Ngôn Tình Thanh Xuân Lấp Lánh - Bông Bắp

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi MTrang1102, 25 Tháng năm 2025.

  1. MTrang1102 かえる

    Bài viết:
    783
    Thanh xuân lấp lánh

    Tác giả: Bông Bắp.

    Thể loại: Học đường, tình cảm, hiện đại.


    [​IMG]

    Giới thiệu:​

    Trong kí ức của một mùa hè đầy diệu kì ấy, anh chỉ nhớ mình từng là tên thiếu niên luôn nghĩ bản thân đã đủ trưởng thành và khác biệt. Cho đến khi tỉnh giấc và rời xa mùa hè ấy, anh mới biết đó chỉ là cái cớ cho nỗi cô đơn của mình.

    Và em là một điều gì đó thật khó nói, anh luôn muốn kể lại câu chuyện lấp lánh của chúng mình, nhưng lại sợ nó không đủ hấp dẫn. Thế thì, sẽ thật tuyệt vời nếu em là người kể về hành trình đầy màu nhiệm này. Về nơi có một cô gái vô tư luôn nhìn về phía đàn anh của mình bằng đôi mắt lấp lánh rạng ngời nhất.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. MTrang1102 かえる

    Bài viết:
    783
    Chương 1: Lớp phụ đạo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống của một cô nàng cấp ba không có ước mơ thật sự cũng có hơi mông lung, nếu như không tìm ra được một mục tiêu nào, tôi từng nghĩ mình sẽ lạc lối vào thế giới mộng mơ cổ tích nào đó của riêng mình. Và thật ấu trĩ, anh ấy lại là mục đích nhiệm màu của tôi. Cho tôi thấy một ước mơ rõ rệt và phép màu hoàn toàn có thật trên đời.

    Mùa hè, năm 2018.

    [Nếu em không đến lớp phụ đạo hè này, đừng có mơ đến tốt nghiệp.]

    Vì câu đe dọa khủng khiếp của cô chủ nhiệm mà tôi đành phải bỏ lỡ mùa hè đầu tiên của cấp ba để đi học phụ đạo.

    [Mùa hè đẹp nhất gì chứ? Tanh bành hết rồi!]

    Hành lang vắng tanh tiếng rôm rả của học sinh, giờ chỉ còn những con người đầy ủ rủ và chán nản như tôi phải lết thân đến trường vào mùa hè đang sôi sục ngoài kia. Nó giống như cảm giác tất cả các lớp khác đều đã ra về nhưng chỉ còn lớp bạn phải ngồi lại học thêm. Thật khủng khiếp và cô đơn.

    Đứng trước cửa của bọn lớp chọn A1 làm tôi càng trở nên xấu hổ hơn. Nó giống như một giống loài đẳng cấp hơn mà tôi không thể nào tiến hóa đến được.

    [Đến rồi đó ha? Đọc họ tên tôi nghe!] Đó là thầy Khoa, giáo viên toán đầy khó tính với chiếc giọng thích lèm bèm của thầy ấy.

    [Dương Hoàng Lam Anh ạ!]

    [Học sinh giờ hay thật! Nói chuyện chả có chủ ngữ vị ngữ gì? ]

    Chẳng phải tôi đã trả lời đầy đủ rất trọng tâm rồi sao? Đúng là ông thầy khó tính.

    [Rồi, lại chỗ bàn hai dãy một, từ giờ đó là bạn sẽ kèm em học!]

    Thầy ấy ghi ghi chép chép cái tên đầy quen thuộc của tôi vào cuốn sổ gì đó, rồi lên tiếng chỉ tay về một phía trong phòng học.

    Tôi đã nhớ rất rõ, khi tôi bước đến, nơi đó hiện ra một khuôn mặt mà tôi cho rằng đằng ấy chắc chắn là một chủng loài đặc biệt, như một nghiên cứu tuyệt vời của khoa học mà con người bỏ quên.

    Đàn anh học trước tôi một lớp, lấp lánh phát sáng trước ánh sáng của cái nắng hè oi bức. Tôi quay đầu lại nhìn thầy, vẻ mặt đầy khó hiểu như đang hỏi tại sao thầy lại dành cho tôi một đặc ân quá lớn thế này.

    [Em phải cảm thấy may mắn vì được đàn anh như thế kèm cập. Ai cũng giành học với "hot boy" nên tôi để dành cho em đó, lấy đó làm động lực học đàng hoàng cho tôi.]

    Tôi lại cảm thấy rất ngại ngùng mà đứng chết lặng ở đó nhìn anh ấy với vẻ kinh ngạc, được ngồi cạnh một anh đẹp trai đương nhiên luôn là ước mơ của một cô gái. Và tôi là một cô gái vô cùng rụt rè ở khoảng này. Đây là một đặc ân quá lớn mà tôi chưa kịp chuẩn bị để đối phó.

    [Rồi em đứng đó ngắm đến khi nào? Sao không ngồi xuống ngắm cho dễ hơn hả? ]

    Giọng thầy đầy mỉa mai ghim thẳng vào sự ngại ngùng tôi, cảm thấy rất sượng nên tôi lại lật đật ngồi xuống chiếc bàn ở cạnh anh ấy.

    [Chào anh! Phiền anh kèm cập em rồi.]

    Tôi ngại ngùng nói nhỏ, mắt không dám nhìn thẳng vào cái sự đẹp trai điên đảo đó. Sự điển trai như bước ra từ truyện tranh ấy thật sự là quá trớn đối với tôi.

    Chờ mãi vẫn không thấy anh ấy nói gì, tôi lại nghĩ những người đẹp trai thường rất ít nói và lạnh lùng, chắc anh ấy cũng không phải ngoại lệ. Thế thì tôi đành phải bắt chuyện thêm với anh ấy vậy.

    [Em tên Lam Anh, còn anh tên gì vậy? ]

    [Em giở sách giáo khoa toán ra xem những bài nào chưa hiểu thì ghi ra giấy hết, anh sẽ chuẩn bị để giảng lại cho em.]

    [Dạ!]

    Nghe vậy tôi chỉ lúng túng lấy sách lật lấy lật để để làm theo lời đàn anh. Lắm lúc lại lén nhìn lên phía anh ấy, tuy sáng chói và ngời ngời khí chất của "con nhà người ta trong truyền thuyết" là thế, nhưng có vẻ đây là một đàn anh khó gần và điềm đạm. Trong muôn vàn nam sinh loi choi, trẻ con và nghịch ngợm thì trông anh ấy có vẻ rất trưởng thành và thuộc về giống loài đẳng cấp hơn.

    [Xong chưa? ]

    [Dạ.. à chưa ạ.]

    Tôi nhớ ra cái tờ giấy trắng xóa chưa một chữ của mình mà ngại ngùng hơn.

    Nếu so với tôi và anh ấy thì khoảng cách còn lớn hơn gấp ngàn lần.

    [Em còn 2 phút.]

    [Dạ? ]

    Anh ấy đã tự lập ra thời gian khi nào vậy? Nó càng làm tôi lúng túng hơn.

    Nhưng điều kinh khủng nhất là tôi cũng chả biết là mình đã từng học gì để mà biết là mình đang không hiểu bài nào mình chưa biết. Tôi rối ren đầu óc đến mức chẳng hiểu tôi đã nói cái gì trong đầu.

    Cái sự nghiệp học ngu mà tôi luôn làm ngơ, cho đến giờ nó mới khiến tôi xấu hổ thế nào.

    Tôi nhìn chằm chằm vào quyển sách giáo khoa mà lật lật, mồ hôi đổ xuống như suối, mặt ê chề đỏ ao như vừa bị ai tán. Nếu có cái lỗ ở đây để chui xuống chắc tôi sẽ chui ngay.

    [Em còn 1 phút.]

    Đầu tôi cuối gập vào bàn như muốn giấu mặt đi. Nó còn áp lực hơn cả thi học kì.

    [Em không hiểu tất cả à? Hay là em hiểu hết nên không ghi ra? ]

    Tôi nhắm chặt mắt đau khổ, đầu gục vào tờ giấy trắng trước mặt. Miệng mấp máy trả lời sao cho đỡ nhục nhất.

    [Em.. em không hiểu.]

    [Hm.]

    Nghe tiếng thở dài từ đàn anh đẹp trai, tôi càng nhục nhã hơn. Giá như tôi không ngủ hoặc không nói chuyện trong giờ học như trước giờ thì có lẽ bây giờ đã khác.

    [Không sao, người có học lực như em không hiếm, chỉ cần em cố gắng là có thể lấy lại được kiến thức, không có gì là không thể cả.]

    Nghe sự an ủi đó, tôi đã mừng đến rơm rớm nước mắt. Đó là lời động viên đầu tiên mà tôi nghe thấy. Đây đúng là một đàn anh trong mơ mà tôi đã luôn đọc được từ những cuốn sách ngôn tình.

    [Kỵ sĩ là có thật!] Tôi vô thức trầm trồ.

    Giật mình, tôi vội nhìn đàn anh để xem phản ứng của anh ấy thế nào. Nhưng hình như anh ấy cũng không quan tâm lắm.

    [Đầu tiên, để lấy lại nền tảng thì em nên nhớ 7 hằng đẳng thức, em thuộc nó đến đâu rồi? ]

    [Dạ? ]

    [Dạ? ] Anh ấy lặp lại câu của tôi với vẻ mặt đầy khó hiểu.

    Không gian như đứng hình khi tôi lộ ra vẻ mặt như trên trời rớt xuống. Đàn anh điển trai cũng dừng lại khoảng chừng chục giây để nhìn trân trân vào tôi với vẻ mặt không cảm xúc.

    [Bảng cửu chương em thuộc đến đâu? ]

    [Em không có thuộc!]

    Tôi thành thật đáp, người không thuộc cửu chương đương nhiên đầy ra, bọn nhóc cấp 2 cũng đầy rẫy người không thuộc thì tôi - một cô gái cấp ba có quá nhiều bài khó để học sao thuộc nổi chứ.

    [À với có máy tính mà anh, mình học thuộc làm gì? ]

    Và học thuộc làm gì khi tôi còn chẳng biết dùng nó khi nào. Hên là đề thi lúc nào cũng là đánh trắc nghiệm nên tôi đã dùng đến năng lực đánh lụi đẳng cấp của mình để qua.

    [Thế em nghe qua công thức lượng giác sin cos tan cot chưa? ]

    [À là bài thơ gì mà sin đi học/ cứ khóc hoài/ thôi đừng khóc/ có kẹo đây đúng không? ]

    Tôi tự tin và vô cùng tự hào đáp trả được câu hỏi của đàn anh thông thái. Bài thơ mà tôi vô thức thuộc không biết từ khi nào, nhưng tôi đã nghĩ đó là đáp án thông minh nhất mà tôi từng nói được.

    [Đó không phải bài thơ, mà là mẹo để học thuộc công thức.]

    [À ra vậy? Em tưởng nó là bài thơ.]

    Tôi ê chề cười đắng nghét, có thể tôi sẽ hướng nội hết phần đời còn lại nếu cứ tiếp tục đối mặt với đàn anh thông thái này.

    [Mọi thứ đều phải học thuộc, em bắt đầu học lại hết từ bảng cửu chương, hằng đẳng thức và lượng giác đi.] Anh ấy nói kèm tiếng thở dài khá não nề giữa mùa hè đang náo nhiệt ngoài kia.

    Tôi thì xấu hổ vô cùng tận, gật đầu e dè đồng ý với đàn anh. Mùa hè của tôi thế là bị đóng chặt then cài.

    Tạm biệt nắng biển thơm ngát, tạm biệt gió lộng ngạt ngào, tạm biệt hải sản tươi ngon, tạm biệt áo dây bồng bềnh đáng yêu, tạm biệt cả những buổi tiệc nướng ấm áp, tạm biệt những giờ phút nằm ườn ra giường chơi game. Phải nói, có quá nhiều thứ để làm trong mùa hè này mà tôi đành phải gác lại trong sự ê chề.

    Ngước nhìn ánh sáng lấp lánh kế bên, tôi chỉ đành thở dài nhẹ nhõm, thật may mắn khi có đàn anh tuyệt vời này an ủi, đây có thể sẽ là một mùa hè rất khác biệt, so với tất cả mùa hè hạnh phúc khác thì mùa hè này thật sự sáng chói nhưng cũng vô cùng khó lường.
     
    Annie Dinh, chiqudoll, HANLAILA6 người khác thích bài này.
  4. MTrang1102 かえる

    Bài viết:
    783
    Chương 2: Thích anh ấy là một bí mật.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Hôm nay mặc đơn giản thôi đó.]

    Tôi vì câu nói đó mà chỉ chọn một chiếc váy đơn giản màu xanh nhạt để ra ngoài.

    Cho đến khi tôi bắt gặp con bạn đầy sáng láng với chiếc áo bồng bềnh màu trắng kết hợp cùng váy ngắn đáng yêu, khuyên tai hay nơ cài đều có đủ kiểu xu hướng nhất.

    [Là đơn giản dữ chưa? ]

    [Tao còn chưa kịp trang điểm á!] Nó đáp.

    [Chưa kịp? ] Tôi đưa tay quẹt vào lớp phấn dày cộm trên mặt nó.

    [À thì tao có đánh nền nhẹ thôi, hehe.]

    Nhìn vẻ mặt ngô nghê của nó tôi đành bỏ qua cho nó lần này, chứ lần nữa là tôi giận đấy chứ đừng đùa.

    Tôi đã có hẹn cùng con Thơ đi cà phê để học bài, đây là cách học hành nghe rất ngầu ở độ tuổi của chúng tôi. Thử tưởng tượng một cô gái ăn bận thật đẹp ngồi nhâm nhi ly cà phê sang trọng cùng với đống tập vở trên bàn, nó sẽ hiện lên một hình ảnh cô gái đầy tri thức, xinh đẹp và hiện đại.

    [Gì đây? ]

    Ngay khi vừa lôi tập vở ra thì tôi đã bị con Thơ hỏi với vẻ đầy bực bội.

    [Học bài!] Tôi đáp tự tin.

    [Điên hả? Mày làm như mày học giỏi lắm á? Ra đây còn học bài, dẹp đi mày, bớt ra vẻ lại.]

    Còn nó thì nằm ngoài cái "trend" kia, thứ nó cho là giả vờ và ra vẻ. Chỉ cần nhìn thấy tập vở hay học hành thôi là nó đã muốn mắc ói hoặc xây xẩm mặt mày rồi. Đó cũng là lý do mà tôi với nó học lớp cuối hành lang và trở thành bạn thân, vì tôi cũng mắc phải triệu chứng "dị ứng với học hành" như nó vậy.

    [Từ giờ tao sẽ thay đổi hình tượng trở thành một cô gái tri thức xinh xắn, chứ không phải là bình bông di động nữa.]

    [Ê! Ý mày nói tao là bình bông hả? ]

    Con nhỏ đó nổi giận vô cớ nói.

    [Mày đâu có đẹp, tưởng bở hả? ] Tôi chề môi chê dáng vẻ điệu đà của nó.

    [Chắc mày đẹp á!]

    [Hơn mày!] Tôi lè lưỡi ra thách thức.

    Cạch.

    Chưa kịp để nó chửi lại, tôi lật đật thu lại dáng vẻ kì cục của mình khi nghe thấy tiếng đặt ly nước của bồi bàn.

    [Dạ em cảm ơn!] Tôi e dè nói đầy ngọt ngào.

    [Ma nhập mày hả? ]

    Thế mà con Thơ khờ khạo vẫn cứ nói ra mấy thứ kì cục với tôi. Nếu có thể, tôi cam đoan đây sẽ là lần cuối tôi dẫn nó đến đây, chứ quá là xấu hổ.

    [Im coi!]

    Tôi bực bội ngắt tay nó ra hiệu, rồi lại cười giả lã giải thích.

    [Dạ hihi, bạn em nó giỡn á.]

    Tôi nhìn lên khuôn mặt đàn anh điển trai của mình, tại ngay ở quán cà phê mà ngẩng ngơ. Đây quả thật là một quán cà phê có dịch vụ vô cùng tốt, cái vẻ đẹp điềm đạm và trưởng thành của đàn anh dù cho có mặc đồng phục hay áo thun nhân viên đều đẹp đến mất hết cả tỉnh táo.

    [Ủa! Của em dặn là matcha latte không đường thêm kem cheese m..]

    Vậy mà con bạn khó tính khó chiều này lại dám phàn nàn với đàn anh lấp lánh của tôi.

    Tôi vội vàng đứng phắt dậy, bịt ngay cái miệng của nó lại, lập tức "tắt tiếng" của con nhỏ phiền phức kia.

    [Hihi, nó giỡn thôi, anh đừng để ý!]

    [Của em không đường à? ] Anh ấy nhìn vào con Thơ hỏi lại.

    Nhưng nó đã bị tôi bịt mồm nên chỉ biết gật đầu, tôi lại vội giữ đầu nó lại để nó không phát ra thêm tín hiệu nào nữa.

    [Không sao đâu anh, bạn em thích giỡn lắm.]

    [Anh xin lỗi nếu bạn pha chế làm nhầm, anh có thể đổi lại.] Anh ấy vẫn lịch sự hỏi lại dù tôi biết đây không phải lỗi của anh.

    Nhưng nghe thấy sự trách nhiệm như vậy tôi biết lời nói của tôi sẽ chẳng có giá trị bằng con người đang bị kìm hãm kia.

    Tôi quay đầu nhìn nó bằng ánh mắt đe dọa rồi mới từ từ nới lỏng tay ra.

    [Dạ không sao, em giỡn thôi, em uống được.] Con Thơ cuối cùng cũng hiểu ý tôi mà nói lại.

    Anh ấy gật đầu rồi nhẹ nhàng rời đi, nếu có dịch vụ đánh giá sao cho nhân viên, chắc chắn tôi sẽ cho anh ấy một ngàn sao.

    [Đừng nói mày "crush" ảnh nha.] Con Thơ đột nhiên nói làm tôi giật thót.

    [Sao mày biết? ] Tôi ngỡ ngàng với độ sắc bén đột ngột của nó.

    [Còn phải hỏi? Nó rành rành ra, mày bị khờ hả? ]

    [Ủa? Trông lộ liễu lắm hả? ] Tôi ôm hai má tỏ vẻ mắc cỡ.

    [Quá là lộ liễu.] Nó khoanh tay ra dáng như một giáo sư tình yêu đầy am hiểu.

    [Đây là bí mật, mày đừng nói ai nha!]

    Tôi đưa tay lên xấu hổ ra hiệu bí mật, để đàn anh biết được tình cảm của mình thật sự là ngại đến mức trái tim muốn nổ tung.

    [Nhưng mày phải bớt bớt lại, nhìn vào là biết luôn mày thích người ta rồi.]

    [Vậy hả? Tao không có rành chuyện này, còn mày thì "crush" nhiều lần rồi nên tao biết mày có kinh nghiệm nhất nên tao mới tính nhờ mày nè.]

    [Ha, thì ra là vậy? Theo tao đoán mày đem theo tập vở học ở đây là vì muốn thể hiện cho anh ấy thấy đúng không? ]

    Tôi nhìn con Thơ như thể đang nhìn thấy một thiên tài thám tử.

    [Quá đỉnh! Ảnh là học bá đó, là đàn anh kèm tao học ở lớp phụ đạo.]

    [Quoa! Sướng vậy! Lớp phụ đạo của tao toàn mấy anh gầy trơ xương trông đần đần lắm.]

    [Đàn anh như một con người thuộc cấp bậc tối cao ở trường mình vậy, tao không biết ảnh đã trốn đi đâu trong mấy năm qua cấp ba, nhưng sự khám phá của tao lần này như thể tao là Columbus vừa tìm ra Châu Mỹ vậy.]

    Tôi phấn khích miêu tả lại hình ảnh của anh ấy trong đầu khi lần đầu tiên tôi khám phá ra anh ấy.

    [Đỉnh của chóp, ảnh tên gì vậy? ]

    [Hoàng Minh Đức học lớp 11A1, tên facebook là Đức Hoàng, 534 bạn bè và 1027 người theo dõi, cấp hai anh ấy từng học trường quốc tế sau lại thi chuyển cấp vào trường mình, giải thưởng cao nhất là quán quân cuộc thi học sinh giỏi môn toán cấp Thành phố, và còn rất nhiều giải thưởng khác thuộc môn tự nhiên. Anh ấy là con trưởng, đang sống với ba và hiện đang độc thân hoàn toàn.]

    Tôi vênh mặt đầy tự hào khi khoe toàn bộ hồ sơ thông tin mật của đàn anh giống như thể đó là chiến tích "tìm info" đỉnh cao của mình.

    [Chuẩn con nhà người ta luôn! "Crush" tao thì chỉ đạt được giải 3 cuộc thi học sinh giỏi cấp quận thôi.]

    [Nhưng mà, mày có bấm nút kết bạn chưa? ] Nhỏ bạn hỏi tôi.

    [Đương nhiên là chưa, tao ngại lắm!]

    [Để không phải bỏ lỡ thì mày phải tự tin và hành động. Thanh xuân này chỉ có một lần thôi, mày mà không nói sau này sẽ hối hận cho coi!]

    Nó nói bằng tất cả sự kinh nghiệm đọc ngôn tình 4 năm và 2 năm tương tư hơn 10 người ở trường.

    [Nhưng mà học ngu thì lấy đâu ra tự tin? Ảnh thì học sinh giỏi cấp thành phố còn tao thì ngu gần như nhất trường. Nghe có chói tai quá không? ]

    Tôi đơ cái mặt mình ra khi nhắc về khoảng cách xa vời giữa tôi và đàn anh thuộc giống loài cao cấp.

    [Mày không đọc thể loại thanh xuân vườn trường à, có những truyện miêu tả nữ sinh ngốc nghếch lọt vào mắt xanh của nam sinh học bá đó thôi.]

    Tôi có nghiện ngôn tình nhưng cũng không đến nỗi đầu óc mộng mị như con Thơ. Còn nó thì không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là hư cấu, chắc chắn đó là lý do mà nó chưa cưa đổ được một ai, một cô gái mơ mộng thất bại.

    [Thế mày lọt vào mắt "crush" mày lần nào chưa? ]

    Tôi nghe thấy tiếng dao đâm vào tim đen nó khá đau, làm nó đơ cái mặt nó ra mà không thể phản biện lại lời nào.

    [Ừ.. thì.. là do.. do..]

    [Thôi mày nín đi! Đừng nói gì thêm nữa tiểu kiều thê bé bỏng của anh.]

    Tôi nhại theo tiếng nói tổng tài rồi khẽ khàng đưa tay lên ra hiệu cho cô gái ngây thơ ấy im lặng.

    [Học ngu bây giờ không còn là cá tính đáng yêu của nhân vật chính nữa, giờ mẫu người thông minh tri thức, xinh xắn mới là thịnh hành, bớt quê mùa lại!] Tôi vuốt cằm ra vẻ nói.

    [Hừm, có thể mày đúng nhưng tao không thể để con tao sau này vừa ngu vừa xấu được, mày phải cứu tao nữa!]

    Như thể nhận ra vấn đề nan giải, nó lập tức thay đổi giọng nói từ bề trên trở nên lo lắng và thấp bé hơn.

    [Đúng vậy, thời đại đã thay đổi rồi! Tao với mày cũng phải thay đổi, vì một tương lai tươi sáng và hạnh phúc của con trẻ thì tao với mày phải học thôi!]

    Tôi hùng hồn giơ cao mặt cùng đôi mắt kiên định để tuyên bố bản tuyên ngôn quyết định thay đổi bản thân.

    [Được! Tao đồng ý!]

    Nhỏ bạn cũng đồng nhịp, đưa tay lên cùng giương ánh mắt kiên định nhìn lên cao. Phía trước chắc chắn sẽ là một tương lai lấp lánh mà chúng tôi mong chờ.

    [Rồi giờ làm gì nữa mạy? ]

    [Ảnh nói đầu tiên học thuộc bảng cửu chương với hằng đẳng thức gì đó đi!]

    [Nghe mệt vậy? Có cách nào nhanh hơn không? ]

    [Tao không biết, ảnh kêu học thuộc trước rồi tính tiếp.]

    [Khó dữ vậy? Thôi để mai đi.]

    [Ý hay á! Để mai rồi học! Giờ chụp giúp tao một tấm hình để đăng đi.]
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng sáu 2025
  5. MTrang1102 かえる

    Bài viết:
    783
    Chương 3: Cơn mưa mùa hè.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè đã trôi qua được phân nửa nhưng tôi vẫn không có một chút gì gọi là tiến bộ. Và cái công cuộc thay đổi bản thân cuối cùng cũng chỉ là một lời nói vu vơ đầy bốc đồng. Vì.

    Mỗi ngày, tôi đều đến quán cà phê - nơi làm thêm của anh ấy để học bài nhưng học thì ít mà ngắm đàn anh thì nhiều.

    Mỗi ngày, tôi cũng đều đến lớp phụ đạo vô cùng đầy đủ, tuyệt nhiên không cúp một ngày nào, tôi cũng lắng nghe giảng rất nhiều nhưng hiểu thì rất ít.

    Chắc chắn là vì giọng nói trầm thấp vừa kiên trì vừa ấm áp luôn khiến tôi không thể nào tập trung được. Tôi càng lúc càng không quan tâm anh ấy vừa giảng cái gì, mà chỉ mê mệt nhìn ra ánh sáng chói lóa ấy với trí tưởng tượng bay bổng vào một mùa hè hạnh phúc chỉ của riêng tôi và đàn anh.

    Ầm.

    Tiếng sách đập vào bàn làm tôi bừng tỉnh. Nó kéo tôi trở về từ trí tưởng tượng bay bổng đến thực tế khắc nghiệt.

    [Dạ? ]

    Tôi ngơ ngác hỏi đàn anh - người vừa tạo ra âm thanh dữ dội đó.

    [Em nhìn đi, tất cả mọi người kể cả thầy đều về hết nhưng em vẫn chưa làm xong bài tập. Cả công thức anh nhờ em học thuộc thì em cũng không học.]

    Tôi lần đầu nhìn thấy vẻ bực bội của anh ấy, nó làm tôi hơi giật mình lẫn hoang mang nhưng vẫn cố giải thích.

    [Dạ không phải đâu ạ, em có học nhưng em không nhớ.]

    [Thật ra là do em không học nên em mới không nhớ!]

    [Không phải, em có học!]

    [Nếu em cố gắng thì em đã nhớ.]

    [Em có cố gắng!]

    Tôi vẫn lì lợm cãi lại cho bằng được với đàn anh. Cho đến khi anh ấy dừng lại và nhìn tôi với đôi mắt nhíu mày bực bội.

    [Em cố gắng như thế nào? ]

    Câu nói của anh ấy trầm đến nỗi như chất chứa rất nhiều nỗi bực dọc mà anh ấy đã tích tụ rất lâu.

    [Em học mỗi ngày, em đến lớp và bỏ cả mùa hè để học.]

    Tôi cố gắng miêu tả sự cố gắng của mình bằng thái độ rất quyết tâm.

    [Còn anh thì bỏ cả mùa hè để làm gì ở đây? ]

    Tôi đã không thể phản biện lại câu nói ấy, vì ngẫm lại thì nó thật sự là quá đáng. Tôi luôn luyến tiếc mùa hè của mình nhưng lại làm ngơ mùa hè của người khác.

    [Em xin lỗi.] Tôi khẽ khàng rụt rè đáp.

    [Không, là lỗi của anh, anh đã không thể giúp em học thuộc, đó là sơ sót của anh. Xin lỗi anh hơi nóng giận.]

    Anh ấy lại thở dài nói, lời xin lỗi ấy như là cách duy nhất để anh ấy làm nguôi ngoai đi không khí nặng nề lúc này.

    Mùa hè đang chói chang vì câu nói giận dữ cùng lời xin lỗi dù không phải lỗi của mình, tiếng ve inh ỏi bỗng im bật rồi vụt tắt đã làm tôi thấy rất tồi tệ. Như một kẻ tội đồ xấu xa gây ra rất nhiều lỗi lầm nhưng cuối cùng lại chối tội cho bằng được.

    Tôi đã mong chờ mùa hè này rất nhiều, nhớ những ký ức lấp lánh nơi cửa sổ ở bàn thứ hai của lớp phụ đạo. Nơi chất chứa tâm tư và trí tưởng tượng mênh mông của tôi. Nhưng tôi đã tự hỏi mùa hè của anh ấy thì sao, đến giờ tôi mới hỏi câu hỏi này thì liệu có quá muộn rồi không?

    Trời đúng là động lòng người, cứ luôn thích mưa đúng lúc người khác buồn. Trời đen mù mịch vì bị đám mây đen đáng sợ kéo đến che lấp đi ánh sáng chói lóa của mặt trời.

    Và tôi vì nhiều chút buồn trong lòng mà thẩn thơ đứng ở hành lang nhìn vào hạt mưa nặng nề phía trước.

    [Anh ấy là người đầu tiên động viên mình.] Tôi vô thức nói ra tâm trạng của bản thân.

    [Giờ chắc ảnh thất vọng vì đã nói thế lắm!]

    Từ "bỏ cuộc" chắc chắn là nằm rất nhiều trong cuốn từ điển của tôi, nó luôn nhắc tôi về vị trí của mình trong trường học và gia đình.

    [Em buồn à? ] Giọng nói của đàn anh bỗng khiến tôi giật mình.

    [Dạ không, em bình thường.]

    Tôi lật đật nén nước mắt xém chút nữa là rơi. Thật may mắn là tôi chưa để nó rơi xuống lúc này.

    Tôi liếc nhìn sang một chút dáng vẻ bình thản của anh ấy đang bật lên cái ô của mình, nếu là trong ngôn tình thì có lẽ anh ấy sẽ chia sẻ nó cùng tôi hoặc nhường cái ô lãng mạn ấy cho tôi. Nhưng cái cảnh cùng nhau trong chiếc ô nghiêng ngọt ngào ấy lại không xảy ra ngay lúc này, vì đây là một hiện thực khá phũ phàng.

    [Chỉ mùa hè này thôi, nếu em không bỏ cuộc thì chắc chắn đây cũng là mùa hè không lãng phí của anh.]

    Anh ấy cầm chiếc ô và nhất quyết đứng yên đó nói, vẫn không chút dao động hay ý muốn nào chia sẻ cái ô cùng tôi.

    [Dạ? ] Tôi vô thức nói để khẳng định lại mình không đang bị mộng mơ mà nghe nhầm.

    [Nghĩ lại thì nó cũng không hề vô ích..]

    Tôi ngước nhìn lên đàn anh cao lớn của mình, gương mặt anh ấy đầy góc cạnh và cánh mũi cao vuốt khi nhìn từ góc nhìn của tôi. Sự điển trai và trầm tư của anh ấy làm tôi rơi vào sự u mê miên mang không lối thoát, ánh mắt tôi dán chặt vào góc nghiêng ấy đến mức không dám chớp mắt, vì sợ tiếc một hình ảnh tuyệt mỹ.

    Rồi gương mặt ấy nhẹ nhàng xoay sang nhìn xuống tôi, ánh mắt lung linh ấy lập tức nuốt chửng tôi. Đôi mắt anh ấy sâu thẳm và lôi cuốn đến nỗi tôi có thể hình dung ra cả dãi ngân hà trong ấy. Còn tôi - một con người bé tí đang không tìm thấy điểm ra trong thiên hà bao la ấy.

    [Dù sao anh cũng giúp được em một chút gì đó!]

    Nói rõ ra như thế thì anh ấy mới chịu bước đi về phía cơn mưa, trên tay là chiếc ô vững chãi đủ cho hai người.

    Còn tôi thì vẫn đứng đó ngẩn ngơ với lời động viên thứ hai từ anh ấy. Tôi đỏ ửng mặt và cảm thấy nóng bừng vì cảm xúc cứ trở nên rộn ràng và hồi hộp hơn bao giờ hết. Tôi như nhìn thấy cả một mùa hè lấp lánh phía trước mắt, cảm nhận được vẻ ấm áp và hạnh phúc nhất từ trước đến giờ.

    Tôi chắc chắn đó là cảm giác rung động lần đầu tiên trong đời mình, nó chân thật đến mức tôi có thể cảm nhận được cơn gió lạnh vừa thổi qua bên tai, mang lại cảm giác phấn khởi đến rùng mình.

    Rồi sự chân thật ấy bao trùm đến khắp nơ-ron thần kinh của tôi, làm tôi tăng thêm phần cảm xúc mà bật cười trong nước mắt. Tôi mừng rỡ như thể một đứa trẻ vừa khóc vừa hạnh phúc khi tìm ra được một cảm xúc kỳ lạ mà mình luôn ao ước bấy lâu nay.

    Tôi lao ra mưa rồi quay tròn, tay đưa lên cao dang rộng và ngước mặt lên đón nhận những giọt mưa ngọt ngào này. Cơn mưa mùa hè tưởng buồn nhưng lại là cơn mưa tưới mát trái tim tôi, làm tôi quên cả hiện tại và chỉ muốn đắm chìm vào một thế giới mộng mơ đầy tinh khôi.

    Trong tâm trí này. Trong giây phút này. Tôi thật sự rất thích anh ấy.

    Đơn giản tôi rất thích anh ấy mà chẳng cần ý nghĩa sâu xa nào, vẻ bề ngoài tuyệt hảo và giọng nói ấm áp của anh ấy rõ ràng đến nỗi khiến tôi tin vào sự gặp gỡ nhiệm màu giữa chúng tôi.

    Mùa hè lấp lánh này là của tôi và tôi sẽ biến nó thành một mùa hè làm tôi không bao giờ hối hận khi nghĩ tới.

    [Đầu mày bị dãn hả? ]

    Tôi quay đầu nhìn về phía con Thơ đang giương mắt nhìn mình đầy khó hiểu và xa lánh.

    [Từ chối nhận người quen.] Nó sợ hãi rụt bước chân lại

    [Nè! Tao xin tuyên bố, sau hè này tao sẽ chuyển lên lớp chọn! Tạm biệt mày và cuốn sổ đầu bài, hahaha.] Tôi chống nạnh đứng dưới cơn mưa ào ạt mà nói.

    [Mày thử chuyển sang thuốc nam coi hết không? ]

    Mặc kệ sự xa lánh của con bạn, tôi vẫn quay tròn và nhảy múa trong cơn mưa mùa hè mát lành. Đối với tôi, từng hạt mưa tựa như các vì sao sáng lấp lánh và rực rỡ đang rơi xuống khắp nơi trên địa cầu, thấm sâu trong lòng ngực và tâm trí này. Mang đến cảm giác đầy huyền dịu và kì lạ, tôi vung tay phẩy bay những giọt nước tựa vì sao ấy một cách đầy phấn khích mà nhảy múa.

    Tôi yêu cơn mưa mùa hè, mãi cho đến sau này, dù cho có xảy ra bất kỳ chuyện gì thì tôi vẫn yêu. Một cơn mưa mùa hè tinh tươm và lạ kì này.
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng sáu 2025
  6. MTrang1102 かえる

    Bài viết:
    783
    Chương 4: Cơn sốt mùa hè.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tiếp tục dành hai mươi tư giờ mỗi ngày chỉ để học tất cả các công thức. Nó thật sự rất khó nhớ, tôi có thể nhớ rõ mồn một chi tiết của từng bộ phim, số tập nào mà nam nữ chính nắm tay hoặc hẹn hò nhau nhưng lại không nhớ nổi các chữ số trong tập vở.

    Và tôi biết rõ sự cố gắng của tôi không thể chiến thắng được sự chậm tiêu của mình. Ngoài những trò mơ mộng hảo huyền và say mê đàn anh ra, thì hình như tôi đã không cảm thấy hứng thú với điều gì nữa cả.

    [Gần hết lớp phụ đạo nhưng em cũng chưa nhớ công thức toán, chúng ta thậm chí còn chưa ôn đến kiến thức cho năm học sau, năm 11 còn rất nhiều công thức khác nữa!]

    Anh ấy nhìn tôi bằng một cái thở dài rồi lại nói với một cách rất mệt mỏi nhưng vẫn rất kiên trì ngồi chờ tôi với cái chống cằm "thương hiệu" của đàn anh.

    Còn tôi - với những khúc mắc rối bời trong lòng. Chỉ biết nói đi nói lại nhiều lần câu nói.

    [Em sẽ cố gắng ạ!]

    [Nhưng cũng sắp kết thúc lớp phụ đạo rồi.]

    [Em sẽ cố gắng hơn!] Tôi chỉ còn biết cách trấn an con người đầy trách nhiệm kia trong vô vọng.

    [Anh nghĩ một phần thưởng có thể sẽ giúp em biết cách để cố gắng hơn? ]

    Anh ấy nói rồi nhìn tôi bằng con mắt dịu lại, hoặc có thể là do tôi tự nghĩ vậy.

    [Em không cần lắm đâu, làm phiền anh đủ rồi!]

    Tôi từ chối trong tiếc nuối và dằn vặt. Dù trong lòng khi nghe đến "phần thưởng" ấy thì vui như trống đánh loạn xạ cả lên.

    [Một ly cà phê miễn phí hay một buổi dã ngoại cùng với anh.]

    [Dạ? ]

    Tôi thật sự hơi khó tin vào những gì vừa nghe. Cái "phần thưởng" đầy cám dỗ ấy khiến tôi mất hết đi cái gọi là "giữ giá".

    [Phần thưởng dành cho em, một người thầy tốt ở lớp học thêm cũng hay dẫn anh đi bảo tàng hoặc mời bọn anh trà sữa nếu anh đạt điểm cao.]

    [Đi bảo tàng.. em thích đi bảo tàng hơn] Tôi nhanh nhạy đáp liền lựa chọn ấy như sợ bị mất đi cơ hội ngàn năm này.

    [Ý em là đi bảo tàng sẽ giúp ích em có thêm kiến thức hơn á.] Tôi nói đại, coi như là giữ tí phẩm giá rằng tôi đi vì kiến thức chứ không phải mê thứ khác.

    Và lý do thật sự là, so với một ly nước nhạt nhẽo chóng vánh thì được ra ngoài cùng với đàn anh, đương nhiên sẽ thích hơn nhiều.

    [Ừm, với điều kiện em phải đạt điểm cao ở kì thi đánh giá năng lực dành cho lớp phụ đạo vào cuối hè này.]

    [Ừm, em hứa!] Tôi rạng rỡ gật đầu với ánh mắt đầy kiên định.

    Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi chẳng bao giờ học được. Với gia đình khá giả của mình, tôi đã nghĩ đến việc vào một trường đại học tư lập, tốt nghiệp với tấm bằng trung bình rồi ra trường và đi lấy chồng, sinh con rồi hạnh phúc mãi mãi về sau.

    Như thể một câu chuyện của cô gái chẳng có ước mơ nhưng đầy ắp tình yêu. Nhàm chán và trông chờ vào tình yêu và hôn nhân sẽ cứu rỗi mình. Tôi không cảm thấy thiếu thốn bất cứ thứ gì từ khi sinh ra nên luôn nghĩ rằng sau này mình cũng sẽ trưởng thành như thế. Quan trọng là tôi có tiền, nhiêu đó thôi cũng đủ để tôi tự tin sống tiếp với sự vô tư này.

    Và khi tôi gặp được vẻ đẹp trai sáng ngời tựa như chàng kỵ sĩ ngôn tình bước ra từ cuốn sách nào đó. Tôi mới biết thì ra mình cũng nên có ước mơ.

    Đó là phải lấy chồng đẹp cỡ đàn anh hoặc là đàn anh luôn thì càng tốt. Nhưng tôi lại không biết bắt đầu từ đâu ngoài việc học. Bởi người ta hay nói "mây tầng nào sẽ gặp gió tầng ấy", vậy nên để sánh bước và gặp gỡ với người ở trên cao vời vợi như đàn anh, thì dù tôi có là cỏ cũng sẽ gắng với tới cho bằng được.

    Tôi dần thay đổi thói quen, thay vì đến các quán cà phê trong bộ quần áo phải lựa chọn kỹ càng cả đêm. Giờ thì tôi chỉ cần đến thư viện của trường với bộ quần áo vô cùng đơn giản. Tôi đã nghĩ đàn anh mới chính là nguyên nhân tôi không thể tập trung vào học, việc tạm thời dừng gặp anh ấy lại, như việc chia tay một con mèo mà mình đã nghiện mùi hương của nó từ lâu. Dù có uể oải và nhớ nhung, nhưng đó chính là động lực để tôi cố gắng đối diện với anh ấy thêm lần nữa.

    Hôm đó, trời mùa hè nắng gắt như thể ông trời đang giận dỗi ai đó mà phát tiết lên cả bầu trời. Ngồi ở thư viện yên tĩnh và nóng nực, tôi hết cắn bút rồi trườn người thở dài ngao ngán. Cái cơn quậy phá của mùa hè này, thật sự không phải là một mùa tốt để học tập. Đó chắc là lý do mà học sinh đều được nghĩ khi hè đến. Quá rủi ro cho sức khoẻ chúng sinh, đặc biệt là chúng sinh đang ở độ tuổi nhạy cảm này.

    Nơi vắng vẻ và hừng hực như lò luyện thiên đan như bị phá vỡ bởi tiếng bước chân vội vã của con Thơ chạy đến, khiến tôi giật bắn cả mình, nhưng cũng kèm theo chút bực bội.

    [Shh! Ai cho mày chạy giỡn ở đây vậy? ]

    [Đức Đức.. anh Đức của mày vừa ngất xỉu ở quán cà phê kìa.]

    [Hả? ] Tôi đứng phắt dậy trước thông tin động trời đó.

    [Anh ấy còn ở đó không? ]

    [Không biết nữa? Tao nghe tin là chạy đến báo mày ngay!]

    [HAI EM KIA! RA NGOÀI!] Tiếng nói của cô thủ thư xé toạc nơi đó.

    Tôi mặc kệ, bỏ hết sách vở ở đó mà chạy đi về phía quán cà phê làm thêm của đàn anh. Nhưng mọi thứ có vẻ đã được giải quyết hết rồi, tôi vẫn đi vào và tìm kiếm ai đó để hỏi.

    Tôi cố đảo mắt để tìm bóng dáng của anh ấy, tôi biết dẫu cho nó to lớn và cứng cáp nhưng trông anh ấy vẫn có gì đó rất trống trải mỗi khi tôi ngắm nhìn vào bóng lưng ấy. Sự to lớn là vậy nhưng lắm lúc tấm lưng ấy như bị lọt thỏm giữa đám đông này. Tôi lo lắng và liên tục đảo mắt tìm kiếm trong tiếng thở gấp gáp, nếu anh ấy chẳng may có chuyện gì đó?

    Liệu đã có ai đến bên anh ấy và đưa anh ấy đi chưa? Liệu anh ấy thật sự cô đơn như chiếc bóng lưng của anh ấy không?

    Sau cùng tôi nhận được tin anh ấy được đưa vào bệnh viện gần nhất. Thật may khi vừa chạy vào bệnh viện thì tôi liền gặp anh chủ quán đang đứng ở quầy thông tin.

    [A, bạn của Đức đúng không? Em ở đây trông cậu ấy nha, anh không gọi được cho ba cậu ấy. Mà anh thì có việc ở quán nữa.]

    Chưa kịp thấy đàn anh thì anh chủ quán đã tiến đến nhờ vã tôi. Tôi như chỉ chờ mỗi thế mà gật đầu vội vã. Giờ đây tôi chỉ muốn nhìn thấy đàn anh của mình đang trong tình trạng như thế nào.

    Và khi vẻ mặt đầy mệt mỏi của anh ấy hiện ra, tôi mới thấy rõ đôi mắt đang nhắm nghiền lại nhưng đầy rẫy sự khó chịu, nó khiến tôi vô cùng đau xót. Tôi không biết anh ấy đã mệt mỏi đến thế nào để mà ngất xỉu như vậy. Nhưng dẫu vậy, anh ấy vẫn đẹp trai ngời ngời mà chẳng giảm bớt đi chút nào, đúng là khi nam thần bệnh thì càng trông quyến rũ hơn.

    Tôi đã ngồi đó hàng giờ để chờ anh ấy tỉnh dậy nhưng có vẻ anh ấy đã ngủ rất say. Sự yên tĩnh này, pha lẫn một chút lo lắng nhưng tôi lại thấy thật dễ chịu, vì chỉ cần ở nơi nào hiện hữu đàn anh thì lòng tôi đều trở nên nhẹ tênh và bồi hồi.

    Cảm giác của những ngày trực chờ ở quán cà phê đàn anh làm thêm cũng tương tự như thế. Dù chẳng thể bắt chuyện với anh ấy câu nào, nhưng chỉ cần sự xuất hiện của anh ấy thôi cũng đủ khiến tâm trạng tôi như bay bổng lên chín tầng mây.

    Mà điều kì lạ là đã hai giờ trôi qua kể từ khi anh ấy ngất đi, nhưng không có ai đến tìm anh ấy cả. Bạn bè hay thậm chí gia đình cũng không thấy một ai.

    Tôi cúi người một chút để ngắm nhìn đàn anh kĩ hơn, tôi đã không thể lường trước được sẽ có một ngày tôi được ngắm nhìn anh ấy ở cự lị tuyệt vời như thế này.

    [Chắc họ bận ha? Em sẽ ngồi chờ cùng anh.] Tôi đành thủ thỉ an ủi anh ấy trước.

    Ngoài cửa sổ, gió khe khẽ lùa vào nơi anh ấy nằm. Sự yên tĩnh và ấm áp này mang đến cho tôi một cảm xúc rung động thật sự lung linh. Tôi ngồi ngay ngắn ở đó, mắt dán vào đàn anh đẹp như tranh của mình.

    Tấm rèm phấp phới bởi gió mang tia nắng mùa hè chói chang kia vào, tôi đưa tay lên thật khẽ, che đi một chút tia nắng đang ngang ngược chiếu lên gương mặt nhợt nhạt kia. Đôi tay bé nhỏ này của tôi không thể lấp đi ánh nắng chiếu ấy, tôi di chuyển tay, cố lấp đi bằng được ánh sáng chói chang đó.

    Tôi nhăn trán bực bội, chắc chắn là do cái nắng hừng hực của mùa hè này đã quật ngã đàn anh kiên cường của tôi.

    *rẹt* tiếng rèm đột ngột vang lên làm tôi giật bắn người.

    [Nếu nắng quá thì con kéo rèm lại.] Một cô lớn tuổi nào đó kéo rèm lại giúp tôi một cách thật dứt khoác.

    Tôi ngại ngùng đút tay vào túi áo, đầu gật gù như hiểu ra một giải pháp tuyệt vời mà con người đã phát minh ra cái rèm cửa để che đi nắng, chứ không phải là dùng tay.

    [Dạ.] Tôi thủ thỉ đáp.

    Rồi lại nghĩ chắc là cô đó cũng lớn tuổi rồi nên không hiểu gì là tình tiết lãng mạn đâu nhỉ?

    Tóc mái anh ấy lại vì cây quạt trần mà bay rối bời, chạm vào mắt anh ấy trông rất khó chịu. Sự dịu dàng và thoải mái dần lan tỏa trên khuôn mặt, lấp đi sự khó chịu và mệt mỏi cực độ khi nãy. Vẻ mặt lung linh ấy lại làm tôi bấn loạn đầu óc. Chỉ muốn thốt lên sao ông trời lại tạo ra được một cấu hình hoàn hảo như vậy.

    Tôi không thể kìm được mà đã với tay, nhè nhẹ chạm lấy mái tóc ấy một cách khẽ khàng nhất có thể, để đưa nó về trật tự.

    Hành động của tôi vô tình làm lộ vầng trán sáng láng của anh ấy. Đúng như người ta nói, những người học giỏi trán thường rất rộng. Tôi hơi ấp úng muốn chạm vào vầng trán ấy nhưng lại cảm thấy mình hơi biến thái và kì cục.

    [Em xin lỗi nhưng em chỉ sờ xin vía thôi!]

    Tôi bới tìm ra một lý do chính đáng để sờ vào trán anh ấy, tôi cảm thấy mình cũng dần thông minh hơn kể từ khi gần đàn anh. Vì vậy anh ấy chắc chắn có vía học giỏi vô cùng tốt.

    Vầng trán nóng hổi của anh ấy, và gương mặt đỏ âu ấy làm tôi nghĩ đến cơn sốt. Có thể vì cơ thể ốm yếu nên anh ấy đã bị mùa hè đánh gục, hoặc có thể là vì anh ấy đã làm quá sức mình. Dù sao thì bất kể là lý do gì thì anh ấy nên quan tâm bản thân và luyện tập cơ bắp nhiều hơn.

    [Anh là Phật hay gì? ]

    Anh ấy mở mắt ngay khi tay tôi vừa chạm vào. Kèm theo giọng nói làm tôi giật mình rút tay lại.

    Tôi lại nở một nụ cười sượng trân trong một tình huống đầy khó xử. Tay giật mạnh lại phía sau một cách ngu ngốc, thật sự nếu có cái cống nào ở đó thì tôi xin phép được chui xuống dưới ở luôn.

    [Anh tỉnh khi nào vậy? Em tưởng anh ngủ? ]

    [Khi nào sao anh biết? Anh ngủ thì em sẽ làm gì? Sờ lung tung giống như em vừa làm à? ]

    Anh ấy lộm cộm ngồi dậy, tay tôi lại tính đưa ra đỡ lấy giúp đàn anh ngồi dậy dễ dàng hơn, nhưng khi nghe anh ấy chất vấn sự vô tư của mình, tôi hơi xấu hổ mà dừng lại việc tiếp tục chạm vào anh ấy.

    [Em xin lỗi, em chỉ muốn vén tóc cho anh đỡ rối thì vô tình đụng trúng trán anh.] Tôi vẫn cố giải thích bảo vệ chút thanh danh cho mình.

    [Phải không? ]

    Anh ấy chắc có vẻ hơi mệt nên khá bực dọc. Tôi đành im lặng, phần vì chẳng biết phải làm thêm điều gì giúp đàn anh.

    [Trễ rồi, em về đi!]

    Đợi một lúc rất lâu anh ấy mới nói lên lời nói tiếp theo. Nhưng nghe hơi phũ phàng một chút.

    [Bạn bè hay gia đình anh chưa tới mà, em chờ với anh một chút cũng được.]

    [Không ai tới đâu! Em về đi.]

    Anh ấy đưa tay bới tung đầu tóc của mình, dáng vẻ đầy mệt mỏi như muốn trút bỏ rất nhiều thứ đang mắc kẹt ở đầu mình.

    [Không sao đâu, anh đừng ngại! Em rảnh lắm nên..]

    [Em về đi, đừng nói nữa!]

    Cuối cùng vẻ bực bội cũng không thể giấu được nữa mà bùng phát lên rõ ràng trên khuôn mặt và cả giọng nói của anh ấy.

    [Nhưng anh ở một mình ở bệnh viện sẽ bất tiện lắm, em có thể giúp anh đi lấy thuốc hoặc gì gì đó.]

    Anh ấy vẫn nhìn tôi với vẻ đầy chán nản rồi thở dài. Tôi đã không thể đoán được giới hạn của đàn anh, đó hẳn là sai lầm lớn.

    [Anh cần ở một mình. Trước khi anh còn cố tử tế thì em nên về đi.]

    [Ai bệnh cũng nói muốn ở một mình mà, nhưng em biết nó sẽ rất bất tiện hay là em ngồi ngoài hành lang nh..]

    [Sao em phiền vậy? Đây đâu phải là lớp phụ đạo? Em không thể tôn trọng ý kiến của đàn anh một chút à? Hay em muốn nhìn thấy anh phát điên? ]

    Tôi giật mình khi nghe thấy những gì từ đàn anh vừa thốt ra. Bằng gương mặt điềm đạm và ưu tú cỡ kỵ sĩ dũng mạnh đại diện cho công lý, ngay bây giờ lại thốt ra lời thoại cỡ nhân vật phản diện và nồng nặc mùi xấu xa.

    [Anh? ] Tôi cất lời như cố gọi một đàn anh tử tế và đầy trách nhiệm quay về.

    [Đừng ồn ào nữa mà biến về đi!]

    Đàn anh vẫn lạnh lùng với đôi mắt không chút dao động và cảm xúc, tôi chẳng thấy gì từ nó cả. Đôi mắt ấy thật sự đã chuyển từ một dải ngân hà lấp lánh mà trở thành một hố đen vũ trụ sâu hút.

    Tôi đành đứng dậy mà đi ra ngoài. Nếu nói là sợ thì tôi không phải là không sợ, nhưng thứ tôi sợ là sự thay đổi rõ rệt của anh ấy, nó hoàn toàn khác với dáng vẻ điềm tĩnh và ân cần quan tâm đến tôi như lúc trên lớp phụ đạo. Chẳng lẽ sự mệt mỏi đã ăn mòn tâm trí của anh ấy. Hay anh ấy là một con người đầy bí ẩn vì chuyện gì mà phải che giấu đi? Muôn vàn câu hỏi kì lạ cứ lần lượt tuôn ra trong đầu. Nó khiến tôi không thể hiểu nổi đàn anh, anh ấy là ai? Tại sao lại như thế này?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...