Chương 98: Bệnh nặng (2) Bấm để xem Ngày hôm sau, theo việc điều động cung nữ trong Thần Các, mặc dù trong Thần tộc có một số lão thần phàn nàn, nhưng không ai dám phản bác. Họ sợ Minh nhạc lại lần nữa truyền tới, như dây leo ma quỷ càn quét khắp Thần giới. Phàm là người có mắt nhìn thấy dáng vẻ lúc chết của Lô Chương, lúc thức dậy đều sẽ không khỏi run rẩy cả người. Như vậy, nhóm nữ tử bọn họ không những không bị gọi là ma nữ của năm tộc, ngược lại trở thành truyền kì nhưng tràn đầy máu tanh ở Thần giới. Cố Tần Tần không kịp chào tạm biệt mọi người, đã thay quần áo sạch sẽ, nội lực còn chưa hồi phục, nhưng sau khi uống nhiều viên thần dược do Liên Y đưa đến, cô đã có thể đi lại bình thường. Khi rời đi, Thiện Nguyên đưa cho cô một viên thuốc, nói: "Ta biết cô không phải là người thích bị ràng buộc tự do. Dù bây giờ ta đang ở chỗ của thần y, nhưng không biết sau này có thể gặp lại cô nữa hay không. Những gì bọn ta có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào mưu lược và lòng dũng cảm của cô. Ta nghe nói sức khỏe Thần Quân không tốt, ở đây ta có một viên thuốc, là cô đọng thần lực của tất cả các chị em mà thành, tặng cho Thần Quân. Mong hai người sớm đạt được chính quả." Cố Tần Tần đang định từ chối, lại thấy các tỷ muội khác đều háo hức chờ đợi, không thể làm gì khác hơn là nhận lời, chỉ nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên: "Các ngươi cũng biết cứu người giết người, ta tặng Tần Tần một bài hát. Nếu một ngày Thần Quân không tỉnh, ngươi liền một ngày hát bài này vào mộng của hắn. Sao có thể không ở cùng nhau chứ?" Người lên tiếng không ai khác chính là Minh Nhạc, cô lấy từ trong tay ra một vỏ ốc đưa cho Cố Tần Tần, bảo cô đặt nó ở đầu giường Thần Quân. Thịnh tình khó từ chối, Cố Tần Tần cũng không giải thích nhiều. Dù sao cô cũng hy vọng Thanh Hi có thể sớm tỉnh lại. Ở lại bên cạnh cô chỉ còn lại ba người Thương Ca, Liên Y và U Nhiêm. U Nhiêm đầu tiên nắm lấy tay cô, cau mày: "Quả nhiên ngươi thiếu ba cây thần cốt, nhưng may mắn là ngươi đã tu luyện thần lực nhiều năm, không đến nỗi tiêu tán toàn bộ, hiện tại vẫn bình an vô sự." Vừa nói, hắn vừa buông tay Cố Tần Tần xuống, cười nói: "Ta đây coi như tới đúng lúc, ta ở đây có ba cây thần cốt, vừa vặn có thể cho ngươi!" Thương Ca ở một bên đang muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của hai người còn lại liếc tới, hắn đành phải im miệng. Sau khi U Nhiêm đặt thần cốt, Liên Y cũng nấu cháo Ngọc Chi. Cố Tần Tần uống cháo, cảm thấy thần lực của mình đang dần hồi phục, toàn thân đột nhiên cảm thấy sảng khoái, dường như thần lực thậm chí còn mạnh hơn trước mấy phần. Cô khởi động tâm quyết, quả nhiên thần lực tăng lên rất nhiều, giờ lại sử dụng những công phu sư phụ dạy để chữa lành vết thương, chỉ trong thời gian ngắn đã hồi phục không ít. Nhưng vết sẹo trên mặt vẫn còn rất tệ. Cố Tần Tần sờ lên mặt, cho dù dùng thuật che mắt cũng không cách nào che đậy vết thương. Trong lòng cô có chút chua xót, nhưng vẫn cúi đầu cảm ơn U Nhiêm, không ngờ U Nhiêm không nhận dù chỉ một cái cúi đầu, vội vàng đưa cô đến Sừ Linh Điện gặp Thanh Hi. "Tiểu cô nương ngươi ngược lại nằm ngoài dự liệu của ta. Thần cốt bị tổn thương không trực tiếp tới tìm Thần Quân, lại tự mình chạy đến Thượng Thần Các, còn gây ra chuyện lớn như vậy. Cả Thần giới đều bị ngươi làm đến long trời lỡ đất rồi!" Cố Tần Tần cười, xấu hổ cúi đầu, cô thầm nghĩ lão gia hỏa này mới trên một bậc, chỉ bằng vài câu nói đã làm yên được năm tộc, lại diệt trừ được hai nhân vật lớn của Sơn phái, ngược lại là một mũi trên trúng hai con chim. Sừ Linh Điện vẫn hoành tráng và sạch sẽ như xưa, dưới ánh trăng trông càng yên bình hơn. Qua cửa sổ cung điện, Cố Tần Tần đi đến cửa cung điện lớn nhất phía sau Sừ Linh Điện. Cô mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, từ ống tay áo đến cổ áo có hoa văn hình con bướm được cắt từ những sợi vải vụn, dải lụa rủ xuống. Gió đêm thổi nhẹ, tựa như hàng ngàn con bướm trắng như tuyết đang nhảy múa duyên dáng trên tay áo và cổ áo của cô. Cô đứng ở cửa cung điện, nhưng do dự không dám đi vào. Cô nhìn từ xa, thấy một chàng trai trẻ xanh xao nhưng đẹp trai đang nằm trên ghế dài. Đôi mắt hắn nhắm chặt như đang ngủ, nhưng những ngón tay thon dài lại buông thõng yếu ớt, rèm giường dài trắng bao quanh người hắn, chân mày hắn nhíu lại, vẻ mặt rõ ràng là thờ ơ nhưng giống như rơi vào nỗi buồn sâu sắc. Chỉ sau một tháng không gặp, hắn đã gầy đến mức cô khó có thể nhận ra! Trong lòng Cố Tần Tần cảm thấy một trận đau đớn, không khỏi thở chậm lại. Tại sao rõ ràng đã lựa chọn buông tay, nhưng nhìn thấy hắn như vậy trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn? Cô chậm rãi bước tới đặt tay thiếu niên lên chăn, nhưng thiếu niên vẫn im lặng như chết. Cố Tần Tần lấy viên thuốc trong tay ra, dùng thần lực chuyển vào cơ thể Thanh Hi, viên thuốc này hội tụ tinh hoa và linh lực của trời đất. Chẳng bao lâu, sắc mặt của Thanh Hi bắt đầu hồng hào. Quá mệt mỏi, Cố Tần Tần ngồi trên sàn đá cẩm thạch cạnh giường, nằm xuống trước giường, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng trong vô tình, ý thức của cô bắt đầu mờ dần. Từ trong tay cô, một miếng ốc tuột ra, lăn xuống đất, rung hai lần, chậm rãi phát ra tiếng nhạc thần tiên. Trong tiếng nhạc, sắc mặt hai người bình tĩnh, đều tựa như rơi vào một giấc mộng ngọt ngào.