CHƯƠNG 10 Bấm để xem Nắng chiều nhẹ nhàng rơi trên mái ngói cong cong, gió đầu thu mơn man lay động tán cây trong hậu viện Tứ vương phủ. Tống Lạc Thần đang luyện kiếm, từng đường kiếm vững chãi, dứt khoát như rồng bay, hổ vờn. Thân hình tuấn tú như ngọc, phong thái thanh lãnh, toát ra khí chất vương giả khiến người nhìn không khỏi say mê. Cách đó không xa, Lâm Mẫn Nhi đứng bên hành lang gỗ, y phục trắng muốt, mái tóc dài buông xõa như mây, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng động tác của hắn. Một tia tinh nghịch thoáng hiện trong đôi mắt. Nàng siết chặt thanh Thiên Vũ kiếm trong tay, bất chợt nhún người lướt ra sân, hướng về phía hắn xuất chiêu. Không phải do nàng còn để trong lòng chuyện kia, chỉ là muốn vận động một chút. Tống Lạc Thần hơi sững lại một khắc, sau đó khóe môi cong lên nhè nhẹ. Hắn nhanh chóng nhận ra nàng đang muốn thử kiếm, liền phối hợp ứng chiêu, từng động tác đều chuẩn xác nhưng không mang chút sát ý nào. Kiếm phong lướt qua, tay áo tung bay, hai người giao đấu giữa ánh nắng chiều dịu nhẹ như một bức tranh thủy mặc sống động. Mẫn Nhi chỉ tung chiêu không dùng sức, uyển chuyến như dòng suối uốn lượn. Lạc Thần cũng rất tinh ý, kiếm đạo vừa phải, tránh làm nàng bị thương. Trong một chiêu đỡ kiếm, Mẫn Nhi cảm thấy cánh tay phải tê rần. Thanh kiếm trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng "keng" tuy nhỏ nhưng khiến người nghe phải khó chịu. Nàng vội vàng nắm lấy cổ tay, cảm nhận nơi đó nóng ran, run rẩy không kiểm soát. Vết thương trên vai bị kéo căng, máu tươi theo lớp áo trắng thấm ra, loang lổ như hoa đào đỏ rực giữa tuyết trắng. Tống Lạc Thần lập tức thu kiếm, ánh mắt thoáng hoảng hốt. Hắn bước nhanh tới, một tay đỡ lấy nàng, giọng nói trầm thấp xen lẫn lo lắng_ Thân thể chưa lành, sao còn bướng bỉnh như vậy? Mẫn Nhi khẽ mím môi, trên mặt chỉ có sự kiềm nén đau đớn, nhưng giọng nói lại dịu dàng_ chỉ là muốn vận động một chút, nào ngờ bản thân kém cõi đến vậy.. - Đêm đó chỉ mình nàng bị thương đã là vết gai trong lòng, năm 10 tuổi nàng đã bỏ nhà trốn đi tầm sư học đạo, gặp được cao nhân đồng ý chỉ dạy kiếm thuật. Nàng đã chăm chỉ luyện tập, trên giang hồ cũng có chút tiếng tăm. Nào ngờ, lại bị đánh cho thương tích đầy mình như vậy. Ngược lại, cả Lạc Thần lần Hoàng Minh đều không một vết xước. Tống Lạc Thần nhìn nàng, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm. Hắn đưa tay vén nhẹ sợi tóc vương trên má nàng, khẽ nói_ "Chú ý thân thể một chút, đừng đùa với tính mạng của mình nữa.." Hắn dừng lại giữa câu, nhưng ánh mắt đã nói thay tất cả. Đêm xuống Tứ vương phủ tựa một tấm lụa đen tuyền, gió xuân thổi nhẹ qua khung cửa sổ mở hé, mang theo hương hoa quế thoang thoảng. Trong phòng, hàng chục ánh nến chập chờn soi lên dáng hai người ngồi đối diện nhau, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ. Tống Lạc Thần đặt hộp thuốc lên bàn, quay người lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn Lâm Mẫn Nhi đang ngồi bên giường, sắc mặt nàng hơi tái nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản. - Hơi đau một chút, cố chịu! - Giọng hắn trầm thấp, êm ái như dòng nước xuân. Mẫn Nhi khẽ gật đầu, đôi tay siết nhẹ vạt áo_ "Bị đâm một nhát còn chịu được, chỉ là thay thuốc thôi mà, không có gì to tát" - nhưng mà thà bị đâm một nhát còn hơn là bôi thuốc, vừa đau vừa rát rất khó chịu. Khi hắn tiến lại gần, nàng quay mặt đi, tránh ánh mắt của hắn. Vai áo bên phải từ từ được hắn kéo xuống lên, để lộ ra một mảng da thịt trắng mịn, mát lạnh như ngọc. Vết thương đã được băng bó trước đó, máu thấm ra mép băng gạc, nhuộm một màu đỏ đến gay mắt. Tống Lạc Thần không nói gì thêm, chỉ trầm mặc cúi xuống, động tác cẩn trọng tháo lớp băng cũ. Ngón tay hắn thon dài, mang theo hơi ấm dịu dàng chạm nhẹ vào da thịt nàng, nhưng lại khiến Mẫn Nhi cảm thấy như có lửa đang cháy âm ỉ. Tim nàng đập dồn dập, mặt thoáng ửng hồng, vội cất giọng lảng tránh_ "Tứ vương gia từng học y thuật sao?" "Không hẳn. Chỉ là.. có một thời gian dài phải tự mình chăm sóc vết thương" - Hắn nói nhẹ tênh, nhưng ánh mắt lại thoáng qua chút gì đó sâu kín. Những ngày tháng trên chiến trường vô số lần bị thương, việc băng bó như này dần cũng thành thạo. Lúc hắn đưa khăn thấm thuốc chấm lên vết thương, Mẫn Nhi căn răng, sắc mặt thoáng trắng bệch. Dù đã cố chịu đựng, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đau đớn hiện lên trong ánh mắt. Tống Lạc Thần ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng bỗng se lại. Dù chỉ là một vết thương ngoài da, nhưng khi thấy nàng nhíu mày vì đau, hắn lại cảm thấy trong tim có gì đó nhói lên. Hắn nhẹ giọng, tay dừng lại, có tia bối rối hiện lên tròng mắt_ "Đau sao? Ta sẽ nhanh thôi. Chịu khó một chút." Lời nói ấy nhẹ như gió, nhưng lại mang theo sự dịu dàng hiếm thấy từ một nam nhân từng trải. Không có ánh mắt trêu ghẹo, không một động tác vượt quá giới hạn, mỗi cử chỉ đều cẩn trọng. Mẫn Nhi mím môi, không nói gì, chỉ âm thầm nhìn hắn. Trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lẫm, như một dòng nước ấm len lỏi qua từng ngóc ngách của trái tim. Đêm càng lúc càng khuya. Ngoài cửa sổ, trăng treo lơ lửng giữa bầu trời, trong phòng có một người vì nàng mà cúi mình chăm chút, từng động tác đều nhẹ nhàng đến kì lạ. Tống Lạc Thần cẩn thận buộc lại lớp băng mới, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn vô tình chạm vào ánh nhìn trầm mặc của nàng. "Tiếp tục!" - hắn khẽ nói, rồi nhẹ tay kéo lại y phục cho nàng, động tác tự nhiên như thể đã quen chăm sóc người khác từ lâu. Nhưng Mẫn Nhi lại ngẩn người, tiếp tục cái gì chứ? "Còn vết thương trên eo nàng, vén áo lên ta thay thuốc" - hắn rất tự nhiên nói, không để ý đến gương mặt đang đỏ bừng của nàng. Nàng cười khổ_ "à, chỗ đó.. ta.. tự thay thuốc được." Tống Lạc Thần đứng thẳng, nhìn nàng. Toàn bộ biểu cảm đều được hắn thu vào trong mắt_ "Đã là nương tử của ta mà còn ngại gì sao?" "Ta.. ta với ngài chỉ là trên danh nghĩa, đã giao ước nữa năm sau hòa ly. Ta không muốn có.." Không để nàng nói hết lời, hắn liền lên tiếng_ "Ta đã thỏa hiệp à? Nhanh để ta thay thuốc." Trong giang hồ, cái tên Tống Lạc Thần từ lâu đã trở thành nỗi khiếp sợ. Người người đồn rằng, Tứ vương gia thủ đoạn tàn độc, ra tay giết người không chớp mắt. Hắn từng diệt sạch một môn phái chỉ trong một đêm, chỉ nghi ngờ bọn họ phản quốc. Nàng từng nghe một vị cao nhân- đúng ra là sư phụ của nàng, nhưng ông ta không cho nàng gọi ông ấy là sư phụ, ông từng nhắc về tên "Phán Quan" này: "Tống Lạc Thần là kẻ không có trái tim. Hắn là loài sói khoác áo quý tộc, càng cười, lại càng nguy hiểm." Ấy vậy mà giờ phút này, kẻ được đồn đại là bạo ngược, lãnh huyết lại đang cẩn thận băng bó vết thương cho nàng, từng động tác như sợ làm nàng đau thêm một chút. Sự trái ngược ấy khiến Mẫn Nhi không khỏi trầm ngâm. Nàng nhìn bóng hắn dưới ánh nến, phát hiện ra.. giờ khắc này trong đôi mắt ấy không hề có sự hờ hững hay lạnh lẽo, mà là một nét trầm buồn rất khẽ, như thể hắn đang giấu cả một thế giới sau tấm lưng thẳng tắp kia. Nàng cất giọng nhẹ như gió thoảng_ "Tứ vương gia.. thật không giống như những gì thiên hạ đồn đại." Tống Lạc Thần hơi khựng lại, ánh mắt cụp xuống. Một lát sau, hắn mới đáp, giọng thản nhiên nhưng không giấu được nét cô độc_ "Lời đồn.. đôi khi cũng hữu dụng. Kẻ thù càng sợ, bản vương càng dễ sống sót." Mẫn Nhi không nói gì nữa. Nhưng trong lòng nàng, dường như vừa có một cánh cửa nhỏ khẽ mở ra. Hóa ra, phía sau những lời đồn là một con người cũng biết lo lắng, biết nhẹ tay vì một vết thương.. và biết đau, dù không nói thành lời. Gió đêm len qua cửa sổ, lay nhẹ tấm rèm lụa mỏng manh. Trong phòng, mùi thuốc nhàn nhạt vẫn còn vương. Lâm Mẫn Nhi đã thay y phục sạch, khoác thêm một lớp áo mỏng. Nàng ngồi bên giường, mái tóc dài xõa nhẹ trên vai, sắc mặt tuy còn nhợt nhạt nhưng không làm vơi đi nét đẹp thanh thuần. Tống Lạc Thần đứng bên giá thuốc, khẽ đưa mắt nhìn nàng. Khóe môi vô thức kéo cong, nụ cười mà chính hắn còn không nhận ra. * * *o0o---- Buổi tối tĩnh mịch bao trùm Diên Hương cung, nhuộm một màu u huyền lên những hàng cây cổ thụ và mái ngói rêu phong. Hoàng hậu Cao Tố Tố, trong bộ y phục lụa thẫm màu gần như hòa lẫn vào bóng đêm, đứng im lìm bên thành hồ. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt nước phẳng lặng, làm nổi bật đóa sen trắng duy nhất đang nở rộ, vẻ đẹp tinh khiết của nó dường như lạc lõng giữa không gian tĩnh lặng. Đôi mắt sắc sảo của Hoàng hậu dõi theo cánh hoa mỏng manh, nhưng tâm trí bà lại đang xoáy sâu vào những tính toán nguy hiểm. "Mọi chuyện vẫn tiếp tục như kế hoạch sao?" - Giọng nói của hoàng hậu khẽ vang lên, tựa như một lời tự hỏi. Một thoáng im lặng bao trùm, từ một nơi khuất trong bóng tối của những rặng cây, một âm thanh trầm thấp vang lên, vừa đủ để lọt vào tai hoàng hậu: "Đúng, cứ theo kế hoạch của ta mà tiến hành. Tuy nhiên, ám sát thất bại bọn chúng chắc chắn sẽ có phòng bị. Nên cẩn trọng một chút." Sau một khoảnh khắc dài dường như vô tận, nàng ta mới khẽ cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng thở dài, nhưng lại ẩn chứa một sự quyết đoán đáng sợ: "Tôi biết rồi, sẽ không để bất kỳ sơ suất nào làm hỏng đại cục." Ánh mắt Hoàng hậu lướt qua mặt hồ đen thẫm, nơi bóng trăng vỡ vụn thành những mảnh li ti, giống như những âm mưu đang âm thầm hình thành trong bóng tối. Sự nguy hiểm đang rình rập, không chỉ từ đối thủ mà còn từ chính sự quyết tâm lạnh lùng.
CHƯƠNG 11: Bấm để xem Sau nhiều ngày nằm dưỡng thương trong phủ Tứ Vương gia, thân thể Mẫn Nhi đã khá hơn đôi chút. Cô ra ngoài dạo một vòng, mong tìm chút thanh tĩnh để giải tỏa những nghĩ suy rối ren trong lòng. Phố xá hôm nay không còn náo nhiệt như trước. Những con phố vốn tấp nập người xe giờ đây trở nên rộng thênh thang, im ắng đến đáng sợ. Cửa hàng đóng im ỉm, những tấm biển hiệu phai màu rủ xuống buồn bã. Lâu lắm mới có vài bóng người hớt hải lướt qua, ánh mắt đầy lo âu, vội vã như muốn trốn chạy khỏi một điều gì đó vô hình. Hai bên đường, những đoàn người lấm lem bùn đất, quần áo tả tơi ngồi bệt xuống vỉa hè. Họ là những nạn dân từ vùng Nam Cảnh xa xôi, tìm đến kinh thành với hy vọng mong manh về sự cứu trợ. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu hiện rõ vẻ đói khát và tuyệt vọng. Trẻ con gầy gò nép mình vào lòng cha mẹ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc yếu ớt, xé tan bầu không khí tĩnh mịch nặng nề. Cô ghé vào một quán bán vải lụa, tay mân mê từng thớ tơ mỏng như làn khói, nhưng tai vẫn lắng nghe câu chuyện râm ran từ hai bà lão ngồi gần đó. "Bà nghe gì chưa? Phía Nam Cảnh lại loạn nữa rồi.." "Có thổ phỉ phải không? Nghe nói tháng trước triều đình đã có chỉ thị phải quét sạch bọn chúng rồi mà" "Quét quét cái nỗi gì. Lần này bọn chúng có tổ chức hẳn hoi, lại còn mang theo hỏa dược. Nghe đâu đám quan lại địa phương bị dọa cho kinh hồn bạt vía, Tri huyện đại nhân cũng bó tay!" "Bà có thấy đám nạn dân trong thành ngày càng nhiều không? Họ bỏ làng mà đi đến đây tìm đường sống" Giọng kể run rẩy, ánh mắt hoảng sợ. Người dân trong kinh thành, vốn quen với cuộc sống no đủ và yên bình, giờ đây đều mang trong lòng nỗi bất an sâu sắc. Họ khép chặt cánh cửa, rèm cửa buông kín mít, cố gắng cách ly mình khỏi dòng người khốn khổ đang tràn về. Những lời đồn đoán về dịch bệnh, về cướp bóc lan nhanh như gió, gieo rắc nỗi sợ hãi vào từng ngõ ngách. Ai không có việc gì thật sự cần thiết đều cố thủ trong nhà, lắng nghe những tiếng động lạ bên ngoài với trái tim thắt lại. Mẫn Nhi khẽ cau mày. Nay nơi ấy loạn lạc, người dân phải tha hương cầu thực.. Cô rời khỏi quán vải, bước chân vô thức đưa cô đi dọc theo con phố cũ, ánh mắt ngước nhìn bầu trời xám xịt như báo hiệu cơn giông sắp kéo đến. Trở về Vương Phủ. Dưới gốc cây anh đào cổ thụ, Tống Lạc Thần đang ngồi trên chiếc ghế gỗ chạm khắc tinh xảo, ung dung thưởng trà. Ánh mắt hắn khẽ lướt qua những trang binh thư, vẻ mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Dáng vẻ ung dung tự tại của hắn khiến Lâm Mẫn Nhi có chút khó chịu. Cô khẽ hắng giọng, cất tiếng gọi: "Vương gia thật nhàn nhã." Tống Lạc Thần khẽ ngước mắt, đặt quyển binh thư xuống chiếc bàn đá bên cạnh. Ánh mắt hắn thoáng qua vẻ lạnh nhạt. "Về rồi sao? Ngoài thành có gì thú vị không?" Lâm Mẫn Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tự rót cho mình một tách trà. Hương thơm dịu nhẹ của trà không xoa dịu được nỗi lo trong lòng nàng. "Nghe nói có thổ phỉ ở Nam Cảnh làm loạn, dân chúng khổ sở tìm đến kinh thành lánh nạn." Cô dừng lại, quan sát phản ứng của Tống Lạc Thần. Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, chậm rãi nhấp một ngụm trà. "Đúng vậy. Nam Cảnh mấy năm gần đây thời tiết khắc nghiệt, mất mùa liên miên, lại thêm bọn thổ phỉ thừa cơ nổi dậy cướp bóc. Dân chúng không còn cách nào khác đành phải tìm đến kinh thành." Giọng hắn trầm ổn, không hề có chút lo lắng nào. Lâm Mẫn Nhi khẽ nhíu mày, tiếp tục dò hỏi: "Triều đình đã có kế sách gì chưa? Nạn dân kéo đến ngày càng đông, nếu không có biện pháp ổn thỏa, e rằng sẽ gây ra nhiều chuyện không hay." Tống Lạc Thần khẽ mỉm cười, một nụ cười nhạt nhòa không rõ ý vị. "Những chuyện như thế này không phải là việc mà nữ nhân như cô cần phải bận tâm. Vết thương còn chưa lành, nên ở lại kinh thành nghỉ ngơi." Câu nói của Tống Lạc Thần có chút hàm ý, vừa như trấn an, vừa như muốn nhắc nhở cô về thân phận. Lâm Mẫn Nhi trong lòng khẽ thở dài. Cô biết hắn không muốn nàng can dự vào chuyện triều chính. "Ta sẽ đến Nam Cảnh, cô cứ yên tâm ở trong phủ tịnh dưỡng" Nghe Tống Lạc Thần thản nhiên nói về việc hắn sẽ thân chinh đến Nam Cảnh dẹp loạn, Lâm Mẫn Nhi không khỏi ngạc nhiên. Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc phức tạp. Cái vẻ nhàn nhã, thờ ơ ban nãy của hắn dường như chỉ là một lớp vỏ bọc. Ẩn sau đó là trách nhiệm và lòng trung thành với Tống Triều. "Vương gia.. ngài sẽ đích thân đến Nam Cảnh sao?" - Lâm Mẫn Nhi khẽ hỏi, trong giọng nói có chút bất ngờ. Tống Lạc Thần gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời. "Đám thổ phỉ ngày càng lộng hành, triều đình không thể khoanh tay đứng nhìn. Ta không đi thì không an tâm mà ngủ yên?" Lời nói của hắn giản dị nhưng lại chứa đựng một sức mạnh phi thường. Lâm Mẫn Nhi nhìn hắn, trong lòng trào dâng một sự kính trọng. Nàng chợt cảm thấy, dù giữa họ không có tình yêu, nhưng chí ít, nàng cũng có thể nhìn thấy ở hắn một phẩm chất cao quý. Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu Lâm Mẫn Nhi. Nàng không muốn sống vô vị trong vương phủ. Nàng cũng có võ công, cũng muốn góp một phần sức lực nhỏ bé của mình. "Vương gia," Lâm Mẫn Nhi mạnh dạn nói, giọng điệu kiên định, "ta đi theo ngài" Tống Lạc Thần khẽ nhíu mày, quay sang nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên. "Cô nói gì vậy? Nơi đó nguy hiểm trùng trùng, không phải là nơi mà nữ nhân nên đặt chân đến." "Ta biết," Lâm Mẫn Nhi đáp lời, ánh mắt kiên quyết không hề nao núng. "Nhưng ta cũng có chút võ phòng thân, dù không giỏi giang như ngài nhưng chắc chắn sẽ không trở thành gánh nặng cho Vương gia. Thêm một người, thêm một chút sức lực." Tống Lạc Thần im lặng một lúc, ánh mắt dò xét nhìn nàng từ đầu đến chân. Hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ đưa cô theo trong một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy. Nhưng nhìn sự kiên định trong mắt nàng, hắn lại có chút dao động. "Cô thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?" - Tống Lạc Thần hỏi lại, giọng điệu vẫn còn chút nghi ngờ. "Ta đã suy nghĩ rất kỹ," - Lâm Mẫn Nhi khẳng định. "Ta cũng muốn được góp một phần nhỏ bé của mình vào việc này, Tứ vương gia anh minh thần võ cho ta đi theo với." Mẫn Nhi chắp tay, khẩn thiết nhìn Tống Lạc Thần bày ra bộ dạng ngưỡng mộ, không ngại nói lời nịnh nọt để lấy lòng hắn. Hắn im lặng hồi lâu, rồi quay đi, giọng vẫn lạnh mà lòng đã mềm: "Được. Nhưng cô phải hứa với ta không được tự ý hành động, mọi việc phải nghe theo ta." - hắn khẽ híp mắt dò xét lại nàng một lần nữa rồi nghiêm mặt nói. Lâm Mẫn Nhi như được cho uống mật ngọt, vui mừng tung tăng chạy về phòng. Tà áo lụa phất phơ theo mỗi nhịp chân của nàng. Như thể một con chim hoàng yến đang nhảy múa. Hắn nhìn theo, bất giác nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng như nước. Hóa ra giữa bọn đã có lúc chung sống hòa hợp như thế. * * *o0o---- Gió nam thổi ràn rạt giữa những rặng cây khô, cuốn theo bụi đất lẫn mùi máu tanh âm ỉ trong không khí. Tống Lạc Thần cưỡi ngựa dẫn đầu, phía sau là Mẫn Nhi cùng một đội thân binh tinh nhuệ, hành quân suốt mấy ngày trời, rốt cuộc cũng đến được ranh giới Nam Cảnh. Địa thế nơi này hiểm trở, hai bên là vách đá dựng đứng, chỉ có một lối đi độc đạo uốn lượn như rắn. Không khí ngột ngạt, mang theo mùi đất đá lẫn sát khí mơ hồ. Tống Lạc Thần giục ngựa tiến vào khe núi hẹp, hai vách đá sừng sững như hai cánh cổng trời dựng đứng, âm u lạnh lẽo. Khói mù lững lờ như thể nơi đây đã không còn vết chân người từ lâu. Ánh mắt hắn trầm như nước hồ thu, một tay vẫn siết chặt dây cương, một tay đặt hờ lên chuôi kiếm bên hông, cảm nhận rõ sát khí đang lan dần trong gió. Đúng như dự liệu, chưa quá ba dặm đường, tiếng huýt sáo dài vang lên như hiệu lệnh. Từ hai bên vách núi, vô số mũi tên bay xuống như mưa rào. Người vừa đặt chân tới liền bị trúng tên, ngã nhào xuống đất, máu thấm đỏ cả nền đá lạnh lẽo. "Mai phục!" – Trương Hạo gầm lên, rút đao chắn cho chủ soái. Nhưng tiếng hô chưa dứt, một loạt tiếng nổ vang lên, khói bụi cuộn lên mù mịt, khiến tầm nhìn càng thêm hạn hẹp. Tống Lạc Thần không hoảng, cũng chẳng rút kiếm. Ánh mắt hắn quét nhanh bốn phía, sát khí lạnh băng lướt qua đồng tử. Hắn trầm giọng, lệnh cho quân sĩ lui về sau tạo thế phòng thủ, đồng thời khẽ nói: "Tưởng chỉ giỏi cướp bóc, không ngờ đánh trận cũng biết dùng đầu." Lời vừa dứt, một bóng đen lao xuống từ trên vách đá như cánh chim ưng sà mồi, đao vung thẳng vào người hắn. Tống Lạc Thần khẽ nghiêng người, thanh kiếm từ vỏ rút ra như tia chớp, va chạm khiến tia lửa tóe lên. Rất nhanh, bóng đen lại lẫn vào khói bụi, biến mất như chưa từng xuất hiện. Tống Lạc Thần lại vung kiếm, ánh bạc lóe lên như sấm sét. Một mũi tên bay tới, hắn kéo mạnh dây cương, con chiến mã hí vang một tiếng, đứng bật hai chân, dễ dàng né tránh. Mẫn Nhi chỉ kịp ghé sát tai nói nhỏ: "Chúng đông quá.. hình như đã theo dõi chúng ta từ trước." Quân lính vừa trải qua đường dài mệt mỏi, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải lâm trận, tinh thần khó tránh sa sút. Địch lại thông thuộc địa hình, di chuyển như lũ sói quen rừng, từng bước dồn ép đội quân rơi vào thế bị động. Trận hỗn chiến bắt đầu, giữa khói bụi và loạn lạc, hai người bọn họ – một người kiếm quét ngang trời, một kẻ vung Thiên Vũ như xé gió. Cả hai giữa vòng vây của kẻ địch, tiếp chiêu ứng biến linh hoạt. Trong ánh hoàng hôn rực lửa, tiếng binh khí va chạm vang vọng khắp dãy núi Nam Cảnh. Máu đổ, tiếng hò hét vang trời, khói bụi cuộn lên như muốn nuốt trọn tất cả. Tống Lạc Thần cắn răng, ánh mắt lạnh lẽo như sương sớm. Thua vì mệt mỏi, không vì kém cỏi. Mẫn Nhi xoay kiếm chém văng một kẻ địch vừa xông tới, Cuộc chiến ở Nam Cảnh, bắt đầu trong thế hiểm nghèo nhất.. Tiếng binh khí chạm nhau vang lên chan chát giữa rừng núi âm u, từng thân binh dưới trướng Tống Lạc Thần như hổ dữ vùng vẫy giữa bầy lang sói. Họ mệt mỏi nhưng không run sợ, gươm kiếm trong tay vẫn vững như sắt thép hun qua lửa đỏ. "Bảo vệ trung quân! Không được hoảng loạn!" - giọng hắn vang lên lần nữa, như cột trụ giữa cơn lũ dữ, khiến lòng người ổn định. Hắn đưa mắt quét qua địa hình, phía tây có khe núi nhỏ, một đoạn dốc thoải bị cây khô phủ kín, đủ để ẩn thân. Ánh mắt Lạc Thần sáng lên. "Đội tả đánh nghi binh, dụ địch vào trận. Trung quân theo ta, vòng sang khe núi phía tây. Nhanh!" Binh lính như nghe hiệu lệnh của thần, lập tức chuyển thế trận. Từng tốp thân binh dũng mãnh xông lên, như những mũi tên sắc xuyên thủng vòng vây, chẻ đám thổ phỉ làm đôi. Trong lúc địch mải truy đuổi nghi binh, đội trung quân đã men theo khe núi lặng lẽ vòng ra sau lưng chúng. Một trận phản công chớp nhoáng bắt đầu. Ngay khi vòng vây sắp bị phá, một mũi tên xuyên không xé gió, từ phía sau lao thẳng về phía Lâm Mẫn Nhi. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người đột ngột chắn trước nàng. "Lạc Thần!" Tiếng gọi bật ra từ cổ họng nàng đầy kinh hoàng. Ngay khoảnh khắc mũi tên lao vun vút về phía nàng, cánh tay rắn chắc của Tống Lạc Thần đã chắn ngang. Trường bào tung bay, bóng lưng hắn sừng sững giữa trận mưa tên như một bức tường không thể xuyên phá. Tiếng "phập" nặng nề vang lên. Mũi tên ghim sâu vào ngực trái của hắn, xuyên qua lớp giáp nặng. Lạc Thần khựng lại, máu lập tức nhuộm đỏ trường bào. Nhưng không kêu rên, không lùi bước. Hắn vẫn đứng đó, trước mặt nàng, như một ngọn núi sừng sững giữa bão loạn. Gió núi rít qua, cuốn theo mùi máu tanh và bụi đất. Nhưng giữa hỗn loạn ấy, thời gian như chậm lại. Mẫn Nhi ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn cao lớn, vững chãi, chiến khí tỏa ra lạnh buốt như thép ngâm sương, mà cũng ấm áp đến khó tả. "Ngài điên rồi sao? Ta không phải là người cần ngài che chắn." – Mẫn Nhi lao tới, đỡ lấy thân thể hắn đang lảo đảo. Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt vẫn bình thản, giọng nói mang theo hơi thở gấp gáp nhưng vẫn trầm ổn: "Nhưng ta là tướng quân, còn nàng.. là người của ta." Giữa cơn hỗn loạn, hắn lại leo lên ngựa dẫn đoàn người mở đường máu, lao vào rừng sâu nơi địa hình hiểm trở, hi vọng cắt được đuôi truy kích. Máu từ ngực trái hắn vẫn chảy dọc xuống tay áo, thấm đỏ cả bàn tay nắm cương ngựa.
CHƯƠNG 12 Bấm để xem Trăng lẩn sau mây, bóng đêm đổ xuống rừng già âm u như phủ thêm một tầng sát khí. Tống Lạc Thần dẫn theo số binh lính rút lui an toàn, tiến vào bìa rừng Nam Cảnh. Dưới ánh trăng mờ nhạt, bóng người lẫn trong tán cây rậm rạp, không một ai lên tiếng. Họ tìm được một ngôi chùa hoang, tường vôi mục nát, mái ngói phủ rêu phong, nhưng tạm đủ để che mưa chắn gió. Khi mọi người vừa ổn định đội hình, Tống Lạc Thần bỗng loạng choạng, lảo đảo một bước, rồi quỳ gối xuống, bàn tay chống chống đỡ cả thân thể, thở dốc từng hơi. "Lạc Thần!" Lâm Mẫn Nhi vội lao đến đỡ lấy hắn, để hắn ngồi dựa vào cái lư đồng to đùng giữa chính điện. Nàng kéo áo hắn xuống, định rút mũi tên ra, nhưng vừa chạm vào, sắc mặt lập tức biến đổi. Vết máu quanh mũi tên đã chuyển sang màu đen kịt. Mạch máu trên vai hắn bắt đầu trương phình, nổi rõ dưới da như từng con rắn nhỏ. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, từng tia máu lan ra trong tròng mắt như mạng nhện. "Tên có tẩm độc.." – nàng thì thầm, giọng run lên. Nước mắt đã chực chờ trào ra. Tống Lạc Thần nhíu mày, hơi thở gấp gáp. Cả thân thể hắn nóng như lửa đốt, từng thớ thịt như bị thiêu cháy từ bên trong. Mồ hôi túa ra ướt đẫm tóc mai, nhưng ánh mắt hắn vẫn giữ lại tia sáng lạnh lùng, dù cơn đau đã bắt đầu làm mờ nhận thức. Tống Lạc Thần cố nén cơn đau, nhìn nàng, tiếng nói như rít qua từng kẽ răng: "Đừng lo, ta vẫn chịu được.." "Chịu được cái gì?" – nàng gần như quát lên, ánh mắt đầy tức giận xen lẫn lo sợ. "Nếu chất độc này vào tim, ngài không sống được đến bình minh đâu!" Không chần chừ, nàng rút dao nhỏ, cắn chặt răng, bắt đầu cắt quanh miệng vết thương. Máu đen trào ra, nồng nặc mùi tanh hôi. Tống Lạc Thần không rên một tiếng, chỉ siết chặt nắm tay, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt. "Ta chuẩn bị rút tên. Dựa vào ta, nếu muốn có thể cắn ta cũng được." – nàng nói nhẹ như không, mắt vẫn không rời khỏi vết thương. Hắn cười khổ, "ta không nỡ." "Ngài còn đùa được." – Mẫn Nhi quát khẽ, nhưng tay nàng run rẩy. Không phải vì sợ máu, mà vì sợ.. hắn sẽ không chịu nổi. Nàng hít một hơi, bàn tay nhỏ nắm chặc lấy mũi tên trên ngực hắn. Không do dự dùng sức rút mạnh. Máu bắn lên cả khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt của nàng. Tống Lạc Thần cắn răng, mím môi để ngăn tiếng rên khe khẽ phát ra. Toàn thần như bị rút cạn sức lực, sắp gục xuống. Hai bàn tay cô áp vào má, nâng đỡ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ánh mắt lo lắng không giấu được. Hắn ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mặt, cố gắng nở một nụ cười méo mó: "Ta không sao đâu, đừng khóc" Lâm Mẫn Nhi nhìn vào vết thương đã thấm đẫm máu đen, lòng trĩu nặng như có đá đè. Nàng biết chất độc này từ Nam Dược Cốc truyền ra, gọi là "U Tâm Tán", một khi thấm vào tim, không chỉ khiến người trúng độc tàn mệnh, mà trước đó sẽ mất kiểm soát, trở nên điên loạn, thậm chí có thể giết người. "Không được," - nàng siết chặt tay. "Ta không thể để ngài bị độc phát mà chết được.." Thuốc giải.. nàng không có, nhưng nàng biết có người sẽ giúp được nàng. Việc cần làm bây giờ là kéo dài thời gian phát tác. Trong một khắc do dự ngắn ngủi, nàng hít một hơi sâu, cúi thấp đầu rồi không nói lời nào, trực tiếp áp môi mình lên vết thương nơi bả vai hắn, dùng miệng hút máu độc ra. Dòng máu đặc sánh, tanh nồng và đắng ngắt. Nàng nhổ ra từng ngụm trên nền đất, rồi lại cúi xuống tiếp tục. "Lâm cô nương!" - Trương Hạo vì hành động này không khỏi bất ngờ mà kêu lên, cô vốn có thể ra lệnh cho hắn làm việc này. Tống Lạc Thần cả người chấn động, toàn thân như bị sét đánh trúng. Khi đôi môi mềm mại của nàng chạm vào da thịt, một cảm giác lạ lùng lan khắp cơ thể hắn, vừa tê dại, vừa mát lạnh, như có dòng suối dịu dàng tưới lên nơi đang rát bỏng. Nhưng khoái cảm thoáng qua đó lập tức bị kéo dìm bởi cơn đau dữ dội. Hắn nghiến chặt răng, mồ hôi nhỏ thành giọt, chảy theo thái dương. "Mẫn Nhi.. đủ rồi.." – giọng hắn khàn đặc, xen lẫn tức giận và đau lòng. "Đừng làm vậy.. nàng sẽ.." Nàng ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, chất giọng run nhưng đầy kiên quyết. "Lúc ngài lấy thân chắn tên ngài có nghĩ đến an nguy của mình không? Ta bây giờ cũng vậy.." Hắn ngây ra, nhìn nàng, khuôn mặt nàng vương máu, ánh mắt đầy đau xót nhưng không có lấy một tia sợ hãi. "Ngài là tướng quân," – nàng thì thầm. "Còn ta chính là tướng quân phu nhân." Câu nói ấy như lưỡi dao ngược, khứa vào lòng hắn. Đau đớn, nhưng thấm đến tận tim. Mẫn Nhi lại cúi đầu, tiếp tục hút máu độc, từng ngụm một. Nàng lấy dược hoàn từ bọc lưng, nghiền nát, đắp lên miệng vết thương rồi buộc chặt lại bằng dải lụa vừa xé ra từ áo mình. "Ngài phải tỉnh.. phải sống." – Giọng nàng nghẹn lại, mắt đỏ hoe. Tống Lạc Thần chậm rãi đưa tay chạm vào gò má nàng, môi khẽ động, nhưng không kịp thốt ra lời nào, chỉ còn một câu vô hình treo lơ lửng giữa ranh giới sống chết. Tống Lạc Thần cười khẽ, tránh ánh mắt đi nơi khác, giọng trầm khàn: "Địch nhân quả không xem nhẹ ta." Hắn biết rõ, một mũi tên tẩm độc như vậy không thể là thủ đoạn của lũ thổ phỉ thông thường. Đêm buông xuống rừng già, gió rít qua tán lá như tiếng than khóc của hàng vạn sinh linh. Lâm Mẫn Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây đen che phủ, môi nàng mím lại, cảm giác đau lòng khó tả ngày một thôi thúc nàng phải làm gì đó, không được chần chờ. Nàng cẩn thận đặt Tống Lạc Thần nằm xuống, dùng y bào làm đệm, rồi rút từ trong tay áo ra một ống trúc nhỏ, nhanh tay buộc mảnh thư viết vội lên chân một con bồ câu trắng đã được huấn luyện. "Xin người.. mau đến," nàng thì thầm, ánh mắt lặng lẽ dõi theo cánh chim khuất dần trong màn đêm. Sau đó, nàng quay lại bên hắn. Tống Lạc Thần vẫn mê man, sắc mặt trắng bệch xen lẫn từng tia xanh đen đáng sợ. Hắn nóng như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm. Mẫn Nhi thấm ướt khăn tay bằng nước lạnh trong bầu da, nhẹ nhàng lau trán hắn, từng lần, từng lần một. Ánh mắt nàng kiên định, không rời khỏi hắn nửa bước, dẫu bản thân cũng đã mệt rã rời sau một ngày chém giết. May thay, dược hoàn cô đắp vào vết thương đã phát huy tác dụng. Tuy không giải được độc hoàn toàn, nhưng đủ để ức chế độc tính lan rộng. Cả đêm, Mẫn Nhi không chợp mắt. Chỉ đến khi ánh sáng đầu tiên của bình minh len qua kẽ lá, nàng mới dựa bên cạnh hắn, vô thức nhắm mắt, thiếp đi vì kiệt sức. Tống Lạc Thần lúc ấy khẽ động mi tâm. Hắn thở gấp một hơi, cảm thấy lồng ngực như có ngàn mũi kim xuyên qua, đầu nặng như đá tảng. Nhưng hắn còn sống. Ánh mắt dần rõ ràng, điều đầu tiên hắn thấy là dáng người nhỏ nhắn của nàng tựa vào lư đồng, mái tóc dài rối bời, vạt áo dính vết máu và bụi đất, môi vẫn còn tái nhợt. Nàng ngủ, nhưng chân mày vẫn cau lại, như thể ngay cả trong giấc mộng cũng chưa từng được an yên. Tống Lạc Thần khẽ nhắm mắt, lồng ngực thắt lại bởi cảm giác đau lòng chưa từng có. Bàn tay hắn, tuy còn yếu, vẫn cố vươn lên, run run phủ lên bàn tay nàng đang đặt gần đó. "Ngốc thật.." – Hắn thầm thì, đôi môi nứt nẻ khẽ cong lên. Tiếng bước chân nhè nhẹ báo hiệu có người đang tiến lại gần. Trương Hạo bước đến, khuôn mặt rắn rỏi lộ vẻ vui mừng xen lẫn lo lắng. "Tướng quân! Ngài tỉnh rồi!" Hắn quỳ xuống bên cạnh, đưa tay đỡ Lạc Thần ngồi dậy, tựa vào bức tường phủ đầy bụi phía sau. "Đừng đánh thức nàng." – Giọng Tống Lạc Thần khàn khàn, yếu ớt, nhưng kiên quyết. Ánh mắt hắn lặng lẽ rơi trên gương mặt của Lâm Mẫn Nhi vẫn đang ngủ say. Trương Hạo nhìn theo, khẽ cúi đầu tỏ vẻ hiểu ý, không nói thêm gì. "Mau dẫn vài người đi sâu vào rừng, tìm chút thức ăn. Có thể.. ở lại đây thêm vài ngày." – Lạc Thần dặn nhỏ. "Tuân lệnh." – Trương Hạo gật đầu, rồi nhanh chóng rút lui, dẫn theo vài binh lính tiến vào rừng. Chỉ còn lại tiếng gió xào xạc và hương cỏ ẩm len vào từng hơi thở. Tống Lạc Thần khẽ nhắm mắt, bắt đầu vận công, điều khí theo phương pháp nội tức đã luyện hàng chục năm. Thế nhưng khí huyết vừa di chuyển đến ngực, liền nghẽn lại như dòng nước gặp đá lớn. Hắn siết chặt tay, mạch máu nơi cánh tay nổi rõ, mồ hôi lạnh túa ra lần nữa. Chân khí loạn nhịp, kinh mạch căng tức, mỗi lần hít thở đều như có lưỡi dao cứa vào tim phổi. Hắn cảm nhận được từng luồng khí chệch choạc trong cơ thể, như những con rắn độc đang bò ngược trong huyết mạch. Lâm Mẫn Nhi từ từ tỉnh giấc, hàng mi khẽ run lên, mắt còn mơ hồ. Mất vài nhịp thở. "Lạc Thần?" – nàng giật mình ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn đang nhìn mình. Hắn khẽ mỉm cười, đôi môi tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn ôn hòa như nước: "Sao lại tỉnh rồi?" Nàng không đáp, chỉ đưa tay sờ lên trán hắn. Dù không còn nóng rực như tối qua, nhưng nhiệt độ vẫn cao hơn thường. Sắc mặt hắn tái nhợt, khóe môi khô nứt, còn vết thương thì thấm máu tươi mới. "Chàng vận công?" – giọng nàng trầm xuống, thoáng gắt. Tống Lạc Thần không phủ nhận. Hắn khẽ gật đầu. "Khí huyết không thông." – Hắn nói như thể chuyện đó chẳng có gì nghiêm trọng, "Chỉ muốn thử điều tức, xem độc đã lan đến đâu." Mẫn Nhi lại nhíu mày: "Ngài yên tâm, ta không cứu được ngài ta cũng nhất định đem thân thể của ngài nguyên vẹn trở về Vương phủ" - dù trong lòng lo lắng nhưng với hắn nàng vẫn giữ thái độ ngang ngược như vậy. Sau một lúc nghỉ ngơi, tinh thần nàng đã khá hơn, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ lo lắng. Độc tính trong người Lạc Thần chỉ được dược hoàn khống chế tạm thời, nếu không tìm đủ nguyên liệu để điều chế giải dược, hắn sẽ không qua nổi ngày thứ ba. Lâm Mẫn Nhi để lại bầu nước và một bọc thảo dược bên cạnh Tống Lạc Thần, dặn dò binh lính trông nom, rồi một mình tiến vào rừng sâu tìm dược liệu. Đi sâu vào rừng, qua vài con suối cạn và triền đá rêu phong, nàng hái được một ít linh chi, có thể giúp mọi người hồi sức. Đi tiếp một đoạn, nàng chợt khựng lại. Trong một hộc đá ẩn mình trên vách núi dựng đứng, mọc ra một cụm hoa nhỏ có sắc tím thẫm, cánh mỏng như tơ, chính là Tử Lan Thảo - một loại linh thảo hiếm gặp, chỉ sinh trưởng nơi vách núi có khí âm nặng. Núp trong hốc tối, đóa hoa vẫn ngẩng cao như một nữ vương ngạo nghễ, như mời gọi người ta phải chinh phục. "Thật may mắn" - nàng thì thầm, không chút do dự, bám tay vào vách đá bắt đầu trèo. Từng tấc da tay bị rách toạc vì bám vào đá sắc, máu rịn ra, nhưng nàng không quan tâm. Chỉ đến khi hái được cụm hoa tím ấy tay nàng đã run rẩy vì đau và mỏi. Nàng dùng khinh công, phi thẳng từ vách đá xuống đất, tà áo trắng đã vương máu phất phơ, mồ hơi chảy dài theo khuôn mặt thanh táo của nàng, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cơn đau từ lồng ngực bất ngờ ập đến như đao cắt, khiến nàng phải dựa người vào thân cây gần đó. Máu từ khoé môi rỉ ra, đỏ tươi. Thổ huyết. Nàng ngẩng mặt, thở hắt. Tầm mắt bắt đầu mờ đi, trời đất trước mắt như đang chao đảo. Máu độc hút ra từ người Tống Lạc Thần mang theo độc tính, đã lặng lẽ thấm ngược vào máu nàng. Thêm vào đó là lao lực cả ngày, trèo vách hái dược, vận khí dùng khinh công.. thân thể nàng đã quá giới hạn. Một tiếng cành cây khô gãy vang lên dưới chân. Nàng giật mình, quay đầu lại, nhưng trước mắt chỉ là một màn sương trắng lãng đãng. Không một bóng người. "Không được.. ngã lúc này.." – nàng thì thầm, cố ép mình đứng thẳng. Nhưng thân thể không nghe lời nữa. Tầm mắt càng lúc càng tối sầm. "Lạc.. Thần.." Một giọt nước mắt lăn xuống má nàng, hòa với vết máu nơi khoé môi. Rồi bóng nàng đổ xuống mặt đất rừng ẩm ướt, bất tỉnh.