Tên Truyện: Khiêu Vũ Cùng Kỵ Sĩ Bóng Đêm. Thể Loại: Viễn Tưởng, Phương Tây, Kỳ Ảo, Ngôn Tình. Tác giả: Mây Xanh (Cũng là BBPand luôn) Tóm Tắt: Eleanor Carver biết những rủi ro khi rời khỏi nhà vào đêm Hallows Eve. Tất cả phụ nữ ở Autumntun đều biết. Tuy nhiên, để thoát khỏi một cuộc hôn nhân sắp đặt, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn vào đêm Hallows Eve. Osiris không tin tưởng con người. Cụ thể hơn, anh sợ họ. Vì vậy, khi một tai nạn khiến anh phải đối mặt với một người phụ nữ loài người, anh phải đối mặt trực diện với nỗi sợ hãi của mình. Nhưng anh có thể phớt lờ những cảm xúc bắt đầu nảy nở trong lồng ngực mình không? Khiêu vũ cùng kỵ sĩ bóng đêm là một tiểu thuyết lãng mạn về quái vật trong lễ Halloween, vừa ngọt ngào vừa rùng rợn. Đừng quên nhấn chuông theo dõi để ủng hộ chúng mình nha. [ Thảo Luận Và Góp Ý] Các Tác Phẩm Của BBPand
Chương 1: Đêm Halloween Bấm để xem ******** Có năm bước quan trọng nhất để tạo nên một người vợ hoàn hảo. Đó là phát ngôn của bà Pencrook, giáo viên trường nội trú cũ của cô. Bước một, mọi việc bạn làm hãy làm với sự duyên dáng của mình. Một người vợ tốt sẽ cố gắng làm sao cho cách ăn nói, dáng đi và hành động với sự nhẹ nhàng, mềm mại nhất có thể vì con người cô ấy là sự phản ánh trực tiếp của chồng cô ấy. Bước Hai, phải luôn luôn kiên nhẫn. Một người vợ tốt không bao giờ cần phải vội vàng cùng hấp tấp, vì cô ấy có lịch trình cho các công việc hàng ngày của mình. Vội vã có nghĩa là người đó không chuẩn bị tốt. Bước ba, luôn tuân theo những lời dạy dỗ tích cực của chồng và đừng bao giờ cố gắng qua mặt anh ấy. Một người vợ tốt sẽ tin tưởng chồng mình hơn hết thảy. Bước bốn, luôn phấn đấu cho sự hoàn hảo tuyệt đối. Mặc dù bạn sẽ không bao giờ đạt được nó, nhưng hãy phấn đấu vì nó. Cuối cùng, và có lẽ là quan trọng nhất, không bao giờ ra khỏi nhà vào đêm Halloween. Họ dạy quy tắc đó cho tất cả phụ nữ trẻ ở Autumntun. Ngay từ khi còn là một cô gái, phụ nữ rời khỏi nơi ở của họ vào đêm Halloween có nguy cơ bị kỵ sĩ không đầu bắt cóc. Mặc dù vậy, Eleanor có xu hướng bác bỏ những điều như vậy, những tin đồn do một số người dân lớn tuổi trong thị trấn bịa ra, chỉ là một cách khác để đảm bảo sự vâng lời của những cô dâu bướng bỉnh mà thôi. Họ thường nói rằng: "Hãy chung thủy với chồng của mình, nếu không Kỵ sĩ không đầu sẽ bắt cóc đi." Và sự thật là đã có phụ nữ từng bị mất tích trong quá khứ. Tuy nhiên, Eleanor tin rằng lý do phụ nữ mất tích trong quá khứ không phải là một sinh vật huyền thoại nào đó đã bắt cóc họ, mà là họ đã chạy trốn khỏi những người đàn ông mà họ đã kết hôn. Theo cô, đó sẽ là vỏ bọc hoàn hảo để biến mất dưới vỏ bọc bị Kỵ Sĩ Không Đầu bắt cóc. Rốt cuộc, nếu cô đi ra khỏi nhà vào đêm nay thì sao? Kỵ sĩ không đầu sẽ đến và đưa cô đi ư? Thật là một chuyện nực cười hết sức. Eleanor gạt một lọn tóc vàng ra khỏi mặt khi cô đi bộ xuống phố Autumntun. Cô để không khí trong lành tràn vào phổi, hòa quyện và bao bọc trong mùi bánh nướng tươi, quế và các loại hàng hóa theo mùa khác từ những người thợ làm bánh khác nhau trên phố. Con đường được trang trí bằng những chiếc lá đủ màu đã rụng khỏi cành, giúp cô dễ dàng ngắm nhìn vẻ đẹp từ bên ngoài.
Chương 2: Lệnh Giới Nghiêm Bấm để xem * * * Thật dễ dàng để bỏ qua những ngườiđi đường, đặc biệt là phụ nữ, họ đang vội vàng về nhà, thật là vô nghĩa thu thập đồ tiếp tế cho đêm Halloween sắp tới. "Khóa mới đây!" Một người bán hàng hét lên từ bên kia đường. "Chúng tôi mới nhập một lô khóa mới! Và không một thứ gì có thể phá nó được." Nhấc mắt khỏi con đường trước mặt, Eleanor liếc nhìn người đàn ông. Bộ đồ của anh ta màu nâu trơn và tấm biển anh ta giơ trên dáng người thấp bé của mình. Anh ta đang quảng cáo các loại khóa và kiểu dáng khác nhau mà cửa hàng anh ta cung cấp. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ tăng giá để thỏa mãn nỗi sợ hãi của cả phụ nữ và gia đình họ. Đây là đồng tiền bất chính, cô ấy từng nghe nói vậy. Eleanor đảo mắt khi tiếp tục đi xuống con đường đến tiệm bánh ở cuối đường. Cô đi ngang qua một người phụ nữ mặc thứ có vẻ là lụa tốt nhất, tay trong tay với một người đàn ông cao hơn và trông hung dữ hơn nhiều trong bộ vest đen. "Nhanh lên." Người đàn ông nói, kéo cô đi bằng cánh tay. "Chúng ta không thể đến muộn vì gần giờ giới nghiêm của cô rồi. Thị trưởng sẽ lấy đầu tôi nếu như tôi không đưa cô về đến nhà." "Anh yêu, em hiểu nhưng chúng ta thực sự nên mua một ổ khóa mới cho cửa của nhà mình. Nếu như.." Cô dừng lại, hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm. "Kỵ sĩ không đầu quay trở lại vào đêm Halloween này thì sao?" Người đàn ông đảo mắt, có vẻ mất kiên nhẫn. "Được rồi. Mua nhanh lên." "Chạy, chạy, chạy nhanh nhất có thể." Eleanor thì thầm khi cặp đôi kỳ lạ kia chuẩn bị băng qua đường. Bản thân cô cũng sẽ bỏ trốn vào đêm lễ Halloween nếu cô kết hôn với một người đàn ông như vậy. Lệnh giới nghiêm được đưa ra theo lệnh của thị trưởng mới. Một tuần trước và một tuần sau đêm Halloween, tất cả phụ nữ phải ở trong nhà khi mặt trời lặn. Một trong nhiều lời hứa của thị trưởng Adam là ngăn chặn sự mất tích của phụ nữ trong thị trấn. Không phải là gần đây đã có bất kỳ vụ mất tích nào chứ. Thực ra, điều đó có nghĩa là phụ nữ sẽ phải chịu sự giám sát chặt chẽ hơn. Mở cánh cửa gỗ cũ kỹ của tiệm bánh, mùi bánh bí ngô yêu thích của cô nhanh chóng bao trùm lấy Eleanor khi cô bước vào cửa hàng. Cô đã đến đây từ khi còn nhỏ và không có gì thay đổi. Từ những bức tường màu vàng cho đến những chiếc kệ màu nâu sẫm đựng những món hàng cũ được đánh dấu giảm giá, tất cả đều giống nhau.
Chương 3: Ông Chú Tốt Bụng Ở Cửa Hàng Bánh. Bấm để xem ***** Người thợ làm bánh, ông Halton, ngẩng lên khỏi khối bột đang nhào. Khi mắt ông chạm mắt cô, ông nở một nụ cười ấm áp. "Chào buổi tối, Eleanor. Hôm nay cháu sẽ mua gì? Có lẽ cháu đã ngửi thấy mùi bánh rồi nhỉ? Nhưng nó sắp nguội rồi." "Cháu muốn.." Cô thừa nhận, bước đến quầy. "Chú cháu bảo cháu đi tìm mua một ít bánh mì lúa mạch đen. Nếu chú còn, bán cho cháu hai ổ được không ạ." Người thợ làm bánh lớn tuổi, béo ú gật đầu. "Tất nhiên rồi. Và.." Ông dừng lại, thả bột ra để lau tay vào tạp dề. "Dạo này chú cháu thế nào rồi?" "Cũng ổn ạ. Ông ấy nhốt mình trong phòng làm việc cho đến tận khuya, mặc dù điều đó không phải là bất thường." Ông Halton quay đi để biến mất sau tấm rèm nhưng vẫn tiếp tục nói, giọng nói của ông cao hơn mức cần thiết. "Tất nhiên là thế. Nói với ông ấy rằng ông ấy sẽ biến thành một bóng ma nếu ông ấy không tắm nắng vào ban ngày, ý chú là thỉnh thoảng ông ấy nên dành thời gian nghỉ ngơi." Eleanor cười lớn: "Được, được, cháu sẽ cố gắng nói với chú ấy điều đó vào bữa tối nay." Mở rèm bằng một tay, ông Halton quay lại, tay kia cầm hai ổ bánh mì lúa mạch đen. Đôi mắt nhăn nheo hiền hậu của ông ngước nhìn cô khi ông đặt ổ bánh mì lên quầy giữa hai người. "Còn cháu thì sao? Dạo này thế nào rồi?" Ông hỏi. Ông Halton, cùng với bất kỳ ai khác có vinh dự được gặp chú của cô, James Carver, đều biết rằng ông không phải là người có tính cách nhẹ nhàng. Thực tế thì ngược lại. Chính vì tính khí thẳng thắn của chú cô mà mọi người không đến xỉa gì đến. Ngay cả ông Halton cũng không có cái nhìn tử tế về chú của cô trong lần gặp đầu tiên của họ. Eleanor còn nhỏ khi cô chuyển đến thị trấn để sống với chú của mình. Con đường lát đá cuội hoang vắng uốn lượn qua thị trấn, đi qua những ngôi nhà gỗ, mặc dù bề ngoài rất thanh lịch, nhưng có vẻ ngoài cong vênh và không bằng phẳng. Những cây liễu cong queo xếp hàng trên phố khi những chiếc đèn lồng dầu treo thắp sáng lối đi. Mọi thứ dường như thật kỳ diệu và cũng thật kỳ lạ. Khi đến nơi, cô nhận thấy rằng nơi đây trông giống như một thị trấn đã bị lãng quên từ lâu. Khi đi qua tiệm bánh của ông Halton, mùi thơm của chiếc bánh bí ngô của ông đã ôm trọn cô vào vòng tay ấm áp của nó, và Eleanor đã chạy vào trong cửa hàng thân quen mà không cần phải suy nghĩ gì thêm. Chú của cô đã gây ra đủ ồn ào về mùi ngọt ngào đến phát ngấy tràn ngập đường phố đến nỗi một số thợ làm bánh khác đã ngừng bán bánh trong nhiều tuần. Mặc dù cô không ngạc nhiên khi họ hành động như vậy. Cô đã mong đợi điều đó. Gia đình cô đã thành lập Autumntun từ nhiều thế hệ trước. Những gì chú cô thiếu đó là về quyền lực chính trị, ông đã bù đắp hơn thế bằng sự giàu có qua nhiều thế hệ.
Chương 4: Tình Cờ Gặp Bạn Thân Bấm để xem * * * May mắn thay cho người dân thị trấn, chú của cô không thường xuyên ra khỏi nhà. Tuy nhiên, Eleanor thì không may mắn như vậy. Sau khi nhìn thấy cô ở tiệm bánh, chú của cô đã mắng cô về cân nặng và thói quen ăn uống của cô. Cô không bao giờ được đụng đến nhiều hơn khẩu phần thức ăn mà cô được cho hoặc bất kỳ loại món tráng miệng nào mà không có sự đồng ý của chú cô, tuy nhiên điều này chỉ làm kích thích thêm sự thèm ăn của cô mà thôi "Cháu đã được chăm sóc rất tốt nên không có gì phàn nàn cả." Cô nói dối một cách xuôi tai nhất có thể, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ nhàng. Ông Halton liếc nhìn cô bằng ánh mắt hiểu biết của mình trước khi nhún vai một cách thoải mái. "Giá mà sự dối trá của cháu cũng đẹp như khuôn mặt cháu nhỉ." Ông nói đùa. Bỏ qua lời bình luận của ông, Eleanor đặt tiền xu của mình lên quầy. "Hẹn gặp chú vào ngày mai, chú Halton." "Được, được." Ông đáp rồi tiếp tục nhào bột. Eleanor quay lại và lấy một chiếc giỏ từ trên kệ trước khi quay lại với ổ bánh mì. Nhấc hai ổ bánh mì lên và nhẹ nhàng đặt chúng vào giỏ, cô tuyên bố. "Cháu sẽ trả lại cái giỏ này khi cháu ghé cửa hàng vào lần sau." Ông Halton chỉ gật đầu. Với chiếc giỏ trên tay, cô quay người định rời đi, nhưng khi tay cô chạm tới núm cửa bằng vàng, người thợ làm bánh lên tiếng. "Cẩn thận nhé, Eleanor. Trời sắp tối rồi. Nhanh về nhà đi." Eleanor muốn đảo mắt. Thay vào đó, cô quay lại nhìn qua vai và mỉm cười lần nữa. "Vâng, thưa chú Halton. Cháu còn có thể làm gì khác nữa?" Cô đẩy cửa bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng. Nhìn lên bầu trời, cô thấy mặt trời bắt đầu lặn. Cô nghĩ có lẽ chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là thị trấn sẽ tối đen hoàn toàn. Cô vừa đi được mười bước khỏi tiệm bánh thì một giọng nói quen thuộc gọi cô. "Ellen! Ellen!" Giọng của một người phụ nữ hét lên từ phía sau, tiếng bước chân phấn khích tiến về phía cô. Eleanor quay đầu sang một bên và thấy Penelope, một trong những người bạn thời thơ ấu của cô, đang chạy đến bên cạnh cô. Mái tóc đen của cô ấy được buộc lại thành một búi và đôi mắt cô ấy mở to vì thích thú. "Penny." Cô nói với người bạn thân nhất của mình. "Không giống cậu khi ra ngoài gần hoàng hôn thế này." Cô nói đùa. Penelope cười khẽ. Trong số tất cả phụ nữ ở Autumntun, Penny luôn ghi nhớ những quy tắc của giáo viên trường dạy võ. Cô ấy duyên dáng, kiên nhẫn, xinh đẹp và trên hết, cô ấy tin vào Kỵ Sĩ Không Đầu. "Ờ." Penelope bắt đầu. "Thực ra tớ đang trên đường về nhà. Hoặc ít nhất là khi tớ nhìn thấy cậu thì tôi đang trên đường về. Nhà cậu ở rìa thị trấn. Cậu có về kịp không?"
Chương 5: Hẹn Gặp Vào Ngày Mai Bấm để xem **** Eleanor lắc đầu. "Đừng nói với tôi là cô vẫn tin vào truyền thuyết cũ đó nhé?" "Tất nhiên là tớ tin." Bạn cô đáp trả, nhìn từ bên này sang bên kia như thể đang tìm kiếm bất kỳ đôi tai nào đang lắng nghe. "Đừng nói to về Kỵ sĩ không đầu." Cô mắng. "Cậu có thể triệu hồi anh ta đó, trong mọi trường hợp cậu có muốn về nhà với tớ không? Tớ sợ trời sẽ sớm tối thôi." "Không cần đâu." Eleanor xác nhận. "Tuy nhiên, Hallows Eve vẫn chưa đến. Còn vài ngày nữa. Tớ sẽ không phá vỡ quy tắc của Kỵ sĩ không đầu, chỉ phá vỡ quy tắc của Thị trưởng Adams. Và tình cờ là tớ là bạn của con gái ông ấy, nên có lẽ tớ sẽ được miễn." Penelope cắn môi dưới, lông mày nhíu lại. "Cậu biết là tớ sẽ không nói với bố. Nhưng tớ vẫn lo cho cậu. Làm ơn!" Cô cầu xin. "Hãy ở trong nhà vào đêm Halloween." Eleanor gật đầu, liếc nhìn bạn mình một cách dịu dàng nhưng đầy hiểu biết. "Tớ luôn làm vậy mà kể cả khi tớ không tin vào những điều như vậy, chú tớ vẫn luôn khóa chặt ngôi nhà." Vai của Penelope chùng xuống, vẻ mặt lo lắng của cô chuyển sang buồn bã. "Tớ rất tiếc khi cậu phải sống cùng ông ta. Một người đàn ông thô lỗ và tàn nhẫn như vậy không bao giờ nên nuôi dưỡng một đứa trẻ." "Cũng ổn thôi. Tớ vẫn còn mái nhà che đầu và thức ăn trên bàn. Cậu không cần phải lo lắng quá nhiều về tớ, và nói về việc lo lắng.." Eleanor dừng bước khi cô gật đầu lên bầu trời đang tối dần. "Cậu nên đi đi, nếu không thì Thị trưởng Adams.." Cô trêu chọc. "Sẽ nhốt cậu dưới khóa cho đến đêm Halloween tiếp theo." Penelope ngước lên và một lần nữa, lông mày cô nhíu lại khi cô rên rỉ. "Thôi được rồi nhưng làm ơn hãy về nhà an toàn. Hẹn gặp lại ngày mai, Ellen!" Cô vẫy tay khi quay gót, hướng về nhà thị trưởng. Eleanor vẫy tay chào lại người bạn đang lo lắng của mình. "Hẹn gặp lại ngày mai, Penny!" Quay lại, cô tiếp tục cuộc hành trình thường lệ trở về nhà chú mình khi mặt trời lặn phía sau lưng. Từng bước một, cô đi qua thị trấn. Mỗi phút trôi qua, số phụ nữ đi trên phố lại giảm đi. Gió rít qua cô, khiến lá cây nhảy múa dọc lối đi. Những con quạ kêu từ những cái cây héo úa khi ánh sáng màu cam bắt đầu thắp sáng thị trấn nhỏ kỳ lạ của họ. Khi Eleanor bước qua một dãy nhà, từng tấm rèm của họ lần lượt được kéo lại, ngăn chặn bóng tối đang bao trùm. Lần cuối cùng có người mất tích là khi nào?
Chương 6: Trở Về Nhà Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 7: Đấu Khẩu Trên Bàn Ăn Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 8: Ép Hôn Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 9: Thỏa Hiệp Đề Nghị Kết Hôn Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**