Hiện Đại Một Cái Nắm Tay Là Bao Lâu - Tay Trái

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Tay Trái, 17 Tháng sáu 2025 lúc 1:24 PM.

  1. Tay Trái

    Bài viết:
    1
    Một cái nắm tay là bao lâu

    Tác giả: Tay Trái

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại


    Giả sử một ngày, bạn tỉnh dậy, mọi thứ đều biến mất, từ bố mẹ, gia đình, người yêu, đó là cuộc đời của nữ chính.

    Giả sử một ngày, bạn tỉnh dậy, chẳng nhớ nổi người mình từng kề cận, người mình yêu bằng cả sinh mệnh, đó là cuộc đời nam chính.

    Hãy cảm nhận nhé, cái nóng của Hà Nội về hè, cái lạnh của Hà Nội về đông.

    Hãy cảm nhận nhé, cái se lạnh của Đà Lạt vào sáng sớm, một chút nắng gắt vài buổi trưa, một chút yếu mềm vào chiều tà.
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng sáu 2025 lúc 10:01 AM
  2. Đăng ký Binance
  3. Tay Trái

    Bài viết:
    1
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới tán hoa xưa, cô đưa tay đón một một bông hoa đang rơi xuống, không có hương hoa vương vấn, chỉ có màu trắng thuần khiết, dưới ánh nắng nhẹ lại làm cô chói mắt. Đã bao lâu rồi cô không trở lại Hà Nội, cũng không nhớ rõ, ngày rời đi hình như cũng là một ngày nắng đẹp, chỉ có điều ngày ấy hoa xưa vẫn chưa nở. Cô đã từng lang thang một mình trên các con phố ở Đà Lạt chỉ để tìm một cây xưa, thế nhưng ở thành phố vạn hoa ấy một cây xưa cũng không tìm được, đôi lúc cô tự hỏi vì Đà Lạt không có hoa xưa hay bởi vì cô không thể tìm thấy nó. Có người từng nói: "Ngày nào đó anh sẽ trồng trong sân một cây xưa, để tới dịp hoa nở em không phải lặn lội lên tận đây để ngắm nữa". Cô đã hỏi lại: "Ngày ấy là bao giờ?", người ấy nghĩ một lúc mới trầm ngâm: "5 năm, à mà không được, anh không đợi lâu tới như thế được, 3 năm nữa, em nhất định phải gả cho anh". Thế nhưng cô đã đợi rất lâu, rất lâu, cô vẫn chưa có một ngôi nhà cho mình, cũng chưa có cây xưa nào được trồng vì cô.

    Điện thoại trong túi rung bần bật, cô nhìn số máy gọi tới vui vẻ trả lời lại:

    - Alo.

    Đầu bên kia vội hỏi:

    - Cậu đang ở cái xó nào thế?

    - Mình đang ở Lương Thế Vinh?

    Tiếng bên kia vọng lại rất nhanh:

    - Đứng im đó, 10 phút nữa tớ có mặt.

    Chưa kịp ừ một tiếng đầu bên kia đã cúp máy, khẽ lắc đầu, đã làm mẹ rồi mà tính tình vẫn như trẻ con. Đồng hồ còn chưa nhích tới số 10 đã có một chiếc xe màu đen đỗ xịch trước mặt, kẻ cầm lái toe toét vẫy cái mũ bảo hiểm nhìn cô cười:

    - Xe ôm không em?

    Cô bật cười đón lấy, vỗ nhẹ vào cái tay đang đung đưa:

    - Đi thôi.

    Buổi chiều đường Hà Nội không đông đúc lắm, những con đường vốn thân quen bây giờ đã khác đi nhiều, thì ra 5 năm mọi thứ lại có thể thay đổi nhiều tới như vậy, cô cũng không ngờ rằng mình lại xa Hà Nội lâu đến như thế.
     
  4. Tay Trái

    Bài viết:
    1
    Chương 2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô bạn vốn hay mơ mộng tới một ngôi nhà nhỏ, xung quanh trồng thật nhiều cây cối, thế nhưng nơi cô đang đi vào lại là 1 khu chung cư cao tầng, căn hộ tuy không rộng rãi nhưng mọi thứ rất ngăn nắp gọn gàng, tham quan một vòng sau đó mới nhìn tới kẻ đang ngẩng mặt hãnh diện kia mà nói:

    - Cũng không tệ.

    Cô bạn trừng to mắt nhìn lại:

    - Này, cậu có biết bọn mình phải vất vả thế nào mới mua được căn hộ này không? Còn mất công mời hẳn tên biến thái kia tới thiết kế nội thất, thế mà cậu lại phán một câu xanh rờn cũng không tệ.

    Cuối cùng cô bạn xoay người đi vào bếp quẳng lại một câu:

    - Trần Huyền Diệp, cậu chính là không có con mắt thẩm mỹ.

    Cô bật cười nhìn dáng vẻ đầy tức giận của bạn mình, cảm giác như trở lại những năm đại học, có lần hai người còn giận nhau một ngày chỉ vì Thảo nói mấy anh chàng hàn quốc đẹp trai thế, cô lại ngoái đầu phủ nhận: "Ẻo lả như vậy, Phương Thảo, cậu chính là không có con mắt nhìn cái đẹp".

    Đứng từ trên cao nhìn xuống cảm giác không tệ, tiếng bước chân từ phía sau vang lên, cô đưa tay đón lấy ly nước lạnh, Thảo nhìn lại lắc đầu:

    - Cậu vẫn chỉ uống nước lọc như vậy.

    Cô cũng lừ mắt với cô bạn:

    - Còn cậu nữa, chỉ thích mấy loại nước uống màu sắc, toàn phẩm màu đấy.

    Thảo lè lưỡi cười một cái:

    - Quen rồi.

    - Mà sao không thấy ai ở nhà?

    - Hôm nay anh chàng đưa con đi khám định kỳ, mình được giao trọng trách ở nhà đón cậu.

    Nhắc tới hai người kia mắt Thảo sáng lên, cô có thể nhìn thấy hạnh phúc cùng tự hào trong mắt bạn mình. Đúng lúc có tiếng cửa mở, tiếng trẻ con vọng vào:

    - Mẹ ơi.

    - Cực cưng về rồi hả?

    Đứa bé vùng vẫy trên tay đòi xuống, anh chàng vừa bận đóng cửa vừa khéo léo đặt con xuống sàn nhà, ngước mắt nhìn thấy cô thì vẫy tay:

    - Tới lâu chưa?

    Tiến tới phía 2 mẹ con đang ôm nhau giữa phòng trả lời:

    - Cũng vừa mới đến thôi.

    Đưa tay nhéo cái má tròn tròn cô hỏi:

    - Nhóc Hải Long đây hả, lớn như vậy rồi.

    - Cũng được 2 tuổi rồi đấy, tuần trước sinh nhật cu cậu, cậu lại không về được. Cực cưng, chào cô đi nào!

    Cậu nhóc tròn mắt nhìn cô, có vẻ không quen gặp người lạ liền ôm chặt lấy mẹ quay đầu đi, cô giả vờ tức giận vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ:

    - Làm cao chưa này?

    Cuối cùng tới tận buổi tối lúc ăn cơm cô mới có thể dỗ dành để bế được cậu nhóc. Nhìn gia đình 3 người họ cô cảm thấy vui lây cho bạn mình, cũng không nghĩ ra trường hai người họ sẽ lấy nhau thật, lúc còn đi học như nước với lửa, khi đó cô ở giữa không biết phải làm hòa giúp họ bao nhiêu lần. Tối hôm ấy anh chàng bị vợ đá không thương tiếc sang phòng con với một lí do vô cùng hợp lý:

    - Bọn em lâu lắm mới gặp nhau, tối nay anh sang ngủ với con đi.

    Nhìn bóng dáng thất thểu ôm gối đi cô áy náy:

    - Minh ơi, xin lỗi nhé.

    Anh chàng cười cười xua tay:

    - Không có gì.

    Quay người nhìn vẻ đắc thắng của Thảo nói:

    - Có đứa nhỏ lớn tướng rồi mà như thời sinh viên vậy, không hiểu sao lão Minh lại yêu cậu nữa!

    Thảo lè lưỡi:

    - Cậu có biết ngày cưới mẹ chồng tớ đã khóc vì hạnh phúc rước về nhà 1 cô con dâu ngoan hiền như tớ, ngày ấy tớ cũng lắm người theo đuổi lắm chứ bộ.

    - Ồ, chứ không phải có người lẽo đẽo theo người ta suốt ngày, mà nói thật đi, ngày đó sao lão Minh lại đổ được nhỉ?

    Thảo đưa tay quẹt mũi 1 cái, trưng ra bộ mặt đểu không muốn nói của cô nàng:

    - Tớ là ai, vừa xinh đẹp, vừa thông minh, phải nói là ngày đó sao tớ lại nhìn người kém như vậy.

    - Chứ không phải em suốt ngày đòi sống đòi chết yêu anh à, có lần anh không đồng ý em còn đòi đi chết làm anh sợ vỡ cả tim.

    Minh ngó cái đầu vào rầu rĩ nói, ánh mắt nhìn vợ như muốn kêu oan, Thảo nghe xong hai má đỏ bừng trừng mắt nhìn chồng:

    - Anh dám nghe lén à?

    Anh chàng ngây thơ vô số tội:

    - Không có, anh sang lấy gối.

    Thảo ném cái gối trúng mặt chồng, hầm hầm nói:

    - Tốt nhất là anh biến đi trước khi em nổi điên lên.

    Nhặt cái gối phủi phủi 2 cái, Minh bước ra ngoài, tới khi khóa cửa vẫn cố ngoái đầu lại:

    - Diệp, em có thấy ngày ấy anh rất là không có mắt nhìn con gái không?

    - Hoàng Anh Minh!

    - Anh biến đây.

    Cô ôm bụng lăn trên giường, hồi lâu mới dừng lại được trận cười, nhìn cô bạn gương mặt ửng đỏ, vốn đã dừng lại không nín được phá ra cười. Nói hươu nói vượn cả 1 hồi, thấy Thảo im lặng cô cũng tưởng cô bạn đã ngủ liền quay người tìm tư thế thoải mái, được 1 lúc thì nghe thấy Thảo hỏi:

    - Cậu cứ định một mình như vậy à?

    Cô kéo chăn lên qua đầu ậm ừ:

    - Ừ.

    - Cũng mấy năm rồi còn gì, cậu phải lập gia đình đi chứ?

    Cô nhìn chằm chằm cây đèn ngủ đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt

    - Không biết nữa, chỉ là cảm thấy không yêu ai được nữa.

    - Thế sao ngày ấy cậu còn bỏ đi, nếu yêu anh ấy như vậy, sao còn

    Cô ngắt lời:

    - Dù gì cũng là quá khứ rồi, cậu xem giờ mình sống tốt lắm.

    Thảo không nói gì nữa, đôi lúc cô lại cảm thấy người bên cạnh đã ngủ nhưng thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thở dài. Cô cũng luôn tự hỏi mình, ngày ấy sao cô lại chạy trốn như vậy, có phải bởi vì cô không yêu anh hay bởi vì lòng tự trọng của cô quá lớn, lớn hơn cả tình yêu mà cô dành cho anh. Cô cũng không biết nữa, đôi lúc cô tự hỏi mình, nếu ngày ấy cô vẫn ở lại thì sao, thế nhưng trên đời vốn không có chữ nếu, một khi cô đã quyết định làm gì, thời gian tuyệt đối không cho cô cơ hội hối hận.

    - Cậu có gặp lại anh ấy lần nào nữa không?

    - Không.

    - Bây giờ thì sao, mình nghe nói anh ấy đang ở Hà Nội.

    Cô bỗng cảm thấy hoang mang, không phải chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại anh, thế nhưng gặp lại để làm gì, để chắc chắn rằng anh đang sống hạnh phúc với 1 cuộc đời mới hay để xoáy thêm vào vết thương lòng 5 năm vẫn chưa thành sẹo trong lòng cô.

    - Nếu không muốn gặp lại thì quên đi, bắt đầu lại, tớ thực sự rất lo cho cậu.

    Cô xoay người ôm ngang eo Thảo, hơi cười:

    - Cảm động muốn khóc này, nàng chỉ cần lo cho 2 kẻ bên phòng kia thôi, mình xinh đẹp thế này, không sớm thì muộn cũng lấy được chồng thôi.

    Thảo bật cười:

    - Nếu cậu lấy chồng, nhà mình không có tiền mừng đâu, hôm cưới mình cậu còn chẳng thèm có mặt, hôm ý nhà mình chỉ vác mặt tới ăn cỗ rồi về.

    Cô kéo dài giọng, cực kỳ não nề:

    - Đồng ý, thôi ngủ đi, mệt muốn chết.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...