Truyện Ngắn Giọt Máu - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 12 Tháng sáu 2025 lúc 9:54 AM.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    259

    Giọt Máu


    [​IMG]

    [Phát hành ngày 12/06/2025]

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Cấu trúc phức tạp, Phi tuyến tính, Tâm lý học, Phá vỡ ranh giới thực và ảo

    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Giới thiệu:

    Trong ánh đèn vàng ấm áp của căn hộ Hà Nội, Isabelle Linh ôm chặt cô con gái Hạ Chi, đôi mắt xanh lấp lánh như bí mật không thể chôn vùi. Một chuyến công tác định mệnh, một bức ảnh từ quá khứ, và những lời thì thầm từ giấc mơ kinh hoàng đe dọa xé toạc hạnh phúc gia đình cô. Liệu tình yêu có đủ sức vượt qua lằn ranh của sự thật, hay mọi thứ sẽ tan biến như giọt máu rơi trong sa mạc? "Giọt Máu" là câu chuyện đầy ám ảnh về tình yêu, sự hy sinh, và những góc khuất không thể trốn chạy!

    Teaser:

    Trong ánh đèn neon của Dubai, Linh nắm chặt điện thoại, hình ảnh Hạ Chi với đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc hiện lên, nhưng một bóng hình từ quá khứ khiến tim cô thắt lại.

    Hà Nội, phố cổ lung linh, căn hộ nhỏ vang tiếng cười con trẻ, nhưng bóng tối len lỏi, mang theo bí mật cô chôn sâu. Tiếng bản tin thời sự văng vẳng: Chiến tranh, tên lửa, máy bay rơi.

    Hạ Chi ôm cô, thì thầm: "Mẹ, bố đâu?"

    Linh siết tay con, lòng cháy bỏng nỗi sợ mất tất cả. Một ánh mắt, một lời nói dối, một gia đình đứng bên bờ vực. Cô chạy qua những con phố quen, ánh đèn Hà Nội như lời hứa mong manh. Cô tự hỏi liệu mình có thể giữ lấy Hạ Chi, giữ lấy tình yêu, hay mọi thứ sẽ tan biến như ánh sáng trong cơn bão?

    MỤC LỤC

    Chương 1: Không Trọng Lực

    Chương 2: Giọt Máu

    Chương 3: Giấc Mơ

    Chương 4: Tan Vỡ

    Chương 5: Làm Lại

    (Hết)

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2.
    Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu =>
    LINK Ở ĐÂY

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm:

    1. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết)

    2. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cậu bé 7 tháng tuổi)

    3.
    Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật)

    4.
    Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật)

    5.
    Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết)

    6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương)
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2025 lúc 6:06 PM
  2. Rewrite4future

    Bài viết:
    259
    [​IMG]

    Chương 1: Không Trọng Lực


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sân bay Quốc tế Dubai rộn ràng như một tổ ong khổng lồ. Tiếng loa thông báo chuyến bay xen lẫn tiếng bước chân hối hả, tiếng kéo vali lăn trên sàn đá cẩm thạch, và tiếng trò chuyện đa ngôn ngữ. Isabelle Linh đứng trước quầy check-in, mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt nâu đậm quét qua đám đông. Bộ vest xanh navy ôm sát cơ thể, nhưng chiếc vali kéo tay khiến cô hơi lảo đảo. Cô vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ chập chờn, đầu óc vẫn rối bời vì cuộc gặp với Khalid tối qua.

    "Cô Isabelle, vé của cô đây. Nhanh lên, quầy sắp đóng!" Aisha, nhân viên sân bay trong bộ đồng phục xanh, giọng vội vã nhưng lịch sự. Cô gái trẻ Ả Rập đẩy thẻ lên máy bay về phía Linh, ánh mắt thoáng lo âu khi nhìn đồng hồ. Linh gật đầu cảm ơn, tay siết chặt điện thoại. Một tin nhắn từ Nguyên hiện lên: "Về sớm nhé, Hạ Chi nhớ mẹ." Cô mỉm cười, nhưng lòng nặng trĩu. Hạ Chi – đôi mắt xanh biếc của con bé như đang nhìn cô từ xa.

    Linh gia nhập đoàn Việt Nam tại cổng lên máy bay. Một doanh nhân trung niên, ông Tâm, đứng cạnh cô trong phòng chờ, mắt dán vào điện thoại. Bản tin YouTube phát ra từ tai nghe của ông: "Căng thẳng Trung Đông leo thang sau khi Iran bắn hạ một máy bay không người lái Mỹ. Mỹ đáp trả bằng tên lửa hành trình nhắm vào căn cứ Iran.." Linh lơ đãng, chỉ nghĩ đến việc về Hà Nội, ôm Hạ Chi, và quên đi ánh mắt xanh dương, sắc như dao của Khalid. Cô ngồi xuống ghế nhựa, mở điện thoại, ngón tay lướt qua bức ảnh gia đình: Nguyên bế Hạ Chi, cả hai cười rạng rỡ trong ánh nến sinh nhật.

    Tiếng loa vang lên: "Chuyến bay EK392 đến Hà Nội, mời hành khách lên máy bay." Linh đứng dậy, kéo vali, hòa vào dòng người. Trên máy bay, cô chọn ghế cạnh cửa sổ, ánh nắng chói chang xuyên qua kính. Máy bay cất cánh, bầu trời xanh thẳm trải dài vô tận. Linh nhắm mắt, cố xua đi cảm giác bất an. Máy bay lướt qua những đám mây, tiếng động cơ đều đều như một lời ru.

    Khi phi cơ bay qua không phận Iran, Linh mở mắt, tay vô thức siết chặt ghế. Một tiếng nổ kinh hoàng bất ngờ vang lên, xé toạc sự tĩnh lặng. Động cơ bên trái bùng cháy, mảnh kim loại sắc nhọn bay tứ tung, xé rách thân máy bay. Gió gào thét qua vết rách, hút mọi thứ vào khoảng không. Hành khách hét lên, hành lý rơi khỏi khoang, chai nước và khay thức ăn lăn lóc. "Chúa ơi!" Một người đàn ông gào, tay ôm chặt thánh giá trên cổ. Một phụ nữ hét thất thanh, tóc rối bù.

    Linh quay đầu, tim đập thình thịch. Hình ảnh Hạ Chi lướt qua tâm trí – đôi mắt xanh, nụ cười ngây thơ. "Không, con bé.." Cô thì thầm, tay bấu vào ghế. Một vụ nổ thứ hai vang lên, lần này từ đuôi máy bay. Phi cơ xoay tròn, mất kiểm soát, lao xuống như một viên đá. Khoang hành khách chìm trong hỗn loạn. Máu bắn lên ghế, kính vỡ vụn, tiếng kim loại va chạm át đi mọi âm thanh. Linh thấy ông Tâm, người ngồi cạnh cô, ôm đầu, máu chảy từ trán. Một tiếp viên hàng không bị hất vào tường, bất tỉnh.

    Máy bay rung chuyển dữ dội, mũi chúc xuống. Tiếng gió rít ngày càng lớn, át đi mọi tiếng hét. Máy bay lao xuống, thời gian như đông cứng trong mắt Linh, cô chỉ thấy đôi mắt xanh của Hạ Chi.

    12 giờ trước..

    Tôi đẩy cửa phòng họp tại khách sạn Burj Al Arab, ánh đèn chùm pha lê phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch, hắt lên những tia sáng lấp lánh. Không gian sang trọng đến ngột ngạt, với cửa sổ lớn nhìn ra sa mạc vàng rực dưới nắng trưa Dubai. Đoàn Việt Nam ngồi một bên bàn dài, đối diện là phái đoàn UAE, dẫn đầu bởi ông Saeed, giám đốc điều hành tập đoàn dầu khí. Tôi, trong vai trò trợ lý kiêm phiên dịch, đứng cạnh tổng giám đốc công ty mình, tay nắm chặt tập tài liệu. Bộ vest xanh navy giúp tôi tự tin, nhưng tim tôi đập thình thịch khi thấy Khalid – trợ lý của ông Saeed – bước vào. Anh ta mặc suit đen, nụ cười tự tin, ánh mắt xanh sâu thẳm như muốn xuyên thấu tôi. Năm năm rồi, nhưng ký ức về đêm ấy ở Abu Dhabi vẫn như một vết dao chưa lành.

    Cuộc đàm phán về nhà máy lọc dầu mới ở Việt Nam bắt đầu. Tôi dịch trôi chảy giữa tiếng Anh, Pháp, và Ả Rập, giọng bình tĩnh dù trong lòng rối loạn. Mỗi lần Khalid lên tiếng, hỏi về chi phí hay lộ trình, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta dừng lại trên tôi lâu hơn cần thiết.

    "Cô Linh, cô nghĩ sao về đề xuất này?" Anh ta hỏi, giọng trầm, kèm theo nụ cười khó hiểu.

    Tôi đáp ngắn gọn, tránh nhìn thẳng: "Chúng tôi sẽ xem xét, thưa ông."

    Hà, đồng nghiệp của tôi, ngồi cạnh, thì thầm: "Anh ta có vẻ thích cô, Linh nhỉ?" Tôi gượng cười, tay siết chặt bút, lòng thầm mong cuộc họp kết thúc.

    Trên màn hình TV treo tường, bản tin CNN lướt qua, âm thanh nhỏ nhưng đủ nghe: "Căng thẳng ở Trung Đông gia tăng sau vụ Iran bắn hạ máy bay không người lái Mỹ.." Tôi không để tâm, chỉ muốn thoát khỏi căn phòng này, thoát khỏi ánh mắt của Khalid. Cuộc họp kéo dài ba tiếng, tôi mệt mỏi nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp. Khi ông Saeed tuyên bố tạm nghỉ, tôi thở phào, nhưng ông ta mỉm cười mời cả đoàn đến một quán bar tối nay để "thư giãn". Tôi định từ chối, nhưng tổng giám đốc gật đầu, và tôi đành theo.

    Quán bar nằm trên tầng thượng của một tòa tháp, ánh đèn neon nhấp nháy, tiếng nhạc EDM vang dội. Tôi ngồi cạnh Hà, tay ôm ly nước khoáng, cố tránh xa những ly cocktail đầy cám dỗ. Khalid xuất hiện, vẫn bộ suit đen, nhưng giờ anh ta cởi cà vạt, trông gần gũi hơn, và điều đó khiến tôi căng thẳng.

    Anh ta tiến đến, cầm ly rượu vang đỏ, nói: "Linh, lâu rồi không gặp. Cô vẫn thích vang đỏ chứ?"

    Tôi lắc đầu, giọng lạnh nhạt: "Tôi không uống, cảm ơn anh."

    Hà cười khúc khích, mời tôi một ly: "Linh, uống một chút đi, hiếm khi được vui thế này!" Và tôi bắt đầu uống "một chút" rồi thêm "một chút", tiếng nhạc làm tôi tê dại, đôi lúc ánh mắt tôi nhìn ra thành phố Dubai rực rỡ ánh đèn, lòng nặng trĩu.

    Khalid không bỏ cuộc. Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, hỏi về gia đình, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý đồ: "Cô bé Hạ Chi thế nào? Đôi mắt đẹp, giống ai nhỉ?"

    Tim tôi thắt lại, hình ảnh Hạ Chi – đôi mắt xanh biếc – hiện lên, cùng với nỗi sợ rằng anh ta biết điều gì đó: "Con bé khỏe, cảm ơn anh!" Tôi đáp, đứng dậy, xin phép về sớm.

    Khalid nắm tay tôi, chỉ một khoảnh khắc, nhưng đủ khiến tôi giật mình. "Chúng ta nên nói chuyện, Linh!" Anh ta thì thầm. Tôi rút tay ra, bước nhanh ra cửa, không quay lại.

    Về khách sạn, tôi khóa cửa phòng, nằm xuống giường, hơi thở dồn dập. Hình ảnh Hạ Chi và Nguyên hiện lên, nhưng xen lẫn là ánh mắt của Khalid, nụ cười của anh ta. Tôi mở điện thoại, nhìn bức ảnh gia đình, thì thầm: "Nguyên, em sẽ không để mất anh." Mí mắt tôi nặng trĩu, và tôi chìm vào giấc ngủ, đầu óc rối bời, và ký ức về đêm định mệnh năm năm trước bắt đầu ùa về.

    5 năm trước..

    Tôi không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu ly vang đỏ tối hôm ấy. Buổi tiệc tại khách sạn Emirates Palace ở Abu Dhabi ngập trong ánh đèn vàng ấm áp, tiếng cười của các doanh nhân Ả Rập và đối tác quốc tế vang lên, ly rượu sóng sánh như những viên hồng ngọc. Tôi, một phiên dịch viên trẻ vừa tốt nghiệp đại học ở Mỹ, cảm thấy hãnh diện khi được mời tham gia. Khalid, đồng nghiệp thân thiết từ phái đoàn UAE, luôn ở cạnh tôi, rót thêm rượu, kể những câu chuyện về sa mạc và các vì sao. Giọng anh trầm ấm, ánh mắt đen sâu thẳm, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.

    Rượu cháy trong cổ họng, đầu óc tôi quay cuồng. Tiếng nhạc jazz hòa lẫn với tiếng cười, ánh đèn nhòa đi thành những vệt sáng. Khalid đề nghị đưa tôi về phòng khi tôi loạng choạng, tay bám vào cánh tay anh. "Linh, cô ổn chứ?" Anh hỏi, giọng đầy quan tâm. Tôi cười ngây ngô, gật đầu, không nhận ra nguy hiểm. Trong thang máy, anh đứng sát tôi, mùi nước hoa gỗ trầm của anh xâm chiếm giác quan. Tôi thì thầm điều gì đó, có lẽ là cảm ơn, nhưng trí óc đã rời xa cơ thể.

    Phòng khách sạn mờ ảo, ánh đèn vàng hắt lên bức tường lụa. Khalid đóng cửa, và tôi ngã vào anh, không còn ý thức rõ ràng. Anh thì thầm bằng tiếng Ả Rập, giọng như một bản nhạc ru, bàn tay anh lướt qua vai tôi. Tôi nhớ những mảnh ký ức rời rạc: Hơi thở nóng bỏng, tiếng tim đập, cảm giác lạc lối khi anh kéo tôi vào cơn bão của dục vọng. Đêm ấy, chúng tôi vượt qua ranh giới, và tôi chìm vào bóng tối, không còn biết mình là ai.

    Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, thân thể không một mảnh vải, đầu đau như búa bổ. Khalid đã rời đi, chỉ để lại một mẩu giấy: "Hẹn gặp lại, Linh." Tôi ôm đầu, nước mắt trào ra, tự nhủ đó chỉ là một sai lầm. Nhưng nỗi sợ đã nhen nhóm – điều gì sẽ xảy ra nếu đêm ấy để lại hậu quả? Tôi rời Abu Dhabi, trở về Việt Nam, chuẩn bị cưới Nguyên, cố chôn vùi ký ức ấy dưới lớp hạnh phúc mới. Nhưng sâu thẳm, tôi biết, bóng tối của đêm ấy sẽ không bao giờ rời xa tôi.

    30 phút trước khi máy bay rơi..

    Trong căn cứ phòng không gần cơ sở hạt nhân Natanz, sa mạc Iran chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng đỏ từ màn hình radar cắt qua không gian. Đại tá Reza, chỉ huy căn cứ, đứng trước bảng điều khiển, khuôn mặt khắc khổ lấm tấm mồ hôi. Đồng phục quân đội nhàu nhĩ, râu quai nón rung nhẹ khi ông siết chặt tay. Căng thẳng với Mỹ và Israel đã đẩy căn cứ vào trạng thái báo động cao suốt tuần qua. Màn hình radar nhấp nháy, hiển thị ba mục tiêu: Hai MQ-9 Reaper và một Global Hawk RQ-4, nhưng chúng đột nhiên biến mất, nhường chỗ cho tín hiệu của một máy bay thương mại lớn.

    "Sĩ quan, báo cáo!" Reza gầm lên, giọng trầm nhưng sắc.

    Amir, một sĩ quan trẻ gầy gò, mắt đỏ vì thiếu ngủ, gõ nhanh trên bàn phím: "Thưa đại tá, tín hiệu thay đổi! Mục tiêu đang ở độ cao 30.000 feet, hướng về Natanz!"

    Amir ngẩng lên, giọng hối hả: "Có thể là máy bay Mỹ ngụy trang bằng tác chiến điện tử! Chuyện này đã từng xảy ra! Chúng ta phải bắn hạ ngay!"

    Một sĩ quan khác, trung niên, lắc đầu: "Radar có thể bị nhiễu. Nếu là máy bay dân sự thì sao?" Reza cau mày, ánh sáng đỏ từ màn hình chiếu lên mắt ông, phản ánh sự giằng xé.

    "Điều MiG-29 kiểm tra!" Reza ra lệnh. Một phi công báo qua bộ đàm: "Sẵn sàng cất cánh!" Nhưng chưa đầy hai phút, giọng phi công vang lên, căng thẳng: "Động cơ trục trặc, hủy nhiệm vụ!"

    Reza đấm mạnh xuống bàn, mồ hôi chảy dài. Một chiếc MiG-29 khác được điều đi, nhưng mục tiêu đã tiến gần Natanz, nằm trong tầm bắn của tên lửa không đối đất.

    Amir hét lên: "Đại tá, không còn thời gian! Phải bắn!" Reza nhìn màn hình, tín hiệu nhấp nháy như nhịp tim. Nếu đây là máy bay Mỹ, Natanz sẽ bị tấn công, một thảm họa hạt nhân. Nếu là dân sự, ông sẽ gây ra thảm họa.

    "Khóa mục tiêu!" Reza gầm lên, giọng run nhẹ. Khẩu đội Sevom Khordad cách đó năm kilômét nhận lệnh. Kíp trắc thủ xoay radar, ngón tay nhấn nút. Hai quả tên lửa phóng đi, ánh sáng đỏ rực xé toạc bầu trời sa mạc. Tiếng nổ vang vọng, màn hình radar tối sầm. Reza đứng lặng, tay run, không biết mình vừa bắn hạ máy bay địch hay một chuyến bay đầy dân thường. Bóng tối sa mạc nuốt chửng mọi âm thanh, chỉ còn tiếng tim ông đập thình thịch.

    Hai giây sau khi quả tên lửa thứ hai trúng đích..

    Máy bay chao đảo, mũi chúc xuống, tiếng kim loại vỡ vụn át đi mọi âm thanh. Khoang hành khách chìm trong hỗn loạn: Hành lý bay tứ tung, ghế bật khỏi sàn, máu bắn lên vách. Một người đàn ông ôm đầu, máu chảy từ vết rách trên trán. Một phụ nữ hét thất thanh, tay bấu chặt ghế. Isabelle Linh siết chặt dây an toàn, hơi thở dồn dập, mắt nhòa đi vì khói. Qua cửa sổ, sa mạc Iran hiện ra, cát vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời đỏ máu, như một lưỡi dao khổng lồ sẵn sàng nuốt chửng.

    Linh quay đầu, tim đập thình thịch. Hình ảnh Hạ Chi hiện lên trong tâm trí – đôi mắt xanh biếc, nụ cười ngây thơ như ánh nắng. "Con.." Linh thì thầm, nước mắt trào ra, tay run rẩy cố vươn ra, như thể có thể chạm vào con gái. Máy bay rung chuyển dữ dội, động cơ còn lại gào lên lần cuối. Lửa bùng lên từ cánh trái, liếm vào thân máy bay, khói đen tràn ngập khoang. Tiếng hét của hành khách tan vào tiếng gió rít, như một bản giao hưởng của sự tuyệt vọng.

    Mọi thứ trong khoang máy bay lơ lửng, xoay tròn, một vũ trụ hỗn loạn. Nhiều hành khách bất tỉnh như những con búp bê bị buộc vào ghế bởi dây an toàn.

    Linh nhắm mắt, cô ngừng thở, hình ảnh Nguyên và Hạ Chi lướt qua – sinh nhật Hạ Chi, tiếng cười của Nguyên, những ngày hạnh phúc ở Hà Nội. "Nguyên, em xin lỗi.." Cô khóc, giọng lạc đi. Máy bay lao xuống, sa mạc ngày càng gần, cát tung lên như sóng biển. Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên khi phi cơ chạm đất, lửa bùng lên, nuốt chửng mọi thứ. Linh cảm nhận hơi nóng thiêu đốt, rồi bóng tối bao trùm. Tất cả tan biến vào sa mạc rực cháy.

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2.
    Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    => Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu =>
    LINK Ở ĐÂY

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm:

    1. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết)

    2. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cậu bé 7 tháng tuổi)

    3.
    Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật)

    4.
    Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật)

    5.
    Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết)

    6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương)
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...