TÔI KHÔNG MUỐN NGHE THEO SỐ PHẬN Tác giả: Bạch Tuyết Thể loại: huyền ảo, học đường, tình cảm, hành động Giới thiệu nội dung: Serana Vale đang tận hưởng một cuộc sống học đường bình thường tại vương quốc Valence cùng gia đình và bạn bè. Nhưng từ khi lên 17 tuổi, cô liên tục gặp những mơ những giấc mơ kì lạ, Sera bắt đầu hoài nghi và dần dần tự tìm hiểu ra toàn bộ sự thật. Cô cứ nghĩ số phận kiếp này của mình có thể sống thoải mái nhưng không, sự sắp đặt cho số phận của cô là..
CHƯƠNG 1: Bấm để xem "Vù.. Vù.." Gió thét gào dữ dội, cuốn xuyên qua những vết thương rách toạc trên cơ thể tôi, để lại cảm giác bỏng rát như bị thiêu sống. Mỗi hơi thở đều mang theo khói bụi và tro tàn từ cánh rừng đang bốc cháy phía sau. Ngọn lửa đỏ rực đang gầm rú, nuốt chửng từng tán cây, từng thân gỗ, từng mảng đất, lan ra không khí một cách dữ dội, như một con quái vật tham lam không đáy. Khói xám quấn lấy mọi thứ. Mùi cháy khét nồng nặc cùng hơi nóng hừng hực khiến đầu óc tôi choáng váng, cho đến khi thế giới quanh mình chỉ còn là những hình ảnh nhòe mờ trong cơn mê nửa tỉnh nửa say. Tôi siết chặt bàn tay, ấn mạnh vào những vết thương đang rỉ máu-đau buốt, nhưng tôi cần giữ mình tỉnh táo. Trong tay tôi, thanh kiếm vẫn còn nguyên sức nặng của trận chiến. Tôi giơ nó lên, giọng khản đặc vang lên giữa âm thanh hỗn loạn: "Binh sĩ của chúng ta đã ngã xuống quá nửa. Nhưng giờ không phải là lúc để đau buồn. Sự sống còn của vương quốc, hòa bình hay diệt vong, đều phụ thuộc vào ý chí của chúng ta! Hãy đứng lên-chống lại lũ quái vật và lũ phù thủy đen đang thao túng chúng! Hãy chiến đấu, bằng tất cả những gì còn lại!". Tiếng hô vang dậy khắp chiến tuyến, tinh thần của các binh lính được thắp sáng trở lại. Và khi họ lao lên, xuyên qua biển lửa đỏ rực, tôi siết chặt kiếm, ánh mắt không hề lay chuyển. Tôi cũng nhảy vào ngọn lửa ấy, mang theo niềm tin và quyết tâm cuối cùng.. "Reng.. Reng.. Reng!" Âm thanh quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình. Mắt mở hé, chỉ kịp thấy cảnh cái đồng hồ báo thức đáng thương đang lăn xuống, vỡ tan tành trên sàn sau một cú đạp vô thức. Tôi sững người, choàng tỉnh dậy khi đầu óc vẫn còn lơ mơ giữa chiến trường và phòng ngủ.. Tôi chết chắc rồi. "Seraa! Con lại đạp vỡ đồng hồ nữa hảa? Đây là cái thứ năm rồi đấy, mẹ sẽ không đưa tiền cho con mua cái mới nữa!" "Dạa.. Dạa.." Tôi bước xuống cầu thang, bình tĩnh trả lời cơn thịnh nộ mẹ. Nếu cuộc sống mà không có đồng hồ báo thức thì.. chắc là tôi sẽ sống được. Khi đang đánh răng, tôi lại nghĩ về giấc mơ ban nãy. Đây đã là lần thứ hai mươi lăm tôi mơ thấy nó. Cùng một giấc mơ, cùng một cảnh, lặp đi lặp lại như một thước phim bị tua mãi ở một đoạn. Điều kỳ lạ là tôi luôn là nhân vật chính trong đó, một nữ chiến tướng đứng giữa chiến trường rực lửa, với kiếm trong tay và lời hô hào vang dội. Thú thật, trông tôi cũng khá ngầu.. ít nhất là trong mơ. Nhưng điều khiến tôi không yên lòng chính là: Tại sao chỉ có mỗi một cảnh ấy? Không mở đầu, không kết thúc, không thay đổi. Hai mươi lăm lần, không sai một chi tiết nào. Lúc đầu thì tôi còn thấy hứng thú, nhưng giờ, nó bắt đầu trở nên đáng sợ hơn cả một cơn ác mộng. À không, vốn dĩ nó đã là một cơn ác mộng rồi. Và tôi vẫn chưa hiểu vì sao mình lại cứ mơ về nó mãi như thế. "Sera, con tính ngủ trong nhà vệ sinh luôn hả? Ra ngoài ăn sáng nhanh lên" "Con không ăn sáng đâu. Con có hẹn đi sớm với Halli rồi, cậu ấy đang ở bên ngoài" Tôi dập tắt suy nghĩ của mình khi mẹ hối tôi. "Cái gì cơ? Anh Halli đang ở bên ngoài hả? Em phải ra gặp anh Hallii." "Ngồi xuống, con phải ăn nhanh bữa sáng của mình và chuẩn bị đi học đi" Cha mắng em trai tôi, Darian, trước khi nó định chạy ra ngoài. Thằng nhóc cau mày, có vẻ không cam tâm cho lắm. "Xì.. Tại sao một người nổi tiếng như anh Halli lại có thể chơi với bà chị xấu xí của mình chứ.." Giọng Darian lầm bầm chẳng khác gì tiếng muỗi vo ve, nhỏ đến mức tưởng như chỉ nói cho mỗi mình nó nghe. Nhưng với tôi thì khác, cái tai tôi có chế độ lọc âm riêng cho mấy câu nói xấu mình của em trai. Tôi quay ngoắt lại, lườm nó bằng ánh mắt mang cấp độ sát thương vừa đủ để khiến một cục gạch cũng thấy chột dạ. "Em vừa nói cái gì đấy hả, Darian?" Thằng nhóc giả vờ huýt sáo, mắt nhìn đi chỗ khác, miệng thì vẫn còn dính mẩu bánh mì bữa sáng chưa nhai xong. Tôi giơ tay định búng trán nó một cái để dạy nó bài học, nhưng đúng lúc ấy, mẹ bước tới, tay cầm theo hai món quen thuộc. "Đây là bữa trưa của con, và đây là sandwich cá ngừ để ăn trên đường tới trường" Tôi nhận lấy đồ ăn từ tay mẹ, rồi cúi xuống liếc Darian một cái sắc như dao thái sashimi. Cái liếc ấy không cần lời nào cũng đủ khiến thằng nhóc rùng mình. "À khoan đã, con đưa hộp bánh quy này cho Halli nha" Mẹ tôi chỉ vào hộp bánh quy nhỏ thượng hạng với nụ cười khá mong chờ. Tôi nhìn vào nụ cười của mẹ và cảm thấy lạnh người, mẹ tôi có vẻ rất quý Halli. À không, là cả gia đình tôi, kể cả chú cún nuôi trong nhà, tất cả đều quý mến Halli. Tôi khẽ thở dài, với tay lấy hộp bánh quy rồi tiến ra cửa. Khi cánh cửa vừa hé mở, tôi cảm nhận được một ánh nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt màu vàng ánh kim rực rỡ, lấp ló dưới mái tóc trắng như tuyết, đang chăm chú dõi vào tôi không chớp. "Sera, cậu có phải vừa thức dậy muộn rồi vội vã chạy ra đây không? Trông cậu tệ quá" Đó là Halli, cậu bạn chơi với tôi từ lúc còn cởi truồng tắm mưa. "Cậu không có một lời chào nào tử tế sao? Tớ sẽ chỉnh trang lại sau khi chúng ta đi đến trường. Đây, bánh này cho cậu" Tôi giơ hộp bánh ra trước mặt Halli. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào hộp bánh và sau đó dùng tay xoa đầu tôi, tóc tôi trở nên rối hơn nhờ cậu ấy, tôi đẩy tay Halli ra. "Đây là hộp bánh mà mẹ tớ bảo tớ đưa cho cậu. Tớ còn chưa ăn được loại bánh quy thượng hạng này đâu nhé" ".. Vậy à, cho tớ gửi lời cảm ơn bác ấy nha. Nhưng mà.. tớ có hơi hụt hẫng đó Seraa, tớ cứ tưởng cậu đã làm bánh quy tặng cho tớ chứ" "Gì?" Tôi khó hiểu nhìn Halli: "Tớ thấy cậu hay tưởng tượng lắm rồi đấy. Phước đức của cậu chưa đủ để tớ nấu ăn cho đâu, cho cậu biết là tớ chỉ nấu ăn cho cha mẹ tớ và bạn trai của tớ thôii đóo" Halli bật cười trước câu nói vừa thốt ra từ miệng tôi. Không đợi tôi phản ứng, cậu ấy đã khoác vai tôi một cách vô cùng tự nhiên, kéo tôi lại gần, gần đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp tim cậu ấy đang đập mạnh. "Vậy thì.. cho phép tớ làm bạn trai cậu, được không?" Halli nói nhỏ, giọng nghiêm túc một cách đáng ngờ. Tôi đứng khựng lại như bị đóng băng. Không thể tin nổi những lời mình vừa nghe. Chúng tôi nhìn nhau trong vài giây mà tưởng như dài cả thế kỷ. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, tay vẫn đặt lên đầu tôi, xoa nhẹ như thể đang dỗ một con mèo hoang. Rồi cậu ấy cười, nụ cười vô cùng nguy hiểm. Tôi nheo mày, mặt nhăn lại như vừa cắn trúng hạt tiêu: "Tên này bị bệnh à?"
CHƯƠNG 2: Bấm để xem Ngôi trường đã ở ngay trước mặt chúng tôi - Valence, ngôi trường nổi tiếng dành cho các ma pháp sư và kiếm sĩ hoàng gia. Hôm nay là ngày khai giảng, ngày đầu tiên của năm học mới. Năm nay, tôi và Halli cũng là lần đầu tiên đặt chân tới học ngôi trường này. Tâm trạng của tôi bây giờ thì.. cảm giác giống như là ngày đầu tiên vào lớp 1 vậy. "Vào thôi, Sera. Tụi mình đã đến hơi trễ, buổi lễ đã sắp bắt đầu rồi" Halli kéo tay tôi bước vào trường. Các thầy cô đã chuẩn bị sẵn ghế ngồi theo từng lớp, xếp ngay ngắn trên sân trường được lát đá trắng. Gồm các lớp là A1, A2, A3, B1, B2.. Tôi và Halli học chung lớp A3 nên cả hai ngồi cạnh nhau ở dãy giữa, gần sân khấu lớn. Không khí rộn ràng và háo hức lan tỏa khắp nơi, từng tốp học sinh ríu rít trò chuyện, ánh mắt không giấu nổi sự hồi hộp lẫn tò mò. Khi hàng trăm học sinh đã ổn định chỗ ngồi, các thầy cô bắt đầu màn chào đón đặc biệt. Bằng một vài động tác tay cùng những câu thần chú ngắn, họ đồng loạt thi triển ma thuật, khiến hàng trăm quả pháo hoa bắn vút lên bầu trời. Điều kỳ diệu là dù đang là ban ngày, pháo hoa vẫn rực rỡ một cách lạ thường - những chùm ánh sáng lấp lánh phản chiếu lung linh dưới bầu trời trong xanh của vương quốc. Một cảnh tượng tuyệt đẹp. Nhưng cũng không kém phần.. ồn ào. Tiếng nổ của pháo hoa vang dội khắp sân trường khiến không ít học sinh giật mình hét toáng lên. Có đứa còn vội bịt tai, mặt mũi hốt hoảng nhìn lên trời. Vừa đẹp, vừa choáng ngợp, mà cũng vừa đủ khiến tim đập nhanh hơn một nhịp. Sau màn bắn pháo hoa là nhiều tiết mục khác như là múa trên không, thời trang, biểu diễn ma thuật lửa.. tất cả đều khiến chúng tôi phấn khích. Sau nhiều màn trình diễn ấn tượng, hiệu trưởng trường Valence bắt đầu lên bục phát biểu: "Chúc mừng tất cả các em học sinh đã vượt qua bài kiểm tra và vinh dự được ngồi vào ghế nhà trường. Các em bây giờ chính là tương lai của vương quốc, hãy dùng kiến thức và sức mạnh đã được chỉ dạy để giữ vững nền hòa bình. Ngôi trường Valence chúng tôi.. v. V" Trường Valence trước đây có tên là Crownland được hoàng gia Crowne xây dựng từ hàng nghìn năm trước, với mục đích chính là thỏa mãn thú vui của nhà vua và quan thần. Lúc đấy vương quốc này đang còn lâm vào cuộc chiến giữa hoàng gia và phù thuỷ đen. Lúc đầu, đây vốn là một cuộc chiến nội bộ, nhưng sự hèn nhát và trốn tránh của hoàng gia Crowne đã làm phù thuỷ tức giận, họ bắt đầu tàn sát thần dân để buộc nhà vua lộ diện. Không chịu đựng được sự tàn ác của phù thuỷ, người đứng đầu gia tộc Valence - Albercht Valence, đã hạ lệnh đánh chiếm Crownland và sử dụng nó là một nơi trú ẩn cho thần dân của vương quốc, nơi này lúc đấy đã được gắn lên ma pháp bảo vệ mạnh nhất, bảo vệ thần dân khỏi sự tấn công tàn bạo, khốc liệt của phù thuỷ đen. Sau đó gia tộc Valence đã huấn luyện các binh sĩ, chọn ra người đội trưởng mạnh mẽ và nhanh nhẹn nhất qua bầu cử của tất cả binh bính, Serania West. Cô ấy đã dẫn dắt binh lính và lập kế hoạch suốt nhiều ngày, cuộc tấn công kéo dài hơn mười ngày và đã toàn vẹn thắng lợi. Albercht Valence được thần dân ủng hộ lên làm vua, hoàng gia Crown và những quan thần dưới trướng đều bị giam dưới ngục tối. Vương quốc được đổi tên là Valence, từ đó đến nay vương quốc đã hòa bình được 100 năm. Mặc dù đã giữ được hòa bình nhưng điều không giải quyết được là số lượng ma thú vẫn ngày càng tăng lên, ngôi trường Valence đã ngày được mở rộng để huấn luyện và dạy học cho những em học sinh có ma lực để sử dụng ma thuật và huấn luyện kĩ năng, sức mạnh kiếm thuật. Nói cách khác, chúng tôi là người được chọn để chiến đấu và tiếp tục giữ hòa bình cho vương quốc Valence. "Hơ.. Oáp.." Tôi ngáp một hơi rõ dài, tôi đã nghe đi nghe lại về lịch sử của vương quốc và trường ngay khi tôi vừa bắt đầu đi học rồi. Điều đó làm tôi thấy buồn ngủ khi nghe lại lịch sử dài dòng trong khi mình đã thuộc làu làu. "Nhưng mà.. gia tộc Valence.. họ Valence.." Tôi chống tay lên cằm suy nghĩ, hình như bản thân tôi có quen biết với người mang họ này nhỉ? Tôi liếc nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, người đó cũng quay sang nhìn tôi. "Halli Valence.." Tôi thì thầm. "Ừ, đó là họ tên của tớ" Halli nói. Tôi ngơ ngác nhìn Halli, mắt tôi mở to kinh ngạc. Ôi thật á? Tôi không thể ngờ người cởi truồng tắm mưa với tôi hồi bé lại là thành viên của gia đình hoàng gia, tôi còn sốc hơn khi biết cậu ấy là con cả. Người bạn thân cực thân của tôi lại là một thái tử? Ôi trời, nãy trên đường tới trường tôi có mắng cậu ấy hơi nhiều, à không, là từ hồi bé tới giờ luôn. Không những mắng mà còn đánh cậu ấy, không lẽ.. hôm nay là ngày cuối cùng tôi thấy ánh mặt trời trước khi bị giam vào ngục tối sao? "Đồ ngốc, tớ không để bụng những gì cậu gây ra cho tớ đâu, sao mà để một người bạn dễ thương như cậu vô ngục được" Tôi đang lo lắng về thời gian khi ở trong ngục của mình thì Halli đã phủ định những lo sợ của tôi. Cậu ấy nhìn tôi mỉm cười và véo má tôi. "Nhưng mà.. bây giờ cậu mới nhận ra điều này hả? Cậu chơi với tớ bao lâu rồi? Cậu vẫn chưa thể nhớ họ tên của tớ à?" Halii chất vấn tôi bằng hàng loạt câu hỏi, cậu ấy bắt đầu véo mạnh má tôi. Khuôn mặt cậu ấy cau có, khoé miệng giật giật. Trước sự tức giận của Halli thì tôi chỉ biết đáp lại cậu ấy bằng.. nụ cười thật tươi: "Haha.. ha.." Nhưng tôi cũng đã quên tại sao tôi lại có thể quen được người trong hoàng gia, đã thế lại còn chơi thân với một thái tử như cậu ấy. Sự sắp đặt này thật.. kì lạ.