Chương 100: Tuyệt Linh Lao Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 101: Biểu muội? Bấm để xem *Biểu muội: Em gái họ ngoại "Tin gì vậy?" Hà Miểu Miểu không ngờ Bạch Mộc Hà từng đến Hạc Sơn phái, cũng không rõ rốt cuộc ở đó đã xảy ra chuyện gì. Ngay cả việc bản thân đã hôn mê bao nhiêu ngày, nàng cũng không nắm rõ. Bạch Mộc Hà liền kể lại từ đầu: Hôm ấy Vệ Trường Phong mang theo tán tu phá vỡ trận pháp hộ phái như thế nào, lại tàn sát cả môn nhân Hạc Sơn ra sao, từng chi tiết đều không bỏ sót. Hà Miểu Miểu vốn chẳng có lòng trung thành gì với Hạc Sơn phái, thậm chí còn khá khó chịu với đám đệ tử môn trung luôn ra vẻ ta đây. Nhưng khi nghe đến hành vi của đám tán tu ngày đó, nàng vẫn thấy trong lòng dậy lên một cơn chấn động. Nàng xưa nay cho rằng, tu sĩ có thù thì báo thù, có ân thì trả ân. Chuyện Ngọc Sơn quả thật khiến người phẫn nộ, nhưng đó là do mấy kẻ như Trịnh Thừa Đức tự quyết định, chứ liên quan gì đến đệ tử cấp thấp? Nếu muốn báo thù rửa oan, thì cũng nên nhằm vào mấy tên tu sĩ Kết Đan kia mới phải! "Ta thấy Vệ Trường Phong chẳng những đam mê bất chính, mà đến cả cái gọi là vì danh tiếng tán tu cũng chỉ là giả tạo!" Hà Miểu Miểu lập tức nắm bắt điểm bất thường trong chuyện này. "Đường đường một tu sĩ Kết Đan viên mãn, rõ ràng có đủ thực lực để âm thầm tìm Trịnh Thừa Đức, Vương Mộ Chi với Phùng Tiếu mà trả thù. Ấy thế mà hắn lại rêu rao làm lớn, ngang nhiên diệt cả một môn phái. Nếu không có lợi ích cực lớn phía sau, thì hắn làm vậy để làm gì?" Bạch Mộc Hà như chợt nhớ ra điều gì, lạnh giọng cười khẩy: "Thì chẳng phải là có lợi ích thật đấy thôi! Lúc đó Tầm Phương Sứ canh bên cạnh ta, trong lúc vô ý nói lỡ miệng. Tuy không nói rõ, nhưng ta đoán Vệ Trường Phong muốn chiếm lấy linh mạch của Hạc Sơn phái!" Hà Miểu Miểu nghe vậy liền nhíu mày, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông: Vệ Trường Phong rõ ràng có thể đến phía đông Tu Tiên giới phát triển, thậm chí còn có tư cách lên tháp, xuất ngoại rèn luyện. Cớ gì lại phải níu lấy vùng Lĩnh Nam bé nhỏ này? "Hắn là tu sĩ đỉnh cao trong giới, theo đuổi vốn chẳng phải vật thường." Giọng Bạch Mộc Hà đầy căm hận, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. "Chiếm lấy linh mạch có thể giúp Vệ gia lớn mạnh. Dù diệt sạch Hạc Sơn là thủ đoạn tàn độc, nhưng lại có thể để lại uy danh không phai mờ trong lòng đám tán tu Lĩnh Nam. Sau này có ai muốn động vào Vệ gia, e là cũng phải cân nhắc kỹ càng." Bạch Mộc Hà siết chặt hai tay, giọng nói mỗi lúc một kiên định, phẫn nộ cũng ngày càng lộ rõ. "Hồi đó Tầm Phương Sứ nói với ta những lời đại khái như vậy. Thấy ta không chịu làm chứng, hắn liền truyền âm uy hiếp! Hắn bảo: Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ. Hôm nay Vệ tiền bối nhất định sẽ đạt được mục đích. Hạc Sơn phái yếu kém mà lại chiếm cứ vùng đất linh, quả thực là uổng phí tài nguyên! Nếu ngươi chịu đứng ra làm chứng, đợi tiền bối xử lý xong xuôi, ngày sau sẽ không thiếu phần cho ngươi!'" Trong Tu Tiên giới, cạnh tranh không chỉ nằm ở pháp bảo. Những thế lực lớn như môn phái hay gia tộc tranh giành nhau là vì linh mạch, mạch khoáng - nơi nuôi dưỡng thế hệ tu sĩ kế tiếp. Một linh mạch cỡ nhỏ, mỗi lần khai thác có thể đào được hàng nghìn hạ phẩm linh thạch. Nếu thành lập gia tộc trên đó, cũng đủ để nuôi dưỡng mười mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ tu luyện hằng ngày. Loại linh mạch này thường được đặt gần các thành trì tu tiên, hoặc cho thuê làm phủ đệ, hoặc bị các gia tộc chiếm giữ. Linh mạch trung bình có thể khai thác đến vài vạn linh thạch, đủ cung cấp linh khí tu luyện cho hàng chục tu sĩ Trúc Cơ kỳ; còn cỡ lớn thì càng không cần nói, có thể nuôi cả một môn phái như Hạc Sơn phái mà không thiếu linh khí! Trong Tu Tiên giới, linh mạch một khi được phát hiện thì tuyệt đối không bị khai thác đến cạn kiệt. Chỉ cần không phá hỏng kết cấu, mỗi năm linh khí sẽ tiếp tục sinh sôi, thậm chí nhờ ngoại giới và tự thân vận hành, năm sau đã lại có thể tiếp tục dùng như cũ. Vệ Trường Phong hiện tại đã có một linh mạch loại nhỏ, chiếm giữ ở vùng biên giới Hóa Tuyền Thành. Nhờ nhiều năm khổ tâm xây dựng, Vệ gia đã trở thành thế lực cực kỳ hùng mạnh, nhưng e rằng linh mạch hiện tại không còn đủ dùng nữa. Mà toàn bộ Lĩnh Nam chỉ có mỗi Hạc Sơn phái sở hữu linh mạch trung đẳng. Vì vậy, ngay khi phát hiện Trịnh Thừa Đức lạm dụng chuyện thu đồ đệ để hãm hại tán tu, Vệ Trường Phong liền lập tức chớp lấy cơ hội. "Bảo sao ngươi nói chúng ta có cơ hội trốn thoát.." Hà Miểu Miểu không muốn tiếp tục suy đoán lý do thật sự của Vệ Trường Phong, mà chuyển sang suy nghĩ về việc bỏ trốn, phần nào hiểu được tính toán của Bạch Mộc Hà. "Vệ Trường Phong chắc chắn sẽ không trì hoãn lâu. Đêm dài lắm mộng, hắn hận không thể lập tức dọn đến đó! Mà chúng ta, chắc chắn sẽ bị thả ra khỏi ngục tối, áp giải về Hạc Sơn. Trên đường di chuyển, chính là cơ hội để tạo ra hỗn loạn!" Bạch Mộc Hà gật đầu, đáp: "Ta đúng là tính toán như thế! Cho nên Hà đạo hữu, ngươi phải tranh thủ thời gian còn ở đây để dưỡng thương cho tốt. Đến lúc đó mới có thêm phần nắm chắc!" "Được!" Hà Miểu Miểu đáp ứng dứt khoát, nhưng vẫn chưa lập tức điều tức hồi phục. Nàng biết thời gian không còn nhiều, nhưng có vài chuyện nhất định phải hỏi cho rõ ràng. "Bạch đạo hữu, khi ta còn chưa tỉnh lại, hình như có nghe loáng thoáng ngươi vừa khóc vừa kể gì đó. Ngươi nói cô cô ngươi chết vì có liên quan đến Ngô Thiên Lâm, Hà Yến Tâm với Niên U Lan? Không biết có thể tiện nói rõ không?" Bạch Mộc Hà nghe vậy có hơi ngượng ngùng, lau nước mắt trên mặt, rồi nói: "Chuyện này thì có gì không tiện chứ. Ngươi ta hai lần cùng chung hoạn nạn, cũng xem như có chút duyên phận. Cô cô ta từng có một đoạn tình cảm với Ngô Thiên Lâm. Sau đó phát hiện hắn không phải người có thể gắn bó lâu dài, nên đã cắt đứt quan hệ, từ đó về sau không còn liên lạc. Nhưng chẳng bao lâu sau khi chia tay, cô cô lại phát hiện mình đã mang thai. Dù không vui, nhưng cũng không nỡ tuyệt tình, thế nên nàng quyết định sinh hạ đứa bé và tự mình nuôi dưỡng. Thế rồi, khi đứa trẻ lên năm thì đột nhiên mất tích. Cô cô ta tìm khắp nơi mà vẫn không có kết quả. Mãi đến trước khi ngã xuống, nàng mới biết con trai mình đã bị tình nhân của Ngô Thiên Lâm là Hà Yến Tâm bắt đi, nhốt trong động phủ, dùng làm thuốc dẫn!" Hà Miểu Miểu nghe đến đây, tim như chùng xuống một nhịp.. Đứa trẻ đó - chẳng phải là Hà Chính Sơ hay sao? Vốn tưởng có thể xem như hợp ý với Bạch Mộc Hà, nào ngờ lại là một đoạn nghiệt duyên. Trên mặt nàng vẫn giữ vẻ bình thản, không dám để lộ chút biểu cảm nào, tránh cho Bạch Mộc Hà sinh nghi. Dù sao.. ra tay giết chết biểu ca* người ta, cũng chẳng phải chuyện nên nhắc lại trong lúc đang hợp tác. *Biểu ca: Anh trai họ ngoại "Kia.. Cô cô ngươi đã.. Ta nhớ ngươi từng nói bà ấy bị thương nặng?" "Đúng thế!" Ánh mắt Bạch Mộc Hà thoáng hiện lên hận ý, nhưng rồi nhanh chóng trở nên mệt mỏi, giọng nói cũng mang theo vẻ u ám. "Cô cô ta vốn là người hiền lành không tranh đoạt với đời, vậy mà con tiện nhân Hà Yến Tâm lại không chịu buông tha! Ngày ấy, ả đột nhiên xông vào động phủ của cô cô, không nói một lời đã ra tay sát chiêu. Lúc đó ta đang ở cùng cô cô. Nhờ mấy tấm ẩn nặc phù tam giai, cô cô mới có thể giấu ta đi. Ta không dám lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị đánh bại, bị một kiếm đâm xuyên đan điền! Hừ! Nhưng Hà Yến Tâm cũng chẳng được gì! Niên U Lan nhanh chóng mang theo Ngô Thiên Lâm đến nơi, đánh nàng trọng thương, buộc nàng phải giao ra cái gì gì huyết quyết. Chỉ tiếc.. Hà Yến Tâm có phù truyền tống cực kỳ trân quý, đến phút cuối lại để nàng chạy thoát! Niên U Lan đó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Ngô Thiên Lâm đuổi theo Hà Yến Tâm, còn ả thì ở lại chỗ cô cô, mở miệng sỉ nhục không ngớt! Cái gì mà 'U Lan tiên tử', chẳng qua là rắn rết đội lốt người!" Hà Miểu Miểu tuy không hiểu rõ lắm về Niên U Lan, nhưng đối với những lời này, nàng cũng rất tán đồng. Bạch Mộc Hà hiển nhiên càng thêm căm giận, mắng vài câu mới tiếp tục: "Ả vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, kể lại năm đó đã trộm con của cô cô ta như thế nào, giao cho Hà Yến Tâm luyện huyết dẫn công pháp, trở thành đan dược sống để chữa thương! Cô cô ta lúc ấy bị thương cực nặng, còn bị U Lan cố ý trì hoãn thời gian không cho dùng thuốc.. Tức giận đến mức hộc máu mà chết. Vậy mà ả ta vẫn bình thản xoay người bỏ đi!"
Chương 102: Đường báo thù dài thì cũng có sao? Bấm để xem Đối với thủ đoạn của Niên U Lan, Hà Miểu Miểu chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Ngay từ khi còn ở Phục Long Thành, nàng đã nhận ra người này tâm cơ sâu xa, lại rất giỏi ngụy trang. Nói không chừng cái vẻ ái muội với Ngô Thiên Lâm cũng chỉ là bề ngoài, hoàn toàn không đơn giản như vẻ ngoài thể hiện. Tuy chỉ có hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Hà Miểu Miểu từ nhỏ đã thích quan sát người khác, và nàng không tin rằng Niên U Lan sẽ vì một gã Ngô Thiên Lâm mà phải vắt óc, hao tổn tâm thần đi mưu hại tình địch. Chỉ cần nhìn vào cách nàng cẩn thận gây dựng quan hệ ở Lĩnh Nam là biết: Niên U Lan là người nắm bắt lòng người đến mức nhuần nhuyễn. Hà Yến Tâm dễ nổi giận, tính tình lại nóng nảy, giữ không nổi bí mật, lại có phần tự phụ. Với người như vậy, muốn lợi dụng thì dễ như trở bàn tay. Việc Hà Chính Sơ mất tích có liên quan đến nàng, Hà Yến Tâm bị trọng thương cũng có bóng dáng nàng đứng phía sau. Từng chuyện từng việc liên kết lại, như một tấm lưới lớn được dệt tỉ mỉ, chỉ là không rõ cuối cùng nàng ta muốn thu hoạch điều gì. Hà Miểu Miểu không khỏi nhớ đến năm đó, tấm phù truyền tin mấu chốt kia. Nghĩ đến giờ, quá nửa là do Niên U Lan giở trò. Nàng từng nhiều lần hỏi Hà Chính Sơ, mà hắn rõ ràng biết rõ chuyện, lại chưa bao giờ chịu trả lời thẳng. Dựa theo lời Bạch Mộc Hà hôm nay nói, nàng có thể khẳng định chuyện đó nhất định liên quan đến thân thế của Hà Chính Sơ, nếu không, hắn cũng chẳng phải giấu giấu giếm giếm như vậy. Còn lần đầu tiên nàng nghe cái tên Hà Chính Sơ từ miệng Ngô Thiên Lâm, chỉ sợ lúc đó Niên U Lan đã cố tình tiết lộ, khiến hắn sinh lòng nghi ngờ. Nhưng Hà Miểu Miểu đến giờ vẫn chưa rõ, trong toàn bộ sự việc, Ngô Thiên Lâm đóng vai trò gì? Hắn bị Niên U Lan lợi dụng như một quân cờ để đạt mục đích nào đó, hay cả hai vốn đã cấu kết làm việc xấu, lợi dụng lẫn nhau? Bạch Mộc Hà im lặng một lúc, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại giữa bi thương. Thấy Hà Miểu Miểu chăm chú lắng nghe, nàng như tìm được nơi trút nỗi lòng đã kìm nén nhiều năm. "Ai.. Hà đạo hữu, ta chưa từng kể những chuyện này với ai, ngươi đừng chê ta lắm lời." Hà Miểu Miểu nhìn dáng vẻ nàng vẫn còn đè nén, trong lòng cũng sinh cảm xúc buồn bã. Nàng hiểu nỗi đau mất đi người thân. Dù thời gian có thể xoa dịu tất cả, nhưng mỗi khi nhắc lại, vẫn khiến người ta nghẹn lòng. "Bạch đạo hữu không cần khách sáo. Ngươi chịu tâm sự với ta, tức là tin tưởng ta. Tu sĩ cũng là người, cũng có vui buồn hờn giận. Nếu đã muốn nói, thì cứ nói cho thỏa một lần đi." Bạch Mộc Hà cảm kích nhìn nàng một cái, rồi tiếp tục kể: "Sau khi Niên U Lan rời đi, cô cô ta ngã xuống ngay đó, cách động phủ chỉ vài trượng. Ta vẫn trốn không dám ra ngoài gặp nàng lần cuối. Đó là điều ta hối tiếc nhất. Ta ẩn mình trong động phủ mấy ngày mới dám lộ diện, thu thập thi thể cô cô mang đi chôn trong núi rừng, rồi liều mạng trốn về Cao Lăng Thành. Ta sợ Niên U Lan phát hiện ra ta vẫn còn sống, sẽ diệt khẩu luôn. Nhưng sau đó, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Niên U Lan, Ngô Thiên Lâm, chẳng ai đến Cao Lăng Thành tìm ta." Nhắc đến đây, Bạch Mộc Hà lại kích động: "Ta vẫn ghi nhớ mối thù này trong lòng! Cũng từng dò hỏi tin tức của hai người bọn họ! Tìm kiếm khắp nơi chắp vá, mới biết được Ngô Thiên Lâm từng ám hại đạo lữ Trần Oánh Ngọc và chưởng môn tiền nhiệm Trần Trung, bị người đời phơi bày tội ác! Ngày hôm đó, Hà Yến Tâm cũng đúng lúc làm khó dễ cô cô ta, cũng là lúc Ngô Thiên Lâm chính thức phản bội Hạc Sơn phái! Hắn cùng Niên U Lan liên thủ, đánh bại mấy người Trịnh Thừa Đức, mang đi toàn bộ tồn kho của Hạc Sơn phái! Bọn họ bên ngoài tuyên bố đó chỉ là tài nguyên của kho nhỏ, nhưng ta không tin! Hạc Sơn phái chắc chắn hận hai kẻ đó thấu xương, giống như ta vậy. Cho nên ta mới quyết định tham gia thí luyện, mượn thế lực môn phái để trừ kẻ thù." Hà Miểu Miểu nghe xong, trong lòng như được khai thông. Khó trách nàng luôn cảm thấy không hiểu rõ mục đích của Niên U Lan, như thể còn thiếu một mảnh ghép. Giờ nghe Bạch Mộc Hà nói, rốt cuộc đã lý giải. Ngô Thiên Lâm bị vạch trần chuyện ám sát đạo lữ và nhạc phụ, dẫn đến phản bội môn phái, trộm bảo vật, lấy đi tồn kho mấy ngàn năm của Hạc Sơn; Thân thế của Hà Chính Sơ bị lộ, khiến Hà Yến Tâm nổi cơn thịnh nộ, lại bị Niên U Lan kích động, đúng lúc trừ khử luôn cô cô của Bạch Mộc Hà; Mọi chuyện cùng nổ ra một ngày, vòng nối tiếp vòng, đều như có sự sắp đặt từ trước. Nếu nói không phải bút tích của Niên U Lan, thì Hà Miểu Miểu tuyệt đối không tin. Hạc Sơn phái lập phái mấy nghìn năm, trong kho tích lũy không biết bao nhiêu linh thạch linh vật, chưa biết chừng còn có trấn phái chí bảo! Nếu lấy được toàn bộ tồn kho, thì dù là đi đến phía đông phồn hoa cũng có thể tạo lập thế lực vững vàng; thậm chí ra khỏi giới này, cũng đủ tiêu dao tiến giai Nguyên Anh! Chỉ có lợi ích lớn như vậy, mới khiến Niên U Lan tốn công tốn sức mưu tính, thậm chí không tiếc giả vờ thân mật với Ngô Thiên Lâm. Còn Hà Yến Tâm, hay cô cô của Bạch Mộc Hà, chẳng qua chỉ là những chướng ngại nhỏ trên đường. Chỉ cần khiến Ngô Thiên Lâm một lòng một dạ với nàng, thì nàng mới có cơ hội đoạt được toàn bộ bảo vật. Nếu còn nữ nhân khác tồn tại, với tính tình của Ngô Thiên Lâm, chắc chắn sẽ mềm lòng, biết đâu còn đưa ra vài món bảo vật - coi như quà tặng để lấy nụ cười ái nhân. Niên U Lan tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra! Sau bề ngoài ôn hòa dịu dàng của nàng, là một trái tim đầy tham vọng! Tính toán, ngụy trang - tất cả chỉ để đạt được mục đích. Đó mới là bản chất thật sự của nàng! Nam nhân, tình địch, ai lại thật sự được nàng để tâm? Chỉ sợ ngay cả những "nhân mạch" mà nàng cố công tạo dựng, cũng chỉ là những quân cờ được dùng để phục vụ đại cục! Bạch Mộc Hà không hay biết trong lòng Hà Miểu Miểu đang dậy sóng, vẫn tiếp tục kể chuyện xưa của cô cô bằng giọng nhẹ nhàng. Hà Miểu Miểu chỉ ngẩn người trong chốc lát, rồi nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ, tiếp tục lắng nghe. Lúc này nàng mới biết, cô cô của Bạch Mộc Hà tên là Bạch Liễu, là một tu sĩ tam linh căn. Nhưng vì tính tình yêu thích sự tự do yên bình, không muốn vướng vào những phức tạp trong môn phái, nên đã sớm rời nhà, một mình bôn ba rèn luyện. Chỉ tiếc số phận không tốt, lại rơi vào tay gã phong lưu đa tình là Ngô Thiên Lâm, trao cả trái tim, nhưng cuối cùng bị tổn thương sâu sắc. Hà Miểu Miểu không khỏi thở dài. Thế gian biết bao người tốt, đều bị chữ "tình" làm hại đến thân. Nhẹ thì tổn thương tâm trí, nặng thì mất cả tính mạng.. Đã như vậy, cớ sao từ đầu còn dễ dàng đặt lòng tin? Nam tu hay nữ tu cũng thế, bản chất trước tiên là tu sĩ, ai lại là tình nhân ôn nhu ngọt ngào thật sự? "Ai.. Không nói nữa. Ngần ấy năm trôi qua, thù cô cô ta chưa báo, lại còn chất thêm một kẻ thù Kết Đan kỳ." Hà Miểu Miểu cũng chẳng biết nói gì, vì nàng đang phải đối mặt với khốn cảnh giống hệt. Có Trấn Huyết Thạch trong tay, Hà Yến Tâm chắc chắn đã kết đan; còn đầu sỏ khiến Toàn Linh rơi xuống vực lại là Vệ Trường Phong. Đường báo thù của nàng, cũng xa vời như mù khơi. "A đúng rồi, Hà đạo hữu. Ta nhớ anh trai ngươi - Hà Toàn Linh - vẫn luôn đồng hành cùng ngươi. Giờ huynh ấy.." "Hắn.. đã ngã xuống rồi." "Xin lỗi.. Ta không nên nhắc đến chuyện khiến ngươi đau lòng.." Bạch Mộc Hà áy náy vô cùng, vội vàng liên tục xin lỗi, an ủi. Hà Miểu Miểu chỉ lắc đầu, ngữ khí kiên định: "Đây không phải chuyện khiến ta buồn. Mà là động lực khiến ta không ngừng mạnh lên! Dù con đường báo thù có dài đến đâu.. thì cũng sẽ có ngày, ta bắt Vệ Trường Phong và tất cả kẻ thù phải trả giá thật đắt!" Cứ chờ đấy mà xem!
Chương 103: Thương lượng đêm khuya Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 104: Kế hoạch chuyển nhà của Vệ Trường Phong Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 105: Cơ hội Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 106: Di chuyển cấm luyến* Bấm để xem *Cấm luyến: Ám chỉ sự ám ảnh, trân trọng thái quá, không dứt ra được với một người, một mối quan hệ. Cụ thể ở đây là đam mê bí mật của Vệ Trường Phong. Lối ra của Tuyệt Linh Lao là một cầu thang dài hun hút. Hà Miểu Miểu và Bạch Mộc Hà đi giữa hàng, phía trước và sau đều là những nữ tu bị giam cầm giống cả hai. Giáp Nhất nắm giữ Hà Yến Quy đi đầu dẫn đường, dọc theo đường đi không ngừng đẩy mở từng đạo trận pháp, mới có thể đưa mọi người an toàn lên khỏi nhà tù tăm tối. Khi bước ra ngoại giới, Hà Miểu Miểu mới phát hiện, lối vào nhà tù kia lại nằm trong một gian Tàng Thư Các loại nhỏ, còn không được canh phòng nghiêm ngặt. Nàng quét mắt nhìn một vòng - trong Tàng Thư Các hầu hết chỉ có những quyển sách cổ giấy vàng úa, giống như là sách báo phàm tục, chẳng thấy bóng dáng một tấm ngọc giản quý giá nào. Vệ Trường Phong quả là gan lớn. Một nơi như Tàng Thư Các, bày ra công khai như thế, lại vì toàn sách vở vô dụng nên hiếm khi bị ai chú ý. Cửa ngục đặt ở đây, ngược lại trở thành nơi khó bị phát hiện nhất. Rời khỏi Tàng Thư Các, bên ngoài đã là sương sớm mờ mịt, trời sắp hừng đông. Hà Miểu Miểu tỉnh lại đến nay đã hai ngày, cộng thêm ba ngày hôn mê, kể từ khi bị đại Tầm Phương Sứ bắt rời khỏi Hạc Sơn phái, đã tròn năm ngày. Từ chốn ngục tối ngột ngạt bước ra, cảm nhận được linh khí lưu thông ngoài trời và hơi sương tươi mát ban mai, áp lực trong lòng nàng cuối cùng cũng vơi đi đôi phần. Kể từ lúc Hà Toàn Linh rơi xuống vực, nàng luôn cảm thấy như có một ngọn núi đè lên ngực, nặng trĩu đến mức không thở nổi. Dù là lúc mê man hay sau khi tỉnh lại, bên tai nàng vẫn văng vẳng câu thúc giục chạy trốn, hình ảnh bóng đen rơi xuống không ngừng hiện về - tất cả khiến lòng nàng đầy ắp áy náy, mờ mịt, oán giận, bi thương.. đủ thứ cảm xúc chồng chéo như bóp nghẹt tim mạch. Mà trong bầu không khí ngột ngạt của ngục tối, những cảm xúc đó càng bị khuếch đại dữ dội. Nàng chỉ có thể ép bản thân kìm nén, không ngừng nhủ thầm phải mạnh lên, mạnh lên nữa - chỉ có cường đại mới có thể báo thù cho Toàn Linh. Câu niệm ấy lặp đi lặp lại trong lòng, dần hóa thành chấp niệm, giữ cho nàng còn sót lại chút tỉnh táo, không hoàn toàn chìm vào dằn vặt. Nhưng ngay khoảnh khắc bước ra ánh sáng, một tràng ký ức bỗng ùa về. Từ khi còn bé đói rách đầu đường xó chợ, đến ngày được thu nhận làm đệ tử tiên môn. Từ lúc nghi ngờ mục đích của Hà Yến Tâm mà thấp thỏm không yên, đến phút giây hưng phấn khi thoát ra rừng Hồng Phong. Từ một thiếu nữ yếu ớt tay không đánh nổi ai, đến người tu sĩ có thể quyết đoán xuống tay sát phạt.. Niềm vui và phản bội, hiểm nguy và bình yên - từng khoảnh khắc họ đã cùng trải qua, chớp mắt hiện về trong đầu, khiến nàng ngây người, thần sắc lộ vẻ bối rối. Thế nhưng đoạn hồi tưởng ấy lại vụt tắt quá nhanh, còn chưa kịp thương cảm, nó đã như màn sương ban sớm bị ánh mặt trời đầu ngày xua tan mất. Hà Miểu Miểu hít một hơi thật sâu linh khí mới mẻ, nhìn lên bầu trời xanh cao vợi không gợn mây, chỉ cảm thấy lớp sương mù trong lòng mình cũng tan đi hơn phân nửa. Chìm trong đau khổ không giúp gì cho con đường báo thù của nàng, ngược lại chỉ khiến bản thân chìm sâu vào hắc ám, thành nô lệ cho hồi ức. Nếu để bản thân trở thành một cái xác không hồn, vậy thì chẳng khác nào phản bội quyết tâm mà Toàn Linh đã liều mình đặt cược! Hiện giờ, điều nàng có thể làm - chỉ có buông bỏ. Chỉ có chôn kín toàn bộ ký ức dưới đáy lòng, vượt qua mê chướng, bứt mình khỏi đất bùn, tái sinh thêm một lần - khi đó nàng mới thực sự mạnh lên, mới có thể vì Toàn Linh, vì chính mình mà báo thù! Chờ đến ngày mọi chuyện kết thúc, nàng sẽ chính diện đối mặt hồi ức ấy, ngẩng đầu cười, ngẩng đầu rửa hận, ngẩng đầu đứng giữa thiên hạ! * * * Nàng thất thần không lâu thì trước Tàng Thư Các đã có năm tu sĩ Luyện Khí kỳ phi thân đến. Ba nam hai nữ, toàn bộ đều là Luyện Khí kỳ mười hai tầng, linh áp vững vàng, cung kính hành lễ với Giáp Nhất. Thấy hắn phất tay, bọn họ liền lặng lẽ đứng phía sau chờ lệnh. "Nghe cho kỹ!" Giáp Nhất đứng trước năm người, đảo mắt nhìn đám nữ tu bị áp giải. Thấy ai nấy đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng, hắn mới lên tiếng tiếp: "Được hầu hạ thành chủ, là phúc phận mà các ngươi mấy đời tu luyện mới có được! Nay thành chủ đã là bá chủ một cõi Lĩnh Nam, sắp chuyển đến Trường Phong Sơn, dựng lại thế nghiệp đại tộc Vệ thị!" "Nếu biết điều, các ngươi sẽ có không ít chỗ tốt! Còn nếu ai không muốn sống.." Hắn nhếch mép cười lạnh, "Cũng không sao, trên tay ta có phệ tâm trùng, đảm bảo các ngươi lập tức 'nghĩ thông suốt'!" Lời vừa dứt, cả đám nữ tu lập tức sắc mặt trắng bệch, kẻ thì hoảng sợ, kẻ thì sụp xuống khóc rống. Không phải chỉ có mình Bạch Mộc Hà từng tận mắt thấy phệ tâm trùng ăn thịt người - phần lớn người ở đây đều từng chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đó. Giáp Nhất nhìn phản ứng của họ, vô cùng hài lòng. Hắn lười phân biệt xem ai là thật ai là giả - một Trúc Cơ viên mãn như hắn, thêm năm tên Luyện Khí kỳ do chính tay tuyển chọn, sao lại không đủ sức trấn áp ba mươi nữ tu? Trong số đó có mười người là Trúc Cơ kỳ, nhưng đã bị hắn hạ cấm chế phong bế đan điền, hoàn toàn không thể vận linh lực. Hai mươi người còn lại chỉ là Luyện Khí trung kỳ đến viên mãn, hơn phân nửa còn đang mang thương tích, căn bản không đủ sức gây sóng gió. Đe dọa xong, Giáp Nhất quay sang năm tên thuộc hạ Luyện Khí. "Chuyến này chỉ một mình ta phụ trách dẫn thuyền. Tuy Trường Phong Sơn không xa, nhưng đường đi cũng không ngắn. Vì an toàn, ta sẽ không phi hành liên tục thời gian dài. Các ngươi nghĩ thử xem, có nơi nào thích hợp nghỉ chân trên đường?" Một nữ tu Lam Y trang phục có họa văn trắng lập tức đáp lời: "Hồi tiền bối, từ Hóa Tuyền Thành đi tới Trường Phong Sơn, nhất định phải ngang qua núi Ngọc Sơn và rừng Hồng Phong. Hai nơi này đều rất thích hợp nghỉ lại." Một nữ tu Bạch Y bên cạnh lập tức hừ nhẹ: "Núi Ngọc Sơn vừa mới chết chóc quá nhiều, đã hóa thành nơi đầy oán khí. Còn rừng Hồng Phong à? Ha! Ngươi thật to gan, muốn rước họa về cho thành chủ sao?" Nghe đến đây, Hà Miểu Miểu khẽ giật mình. Rừng Hồng Phong chẳng phải chỉ là nơi Hà Yến Tâm từng đặt động phủ thôi sao? Cớ gì lại liên quan đến Vệ Trường Phong? "Đủ rồi!" Thấy hai người sắp cãi nhau, Giáp Nhất lạnh giọng quát, trừng mắt liếc cả hai một cái, rồi lại dịu giọng: "Lam Y, Bạch Y - việc quan trọng trước, tư oán bỏ qua một bên! Theo ta thấy, lời Lam Y cũng có lý. Chúng ta lập tức lên đường, nghỉ lại ở rừng Hồng Phong vào ban đêm, sáng mai xuất phát, nửa ngày là tới Trường Phong Sơn! Hắc Y, Thanh Y, Hôi Y- ba người các ngươi cũng phải chú ý, đừng để ta phải vì mấy chuyện tranh giành nhỏ mà hao tổn tâm trí!" "Rõ!" Cả năm người đều đáp lời dứt khoát. Bọn họ đều biết, vị trí tiểu Tầm Phương Sứ hiện giờ còn bỏ trống. Lần này nếu thể hiện tốt, có thể lọt vào mắt xanh của Giáp Nhất, trực tiếp tiến thêm một bước - trở thành thân tín của thành chủ! Chỉ là đại Tầm Phương Sứ e rằng chưa hẳn muốn chia quyền, nên Lam Y và Bạch Y mới tranh thủ thử thăm dò thái độ của hắn. Lúc này thấy Giáp Nhất vẫn xem như khoan hòa, năm người liền hoàn toàn yên tâm. Giáp Nhất vẫn giữ chặt Hà Yến Quy, không hề lơi tay. Sau khi tế ra linh thuyền, hắn là người đầu tiên bước lên, nhốt Hà Yến Quy vào khoang nhỏ phía trước, rồi mới đứng trên boong ra lệnh: "Tất cả lên thuyền! Xuất phát!" Linh thuyền không lớn, Hà Miểu Miểu lên sau cùng, bị đẩy vào boong tàu cùng mọi người, ngồi xổm thành một nhóm. Năm tên Luyện Khí tuần tra chiếm giữ từng góc, bao vây chặt ba mươi nữ tu, ánh mắt như soi mói từng hành động. Hà Miểu Miểu và Bạch Mộc Hà ngồi tựa lưng vào nhau, không dám nói chuyện, cũng chẳng dám truyền âm. Nàng cúi gằm đầu, hai tay siết chặt, thi thoảng còn run lên, thoạt nhìn yếu đuối, vô lực - ai cũng khó lòng nhận ra trong lòng nàng đang dâng lên một niềm hưng phấn mãnh liệt. Rừng Hồng Phong! Bất kể vì lý do gì họ chọn nơi đó, với nàng mà nói - không còn chỗ nào thích hợp để đào thoát hơn thế nữa!
Chương 107: Lại vào rừng Hồng Phong Bấm để xem Linh thuyền cũng không quá nhanh, ít nhất Hà Miểu Miểu cảm thấy linh thuyền của Hà Yến Tâm tuy nhỏ hơn, nhưng tốc độ lại vượt trội hơn hẳn. Giáp Nhất ngồi xếp bằng trên mũi thuyền, toàn tâm toàn ý điều khiển linh thuyền phi hành. Thỉnh thoảng, hắn mới phân thần chú ý tình huống xung quanh. Linh lực và thần thức tiêu hao vô cùng nhanh chóng. Chiếc linh thuyền này là vật mà Vệ Trường Phong từng tiện tay ban thưởng khi hắn tấn cấp Trúc Cơ viên mãn. Phẩm giai không cao, cũng không dùng linh thạch khởi động trận pháp, chỉ thích hợp cho hành trình ngắn hạn. Nếu muốn sử dụng dài lâu, phải cần đến nhiều tu sĩ Trúc Cơ viên mãn thay phiên điều khiển mới miễn cưỡng sử dụng được. Nhưng hiện giờ, tất cả đều đã bị Vệ Trường Phong mang theo đi trước để lo liệu sự vụ ở Trường Phong Sơn, hắn căn bản không tìm được ai đi cùng, đành quyết định tạm nghỉ dọc đường. Dẫu vậy, Giáp Nhất không cho rằng điều này có thể dẫn đến sơ suất. Một thuyền toàn là tu sĩ cấp thấp, hắn nhắm mắt cũng đủ sức giết sạch. Thực lực Trúc Cơ kỳ, so với Luyện Khí kỳ, chênh lệch một trời một vực! Nhất là đám Luyện Khí trung kỳ kia, hắn chỉ cần thi triển uy áp đã có thể khiến bọn chúng trọng thương toàn bộ. Vì thế, điều hắn lo ngại không phải là nội loạn mà là gặp phải biến cố bất ngờ trong lúc hành trình. Đêm qua lúc chọn người, Vệ Trường Nhạc đã phát tán tin tức ra ngoài, hiện tại Hóa Tuyền Thành và các khu vực lân cận đều đã biết chuyện Hạc Sơn phái bị đổi tên thành Trường Phong Sơn. Dù Vệ Trường Phong có bá đạo đến đâu, ở núi Lĩnh Nam không ai dám đụng tới, nhưng hắn-chỉ là một thuộc hạ nhỏ-lại không thể chống lại sự phẫn nộ nếu có tu sĩ Kết Đan kỳ nào đó bất mãn. Giết không được thành chủ, chẳng lẽ không giết nổi hắn? Vì vậy, hắn vẫn luôn cau mày, thậm chí không tiếc mở hết toàn bộ trận pháp để tăng cường giám sát, linh lực và thần thức tiêu hao càng thêm dữ dội, chỉ để đề phòng bị đánh lén. Trên boong tàu, năm tên trông coi cũng không dám lơ là. Tuy đều là Luyện Khí viên mãn, lại là tinh anh trong tinh anh của Thành chủ phủ, nhưng trong số nữ tu có đến mười người đã bước vào Trúc Cơ kỳ. Tuy linh lực đã bị phong bế, nhưng thần thức vẫn còn nguyên vẹn. Nếu lơ là một chút, để bọn họ thừa cơ làm loạn, dù không thoát được giữa không trung, bọn họ cũng sẽ vì thất trách mà bị Giáp Nhất xử lý. Cứ thế, suốt dọc đường không phát sinh biến cố nào. Đến khi mặt trời lặn, linh thuyền đáp xuống bên ngoài Hồng Phong Lâm. "Hắc Y, Thanh Y, Hôi Y, ba người các ngươi đi thám thính xung quanh. Lam Y, Bạch Y, các ngươi trông coi người, ở đây chờ. Ta đi tìm nơi ẩn khuất để bày trận, tối nay nghỉ tại đây." "Rõ!" Ba thân ảnh lướt đi ba hướng, nhanh chóng biến mất. Hà Miểu Miểu híp mắt, âm thầm ghi nhớ phương hướng bọn họ rời đi. Giáp Nhất thu hồi linh thuyền vào túi trữ vật, kéo theo tuyệt linh thằng đang trói buộc Hà Yến Quy, cẩn trọng dẫn hắn vào nơi rậm rạp nhất trong rừng Hồng Phong. Lúc này, bên ngoài rừng Hồng Phong chỉ còn lại nhóm nữ tu cùng hai tên trông coi. Hà Miểu Miểu biết thời cơ đã đến, nhẹ nhàng chạm khẽ vào Bạch Mộc Hà, giả như vô tình, thực ra là ám hiệu đã thương nghị từ trước. Bạch Mộc Hà trong lòng siết chặt, hít sâu nhiều lần, cố giữ bình tĩnh rồi chậm rãi đứng dậy, đi về phía áo lam. "Lam tỷ tỷ.." "Là Mộc Hà à.." Áo lam nhận ra nàng là người có khả năng được thành chủ sử dụng, lại thêm thái độ luôn nhút nhát nghe lời nên cũng không trách mắng, chỉ hỏi: "Có chuyện gì?" "Ta.. cái đó.. muốn đi phương tiện một chút.. Lam tỷ tỷ có thể nể tình không.." Bạch Mộc Hà ngượng ngùng cúi đầu, xoắn tay một hồi mới dám nói xong câu. Lam Y nheo mắt nhìn nàng, dường như muốn thấu tận lòng dạ, hồi lâu mới khẽ bật cười, quay đầu nói với nhóm nữ tu: "Còn ai cần đi thì đi cùng luôn, ban đêm nếu có nhu cầu cũng đừng mong ta cho phép." Nàng biết rõ phần lớn nữ tu nơi đây chẳng thể sống qua mấy vòng tra tấn, nhưng lại e ngại thành chủ có thể bất ngờ yêu thích ai đó giống như từng sủng ái Hà Yến Quy năm xưa. Kẻ từng lỡ lời chạm tới Hà Yến Quy, bị thành chủ hạ độc tra tấn đến chết, nàng còn nhớ rõ như in. Vậy nên, dù khả năng "bay lên cành cao" là rất nhỏ, nàng vẫn không dám đánh cược vận mệnh. Thấy Lam Y đồng ý, trong số ba mươi nữ tu có năm người liều thử, đứng dậy lẳng lặng đi theo. "Bạch Y, ngươi trông ở đây, ta đi một lát rồi về." Không có tranh đấu, hai người phối hợp khá ăn ý. Lam Y dẫn Hà Miểu Miểu, Bạch Mộc Hà cùng bốn nữ tu khác đi sâu vào trong, tìm chỗ kín đáo có thể che chắn, rồi ra hiệu cho cả nhóm xếp hàng giải quyết. Hà Miểu Miểu cùng Bạch Mộc Hà đứng phía rìa, cũng là gần với mép rừng Hồng Phong nhất. Lam Y chăm chú dõi theo từng động tác của sáu người, ai có cử động bất thường đều bị thần thức quét qua nghiêm ngặt. Hà Miểu Miểu buộc phải cẩn thận, ánh mắt di chuyển rất chậm, mãi đến khi mọi người đã xong xuôi và sửa sang lại quần áo, nàng mới lén dò xét vị trí mình đang đứng, và nơi đặt trận pháp. Lam Y thấy không có ai gây rối, thở phào nhẹ nhõm. Nàng và Bạch Y đều là nữ tu giữ được trong sạch trong phủ Thành chủ, leo lên vị trí hiện tại không dễ dàng gì. Vì để tránh gây thù chuốc oán, hai người luôn giả vờ đối chọi, để người khác bớt đố kỵ. Thật ra, cả hai đều sống cực kỳ cẩn thận, không dám lạnh lùng với bất kỳ ai. Vậy nên khi thấy sáu người yên ổn, Lam Y lại càng chắc chắn lựa chọn của mình là đúng. Không kết thù thì không bị trả thù-đó là nguyên tắc hai nàng vẫn luôn giữ vững. Nàng ra hiệu cho sáu người trở lại, nhưng không ngờ đúng lúc đó, Hà Miểu Miểu và Bạch Mộc Hà đồng thời ra tay, một chiêu liều mạng bất ngờ khiến nàng buộc phải vận toàn bộ linh lực để phòng ngự. Đến khi thoát ra được khỏi hai luồng pháp thuật, thì cả hai đã biến mất! Bốn nữ tu còn lại chỉ là Luyện Khí trung kỳ, nhưng thấy có người dám bỏ trốn, liền lũ lượt lao theo. Lam Y vừa hối hận vừa tức giận, lập tức ném ra một phù truyền tin, rồi bất chấp sự đáng sợ của trận pháp rừng Hồng Phong, lao thẳng vào sau nhóm người. Nhưng rừng Hồng Phong là nơi ngay cả Ngô Thiên Lâm cũng không dám tùy tiện xông vào, sao có thể để đám tu sĩ Luyện Khí vào dễ dàng? Vừa mới bước chân vào, bốn nữ tu kia liền bị hủy diệt thần hồn trong tích tắc. Lam Y chỉ cầm cự được vài hơi thở, rồi cũng bị một lực lượng khủng khiếp nghiền nát thành từng mảnh! Khi Giáp Nhất nhận được phù truyền tin thì đã muộn. Hắn hiểu rõ rừng Hồng Phong đáng sợ cỡ nào, không dám mạo hiểm như Lam Y, chỉ biết nghiến răng mắng chửi một hồi, rồi cắn răng truyền tin cho Vệ Trường Phong. Thiếu mất sáu người, lại mất thêm một trợ thủ đắc lực-lần này, e là toàn bộ kẻ trông giữ sẽ chịu họa lớn! Ngay lúc hắn còn đang lửa giận bừng bừng, một luồng uy áp mạnh như núi đổ bất ngờ ập xuống, ép hắn quỳ rạp tại chỗ, thần thức đau nhức dữ dội, hoàn toàn không thể thi triển pháp thuật. Thân ảnh Hà Yến Quy chớp động, không cần linh lực hỗ trợ, chỉ dựa vào thân pháp đã hoàn toàn thoát ra trận pháp, trong nháy mắt biến mất không tung tích!
Chương 108: Hà Yến Quy thiên sinh lệ chất* Bấm để xem *Thiên sinh lệ chất: Vẻ đẹp trời ban Từ sau khi Hà Yến Tâm ra tay giết chóc khắp nơi, ả cũng không còn ở lại rừng Hồng Phong nữa. Trận pháp nơi này tuy chưa bị phá hủy, nhưng theo hiểu biết của Hà Miểu Miểu về ả, thì e rằng Hà Yến Tâm chưa chắc đã từ bỏ hoàn toàn nơi này. Bởi vì địa thế rừng Hồng Phong vô cùng ưu việt, không chỉ tương hợp linh mạch của Hạc Sơn phái, mà còn cách Hóa Tuyền Thành không xa. Bên trong linh khí sung túc, núi non nước biếc hữu tình, cư trú nơi này chỉ thấy thư thái an hòa. Hà Miểu Miểu phiêu bạt nhiều năm, từng đi qua bao thành trì sơn xuyên, nhưng không nơi nào có thể sánh bằng một góc rừng Hồng Phong. Bên ngoài rừng cây rậm rạp, cây cối mọc theo trật tự tự nhiên, chỉ cần bố trí linh thạch và trận kỳ tại các điểm then chốt, là có thể hình thành trận pháp mạnh mẽ gần như trời tạo nên. Theo lời Hà Chính Sơ, nơi này không thể sử dụng pháp khí phi hành, trận pháp kết hợp cả công, phòng, vây, huyễn làm một, đủ sức cầm chân tu sĩ Kết Đan viên mãn một nén nhang, cho người bên trong đủ thời gian tháo lui. Lộ tuyến xuất nhập trận pháp, trước đây chỉ có Hà Yến Tâm và Hà Chính Sơ biết. Sau này, Hà Chính Sơ vẽ toàn bộ lộ tuyến an toàn của Hồng Phong Lâm lên giấy, đưa cho Hà Miểu Miểu, giảng giải cặn kẽ, nàng cùng Hà Toàn Linh đều ghi nhớ kỹ trong lòng. Hiện tại, toàn bộ dải núi Lĩnh Nam, e rằng chỉ còn Hà Yến Tâm và Hà Miểu Miểu mới nắm rõ sự ảo diệu của trận pháp nơi đây. Cũng vì thế nàng mới dám mạo hiểm tiến vào, chỉ cần vào được bên trong, là có thể theo đường ra vòng mà thoát thân. Nhưng Hà Miểu Miểu dù sao cũng chỉ là Luyện Khí tầng chín, tu vi trận pháp lại kém đến khiến người ta nổi giận. Dù nàng biết rõ nên đặt chân vào điểm nào, rẽ ở chỗ nào, vẫn có lúc cảm thấy lực bất tòng tâm. Mỗi bước đi lên, sắc mặt nàng lại thêm tái nhợt, khiến Bạch Mộc Hà nhìn mà nôn nóng không thôi. "Hà đạo hữu, đừng cố nữa! Cứ đi tiếp thế này, thức hải của ngươi chắc chắn sẽ cạn kiệt! Ta xem nơi này trận pháp cực kỳ phức tạp, bọn họ nhất thời cũng không vào được! Chi bằng nghỉ lại đây một đêm rồi hẵng đi tiếp!" Thức hải của Hà Miểu Miểu vốn chưa khôi phục hoàn toàn, lúc này lại nhói đau từng hồi, toan trướng như muốn nứt ra. Thấy Bạch Mộc Hà vẻ mặt kiên định khuyên nhủ, nàng đành gật đầu, dừng bước, đưa mắt nhìn quanh. Cây cối, đá tảng, thảo mộc nơi đây đều được sắp xếp tinh tế, phân bố có quy luật-nàng từng thấy khi nghe Hà Chính Sơ giảng trận pháp, nên cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen. Hà Miểu Miểu chỉ thấy tâm thần lay động. Năm đó lần đầu ra khỏi rừng Hồng Phong, chính Hà Chính Sơ là người dẫn đường, như một ngọn núi lớn che chở phía trước. Khi ấy nàng và Toàn Linh chẳng hiểu gì, yếu ớt vô dụng, chỉ biết nép sau lưng hắn, an ổn mà chạy trốn. Giờ đổi lại là nàng dẫn đường, từng bước dò dẫm, mới thật sự cảm nhận được năm đó Hà Chính Sơ đã khổ nhọc nhường nào. Khi ấy hắn tu vi suy tàn, ngay cả tinh huyết quý giá cũng đã tổn hại, nhưng vẫn cắn răng dẫn dắt bọn họ thoát khỏi cõi chết. Hà Miểu Miểu nhẹ nhàng nhắm mắt, nhớ lại dáng vẻ năm đó của hắn. Dẫu mang tâm phòng bị, dẫu có tính toán, hắn vẫn chưa từng sinh lòng hại người. Nhưng về sau.. có lẽ tình nghĩa tu sĩ, đến cuối cùng vẫn không chống lại nổi lòng người. Người từng dẫn bọn họ thoát khỏi ma trảo, bước vào đại giới tu tiên rộng lớn, lại chính là người chết dưới kim kiếm phù và dị hỏa trong tay nàng. Vị thân nhân đã cùng nàng nương tựa từ nhỏ, vì muốn nàng thoát thân mà ngã xuống huyền nhai, chết không toàn thây. Chỉ còn mình nàng lẻ loi giữa thế gian, chẳng biết về sau sẽ đi đâu. Vì mạng sống, nàng lại phải trốn vào nơi từng mơ cũng muốn rời khỏi-nhà giam cũ. Cũng giống năm đó, mang theo tâm phòng bị và tính toán, một lần nữa che chở người khác sau lưng, nhẫn nhịn thương thế, dò tìm đường sống. Tình hình hôm nay, lại giống đến kỳ lạ với quá khứ.. nhưng cảnh cũ người xưa, tất cả đã không còn như trước. Hà Miểu Miểu khẽ thở dài, thu lại cõi lòng đang hoảng hốt, từ từ mở mắt. Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Bạch Mộc Hà, nàng lặng lẽ nguyện cầu trong lòng: Chỉ mong lần này, lòng người đừng khiến ta thất vọng thêm lần nữa. "Hà đạo hữu? Ngươi nghỉ thêm một lát đi! Đừng lo, ta sẽ canh chừng cẩn thận! Chờ trời sáng ta lại gọi ngươi!" Hà Miểu Miểu mỉm cười đáp lại, khiến Bạch Mộc Hà sững người. Lúc mới gặp lại, Hà Miểu Miểu lạnh lùng như sát thần, lệ khí bao trùm, khiến người nhìn mà sợ. Nụ cười nhẹ bỗng nhiên này lại khiến khí tức nàng dịu đi không ít. "Ta đúng là hơi mệt, vậy làm phiền đạo hữu rồi." Thấy nàng còn ngẩn người, Hà Miểu Miểu không nói thêm, tựa lưng vào một gốc phong đỏ, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng cũng không định thật sự buông lỏng đi vào giấc ngủ. Dẫu tu sĩ khi ngủ không đến mức hoàn toàn mất cảm giác như khi nhập định, nhưng nhiều năm qua đã rèn cho nàng thói quen cảnh giác. Đặc biệt là ở nơi không thể xác định an toàn, nàng không bao giờ dám thật sự ngủ sâu. Huống hồ, trên đời này, ngoại trừ Toàn Linh, nàng tuyệt đối sẽ không thả lỏng cảnh giác trước mặt bất kỳ ai. * * * Hà Yến Quy bị tuyệt linh thằng trói chặt, một chút linh khí cũng không thể thoát ra. Thế nhưng từng bước hắn đi đều nhẹ nhàng, nhanh đến mức như không cần tính toán, chỉ thỉnh thoảng dừng lại vài hơi thở, rồi lại vững vàng bước tiếp, tiến thẳng vào cửa sinh. Tấm áo tang trắng muốt thô cứng, không những không khiến hắn có vẻ nghèo túng, mà còn càng thêm phần siêu thoát, như tiên nhân từ trời rơi xuống, hạ phàm để thể nghiệm nhân sinh. Hắn nhíu mày nhẹ, trong đôi mắt trong vắt như sao trời ngập tràn ưu sầu và đau khổ, thế nhưng dáng vẻ ấy lại không khiến hắn suy sụp lấy một lần. Cứ thế ung dung mà đi, nhưng thể lực cũng nhanh chóng tiêu hao, gương mặt càng lộ vẻ lo âu. Bị tuyệt linh thằng trói buộc, dù có tu vi cao thâm cũng không thể vận dụng, chẳng khác nào chim quý bị giam trong lồng son, dù có đôi cánh mạnh mẽ cũng không thể phá lồng mà ra. Hà Yến Quy dừng lại tại chỗ một hồi, như đang nghĩ ngợi gì đó, rồi lại không chút do dự tiếp tục tiến lên. Vừa bước qua một mắt trận, hắn đã nhìn thấy Hà Miểu Miểu đang tựa dưới gốc cây nhắm mắt, bên cạnh là Bạch Mộc Hà đang giật mình nhổm dậy, sẵn sàng ra tay. "Hai vị tiểu tiên tử, tiểu đạo xin được chào hỏi." Hà Yến Quy ánh mắt sáng rực, cử chỉ đoan chính, không hề mang theo chút kiêu ngạo nào của tu sĩ cao giai. Chưa đợi hai người lên tiếng, hắn đã bắt đầu lẩm bẩm: "Xin hỏi hai vị đây, cũng là bị Vệ Trường Phong bắt đến sao? Ai.. Thiên sinh lệ chất, tiếc thay mệnh bạc.. Xem ra chúng ta đều là người cùng cảnh ngộ.. Hồng nhan đến cuối cùng cũng chỉ là một bộ khô cốt, thế nhân mãi chẳng thể nhìn thấu.." Vừa mở miệng là thao thao bất tuyệt, khiến hai người không nói được lời nào. Dù biết hắn không thể vận dụng linh lực công kích, cả hai vẫn không dám sơ suất. Thức hải vẫn có thể sử dụng, mà hắn lại sắp thoát khỏi nơi này-vạn nhất hắn nổi điên, các nàng căn bản không chống nổi. Hà Miểu Miểu liếc nhìn Bạch Mộc Hà, thấy đối phương mặt mày nhăn nhó, đúng lúc cũng đang nhìn lại nàng. Ánh mắt và biểu cảm rõ ràng đang nói: Tên "thiên sinh lệ chất" này.. tám phần là đầu óc có vấn đề rồi. "Tiền bối!" Hà Miểu Miểu cuối cùng không nhịn nổi nữa, cắt ngang lời hắn. "Nếu không có chuyện gì, bọn ta xin phép đi trước." Lúc này chạy trốn mới là việc lớn, cho dù hắn có quan hệ với Hà Yến Tâm, cũng không thể tra hỏi ngay lúc này. "Hai vị tiểu tiên tử, đều là người lạc loài chốn chân trời góc bể, chi bằng kết bạn đồng hành, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.." Đôi mắt Hà Yến Quy thanh tịnh mà thống khổ, ánh lên nét ai oán khó lòng cự tuyệt. Nhưng Hà Miểu Miểu và Bạch Mộc Hà lại không hề vì dung mạo mà động lòng, cùng nhau nhất trí cho rằng-trên mặt người này như thể có ba chữ to lấp lánh: "Ta, bị, điên."
Chương 109: Cả nhà ngươi mới là Hà tiên tử Bấm để xem Hà Miểu Miểu và Bạch Mộc Hà cụp đuôi lặng lẽ đi trong trận pháp, trong lòng đồng thời cảm thán: Mệnh mình thật sự là khổ hết phần thiên hạ! Hà Yến Quy chẳng biết bị giam bao lâu, giống như tám đời chưa từng mở miệng nói chuyện, từ lúc gặp được các nàng liền thao thao bất tuyệt, nói hoài không dứt. Ban đầu âm giọng ôn hòa còn nghe như tiếng ngọc rơi trên mâm vàng, nhưng nghe lâu lại như tiếng đòi mạng, khiến hai người đành phải dùng linh lực phong bế lỗ tai, mới có được một chút yên tĩnh hiếm hoi. Ai ngờ Hà Yến Quy thấy các nàng chẳng phản ứng, lại bắt đầu truyền âm - mà thức hải lại không thể ngăn trở! Hai nàng chỉ đành cắn răng chịu đựng thứ lảm nhảm thuật vô thanh vô vị mà uy lực lại vô cùng. Dù có đi trong trận pháp bao lâu, cũng không sao bỏ lại được Hà Yến Quy phía sau. Hắn không chỉ tính toán cực nhanh, mà còn hiểu rõ từng tấc trận pháp nơi đây như lòng bàn tay. Đến khi thấy Hà Miểu Miểu bước chậm, hắn thậm chí còn dịu dàng an ủi vài câu, rồi chủ động bước lên dẫn đường cho hai người. Sự thông thạo của hắn với trận pháp nơi đây càng khiến Hà Miểu Miểu thêm khẳng định: Hắn chắc chắn có liên quan đến Hà Yến Tâm. Chỉ là.. quan hệ giữa hai người là địch hay bạn, nàng không sao đoán được. Nửa nén nhang trôi qua, cuối cùng Hà Yến Quy cũng ngừng bàn chuyện mỹ mạo và nhân sinh bi ai, không còn thi triển ma âm rót thẳng vào tai. Trong đầu Hà Miểu Miểu và Bạch Mộc Hà bỗng nhiên yên tĩnh, nhất thời không kịp thích ứng, suýt chút nữa va đầu vào lưng người đang dẫn đường phía trước. "Tiền bối? Sao lại dừng lại vậy?" Bạch Mộc Hà bây giờ đã không còn e sợ người này nữa. Thấy hắn đưa mắt nhìn quanh, nàng bèn trực tiếp hỏi. Dù bị giam nhiều năm, khí tức hắn vẫn vô cùng thuần khiết, ánh mắt trong veo như con trẻ. Dọc đường tuy có phần nhiều lời, đầu óc như ngơ ngẩn, nhưng chẳng hề mang theo dáng vẻ cao ngạo của tu sĩ Kết Đan. Hắn cũng chưa từng đòi các nàng gỡ bỏ tuyệt linh thằng trên người, các nàng tự nhiên cũng không nhắc đến. Ngầm hiểu lẫn nhau, ba người cứ thế yên ổn cùng tiến. Hà Yến Quy cũng chưa hỏi vì sao Hà Miểu Miểu lại hiểu rõ nơi đây như vậy, nhưng đôi lúc lộ ra ánh nhìn thương xót, lại khiến nàng mơ hồ cảm thấy: Hắn biết gì đó. Trên đường, tuy vẫn bình an, Hà Miểu Miểu vẫn không dám thật sự yên tâm với hắn. Hơi thở và ánh mắt có thể tiết lộ bản chất một người, nhưng trong Tu Tiên giới, thiện lương vô tội cũng có thể từng tay nhuốm máu. Một khi chạm đến lợi ích hoặc sinh tử, dẫu là linh thỏ cũng sẽ phát cuồng mà cắn người. Từng hành động của Hà Yến Quy đều như một bức tranh thủy mặc đầy hàm ý, ánh nhìn lấp lánh, lời nói thì êm dịu mà ngữ điệu lại làm người khó chịu. "Ai.. Hai vị tiểu tiên tử, đi đường nửa đêm, tiểu đạo có phần mỏi mệt.." ".. Vậy, tiền bối có muốn nghỉ một chút không?" Bạch Mộc Hà đã quen với kiểu xưng hô văn vẻ ấy, thấy hắn mắt không mở nổi, trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn khách sáo lên tiếng. Hà Yến Quy lại quay sang Hà Miểu Miểu, vẫn khách khí hỏi: "Hà tiên tử, ý ngươi thế nào?" Câu này thật sự khiến người nghẹn họng! Hà Miểu Miểu âm thầm trợn trắng mắt, mắng thầm trong bụng: Cả nhà ngươi mới là Hà tiên tử! Cuối cùng cũng chỉ lạnh nhạt đáp: "Tiền bối cứ tùy ý," rồi tự mình ngồi sang một bên nghỉ ngơi. Đến khi ngồi xuống rồi nàng mới nhận ra-từ lúc đồng hành cùng Hà Yến Quy, tuy nàng vẫn âm thầm oán thán, nhưng lại vô tình buông được không ít áp lực đè nặng trong lòng bao lâu nay. Bao năm qua nàng chẳng khi nào cho phép bản thân bi thương hay hoài niệm, vậy mà giờ, chỉ vì một người "phiền đến muốn ngất" lại khiến nàng hồi phục vài phần bản tính thuở xưa. Ba người cùng trốn chạy, đã tiến vào phạm vi trung tâm rừng Hồng Phong. Linh khí xung quanh ngày một nồng đậm, khiến thương thế mỗi người đều được thư hoãn phần nào. Hà Miểu Miểu hơi híp mắt, tâm tư bay xa, nhất thời không thể tĩnh tọa. Hà Yến Quy tuy hành vi cổ quái, nhưng lại tự nhiên đến mức không giống như cố ý giả ngây, càng không giống kẻ bị giam lâu quá hóa khùng. Dù thường tự tâng bốc là "mỹ mạo kinh người", nhưng ngoài điểm đó ra, những lời hắn khuyên bảo hay chỉ dẫn, đều có vẻ giống như một vị tiền bối thực lòng quan tâm. Trải qua bao khổ sở, bị tu sĩ cao giai tra tấn trong ngục, vừa mới thoát ra đã vẫn giữ được tâm hồn trẻ thơ.. loại người như vậy, thế gian có được bao nhiêu? Hà Miểu Miểu nhìn không thấu bản tâm hắn, cũng giống như năm xưa nàng nhìn không thấu Hà Chính Sơ. Con đường tu đạo từng trải khiến nàng hiểu rõ: Nhân tính của tu sĩ vốn phức tạp, căn bản không thể dùng tiêu chuẩn thiện hay ác mà phán xét. Nàng có chút thông minh, nhưng chưa bao giờ tự cho mình là người đại trí. Gặp chuyện không thể chống, không thể thay đổi, nàng chỉ còn biết giả ngu, giữ phòng bị, từng bước mà đi. Một đêm yên tĩnh trôi qua, ba người mỗi người ngồi một góc tĩnh tọa. Đến khi trời vừa rạng, không thấy có ai đuổi theo, nỗi bất an treo trên đầu ba người cũng vơi bớt. Sau khi thu xếp đơn giản, ba người tiếp tục xuất phát. Hà Yến Quy lại dẫn đường phía trước, hai người theo sát phía sau, tiện thể nghe hắn giảng giải sơ lược về trận pháp. Những điều hắn nói, kỳ thật Hà Miểu Miểu đều từng học qua. Nàng từng đọc rất nhiều ngọc giản ở Hạc Sơn phái, ghi nhớ vững vàng các nền tảng trận pháp, phù lục, luyện đan, luyện khí.. để ngày sau có thể hiểu sâu hơn. Thế nhưng giữa nàng và trận pháp như có mối thù oán từ kiếp trước, rõ ràng bỏ nhiều công sức nghiên cứu, vẫn chỉ dừng lại ở mức nhập môn. Lúc này Hà Yến Quy giảng giải thao thao, nàng cũng chỉ nghe như gió thoảng qua tai, trong lòng lại đang mưu tính một chuyện khác. Nếu hắn có quan hệ mật thiết với Hà Yến Tâm, vậy thì đến lúc rẽ đường khác, nàng sẽ tìm cách bỏ rơi hắn. Nếu hắn từng có ân oán với Hà Yến Tâm, vậy càng tốt-nàng sẽ khéo léo khơi gợi, xem có thể lợi dụng được hắn hay không. Nhờ có thần thức phục hồi, lại được Hà Yến Quy dẫn đường, chẳng mấy chốc ba người đã đến khu vực trung tâm Hồng Phong Lâm. Hà Miểu Miểu thậm chí nghe được tiếng nước quen thuộc, cả hương thơm nhè nhẹ từ linh hoa gần sơn động. Nhưng nàng không có ý dạo thăm chốn cũ-lần này trở lại nơi này, chỉ là để tìm đường thoát thân. Trận pháp mà Hà Yến Tâm bày ra phức tạp vô cùng, có thể vào nhưng tuyệt không thể ra. Con đường duy nhất là đi đúng tuyến, nếu rẽ nhầm, kết cục chỉ có một: Cửa tử. Nàng đang định mở lời bàn bạc đường đi, chợt nghe Hà Yến Quy thở dài: "Xem ra.. nơi ấy không còn nữa rồi. Hà tiên tử, ngươi có biết nàng hiện giờ ở đâu không?" Lòng Hà Miểu Miểu run lên. Tự nhiên nàng hiểu người hắn nhắc đến là Hà Yến Tâm, chỉ là nhất thời chưa biết nên trả lời thế nào. "Ngươi yên tâm. Dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không ép hỏi." Hà Miểu Miểu ngập ngừng hỏi lại: "Tiền bối.. có mối thù oán với nàng sao?" ".. Ừm. Cũng có thể xem là một ít tư oán." "Vậy.. tiền bối định tìm nàng báo thù?" Hà Miểu Miểu mừng thầm. Nếu có thể lôi kéo một tu sĩ Kết Đan như Hà Yến Quy cùng hành động, đại kế báo thù chẳng phải càng thêm chắc chắn? Ai ngờ Hà Yến Quy chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói ôn hòa: "Ta chỉ muốn khuyên nàng buông bỏ chấp niệm, quay đầu là bờ." "..." Máu trong người Hà Miểu Miểu như sôi lên. Nàng suýt nữa bật mắng: Ngươi thật sự có vấn đề đấy à? Nhìn vẻ mặt hắn, không giống đang nói đùa-thậm chí còn mang dáng vẻ lòng ta mang chứa cả thiên hạ. "Tiền bối, đạo bất đồng khó thể cùng đi. Chúng ta xin phép đi trước. Bạch đạo hữu, đi thôi!" Bạch Mộc Hà ngập ngừng nhìn Hà Yến Quy một cái, thấy hắn chỉ lộ vẻ tiếc nuối và thương xót, không hề ngăn cản, nàng mới khẽ cúi đầu chào, nhanh chóng đuổi theo Hà Miểu Miểu.