Chương 50: Trốn tránh Bấm để xem Phản ứng của Bạch Diệp khiến Tĩnh Huân cảm thấy tim đau nhói, hơi thở trở nên khó khăn, nước mắt đọng lại trong khóe mắt, tầm nhìn mờ dần. Cô khẽ cười đắng, giọng run rẩy hỏi: "Anh có vì thân phận của em mà bỏ rơi em không?" Nói xong, Tĩnh Huân chợt nhận ra, cô thật sự rất sợ hãi. Nghe giọng Tĩnh Huân đầy nước mắt, Bạch Diệp giật mình, vội mở mắt ra. Trước mắt anh, Tĩnh Huân khẽ nhíu mày, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, nhưng chúng vẫn không ngừng tuôn rơi, để lại vệt nước mắt trên gương mặt trắng ngần của cô. Bạch Diệp thấy tim đau nhói, định đưa tay lau nước mắt cho Tĩnh Huân, nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung. Anh cắn chặt răng, cuối cùng vẫn đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, khẽ nói: "Không.. Đợi anh năm sau trở về, anh sẽ đưa em rời khỏi nơi này. Khi Đông Không và Tả Tần ngừng chiến, anh sẽ cưới em." Nghe vậy, Tĩnh Huân không thể kìm được nữa, òa khóc, ôm chặt lấy Bạch Diệp, khóc nức nở: "Tại sao không phải là bây giờ? Tại sao không đưa em đi ngay bây giờ?" Nhìn Tĩnh Huân ôm chặt mình, Bạch Diệp thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, khẽ nói: "Vì bách tính của Đông Không, vì di nguyện của cha mẹ. Anh không thể tùy tiện từ bỏ trách nhiệm trên vai mình. Lần này anh trở lại chiến trường, để có thể dứt khoát với những chuyện này. Em cũng không muốn sau này khi chúng ta sống yên bình, lại bị những chuyện này làm phiền, phải không?" "Nhưng anh lên chiến trường, giết chính là người nước em!" Tĩnh Huân khóc lớn, cảm nhận nước mắt tuôn trào không ngừng. Cô đưa tay lau nước mắt, tiếp tục nói: "Giữa Tả Tần và Đông Không, làm sao có thể dễ dàng ngừng chiến?" Nói xong, Tĩnh Huân khẽ cười đắng trong lòng, nếu chiến tranh không kết thúc, liệu anh còn muốn cưới em không? Hai câu nói của Tĩnh Huân như những nhát búa đập mạnh vào tim Bạch Diệp. Anh cảm thấy ngực trái lại đau nhói. "Ho.. ho.." Bạch Diệp nhìn Tĩnh Huân, không biết nói gì. Trong lòng anh đắng chát, làm sao anh không biết chứ? Nhưng.. anh không thể từ bỏ di nguyện của cha mẹ. Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy anh phải trung thành với đất nước. Trước khi gặp Tĩnh Huân, anh thậm chí đã chuẩn bị dâng hiến cả đời mình cho đế quốc Đông Không! Nhưng bây giờ, trong lòng anh đã có cô.. Tĩnh Huân ôm chặt Bạch Diệp khóc một lúc, sau đó cố gắng kìm nén nước mắt, không cho mình khóc nữa. Tay run rẩy, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bạch Diệp, cười đắng nói: "Anh hãy quên em đi!" Vừa dứt lời, Tĩnh Huân buông Bạch Diệp ra, đứng dậy chạy đi. Tĩnh Huân chạy ra khỏi phủ, nhìn con phố đông đúc, trong lòng hoang mang, không biết phải đi đâu. "Đừng.. ho.. ho.." Nhìn bóng lưng Tĩnh Huân chạy đi, tai văng vẳng lời cô để lại khi quay đầu, Bạch Diệp cảm thấy tim đau nhói, ngực tràn đầy đau đớn. Bạch Diệp cắn răng, gắng sức trèo xuống giường, chống tường đuổi theo. Khi ra đến cổng phủ, anh nhìn thấy Tĩnh Huân giữa đám đông, định gọi cô thì một vị tanh nồng trào lên cổ họng, phun ra: "Ho a!" Ngay lập tức, Bạch Diệp quỵ xuống đất, máu đỏ thẫm nhuộm đỏ áo, mắt mờ nhìn Tĩnh Huân giữa đám đông, muốn gọi nhưng không thành tiếng, tim như muốn vỡ tan, đau đớn vô cùng. Cuối cùng, mắt anh nhắm lại, ngã xuống đất. Giữa đám đông, Tĩnh Huân dùng tay lau nước mắt đã sưng húp, trong lòng cười đắng, giờ chỉ còn cách trở về đế quốc Tả Tần, nhưng giấy thông hành vẫn còn trong túi đồ đã thu dọn.. Suy nghĩ một lát, cô quyết định quay lại lấy giấy thông hành, bèn đi trở lại phủ. Vừa đến cổng, Tĩnh Huân nhìn thấy Bạch Diệp nằm bất động trước cổng, áo đẫm máu đỏ tươi khiến cô đau lòng, vội quỳ xuống ôm lấy anh, lo lắng gọi: "Bạch Diệp, anh tỉnh lại đi! Đừng dọa em nữa.." Nhìn máu chảy từ khóe miệng Bạch Diệp, nước mắt Tĩnh Huân vừa kìm nén lại tuôn trào. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng, Tĩnh Huân gắng sức đỡ Bạch Diệp dậy, dìu anh vào trong, hướng về phía trong nhà gọi: "Lưu quản gia, Lưu quản gia!" Quản gia Lưu nghe tiếng vội chạy đến, "Ôi trời, thiếu gia sao thế này?" Lưu quản gia rõ ràng bị hoảng hốt, nói không ra lời. "Đừng hỏi nhiều nữa, mau đi tìm người đến xem cho anh ấy, nhanh lên!" Tĩnh Huân vội vàng thúc giục. "Vâng vâng, lão nô đi ngay." Lưu quản gia vội vàng chạy đi.. Tĩnh Huân gắng sức đặt Bạch Diệp lên giường, cởi bộ quan phục đẫm máu, thay cho anh bộ quần áo sạch sẽ, dùng khăn ướt lau mặt, xóa đi vết máu trên miệng. Làm xong mọi việc, Tĩnh Huân đứng bên giường nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Bạch Diệp, trong lòng đau xót: Giá như chúng ta không phải là con nhà tướng, thì tốt biết bao.. "Cô Tĩnh, lão nô đã mời ngự y đến rồi.." Lưu quản gia dẫn ngự y vội vã chạy đến, trán cả hai đều đẫm mồ hôi. Ngự y không dám chậm trễ, vội đặt hộp thuốc xuống, nắm lấy tay Bạch Diệp, bắt mạch cho anh.. "Ngự y, tình hình của Bạch.. Bạch tướng quân thế nào?" Thấy ngự y vừa bắt mạch xong, Tĩnh Huân liền nóng lòng hỏi. Hôm nay, Bạch Diệp đã nôn ra máu ba lần, ngất xỉu hai lần, khiến cô sợ hãi đến mức tim đập thình thịch, tưởng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngự y nhíu mày, thở dài nói: "Mấy năm trước, Bạch tướng quân từng trúng tên, vết thương ở ngực vẫn còn. Bạch tướng quân thường xuyên chinh chiến ngoài biên ải, có lẽ trong quân doanh không được nghỉ ngơi đầy đủ, vết thương tuy đã lành nhưng để lại di chứng. Khi bị kích động mạnh, sẽ khiến tâm hỏa bốc lên, làm bộc phát bệnh cũ." Nghe vậy, Tĩnh Huân xoa xoa đầu, yếu ớt hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?" Ngự y từ trong hộp thuốc lấy ra giấy bút, vừa viết vừa nói: "Lão phu có một phương thuốc, các ngươi cứ theo đơn này mà bốc thuốc, chỉ cần uống một hai thang là khỏi. Nhớ kỹ, không được để Bạch tướng quân chịu kích động mạnh nữa." Viết xong, ngự y đưa đơn thuốc cho Lưu quản gia, cúi đầu chào Tĩnh Huân rồi nói: "Xin cáo từ." Lưu quản gia xem qua đơn thuốc, nói với Tĩnh Huân: "Cô nương Huân, thiếu gia nhờ cô chăm sóc, lão nô đi bốc thuốc đây." Tĩnh Huân gật đầu, nói: "Ông đi đi." Sau khi Lưu quản gia và ngự y rời đi, Tĩnh Huân ngồi bên giường, thở dài. Đột nhiên, cô cảm thấy có chút nghi ngờ, tại sao Lưu quản gia lại có thể mời được ngự y đến? Sau khi suy nghĩ kỹ, cô nhớ ra Bạch Diệp là Trấn Tây tướng quân, công lao hiển hách, việc mời ngự y đến khám bệnh cũng không phải là điều khó khăn. ... Không biết đã ngồi bên giường bao lâu, Tĩnh Huân nhìn Bạch Diệp một cái, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài. Vừa bước đến cửa, cô thấy Lưu quản gia bưng thuốc vào. Thấy vậy, Tĩnh Huân gãi đầu, đành quay lại, cầm lấy bát thuốc còn nóng, nhẹ nhàng múc một thìa, thổi nhẹ rồi đưa cho Bạch Diệp uống.. Sau khi cho Bạch Diệp uống thuốc xong, Tĩnh Huân đặt bát lên bàn. Cô ngáp một cái, cảm thấy buồn ngủ, hôm nay Bạch Diệp bệnh cũ tái phát, khiến cô sợ hãi, tinh thần trở nên uể oải. Tĩnh Huân quen miệng muốn nằm lên người Bạch Diệp ngủ, nhưng nghĩ lại.. cuối cùng cô kéo một chiếc ghế đến bên cửa sổ, nằm xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt.. Không biết đã qua bao lâu. "Hừ hừ.." Bạch Diệp yếu ớt ho hai tiếng, mệt mỏi mở mắt. Có lẽ vì mất máu quá nhiều, toàn thân đều cảm thấy vô lực. Nằm trên giường, Bạch Diệp yếu ớt quay đầu, nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong phòng của mình. Mùi hương hoa oải hương thoang thoảng vẫn còn, Bạch Diệp biết cô ấy chưa đi, điều này khiến trái tim đang treo lơ lửng của hắn hoàn toàn yên tâm. Bạch Diệp gắng gượng ngồi dậy, nhìn thấy Tĩnh Huân đang nằm bên cửa sổ. Lúc này đã là chiều tối, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt cô, hàng mi dài in bóng dưới ánh nắng, đôi môi đỏ mọng trở nên sẫm màu hơn. Bạch Diệp gắng gượng đứng dậy, lấy chiếc áo choàng trên giá, từ từ đi đến bên Tĩnh Huân, khoác áo choàng lên người cô, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt cô. Đứng nhìn một lúc, Bạch Diệp thở dài, quay người nhìn về phía giá vũ khí, nơi đặt "người bạn cũ" của hắn, từ từ đi đến, lấy nó xuống. Mấy ngày nay không động đến, nó đã phủ một lớp bụi mỏng. Cầm trường thương, Bạch Diệp nhẹ nhàng rời khỏi phòng, ra sân. Ngồi bên bàn đá, nhìn ngọn giáo dưới ánh hoàng hôn, trong đầu Bạch Diệp bắt đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên hắn giết người. Khi đó, cậu bé nhỏ nhìn xác chết trước mặt, chỉ có nỗi sợ hãi vô tận. Sau này, không biết từ lúc nào, Bạch Diệp không còn cảm giác gì khi giết người, thậm chí còn có một loại khoái cảm, được mệnh danh là "La sát chiến trường". Nhưng bây giờ.. vì một người phụ nữ xuất hiện trong cuộc đời, Bạch Diệp đã buông bỏ cây trường thương này, để nó nằm im trên giá vũ khí, phủ đầy bụi. Bạch Diệp buồn bã đưa tay, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên mũi giáo. Trường thương vẫn là cây trường thương đó, nhưng đã mất đi sự sắc bén ngày xưa. "Xèo!" Đột nhiên, đầu ngón tay cảm nhận được một cơn đau nhói, khiến Bạch Diệp không kìm được mà hít một hơi lạnh, rút tay lau mũi giáo lại. Ngón trỏ bị mũi giáo cứa đứt, một giọt máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương, khiến mắt Bạch Diệp nhói đau. Tĩnh Huân bị ánh hoàng hôn chói mắt đánh thức, từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, như có hàng ngàn con kiến đang bò, cổ cũng hơi đau nhức. Cô cử động người, mơ màng đưa tay xoa xoa cổ. Khi Tĩnh Huân cử động, cảm nhận được có thứ gì đó rơi khỏi người, nhìn kỹ thì là chiếc áo choàng của Bạch Diệp. Tĩnh Huân cúi người nhặt chiếc áo choàng, bước đến bên giá, treo áo lên. Nhìn thấy giường trống không, Tĩnh Huân cúi đầu suy nghĩ, cô còn phải lấy lại giấy thông hành, khẽ cười đắng, rời khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi phòng, Tĩnh Huân thấy Bạch Diệp cầm trường thương ngồi bên bàn đá trong sân, trong lòng lướt qua một nỗi đắng cay, không lên tiếng làm phiền, chỉ muốn lặng lẽ rời đi. Bạch Diệp nghe thấy động tĩnh phía sau, lòng như gương sáng, đặt trường thương xuống, lên tiếng: "Tỉnh rồi à?" Nghe vậy, Tĩnh Huân dừng bước, nhẹ nhàng đáp: "Ừ." Rồi đứng yên tại chỗ, trong lòng không biết phải ứng phó thế nào. Bạch Diệp đặt trường thương lên bàn đá, đi đến bên Tĩnh Huân, ôm chặt cô vào lòng. Hỏi: "Đi đâu đấy? Đói chưa?" Nghe Bạch Diệp hỏi, Tĩnh Huân mới chợt nhớ ra, cả ngày hôm nay cô hầu như chưa ăn gì, giờ này quả thật có chút đói. Tĩnh Huân ngẩng đầu nhìn Bạch Diệp, nói: "Vốn dĩ không đói, nhưng anh hỏi vậy thì cảm thấy có chút đói rồi." Bạch Diệp ôm chặt Tĩnh Huân, không muốn buông tay, cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: "Muốn ăn gì?" Nghe vậy, Tĩnh Huân lắc đầu đầy phiền não, nói: "Muốn ăn quá nhiều thứ, khó quyết định bữa nay ăn gì. Anh quyết định đi, anh ăn gì em ăn nấy." Nhìn khuôn mặt Tĩnh Huân, Bạch Diệp cảm thấy trong lòng khó chịu. Hắn cũng không ngờ rằng, cuối cùng, hắn lại chọn cách trốn tránh. Hắn không biết làm thế có đúng không, nhưng nếu không làm vậy, Huân nhi nhất định sẽ rời xa hắn. "Đi thôi, anh dẫn em đi quán ăn." Nói rồi, Bạch Diệp nắm tay Tĩnh Huân, kéo cô đi ra ngoài. Tĩnh Huân để mặc Bạch Diệp dắt tay mình đi, không nói gì cũng không phản kháng. Rõ ràng vẫn như mọi ngày, nhưng không hiểu sao, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất buồn.
Chương 51: Thưởng nguyệt Bấm để xem Bạch Diệp dẫn Tĩnh Huân từ từ đi về phía quán rượu gần đó. Hiện tại thân thể Bạch Diệp vô cùng suy yếu, không dám chắc mình có thể đi được bao xa. ...... Bước vào quán rượu, tiếng ồn ào vang lên khiến Bạch Diệp cảm thấy khó chịu. Bạch Diệp nhờ tiểu nhị dẫn đến một phòng nhỏ yên tĩnh, chờ đợi những món ăn ngon được dọn lên. Ngồi xuống bên bàn, Bạch Diệp lấy tay che miệng, ho vài tiếng, không khỏi nhớ lại vết thương do mũi tên để lại từ mấy năm trước khi bị Thương Dung phủ ám hại. Nghe thấy Bạch Diệp ho, Tĩnh Huân vội rót một chén nước đưa cho anh, nói: "Uống chút nước đi." Sau khi uống xong chén nước Tĩnh Huân đưa, Bạch Diệp thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười yếu ớt với Tĩnh Huân: "Ngày mai buổi chiều ta dẫn em đi xem kịch nhé." "Ừm." Tĩnh Huân khẽ đáp, nhớ lại lời ngự y, không khỏi hỏi: "Vết thương cũ của anh là do đâu mà có?" Tĩnh Huân trong lòng nghi hoặc, với võ công của Bạch Diệp, dù có bị thương trên chiến trường cũng không đến nỗi để lại di chứng. Bạch Diệp giật mình, nhìn ra cửa sổ hồi tưởng: "Mấy năm trước, Thương Dung phủ dẫn quân đánh thành nhỏ cách ta sáu mươi dặm, ta dẫn quân đi ứng cứu, trên đường bị Tĩnh Lũng, trưởng tử của Thương Dung phủ, mai phục. Lúc đó hắn lợi dụng lúc ta không đề phòng, dùng nỏ cực mạnh bắn về phía ta. May mắn lúc đó ta mặc áo giáp mềm bằng vàng do phụ thân để lại, nếu không thì mũi tên kia đã xuyên qua ngực ta, khiến ta mất mạng ngay tại chỗ." Nói đến đây, Bạch Diệp nhớ lại cảnh bị Tĩnh Lũng ám toán, trong lòng không cam lòng: "Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ tính sổ với Tĩnh Lũng!" Nói xong, anh dùng sức đập tay xuống bàn, kết quả ngực đau nhói, thở không thông bắt đầu ho "khụ khụ.." Nghe thấy tên Tĩnh Lũng, Tĩnh Huân trong lòng run rẩy, hai tay không tự nhiên siết chặt. Tĩnh Lũng là trưởng tử của bá phụ, từ nhỏ đã theo phụ thân và bá phụ lên chiến trường lập nhiều chiến công.. Tĩnh Huân khẽ nhắm mắt, cười khổ: "Anh hẳn là.. rất hận người của Thương Dung phủ chứ?" Bạch Diệp nhắm mắt, không nhìn Tĩnh Huân, nói: "Cũng không hẳn là hận, mỗi người vì chủ nhân của mình, chỉ là ta và một số người có ân oán riêng mà thôi." "Cốc cốc" Tĩnh Huân vừa định nói thì nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng mở ra, Tiểu nhị bưng đồ ăn vào.. Tĩnh Huân hít sâu một hơi, giả vờ thoải mái nói: "Ăn cơm trước đi." Nói xong, Tĩnh Huân liền cầm đũa gắp thức ăn vào bát trước mặt Bạch Diệp, nói: "Anh ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể." Bạch Diệp ăn vài miếng, có lẽ vì cơ thể không khỏe nên không có hứng thú ăn uống, liền không ăn nữa. Nhưng vẫn cầm đũa, nhìn Tĩnh Huân ăn, trong lòng lo lắng nếu mình buông đũa thì Tĩnh Huân cũng sẽ không ăn. Ăn một lúc, Tĩnh Huân phát hiện Bạch Diệp tuy cầm đũa nhưng không gắp thức ăn, không khỏi ngạc nhiên: "Sao anh không ăn nữa? Là no rồi hay không có hứng thú?" Bạch Diệp khẽ nhếch miệng cười: "Ta muốn nhìn em ăn." "Em no rồi." Nói xong, Tĩnh Huân đặt bát đũa xuống, khẽ nghiêng người dựa vào Bạch Diệp, nói nhỏ: "Em hơi khó chịu, để em dựa một lát." Bạch Diệp đưa tay ôm lấy Tĩnh Huân, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng truyền sang, lòng dần lắng xuống, có lẽ chỉ khoảnh khắc này là điều anh mong muốn nhất. Tĩnh Huân nhắm mắt, yên lặng dựa vào lòng Bạch Diệp, không nghĩ ngợi gì, cảm giác nặng nề trong lòng tan biến đôi chút, dường như không còn khó chịu nữa.. Mở mắt nhìn ra cửa sổ, không biết từ lúc nào, màn đêm đã bao trùm bầu trời, trăng sáng đã lên cao, sao lấp lánh, Tĩnh Huân kéo tay áo Bạch Diệp, nói: "Hay chúng ta lên mái nhà ngắm trăng đi?" "Được." Chưa đợi Tĩnh Huân đứng dậy, Bạch Diệp đã bế nàng lên, để lại tiền trên bàn rồi ôm Tĩnh Huân bay ra cửa sổ, thẳng đến mái nhà quán rượu. Gió đêm hơi lạnh, Bạch Diệp cởi áo choàng, quấn lấy cả hai người, khi cảm nhận được hơi ấm từ Tĩnh Huân, lòng anh luôn bình yên nhất. "Hôm nay hình như chưa trăng tròn." Bạch Diệp nhìn lên bầu trời đêm, trăng sáng vẫn còn khuyết một phần, lên tiếng. Tĩnh Huân đứng trên mái nhà ngắm trăng, khẽ cười: "Chưa đến rằm." Tĩnh Huân đưa tay ôm lấy Bạch Diệp, nói nhỏ: "Không biết khi trăng tròn, anh có còn dẫn em lên mái nhà ngắm trăng không." "Ừm." Bạch Diệp không cần suy nghĩ liền gật đầu, khẽ cười bên tai nàng: "Mấy ngày nữa là rằm, lúc đó ta sẽ dẫn em lên tháp Thanh Minh Tự cao nhất đế đô ngắm trăng tròn." "Tốt quá!" Tĩnh Huân vui vẻ cười, hôn lên má Bạch Diệp một cái: "Đã hứa rồi đấy, không được quên đâu nhé." Bị Tĩnh Huân hôn, Bạch Diệp cảm thấy vui vẻ, cúi đầu hôn lên môi nàng. Có lẽ dưới ánh trăng, ôm người yêu của mình hôn là điều đẹp nhất. ...... Ở trên mái nhà một lúc lâu, Tĩnh Huân chợt nhớ ra.. "Chết rồi, Hồng Tỵ còn bị em bỏ lại trong sân, cả ngày hôm nay chưa cho nó ăn, không biết nó có chạy lung tung không." Tĩnh Huân xoa xoa trán, hôm nay thật sự không có thời gian để ý đến Hồng Tỵ, hy vọng nó không chạy đi kiếm ăn. "Ừm.." Nghe Tĩnh Huân nói vậy, Bạch Diệp mới nhớ đến Hồng Tỵ. Nắm tay Huân nhi nói: "Vậy chúng ta về thôi, không biết Hồng Tỵ có chạy lung tung không." "Phụt.." Tĩnh Huân thấy phản ứng của Bạch Diệp, không nhịn được cười, trêu chọc: "Sao anh còn lo hơn cả em vậy?" Bạch Diệp cười khổ, bất lực: "Em quý Hồng Tỵ như vậy, nếu nó đi lạc, em sẽ buồn lắm." Nghe vậy, Tĩnh Huân trong lòng xúc động, cười hỏi: "Vậy anh có biết tại sao em lại quý Hồng Tỵ như vậy không?" Thấy Bạch Diệp mặt mũi ngơ ngác, không trả lời được, Tĩnh Huân khẽ cười, đưa tay véo má anh: "Vì Hồng Tỵ là anh tặng em, nên em mới trân trọng như vậy! Đồ ngốc, cái này cũng không nghĩ ra sao?" Nghe câu trả lời của Tĩnh Huân, Bạch Diệp rất vui, nắm tay nàng chạy nhanh về phủ, vừa bước vào cổng liền thấy Lưu quản gia ngồi trên bậc thang hành lang, đang cho Hồng Tỵ ăn một miếng sườn lớn. Bạch Diệp dẫn Tĩnh Huân đi qua, Lưu thúc ngẩng đầu lên, vội đứng dậy, nói: "Thiếu gia, ngài về rồi." "Ừm, khổ Lưu thúc phải chăm sóc Hồng Tỵ rồi." Bạch Diệp trong lòng cười khổ, Lưu thúc làm quản gia cho nhà mình cả đời, giờ lại thêm một con chó để chăm sóc, nhìn những nếp nhăn trên mặt ông, trong lòng cảm thấy áy náy. Lưu thúc cười vẫy tay, nói: "Lão nô đang xách miếng sườn mà tỳ nữ mua về nhà bếp, đi ngang qua phòng khách, nghe thấy tiếng kêu, tưởng có chuột, mở cửa ra thì nó liền lao tới, cắn chặt miếng sườn mà tỳ nữ vừa mua về, lão nô đành ngồi đây cho nó ăn." Nghe vậy, Bạch Diệp bất lực cười, nhìn sang Tĩnh Huân bên cạnh. Tĩnh Huân bước lên, ngồi xổm xuống xoa đầu Hồng Tỵ, nó ngẩng đầu nhìn nàng một cái, vẫy đuôi rồi lại cúi đầu gặm miếng sườn, ăn ngon lành. Lắc đầu, Tĩnh Huân đứng dậy nhìn Bạch Diệp, bất lực giơ tay: "Con này có đồ ăn là không theo em nữa rồi." Bạch Diệp thấy Huân nhi mặt mũi bất lực, không nhịn được cười khẽ, nói: "Vậy ta đã tìm ra cách trị nó rồi." Tĩnh Huân nhíu mày, hứng thú hỏi: "Cách gì vậy?" Bạch Diệp bí ẩn cười, chỉ vào miếng sườn nói: "Chỉ cần cho nó chút đồ ăn, nó sẽ nghe lời ngay thôi." "Ha ha ha" Nghe vậy, Tĩnh Huân không nhịn được cười to: "Em tưởng là cách gì chứ, cái này em cũng biết, nhưng nếu vậy thì Hồng Tỵ sẽ thành con chó háu ăn mất, người khác cho chút đồ ăn là nó sẽ đi theo ngay." Tĩnh Huân liếc nhìn Hồng Tỵ, nó vẫn đang gặm miếng sườn, nghĩ một lát, đành bỏ qua, kéo tay Bạch Diệp về phòng, vừa đi vừa hỏi: "Khi nào là sinh nhật của anh?" Tĩnh Huân trong lòng nghĩ, sinh nhật của nàng Bạch Diệp đã tặng quà, vậy khi sinh nhật Bạch Diệp, nàng cũng sẽ tặng quà cho anh.. Nghĩ vậy nhưng không nói ra. Bạch Diệp trong lòng giật mình, nghĩ một lát nói: "Cũng sắp rồi. Đến lúc đó ta sẽ nói với em." Nói xong, nhìn Tĩnh Huân, khẽ chạm vào môi nàng, hỏi: "Em muốn làm gì vậy?" "Bí mật, không nói cho anh biết." Tĩnh Huân kéo Bạch Diệp về phòng, đóng cửa lại, nhìn anh nói: "Tối nay anh đừng bận rộn nữa, nghỉ ngơi đi, cơ thể anh chưa khỏe hẳn đâu." Tĩnh Huân khẽ thở dài, tiếp tục: "Dù có bận rộn cũng phải biết chăm sóc bản thân chứ!" Tĩnh Huân trong lòng bất lực, có những đêm khuya Bạch Diệp vẫn còn bận công vụ, bình thường nàng không nói gì, nhưng hiện tại bệnh cũ của anh tái phát, dù đã khống chế được cũng phải chú ý hơn. "Ừm." Bạch Diệp gật đầu, từ từ ngồi xuống giường, ôm ngực, bất lực nói: "Chỉ là ngày mai ta còn phải đến Thiên Sách phủ hướng dẫn mấy đệ tử." Tĩnh Huân đứng bên giường, ánh mắt nhìn thẳng vào Bạch Diệp, mở miệng nhưng không biết nói gì, đành bước lên cởi áo cho anh, vừa cởi vừa nói: "Ngày mai còn có việc, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi!" Bạch Diệp thấy Tĩnh Huân muốn nói nhưng lại thôi, không hỏi, mà khẽ cười nắm tay nàng, nói: "Vậy nghỉ ngơi thôi, phu nhân." Nói xong, Bạch Diệp kéo tay Tĩnh Huân, ôm nàng vào lòng. Tĩnh Huân trong lòng cười khổ, giờ nàng làm sao ngủ được. Để không khiến Bạch Diệp lo lắng, nàng không biểu lộ ra, chỉ khẽ càu nhàu: "Vậy anh còn không cởi áo cho em." Bạch Diệp hơi giật mình, lập tức hiểu ra, đưa tay cởi dây áo Tĩnh Huân, cởi bỏ áo ngoài, chỉ để lại lớp áo mỏng bên trong. "Nhìn gì mà nhìn, ngủ đi!" Tĩnh Huân thấy Bạch Diệp cởi áo ngoài của mình xong, ánh mắt dừng lại trên người nàng, khẽ càu nhàu, hai tay đặt lên vai Bạch Diệp, dùng sức đẩy anh ngã xuống giường, kéo chăn lên, sau đó nằm xuống, ôm lấy Bạch Diệp, thu mình trong lòng anh. Bạch Diệp cảm nhận hơi ấm trong lòng, không khỏi khẽ cười, hai tay ôm lấy eo Tĩnh Huân, lòng vô cùng bình yên, thêm vào đó hôm nay bệnh cũ tái phát, cơ thể suy yếu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bên tai vang lên tiếng thở đều đều, Tĩnh Huân mở mắt, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Bạch Diệp, không nhịn được đưa tay vuốt ve lông mày anh.. Trong lòng Tĩnh Huân tràn ngập đắng cay: Trong lòng anh, rốt cuộc Đông Không quan trọng hơn, hay em quan trọng hơn. Trong lòng đau nhói, Tĩnh Huân nhắm mắt, thật ra, trong lòng nàng sao không có câu trả lời.. Đêm đã khuya, Tĩnh Huân cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ với nỗi lòng nặng trĩu...
Chương 52: Tượng gỗ Bấm để xem Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng, thỉnh thoảng văng vẳng tiếng chim hót. Bạch Diệp định ngồi dậy, nhưng ngực lại cảm thấy nặng nề, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đầu của Tĩnh Huân đang tựa lên ngực mình. Cuối cùng, anh từ bỏ ý định dậy, để mặc Tĩnh Huân nằm trên người mình. Trong giấc ngủ, Tĩnh Huân lơ mơ lật người, đổi tư thế ngủ thoải mái hơn rồi tiếp tục ngủ. Tĩnh Huân lật người, từ trên người Bạch Diệp lăn xuống, Bạch Diệp khẽ cười, hôn nhẹ lên trán cô. Bạch Diệp dậy, vệ sinh cá nhân xong, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Tĩnh Huân, để lại một mảnh giấy rồi ra ngoài. Đến trường bắn Thiên Sách phủ, năm đệ tử mới vây quanh anh, hỏi dồn dập: "Bạch tướng quân, nghe nói ngài bị ốm?" "Có phải ngài bị thương không?" Bạch Diệp vẫy tay, quát: "Đứng thẳng cả lên!" Năm đệ tử vội lùi lại, đứng thành một hàng, chờ Bạch Diệp huấn thị. Bạch Diệp nhìn năm đệ tử trước mặt, nói: "Vết thương của ta không sao, các ngươi luyện tập cơ bản ngọn giáo rất tốt, hôm nay ta sẽ hướng dẫn các ngươi thêm." Bạch Diệp cầm lấy cây thương trên giá vũ khí, múa mạnh mẽ, mũi thương xé toạc không khí, mang theo một tia sáng lạnh. Một bài thương pháp múa xong, do cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục, Bạch Diệp cảm thấy ngực đau nhói, chân bước không vững, chống thương đứng thẳng người, quát thấp giọng: "Bài thương pháp này do ta tự sáng tạo, lấy công làm thủ, xông vào trận địch, lấy sát bảo sinh! Các ngươi tự luyện một lúc đi." Nói xong, Bạch Diệp đi đến một bên trường bắn, ngồi xuống, nhìn năm đệ tử mới đối luyện, không khỏi thở dài, nhắm mắt lại. Khi Tĩnh Huân tỉnh dậy, thấy chỗ bên cạnh trống trơn, trong lòng không có nhiều cảm xúc, dường như đã dần quen.. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô chuẩn bị dùng bữa sáng, thấy trên bàn có một mảnh giấy, đi đến cầm lên xem "Huân nhi, ta phải đi Thiên Sách phủ rồi, ở nhà em phải ăn uống đầy đủ, chăm sóc tốt cho bản thân.." Đọc đến đây, khóe miệng Tĩnh Huân không tự giác nhếch lên, trong lòng ấm áp. Ăn no xong, Tĩnh Huân lấy một ít đồ ăn cho Hồng Tỵ, sau đó dẫn Hồng Tỵ cùng đi đến Hắc Thạch Hồ. ... Đến Hắc Thạch Hồ, Tĩnh Huân đi đến dưới một cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó vận khí, sử dụng khinh công nhảy lên cành cây, nhìn quanh một lượt, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm, cắt một cành cây rộng khoảng hai ngón tay. Ngón tay cô ước lượng trên cành cây, sau đó bẻ cành cây, để lại hai đoạn nhỏ. Lại vận khí, bay xuống cành cây. Tĩnh Huân dẫn Hồng Tỵ đi đến bờ hồ, cô ngồi xếp bằng, dùng dao găm gọt bỏ vỏ cây, Hồng Tỵ thì chạy sang một bên nghịch nước. Nhìn cành cây đã được gọt bỏ vỏ, trơn tru, Tĩnh Huân không khỏi mỉm cười, tự nói: "Không biết sau khi khắc sẽ thành hình gì.." Tĩnh Huân đứng dậy, mang cành cây đến bên hồ ngâm nước.. Ở Tần, dân gian có một nghề thủ công, gọi là điêu khắc gỗ. Mặc dù cô chưa từng thử qua, nhưng cũng đã từng thấy người khác khắc. Cành cây ngâm một lúc, cô lấy ra, Tĩnh Huân ngồi trên tảng đá, dùng dao khắc từ từ tạo hình một phác thảo. ... "Xèo.." Tĩnh Huân không kiểm soát được lực, vô tình cắt vào ngón tay. Máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay, kèm theo từng cơn đau nhói, Tĩnh Huân thở dài, dùng khăn tay lau sạch vết máu, tiếp tục khắc.. Khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng cũng khắc xong phác thảo, phần còn lại sẽ dễ dàng hơn. Tĩnh Huân mở bàn tay trái, nhìn những vết cắt trên đầu ngón tay, trong lòng đắng chát: Kỹ thuật quá kém. "Hồng Tỵ, lại đây." Tĩnh Huân gọi con chó đang chơi đùa không xa: "Chúng ta phải về thôi, không thì lát nữa có người lo lắng." Hồng Tỵ vẫy đuôi, dùng chân trước ôm lấy cẳng chân Tĩnh Huân, cô hiểu ý, cúi người bế Hồng Tỵ lên, đi về phủ. Tĩnh Huân trở về phòng mình, đặt tác phẩm điêu khắc gỗ xuống, suy nghĩ có nên băng bó ngón tay không, nhưng.. "Nếu mình băng bó, chẳng phải sẽ rất lộ sao." Tĩnh Huân nhíu mày, máu đã cầm rồi, chắc không cần băng bó nữa đâu. Nghĩ vậy, cô bôi một ít thuốc rồi đi ra ngoài. Tay bị thương, không thể nấu ăn, Tĩnh Huân đành ôm Hồng Tỵ ngồi trên xích đu chơi, đợi Bạch Diệp về. ... Bạch Diệp mệt mỏi bước ra khỏi Thiên Sách phủ, nhìn trời, đã xế chiều. Không ngờ, năm đệ tử mới này thiên phú dị thường, thương pháp đã rất xuất sắc, Bạch Diệp không nỡ bỏ qua, đành ở lại chỉ dạy thêm. Trở về phủ, ngồi ở đại sảnh nghỉ ngơi một lát, uống ngụm trà, Bạch Diệp mới đứng dậy đi tìm Tĩnh Huân. Tĩnh Huân ôm Hồng Tỵ ngồi trên xích đu đã lâu, vẫn chưa thấy Bạch Diệp về, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: Nói là dẫn mình đi xem kịch, đến giờ vẫn chưa về. Bạch Diệp đến sân vườn, thấy Tĩnh Huân ôm Hồng Tỵ đang đu đưa trên xích đu, miệng nhếch cao. Anh bước đến, khẽ cười: "Anh về rồi." Tĩnh Huân nghe thấy tiếng, vội nhìn về phía đó, thấy Bạch Diệp, liền hừ một tiếng: "Còn biết về à!" Bạch Diệp giật mình, thấy Tĩnh Huân giận, vội ôm lấy vai cô, hỏi: "Sao thế, sao lại giận?" "Hôm qua anh nói hôm nay dẫn em đi xem kịch, anh quên sạch rồi, thôi anh cứ ở lại Thiên Sách phủ đi, về làm gì!" Dù cô cũng đã ở Hắc Thạch Hồ cả ngày, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, tức giận không nguôi. Tĩnh Huân liếc Bạch Diệp một cái, vuốt ve Hồng Tỵ trong lòng, giận dỗi nói: "Đúng rồi, đây là phủ của anh, anh muốn về lúc nào cũng được, không ai quản được. Vậy em đi đây!" Nói xong, Tĩnh Huân thoát khỏi vòng tay Bạch Diệp, dẫn Hồng Tỵ định rời đi. Bạch Diệp vỗ trán một cái, mới nhớ ra, hôm nay hứng lên, dạy mấy đệ tử thương pháp, quên mất chuyện này. Vội quay người, kéo Tĩnh Huân lại, liền nói: "Xin lỗi xin lỗi, anh quên mất." Tĩnh Huân lạnh lùng liếc Bạch Diệp, nhướng mày: "Em đợi anh cả ngày, anh nói một câu quên là xong sao?" Bạch Diệp tiến lại gần Tĩnh Huân, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: "Thôi, đừng giận nữa, ngày mai anh dành cả ngày bên em được không?" Nghe vậy, Tĩnh Huân lập tức vui mừng, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ giận dỗi: "Hừ, muốn em không giận cũng được, nhưng anh phải hứa với em một chuyện, không thì thôi!" Bạch Diệp thấy Tĩnh Huân muốn nguôi giận, cũng không quan tâm là chuyện gì, gật đầu nói: "Được được, anh hứa. Chuyện gì?" Tĩnh Huân thấy Bạch Diệp đồng ý, mắt sáng lên, trong lòng cười khẽ, nói: "Rất đơn giản, cũng không khó, chỉ cần anh quỳ trên thớt gỗ nhận lỗi, em sẽ không giận nữa, thế nào?" Bạch Diệp ngạc nhiên, nhìn biểu cảm đùa cợt của Tĩnh Huân, mềm mỏng nói: "Không phải.. Huân nhi.. Anh là đàn ông, quỳ trên thớt gỗ, mất mặt lắm." Tĩnh Huân thấy Bạch Diệp như vậy, trong lòng nảy sinh ý nghịch ngợm, nhón chân áp sát tai Bạch Diệp, khẽ nói: "Quỳ trên thớt gỗ mất mặt, vậy~anh có thể quỳ trên giường cầu xin tha thứ~thế thì không mất mặt~" Nói xong, Tĩnh Huân dùng ngón tay móc cổ áo Bạch Diệp, đùa cợt nhìn anh. Bạch Diệp bị Tĩnh Huân chọc tức, không nhịn được cười: "Em.. muốn thử sao?" Tĩnh Huân khẽ cười: "Câu này phải hỏi anh, dù sao người cầu xin tha thứ cũng là anh mà~phu quân~" Bạch Diệp nhìn Tĩnh Huân, không nói thêm, bế cô lên, đi vào phòng. Khẽ cười: "Vậy thì thử xem!" Tĩnh Huân cười, buông tay, để Hồng Tỵ trong lòng chạy đi chơi, hai tay ôm lấy cổ Bạch Diệp, để anh bế mình vào phòng, cười nói: "Bây giờ anh hối hận còn kịp~" Nói xong, véo má anh một cái. Bạch Diệp không để ý đến sự giả vờ của Tĩnh Huân, trực tiếp giật áo cô ra, cùng cô lăn vào chăn: "Làm gì có chuyện hối hận!" Tĩnh Huân đè lên Bạch Diệp, hứng thú nhìn anh, khẽ cười, đưa tay sờ mũi, cười nói: "Anh nói đấy nhé! Vậy anh tự quỳ ở đây đi, em không phụng bồi đâu!" Nói xong, Tĩnh Huân lấy lại áo mình định mặc, cô nói để Bạch Diệp quỳ trên giường, chứ không nói mình sẽ đi cùng. Bạch Diệp khẽ cười, giật áo Tĩnh Huân ném sang một bên, đè cô xuống: "Muốn đi? Không được!" Nói xong, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng hút mút, hai tay không yên phận bắt đầu khám phá khắp cơ thể Tĩnh Huân.. ... Khi đam mê lắng xuống, đêm đã khuya, Tĩnh Huân nằm bất lực trên giường, mím môi, đẩy Bạch Diệp một cái: "Em đói quá, hôm nay chưa ăn gì cả~" Tĩnh Huân trong lòng bất lực, cuối cùng chính cô lại trở thành người cầu xin tha thứ. Bạch Diệp vốn không định dậy, nghe Tĩnh Huân nói vậy, cũng đành phải đứng dậy, vừa mặc áo vừa hỏi: "Em muốn ăn gì?" Tĩnh Huân ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy Bạch Diệp, cằm tựa lên vai anh, mềm mại nói: "Cái gì ngon em cũng muốn ăn~" Bạch Diệp thắt đai lưng, quay lại hôn nhẹ lên trán cô, dùng tay véo má Tĩnh Huân mềm mại, cười nói: "Vậy em đợi anh một lát, anh đi bảo đầu bếp nấu." Tĩnh Huân gật đầu, nói: "Ừ." Thấy Bạch Diệp đi ra, Tĩnh Huân liền dậy mặc áo, ngồi yên lặng bên giường đợi.. Khi buồn chán, cúi đầu nhìn đôi tay mình, vết thương trên đầu ngón tay lờ mờ.. Trong lòng tính toán, tác phẩm điêu khắc gỗ còn bao lâu nữa mới xong.. Bạch Diệp đến nhà ăn, dặn dò đầu bếp vài câu, định quay lại, quản gia Lưu Thúc bước vào nhà ăn, thấy Bạch Diệp liền nói: "Thiếu gia, lão nô đang tìm ngài. Hai ngày nữa là sinh nhật của thiếu gia, có mời một số tướng quân đến chúc mừng không?" Bạch Diệp suy nghĩ một lát, những năm trước đều ở chiến trường, sinh nhật có qua hay không cũng không quan trọng, năm nay có Huân nhi.. "Không cần, chỉ cần chuẩn bị hai ba bàn tiệc, chúng ta trong phủ cùng nhau ăn uống là được." Bạch Diệp vẫy tay, bước ra khỏi nhà ăn, đi về phòng mình.
Chương 53: Vẽ tranh Bấm để xem Sau khi tính toán một lúc, Tĩnh Huân khẽ thở dài. Cô đã hứa với bác là sẽ sớm trở về Tả Tần, vốn định đi rồi, nhưng bây giờ.. Cô nhắm mắt lại, trong lòng đã có quyết định. Nếu Bạch Diệp không còn lên chiến trường giết địch nữa, thì cô sẵn sàng vì Bạch Diệp mà trái lệnh cha. Bạch Diệp trở về phòng, thấy Tĩnh Huân đang ngồi bên giường thẫn thờ, vẻ mặt có chút buồn bã. Anh liền rót một chén trà, đưa cho Tĩnh Huân, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?" Tĩnh Huân giật mình, mới nhận ra Bạch Diệp đang đứng trước mặt đưa trà cho mình, liền đưa tay đón lấy, khẽ nhấp một ngụm, nhẹ nhàng nói: "Không nghĩ gì cả." Dù đã thổ lộ với Bạch Diệp rằng cô là người Tả Tần, nhưng đây vẫn là một vấn đề nhạy cảm, nếu bị người khác phát hiện thân phận của cô, e rằng sẽ liên lụy đến Bạch Diệp.. Thấy Tĩnh Huân không muốn nói, Bạch Diệp cũng không truy hỏi thêm, mà đứng dậy, cầm trường thương đi ra ngoài. Lúc hoàng hôn, lá rơi và bầu trời chiều tà hòa quyện vào nhau, như có một mối liên hệ nào đó. Bạch Diệp hít một hơi thật sâu, trường thương từ từ múa lên. Đã lâu lắm rồi anh không luyện thương. Tĩnh Huân nhìn Bạch Diệp cầm trường thương đi ra ngoài, trong lòng xao động, đi sang một bên lấy giấy bút, ngồi trước cửa, vừa nhìn Bạch Diệp múa thương, vừa nhờ ánh trăng mờ và ánh nến, tỉ mỉ vẽ lại dáng vẻ Bạch Diệp múa thương.. Trường thương vung lên, cảm giác lâu ngày mới trở lại. Chiến đấu nhiều năm, dù tiền tuyến chưa có tin báo khẩn cấp, Bạch Diệp cũng biết rằng thời gian ở đế đô không còn nhiều, lần này ngừng chiến chỉ là sự nghỉ ngơi tạm thời. Chẳng mấy chốc, chiến trường lại bùng lên khói lửa, anh cũng sẽ cầm thương lên chiến trường, lúc đó, sẽ ở tiền tuyến cả một năm. Trước đây vốn đã quen, nhưng lúc này, trong lòng Bạch Diệp lại hiện lên hình bóng Tĩnh Huân. Bạch Diệp giữ tư thế đâm thương một lúc, trong đầu cảm xúc hỗn loạn, vạn ngàn suy nghĩ đan xen, rất mâu thuẫn. ... Do ánh sáng không đủ, lại thêm động tác múa thương của Bạch Diệp quá nhanh, Tĩnh Huân chỉ đơn giản phác họa được một đường nét.. Khi thấy Bạch Diệp giữ tư thế đâm thương, trong lòng cô vui mừng, liền lật sang trang khác tiếp tục vẽ... "Thiếu chủ, cơm tối đã dọn lên rồi." Các nữ tỳ bưng thức ăn, đứng ngoài sân nói. Tiếng nữ tỳ kéo Bạch Diệp ra khỏi suy nghĩ, anh hạ trường thương xuống, chỉ vào chiếc bàn đá trong sân, nói: "Đặt lên bàn đi." "Vâng." Các nữ tỳ bưng đồ ăn bước vào, dọn xong rồi rời đi. Bạch Diệp quay đầu, thấy Tĩnh Huân đang ngồi trước cửa phòng, cầm giấy bút, không biết đang làm gì, liền đi đến hỏi: "Đang làm gì vậy? Ăn cơm đi." Tĩnh Huân thu bút, đứng dậy đi vào phòng, đặt bảng và giấy bút xuống, rồi cầm bức tranh đã vẽ xong đưa cho Bạch Diệp xem, cười nói: "Em vẽ có đẹp không?" Trong lòng tự hào, mười tám năm qua, ngoài học võ, cô còn học cả cầm kỳ thi họa từ nhỏ. Bạch Diệp cầm bức tranh từ tay Tĩnh Huân, xem kỹ một lúc, người trong tranh chính là anh, dáng vẻ giống hệt. Anh khẽ cười: "Khá giống đấy..." Nói rồi, Bạch Diệp đưa tay xoa đầu Tĩnh Huân. Tĩnh Huân đắc ý cười, nói: "Cái này tặng cho anh." Nói xong, ánh mắt cô liếc nhìn món ăn trên bàn đá, cả ngày cô chưa ăn gì, lúc này thèm ăn dâng lên, liền vội vàng bước đến. Bạch Diệp cẩn thận gấp bức tranh lại, cất vào ngực, trong sân, dưới ánh trăng, cùng Huân nhi dùng bữa tối. Ăn xong, Tĩnh Huân dựa người vào Bạch Diệp, ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao lấp lánh.. dần dần buồn ngủ, lười đứng dậy đi vào phòng, liền nhắm mắt, cứ thế dựa vào Bạch Diệp mà ngủ. Bạch Diệp vốn đang cùng Tĩnh Huân ngắm sao trời, nhưng chỉ một lúc sau, bên tai đã nghe thấy tiếng thở nhẹ đều đặn. Bạch Diệp cúi đầu nhìn, Tĩnh Huân đã ngủ say trong lòng anh. "Thật là, ngủ như vậy mà không sợ cảm sao." Nói rồi, Bạch Diệp bế Tĩnh Huân, đi vào phòng, đặt cô lên giường, cởi áo ngoài của mình ra, nằm phía sau Tĩnh Huân, ôm cô từ từ chìm vào giấc ngủ. ... Bên tai văng vẳng tiếng chim hót nhỏ nhẹ, Tĩnh Huân mơ màng mở mắt, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan, không muốn dậy, liền kéo chăn trùm đầu, co ro trong chăn tiếp tục nhắm mắt ngủ. Bạch Diệp ăn sáng xong, bưng bánh ngọt trở về phòng. Chỉ thấy Tĩnh Huân vẫn đang trùm chăn ngủ say, không khỏi bật cười, đặt bánh lên bàn, đi đến kéo chăn ra, nhẹ nhàng lắc người Tĩnh Huân, nói nhẹ: "Con lười, còn ngủ nữa, dậy đi thôi." "Ừm.." Trong giấc mơ bị lắc dậy, Tĩnh Huân dụi mắt, lẩm bẩm: "Em buồn ngủ.." Bạch Diệp quay đầu nhìn bánh trên bàn, khẽ cười, cúi xuống bên tai Tĩnh Huân nói: "Nếu không dậy, bánh hoa quế mà em thích nhất anh ăn hết đấy~" Nghe vậy, Tĩnh Huân mở mắt, tức giận véo má Bạch Diệp một cái, rồi mới bò dậy đi rửa mặt thay quần áo. Bạch Diệp ngồi xuống bàn, quen tay cầm một cuốn binh thư lật xem, dù đã thuộc làu làu, nhưng vẫn không bỏ được thói quen này. Tĩnh Huân ăn xong bánh, uống chút nước cho đỡ khô cổ, rồi đi đến bên Bạch Diệp, kéo áo anh: "Dẫn em đi chơi đi, trong phủ chán lắm." Bạch Diệp gật đầu, đặt binh thư xuống, chợt nhớ ra điều gì đó. Anh cười nói: "Đem cả Hồng Tỵ đi nữa nhé, anh đợi em ở cổng phủ." Nói rồi, Bạch Diệp đứng dậy đi ra ngoài. Tĩnh Huân tìm thấy Hồng Tỵ, liền bế nó lên, con nhỏ này dường như đã lớn hơn một chút. Tĩnh Huân đi đến cổng phủ, Bạch Diệp đã đợi sẵn ở đó, hỏi: "Anh định dẫn em đi đâu chơi?" "Lần trước nói dẫn em đi xem kịch, đi thôi." Bạch Diệp quay người, hướng về phía rạp kịch đi, cố ý đi chậm lại, đợi Tĩnh Huân theo kịp. Ánh mắt Bạch Diệp đảo qua con phố đông đúc, đây là thói quen hình thành từ việc tuần tra hàng ngày. Tĩnh Huân nghe Bạch Diệp nói dẫn cô đi xem kịch, không thấy vui lắm, cô không thích xem kịch, chỉ là muốn được ở bên Bạch Diệp nhiều hơn mà thôi. Cô nhìn Bạch Diệp, khẽ thở dài, đặt Hồng Tỵ xuống, nắm tay Bạch Diệp, nói nhẹ: "Sau này anh có thể dành thời gian bên em nhiều hơn không? Ở Đông Không, ngoài anh ra em không tìm được ai để nói chuyện nữa." Là người Tả Tần, cô luôn có chút đề phòng với người Đông Không ngoài Bạch Diệp. "Anh sẽ cố gắng." Bạch Diệp không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn, vì anh cũng không biết, có thể bên cô được bao lâu. Nhìn con phố đông đúc, Bạch Diệp nói với Tĩnh Huân: "Em bế Hồng Tỵ lại đi, ở đây đông người quá, xem kịch xong, đến Hắc Thạch Hồ rồi thả nó chạy thoải mái." "Ừm." Tĩnh Huân buông tay Bạch Diệp, nhanh chóng bước lên, bế Hồng Tỵ lên, rồi đứng yên đợi Bạch Diệp. Bạch Diệp đi đến bên Tĩnh Huân, đưa tay ôm eo cô, dẫn cô hướng về rạp kịch đi. Thực ra anh cũng không hứng thú với việc xem kịch, bình thường cũng không đi xem, chỉ là hôm qua đã hứa với Tĩnh Huân sẽ cùng cô đi xem kịch mà thất hứa, hôm nay mới định dẫn cô đi. Hồng Tỵ trong lòng Tĩnh Huân không yên, bốn chân cứ động đậy, muốn xuống đất chơi, Tĩnh Huân bất lực nhìn nó, đưa tay gõ nhẹ lên đầu nó, không ngờ con nhỏ này lập tức ngoan ngoãn, khiến cô bật cười: "Đáng yêu thật." Tĩnh Huân xoa đầu Hồng Tỵ, quay sang hỏi Bạch Diệp: "Anh tìm thấy con nhỏ này ở đâu vậy?" Bạch Diệp liếc nhìn Hồng Tỵ trong lòng Tĩnh Huân, nói: "Lần trước nó cắp miếng thịt bò của một tên đồ tể, bị đuổi chém, anh tuần tra đi ngang, nó nhảy vào lòng anh, nên anh cứu nó." Nghe vậy, Tĩnh Huân khẽ cười, nghĩ thầm: Con nhỏ này thật là háu ăn! Thịt bò của đồ tể cũng dám cắp, không sợ bị đồ tể giết sao. Tĩnh Huân vừa đi vừa nhìn xung quanh, ở đây nhiều quán trà và quán rượu, cô không khỏi hỏi: "Ở đây có ông thầy kể chuyện không?" "Tất nhiên rồi." Bạch Diệp dừng bước, quay đầu hỏi: "Sao? Không muốn đi xem kịch nữa à?" "Không phải đâu." Tĩnh Huân lắc đầu, dù cô không thích xem kịch, nhưng vì tò mò nên vẫn muốn xem thử vài màn: "Đi nhanh đi, em bế Hồng Tỵ mỏi tay rồi." Bạch Diệp liếc nhìn Hồng Tỵ, khóe miệng nhếch lên: "Anh vốn định trả con chó háu ăn này cho đồ tể, nhưng thấy nó đáng yêu quá, nghĩ em sẽ thích, nên mang về." Nghe vậy, Tĩnh Huân mắt sáng lên, cười nói: "Nếu thấy nó đáng yêu, vậy anh bế nó đi?" Dạo này Hồng Tỵ lớn hơn nhiều, lại thêm được cho ăn thường xuyên, nặng cũng tăng lên, bế lâu Tĩnh Huân thấy mỏi tay, trên phố lại đông người, không thể thả nó xuống.. "Ừm." Bạch Diệp không suy nghĩ nhiều, từ tay Tĩnh Huân đón lấy Hồng Tỵ, vác nó lên vai. Con nhỏ này, thè lưỡi liếm mặt Bạch Diệp một cái. "Rạp kịch sắp đến rồi." Tĩnh Huân thấy Hồng Tỵ nằm trên vai Bạch Diệp, còn liếm mặt anh, không khỏi bật cười: "Nó thích anh thật đấy!"
Chương 54: Kể chuyện Bấm để xem Cửa rạp hát đông nghịt người, dân chúng tranh nhau vào xem, sợ rằng khi vở kịch bắt đầu sẽ không có chỗ ngồi tốt. Tĩnh Huân không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: "Người đông quá!" Cô quay đầu nhìn về phía quán trà đối diện rạp hát, thấy bên đó ít người hơn, liền nói: "Rạp hát đông quá, chi bằng chúng ta sang quán trà đối diện nghe người ta kể chuyện đi!" Cô thực sự không thích những nơi quá đông đúc. Bạch Diệp gật đầu, cười nói: "Theo ý cô." Hai người bước vào quán trà, được tiểu nhị dẫn lên tầng hai, ngồi vào một chỗ. Tầng hai ít người hơn tầng một, lại có tầm nhìn thoáng đãng, ồn ào ít, không ảnh hưởng đến việc nghe kể chuyện. Tĩnh Huân hứng thú nhìn xuống người kể chuyện, đoán chừng ông ta đã ngoài năm mươi, nhìn mặt là biết người này có tài ăn nói. Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt ông ta, đặt một thanh gỗ, quạt giấy và khăn tay. Bạch Diệp thì không để ý đến người kể chuyện, ánh mắt anh chỉ dõi theo Tĩnh Huân. Lời nói của Tĩnh Huân vẫn vang vọng trong đầu anh. Anh hiểu rõ Tĩnh Huân rất ít tiếp xúc với người khác, kể cả trong phủ, cô cũng ít giao tiếp, thường chỉ chơi với Hồng Tỵ hoặc một mình gảy đàn. Bạch Diệp thở dài trong lòng, nếu là anh một mình ở Tả Tần, có lẽ cũng giống như Tĩnh Huân, bởi lẽ ở đất nước địch, người thật lòng không nhiều, nói không có mâu thuẫn thì là giả dối. Bạch Diệp thầm thề trong lòng: "Huân nhi, đợi ta. Chậm nhất một năm nữa, khi ta từ chiến trường trở về, ta sẽ luôn ở bên cô, lúc đó dù cô muốn đi đâu ta cũng sẽ đi cùng, sẽ không để cô một mình chịu đựng nỗi cô đơn nữa." Khách khứa đã ngồi kín chỗ, người kể chuyện uống xong nước, hắng giọng, cầm thanh gỗ gõ "cạch" một cái lên bàn, lập tức mọi người im lặng, cả quán không còn một tiếng động. "Các vị khán giả, lần trước đã kể về việc Trấn Tây tướng quân dẫn quân Đông Không đánh lui quân địch.. Lần này sẽ kể về uy phong của Trấn Tây tướng quân trên chiến trường.." Nghe đến đây, Tĩnh Huân không nhịn được cười, quay sang nhìn Bạch Diệp ngồi đối diện, khẽ nói: "Ông ta đang kể về chiến công của anh đấy!" Bạch Diệp cười khổ: "Thực ra cũng chẳng có gì đáng kể." "Em lại muốn nghe xem ông ta kể thế nào." Tĩnh Huân tò mò, chú ý lại dồn về phía người kể chuyện. "Trên chiến trường khói lửa ngút trời, tiếng kèn chiến vang lên, Trấn Tây tướng quân một người một ngựa một giáo, đơn đấu với mấy tướng lĩnh Tả Tần," người kể chuyện vừa nói vừa gõ thanh gỗ, tiếp tục: "Năm tướng lĩnh của Thương Dung phủ đều bị Trấn Tây tướng quân hạ ngựa một cách dễ dàng, Trấn Tây tướng quân đánh cho tướng lĩnh Tả Tần tan tác! Từng người quỳ xuống xin tha mạng!" "Hay lắm! Hay lắm!" Khách khứa vỗ tay tán thưởng. Tĩnh Huân lặng lẽ nghe, cô chưa từng ra trận, nhưng trước đây cũng nghe đệ tử Thương Dung phủ nhắc đến, Trấn Tây tướng quân Đông Không là một vị chiến thần sát phạt, nhiều đệ tử Thương Dung đều sợ hãi. Chỉ là những lời này truyền đến tai phụ thân, phụ thân sẽ nghiêm khắc trừng phạt những đệ tử đó. "Huân nhi, hay là chúng ta đi chỗ khác chơi đi?" Bạch Diệp cẩn thận hỏi, anh luôn quan sát phản ứng của Tĩnh Huân, nghe người kể chuyện nói vậy, anh cũng hơi bất ngờ, đánh nhau với tướng lĩnh Tả Tần không hề dễ dàng, và những tướng lĩnh đó cũng không hề quỳ xuống xin tha mạng. Tĩnh Huân lắc đầu, vuốt ve Hồng Tỵ trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Cứ ở đây thôi." Bạch Diệp đành chịu, để mặc Tĩnh Huân, anh liếc nhìn xuống dưới, trong lòng nghĩ, không biết lát nữa người kể chuyện sẽ nói ra những lời gì kinh người. Người kể chuyện cầm quạt trên bàn, phất quạt một cách phóng khoáng: "Trên chiến trường, Trấn Tây tướng quân uy phong lẫm liệt; ngoài chiến trường, Trấn Tây tướng quân khí chất phi phàm phong độ đỉnh đạc. Đây chính là đối tượng ngưỡng mộ của các nữ tử Đông Không vậy!" Tĩnh Huân nghe đến đây, khóe miệng không tự giác nhếch lên, dù người khác có ngưỡng mộ thế nào, Bạch Diệp cũng chỉ là của riêng cô mà thôi! Chỉ là, ngay lập tức, nụ cười của cô đóng băng. "Ngược lại, tướng quân Tĩnh Lũng của Tả Tần, hoàn toàn là một tiểu nhân!" Nói xong, người kể chuyện đặt quạt xuống, cầm khăn tay lên: "Kẻ tiểu nhân gian trá này, còn không bằng phụ nữ giữ đạo đức!" Không khí trong quán cũng bị người kể chuyện kích động, ai nấy đều tỏ ra phẫn nộ. Tĩnh Huân hít một hơi thật sâu, chỉ nghe người kể chuyện tiếp tục: "Kẻ tiểu nhân gian trá này, mấy năm trước không chỉ ám toán Trấn Tây tướng quân, mà gần đây còn dẫn quân tấn công Đông Không, tại một ngôi làng nhỏ, hắn ra lệnh giết sạch, già trẻ lớn bé, gia súc gia cầm, không chừa một mạng nào! Thật là vô nhân tính!" Người kể chuyện cầm thanh gỗ lên, gõ "cạch" một cái: "Theo lời đồn, kẻ tiểu nhân đó không chỉ cưỡng đoạt dân nữ, mà còn có tật đoạn tụ.." Tĩnh Huân tức giận đến run rẩy, tay vuốt ve Hồng Tỵ không biết từ lúc nào đã siết chặt, khiến Hồng Tỵ kêu ẳng ẳng, may mà khách khứa đều tập trung nghe kể chuyện, không ai để ý đến động tĩnh trên lầu. "Huân nhi." Bạch Diệp lo lắng nhìn Tĩnh Huân, đứng dậy đi đến bên cô, kéo tay cô. "Chúng ta đi thôi!" Anh hiểu rõ tính khí của Tĩnh Huân, nếu nghe tiếp, chỉ sợ cô nàng này sẽ nổi máu sát khí. Chuyện này không có đúng sai, lập trường khác nhau, suy nghĩ tự nhiên cũng khác. Tĩnh Huân để mặc Bạch Diệp kéo cô rời đi, dần dần bình tĩnh lại, cô biết, nếu phản ứng quá kịch liệt, rất có thể sẽ gây ra đại họa, cô không sợ gây chuyện, chỉ sợ liên lụy đến Bạch Diệp. Vừa bước ra khỏi quán trà, từ rạp hát đối diện vang lên tiếng reo hò, từ cửa có thể thấy, người đóng vai quân Tả Tần đang quỳ xuống xin tha mạng, người đóng vai quân Đông Không giẫm chân lên lưng hắn.. Tĩnh Huân trong lòng bực bội, nhưng cũng không biết trút giận vào đâu, ôm Hồng Tỵ bước nhanh rời đi. Bạch Diệp đành chịu, ôm lấy eo Tĩnh Huân, bế cô lên, dùng khinh công đưa cô rời xa. ... Đến bờ hồ Hắc Thạch, Bạch Diệp đặt Tĩnh Huân xuống, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Huân nhi, đừng giận nữa." Tĩnh Huân đẩy Bạch Diệp ra, tự mình ngồi xuống đất, buồn bã đáp: "Em đâu có giận anh." Cô giận là vì người kể chuyện bôi nhọ Tĩnh Lũng, người trong rạp hát bôi nhọ quân Tả Tần. Trên chiến trường, huynh trưởng vốn dĩ có thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng, điểm này cô biết, nhưng cưỡng đoạt dân nữ, đoạn tụ, những lời này hoàn toàn bịa đặt, hơn nữa, bất kỳ tướng lĩnh nào, khi dẫn quân tấn công địch, đều không thể nương tay, dù cô chưa từng ra trận cũng hiểu được điều đó. Quân Tả Tần cũng không hề thảm hại như vậy, đệ tử Thương Dung phủ, có thể thua, nhưng tuyệt đối không đầu hàng, huống chi là quỳ xuống xin tha mạng. Bạch Diệp ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu Tĩnh Huân: "Ngoan, đừng giận nữa, nếu giận đến mức hại thân thì sao?" Trong lòng anh hối hận, biết vậy đã không dẫn Tĩnh Huân đi. Tĩnh Huân liếc Bạch Diệp một cái, bực bội nói: "Nếu em giận đến mức hại thân, anh tìm người khác là được rồi! Dù sao anh cũng khí chất phi phàm phong độ đỉnh đạc, không lo không có phụ nữ muốn lấy, công chúa thứ tư của hoàng đế các anh cũng đang chờ vào cửa đấy!" Nói xong, Tĩnh Huân như đổ cả bình giấm, quay mặt đi không nhìn Bạch Diệp. Cô không biết, hóa ra Bạch Diệp lại được lòng người đến vậy! Bạch Diệp ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, cười nói: "Phu nhân đang ghen đấy à?"