Tiên Hiệp [Edit] Tán Tu Nan Vi - Phù Sinh Nhược Triều Lộ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Kim Mai Linh, 8 Tháng sáu 2025.

  1. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 110: Hà Miểu Miểu không hiểu trận pháp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hà đạo hữu, cứ thế mà bỏ đi, liệu có hơi.. không ổn không?"

    Bạch Mộc Hà quay đầu nhìn lại, trong lòng vẫn còn lấn cấn. Ấn tượng của nàng về Hà Yến Quy đã từ "kẻ điên ngây ngốc" chuyển thành "tiền bối hiền hòa", nên không nhịn được cứ dõi mắt ra sau, muốn xem hắn có đuổi kịp hay không.

    "Hừ, không ổn chỗ nào? Cho dù bị trói gô lại, thực lực của hắn vẫn mạnh hơn chúng ta nhiều! Bạch đạo hữu, đừng nhìn nữa, đường ra khỏi đây không chỉ có một, hắn sẽ không theo sau đâu. Bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là chạy trốn!"

    Giọng Hà Miểu Miểu lạnh xuống, trong mắt lóe lên vẻ kiên quyết.

    Nàng vốn đã bắt đầu sinh lòng thương cảm với Hà Yến Quy, nhưng vừa rồi hắn lại nói muốn khuyên nhủ Hà Yến Tâm quay đầu là bờ.. Làm sao có thể!

    Kẻ như Hà Yến Tâm-giết hại vô số tu sĩ vô tội, lòng dạ độc ác, hành vi tàn nhẫn-muốn rửa sạch tội nghiệt thì chết mấy trăm lần cũng chưa đủ! Nói mấy câu "buông bỏ chấp niệm" là muốn xóa bỏ hết thảy sao?

    Nực cười!

    Nợ máu thì phải trả bằng máu, mạng đã nợ thì phải lấy mạng đổi lấy! Bất kể Hà Yến Quy và Hà Yến Tâm có quan hệ gì, nàng cũng không muốn dính dáng thêm nữa!

    Loại người ôm mộng "vì thiên hạ" như hắn, nghe thì có vẻ chí thiện chí thuần, nhưng thực chất lại là kẻ ngu muội đến cùng cực. Đối với những kẻ đã từng bị tổn thương sâu sắc, loại người như Hà Yến Quy.. cũng là một dạng hung ác khác!

    Không phải ai cũng đáng được tha thứ, cũng không phải lỗi lầm nào cũng có thể bỏ qua.

    Người như Hà Yến Quy, nàng tuyệt đối không thể lợi dụng được. Nếu để hắn biết trong lòng nàng chất chứa thù hận và quyết tâm báo thù, không chừng còn mượn danh nghĩa "thiện tâm" mà hủy hoại tất cả kế hoạch!

    Bạch Mộc Hà có phần tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì thêm. Nàng đi cùng Hà Miểu Miểu, đương nhiên phải đặt đại cục lên trên.

    Huống chi trong lòng nàng vẫn luôn nghi vấn về thân thế Hà Miểu Miểu. Mấy phần thương cảm dành cho Hà Yến Quy cũng nhanh chóng bị nàng ném ra sau đầu.

    Từ khi tiến vào rừng Hồng Phong, nàng đã rất tò mò về Hà Miểu Miểu. Tuy hành trình có vẻ thong thả, nhưng mỗi lần gặp trận pháp cao cấp, Hà Miểu Miểu đều có thể chính xác tìm ra đường sống.

    Nếu nói nàng am hiểu trận pháp.. thì đúng là khó tin! Những thao tác của Hà Miểu Miểu hoàn toàn là kiểu gà mờ may mắn, chênh lệch với người hiểu trận pháp chân chính còn xa lắm.

    Vậy chỉ còn một khả năng: Hà Miểu Miểu vốn rất quen thuộc với nơi này.

    Nhưng ai chẳng biết- rừng Hồng Phong chính là sào huyệt của Hà Yến Tâm! Hà Miểu Miểu làm sao có thể quen thuộc đến thế, chẳng lẽ.. là người của Hà Yến Tâm?

    Về sau nghe đoạn đối thoại giữa Hà Yến Quy và Hà Miểu Miểu, nàng càng thêm chắc chắn điều đó.

    Chỉ là, may thay cả hai đều tỏ rõ không hợp với Hà Yến Tâm, đặc biệt là Hà Miểu Miểu, cho đến giờ vẫn tức đến nghiến răng, khiến Bạch Mộc Hà mới thấy yên lòng phần nào.

    Nàng và Hà Yến Tâm có huyết hải thâm thù. Nếu Hà Miểu Miểu thật sự là người thân cận của Hà Yến Tâm, nàng thật sự không biết phải làm sao.

    Một đường theo sát phía sau, lòng Bạch Mộc Hà xoay chuyển không ngừng, nhưng nàng không hề có ý định mở miệng hỏi.

    Kết giao giữa tu sĩ vốn như đi trên băng mỏng, Hà Miểu Miểu rõ ràng không phải người dễ tin người. Nếu tùy tiện hỏi han, e là chỉ khiến nàng phản cảm.

    Con đường Hà Miểu Miểu chọn chính là lối thoát nàng từng đi năm xưa để rời khỏi rừng Phong.

    Chọn đường này vì hai lý do: Thứ nhất, nàng đã đi qua một lần, quen thuộc lối đi, dễ tính toán hướng ra; thứ hai, nơi này dẫn đến khu vực hẻo lánh bên ngoài, ít khả năng bị truy đuổi bắt được.

    Kế hoạch của nàng là: Sau khi ra khỏi rừng Hồng Phong sẽ trốn đến Phục Long Thành. Nơi đó loạn thế hỗn tạp, rất thích hợp cho tu sĩ cấp thấp ẩn náu, trong thành lại thông với nhiều đường rừng, dễ lẩn trốn, không sợ bị truy lùng gắt gao.

    Khi nàng trình bày ý định, Bạch Mộc Hà lập tức đồng ý.

    Tuy đã lưu lạc Tu Tiên giới nhiều năm, nhưng Bạch Mộc Hà vẫn còn phần nào non nớt. Mỗi quyết định của Hà Miểu Miểu đều được nàng đánh giá cao và tin tưởng.

    Từ lúc bước vào lối thoát, tốc độ tính toán của Hà Miểu Miểu rõ ràng nhanh hơn hẳn. Dù biết trận pháp nơi đây từng khiến Thành chủ phủ phải đau đầu, nhưng nàng vẫn không dám lơ là.

    May mà tu sĩ có trí nhớ phi phàm, càng tu luyện cao thì ký ức càng rõ nét. Nghe nói đến cảnh giới Kết Đan, chuyện thời thơ ấu cũng có thể nhớ lại không sót chữ nào.

    Hà Miểu Miểu nhớ từng sơ hở, nhớ chỗ nào phải xuống tay mới tìm được cửa sinh, cũng nhớ rõ từng bước đi của Hà Chính Sơ khi dẫn nàng thoát ra năm đó. Nhờ vậy, mọi việc giờ đây đều dễ dàng hơn rất nhiều.

    Hai người im lặng đi một đoạn, đến khi Hà Miểu Miểu chủ động đề nghị nghỉ chân, Bạch Mộc Hà mới không nén được hỏi:

    "Khụ.. Hà đạo hữu, trận pháp của ngươi.. làm sao lại tiến bộ vượt bậc như thế? Chẳng lẽ do tiền bối chỉ điểm sao?"

    Hà Miểu Miểu khẽ nhăn mặt-nói tiến bộ vượt bậc gì chứ, tất cả là do nàng bắt chước từng bước của Hà Chính Sơ! Với trận pháp.. nàng thật sự không có chút yêu thích nào!

    "Thật ra.. là vì ta từng đi qua đoạn đường này. Năm đó người dẫn ta ra ngoài, tạo nghệ trận pháp rất cao.. nên ta.."

    "Thì ra là vậy.."

    Bạch Mộc Hà không tiếp tục truy vấn người từng dẫn nàng đi, mà chỉ chuyển lời:

    "Ta nói rồi mà, lúc mới đầu ngươi đến cả càn vị khôn vị cũng phân biệt cả nửa ngày, sao tự nhiên lại-khụ.. Không phải ta chê ngươi đâu, mỗi người đều có sở trường riêng mà.."

    Đây rõ ràng là chê ta còn gì! Hà Miểu Miểu suýt nữa khóc không ra nước mắt. Người ta nói tu sĩ càng tu hành cao, càng hiểu trận pháp. Còn nàng? Càng tu càng thấy rối loạn là sao?

    "Đạo hữu đừng nản chí. Cô cô ta từng nói, đan phù trận khí đúng là nên biết, nhưng không phải ai cũng có thể tinh thông cả. Ngươi xem, luyện linh thực của ngươi lợi hại thế kia, biết đâu chừng.. ngộ tính về trận pháp đã bị ngươi dùng hết để luyện linh thực rồi!"

    "Ha.. Cảm ơn Bạch đạo hữu đã an ủi! À phải, nếu chúng ta đến Phục Long Thành, sẽ ghé vào tiệm đan dược của Niên U Lan. Đạo hữu.. có điều gì phải tránh không?"

    Nghe vậy, Bạch Mộc Hà thu lại nét đùa cợt, sắc mặt nghiêm túc hẳn, sau một lúc trầm ngâm mới đáp:

    "Ta nghĩ.. ả chưa từng biết ta tồn tại. Dù có điều tra ra cô cô từng có một người cháu gái, cũng sẽ không biết mặt mũi ta thế nào. Thiên hạ cùng họ nhiều lắm, mà ta lại chẳng giống cô cô chút nào, chắc sẽ không sao đâu."

    Hà Miểu Miểu cũng nghĩ vậy. Nếu Niên U Lan biết hôm đó có người chứng kiến, Bạch Mộc Hà đâu còn sống đến giờ?

    "Vậy thì tốt. Chúng ta cứ an phận tu luyện ở Phục Long Thành, đợi thời cơ rồi đổi nơi khác. Vệ Trường Phong giờ đang bận đi tìm Hà Yến Quy, chắc không rảnh đuổi theo hai đứa mình đâu."

    "Hà đạo hữu nói chí phải. Haiz.. Chỉ tiếc cho Hà tiền bối kia, không biết bị tên súc sinh đó hành hạ bao nhiêu năm rồi.. Ta chỉ bị hắn tra tấn mấy tháng mà đã muốn chết đi sống lại. Nếu không vì báo thù, sau đó lại gặp được ngươi, có lẽ.."

    "Hừ, ngươi chờ mà xem, biết đâu Hà Yến Quy còn định tha thứ cho Vệ Trường Phong nữa kia! Đừng mong gì theo hắn báo thù, hắn chắc chắn không ra tay đâu!"

    Bạch Mộc Hà nghe vậy, trong lòng thấy xấu hổ. Ý nghĩ bị nói trúng, nàng cười gượng:

    "He he he.. Ngươi nhìn ra rồi sao? Ta chỉ sợ con đường báo thù quá dài, chỉ dựa vào hai đứa mình, không biết phải đợi đến bao giờ.."

    "Bạch đạo hữu, ta cũng đã nghĩ kỹ rồi: Dựa núi, núi sập; dựa người, người bỏ chạy. Mọi chuyện trên đời, chỉ có dựa vào chính mình mới là vững chắc nhất! Đừng nói là đường dài, dù không có đường, ta cũng sẽ tìm đường để đi!"


     
  2. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 111: Vệ Trường Phong đa mưu túc trí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Đa mưu túc trí: Lắm mưu kế và đủ tài trí (để ứng phó với tình hình hoặc để thực hiện việc gì).

    Ngoài bìa rừng Hồng Phong, một bóng xanh một bóng tím đang lao như bay trên con đường nhỏ hẻo lánh.

    Bóng dáng áo xanh chính là Hà Miểu Miểu-đến giờ vẫn chưa kịp thay ra bộ y phục tạp dịch đệ tử của Hạc Sơn phái. Theo sát phía sau là Bạch Mộc Hà trong bộ đồ tím, sắc mặt khẩn trương tột độ.

    Hai người vừa thoát khỏi rừng chưa được bao lâu, liền bị một tán tu Luyện Khí tầng mười một chặn lại cướp bóc. May mà trong tay Hà Miểu Miểu có Mị Ảnh Châm, liều mạng bị thương mới bắt sống được kẻ kia.

    Trận chiến kết thúc, hai người căn bản không dám dừng lại chữa thương, chỉ kịp vơ lấy túi trữ vật rồi lập tức bỏ chạy, sợ làm kinh động đến người của phủ Thành chủ.

    Chỉ cần không để lộ mặt, phủ Thành chủ sẽ mặc định rằng hai người đã bỏ mạng trong trận pháp, hoàn toàn không gây được sóng gió gì-đây cũng là một trong những lợi thế mà thân phận "nhân vật quần chúng" mang lại.

    Hà Yến Quy mất tích, Vệ Trường Phong nhất định sẽ nổi giận. Hai người như cá lọt lưới, tuyệt không muốn bị liên lụy.

    Cho nên Hà Miểu Miểu mới sáng suốt lựa chọn rời khỏi Hà Yến Quy.

    Không thể lợi dụng hắn để báo thù, ngược lại còn có nguy cơ bị cuốn vào một cơn bão lớn hơn. Với thân phận tôm tép nhỏ bé như các nàng, một trận sóng gió cũng đủ khiến tan xương nát thịt, không còn mảnh nào nguyên vẹn.

    Hai người cắn răng lao đi suốt nửa nén hương, rốt cuộc cũng thoát khỏi phạm vi rừng Hồng Phong. Hà Miểu Miểu quan sát địa hình xung quanh, thấy dễ ẩn náu, mới chọn một chỗ đất bằng để nghỉ ngơi, chuẩn bị tu chỉnh sơ qua.

    Trong túi trữ vật không có tiểu hoàn đan, chỉ đành hấp thu linh khí bên ngoài để cầm máu và chữa thương, tốc độ cực kỳ chậm chạp.

    Nhưng nơi này dân cư thưa thớt, linh thực linh quả không mọc được, yêu thú và tu sĩ cũng không muốn lui tới, cho nên tốn chút thời gian đổi lại sự an toàn thì vẫn đáng giá.

    Sau khi trị ổn ngoại thương, hai người không dám chậm trễ, lập tức lên đường tiến về Phục Long Thành. Suốt hành trình vô cùng cẩn thận, cuối cùng sau mười ngày mới đến được vùng sương mù che phủ ngoài thành.

    * * *

    Ở Trường Phong Sơn, người của Vệ gia đã thanh tẩy sạch dấu vết của Hạc Sơn phái, chỉnh đốn và cải tạo khắp nơi, khiến nơi này càng thêm phù hợp để gia tộc chiếm cứ lâu dài.

    Trên cột đá lớn ở sơn môn, ba chữ "Hạc Sơn phái" đã bị ba vị trưởng lão Kết Đan kỳ đồng thời ra tay đánh nát, không còn nhận ra hình dạng.

    Ba chữ kia hóa thành bụi phấn, bị gió núi cuốn bay, hoàn toàn tiêu tán khỏi thế gian.

    "Trường Vũ, ngươi đi mời đại ca đến, để khắc chữ cho biển đá mới đi."

    Vệ Trường Vụ ra lệnh, là người có tu vi cao nhất trong Vệ gia chỉ sau Vệ Trường Phong.

    Tuổi tác của hắn không chênh lệch nhiều với Vệ Trường Phong, nhưng đã tu đến Kết Đan hậu kỳ, lại là dòng chính trong gia tộc, từ trước đến nay luôn được Vệ Trường Phong trọng dụng.

    Còn Vệ Trường Vũ và Vệ Trường Sương là dòng bên, đều là Kết Đan trung kỳ, mỗi người phụ trách một nhánh núi riêng, là trưởng lão đắc lực trong tộc.

    Nghe lệnh, Vệ Trường Vũ lập tức lĩnh mệnh, đi về phía chủ phong, nơi có Càn Khôn Điện mới xây.

    "Trường Vụ trưởng lão, ngươi nói xem, tộc trưởng làm chuyện lớn như vậy, có sợ dẫn đến phản kích từ tu sĩ Lĩnh Nam không?"

    Vệ Trường Sương vẫn không yên lòng. Hành động lần này quá ầm ĩ, mà Vệ gia chỉ có bảy vị trưởng lão Kết Đan, nếu có người nổi lòng gây chuyện, e là phải liều mạng sống chết mới xong.

    "Sợ cái gì! Không mạo hiểm buông tay chân ra làm, sao thành được việc lớn? Trường Sương à, ngươi có biết vì sao tộc trưởng lại chọn ngươi và Trường Vũ dẫn dắt gia tộc, chứ không để các ngươi đi truyền tin không?"

    "Không phải vì ta và Trường Vũ ổn trọng chắc?"

    "Sai!"

    Vệ Trường Vụ lắc đầu, trong lòng chỉ cảm thấy tiếc nuối.

    "Là vì các ngươi quá nhát gan, thiếu lanh lẹ! Vệ Trường Nhạc chỉ là con hoang đưa từ ngoài về, mà còn có thể bước từng bước đến ngày hôm nay, là nhờ vào sự can đảm và thận trọng! Ngươi tưởng truyền tin là việc xấu à? Sai hoàn toàn!"

    Vệ Trường Sương bị mắng đến ngớ người. Truyền bá tin tức kiểu đó, đắc tội biết bao nhiêu người, hắn còn chẳng muốn đi là khác!

    Thấy đối phương vẻ mặt mơ hồ, Vệ Trường Vụ cũng không còn tâm trạng giải thích. Người dòng bên, kéo lên thì dễ, kéo không được thì thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.

    Truyền tin đúng là sẽ đắc tội người khác, nhưng đồng thời cũng có thể thu phục được không ít người! Nếu làm tốt, còn có thể khiến tộc trưởng nhìn ra năng lực và thành tâm.

    Vệ Trường Vụ nhìn ánh mắt thiển cận của Trường Sương và Trường Vũ, trong lòng đã ngầm quyết định: Vẫn nên dốc sức giúp Vệ Trường Nhạc thì hơn.

    Hai người trầm mặc chưa được bao lâu, liền thấy một đạo linh quang từ trong núi bay ra-chính là Vệ Trường Phong, khí thế hiên ngang.

    Chiếm lĩnh Trường Phong Sơn vẫn không khiến hắn lộ vẻ đắc ý. Việc Hà Yến Quy trốn thoát và thuộc hạ ngã xuống cũng không làm hắn nổi giận ra mặt.

    Vẫn là vẻ điềm tĩnh thường thấy, hắn đạp phi kiếm đáp xuống, ra hiệu cho Vệ Trường Vụ mang biển đá mới khảm vào cột đá.

    Dưới sự phối hợp của ba vị Kết Đan kỳ, biển đá phát ra tiếng "rắc" rồi cắm sâu vào giữa cột đá.

    Chỉ thấy Vệ Trường Phong vung tay áo, một thanh linh kiếm nặng nề phá không trung mà ra. Thanh kiếm ấy giống hệt chủ nhân-bá đạo sắc bén-vừa hiện thân liền bùng lên linh quang chói mắt, mang theo khí thế lẫm liệt, khắc ba chữ to trên thạch biển: Trường Phong Sơn.

    Vệ Trường Vụ lòng dậy sóng, định mở miệng chúc mừng, nhưng còn chưa kịp nói gì thì linh quang đã chớp lóe-Vệ Trường Phong đã biến mất khỏi không trung.

    * * *

    Trong Càn Khôn Điện, một nữ tu trung niên Kết Đan sơ kỳ ngồi ở vị trí trên cao, mặt như mâm bạc, lông mày cong như trăng non, sắc mặt buồn rầu.

    Thấy Vệ Trường Phong trở về, ánh mắt nàng lập tức hiện lên hận ý, nhưng lại không dám lộ quá rõ ràng, chỉ giận dữ phất tay áo, ra vẻ cực kỳ bất mãn.

    "Như Yên, ngươi lại làm sao nữa?"

    Vệ Trường Phong nhíu mày, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng.

    Hắn đối với vị đạo lữ đã đồng hành cùng mình nhiều năm vẫn có vài phần tôn trọng, nhưng lúc này tâm trạng đầy phiền muộn, thấy nàng như vậy thì càng thêm bực bội.

    "Hừ! Ta làm sao à? Vân Hân chết rồi, ta đau lòng đến không muốn sống, còn ngươi thì cứ như không có gì! Cả ngày đeo bộ mặt lạnh tanh, như sợ người ta không biết!"

    "Ngươi đang nói bậy gì đó!"

    Vệ Trường Phong cũng nổi giận.

    Hắn đâu chỉ vì Hà Yến Quy mà phiền lòng! Từ khi chuyển đến Trường Phong Sơn, hắn đã nhận được tin một tuyến mật thám phục hồi đã quay về, nhưng vận dụng thế nào còn cần lên kế hoạch kỹ càng.

    Việc này liên quan đến kế sách lớn trong Trường Phong Sơn, hắn mỗi ngày đều bận rộn đến quay cuồng. Hà Yến Quy trốn thoát, chẳng qua là thêm dầu vào lửa mà thôi.

    Thấy Thường Như Yên rưng rưng lệ, Vệ Trường Phong ráng nhịn cơn giận, nghĩ đến nữ nhi đã mất, bất đắc dĩ thở dài:

    "Ta nào có chuyện không đau lòng? Nhưng tu sĩ là vậy, tay nghề con bé không bằng người, trách được ai? Ngươi mất đi chỉ là một đứa con, còn ta.. mất tới hai đứa!"

    "Ha ha ha ha.. Phải rồi, ta quên mất, đứa con hoang của 'tri kỷ' ngươi cũng chết ở Hạc Sơn phái đúng không? Ha ha ha ha.. Thật buồn cười vô cùng!"

    "Như Yên, ngươi cũng mệt rồi, về phong của mình nghỉ ngơi đi."

    Vệ Trường Phong không muốn tranh cãi thêm, nhắm mắt tựa lưng vào ghế, bắt đầu sắp xếp kế hoạch tiếp theo.

    Thường Như Yên nghĩ đến cái chết của Vệ Vân Ca, thở phào một hơi, thấy hắn quả thực không giống như đang vì con hoang kia đau buồn, mới hừ một tiếng rồi rời đi.

    Sau khi nàng đi, một tấm phù truyền tin phát sáng bay vào trước mặt Vệ Trường Phong, bên trong chính là sự việc hắn đã âm thầm sắp đặt từ lâu.

    Vệ Trường Phong sắc mặt trầm lại, đưa thần thức quét qua từng chữ, cuối cùng trên mặt hiện lên một tia ý cười lạnh:

    "May mà năm xưa không ra tay với nàng ta.. Hà Yến Tâm quả thật còn hữu dụng hơn Yến Quy nhiều. Bây giờ còn biết thương người, so với trước kia lại có thêm chút điểm tốt.

    Đợi đến khi việc lớn thành rồi, đồng ý một chút mong muốn của nàng ta cũng không phải không được.. Có điều, nàng ta cũng không còn cơ hội biết nữa rồi.. Ha ha ha ha.."


     
  3. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 112: Tề tựu tại Phục Long Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem




     
  4. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 113: Đại chiến Kim Đan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem




     
  5. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 114: Tai họa để ngàn năm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem




     
  6. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 115: Đẩy ra sương mù lại thấy sương mù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem




     
  7. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 116: Biệt ly và thẳng thắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem




     
  8. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 117: Truyền tống phù trung phẩm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem




     
  9. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 118: Thành loạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem




     
  10. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 119: Diệu Đan Các

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem




     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...