Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 251: Luận về một trăm kiểu hiến máu (18)

[BOOK][HIDE-THANKS]Hạ Di Dạ thay xong quần áo đi ra, hắn vẫn đeo chiếc mặt nạ kia, những người qua lại xung quanh thỉnh thoảng cũng có thể thấy người đeo, cũng không có gì đột ngột.

Kiệt Tây lấy được phương thức liên lạc, lúc này rất tự giác rời đi, nhường không gian cho hai người nói chuyện.

Ánh mắt Hạ Di Dạ dừng trên cổ tay Linh Quỳnh, Linh Quỳnh theo ánh mắt hắn nhìn xuống, giơ tay lên: "Đẹp không?"

".. Ừm."

Hạ Di Dạ thu hồi tầm mắt, mặt căng thẳng, "Sao cô phát hiện ra tôi?"

"Em đi theo anh vào mà." Linh Quỳnh cong mắt cười.

Hạ Di Dạ: "Cô giúp tôi, sẽ rước rắc rối vào người."

"Không sao, em giải quyết được." Linh Quỳnh dùng đầu ngón tay gảy hạt trên vòng tay, nói rất trấn định.

Hạ Di Dạ nghĩ đến thân phận của cô, quả thật không cần hắn phải lo lắng.

Yết hầu Hạ Di Dạ khẽ động, hỏi: "Cô không sợ sao?"

Cô bé nghiêng đầu, trên khuôn mặt ngây thơ vô tội tràn đầy tin tưởng: "Em đã nói rồi, ca ca làm gì cũng đúng. Chắc chắn là người kia bắt nạt ca ca!"

"..."

* * *

Tân Khắc Lai đến tìm Linh Quỳnh, nói buổi đấu giá bắt đầu rồi.

Linh Quỳnh kéo Hạ Di Dạ cùng đi, Hạ Di Dạ cúi đầu, có mặt nạ che chắn, Tân Khắc Lai cũng không nhận ra.

Hắn nghi ngờ đánh giá Hạ Di Dạ hai mắt, "Hứa quản sự, vị tiên sinh này.."

"Ồ, người bên kia mang ra." Linh Quỳnh chỉ ra phía sau viện, "Kiệt Tây nói có thể mang đi."

Kiệt Tây?

Sao cô ta quen người này..

Tân Khắc Lai đương nhiên biết phía sau là hoàn cảnh gì, người từ đó mang ra, là người như thế nào không cần nói cũng hiểu.

Sao cô ta lại chạy ra phía sau đó.. vừa nãy hắn nghe nói phía sau xảy ra chuyện.

Tân Khắc Lai thăm dò nói: "Hứa quản sự, cô còn nhỏ mà nhỉ?" Mới tí tuổi đã bắt đầu chơi con trai rồi!

Linh Quỳnh trừng mắt: "Nhỏ thì sao? Nhỏ thì không xứng sao?"

"Tôi không có ý đó.. Hứa quản sự thích thì cứ mang theo đi." Tân Khắc Lai vội vàng chuyển chủ đề: "Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, ta dẫn Hứa quản sự qua đó."

Buổi đấu giá ở trên lầu, người vào đều là các đại lão trong giới.

Huyết tộc và nhân loại ngồi lẫn lộn, không có phân biệt đặc biệt.

Vị trí Tân Khắc Lai sắp xếp ở hàng thứ hai.

"Hứa quản sự, hân hạnh."

"Hứa quản sự, cô cũng đến xem sao?"

Linh Quỳnh đi vào, có người chào hỏi cô, đều là những người trước đây đã gặp.

Sau khi Linh Quỳnh ngồi xuống, những người chào hỏi mới tản đi.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Di Dạ liền muốn buông Linh Quỳnh ra, Linh Quỳnh nắm chặt lấy hắn, ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói.

"Ca ca, giả vờ một chút đi, bị người ta phát hiện thì không hay."

Ánh mắt Hạ Di Dạ quét qua bốn phía, cuối cùng không rút tay ra, để cô nắm lấy.

Linh Quỳnh quay đầu hỏi Tân Khắc Lai ngồi phía sau: "Mọi chuyện đã xử lý xong chưa?"

"Hứa quản sự yên tâm, đều đã xử lý xong, ra mắt áp chót." Tân Khắc Lai lập tức đảm bảo với Linh Quỳnh.

* * *

Vật phẩm đấu giá lần này, phần lớn là liên quan đến huyết tộc, có người mua về sưu tầm.

Ngoài ra còn có một số châu báu thư họa.

Linh Quỳnh đối với những thứ này đều không hứng thú, nghe mà ngáp liên tục.

Linh Quỳnh lật xem quyển sách nhỏ Tân Khắc Lai đưa sau đó, bây giờ còn chưa được một nửa..

Linh Quỳnh lật thêm hai trang, nhìn thấy mục tiêu hôm nay của mình.. giá khởi điểm làm cô giật mình.

Cô cảm thấy mình có lẽ không mua nổi.

Cho dù bán bình máu kia cũng căn bản không đủ..

Cái này mẹ nó là một tòa cổ bảo đó!

Cổ bảo thật sự!

Thẻ cô rút được chỉ hiển thị nhà của Hạ Di Dạ trên màn hình đấu giá, toàn cảnh đều không hiển thị.

Cô tưởng chỉ là một căn biệt thự bình thường gì đó.

Ai mẹ nó nghĩ tới lại là một tòa cổ bảo thật sự.

Xong đời rồi..

Linh · nghèo rớt mồng tơi · Quỳnh hoảng hốt cực độ.

Bố đi đâu kiếm ra nhiều tiền như vậy?

Đấu giá có trả góp được không?

【Thân thân, có thể vay đó. 】

Cái quái gì? Các người còn cho vay nặng lãi à?

【Thân thân, chúng tôi không lấy lãi đâu. 】 Nhấp Nháy nói: 【Mục tiêu của chúng tôi là để người chơi có trải nghiệm tốt hơn. 】

Linh Quỳnh: "..."

Chẳng lẽ có cái hố nào khác?

【Thân thân, ngài đừng nghĩ về chúng tôi như vậy. 】 Nhấp Nháy ủy khuất.

Linh Quỳnh: ".. Ha ha."

【Vậy ngài có vay không? 】

"..."

Đấu giá còn hai món nữa là đến.

Linh Quỳnh cảm thấy không ổn, Nhấp Nháy Cẩu tử chắc chắn đang đào hố.

Nếu không sao lại có chuyện tốt như vậy?

Bố đây không cần!

* * *

Mười phút sau, Linh Quỳnh nhìn số dư vừa nhận được mà trầm tư.

Làm game đúng là sướng, muốn bao nhiêu tiền, trực tiếp sửa đổi dữ liệu là có.

Linh Quỳnh nợ một khoản tiền khổng lồ thở dài, chán nản đóng quyển sách nhỏ lại, nắm lấy tay Hạ Di Dạ, tự cổ vũ mình.

Chẳng phải chỉ là chút tiền lẻ sao?

Bố đây kiếm lại được!

Nuôi con không dễ, hy vọng con đối tốt với bố chút đi..

"Sau đây xin mời xem món đấu giá tiếp theo." Người đấu giá ra hiệu về phía màn hình lớn, trên đó trước tiên hiển thị nội cảnh một khu vườn, cảnh quan đẹp mắt, nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Sau đó từ từ nâng cao kéo ra toàn cảnh.

Toàn cảnh hiện ra, những người phía sau lập tức bàn tán xôn xao.

Hạ Di Dạ nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đồng tử ánh lên sự suy tàn của tòa cổ bảo, sâu thẳm lạnh lẽo.

"Nơi này tin rằng không ít vị ở đây đều rất quen thuộc, tòa cổ bảo này là một trong những lâu đài cổ xưa nhất của huyết tộc, nó được kiến trúc sư nổi tiếng của huyết tộc thiết kế, mất mười năm để xây dựng.."

Người đấu giá kể lại lịch sử của tòa cổ bảo.

"Hiện tại chủ nhân của tòa cổ bảo vì một số nguyên nhân không thể ở nữa, cho nên mới xuất hiện ở đây."

Người đấu giá nói rất hăng say, nhưng những người bên dưới bàn tán, người muốn đấu giá dường như không nhiều.

Hạ Di Dạ vẫn luôn nhìn những hình ảnh tòa cổ bảo đang chuyển đổi trên màn hình, mắt cũng không chớp lấy một cái.

"Đừng có lừa chúng ta, chỗ đó bị cháy mất một nửa rồi!" Cuối cùng có người lên tiếng, "Cái giá này căn bản không đáng."

Bị huyết tộc vạch trần ngay tại chỗ, người đấu giá có chút lúng túng, "Phần chính không bị hư hại, chỉ cần tu sửa một chút là có thể giống như trước đây."

"Tu sửa xong có thể giống như lúc hoàn chỉnh sao? Hơn nữa chỗ đó ai dám đến ở, chết.."

Huyết tộc đang nói im bặt, không nói tiếp.

Nhưng những huyết tộc này tỏ vẻ sẽ không đấu giá.

Tòa cổ bảo này hiện tại đã có chủ nhân, hắn còn không cần, chứng minh tòa cổ bảo đó không phải là thứ tốt lành gì.

Căn bản không có giá trị.

Bây giờ còn mang ra đấu giá, coi bọn họ những huyết tộc này là kẻ ngốc sao!

Một số người thuộc nhân loại có chút động lòng, nghe lời của huyết tộc, lúc này cũng chùn bước.

Người đấu giá không ngờ lại xảy ra tình huống này, vội vàng tìm người liên hệ với chủ nhân hiện tại của tòa cổ bảo.

Năm phút sau, giá khởi điểm trên màn hình giảm đi một nửa.

"Tiếp theo đi, chúng ta không đấu giá cái này, xui xẻo!" Có huyết tộc trực tiếp hô.

Người đấu giá: "..."

Giá khởi điểm giảm xuống hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không có ai trả giá.

【Thân thân, ngài không đấu giá sao? 】

Linh Quỳnh ngồi vững như núi, hoàn toàn không có ý định đấu giá.

Cuối cùng người đấu giá đành phải bỏ qua, bắt đầu món đấu giá tiếp theo.

Ánh mắt Hạ Di Dạ rũ xuống, nhìn hoa văn trên thảm.

Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không biết có phải cô ảo giác không, cô cảm thấy nhóc con lúc này có chút thất vọng.

Nhìn thấy nhà mình bị đấu giá.. trong lòng khó chịu cũng là lẽ thường.

Thương nhóc con.

Cái gì cũng muốn mua cho nhóc con![/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 252: Luận về một trăm kiểu hiến máu (19)

[BOOK][HIDE-THANKS]"Tiếp theo là món đấu giá áp chót của chúng ta."

Ba món đấu giá cuối cùng đều không được giới thiệu trong tập sách, mọi người đều không biết là gì.

Nhưng có thể được đặt ở cuối cùng, chứng tỏ đều không phải là những thứ phía trước có thể so sánh được.

Người đấu giá nói một tràng lời thừa, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, nâng cao âm lượng, "Món đấu giá áp chót - huyết dịch thuần chủng!"

Hạ Di Dạ: "!"

Hắn quay đầu nhìn Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh chớp chớp mắt, "Sao vậy?"

"Cái đó.."

Sắc mặt Hạ Di Dạ không tốt lắm, Linh Quỳnh lập tức giả bộ ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Ca ca nói em có thể dùng nó để kiếm tiền mà."

"..."

Kiếm tiền là cô kiếm như thế này sao?

Liên tiếp nhìn thấy hai món đấu giá có liên quan đến hắn ở đây, Hạ Di Dạ nhất thời không biết nên nói gì.

Hắn nhìn chằm chằm Linh Quỳnh một lúc lâu, cuối cùng thu hồi tầm mắt, nhìn lên trên.

Linh Quỳnh ôm cánh tay hắn, "Ca ca giận rồi sao?"

"Không." Dù sao quả thật là hắn đồng ý để cô tùy ý xử lý, hắn không có gì phải giận.

Chỉ là bội phục lá gan của cô lớn.

Vạn nhất bị người ta nhắm vào..

* * *

"Thật sự là thuần huyết sao?"

"Nhiều như vậy.. từ đâu ra vậy?"

"Mấy ngày nay không phải có bán thực phẩm chế tạo từ thuần huyết sao? Giá cả đắt đỏ.. bây giờ lại là một bình lớn như vậy, thuần huyết khi nào thì rẻ mạt như thế?"

"Nếu là thật, tôi ngược lại muốn đấu giá một bình."

"Giá khởi điểm còn chưa ra đâu, cảm giác không rẻ."

Dù sao máu trong bình kia cũng không ít.

Chỉ cần bên ngoài kia thứ pha loãng rồi lại pha loãng rồi lại pha loãng, trộn một hai giọt vào cũng có thể bán ra giá đắt đỏ của hàng xa xỉ.

Huống chi là một bình thuần huyết không pha loãng lớn như vậy.

Người đấu giá giữa tiếng bàn tán của mọi người, tuyên bố giá khởi điểm ba triệu, mỗi lần tăng giá không được ít hơn mười vạn.

Lập tức có huyết tộc giơ bảng: "Ba triệu hai mươi vạn!"

"Ba triệu ba mươi vạn!"

"Ba triệu bốn mươi vạn."

"Ba triệu năm mươi.."

Hạ Di Dạ lần đầu tiên phát hiện máu của hắn đáng giá như vậy.

Trong lịch sử huyết tộc, huyết tộc thuần chủng từng bị huyết tộc vây công, chính là vì máu của bọn họ.

Trong sự kiện đó, huyết tộc trưởng thành thì không sao, nhưng số lượng ấu tể huyết tộc thuần chủng thực lực hơi yếu giảm mạnh.

Mà thuần huyết sinh sản đời sau vốn dĩ đã khó khăn, đến nay đã trở thành giống loài huyết tộc quý hiếm cần được bảo vệ.

Huyết tộc đều không thiếu tiền, cái này gọi giá lên, ai cũng không nhường ai.

Giá cả tăng vọt rất nhanh, Linh Quỳnh cảm thấy mình có lẽ không cần tiền Nhấp Nháy cho cô vay, cũng có thể mua được cổ tòa rồi!

Giá giao dịch cuối cùng là một ngàn năm trăm vạn.

Giá giao dịch cao nhất tối nay.

Linh Quỳnh không hứng thú với món đồ cuối cùng, cô nháy mắt với Tân Khắc Lai, cùng nhau rời khỏi sàn đấu giá.

Linh Quỳnh bảo Hạ Di Dạ ở bên cạnh chờ mình, cô kéo Tân Khắc Lai sang một bên nói chuyện.

"Anh có thể liên lạc được với chủ nhân của cái cổ tòa kia không?"

Tân Khắc Lai mặt đầy dấu chấm hỏi: "Hứa quản sự, cô hỏi cái này làm gì?"

"Mua."

"..."

Tân Khắc Lai cảm thấy cô vừa mới đến đây, không biết tình hình cái cổ tòa kia thế nào, liền đơn giản nói cho cô nghe.

Chủ nhân trước của cổ tòa phạm tội, cổ tòa bị cháy hơn một nửa, những gì nhìn thấy trên hình căn bản không đáng tin.

Hơn nữa đồ vật trong cổ tòa, rất nhiều đã bị phá hủy rồi..

Đó là một đống đổ nát!

"Nhưng tôi thích."

"..."

Thích thì cô muốn mua một đống đổ nát à!

Đã nói với cô đó là một đống đổ nát! Đống đổ nát!

Người khác muốn phá gia chi tử, hắn ngăn cản làm gì, cũng không phải tiêu tiền của hắn.

Nghĩ như vậy, Tân Khắc Lai cũng không xoắn xuýt nữa, "Tôi đi liên lạc ngay đây."

Chủ nhân cổ tòa ở ngay đây, đối phương sảng khoái đồng ý gặp mặt.

Linh Quỳnh bảo Tân Khắc Lai tìm một phòng nghỉ, dẫn Hạ Di Dạ qua đó đợi một lát.

Sắp xếp ổn thỏa cho Hạ Di Dạ, Linh Quỳnh lúc này mới đi gặp chủ nhân hiện tại của cổ tòa.

"Hứa quản sự, lần đầu gặp mặt." Người đàn ông rất trẻ, tướng mạo tuấn mỹ, mái tóc đỏ rực như lửa, cười lên rất ôn hòa.

Linh Quỳnh cảm thấy hắn có chút quen mặt..

Nhưng cô hẳn là chưa từng gặp người này mới đúng.

"Chào anh." Linh Quỳnh lễ phép gật đầu.

"Hứa quản sự mời ngồi." Người tóc đỏ tự tay rót một tách hồng trà, "Hồng trà do nhân loại sản xuất, Hứa quản sự cứ yên tâm dùng."

"Tôi cũng không muốn nói lời thừa với anh." Linh Quỳnh nói: "Cái cổ tòa kia tôi rất thích."

"Ồ?" Người tóc đỏ hơi ngạc nhiên, "Vậy Hứa quản sự vừa nãy sao không đấu giá?"

Linh Quỳnh cười một tiếng, "Tiên sinh cảm thấy nó đáng giá đó sao?"

"..."

Tình trạng hiện tại của cổ tòa thế nào, hắn rõ hơn ai hết.

Linh Quỳnh: "Anh định cái giá đó, chẳng phải là cố ý lừa người sao?"

Người tóc đỏ: "Hứa quản sự không biết đó thôi, cái cổ tòa kia là một trong những cổ tòa cổ xưa nhất của huyết tộc, cho dù bây giờ nó đã hư hỏng, nhưng tôi cảm thấy nó vẫn có giá trị."

Linh Quỳnh chớp chớp mắt, "Đã có giá trị như vậy, vậy sao anh không tự mình giữ lại?"

Người tóc đỏ: ".. Vì một số chuyện riêng tư."

Linh Quỳnh cũng không truy hỏi nguyên nhân gì, "Anh muốn bán đi, nhưng thị trường hiện tại chính là không ai chịu nhận, tôi là người duy nhất."

Người tóc đỏ: "..."

Mặt mày Linh Quỳnh mang theo ý cười, vẻ mặt thành khẩn, "Vậy nên anh mở một cái giá hữu nghị hơn thì sao?"

* * *

Linh Quỳnh nói chuyện xong đi ra, vừa mở cửa đã đụng phải một người.

Linh Quỳnh còn chưa kịp kêu lên, người kia đã la hoảng.

"Má nó, đi đứng kiểu gì vậy, có biết.. là cô!" Áo Nhĩ Đức Tư kinh ngạc nhìn người nhân loại trước mặt.

Linh Quỳnh có ấn tượng với mái tóc đỏ của Áo Nhĩ Đức Tư, "Là anh à."

Áo Nhĩ Đức Tư: "..."

Áo Nhĩ Đức Tư: "Sao cô lại ở đây!"

Linh Quỳnh: "Tại sao tôi không thể ở đây?"

"Áo Nhĩ Đức Tư cậu đang làm gì vậy?" Người tóc đỏ từ bên trong đi ra, thấy em trai mình sắp nổi điên, vội vàng kéo hắn sang một bên, "Hứa quản sự, xin lỗi, thằng nhóc không hiểu chuyện."

Áo Nhĩ Đức Tư: "!"

Hắn biết người phụ nữ này là người của Phân lý xứ, có lẽ có chút địa vị hoặc là con gái của cấp trên nào đó, nhưng quản sự?

Chỉ có cô ta?

Đùa cái gì vậy!

"Đúng là không hiểu chuyện." Linh Quỳnh nói đầy ẩn ý, "Dạy dỗ cho tốt vào, đừng đến lúc lại phiền người khác dạy."

Bắt nạt con của người khác cô không quản được, nhưng bắt nạt người nhà cô thì không được!

"Cô ta.."

"Im miệng!"

Áo Nhĩ Đức Tư rõ ràng sợ anh trai mình, lắp bắp một tiếng, không dám lên tiếng.

Người tóc đỏ tự mình tiễn Linh Quỳnh đi, trở về trừng mắt nhìn hắn, "Đó là quản sự của Phân lý xứ, mày có thù oán gì với cô ta?"

"Cô ta một con nhóc tóc vàng hoe, sao lại là quản sự?"

"Phân lý xứ không xem tuổi tác." Người tóc đỏ túm lấy Áo Nhĩ Đức Tư kéo vào trong, "Mày nói xem, đã đắc tội với cô ta thế nào?"

"Đau đau đau!"

Áo Nhĩ Đức Tư giãy khỏi tay anh trai.

"Tôi có đắc tội gì với cô ta đâu. Rõ ràng là cô ta lắm chuyện!" Áo Nhĩ Đức Tư mách lẻo, "Hôm đó tôi gặp Hạ Di Dạ muốn dạy dỗ hắn một chút, cô ta liền đột nhiên chạy ra xen vào chuyện người khác."

"Hạ Di Dạ?"

"Đúng vậy, chính là hắn." Áo Nhĩ Đức Tư vẫn không hiểu, "Cô ta chỉ là một con nhóc tóc vàng hoe, sao lại là quản sự?"

"Nói ra thì, hôm nay ở buổi đấu giá có một món đồ khá đặc biệt." Người tóc đỏ sờ cằm trầm ngâm, "Hạ Di Dạ bây giờ ở đâu?"

"Tôi làm sao biết được chứ, tôi lâu lắm rồi không gặp hắn. Lần trước có người nói với tôi đã dạy dỗ hắn một trận, ném hắn vào rừng rậm rồi, có lẽ đã chết rồi."

Nói đến đây, Áo Nhĩ Đức Tư có chút kỳ lạ, mấy người kia hắn cũng lâu lắm rồi không gặp.

Ngay cả phần thưởng cũng không đến lấy..[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 253: Luận về một trăm kiểu hiến máu (20)

[BOOK][HIDE-THANKS]Hạ Di Dạ hiện tại đang cùng Linh Quỳnh rời khỏi cổ bảo.

Từ cổ bảo đi ra có một đoạn đường, lúc này mọi người vẫn còn ở bên trong, trên đường không có mấy người, đèn đường yên tĩnh trải ra ánh sáng vàng ấm áp.

Hạ Di Dạ và Linh Quỳnh giữ một khoảng cách nhất định, "Con dao kia, cô có thể trả lại cho tôi không?"

Linh Quỳnh lấy con dao ra đưa cho hắn.

Hạ Di Dạ cũng không thấy cô lấy ra từ đâu, chỉ thấy cô đưa tay ra sau lưng, rồi đưa trở lại, con dao đã ở trong tay cô.

Hạ Di Dạ nhận lấy dao: "Đa tạ."

"Con dao này trông rất cũ rồi." Linh Quỳnh nói: "Nó có thể giết chết Huyết tộc sao?"

Huyết tộc dễ giết như vậy sao?

"Ừ." Con dao này chính là con dao lần trước hắn nhặt được trong mật lâm, tuy đã gỉ sét, nhưng đối với Huyết tộc có sức sát thương rất lớn.

Linh Quỳnh nhìn Hạ Di Dạ cất dao đi, cũng không truy hỏi, chuyển chủ đề: "Ca ca, hai ngày nữa anh có thời gian không?"

Hạ Di Dạ: "?"

"Có một món quà muốn tặng cho ca ca." Linh Quỳnh xoay người lùi lại phía sau đi, "Huynh khi nào có thời gian?"

"Vì sao tặng ta quà?"

"Muốn tặng cho anh a." Bằng không tiền nạp vào chẳng phải uổng phí sao?

"Không cần." Vô công bất thụ lộc, huống chi tính ra là hắn nợ cô không ít, làm sao còn có thể nhận quà của cô.

Tiểu cô nương hơi thất vọng, "Nhưng em đã chuẩn bị xong rồi, hơn nữa anh cũng tặng em vòng tay mà."

Gió đêm thổi qua, bốn phía tĩnh lặng.

Hai người mắt đối mắt, dường như có cảm xúc gì đó đang nảy sinh lan tràn.

Hạ Di Dạ đột nhiên vươn tay, kéo Linh Quỳnh trở lại, "Cẩn thận."

Linh Quỳnh suýt chút nữa giẫm hụt, cô nắm chặt áo Hạ Di Dạ, vỗ ngực, "Sợ chết khiếp."

Tiểu cô nương dựa vào hắn, Hạ Di Dạ cũng không tiện đẩy người ra, huống chi phía trước chính là bậc thềm.

Hạ Di Dạ hờ hững ôm lấy cô, "Cái đó không đáng giá."

"Ca ca tặng đều là vô giá." Linh Quỳnh ngẩng đầu, hơi thở chậm rãi phả lại, cô kéo cánh tay hắn nhẹ nhàng lay lay, "Ca ca, đi mà."

Giọng nói mềm mại, toàn là mùi vị làm nũng.

Hạ Di Dạ mặt căng thẳng, không lên tiếng.

"Hơn nữa trước đây emi mạo hiểm giúp ca ca, ca ca không thể cho em chút mặt mũi sao?"

"..."

"Anh không nói lời nào là ngầm đồng ý rồi."

"..."

Hạ Di Dạ vẫn thái độ kiên quyết từ chối: "Tôi sẽ dùng cách khác báo đáp sự giúp đỡ của cô."

Linh Quỳnh: "..."

Tốt, hiểu rồi!

Nạp!

Bây giờ bố đây nạp được chưa!

Game rách nát sớm muộn cũng sập tiệm!

Linh Quỳnh nghiến răng nghiến lợi ném tiền nạp, số tiền bán bình máu, sau khi mặc cả với người đàn ông tóc đỏ, vẫn còn dư.

Khoản vay của Nhấp Nháy cô đã trả lại rồi.

Có thể không vay thì không vay mà!

Ai muốn làm một kẻ nghèo hèn nợ nần chứ!

Rút thẻ cần thời gian, Linh Quỳnh đành phải không nhắc đến chuyện này nữa, cùng Hạ Di Dạ đi ra ngoài.

Mắt thấy sắp đến cửa, trong bóng tối bên cạnh đột nhiên xông ra một người, nắm lấy cánh tay Linh Quỳnh: "Cứu tôi, cứu tôi với."

Đó là một người phụ nữ, trên người có vài vết trầy xước, chỉ mặc quần áo bó sát, che những chỗ quan trọng.

"Cứu tôi.. cứu tôi với." Người phụ nữ dùng sức nắm chặt Linh Quỳnh, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Linh Quỳnh nhìn về phía người phụ nữ chạy tới, "Có người đuổi theo cô?"

Người phụ nữ gật đầu, cầu khẩn: "Xin hai người cứu tôi."

Từ xa dường như có người đuổi tới, người canh cửa ở cổng đang nói chuyện bằng bộ đàm, đang nhìn về phía này.

Linh Quỳnh còn chưa kịp làm gì, đã có người chạy tới bắt lấy người phụ nữ.

"Hứa quản sự." Tân Khắc Lai chỉ chậm vài giây, chạy tới, vô cùng lo lắng, "Cô không sao chứ?"

Người phụ nữ bị người ta giữ lại, cô ta la hét giãy dụa, nhưng người giữ cô ta sức lực rất lớn, căn bản không giãy ra được.

Cô ta chỉ có thể gửi hy vọng vào Linh Quỳnh, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn cô.

Hy vọng Linh Quỳnh có thể cứu cô ta.

"Cô ta.."

"Ồ, đứa trẻ này chỗ này không tốt lắm, sẽ làm người bị thương." Tân Khắc Lai giải thích: "Cô không sao chứ?"

"Không sao." Linh Quỳnh xoa xoa cổ tay bị người phụ nữ nắm đau, bĩu môi oán trách, "Có bệnh thì nên nhốt kỹ vào chứ, tối muộn thế này dọa người quá."

Tân Khắc Lai nói phải, lại thở dài: "Đứa trẻ này cũng đáng thương."

Linh Quỳnh không nhìn người phụ nữ kia, đưa cánh tay cho Hạ Di Dạ: "Ca ca, giúp em xem, đau quá."

Hạ Di Dạ: "..."

Tân Khắc Lai: "..."

Người phụ nữ bị người ta dẫn đi, Tân Khắc Lai cười làm lành, đích thân đưa Linh Quỳnh lên xe.

Phong ca đang chờ trong xe, thấy cô và Hạ Di Dạ cùng nhau lên, vừa định nói gì, Linh Quỳnh đã nháy mắt ra hiệu cho anh ta lái xe.

Xe chậm rãi bỏ lại cổ bảo phía sau, xác định không có xe nào theo dõi, Linh Quỳnh bảo Phong ca quay đầu xe trở lại, tìm một chỗ kín đáo dừng lại.

"Phất Tẫn tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?" Phong ca không hiểu chuyện gì, xe dừng lại anh ta mới hỏi.

Tại sao Hạ Di Dạ lại ở cùng cô ấy!

Linh Quỳnh trả lời không liên quan: "Tôi cảm thấy tôi sắp phát tài rồi."

Phong ca: "?"

Người của cổ bảo lục tục giải tán, Linh Quỳnh thấy nam chính và mấy đồng bọn cùng nhau đi ra, cô chỉ huy Phong ca đi gọi nam chính lại đây.

"Đó là thân vương.. tôi gọi thế nào?" Phong ca kinh hãi!

Đừng thấy người ta trông trẻ tuổi, người ta là thân vương chính hiệu đấy!

Trong Huyết tộc ngoài nữ vương ra, quyền lực của thân vương là lớn nhất.

Dù anh ta lấy danh nghĩa Phân lý xứ để gọi, người ta chưa chắc đã để ý.

"Anh cứ hỏi hắn có muốn biết Dư Niên Niên chết như thế nào không, hắn sẽ đi theo anh."

Phong ca: "..."

Nghi ngờ vị này đang đùa anh ta.

Dư Niên Niên là ai chứ!

* * *

Mười mấy phút sau, Phong ca đợi nam chính đi lẻ, chặn hắn ở một nơi vắng vẻ, vậy mà thật sự mời được người đến.

Nam chính mang theo khí chất vương bá đặc trưng của nhân vật chính lên xe, ánh mắt đầu tiên liền rơi vào Hạ Di Dạ.

"Hạ Di Dạ?"

Hạ Di Dạ trên mặt vẫn đeo mặt nạ, nghe vậy hắn tháo mặt nạ xuống, khẽ gật đầu, không lên tiếng.

Lạc Lê là thân vương, Hạ Di Dạ tuy có danh hiệu thiên tài, danh tiếng không nhỏ, nhưng trước đây cũng không có nhiều giao thiệp với vị này.

Nhưng hai bên chắc chắn nhận ra nhau.

"Ngươi tìm ta?" Lạc Lê đánh giá hắn vài lần, cũng không nói nhảm, "Ngươi biết Niên Niên chết như thế nào?"

Hạ Di Dạ lắc đầu, hắn còn không biết Dư Niên Niên là ai.

Hạ Di Dạ nhìn về phía người bên cạnh, Lạc Lê theo ánh mắt hắn, lúc này mới nhìn thấy Linh Quỳnh.

Tiểu cô nương bưng một hộp sữa đang uống, thấy Lạc Lê cuối cùng cũng nhìn mình, khóe mắt cong xuống, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.

Cô vừa nãy không có chút cảm giác tồn tại nào, nhưng lúc này nhìn thấy cô, lại cảm thấy là một người chói mắt.

Vừa nãy sao lại bỏ qua cô ấy nhỉ..

Mắt Lạc Lê hơi híp lại, "Ngươi là?"

"Hứa Phất Tẫn." Linh Quỳnh móc ra một tấm danh thiếp, "Tân quản sự Phân lý xứ Thành Huyết tộc."

Lạc Lê nhận lấy danh thiếp, "Có chút ấn tượng."

Hắn hình như nghe ai đó nhắc qua, Phân lý xứ đổi quản sự mới rồi.

Nhưng hắn đối với cái loại địa phương như Phân lý xứ không có hảo cảm gì, không mấy quan tâm.

Lạc Lê dùng ngón tay kẹp lấy tấm danh thiếp xoay xoay, "Cho nên, ngươi biết Niên Niên chết như thế nào?"

"Ừ hừ."

Lạc Lê dựa vào lưng ghế da phía sau, "Nói nghe xem."

Linh Quỳnh ngậm ống hút uống hai ngụm sữa, nói: "Lạc Lê tiên sinh, tin tức của tôi là có giá trị."[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 254: Luận về một trăm kiểu hiến máu (21)

[BOOK][HIDE-THANKS]"Ngươi muốn cái gì?"

Linh Quỳnh mở cửa sổ, chỉ tay về tòa lâu đài ở đằng xa: "Trong này hẳn là có những chuyện mờ ám, Lạc Lê tiên sinh có biết không?"

Lạc Lê ngón tay xoay xoay tấm danh thiếp kia: "Biết thì sao, không biết thì sao."

Linh Quỳnh khóe môi cong lên nụ cười ngoan ngoãn, giọng nói thanh ngọt mềm mại chậm rãi vang lên: "Nếu tôi nói, những chuyện này, có lẽ có liên quan đến cái chết của Dư Niên Niên thì sao?"

"..."

"Tôi muốn biết chuyện bên trong, sau đó tôi sẽ nói cho Lạc Lê tiên sinh chuyện ngài muốn biết, một giao dịch rất công bằng."

"..."

Chuyện mờ ám trong huyết tộc nhiều vô kể.

Lạc Lê thân là thân vương, chuyện biết được tự nhiên nhiều, chỉ là những chuyện này không liên quan gì đến hắn, hắn không cần phải quản, chỉ thêm phiền phức.

"Tôi làm sao biết cô nói thật hay giả?"

"Lạc Lê tiên sinh nếu có manh mối khác, bây giờ đã không ngồi ở đây."

Ánh mắt Lạc Lê hơi trầm xuống: "Cô từ đâu biết được những chuyện này?"

Chuyện hắn và Dư Niên Niên qua lại.. người biết hẳn không nhiều.

"Lạc Lê tiên sinh muốn dùng vấn đề này để giao dịch sao?"

"..."

Lạc Lê cất tấm danh thiếp đi, lấy điện thoại ra bấm một số: "Lại đây một chuyến."

* * *

"Điện hạ." Kiệt Tây không biết từ đâu chạy ra, quần áo xộc xệch, trên cổ còn có vết son môi, "Ê, Hứa quản sự cũng ở đây?"

Kiệt Tây có chút kinh ngạc.

Điện hạ không phải không thích người của Phân lý xứ sao?

Sao bây giờ còn ngồi cùng Hứa quản sự trên một chiếc xe.

Linh Quỳnh ngoan ngoãn vẫy tay với hắn, Kiệt Tây lập tức đáp lại bằng một nụ cười tươi rói lấy lòng hơn.

Lạc Lê: "Tối nay còn có hoạt động khác sao?"

Kiệt Tây lắc đầu: "Hết rồi chứ, buổi đấu giá kết thúc rồi, trước đó không phải xảy ra chút chuyện sao, bên đó đều giải tán hết rồi.. nên bây giờ chắc sắp kết thúc rồi."

"Đi dò hỏi xem, nếu có hoạt động khác thì điều tra rõ ràng."

".. Ồ, vâng."

Kiệt Tây vội vã rời đi.

Bọn họ chỉ có thể ngồi đợi trong xe.

Lạc Lê phá vỡ sự im lặng: "Phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ?"

"Chưa chết."

Hạ Di Dạ ngữ khí rất bình tĩnh, không hề bất kính, hắn chỉ đang trần thuật sự thật.

Lạc Lê nhìn cũng không giận, tiếp tục nói: "Chuyện kia.."

Hạ Di Dạ không muốn nhắc đến: "Đã qua rồi."

Lạc Lê: "Đồ vật quả thật đã mất."

"Ta biết."

"Mất cái gì?" Linh Quỳnh nghe nãy giờ không hiểu cuộc đối thoại của hai người, lúc này cuối cùng cũng chen vào được.

Lạc Lê và Hạ Di Dạ lại đồng thời im lặng, không nói nữa.

Linh Quỳnh: "..."

Chỉ cần ba ba nạp nhiều tiền, sớm muộn gì cũng biết!

* * *

Một giờ sau, Kiệt Tây gửi một tin nhắn đến, nói quả thật có hoạt động tiếp theo.

Kiệt Tây hình như còn gửi cả ảnh, Lạc Lê xem xong đưa cho Linh Quỳnh xem.

"Cô muốn điều tra chính là chuyện này?"

Ảnh chụp sân khấu, trên đó đặt mấy cái lồng tinh xảo, trong lồng nhốt người, cả nam lẫn nữ.

Linh Quỳnh phóng to ảnh xem một lát, hỏi Lạc Lê có thể gửi ảnh cho cô không.

Lạc Lê không phản đối, Linh Quỳnh tự thêm bạn tốt với Lạc Lê rồi gửi.

Lạc Lê tưởng cô điều tra cái này, là muốn cứu ai đó.

Nhưng cô xem xong, vẻ mặt không vội không vàng, khiến Lạc Lê nghi ngờ có lẽ mình đã nghĩ sai.

Tắt điện thoại, Linh Quỳnh hỏi hắn: "Anh có nghe qua danh sách ứng cử viên không?"

"Cái gì ứng cử viên?"

"Phân lý xứ có cung cấp dịch vụ ước nguyện, chuyện này anh biết chứ?"

"Biết."

"Cái đó giống như phiên bản nâng cấp của dịch vụ ước nguyện của Phân lý xứ." Linh Quỳnh đơn giản giải thích cách vận hành của danh sách ứng cử viên.

"Dư Niên Niên tối hôm đó, vì bạn cô ấy nhận được danh sách ứng cử viên, cô ấy đã thay bạn bị đưa vào mật lâm."

Vẻ mặt Lạc Lê hơi thay đổi: "Mật lâm cô nói là mật lâm nào?"

"Chính là cái chắn ngang giữa Huyết Tộc Chi Thành và thành phố nhân loại đó, chỗ các người còn có mấy cái mật lâm?"

"Sao cô biết rõ ràng như vậy?"

"Bởi vì hôm đó tôi cũng ở đó."

Cô bé nói cực kỳ nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện khác.

"Theo như cô nói, những người đó đều mất tích, tại sao thi thể Niên Niên lại bị phát hiện?"

"Vậy thì tôi không biết." Linh Quỳnh nhún vai, "Có lẽ anh cho cô ta cái gì đó, dẫn đến việc cô ta bị vứt ra ngoài ngụy tạo thành tai nạn, không muốn gây rắc rối?"

"Cũng có thể là đối phương quen biết Dư Niên Niên, biết cô ta có quan hệ với anh, cô ta mất tích sẽ gây ra rắc rối lớn hơn?"

Tác giả chỉ thiết lập cho nữ chính một cách chết offline.

Về phần diễn biến sau đó tác giả đã không quản nữa, đều là cốt truyện tự diễn ra.

"Vậy tại sao cô còn sống?"

Lời này của Lạc Lê hỏi có chút đường đột, nhưng Linh Quỳnh không để ý.

"Tôi chạy nhanh."

"..."

Lạc Lê không biết nên đánh giá câu trả lời này thế nào, một lúc sau, hắn nói: "Cho nên, cô đang điều tra chuyện này?"

Linh Quỳnh cười cong mắt: "Lạc Lê tiên sinh có hứng thú lập đội không?" Kinh phí phải có chỗ dựa rồi!

Lạc Lê thẳng thắn: "Tôi không tin cô."

Linh Quỳnh chỉ Hạ Di Dạ: "Ca ca bảo đảm cho tôi."

Hạ Di Dạ: "..."

"Hắn còn khó bảo toàn." Lạc Lê dừng lại một chút, "Cô gọi hắn ca ca? Cô không phải nhân loại sao?"

"Nhân loại thì không được gọi ca ca sao?" Nhóc con sao mà thảm vậy, ngay cả để cây ATM di động tin tưởng một chút cũng không được.

"..."

"Mục tiêu của chúng ta là một, dù tôi có mục đích khác, ít nhất mục đích hiện tại của tôi cũng giống anh. Lạc Lê tiên sinh, anh có thể cân nhắc một chút, người đông lực lớn không phải sao?"

Lạc Lê xuống xe rời đi, tạm thời không đồng ý lời mời lập đội của Linh Quỳnh.

Có vài chuyện hắn phải đi điều tra một chút.

Không thể cô ta nói gì thì tin nấy.

* * *

"Ca ca, tôi đưa anh về trước đã." Lạc Lê đi rồi, Linh Quỳnh cũng không quan tâm bên trong nữa.

Hạ Di Dạ muốn nói gì đó, cuối cùng lại cảm thấy mình hình như không có lập trường gì để nói.

"Đúng rồi, cái người anh mạo danh kia, anh đã nói tốt với hắn rồi, hay là trói người ta lại?"

"Trói rồi."

".. Anhi dẫn em đi gặp hắn trước đi." Đợi người này về, đến lúc người khác hỏi chẳng phải sẽ lộ tẩy sao!

Giết một huyết tộc.. còn không biết thân phận gì, không phải dễ dàng lừa gạt như vậy.

Hạ Di Dạ: "Tôi có thể tự giải quyết.."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Quỳnh nghiêm túc: "Ca ca, là tôi dẫn anh đi, xảy ra vấn đề, bọn họ sẽ tìm tôi."

Hạ Di Dạ: "..."

Hạ Di Dạ lúc làm như vậy, căn bản không nghĩ tới sẽ gặp Linh Quỳnh.

Cho nên trói người, mạo danh đi vào, hắn cũng không sợ sau này bị người ta phát hiện.

Chỉ cần không ai biết ai là người mạo danh, hắn sẽ rất an toàn.

Nhưng bây giờ thì khác..

Cô ấy để lại một tờ cam đoan, phát hiện bất kỳ nghi ngờ nào, người đầu tiên bị tìm chính là cô ấy.

Hạ Di Dạ đành phải dẫn Linh Quỳnh đi gặp người đó.

Người đó bị bịt mắt, đã tỉnh rồi, đang sợ hãi la hét.

Linh Quỳnh muốn gỡ khăn bịt mắt của hắn ra, Hạ Di Dạ ngăn cô lại: "Hắn sẽ nhìn thấy chúng ta."

"Không sao, dù sao cũng không nhớ được." Linh Quỳnh rất tự tin, "Tin em đi."

Hạ Di Dạ: "..."

Hạ Di Dạ do dự một lát, chậm rãi buông tay.

Linh Quỳnh gỡ khăn bịt mắt của người đó ra, đối diện với ánh mắt kinh hoàng của đối phương, cười nói: "Chào buổi tối."[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 255: Luận về một trăm kiểu hiến máu (22)

[BOOK][HIDE-THANKS]"Nhớ kỹ những lời tôi nói chưa?"

"Nhớ kỹ rồi."

"Được rồi, ngươi có thể về rồi."

"Vâng."

Hạ Di Dạ nhìn người kia biến mất trong bóng đêm, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.

"Cô.."

Đôi mắt cô bé có chút đắc ý: "Tôi lợi hại đúng không."

"..."

Lợi hại.

Có thể khiến người khác trong thời gian ngắn như vậy hoàn toàn nghe lời, làm theo chỉ thị, không lợi hại sao được.

Linh Quỳnh đưa Hạ Di Dạ trở về, lúc Hạ Di Dạ xuống xe bị cô giữ lại.

"Ca ca, anh đói bụng không? Hay là uống chút máu rồi về?"

Cô gái ở rất gần anh.

Cô vừa nhắc, Hạ Di Dạ liền nhớ tới mùi vị ngọt ngào lần trước đã uống.

".. Không đói."

"Thật sự không đói sao?" Linh Quỳnh chống hai tay lên hai bên người anh, "Nhưng em lo anh đói."

Hạ Di Dạ: "..."

Chưa từng thấy ai ra sức chào hàng bản thân như vậy.

【Thân thân, để nhóc con uống máu của ngài cũng không có tiền, ngài cố gắng như vậy làm gì? 】 Nhấp Nháy cũng không hiểu nổi.

Tệ!

Ngươi hiểu cái gì!

Nhóc con uống máu của cô, chỉ cần hắn đói bụng, sẽ nhớ tới cô, nói không chừng còn cảm thấy áy náy, vậy chẳng phải công lược hắn dễ dàng hơn nhiều sao?

Muốn nắm giữ trái tim một người, trước hết phải nắm giữ dạ dày của người đó mà!

【.. 】 Đồ tâm cơ!

Hạ Di Dạ từ chối rất kiên quyết, Linh Quỳnh chỉ có thể thất vọng nhìn anh rời đi.

"Phất Tẫn tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Về cổ tòa."

* * *

Tân Khắc Lai vừa vào Phân lý xứ đã bị người ta thông báo, bảo hắn đến văn phòng tìm Hứa quản sự.

Tân Khắc Lai vừa kỳ lạ hôm nay cô ta lại không đi học, vừa đi về phía văn phòng.

"Hứa quản sự, cô tìm tôi?"

"Ngồi." Linh Quỳnh cười híp mắt mời hắn ngồi.

Tân Khắc Lai: "..."

Con bé này hôm nay cười sao có chút không đúng..

Tân Khắc Lai cũng không nói ra được là không đúng chỗ nào, chỉ là một loại trực giác.

"Hứa quản sự, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Là có chút chuyện muốn nói chuyện với anh." Linh Quỳnh ngồi xuống диван đối diện, lười biếng chống đầu, "Tối hôm qua, anh còn có chuyện gì chưa nói với tôi sao?"

Tân Khắc Lai thần sắc như thường, thậm chí mang theo một chút nghi hoặc: "Hứa quản sự chỉ là?"

"Anh thông minh như vậy, hẳn là biết."

Tân Khắc Lai lắc đầu: "Hứa quản sự xin cứ nói rõ."

"Được rồi." Linh Quỳnh thở dài, mở điện thoại nghịch một lát.

Ngay sau đó điện thoại Tân Khắc Lai rung lên một tiếng, hắn lấy điện thoại ra, mở tin nhắn.

Sắc mặt Tân Khắc Lai hơi đổi, cô ta làm sao chụp được cái này..

Điện thoại xoay một vòng trong tay Linh Quỳnh, cô bé ngậm ý cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, "Bây giờ, có gì muốn nói với tôi không?"

Tân Khắc Lai: "..."

Tân Khắc Lai rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, trực tiếp phủ nhận.

"Hứa quản sự, tối qua tôi có đến chỗ này, nhưng tôi chỉ đến xem thôi. Đây là Huyết Tộc Chi Thành, chuyện này không có gì kỳ lạ cả."

"Chỉ là đi xem?"

"Đúng vậy."

"Ồ.." Linh Quỳnh kéo dài giọng, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại một lát, lại gửi cho hắn một tấm ảnh.

Tấm ảnh kia chụp Tân Khắc Lai đặc biệt rõ ràng.

Là cảnh hắn dẫn theo mấy cô gái đi ra, đó là sau khi kết thúc..

Lúc đó tất cả mọi người hẳn là đã đi hết rồi..

Cô ta vậy mà có thể vòng qua người canh gác, chụp được những bức ảnh như vậy.

Tân Khắc Lai cảm thấy mình vẫn còn đánh giá thấp con bé này..

"Muốn giải thích không?" Linh Quỳnh rất hào phóng cho Tân Khắc Lai cơ hội giải thích.

Nhưng cái này Tân Khắc Lai giải thích thế nào?

Ảnh chụp rõ ràng rành mạch, phía sau còn có ảnh hắn giao dịch với người khác, chỗ nào cũng chứng minh, hắn là chủ đạo.

Tân Khắc Lai từ bỏ giải thích, cơ thể lại thả lỏng hơn nhiều, "Nếu Hứa quản sự đã biết rồi, vậy cô muốn thế nào? Báo cáo lên tổng bộ sao?"

Linh Quỳnh: "Tôi có thể hỏi anh một câu không?"

Tân Khắc Lai làm động tác mời.

Linh Quỳnh ấp ủ mấy giây, dường như có vấn đề gì đó rất quan trọng, rất nghiêm túc.

Nhưng Tân Khắc Lai đợi hồi lâu, chỉ nghe cô bật ra một câu: "Cái này các anh kiếm được tiền không?"

Tân Khắc Lai: "..."

Tân Khắc Lai: "?"

Một lúc lâu sau, Tân Khắc Lai mới hoàn hồn.

Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười có chút kỳ quái: "Lợi nhuận không cao hơn rủi ro, ai mà làm?"

"Vậy là kiếm được tiền rồi?" Linh Quỳnh vỗ tay một cái, "Chuyện này tôi có thể không báo cáo lên tổng bộ."

Tân Khắc Lai quái dị nhìn cô.

"Tôi đã nói rồi, tôi rất thiếu tiền." Linh Quỳnh cười một tiếng, "Chỉ cần anh cho tôi tiền bịt miệng, mọi chuyện đều dễ nói."

"Cô muốn tiền?"

Linh Quỳnh thừa nhận rất thẳng thắn: "Đúng, tôi muốn tiền."

Tân Khắc Lai lại nghẹn lời.

Phản ứng của cô ta, sao có chút không đúng nhỉ?

Nhưng nghĩ đến tốc độ tiêu tiền trước đó của cô ta, Tân Khắc Lai hình như lại có chút chắc chắn.

Tân Khắc Lai: "Tôi lấy gì đảm bảo cô nói được làm được? Làm sao tin cô?"

"Cách tốt nhất để không tin một người, chính là kéo người đó xuống nước, đồng lõa với nhau, dưới lợi ích chung, tự nhiên là cách bảo hiểm nhất."

"Bây giờ tôi là quản sự của Phân lý xứ, đối với các anh mà nói, tôi làm việc càng tiện lợi hơn, đúng không?"

"Có tiền mọi người cùng kiếm, không tốt sao?"

Tân Khắc Lai cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng lại cảm thấy lời cô ta nói có lý.

Chỉ cần cô ta đã làm, vậy thì không thể tẩy trắng được nữa.

Nhưng..

Lời cô ta nói có đáng tin không?

"Chuyện này tôi không quyết định được." Tân Khắc Lai quyết định trước tiên trì hoãn thời gian.

"Không sao, anh có thể từ từ suy nghĩ." Linh Quỳnh không để ý, "Nhưng các anh ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc bịt miệng tôi, chỉ cần tôi chết, những thứ này lập tức sẽ được gửi đến tổng bộ."

Tân Khắc Lai dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một cái, đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Phong ca từ chỗ tối đi ra: "Cô có phải quá mạo hiểm rồi không?"

Trực tiếp vạch trần với Tân Khắc Lai như vậy.

"Phú quý hiểm trung cầu." Linh Quỳnh gác chân lên mép bàn, nhẹ nhàng lắc lư, "Tôi không gia nhập bọn họ, làm sao biết được tin tức cốt lõi?"

Phong ca nhíu mày: "Nhỡ bọn họ nghi ngờ cô thì sao?"

"Nghi ngờ thì nghi ngờ thôi, nhưng vị trí của tôi hữu dụng, bọn họ dù nghi ngờ, cũng sẽ không dễ dàng từ chối như vậy."

Phong ca: "..."

Linh Quỳnh nhớ tới một chuyện, "Anh nhớ nói với bọn họ, tiền tôi lấy được từ chỗ Tân Khắc Lai, đều thuộc về tôi, không nộp lên, không sung công."

Tiền bố đây kiếm bằng bản lĩnh, tuyệt đối không nộp!

"..."

Tôi thấy cô chính là muốn kiếm tiền!

* * *

Tân Khắc Lai ba ngày sau mới trả lời Linh Quỳnh, ba ngày này rõ ràng có người theo dõi cô.

Nhưng Linh Quỳnh mỗi ngày ngoài đi học, thì ở Phân lý xứ, không thì ra ngoài mua mua mua.

Về Phân lý xứ thì chưa bao giờ tay không, mua toàn là đồ linh tinh, không có chút tác dụng thực tế nào.

"Hứa quản sự, không phải tôi không tin cô, là thật sự chuyện này không nhỏ, chúng tôi.."

"Hiểu hiểu." Linh Quỳnh nói: "Tôi sẽ dùng hành động chứng minh."

"..."

Linh Quỳnh phối hợp như vậy, lời mà Tân Khắc Lai đã chuẩn bị đều không dùng được.

Đa số mọi người sau khi bị không tin tưởng, luôn sẽ có chút khó chịu, nhưng cô ta một chút cũng không để ý.

Anh tin hay không không quan trọng, nhưng anh không dám động vào tôi, anh còn cần tôi.

Tân Khắc Lai từ hành vi của cô ta, đọc ra rất rõ ràng ý này.[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 256: Luận về một trăm kiểu hiến máu (23)

[BOOK][HIDE-THANKS]Có lẽ do trước đó Linh Quỳnh luôn cố ý hoặc vô ý tiết lộ đủ loại ý nghĩ thiếu tiền của cô.

Tân Khắc Lai tuy hoài nghi, nhưng cũng có chút tin tưởng.

Đêm đó, thái độ của cô ta vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý đến sống chết của cô gái cầu cứu kia.

Đó không phải là điều người bình thường có thể làm được..

Còn có việc cô ta buôn bán máu thuần chủng.

Những điều này cộng lại, đều cho thấy cô ta không phải là người tốt.

"Vậy thì có một chuyện, muốn hỏi ngài."

"Hỏi."

"Máu thuần chủng trong tay cô, từ đâu mà có?"

"Chuyện này quan trọng sao?" Linh Quỳnh nghiêng đầu, dường như không hiểu câu hỏi này, có liên quan gì đến việc cô gia nhập bọn họ.

"Cô yên tâm, chỉ là tìm hiểu một chút, sẽ không can thiệp vào cô." Tân Khắc Lai nói.

Linh Quỳnh nhìn chằm chằm Tân Khắc Lai mấy giây, trong lòng suy tính một lát, cong môi cười khẽ, "Hạ Di Dạ."

Tân Khắc Lai nghe thấy cái tên này khựng lại: "Hạ Di Dạ?"

"Đúng vậy." Linh Quỳnh cười một tiếng, "Tôi thích hắn, các người đừng có ý đồ gì với hắn, nếu không ai cũng đừng mong sống yên ổn."

Giọng cô bé vẫn mềm mại như thường, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác âm u, khiến người ta sởn gai ốc.

"..."

Cô thích hắn mà còn bán máu của hắn? Đây là cái kiểu thích gì vậy!

Tân Khắc Lai lần nữa cảm thấy cô nhóc trước mặt không phải là hạng dễ đối phó.

Không dễ đối phó thì tốt..

Người lương thiện, không làm được chuyện của bọn họ.

"Tôi không hy vọng Hạ Di Dạ xảy ra chuyện gì, nếu hắn xảy ra chuyện, tôi sẽ rất tức giận, tiên sinh Tân Khắc Lai sẽ không để tôi tức giận, đúng không?"

".. Hứa quản sự yên tâm."

Linh Quỳnh đưa tay ra: "Vậy, hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

* * *

Tân Khắc Lai rời khỏi văn phòng, trở về văn phòng của mình, xác định không có ai, liền gọi điện thoại, báo cáo kết quả.

"Cô ta nói cô ta thích Hạ Di Dạ, nhưng.. nhìn từ hành vi của cô ta, cũng không hẳn là thích, hình như chỉ là lợi dụng máu của Hạ Di Dạ để kiếm tiền." Tân Khắc Lai suy đoán.

Người bên kia không biết nói gì, Tân Khắc Lai đáp một tiếng.

"Dù sao đi nữa, Hạ Di Dạ hẳn là cũng coi như một điểm yếu của cô ta, đã tự đưa đến trước mặt, chúng ta cũng có thêm một quân cờ để khống chế cô ta."

"Vâng.. Tôi sắp xếp một buổi, dẫn cô ta qua xem tình hình, nếu không có vấn đề gì, sẽ tiếp tục bước tiếp theo."

"Ừm.. Tôi sẽ cẩn thận."

Tân Khắc Lai cúp điện thoại, nhìn ra bên ngoài một cái.

Quyền lực của quản sự Phân lý xứ rất lớn, nếu thật sự không có vấn đề gì, đối với bọn họ là một chuyện tốt.

Quản sự tiền nhiệm cứng đầu không chịu khuất phục, muốn kéo xuống nước cũng không kéo được..

* * *

Nhà Hạ Di Dạ.

Hôm nay hắn về hơi muộn, vào nhà phát hiện bên trong một mảnh hỗn độn, hình như có người xông vào.

Hạ Di Dạ nhanh chân đi vào, ở phòng khách thấy Hạ Phổ ngã trên đất ngất xỉu.

Hắn tiến lên đỡ Hạ Phổ dậy.

"Di.. Di Dạ?" Hạ Phổ uể oải tỉnh lại, "Con về rồi?"

"Lại có người đến gây sự?"

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên.

Từ khi bọn họ chuyển đến đây, cứ vài ngày lại có huyết tộc thừa lúc hắn không có nhà, đến gây rối.

Những huyết tộc này có lẽ là kẻ thù trước đây, cũng có thể là những kẻ tiểu nhân thừa cơ hãm hại.

"Haiz.."

Hạ Di Dạ vừa dọn dẹp đồ đạc trên đất, vừa nói: "Hai ngày nữa tôi tìm một chỗ khác."

"Đừng phí công nữa." Hạ Phổ nói: "Dù chuyển đi, bọn họ cũng tìm được."

Hạ Di Dạ không lên tiếng, im lặng dọn dẹp đồ đạc.

Hạ Phổ nghe động tĩnh, một lúc sau nói: "Di Dạ, con rời khỏi đây đi. Ta thế này chỉ liên lụy con thôi, con đừng quản ta nữa."

"Tôi sẽ không rời đi."

Hạ Phổ thở dài: "Con còn chưa từ bỏ ý định sao?"

Hạ Di Dạ: "Thánh khí nếu không phải ông lấy, thì luôn có người lấy, tôi sẽ tra ra là ai."

Những kẻ vây giết tộc nhân hắn.. hắn cũng sẽ không tha một ai.

Hạ Phổ im lặng không nói, hồi lâu chỉ lắc đầu.

Hạ Di Dạ dọn dẹp phòng sạch sẽ, tất cả đồ đạc không hỏng đều đặt về vị trí cũ, trông như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hắn lấy một ít thức ăn từ tủ lạnh, bỏ vào đĩa, đưa cho Hạ Phổ.

Hạ Phổ sức khỏe không tốt, mỗi ngày đều phải ăn.

Tuy không nhiều, nhưng những thứ này cũng không hề rẻ.

Đối với Hạ Di Dạ bây giờ, là một gánh nặng rất lớn.

Cốc cốc -

Hạ Phổ không nhìn thấy, nhưng vẫn quay đầu về phía cửa.

Hạ Di Dạ cầm con dao trên tủ, giấu sau lưng đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất lịch lãm.

"Chào anh." Người đàn ông trẻ tuổi có chút ngại ngùng, "Xin hỏi anh là tiên sinh Hạ Di Dạ phải không?"

Hạ Di Dạ gật đầu.

"Đây là một phần thông báo nhận chức." Người đàn ông trẻ tuổi lấy ra một tập tài liệu từ cặp táp, "Xin anh chín giờ sáng mai đến đúng giờ báo cáo."

"Nhận chức?" Hạ Di Dạ nhíu mày: "Tôi đáng lẽ không thể làm bất kỳ công việc bình thường nào."

Người đàn ông trẻ tuổi cười ngại ngùng: "Phân lý xứ không chịu sự quản lý của hiệp ước huyết tộc."

Phân lý xứ..

"Thông báo tôi đã đưa đến rồi, vậy tôi đi trước." Người đàn ông trẻ tuổi cúi người, rời khỏi hành lang.

Hạ Di Dạ mở tập tài liệu ra, nhìn thấy chức vụ - Trợ lý quản sự.

Hạ Phổ từ phòng khách mò mẫm đi tới, đứng bên cạnh tủ ở huyền quan, "Vừa nãy tôi nghe thấy thông báo nhận chức, là công việc gì?"

Bọn họ bị giáng xuống làm thường dân, nhưng vẫn khác với huyết tộc bình thường, bọn họ không thể tham gia bất kỳ công việc nào có lương chính thức.

Hạ Di Dạ đóng cửa lại, không trả lời, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Hạ Phổ thở dài một tiếng nặng nề.

* * *

Chín giờ sáng là giờ làm việc chính thức của Phân lý xứ, nhưng người đến lúc chín giờ không nhiều.

Chỉ cần làm xong việc của mình, đối với chuyện đi muộn về sớm, Phân lý xứ không quản lý nhiều.

Hiệu suất làm việc của bạn quyết định bạn có quyền đi muộn về sớm hay không.

Đương nhiên bạn cũng không thể quá đáng, đi muộn về sớm một tiếng thì hợp lý, nhưng nếu bạn nửa ngày không đến thì không được.

Hạ Di Dạ đến Phân lý xứ vừa đúng chín giờ.

Hắn nhìn tòa nhà Phân lý xứ, suy nghĩ phức tạp.

Hắn không nên đến đây..

Nhưng hắn vẫn đến.

Hạ Di Dạ thở ra một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi, bên trong có một người chạy ra, "Chào anh, xin hỏi anh là tiên sinh Hạ Di Dạ phải không?"

".. Là tôi."

Đối phương nói: "Tôi dẫn anh vào làm thủ tục nhận chức, lát nữa quản sự đến, sẽ dẫn anh qua đó."

"..."

Đối phương rất nhiệt tình kéo hắn vào, rất nhanh đã làm xong thủ tục nhận chức cho hắn, nhận được huy hiệu thuộc về Phân lý xứ.

Tốc độ đó, cứ như sợ hắn chạy mất vậy..

"Phân lý xứ không có nhiều yêu cầu đối với nhân viên, chỉ cần hoàn thành tốt công việc của mình là được. Nhưng huy hiệu này phải đeo mọi lúc, tiện cho việc ra vào các bộ phận của tòa nhà."

Huy hiệu giống như thẻ từ.

Chỉ là không cần quẹt, những nơi cần sử dụng sẽ tự động nhận diện.

"Quản sự đến rồi, tôi dẫn anh lên nhé."

Hạ Di Dạ bị dẫn lên văn phòng trên tầng thượng, bên trong không có ai, đối phương bảo hắn đợi một lát.

Hạ Di Dạ đánh giá văn phòng, văn phòng này không có vẻ trang trọng nghiêm túc, khắp nơi đều toát lên phong cách thiếu nữ.

Bức tường bên trái kê một hàng tủ, đồ đạc trên đó rất tạp, nhưng có một điểm chung - đẹp.[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 257: Luận về một trăm kiểu hiến máu (24)

[BOOK][HIDE-THANKS]Hạ Di Dạ nhìn khu rừng rậm rạp bên ngoài cửa kính, vô duyên vô cớ nhớ lại lần hắn và cô gái ở trong khu rừng rậm đó.

Cô gái dù khoác áo choàng đen, nhưng không che giấu được vẻ rạng rỡ trên người, chói mắt như vậy.

Cô có thể xua tan môi trường âm u, giống như ánh mặt trời xuyên qua mây đen, rực rỡ chói lọi.

"Ca ca."

Giọng nói trong trẻo kéo Hạ Di Dạ về với dòng suy nghĩ.

Hắn xoay người lại liền thấy cô gái đẩy người cao lớn vạm vỡ, đeo kính râm cũng không giấu nổi vẻ ngơ ngác của Phong ca ra ngoài, đóng cửa lại, ấn một nút bên cạnh, tấm kính trong suốt lập tức trở nên mờ mịt.

"Em còn tưởng anh không đến chứ." Linh Quỳnh lon ton chạy tới, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, rất vui vẻ.

Hạ Di Dạ tránh ánh mắt cô, "Tôi không thích hợp với công việc này, lát nữa sẽ đi."

"Đừng mà." Linh Quỳnh kéo tay áo hắn, "Đến rồi thì cứ đến, anh còn chưa thử, sao biết mình không phù hợp?"

Linh Quỳnh tiếp tục nói: "Công việc này không phải để trưng bày, em thật sự cần một người có thể tin tưởng giúp em."

"Cô tin tôi?"

Cô bé gật đầu: "Em chỉ tin ca ca."

"Cô mới quen tôi bao lâu?" Bọn họ mới gặp nhau mấy lần, "Hơn nữa tôi là Huyết tộc, không phải người cùng loại với cô."

"Thời gian quen biết dài hay ngắn, thì có liên quan gì đến việc em tin anh?" Linh Quỳnh nghiêng đầu, "Có những người ở bên cạnh nhau mười mấy năm, vẫn sẽ bán đứng anh đấy thôi."

"Cô còn chưa hiểu tôi.."

"Vậy ca ca cho em một cơ hội, để em hiểu anh."

Hạ Di Dạ muốn từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt gần như cầu xin của cô gái, thế nào cũng không nói ra được.

"Cần tôi làm gì?" Hạ Di Dạ dừng lại một chút, "Tôi chưa từng làm công việc này."

Cô bé cong cong mắt cười, "Không sao, ca ca cứ từ từ học."

Công việc Hạ Di Dạ phải làm khá nhiều.

Linh Quỳnh thật sự không phải để hắn đến làm cảnh.

Ngoài việc xử lý một số chuyện của Phân lý xứ, còn phải đưa đón Linh Quỳnh đi học.

Phong ca cảm thấy mình sắp được vinh dự về hưu rồi..

Hạ Di Dạ làm việc khá nhanh, chỉ là đưa đón Linh Quỳnh, có chút không quen.

Ở riêng một không gian với Linh Quỳnh, cô cứ ca ca ngắn ca ca dài mà gọi..

Khiến hắn bận rộn cũng rất khó hầu hạ, uống một ngụm nước cũng có thể chê bai ba năm lần.

* * *

"Tiểu phúc tấn! Cứu mạng!" Linh Quỳnh nhận được điện thoại của Mễ Lan ở văn phòng, giọng nói kia dọa cô suýt chút nữa thì ném điện thoại.

Hạ Di Dạ ở bên cạnh thu dọn tài liệu, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn cô.

Linh Quỳnh vỗ vỗ ngực cầm chắc điện thoại: "Cậu ở đâu? Xảy ra chuyện gì?"

"Tớ không biết tớ ở đâu!" Mễ Lan vừa khóc vừa nói: "Ở đây tối lắm, có người chết rồi, tớ sợ quá.."

"Thử chia sẻ vị trí xem."

"K.. không.. không được, tín.. hiệu kém lắm.. không thể mở mạng." Giọng Mễ Lan đứt quãng, nghe không rõ lắm.

Mễ Lan nói năng lộn xộn, Linh Quỳnh mãi mới hiểu ra.

Hôm nay thứ sáu, Mễ Lan nghỉ về nhà, trên đường nhìn thấy một người kỳ lạ túm một nữ sinh kéo vào hẻm.

Lúc đó xung quanh không có ai, Mễ Lan nghiến răng đi theo.

Kết quả là người không cứu được, bản thân cô ấy còn bị bắt.

Lúc đó cô ấy ngất đi một lúc, tỉnh lại thì ở trong một không gian rất tối và hẹp, bên cạnh là thi thể của nữ sinh mà cô ấy muốn cứu.

Linh Quỳnh đến con hẻm cuối cùng Mễ Lan nhớ được xem xét một vòng, không phát hiện ra điều gì đặc biệt.

"Không có camera giám sát." Hạ Di Dạ từ bên kia đi tới.

Linh Quỳnh ngồi xổm xuống đất, phát hiện một chút vết máu.

Cô dùng khăn giấy thấm lên, đưa cho Hạ Di Dạ: "Anh ngửi thử xem."

Hạ Di Dạ: "Máu người."

Linh Quỳnh mong đợi: "Có thể dựa vào cái này để tìm được không?"

Theo lời Mễ Lan nói, thời gian cô ấy ngất đi không lâu, nhiều nhất vài phút, nên cô ấy sẽ không bị đưa đi quá xa.

Có lẽ ở ngay gần đây.

Vết máu này bất kể là của Mễ Lan hay của nữ sinh đã chết kia, chỉ cần ở gần đây không xa, hẳn là không khó tìm.

"Tôi thử xem."

* * *

Điện thoại Mễ Lan hết pin, nhưng cô ấy gan dạ, từ trên người nữ sinh bên cạnh, tìm thấy điện thoại của cô ta.

Điện thoại khóa bằng mật khẩu, cô ấy không mở được, chỉ có thể dùng để chiếu sáng.

Mễ Lan phát hiện mình ở trong một cái hộp sắt hình vuông.

Hộp sắt rộng khoảng ba mét, không cao lắm, chỉ có thể ngồi dậy.

Cộc cộc cộc -

Bên ngoài có tiếng động.

Sắc mặt Mễ Lan trắng bệch, cô ấy vừa nãy đã thấy rồi, nữ sinh kia bị cắn chết, trên cổ có một lỗ máu rất lớn.

Bên ngoài là ma cà rồng sao?

Thời gian này trường học vẫn luôn nhắc nhở bọn họ, đừng đi một mình, tốt nhất nên đi cùng nhau.

Trên diễn đàn bí ẩn cũng có người thảo luận, có ma cà rồng đang gây án khắp nơi.

Đã có không ít nạn nhân..

Mễ Lan không dám nghĩ sâu hơn nữa, cô ấy sẽ chết ở đây sao?

Mễ Lan ôm đầu gối, thu mình vào góc.

Tiếng động bên ngoài càng lúc càng tạp nham, Mễ Lan bịt tai, trong đầu toàn là hình ảnh cô ấy và nữ sinh kia chết thảm giống nhau.

Ầm -

Mễ Lan cảm nhận được một chấn động lớn dưới thân, cái này hình như di chuyển rồi..

Nắp ở trên đầu đột nhiên bị lật ra, ánh sáng tràn vào, cô ấy nhìn thấy một cậu con trai xa lạ, nhưng lại cực kỳ đẹp trai.

Cậu con trai nhìn cô ấy một cái, lại liếc nhìn nữ sinh đã chết bên cạnh, "Mễ Lan?"

Cậu con trai trông có vẻ lạnh lùng, nhưng hắn đẹp trai quá, Mễ Lan theo bản năng trả lời: ".. V.. vâng."

"Chưa chết." Hắn quay đầu nói với người bên kia.

Bên kia một tiếng động lớn, sau đó Linh Quỳnh liền xuất hiện trước mắt cô ấy, nước mắt Mễ Lan rơi lã chã, "Tiểu Tẫn, tớ tưởng tớ chết ở đây rồi, huhuhu."

Linh Quỳnh kéo cô ấy ra, "Đây không phải là chưa chết sao, nào đừng khóc nữa."

Tay chân Mễ Lan mềm nhũn, căn bản không đứng vững, như con koala bám chặt lấy Linh Quỳnh, nước mắt chảy thành dòng.

* * *

Đợi Mễ Lan khóc đủ rồi, lúc này mới nhìn thấy con ma cà rồng ngã trên đất không xa.

Con ma cà rồng đó rất xấu, đôi cánh trên lưng giống như cánh gà bị nhổ lông vậy.

Mễ Lan trước đây chỉ thấy loại ma cà rồng cấp thấp này trên TV hoặc trong sách.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy trong thực tế..

Xấu đến mức Mễ Lan cũng khóc không nổi, chỉ còn lại ghê tởm.

Thế giới loài người có bộ phận chuyên xử lý loại ma cà rồng này, vì Mễ Lan trước khi đi theo đã báo cảnh sát, có lẽ vì gần đây không yên bình, vì cẩn thận những người đó cũng tìm đến đây.

Thấy người đã được cứu ra, còn có chút ngạc nhiên.

"Đây đã là vụ thứ chín trong tháng này rồi, còn chưa xong sao, chúng tôi đã bắt được mấy tên rồi, sao vẫn còn nữa!"

"Gần đây ngày nào cũng tăng ca, vợ tôi sắp ly hôn với tôi rồi."

"Đúng vậy, lũ ma cà rồng này thật phiền phức."

"Gần đây thường xuyên xảy ra chuyện như vậy sao?"

"Đúng vậy, lần này xác vẫn còn, những xác trước đều mất tích rồi." Trả lời xong, người đó cảm thấy giọng không đúng lắm, quay đầu lại nhìn.

Cô bé vừa nãy ghi lời khai, đang đứng ở phía sau, đối diện với ánh mắt của anh ta, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.

"Nhóc con, các cháu gan cũng lớn thật đấy."

Vậy mà dám đến cứu người.

Nếu xảy ra chuyện gì, thì đó là mấy cái xác rồi.

Linh Quỳnh: "Ca ca tôi lợi hại lắm."

"..."

Đó là một Huyết tộc đấy!

Những Huyết tộc như Hạ Di Dạ, dung mạo xinh đẹp, bình tĩnh lý trí đều là Huyết tộc có huyết thống rất cao.

Trừ phi là Huyết tộc mất hết nhân tính, nếu không bọn họ sẽ không gây chuyện.

Nên mọi người đối với loại Huyết tộc này thường có thiện cảm.[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 258: Luận về một trăm kiểu hiến máu (25)

[BOOK][HIDE-THANKS]"Các người vừa nói, tháng này đã xảy ra rất nhiều lần rồi, thi thể còn mất tích?"

"Khụ khụ, nhóc con, những chuyện này cháu đừng hỏi." Người kia nói: "Ở đây không còn chuyện của các cháu nữa, các cháu mau đưa bạn về đi."

Những chuyện này rõ ràng không thể tùy tiện nói, đối phương muốn đuổi Linh Quỳnh đi.

Linh Quỳnh cũng không làm khó anh ta, vừa định rời đi, đột nhiên đưa tay kéo đối phương lại.

Người kia giật mình, còn tưởng Linh Quỳnh muốn tấn công anh ta.

Kết quả đợi đến khi anh ta bị hất sang một bên, phát hiện là người phía sau muốn tấn công anh ta..

Đợi đã!

Đó chẳng phải là nữ sinh đã chết kia sao?

Nữ sinh tấn công thất bại, lại chuyển hướng sang người bên cạnh, người bên kia không may mắn như vậy, trực tiếp bị nữ sinh cắn vào cổ.

"..."

Linh Quỳnh nhặt một ống thép trên đất, trực tiếp đập vào đầu nữ sinh.

Nữ sinh bị đập, không ngã xuống, ngược lại ngẩng đầu nhìn Linh Quỳnh.

Con ngươi không còn vẻ trong trẻo như lúc còn là người, mờ mịt không tiêu cự, bên trong ánh lên ánh đỏ quỷ dị.

Cô ta ném con mồi trong tay, lao thẳng về phía Linh Quỳnh.

"Người đâu! Thi hóa rồi?"

"Mau tránh ra!"

Những người có mặt lúc này mới phản ứng lại, tiếng gọi người, tiếng hô Linh Quỳnh tránh ra lẫn lộn.

Linh Quỳnh lần nữa nhấc ống thép lên, vung mạnh như đánh bóng chày.

Đầu nữ sinh vặn vẹo thành một độ cong quái dị, cô ta lại không cảm thấy đau đớn, động tác không giảm lao về phía Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh lùi về sau, lại vung ống thép lên.

Bịch--

Nữ sinh ngã xuống đất, đầu đã biến dạng, trông rất đáng sợ.

Toàn bộ người vây xem & nghe thấy động tĩnh liền chạy tới: "..."

Linh Quỳnh quay người lại đối diện với ánh mắt kinh ngạc của những người này.

Cô vội vàng ném ống thép trong tay, hai tay đặt sau lưng, lộ ra một nụ cười có thể gọi là ngượng ngùng.

"Cô ta tấn công tôi trước, tôi chắc không cần chịu trách nhiệm đâu nhỉ?"

Mọi người: "..."

Mắt cá chân Linh Quỳnh hơi lạnh, cô cúi đầu nhìn, ngón tay trắng bệch của nữ sinh, nắm chặt lấy mắt cá chân cô.

Linh Quỳnh ngẩng đầu, trấn định dẫm mạnh chân lên tay nữ sinh nghiền nghiền, đợi cô ta buông ra, lập tức dịch sang một bên, còn không quên cười ngoan ngoãn với mọi người.

Mọi người: "..."

Sao lại đột nhiên cảm thấy thương cảm cho nữ sinh bị thi hóa kia vậy?

* * *

Người bị ma cà rồng cắn không thể thi hóa, chỉ có huyết tộc có huyết thống cao mới có năng lực này.

Tại sao nữ sinh này đột nhiên thi hóa?

Có người lặng lẽ nhấc thử ống thép Linh Quỳnh vừa vung, nặng chết đi được, không biết cô ta làm thế nào mà vung nhẹ nhàng như vậy.

Hơn nữa cô bé kia cũng quá quỷ dị..

Lúc này Linh Quỳnh và Hạ Di Dạ đã lên xe, Mễ Lan sợ hãi rụt người ở ghế sau.

Mễ Lan ôm cánh tay: "Vừa nãy cô gái kia thật sự sống lại sao?"

"Sao có thể, chết cứng rồi làm sao còn sống được." Linh Quỳnh ví dụ cho cô ấy: "Phim xác sống xem rồi chứ, cô ta chính là trạng thái đó."

Đợi thêm một thời gian nữa, cô ta sẽ từ từ bị đồng hóa, biến thành những con ma cà rồng xấu xí kia.

"Ca ca, anh nói những thi thể mất tích kia, có phải đều thi hóa rồi không?"

Hạ Di Dạ lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.

Anh khởi động xe, trước tiên đưa Mễ Lan về.

Lúc xuống xe Mễ Lan đã đỡ hơn nhiều, Linh Quỳnh đưa cô ấy lên lầu.

"Tiểu Tẫn, cậu bạn trai kia là ai vậy?" Trước đây cô ấy chưa từng thấy anh ta, hơn nữa còn đẹp trai như vậy!

"Không phải, nhưng sắp rồi."

"Tớ còn tưởng anh ấy thật sự là anh trai cậu chứ.." Mễ Lan rõ ràng thất vọng, cô ấy còn tưởng đột nhiên có thể yêu đương rồi chứ.

"Anh trai tình nhân đó."

"..."

Mễ Lan nắm chặt tay cổ vũ cô: "Cố lên."

* * *

Số người bị tấn công ngày càng nhiều, trên tin tức đã bắt đầu nhắc nhở mọi người buổi tối không nên ra ngoài, dù ra ngoài cũng nhất định phải đi cùng nhau.

Ma cà rồng sẽ không tấn công đám đông, chúng chỉ chọn con mồi đơn lẻ để ra tay.

Đông người tương đối an toàn.

Có lẽ lời nhắc nhở có hiệu quả, mọi người không đi lẻ nữa, hình như cũng ổn định hơn nhiều.

Nhưng ma cà rồng ẩn nấp trong bóng tối vẫn không bỏ cuộc, chúng vẫn đang chờ đợi, chờ đợi cơ hội.

Linh Quỳnh không có thời gian để quản chuyện này, cô bận kiếm tiền, xây nhà cho nhóc con!

Cô tranh thủ thời gian đi xem tòa lâu đài cổ, tổng thể đúng là tốt, nhưng bên trong thật sự đã bị phá hủy gần hết, nói là phế tích cũng không ngoa.

Bộ dạng này, cô thật sự không đưa ra tay được.

Cô mừng vì lúc đó mình không lập tức kéo nhóc con đến, nếu không thì quá thảm hại.

"Hứa quản sự, mời vào."

Tân Khắc Lai dẫn đường phía trước, xuyên qua đám đông náo nhiệt, vào một phòng bao, tiếng ồn ào bị cách ly.

Tân Khắc Lai nói hôm nay dẫn cô đến xem 'cách kiếm tiền' của bọn họ.

Một mặt của phòng bao là kính, có thể nhìn thấy sân khấu tròn bên dưới.

Linh Quỳnh ngồi xuống bên cửa sổ, cô khoác áo choàng đen, trên mặt đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, linh động xinh đẹp.

Tất cả mọi người ở đây đều ăn mặc như vậy, phòng ngừa bị người khác nhìn thấy mặt.

"Khi nào bắt đầu?" Linh Quỳnh đợi một lát, quay đầu hỏi Tân Khắc Lai.

Tân Khắc Lai nhìn thời gian, ra lệnh cho người hầu bên cạnh: "Bắt đầu đi."

Người hầu do dự: "Nhưng chưa đến giờ.."

"Không sai vài phút này."

Tân Khắc Lai hiển nhiên có quyền này, người hầu đáp lời, rời đi không lâu bên dưới liền bắt đầu.

Linh Quỳnh chống cằm nhìn, chỉ huy Tân Khắc Lai bóc hạt cho cô.

So với lần tiến hành trong lâu đài cổ lần trước, lần này tiến hành càng táo bạo hơn, người bên dưới sôi trào dữ dội.

Tân Khắc Lai vừa bóc hạt, vừa quan sát phản ứng của Linh Quỳnh.

Cô trông không mấy hứng thú, vẻ mặt đều là uể oải.

Nhưng điều này dường như cũng gián tiếp làm nổi bật sự lạnh lùng của cô.

"Hứa quản sự có thể xem có thích ai không." Tân Khắc Lai nhìn xuống dưới, "Đợt này đều rất sạch sẽ, Hứa quản sự thích có thể giữ lại trước."

Vẻ mặt uể oải của Linh Quỳnh hơi đổi, giọng điệu vui vẻ: "Tôi giữ lại hết cũng được sao?"

"..."

Nằm mơ đi!

"Ngài chọn hai người là đủ rồi chứ?" Tân Khắc Lai nói: "Nhiều hơn ngài cũng không kham nổi đâu."

Linh Quỳnh hùng hồn: "Tôi một ngày một người không được sao?"

"..."

Tân Khắc Lai hiển nhiên đang cân nhắc, Linh Quỳnh lại khoát tay: "Thôi vậy, anh quy đổi thành tiền cho tôi đi, thực tế hơn."

Tân Khắc Lai: "..."

"Chuyển khoản vào thẻ của tôi là được."

Tân Khắc Lai: "..."

Má nó! Còn có thể như vậy sao?

* * *

Linh Quỳnh giữa chừng đi vệ sinh, chạm mặt Lạc Lê đang gọi điện thoại.

"Lạc Lê tiên sinh."

Lạc Lê đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, con ngươi hơi nheo lại, nhìn về phía người trước mặt.

Giọng nói này..

Anh ta cúp điện thoại: "Sao cô biết là tôi?"

Cách ăn mặc của anh ta và người khác không khác biệt, sao cô ta lại liếc mắt một cái nhận ra anh ta.

Linh Quỳnh nói: "Người bình thường không có khí chất và chiều cao như anh."

Thiết lập liếc mắt một cái nhận ra trong đám đông đâu phải là thiết lập vô ích.

Lạc Lê: "..."

Lạc Lê ra hiệu cho cô ta đi sang bên cạnh: "Sao cô lại ở đây?"

"Tôi.." Linh Quỳnh nghĩ một lát, thăm dò tự thêm cho mình một danh hiệu: "Coi như nửa người phụ trách?"

Lạc Lê: "..."

Trước đó cô ta còn nói muốn điều tra chuyện này, sau đó cô ta đã thành người phụ trách rồi.

Chơi anh ta đấy à?

"Lạc Lê tiên sinh nghĩ xong chưa, có muốn hợp tác không?" Linh Quỳnh nói: "Bây giờ tôi đã trà trộn vào sào huyệt địch rồi, hợp tác với tôi rất hời đó!"

Không cần chín chín tám! Chỉ cần chín tám-- chuyện đó không thể nào.[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 259: Luận về một trăm kiểu hiến máu (26)

[BOOK][HIDE-THANKS]Linh Quỳnh hỏi Lạc Lê tiền gia nhập, lý lẽ hùng hồn.

"Lúc trước tôi mời Lạc Lê tiên sinh là miễn phí, nhưng bây giờ khác rồi, tôi nguy hiểm như vậy, không thể cứ giúp anh không công được?"

Tóm lại là: Vì cô ta mạo hiểm mà trả phí hợp lý.

Lạc Lê suýt chút nữa thì từ chối hợp tác với cô ta ngay tại chỗ.

Nhưng xét thấy cô ta bây giờ đã thành công trà trộn vào nội bộ địch, Lạc Lê cuối cùng vẫn đưa tiền.

* * *

Trong tay Lạc Lê có một số tin tức khác, chỗ này không tiện nói chuyện, Linh Quỳnh về trước.

Đợi bên này kết thúc, Linh Quỳnh mới đi gặp Lạc Lê.

"Mục đích của cô?"

"Vạch trần cấp cao tham gia của Phân lý xứ."

Những nguyện vọng đó đều phải thông qua Phân lý xứ, cho nên chỉ có cấp cao của Phân lý xứ tham gia, mới bị chặn giữa đường.

Lạc Lê muốn tra chân tướng cái chết của Dư Niên Niên, mục đích cuối cùng của hai người không giống nhau, nhưng bây giờ lại liên quan đến cùng một tổ chức lợi ích.

"Cô đã điều tra được gì?"

Linh Quỳnh khoát tay: "Tôi mới vào thôi, đâu nhanh như vậy, phải có giai đoạn thích ứng chứ."

Lạc Lê: "..."

Lạc Lê đến điều tra được một số manh mối, những chuyện Tân Khắc Lai bọn họ làm, đã có từ rất lâu rồi.

Mỗi năm có hàng triệu người mất tích.

Cho nên tổ chức này dùng để giao dịch hàng hóa không chỉ đến từ một thành phố, mà còn từ những nơi khác.

Chúng có một chuỗi cung ứng 'hàng hóa' trưởng thành và an toàn.

Đương nhiên không chỉ có con người, còn có huyết tộc.

Dù sao người mua có tiền có quyền cũng không ít.

Theo đuổi sự mới lạ kích thích, bất kể là con người hay huyết tộc, đều không thể tránh khỏi.

"Vậy cô bây giờ định làm gì?"

"Kiếm tiền trước.. tìm hiểu rõ ràng gốc gác của bọn chúng đã." Linh Quỳnh cười, "Lạc Lê tiên sinh đừng đánh rắn động cỏ, bên tôi có tiến triển, sẽ báo cho anh."

"..."

Cô ta vừa nãy muốn nói gì? Kiếm cái gì?

* * *

Linh Quỳnh bằng vào kỹ năng kiếm tiền và tiêu tiền như nước của mình, rất nhanh đã dưới sự giúp đỡ của Tân Khắc Lai, thành công xây dựng vững chắc hình tượng.

Cô ta không cần làm nhiều.

Chính là khi cần thiết, lợi dụng thân phận của Phân lý xứ để tạo chút thuận tiện.

Chỉ cần như vậy, là có thể kiếm được không ít tiền.

Đôi khi Tân Khắc Lai cũng sẽ để cô ta chọn ra những người thích hợp trong những tâm nguyện được gửi đến.

Tâm nguyện của Phân lý xứ không có chuyện 'hiến tế', nhưng có trả góp cả đời.

Bọn họ sẽ chọn những người này để tiếp xúc, sau đó khiến họ thay đổi, hiến tế người thân bên cạnh.

Sau đó tạo ra những cái chết bất ngờ mất tích, đưa người đi.

Nhưng Linh Quỳnh phát hiện những người này không xuất hiện trong giao dịch, bọn họ đều biến mất.

Những người bị 'hiến tế' này, và những người dùng để giao dịch không cùng một mục đích.

"Ca ca."

Hạ Di Dạ đã quen với việc Linh Quỳnh gọi anh như vậy, ngước mắt nhìn cô, im lặng hỏi có gì cần.

"Anh có biết trong khu rừng kia, có gì không?" Linh Quỳnh chỉ vào khu rừng rậm rạp ở đằng xa, tò mò hỏi.

"Huyết tộc cấp thấp."

"Không phải, là bên trong." Cô ta đương nhiên biết bên trong có huyết tộc cấp thấp! "Chính là lần trước chúng ta đi bị hàng rào sắt vây lại đó."

Hạ Di Dạ hiển nhiên biết bên trong có gì.

Anh nhìn Linh Quỳnh mấy giây, môi khẽ động: "Huyết ma."

"Cái gì?"

"Huyết ma." Hạ Di Dạ bình tĩnh nói: "Là một huyết tộc rất mạnh, bị phong ấn ở đó, huyết tộc gọi nó như vậy. Cô hỏi cái này làm gì?"

Linh Quỳnh đưa tài liệu trong tay cho anh xem: "Những người này bị chọn ra, nhưng không xuất hiện trong giao dịch, bọn họ đều biến mất."

Linh Quỳnh sờ sờ cằm: "Em cảm thấy bọn họ bị đưa vào trong đó rồi."

Hạ Di Dạ nhíu mày.

"Anh biết nhiều về cái gì huyết ma đó không?"

Hạ Di Dạ lắc đầu.

Anh chỉ trước đây nghe một số huyết tộc trò chuyện nhắc đến, nhưng tại sao bị phong ấn, bị phong ấn bao lâu, những thông tin cụ thể này, thì không ai biết.

Hạ Di Dạ do dự một chút, nói: "Tôi.. cha tôi có lẽ biết chút gì đó."

"Vậy em có thể đi gặp cha anh không?" Gặp phụ huynh chẳng phải là nhanh sao!

Hạ Di Dạ do dự, không đồng ý.

"..."

Không có chuyện gì mà nạp tiền không giải quyết được, nếu có, chắc chắn là nạp chưa đủ!

Linh Quỳnh mệt mỏi lôi thẻ ra ném tiền - [Ngoài ý muốn vui mừng]

Vui hay không cô ta không biết, dù sao cũng tốn tiền.

Nhóc con khó nuôi quá!

"Ca ca." Linh Quỳnh kéo tay áo anh, lay lay, "Có được không?"

".. Ừ."

"Ca ca tốt nhất."

"..."

Hạ Di Dạ vốn muốn nói anh về giúp cô hỏi, nhưng không biết cuối cùng lại đồng ý thế nào.

Gần đây hành vi của anh có chút, cảm giác hoàn toàn không khống chế được..

Hạ Di Dạ liếc nhìn cô bé đang nằm sấp trên bàn lật tài liệu, suy nghĩ ngổn ngang.

Tuy có chút không khống chế được, nhưng hình như cũng không ghét..

* * *

Linh Quỳnh mỗi lần đưa Hạ Di Dạ đều chỉ đưa đến bên ngoài, chưa từng vào trong.

Từ đầu hẻm đi vào, hẻm vừa sâu vừa tối, chật hẹp gồ ghề.

Đèn đường cách nhau mười mấy mét mới có một cái, có cái còn bị trẻ trâu lấy đồ ném hỏng.

Hạ Di Dạ trước đây muốn đổi chỗ ở, nhưng Hạ Phổ không đồng ý.

Nói đổi rồi cũng sẽ có người tìm được bọn họ, trừ khi bọn họ vĩnh viễn không ra ngoài.

Mắt Hạ Phổ không tiện, chuyển nhà cũng rất phiền phức, Hạ Di Dạ liền không chuyển.

"Trong này ở toàn là người gì vậy?" Linh Quỳnh tùy tiện hỏi một câu.

"Cái gì cũng có."

Khu này vì tiền thuê nhà rẻ, đủ thứ tạp nham đều ở.

"Có nhân loại không?"

"Có."

Lời của Hạ Di Dạ vẫn ngắn gọn như trước.

Linh Quỳnh lúc hỏi cái này, lúc hỏi cái kia, không khí cũng không đến nỗi lúng túng.

Vút--

Có thứ gì đó từ ngã tư hẻm lao ra, trực tiếp đâm vào Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh bị đâm cho lảo đảo, Hạ Di Dạ mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy cô, ấn cô vào bức tường bên cạnh.

Hẻm rất hẹp, phía sau còn có mấy bóng đen lao ra, đuổi theo cái phía trước.

Hạ Di Dạ che chở cô ở bên trong, đợi mấy bóng đen chạy qua, chuẩn bị đứng dậy.

Ai ngờ phía sau còn có một kẻ chạy chậm, chạy đến bên cạnh anh bị vướng cái gì đó, trực tiếp đâm vào người anh.

Hạ Di Dạ lại bị đâm trở về, môi dán lên khóe môi mềm mại của cô gái.

Đầu Hạ Di Dạ 'ong' một tiếng chết máy.

Linh Quỳnh con ngươi hơi trừng lớn, đây mới là ngoài ý muốn vui mừng sao?

Đã bảo gặp phụ huynh sao lại ngoài ý muốn vui mừng rồi!

Hạ Di Dạ cảm giác được cô gái cọ cọ khóe môi anh, anh đột nhiên hoàn hồn, đẩy cô ra, lùi lại hai bước.

"Xin lỗi, vừa nãy không cố ý."

Bị Hạ Di Dạ đẩy ra, Linh Quỳnh trong lòng thở dài, quả nhiên chỉ là ngoài ý muốn..

"Ca ca cố ý cũng không sao, chúng ta chuyện thân mật hơn cũng làm rồi, không phải sao?"

"..."

Hạ Di Dạ hơi kinh ngạc, có chút hoảng hốt, "Đâu có?"

Linh Quỳnh hùng hồn: "Ca ca uống máu của em rồi, huyết nhục tương dung, không thân mật sao?"

"..."

Hạ Di Dạ không nói gì.

Anh quay đầu bước về phía trước: "Mau đi thôi, chỗ này không an toàn lắm."

Bởi vì nơi này cá mè một lứa, đánh nhau ẩu đả đương nhiên không ít, chuyện như vừa nãy, rất dễ gặp phải.

Nhưng chưa có lần nào.. khiến anh có cảm giác như vậy.[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 260: Luận về một trăm kiểu hiến máu (27)

[BOOK][HIDE-THANKS]"Di Dạ về rồi?"

Hạ Di Dạ vừa mở cửa, giọng Hạ Phổ đã truyền đến.

Rất nhanh Hạ Phổ lại hỏi: ".. Con dẫn người về?"

"Chào chú."

Giọng nói trong trẻo mềm mại từ cửa vọng vào, chỉ nghe giọng thôi cũng có thể đoán ra đối phương ngoan ngoãn.

Hạ Phổ kinh nghi, mò mẫm bàn xuất hiện gần huyền quan, "Chào cháu. Mời vào nhà."

Hạ Phổ nghe thấy tiếng đóng cửa, nhưng không nghe thấy tiếng Hạ Di Dạ, ông đành lên tiếng, "Cô gái này là?"

"Tôi là.. đồng nghiệp của Hạ Di Dạ."

"Ồ ồ ồ.." Ông biết Hạ Di Dạ tìm được một công việc khá tốt ở Phân lý xứ.

Vậy đồng nghiệp này chắc là người của Phân lý xứ..

Đồng nghiệp loài người ở Phân lý xứ cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng.. dẫn về nhà, có chút hiếm lạ.

Hạ Phổ mò mẫm đi rót nước, bị Hạ Di Dạ ngăn lại, dìu ông đến ghế sofa ngồi.

Linh Quỳnh phát hiện Hạ Phổ không nhìn thấy có chút bất ngờ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

Cô đánh giá xung quanh, căn nhà này tuy không lớn, nhưng được dọn dẹp ngăn nắp, tất cả đồ đạc đều ở đúng vị trí của nó, đâu ra đấy.

Nhóc con mắc bệnh cưỡng chế sạch sẽ rất nặng.

Từ khi hắn làm trợ lý cho cô, trên bàn cô chưa từng bừa bộn.

Tất cả đồ đạc trong văn phòng đều được sắp xếp lại, Phong ca lúc vào còn tưởng mình đi nhầm văn phòng.

"Con đi rót chút nước cho khách đi."

"Biết rồi." Thái độ Hạ Di Dạ lạnh nhạt.

Ánh mắt Linh Quỳnh di chuyển giữa hai người một lát.

"Công việc của Di Dạ thuận lợi chứ?" Hạ Phổ nghe tiếng bước chân Hạ Di Dạ rời đi, lúc này mới lên tiếng.

"Rất thuận lợi."

"Nó chẳng nói gì với ta cả, cụ thể các cháu là.."

"Uống nước."

Hạ Phổ không nghe thấy tiếng bước chân Hạ Di Dạ, lúc này giọng nói đột nhiên vang lên, cắt ngang lời ông.

Linh Quỳnh nhận lấy cốc nước, chỉ cười nhẹ, không giống như trước kia mềm mại gọi ông là ca ca nói cảm ơn.

"Các cháu có chuyện muốn nói, vậy ta về phòng trước." Hạ Phổ mò mẫm đứng dậy.

"Có chuyện muốn hỏi chú."

Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn ông, thái độ Hạ Di Dạ quá lạnh lùng.. giống như rất không thích Hạ Phổ vậy.

Nhưng hắn lại dìu Hạ Phổ ngồi xuống cẩn thận, dọn đi những thứ bên cạnh có thể bị ông va phải.

Hạ Phổ ngồi trở lại, "Có chuyện gì?"

Hạ Di Dạ im lặng, vừa định nói, Linh Quỳnh giơ tay đặt lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng vỗ một cái.

"Chú, là cháu có chút chuyện, muốn thỉnh giáo chú." Linh Quỳnh nói.

Hạ Phổ gật đầu: "Cháu hỏi đi."

"Trong khu rừng rậm bao quanh ngoại vi Huyết Tộc Chi Thành, có một khu vực bị hàng rào sắt bao quanh, nghe nói bên trong phong ấn một con Huyết Ma, có thật không?"

Hạ Phổ nhíu mày, "Cô gái, cô hỏi cái này làm gì?"

Linh Quỳnh nhìn Hạ Di Dạ.

Hạ Di Dạ không hiểu ý gì.

Linh Quỳnh ghé lại gần, hạ giọng nói nhỏ, "Chuyện chúng ta đang điều tra, có thể nói cho chú ấy biết không?"

Tai Hạ Di Dạ hơi nóng lên, tê dại.

Trong lòng lại có một cảm giác được vô cùng tôn trọng.

"Có thể."

"Vậy cháu nói đây."

"Ừm."

Linh Quỳnh ngồi thẳng lại, nói sơ qua mọi chuyện với Hạ Phổ.

Hạ Phổ nghe đến đoạn sau mày đã nhíu chặt thành chữ Xuyên.

"Các con nghi ngờ, những người mất tích đó, đều bị đưa vào khu rừng rậm kia?"

Linh Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhớ ra Hạ Phổ không nhìn thấy, lại đáp một tiếng, "Đúng ạ."

"Các con có bằng chứng gì không?"

"Cháu có tính không?"

Hạ Phổ không hiểu: "Ý cô là sao?"

"Cháu từng bị đưa vào đó, nhưng cháu trốn ra được."

"..."

Vẻ mặt Hạ Phổ có chút kỳ lạ, hồi lâu không lên tiếng.

"Chú, chú có biết gì cứ nói cho chúng cháu biết, có những chuyện luôn phải có người giải quyết đúng không ạ?"

"Đừng điều tra nữa, không có lợi cho các con đâu." Hạ Phổ lắc đầu, không định nói, ông mò mẫm đứng dậy, trực tiếp về phòng ngủ.

Linh Quỳnh vô tội nhìn Hạ Di Dạ.

"Ông ấy không muốn nói, không hỏi ra được." Hạ Di Dạ nói.

Cô bé bĩu má, mắt xoay hai vòng, nảy ra chủ ý, "Chúng ta đi hỏi Lạc Lê!"

Anh ta chắc chắn biết!

Cho dù không biết, với bản lĩnh và địa vị của nam chính, điều tra ra cũng không quá khó khăn.

"Cô và Lạc Lê.. rất quen sao?"

"Cũng tàm tạm." Cây ATM di động rất dễ dùng!

【.. 】 Cô không chỉ coi nam chính là cây ATM, cô còn dùng anh ta để đẩy nhanh tiến độ cốt truyện, bóng ma tâm lý của nam chính lớn đến mức nào vậy!

* * *

Lạc Lê nhìn Linh Quỳnh và Hạ Di Dạ đột nhiên ghé thăm, ngoài bất ngờ ra chỉ còn lại kỳ lạ.

Nghe nói về Huyết Ma, Lạc Lê không quá ngạc nhiên, "Hai người cũng điều tra ra Huyết Ma rồi sao?"

"Anh cũng điều tra ra rồi?"

"Ừm."

Linh Quỳnh: "..."

Nam chính quả nhiên không phải là hư danh.

Bởi vì Linh Quỳnh đã nói, cô bị đưa vào khu rừng rậm bị Huyết Tộc gọi là cấm địa kia, nên Lạc Lê đã đặc biệt đi điều tra.

Lạc Lê dẫn họ đến thư phòng, tìm một quyển sách mở ra, đưa cho Linh Quỳnh.

Trên sách là nội dung viết tay, có lẽ vì ẩm ướt không bảo quản tốt, chữ viết có chút nhòe đi.

Linh Quỳnh nhìn khó khăn, đưa sách cho Hạ Di Dạ, ra hiệu cho Lạc Lê, "Anh cứ nói trực tiếp đi."

Lạc Lê: "..."

Chưa từng thấy ai dám sai khiến thân vương một cách ngang nhiên như vậy!

"Huyết Ma từng là một vị thân vương thuần huyết rất mạnh mẽ trong Huyết Tộc, để theo đuổi sức mạnh lớn hơn, vị thân vương này đã rơi vào ma đạo."

Lúc đó hắn giết rất nhiều người và Huyết Tộc, đó là tai họa chung của loài người và Huyết Tộc.

Sau này cũng là Huyết Tộc và loài người hợp lực phong ấn hắn.

Cũng chính vì Huyết Ma, mà Huyết Tộc phát hiện ra sức mạnh của thuần huyết, dẫn đến việc sau này Huyết Tộc thuần huyết bị vây giết, ấu tể chết và bị thương vô số.

Nữ vương Huyết Tộc trong giấc ngủ cảm nhận được nguy cơ mà thức tỉnh, lúc này mới đặt ra lệnh cấm, bảo vệ Huyết Tộc thuần huyết.

Bây giờ có người muốn thông qua cách hiến tế, đánh thức Huyết Ma.

Các bước đánh thức Huyết Ma tạm thời vẫn chưa biết, nhưng những người bị 'hiến tế' đó, chắc chắn có tác dụng.

"Còn một bước rất quan trọng."

Linh Quỳnh nhướng mày: "Gì?"

"Thánh khí."

Hạ Di Dạ ngẩng đầu, trang sách trong tay hắn, vừa vặn lật đến trang thánh khí.

"Lúc phong ấn, đã sử dụng sức mạnh của thánh khí, Huyết Ma muốn ra ngoài, phải mượn sức mạnh của thánh khí." Lạc Lê đan mười ngón tay vào nhau, khuỷu tay chống lên mặt bàn, "Nhưng bây giờ thánh khí không rõ tung tích."

Thánh khí của Huyết Tộc là một chiếc vương miện, luôn được đặt ở nơi nữ vương ngủ say.

Sau này thánh khí đột nhiên biến mất.

"Nữ vương của các anh tại sao luôn ngủ say?"

Linh Quỳnh đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến Lạc Lê và Hạ Di Dạ đồng thời nhìn về phía cô.

Linh Quỳnh chớp chớp mắt, "Chỉ.. tò mò thôi."

"Nữ vương cần ngủ say để kéo dài tuổi thọ." Người trả lời là Hạ Di Dạ.

"Vậy các anh không phải là bất tử?"

"Ừm."

"Nói chuyện chính đi." Lạc Lê thấy hai người sắp bắt đầu thảo luận về sự bất tử, nhắc nhở họ.

Linh Quỳnh lập tức quay lại chuyện chính: "Lần trước các anh nói đồ bị mất, chính là thánh khí?"

Lạc Lê: "Lúc đó trông coi nơi nữ vương ngủ say, chính là Hạ Phổ."

Bởi vì mất thánh khí, nên mới có chuyện họ bị giáng chức.

Thánh khí bị mất, đương nhiên không thể làm ầm ĩ gây ra hoảng loạn trong nội bộ Huyết Tộc, nên cũng không thể tuyên truyền nguyên nhân họ bị giáng chức.

Hạ Di Dạ cúi đầu lật quyển sách kia, cằm căng thẳng.

"Vậy thánh khí rốt cuộc là ai lấy?"

Lạc Lê lắc đầu: "Không biết."

Bây giờ họ vẫn chưa tìm thấy tung tích của thánh khí.[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back