- Xu
- 3,893
Chương 30: Tu vi đình trệ
Từ sau khi Hà Song Linh "mất trí nhớ", toàn bộ rừng Hồng Phong cũng yên ổn hơn hẳn. Suốt một năm rưỡi qua, mấy người bọn họ gần như chẳng còn cãi vã hay đánh nhau.
Không chỉ vậy, Hà Song Linh còn suốt ngày tỏ vẻ ngơ ngác ngây ngô, cứ như đã biến thành một con người khác. Hắn luôn quấn lấy Hà Toàn Linh hỏi đủ thứ chuyện, lại thường xuyên bị nàng bắt gặp ánh mắt cười như không cười, khiến nét mặt hắn không giấu nổi vẻ hoảng hốt.
Hà Miểu Miểu trong suốt một năm rưỡi ấy không ngừng chọc ghẹo hắn, mỗi lần đều vừa đủ liều lượng, khiến hắn vừa phải ra vẻ sợ hãi, lại vừa phải nuốt giận vào bụng, trong lòng vô cùng bức bối.
Lần điều tra chuyện mật thất khiến hắn hiểu ra: Với Hà Yến Tâm, thị phi đúng sai không quan trọng. Người nàng thích, nàng sẽ tin một chút; nhưng cũng tuyệt đối sẽ không đặt trọn niềm tin vào bất kỳ ai.
Cho nên, dù là giết người hay hạ độc hại người, hắn cũng chẳng muốn nếm thử lần nữa cái cảm giác bị Hà Miểu Miểu bẻ cong sự thật, đánh cho không kịp trở tay.
Giả vờ mất trí không chỉ giúp hắn tránh được đòn trừng phạt tiếp theo, còn có thể khiến Hà Miểu Miểu và Hà Toàn Linh bớt đề phòng.
Hắn vẫn luôn nghi ngờ hai người này đang âm mưu chuyện gì, nhưng nếu trực tiếp nói với Hà Yến Tâm, e rằng lại bị bọn họ tìm cách chối tội, lừa gạt như lần trước.
Thế là hắn quyết định giả ngu, âm thầm theo dõi từng lời ăn tiếng nói của bọn họ, đợi có chứng cứ rồi mới ra tay tố cáo. Như vậy, mới có thể khiến Hà Yến Tâm nhìn mình bằng con mắt khác, biết đâu còn có thể thừa cơ đá bay hai đứa kia, trở thành đệ tử duy nhất dưới trướng nàng.
Còn cái ý định chiếm được trái tim Hà Yến Tâm, hắn đã sớm giấu tận đáy lòng, không còn ôm mộng hão huyền nữa. Dù gì tương lai còn dài. Câu nói năm đó của Hà Miểu Miểu tuy chỉ là miếng mồi để dụ dỗ hắn đi vào rừng, nhưng lời đó cũng có cái lý: Tu sĩ luôn thích những người có thực lực mạnh mẽ.
Chỉ cần hắn giành được chút tín nhiệm trước, rồi từ từ nâng cao tu vi, với tư chất song linh căn của mình, không chừng còn có thể vượt mặt cả Hà Yến Tâm. Khi ấy, hắn muốn làm gì chẳng được?
Hắn tính toán đâu ra đấy, tự cho là kế hoạch vô cùng đáng tin. Nào ngờ cả Hà Yến Tâm, Hà Miểu Miểu và Hà Toàn Linh đều đã sớm nhìn thấu trò diễn của hắn. Có điều ba người ấy chỉ coi hắn là trò cười, dựng sẵn sân khấu, chờ xem hắn múa rối cho vui.
Cả ba người kia, khả năng diễn kịch đều vượt xa hắn, phối hợp cực kỳ ăn ý. Đặc biệt là Hà Miểu Miểu, mỗi lần có cơ hội là nàng lại đạp lên bộ mặt đang giả vờ mất trí của hắn, không chút khách khí, khiến hắn vừa tức vừa phải giả bộ tội nghiệp, cứ ngỡ người ta thật sự tin hắn khờ thật.
Sau khi Hà Yến Tâm tay trắng trở về từ chuyến tìm linh dược, nàng cũng nhìn ra bộ mặt giả ngơ giả ngẩn của Hà Song Linh. Nhưng nàng chẳng buồn vạch trần, căn bản chẳng để tâm. Với nàng mà nói, chỉ cần độc tố không ăn mòn linh lực của hắn, thì những chuyện khác đều không quan trọng.
Huống chi, từ sau khi hắn giả vờ ngu ngơ, không còn ngày ngày nhìn nàng đắm đuối hay quấy phá người khác, khiến rừng Hồng Phong bình yên trở lại, nàng còn khoái chí là khác.
Linh thảo dùng để luyện bạo linh đan cực kỳ hiếm, nàng đã tìm đủ mọi cách mà vẫn không thể gom đủ. Nếu không thể nhanh chóng giúp hắn tiến giai, thì dứt khoát cứ để hắn tiếp tục diễn. Như vậy nàng cũng tiết kiệm được bao nhiêu công sức.
* * *
"Toàn Linh, cậu xem thuật ngưng thủy tớ vừa khai triển này, hình như tớ nắm được bí quyết rồi đó!"
Sáng sớm, Hà Song Linh đã ríu rít gọi, vẻ mặt đơn thuần cầm quả cầu nước trong tay, phấn khích như thể vừa làm nên kỳ tích.
Tình cảnh này, Hà Toàn Linh đã chứng kiến vô số lần. Ban đầu cậu còn liếc mắt nhìn một cái, giờ thì đã quen, chỉ lặng lẽ nhắm mắt nhập định, hoàn toàn làm ngơ.
Thấy cậu không phản ứng, Hà Song Linh vẫn lải nhải một mình:
"Toàn Linh, cậu nhìn đi mà! Tớ còn biết thuật phóng cầu lửa nữa đấy! Sao cậu không chịu xem thử? Sư phụ chẳng phải bảo cậu dạy tớ sao?"
Náo loạn nửa buổi vẫn chẳng ai đoái hoài, hắn đành lầm bầm thu pháp thuật lại, quay về chỗ ngồi, không yên được một chỗ, nhúc nhích liên tục như trẻ con ngồi không yên.
"Đúng là nhập vai quá sâu mà.. nghị lực này, không phục cũng phải phục." Hà Miểu Miểu dùng thần thức quan sát một hồi, trong lòng cười thầm.
Suốt một năm qua, vì không muốn bị nghi ngờ, Hà Song Linh vẫn cố kiềm chế không dám đột phá tầng mười hai Luyện Khí kỳ, rõ ràng cơ hội đã hiện ra, nhưng vẫn phải nén lại không dám động thủ.
Thấy hắn cuối cùng cũng chịu an phận, nàng mới yên tâm chìm vào tu luyện.
Hơn một tháng gần đây, nàng lờ mờ cảm nhận được cơ hội đột phá, nhưng vẫn như bị chắn bởi một bức tường mỏng, mãi chưa chạm được tới ngưỡng cửa.
Nàng cho rằng bản thân đã đến giới hạn, nên chủ động xin Hà Yến Tâm cho phép lên núi sau tĩnh tu vài ngày. Nhưng vì nơi đó quá quen thuộc và an toàn, nàng vẫn không thể đột phá như mong muốn.
Nàng linh cảm rằng có lẽ mình cần rèn luyện thực sự ở bên ngoài, mới có thể bước vào giai đoạn hậu kỳ. Nhưng để tránh bị Hà Yến Tâm nghi ngờ, nàng chưa từng mở miệng xin rời đi.
Trong đan điền, bốn đoàn linh khí mang màu sắc khác nhau đã lớn hơn nhiều so với khi nàng mới đột phá tầng tám Luyện Khí kỳ. Mỗi đoàn chiếm một góc, không xâm phạm lẫn nhau mà lại bổ trợ rất tốt.
Luồng hắc khí kỳ dị vẫn tiếp tục phát triển theo linh lực, nhưng nàng đã quen, chẳng còn quá để tâm.
Hiện giờ điều khiến nàng lo ngại là chuỗi văn tự của cấm chế cứ hình thành ở giữa các đoàn linh khí. Nàng từng thử dùng thần thức dò xét, nhưng chỉ cần lại gần là bị bắn ngược ra, không sao chạm vào được.
"Ai.. không biết cái trò quỷ này có bị phát tác lúc chạy trốn không nữa. Nếu đến lúc đó mà làm hỏng kế hoạch thì công toi mất.." Hà Miểu Miểu không tiến giai được, lại bị cấm chế làm phân tâm, chỉ biết thầm than trong lòng.
Nàng đâu biết rằng, với tu vi chưa đạt Kết Đan kỳ, cấm chế mà Hà Yến Tâm đặt ra cũng chẳng mạnh mẽ gì. Nếu vượt quá phạm vi thần thức, căn bản không thể điều khiển được.
Đúng lúc nàng đang rối rắm, bên ngoài đột nhiên có một tấm phù truyền tin phá tan sự yên tĩnh, đồng thời đánh thức cả ba người trong trạng thái nhập định.
Hà Yến Tâm vốn đang tu luyện trong mật thất, cảm nhận được linh khí dao động liền nhanh chóng rời khỏi động phủ.
Thấy phù truyền tin không phải từ Ngô Thiên Lâm gửi đến, nụ cười nhàn nhạt của nàng lập tức nhạt đi mấy phần. Khi thần thức quét qua nội dung bên trong, vẻ mặt càng trở nên đông cứng, đứng chết lặng tại chỗ.
Một hồi lâu sau, Hà Yến Tâm mới đột ngột nghiến răng ken két, hai mắt đỏ bừng tức giận, tay áo vung mạnh khiến tấm phù truyền tin hóa thành tro bụi. Hai tay siết chặt, đến mức hai chiếc móng tay được nàng chăm chút kỹ lưỡng cũng gãy đôi.
Lần đầu tiên Hà Miểu Miểu thấy nàng mất phong thái đến vậy, lập tức nín thở nhẹ bước, chỉ hận không thể tan vào không khí để trốn khỏi tầm mắt của nàng.
May thay, Hà Yến Tâm chỉ thất thố trong chốc lát. Nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về mật thất, hoàn toàn không nhắc đến nội dung truyền tin vừa nhận được.
* * *
Trong mật thất âm u, ánh mắt Hà Yến Tâm như dao sắc nhìn chằm chằm vào mặt Hà Chính Sơ. Ánh nhìn lạnh lẽo ấy như thể muốn xuyên thủng thân thể hắn.
"Hay cho tên Ngô Thiên Lâm, dám chơi ta như vậy! Con ruột ư.. ha ha.."
Hà Chính Sơ còn đang hoang mang, thì bỗng cảm thấy sợi dây tuyệt linh trói trên người bị nới lỏng. Chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã bị Hà Yến Tâm kéo đến gần, bóp lấy cổ họng, rồi một luồng hấp lực khủng khiếp rút sạch tinh huyết trong người hắn ra ngoài, cuồn cuộn không dứt tuôn vào miệng nàng qua vết nứt giữa mi tâm chưa từng khép lại.
Trong lòng hắn đầy kinh hoàng nhưng không dám hé môi nửa chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn tu vi của mình bị rút cạn dần..
Nửa nén hương sau, Hà Yến Tâm mới chịu dừng tay. Khoái cảm trả thù đã xoa dịu cơn giận trong nàng. Hấp thu xong tinh huyết, toàn thân nàng nhẹ nhõm, lập tức ngồi xuống luyện hóa.
Tu vi Hà Chính Sơ bị biến trở về tầng mười hai Luyện Khí kỳ, nên không hề thấy mừng vui khi thoát khỏi dây tuyệt linh. Vẻ mặt hắn ngây dại, ánh mắt hiện rõ sự tuyệt vọng..
Không chỉ vậy, Hà Song Linh còn suốt ngày tỏ vẻ ngơ ngác ngây ngô, cứ như đã biến thành một con người khác. Hắn luôn quấn lấy Hà Toàn Linh hỏi đủ thứ chuyện, lại thường xuyên bị nàng bắt gặp ánh mắt cười như không cười, khiến nét mặt hắn không giấu nổi vẻ hoảng hốt.
Hà Miểu Miểu trong suốt một năm rưỡi ấy không ngừng chọc ghẹo hắn, mỗi lần đều vừa đủ liều lượng, khiến hắn vừa phải ra vẻ sợ hãi, lại vừa phải nuốt giận vào bụng, trong lòng vô cùng bức bối.
Lần điều tra chuyện mật thất khiến hắn hiểu ra: Với Hà Yến Tâm, thị phi đúng sai không quan trọng. Người nàng thích, nàng sẽ tin một chút; nhưng cũng tuyệt đối sẽ không đặt trọn niềm tin vào bất kỳ ai.
Cho nên, dù là giết người hay hạ độc hại người, hắn cũng chẳng muốn nếm thử lần nữa cái cảm giác bị Hà Miểu Miểu bẻ cong sự thật, đánh cho không kịp trở tay.
Giả vờ mất trí không chỉ giúp hắn tránh được đòn trừng phạt tiếp theo, còn có thể khiến Hà Miểu Miểu và Hà Toàn Linh bớt đề phòng.
Hắn vẫn luôn nghi ngờ hai người này đang âm mưu chuyện gì, nhưng nếu trực tiếp nói với Hà Yến Tâm, e rằng lại bị bọn họ tìm cách chối tội, lừa gạt như lần trước.
Thế là hắn quyết định giả ngu, âm thầm theo dõi từng lời ăn tiếng nói của bọn họ, đợi có chứng cứ rồi mới ra tay tố cáo. Như vậy, mới có thể khiến Hà Yến Tâm nhìn mình bằng con mắt khác, biết đâu còn có thể thừa cơ đá bay hai đứa kia, trở thành đệ tử duy nhất dưới trướng nàng.
Còn cái ý định chiếm được trái tim Hà Yến Tâm, hắn đã sớm giấu tận đáy lòng, không còn ôm mộng hão huyền nữa. Dù gì tương lai còn dài. Câu nói năm đó của Hà Miểu Miểu tuy chỉ là miếng mồi để dụ dỗ hắn đi vào rừng, nhưng lời đó cũng có cái lý: Tu sĩ luôn thích những người có thực lực mạnh mẽ.
Chỉ cần hắn giành được chút tín nhiệm trước, rồi từ từ nâng cao tu vi, với tư chất song linh căn của mình, không chừng còn có thể vượt mặt cả Hà Yến Tâm. Khi ấy, hắn muốn làm gì chẳng được?
Hắn tính toán đâu ra đấy, tự cho là kế hoạch vô cùng đáng tin. Nào ngờ cả Hà Yến Tâm, Hà Miểu Miểu và Hà Toàn Linh đều đã sớm nhìn thấu trò diễn của hắn. Có điều ba người ấy chỉ coi hắn là trò cười, dựng sẵn sân khấu, chờ xem hắn múa rối cho vui.
Cả ba người kia, khả năng diễn kịch đều vượt xa hắn, phối hợp cực kỳ ăn ý. Đặc biệt là Hà Miểu Miểu, mỗi lần có cơ hội là nàng lại đạp lên bộ mặt đang giả vờ mất trí của hắn, không chút khách khí, khiến hắn vừa tức vừa phải giả bộ tội nghiệp, cứ ngỡ người ta thật sự tin hắn khờ thật.
Sau khi Hà Yến Tâm tay trắng trở về từ chuyến tìm linh dược, nàng cũng nhìn ra bộ mặt giả ngơ giả ngẩn của Hà Song Linh. Nhưng nàng chẳng buồn vạch trần, căn bản chẳng để tâm. Với nàng mà nói, chỉ cần độc tố không ăn mòn linh lực của hắn, thì những chuyện khác đều không quan trọng.
Huống chi, từ sau khi hắn giả vờ ngu ngơ, không còn ngày ngày nhìn nàng đắm đuối hay quấy phá người khác, khiến rừng Hồng Phong bình yên trở lại, nàng còn khoái chí là khác.
Linh thảo dùng để luyện bạo linh đan cực kỳ hiếm, nàng đã tìm đủ mọi cách mà vẫn không thể gom đủ. Nếu không thể nhanh chóng giúp hắn tiến giai, thì dứt khoát cứ để hắn tiếp tục diễn. Như vậy nàng cũng tiết kiệm được bao nhiêu công sức.
* * *
"Toàn Linh, cậu xem thuật ngưng thủy tớ vừa khai triển này, hình như tớ nắm được bí quyết rồi đó!"
Sáng sớm, Hà Song Linh đã ríu rít gọi, vẻ mặt đơn thuần cầm quả cầu nước trong tay, phấn khích như thể vừa làm nên kỳ tích.
Tình cảnh này, Hà Toàn Linh đã chứng kiến vô số lần. Ban đầu cậu còn liếc mắt nhìn một cái, giờ thì đã quen, chỉ lặng lẽ nhắm mắt nhập định, hoàn toàn làm ngơ.
Thấy cậu không phản ứng, Hà Song Linh vẫn lải nhải một mình:
"Toàn Linh, cậu nhìn đi mà! Tớ còn biết thuật phóng cầu lửa nữa đấy! Sao cậu không chịu xem thử? Sư phụ chẳng phải bảo cậu dạy tớ sao?"
Náo loạn nửa buổi vẫn chẳng ai đoái hoài, hắn đành lầm bầm thu pháp thuật lại, quay về chỗ ngồi, không yên được một chỗ, nhúc nhích liên tục như trẻ con ngồi không yên.
"Đúng là nhập vai quá sâu mà.. nghị lực này, không phục cũng phải phục." Hà Miểu Miểu dùng thần thức quan sát một hồi, trong lòng cười thầm.
Suốt một năm qua, vì không muốn bị nghi ngờ, Hà Song Linh vẫn cố kiềm chế không dám đột phá tầng mười hai Luyện Khí kỳ, rõ ràng cơ hội đã hiện ra, nhưng vẫn phải nén lại không dám động thủ.
Thấy hắn cuối cùng cũng chịu an phận, nàng mới yên tâm chìm vào tu luyện.
Hơn một tháng gần đây, nàng lờ mờ cảm nhận được cơ hội đột phá, nhưng vẫn như bị chắn bởi một bức tường mỏng, mãi chưa chạm được tới ngưỡng cửa.
Nàng cho rằng bản thân đã đến giới hạn, nên chủ động xin Hà Yến Tâm cho phép lên núi sau tĩnh tu vài ngày. Nhưng vì nơi đó quá quen thuộc và an toàn, nàng vẫn không thể đột phá như mong muốn.
Nàng linh cảm rằng có lẽ mình cần rèn luyện thực sự ở bên ngoài, mới có thể bước vào giai đoạn hậu kỳ. Nhưng để tránh bị Hà Yến Tâm nghi ngờ, nàng chưa từng mở miệng xin rời đi.
Trong đan điền, bốn đoàn linh khí mang màu sắc khác nhau đã lớn hơn nhiều so với khi nàng mới đột phá tầng tám Luyện Khí kỳ. Mỗi đoàn chiếm một góc, không xâm phạm lẫn nhau mà lại bổ trợ rất tốt.
Luồng hắc khí kỳ dị vẫn tiếp tục phát triển theo linh lực, nhưng nàng đã quen, chẳng còn quá để tâm.
Hiện giờ điều khiến nàng lo ngại là chuỗi văn tự của cấm chế cứ hình thành ở giữa các đoàn linh khí. Nàng từng thử dùng thần thức dò xét, nhưng chỉ cần lại gần là bị bắn ngược ra, không sao chạm vào được.
"Ai.. không biết cái trò quỷ này có bị phát tác lúc chạy trốn không nữa. Nếu đến lúc đó mà làm hỏng kế hoạch thì công toi mất.." Hà Miểu Miểu không tiến giai được, lại bị cấm chế làm phân tâm, chỉ biết thầm than trong lòng.
Nàng đâu biết rằng, với tu vi chưa đạt Kết Đan kỳ, cấm chế mà Hà Yến Tâm đặt ra cũng chẳng mạnh mẽ gì. Nếu vượt quá phạm vi thần thức, căn bản không thể điều khiển được.
Đúng lúc nàng đang rối rắm, bên ngoài đột nhiên có một tấm phù truyền tin phá tan sự yên tĩnh, đồng thời đánh thức cả ba người trong trạng thái nhập định.
Hà Yến Tâm vốn đang tu luyện trong mật thất, cảm nhận được linh khí dao động liền nhanh chóng rời khỏi động phủ.
Thấy phù truyền tin không phải từ Ngô Thiên Lâm gửi đến, nụ cười nhàn nhạt của nàng lập tức nhạt đi mấy phần. Khi thần thức quét qua nội dung bên trong, vẻ mặt càng trở nên đông cứng, đứng chết lặng tại chỗ.
Một hồi lâu sau, Hà Yến Tâm mới đột ngột nghiến răng ken két, hai mắt đỏ bừng tức giận, tay áo vung mạnh khiến tấm phù truyền tin hóa thành tro bụi. Hai tay siết chặt, đến mức hai chiếc móng tay được nàng chăm chút kỹ lưỡng cũng gãy đôi.
Lần đầu tiên Hà Miểu Miểu thấy nàng mất phong thái đến vậy, lập tức nín thở nhẹ bước, chỉ hận không thể tan vào không khí để trốn khỏi tầm mắt của nàng.
May thay, Hà Yến Tâm chỉ thất thố trong chốc lát. Nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về mật thất, hoàn toàn không nhắc đến nội dung truyền tin vừa nhận được.
* * *
Trong mật thất âm u, ánh mắt Hà Yến Tâm như dao sắc nhìn chằm chằm vào mặt Hà Chính Sơ. Ánh nhìn lạnh lẽo ấy như thể muốn xuyên thủng thân thể hắn.
"Hay cho tên Ngô Thiên Lâm, dám chơi ta như vậy! Con ruột ư.. ha ha.."
Hà Chính Sơ còn đang hoang mang, thì bỗng cảm thấy sợi dây tuyệt linh trói trên người bị nới lỏng. Chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã bị Hà Yến Tâm kéo đến gần, bóp lấy cổ họng, rồi một luồng hấp lực khủng khiếp rút sạch tinh huyết trong người hắn ra ngoài, cuồn cuộn không dứt tuôn vào miệng nàng qua vết nứt giữa mi tâm chưa từng khép lại.
Trong lòng hắn đầy kinh hoàng nhưng không dám hé môi nửa chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn tu vi của mình bị rút cạn dần..
Nửa nén hương sau, Hà Yến Tâm mới chịu dừng tay. Khoái cảm trả thù đã xoa dịu cơn giận trong nàng. Hấp thu xong tinh huyết, toàn thân nàng nhẹ nhõm, lập tức ngồi xuống luyện hóa.
Tu vi Hà Chính Sơ bị biến trở về tầng mười hai Luyện Khí kỳ, nên không hề thấy mừng vui khi thoát khỏi dây tuyệt linh. Vẻ mặt hắn ngây dại, ánh mắt hiện rõ sự tuyệt vọng..