1 người đang xem
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
829 0
TÔI KHÔNG MUỐN NGHE THEO SỐ PHẬN

Tác giả:
Bạch Tuyết

Thể loại: huyền ảo, học đường, tình cảm, hành động

2592af5e83179f648f914c137a4b0b4d.jpg


Giới thiệu nội dung:

Serana Caelwyn đang tận hưởng một cuộc sống học đường bình thường tại vương quốc Valence cùng gia đình và bạn bè. Nhưng từ khi lên 17 tuổi, cô liên tục gặp những mơ những giấc mơ kì lạ, Sera bắt đầu hoài nghi và dần dần tự tìm hiểu ra toàn bộ sự thật. Cô cứ nghĩ số phận kiếp này của mình có thể sống thoải mái nhưng không, sự sắp đặt cho số phận của cô là..
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 1

[BOOK]"Vù.. Vù.."

Gió thét gào dữ dội, cuốn xuyên qua những vết thương rách toạc trên cơ thể tôi, để lại cảm giác bỏng rát như bị thiêu sống. Mỗi hơi thở đều mang theo khói bụi và tro tàn từ cánh rừng đang bốc cháy phía sau. Ngọn lửa đỏ rực đang gầm rú, nuốt chửng từng tán cây, từng thân gỗ, từng mảng đất, lan ra không khí một cách dữ dội, như một con quái vật tham lam không đáy.

Khói xám quấn lấy mọi thứ. Mùi cháy khét nồng nặc cùng hơi nóng hừng hực khiến đầu óc tôi choáng váng, cho đến khi thế giới quanh mình chỉ còn là những hình ảnh nhòe mờ trong cơn mê nửa tỉnh nửa say. Tôi siết chặt bàn tay, ấn mạnh vào những vết thương đang rỉ máu-đau buốt, nhưng tôi cần giữ mình tỉnh táo.

Trong tay tôi, thanh kiếm vẫn còn nguyên sức nặng của trận chiến. Tôi giơ nó lên, giọng khản đặc vang lên giữa âm thanh hỗn loạn:

"Binh sĩ của chúng ta đã ngã xuống quá nửa. Nhưng giờ không phải là lúc để đau buồn. Sự sống còn của vương quốc, hòa bình hay diệt vong, đều phụ thuộc vào ý chí của chúng ta! Hãy đứng lên-chống lại lũ quái vật và lũ phù thủy đen đang thao túng chúng! Hãy chiến đấu, bằng tất cả những gì còn lại!".

Tiếng hô vang dậy khắp chiến tuyến, tinh thần của các binh lính được thắp sáng trở lại. Và khi họ lao lên, xuyên qua biển lửa đỏ rực, tôi siết chặt kiếm, ánh mắt không hề lay chuyển. Tôi cũng nhảy vào ngọn lửa ấy, mang theo niềm tin và quyết tâm cuối cùng..

"Reng.. Reng.. Reng!"

Âm thanh quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình. Mắt mở hé, chỉ kịp thấy cảnh cái đồng hồ báo thức đáng thương đang lăn xuống, vỡ tan tành trên sàn sau một cú đạp vô thức. Tôi sững người, choàng tỉnh dậy khi đầu óc vẫn còn lơ mơ giữa chiến trường và phòng ngủ.. Tôi chết chắc rồi.

"Seraa! Con lại đạp vỡ đồng hồ nữa hảa? Đây là cái thứ năm rồi đấy, mẹ sẽ không đưa tiền cho con mua cái mới nữa!"

"Dạa.. Dạa.." Tôi bước xuống cầu thang, bình tĩnh trả lời cơn thịnh nộ mẹ. Nếu cuộc sống mà không có đồng hồ báo thức thì.. chắc là tôi sẽ sống được.

Khi đang đánh răng, tôi lại nghĩ về giấc mơ ban nãy. Đây đã là lần thứ hai mươi lăm tôi mơ thấy nó. Cùng một giấc mơ, cùng một cảnh, lặp đi lặp lại như một thước phim bị tua mãi ở một đoạn.

Điều kỳ lạ là tôi luôn là nhân vật chính trong đó, một nữ chiến tướng đứng giữa chiến trường rực lửa, với kiếm trong tay và lời hô hào vang dội. Thú thật, trông tôi cũng khá ngầu.. ít nhất là trong mơ.

Nhưng điều khiến tôi không yên lòng chính là: Tại sao chỉ có mỗi một cảnh ấy? Không mở đầu, không kết thúc, không thay đổi. Hai mươi lăm lần, không sai một chi tiết nào. Lúc đầu thì tôi còn thấy hứng thú, nhưng giờ, nó bắt đầu trở nên đáng sợ hơn cả một cơn ác mộng. À không, vốn dĩ nó đã là một cơn ác mộng rồi. Và tôi vẫn chưa hiểu vì sao mình lại cứ mơ về nó mãi như thế.

"Sera, con tính ngủ trong nhà vệ sinh luôn hả? Ra ngoài ăn sáng nhanh lên"

"Con không ăn sáng đâu. Con có hẹn đi sớm với Halli rồi, cậu ấy đang ở bên ngoài" Tôi dập tắt suy nghĩ của mình khi mẹ hối tôi.

"Cái gì cơ? Anh Halli đang ở bên ngoài hả? Em phải ra gặp anh Hallii."

"Ngồi xuống, con phải ăn nhanh bữa sáng của mình và chuẩn bị đi học đi" Cha mắng em trai tôi, Darian, trước khi nó định chạy ra ngoài. Thằng nhóc cau mày, có vẻ không cam tâm cho lắm.

"Xì.. Tại sao một người nổi tiếng như anh Halli lại có thể chơi với bà chị xấu xí của mình chứ.."

Giọng Darian lầm bầm chẳng khác gì tiếng muỗi vo ve, nhỏ đến mức tưởng như chỉ nói cho mỗi mình nó nghe. Nhưng với tôi thì khác, cái tai tôi có chế độ lọc âm riêng cho mấy câu nói xấu mình của em trai. Tôi quay ngoắt lại, lườm nó bằng ánh mắt mang cấp độ sát thương vừa đủ để khiến một cục gạch cũng thấy chột dạ.

"Em vừa nói cái gì đấy hả, Darian?"

Thằng nhóc giả vờ huýt sáo, mắt nhìn đi chỗ khác, miệng thì vẫn còn dính mẩu bánh mì bữa sáng chưa nhai xong. Tôi giơ tay định búng trán nó một cái để dạy nó bài học, nhưng đúng lúc ấy, mẹ bước tới, tay cầm theo hai món quen thuộc.

"Đây là bữa trưa của con, và đây là sandwich cá ngừ để ăn trên đường tới trường"

Tôi nhận lấy đồ ăn từ tay mẹ, rồi cúi xuống liếc Darian một cái sắc như dao thái sashimi. Cái liếc ấy không cần lời nào cũng đủ khiến thằng nhóc rùng mình.

"À khoan đã, con đưa hộp bánh quy này cho Halli nha"

Mẹ tôi chỉ vào hộp bánh quy nhỏ thượng hạng với nụ cười khá mong chờ. Tôi nhìn vào nụ cười của mẹ và cảm thấy lạnh người, mẹ tôi có vẻ rất quý Halli. À không, là cả gia đình tôi, kể cả chú cún nuôi trong nhà, tất cả đều quý mến Halli.

Tôi khẽ thở dài, với tay lấy hộp bánh quy rồi tiến ra cửa. Khi cánh cửa vừa hé mở, tôi cảm nhận được một ánh nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt màu vàng ánh kim rực rỡ, lấp ló dưới mái tóc trắng như tuyết, đang chăm chú dõi vào tôi không chớp.

"Sera, cậu có phải vừa thức dậy muộn rồi vội vã chạy ra đây không? Trông cậu tệ quá" Đó là Halli, cậu bạn chơi với tôi từ lúc còn cởi truồng tắm mưa.

"Cậu không có một lời chào nào tử tế sao? Tớ sẽ chỉnh trang lại sau khi chúng ta đi đến trường. Đây, bánh này cho cậu"

Tôi giơ hộp bánh ra trước mặt Halli. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào hộp bánh và sau đó dùng tay xoa đầu tôi, tóc tôi trở nên rối hơn nhờ cậu ấy, tôi đẩy tay Halli ra.

"Đây là hộp bánh mà mẹ tớ bảo tớ đưa cho cậu. Tớ còn chưa ăn được loại bánh quy thượng hạng này đâu nhé"

".. Vậy à, cho tớ gửi lời cảm ơn bác ấy nha. Nhưng mà.. tớ có hơi hụt hẫng đó Seraa, tớ cứ tưởng cậu đã làm bánh quy tặng cho tớ chứ"

"Gì?" Tôi khó hiểu nhìn Halli: "Tớ thấy cậu hay tưởng tượng lắm rồi đấy. Phước đức của cậu chưa đủ để tớ nấu ăn cho đâu, cho cậu biết là tớ chỉ nấu ăn cho cha mẹ tớ và bạn trai của tớ thôii đóo"

Halli bật cười trước câu nói vừa thốt ra từ miệng tôi. Không đợi tôi phản ứng, cậu ấy đã khoác vai tôi một cách vô cùng tự nhiên, kéo tôi lại gần, gần đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp tim cậu ấy đang đập mạnh.

"Vậy thì.. cho phép tớ làm bạn trai cậu, được không?" Halli nói nhỏ, giọng nghiêm túc một cách đáng ngờ.

Tôi đứng khựng lại như bị đóng băng. Không thể tin nổi những lời mình vừa nghe. Chúng tôi nhìn nhau trong vài giây mà tưởng như dài cả thế kỷ. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, tay vẫn đặt lên đầu tôi, xoa nhẹ như thể đang dỗ một con mèo hoang. Rồi cậu ấy cười, nụ cười vô cùng nguy hiểm. Tôi nheo mày, mặt nhăn lại như vừa cắn trúng hạt tiêu: "Tên này bị bệnh à?"[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 2

[BOOK]Ngôi trường đã ở ngay trước mặt chúng tôi - Valence, ngôi trường nổi tiếng dành cho các ma pháp sư và kiếm sĩ hoàng gia. Hôm nay là ngày khai giảng, ngày đầu tiên của năm học mới. Năm nay, tôi và Halli cũng là lần đầu tiên đặt chân tới học ngôi trường này. Tâm trạng của tôi bây giờ thì.. cảm giác giống như là ngày đầu tiên vào lớp 1 vậy.

"Vào thôi, Sera. Tụi mình đã đến hơi trễ, buổi lễ đã sắp bắt đầu rồi" Halli kéo tay tôi bước vào trường.

Các thầy cô đã chuẩn bị sẵn ghế ngồi theo từng lớp, xếp ngay ngắn trên sân trường được lát đá trắng. Gồm các lớp là A1, A2, A3, B1, B2.. Tôi và Halli học chung lớp A3 nên cả hai ngồi cạnh nhau ở dãy giữa, gần sân khấu lớn. Không khí rộn ràng và háo hức lan tỏa khắp nơi, từng tốp học sinh ríu rít trò chuyện, ánh mắt không giấu nổi sự hồi hộp lẫn tò mò.

Khi hàng trăm học sinh đã ổn định chỗ ngồi, các thầy cô bắt đầu màn chào đón đặc biệt. Bằng một vài động tác tay cùng những câu thần chú ngắn, họ đồng loạt thi triển ma thuật, khiến hàng trăm quả pháo hoa bắn vút lên bầu trời. Điều kỳ diệu là dù đang là ban ngày, pháo hoa vẫn rực rỡ một cách lạ thường - những chùm ánh sáng lấp lánh phản chiếu lung linh dưới bầu trời trong xanh của vương quốc.

Một cảnh tượng tuyệt đẹp. Nhưng cũng không kém phần.. ồn ào. Tiếng nổ của pháo hoa vang dội khắp sân trường khiến không ít học sinh giật mình hét toáng lên. Có đứa còn vội bịt tai, mặt mũi hốt hoảng nhìn lên trời. Vừa đẹp, vừa choáng ngợp, mà cũng vừa đủ khiến tim đập nhanh hơn một nhịp.

Sau màn bắn pháo hoa là nhiều tiết mục khác như là múa trên không, thời trang, biểu diễn ma thuật lửa.. tất cả đều khiến chúng tôi phấn khích. Sau nhiều màn trình diễn ấn tượng, hiệu trưởng trường Valence bắt đầu lên bục phát biểu:

"Chúc mừng tất cả các em học sinh đã vượt qua bài kiểm tra và vinh dự được ngồi vào ghế nhà trường. Các em bây giờ chính là tương lai của vương quốc, hãy dùng kiến thức và sức mạnh đã được chỉ dạy để giữ vững nền hòa bình. Ngôi trường Valence chúng tôi.. v. V"

Trường Valence trước đây có tên là Crownland được hoàng gia Crowne xây dựng từ hàng nghìn năm trước, với mục đích chính là thỏa mãn thú vui của nhà vua và quan thần. Lúc đấy vương quốc này đang còn lâm vào cuộc chiến giữa hoàng gia và phù thuỷ đen. Lúc đầu, đây vốn là một cuộc chiến nội bộ, nhưng sự hèn nhát và trốn tránh của hoàng gia Crowne đã làm phù thuỷ tức giận, họ bắt đầu tàn sát thần dân để buộc nhà vua lộ diện. Không chịu đựng được sự tàn ác của phù thuỷ, người đứng đầu gia tộc Valence - Albercht Valence, đã hạ lệnh đánh chiếm Crownland và sử dụng nó là một nơi trú ẩn cho thần dân của vương quốc, nơi này lúc đấy đã được gắn lên ma pháp bảo vệ mạnh nhất, bảo vệ thần dân khỏi sự tấn công tàn bạo, khốc liệt của phù thuỷ đen.

Sau đó gia tộc Valence đã huấn luyện các binh sĩ, chọn ra người đội trưởng mạnh mẽ và nhanh nhẹn nhất qua bầu cử của tất cả binh bính, Serania West. Cô ấy đã dẫn dắt binh lính và lập kế hoạch suốt nhiều ngày, cuộc tấn công kéo dài hơn mười ngày và đã toàn vẹn thắng lợi. Albercht Valence được thần dân ủng hộ lên làm vua, hoàng gia Crown và những quan thần dưới trướng đều bị giam dưới ngục tối. Vương quốc được đổi tên là Valence, từ đó đến nay vương quốc đã hòa bình được 100 năm.

Mặc dù đã giữ được hòa bình nhưng điều không giải quyết được là số lượng ma thú vẫn ngày càng tăng lên, ngôi trường Valence đã ngày được mở rộng để huấn luyện và dạy học cho những em học sinh có ma lực để sử dụng ma thuật và huấn luyện kĩ năng, sức mạnh kiếm thuật. Nói cách khác, chúng tôi là người được chọn để chiến đấu và tiếp tục giữ hòa bình cho vương quốc Valence.

"Hơ.. Oáp.." Tôi ngáp một hơi rõ dài, tôi đã nghe đi nghe lại về lịch sử của vương quốc và trường ngay khi tôi vừa bắt đầu đi học rồi. Điều đó làm tôi thấy buồn ngủ khi nghe lại lịch sử dài dòng trong khi mình đã thuộc làu làu.

"Nhưng mà.. gia tộc Valence.. họ Valence.." Tôi chống tay lên cằm suy nghĩ, hình như bản thân tôi có quen biết với người mang họ này nhỉ?

Tôi liếc nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, người đó cũng quay sang nhìn tôi.

"Halli Valence.." Tôi thì thầm.

"Ừ, đó là họ tên của tớ" Halli nói.

Tôi ngơ ngác nhìn Halli, mắt tôi mở to kinh ngạc. Ôi thật á? Tôi không thể ngờ người cởi truồng tắm mưa với tôi hồi bé lại là thành viên của gia đình hoàng gia, tôi còn sốc hơn khi biết cậu ấy là con cả. Người bạn thân cực thân của tôi lại là một thái tử? Ôi trời, nãy trên đường tới trường tôi có mắng cậu ấy hơi nhiều, à không, là từ hồi bé tới giờ luôn. Không những mắng mà còn đánh cậu ấy, không lẽ.. hôm nay là ngày cuối cùng tôi thấy ánh mặt trời trước khi bị giam vào ngục tối sao?

"Đồ ngốc, tớ không để bụng những gì cậu gây ra cho tớ đâu, sao mà để một người bạn dễ thương như cậu vô ngục được" Tôi đang lo lắng về thời gian khi ở trong ngục của mình thì Halli đã phủ định những lo sợ của tôi. Cậu ấy nhìn tôi mỉm cười và véo má tôi.

"Nhưng mà.. bây giờ cậu mới nhận ra điều này hả? Cậu chơi với tớ bao lâu rồi? Cậu vẫn chưa thể nhớ họ tên của tớ à?"

Halii chất vấn tôi bằng hàng loạt câu hỏi, cậu ấy bắt đầu véo mạnh má tôi. Khuôn mặt cậu ấy cau có, khoé miệng giật giật. Trước sự tức giận của Halli thì tôi chỉ biết đáp lại cậu ấy bằng.. nụ cười thật tươi: "Haha.. ha.."

Nhưng tôi cũng đã quên tại sao tôi lại có thể quen được người trong hoàng gia, đã thế lại còn chơi thân với một thái tử như cậu ấy. Sự sắp đặt này thật.. kì lạ.[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 3

[BOOK]Buổi lễ khai giảng cuối cùng cũng khép lại trong ánh chiều tà. Tất cả học sinh đều đã thấm mệt sau một ngày dài, và từng tốp người bắt đầu tản ra khỏi sân trường, lặng lẽ trở về nhà. Tôi cũng không ngoại lệ. Cả người tôi như rũ xuống, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh chiếc giường êm ái cùng một giấc ngủ thật sâu.

"Sera, tớ dắt cậu đi thăm quan trường Valence nha" Halli kéo tay tôi lại, nói với vẻ mặt mong chờ.

"Cậu bị ngốc à, trời sắp tối rồi mà cậu còn muốn dắt tớ đi thăm quan hả? Tớ mệt lắm, tớ phải về nhà ngủ, chuyện đó để mai rồi tính.. Oápp.." Tôi dụi mắt, giọng không giấu nổi sự mệt mỏi. Cứ thể đẩy tay Halli ra.

"Đừng mà Seraa~Cậu cứ thế bỏ rơi một người bạn đẹp trai tội nghiệp như tớ mà đi àa.." Halli nghẹn ngào, đôi mắt ngân ngấn như sắp khóc tới nơi.

Chưa dừng lại ở đó, Halli đột nhiên ngã gục xuống đất, một tay ôm trán, tay còn lại đặt lên ngực trái, chân thì duỗi thẳng. Trông cậu ấy không khác gì một chú thiên nga trắng bị bắn gục.

Tôi đứng đực ra, nhìn cậu ấy nằm dài giữa sân trường và diễn một vở kịch đầy đau thương. Không ngờ thái tử của vương quốc Valence lại có một "mặt tối" thú vị như này. Tôi sắp cười ngất vì điệu bộ của cậu ấy.

"Nhưng mà thật tiếc cho người bạn đẹp trai này vì bây giờ tớ rất rất muốn đi về nhà để ngủ. Tạm biệtt" Tôi vẫy tay chào Halli. Cậu ấy đứng dậy sau khi nghe câu trả lời.

"Vậy thì.." Halli đột nhiên dùng tay xoa đầu tôi. Lúc đấy tôi cảm nhận được một cảm giác kì lạ đang chảy trong cơ thể của mình. Mắt tôi mở to kinh ngạc.

"Đồ khốn Halli! Sao cậu dám sử dụng ma thuật lên người tớ!" Tôi quát lớn, dùng tay đập mạnh vào đầu Halli một cú.

Halli đã sử dụng ma thuật thanh tỉnh - một loại ma thuật làm cơ thể xua tan đi mệt mỏi và trở nên tỉnh táo. Nó cũng khiến cơ thể vận động hết công suất cho đến khi hết tác dụng. Nghe thì có vẻ có ích nhưng không, đối với một con sâu lười biếng như tôi thì nó chắc chắn là loại ma thuật rất đáng sợ!

Tên Halli đáng ghét đã khiến mọi kế hoạch "ngủ-ăn-ngủ" của tôi khi về nhà tan tành mây khói.

"Hì, Sera cậu đã hết buồn ngủ rồi thì bây giờ phải đi với tớ đó" Halli vùi đầu vào vai tôi, lắc người tôi qua lại tỏ vẻ làm nũng.

Thú thật, lúc nãy nhìn điệu bộ của cậu ấy tôi còn thấy buồn cười, bây giờ nhìn vào cái dáng vẻ như bánh bao nhúng nước của cậu ấy, tôi chỉ có một cảm giác đó là.. buồn nôn.

"Haiz.." Thôi thì trên danh nghĩa là bạn tốt của cậu ấy thì đành miễn cưỡng chấp nhận vậy: "Được rồi, được rồi, Tớ đi với.. Oáii!"

Tôi loạng choạng.

Ai đó – không biết từ đâu, không biết vì lý do gì, đột ngột đẩy tôi từ phía sau. Cơ thể mất thăng bằng, tôi suýt chút nữa thì hôn đất mẹ thiên nhiên một cách không hề lãng mạn. May mà Halli đã kịp giữ tôi lại.

Tôi quay ngoắt người lại để xem danh tính kẻ đã đẩy tôi. Trong đầu thì đang nghĩ nên đánh, đấm hay chỉ dạy bảo ngàn lời yêu thương đến đối phương. Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì thì người đó đã ôm chầm lấy tôi.

"Seraa, gặp được cậu tớ vui quá đi mất!" Giọng nói quen thuộc vang lên.

Người đó là Elana Solis, bạn thân từ nhỏ của tôi và cả Halli. Cậu ấy bắt đầu òa khóc rồi dụi mặt vào ngực tôi.

"Seraa.. Hè tớ bị bắt phải học khóa học dành cho con gái quý tộc, nó đáng sợ lắm.. Cậu về quê mà không liên lạc gì với tớ, tớ nhớ cậu chết mất!"

"Tớ xin lỗi, Ela.. Lúc đó thiết bị liên lạc của tớ bị hỏng.." Tôi nhẹ giọng, đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của cậu ấy, cố gắng ôm chặt lấy Ela như một cách để bù đắp lỗi lầm.

Khoảnh khắc cảm động giữa hai chúng tôi còn chưa kịp kéo dài thì bất thình lình bị một giọng nói chen ngang.

"Khụ khụ. Tiểu thư Elana Solis, chúng tôi đang có chuyện riêng cần giải quyết. Sẽ rất phiền nếu có người xen vào đấy" Halli nheo mắt nhìn Ela, giọng điệu nửa đùa nửa nghiêm túc, gương mặt lại chẳng giấu nổi vẻ.. vênh váo đến đáng ghét.

Ela lườm Halli một cái sắc lẻm rồi không chần chừ kéo tay tôi lại: "Tôi cứ thích làm phiền đấy, cậu làm gì được tôi?"

Tôi đứng giữa hai người, không biết nên nghiêng về bên nào. Thật lòng mà nói, cảnh đấu khẩu của họ cũng khá vui.. nhưng tôi cũng khá sợ vì bầu không khí sặc mùi bão tố đang hình thành quanh đây.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu thua ai, tôi có thể thấy những tia sét xẹt ra từ trong đôi mắt họ. Rồi Halli thở dài, cậu ấy búng ngón tay, có vẻ là đã chịu thua cuộc. Nhưng.. tôi đã nghĩ nhầm..

Ela đột nhiên ôm bụng kêu lớn: "Tên khố-n Halli, c-ái tên chơi.. chơi dơ" Mặt Ela đột nhiên chuyển thành màu tái xanh, mồ hôi tuôn ra như thác nước đổ xuống. Tôi thoáng nhìn qua Halli, cậu ấy đang nhếch mép cười thầm.

Nói rồi, Ela chưa kịp tạm biệt tôi mà đã chạy vọt đi. Tôi nhìn phản ứng của Ela và cũng đoán ra được phần nào. Không nhịn được, tôi giơ tay đánh một cú thật mạnh vào đầu Halli một lần nữa.

"Cái tên này! Cậu dám làm vậy với Ela hả? Tớ đã nói cậu không được xài ma pháp lên người người khác mà chưa được sự cho phép mà?"

"Haha, tớ xin lỗi. Lần này là lần cuối, tớ nói thật đấy" Halli vừa nói vừa lấy tay bụm miệng cười.

Tôi thở dài: "Thôi tớ muốn về nhà rồi"

".. Được rồi" Halli gật đầu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi: "Nhưng mà trước khi về nhà thì đi mua đồ với tớ chút nha, tớ có vài thứ cần mua"

Tôi liếc nhìn Halli, suy nghĩ trong giây lát trước khi khẽ gật đầu. Trời đã ngả dần sang màu cam, kim đồng hồ vừa chỉ qua năm giờ. Chúng tôi rời khỏi trường và bắt đầu tiến về trung tâm thành phố, nơi rực rỡ ánh đèn và nhộn nhịp tiếng người.

"Điểm đến đầu tiên là.. nhà hàng Hallen!" Halli giơ tay chỉ về một tòa nhà sang trọng với bảng hiệu lấp lánh ánh vàng.

"Tớ đồng ý!" Tôi gần như reo lên. Mắt sáng rỡ như được tiếp thêm sinh lực. Thành thật mà nói, bụng tôi đã biểu tình từ nãy giờ rồi.

Chúng tôi nhanh chóng bước vào nhà hàng. Bên trong ấm cúng và có mùi thơm dịu lan tỏa khắp không gian. Vừa ngồi vào bàn, người phục vụ đã lễ phép đưa cho cả hai menu. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cân nhắc từng món, tự nhủ rằng mình sẽ gọi thật tiết chế – dù lòng thì muốn gọi cả một bàn tiệc. Trái lại, Halli có vẻ chẳng có khái niệm gì về tiết chế cả. Cậu ấy gọi món với tốc độ và số lượng khiến tôi suýt phì cười. Trông cậu ấy như đã nhịn đói mấy ngày trời vậy.

Nhưng khi món ăn được dọn ra, Halli chỉ ăn mỗi đĩa bít tết và phần salad rau củ bên cạnh. Tôi ngơ ngác nhìn những món ăn còn lại – rất nhiều, rất đẹp mắt.. Thế là tôi đành bất đắc dĩ trở thành "trợ thủ tiêu diệt thức ăn" cho Halli. Cũng may là vấn đề thanh toán không phải thứ khiến tôi đau đầu. Halli đã tuyên bố chắc nịch: "Tớ bao!" Vậy nên tôi cứ yên tâm mà.. chiến đấu đến cùng.

Chưa dừng lại ở đó, sau khi ra khỏi nhà hàng, Halli tiếp tục kéo tôi đi từ tiệm socola, sang tiệm bánh donut, rồi lại ghé một quán thịt nướng nổi tiếng.. Tôi định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị khuất phục trước sức hấp dẫn chết người của đồ ăn và câu cửa miệng của Halli "Tớ bao".

Công nhận, chơi với thái tử cũng có lợi thật. Vừa được ăn ngon, lại không cần lo nghĩ đến ví tiền đang xẹp lép trong túi. Thế là tôi đi với cậu ấy tới tận đêm muộn.

"Halli, chẳng phải cậu bảo là có vài thứ cần mua hả? Sao tớ chẳng thấy cậu mua gì vậy?" Tôi hỏi khi tay đang cầm một đống hộp bánh kẹo mà Halli đã mua cho tôi.

"À.. ừm, Tớ quên béng là mình cần mua gì rồi Haha.." Halli gãi đầu, ấp úng nói.

"Cậu không có nói xạo để dụ tớ đi ăn với cậu đấy chứ?" Tôi gằng giọng.

Halli không trả lời câu hỏi của tôi. Cậu ấy giật đống bịch bánh kẹo từ tay tôi rồi đòi cầm hộ. Nhìn phản ứng cậu ấy là tôi biết tôi đã đoán đúng rồi.

Chúng tôi tiếp tục bước đi trong yên lặng, cho đến khi đến trước cửa nhà tôi.

"Tớ đi ngủ trước nha Halli. Cậu lo về sớm rồi cũng ngủ luôn nha. Đừng có la cà ngoài đường á" Tôi dặn dò, tay đã đặt lên nắm cửa.

Nhưng chưa kịp xoay tay nắm, Halli bất ngờ kéo tay tôi lại: "Ừm.. Sera, tớ có chuyện muốn nói"

Tôi quay người lại. Halli đang nhìn tôi chăm chú, không chớp mắt. Đôi mắt vàng kim ấy như sáng rực lên dưới ánh trăng, mái tóc trắng của cậu ấy khẽ bay theo gió đêm. Bây giờ mới tôi mới nhận thấy cậu bạn này cũng có một chút đẹp trai.

Tôi hoang mang, bầu không khí trở nên kì lạ và ngượng ngập: "Cậu.. cậu muốn nói chuyện gì?"

Halli không trả lời. Cậu ấy đột nhiên khụy một chân xuống.

Khoan đã.. dáng vẻ này chẳng lẽ?

Tôi còn chưa kịp hoảng thì nhìn thấy Halli cúi xuống buộc lại sợi dây giày bị tuột.

"Làm mình hết hồn" Tôi thở ra một hơi nhẹ, thì thầm.

Cậu ấy loay hoay với dây giày mãi mà vẫn chưa xong. Tôi khẽ cau mày. Tên ngốc này không biết buộc dây giày sao? Nhưng nghĩ lại, Halli là thái tử mà. Từ nhỏ chắc đã có người hầu kẻ hạ lo hết mọi chuyện từ quần áo đến giày dép.

Tôi thở dài, ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy tay cậu ấy ra: "Thôi, để tớ buộc cho. Tự cậu làm chắc đến mai cũng chưa xong"

"Làm phiền cậu.."

"Khách sáo gì chứ, cũng cảm ơn cậu đã dắt tớ đi ăn rồi mua cho tớ đống bánh kẹo này" Tôi mỉm cười trả lời Halli.

Halli ngây người nhìn tôi một lát, rồi đưa tay lên xoa đầu tôi như một đứa trẻ. Cử chỉ ấy nhẹ nhàng nhưng khiến tim tôi khẽ thắt lại. Trong ánh sáng mập mờ của đêm trăng, không khí giữa chúng tôi như chậm lại, mơ hồ và ấm áp.

Halli đột nhiên luồng tay ra sau lưng, từ từ rút ra một cành hoa hồng trắng, trên thân đã bị bẻ hết gai: "Ngày mai là sinh nhật tớ, tớ.. tớ muốn mời cậu đến cung điện tham dự với tớ.. Được không?"

Tôi tròn mắt ngạc nhiên: "Hả? M-mai là sinh nhật cậu á?"

Halli nghe xong thì đột nhiên im bặt. Tôi hoảng sợ, tôi đã quên béng rằng mai là sinh nhật cậu ấy, Halli sẽ tức giận rồi nghỉ chơi với tôi mất.

"Ha-Halli, tớ xin.. xin lỗi. Tớ không ý.. cố ý quên ngày sinh nhật.. nhật của cậu" Tôi lắp bắp, nói năng lộn xộn. Thú thật, lúc đấy đầu tôi trống rỗng, tôi không biết nên nói gì với Halli cả.

Halli vẫn cúi mặt xuống, không nói một lời nào. Hết cách tôi đành nắm chặt tay Halli, khẳng định chắc nịch: "Tớ sẽ đi!"

"Cậu hứa rồi đấy nhé" Halli hào hứng đáp lại tôi một cách nhanh chóng. Tôi có hơi kinh ngạc về tốc độ lật mặt này của cậu ấy.

"Ư.. Ừm, tớ hứa" Tôi miễn cưỡng gật đầu. Lòng tôi bây giờ có chút hối hận rồi.

"Vậy thì.." Halli đột nhiên giơ ra trước mặt tôi một đống hộp đựng: "Tặng cậu mấy cái này"

Tôi ngẩn người. Bên trong những đống hộp đựng đó là đủ loại trang sức, váy vóc cao cấp, tất cả đều là những thương hiệu nổi tiếng. Halli đã mua những thứ này từ khi nào vậy?

Biết rõ giá trị của những món đồ này, tôi do dự không dám nhận. Nhưng ánh mắt Halli nhìn tôi dịu dàng, thoáng lên chút mong chờ, tôi cũng không nỡ từ chối. Cậu ấy có vẻ nhìn ra sự do dự của tôi, dúi vào tay tôi buộc tôi phải nhận.

"Tớ đã tưởng tượng cậu mặc lên những bộ này sẽ rất đẹp nên tớ đã mua hết cả cửa hàng. Cậu cứ thử từng bộ nha" Halli chỉ vào từng món đồ rồi khẳng định.

"Ừm, cảm ơn cậu" Tôi nhẹ giọng, tâm trạng thoáng lên một chút vui: "Được rồi, thái tử của chúng ta ơi đã quá nửa đêm rồi đó. Cậu mau về đi"

Tôi đẩy Halli ra ngoài đường, cậu ấy có vẻ miễn cưỡng nhưng rồi cũng ngoan ngoãn rời đi: "Vậy mai gặp lại cậu, Sera. Bữa tiệc sẽ diễn ra vào buổi tối lúc 7 giờ, cậu nhớ đến đó nha"

Chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt nhau.

Sau khi Halli đi, tôi đứng nhìn đống hộp đặt trước cửa, rồi ngẩng lên nhìn bầu trời.

Trăng đêm nay thật đẹp.[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 4

[BOOK]"Hơ hơ.. Hắt xì! Hắt xì!"

Trời dạo này trở lạnh thật rồi. Cái lạnh len lỏi qua cổ áo, thấm vào da thịt, khiến tôi rùng mình liên tục. Cổ họng thì rát, mũi thì tắc, đầu óc cứ ong ong – đúng là cái thời điểm hoàn hảo để bệnh cảm tìm đến.

Tôi vừa định hắt hơi thêm một cái nữa thì nghe thấy một tiếng cười lớn vang lên, phá tan không khí ảm đạm, cũng làm ngắt cơn hắt hơi liên tục vừa rồi.

"Kh-khuôn mặt cậu lúc hắt xì trông mắc cười quá, haha!" Halli chỉ tay về phía tôi, cười nghiêng ngả.

Tôi nhìn cậu ta, cảm xúc từ mệt mỏi lập tức chuyển sang tức giận. Bạn bè thân thiết đấy – mà thấy tôi bệnh thì không hỏi thăm lấy một câu, chỉ biết cười như thể tôi là tiết mục giải trí miễn phí.

Tôi siết chặt tay, đôi mắt nheo lại cảnh cáo: "Cậu.. ngứa đòn hả, Halli?"

Nhận thấy được ánh nhìn cảnh cáo, Halli đột nhiên trở mặt nghiêm túc. Cậu ấy nghiêm người, tay đặt lên ngực trái. Phong thái nghiêm chỉnh khác hẳn với điệu bộ cười cợt khi nãy.

"Với tư cách là một người bạn thân cực thân của Sera" Halli nói, ánh mắt sáng lên một cách kỳ lạ: "Khi Sera bị bệnh.. Tôi xin nguyện ở bên Sera suốt đời."

Cơ thể tôi như bị đông cứng trong một khoảng khắc, rồi "Hả" một tiếng rõ to, nó gần như bật ra theo phản xạ. Biểu cảm của tôi chắc chắn lúc này rất khó coi, tâm trí thì đang cố phân tích xem sự liên quan trong lời thề của cậu ta. Khuôn mặt Halli nghiêm túc, không có chút gì là đang giỡn chơi.. Nhưng mà khoan đã. Cái gì mà "bệnh nặng"? Cái gì mà "ở bên" rồi "suốt đời"? Tôi nghiêng đầu nhìn Halli đầy khó hiểu: "Cậu đang nói mấy kiểu thề thốt gì vậy? Như kết hôn ấy.. Mà mấy lời ngớ ngẩn đó có liên quan hay giúp ích gì đến bệnh cảm nhẹ của tớ không vậy?"

"Ngớ ngẩn?" Halli đột nhiên xị mặt xuống, cậu ấy cố gắng bám víu vào bức tường như thể chuẩn bị ngã xuống. Trông Halli bây giờ lại mang vẻ tàn tạ đến đáng thương. Tôi thở dài, cảm thấy bản thân như đang xem cậu ấy diễn nhiều vai trong một vở kịch từ nãy giờ vậy.

Tôi còn chưa kịp quay người chuồn về lớp thì đã bị Halli giữ lại. Cánh tay cậu vòng qua eo tôi, nhẹ nhàng nhưng đủ chắc để khiến tôi không thể bước tiếp. Tay còn lại nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải ngẩng mặt nhìn vào cậu ấy.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi chuyển động dường như tan biến.

Halli nhìn chằm chằm vào tôi, không chớp mắt. Thái độ cậu ấy thay đổi kỳ lạ, Halli còn đang muốn diễn vai nào nữa à?

Tôi biết bây giờ mình nên quay đi, nên ngoảnh mặt ra hướng khác. Nhưng đôi mắt của Halli.. đẹp đến mức khiến trái tim tôi ngẩn ngơ. Nếu tôi không tránh đi ngay, e là sẽ bị nhan sắc này hút hồn mất!

Chẳng để tôi kịp làm điều đó, Halli đã rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, nhanh như thể trọng lực đang kéo tôi về phía Halli. Hành lang giờ đã vắng lặng. Chuông vào tiết học đã vang lên từ lúc nào, để lại một khoảng không chỉ còn lại tiếng thở.. và nhịp tim.

Tim tôi. Và cả tim cậu ấy.

Tôi có thể cảm nhận từng hơi thở ấm nóng của Halli đang phả lên trên da mặt mình. Gương mặt ấy ở khoảng cách gần như thế này - đẹp đến choáng váng. Mắt cậu như mảnh hoàng kim dưới nắng chiều, sâu hút và sáng rực. Lông mi dài cong nhẹ, gò má hơi ửng hồng, còn đôi môi kia khẽ nhếch như thể đang cố chờ đợi điều gì đó.

Cậu ấy không nói gì. Nhưng từng cử chỉ, từng cái nhìn đều như đang thể hiện thay lời nói.. Tôi muốn vùng ra. Muốn hét lên. Muốn đá vào hạ bộ cậu một cú thật mạnh rồi chạy thẳng về lớp. Nhưng thật lạ.. cơ thể tôi chẳng nhúc nhích nổi. Chỉ có trái tim là còn phản ứng. Đập từng hồi, mạnh và hỗn loạn, như thể chính nó cũng không hiểu nổi điều đang xảy ra.

Làm ơn.. Ai cũng được.. Hãy xuất hiện và cứu tôi khỏi nghịch cảnh này đi!

Tôi thầm cầu nguyện, tuyệt vọng đến mức chỉ còn biết bấu víu vào bất kỳ hy vọng mong manh nào.

Như thể lời cầu nguyện ấy đã xuyên qua tầng mây, vọng đến tai một ai đó. Halli bất ngờ bị xô mạnh từ phía sau. Cậu ta hoàn toàn không kịp phản ứng, loạng choạng rồi ngã lăn ra giữa hành lang. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như vớ được cọng rơm cứu mạng, chẳng nghĩ ngợi gì mà quay người lao vào người vừa xuất hiện như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.

"E-Elaaa" Tôi nức nở, giọng run rẩy, "Cậu là ân nhân của tớ! Tớ nguyện báo đáp cậu suốt đời!"

Nói rồi, tôi dụi mặt vào Ela, gào khóc như một con mèo nhỏ tội nghiệp. Ela trông thấy bộ dạng thảm thương của tôi, cũng không nói gì nhiều. Đôi mắt cậu khẽ nheo lại, xoáy sâu về phía Halli-kẻ vẫn đang nằm sõng soài trên nền gạch lạnh, chưa thể gượng dậy.

"Tên thối tha, tôi phải giết cậu. Sao cậu dám dùng cái bàn tay rác rưởi chạm vào Sera yêu quý của tôi hả?" Ela trừng mắt, nắm lấy cổ áo của Halli, quyết sống chết với cậu ấy.

Tôi đứng dựa vào tường, hít sâu một hơi, cố ổn định nhịp tim. Cảm xúc trong tôi lúc này đã dần lắng xuống - nỗi sợ hãi ban nãy được thay thế bằng sự tỉnh táo trở lại. Tôi bước về phía họ, định lên tiếng can thiệp. Dù sao cũng không thể để mọi chuyện đi quá xa..

Nhưng rồi, Halli bắt gặp ánh mắt tôi. Vừa nhìn thấy tôi tiến lại, cậu ấy lập tức khựng người. Trước cả khi tôi hay Ela kịp phản ứng - Halli đã bất ngờ đứng bật dậy, thoát khỏi tay Ela rồi quay người chạy vụt đi mất hút. Tốc độ nhanh đến mức tôi còn chưa kịp làm gì. Ela cũng bất động, bàn tay vẫn còn giơ ra lưng chừng. Chúng tôi nhìn nhau, trong đôi mắt cả hai đều hiện lên một dấu hỏi lớn.

Cơn hắt hơi của tôi lại kéo tới, phá tan khoảng không tĩnh lặng. Ela cũng phản ứng, cậu ấy dắt tôi tới phòng y tế.

"Ela, cậu tuỳ tiện đụng vào thuốc như vậy thì sẽ bị giáo viên sẽ mắng đấy"

"Không sao đâu, tớ đang trong tiết sinh học thì giáo viên gọi tớ tới đây lấy thuốc mà. Trong lúc đi tới phòng y tế thì thấy cái tên khốn đang làm chuyện đồi bại với cậu"

"Đ-Đồi bại?" Tôi suýt phun hết thuốc khi nghe Ela nói, chưa đến mức phải dùng lời nặng vậy đâu..

"Vậy tạm biệt cậu nhé, tớ về lớp học đây. Nếu hắn ta còn giở trò, cậu cứ hét to tên tớ, tớ sẽ bay đến ngay lập tức!"

Tôi cười thầm một tiếng, Ela nói sẽ "bay" đến sao. Cậu ấy dễ thương thật, tôi cũng giơ ngón cái lên trả lời Ela: "Ừm, cảm ơn cậu. Tớ sẽ ghi nhớ"

Chúng tôi chia nhau ra, ai nấy trở về lớp học của mình. Nhờ có liều thuốc Ela đưa, tôi đã cảm thấy khá hơn rất nhiều. Mọi mệt mỏi dường như đã tan biến.

Một phút trôi qua.. rồi hai phút.. ba phút.. bốn phút..

Vẫn còn tận hai mươi phút nữa mới hết tiết. Tôi khẽ thở dài. Môn Toán – nỗi ám ảnh lớn nhất đời tôi – lại kéo dài lê thê như thể thời gian đang cố tình tra tấn tâm trí tôi bằng những con số khó hiểu và công thức rối rắm.

Nhưng mà.. Halli sao vẫn chưa quay lại lớp nhỉ?

Đã hơn ba mươi phút kể từ lúc vào tiết, vậy mà mặt mũi cậu ta chẳng thấy đâu. Lẽ nào cậu ta trốn tiết vì sợ Toán à? - Tôi thầm nghĩ nhưng cũng dập tắt ngay sau đó. Không thể nào, dù tôi hay gọi Halli là đồ ngốc, nhưng sự thật là cậu ấy rất giỏi, đặc biệt trong các môn học. Trước đây, khi còn học ở trường cũ, cậu ấy thường giúp tôi ôn tập cho các bài kiểm tra, lúc nào cũng kiên nhẫn và tận tình.

Tôi lặng lẽ đảo mắt nhìn ra cửa lớp lần nữa. Vẫn chẳng thấy cái tên tóc trắng nào.

"Haizz.. Mặc kệ cậu ta vậy" Tôi khẽ vỗ hai bên má, tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ lung tung nữa: "Đã là đồ ngốc thì chắc cũng không biết làm gì dại dột đâu"

Reng.. Reng.. Reng.

"Tuyệt quá! Còn bảy tiếng nữa là được về rồi. Fufufu" Tôi lẩm bẩm một mình, chẳng giấu nổi vẻ phấn khích.

"S-Sera, cậu học đâu cái kiểu cười đó vậy? Trông nham hiểm lắm đấy"

"Hả?" Tệ thật, vì vui quá nên lỡ bật ra tiếng cười kỳ cục đó. Tôi vội vã chống chế: "À, chỉ là.. t-tớ đang muốn hướng đến việc trở thành một con người mới."

".. Trở thành con người mới" Ela nhìn tôi với đôi mắt ngờ vực.

Tôi cười ngượng, xua tay cố bịa ra lời giải thích cho Ela. Nói thật thì dạo này tôi đang diễn một vai phản diện trong vở kịch siêu anh hùng với thằng nhóc Darian. Có vẻ tôi khá thích mẫu hình tượng nhân vật này nên đã quá nhập tâm. Nếu lỡ miệng nói do mình chơi trò siêu anh hùng với đứa em trai chắc Ela sẽ lăn ra cười đến cuối đời mất. Tôi đã từng tuổi này rồi cơ mà..

"A, phải rồi! Tiết tới là tiết tự chọn, tớ phải thay đồ rồi chạy sang sân luyện tập"

Ela thoáng khựng lại: "Sera, sao cậu lại chọn môn này vậy. Sẽ vất vả cho cậu lắm đấy.." Ela nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, tay cậu ấy cố níu lấy áo tôi.

"Tớ đâu có lựa chọn nào.. Nếu tớ có thể sử dụng ma thuật thành thạo giống cậu, tớ cũng sẽ không khổ luyện đến tận bây giờ"

Ela vẫn nhìn tôi, nhưng ánh nhìn lần này lại khác. Có chút.. thương hại. Tôi nhìn thấy biểu cảm của Ela, cũng hài lòng mà vuốt ve đầu cậu ấy: "Tớ xạo đấy!"

Ngay lập tức, Ela đỏ mặt và quay sang giáo huấn tôi không ngừng. Điều đó lại khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

"Mà nè, cậu chọn lớp Trị Liệu Giả đúng không? Lớp chuyên đào tạo những người học ma pháp chữa trị ấy?" Tôi hỏi, cố lái câu chuyện sang hướng khác.

"Ừm.." Ela khẽ gật đầu: "Cậu biết tớ thích việc chữa trị cho người khác mà. Nếu theo học lớp đó, tớ sẽ có thể giúp đỡ nhiều người hơn nữa"

Ela nói xong thì quay mặt đi, có vẻ hơi ngại ngùng. Tôi nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cậu ấy mà giấu nổi nụ cười. Ela ấy, đúng là một thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng: "Cậu cũng sẽ vất vả lắm đấy, Ela"[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 5

[BOOK]Trường Valence được chia thành hai khu vực riêng biệt.

Khu I là khu giảng dạy, nơi mọi tri thức được truyền thụ – từ ma pháp đến các định lý cấu trúc phép thuật cổ đại. Và cả những môn học phổ thông như Toán học, Văn học, Lịch sử và cả Triết học phép thuật. Dù là nơi đào tạo những pháp sư hay kiếm sĩ tương lai, Valence vẫn đề cao nền tảng học thuật cơ bản. "Muốn trở thành người mạnh nhất, trước tiên phải là người hiểu biết nhất" đó là câu nói cửa miệng của hiệu trưởng, và cũng là lý do tôi phải ngồi học cả hình học không gian lẫn cấu trúc thần chú suốt buổi sáng.

Còn khu II.. là một thế giới khác hẳn.

Đó là sân luyện tập – hay đúng hơn, một đấu trường khổng lồ có sức chứa hơn hai vạn người. Bao quanh bởi những bức tường cao ngất và các khán đài đá, nơi này được thiết kế để phục vụ những trận thực chiến, từ huấn luyện ma pháp, luyện kiếm, đến các buổi đấu tay đôi giữa học sinh. Đôi khi, nơi đây còn được thuê để tổ chức những sự kiện lớn: Những trận thi đấu giữa người với người hay là cả giữa người với quái vật.

"Tập hợp! Điểm danh!" – Tiếng hô vang dội của giáo viên vang lên, chúng tôi nhanh chóng xếp thành bốn hàng dọc đều tăm tắp giữa sân tập.

Lớp kiếm thuật của tôi năm nay có năm mươi người – là khóa đầu tiên của niên học mới. Và trong năm mươi người ấy.. chỉ có một mình tôi là con gái.

Tôi nhỏ con hơn bất cứ ai. Và vì đến trễ nên tôi phải xếp cuối hàng.

Từ vị trí của mình, tôi gần như không thể thấy gì ngoài lưng của mấy thanh niên cao mét bảy mét tám phía trước. Tôi phải rướn người lên mới nhìn thấy phần nào khung cảnh xung quanh. Bầu không khí nghiêm nghị, yên ắng khác hẳn.

"Nghe điểm danh, Serana Caelwyn"

"Dạ có"

"Đâu? Ở đâu? Ló cái mặt ra coi"

"D-Dạ đây" Tôi giơ tay thật nhanh, đồng thời cố nhón chân hết cỡ để thầy có thể thấy mình. Nhưng đáng buồn thay.. vẫn chẳng ăn thua. Và tiếng cười rộ lên, lan ra như sóng. Một vài ánh mắt quay lại nhìn tôi với vẻ thích thú xen lẫn buồn cười.

Tôi chỉ muốn độn thổ. Trời ạ, đừng làm tổn thương chiều cao một mét năm mươi lăm của tôi nữa.

Khi tôi tiến lên, thầy giáo thoáng ngạc nhiên-có lẽ không nghĩ trong cái lớp này lại có con gái. Nhưng rồi thầy nhận ra tôi, gật đầu một cái rồi chỉ tay về phía hàng đầu tiên.

"Nhỏ con vậy thì phải lên hàng đầu đứng chứ. Em tính chơi trốn tìm với tôi à?"

Em cũng đâu muốn như thế - tôi thầm nghĩ rồi cũng nhanh chóng bước về vị trí được chỉ định trong khi thầy tiếp tục điểm danh. Vừa ổn định chỗ đứng, một mái tóc trắng vô tình lọt vào tầm mắt tôi-không lẫn đi đâu được. Là Halli.

Tôi còn chưa kịp cất lời thì cậu ấy đã quay sang, vẻ mặt lúng túng thấy rõ: "X-Xin lỗi cậu về chuyện đ-đó, Sera!"

Chuyện đó? Tôi nheo mắt nhìn Halli đang cúi mặt, hai tai đỏ lên rõ rệt, gương mặt như muốn bốc khói. Tôi nghiêng đầu, giọng nửa trêu chọc: "Cậu định xin lỗi tớ bằng cái khuôn mặt đỏ bừng bừng như vậy hả?"

Câu nói bật ra như châm thêm dầu vào lửa. Halli trông như một quả bom cảm xúc sắp phát nổ-ngượng ngùng, tội lỗi, và chẳng biết phải giấu mặt vào đâu.

Tôi bật cười nhẹ, lắc đầu: "Thôi, chuyện cũng qua rồi, cậu để tâm làm gì. Mà muốn xin lỗi thì ít nhất cũng phải có bánh chứ"

Halli gãi đầu, cười cười-một kiểu cười ngượng nghịu nhưng thành thật: "Ừm.. Tối nay cậu đến dự, tớ sẽ chuẩn bị nhiều món ngon dành riêng cho cậu"

Sau khi điểm danh xong, thầy Athan bắt đầu hướng dẫn chúng tôi những động tác khởi động cơ bản. Ngay khi thanh kiếm gỗ nằm gọn trong tay, tôi đã cảm thấy ngón tay mình như run lên vì phấn khích. Mỗi động tác, mỗi thế đứng, từng nhịp thở.. tất cả như gọi dậy trong tôi một niềm say mê khó tả. Đây cũng là lí do tôi chọn môn này.

Cơn nghiện kiếm thuật - thứ cảm giác vừa mãnh liệt vừa thân thuộc ấy lại bùng lên trong lòng tôi như một ngọn lửa lớn.

Sau khoảng một tiếng đồng hồ tập luyện, đổ mồ hôi đầm đìa nhưng tâm trạng tôi thì cực kỳ hưng phấn, thầy Athan vỗ tay cái "bốp" để tập hợp cả lớp.

"Giờ thầy sẽ gọi tên, chia nhóm hai người để luyện tập"

Ngay khi thầy dứt lời, một tiếng thở dài phát ra ngay bên cạnh tôi.

"Sao lại không phải là tự chọn nhóm chứ.." Halli lẩm bẩm, mặt nhăn nhó thấy rõ.

Tôi hiểu mà. Cậu ấy chẳng ưa gì việc tiếp xúc với bạn cùng giới - nhất là những người cùng tuổi. Lúc nào cũng bảo họ trẻ con, nông nổi, trong khi bản thân cậu ấy cũng chẳng khá hơn là bao. Dù sao thì.. tôi cũng thầm đồng ý. Nếu được tập luyện cùng nhau, chắc chắn chúng tôi sẽ phối hợp tốt hơn bất cứ ai.

Tôi nhìn Halli, định nói điều gì đó thì giọng của thầy Athan vang lên rõ ràng: "Halli và Evan"

Rồi xong, hi vọng vừa chớm nở trong tôi lập tức tan thành mây khói.

"Aaa, không chịu đâu! Tớ không muốn tập với ai ngoài Sera đâu!" Halli hét toáng lên với giọng điệu không đồng ý. Cậu ấy níu lấy tay tôi, như thể đang cố níu lại một chút hi vọng cuối cùng. Nhưng có níu đến tối thì tôi cũng chẳng biết làm gì.

"Haric và Jack. Cuối cùng là Leon và Serana. Các em mau chóng vào vị trí"

Tôi thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay Halli khỏi tay áo mình rồi đảo mắt tìm người tên Leon, có vẻ là cậu trai tóc tím kia. Cậu ta đứng cùng bạn bè, dù đang vui vẻ nói chuyện nhưng cũng không quên liếc về phía tôi.

Tôi bước tới gần. Khi ánh mắt hai đứa chạm nhau, một cảm giác lạ lùng chạy dọc sống lưng. Cái cách cậu ta nhìn tôi - không phải tò mò, cũng chẳng thân thiện, mà là một kiểu.. đánh giá. Khinh thường à?

Chúng tôi cùng tiến về khu vực luyện tập, mỗi người cầm trong tay một thanh kiếm gỗ. Khoảng cách giữa hai đứa chẳng đáng là bao, nhưng Leon lại càng tỏ thái độ rõ rệt hơn. Chưng ra bộ mặt khó ở với người mới gặp lần đầu luôn vậy à? Thật chẳng lịch sự gì cả.

Tôi còn đang loay hoay chưa biết nên mở lời thế nào thì cậu ta đã lên tiếng trước. Giọng khô khốc, chẳng buồn giấu sự khinh miệt: "Này, tôi chẳng có hứng thú luyện tập với đàn bà con gái. Cô biết điều thì nên xin thầy đổi người khác đi"

Tôi chết sững. Vậy lí do cho bộ mặt cau có từ nãy đến giờ.. chỉ vì tôi là con gái? Nếu cậu ta không thích thì sao không tự đi mà xin đổi? Được thế thì tôi còn thấy mừng.

Tôi cắn môi. Không muốn gây rắc rối, nên cố nuốt xuống sự khó chịu trong lòng. Gắng gượng nặn ra một nụ cười, có lẽ là tươi nhất trong ngày hôm nay. Đáng tiếc là cậu ta chẳng thèm quan tâm, ánh mắt lạnh lẽo như thể tôi là mối thù kiếp trước. Thật hết cách.

"Đây chỉ là một buổi luyện thôi mà, leon. Cậu muốn làm nam nhi không đánh con gái hay.. Cậu sợ điều gì à?" Với chất giọng nhẹ nhàng và khuôn mặt hòa nhã nhất của mình, tôi bước tới gần Leon rồi ghé sát tai cậu ta: "Nếu cậu nói trước.. Tôi sẽ nhường cậu đấy"

"V-Vớ vẩn!" Leon nhanh chóng đẩy tôi ra rồi hét thẳng vào mặt tôi. Giọng đủ lớn để mọi người xung quanh đều nghe thấy, tất cả đều đồng loạt hướng ánh nhìn về phía hai chúng tôi.

Tôi bị Leon đẩy mạnh ra xa, chỉ là vừa mới nói khích một câu thôi mà cậu ta đã phản ứng như vậy rồi. Xem ra cái tôi của cậu ta còn cao hơn chiều cao của bản thân.

Leon phẫn nộ chỉ tay vào tôi, giọng còn lớn hơn lúc nãy: "Con nhỏ kia, làm gì có chuyện bổn thiếu gia ta phải sợ một đứa như ngươi?"

Tôi không nhịn được bật ra một tiếng cười khẩy, cũng không quên quay mặt ra góc cậu ta không nhìn thấy.

"Thiếu gia Leon, tôi thành thật xin lỗi vì lời nói ban nãy" Tôi nói, giọng đều đều, không châm chọc cũng chẳng hạ giọng lấy lòng: "Nhưng việc tôi được phép đứng đây luyện tập cùng cậu, chính là minh chứng rõ ràng nhất cho thực lực của tôi"

Leon có vẻ hài lòng với lời xin lỗi, nhưng vẫn không thay đổi định kiến. Cậu ta tiếp tục buông lời chế nhạo, thậm chí còn đòi đuổi tôi khỏi lớp trước mặt bao người. Trước những lời cay nghiệt đó, tôi chỉ biết cắn răng, tự hỏi bản thân đang cố gắng làm điều gì.. Thay đổi suy nghĩ nông cạn của cậu ta ư?

Không nói thêm lời nào, tôi quay bước, tiến về giá đặt những thanh kiếm thật. Lưỡi kiếm sáng bóng phản chiếu gương mặt vô cảm của tôi. Tôi rút ra một cây, ném một cây khác về phía Leon, rồi chĩa thẳng kiếm về phía cậu ta:

"Cậu sẽ chấp nhận lời thách đấu của tôi chứ, thiếu gia Leon?"

Leon khựng lại, thoáng lưỡng lự. Nhưng trước những ánh mắt chờ đợi quanh mình, cậu ta không thể lùi bước. Cậu ta cố nuốt nước bọt, rồi tuyên bố dõng dạc:

"Được. Ta đồng ý!"

Đúng như tôi nghĩ. Một kẻ kiêu ngạo như Leon, chắc chắn sẽ không từ chối lời thách đấu của một cô gái, nhất là trước bao ánh nhìn.

Serana Caelwyn tôi, đã sẵn sàng để dạy cậu ta một bài học.

Tiết học đấu kiếm giờ đã biến thành một cuộc đấu tay đôi thực thụ. Không khí xung quanh sôi động hẳn lên, mọi người bắt đầu xì xào đặt cược. Đa phần đều nghiêng về phía Leon, chỉ có Halli là đặt vào tôi.. Ủa còn có cả thầy Athan nữa? Tôi khó chịu nhìn khuôn mặt của thầy, đáng lẽ ra với vai trò là thầy giáo thì thấy ấy nên ngăn cản lại thay vì góp vui chứ..

Tiếng còi hiệu lệnh vang lên. Leon lập tức lao về phía tôi, tung ra liên tiếp những đòn tấn công dồn dập như thể muốn kết thúc trận đấu thật nhanh.

Tôi lùi bước, mắt không rời đường kiếm. Mỗi bước di chuyển của Leon đều lộ rõ sơ hở. Lực đánh thì thiếu ổn định, chân trái luôn bước lệch khi ra đòn - những lỗi cơ bản của người luyện tập hời hợt. Có lẽ cậu ta đã sống quá lâu trong vầng hào quang "thiếu gia thiên tài" để nhận ra thực lực thật của mình tệ đến thế nào.

Tôi bắt đầu né tránh. Những cú chém của Leon chỉ biết bổ thẳng xuống từ trên cao - đơn điệu, dễ đoán, thiếu chiến thuật. Với tôi, đó là lỗi chết người. Nếu đây là thực chiến, sự chủ quan này sẽ khiến cậu ta chết từ đòn đầu tiên.

Vào năm bảy tuổi, tôi nhận ra bản thân mình không có khả năng thi triển ma pháp, đây là điều rất tồi tệ trong thời đại chuộng phép thuật.

Tôi không muốn cả đời mình cứ phải loay hoay trong tiệm bán bánh như cha mẹ mình. Tiền thì ít lại còn cực khổ, rồi tôi tự đặt mục tiêu là phải phục vụ cho hoàng gia, để có nhiều tiền và cuộc sống tốt hơn cho gia đình.

Không thể dùng ma thuật, tôi chỉ còn cách rèn luyện kiếm thuật. Ước mơ lớn nhất của tôi là trở thành hiệp sĩ hoàng gia - dù cả xã hội vẫn luôn mang tư tưởng "hiệp sĩ là nghề của đàn ông".

Tôi đã luyện tập suốt mười năm, rèn giũa từng cơ bắp, từng động tác.. và tôi sẽ không để mười năm ấy bị xem thường bởi một kẻ tự phụ.

Không còn ở thế thủ, tôi bắt đầu phản công. Tôi xoay người tránh đòn đánh, khiến Leon suýt ngã vì bất ngờ. Cậu ta gượng dậy, gằn giọng, rồi vung kiếm chém mạnh về phía tôi. Tôi giơ kiếm chặn lại, tiếng kim loại va chạm vang lên chát chúa, chấn động cả cánh tay. Cả sân tập nín thở.

Tôi tiếp tục áp đảo: Một đòn.. hai đòn.. ba đòn. Trước khi kịp đến phát thứ tư, thanh kiếm của Leon đã văng khỏi tay, rơi xa trên đất.

Cả hai chúng tôi thở dốc, mồ hôi ướt đẫm. Khuôn mặt Leon lúc này chỉ còn lại sự ngơ ngác và bàng hoàng. Cậu ta không tin nổi mình lại thua, và thua trước một cô gái.

Tôi cắm thanh kiếm xuống đất, như tuyên bố kết thúc trận đấu, rồi bình thản trở về chỗ. Halli giơ hai ngón tay cái chúc mừng tôi, miệng không ngừng khoe với người:

"Bạn gái tôi đấy!"

Tôi lặng lẽ tiến đến, búng mạnh vào trán cậu ta: "Nói thêm một câu như thế nữa là không chỉ bị búng đâu, biết chưa!"

Đúng lúc ấy, tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên. Tôi và Halli cùng rời sân tập, trở về lớp.

Phía sau, Leon vẫn đứng sững. Dù bạn bè đang cố an ủi bằng những lời tâng bốc, cố thuyết phục rằng tôi thắng chỉ là may mắn nhưng Leon vẫn không giấu được vẻ bối rối và xấu hổ.

Tôi bước đi, trong lòng trĩu nặng. Trận đấu này, tôi chỉ muốn chứng minh năng lực bản thân. Muốn được tôn trọng, muốn được yên ổn học tập như bao người khác.. Nhưng có vẻ, chẳng ai muốn tin tôi.

Tôi khẽ nhíu mày, đầu óc mỏi nhừ bởi những suy nghĩ quẩn quanh, rồi quay sang Halli:

"Nè, cậu nghĩ.. tớ có thể thực hiện được ước mơ của mình không?"

Halli nhìn tôi thật lâu, ánh mắt cậu ấy trầm ngâm hơn thường ngày. Rồi cậu nở một nụ cười ấm áp:

"Nếu là Sera.. thì chắc chắn tớ tin cậu sẽ làm được. Cậu vừa dễ thương, tốt bụng, lại mạnh mẽ nữa mà!"

Halli vừa nói vừa giơ ngón tay đếm từng ưu điểm, vẻ mặt đầy tự hào. Tôi nhăn mặt: Mấy cái đó chẳng giúp gì cho ước mơ của tôi hết!

Halli cười khẽ, rồi xoa đầu tôi:

"Nhưng, điều tớ yêu nhất ở cậu.. là trái tim kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục trước số phận".[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back