Truyện Ngắn Đôi Bờ Ca Dao - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 16 Tháng sáu 2025.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    275

    Đôi Bờ Ca Dao


    [​IMG]

    Sưu tầm trên Pinterest

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Gia đình và cuộc sống

    Tình trạng: HOÀN THÀNH

    Teaser:

    Dưới lũy tre xanh mướt của làng hương Thủy Xuân, mùi trầm quế thoảng bay từ giàn phơi hương, quấn lấy ánh hoàng hôn đỏ rực trên sông Hương. Tiếng hát Lý Mười Thương vang lên, trong trẻo như giọng chim sáo, dẫn bước một chàng lính trẻ qua con đường đất nhỏ vào mùa xuân. Bộ quân phục bạc màu, anh đứng lặng, ánh mắt lạc vào câu ca dao, như muốn giữ lấy giấc mơ mong manh giữa khói sương chiến tranh. Nhưng tiếng súng xa xa, như bóng đen, lặng lẽ chia cắt mọi hy vọng.

    Một chiếc khăn thêu hoa sen phai màu, một con thuyền lướt qua sông, mang theo nụ cười xót xa. Thời gian trôi đi và sông Hương vẫn chảy, ca dao vẫn vang, như lời thì thầm của ký ức. Những câu hát cũ, những ngày tháng xa, liệu có nối lại hai bờ đã cách xa?

    "Đôi Bờ Ca Dao" là câu chuyện của Huế, nơi tình người, quê hương và ký ức mãi không phai.

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn Quê Hương Việt Nam Đẹp Quá

    MỤC LỤC

    Chương 1: Lý Giao Duyên

    Chương 2: Lý Mười Thương

    Chương 3: Lý Con Sáo

    Chương 4: Chim Sáo Ngày Xưa

    (Hết)

    * * *

    [​IMG]

    Truyện tham khảo một số ca khúc sau :(1) Link 1, (2) Link 2, Link 3, Link 4, Link 5

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng sáu 2025 lúc 12:51 AM
  2. Rewrite4future

    Bài viết:
    275
    Chương 1: Lý Giao Duyên

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm mùa xuân năm 2025, làng Thủy Xuân ven sông Hương bừng lên trong ánh nắng dịu dàng. Những lũy tre xanh mướt rung rinh trong gió, hòa lẫn tiếng chim sẻ ríu rít trên mái ngói. Mùi hương trầm thoảng bay từ những giàn phơi hương đỏ rực ngoài sân, quấn quýt lấy không khí mát lành. Trong sân nhà ông Nhạn, cả họ nhà trai đang rộn ràng chuẩn bị lễ vật để sang nhà gái hỏi vợ cho Minh, chàng kỹ sư 25 tuổi, cháu trai ông Nhạn.

    Minh đứng trước tấm gương treo trên tường, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng, lẩm bẩm: "Răng mà tim đập dữ rứa trời! Hỏi vợ mà hồi hộp như đi đánh trận!" Đôi tay anh lóng ngóng vuốt tóc, ánh mắt vừa lo lắng vừa phấn khởi.

    Hương, cô em họ, mặc áo dài xanh nhạt, đứng gần đó cười khúc khích: "Anh Minh run rứa thì lát qua nhà chị Lan, chị ấy cười cho mà coi!"

    Minh quay lại, giả vờ nghiêm giọng: "Em mà trêu nữa, anh nhờ nhà gái thử em một câu ca dao, lúc đó đừng có mà líu lưỡi!" Cả hai bật cười, tiếng cười vang khắp sân, hòa vào không khí nhộn nhịp.

    Ngoài sân, các cô chú trong họ nhà trai đang tất bật sửa soạn lễ vật. Trên chiếc bàn gỗ cũ, những bó trầu cau xanh mướt được buộc chặt bằng lạt tre, bên cạnh là khay bánh phu thê vàng óng và chai rượu lễ bọc vải đỏ.

    Chú Ba, người đàn ông 50 tuổi tóc đã điểm bạc, vừa buộc một bó cau vừa kể chuyện: "Hồi chú đi hỏi vợ, nhà gái thử một câu ca dao, chú đáp cái là ưng liền! Thời đó yêu nhau nhát lắm, chi dám nắm tay, không dám hôn như tụi bây bây chừ!"

    Cả nhóm nhà trai cười nghiêng ngả, một cô trẻ chen vào: "Chú Ba kể hoài, mà lần nào cũng thêm mắm muối!"

    Chú Ba phẩy tay, giọng sang sảng: "Thêm chi mô, chuyện thật trăm phần trăm!"

    Góc sân, mấy giàn tre phơi hương đỏ rực dưới nắng sớm, như những đốm lửa nhỏ lung linh. Mùi trầm quế thơm nồng lan tỏa, gợi lên nét đặc trưng của làng Thủy Xuân. Bà Năm, một nghệ nhân làm hương, tay còn dính bột quế, bước vào từ cổng, mang theo một bó hương cúng lễ. Bà cười phúc hậu, đặt bó hương quấn giấy đỏ lên khay lễ vật: "Hương ni tui làm từ quế tốt nhất, thơm cả tháng, đặc biệt dùng để cầu duyên cho đôi trẻ!"

    Hương, cô em họ, vỗ tay: "Bà Năm làm hương khéo quá, gói đẹp quá ni!"

    Bà Năm gật đầu, ánh mắt lấp lánh tự hào: "Hương này! Khi nào hai cháu lễ tổ tiên ở nhà gái thì dùng nhé, bà chỉ góp được chút ni cho đám hỏi!" Câu nói của bà khiến mọi người cười vui, không khí càng thêm rộn ràng. Minh gật đầu cảm ơn bà.

    Minh, vẫn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, kiểm tra lại lễ vật, hỏi Hương: "Coi kỹ chưa, đừng để thiếu chi nghe, nhà gái mà bắt bẻ là anh trù cho em ế đó!"

    Hương le lưỡi, đáp: "Yên tâm, em kiểm tra ba lần rồi, thiếu chi nổi!"

    Chú Ba chen vào, vỗ vai Minh: "Thằng nhỏ ni lớn rồi, mà hỏi vợ vẫn run như cầy sấy! Thôi, chuẩn bị xong thì đi, đừng để nhà gái chờ!" Minh cười, ánh mắt sáng lên, như sẵn sàng bước vào một hành trình mới.

    Trong góc sân, ông Nhạn, bác trai của Minh, được chọn làm chủ hôn vì bố Minh đã mất, lặng lẽ xuất hiện. Ông mặc bộ âu phục màu xám hơi cũ, khuôn mặt khắc khổ nhưng nụ cười hiền hậu. Ông bước đến kiểm tra một khay lễ vật, nhắc đám nhỏ: "Coi chừng buộc kỹ, đừng để cau rơi mô!" Giọng ông trầm, mang âm điệu Huế đậm đà, nhưng không ai chú ý nhiều.

    Minh gật đầu, đáp vội: "Dạ, thưa bác, con kiểm tra rồi!" Rồi anh quay sang trêu Hương, tiếp tục làm trung tâm của sự chú ý.

    Ông Nhạn lùi lại, ánh mắt thoáng xa xăm, như đang nhớ về một ký ức cũ. Ông nhìn giàn phơi hương, khẽ thở dài, nhưng không ai nhận ra.

    Bà Năm quay sang nói chuyện với một cô trong họ: "Hương Thủy Xuân mình không chỉ thơm, mà còn mang hồn làng. Hồi tui còn trẻ, cứ phơi hương là đám con gái lại hát ca dao, vui cả ngày!"

    Cô kia cười: "Bà Năm mà hát, chắc giọng hay đám bọn cháu bây giờ nhỉ, nghe nói bà hát Lý Hoài Nam ngọt lắm!" Câu chuyện của họ hòa lẫn tiếng cười, tiếng chim, và tiếng gió xào xạc qua lũy tre, tạo nên một bức tranh làng quê sống động.

    Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Minh và ông Nhạn đứng trước cổng sẵn sàng, ông Nhạn quay lại nhìn cả họ nhà trai: "Thôi, đi nào, qua sông hỏi vợ cho thằng Minh, đừng để nhà gái họ chờ!"

    Hương cười lớn: "Anh Minh, tự tin lên, phải rứa mới được vợ! Lát nữa hát Lý Giao Duyên với nhà gái, anh đừng để thua nghe!"

    Chú Ba vỗ tay: "Đúng rồi, nhà trai mình phải hát cho nhà gái lé mắt!" Cả đoàn cười vang, bắt đầu bước ra cổng, hướng về bờ sông Hương. Minh đi đầu, dáng cao ráo, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc.

    Ông Nhạn đi bên cạnh, bước chân chậm rãi. Ông nhìn dòng sông, ánh mắt thoáng chút hoài niệm. Dòng sông ấy, hơn bốn mươi năm trước, đã chứng kiến những ngày tháng thanh xuân của ông, những ngày mà tiếng hát dân ca và mùi hương trầm quấn lấy trái tim ông như một giấc mơ không bao giờ phai. Nhưng giờ đây, ông chỉ lặng lẽ, để Minh và những người trẻ chiếm lấy ánh sáng của ngày xuân.

    Đoàn nhà trai bước xuống bến sông, nơi những chiếc thuyền nhỏ đã chờ sẵn. Tiếng nước vỗ nhẹ vào mạn thuyền hòa lẫn tiếng cười nói. Minh quay lại, gọi: "Bác ơi, nhanh lên thuyền đi!"

    Ông Nhạn mỉm cười, gật đầu, nhưng ánh mắt ông vẫn dán vào dòng sông, như thể đang tìm kiếm một bóng hình xưa cũ. Dưới ánh nắng xuân, sông Hương lấp lánh.

    Nhà cô dâu Lan nằm trong một con ngõ nhỏ, được trang trí bằng những vòm hoa nhiều màu rực rỡ. Một lư hương nhỏ đặt giữa sân nhà bốc khói nghi ngút, mùi trầm quế thơm nồng lan tỏa. Tiếng cười nói rộn ràng hòa lẫn tiếng chim hót.

    Minh, trong bộ sơ mi trắng và quần tây, dẫn đầu đoàn nhà trai, tay cầm khay trầu cau, bước vào sân với nụ cười vừa tự tin vừa hồi hộp. Đằng sau anh, chú Ba và bác Nhạn cẩn thận bê các khay lễ vật: Bánh phu thê, rượu lễ, phía sau họ là dàn trai tân của nhà trai.

    Nhà gái, đứng đầu là cô Tuyết, mẹ Lan, em gái bà Diệu, đã đứng sẵn ở sân, chào đón với nụ cười rạng rỡ. Cô Tuyết, khoảng 45 tuổi, mặc áo dài hồng phấn, giọng nói nhẹ nhàng: "Mời nhà trai vô, nhà gái chờ từ sáng!"

    Minh gật đầu, đáp lại bằng giọng Huế trẻ trung: "Dạ, nhà trai cảm ơn, lễ vật ni tụi con chuẩn bị kỹ, mong nhà gái ưng bụng!"

    Hai hàng trai gái đối diện nhau trao lễ vật.

    Lan, cô dâu 23 tuổi, đứng nép bên mẹ, mặc áo dài tím thướt tha, mái tóc dài buông xõa, đôi má ửng hồng. Cô cúi đầu chào nhà trai, ánh mắt thoáng ngượng ngùng khi bắt gặp Minh. Minh trao khay trầu cau cho cô Tuyết, rồi lén nhìn Lan, nở nụ cười tinh nghịch. Cô Tuyết trêu: "Con bé Lan ni nhát, mới gặp chú rể là đỏ mặt liền!"

    Minh định nói gì đó với cô Tuyết, nhưng ấp úng, nói lắp bắp: "Dạ, con.. Con!"

    "Con sao? Định nói gì?" Cô Tuyết mỉm cười.

    Cả hai bên nhà trai nhà gái bật cười, không khí trở nên thân mật. Minh, ngượng ngùng, đáp lại: "Dạ, tại hôm ni con thấy Lan đẹp quá, con nhìn mà quên hết lời chi phải nói!"

    Lan cúi đầu, má hồng thêm, khiến mọi người lại cười vang. Cử chỉ của Minh và Lan, từ ánh mắt trao nhau đến cái nắm tay lén lút dưới bàn sau khi trao nhẫn, khiến họ như cặp đôi chính trong một câu chuyện tình hiện đại.

    Sau phần trao lễ, Minh và Lan thắp hương khấn tổ tiên, sau đó hai bên nhà trai nhà gái ngồi đối diện trên bàn trà trong sân, ăn bánh ngọt, trò chuyện và bắt đầu phần đối đáp dân ca, một truyền thống không thể thiếu trong các dịp cưới hỏi ở Huế.

    Chú Ba, với giọng sang sảng, đứng dậy cất tiếng hát một điệu "Lý Giao Duyên" : "Một dải thanh ơ thanh.. Xanh xanh biếc ơ biếc.. Đây cảnh thôn ơ làng, đây cảnh thôn làng, đẹp biết chừng mô ơ.." (1) Giọng ông trầm bổng, mang đậm âm hưởng Huế, khiến cả sân im lặng lắng nghe.

    Cô Tuyết, không chịu thua, đáp lại: "Nhắc đến ơ miền Trung.. Để lòng thêm ơ dặn.. Huế đẹp muôn ơ.. Huế đẹp muôn đời.. ơi Huế của ta ơ ơi.." (2) Giọng cô trong trẻo, gợi nét duyên dáng của người con gái Huế.

    Lan, dù e thẹn, cũng góp một câu hát Lý Mười Thương: "Một thương tóc xõa ngang vai. Hai ớ thương hai thương đi đứng. Ố tang ố tang tình tang ơ tình tang tình.. Ố tang tình tang.. Vè ơ người thật là đoan trang ố tang ố tang tình tang.. Tình tang tình.. Ố tang tình tang.."

    Minh lập tức hát theo: "Ba thương ăn nói có duyên. Bốn ớ thương bốn thương mơ mộng. Ố tang ố tang tình tang ơ.. Tình tang tình.. Ố tang tình tang.. Đôi má huyền càng nhìn xin thêm xinh.." Tiếng hát hòa lẫn tiếng vỗ tay, tiếng cười. Mỗi đôi trai tân, gái chiếc góp vài câu dân ca.

    Ở đầu bàn trà, ông Nhạn ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dành cho bậc trưởng bối, ánh mắt ông dõi theo đoàn người hát hò. Bộ âu phục xám khiến ông như hòa vào đám đông, không ai chú ý. Ông nhìn lư hương, khói trầm gợi ông nhớ về những ngày tháng xa xưa, khi mùi hương quế từng quấn lấy những giấc mơ thanh xuân.

    Bà Diệu, Dì của cô dâu, bận rộn rót trà tiếp khách, mặc áo dài màu lục bảo giản dị, mái tóc dài điểm bạc. Bà đi qua chỗ ông Nhạn, thoáng trao đổi một ánh mắt. Ánh mắt ấy, dù chỉ trong khoảnh khắc, như mang theo cả một dòng sông ký ức. Nhưng cả hai không nói gì, tiếp tục hòa mình vào không khí lễ ăn hỏi.

    Minh và Lan, vẫn là tâm điểm, ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng lén thì thầm. Minh nói nhỏ: "Lan, lát nữa mình chụp hình rọi cạnh giàn hoa giấy nghen!"

    Lan cười, đáp khẽ: "Anh có mang theo máy ảnh hông?" Minh gật đầu. Cử chỉ của họ, từ nụ cười đến ánh mắt, khiến người ta dễ lầm tưởng đây là câu chuyện tình chính của ngày hôm nay.

    Chú Ba, thấy hai đứa trẻ rúc rích, trêu lớn: "Cô dâu chú rể ni hợp đôi quá, đúng là duyên trời định! Mà Minh, hát thêm câu nữa đi, đừng để nhà gái thắng!" Minh cười lớn, lắc đầu: "Cháu có còn vốn mô, nhường chú đấy!"

    Khi tiếng hát dần lắng, ông Nhạn bất chợt đứng dậy, bước ra hàng tre ngoài sân. Hành động của ông nhẹ nhàng, gần như không ai để ý, trừ bà Diệu. Bà, như có linh cảm, ngừng tiếp khách, khẽ bước theo.

    Ánh mắt ông Nhạn nhìn xa xăm, như đang tìm về một thời thanh xuân bên dòng sông Hương. Bà Diệu dừng lại cách ông vài bước, ánh mắt bà lấp lánh, như cũng đang nhớ lại những ngày tháng cũ.

    Dưới hàng tre, ông Nhạn và bà Diệu đứng lặng lẽ, như hai bờ sông Hương, cách nhau bởi thời gian và ký ức, nhưng vẫn được nối liền bởi những câu ca dao bất diệt. Dòng sông, xa xa, lấp lánh ánh nắng, như đang thì thầm một lời hứa rằng mọi câu chuyện tình, dù dang dở, vẫn sẽ được lưu giữ mãi mãi.

    Khoảnh khắc ấy, như một thước phim chậm.

    ***

    Truyện tham khảo một số ca khúc sau :(1) Link 1, (2) Link 2, Link 3, Link 4

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    275
    Chương 2: Lý Mười Thương

    [​IMG]


    Sông Hương - Huế
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông Nhạn nhặt một cành tre rơi dưới chân, vân vê trong tay, giọng trầm trầm: "Tre làng mình làm hương, rồi hương đi khắp mọi miền đất nước. Hồi xưa anh hay giúp mạ làm giàn phơi hương, mỗi lần cột tre là mạ lại hát ca dao."

    Bà Diệu mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: "Ừ, em cũng nhớ.. Ngày xưa! O nội dạy em hát Lý Mười Thương!" Câu nói của bà như mở ra một cánh cửa ký ức, đưa cả hai trở về những ngày thanh xuân bên dòng sông Hương.

    Họ dừng lại dưới bóng tre, nhìn ra cánh đồng lúa xanh mướt phía xa, nơi ánh nắng xuân chiếu lấp lánh. Ông Nhạn khẽ hỏi: "Diệu ni! Con gái với cháu của em rứa mô rồi? Bữa trước, hình như, anh thấy hai mạ con về thăm em phải không?"

    Bà Diệu cười, giọng ấm áp: "Con Hiền à? Nó với chồng cãi nhau, bữa nọ hai mạ con về em chơi, định ở lại một thời gian."

    Bà ngừng một chút, ánh mắt thoáng buồn: "Chồng em mất cũng năm năm rồi, có con cháu về chơi em vừa vui vừa buồn. Chỉ tội nghiệp cháu Thư, không biết ba mạ nó có làm lành được không."

    Ông Nhạn gật đầu, ánh mắt ông dịu dàng nhưng mang chút hoài niệm: "Mấy đứa nhỏ lớn cả rồi, cứ để tụi nhỏ tự lo, chỉ cần động viên là được. Anh cũng sống một mình, hai thằng con trai lớn rồi, một đứa làm kỹ sư, một đứa làm giáo viên. Thỉnh thoảng tụi nó đưa gia đình về chơi, nhưng chẳng ở lâu, đứa nào cũng bận rộn cả." Ông ngừng lời, ánh mắt dán vào hàng tre, như đang thấy lại hình ảnh một chàng lính trẻ đạp xe theo tiếng hát của cô gái năm nào.

    Bà Diệu nhìn ông, giọng khẽ: "Anh Nhạn, anh còn nhớ lần anh đi sau em không? Hồi đó em sợ, tưởng anh là ai, tự nhiên đi theo!"

    Ông Nhạn bật cười, nụ cười hiếm hoi làm khuôn mặt khắc khổ của ông sáng lên: "Răng quên được! Tại em hát hay quá trời! Hồi ấy, anh đâu có dám ngỏ lời."

    Bà Diệu trêu: "Nhát thiệt, anh mà nói sớm, biết mô.." Bà bỏ lửng câu nói, cả hai im lặng, để tiếng gió xào xạc qua hàng tre thay lời.

    Họ tiếp tục bước đi, con đường đất dẫn họ đến gần bờ sông Hương. Dòng sông lấp lánh ánh nắng, như một tấm gương phản chiếu ký ức. Ông Nhạn nói, giọng trầm: "Hồi đó ai cũng nghĩ tới quê hương, đất nước trước, tình riêng để sau, phải không em? Anh sợ chiến tranh, sợ không về được, nên không dám nói chi với em."

    Bà Diệu gật đầu, ánh mắt bà thoáng xót xa: "Ừ, em cũng rứa. Lúc đó, mạ em bệnh, em phải lo cho mạ, nên khi anh Tâm hỏi cưới, nghĩ sẽ có chỗ dựa, nên em.. Đành ưng!"

    Lời bà như một nhát dao khẽ cắt vào ký ức, nhưng không phải để làm đau, mà để chữa lành. Ông Nhạn mỉm cười, giọng ông nhẹ nhàng: "Diệu, cuộc đời ni như dòng sông Hương, chảy mãi đó em? Dù có tiếc, nhưng anh vẫn trân trọng những ngày tháng ấy."

    Bà Diệu gật đầu, ánh mắt bà lấp lánh, như tìm thấy sự đồng điệu: "Ừ, như câu ca dao mãi không phai."

    Họ đứng lặng bên bờ sông, nhìn dòng nước chảy êm đềm. Xa xa, một chiếc thuyền nhỏ chở hương Thủy Xuân lướt qua, nhiều sắc màu. Bà Diệu khẽ cất giọng, hát một câu Lý Hoài Nam: "Chiều ơ.. chiều, chiều ơ.. chiều. Dắt ớ.. bạn, dắt ớ.. bạn. Ơ đèo qua đèo là đèo qua đèo. Chim ớ.. kêu, chim ớ.. kêu. Tình kêu.. bên nớ.." Giọng bà vẫn trong trẻo, dù đã nhuốm màu thời gian. Ông Nhạn mỉm cười, khẽ hát theo.

    Tiếng hát của họ hòa quyện, như hai bờ sông Hương, dù cách nhau bởi bao năm tháng, vẫn được nối liền bởi những câu ca dao bất diệt.

    * * *

    Chiều tà mùa xuân năm 1984, con đường đất nhỏ dẫn vào làng Thủy Xuân nhuộm vàng trong ánh hoàng hôn. Hai bên đường, lũy tre xanh mướt xào xạc trong gió, hòa lẫn tiếng chim sẻ ríu rít trên những mái ngói cũ. Mùi trầm quế thoảng bay từ những sân nhà, nơi các bó hương đỏ rực đang phơi trên giàn tre, gợi lên hồn làng Thủy Xuân. Xa xa, dòng sông Hương lấp lánh, như một dải lụa bạc uốn lượn giữa cánh đồng lúa non.

    Nhạn, 20 tuổi, đạp chiếc xe đạp cũ mượn từ đơn vị, lăn bánh chậm rãi trên con đường quen thuộc. Bộ quân phục xanh bạc màu phấp phới trong gió, lộ ra vết sẹo nhỏ trên vai trái, dấu vết của một trận đánh ở biên giới phía Bắc. Sau hai năm xa nhà, anh mệt mỏi nhưng lòng rạo rực. Nhạn ngắm lũy tre, anh hít sâu, mùi lúa non và hương trầm quấn lấy anh, xua đi cái lạnh giá của những đêm gác ở Lạng Sơn.

    Bỗng, một giọng hát trong trẻo vang lên từ phía trước, như tiếng chim sáo lảnh lót: "Một thương tóc xõa ngang vai. Hai ớ thương hai thương đi đứng. Ố tang ố tang tình tang ơ tình tang tình.. Ố tang tình tang.."

    Nhạn khựng lại, đôi chân ngừng đạp, ánh mắt dán vào bóng dáng một cô gái phía trước. Cô mặc áo dài trắng, mái tóc đen nhánh buông dài, vừa đi vừa hát Lý Mười Thương. Mỗi bước chân cô nhẹ nhàng, như hòa vào nhịp điệu câu ca dao. Nhạn mê mẩn, nghĩ: Giọng ni như chim sáo, nghe mà quên cả mệt. Anh xuống xe, dắt bộ, lặng lẽ đi sau, chỉ để nghe cô hát.

    Cô gái, Diệu, vừa tốt nghiệp lớp 12, hồn nhiên không hay biết có người theo sau. Cô tiếp tục hát: "Ba thương ăn nói có duyên. Bốn ớ thương bốn thương mơ mộng. Ố tang ố tang tình tang ơ.. Tình tang tình.. Ố tang tình tang.." Giọng cô ngọt ngào, mang âm hưởng Huế mượt mà, khiến Nhạn như lạc vào một giấc mơ.

    Nhưng khi cô ngoái đầu, ánh mắt thoáng lo lắng bắt gặp anh, một chàng lính trẻ, quân phục bạc màu, đang mỉm cười hiền lành. Diệu giật mình, bước chân nhanh hơn, đôi má ửng hồng. Nhạn vội gọi: "Cô ơi, tui không có ý chi mô, đừng sợ cô hấy!" Nhưng Diệu, ngượng ngùng, chạy tuốt vào lũy tre, bóng áo trắng khuất dần sau những tán lá xanh.

    Nhạn đứng lại, khẽ cười, lòng rộn ràng. Anh nghĩ: "Cô ấy như chim sáo thiệt, vừa hát vừa bay mất." Đúng lúc đó, ông Bảy, một người cùng làng, khoảng 55 tuổi, xuất hiện từ con đường bên. Ông đội nón lá cũ, mặc áo nâu, đang đẩy chiếc xe thồ chở vài bao lúa. Thấy Nhạn, ông cất giọng sang sảng: "Nhạn, con về rồi hầy? Nhìn ra dáng vững vàng quá he?"

    Nhạn lắc đầu, cười: "Dạ, bác Bảy khỏe không hè?" Ông Bảy gật đầu, ngân nga một câu Lý Con Sáo, bước cùng Nhạn. Ông cười lớn: "Con bé tên Diệu, vừa đẹp vừa hát hay! Con vừa gặp nó, có làm quen được không đó?"

    Nhạn ngượng, gãi đầu: "Dạ, con vừa nghe cổ hát, nhưng cổ sợ, chạy mất rồi. Bác biết cô ấy hả?"

    Ông Bảy gật đầu, ánh mắt tinh nghịch: "Con nhỏ là cháu bác Tám. Mới tốt nghiệp 12. Con mà để ý, bác nói tốt cho đó!"

    Nhạn cười, lắc đầu: "Bác trêu con rồi, con mới về, để ý chi mô!" Ông Bảy phẩy tay, đạp xe đi, giọng hát Lý Con Sáo của ông vang vọng, hòa vào tiếng gió chiều.

    Nhạn tiếp tục dắt xe, lòng vẫn lâng lâng. Anh gặp chị Hoa, khoảng 30 tuổi, đang đi ngược lại, tay xách một giỏ tre đựng vỏ quế khô, nguyên liệu làm hương. Thấy Nhạn, chị cười: "Ôi, thằng Nhạn! Hai năm rồi, nhìn em chững chạc ghê!"

    Nhạn gật đầu, ngập ngừng hỏi: "Cảm ơn chị Hoa! Chị đi mô đây?"

    Chị Hoa bật cười: "Đi công chuyện chút thôi!" Ánh mắt chị tò mò: "Mà em tính hỏi chi nữa phải không?"

    Nhạn khẽ cười: "Chị biết Diệu, cháu bác Tám nhà ở mô không?"

    Chị Hoa mỉm cười: "Để ý hả? Để chị làm mai cho!"

    Nhạn đỏ mặt, xua tay: "Không có mô, em hỏi chơi thôi!" Chị Hoa cười lớn, chỉ tay về phía lũy tre: "Nhà nó ở cuối ngõ, em mà muốn nghe hát, cứ tới đó, con nhỏ Diệu hát hay lắm!"

    Nhạn cảm ơn, đạp xe tiếp, lòng rạo rực. Anh nghĩ: "Diệu, cái tên nghe như ca dao." Mùi hương quế từ giỏ của chị Hoa vẫn thoảng trong gió, gợi anh nhớ đến những ngày thơ bé, khi mạ anh giã bột quế.

    Làng Thủy Xuân, với lũy tre, sông Hương, và tiếng hát, như đang chào đón anh trở về sau những ngày chiến tranh khốc liệt. Nhưng trong lòng Nhạn, tiếng hát của Diệu, như một câu Lý Mười Thương, đã gieo vào anh một cảm giác lạ lùng, vừa ngọt ngào vừa mong manh.

    Hoàng hôn đỏ rực trên sông Hương, ánh nắng cuối ngày chiếu qua lũy tre, tạo thành những vệt sáng lung linh. Nhạn đạp xe về nhà, ánh mắt anh lấp lánh, như đang mang theo một giấc mơ mới. Anh nghĩ vẩn vơ: Cô bé ấy hát hay như chim sáo, nhưng mình chỉ là một thằng lính, biết có giữ được chim sáo không?

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Rewrite4future

    Bài viết:
    275
    Chương 3: Lý Con Sáo

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạn vừa về tới nhà, anh cất tiếng gọi: "Mạ ơi, ba ơi, con về rồi!"

    Bà Xuân đang cho heo ăn, còn bố Nhạn, ông Hòa thì đang làm hương trong nhà, cả hai người bỏ hết công việc đang làm, chạy ra ôm chầm lấy con trai, nước mắt hai mẹ con lăn dài trên má.

    Trong ngôi nhà ngói cũ của gia đình Nhạn, mùi cơm mới thoảng ra từ bếp, gợi không khí đoàn viên sau hai năm anh xa nhà.

    Nhạn ngồi trên ghế gỗ, nhìn mẹ, bà Xuân, đang bới cơm ra bát. Bà Xuân, khoảng 45 tuổi, gầy gò, tóc búi thấp, mặc áo nâu, đôi tay vừa rửa, còn dính nước. Bà nhìn con trai, mắt rưng rưng: "Nhạn, chiến trường khổ lắm phải không con, nhìn con gầy quá, lần ni nghỉ phép, ở nhà lâu chút nghe con!"

    Nhạn cười, giọng ấm: "Dạ, mẹ đừng lo, con khỏe mà. Con chỉ ở nhà hai tuần thôi, rồi phải về đơn vị ngay."

    Bà Xuân gật đầu, đặt bát cơm trước mặt anh: "Ừ, thôi ăn cơm đi."

    Bố Nhạn rót một ly rượu đưa cho con trai: "Uống đi, rồi kể ba nghe chuyện chiến trường thế nào?" Hai cha con nói chuyện say sưa quên cả ăn cơm, bà Xuân phải nhắc mấy lần.

    Câu chuyện chiến trường tạm lắng, Nhạn ăn cơm, nhưng lòng anh vẫn lâng lâng khi nhớ đến tiếng hát Lý Mười Thương. Anh ngập ngừng, hỏi: "Mạ, mạ biết cô bé tên Diệu, cháu bác Tám, không?"

    Bà Xuân ngừng nhai, ánh mắt tinh nghịch: "Răng, mới về một ngày mà đã để ý con bé mô rồi hả? Con bé Diệu hiền, hát hay, cả làng ai cũng thương. Nhà nó ở cuối ngõ bên, neo người, chỉ có mạ nó với hai chị em nó thôi."

    Nhạn đỏ mặt, gãi đầu: "Con hỏi chơi thôi, tại chiều nay có gặp cổ.."

    Bà Xuân cười lớn, trêu: "Hỏi chơi mà mặt đỏ rứa? Con thích nó hả, mẹ hỏi bác Tám cho!"

    Nhạn xua tay, lí nhí: "Mẹ đừng nói bậy, con có thích chi mô!"

    Hôm sau, bác Tú, hàng xóm, khoảng 50 tuổi, bước vào sân. Ông dáng người thấp, đi cà nhắc, giọng sang sảng: "Chị Xuân, anh Hòa, thằng Nhạn về rồi hả?"

    Bà Xuân cười, mời bác Tú ngồi: "Ừ, nó vừa về, đang kể chuyện làng đây. Bác uống miếng nước đi!"

    Bác Tú gật đầu, cảm ơn, quay sang Nhạn: "Nhạn, bác có bao thóc cần chở qua nhà bà Tám đổi mấy con gà. Con khỏe, chở dùm bác nghe, bữa ni bác đau cái chân quá, không chở nổi!"

    Nhạn lập tức gật đầu, lòng rạo rực: "Dạ, để con chở dùm bác!" Bà Xuân nhìn con, mỉm cười, nhưng không nói gì.

    Nhạn buộc bao thóc lên xe đạp, đạp qua con đường nhỏ dẫn đến nhà Diệu, cuối ngõ bên. Ngôi nhà ngói đơn sơ hiện ra, xung quanh là vườn chuối xanh mướt và giàn mướp trổ hoa vàng. Một góc sân, vài bó vỏ quế khô phơi nắng, tỏa mùi thơm dịu.

    Diệu đang đứng cho gà ăn, miệng ngân nga Lý Con Sáo: "Ai đem con sáo sang sông để cho để cho con sáo ơi người ơi.. Sổ lồng ơi người ơi bay xa.." Giọng cô trong trẻo.

    Nhạn dựng xe, hắng giọng: "Cô ơi, tui chở thóc dùm bác Tú, cô là.. Diệu, phải hông?"

    Diệu giật mình, ngẩng lên, nhận ra anh chàng lính hôm qua. Đôi má cô ửng hồng, giọng lí nhí: "Dạ, anh.. Anh bộ đội hôm nọ?"

    Nhạn cười, gật đầu: "Tui là Nhạn, không có ý chi mô, tại bác Tú nhờ chở thóc. Hôm qua, cô hát hay quá!"

    Diệu ngượng, cúi đầu, đáp: "Anh đừng nịnh, tui hát chơi thôi.. Có hay mô!" Nhưng ánh mắt cô thoáng vui.

    Mẹ Diệu, bà Lan, gầy yếu, bước ra từ nhà. Bà ho khan, giọng yếu: "Con là Nhạn, con cô Xuân phải không? Cảm ơn con chở thóc. Nhà cô neo người, may có con giúp!"

    Nhạn cười, xua tay: "Dạ, không có chi, cô. Để cháu khiêng thóc vô!" Anh khiêng bao thóc vào kho, rồi quay ra thấy Diệu đang cố bắt một con gà chạy lung tung.

    Nhạn cười, bước đến giúp: "Để tui bắt dùm cho! Cô chặn con gà ở đầu kia nhé!"

    Diệu bật cười, giọng dí dỏm: "Gà nhà tui khó bắt lắm đó, bắt gà không được! Tui không cho anh đổi thóc đâu!" Nhạn cười, rượt theo con gà qua những cây chuối.

    Cả hai cùng bắt gà, tiếng cười vang lên trong sân. Nhạn trêu: "Con gà nhà cô chạy nhanh quá, bắt không nổi! Giống như.. Ai đó!"

    Diệu đáp: "Tại anh làm nó sợ, như hôm qua anh làm tui sợ đó!" Nhạn cười lớn, lòng nhẹ nhàng.

    Bà Lan, đứng gần đó, nhìn hai đứa trẻ, mỉm cười. Bà ho khan, khiến Diệu lo lắng chạy đến: "Mạ vô nhà nghỉ đi, để con lo!" Nhạn nhìn bà Lan, lòng thoáng xót, nghĩ: Nhà cô ấy neo người, chắc khổ lắm.

    Bắt gà xong, Nhạn buộc mấy con gà lên xe, chuẩn bị về. Diệu đứng ở cổng, ngập ngừng: "Cảm ơn anh.. Anh Nhạn. Lần sau bác Tú nhờ, anh tới nữa nghe!"

    Nhạn gật đầu, cười: "Chắc chắn rồi!" Diệu đỏ mặt, quay vào nhà, bóng áo trắng khuất sau giàn mướp. Nhạn đạp xe về, ánh mắt lấp lánh. Anh vẫn nghe thấy mùi vỏ quế thoảng từ sân nhà Diệu.

    Ánh nắng xuân chiếu qua lũy tre, tạo thành những vệt sáng lung linh trên đường. Tiếng hát Lý Con Sáo của Diệu như vẫn văng vẳng, gieo vào lòng Nhạn một cảm giác ngọt ngào, nhưng cũng đầy lo lắng.

    Từ hôm đó, Nhạn hay sang nhà Diệu chơi. Một hôm Diệu nhờ anh chở ra chợ.

    Trên chiếc xe đạp cũ, Nhạn chở Diệu trên yên sau, xe lăn bánh chậm rãi trên con đường đất dẫn ra chợ làng. Bộ quân phục xanh bạc màu của anh phấp phới, lộ ra vết sẹo nhỏ trên vai. Diệu với mái tóc đen nhánh buộc gọn, ngồi ngay ngắn, tay cầm một chiếc giỏ tre. Cô ngân nga vài câu ca dao suốt con đường ra chợ.

    Nhạn cười, quay lại trêu: "Diệu, hát hoài mà không chán hả? Hôm nào anh nhờ em dạy anh hát Lý Con Sáo, chứ anh chỉ biết nghe thôi!"

    Diệu bật cười, giọng dí dỏm: "Anh Nhạn mà hát, chắc gà nhà em chạy hết! Mà anh chở chậm chút, em sợ té bây chừ!"

    Nhạn cười lớn, đạp xe chậm lại, lòng rạo rực. Những ngày qua, anh thường sang nhà Diệu, lúc giúp bắt gà, lúc sửa giàn mướp, dần thân thiết hơn. Hôm nay, Diệu nhờ anh chở đi chợ mua ít đồ, và Nhạn, không chút do dự, đã đồng ý.

    Chợ làng Thủy Xuân đông vui, tiếng người mua bán hòa lẫn mùi cá tươi, mùi bánh khoái chiên, và mùi trầm quế từ những sạp bán hương. Diệu chọn vài bó rau, một ít gừng, và nhiều thứ khác, cuối cùng là một bó hoa nhỏ. Giỏ đã đầy, cô đưa bó hoa cho Nhạn, nói: "Hoa ni em mua thắp cho ông nội. Anh giữ dùm em, đừng làm rơi nghe!"

    Nhạn cầm bó hoa, hít nhẹ, mùi hoa cúc dịu dàng gợi anh nhớ đến mẹ, đến những giàn phơi hương trong sân nhà. Anh cười: "Diệu yên tâm, để lát nữa anh treo trên xe, hông hư mô!"

    Trên đường về, Diệu bất chợt nói: "Anh Nhạn, mình dừng bên sông Hương chút đi, em muốn ngó sông chiều ni đẹp quá."

    Nhạn gật đầu, dựng xe dưới một gốc tre, cả hai bước xuống bờ sông. Dòng sông lấp lánh, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh. Diệu ngồi xuống một tảng đá lớn, nhìn sông, giọng mơ màng: "Sông Hương ni đẹp, anh ha? Em thích ngồi đây, hát ca dao, thấy lòng nhẹ nhàng."

    Nhạn ngồi cạnh, cách cô một khoảng, ánh mắt anh dán vào dòng sông, nhưng lòng lại hướng về cô.

    Diệu cất giọng, hát Lý Mười Thương: "Bảy thương thiếp cũng mong chờ. Tám thương, tám thương thơ thẩn. Ố tang ố tang tình tang, tình tang tình Ố tang tình tang.." Giọng cô ngọt ngào, như hòa vào tiếng gió, tiếng nước vỗ nhẹ.

    Nhạn lắng nghe, nghĩ thầm: Cô ấy như chim sáo, tự do mà mong manh. Còn mình là lính, giữa tên bay đạn lạc, lỡ như.. Mình không muốn cô ấy khổ?

    Khi Diệu hát xong, cô quay sang, hỏi: "Anh Nhạn, anh ở chiến trường, có nhớ Huế, nhớ sông Hương không?"

    Nhạn gật đầu, giọng trầm: "Nhớ chứ. Những đêm gác ở Lạng Sơn, lạnh cắt da, anh chỉ nghĩ tới lũy tre làng mình, sông Hương, và.. Câu ca dao ni."

    Diệu đỏ mặt, cúi đầu, lí nhí: "Anh đừng nói rứa, em ngượng bây chừ!"

    Nhạn cười, nhưng ánh mắt anh thoáng buồn. Anh chỉ tay vào vết sẹo trên vai, nói: "Em thấy vết ni không? Hai tháng trước có một trận đánh, anh suýt không về. Chiến trường may rủi lắm, có khi anh.."

    Diệu vội đưa tay lên môi Nhạn, ngăn anh nói tiếp, rồi cô im lặng, ánh mắt cô thoáng xót xa. Cô nói, giọng khẽ: "Em biết, anh Nhạn. Em cũng muốn làm chi đó cho quê hương, như anh. Em đang học y tá ni, muốn lên chiến trường giúp bộ đội."

    Nhạn nhìn cô, lòng rung động: "Đừng đi, chiến trường ác liệt lắm. Mà mạ Diệu thì sao?"

    "Mạ không phản đối, ở nhà có em Tuyết và cô chú họ hàng đỡ đần rồi. Em chỉ xin đi một năm thôi!" Diệu nói khẽ.

    "Nếu có duyên, ta sẽ gặp nhau ở Lạng Sơn!" Lời anh như một lời hứa, nhưng cũng đầy lo lắng.

    Diệu mỉm cười, ánh mắt cô sáng lên: "Thiệt hả? Nếu em lên Lạng Sơn, anh phải dạy em bắn súng nha!"

    Nhạn cười lớn, không khí nhẹ nhàng hơn. Nhưng trong lòng anh, một cơn sóng đang cuộn trào. Anh muốn nói rằng anh thích cô. Nhưng nỗi sợ chiến tranh, nỗi sợ hy sinh, như một bức tường vô hình, ngăn anh lại. Anh nghĩ thầm: Nếu mình ngã xuống, Diệu sẽ khổ cả đời. Mình không thể ích kỷ.

    Cả hai tiếp tục đi dạo dọc bờ sông, im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua hàng tre và tiếng nước vỗ nhẹ. Diệu nhặt một cành hoa dại bên đường, cô cười, ánh mắt Diệu lấp lánh, họ nhìn nhau, không nói một lời, nhưng trong tim họ, một điều gì đó đã thay đổi.

    Nhạn đạp xe chở Diệu về nhà. Diệu ngồi sau, ôm giỏ tre, giọng cô khẽ: "Cảm ơn anh Nhạn, hôm nay vui lắm. Khi anh về đơn vị, nhớ viết thư cho em nghe, em muốn biết chuyện Lạng Sơn."

    Nhạn gật đầu, lòng nặng trĩu: "Chắc chắn, Diệu. Mà em phải giữ sức khỏe, học y tá giỏi, anh sẽ chờ em."

    Diệu cười, bước vào nhà. Nhạn đạp xe về, ánh mắt anh lạc lõng. Anh hối hận vì đã khuyến khích Diệu, nghĩ: Mình đã nói gì vậy? Đáng lẽ không nên nói thế, Lạng Sơn không dành cho cô ấy!

    Hoàng hôn buông xuống như một lời hứa dang dở. Nhạn đạp xe trên con đường đất, lòng anh giằng xé giữa tình yêu và trách nhiệm. Những ngày tháng sắp tới, điều gì đang chờ anh?

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng sáu 2025 lúc 10:31 PM
  5. Rewrite4future

    Bài viết:
    275
    Chương 4: Chim Sáo Ngày Xưa

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng cuối tháng ba năm 1984, bến xe thành phố Huế nhộn nhịp tiếng người và tiếng còi xe. Những chiếc xe tải quân sự phủ bạt xanh đậu thành hàng, chở đầy lính trẻ chuẩn bị trở lại đơn vị. Mùi dầu máy hòa lẫn mùi bánh khoái từ gánh hàng rong gần đó, tạo nên một không khí vừa thân quen vừa nặng nề.

    Dưới bóng cây bàng già, Nhạn đứng cạnh chiếc ba lô quân dụng, bộ quân phục xanh bạc màu phấp phới trong gió. Vết sẹo trên vai anh nhói lên, như nhắc về những ngày sắp tới ở biên giới phía Bắc.

    Diệu mặc áo dài trắng, đứng trước Nhạn, tay cầm một chiếc khăn tay thêu hoa sen. Cô ngập ngừng, giọng khẽ: "Anh Nhạn, em thêu cái khăn ni cho anh, giữ lấy, để nhớ Huế, nhớ làng mình." Đôi má cô ửng hồng, ánh mắt thoáng buồn.

    Nhạn nhận khăn, ngón tay anh khẽ run khi chạm vào những đường thêu tinh xảo. Anh nắm chặt, giọng trầm: "Cảm ơn em, anh sẽ giữ kỹ. Em học y tá giỏi nghe!"

    Diệu gật đầu, nụ cười cô dịu dàng nhưng không giấu được nỗi lo: "Anh giữ sức khỏe, em.. Em sẽ viết thư cho anh."

    Họ đứng lặng, ánh mắt trao nhau như muốn nói nhiều hơn, nhưng thời gian không cho phép. Tiếng còi xe vang lên, giục giã. Nhạn đeo ba lô, bước lên xe, quay lại nhìn Diệu. Cô vẫy tay, nụ cười cô như ánh nắng xuân, nhưng Nhạn thấy mắt cô lấp lánh nước.

    Chiếc xe lăn bánh, bụi đường mịt mù, bóng Diệu nhỏ dần, khuất sau hàng cây. Nhạn nắm chiếc khăn tay, lòng nặng trĩu, như mang theo cả dòng sông Hương rời xa Huế.

    Mùa đông năm 1984, Lạng Sơn lạnh cắt da. Trong lán trại đơn sơ, Nhạn ngồi trên tấm phản gỗ, ánh đèn dầu leo lét chiếu lên khuôn mặt anh khắc khổ. Bên ngoài, gió rít qua khe núi, mang theo tiếng pháo xa xa từ biên giới. Anh mở lá thư của Diệu, nét chữ tròn trịa hiện ra dưới ánh đèn. Diệu viết: "Anh Nhạn, em học y tá xong rồi, nhưng không được lên Lạng Sơn. Cấp trên phân công em vô Campuchia, thiếu quân y quá. Em nhớ Huế, nhớ sông Hương, nhớ những lần hát Lý Mười Thương cho anh nghe. Anh khỏe không? Kể em chuyện Lạng Sơn đi!"

    Nhạn đọc, lòng ấm lên, nhưng cũng thoáng xót xa. Anh nghĩ: Campuchia chắc ít nguy hiểm hơn chốn ni. Mình chỉ mong em bình an.

    Trung úy Hùng, đồng đội của Nhạn, cao gầy, bước vào lán, nụ cười tươi trên khuôn mặt phong sương. Anh trêu: "Nhạn, thư con bé mô mà mày đọc hoài rứa? Yêu rồi hả, kể tao nghe coi!"

    Nhạn cười, gấp thư, đáp: "Cô bạn cùng làng, viết thư hỏi thăm thôi. Mày đừng trêu, không tao kể chuyện mày thầm thương cô y tá ở trạm xá cho cả đơn vị nghe!"

    Hùng cười lớn, vỗ vai Nhạn: "Chấp mày kể luôn. Sống chết tao còn không sợ, sợ chi mấy chuyện đó!" Hùng ngừng vài giây, rồi nói tiếp: "Chiều qua bọn Tàu xung phong à? Nghe nói đơn vị mày có mấy đứa hy sinh?"

    "Ừ.. Hai thằng, một Hải Dương, một Nghệ An, còn lại bị thương nhẹ thôi.." Nhạn nói từng lời, tay siết chặt, anh vẫn không quên khoảnh khắc khẩu súng máy của mình bị kẹt đạn. Đúng lúc đó, một viên đạn đã cướp đi người đồng đội nói nhiều nhất tiểu đội, thằng Tùng, anh chàng quê Hải Dương, mới 21 tuổi.

    Hùng và Nhạn không nói gì thêm, họ lặng đi một lúc. Lát sau, Hùng khẽ nói: "Đừng kể chuyện tao thích cô y tá nghe, tao không muốn cô ấy biết!"

    Nhạn gật đầu, ánh mắt anh lạc lõng: "Ừ!" Hùng không hỏi thêm, chỉ vỗ vai anh, rồi bước ra ngoài, để Nhạn lại với lá thư và ký ức.

    Nhạn lấy chiếc khăn thêu hoa sen, hít nhẹ, như muốn tìm lại mùi trầm quế của Thủy Xuân. Anh nhớ lần đi dạo bên sông Hương, nhớ giọng Diệu hát Lý Mười Thương.

    Năm 1985, chiến trường vẫn ác liệt, Nhạn và Diệu duy trì thư từ đều đặn. Diệu kể về những ca cấp cứu ở Campuchia, về đồng đội hy sinh, về nỗi nhớ Huế. Nhạn đọc, lòng đau và lo lắng, nhưng tự hào về cô. Anh viết lại, không kể về những trận đánh, anh kể về những chuyện phiếm vui vẻ trong đơn vị, đôi khi anh gửi kèm cho Diệu vài bài thơ anh viết. Họ giữ tình bạn thân thiết, nhưng cả hai, như một giao ước ngầm, không vượt qua ranh giới, bởi chiến tranh là một bức tường vô hình.

    Đầu năm 1986, Nhạn nhận một lá thư khác từ Diệu. Nét chữ cô vẫn tròn trịa, nhưng mang chút ngập ngừng: "Anh Nhạn, mẹ em bệnh nặng, em lo lắm. Em vừa được cấp trên cho về quê.. Có anh Tâm, sĩ quan cùng quê ở Huế, chính ủy tiểu đoàn ở đây, cùng về Huế với em đợt ni, anh ấy hỏi cưới em. Anh ấy hứa lo cho mẹ em, em chưa biết trả lời răng.. Dạo này, anh khỏe không? Nhớ gửi thư về Huế cho em nghe."

    Nhạn đọc, lòng như bị bóp nghẹt. Anh nghĩ: Diệu xứng đáng được hạnh phúc. Anh nhớ ánh mắt Diệu khi đưa chiếc khăn tay, nhớ giọng cô hát Lý Con Sáo. Nhưng anh biết, chiến tranh có thể cướp đi mạng sống anh bất cứ lúc nào, và anh không muốn Diệu khổ.

    Nhạn ngồi lặng trong lán, ánh đèn dầu chập chờn. Hùng bước vào, thấy anh thẫn thờ, hỏi: "Thư chi mà mày buồn rứa, Nhạn?"

    Nhạn lắc đầu, giọng khàn: "Không có chi, thư bạn thôi."

    Hùng vỗ vai anh, nói: "Mày mà không viết thư tỏ tình, con bé lấy chồng là mày khóc đó!" Nhạn cười nhạt, không đáp. Anh gấp lá thư, cất vào túi áo cùng chiếc khăn thêu hoa sen. Từ hôm ấy, Nhạn không viết thư cho Diệu nữa.

    Mùa xuân năm 1987, làng Thủy Xuân bừng lên trong ánh nắng dịu dàng, nhưng không khí vẫn mang chút uể oải của năm hậu chiến.

    Dòng sông Hương như một dải lụa bạc ôm lấy cánh đồng lúa chín vàng. Nhưng với Nhạn, vừa giải ngũ sau những năm ở biên giới phía Bắc, mọi thứ dường như mờ nhạt, như thể màu sắc của làng quê không đủ để xoa dịu nỗi trống rỗng trong lòng.

    Nhạn đạp chiếc xe đạp cũ, lăn bánh chậm rãi trên con đường dẫn về nhà. Bộ quần áo dân sự anh mặc, một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây sờn, không che giấu được dáng vẻ phong sương của một người lính vừa trở về. Vết sẹo trên vai anh nhói lên mỗi khi trời trở gió, như nhắc về những trận đánh ở Lạng Sơn. Trong túi áo, anh vẫn giữ chiếc khăn tay thêu hoa sen mà Diệu tặng ba năm trước, giờ đã phai màu, nhưng mùi trầm quế thoảng từ nó vẫn gợi anh nhớ đến cô, cô gái với giọng hát như chim sáo.

    Khi đi ngang qua bờ sông Hương, Nhạn nghe tiếng trống chiêng vang vọng từ phía bên kia sông. Một đám rước dâu, với những chiếc thuyền nhỏ trang trí hoa giấy, đang lướt qua dòng nước. Tiếng cười nói, tiếng hát hò của người làng bên hòa lẫn tiếng sóng vỗ, tạo nên không khí lễ hội.

    Nhạn dừng xe, ánh mắt anh vô thức dõi theo. Nhưng rồi, tim anh như thắt lại khi nghe một người đi đường nói: "Đám cưới con bé Diệu, cháu bác Tám, cưới anh bộ đội nhà ở bên kia sông. Cô dâu đẹp như hoa nhỉ?" Nhạn đứng lặng, đôi tay nắm chặt ghi đông xe, như sợ mình sẽ ngã. Ánh mắt anh dán vào dòng sông, nơi con thuyền chở cô dâu đang lướt qua.

    Trên thuyền, Diệu mặc áo dài cưới màu hồng phấn, mái tóc đen búi cao, đôi má ửng hồng. Bên cạnh cô, đại úy Tâm, khoảng 30 tuổi, cao lớn, mặc quân phục, nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng. Diệu cúi đầu, nụ cười cô rạng rỡ nhưng mang chút xót xa. Khi thuyền đi ngang bờ, cô ngẩng lên, ánh mắt bất chợt chạm vào Nhạn. Thời gian như ngừng trôi. Nhạn, đứng lặng bên bờ, vẫy tay, nụ cười anh gượng gạo nhưng chân thành. Diệu đáp lại, bàn tay cô khẽ giơ lên, ánh mắt lấp lánh nước, như muốn nói điều gì đó nhưng không thể. Thuyền lướt qua, bóng cô khuất dần, để lại Nhạn với một khoảng trống không thể lấp đầy.

    Nhạn quay xe, đạp chậm rãi về làng, lòng anh như bị bóp nghẹt. Anh nghĩ thầm: Cô ấy sang sông rồi, như chim sáo sổ lồng. Dòng ký ức của anh trôi về những ngày bên sông Hương, khi Diệu hát Lý Mười Thương, khi cô đưa anh chiếc khăn thêu hoa sen. Lá thư cuối cùng của cô, nhắc về đại úy Tâm, vẫn ám ảnh anh: "Anh ấy hứa lo cho mẹ em.." Nhạn hiểu, Diệu không chỉ vì tình yêu mà còn vì trách nhiệm với mẹ bệnh nặng, với gia đình neo người. Anh không trách cô, nhưng nỗi đau trong lòng anh, như vết sẹo trên vai, mãi không lành.

    Trên đường về, Nhạn bất chợt ngân nga Lý Con Sáo: "Ai đem con sáo sang sông để cho để cho con sáo ơi người ơi.. Sổ lồng ơi người ơi bay xa.." Giọng anh khàn đặc, như hòa vào tiếng gió chiều. Mỗi câu hát là một nhát dao khẽ cắt vào tim anh, nhưng cũng là cách anh tự an ủi.

    Mùi trầm quế thoảng bay trong gió, gợi anh nhớ đến những giàn phơi hương trong sân nhà Diệu, nhớ đến giọng hát của cô. Nghề làm hương Thủy Xuân, như ca dao, vẫn sống mãi, nhưng Nhạn biết, giọng hát của Diệu, từ nay, sẽ thuộc về một bờ sông khác.

    Dòng sông Hương, ngoài kia, vẫn chảy êm đềm, như đang giữ lấy mọi câu chuyện, dù buồn hay vui, của những con người từng đứng bên bờ.


    (Hết)

    => Nghe bài hát "Lý Con Sáo"

    => Nghe bài hát "Chim Sáo Ngày Xưa"

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...