Tự Truyện Rồi Sẽ Ổn Thôi - Luna Trần

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi nguyệt trần 1303, 29 Tháng sáu 2025 lúc 12:13 PM.

  1. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    118
    Rồi Sẽ Ổn Thôi

    [​IMG]


    Tác giả: Luna Trần

    Thể loại: Tự truyện, tâm sự

    * * *​

    Chúng tôi gặp nhau ở một quán chay quen thuộc, nằm ở ngoại ô thành phố.

    Mỗi lần hội ngộ, chẳng cần hẹn trước, cứ thế mà tìm đến đúng chiếc bàn cạnh ô cửa kính ấy.

    Chị Thơ ăn chay trường hơn mười năm. Còn chúng tôi, ban đầu chỉ vì chiều chị, sau lại quen với vị thanh đạm của đậu hũ chiên sả và mùi trà sen thoảng nhẹ.

    Thế là thành luật bất thành văn: Cứ họp nhóm là lại ăn chay.

    Có lẽ sau nhiều biến cố, người ta mới hiểu rằng:

    Thứ khiến lòng nhẹ đi, đôi khi không phải là món ngon, mà là không khí quanh bàn, và những người.. ta có thể cùng thở một cách thật lòng.

    Chúng tôi từng là đồng nghiệp, làm chung ở một công ty lữ hành.

    Từng mắc mưa giữa những tour du lịch cao điểm, từng mơ về cùng một vạch đích mang tên "Sự nghiệp".

    Giờ thì mỗi người một ngả.

    Trâm vẫn xinh xắn, lanh lẹ, làm sale cho một khách sạn bốn sao.

    Chị Thơ làm chủ công ty dịch vụ kế toán, lúc nào cũng bận bịu, nhưng thần thái vẫn điềm nhiên như cũ.

    Còn tôi, cái đứa từng thề sống chết với ngành khách sạn, giờ ngồi yên ổn tính nguyên vật liệu cho một công ty FDI, ngày qua ngày giữa những con số.

    Và chị Nhung.. người đẹp nhất nhóm, thì giờ chẳng làm gì cả. Mới ly hôn.

    Vừa ngồi xuống bàn, cả nhóm đã rộ lên trêu tôi:


    "Ê, nhớ không? Đứa nào từng thề có chết đói cũng không làm trong khu công nghiệp?"

    Tôi cười hề hề:

    "Thì.. vạn vật đều đổi thay mà. Người sống phải biết thuận theo thời thế."

    Tiếng cười bật ra, giòn tan. Như thể, những năm tháng cũ chưa từng làm ai mỏi mệt.

    Thật ra, từ ngày tôi làm việc ở khu công nghiệp, cách trung tâm Thành Phố hơn ba mươi cây số. Chúng tôi cũng ít gặp nhau. Chỉ còn vài dòng tin nhắn trong nhóm Zalo. Lâu lắm rồi mới có dịp tụ họp đông đủ.


    "Trâm, khi nào lấy chồng?"

    Tôi hỏi vu vơ.

    Trâm nhún vai, cười cười:


    "Thôi má, đang tuổi ăn tuổi lớn, lo gì chuyện chồng con. Má lo má trước đi."

    Tôi bật cười:

    "Chị kết hôn rồi mà. Kết hôn với tiền bạc. Không nhớ hả?"

    Chị Thơ đang rót trà, nghe vậy liếc nhìn tôi:

    "Lâu rồi không gặp, em vẫn vậy ha.. mở miệng ra là tiền. Kiên định ghê."

    Tôi nhún vai, nhe răng cười vô tội.

    Lúc ấy, chị Nhung - người nãy giờ vẫn im lặng, mới khẽ nói:


    "Thực dụng như nó, tốt mà.. đỡ khổ."

    Giọng chị nhẹ như gió thoảng. Vẫn là cái giọng nền nã, điềm đạm, mà tôi từng mê đắm khi mới quen chị.

    Tôi nhìn chị.

    Chị Nhung của tôi, vẫn đẹp đến nao lòng.

    Không phải kiểu đẹp trong veo, mà là vẻ quyến rũ của một người đàn bà từng đi qua đủ nồng nàn, đủ mất mát: Đài các, sâu sắc, từng trải nhưng không hề cũ.

    Chị từng là mẫu hình lý tưởng trong lòng tôi.

    Hôn nhân của chị là điều tôi từng hướng đến.

    Vợ đẹp, con ngoan, chồng thành đạt. Một bức tranh tưởng như hoàn hảo.

    Vậy mà cuối cùng, người rời khỏi bức tranh ấy.. lại là chị.

    Ban đầu, chuyện ly hôn chỉ có chị Thơ biết.

    Tôi và Trâm không hay.

    Mãi sau, chị Nhung mới nhắn vào nhóm:


    "MẤY ĐỨA. CHỊ ĐÃ LY HÔN RỒI."

    "Chị ổn. Ai rồi cũng sẽ ổn.. để còn sống tiếp. Đúng không?"


    Hôm nay, chị nhìn chúng tôi, giọng chậm rãi:

    "Muốn nghe không? Chuyện chị đã ly hôn ổng thế nào."

    Tôi và Trâm nhìn nhau, rồi gật.

    Chị ngồi thẳng lưng, mắt nhìn ra ô cửa kính. Giọng nhỏ, nhưng rõ từng chữ.

    Mỗi câu như một lát cắt, lặng lẽ mà rát lòng.

    "Khi ổng không còn nhìn chị nữa. Khi chị biết ổng và con nhỏ đó đã ngủ với nhau.. không chỉ một lần. Mà là năm, sáu lần. Chị hiểu, người đàn ông đó.. không còn là của mình."

    Chị nói điều đau lòng ấy bằng một vẻ bình thản đến tàn nhẫn, như thể mọi cảm xúc đã bị rút sạch từ lâu.

    Tôi lặng người. Trong đầu hiện lên hình ảnh anh Hùng - chồng cũ của chị. Người đàn ông phong độ mà tôi và Trâm từng trầm trồ.

    Ánh mắt anh khi nhìn chị. Cái cách anh cầm ô, anh vuốt tóc chị.

    Từng là ngôn tình đời thực, từng là định nghĩa vững chắc cho hai chữ "Tình yêu".

    Vậy mà..


    "Chị thấy nhục nhã, căm hận. Nhưng vẫn níu kéo. Vì Bin. Chị biết cảm giác lớn lên trong một gia đình đổ vỡ nó lạnh lẽo thế nào."

    Nói tới đó, giọng chị hơi nghẹn lại. Không ai lên tiếng.

    Không gian lặng đi.

    Mùi trà sen vốn dịu, mà lúc ấy tôi lại thấy chát nơi đầu lưỡi.

    Chị kể tiếp về việc tìm đến nhà ba mẹ cô gái kia.

    Về những lời xin lỗi, những cúi đầu của người lớn.

    Về sự trống rỗng sau cuộc "chiến thắng" cay đắng đó.

    "Sau đó, anh Hùng trở về. Không hoa, không xin lỗi. Chỉ đứng ở cửa, ôm cái vali cũ."


    "Tối đó, chị nấu cơm như thường.

    Không hỏi. Không trách. Không khóc.

    Chỉ có mẹ cô gái kia gọi đến, nghẹn ngào:


    " Tôi xin cô, nếu có thể.. xin hãy thương con bé. Nó còn non quá. Xin anh Hùng buông tha cho nó đi. "

    Buông tha. Từ chính miệng một người mẹ, xin cho đứa con gái mình được buông tha khỏi mối tình sai trái.

    Chị im lặng rất lâu sau cuộc gọi ấy.

    Không thấy đắc thắng. Chỉ thấy trống rỗng."

    "Ban ngày, mọi thứ bình thường. Anh Hùng chơi với con, nấu cơm, cười nói.


    Nhưng ban đêm.. tụi chị nằm quay lưng nhau. Không một ánh nhìn.

    Chị không khóc. Chỉ là.. chết thêm một chút trong lòng."

    Câu ấy của chị khiến hơi thở của tôi như nghẹn lại.

    Tôi quay sang, thấy Trâm cúi mặt. Mái tóc dài che đi đôi mắt hoe đỏ.

    "Có một đêm, chị không chịu được nữa. Chị ngồi dậy, nhìn vào bóng lưng của ảnh, rồi nói: 'Hùng.. nhìn em này.'


    Chị biết ảnh không ngủ. Nằm lâu như thế, hơi thở vẫn đều, nhưng mí mắt cứ giật nhẹ. Đó không phải là giấc ngủ của người yên ổn.

    Nhưng ảnh không nhúc nhích. Không đáp. Không quay lại. Chỉ co người lại như một kẻ bị dồn vào một góc, và giả vờ không nghe thấy tiếng gọi của chính lương tâm mình.

    Chị vẫn tiếp tục nói, như cố xé toạc cái khoảng cách vô hình đang chen giữa hai người:

    " Anh nhìn em đi. Dù chỉ một lần.. Bằng đôi mắt từng nhìn em năm năm về trước. Bằng cái ánh nhìn mà ngày đó anh đã dùng để thề: Sẽ không bao giờ làm em khóc. "

    Anh Hùng vẫn lặng im. Không một cử động. Cái bóng lưng của anh.. lúc ấy chẳng khác nào một bức tường. Lạnh. Vững. Và vô hồn.

    Chị nhớ lúc đó, chị đã bật cười. Không phải cười chế giễu đâu. Mà đôi khi, đau quá, người ta chẳng thể làm gì khác ngoài cười.

    " À.. chắc anh giận em. Giận vì em đã cắt ngang mối tình đẹp đẽ của anh với cô bé đó.. Phải không?'

    Lúc này, tôi không rõ chị đang hỏi anh, hay đang mổ xẻ chính vết thương của mình. Một cách tàn nhẫn, nhưng đầy tỉnh táo.

    "Anh hận em.. Vì em không câm lặng như những người vợ cam chịu ngoài kia? Vì em dám bước vào nhà ba mẹ người ta, nói cho họ biết con gái họ là kẻ thứ ba? Vì em không chết đi trong im lặng, như anh mong muốn?'

    " Anh nói cô ta đơn thuần. Còn em thì phức tạp. Phải.. em đã sống đủ lâu để biết: Người ta chỉ đơn thuần khi họ chưa từng bị phản bội. "

    'Hùng.. nếu đã quay về đây, thì ít nhất, một lần thôi, anh có thể nhìn em.. Không phải bằng ánh mắt của người đàn ông từng yêu.. Mà là bằng ánh mắt của một con người được không?'

    Vẫn không một tiếng trả lời.

    Chị lặng đi một lúc. Rồi nằm xuống. Không quay lưng nữa. Chị nằm nghiêng, đối mặt với cái lưng của chồng. Đối mặt với khoảng trống vô hình. Với đêm tối. Và với nỗi buốt lạnh đang dâng lên trong lồng ngực.

    Dường như, không ai trong hai đứa chị ngủ được trong đêm đó.

    Sau đó, chị không cố nữa.

    Không níu. Không hỏi.

    Không cần thêm bất cứ minh chứng nào để hiểu rằng:

    Khi một người đã không còn ở lại bằng trái tim, thì thân xác họ ở cạnh cũng chỉ là cái bóng.

    Ly hôn là lẽ tất yếu.

    Không to tiếng. Không ồn ào.

    Chị được quyền nuôi con, giữ lại nhà, và một khoản trợ cấp như một lời xin lỗi muộn màng.


    Vài tháng sau, chị nghe tin họ quay lại với nhau.

    Chị từng đau. Từng thức trắng, vào trang cá nhân của cô gái kia, chụp ảnh, rồi lại xóa.

    Từng mong họ tan nát.

    Từng tự hỏi: Phải chăng vì chị phức tạp quá nên anh cần một người đơn giản hơn?"


    "Chị từng gục, mấy đứa à."

    "Có những đêm, chỉ muốn biến mất khỏi thế gian này."

    "Nhưng rồi chị tìm đến thiền.

    Đọc kinh. Hít thở.

    Không phải để quên đau, mà để học cách sống cùng đau mà không để nó dìm mình xuống."


    "Một ngày nọ, chị nhìn mình trong gương.

    Tóc cắt ngắn hơn. Ánh mắt vẫn mỏi mệt. Nhưng môi đã thôi run khi cười.


    Chị hiểu: Mình đã vượt qua.

    " Không phải hết đau. Chỉ là.. nó không còn quật ngã được chị. "

    * * *

    Chúng tôi ngồi đó. Không ai nói gì.

    Chị Thơ nắm lấy tay chị Nhung. Cái siết nhẹ, mà đủ để nói: " Nhung không một mình. "

    Tôi đưa tách trà lên môi, giấu đôi mắt ướt sau làn khói mỏng.

    Món ăn được dọn lên. Nhưng không ai buồn động đũa.

    Chúng tôi chỉ lặng im. Nghe chị kể về cuộc sống mới.

    Một cuộc sống không còn anh Hùng.

    Giọng chị đều đều. Không trách. Không hận.

    Như thể cơn bão đã trôi qua. Chỉ còn lại chút gió rì rào.. giữa bình yên cô đơn đến nao lòng.


    * * *

    Bên ngoài, chuông gió leng keng.

    Gió thổi nhè nhẹ trong buổi trưa hạ oi nồng, mang theo mùi trầm lảng bảng.

    Một bản nhạc không lời đang vang lên đâu đó.

    Tiếng piano rơi chậm, như những giọt ký ức tan vào không trung.

    Khung cảnh yên bình đến lạ.

    Mà sao.. đến hít thở, tôi cũng thấy nhói lòng.


    Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.. đúng không?

    Tôi tự hỏi lòng mình như vậy.

    Dẫu có lúc đau đến mức tưởng như chết đi sống lại.

    Có lúc trái tim vỡ ra từng mảnh vì chính những điều từng đẹp đẽ nhất.

    Nhưng rồi sẽ ổn thôi.. phải không?

    Miễn là ta đủ dịu dàng, đủ kiên nhẫn với chính mình.

    Tôi chợt nhớ đến một đoạn lời hát cũ, ai đó từng khe khẽ ngân:


    " Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương

    Như ai đó đã từng nói

    Ừ thì.. tin vậy đi

    Cứ tin, dẫu cho

    Niềm tin dần xa xôi.."


    Tin.. dù chỉ để tiếp tục sống.

    Tin.. để giữ lấy những ký ức đẹp một thời đã qua..

    Dù có đôi khi.. chính những ký ức ấy khiến mình rơi nước mắt.

    Chỉ cần chúng tôi vẫn còn ngồi lại với nhau.. giữa tiếng chuông gió nhẹ tênh, hương trầm lảng bảng, và còn đủ dịu dàng để tin vào điều ấy..

    Mọi vết thương rồi sẽ được thời gian chạm khẽ mà lành.

    * * * Hết***


    .
     
    iam.wonwoo, MTrang1102, Can Qua3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2025 lúc 10:02 PM
  2. Rewrite4future

    Bài viết:
    299
    Rewrite viết truyện ngắn đầu tiên vào năm lớp 9, thầy cho 9 điểm. Bài làm được các bạn trong lớp chia nhau mượn về đọc, sau đó không thấy trả lại. ^^ Nhưng không sao, "Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.. đúng không?". Chúc bạn sớm có tác phẩm ưng ý nhé!
     
  3. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    471
    Nguyệt Trần ơi, mình thực lòng muốn hỏi nhỏ bạn một câu, tác phẩm thế này bạn lo người đọc "hụt hẫng", "lo chiếm mất không gian của tác phẩm đúng nghĩa"... Vậy... mình muốn hỏi, theo bạn thì như thế nào mới là một tác phẩm đúng nghĩa trong mục "truyện ngắn"?

    Thực ra, theo mình thì không gian "truyện ngắn" nó rộng mở lắm, nó không hẹp hòi đến mức chỉ đủ chỗ dành cho những tác phẩm được cho là có giá trị cao cả thiêng liêng.

    Một chút trầm tư, đôi lời tâm sự... đối với riêng mình thì tất cả những bộ truyện do một tác giả tự sáng tác hay đang viết về chính bản thân đều đáng giá và đáng được chia sẻ.

    Bạn chẳng phải nói rằng bạn tự nhận đã viết bằng cả trái tim sao? Vậy sao bạn phải rụt rè giấu nó vào mục "nhật kí"?

    Mình không biết mod nào đã chia sẻ kinh nghiệm với bạn rằng muốn viết được truyện hay thì nên bắt đầu từ nhật kí, ổn rồi mới đến tản văn, truyện ngắn, truyện dài nhưng theo mình hiểu thì ý của mod ấy không có nói là các tác phẩm đầu tay của bạn nhất định phải "gắn mác" tại mục nhật kí. Đọc nhiều viết nhiều mình nghĩ thật đúng, nhưng tác phẩm đã viết ra, chỉ cần đúng nội quy chúng ta đều có thể đăng vào những chuyên mục phù hợp để chia sẻ cho nhiều người biết đến, như vậy mới có nhiều cơ hội trao đổi chứ?

    Nói đến đây, mình tự thấy thật là xấu hổ. Trước giờ mình nghĩ gì là viết lấy, chưa từng cân nhắc xem nó có thật sự "đúng nghĩa" như bạn nói không nữa. Người như mình có khi mới là người "chiếm nhiều không gian" nhỉ? Hi hi...

    Nói vui vậy nhưng thực lòng mình thấy truyện của bạn viết hay và cuốn lắm. Chẳng cần quan tâm nó "thật" đến đâu nhưng kì thực thì vô cùng cảm động, đi sâu vào lòng người.

    Mà mình đoán nha, có lẽ nguyệt trần 1303 vì có nhiều người bạn nhẹ nhàng và giàu chất thơ như vậy nên cách viết truyện của bạn càng trở nên tinh tế như vậy. Thật lòng ngưỡng mộ bạn quá! Hi hi

    Chúc mọi chuyện không vui sẽ sớm qua đi, chúc bạn cùng nhóm bạn luôn vui vẻ và tìm được hạnh phúc!
     
    Rewrite4future thích bài này.
  4. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    118
    Bạn từng đọc qua truyện SƯƠNG ĐỎ của ss THUỶ THÀNH (thật ra là các series về dã sử của THUỶ THÀNH) hoặc fic four season in the sky của ASTER chưa, hồi nhỏ trót đọc nên xem mấy tác phẩm đó là thánh kinh, là tiêu chuẩn. Mình tự thấy các câu chuyện của mình, nó chưa hoàn chỉnh, mình muốn nhiều hơn thế. Như cái cách ss Aster đã viết, là rung động tới tận tâm can, nên mình vẫn rèn luyện, khi mình thấy nó ổn, mình sẽ đưa vào truyện. Còn bây giờ thì chưa đó bạn

    Cảm ơn bạn đã theo dõi và ủng hộ. Thực sự cảm ơn bạn.
     
    Chì ĐenHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    118
    Với đúng là trong thực tế, vòng bạn bè của mình cũng rộng, ở đâu cũng có dấu răng. Chắc do mình dễ kết bạn.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    471
    Mình hiểu ý bạn muốn nói là gì. Ý bạn có phải là bạn thấy tác phẩm của bạn chưa hoàn hảo, vẫn chỉ tính như "bản nháp" nên chưa muốn đăng thành truyện chính thức phải không?

    Thực ra đối với những người yêu sự hoàn mĩ, việc này rất dễ hiểu. Thế nhưng bạn có từng nghĩ rằng, thực ra trên đời chẳng có gì là hoàn hảo hay trọn vẹn cả. Những tác phẩm bạn cho là "thánh kinh", là "tiêu chuẩn", đối với chúng ta có lẽ là tốt nhất, là cột mốc chúng ta hướng tới nhưng có khi trong lòng tác giả, chúng vẫn thiếu hụt, vẫn chưa toàn vẹn ở điểm nào đó thì sao? Nhưng nó vẫn là kinh điển trong lòng chúng ta đấy thôi!

    Vậy nên tác phẩm do bạn viết bạn thấy chưa hoàn mĩ nhưng đối với một số người (như mình chẳng hạn... khè khè...), nó rất đáng để đọc, để học hỏi. Nên theo mình nghĩ, bạn đã cố gắng viết thì hãy mạnh dạn chia sẻ nó, để cho nhiều người cùng biết đến. Truyện hay hay không hay là do đọc giả đánh giá, không phải do bản thân tác giả tự nhận xét.

    Huống chi, bạn cũng nói rồi, truyện bạn viết là câu chuyện thực tế, nó không phải "bản nháp" gì cả, nên đừng vội "ẻm" nó đi chứ? Dù bạn viết để tâm sự hay với lý do gì đó, nhưng đã viết nên thì sao còn phải "ém xuống"? "Ém xuống" như vậy, những người muốn đọc thoải mái như mình sẽ cảm thấy rất là "ức chế"! Ha ha...
     
  7. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    118
    Mình có ém nó đâu, vẫn post lên diễn đàn đó, chẳng qua không bỏ vào mục truyện thôi, tại thấy.. Chưa tới lúc, đang mài dao thôi.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    471
    Ui, vậy là mình đoán "trúng phốt" rồi nha! Hì hì..

    Thực ra mình rất ngưỡng mộ với những người có vòng bạn bè rộng rãi như các bạn. Nhất là khi những người bạn ấy thật nhạy cảm, thật trữ tình, làm cảm hứng viết truyện được luôn. He he..

    Nói thật, có lẽ do mình không phải một người bạn tốt, cả đời chỉ có vài người có thể được coi là bạn thực sự, đổi không được, có nhân cũng chẳng mọc thêm, buồn quá hà.. Nhiều khi thấy buồn mà ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn chỉ thấy mấy gương mặt nhìn đã nhẵn bóng, chuyện của mình chưa cần nói ra họ đã biết tỏng từ đầu!

    Thế là thực tế gần như mình chả biết tâm sự cùng ai nữa, đành nên đây gõ gõ, viết viết giống như mình cũng đang tâm sự với ai đó vậy. Đôi khi nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Thế nên, truyện mình viết chẳng đâu với đâu, phụ thuộc hết vào tâm trạng trước khi mở máy. Vậy nên nó cứ "đơ đơ" theo một mô típ, vì cuộc sống thật của mình ít khi có sự thay đổi. Nhiều khi viết rồi tự đọc cũng cảm thấy nhàm, hí hí. Vậy mà vẫn thích viết hà.. hihi..
     
  9. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    471
    Oa.. thật là đáng sợ! Sao viết truyện bạn nguyệt trần lại phải "mài dao" thế? Định sẵn sàng đứng ra "chiến đấu" cùng với đọc giả à? Eo ui, thật đáng sợ nhưng vẫn mong chờ.. hí hí..

    Mà ra truyện nhanh đi bạn ưi, mình mê mấy câu truyện thật của bạn rùi đó! Tình cảm lại xúc động quá mà..

    Mà chị gái tên Nhung trong truyện giờ sao rùi? Chị ấy có ý định tìm người mới để quên đi chuyện cũ không?

    Nghĩ lại cũng thấy tủi thân thay cho chị ấy. Mình nghĩ chị ấy chắc vẫn yêu chồng lắm, chẳng qua không còn giữ được tình cảm nên mới lựa chọn ra đi. Cũng tội đứa nhỏ nữa.. Sao tình yêu giống như ngôn tình vậy mà có thể hoàn toàn thay đổi sau chỉ năm năm chứ? Anh chồng sao có thể vừa đa tâm lại vừa vô tâm như vậy nhỉ?

    Đúng là, tình yêu đến hôn nhân của mỗi người chính là một canh bạc hợp pháp trong đời không hơn không kém! Có người "thắng đậm", có người coi như "hòa vốn", cũng có người "thua lỗ nặng nề"..
     
    nguyệt trần 1303 thích bài này.
  10. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    118
    Khi bạn gặp được nhiều người, trải qua nhiều chuyện, bạn sẽ có nhiều góc nhìn, và trải nghiệm phong phú. Cuộc sống của mình chính là vậy đó, cũng xem như muôn màu muôn sắc đi.

    May mắn gặp được nhiều người, lắng nghe nhiều câu chuyện.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...