Ngôn Tình [Dịch] Tâm Loạn Vì Hồ, Lòng Thuần Vì Chàng - Trì Ý

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Khủng Long nhỏ, 12 Tháng sáu 2025 lúc 10:55 PM.

  1. Khủng Long nhỏ

    Bài viết:
    22
    Tên Truyện: Tâm Loạn Vì Hồ, Lòng Thuần Vì Chàng

    Tác giả: Trì Ý

    Thể loại: Cổ trang - Tình Cảm - Ngôn tình - Tiên hiệp

    Editor: Khủng long nhỏ - Duyên Tròn Mộng Lành

    Tình trạng: Đang edit

    [​IMG]

    Văn án:

    Ta đá vào nam nhân xấu xa đang nhịn cười bên cạnh giường sau khi thấy mình sinh ra một đàn hồ ly.

    "Tại sao lại là hồ ly?"

    Ta chỉ vào đám nhóc còn chưa mọc hết lông, hỏi nam nhân vẫn đang gãi mũi cười cười.

    Chàng chẳng giận, ngược lại còn dang tay kéo ta ôm vào lòng, giọng điệu cưng chiều: "Bởi vì nàng là một tiểu hồ ly mà."

    Ta thuận tay vơ lấy lá bùa đặt trên bàn, quăng thẳng vào mặt chàng.

    "Đương nhiên ta biết điều đó, nhưng không phải chàng là đạo sĩ sao, tại sao chúng ta lại sinh ra.. Một đàn hồ ly thuần chủng chứ!"
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Khủng Long nhỏ

    Bài viết:
    22
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    1

    Ta là một con hồ ly có thể tay không đánh gục một con gấu đen, có lẽ nhược điểm duy nhất là ta không biết cách quyến rũ con người.

    Nương ta hận không thể đập ta một trận, thế là hạ quyết tâm biến ta trở thành một con hồ ly chân chính, còn ra lệnh nếu ta không quyến rũ được ai thì đừng hòng bước chân về nhà.

    Thật là muốn lấy mạng ta mà.

    Sau khi đánh bay con gấu đen bằng một cú đấm, tên đó vừa ôm đầu vừa rên rỉ, hứa sẽ cùng ta diễn một vở kịch nhỏ.

    "Này đại tỷ, ta nghĩ vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân đã hết thời rồi.."

    Ta giơ nắm đấm lên dọa, hắn ta thấy thế thì lập tức nghe lời đuổi theo ta với bộ dạng hung dữ.

    Ta bị hắn ta đuổi theo cả tiếng đồng hồ trong rừng sâu, cuối cùng lại ngã vào vòng tay của Cố Văn Tinh.

    2

    Cố Văn Tinh có một đôi mắt như chứa đầy những vì sao.

    Động tác ném lá bùa của chàng rất nhanh gọn, chàng choàng một tay qua eo ta, tay còn lại đánh con gấu đen khiến nó kêu oai oái.

    Ta vội lục lọi trong đầu, cố nhớ xem trong mấy vở hí khúc, mấy vai nữ yếu ớt thường diễn ra sao. Đợi đến khi chàng vừa cứu ta xong, ta lập tức nắm lấy tay áo chàng, nhỏ giọng nghẹn ngào:

    "Tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thân thể này thôi."

    "Được thôi."

    Chàng nhanh chóng đáp lại.

    Đến mức ta phải ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chàng, chỉ thấy một đôi mắt đầy dịu dàng mà lại đào hoa, trong đáy mắt còn ẩn chứa một chút ý cười.

    Đạo sĩ ngày nay đều không đoan chính như vậy ư?

    3

    Ta dọn vào ở trong nhà Cố Văn Tinh.

    Bởi vì sắc trời dần tối, mà ngoài cửa sổ lại có một cơn mưa nhỏ tí tách, ta đóng vai một nữ tử không nhà để về, tính ra cũng hợp tình hợp lý.

    Ban đầu ta định làm một bàn cơm ấm bụng để lấy lòng chàng, nhưng tài nấu nướng của ta thì lại thực sự vô cùng thê thảm.

    May thay, tài nấu nướng của chàng lại rất tốt.

    Chàng nói chàng cũng không có nhà để về, chàng nói chàng bị đuổi ra khỏi sư môn rồi, lúc nói như vậy ánh nến phản chiếu góc nghiêng của chàng, lộ ra chút gì đó phảng phất u sầu.

    Ngay khoảnh khắc đó, ta bỗng thấy tất cả lỗi đều là do sư môn của chàng.

    Huống chi.. Ta còn sắp bắt tay vào hút tinh khí của chàng, chàng lại càng thêm đáng thương rồi.

    4

    Đêm xuống, chính là lúc ta hành động.

    Ta đại khái biết được chàng ngủ ở gian phòng nào, nên âm thầm bò dậy, rón rén bước đi, nhưng bởi vì tấm ván được làm bằng chất gỗ cũ kỹ nên khó tránh khỏi việc phát ra tiếng cót két khi di chuyển.

    Ta đi đến dưới mái hiên, mặt trăng đêm nay vô cùng sáng ngời, đến nỗi ta có thể nhìn thấy rõ, chàng sớm đã đứng trước mặt ta từ bao giờ, khóe môi hơi cong cong, là đang cười.

    Một tấm bùa trong nháy mắt lập tức đập vào gáy ta.

    * * *

    Chỉ là, qua một lúc lâu sau, chỉ có gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc của ta, cũng không còn động tĩnh gì khác.

    Lần đầu ta nhìn thấy vẻ "nghi hoặc" trong mắt chàng.

    Mà mồ hôi lạnh của ta đã rơi xuống rồi.

    Thật may quá, mặc dù mị thuật của ta không được tốt, nhưng ở phương diện tu luyện thì chưa từng lười biếng, lúc nãy tốc độ ta thu lại yêu khí chỉ nhanh hơn chàng một chút.

    "A.. Ta hiểu lầm cô nương rồi."

    Chàng nhẹ nhàng tháo bỏ lá bùa trước trán ta ra, ánh trăng trong vắt đầy dịu dàng rơi vào trong mắt chàng.

    "Không trách công tử, đề phòng người khác là chuyện nên làm.."

    Lời còn chưa nói hết, chàng lại đột nhiên xoay người dán lá bùa lên người ta.

    * * *

    Vẫn không có động tĩnh.

    Ta dường như nghe thấy, chàng rất hứng thú mà cười một tiếng.

    "Xem ra là thật sự.. Hiểu lầm cô nương rồi."

    "..."

    Ta cười gượng một cái, trong lòng thầm mắng sao mục tiêu đầu tiên đã khó giải quyết đến vậy, hành lễ với chàng một cái, muốn mượn cớ để lui đi.

    "À, quên hỏi cô nương rồi, cô nương nửa đêm đến dưới mái hiên này để làm gì thế?"

    Chưa hỏi ư? Chứ chẳng phải chàng đang đứng sẵn ở đây chờ ta đấy sao?

    "Ta.."

    Ta xoay người nhìn chàng, lúc này, cái bụng cũng rất biết làm việc mà phối hợp kêu lên một tiếng.

    "Ta đói bụng."

    5

    Ánh trăng sáng tỏ, ta và chàng cùng ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, lặng lẽ ngồi nhìn nồi canh đang sôi ùng ục trước mặt.

    Miếng đậu hũ trắng nõn đã nổi lên, mặc dù vẫn là nồi canh cá bữa tối khi nãy, nhưng mùi canh thơm phức lại khiến ta suýt chút nữa hiện yêu hình.

    Bàn tay có xương khớp rõ ràng gắp một miếng đậu hũ, chấm một ít gia vị, sau đó đưa tới trước mặt ta.

    Đậu hũ vừa đưa vào miệng là tan ngay, vị rượu nấu ăn càng làm nổi bật vị tươi ngọt của nồi canh cá, người trước mặt chỉ chống cằm chăm chú nhìn ta ăn, khóe miệng hơi cong.

    Khi ta ăn được một nửa, chàng mới chậm rãi mở miệng.

    "Chỉ sợ cô nương chê cười, ta trảm yêu trừ ma suốt nửa đời người, khó tránh khỏi việc dễ bị yêu quái ghi hận, canh có rắc một ít bột phòng yêu quái, cô nương chẳng phải yêu, chắc không sao đâu nhỉ?"

    Bột phòng yêu quái, vô hại với người nhưng với yêu thì là độc chí mạng.

    Miếng đậu hũ ta vừa ăn suýt nữa nghẹn nơi cổ họng.

    "Cô nương sao thế?"

    Chàng nhướng mày.

    "Không.. không có gì, chẳng qua là.. bị nghẹn chút thôi."

    "À, ta còn tưởng.."

    Chàng khẽ nghiêng đầu, ánh trăng như lọt vào mắt chàng, chàng nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng.

    "Cô nương đang giấu ta chuyện gì đó chứ.."

    6

    Cố Văn Tinh ban ngày sẽ ra ngoài làm việc, giúp người khác trừ yêu, chàng nói đây là công việc duy nhất của chàng rồi.

    Ta thì ở trong phòng, nghĩ xem làm thế nào để tóm được chàng.

    Hôm đó, Tiểu Thanh gõ vào cửa sổ của ta.

    Tiểu Thanh là bán thần xà, trông coi việc mưa gió, mấy hôm nay mưa rơi liên tiếp chính là do nàng ta đang âm thầm giúp đỡ ta.

    "Ôi trời, sao sắc mặt của ngươi lại trắng bệch như vậy?"

    * * *

    Mây ngày liên tiếp bị cho ăn bột phòng yêu quái, tu vi có cao đến đâu cũng không chịu đựng nỗi.

    Ta xua xua tay, tỏ ý đừng nhắc đến nữa.

    "Ngươi chỉ quyến rũ một tên đạo sĩ thồi mà sao lại chậm chạp đến như vậy? Ngươi là một con mị hồ thuần chủng đó."

    "Chàng không giống với người thường."

    "Có gì không giống? Nam nhân nhân gian ai mà chẳng là loại suy nghĩ bằng nửa thân dưới chứ, ngươi bất chấp chui vào trong chăn hắn là được rồi."

    "..."

    Ta chỉ cảm thấy ở với chàng mấy ngày hôm nay, đừng nói là quyến rũ chàng, e là ta mới là người sắp bị chàng quyến rũ mất rồi.

    Hấp dẫn đến cả dạ dày của ta luôn rồi.

    "Ngươi xem, chàng trở về rồi."

    Ta kéo nàng ta cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Cố Văn Tinh cầm cái ô đang bước lên bậc thềm.

    Chàng bước đi thong thả nhàn rỗi, cơn mưa nhỏ khiến bóng dàng chàng mơ hồ, dường như tâm tình của chàng lúc nào cũng tốt như vậy.

    "Đừng để chàng phát hiện ra ngươi, ngươi mau đi đi."

    Ta chọc chọc người bên cạnh, nhưng nàng ta không đáp, lúc ta quay đầu lại nhìn nàng ta, trong mắt nàng ta, lại tràn đầy kinh hoàng.
     
  4. Khủng Long nhỏ

    Bài viết:
    22
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    7

    "Kể ra cũng lạ, cô nương này, những ngày cô ở đây, trời cứ mưa mãi không tạnh."

    Cố Văn Tinh khoanh tay đứng sau lưng ta, giọng nói vẫn chậm rãi như trước đây.

    "Là ông trời không muốn để cô đi, hay là.. Chính cô không muốn đi?"

    "Có lẽ là ta không muốn đi, sau đó ông trời nghe thấy tiếng lòng của ta chăng."

    Ta quay người nở nụ cười giả tạo với chàng, đồng thời nhét Tiểu Thanh đã biến thành rắn vào trong tay áo.

    Sao người này đi đứng lại không có tiếng động gì vậy.

    Chàng lặng yên ngắm nhìn ta.

    Thật ra chàng có một đôi mắt đào hoa rất đa tình, nhưng khi nhìn người khác lại vừa sắc lạnh vừa lãnh đạm.

    Một hồi lâu sau, cuối cùng chàng cũng cười.

    "Cô nương không đi cũng phải đi, đi dọc theo con đường núi này là có thể tới được trấn, cô nương xinh đẹp như vậy, chắc hẳn sẽ có người giúp đỡ cô nương."

    Chàng đưa chiếc ô giấy dầu vào tay cho ta, cán ô nhẵn nhụi lạnh trơn.

    Ta nhíu mày lại.

    "Huynh đừng gọi ta là cô nương này cô nương kia mãi được không, ta có tên, ta tên là Yểu Chước."

    "Tại sao bỗng dưng huynh lại muốn đuổi ta đi?"

    Ta nghĩ ta phải đóng vai một cô gái ấm ức, thế là mắt lập tức đỏ lên.

    "Ta có lòng muốn ở cùng cô nương, chỉ là.." Chàng cụp mắt xuống, nói lời nửa thật nửa giả: "Nếu cô nương còn tiếp tục ở đây, ta sẽ không bảo vệ được cô nương."

    "..."

    Ai cần huynh bảo vệ, ta rất mạnh.

    "Ta không đi."

    Lúc ta nói như vậy, rõ ràng cảm thấy Tiểu Thanh đang quấn trên cổ tay ta chợt co người lại.

    8

    Cố Văn Tinh không phí lời khuyên ta, chàng sẽ không bao giờ làm chuyện tốn sức ấy.

    Chàng chỉ bước lên trước, rồi quay lại nhìn ta như thể đang cho ta một lời khuyên chân thành.

    "Tùy cô nương vậy, tuy nhiên phải nói trước.."

    "Ta không tốt như cô nương nghĩ đâu."

    "..."

    Chàng vẫn gọi ta là "cô nương".

    "Tại sao ngươi lại không đi chứ!"

    Cuối cũng có thể thở phào, Tiểu Thanh khàn giọng thở hổn hển với ta.

    "Tại sao ta phải đi? Lại nói, sao ngươi lại run rẩy như thế?"

    Ta xoay xoay cây dù giấy Cố Văn Tinh đưa cho, gia công rất tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

    "Hắn là Cố Văn Tinh! Ngươi không biết hắn sao?"

    ".. Bởi vì tay cầm của chiếc dù này làm bằng xương rắn nên ngươi sợ lắm à?"

    Cuối cùng ta cũng hiểu được vì sao cán ô lại cầm mượt đến vậy, còn vẫy vẫy nó trước mặt Tiểu Thanh.

    "Không liên quan đến cái đó! Hắn là" khối u độc ", người trong giang hồ đều đồn hắn là sao chổi đấy."

    Ta cau mày.

    "Chỉ cần là nơi hắn từng đến, chỉ cần là người có quan hệ với hắn, kết quả đều sẽ vô cùng thê thảm."

    Lúc nói đến đây, giọng nàng ta lại bắt đầu run run.

    "Ngươi có biết gần đây hắn đã làm gì chuyện gì hay không? Hắn đã học trộm bí kíp của phái Thanh Nhai, sau đó lan truyền quyển bí kíp đó ra bên ngoài."

    "Phái Thanh Nhai là sư môn của hắn đó, cũng vì bí kíp bị tiết lộ mà giờ phái Thanh Nhai đang gặp nguy hiểm kìa."

    "Mà không phải ai cũng học được quyển bí kíp này đâu, bây giờ trên giang hồ, đạo sĩ tẩu hỏa nhập ma vì nó càng lúc càng nhiều.."

    Ta nghe rất hăng say, Tiểu Thanh cũng không ngừng lải nhải với ta cả một đoạn dài, tổng kết lại chính là Cố Văn Tinh là một người trông có vẻ đứng đắn nhưng lại thích đi khắp nơi tác oai tác quái.

    Hơn nữa còn nghe nói chàng là một kẻ thâm độc, có thù tất báo.

    Vậy nên người trên giang hồ đều tránh còn không kịp vì chàng đúng là một người không ai dám chọc.

    "À, ta hiểu rồi."

    Ta gật đầu.

    "Vậy ngươi còn không chạy mau đi?"

    "Chạy gì chứ, ta chỉ muốn tóm gọn chàng thôi."

    Ta liếm môi.

    "Chàng như vậy càng khiến ta thấy hứng thú hơn."

    9

    Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thất bại.

    Bây giờ, nếu ta đã muốn dốc lòng tu hành mị thuật, thì chẳng có lý do để từ bỏ Cố Văn Tinh cả.

    Ta chuẩn bị chút kích thích ví như hạ một chút mê hồn tán vào cơm tối.

    Sáng hôm ấy, khi ta đang ở trong phòng nghiên cứu mê hồn tán phải dùng lượng nhiều một chút mới tốt thì cửa phòng đã bị đá văng.

    Người đi đầu là một cô gái mặc trường bào tím, toát ra khí chất thanh cao. Nhìn thấy ta, rõ ràng nàng ta cũng khá sửng sốt.

    "Ngươi là ai?"

    Nàng ta hỏi.

    "Ta.. Phụ thân của ta mới chết vì dịch tả, giờ đang sống lang thang, là Cố đạo trưởng tốt bụng thu nhận ta.."

    Ta bịa chuyện, tay áo giơ lên che đi nửa gương mặt, cố hết sức khiến bản thân trở nên yếu đuối.

    Rất lâu sau đó, người đối diện vẫn không đáp lại.

    Ta đành trộm quan sát đám người đó, ngoại trừ cô gái áo tím đi đầu, còn lại đều mặc đồ trắng, tóc buộc cao, bên hông treo đồng tiền.

    Là đạo sĩ trừ yêu.

    "Cố Văn Tinh.. Làm sao mà tên tiểu tử Cố Văn Tinh lại dám chứ!"

    Rõ ràng cô gái đó đã tức điên lên, vẫy vẫy ống tay áo, bước đến kéo ta lại.

    "Muội muội, muội đừng mắc lừa hắn! Hắn chính là khối u ác tính của võ lâm bây giờ đấy!"

    "Nhưng.. Nhưng mà.. Chàng ấy đối xử với ta tốt lắm.."

    "Muội muội, muội đúng là khờ, hắn đang thèm khát cơ thể muội đó!"

    "..."

    Nếu như chàng thèm khát cơ thể ta thì tại sao đến tận giờ ta vẫn chưa được như ý vậy?

    Cô gái nọ thấy không khuyên được ta nên thẳng thắn ngồi xuống trước mặt ta.

    "Ta nói muội nghe, Cố Văn Tinh hắn.."

    Nếu như Cố Văn Tinh ta gặp là Cố Văn Tinh trong miệng nàng ta, thì ta nhất định sẽ tránh chàng xa thật xa.

    Nàng ta thực sự đã miêu tả Cố Văn Tinh như một ác ma cái thếchỉ thiếu mỗi ba đầu sáu tay nữa thôi.

    Ta thấy cô gái ấy đã nói đến khát khô cả cổ nên đi pha cho nàng ta một bình trà.

    Nàng ta cứ thế uống, chẳng nghi ngờ chút nào.

    10

    "Tóm lại, muội đã hiểu chưa? Bây giờ, ngươi có còn muốn ở bên hắn ta nữa không?"

    Nữ tử uống một hơi cạn chén trà xanh, nhìn ta với ánh mắt nóng bỏng.

    "Ta.."

    Ta đang muốn nói, ở cửa có giọng nói mang đầy vẻ trêu chọc vang lên.

    "Sư tỷ, tỷ vẫn thích nói xấu người khác sau lưng như vậy sao?"

    Cố Văn Tinh lười biếng dựa vào cửa, không biết đã nghe bao lâu.

    Nữ tử lập tức rút kiếm, nhắm thẳng vào Cố Văn Tinh.

    "Vậy đệ nói xem, tỷ vừa nói sai câu nào?"

    Cố Văn Tinh không để ý tới nàng ta mà nhìn về phía ta.

    "Nàng tin lời của sư tỷ không?"

    Ánh mắt hắn khi nhìn người luôn mang chút đùa cợt, như thể không hề để ý đến điều gì. Nhưng ta có thể cảm nhận được câu trả lời của ta vô cùng quan trọng với chàng ấy.

    Có thể giữ Cố Văn Tinh hay không là phụ thuộc ở lần hành động này.

    "..."

    Ta nhẹ nhàng gật gật đầu.

    Có vẻ như ta vừa nghe thấy chàng ấy cười một tiếng như có như không.

    Cho nên khi ta chạy về phía chàng ấy, vẻ mặt của chàng thoáng chốc hiện lên chút ngỡ ngàng.

    "Nhưng ta vẫn cho rằng chàng là người tốt."

    Ta khẽ kéo kéo ống tay áo của chàng.

    "Nàng là người đầu tiên nói ta là người tốt."

    Chàng ấy trả lời vô cùng nghiêm túc.

    Đại khái nữ tử mặc đồ tím thấy nói với ta lâu như vậy đúng là phí lời, nên hơi tức giận, vậy là nàng ta vung tay một cái, lập tức có mấy người liều mạng tấn công về phía chúng ta.

    Cố Văn Tinh giấu ta ở sau lưng.

    "Ngoan, trốn kỹ vào."
     
  5. Khủng Long nhỏ

    Bài viết:
    22
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    11

    Dĩ nhiên ta sẽ bảo vệ mình thật tốt.

    Núp ở phía sau tủ, ta lặng lẽ vẽ lời chú cho mình, cũng xem chừng thế cục hiện tại.

    Thật ra Cố Văn Tinh ra tay có hơi hờ hững, hơn nữa đối diện chàng lại có năm người, hoàn cảnh của chàng đang dần dần không tốt lắm.

    Có điều..

    Nữ tử mặc đồ tím chợt ngã xuống sau khi tụ khí.

    Chắc là mê hồn tán ta bỏ trong trà có hiệu quả.

    Cố Văn Tinh cũng sững sờ, chàng nghiêng đầu, mấy giây sau thì kịp phản ứng là ta làm.

    "Chàng đánh thắng được họ không?"

    Ta kéo tay áo của chàng.

    Chàng đột nhiên cười, ta mới phát hiện chàng có răng nanh, khá nhọn, nên lúc cười trông có hơi xấu xa.

    "Kẻ ngu mới đánh với họ."

    Những lời này là chàng nói ở bên tai ta.

    Bởi vì chàng đã ôm eo ta, rồi sau đó, khói mù tràn ngập.

    Kỹ năng chạy trốn của chàng đúng là tốt hơn đánh nhau nhiều.

    12

    Ta đã quá quen thuộc với chuyện vượt nóc băng tường, nhưng đây là lần đầu tiên ta được ôm bay qua tường.

    Cảnh vật dưới chân thay đổi, ta có thể cảm nhận được lồng ngực ấm áp của chàng, nói thật khá là mất mặt, đường đường là hồ ly tinh, vậy mà đây mới lần đầu tiên ta tiếp xúc thân mật với một người như vậy.

    Ta lặng lẽ làm phép thần chú, đủ để đá bay đám người đang đuổi theo.

    Màn đêm buông xuống.

    Chàng đáp xuống một bãi đất trống trong rừng, vận động chút cổ tay mới giật mình hoảng hốt.

    "Làm sao ta lại đưa cô nương đến đây?"

    * * *Vậy huynh nghĩ mình đang ôm ai.

    Lá bùa bốc cháy trong tay chàng thắp sáng bóng tối chỉ trong tích tắc.

    Hai hàng lông mày chàng nhíu vào nhau, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ xem phải làm gì với ta.

    "Nhắc mới nhớ, có vẻ mỗi lần chúng ta gặp nhau đều không phải là tình cờ."

    Chàng bắt đầu nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

    "Ta chưa bao giờ nghe cô nương nhắc đến người nhà."

    Ta sắp bị phát hiện rồi.

    "Hơn nữa, nữ nhân bình thường làm gì có đồ như mê hồn tán như vậy?"

    Chẳng lẽ ta lại thất bại trong lần cải trang đầu tiên hay sao?

    "A, ta biết rồi!"

    Chàng vỗ tay.

    "Cô nương ái mộ ta từ lâu rồi phải không?"

    "..."

    Nếu chàng thực sự nghĩ như vậy, thì cứ cho là như vậy đi.

    "Cô nương thích ta ở điểm nào?"

    Chàng hỏi càng lúc càng dồn dập.

    13

    "Công tử có nhớ không, đó là một đêm tuyết rơi lạnh giá, huynh đã cứu ta.."

    Ta say mê bịa ra một câu chuyện cổ hủ về tình yêu sét đánh từ nhiều năm trước.

    "Ta chưa bao giờ nhìn thấy tuyết."

    Chàng nói với nụ cười trên môi.

    * * * Thực ra ta cũng chưa nhìn thấy tuyết.

    "Vậy nên cô nương nhận sai người rồi?"

    Chàng nghiêng đầu, ánh lửa chiếu lên nửa khuôn mặt của chàng, một lúc sau mới nhẹ nhàng cười.

    "Ta biết ngay mà, làm gì có ai thích người như ta."

    "..."

    Tim ta chợt chùng xuống.

    Vì vậy ta nghiêng người về phía trước một chút, nhìn vào mắt chàng một cách nghiêm túc.

    "Nhưng ta nghĩ huynh là một người tốt.. Thật đó."

    "Ồ?"

    Chàng cũng nhích lại gần ta một chút, khoảng cách giữa bọn ta thu nhỏ lại.

    Sống mũi cao của chàng gần như cọ vào chóp mũi ta, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo vẻ tinh nghịch.

    * * *

    Chàng lùi lại.

    "Trước đây, mọi người luôn nói ta là người xấu, lúc nào cũng tránh xa ta. Ta nghĩ mình không nên lãng phí cái danh xưng này nên ta thực sự đã làm rất nhiều điều xấu."

    Ngọn lửa cháy bùng phản chiếu đồng tử của chàng, đôi mắt lấp la lấp lánh như chứa cả vùng thiên hà.

    "Vì cô nương cho rằng ta là người tốt, vậy thì ta sẽ làm một người tốt."

    14

    "Cố Văn Tinh."

    "Hửm?"

    Chàng bảo ta cứ tựa vào gốc cây nghỉ tạm một đêm. Màn đêm đen kịt, ánh sáng duy nhất là đống lửa đang cháy phía trước.

    Mặc dù ta cũng chẳng sợ lắm, nhưng cũng cảm thấy thân là một cô gái người phàm yếu đuối, lúc này, ta nên sợ mới phải.

    "Ta không ngủ được."

    Người trên cây không ừ hử gì, ta lại gọi, chàng vẫn không đáp lại, vậy là ta quay người thò đầu nhìn sang. Chàng đang yên lặng nhìn ta.

    Đêm tối, gió nhẹ, cô nam quả nữ.

    Ta luôn cho rằng là một mị hồ, lúc này mình nên làm gì đó. Ánh trăng rơi xuống một bên gò má của chàng, ánh mắt chàng đen lay láy, nhưng lại trong veo thấy rõ cả đáy.

    "Huynh muốn không?"

    Ta hỏi chàng.

    "Muốn gì?"

    Chàng nghiêng đầu, dứt khoát nhảy xuống từ trên cây.

    Chàng chưa từng là một đạo sĩ nghiêm chỉnh, ta biết.

    Ta tự cổ vũ mình trong lòng, nhưng cánh tay vòng qua cổ chàng bỗng run lên. Ánh sáng từ ngọn lửa chẳng soi rõ điều gì, ta chỉ nghe được tiếng thở đều đặn của chàng.

    Ta nhón chân, hạ quyết tâm, hôn tới.

    * * * Hôn lệch rồi.

    Khó khăn lắm mới lướt qua cằm dưới của chàng, nhưng tiếng cười thích thú của chàng trong nháy mắt đã khiến ta suy sụp.

    Tay chàng ôm eo ta, thổi hơi vào tai ta.

    "Không biết hôn à, hửm?"

    Chàng hơi tiến lên trước một chút, ta gần như đã được chàng ôm vào lòng, đầu óc hỗn loạn, giọng chàng lại vang lên rõ ràng bên tai ta.

    "Đường đường là hồ ly mà vậy đó hả?"

    * * *!

    Chàng biết rồi.

    Ta lập tức đẩy chàng ra, sau đó xù lông với chàng.

    "Huynh chơi ta?"

    "Phải."

    Chàng đứng yên tại chỗ, ánh trăng bao bọc cả cơ thể. Chàng chính là người như thế, luôn có cách khiến mọi thứ trở nên lặng yên.

    "Rất vui."

    Chàng bỗng bật cười cười, một nụ cười quá mức mê người.

    Ta thật sự rất muốn cào cho cái mặt đẹp đó nát bét ra!

    15

    Nhưng cuối cùng ta vẫn không xông lên, bởi vì ta biết, lần này ta thua thật rồi.

    Bại lộ hoàn toàn, ngay từ lúc ban đầu, ta đã bị một tên đạo sĩ bóc trần bộ mặt thật.

    Ta cụp đuôi quay về tộc, ăn không ngon, ngủ không yên.

    "Chước Chước lại thất bại rồi à."

    Mẹ ta bưng một chén trà lên, ngồi cạnh khuyên nhủ ta.

    "Không sao, là yêu thì đều sẽ thất bại thôi, con không cần buồn quá."

    Phải, ban đầu, ta cũng nghĩ rằng mình sẽ ủ rũ vì lần thất bại đầu tiên.

    Sau đó ta mới phát hiện cũng không phải là vậy.

    Cố Văn Tinh là ai? Chàng đã từng làm gì? Chàng thực sự.. Xấu xa thế sao?

    Mọi thứ liên quan đến chàng đều vô cùng mơ hồ, mà chàng lại biết cả gốc rễ của ta.

    Lúc nào ta cũng nhớ đến chàng trong vô thức, ánh trăng dịu dàng rơi lên người chàng, nhưng chàng lại như lưỡi dao ẩn sâu trong bóng tối.

    Ta muốn hiểu được chàng, con người thật của chàng.

    Ta lập tức bật dậy khỏi giường, song tiếng gõ cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

    16

    "Tiểu Chước, lễ Linh Hồ sắp bắt đầu rồi đó, ngươi biết chưa?"

    Người vừa đến là Tiểu Tước, bạn của ta, rõ ràng là một con hồ yêu nhưng lại tên là Tiểu Tước.

    Lễ Linh Hồ chính là đại hội luận võ mỗi năm một lần dành cho hồ yêu trẻ tuổi, ta ngáp một cái, dù sao ta cũng đã giành hạng nhất quen rồi.

    "Lần này không hay rồi, ngươi có biết bạn đồng hành mà ngươi rút thăm được là ai không?"

    "Ai?"

    Mặc kệ là ai, ta đều có thể dễ dàng chiến thắng.

    "Là Lục Bộ Cô."

    "..."

    Lục Bộ, là họ của tộc trưởng Hồ tộc.

    Mà Lục Bô Cô là con trai út mà tộc trưởng cưng chiều nhất.

    Nhưng đến cả loại yêu chưa từng thích hóng chuyện trong giới Hồ tộc như ta cũng từng nghe nói về hắn ta, danh tiếng của Lục Bộ Cô không tốt.

    Rất không tốt.

    Có yêu nói hắn ta bắt nạt kẻ yếu, có yêu nói hắn ta đốt giết cướp bóc, còn có yêu nói hắn ta ức hiếp bà cụ bán đồ ăn không trả tiền, nhưng trong đủ loại tin đồn tiêu cực về hắn ta lại có một điều.

    Hắn ta có một gương mặt mà ngay cả mị yêu cũng sẽ động lòng.

    Ta chỉ đơn giản là muốn mở mang tầm mắt về gương mặt này mà thôi.

    Hôm Linh Hồ khai mạc, trời nắng khá gay gắt, từ xa xa Tiểu Tước chỉ về phía hắn ta cho ta biết, ta nhón chân nhìn lung tung, thật ra chỉ mới liếc mắt đã nhìn thấy.

    Hắn ta đứng ở ngay dưới bóng cây, tay cầm quạt giấy, nhàm chán gấp vô mở ra, hình như đang nói chuyện với bạn bè ở bên cạnh. Không biết nói gì vui mà khẽ bật cười, khi hắn ta ngước mắt lên, trùng hợp chạm mắt với ta.

    Quả thật là xứng đáng với hai chữ "Kinh hồng".

    Tựa như một mảng màu rực rỡ, xé toạc nền giấy hoang tàn nhạt nhòa.

    Tiểu Tước ở bên cạnh không ngừng hỏi ta: "Đẹp không, đẹp không?"

    Nhưng khi nhìn thấy hắn ta, trong đầu ta lại hiện lên bóng hình của một người khác.

    Hắn ta không đẹp bằng Cố Văn Tinh, ta nghĩ.
     
  6. Khủng Long nhỏ

    Bài viết:
    22
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    17

    Thật ra lúc đó ta vốn không nên quan tâm đến ngoại hình của chàng.

    Ta càng nên để ý đến lời nhắc nhở của Tiểu Tước, dù gì cũng có câu "không có lửa làm sao có khói".

    Cơ chế của lễ Linh Hồ là các tiểu bối trong tộc hồ ly sẽ bị đưa vào một khu rừng để hỗn chiến, tùy tiện chọn ra hai người chung một nhóm. Cuối cùng sẽ tính thành tích chung.

    Trước kia cho dù bạn đồng hành của ta có yếu đến đâu, ta cũng có thể giành được hạng nhất.

    Thế nhưng hiển nhiên, lần này thì khác rồi.

    Khi ta suýt nữa giành được một linh bài thì lại bị ai đó chắn trước mặt, ta nghiến răng lại.

    "Lục Bộ Cô, sao lại là ngươi?"

    "Hửm?"

    Người bên cạnh chắp tay cười về phía ta, đuôi mắt hất nhẹ lên, cứ như là có cánh hoa đang bay lượn.

    "Chúng ta từng gặp nhau bao giờ ư? Ta có thù với ngươi sao?"

    "A.. Có lẽ là có đấy?"

    Hắn ta nghiêng đầu, rõ ràng rất hứng thú, ta nghĩ hắn ta chắc chắn là biết ta, nếu không thì sao vừa khai mạc liền tập trung sự chú ý vào ta, sau đó còn cười rất tươi với ta.

    Ta vốn dĩ cảm thấy, người có tính cách ác liệt trong truyền thuyết hóa ra nhìn qua lại khá thân thiện. Bây giờ nghĩ lại vẫn là ta quá đơn thuần.

    Mặt trời đã xuống núi, hôm nay dưới sự phá đám của Lục Bộ Cô có thể nói là ta không thu hoạch được gì, hắn ta thì tốt rồi, còn có thời gian rảnh rỗi để nướng cá.

    Bàn tay với khớp xương rõ ràng dưới sự ánh lửa lại càng trắng hơn, hắn ta chuyển động tay rất tùy ý, nhưng con cá dần dần chuyển sang màu vàng ruộm, tỏa mùi thơm ngào ngạt.

    Tiểu thiếu gia của nhà tộc trưởng, mà làm chuyện này lại ra dáng đến không ngờ.

    Cái bụng của ta không kìm được mà kêu lên.

    Hắn ta cười nhẹ vài tiếng, giương mắt hỏi ta.

    "Lấy được hạng nhất, thật sự quan trọng đến vậy sao?"

    "Đương nhiên." Ta liếc hắn ta một cái: "Không lấy hạng nhất, cuộc thi này còn có ý nghĩa gì chứ, ta cho rằng.."

    Ta thử thuyết phục hắn ta, hắn ta thì lại yên lặng lắng nghe, sau đó rất tự nhiên đưa cá đã nướng rồi cho ta, ta tàn bạo cắn một cái, cũng khá ngon đó.

    Nói được một nửa, ta đột nhiên dừng lại.

    Hắn ta cứ nhìn ta mãi.

    Chuyện đó vốn chẳng có gì lạ, nhưng ánh mắt hắn quá tinh tế, khiến ta có cảm giác như mình bị nhìn thấu, như thể tất cả đều bị lột trần ra trước ánh mắt ấy.

    Hắn ta nghiêng đầu một cái, có lẽ là đang nghi hoặc tại sao ta lại không nói nữa.

    "Ừm, tóm lại, chỉ cần ngươi đừng phá đám, ta có thể chắc chắn khiến ngươi thắng."

    Hắn ta híp híp mắt, lúc suy nghĩ càng lộ vẻ hắn ta chính là một con hồ ly hoàn toàn.

    "Ta không."

    Ta không muốn ở bên hắn thêm một giây nào nữa, bèn lập tức xoay người rời đi, nhưng hắn ta ở phía sau lưng ta nhẹ nhàng lên tiếng gọi tên ta.

    "Tiểu Chước."

    Cho nên ta xoay người nhìn hắn ta, đốm lửa nhỏ bắn tóe lên, ánh trăng cũng tạo thành một tầng bạc cho hắn ta, ánh mắt của hắn ta vừa thẳng thắn lại chân thành.

    ".. Ta thích ngươi."

    18

    Nào có ai vừa tỏ tình, vừa ngăn đối tượng mình tỏ tình tranh hạng nhất vậy chứ.

    "Ngươi đang trỗi dậy cảm xúc nhất thời à?"

    Ta nhíu mày nhìn người đối diện.

    "Đâu có, ta ủ mưu đã lâu mà."

    Hắn ta nở nụ cười bí ẩn.

    Sau đó, ngay ngày hôm sau, hắn ta đã ghé vào sát bên cạnh ta nói.

    "Sao hả, có đồng ý gả cho ta không?"

    "Không đồng ý."

    "Tại sao?"

    Ta không nhìn vào mặt hắn ta, mà đảo mắt nhìn quanh một lúc.

    "Có người trong lòng rồi."

    "Ai?"

    Ánh mắt hắn ta tối đi.

    Trong đầu ta vô thức hiện lên hình ảnh vạt áo trắng bay bay, ánh trăng trong trẻo, và một người trầm tĩnh, ôn hòa như làn gió nhẹ.

    "Ngươi không đánh lại chàng đâu."

    Chàng là một đạo sĩ.

    Trừ yêu.

    19

    Lục Bộ Cô không gây rối nữa.

    Dường như là do tâm trạng không tốt, nên hắn ta đã yên lặng hẳn, hậu quả của nó là..

    Hắn ta ra tay còn ác hơn cả ta.

    Ta vốn tưởng hắn ta là một tiểu thiếu gia, chỉ biết khoa tay múa chân. Nào ngờ, lúc không nói gì, hắn ta lại tài giỏi đến vậy. Động tác vừa nhanh lại vừa bén, vừa nhìn đã biết là quen lang thang khắp giang hồ.

    Ta thấy rất vui.

    Còn hai ngày nữa là lễ Linh Hồ kết thúc rồi, trăng treo cao trên trời, ta nhẩm tính thử, hạng nhất năm nay lại là bọn ta rồi.

    Nhưng dường như hắn ta lại chẳng vui vẻ gì.

    Nằm trên cây, một chân dài cứ đong đưa lơ lửng.

    Ta chẳng buồn để ý đến hắn ta, cứ dựa người vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Khi gió thổi đến, cỏ cây vang tiếng lạo xạo, có Lục Bộ Cô gác đêm, ta cũng buông lỏng cảnh giác. Mùi hoa xộc vào trong mũi, ta ngáp một cái rồi chìm vào giấc ngủ say.

    Chỉ là không ngờ, có câu "trộm trong nhà mới khó đề phòng".

    Xúc cảm ấm áp khi môi chạm môi khiến ta không kịp phản ứng.

    Thình lình mở mắt, ta và Lục Bộ Cô đã đối mắt với nhau.

    Phải công nhận rằng, có vài con hồ ly dường như trời sinh đã có mị lực.

    Hắn ta hôn trộm ta.

    Ta giật mình, sau đó phản kích. Hai người ở trên cây lăn lộn mấy vòng, ta nhe răng ra với hắn ta.

    "Đều là hồ ly cả, bài xích vậy sao?"

    Hắn ta không nhúc nhích, ánh mắt lộ rõ sự khiêu khích.

    "Lục Bộ Cô, ta đã nói với ngươi rồi, ta có người mình thích rồi."

    Ta nghiến răng ken két.

    "Vậy thì đã sao?"

    "Chàng là một đạo sĩ trừ yêu."

    Ta quyết định tăng thêm áp lực.

    "Đạo sĩ?"

    Khi hắn ta nghe thấy câu này, mắt sáng rực lên.

    Sau đó thì bật cười, cười càng lúc càng vui vẻ.

    Bàn tay đặt bên hông dùng sức, ta bị hắn ta kéo lại gần. Khi con ngươi hắn ta cong lên, dường như có hoa đào rực sáng.

    "Thích đạo sĩ à, hửm?"

    20

    Ta đập mạnh vào ngực hắn ta, muốn thoát khỏi người hắn ta, còn hắn ta thì nhẹ nhàng làm theo, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh ta.

    Thực sự ta rất hối hận về những gì mình vừa nói.

    "Chàng là đạo sĩ."

    Chắc chắn ta không thích chàng.

    Đường đường là một hồ ly tinh thế nhưng lại đi thích đạo sĩ, đây không phải là trò cười cho tộc hồ ly sao?

    "Ta không.. Thích chàng ấy."

    "Hửm?"

    Trong đêm tối, có lẽ bởi vì lời nói đột ngột của ta rất rõ ràng khiến Lục Bộ Cô chú ý mà bước đến gần ta.

    Sau đó, hắn ta cười.

    "Ừ, con hồ ly ngu ngốc nào lại đi thích một đạo sĩ chứ?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...