Truyện Ngắn Giọt Máu - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 12 Tháng sáu 2025 lúc 9:54 AM.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    264

    Giọt Máu


    [​IMG]

    [Phát hành ngày 12/06/2025]

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Cấu trúc phức tạp, Phi tuyến tính, Tâm lý học, Phá vỡ ranh giới thực và ảo

    Tình trạng: HOÀN THÀNH

    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Giới thiệu:

    Trong ánh đèn vàng ấm áp của căn hộ Hà Nội, Isabelle Linh ôm chặt cô con gái Hạ Chi, đôi mắt xanh lấp lánh như bí mật không thể chôn vùi. Một chuyến công tác định mệnh, một bức ảnh từ quá khứ, và những lời thì thầm từ giấc mơ kinh hoàng đe dọa xé toạc hạnh phúc gia đình cô. Liệu tình yêu có đủ sức vượt qua lằn ranh của sự thật, hay mọi thứ sẽ tan biến như giọt máu rơi trong sa mạc? "Giọt Máu" là câu chuyện đầy ám ảnh về tình yêu, sự hy sinh, và những góc khuất không thể trốn chạy!

    Teaser:

    Trong ánh đèn neon của Dubai, Linh nắm chặt điện thoại, hình ảnh Hạ Chi với đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc hiện lên, nhưng một bóng hình từ quá khứ khiến tim cô thắt lại.

    Hà Nội, phố cổ lung linh, căn hộ nhỏ vang tiếng cười con trẻ, nhưng bóng tối len lỏi, mang theo bí mật cô chôn sâu. Tiếng bản tin thời sự văng vẳng: Chiến tranh, tên lửa, máy bay rơi.

    Hạ Chi ôm cô, thì thầm: "Mẹ, bố đâu?"

    Linh siết tay con, lòng cháy bỏng nỗi sợ mất tất cả. Một ánh mắt, một lời nói dối, một gia đình đứng bên bờ vực. Cô chạy qua những con phố quen, ánh đèn Hà Nội như lời hứa mong manh. Cô tự hỏi liệu mình có thể giữ lấy Hạ Chi, giữ lấy tình yêu, hay mọi thứ sẽ tan biến như ánh sáng trong cơn bão?

    MỤC LỤC

    Chương 1: Không Trọng Lực

    Chương 2: Giọt Máu

    Chương 3: Giấc Mơ

    Chương 4: Tan Vỡ

    Chương 5: Làm Lại

    (Hết)

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2.
    Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu =>
    LINK Ở ĐÂY

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm:

    1. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết)

    2. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cô bé 7 tháng tuổi)

    3.
    Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật)

    4.
    Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật)

    5.
    Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết)

    6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương)
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2025 lúc 12:44 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    264
    [​IMG]

    Chương 1: Không Trọng Lực


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sân bay Quốc tế Dubai rộn ràng như một tổ ong khổng lồ. Tiếng loa thông báo chuyến bay xen lẫn tiếng bước chân hối hả, tiếng kéo vali lăn trên sàn đá cẩm thạch, và tiếng trò chuyện đa ngôn ngữ. Isabelle Linh đứng trước quầy check-in, mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt nâu đậm quét qua đám đông. Bộ vest xanh navy ôm sát cơ thể, nhưng chiếc vali kéo tay khiến cô hơi lảo đảo. Cô vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ chập chờn, đầu óc vẫn rối bời vì cuộc gặp với Khalid tối qua.

    "Cô Isabelle, vé của cô đây. Nhanh lên, quầy sắp đóng!" Aisha, nhân viên sân bay trong bộ đồng phục xanh, giọng vội vã nhưng lịch sự. Cô gái trẻ Ả Rập đẩy thẻ lên máy bay về phía Linh, ánh mắt thoáng lo âu khi nhìn đồng hồ. Linh gật đầu cảm ơn, tay siết chặt điện thoại. Một tin nhắn từ Nguyên hiện lên: "Về sớm nhé, Hạ Chi nhớ mẹ." Cô mỉm cười, nhưng lòng nặng trĩu. Hạ Chi – đôi mắt xanh biếc của con bé như đang nhìn cô từ xa.

    Linh gia nhập đoàn Việt Nam tại cổng lên máy bay. Một doanh nhân trung niên, ông Tâm, đứng cạnh cô trong phòng chờ, mắt dán vào điện thoại. Bản tin YouTube phát ra từ tai nghe của ông: "Căng thẳng Trung Đông leo thang sau khi Iran bắn hạ một máy bay không người lái Mỹ. Mỹ đáp trả bằng tên lửa hành trình nhắm vào căn cứ Iran.." Linh lơ đãng, chỉ nghĩ đến việc về Hà Nội, ôm Hạ Chi, và quên đi ánh mắt xanh dương, sắc như dao của Khalid. Cô ngồi xuống ghế nhựa, mở điện thoại, ngón tay lướt qua bức ảnh gia đình: Nguyên bế Hạ Chi, cả hai cười rạng rỡ trong ánh nến sinh nhật.

    Tiếng loa vang lên: "Chuyến bay EK392 đến Hà Nội, mời hành khách lên máy bay." Linh đứng dậy, kéo vali, hòa vào dòng người. Trên máy bay, cô chọn ghế cạnh cửa sổ, ánh nắng chói chang xuyên qua kính. Máy bay cất cánh, bầu trời xanh thẳm trải dài vô tận. Linh nhắm mắt, cố xua đi cảm giác bất an. Máy bay lướt qua những đám mây, tiếng động cơ đều đều như một lời ru.

    Khi phi cơ bay qua không phận Iran, Linh mở mắt, tay vô thức siết chặt ghế. Một tiếng nổ kinh hoàng bất ngờ vang lên, xé toạc sự tĩnh lặng. Động cơ bên trái bùng cháy, mảnh kim loại sắc nhọn bay tứ tung, xé rách thân máy bay. Gió gào thét qua vết rách, hút mọi thứ vào khoảng không. Hành khách hét lên, hành lý rơi khỏi khoang, chai nước và khay thức ăn lăn lóc. "Chúa ơi!" Một người đàn ông gào, tay ôm chặt thánh giá trên cổ. Một phụ nữ hét thất thanh, tóc rối bù.

    Linh quay đầu, tim đập thình thịch. Hình ảnh Hạ Chi lướt qua tâm trí – đôi mắt xanh, nụ cười ngây thơ. "Không, con bé.." Cô thì thầm, tay bấu vào ghế. Một vụ nổ thứ hai vang lên, lần này từ đuôi máy bay. Phi cơ xoay tròn, mất kiểm soát, lao xuống như một viên đá. Khoang hành khách chìm trong hỗn loạn. Máu bắn lên ghế, kính vỡ vụn, tiếng kim loại va chạm át đi mọi âm thanh. Linh thấy ông Tâm, người ngồi cạnh cô, ôm đầu, máu chảy từ trán. Một tiếp viên hàng không bị hất vào tường, bất tỉnh.

    Máy bay rung chuyển dữ dội, mũi chúc xuống. Tiếng gió rít ngày càng lớn, át đi mọi tiếng hét. Máy bay lao xuống, thời gian như đông cứng trong mắt Linh, cô chỉ thấy đôi mắt xanh của Hạ Chi.

    12 giờ trước..

    Tôi đẩy cửa phòng họp tại khách sạn Burj Al Arab, ánh đèn chùm pha lê phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch, hắt lên những tia sáng lấp lánh. Không gian sang trọng đến ngột ngạt, với cửa sổ lớn nhìn ra sa mạc vàng rực dưới nắng trưa Dubai. Đoàn Việt Nam ngồi một bên bàn dài, đối diện là phái đoàn UAE, dẫn đầu bởi ông Saeed, giám đốc điều hành tập đoàn dầu khí. Tôi, trong vai trò trợ lý kiêm phiên dịch, đứng cạnh tổng giám đốc công ty mình, tay nắm chặt tập tài liệu. Bộ vest xanh navy giúp tôi tự tin, nhưng tim tôi đập thình thịch khi thấy Khalid – trợ lý của ông Saeed – bước vào. Anh ta mặc suit đen, nụ cười tự tin, ánh mắt xanh sâu thẳm như muốn xuyên thấu tôi. Năm năm rồi, nhưng ký ức về đêm ấy ở Abu Dhabi vẫn như một vết dao chưa lành.

    Cuộc đàm phán về nhà máy lọc dầu mới ở Việt Nam bắt đầu. Tôi dịch trôi chảy giữa tiếng Anh, Pháp, và Ả Rập, giọng bình tĩnh dù trong lòng rối loạn. Mỗi lần Khalid lên tiếng, hỏi về chi phí hay lộ trình, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta dừng lại trên tôi lâu hơn cần thiết.

    "Cô Linh, cô nghĩ sao về đề xuất này?" Anh ta hỏi, giọng trầm, kèm theo nụ cười khó hiểu.

    Tôi đáp ngắn gọn, tránh nhìn thẳng: "Chúng tôi sẽ xem xét, thưa ông."

    Hà, đồng nghiệp của tôi, ngồi cạnh, thì thầm: "Anh ta có vẻ thích cô, Linh nhỉ?" Tôi gượng cười, tay siết chặt bút, lòng thầm mong cuộc họp kết thúc.

    Trên màn hình TV treo tường, bản tin CNN lướt qua, âm thanh nhỏ nhưng đủ nghe: "Căng thẳng ở Trung Đông gia tăng sau vụ Iran bắn hạ máy bay không người lái Mỹ.." Tôi không để tâm, chỉ muốn thoát khỏi căn phòng này, thoát khỏi ánh mắt của Khalid. Cuộc họp kéo dài ba tiếng, tôi mệt mỏi nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp. Khi ông Saeed tuyên bố tạm nghỉ, tôi thở phào, nhưng ông ta mỉm cười mời cả đoàn đến một quán bar tối nay để "thư giãn". Tôi định từ chối, nhưng tổng giám đốc gật đầu, và tôi đành theo.

    Quán bar nằm trên tầng thượng của một tòa tháp, ánh đèn neon nhấp nháy, tiếng nhạc EDM vang dội. Tôi ngồi cạnh Hà, tay ôm ly nước khoáng, cố tránh xa những ly cocktail đầy cám dỗ. Khalid xuất hiện, vẫn bộ suit đen, nhưng giờ anh ta cởi cà vạt, trông gần gũi hơn, và điều đó khiến tôi căng thẳng.

    Anh ta tiến đến, cầm ly rượu vang đỏ, nói: "Linh, lâu rồi không gặp. Cô vẫn thích vang đỏ chứ?"

    Tôi lắc đầu, giọng lạnh nhạt: "Tôi không uống, cảm ơn anh."

    Hà cười khúc khích, mời tôi một ly: "Linh, uống một chút đi, hiếm khi được vui thế này!" Và tôi bắt đầu uống "một chút" rồi thêm "một chút", tiếng nhạc làm tôi tê dại, đôi lúc ánh mắt tôi nhìn ra thành phố Dubai rực rỡ ánh đèn, lòng nặng trĩu.

    Khalid không bỏ cuộc. Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, hỏi về gia đình, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý đồ: "Cô bé Hạ Chi thế nào? Đôi mắt đẹp, giống ai nhỉ?"

    Tim tôi thắt lại, hình ảnh Hạ Chi – đôi mắt xanh biếc – hiện lên, cùng với nỗi sợ rằng anh ta biết điều gì đó: "Con bé khỏe, cảm ơn anh!" Tôi đáp, đứng dậy, xin phép về sớm.

    Khalid nắm tay tôi, chỉ một khoảnh khắc, nhưng đủ khiến tôi giật mình. "Chúng ta nên nói chuyện, Linh!" Anh ta thì thầm. Tôi rút tay ra, bước nhanh ra cửa, không quay lại.

    Về khách sạn, tôi khóa cửa phòng, nằm xuống giường, hơi thở dồn dập. Hình ảnh Hạ Chi và Nguyên hiện lên, nhưng xen lẫn là ánh mắt của Khalid, nụ cười của anh ta. Tôi mở điện thoại, nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: "Nguyên, em sẽ không để mất anh." Mí mắt tôi nặng trĩu, và tôi chìm vào giấc ngủ, đầu óc rối bời, và ký ức về đêm định mệnh năm năm trước bắt đầu ùa về.

    5 năm trước..

    Tôi không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu ly vang đỏ tối hôm ấy. Buổi tiệc tại khách sạn Emirates Palace ở Abu Dhabi ngập trong ánh đèn vàng ấm áp, tiếng cười của các doanh nhân Ả Rập và đối tác quốc tế vang lên, ly rượu sóng sánh như những viên hồng ngọc. Tôi, một phiên dịch viên trẻ vừa tốt nghiệp đại học ở Mỹ, cảm thấy hãnh diện khi được mời tham gia. Khalid, đồng nghiệp thân thiết từ phái đoàn UAE, luôn ở cạnh tôi, rót thêm rượu, kể những câu chuyện về sa mạc và các vì sao. Giọng anh trầm ấm, ánh mắt đen sâu thẳm, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.

    Rượu cháy trong cổ họng, đầu óc tôi quay cuồng. Tiếng nhạc jazz hòa lẫn với tiếng cười, ánh đèn nhòa đi thành những vệt sáng. Khalid đề nghị đưa tôi về phòng khi tôi loạng choạng, tay bám vào cánh tay anh. "Linh, cô ổn chứ?" Anh hỏi, giọng đầy quan tâm. Tôi cười ngây ngô, gật đầu, không nhận ra nguy hiểm. Trong thang máy, anh đứng sát tôi, mùi nước hoa gỗ trầm của anh xâm chiếm giác quan. Tôi thì thầm điều gì đó, có lẽ là cảm ơn, nhưng trí óc đã rời xa cơ thể.

    Phòng khách sạn mờ ảo, ánh đèn vàng hắt lên bức tường lụa. Khalid đóng cửa, và tôi ngã vào anh, không còn ý thức rõ ràng. Anh thì thầm bằng tiếng Ả Rập, giọng như một bản nhạc ru, bàn tay anh lướt qua vai tôi. Tôi nhớ những mảnh ký ức rời rạc: Hơi thở nóng bỏng, tiếng tim đập, cảm giác lạc lối khi anh kéo tôi vào cơn bão của dục vọng. Đêm ấy, chúng tôi vượt qua ranh giới, và tôi chìm vào bóng tối, không còn biết mình là ai.

    Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, thân thể không một mảnh vải, đầu đau như búa bổ. Khalid đã rời đi, chỉ để lại một mẩu giấy: "Hẹn gặp lại, Linh." Tôi ôm đầu, nước mắt trào ra, tự nhủ đó chỉ là một sai lầm. Nhưng nỗi sợ đã nhen nhóm – điều gì sẽ xảy ra nếu đêm ấy để lại hậu quả? Tôi rời Abu Dhabi, trở về Việt Nam, chuẩn bị cưới Nguyên, cố chôn vùi ký ức ấy dưới lớp hạnh phúc mới. Nhưng sâu thẳm, tôi biết, bóng tối của đêm ấy sẽ không bao giờ rời xa tôi.

    30 phút trước khi máy bay rơi..

    Trong căn cứ phòng không gần cơ sở hạt nhân Natanz, sa mạc Iran chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng đỏ từ màn hình radar cắt qua không gian. Đại tá Reza, chỉ huy căn cứ, đứng trước bảng điều khiển, khuôn mặt khắc khổ lấm tấm mồ hôi. Đồng phục quân đội nhàu nhĩ, râu quai nón rung nhẹ khi ông siết chặt tay. Căng thẳng với Mỹ và Israel đã đẩy căn cứ vào trạng thái báo động cao suốt tuần qua. Màn hình radar nhấp nháy, hiển thị ba mục tiêu: Hai MQ-9 Reaper và một Global Hawk RQ-4, nhưng chúng đột nhiên biến mất, nhường chỗ cho tín hiệu của một máy bay thương mại lớn.

    "Sĩ quan, báo cáo!" Reza gầm lên, giọng trầm nhưng sắc.

    Amir, một sĩ quan trẻ gầy gò, mắt đỏ vì thiếu ngủ, gõ nhanh trên bàn phím: "Thưa đại tá, tín hiệu thay đổi! Mục tiêu đang ở độ cao 30.000 feet, hướng về Natanz!"

    Amir ngẩng lên, giọng hối hả: "Có thể là máy bay Mỹ ngụy trang bằng tác chiến điện tử! Chuyện này đã từng xảy ra! Chúng ta phải bắn hạ ngay!"

    Một sĩ quan khác, trung niên, lắc đầu: "Radar có thể bị nhiễu. Nếu là máy bay dân sự thì sao?" Reza cau mày, ánh sáng đỏ từ màn hình chiếu lên mắt ông, phản ánh sự giằng xé.

    "Điều MiG-29 kiểm tra!" Reza ra lệnh. Một phi công báo qua bộ đàm: "Sẵn sàng cất cánh!" Nhưng chưa đầy hai phút, giọng phi công vang lên, căng thẳng: "Động cơ trục trặc, hủy nhiệm vụ!"

    Reza đấm mạnh xuống bàn, mồ hôi chảy dài. Một chiếc MiG-29 khác được điều đi, nhưng mục tiêu đã tiến gần Natanz, nằm trong tầm bắn của tên lửa không đối đất.

    Amir hét lên: "Đại tá, không còn thời gian! Phải bắn!" Reza nhìn màn hình, tín hiệu nhấp nháy như nhịp tim. Nếu đây là máy bay Mỹ, Natanz sẽ bị tấn công, một thảm họa hạt nhân. Nếu là dân sự, ông sẽ gây ra thảm họa.

    "Khóa mục tiêu!" Reza gầm lên, giọng run nhẹ. Khẩu đội Sevom Khordad cách đó năm kilômét nhận lệnh. Kíp trắc thủ xoay radar, ngón tay nhấn nút. Hai quả tên lửa phóng đi, ánh sáng đỏ rực xé toạc bầu trời sa mạc. Tiếng nổ vang vọng, màn hình radar tối sầm. Reza đứng lặng, tay run, không biết mình vừa bắn hạ máy bay địch hay một chuyến bay đầy dân thường. Bóng tối sa mạc nuốt chửng mọi âm thanh, chỉ còn tiếng tim ông đập thình thịch.

    Hai giây sau khi quả tên lửa thứ hai trúng đích..

    Máy bay chao đảo, mũi chúc xuống, tiếng kim loại vỡ vụn át đi mọi âm thanh. Khoang hành khách chìm trong hỗn loạn: Hành lý bay tứ tung, ghế bật khỏi sàn, máu bắn lên vách. Một người đàn ông ôm đầu, máu chảy từ vết rách trên trán. Một phụ nữ hét thất thanh, tay bấu chặt ghế. Isabelle Linh siết chặt dây an toàn, hơi thở dồn dập, mắt nhòa đi vì khói. Qua cửa sổ, sa mạc Iran hiện ra, cát vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời đỏ máu, như một lưỡi dao khổng lồ sẵn sàng nuốt chửng.

    Linh quay đầu, tim đập thình thịch. Hình ảnh Hạ Chi hiện lên trong tâm trí – đôi mắt xanh biếc, nụ cười ngây thơ như ánh nắng. "Con.." Linh thì thầm, nước mắt trào ra, tay run rẩy cố vươn ra, như thể có thể chạm vào con gái. Máy bay rung chuyển dữ dội, động cơ còn lại gào lên lần cuối. Lửa bùng lên từ cánh trái, liếm vào thân máy bay, khói đen tràn ngập khoang. Tiếng hét của hành khách tan vào tiếng gió rít, như một bản giao hưởng của sự tuyệt vọng.

    Mọi thứ trong khoang máy bay lơ lửng, xoay tròn, một vũ trụ hỗn loạn. Nhiều hành khách bất tỉnh như những con búp bê bị buộc vào ghế bởi dây an toàn.

    Linh nhắm mắt, cô ngừng thở, hình ảnh Nguyên và Hạ Chi lướt qua – sinh nhật Hạ Chi, tiếng cười của Nguyên, những ngày hạnh phúc ở Hà Nội. "Nguyên, em xin lỗi.." Cô khóc, giọng lạc đi. Máy bay lao xuống, sa mạc ngày càng gần, cát tung lên như sóng biển. Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên khi phi cơ chạm đất, lửa bùng lên, nuốt chửng mọi thứ. Linh cảm nhận hơi nóng thiêu đốt, rồi bóng tối bao trùm. Tất cả tan biến vào sa mạc rực cháy.

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2.
    Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu =>
    LINK Ở ĐÂY

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm:

    1. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết)

    2. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cô bé 7 tháng tuổi)

    3.
    Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật)

    4.
    Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật)

    5.
    Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết)

    6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương)
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng sáu 2025 lúc 8:12 AM
  4. Rewrite4future

    Bài viết:
    264
    Chương 2: Giọt Máu

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cát bụi mịt mù trên sa mạc Iran, nơi đống đổ nát của chiếc máy bay thương mại nằm rải rác dưới ánh nắng gay gắt. Mùi kim loại, hành lý cháy khét hòa lẫn với hơi nóng, khiến James Carter, nhân viên điều tra Liên Hợp Quốc, phải nheo mắt khi ghi chép trên sổ tay.

    Người đàn ông Anh, trong bộ đồ bảo hộ nhàu nhĩ, đứng cạnh một quan chức Iran đang chỉ tay vào mảnh vỡ động cơ và cánh quạt của MQ-9: "Đây là bằng chứng!" Quan chức gằn giọng: "Mỹ dùng máy bay dân sự để che giấu MQ-9, xâm phạm không phận chúng tôi!"

    Carter lắc đầu, giọng trầm: "Chúng tôi cần dữ liệu radar, không thể kết luận vội vàng. Các ông đã nhiều lần bắn hạ MQ-9, các ông có thừa xác của chúng, liệu đây có phải dàn dựng?" Xung quanh, đội điều tra lặng lẽ thu thập xác nạn nhân, những túi nylon đen xếp hàng dài, như một lời nhắc nhở về thảm kịch kinh hoàng.

    Tại Hà Nội, không khí nặng nề bao trùm văn phòng Bộ Ngoại giao. Nguyên ngồi trên ghế nhựa, ánh mắt trống rỗng, tay ôm chặt Hạ Chi. Cô bé bốn tuổi, đôi mắt xanh biếc long lanh, níu áo bố, giọng ngây thơ: "Mẹ đâu rồi, bố? Mẹ về chưa?" Nguyên siết chặt con, cổ họng nghẹn lại, không thể trả lời.

    Trước mặt anh, chị Hà, nhân viên y tế trong áo blouse trắng, chuẩn bị kim tiêm, giọng nhẹ nhàng nhưng chuyên nghiệp: "Cháu Hạ Chi, ngồi yên nhé, chỉ hơi chích một chút thôi." Hạ Chi rưng rưng, nhưng ngoan ngoãn giơ tay.

    Nguyên nhìn kim đâm vào làn da trắng hồng của con, lòng đau như cắt. Anh quay đi, ánh mắt lướt qua tấm bảng thông báo: "Liên Hợp Quốc yêu cầu mẫu ADN để xác định danh tính nạn nhân chuyến bay Dubai-Hà Nội."

    "Lấy của tôi nữa, tôi cũng muốn làm xét nghiệm ADN với Hạ Chi." Anh nói khẽ khi Hà vừa rút kim khỏi làn da Hạ Chi, chị Hà gật đầu.

    Bên ngoài hành lang, ông Minh và bà Lan, bố mẹ Linh, đứng lặng. Bà Lan ôm lấy Hạ Chi ngay khi cô bé bước ra, nước mắt lăn dài trên gò má: "Con bé giống Linh quá!" Bà thì thầm, vuốt mái tóc đen của cháu. Ông Minh, dáng gầy gò, đứng cạnh cửa sổ, nhìn mưa lất phất trên đường phố Hà Nội, ánh mắt đờ đẫn, đẫm nước.

    Ông Hòa và bà Mai, bố mẹ Nguyên, cũng có mặt, nhưng họ giữ khoảng cách, gương mặt đầy đau đớn và giận dữ. Bà Mai thì thào với chồng: "Sao lại ra nông nỗi này? Linh nó.. Làm sao mà.." Ông Hòa lắc đầu, giọng trầm: "Đừng nói nữa, để Nguyên lo."

    Trên tivi treo ở góc phòng, bản tin VTV1 vang lên, giọng nữ phát thanh viên lạnh lùng: "Iran cáo buộc Mỹ sử dụng máy bay không người lái nấp dưới chuyến bay dân sự để do thám cơ sở hạt nhân. Mỹ bác bỏ, gọi đây là lỗi con người. Cuộc điều tra sơ bộ xác nhận máy bay bị hệ thống Sevom Khordad bắn hạ."

    Nguyên nghe loáng thoáng, nhưng không để tâm. Anh chỉ nghĩ đến Linh, nụ cười của cô, giọng nói dịu dàng khi kể chuyện cho Hạ Chi, và giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức. Anh đứng dậy, bế Hạ Chi, nói với chị Hà: "Xong chưa? Tôi muốn về."

    Chị Hà gật đầu, ánh mắt thoáng đồng cảm: "Xong rồi, anh Nguyên. Kết quả sẽ có trong một tuần."

    Nguyên bước ra khỏi văn phòng, Hạ Chi tựa đầu vào vai anh, đôi mắt xanh nhắm nghiền, như đang mơ về mẹ. Mưa vẫn rơi, Hà Nội mờ mịt trong sương, và Nguyên cảm thấy cả thế giới như sụp đổ dưới chân mình.

    Căn hộ ở Hà Nội chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng xanh từ tivi chiếu lên khuôn mặt tiều tụy của Nguyên. Lon bia lăn lóc trên sàn gỗ, cạnh bàn ngập tàn thuốc. Kênh thể thao trên tivi phát đi phát lại trận bóng, nhưng Nguyên không để tâm.

    Anh ngồi trên sofa, tay cầm di ảnh của Linh, ánh mắt đờ đẫn. Bức ảnh chụp cô trong ngày cưới, nụ cười rạng rỡ, giờ đây như một vết dao cứa vào tim anh. Một tuần trước, kết quả ADN từ Bộ Ngoại giao gửi về: Hạ Chi không phải con anh. Tin tức ấy như một cú đấm, đánh sụp mọi niềm tin mà Nguyên từng xây dựng về gia đình. Nhưng anh giữ bí mật ấy cho riêng mình.

    Cánh cửa căn hộ bật mở, Đức, đồng nghiệp của Nguyên ở Bộ Ngoại Giao, bước vào, dáng vẻ lo lắng. Anh mặc sơ mi công sở, tay cầm túi đồ ăn mang đến: "Nguyên, mày không thể sống thế này mãi!" Đức nói, đặt túi xuống bàn: "Hạ Chi cần bố, mày biết không?"

    Nguyên gạt tay, giọng khàn đặc: "Để tao yên, Đức. Mày không hiểu đâu." Đức thở dài, nhìn quanh căn phòng bừa bộn: "Tao không hiểu? Nhưng tao thấy mày đang tự hủy hoại mình. Đi uống cà phê với tao, tỉnh táo lại đi!" Nguyên lắc đầu, châm một điếu thuốc, khói trắng bay lượn trong không khí ngột ngạt. Đức bỏ đi, cánh cửa đóng sầm, để lại Nguyên trong sự cô lập tự chọn.

    Gia đình nội ngoại thay phiên đến chăm sóc Hạ Chi, nhưng Nguyên gần như không nói chuyện. Ông Minh và bà Lan mang cơm đến, bà Lan dọn dẹp căn hộ, ánh mắt buồn bã: "Nguyên, ăn chút gì đi, vì Hạ Chi!" Bà khẽ nói.

    Nguyên gật đầu cho qua, nhưng không động đến bát cơm. Ông Hòa và bà Mai cũng đến, nhưng họ chỉ ở lại vài phút, ánh mắt đầy thất vọng: "Con phải mạnh mẽ lên, Nguyên!" Ông Hòa nói, giọng trầm: "Đừng để gia đình mình tan nát thêm." Nguyên không đáp, chỉ nhìn ra cửa sổ, nơi mưa lất phất rơi trên đường phố Hà Nội.

    Tang lễ của Linh diễn ra trong một ngày mưa tầm tã. Nguyên đứng lặng trước bàn thờ, di ảnh Linh được đặt giữa khói hương. Hạ Chi, trong chiếc váy trắng, đứng cạnh bố, đôi mắt xanh long lanh nước: "Bố ơi, mẹ đi đâu?" Cô bé hỏi, giọng run run. Nguyên siết tay con, không trả lời, nước mắt lăn dài trên gò má.

    Một đêm, Nguyên say bí tỉ, nằm dài trên sofa, lon bia rơi xuống sàn. Hạ Chi, trong bộ pijama hồng, lặng lẽ bước ra từ phòng ngủ. Cô bé lấy khăn ướt từ bếp, leo lên sofa, nhẹ nhàng lau trán bố: "Bố ơi, con yêu bố!" Hạ Chi thì thầm, giọng ngây thơ như một bản nhạc: "Bố đừng buồn nữa, được không?" Đôi mắt xanh của cô bé nhìn Nguyên, sáng rực trong bóng tối.

    Nguyên bừng tỉnh, ôm chặt Hạ Chi, nước mắt tuôn rơi: "Bố xin lỗi, con yêu, bố xin lỗi!" Anh nói, giọng nghẹn ngào. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Nguyên cảm thấy một tia sáng xuyên qua bóng tối, và anh biết mình phải sống tiếp vì Hạ Chi.

    Mười năm trôi qua, Hà Nội vẫn giữ những nét thân quen, nhưng đã điểm thêm dấu vết thời gian. Mùa thu, lá vàng rơi nhẹ trên phố Hàng Bông, gió mát lành thổi qua những mái ngói cũ. Nguyên, giờ đã 42 tuổi, tóc điểm bạc, nắm tay Hạ Chi bước qua con phố đông đúc.

    Cô bé năm xưa nay là thiếu nữ 15 tuổi, cao gần bằng bố, mặc áo khoác hồng và mang cặp sách. Đôi mắt xanh biếc của Hạ Chi, di sản của một bí mật mà Nguyên không còn muốn nghĩ tới, sáng rực dưới ánh nắng, khiến người đi đường ngoảnh nhìn.

    "Bố, hôm nay con muốn thử áo dài!" Hạ Chi nói, giọng rạng rỡ. Nguyên mỉm cười, gật đầu: "Được, bố đưa con đi may."

    Tiệm may của bà Thanh nằm cuối phố, nhỏ nhưng ấm cúng, với những cuộn vải trắng xếp ngay ngắn trên kệ. Bà Thanh, khoảng 50 tuổi, tóc búi gọn, nụ cười hiền hậu, đón hai cha con bằng cái gật đầu thân thiện: "Cháu Hạ Chi lớn nhanh quá!" Bà nói, lấy thước dây đo vai cô bé: "Anh Nguyên nuôi con khéo thật, nhìn cháu xinh như hoa hậu!"

    Hạ Chi cười khúc khích, quay sang bố: "Bố, con giống mẹ, phải không?" Nguyên thoáng khựng, ký ức về Linh lướt qua như cơn gió, nhưng anh nhanh chóng gật đầu: "Ừ, giống mẹ, nhất là đôi mắt."

    Bà Thanh cười, tiếp tục đo: "Áo dài trắng này sẽ hợp với cháu, mặc vào là nổi bật ngay!"

    Những năm qua, Nguyên đã một mình nuôi Hạ Chi, từ những ngày đưa cô bé đi học mẫu giáo đến những buổi tối ngồi bên bàn dạy con làm bài tập. Mỗi mùa đông, anh quàng khăn cho Hạ Chi trước khi ra đường; mỗi mùa hè, hai cha con cùng ăn kem bên hồ Hoàn Kiếm.

    Hạ Chi lớn lên trong tình yêu của bố, thông minh, chăm chỉ, nhưng vẫn giữ nét ngây thơ của ngày bé: "Bố, con muốn học piano!" Cô bé từng nói khi 10 tuổi, và Nguyên đã làm thêm giờ để mua cho con một cây đàn cũ. Anh không hẹn hò, không tìm kiếm tình yêu mới, bởi Hạ Chi là cả thế giới của anh.

    Khi rời tiệm may, Hạ Chi nắm tay bố, bước qua những con phố ngập lá vàng: "Bố, con yêu bố nhất trên đời!" Cô bé nói, tựa đầu vào vai anh. Nguyên siết tay con, lòng tràn ngập tự hào. Hà Nội mùa thu như một bức tranh, và trong bức tranh ấy, hai cha con là điểm sáng, gắn bó như không gì có thể chia cắt.

    Đầu năm lớp 10, Nguyên bước vào phòng học của trường THPT ở Hà Nội, nơi ánh nắng mùa thu len qua cửa sổ, chiếu lên bảng đen ghi "Chào Mừng Phụ Huynh." Ghế gỗ xếp ngay ngắn, phụ huynh ngồi rải rác, thì thào trò chuyện. Nguyên, trong chiếc sơ mi xanh giản dị, chọn một ghế gần cuối, ánh mắt lướt qua tấm bảng tên lớp: "10A1". Anh mỉm cười, nhớ đôi mắt xanh biếc của con gái, giờ đã là thiếu nữ chăm chỉ, học giỏi.

    Cô Thảo, giáo viên chủ nhiệm, bước vào, áo dài trắng thướt tha, mái tóc ngắn nhuộm nâu nhẹ. Đôi mắt nâu của cô, sâu thẳm và dịu dàng, khiến Nguyên khựng lại, chúng gợi anh nhớ đến Linh, nhưng mang một nét ấm áp mới. Cô Thảo cầm danh sách học sinh, giọng nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn quý phụ huynh đã đến. Lớp 10A1 năm nay rất tốt, đặc biệt là một số em như: Hạ Chi, Tuấn Khang, Hoàng Hiệp, Ngọc Anh.. học giỏi và chăm chỉ." Nguyên gật đầu, lòng tự hào.

    Sau buổi họp, cô Thảo trao đổi riêng với Nguyên: "Anh Nguyên, Hạ Chi là học sinh xuất sắc, trường đang tuyển chọn một số học sinh vào đội tuyển học sinh giỏi, tôi mong anh tạo điều kiện cho cháu!" Cô nói, nụ cười chân thành: "Cháu hay kể về anh, chắc anh là một người bố tuyệt vời."

    Nguyên cười nhẹ, giọng trầm: "Cảm ơn cô, tôi chỉ cố hết sức. Về việc tham gia đội tuyển học sinh giỏi đó là quyết định của Hạ Chi, nếu cháu thích, tôi không có ý kiến gì."

    Ánh mắt họ chạm nhau, thoáng một sự kết nối không lời. Anh xin số zalo của cô Thảo, cô ấy 32 tuổi vẫn độc thân.

    Nguyên rời phòng học, lòng nhẹ nhõm, nhưng đâu đó, một giọng nói nhỏ văng vẳng, như Hạ Chi gọi từ xa: "Bố, mẹ đâu?" Anh lắc đầu, bước đi dưới ánh đèn hành lang nhấp nháy.

    Nguyên bước qua sân trường, lá vàng rơi dưới chân. Hà Nội mùa thu như thì thầm một lời hứa, và lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy một cánh cửa mới vừa hé mở trong lòng.

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm:

    1. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết)

    2. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cô bé 7 tháng tuổi)

    3. Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật)

    4. Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật)

    5. Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết)

    6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương)
     
    MTrang1102Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng sáu 2025 lúc 8:12 AM
  5. Rewrite4future

    Bài viết:
    264
    Chương 3: Giấc Mơ
    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực. Ánh đèn mờ ảo từ chiếc đèn bàn trong phòng khách sạn chiếu lên trần nhà, và tôi nhận ra mình đang nằm trên giường, không phải trong khoang máy bay rực cháy.

    Vụ nổ kinh hoàng, sa mạc đỏ rực, hình ảnh Hạ Chi tan biến trong lửa, tất cả chỉ là một giấc mơ? Tôi ôm đầu, cố hít thở sâu, nhưng nỗi sợ vẫn bóp nghẹt tôi. Những năm tháng Nguyên một mình nuôi Hạ Chi, căn hộ ngập mùi rượu, ánh mắt cô giáo giống tôi, không, không thể nào, đó không phải sự thật.

    Tôi kiểm tra điện thoại: 5: 30 sáng. Chuyến bay về Việt Nam sẽ khởi hành trong hai giờ nữa. Tôi vội vã đứng dậy, kéo vali, nhưng tay vẫn run. Giấc mơ ấy quá chân thực, như một lời cảnh báo rằng bí mật tôi chôn giấu về Khalid, về Hạ Chi, có thể phá hủy tất cả. Tôi mặc bộ vest xanh navy, nhìn mình trong gương, tự nhủ: Mình phải về nhà, với Nguyên, với Hạ Chi. Mọi chuyện sẽ ổn.

    Tại sân bay Dubai, không khí hối hả quen thuộc. Tiếng loa thông báo chuyến bay, mùi cà phê từ quầy Starbucks, và dòng người kéo vali khiến tôi bâng khuâng. Tôi gặp đoàn Việt Nam tại quầy check-in. Aisha, cô nhân viên sân bay trẻ trong đồng phục xanh, đưa tôi thẻ lên máy bay, giọng vội vã: "Cô Isabelle, nhanh lên, quầy sắp đóng!" Tôi gật đầu, lòng vẫn rối bời, như thể vừa bước ra từ một thế giới khác.

    Ở phòng chờ, tôi ngồi cạnh một người đàn ông Ả Rập, Omar, đang xem YouTube trên điện thoại. Bản tin CNN vang lên: "Căng thẳng Iran-Mỹ leo thang sau vụ bắn hạ máy bay không người lái." Tôi cứng người, ký ức giấc mơ ùa về, máy bay rơi, tiếng nổ, máu.

    Omar lẩm bẩm: "Lại chiến tranh, không biết bao giờ yên." Tôi quay đi, cố xua tan hình ảnh sa mạc rực cháy, mở ảnh Hạ Chi trên điện thoại. Đôi mắt xanh của con bé như ánh sáng, kéo tôi về hiện thực.

    Điện thoại rung. Một thông báo Facebook. Tôi mở ra, thấy bình luận của Khalid dưới ảnh sinh nhật Hạ Chi: "Đôi mắt đẹp, giống ai nhỉ?" Tim tôi thắt lại.

    Một tin nhắn đến ngay sau đó: "Hạ Chi là con tôi, phải không, Linh?" Tôi gửi một mặt cười, trả lời: "Anh tưởng tượng giỏi thật."

    Nhưng Khalid không dừng lại: "Đừng giấu tôi. Tôi sẽ làm rõ mọi chuyện." Tôi giận dữ tắt điện thoại, lòng dâng lên nỗi sợ. Khi loa gọi chuyến bay, tôi đứng dậy, bước lên máy bay, quyết tâm để lại tất cả sau lưng.

    Trên máy bay về Hà Nội, tôi nhắm mắt, cố xua tan tin nhắn của Khalid, tâm trí tôi trôi về những ngày tháng hạnh phúc, như thể chúng là ánh sáng duy nhất giữa cơn bão đang đến. Tôi thấy chúng tôi: Tôi, Nguyên, và Hạ Chi, trong căn hộ nhỏ ở Hà Nội, nơi ánh đèn vàng ấm áp ôm lấy những tiếng cười.

    Tết năm ngoái, chúng tôi đưa Hạ Chi đến nhà bố mẹ tôi ở ngoại thành. Con bé mặc áo dài đỏ, đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc, nắm tay Nguyên, líu lo: "Bố, con muốn lì xì!"

    Bố tôi, ông Minh, cười vang, nhét phong bao đỏ vào tay con bé, nói: "Cháu ông xinh nhất phố!" Ông kể về ông nội tôi, người Pháp với đôi mắt xanh biếc, di truyền cho Hạ Chi qua dòng máu lai, khiến mọi người tin con bé mang gen ông cố. Mẹ tôi, bà Lan, bận rộn trong bếp, gọi với ra: "Linh, mang bánh chưng lên bàn thờ đi!"

    Chúng tôi quây quần bên mâm cỗ, mùi hương nhang thoảng nhẹ, và Hạ Chi ôm tôi, thì thầm: "Con yêu mẹ." Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ gia đình mình là một bức tranh hoàn hảo.

    Một ngày hè rực rỡ, chúng tôi đưa Hạ Chi đến công viên nước. Con bé reo lên khi trượt máng, nước bắn tung tóe lên áo Nguyên. Anh cười lớn, ôm Hạ Chi, giả vờ ném cô bé xuống hồ bơi. Tôi đứng dưới bóng cây, nhìn hai bố con, lòng tràn ngập niềm vui.

    Tối đó, chúng tôi tổ chức sinh nhật bốn tuổi cho Hạ Chi. Căn hộ sáng bừng ánh nến, bánh kem dâu tây thơm lừng. Hạ Chi, trong chiếc váy hồng, ước: "Con muốn mãi ở với bố mẹ!" Nguyên hôn lên trán con bé, nói: "Bố hứa, con sẽ luôn có bố mẹ." Tôi siết tay anh, cố giấu đi nỗi lo vô hình về bí mật năm xưa.

    Mỗi tối, chúng tôi thay phiên đọc truyện cổ tích cho Hạ Chi. Trong ánh đèn ngủ, con bé nằm giữa tôi và Nguyên, đôi mắt xanh khép lại, hơi thở đều đều. Tôi nhớ một đêm, Nguyên đọc chuyện về nàng công chúa, giọng anh trầm ấm: "Công chúa có đôi mắt đẹp, giống Hạ Chi của bố." Con bé cười khúc khích, ôm lấy anh, nói: "Con là công chúa của bố!" Tôi nhìn họ, lòng thắt lại, tự hỏi liệu đôi mắt ấy có thực sự là món quà từ ông nội Pháp, hay từ một người khác, Khalid.

    Những ký ức ấy như lưỡi dao ngọt ngào, vừa an ủi vừa cắt vào tim tôi. Tôi mở mắt, máy bay rung nhẹ, và thực tại trở lại. Hạ Chi, Nguyên, gia đình nhỏ, tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ họ, dù quá khứ có đe dọa nuốt chửng tất cả.

    Máy bay hạ cánh xuống sân bay Nội Bài, tiếng bánh xe chạm đường băng kéo tôi ra khỏi những ký ức ngọt ngào. Tôi thở phào, nhìn qua cửa sổ: Hà Nội hiện ra dưới ánh đèn vàng dịu dàng, không còn sa mạc rực cháy hay tiếng nổ kinh hoàng của giấc mơ. Tôi an toàn, và Hạ Chi, Nguyên đang đợi tôi ở nhà. Nhưng nỗi lo về tin nhắn của Khalid vẫn âm ỉ, như một vết thương chưa lành.

    Sảnh đến đông đúc, mùi nước hoa trộn lẫn với hơi lạnh của điều hòa. Tôi kéo vali, bước qua dòng người, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn cảnh giác. Một màn hình lớn treo trên tường phát bản tin VTV: "Iran bắn hạ máy bay không người lái Mỹ gần cơ sở hạt nhân bỏ hoang. Mỹ đe dọa đáp trả, căng thẳng leo thang." Tôi dừng lại, tim thắt lại. Hình ảnh radar, tên lửa, và vụ nổ trong giấc mơ ùa về, quá giống với bản tin này. Tôi lắc đầu, tự nhủ: "Chỉ là trùng hợp. Mình đang ở nhà, không phải Iran."

    Điện thoại rung. Một tin nhắn từ Nguyên: "Anh và Hạ Chi đợi em ở nhà. Về nhanh nhé, con bé nhớ mẹ!"

    Tôi mỉm cười, hình dung Hạ Chi chạy ra ôm tôi, đôi mắt xanh lấp lánh. Tôi bước ra cổng, lên chiếc taxi màu xanh quen thuộc.

    Anh Hùng, tài xế trung niên với nụ cười sang sảng, mở cửa xe: "Chị về đúng mùa đẹp, Hà Nội mát mẻ lắm! Đi đâu nào?" Tôi đáp: "Đưa tôi về phố cổ, cảm ơn anh." Anh Hùng bật radio, bài hát Hà Nội mùa thu vang lên, và tôi cảm nhận sự thân thuộc của thành phố ôm lấy mình.

    Xe lăn bánh qua những con đường rợp bóng cây, ánh đèn phố cổ nhấp nháy. Tôi nhìn ra cửa sổ, lòng tràn ngập niềm vui xen lẫn lo âu. Giấc mơ kinh hoàng, tin nhắn của Khalid, bản tin thời sự, tất cả như những lời cảnh báo. Nhưng giờ đây, tôi chỉ muốn về nhà, ôm Hạ Chi, nắm tay Nguyên, và tin rằng gia đình chúng tôi sẽ vượt qua mọi sóng gió.

    Tôi bước vào căn hộ, lòng tràn ngập mong chờ cái ôm của Hạ Chi, nhưng không gian tối om, chỉ có ánh đèn bàn mờ nhạt chiếu lên sofa, nơi Nguyên ngồi, gương mặt lạnh như đá. Không tiếng cười, không tiếng con bé líu lo "Mẹ về rồi!"

    Tôi đặt vali xuống, tim đập mạnh, linh cảm điều gì đó không ổn. Nguyên nâng điện thoại, màn hình sáng lên, hiện bức ảnh tôi và Khalid trong khách sạn năm năm trước, tôi khỏa thân, anh ta ôm tôi từ phía sau. Máu trong người tôi như đông lại, chân tôi run rẩy.

    "Giải thích đi, Linh!" Giọng Nguyên sắc như dao, mỗi từ như một nhát cắt: "Hạ Chi là con ai?"

    Tôi đứng chết lặng, nước mắt chực trào, cố tìm lời nhưng cổ họng nghẹn ứ: "Nguyên, anh.. Em.." Tôi lắp bắp, giọng run rẩy: "Đó là một đêm em say, em không ý thức được. Em xin anh, đó chỉ là sai lầm!"

    Nhưng ánh mắt anh đầy khinh bỉ, như thể tôi là kẻ xa lạ: "Sai lầm?" Anh gầm lên, đập điện thoại xuống bàn: "Cô ngủ với thằng khác ngay trước khi cưới tôi, và giờ cô dám nói Hạ Chi là con tôi? Cô nghĩ tôi ngu đến thế sao?"

    Tôi quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi, van xin: "Nguyên, em sai rồi, nhưng Hạ Chi là con chúng ta! Anh yêu con bé, anh biết mà!"

    Anh quay đi, tay nắm chặt, giọng trầm xuống nhưng đầy đau đớn: "Tôi không biết nữa, Linh. Tôi cần sự thật. Chúng ta sẽ xét nghiệm ADN."

    Tôi ôm ngực, cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt. Xét nghiệm, từ đó như lưỡi kiếm treo trên đầu, sẵn sàng chặt đứt gia đình tôi. Tôi muốn hét lên, muốn kể về giấc mơ kinh hoàng, máy bay rơi, anh một mình nuôi Hạ Chi, nhưng tôi chỉ biết khóc, bất lực.

    Tiếng bước chân nhỏ vang lên từ hành lang. Hạ Chi, trong bộ pijama hồng, dụi mắt, gọi: "Bố, mẹ, sao cãi nhau?" Đôi mắt xanh của con bé lấp lánh dưới ánh đèn, ngây thơ và sợ hãi.

    Nguyên nhìn Hạ Chi, ánh mắt dịu lại trong khoảnh khắc, nhưng rồi anh quay đi, không nói gì. Tôi lao đến, ôm con bé vào lòng, nước mắt thấm ướt tóc con: "Mẹ xin lỗi, con yêu, không sao đâu!" Tôi thì thầm, dù biết mọi thứ đang tan vỡ.

    Hạ Chi ôm chặt tôi, hỏi: "Bố giận mẹ à?" Tôi không trả lời, chỉ siết con chặt hơn, như thể có thể giữ con khỏi cơn bão.

    Nguyên đứng dậy, bước ra ban công, bóng lưng anh cô đơn trong ánh trăng. Tôi nhìn theo, lòng đau như cắt. Bức ảnh của Khalid, đôi mắt xanh của Hạ Chi, giấc mơ về sa mạc, tất cả như một lời nguyền. Tôi biết, từ giờ, không gì có thể như trước nữa.

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm:

    1. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết)

    2. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cô bé 7 tháng tuổi)

    3. Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật)

    4. Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật)

    5. Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết)

    6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương)
     
    MTrang1102, Nghiên DiHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. Rewrite4future

    Bài viết:
    264
    Chương 4: Tan Vỡ
    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn phòng chờ của trung tâm xét nghiệm ADN lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Những chiếc ghế nhựa xanh xếp thành hàng, ánh đèn huỳnh quang trắng toát chiếu xuống, làm tôi rùng mình. Tôi ngồi cạnh Hạ Chi, nắm chặt tay con bé, cố nặn ra một nụ cười. Nguyên ngồi đối diện, cách tôi một khoảng trống vô hình, ánh mắt anh tránh nhìn tôi, lạnh như băng. Từ đêm cãi vã, anh không nói với tôi lời nào, chỉ ra lệnh: "Sáng nay, đưa Hạ Chi đi xét nghiệm." Tôi biết, hôm nay sẽ quyết định tất cả, gia đình chúng tôi sẽ sống tiếp hay tan vỡ.

    Hạ Chi, trong chiếc váy xanh yêu thích, ngước lên, đôi mắt xanh lấp lánh ngây thơ: "Mẹ, con bị bệnh à?" Giọng con bé nhỏ xíu, đầy lo lắng.

    Tôi siết tay con, cố giữ giọng bình tĩnh: "Không, con yêu, chỉ kiểm tra sức khỏe thôi. Con ngoan, mẹ sẽ mua kem."

    Con bé gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dáo dác, như cảm nhận được sự nặng nề. Tôi nhìn Nguyên, hy vọng một cái nhìn dịu dàng dành cho Hạ Chi, nhưng anh chỉ cúi đầu, tay đan chặt, như đang kìm nén cơn giận.

    Chị Mai, nhân viên xét nghiệm, bước ra, áo blouse trắng sạch sẽ, tóc buộc gọn: "Gia đình chị Linh, vào phòng lấy mẫu nhé!" Chị nói, giọng chuyên nghiệp nhưng ánh mắt thoáng đồng cảm khi thấy Hạ Chi.

    Chúng tôi theo chị vào một căn phòng nhỏ, dụng cụ y tế sáng loáng trên bàn. Chị Mai mỉm cười với Hạ Chi: "Cháu ngồi yên, chỉ hơi đau một chút, không sao đâu." Hạ Chi rưng rưng, nắm tay tôi chặt hơn, nhưng vẫn ngoan ngoãn để chị Mai lấy máu.

    Tôi ôm con, nước mắt chực trào, cố không để con bé thấy. Nguyên đứng lặng, nhìn cảnh đó, ánh mắt anh thoáng mềm lại, nhưng rồi lại cứng rắn ngay.

    Khi chị Mai lấy mẫu của Nguyên, anh trả lời ngắn gọn: "Xong chưa?" Chị gật đầu, ghi chép gì đó, rồi nói: "Kết quả sẽ có sau ba ngày."

    Tôi cảm giác như cả thế giới đang đè lên vai. Ba ngày, ba ngày để chờ đợi lưỡi dao rơi xuống. Tôi quay sang Nguyên, giọng run rẩy: "Anh, dù kết quả thế nào, Hạ Chi là con chúng ta. Em xin anh, đừng phá hủy gia đình mình!"

    Anh nhìn tôi, mắt đầy đau đớn nhưng lạnh lùng: "Đừng nói nữa, Linh. Tôi chán nghe lời dối trá của cô. Và tôi không muốn nuôi con của thằng khác!" Những lời đó như nhát dao, cắt nát trái tim tôi. Tôi muốn hét lên, muốn kể về giấc mơ, máy bay rơi, anh ôm Hạ Chi trong men rượu, nhưng tôi biết đó chỉ là giấc mơ.

    Hạ Chi kéo tay tôi, hỏi: "Mẹ, sao bố lại giận mẹ?" Tôi ôm con, thì thầm: "Bố chỉ mệt thôi, con đừng lo."

    Tôi biết mình là kẻ nói dối tệ, không gì có thể che giấu được nữa. Khi chúng tôi rời trung tâm, Nguyên đi trước, trông anh như kẻ xa lạ. Tôi nắm tay Hạ Chi, nhìn đôi mắt xanh của con, tự hỏi ngày mai điều gì sẽ đến.

    Có cảm giác căn hộ trở nên chật chội, không khí ngột ngạt như muốn bóp nghẹt tôi. Ba ngày sau buổi xét nghiệm, kết quả ADN đến như một bản án: Hạ Chi không phải con của Nguyên. Anh ngồi lặng trên sofa, tờ giấy xét nghiệm nhàu nhĩ trong tay, ánh mắt trống rỗng.

    Tôi đứng ở góc phòng, tay run rẩy, cố tìm lời để nói, nhưng mọi thứ tan vỡ khi cánh cửa bật mở. Ông Hòa và bà Mai, bố mẹ Nguyên, bước vào, gương mặt họ đỏ gay, đầy giận dữ. Tôi biết, bí mật đã lan ra, Tuấn, em trai Nguyên, không giữ được mồm miệng sau một đêm say.

    Bà Mai chỉ thẳng vào tôi, giọng rít lên: "Cô! Đồ không biết xấu hổ! Ngủ với người khác, mang đứa con hoang về, còn dám lừa nhà này năm năm?"

    Tôi cúi đầu, nước mắt rơi, muốn giải thích nhưng cổ họng nghẹn ứ. "Mẹ, con xin lỗi.." Tôi thì thầm, nhưng ông Hòa ngắt lời, giọng trầm nhưng sắc lạnh: "Đừng gọi chúng tôi là bố mẹ! Nhà này không chứa loại người như cô. Nguyên, ly hôn ngay, đừng để nó làm nhục gia đình!"

    Tôi quỳ xuống, van xin: "Con xin bố mẹ, dù thế nào chúng ta cũng đã nuôi lớn Hạ Chi như máu mủ! Xin đừng đuổi con!" Nhưng ánh mắt họ như dao, cắt nát mọi hy vọng.

    Nguyên đứng dậy, giọng anh khàn đặc: "Mẹ, bố, đủ rồi. Con sẽ xử lý." Nhưng lời anh không an ủi, chỉ như một lời tuyên án.

    Tôi nhìn anh, cầu mong một tia hy vọng, nhưng anh quay đi, bóng lưng cô đơn. Tiếng khóc nức nở vang lên từ hành lang. Hạ Chi, trong bộ váy xanh, chạy ra, ôm chân bà Mai, đôi mắt xanh ngấn lệ: "Bà nội, đừng mắng mẹ! Con yêu bà!"

    Bà Mai đẩy con bé ra, giọng run run nhưng cương quyết: "Mày không phải cháu tao!" Hạ Chi ngã ngồi, khóc to, tiếng khóc như xé tim tôi. Tôi lao đến, ôm con vào lòng, nước mắt thấm ướt tóc con: "Hạ Chi, mẹ đây, đừng sợ!" Tôi thì thầm, dù biết không gì có thể che chở con khỏi nỗi đau này.

    Ông Hòa kéo bà Mai ra cửa, nói với Nguyên: "Con mà không ly hôn, đừng gọi ta là bố!" Họ rời đi, để lại căn phòng ngập trong im lặng chết chóc.

    Hạ Chi ôm tôi, hỏi: "Mẹ, bà nội ghét con à?" Tôi không trả lời, chỉ siết con chặt hơn, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Tôi nhìn tờ giấy xét nghiệm trên bàn, đôi mắt xanh của Hạ Chi, và giấc mơ về máy bay rơi hiện lên, Nguyên ôm con bé trong men rượu, như thể định mệnh đã báo trước bi kịch này. Tôi tự hỏi, vậy là hết rồi sao? Tất cả đã mất mãi mãi? Nguyên đứng lặng, không nhìn tôi, và tôi biết, cơn bão này chỉ mới bắt đầu.

    Căn hộ từng đầy tiếng cười giờ chỉ còn tiếng đóng thùng carton và sự im lặng chết chóc. Sau buổi đối chất với bố mẹ Nguyên, anh ký đơn ly hôn mà không nhìn tôi, ánh mắt anh trống rỗng, như thể tôi chưa từng là vợ anh. Chúng tôi bán căn hộ, chia đôi tài sản, mỗi nhát bút trên giấy tờ như một nhát dao cứa vào tim. Hạ Chi ngồi trên sofa, ôm con búp bê Nguyên tặng, đôi mắt xanh ngấn lệ: "Mẹ, bố sẽ về với con chứ?" Con bé hỏi, giọng run run. Tôi quỳ xuống, ôm con, nghẹn ngào: "Bố bận công việc, nhưng con luôn có mẹ." Lời nói dối ấy làm tôi đau hơn cả sự thật.

    Ngày chuyển nhà, trời mưa lất phất, phố cổ Hà Nội mờ mịt trong sương. Tôi và Hạ Chi dọn đến căn hộ cao cấp của bố mẹ tôi, nơi mùi gỗ mới và ánh đèn sáng choang không thể xua tan cảm giác mất mát.

    Bố tôi, ông Minh, xách vali giúp tôi, giọng trầm: "Linh, con mạnh mẽ lên, Hạ Chi cần con." Mẹ tôi, bà Lan, ôm Hạ Chi, kể chuyện cổ tích để con bé quên đi nỗi buồn. Nhưng mỗi đêm, Hạ Chi ngủ với tôi, ôm chặt con búp bê, thì thầm: "Con nhớ bố." Tôi lau nước mắt, tự nhủ phải làm chỗ dựa cho con, dù lòng tôi tan nát.

    Áp lực xã hội như bóng ma. Một chiều ở siêu thị, chị Lan Anh, một người quen cũ, bắt gặp tôi, ánh mắt tò mò: "Linh, nghe nói cô ly hôn vì Hạ Chi không phải con anh Nguyên, thật không?"

    Tôi gượng cười, lảng tránh: "Chị nghe nhầm rồi, tôi bận lắm."

    Nhưng lời chị như nhát dao, nhắc tôi rằng tin đồn đã lan khắp mạng xã hội, từ những dòng trạng thái mỉa mai đến những bình luận ác ý. Tôi về nhà, mở Facebook, thấy ảnh gia đình cũ: Tôi, Nguyên, Hạ Chi cười rạng rỡ, giờ chỉ còn là ký ức. Tôi tắt điện thoại, ôm Hạ Chi ngủ, cố xua đi những lời đàm tiếu.

    Căn hộ mới sáng sủa, nhưng thiếu tiếng Nguyên gọi: "Hạ Chi, ăn cơm nào!" Tôi treo bức tranh Hạ Chi vẽ, cả gia đình nắm tay nhau, bố ở giữa, lên tường, nhưng mỗi lần nhìn, lòng tôi lại nhói đau.

    Nhưng khi Hạ Chi ôm tôi, đôi mắt xanh lấp lánh, tôi biết mình phải tiếp tục. Tôi là mẹ, và dù thế giới có quay lưng, tôi sẽ không để con bé đơn độc. Tôi hôn trán con, thì thầm: "Mẹ sẽ luôn ở đây, Hạ Chi." Ngoài cửa sổ, Hà Nội vẫn mưa, nhưng tôi tin, một ngày nào đó, chúng tôi sẽ tìm lại ánh sáng.

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm:

    1. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết)

    2. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cô bé 7 tháng tuổi)

    3. Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật)

    4. Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật)

    5. Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết)

    6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương)
     
    MTrang1102 thích bài này.
  7. Rewrite4future

    Bài viết:
    264
    Chương 5: Làm Lại
    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một năm sau ly hôn, căn hộ của bố mẹ tôi ở Hà Nội đã trở thành tổ ấm mới của tôi và Hạ Chi, nhưng nỗi đau vẫn như bóng ma bám theo. Mỗi sáng, tôi thức dậy, mặc vest, trang điểm nhẹ để che đi quầng thâm dưới mắt, và đưa Hạ Chi đến trường mầm non. Công việc phiên dịch vẫn bận rộn, những lời đàm tiếu trên mạng xã hội: "Người vợ ngoại tình", "đứa con lai" cũng thưa dần. Mỗi lần nhìn mình trước gương, tôi tự nhủ: "Vì Hạ Chi, mình phải mạnh mẽ."

    Bố tôi thường ngồi uống trà ở ban công, an ủi: "Linh, con đừng để tâm lời người ta. Hạ Chi là báu vật của con."

    Mẹ tôi bện tóc cho Hạ Chi, kể chuyện cổ tích để con bé cười. Nhưng mỗi lần đón Hạ Chi ở trường, tôi thấy con bé lặng lẽ hơn, đôi mắt xanh không còn rạng rỡ như trước.

    Một chiều, cô Hương, cô giáo mầm non với nụ cười dịu dàng, kéo tôi sang một góc, nói nhỏ: "Hạ Chi hay nhắc về bố trong giờ vẽ, chị Linh. Cháu vẽ cả gia đình, có anh ấy đứng giữa. Và tôi thấy bé khóc!"

    Tôi gật đầu, lòng nhói đau, cố cười: "Cảm ơn cô, tôi sẽ nói chuyện với cháu."

    Tối đó, Hạ Chi ôm con búp bê cũ, hỏi: "Mẹ, bố có nhớ con không?"

    Tôi hôn trán con, thì thầm: "Bố luôn yêu con, nhưng bố bận lắm."

    Lời nói dối ấy làm tôi day dứt, nhưng tôi không muốn con bé biết sự thật, rằng Nguyên đã cắt đứt liên lạc, rằng đôi mắt xanh của con là minh chứng cho sai lầm của tôi. Tôi ôm Hạ Chi ngủ, ký ức gia đình: Nguyên đọc truyện cổ tích, Hạ Chi cười khúc khích, một ký ức ngọt ngào, vừa an ủi vừa đau đớn.

    Điện thoại rung lúc nửa đêm. Một tin nhắn từ Khalid: "Linh, tôi xin lỗi vì đã phá hỏng gia đình cô. Tôi muốn chu cấp cho Hạ Chi, muốn gặp con bé. Cho tôi một cơ hội."

    Tôi cứng người, ngón tay run khi gõ trả lời: "Hạ Chi là con tôi, không phải con anh. Đừng liên lạc nữa. Làm ơn!"

    Tôi chặn số anh ta, lòng dâng lên sự kiên quyết. Tôi sẽ không để Khalid chen vào cuộc sống của con bé, không để bất kỳ ai lấy đi niềm tin rằng Hạ Chi là con tôi và Nguyên, dù huyết thống nói gì.

    Ngoài cửa sổ, Hà Nội sáng lung linh, nhưng tôi cảm thấy cô đơn. Giấc mơ về máy bay rơi, về Nguyên ôm Hạ Chi trong men rượu, vẫn ám ảnh, như nhắc nhở rằng tôi đã đánh mất tất cả. Nhưng khi Hạ Chi cựa mình, đôi mắt xanh khép chặt trong giấc ngủ, tôi biết mình không được gục ngã. Tôi là mẹ, và dù xã hội có phán xét, dù quá khứ có đè nặng, tôi sẽ cho con bé một cuộc sống trọn vẹn. Tôi hôn con, thì thầm: "Mẹ sẽ làm được, Hạ Chi."

    Một buổi chiều Hà Nội dịu mát, ánh nắng vàng len qua rèm cửa căn hộ, chiếu lên bàn ăn nơi Hạ Chi đang ngồi. Tôi vừa đi làm về, đặt túi xách xuống, mỉm cười khi thấy con bé ôm một con búp bê mới, lông mi nhựa lấp lánh dưới ánh đèn: "Hạ Chi, búp bê đẹp quá, ai tặng con vậy?" Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng.

    Con bé ngẩng lên, đôi mắt xanh thoáng bối rối, lí nhí: "Bạn ở lớp tặng, mẹ ạ." Nhưng tôi nhận ra ngay nhãn hiệu trên hộp búp bê, loại Barbie mà Nguyên hay chọn, với chiếc váy hồng phấn con bé yêu thích. Tim tôi đập nhanh, một tia hy vọng nhen nhóm.

    Tôi ngồi xuống cạnh Hạ Chi, vuốt tóc con: "Thật không? Bạn nào tốt thế?"

    Con bé cúi đầu, ôm chặt búp bê, thì thầm: "Con hứa không nói, mẹ đừng hỏi."

    Tôi mỉm cười, lòng ấm áp. Đó là Nguyên, chỉ có anh biết Hạ Chi thích búp bê Barbie, chỉ có anh từng dành cả buổi chiều xếp hàng để mua quà cho con. Tôi không gặng hỏi, sợ phá vỡ bí mật nhỏ của con bé, nhưng trong lòng, tôi thấy ánh sáng. Nguyên vẫn yêu Hạ Chi, dù anh đã rời xa chúng tôi.

    Tối đó, Hạ Chi ôm búp bê ngủ, nụ cười hiếm hoi nở trên môi. Tôi nhìn con, nhớ những ngày Nguyên chơi với con bé, giả vờ làm ngựa cho Hạ Chi cưỡi, tiếng cười vang khắp căn hộ cũ. Giấc mơ về anh ôm Hạ Chi trong men rượu thoáng qua, nhưng lần này, nó không còn là nỗi đau, mà là một lời nhắc nhở rằng tình yêu của anh với con bé chưa bao giờ mất. Tôi mở điện thoại, ngón tay lướt qua tên Nguyên, muốn nhắn tin hỏi thăm, nhưng rồi dừng lại. Tôi sợ anh sẽ lạnh lùng, sợ hy vọng này chỉ là ảo ảnh.

    Ngoài cửa sổ, ánh đèn phố cổ như thì thầm rằng mọi thứ vẫn có thể làm lại. Tôi hôn trán Hạ Chi, đôi mắt xanh khép chặt, và lần đầu tiên sau bao tháng, tôi cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm. Con búp bê ấy không chỉ là món quà, nó là một lời hứa rằng Nguyên vẫn ở đâu đó, gần chúng tôi.

    Một chiều cuối tuần, tôi dắt Hạ Chi đi dạo ở công viên gần nhà, nơi những hàng cây xanh rợp bóng và tiếng chim ríu rít làm lòng tôi nhẹ nhõm. Hạ Chi tung tăng chạy theo quả bóng, váy hồng phấp phới, đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc.

    Tôi ngồi trên ghế đá, nhìn con bé, lòng ấm áp sau ngày phát hiện món quà của Nguyên. Một người bán kem với nụ cười hiền, đẩy xe qua, gọi: "Cháu bé xinh quá, cô mua kem nhé?"

    Tôi cười, mua một cây kem dâu cho Hạ Chi: "Cảm ơn bác, con bé thích kem lắm." Con bé reo lên, cầm que kem, chạy đi chơi tiếp.

    Từ xa, tôi thấy một dáng người quen thuộc. Nguyên, trong áo sơ mi trắng, đi bên một cô gái trẻ, Mai Anh, tôi đoán thế qua ảnh trên Facebook. Họ cười nói, tay cô gái khoác nhẹ tay anh. Tim tôi nhói đau, nhưng khi Nguyên nhìn thấy tôi, anh dừng lại, gật đầu chào, ánh mắt thoáng bối rối: "Chào Linh!" Anh nói, giọng trầm.

    Tôi gượng cười: "Chào anh."

    Mai Anh nhìn tôi, hỏi: "Bạn anh à?"

    Nguyên đáp nhanh: "Đồng nghiệp cũ."

    Tôi khẽ cười, nhưng không nói gì, chỉ nhìn Hạ Chi đang mải chơi, may mắn không thấy bố. Họ đi tiếp, và tôi ngồi lặng, ký ức gia đình: Nguyên chơi với Hạ Chi, đọc truyện cổ tích, ùa về, như một vết thương cũ.

    Vài tháng sau, tôi thấy trên Facebook rằng Nguyên chia tay Mai Anh. Lòng tôi xao động, nhớ món quà búp bê, nhớ ánh mắt anh ở công viên. Tôi nhắn tin chúc mừng sinh nhật anh, ngón tay run: "Chúc anh sinh nhật vui, Nguyên. Hạ Chi vẫn nhắc anh."

    Anh trả lời: "Cảm ơn em. Anh nhớ con bé." Từ đó, chúng tôi bắt đầu trò chuyện, ôn lại những ngày đưa Hạ Chi đi công viên nước, thổi nến sinh nhật. Anh viết: "Anh nhớ những ngày ấy, Linh. Có lẽ anh đã quá vội vàng." Tôi mỉm cười, tim đập nhanh, trả lời: "Em cũng nhớ, Nguyên. Có lẽ chúng ta đều sai." Những tin nhắn như làn gió mát, thổi qua nỗi đau cũ, mang theo hy vọng.

    Nguyên hẹn tôi đi cà phê, giọng anh qua tin nhắn dịu dàng: "Gặp nhau nhé, Linh, như bạn cũ."

    Tôi đồng ý, lòng rộn ràng như cô gái mới yêu. Sáng hôm sau, tôi đứng trước gương, mặc váy xanh ngọc, màu Nguyên từng thích, trang điểm nhẹ, đôi má hồng lên.

    Hạ Chi ôm tôi, hỏi: "Mẹ đi chơi à?"

    Tôi hôn trán con bé, đôi mắt xanh lấp lánh như ánh sáng: "Mẹ đi gặp một người quan trọng, con ở nhà với ông bà ngoan nhé."

    Bố tôi cười từ phòng khách: "Con gái bố xinh thế, đi hẹn hò à?"

    Mẹ vuốt tóc tôi, nói: "Đi vui vẻ, Linh, con xứng đáng hạnh phúc." Tôi cười, lòng ấm áp, cảm giác như cả gia đình đang tiếp sức cho tôi.

    Tôi bước ra khỏi căn hộ, ánh nắng Hà Nội rực rỡ, phố cổ nhộn nhịp như hát khúc ca hy vọng. Tôi không biết buổi cà phê sẽ dẫn chúng tôi đi đâu, nhưng khi nghĩ đến Hạ Chi, đến ánh mắt thoáng bối rối của Nguyên ở công viên, tôi tin rằng chúng tôi có thể làm lại. Với nụ cười trên môi, tôi bước đi, trái tim nhẹ nhàng như cánh chim bay về phía ánh sáng.

    Quán cà phê nhỏ ở phố cổ Hà Nội sáng dịu ánh đèn vàng, mùi cà phê rang thoảng trong không khí. Tôi ngồi đối diện Nguyên, tim đập nhanh khi ánh mắt anh lướt qua tôi, dịu dàng như ngày xưa. Chúng tôi nhấm nháp cà phê, trò chuyện như hai người bạn cũ, nhưng mỗi câu nói đều mang theo ký ức.

    "Sau khi chia tay, anh áp lực lắm!" Nguyên nói, giọng trầm: "Công việc, gia đình, cả chuyện với Mai Anh.. Nhưng anh biết mình hơi nhẫn tâm khi đẩy em đi."

    Tôi gật đầu, thì thầm: "Em cũng vậy, Nguyên. Em xin lỗi vì nói dối anh. Những lời đàm tiếu, áp lực nuôi Hạ Chi một mình.. Nhưng con bé là lý do em không gục ngã." Anh cười nhẹ, hỏi: "Hạ Chi học thế nào? Con bé vẫn thích vẽ chứ?" Tôi kể về bức tranh gia đình của con, đôi mắt xanh lấp lánh, và lòng tôi ấm áp khi thấy anh chăm chú lắng nghe.

    Taxi đưa chúng tôi về căn hộ của Nguyên, ánh đèn đường Hà Nội lấp lánh qua cửa sổ. "Lên nhà uống nước nhé?" Anh hỏi, giọng ngập ngừng.

    Tôi mỉm cười, đồng ý, tim đập rộn ràng. Căn hộ nhỏ gọn gàng, mùi gỗ thoảng từ ghế sofa, ánh đèn bàn chiếu lên tường, gợi nhớ những ngày chúng tôi còn chung sống. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, nói về những kỷ niệm cũ, ngày đưa Hạ Chi đi công viên nước, đêm thổi nến sinh nhật con.

    "Anh nhớ Hạ Chi lắm!" Nguyên nói, mắt anh thoáng buồn.

    Tôi chạm tay anh, thì thầm: "Em cũng nhớ anh."

    Khoảng cách giữa chúng tôi tan biến. Anh kéo tôi lại, môi anh chạm môi tôi, nụ hôn ngọt ngào và mãnh liệt, như thể xóa đi những năm tháng xa cách. Chúng tôi ngã vào nhau, quần áo rơi lặng lẽ, cơ thể hòa quyện trong hơi thở nóng bỏng. Đêm ấy, chúng tôi tìm lại nhau, nồng nhiệt như những ngày đầu yêu, và tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, lòng tràn ngập niềm vui.

    Tôi tỉnh dậy, mỉm cười, gọi khẽ: "Nguyên?" Nhưng không có tiếng trả lời. Tôi bật đèn ngủ, ánh sáng mờ ảo chiếu lên căn phòng, và tim tôi ngừng đập. Đây không phải căn hộ của Nguyên, không có ghế sofa, không mùi gỗ quen thuộc. Tường trắng, rèm xanh, tiếng điều hòa kêu vo vo, tôi đang ở khách sạn Dubai, chăn xô lệch, vali nằm góc phòng.

    Tôi run rẩy kéo rèm cửa sổ, một thành phố giữa sa mạc, không phải phố cổ Hà Nội. "Không.. Sao có thể?" Tôi thì thầm, ôm đầu. Hình ảnh Hạ Chi hiện lên trong tâm trí, đôi mắt xanh sâu thẳm, ôm con búp bê Barbie, váy hồng phấn đổi thành xanh, như một lời nhắc nhở. Tôi vừa ở với Nguyên, cảm nhận hơi ấm của anh, hay tất cả chỉ là mơ? Điện thoại rung trên bàn, màn hình sáng lên: Ảnh Hạ Chi, đôi mắt xanh lấp lánh, như đang nhìn tôi. Một tin nhắn từ Nguyên: "Anh đợi em, Linh. Về nhanh nhé." Nhưng tôi đang ở đâu?

    Tôi thở hổn hển, ký ức nhòa đi như sương mù. Giấc mơ về máy bay rơi, về Nguyên ôm Hạ Chi trong men rượu, lại hiện lên, như một lời cảnh báo. Tôi nhìn căn phòng, ánh đèn nhấp nháy, và nắm chặt điện thoại, hình ảnh Hạ Chi như ánh sáng duy nhất. Với đôi tay run rẩy, tôi kéo vali, bước ra khỏi khách sạn, lòng đầy bất an, không biết mình đang đi đâu, về Hà Nội, hay vào một giấc mơ khác.

    Không khí sân bay Dubai hối hả, tiếng loa thông báo chuyến bay, mùi cà phê từ quầy Starbucks, mọi thứ quen thuộc đến lạnh người, như tôi đã sống khoảnh khắc này trước đây. Aisha, cô nhân viên sân bay trong đồng phục xanh, đưa tôi thẻ lên máy bay, giọng gấp: "Cô Isabelle, nhanh lên, quầy sắp đóng!"

    Tôi gật đầu, nhưng ánh mắt Hạ Chi, xanh thẳm, lấp lánh, hiện lên trong tâm trí, như muốn giữ tôi lại, con bé thì thầm: "Mẹ, đừng bay!" Đoàn Việt Nam tại quầy check-in, gương mặt họ mờ nhạt, như bóng hình trong gương.

    Ở phòng chờ, tôi ngồi cạnh Omar, người đàn ông Ả Rập đeo tai nghe, mắt dán vào YouTube. Bản tin CNN vang lên: "Iran bắn hạ máy bay không người lái Mỹ. Căng thẳng leo thang.." Tôi nắm chặt tay, ký ức giấc mơ ùa về, lửa nuốt sa mạc, tiếng nổ, Hạ Chi gọi "Mẹ!"

    Tôi lắc đầu, thì thầm: "Không, mình đang về Hà Nội, với Nguyên, với con." Nhưng một giọng nói văng vẳng, nhỏ như tiếng gió: "Mẹ, bố đâu?" Tôi quay lại, chẳng thấy ai, chỉ có ánh đèn sân bay nhấp nháy, như đang thì thầm điều gì đó.

    Điện thoại rung. Tin nhắn từ Nguyên: "Lên máy bay chưa em? Bảo trọng nhé!" Tôi mỉm cười, nhưng khi ngón tay chạm màn hình, ảnh Hạ Chi hiện lên, đôi mắt xanh sâu thẳm. Trong ảnh, con bé ôm búp bê Barbie, váy xanh, không phải hồng. Tôi run rẩy, hình ảnh búp bê trong tâm trí lại lấp lánh, váy đổi màu? Loa gọi chuyến bay. Tôi bước lên máy bay, ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng xuyên qua kính, lạnh lẽo. Máy bay cất cánh, bầu trời xanh thẳm. Tôi vuốt ảnh Hạ Chi, thì thầm: "Mẹ về đây, con."

    Ghế rung nhẹ, tiếng động cơ rít lên, như tiếng gió trong giấc mơ. Tôi nhìn ra cửa sổ, mây trắng trôi, nhưng tim đập mạnh, như chờ đợi điều gì. Hình ảnh Hạ Chi nhòa đi, đôi mắt xanh tan vào ánh sáng. Búp bê trong tâm trí vẫn lấp lánh, chiếc váy đổi màu? Tại sao?

    Tôi nhắm mắt, cố ngủ. Máy bay tiến vào không phận Iran. Máy bay chòng chành, phi công cát giọng trấn an, chỉ là nhiễu động, nhưng tôi tự hỏi: Đây là thực tại, hay chỉ là một vòng lặp trong lòng tôi?

    (Hết)

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm:

    1. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết)

    2. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cô bé 7 tháng tuổi)

    3. Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật)

    4. Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật)

    5. Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết)

    6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương)
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...