Hiện Đại Trường Trung Học Thực Nghiệm ALPHA - MAII

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Mei668, Jun 8, 2025.

  1. Mei668

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 10: VÙNG ĐẤT CHẾT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng còi báo động của Trường Alpha dần lùi xa sau lưng Linh và Mai khi họ bò ra khỏi miệng cống ngầm. Không khí bên ngoài, dù lạnh và ẩm, vẫn mang hương vị tự do nhưng sống động. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Linh cảm thấy mình không còn bị giám sát.

    Tuy nhiên, cô biết: Đây chưa phải là kết thúc. Họ chưa thực sự thoát khỏi tầm ngắm của Alpha.

    Trước mặt họ là một khu rừng rậm, bao bọc bởi bức tường thép cao vút - "vùng đệm" mà Alpha dựng nên để ngăn mọi nỗ lực trốn thoát. Không biển báo, không con đường, chỉ là những tán cây tối om và tiếng côn trùng rả rích. Khu vực này chưa từng được đánh dấu trên bản đồ chính thức. Nhưng Linh đã biết đến nó từ nhật ký của anh trai.

    "Chúng ta đi đâu bây giờ?" Mai thì thầm, giọng run rẩy.

    Linh mở chiếc máy tính bảng, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt lấm lem bùn đất của họ. "Anh tớ từng nhắc đến một con đường mòn ở phía bắc. Nếu nó vẫn còn, nó có thể dẫn ra ngoài."

    Không còn thời gian để nghỉ ngơi. Họ cắm đầu đi xuyên qua rừng, đôi giày sũng nước lún sâu trong bùn. Bóng tối dày đặc khiến mọi bước chân trở nên nguy hiểm, nhưng họ vẫn tiếp tục. Họ phải tin vào tấm bản đồ và vào ký ức của một người đã ngã xuống.

    Sau gần một giờ lần mò trong rừng rậm, khi trời bắt đầu chuyển sáng, họ nhìn thấy một vệt mòn nhỏ vắt ngang qua khu rừng - dấu vết của thứ từng là đường xe tải kỹ thuật nhiều năm về trước. Linh mỉm cười nhẹ, lần đầu trong đêm.

    "Chúng ta sắp thoát rồi," cô nói khẽ.

    Ngay lúc ấy, một âm thanh khô khốc vang lên: "Tạch!"

    Một ánh đèn pin chiếu thẳng vào họ.

    "Đứng yên tại chỗ!" Giọng nam trầm, không cảm xúc vang lên.

    Từ trong bụi cây, bốn lính canh mặc đồng phục đen bước ra, súng trên tay, mắt lạnh như băng. Trên cổ tay họ, đồng hồ Uy Lực Alpha sáng đỏ như máu.

    "Nguyễn Mai Linh. Lê Mai," tên lính dẫn đầu đọc tên họ như một bản cáo trạng. "Các cô vi phạm quy tắc an ninh cấp độ một. Hãy hợp tác."

    Linh siết chặt tay. Cô đã chuẩn bị cho khả năng này. Vùng đệm không phải là tự do - nó là một cái bẫy khổng lồ được dựng lên để nghiền nát hy vọng cuối cùng.

    Mai run lên. Linh thấy rõ nỗi tuyệt vọng đang trở lại trong mắt cô bé.

    "Không," Linh nói, giọng trầm và rõ. "Tôi không quay lại nơi đó."

    Tên lính nhướn mày, ra hiệu. "Cô không có quyền lựa chọn."

    Nhưng Linh có một thứ, không phải vũ lực, mà là thứ cô đã học từ Khôi: Sự ảnh hưởng vô hình.

    Cô bước một bước về phía trước, mắt không rời khỏi tên lính dẫn đầu. Cô không nói gì, nhưng toàn bộ năng lượng tinh thần của cô dồn vào một thông điệp: "Anh biết điều này là sai. Anh biết nơi đó đang che giấu tội ác. Liệu anh sẽ tiếp tục làm một phần của nó?"

    Tên lính hơi khựng lại. Cái chớp mắt kéo dài hơn bình thường. Nhưng chỉ một tích tắc sau, hắn siết chặt khẩu súng.

    "Bắt chúng."

    Không còn đường lùi.

    Linh quay sang Mai, hét: "Chạy!"

    Cả hai lao vào rừng, thân mình len lỏi qua những bụi cây dày đặc. Đạn không nổ. Có lẽ họ không được phép giết, ít nhất là chưa. Nhưng họ chắc chắn sẽ đuổi đến cùng.

    Linh dẫn Mai xuyên qua bụi rậm, không quan tâm đến vết xước trên da hay nhịp tim thình thịch như trống trận. Cô biết, nếu họ bị bắt lại, mọi thứ đã làm đều tan thành tro bụi.

    Một lần nữa, bản đồ trong máy tính bảng hiện lên trong đầu cô như một ngọn hải đăng. Có một đường hầm cũ, từng được dùng để vận chuyển chất thải nguy hiểm, không nằm trong mạng lưới giám sát hiện tại. Anh trai cô từng định thoát theo hướng đó.

    "Đi hướng tây nam!" Linh ra hiệu, kéo Mai rẽ sang một lối nhỏ. Gió rít qua tai, bụi cây rạp xuống dưới bước chân họ.

    Sau gần nửa giờ chạy trốn, họ đến được một khe đá sâu giữa hai quả đồi. Bên dưới là một lối vào hẹp, gần như bị che phủ hoàn toàn bởi cỏ dại và đất đá.

    "Chúng ta ẩn ở đây," Linh nói, giọng khàn đặc.

    Mai ngã quỵ xuống, cố gắng giữ hơi thở. Linh gỡ chiếc máy tính bảng ra khỏi túi, kiểm tra lại dữ liệu: Nhật ký thí nghiệm, đoạn mã AI, bản đồ, bằng chứng thao túng.. vẫn còn nguyên.

    Cô biết họ không thể ở đây lâu. Nhưng đây là bước đầu tiên. Bên ngoài là rừng rậm và lũ lính canh. Bên trong là một kế hoạch còn dang dở. Nhưng trong tim Linh, một điều đã rõ ràng: Sự thật đã thoát khỏi nhà tù.

    Và nó sẽ không bao giờ bị giam lại nữa.
     
  2. Mei668

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 11: Đòn Phản Công Của Kẻ Thống Trị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài mê cung đường hầm tối tăm, Trường Trung học Thực nghiệm Alpha chìm trong một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Tiếng còi báo động vẫn inh ỏi, nhưng giờ đây nó bị át đi bởi tiếng gầm rú của những chiếc xe quân sự và bước chân đều đặn của hàng trăm binh lính. Quân đội đã bao vây toàn bộ khuôn viên trường. Những người lính với trang bị đầy đủ, súng lăm lăm trong tay, dựng rào chắn, phong tỏa mọi lối ra vào. Hệ thống an ninh đã được siết chặt đến mức tối đa, đến cả một con kiến cũng khó lòng lọt qua. Bóng đêm bị xé toạc bởi ánh đèn pha chói mắt và những luồng sáng quét từ trên cao của máy bay không người lái.

    Trong hội trường lớn, nơi vừa diễn ra cuộc nổi loạn, tình hình còn hỗn loạn hơn. Các Alpha và Beta, những người đã quen với sự an toàn tuyệt đối và đặc quyền của mình, giờ đây hoảng loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gương mặt họ tái mét, những nụ cười tự mãn đã biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi và bối rối. Những học sinh Gamma và Omega, sau khoảnh khắc bùng nổ của sự thật, giờ đây lại bị đẩy vào sự sợ hãi tột độ khi đối mặt với lực lượng quân đội hùng hậu. Họ co rúm lại, những tia hy vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm lại vụt tắt như đốm lửa trước cơn bão.

    Trần Hải Dương, hiệu trưởng của trường, với gương mặt đỏ bừng vì giận dữ và sợ hãi, đứng trên sân khấu, đôi mắt sắc lạnh quét qua đám đông học sinh đang hoang mang. Từng sợi tóc bạc của ông ta dường như cũng đang run rẩy vì căng thẳng. Bên cạnh ông ta là Hoàng Minh Quân, nét mặt cũng không giấu được sự lo lắng tột độ, đôi mắt ông ta liên tục liếc nhìn về phía cửa ra vào như thể chờ đợi một sự can thiệp từ bên ngoài.

    "Im lặng!" Trần Hải Dương gầm lên, giọng nói ông ta vang vọng khắp hội trường nhờ hệ thống âm thanh đã được khắc phục. "Ta biết các em đang nghĩ gì đã thấy những hình ảnh đó. Có lẽ, đó là một 'thử thách' mới, một bài kiểm tra cho ý chí và lòng trung thành! Bài kiểm tra này xem liệu các em có đủ mạnh mẽ để chấp nhận một sự thật nghiệt ngã, hay các em sẽ sụp đổ như những kẻ yếu hèn!"

    Hắn nhìn thẳng vào đám đông, đôi mắt lạnh lẽo như dao, xuyên thấu từng học sinh. "Hãy nghe rõ đây! Những gì đã xảy ra tối nay.. đó là một sự vi phạm nghiêm trọng đối với quy tắc cốt lõi của Trường Alpha. Một sự vi phạm mà những kẻ gây ra nó sẽ phải trả giá đắt nhất. Và điều quan trọng nhất các em cần nhớ: Nếu bất cứ ai trong số người để những thông tin này lọt ra ngoài, thì không một ai trong số các người có cơ hội sống sót! Không một ai cả! Không chỉ riêng các ngươi, mà cả gia đình, người thân của các ngươi cũng sẽ bị liên lụy. Mạng lưới của chúng ta đủ rộng để chạm tới bất cứ ai."

    Giọng hiệu trưởng càng lúc càng gằn, mang theo sự đe dọa không thể che giấu, như tiếng gầm của một con thú bị dồn vào chân tường. "Trường học này là nơi duy nhất để những người xuất sắc tồn tại trong thế giới tương lai. Bên ngoài kia, không có chỗ cho những kẻ yếu đuối. Chỉ những người có Uy Lực Xã Hội cao nhất, những Alpha và Beta thực thụ, mới xứng đáng được sống sót và có vị trí trong xã hội mới. Những kẻ yếu kém, những Omega.. chỉ là gánh nặng. Chúng là những mắc xích lỗi thời, cần được loại bỏ. Nếu các em muốn sống, nếu các em muốn tương lai, hãy quên đi những gì mọi người vừa thấy, chứng minh lòng trung thành và năng lực của mình. Hãy dập tắt mọi ý nghĩ nổi loạn, mọi tia hy vọng hão huyền về sự bình đẳng. Và hãy cố gắng leo lên! Bằng mọi giá! Chỉ có Alpha và Beta mới có cơ hội sống sót! Toàn bộ hệ thống này sẽ được củng cố và nâng cấp mạnh mẽ hơn bao giờ hết! Sẽ không còn bất kỳ lỗ hổng nào để những kẻ phản bội lợi dụng!"

    Lời đe dọa trực diện của hiệu trưởng đã dập tắt mọi tiếng xì xào, mọi tia hy vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm trong lòng các Gamma và Omega. Nỗi sợ hãi bao trùm lại mọi người, nặng nề hơn bao giờ hết, đè nén họ xuống tận cùng. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy tuyệt vọng, sự phản kháng vừa bùng cháy đã bị nghiền nát bởi áp lực khủng khiếp từ quân đội bên ngoài, lời đe dọa của hiệu trưởng, và sự im lặng đáng sợ của các Alpha cấp cao. Chúng, những người vừa tự hào là "tinh hoa", giờ đây cũng chỉ biết cúi đầu trước nỗi sợ hãi tột cùng.

    Tại phòng riêng của Hiệu trưởng, một bầu không khí u ám bao trùm, nặng nề như thể mọi oxy đều bị hút cạn. Trần Hải Dương ngồi xuống chiếc ghế da bọc nệm sang trọng, nhưng khuôn mặt ông ta hằm hằm, những đường gân xanh nổi rõ trên thái dương. Bàn tay ông ta nắm chặt thành nắm đấm, để lộ những khớp xương trắng bệch. Hoàng Minh Quân đang đứng cạnh cửa sổ lớn, nhìn ra ngoài nơi những chiếc xe quân sự đang lấp lánh dưới ánh đèn pha, đôi mắt ông ta dường như đang nhìn xuyên qua bức tường, tính toán từng đường đi nước bước.

    "Thằng khốn nạn!" Ông Trần Hải Dương gầm lên, giọng nói ông ta xé toạc sự tĩnh lặng của căn phòng, như một tiếng sét đánh ngang tai. Ông ta bật dậy, bước nhanh như một con hổ đói, đi thẳng đến chỗ Khôi đang đứng cúi đầu, bất động như một bức tượng đá.

    CHÁT!

    Một tiếng tát khô khốc, vang dội như tiếng súng, xé toạc không khí. Gương mặt Khôi lập tức in hằn năm dấu ngón tay đỏ ửng, máu rỉ ra ở khóe môi. Hắn không ngẩng đầu lên, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng đôi mắt hắn, dù bị che khuất, ẩn chứa một tia lạnh lẽo đến rợn người.

    "Mày đã làm gì vậy hả, thằng ngu!" Hiệu trưởng rít lên, giọng đầy căm phẫn, mỗi từ ngữ đều như chứa đầy nọc độc. "Mày dẫn một con sói về nhà! Một con Omega F-0! Một kẻ đáng lẽ phải nằm dưới đáy xã hội mà mày lại tự tay đưa nó lên! Mày tưởng mày có thể kiểm soát được nó sao? Mày đã cho nó vào phòng điều khiển, cho nó biết về hệ thống, về những lỗ hổng của mày! Mày đã phá hoại công sức bao năm của chúng ta!"

    Trần Hải Dương đi đi lại lại trong phòng, bước chân nặng nề, sự tức giận bùng nổ đến mức khiến cả căn phòng dường như rung chuyển. "Đây là bao nhiêu năm công sức của chúng tao! Bao nhiêu bí mật động trời! Mày đã biến nó thành một mớ hỗn độn chỉ vì sự kiêu ngạo của mày! Mày định làm gì bây giờ? Tất cả đã bị phơi bày! Nếu những bằng chứng đó lọt ra ngoài, nếu những kẻ ở cấp trên biết được sự thật, mọi thứ sẽ sụp đổ! Không chỉ ngôi trường này, mà cả vị thế của chúng ta, tất cả những gì chúng ta đã xây dựng!"

    Hoàng Minh Quân quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mày nhíu chặt lại thành một đường thẳng. "Bình tĩnh lại đi, Dương. Nổi giận không giải quyết được vấn đề. Chúng ta cần một kế hoạch. Bọn chúng đã trốn thoát, nhưng chúng không thể đi xa được. Khu vực này đã bị phong tỏa hoàn toàn. Mọi ngóc ngách, mọi lối thoát đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Nhiệm vụ bây giờ là tìm ra bọn chúng và lấy lại bằng chứng trước khi quá muộn. Trước khi thế giới bên ngoài kịp nhận ra những gì đang thực sự diễn ra tại đây."

    Khôi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lạnh lẽo, không chút hối lỗi, thậm chí còn ánh lên một tia kiêu ngạo khó hiểu. "Con sẽ tìm ra chúng." Giọng hắn trầm thấp, vang lên đều đều nhưng mang theo một sự quyết tâm đáng sợ, như lời thề độc. "Con sẽ tìm ra nó và lấy lại những gì thuộc về chúng ta. Con là người tạo ra hệ thống này. Con biết cách nó hoạt động. Và con biết con nhỏ đó đang ở đâu. Cô ta có thể chạy, nhưng cô ta không thể trốn thoát khỏi người đã 'sinh ra' cô ta. Con là người đã tạo ra nó. Con là người duy nhất có thể kết thúc nó."
     
  3. Mei668

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 12: Mạng Lưới Dưới Lòng Đất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong hang động ẩm ướt, hơi thở của Linh và Mai dần trở nên đều đặn hơn. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng sự xuất hiện của người đàn ông bí ẩn đã mang đến một tia hy vọng mỏng manh. Ông ta, tự xưng là Ông Sáu, một cựu Alpha đã phản kháng lại hệ thống, là cầu nối duy nhất của họ với thế giới bên ngoài.

    Ông Sáu đưa cho Linh và Mai mỗi người một chai nước và một thanh năng lượng khô. "Chúng ta sẽ an toàn ở đây trong vài giờ. Sau đó, chúng ta phải di chuyển." Ông ta nói, giọng trầm ổn, ánh mắt lộ vẻ lo lắng khi nhìn chiếc máy tính bảng trong tay Linh. "Họ sẽ không từ bỏ đâu. AI của Khôi đủ tinh vi để truy tìm các cô. Hắn là người tạo ra nó."

    Linh gật đầu, sự mệt mỏi thể hiện rõ trên gương mặt. "Tôi biết. Tôi đã cố gắng che giấu tín hiệu đồng hồ, nhưng chúng tôi không thể làm thế mãi. Khu vực này chắc chắn đã bị phong tỏa."

    "Đúng vậy," Ông Sáu xác nhận. "Hệ thống của trường không chỉ nằm trong khuôn viên. Nó trải rộng khắp thành phố, thậm chí cả quốc gia. Mỗi thiết bị điện tử, mỗi điểm truy cập mạng đều có thể là một tai mắt của chúng." Ông ta đưa ngón tay lướt trên bản đồ kỹ thuật số cũ của Linh. "Để đưa bằng chứng ra ngoài, chúng ta không thể đi theo những con đường thông thường."

    Linh lắng nghe chăm chú. Ông Sáu đã dành nhiều năm lẩn trốn và xây dựng một mạng lưới ngầm. Ông ta đã từng là một Alpha trong hệ thống, từng giữ một vị trí quan trọng, nên hiểu rõ cách thức hoạt động và những điểm mù của nó.

    "Chúng ta cần một kênh truyền thông an toàn," Ông Sáu tiếp tục. "Một nơi không nằm dưới sự kiểm soát của Chính phủ và những kẻ đứng sau Trường Alpha. Tôi có một liên hệ cũ, một phóng viên điều tra đã nghỉ hưu, anh ta từng bị 'chọn' vì cố gắng vạch trần một số hoạt động mờ ám của giới thượng lưu. Anh ta ẩn mình ở một thành phố cách đây vài trăm cây số, sống dưới một danh tính khác. Anh ta có thể giúp chúng ta tiếp cận giới truyền thông quốc tế, những tổ chức phi chính phủ không bị ảnh hưởng bởi áp lực từ bên này."

    "Làm sao chúng ta đến được đó?" Mai hỏi, giọng cô bé vẫn còn run rẩy. "Bên ngoài có quân đội."

    "Chúng ta sẽ đi bằng đường hầm," Ông Sáu đáp. "Dưới lòng đất này có một mạng lưới đường hầm và cống ngầm cũ kỹ, được xây dựng từ rất lâu trước khi Trường Alpha được thành lập. Chúng không được kết nối với hệ thống giám sát của trường. Đó là con đường duy nhất."

    Linh nhìn Mai, rồi nhìn Ông Sáu. Đây là một canh bạc lớn, nhưng là cơ hội duy nhất của họ. "Được rồi," Linh nói. "Chúng ta sẽ làm theo lời ông."

    Trong lúc chờ đợi bình minh tắt hẳn và màn đêm buông xuống, Ông Sáu hướng dẫn Linh cách mã hóa dữ liệu trong máy tính bảng. "Không ai có thể giải mã nó ngoài người mà chúng ta tin tưởng. Dù có bị bắt lại, chúng cũng không thể lấy được gì từ cô nếu không có mã giải." Ông ta cũng chỉ cho Linh những điểm yếu trong hệ thống giám sát của Khôi, những nơi mà tín hiệu của đồng hồ Uy Lực có thể bị ngắt quãng hoặc giả mạo trong thời gian ngắn, giúp họ tạo ra "khoảng trống chết" trên bản đồ theo dõi.

    "Khôi có thể là người tạo ra hệ thống, nhưng hắn không phải là vị thần," Ông Sáu nói. "Mọi hệ thống đều có lỗ hổng, và mọi con người đều có điểm yếu. Khôi là một kẻ kiêu ngạo, hắn luôn muốn chứng tỏ bản thân. Đó là điểm yếu của hắn."

    Khi màn đêm buông xuống, ba người bắt đầu cuộc hành trình. Hang động dẫn họ đến một hệ thống cống ngầm rộng lớn, bốc mùi hôi thối và ẩm ướt. Linh và Mai phải cố gắng nén lại cảm giác buồn nôn. Họ đi bộ hàng giờ liền trong bóng tối, chỉ có ánh đèn pin của Ông Sáu dẫn đường. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng côn trùng và đôi khi là tiếng chuột chạy ngang qua khiến Mai không ngừng giật mình.

    Linh tự hỏi, liệu Khôi có thực sự biết cô đang ở đâu không? Lời nói của hắn trong phòng hiệu trưởng vẫn văng vẳng bên tai cô: "Tôi là người tạo ra nó. Tôi biết con nhỏ đó đang ở đâu." Cô nghe được cuộc nói chuyện đó là vì trước đó cô đã lén đặt máy ghi âm trong phòng hiệu trưởng và nó kết nối trực tiếp với máy tính bảng trong tay cô để thuận lợi cho việc thu thập thêm bằng chứng. Hắn là một thiên tài về công nghệ, nhưng hắn cũng là một kẻ ngạo mạn. Có thể hắn dựa vào những thuật toán phức tạp của mình, nhưng Linh đã học cách "lách luật" trong chính hệ thống của hắn.

    Tuy nhiên, Linh không thể chủ quan. Cô biết rằng nếu Khôi thực sự có thể định vị họ, đó sẽ là một cuộc truy đuổi không ngừng nghỉ. Mỗi bước chân của họ đều là một bước chân vào hiểm nguy.

    Khi rạng sáng, họ cuối cùng cũng thoát ra khỏi đường hầm. Họ đang ở rìa một thị trấn nhỏ, cũ kỹ, cách xa Trường Alpha hàng chục cây số. Thị trấn này không có vẻ gì là bị kiểm soát chặt chẽ bởi hệ thống Uy Lực Xã Hội. Người dân ở đây sống một cuộc sống giản dị, dường như tách biệt khỏi sự phức tạp của thế giới bên ngoài.

    "Chúng ta đã an toàn tạm thời," Ông Sáu nói, nhìn ra những ngôi nhà cũ kỹ. "Nhưng con đường đến với tự do vẫn còn rất dài. Và trước mắt chúng ta, một thử thách lớn hơn đang chờ đợi."

    Linh nhìn về phía xa, nơi ánh mặt trời đang ló dạng. Bằng chứng trong tay cô, những bí mật kinh hoàng của Trường Alpha, sẽ sớm được phơi bày. Nhưng để làm được điều đó, họ sẽ phải đối mặt với những kẻ mạnh nhất trong xã hội này, những kẻ sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để bảo vệ quyền lực và sự thật giả dối của chúng.
     
  4. Mei668

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 13: CUỘC GẶP GỠ BÍ MẬT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thị trấn nhỏ Huyễn Ảnh hiện ra dưới ánh bình minh, mờ ảo và yên bình đến lạ thường, như thể nó tồn tại ở một chiều không gian khác, không bị ảnh hưởng bởi những căng thẳng bên ngoài bức tường của Trường Alpha. Những ngôi nhà gạch cũ kỹ nằm san sát nhau, khói bếp lững lờ bay lên từ những mái ngói rêu phong. Tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, và mùi hương của bánh mì nướng từ một tiệm tạp hóa nhỏ phảng phất trong không khí.

    Ông Sáu dẫn Linh và Mai đến một con hẻm nhỏ, khuất sâu trong lòng thị trấn. Ông ta gõ cửa ba tiếng theo một nhịp điệu đặc biệt. Cánh cửa gỗ ọp ẹp hé mở, và một người đàn ông gầy gò, tóc bạc trắng, đeo kính dày ló mặt ra. Đó là Ông Thạch, phóng viên điều tra đã nghỉ hưu mà Ông Sáu nhắc đến.

    "Sáu!" Ông Thạch thốt lên, ánh mắt đầy kinh ngạc, rồi nhìn sang Linh và Mai. "Sao ông lại xuất hiện ở đây giờ này, đây là ai."

    "Đến lúc rồi những gì chúng ta đã chờ đợi bấy lâu nay, Thạch," Ông Sáu đáp, giọng khẩn trương. "Bằng chứng. Bằng chứng thép."

    Ông Thạch mở rộng cửa, ra hiệu cho ba người vào trong. Căn nhà nhỏ, bừa bộn với sách báo và tài liệu cũ, nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn kỳ lạ. Linh cảm thấy hơi thở của mình trở nên nhẹ nhõm hơn đôi chút. Họ đã ở trong một "vùng đất chết" đối với hệ thống của Khôi.

    "Nhanh lên," Ông Thạch nói, dẫn họ vào một căn phòng nhỏ, thiếu ánh sáng. "Kể cho tôi nghe mọi thứ."

    Linh không chần chừ. Cô mở máy tính bảng, mặc dù pin đã nhấp nháy liên tục. Cô trình chiếu những bức ảnh chụp cuốn nhật ký, từng trang, từng dòng chữ về "Dự án Omega", về những "thí nghiệm tâm lý", và đặc biệt là số phận của anh trai mình. Mai ngồi cạnh Linh, đôi mắt đỏ hoe khi chứng kiến lại những tội ác.

    Ông Thạch lắng nghe chăm chú, gương mặt ông ta ngày càng trở nên nghiêm trọng. Đôi tay gầy gò của ông ta run rẩy khi ông chạm vào màn hình, đọc đi đọc lại những dòng chữ lạnh lùng về việc "xử lý" các học sinh. "Không thể tin được.. những con quỷ đội lốt người.." Ông Thạch lẩm bẩm.

    Sau khi Linh trình bày xong, Ông Thạch ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt nhìn xa xăm. "Đây không phải là một vụ án bình thường. Đây là một vụ bê bối có thể làm rung chuyển cả hệ thống chính trị. Trường Alpha không chỉ là một trường học, nó là một công cụ để tạo ra những kẻ thống trị tương lai, và loại bỏ những 'mắc xích lỗi thời'. Những kẻ đứng sau nó.. chúng quá mạnh."

    "Chính vì thế chúng ta cần công bố nó ra quốc tế," Linh nói, giọng cô kiên quyết. "Không phải chỉ trong nước. Áp lực từ bên ngoài là hy vọng duy nhất của chúng ta."

    "Đúng vậy," Ông Thạch gật đầu. "Tôi có những liên lạc cũ ở các tổ chức báo chí quốc tế, những người vẫn còn giữ được lương tâm nghề nghiệp. Nhưng để gửi được những dữ liệu này ra khỏi đất nước, chúng ta cần một thiết bị liên lạc an toàn, không thể bị truy dấu. Và chúng ta cần phải hành động nhanh chóng. Hệ thống của Khôi, hắn sẽ không bao giờ buông tha các cô."

    Ông Thạch suy nghĩ một lát, rồi nhìn vào chiếc máy tính bảng của Linh. "Pin của nó không đủ để truyền tải dữ liệu lớn. Chúng ta cần một nguồn điện, và một đường truyền mạnh hơn. Cách duy nhất là đến Đài Phát Sóng Cũ ở ngoại ô thành phố. Đó là một trạm phát sóng bỏ hoang từ thời chiến tranh, nhưng vẫn còn hoạt động. Tôi có thể kích hoạt nó. Nó đủ mạnh để phát tín hiệu vượt ra ngoài biên giới."

    Nghe đến đó, Linh cảm thấy một tia hy vọng bùng cháy. "Vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ?"

    Ông Thạch lắc đầu. "Không. Không an toàn. Bây giờ chắc chắn mọi con đường đều đang bị canh gác. Quân đội đang truy lùng các cô gắt gao. Chúng ta cần phải chờ. Chúng ta sẽ di chuyển vào đêm mai, khi mọi thứ chìm vào im lặng nhất. Trong thời gian này, các cô hãy nghỉ ngơi và chuẩn bị tinh thần. Và tôi sẽ cố gắng liên lạc trước với một số người để họ chuẩn bị đón nhận thông tin."

    Trong khi đó, ở Trường Alpha, Khôi không ngừng truy lùng Linh. Hắn làm việc không ngừng nghỉ trong phòng điều khiển trung tâm, gương mặt lạnh lùng và đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Hắn đã phát triển những thuật toán mới, sử dụng mọi dữ liệu có thể thu thập được từ hệ thống giám sát để phác thảo đường đi của Linh.

    "Hệ thống đã mất tín hiệu từ đồng hồ của chúng," một nhân viên kỹ thuật báo cáo, giọng run rẩy.

    Khôi gằn giọng. "Đồng hồ chỉ là một phần. Phân tích dữ liệu nhiệt. Dữ liệu sóng âm. Dữ liệu từ các camera an ninh ngoại vi. Mọi thứ! Chúng không thể tự dưng biến mất được! Con ranh đó không thể thoát khỏi tao!"

    Sự kiêu ngạo của Khôi đã biến thành một nỗi ám ảnh. Linh, một Omega F-0 mà hắn từng coi thường, đã trở thành một biến số không thể kiểm soát, một vết nhơ trong công trình hoàn hảo của hắn. Hắn không thể chấp nhận được điều đó. Khôi biết Linh thông minh, nhưng hắn tin rằng cô không thể nào thoát khỏi mạng lưới mà hắn đã giăng ra khắp nơi.

    Trong thị trấn Huyễn Ảnh, Linh và Mai cố gắng nghỉ ngơi. Linh không thể chợp mắt. Cô nhìn Mai đang ngủ thiếp đi vì kiệt sức. Cô nhớ đến anh trai, đến những gương mặt Omega đã bị "xử lý". Gánh nặng của sự thật đè nặng lên vai cô, nhưng đồng thời, nó cũng tiếp thêm cho cô sức mạnh.

    "Chúng ta sẽ không thất bại đâu, anh trai," Linh thì thầm trong bóng tối, ôm chặt chiếc máy tính bảng. "Em sẽ mang sự thật ra ánh sáng."
     
  5. Mei668

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 14: CON ĐƯỜNG ĐẾN ĐÀI PHÁT SÓNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng tối của đêm thứ hai sau cuộc nổi loạn bao trùm thị trấn Huyễn Ảnh. Không khí tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió lùa qua những con hẻm nhỏ và tiếng côn trùng rả rích. Linh, Mai, và Ông Sáu đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hành trình đến Đài Phát Sóng Cũ. Linh kiểm tra lại chiếc máy tính bảng lần cuối, đảm bảo dữ liệu đã được mã hóa an toàn và pin đã được sạc đầy nhờ bộ sạc dự phòng cũ kỹ của Ông Sáu.

    "Chúng ta sẽ đi bằng đường bộ," Ông Sáu thì thầm, kiểm tra chiếc la bàn cầm tay. "Con đường này ít người qua lại và không có camera giám sát. Nhưng sẽ có những trạm kiểm soát di động của lính canh. Chúng ta phải thật cẩn thận."

    Mai vẫn còn vẻ sợ hãi, nhưng đôi mắt cô bé đã ánh lên một tia kiên cường. "Cháu sẽ cố gắng, chú Sáu."

    Ba người bắt đầu di chuyển, men theo những con đường mòn nhỏ xuyên qua cánh đồng và những khu rừng thưa. Ông Sáu đi trước, ánh mắt cảnh giác quét qua mọi ngóc ngách. Linh và Mai theo sát phía sau, bước chân nhẹ nhàng nhất có thể.

    Đêm tối càng làm cho con đường trở nên khó khăn hơn. Họ phải tránh những con đường chính, nơi đèn pha của xe quân sự có thể bất ngờ xuất hiện. Thỉnh thoảng, họ phải nấp mình trong bụi rậm khi nghe thấy tiếng động cơ từ xa. Khôi không nói suông. Hắn đã thực sự siết chặt vòng vây.

    "Khụ khụ.." Mai bắt đầu ho khụ khụ, cơ thể cô bé run rẩy. Cô không quen với việc di chuyển trong môi trường khắc nghiệt như vậy, và việc phải sống trong sự sợ hãi liên tục đã làm cạn kiệt sức lực của Mai.

    Linh nhìn Mai với ánh mắt lo lắng. Cô biết cô đang rất yếu. "Cố gắng lên, Mai. Sắp tới rồi."

    Bỗng nhiên, Ông Sáu giơ tay ra hiệu dừng lại. Từ phía xa, một ánh đèn pin lóe lên, kèm theo tiếng bước chân và tiếng nói chuyện thì thầm. Một nhóm lính canh đang tuần tra.

    "Núp xuống!" Ông Sáu ra lệnh. Cả ba người nhanh chóng ẩn mình trong một bụi cây rậm rạp. Linh cảm nhận được nhịp tim mình đập dồn dập trong lồng ngực. Cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân và tiếng bộ đàm rè rè của những tên lính canh đang tiến lại gần.

    Một tên lính canh nói: "Cái thằng khốn nạn đó cứ thúc giục. Nó nói cô ta đang ở gần đây, nhưng chả thấy tín hiệu gì cả."

    Một tên khác đáp: "Nó là thằng cha kiêu ngạo. Làm sao mà chịu được khi có chuyện một con Omega F-0 lại có thể qua mặt được AI của hắn."

    Linh cảm thấy một sự tức giận dâng lên trong lòng khi nghe những lời khinh miệt đó. Nhưng cô phải kìm nén. Đây không phải là lúc.

    Những tên lính canh đi ngang qua vị trí của họ, chỉ cách vài mét. Linh nín thở, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Sau khi tiếng bước chân dần xa, Ông Sáu ra hiệu cho họ tiếp tục di chuyển.

    "Hắn đang truy lùng chúng ta rất gắt gao," Ông Sáu thì thầm. "Chúng ta phải nhanh lên"

    Linh gật đầu. Cô biết Khôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Hắn là một kẻ kiêu ngạo và đầy thù hận. Hắn sẽ không để cô phá hủy "công trình" của hắn.

    Họ tiếp tục cuộc hành trình. Gần về cuối chặng đường, Mai bắt đầu sốt. Trán cô bé nóng bừng, cơ thể run rẩy. Linh phải dìu Mai đi từng bước một.

    "Chú Sáu, cháu không nghĩ cháu có thể đi tiếp được," Mai yếu ớt nói, giọng đứt quãng.

    Ông Sáu nhìn Linh, ánh mắt đầy lo lắng. "Đài phát sóng ở ngay phía trước rồi. Chúng ta phải đến đó. Không thể bỏ cuộc ngay bây giờ."

    Khi ánh đèn mờ ảo của Đài Phát Sóng Cũ hiện ra trong bóng tối, Linh cảm thấy một luồng sức mạnh mới. Đó là một tòa nhà đổ nát, cũ kỹ, với một cột ăng-ten cao vút vươn lên bầu trời đêm. Dù trông hoang tàn, nhưng nó là hy vọng cuối cùng của họ.

    Họ đến được cửa vào đài phát sóng. Ông Sáu nhanh chóng mở khóa, dẫn Linh và Mai vào bên trong. Căn phòng chính đầy bụi bặm, với những thiết bị cũ kỹ phủ đầy mạng nhện. Nhưng Ông Sáu nhanh chóng tìm thấy bảng điều khiển chính.

    "Tôi cần một vài phút để kích hoạt hệ thống," Ông Sáu nói, bắt đầu thao tác. "Hai cô hãy canh chừng. Cứ có động tĩnh lạ là phải báo ngay cho tôi."

    Linh đỡ Mai nằm xuống một góc phòng, đắp tạm chiếc áo khoác của mình cho cô bé. Cô bé đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức. Linh đứng dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ nát. Cô cảm nhận được một sự căng thẳng tột độ trong không khí.

    Đột nhiên, chiếc máy tính bảng trong tay Linh rung lên bần bật. Màn hình nhấp nháy dòng chữ cảnh báo màu đỏ: "PHÁT HIỆN TÍN HIỆU ĐỊNH VỊ. KHÓA MỤC TIÊU."

    Trái tim Linh thót lại. Khôi đã tìm ra họ! Hắn đã dùng một cách nào đó để phá vỡ lớp bảo vệ tạm thời của họ, hoặc đã phát hiện ra vị trí của họ bằng một phương pháp khác.

    "Chú Sáu!" Linh hét lên. "Hắn đã tìm ra chúng ta! Hắn đang đến!"

    Ông Sáu quay lại, gương mặt ông ta trắng bệch. "Nhanh vậy sao?" Ông ta vội vàng thao tác trên bảng điều khiển. "Chưa được! Tôi cần thêm vài phút nữa!"

    Tiếng động cơ từ xa bắt đầu vọng lại, dần dần lớn hơn. Ánh đèn pha chói mắt bắt đầu quét qua khu rừng. Chúng đang đến rất gần.

    Linh nhìn ra ngoài, một quyết định táo bạo lóe lên trong đầu cô. Cô không thể để Khôi và đám lính canh phá hỏng cơ hội cuối cùng này. Cô cần phải câu giờ.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...