thấy cậu cũng chưa ăn gì mà, ở lại đây ăn đi."

    "..."

    "Đừng nói trong phòng chỉ còn một gói cháo nhé."

    Người nào đó nở một nụ cười khiến Công Duy ngây ngẩn một lúc, rồi cực kì vui mừng đáp:

    "Còn chứ."

    "Cứ ở đây ăn, tôi xin huấn luyện viên cho, không sợ bị phạt đâu. Cùng lắm tôi chịu phạt thay cậu là được."

    Hai người ăn xong, Công Duy liền xung phong đi rửa bát, Minh Tuấn nói đùa:

    "Cứ như chồng đảm."

    Cái bát trên tay rất tự nhiên rơi bộp xuống chậu rửa.

    May mà là bát nhựa.

    Công Duy ngoái lại nhìn thấy nụ cười gian trá trên mặt Minh Tuấn liền tức, bật lại:

    "Vậy anh là vợ hiền à?"

    Ban đầu chỉ là nói đùa, nhưng Minh Tuấn lúc này cảm giác câu chuyện đi quá xa chịu đựng của mình nên lập tức im lặng. Công Duy đắc thắng rửa xong bát, lau khô tay rồi mới đi ra ngoài.

    Minh Tuấn cũng ngọ nguậy muốn xuống giường, Công Duy liền tiện tay cầm giày của cậu đem qua. Xỏ xong giày Minh Tuấn mới nói:

    "Chu đáo như thế.."

    "Sao? Cảm động chưa?"

    Công Duy đỡ người dậy, lém lỉnh hỏi lại, còn ghé sát vào tai để nói. Minh Tuấn bị gió thổi vào tai, rùng mình một cái, đẩy người ra xa.

    Hai người im lặng ra đến cửa, đột nhiên Minh Tuấn quay lại hỏi:

    "Này! Cậu có người yêu chưa vậy?"

    Đề tài chuyển quá nhanh và quá đột ngột khiến Công Duy nhíu mày một cái, cuối cùng lại nửa đùa nửa thật đáp:

    "Nếu tôi có người yêu bên ngoài, anh có giận không?"

    Căn bản chỉ là tò mò đột xuất, Minh Tuấn cũng chỉ bâng quơ hỏi nên không cần thiết nghe câu trả lời. Nhưng bị Công Duy lật ngược thế cờ như thế lại tự mình ôm một bụng khó chịu.

    Cho nên khi hai người ra sân, cả đội liền nhìn thấy một người sầm mặt không biết tức cái gì, người kia thì mặt mày sáng láng rõ ràng đã gặp chuyện vui thì không hiểu chuyện gì xảy ra.

    Có điều, không ai dám hỏi Minh Tuấn.

    Văn Vũ đánh bạo đi hỏi Công Duy lại nghe được một câu trả lời cực kì mù mờ:

    "Đối đáp chuyện nhân sinh xong đột nhiên cảm thấy thoải mái."

    Cả đội nghe đư

    Ợc tin tức thì đồng loạt nhíu mày, rốt cuộc không ai biết là đã có chuyện gì xảy ra.
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...