- Xu
- 3,893
Chương 40: Công pháp gây bối rối
Trải qua quãng đường dài mệt mỏi, suốt dọc đường vừa nhặt quả dại vừa uống nước suối, ai nấy đều kiệt sức. Mọi người bàn bạc quyết định, từ ngày mai sẽ bắt đầu học kiến thức cơ bản về Tu Tiên giới cùng các nền tảng trận pháp, rồi từng người một trở về phòng nghỉ ngơi.
Hà Chính Sơ vốn dĩ đã là tu sĩ Trúc Cơ, không cần ăn ngủ nhiều, nhưng cảnh giới bị hạ thấp khiến tinh lực hắn giảm sút, nên vẫn cảm thấy mệt mỏi. Dẫu vậy, thân thể hắn từng trải qua quá trình Trúc Cơ cải tạo, đã khác hẳn những tu sĩ Luyện Khí kỳ thông thường. Chỉ sau hai canh giờ chợp mắt, hắn đã hồi phục lại trạng thái ban đầu, bụng đói và cảm giác uể oải cũng tan biến.
Bên ngoài tối đen như mực, ánh trăng cũng chẳng thấy đâu. Còn ít nhất hai canh giờ nữa trời mới sáng hẳn, thấy hai người kia vẫn đang say ngủ, hắn không đánh thức mà lặng lẽ bước ra ngoài động phủ, đứng ngẩn người trên bãi cỏ một hồi.
Năm ấy hắn mới năm tuổi đã bị đưa vào rừng Hồng Phong, đến hai mươi tuổi mới được phép ra ngoài rèn luyện. Ba năm sau Trúc Cơ, hắn du lịch khắp nơi đến năm hai mươi lăm tuổi mới mang theo nửa phần hoài nghi, nửa phần vui mừng quay trở lại.
Trước kia, hắn chưa từng nghĩ tới việc vị sư phụ mà từ nhỏ hắn luôn tôn kính như tiên tử, vậy mà lại chọn giam giữ hắn suốt hai mươi hai năm trong mật thất tối tăm khi thấy hắn có ý định rời đi.
Những năm đầu, hắn từng xin tha, từng gào khóc, chửi mắng, nhưng đều vô ích. Sau này, hắn dần từ bỏ phản kháng.
Bởi Hà Yến Tâm nói rất rõ: Hắn vốn chỉ là một vật dẫn luyện công, dùng để nuôi dưỡng và điều chỉnh huyết mạch, phối hợp cùng luyện huyết thảo để máu hắn tinh thuần đến cực hạn, đồng thời cũng không còn cơ hội tiến giai nữa. Dù có chạy trốn đi đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể chờ tới khi tuổi thọ Trúc Cơ sơ kỳ cạn kiệt, hóa thành tro bụi trên đời.
Thế nhưng, dù chịu đựng mười năm tra tấn, trong thống khổ vô tận ấy, ý chí sinh tồn của hắn lại càng trở nên kiên cường.
May mắn thay, ông trời vẫn còn đoái thương hắn. Khi Hà Yến Tâm lần nữa thu nhận đồ đệ và quay về rừng Hồng Phong, hắn biết cơ hội của mình đã đến.
Nhiều năm giả vờ ngu ngơ khiến Hà Yến Tâm buông lỏng cảnh giác. Nàng thỉnh thoảng vẫn thử dò xét, nhưng dần dần cũng không còn quá đề phòng nữa. Lại thêm tu vi nàng ngày càng tinh tiến, cách cảnh giới Kết Đan chẳng còn bao xa, nên sinh ra chút kiêu ngạo. Thậm chí có khi nàng ta mở ra toàn bộ trận pháp trong mật thất, còn thỉnh thoảng giảng giải đôi chút bí mật tu luyện. Tất cả những điều ấy hắn đều ghi nhớ kỹ trong lòng, chờ ngày đem ra lợi dụng.
Hà Chính Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, cảm nhận luồng linh khí hỗn độn loãng quanh mình, bất giác bật cười khe khẽ.
Rốt cuộc, hắn cũng đã rời đi được.
* * *
Lúc Hà Miểu Miểu tỉnh dậy, trời đã sáng bừng, ánh nắng ấm áp chiếu rọi, vừa ra khỏi động phủ đã cảm nhận luồng sóng nhiệt nhẹ nhàng ập vào mặt, tuy nóng nhưng không hề khó chịu.
Hà Toàn Linh đang ngồi tu luyện bên cạnh, còn Hà Chính Sơ thì cầm khoan kiếm, đang loay hoay vung vẩy mấy đường loạn xạ, trông chẳng giống luyện kiếm mà giống đang tìm cảm giác vận dụng linh lực hơn.
Rửa mặt xong, Hà Toàn Linh thu công đứng dậy, hai người cùng theo Hà Chính Sơ vào phòng khách, bắt đầu nghe hắn giảng giải những kiến thức cơ bản về Tu Tiên giới.
"Hôm qua ta nghĩ kỹ rồi, vẫn nên nói trước tình hình chung cho hai đứa hiểu. Để sau này lỡ có luyện tập gì cũng khỏi ngơ ngác.
Thanh Lang giới vốn không phải nơi trọng tu. Tu vi cao nhất nơi đây cũng chỉ mới tới Kết Đan kỳ, chỉ khi nào đạt đến Kết Đan viên mãn mới có tư cách đến tháp truyền tống phía Đông, vượt qua khảo nghiệm mới có thể tiến vào giới khác, bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
Còn những giới khác ra sao, sau Nguyên Anh còn có những cảnh giới nào nữa thì ta cũng chưa từng biết. Chỉ có các ngươi sau này tự mình đi thăm dò."
Nói đến đây, hắn khẽ liếc nhìn hai người, nghĩ đến linh căn của cả hai vốn chẳng mấy xuất sắc, trong lòng cũng thầm cân nhắc không nên nói sâu hơn. Đạt được Trúc Cơ với bọn họ e còn là chuyện xa vời.
"Còn về cách phân biệt linh thảo, yêu thú, linh vật.. chỉ cần mua vài ngọc giản về tra cứu là được."
Hà Miểu Miểu chưa từng thấy qua ngọc giản, nhưng nghe qua cũng đại khái đoán được đó là vật chứa thông tin của tu sĩ, nên không hỏi thêm, chỉ lắng nghe cẩn thận từng lời Hà Chính Sơ giảng giải về quy tắc, cấm kỵ trong giới tu hành, không muốn bỏ sót một câu nào.
Hà Chính Sơ giảng suốt cả buổi sáng, đem toàn bộ những gì mình biết nói hết ra, không chút giấu giếm, để hai người có bước đầu nhận thức về thế giới xa lạ này.
Bọn họ không ngờ trong tu đạo còn phân chia ra nhiều ngành nghề đến thế: Có luyện đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư, ngự thú sư, rồi đủ loại kiếm tu, đao tu, ma tu, thậm chí còn có cả tà tu như Hà Yến Tâm.
"Thanh Lang giới là vùng đất hoang vắng trong Tu Tiên giới, có thể tồn tại được chừng ấy thứ đã là nhiều lắm rồi. Nghe nói bên ngoài còn phức tạp gấp bội, nhưng hiện tại chúng ta chưa có tư cách chạm tới."
Nói xong phần kiến thức, Hà Chính Sơ bắt đầu bàn đến vấn đề công pháp.
"Tình cảnh của chúng ta thế này, muốn dựa vào bản thân đi lên thì cực kỳ khó khăn. Hai đứa vốn đã khó Trúc Cơ, công pháp trong tay lại có hạn chế càng khiến việc tiến giai thêm gian nan.
Cho nên.. nếu có cơ hội, vẫn nên gia nhập môn phái. Nếu lập được công lao, biết đâu có thể tìm được lối giải quyết."
Hà Miểu Miểu có phần không cam lòng. Nàng từng gặp ba người tu sĩ của mấy môn phái, nhưng chẳng ai để lại cho nàng chút ấn tượng tốt đẹp nào.
Trong đó hai người rõ ràng nhận thức Hà Yến Tâm, còn giúp bà ta ra tay; người còn lại là cao nhân Kết Đan, vậy mà cũng thông đồng làm chuyện xằng bậy với Hà Yến Tâm.
"Chẳng lẽ ngoài vào môn phái thì không còn cách nào khác sao?" Hà Miểu Miểu không muốn dễ dàng đánh đổi tự do như thế. Tuy cuộc sống có vất vả, nhưng nàng vốn dĩ chẳng phải kiểu tiểu thư sợ chịu khổ.
Hà Chính Sơ lắc đầu: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có con đường vào môn phái. Đến như ta còn chưa biết bản thân nên làm thế nào."
"Nếu vào môn phái, thì cùng vào một chỗ không được à?" Hà Miểu Miểu khó hiểu, "Ngươi chẳng phải là song linh căn Kim Thủy, tư chất tốt thế cơ mà, lẽ nào họ nhận bọn ta mà lại không nhận ngươi?"
Hà Chính Sơ chỉ có thể cười khổ. Nhưng sự thật vốn là vậy.
"Môn phái tuyển nhận đệ tử không muốn người quá ba mươi tuổi, tu vi cũng phải dưới Trúc Cơ. Nếu quá giới hạn ấy, chứng tỏ đã làm tán tu bên ngoài quá lâu, lòng trung thành khó đảm bảo, nên các môn phái chẳng mấy yên tâm mà thu nhận."
"Thì ra là vậy.. Thế ngươi định làm sao? Chẳng lẽ cứ chờ thọ nguyên cạn kiệt sao?"
"Đúng là như vậy.. Nhưng dẫu sao cũng phải liều một phen.." Hà Chính Sơ dứt khoát gạt bỏ phiền não, không muốn dây dưa mãi chủ đề bất lực này nữa. "Đi, trước tiên ra phường thị mua ít Tích Cốc Đan và ngọc giản. Chiều ta dạy hai người các ngươi học trận pháp cơ bản và vài đòn công kích phòng thân. Tối thì các ngươi tự nghiên cứu ngọc giản."
* * *
Phố phường của Phục Long Thành nhỏ đến đáng thương, chỉ có vỏn vẹn ba cửa hàng san sát nhau, bên đường là vài quầy hàng rải rác, cộng lại chưa đầy mười tu sĩ buôn bán. Đồ trong cửa hàng thì nghèo nàn, nhưng với bọn họ hiện giờ, có muốn cũng chẳng đủ tiền mà mua.
Đi dạo quanh các sạp hàng, Hà Miểu Miểu và Hà Toàn Linh đứng một bên xem Hà Chính Sơ mặc cả, tiện thể học cách chọn ngọc giản phổ thông.
Chỉ chừng nửa nén nhang, toàn bộ linh châu cũng đã cạn sạch, đổi lấy sáu viên Tích Cốc Đan và ba ngọc giản trắng, cả ba người giờ chỉ còn vỏn vẹn bốn khối linh thạch, lặng lẽ vận khởi thân pháp quay về động phủ.
Sau khi nuốt Tích Cốc Đan, bụng Hà Miểu Miểu cuối cùng cũng thôi réo gọi.
Hà Chính Sơ đã nhặt sẵn một đống đá, dọn cỏ tạo thành một khoảng đất trống, bắt đầu giảng giải những kiến thức sơ đẳng nhất về trận pháp, dùng chính các viên đá làm trận điểm mô phỏng.
Hà Chính Sơ vốn dĩ đã là tu sĩ Trúc Cơ, không cần ăn ngủ nhiều, nhưng cảnh giới bị hạ thấp khiến tinh lực hắn giảm sút, nên vẫn cảm thấy mệt mỏi. Dẫu vậy, thân thể hắn từng trải qua quá trình Trúc Cơ cải tạo, đã khác hẳn những tu sĩ Luyện Khí kỳ thông thường. Chỉ sau hai canh giờ chợp mắt, hắn đã hồi phục lại trạng thái ban đầu, bụng đói và cảm giác uể oải cũng tan biến.
Bên ngoài tối đen như mực, ánh trăng cũng chẳng thấy đâu. Còn ít nhất hai canh giờ nữa trời mới sáng hẳn, thấy hai người kia vẫn đang say ngủ, hắn không đánh thức mà lặng lẽ bước ra ngoài động phủ, đứng ngẩn người trên bãi cỏ một hồi.
Năm ấy hắn mới năm tuổi đã bị đưa vào rừng Hồng Phong, đến hai mươi tuổi mới được phép ra ngoài rèn luyện. Ba năm sau Trúc Cơ, hắn du lịch khắp nơi đến năm hai mươi lăm tuổi mới mang theo nửa phần hoài nghi, nửa phần vui mừng quay trở lại.
Trước kia, hắn chưa từng nghĩ tới việc vị sư phụ mà từ nhỏ hắn luôn tôn kính như tiên tử, vậy mà lại chọn giam giữ hắn suốt hai mươi hai năm trong mật thất tối tăm khi thấy hắn có ý định rời đi.
Những năm đầu, hắn từng xin tha, từng gào khóc, chửi mắng, nhưng đều vô ích. Sau này, hắn dần từ bỏ phản kháng.
Bởi Hà Yến Tâm nói rất rõ: Hắn vốn chỉ là một vật dẫn luyện công, dùng để nuôi dưỡng và điều chỉnh huyết mạch, phối hợp cùng luyện huyết thảo để máu hắn tinh thuần đến cực hạn, đồng thời cũng không còn cơ hội tiến giai nữa. Dù có chạy trốn đi đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể chờ tới khi tuổi thọ Trúc Cơ sơ kỳ cạn kiệt, hóa thành tro bụi trên đời.
Thế nhưng, dù chịu đựng mười năm tra tấn, trong thống khổ vô tận ấy, ý chí sinh tồn của hắn lại càng trở nên kiên cường.
May mắn thay, ông trời vẫn còn đoái thương hắn. Khi Hà Yến Tâm lần nữa thu nhận đồ đệ và quay về rừng Hồng Phong, hắn biết cơ hội của mình đã đến.
Nhiều năm giả vờ ngu ngơ khiến Hà Yến Tâm buông lỏng cảnh giác. Nàng thỉnh thoảng vẫn thử dò xét, nhưng dần dần cũng không còn quá đề phòng nữa. Lại thêm tu vi nàng ngày càng tinh tiến, cách cảnh giới Kết Đan chẳng còn bao xa, nên sinh ra chút kiêu ngạo. Thậm chí có khi nàng ta mở ra toàn bộ trận pháp trong mật thất, còn thỉnh thoảng giảng giải đôi chút bí mật tu luyện. Tất cả những điều ấy hắn đều ghi nhớ kỹ trong lòng, chờ ngày đem ra lợi dụng.
Hà Chính Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, cảm nhận luồng linh khí hỗn độn loãng quanh mình, bất giác bật cười khe khẽ.
Rốt cuộc, hắn cũng đã rời đi được.
* * *
Lúc Hà Miểu Miểu tỉnh dậy, trời đã sáng bừng, ánh nắng ấm áp chiếu rọi, vừa ra khỏi động phủ đã cảm nhận luồng sóng nhiệt nhẹ nhàng ập vào mặt, tuy nóng nhưng không hề khó chịu.
Hà Toàn Linh đang ngồi tu luyện bên cạnh, còn Hà Chính Sơ thì cầm khoan kiếm, đang loay hoay vung vẩy mấy đường loạn xạ, trông chẳng giống luyện kiếm mà giống đang tìm cảm giác vận dụng linh lực hơn.
Rửa mặt xong, Hà Toàn Linh thu công đứng dậy, hai người cùng theo Hà Chính Sơ vào phòng khách, bắt đầu nghe hắn giảng giải những kiến thức cơ bản về Tu Tiên giới.
"Hôm qua ta nghĩ kỹ rồi, vẫn nên nói trước tình hình chung cho hai đứa hiểu. Để sau này lỡ có luyện tập gì cũng khỏi ngơ ngác.
Thanh Lang giới vốn không phải nơi trọng tu. Tu vi cao nhất nơi đây cũng chỉ mới tới Kết Đan kỳ, chỉ khi nào đạt đến Kết Đan viên mãn mới có tư cách đến tháp truyền tống phía Đông, vượt qua khảo nghiệm mới có thể tiến vào giới khác, bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
Còn những giới khác ra sao, sau Nguyên Anh còn có những cảnh giới nào nữa thì ta cũng chưa từng biết. Chỉ có các ngươi sau này tự mình đi thăm dò."
Nói đến đây, hắn khẽ liếc nhìn hai người, nghĩ đến linh căn của cả hai vốn chẳng mấy xuất sắc, trong lòng cũng thầm cân nhắc không nên nói sâu hơn. Đạt được Trúc Cơ với bọn họ e còn là chuyện xa vời.
"Còn về cách phân biệt linh thảo, yêu thú, linh vật.. chỉ cần mua vài ngọc giản về tra cứu là được."
Hà Miểu Miểu chưa từng thấy qua ngọc giản, nhưng nghe qua cũng đại khái đoán được đó là vật chứa thông tin của tu sĩ, nên không hỏi thêm, chỉ lắng nghe cẩn thận từng lời Hà Chính Sơ giảng giải về quy tắc, cấm kỵ trong giới tu hành, không muốn bỏ sót một câu nào.
Hà Chính Sơ giảng suốt cả buổi sáng, đem toàn bộ những gì mình biết nói hết ra, không chút giấu giếm, để hai người có bước đầu nhận thức về thế giới xa lạ này.
Bọn họ không ngờ trong tu đạo còn phân chia ra nhiều ngành nghề đến thế: Có luyện đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư, ngự thú sư, rồi đủ loại kiếm tu, đao tu, ma tu, thậm chí còn có cả tà tu như Hà Yến Tâm.
"Thanh Lang giới là vùng đất hoang vắng trong Tu Tiên giới, có thể tồn tại được chừng ấy thứ đã là nhiều lắm rồi. Nghe nói bên ngoài còn phức tạp gấp bội, nhưng hiện tại chúng ta chưa có tư cách chạm tới."
Nói xong phần kiến thức, Hà Chính Sơ bắt đầu bàn đến vấn đề công pháp.
"Tình cảnh của chúng ta thế này, muốn dựa vào bản thân đi lên thì cực kỳ khó khăn. Hai đứa vốn đã khó Trúc Cơ, công pháp trong tay lại có hạn chế càng khiến việc tiến giai thêm gian nan.
Cho nên.. nếu có cơ hội, vẫn nên gia nhập môn phái. Nếu lập được công lao, biết đâu có thể tìm được lối giải quyết."
Hà Miểu Miểu có phần không cam lòng. Nàng từng gặp ba người tu sĩ của mấy môn phái, nhưng chẳng ai để lại cho nàng chút ấn tượng tốt đẹp nào.
Trong đó hai người rõ ràng nhận thức Hà Yến Tâm, còn giúp bà ta ra tay; người còn lại là cao nhân Kết Đan, vậy mà cũng thông đồng làm chuyện xằng bậy với Hà Yến Tâm.
"Chẳng lẽ ngoài vào môn phái thì không còn cách nào khác sao?" Hà Miểu Miểu không muốn dễ dàng đánh đổi tự do như thế. Tuy cuộc sống có vất vả, nhưng nàng vốn dĩ chẳng phải kiểu tiểu thư sợ chịu khổ.
Hà Chính Sơ lắc đầu: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có con đường vào môn phái. Đến như ta còn chưa biết bản thân nên làm thế nào."
"Nếu vào môn phái, thì cùng vào một chỗ không được à?" Hà Miểu Miểu khó hiểu, "Ngươi chẳng phải là song linh căn Kim Thủy, tư chất tốt thế cơ mà, lẽ nào họ nhận bọn ta mà lại không nhận ngươi?"
Hà Chính Sơ chỉ có thể cười khổ. Nhưng sự thật vốn là vậy.
"Môn phái tuyển nhận đệ tử không muốn người quá ba mươi tuổi, tu vi cũng phải dưới Trúc Cơ. Nếu quá giới hạn ấy, chứng tỏ đã làm tán tu bên ngoài quá lâu, lòng trung thành khó đảm bảo, nên các môn phái chẳng mấy yên tâm mà thu nhận."
"Thì ra là vậy.. Thế ngươi định làm sao? Chẳng lẽ cứ chờ thọ nguyên cạn kiệt sao?"
"Đúng là như vậy.. Nhưng dẫu sao cũng phải liều một phen.." Hà Chính Sơ dứt khoát gạt bỏ phiền não, không muốn dây dưa mãi chủ đề bất lực này nữa. "Đi, trước tiên ra phường thị mua ít Tích Cốc Đan và ngọc giản. Chiều ta dạy hai người các ngươi học trận pháp cơ bản và vài đòn công kích phòng thân. Tối thì các ngươi tự nghiên cứu ngọc giản."
* * *
Phố phường của Phục Long Thành nhỏ đến đáng thương, chỉ có vỏn vẹn ba cửa hàng san sát nhau, bên đường là vài quầy hàng rải rác, cộng lại chưa đầy mười tu sĩ buôn bán. Đồ trong cửa hàng thì nghèo nàn, nhưng với bọn họ hiện giờ, có muốn cũng chẳng đủ tiền mà mua.
Đi dạo quanh các sạp hàng, Hà Miểu Miểu và Hà Toàn Linh đứng một bên xem Hà Chính Sơ mặc cả, tiện thể học cách chọn ngọc giản phổ thông.
Chỉ chừng nửa nén nhang, toàn bộ linh châu cũng đã cạn sạch, đổi lấy sáu viên Tích Cốc Đan và ba ngọc giản trắng, cả ba người giờ chỉ còn vỏn vẹn bốn khối linh thạch, lặng lẽ vận khởi thân pháp quay về động phủ.
Sau khi nuốt Tích Cốc Đan, bụng Hà Miểu Miểu cuối cùng cũng thôi réo gọi.
Hà Chính Sơ đã nhặt sẵn một đống đá, dọn cỏ tạo thành một khoảng đất trống, bắt đầu giảng giải những kiến thức sơ đẳng nhất về trận pháp, dùng chính các viên đá làm trận điểm mô phỏng.