Truyện Ngắn Ông Già Và Những Con Sóng - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 6 Tháng sáu 2025.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    260

    Ông Già Và Những Con Sóng


    [​IMG]

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Gia đình và cuộc sống

    Tình trạng: HOÀN THÀNH. Tổng cộng 4 chương.


    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Giới thiệu:

    Trong "Ông Già Và Những Con Sóng", ông Tâm, một lão ngư dân ở Bình Định, đối mặt với biển cả hung dữ và những vết thương lòng không lành. Mỗi chuyến ra khơi là một hành trình tìm tự do, nhưng cũng là cuộc chiến với định mệnh. Khi bão tố ập đến, ông Tâm phải đưa ra lựa chọn sinh tử, nơi tình người và trách nhiệm va chạm dữ dội. Liệu biển sẽ trả lại những gì nó đã lấy đi, hay chỉ để lại những con sóng ám ảnh? Một câu chuyện đầy cảm xúc về lòng kiên trì, tình gia đình, và giá trị của tự do, khiến bạn không thể rời mắt.

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn Quê Hương Việt Nam Đẹp Quá

    MỤC LỤC

    Chương 1: Biển Gọi, Bến Chờ


    Chương 2: Biển Là Nhà

    Chương 3: Những Ngày Trên Biển

    Chương 4: Trở Về Nhà

    (Hết)

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    MTrang1102, iam.wonwooHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2025 lúc 11:16 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 1: Biển Gọi, Bến Chờ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời vừa nhô lên, nhuộm vàng mặt biển những ánh sáng đầu tiên của bình minh. Con tàu câu cá ngừ vỏ thép lướt trên sóng lặng, để lại vệt bọt trắng xóa. Mùi cá tươi từ khoang tàu trộn lẫn muối mặn xộc vào mũi, hòa với tiếng sóng vỗ ì oạp và tiếng máy tàu kêu tành tạch. Trên boong, lưới cá chất đống, thùng đá lấp lánh vảy cá ngừ.

    Ông Tâm, 65 tuổi, đứng vững ở buồng lái, khuôn mặt sạm đen đầy nếp nhăn, mắt nheo lại dưới nắng sớm. Đôi tay chai sạn siết bánh lái.

    "Nhanh lên, Tư! Coi lưới coi, chuẩn bị về rồi!" Ông Tâm la lớn, giọng trầm vang.

    Tư, thuyền phó chừng 40, tóc rối bù trong gió, cười hô hố, tay kéo dây câu cá ngừ chuyển cho một thuyền viên khác: "Xong rầu, yên tâm! Cá ngừ chuyến ni bự, bán được khối tiền! Nhưng mà.." Anh ngập ngừng, chỉ vào máy liên lạc trên bàn: "Máy ni rè hoài, hư rồi hay sao cà?"

    Ông Tâm cau mày, bước tới, nhấc máy lên. Tiếng rè rè chói tai vang lên, màn hình khí tượng nhấp nháy rồi trở lại bình thường: "Rè nữa hả? Coi kỹ đi, máy khí tượng cũng kiểm tra luôn!" Ông Tâm gắt, giọng căng như dây câu: "Ra khơi mà không có liên lạc, không biết thời tiết, nguy chết cả đám!"

    Ba Răng, thuyền viên trẻ chừng 25, áo thun rách vai, chen vào, tay cầm con cá tạp vung vẩy: "Hư thì sửa, trời đang đẹp chú lo chi! Giờ cháu chỉ muốn lên bờ, nhậu một bữa cho đã!" Hắn cười toe, lộ hàm răng khấp khểnh.

    Ông Tâm lườm, nhưng khóe miệng nhếch lên: "Nhậu thì được, nhưng vợ mày kéo tai về, đừng kêu bọn tao cứu, nghe chưa!" Cả đám thuyền viên cười rộ, tiếng cười át cả sóng.

    Một ngư dân nhiều kinh nghiệm trên tàu, lão Năm, giọng khàn khàn, cất câu hát Bả Trạo Bình Định: "Biển lặng trời thanh, Rước thần sắc tải, Thần Ngư Nam Hải, Cứu độ ghe thuyền, Vượt khắp mọi miền.." Giọng ông trầm bổng, như hòa vào nhịp sóng. Một vài thuyền viên cũng cất tiếng hát theo.

    Ông Tâm quay lại bánh lái, mắt dõi về phía chân trời mờ xa. Ông lặng lẽ lấy một nén nhang từ túi áo, châm lửa, cắm vào góc buồng lái, lẩm bẩm: "Thần Nam Hải ơi, xin cho chúng con bình an, chuyến ni về nhà!" Khói nhang bay lượn, mùi trầm thoảng trong gió mặn. Cúng thần biển là thói quen bao năm, từ ngày ông còn trẻ, theo cha kéo lưới.

    Thời tiết đẹp, nhưng lòng ông Tâm không yên. Máy liên lạc hỏng, máy khí tượng cũng trục trặc, chuyện này như một điềm báo. Trong tâm trí ông, hình ảnh con trai cả, Nhớ, thoáng hiện lên: Cậu bé 20 tuổi, nụ cười sáng, từng đứng ngay boong tàu, hát to như lão Năm. Ông Tâm lắc đầu, xua ký ức. Không, chừ không phải lúc nghĩ. Vô cảng đã.

    "Tư, về tới cảng, mày mang máy vô tiệm sửa gấp!" Ông Tâm quay sang, giọng chắc: "Chuyến sau không sửa xong, tao không ra khơi!"

    Tư gật, lau mồ hôi: "Dạ, cháu lo liền! Nhưng chú Tâm, máy sửa xong, chú nhậu với tụi cháu một bữa nha?"

    Ông Tâm cười khà, ánh mắt dịu đi: "Rứa cũng được, nhưng tao nhậu ít, không thể say như tụi bay được! Nhớ lần trước thằng Ba Răng ói, tao sợ tới già!"

    Ba Răng chen vào: "Kệ nẫu.. Nhưng mà, yên tâm.. Bọn cháu sẽ không để chú say, say rồi hả.. Vợ chú chử bọn cháu chết!" Cả đám lại cười, tiếng cười vang xa, hòa vào tiếng sóng.

    Ông Tâm xoay bánh lái, mắt khóa vào đường chân trời, ở nơi nào đó là cảng Quy Nhơn. Ông lẩm bẩm: "Biển là nhà, nhưng bà nhà mình đang chờ".

    * * *

    Nắng trưa gay gắt chiếu xuống chợ cá đầu mối Nha Trang, làm vảy cá lấp lánh như bạc. Không khí ồn ào, mùi cá tanh nồng hòa lẫn muối mặn và khói từ gánh chả cá chiên. Những sạp cá chất đầy cá ngừ, mực tươi, tôm sú, bên cạnh thùng cá tạp loang loáng nước. Tiếng dao chặt cá côm cốp, tiếng rao hàng sang sảng, và tiếng cãi giá rôm rả vang khắp chợ.

    Bà Cúc, 62 tuổi, áo thun bạc màu, tóc búi gọn, ngồi giữa sạp cá, tay thoăn thoắt cắt cá cho khách, đôi tay lấm vảy nhưng nhanh nhẹn. Khuôn mặt bà khắc khổ, ánh mắt ấm áp xen chút lo lắng, như đang dõi ra biển, nơi ông Tâm vừa trở về.

    "Cá ngừ tươi, mực mới bắt, mua đi chị em ơi, ngon rẻ lắm!" Bà Cúc rao to, giọng vang. Một chị khách mặc áo hoa dừng lại, chỉ con cá thu béo: "Chị Cúc, cá ni bao nhiêu một ký? Chồng chị chuyến ni trúng lớn không?"

    Bà Cúc cười, mắt sáng: "Trúng chớ, đầy khoang tàu! Cá ni hai trăm nghìn một ký, mua đi, tui bớt chút, chừ giá này rẻ lắm rồi!" Chị khách gật gù, đưa tiền, rồi hỏi tiếp: "Chú Tâm khỏe không? Nghe nói biển chừ hay động, chị lo hả?"

    Bà Cúc thoáng ngừng tay, ánh mắt chùng xuống: "Khỏe chớ, lo thì có lo, nhưng mà được tích sự gì đâu. Ông ấy đi biển cả đời, tui nói nghỉ, ông có nghe mô!" Chị khách cười, xách túi cá đi, không thấy bà Cúc lén thở dài.

    Bà Mẫn, sạp cá bên cạnh, chen vào, giọng trêu: "Chị Cúc, cá chị ngon rứa, bớt giá kiểu đó là chồng bà chửi đó!" Bà cầm con mực tươi, vung lên: "Mực tui cũng ngon, ai mua không thì thôi!" Một bà khách cười lớn: "Chị Mẫn, bớt chút đi, tao mua hết sạp!" Cả góc chợ rộ lên tiếng cườ.

    Ông Tâm xuất hiện, chiếc xe máy cà tàng chất đầy thùng cá vụn và mực – phần thưởng từ chủ tàu. Ông dựng xe, la to: "Bà bán sao rồi, nhắm hết trong sáng nay không?"

    Đám bà con trong chợ cười rần, một bà trêu: "Anh Tâm, vợ anh khéo, bớt giá liên tục, bán sắp hết rồi!"

    Bà Cúc lườm ông Tâm, nhưng mắt ánh lên tình: "Ông đừng đứng đó nói, xuống làm cá phụ đi! Cá vụn ni bán răng đây?" Ông Tâm cười khà, ngồi xuống sạp, cầm dao cắt mực, động tác thành thục: "70 chục một ký là được!" Ông liếc bà Cúc, giọng nhỏ: "Cá chuyến ni ngon, bà bán được, tối tui thưởng bà nghe!"

    Bà Cúc lườm yêu: "Thưởng chi, tui chỉ muốn ông nghỉ đi biển! Ông chịu không? Mà chuyến này có chuyện gì không? Sao tự nhiên tui thấy lo lắm!" Ông Tâm ngừng tay, thở hắt: "Hư máy liên lạc với khí tượng, tui kêu thằng Tư mang sửa rồi!"

    Bà Mẫn nghe thấy, xen vào: "Hay mua máy mới đi! Biển chừ hay động, tui lo cho mấy ông quá!" Tâm gật, nhưng không đáp, mắt nhìn xa xăm. Một khách mua cá ngừ lớn, bà Cúc nhanh nhẹn cân, gói, miệng rao tiếp: "Cá tươi, cá tươi, mua nhanh kẻo hết!"

    Ông Tâm phụ bà Cúc làm cá, tay lấm vảy. Ông nhớ lần bà Cúc khóc sau cái chết của thằng Nhớ, xin ông nghỉ nghề. Nhưng ông chỉ nghỉ được vài tháng, nhớ biển, ông lại đi. Bà Cúc liếc ông Tâm: "Ông đang nghĩ gì đó?"

    "Xong rồi, tui chở bà dìa!" Ông Tâm không đáp, đứng dậy, lau tay vào áo. Bà Cúc gật, dọn sạp, ánh mắt xao động nỗi lo.

    Nắng trưa rực rỡ, tiếng sóng từ bờ biển vọng lại. Ông đẩy xe máy, chở bà Cúc về nhà.

    * * *

    Căn nhà phố hai tầng ở Quy Nhơn nằm lọt thỏm giữa con hẻm nhỏ, tường cũ, thoảng mùi cá phơi khô từ sân sau. Bên trong, phòng khách đơn sơ với bộ bàn ghế gỗ cũ, quạt trần kêu cọt kẹt, và bàn thờ Nhớ đặt ở góc, di ảnh cậu con trai cả mỉm cười dưới ánh đèn dầu leo lét. Khói nhang quẩn quanh, hòa lẫn tiếng ti vi đang phát dự báo thời tiết.

    Ông Tâm, áo thun bạc màu, ngồi cạnh bàn ăn, tay cầm điện thoại, mắt cau lại. Bà Cúc, vừa tắm xong và thay áo mới, dọn dẹp bát đĩa sau bữa cơm trưa, ánh mắt lo lắng liếc Tâm.

    "Ông Tâm, biển chừ sắp động, hay nghỉ chuyến tới đi!" Bà Cúc lên tiếng, giọng gắt gỏng, tay ngừng rửa bát: "Hôm bữa có bà Tú trong chợ, chiêm bao thấy bão lớn!", bà ngừng nói nhìn chồng.

    Tâm đặt điện thoại xuống, gắt nhẹ: "Kệ nẫu, bà toàn lo mấy chuyện linh tinh, tui nghe phát mệt! Tui đi biển mấy chục năm, có bão hay không, bộ tui không biết sao? Cần chi chiêm bao chim chót!" Ông đứng dậy, bước tới bàn thờ Nhớ, thắp nén nhang, nhưng tay hơi run.

    Bà Cúc quay lại, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn: "Rứa mà thằng Nhớ.. Ông hứa cứu nó, nhưng biển lấy nó rồi! Chừ ông muốn tui mất ông luôn hả?" Bà nhìn ra cửa, nơi tiếng sóng từ xa vọng về, như nhắc đến kẻ đã cướp con trai họ 20 năm trước.

    Tâm quay phắt lại, giọng trầm nhưng nặng: "Bà không hiểu! Biển là đời tui, bỏ nó, tui sống răng nổi? Tui biết tui sai, không cứu được Nhớ, nhưng tui phải đi, tui là thuyền trưởng, anh em tin tưởng, tui không đi là tụi nó cũng nghỉ ở nhà! Rồi ảnh hưởng cơm áo gạo tiền nhà người ta!" Ông ngừng, ánh mắt chùng xuống, như thấy lại hình ảnh Nhớ trên tàu, cười sáng như nắng.

    Bà Cúc lau nước mắt, nhỏ giọng: "Kệ nẫu, ông cũng già rồi. Nghỉ đi là vừa. Tui không giữ ông được, nhưng tui sợ!" Bà ngồi xuống ghế, tay nắm chặt vạt áo, như cố kìm nỗi đau.

    Ông Tâm bước tới, đặt tay lên vai bà, giọng dịu dàng: "Tui xin lỗi bà! Tui sẽ cẩn thận, để coi hết năm ni, sang năm tui nghỉ, vì bà."

    Nhìn ra cửa, ông Tâm nghe tiếng sóng vọng qua khung cửa sổ, lòng nặng trĩu.

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)


    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được
    100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2025
  4. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 2: Biển Là Nhà

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng khách căn nhà phố Quy Nhơn ngập ánh đèn vàng ấm áp, mùi cá kho và chả ram tôm đất thơm lừng từ bàn ăn. Trên tường treo ảnh gia đình: Ông Tâm hồi trẻ đứng trên tàu, Đại cưới, Dương tốt nghiệp. Bàn thờ Nhớ ở góc, khói nhang thoảng, di ảnh cậu mỉm cười.

    Tiếng cười của hai cháu nội (con Đại, bé trai 7 tuổi và bé gái 4 tuổi) vang lên, xen lẫn tiếng bát đĩa lanh canh từ bếp, nơi bà Cúc, Dương, và chị dâu Đại đang dọn món. Không khí rộn ràng, nhưng thoảng chút gượng gạo khi Hải, bạn trai Dương, ngồi cạnh ông Tâm, tay mân mê cốc nước, mũi khẽ nhăn vì mùi cá thoảng từ áo ông Tâm.

    Dương, 27 tuổi, mặc váy hoa hiện đại, tóc nhuộm nâu, ríu rít phá tan không khí: "Ba má, anh Hải từ Sài Gòn về, làm giám đốc bộ phận, giỏi lắm! Anh, kể chuyện công ty đi!" Giọng cô vang lên vui vẻ, nhưng pha chút lúng túng khi thấy Hải ngồi cứng nhắc.

    Hải, 30 tuổi, áo sơ mi lịch lãm, tóc chải gọn, cười khách sáo: "Dạ, chào hai bác. Nhà mình gần biển, chắc.. Vui lắm ha?" Anh liếc ông Tâm, cố không nhăn mũi khi mùi cá thoảng nhẹ lúc ngồi gần ông.

    Ông Tâm cười khà, giọng trầm: "Vui chớ, nhưng mệt! Bác đi biển cả đời, chỉ biết cá với sóng thôi!" Ông cầm đũa gắp miếng chả ram tôm đất, đẩy qua: "Hải, cháu ăn đi, món chả ni mua từ cửa hàng ngon nhất Quy Nhơn!"

    Đại, 35 tuổi, công chức Sở Y tế, mặc sơ mi gọn gàng, khoe: "Ba anh ghê lắm, Hải. Có lần ổng cứu nguyên một tàu cá giữa bão, nẫu kể hoài!"


    Bé trai 7 tuổi, ngồi cạnh, mắt sáng, chen vào: "Ông nậu, kể chuyện cứu tàu đi!" Bé gái 4 tuổi phụ họa: "Kể, kể!"

    Hải gật, nhưng mắt lướt qua bàn tay cháy nắng của ông Tâm, giọng ngập ngừng: "Dạ, chắc cực. Nghề biển nguy hiểm, mà.. Mùi cá cũng mạnh thiệt." Anh cười gượng, đặt đũa xuống, như ngại động vào món gỏi cá.

    Ông Tâm ngừng nhai, mắt sắc lại, giọng bình tĩnh nhưng nặng: "Mùi cá hả? Nuôi cả nhà bác đó. Cháu có biết nó nuôi Dương đi Sài Gòn học Đại Học, vậy nó có tanh rứa không?" Từ "rứa" ông nhấn mạnh, như muốn bảo vệ lòng tự hào của ngư dân.

    Bà Cúc, từ bếp bước ra, vội xen vào, giọng dịu: "Thôi, ăn đi, đừng nói hoài! Hải, thử chả ram, gỏi cá, bác làm đó!" Bà đẩy đĩa chả, cười, nhưng mắt liếc ông Tâm, như nhắc ông kìm lại. Dương đỏ mặt, cúi đầu, tay nắm chặt váy.

    Đại phá không khí: "Cậu Hải này, làm giám đốc chắc bận? Công ty anh làm chi rứa?"

    Hải đáp, giọng tự tin hơn: "Dạ, công ty em làm phần mềm, cũng bận nhưng ổn ạ!"

    Cuộc nói chuyện chuyển sang thời sự, kinh tế, thể thao, nhưng ông Tâm chỉ gật, mắt nhìn Hải, lòng ông gợn sóng: Cậu ta coi thường mùi cá, là coi thường đời mình, đời Cúc. Nhưng vì Dương, mình phải nhịn. Ông gắp cá cho cháu nội, giọng vui vẻ: "Ăn đi, lớn lên làm bác sĩ, kỹ sư đừng có đi biển giống ông!"

    Sau bữa ăn, bà Cúc và chị dâu Đại dọn dẹp, Dương kéo Hải ra sân, giọng nhỏ nhưng gắt: "Anh không thích ba má em, đúng không? Mắc chi anh nhắc tới mùi cá, em không thích cách anh nói chuyện như vậy đâu!"

    Hải ngượng, xoa tay: "Anh không có ý đó, nhưng.. Anh không quen, Dương ơi. Anh xin lỗi." Dương quay đi, mắt ngấn nước. Dương biết bố mẹ cả đời vất vả, và cô không thích bạn trai thể hiện thái độ như thế.

    Trong phòng khách, ông Tâm ngồi với Đại, giọng trầm: "Hải là người tốt, nhưng.. À.. Mà thôi!"

    Đại gật: "Ba, em nó hiểu mà. Nhưng cậu Hải.. chắc từ từ sẽ quen dần."


    Ông Tâm nhìn bàn thờ Nhớ, ông đứng dậy thắp cho con trai cả nén hương.

    Bà Cúc bước vào, đặt đĩa trái cây, giọng nhẹ: "Hải, Dương, hai con vào ăn xoài!"

    Hải cười, gật đầu, nhưng vẫn gượng. Ông Tâm đứng dậy, giọng trầm trầm: "Hải, ba má cháu ở Hà Nội phải không? Bác muốn mời vô Quy Nhơn chơi, bàn chuyện hai đứa. Vào Quy Nhơn chỗ ăn, chỗ ở hai bác sẽ lo hết! Xem như mời bố mẹ cháu đi du lịch!"

    Hải gật: "Dạ, cháu cảm ơn hai bác. Cháu sẽ thưa lại với bố mẹ ạ!" Ông Tâm khẽ cười.

    * * *

    Bãi biển Quy Nhơn đêm xuống, ánh trăng bạc chiếu lên cát trắng, sóng vỗ đều đặn, mang theo mùi muối mặn. Gió mát thổi qua, làm lay động mấy cây dừa xào xạc.

    Góc bãi biển gần cảng, thuyền viên quây quanh bàn nhựa cũ, mấy chai bia sóng sánh, đĩa mực nướng thơm nức. Tiếng cười rộ xen tiếng hát mang âm điệu Bình Định khàn khàn: "Gió lên rồi căng buồm cho khoái. Gác chèo lên ta nướng khô khoai hò ơi!.." Đống lửa nhỏ tí tách, chiếu sáng những khuôn mặt sạm đen, rắn rỏi của đám ngư dân, áo thun bạc màu, tay chân vẫn vương mùi cá.

    Ông Tâm, ngồi giữa, nâng ly bia lạnh, giọng trầm vang: "Chừ uống cái đi, chuyến ni cá trúng, hai bữa nữa lại ra khơi nhể!" Ông cười khà, nhưng mắt thoáng mệt mỏi sau buổi ra mắt của Hải, vẫn nghĩ về câu nói của anh ta: "Mùi cá mạnh thiệt!"

    Tư la to, mặt đỏ sau vài ly bia: "Chúc chú Tâm luôn mạnh giỏi, dẫn bọn cháu tiếp tục trúng đậm chuyến tới! Dô 100% đi, lấy chú Tâm làm chuẩn, 1, 2, 3 Dô! 1, 2, 3 Uống!" Anh chạm ly, bọt bia tràn mép, rồi quay sang ông Tâm: "Máy liên lạc với khí tượng sửa xong rồi đó chú! Mai cháu sẽ kiểm tra lại, chắc không để hư nữa!"

    Ba Răng, say xỉn, giọng lè nhè: "Không có chú Tâm, cháu bỏ nghề lâu rồi! Đi biển mệt thấy mồ, nhưng nhờ chú mà cháu mê, không bỏ nổi!" Hắn cầm que mực nướng, cắn ngấu, rồi kể: "Hồi trước, cháu từng thấy ma trên biển, lúc kéo lưới, sợ đái ra quần!"

    Cả đám cười ầm, Tư trêu: "Mày say, thấy vợ mày chứ ma mô!"

    Ông Tâm lắc đầu, cười: "Sợ rứa mà mày vẫn đi, mê biển chớ chi! Nhưng mà cẩn thận, tao nói thiệt, biển không đùa được đâu!" Ông nhấp ly bia, vị đắng.

    Bà Mẫn dẫn Xuân, 18 tuổi, da rám nắng, thân hình săn chắc, áo thun cũ, xuất hiện. Bà nắm tay Xuân, giọng khẩn khoản: "Anh Tâm, tui xin anh chuyện ni! Thằng Xuân mới rớt đại học, nhà tui thì không khá giả chi mấy, chồng tui mất sớm, tui nó muốn đi biển, coi như cái nghề. Anh cho nó theo, tui đội ơn anh!"

    Xuân, mặt đỏ, rụt rè: "Dạ, bác Tâm, cháu muốn học nghề, để.. Để giúp má. Cháu không sợ cực!" Cậu đứng thẳng, mắt sáng, nhưng tay run, lộ vẻ non nớt.

    Ông Tâm cau mày, giọng gắt: "Đi biển không phải chuyện đùa, nhóc ạ! Cháu mới đánh ghe gần bờ, xa bờ nguy hiểm lắm, về học nghề trên đất liền đi! Trường trung cấp cũng được!" Ông nhìn Xuân, lòng trĩu nặng: Nhóc này còn non quá, giống Nhớ hồi trẻ. Ông nghĩ đến con trai đã mất, lòng nhói đau: Mình không thể để thằng nhỏ này đi biển.

    Tư xen vào, giọng ngà ngà: "Chú Tâm, cho nó thử đi! Nhìn lanh, không tệ đâu!" Ba Răng cười hô hô: "Nhỏ, có say sóng không đó?" Xuân đỏ mặt, la: "Em không say, em đi ghe lâu rồi!"

    Bà Mẫn nắm tay ông Tâm, giọng van nài: "Anh Tâm, tui không nuôi nó học nữa, chỉ trông nó đi biển. Anh giúp tui, tui xin anh!" Giọng bà run, như dồn cả hy vọng.

    Ông Tâm thở hắt, nhìn Xuân, rồi bà Mẫn, giọng trầm: "Rứa thì thử một tháng. Không chịu nổi, nghỉ, đừng xin nữa!" Ông nâng ly, uống một ngụm: Mình đồng ý vì thương, nhưng mà, lỡ như. Ông lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ lởn vởn.

    Bà Mẫn mừng, nắm tay Xuân: "Con, mau cảm ơn bác Tâm!" Xuân gật, mắt sáng: "Dạ, cháu cảm ơn bác, cháu sẽ học!" Tư vỗ vai Xuân: "Nhóc, mai lên tàu, chú chỉ cho mày vài đường cơ bản!"

    Ông Tâm nhìn ra biển, ánh trăng chiếu xuống mặt sóng lấp lánh. Mình phải bảo vệ thằng nhỏ, vì mẹ nó, vì Nhớ. Tiếng sóng vỗ đều, hòa tiếng cười của thuyền viên.

    Đêm khuya, căn nhà phố Quy Nhơn chìm trong tĩnh lặng. Ánh đèn vàng mờ nhạt từ phòng khách hắt ra, chiếu lên bàn thờ Nhớ. Ông Tâm ngồi bên bàn gỗ cũ, tay lật bản đồ biển, mắt cau lại, như đang tính toán khu vực sẽ đến trong chuyến ra khơi ngày mai. Bà Cúc đứng rửa bát ở góc bếp, ánh mắt lo lắng liếc ông Tâm, tay chậm lại.

    "Ông Tâm, ông nhận thằng Xuân làm chi?" Bà Cúc lên tiếng, giọng gắt: "Nó còn nhỏ, non, lỡ có chuyện, ông tính răng ăn nói với bà Mẫn?"

    Tâm gấp bản đồ, giọng trầm: "Thì lúc đầu tui từ chối, có muốn nhận nó đâu! Nhưng bà Mẫn năn nỉ quá! Tui không giúp, thì ai giúp?" Ông nhìn ra cửa, gió biển thổi vào mặt ông hơi lành lạnh.

    Bà Cúc ngừng rửa bát, bước tới: "Sắp tới giỗ thằng Nhớ.. Ông nhớ về kịp ngày làm giỗ.. Hay ông đừng đi chuyến này? Để thằng Tư lái? Tự nhiên tui thấy sờ sợ!" Từ "sợ" bà nhấn, như dồn cả nỗi đau 20 năm.

    Tâm đứng dậy, giọng chắc nhưng dịu dàng: "Tui biết bà sợ. Nhưng biển là nhà của tui. Tui sẽ về kịp làm giỗ. Bà cứ chuẩn bị mọi thứ, tui về là cúng!" Ông liếc bàn thờ con trai.

    Bà Cúc thở dài, nhỏ giọng: "Nhưng ông phải cẩn thận, về sớm sớm. Sắp tới nghỉ đi biển một thời gian lo chuyện cưới hỏi cho con Dương!" Bà quay lại bếp, lẩm bẩm: "Nhớ, phù hộ cho cha con."

    Ông Tâm ngồi xuống, tay lật tiếp tấm bản đồ, mắt nhìn bà Cúc xếp chén bát. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, bà Cúc đứng đó, bóng ngả dài trên nền gạch, như điểm tựa của ông.

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite => LINK Ở ĐÂY

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Hoa Nguyệt Phụng, MTrang1102iam.wonwoo thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng sáu 2025 lúc 1:12 AM
  5. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 3: Những Ngày Trên Biển

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biển Trường Sa chiều muộn, ánh sáng yếu ớt từ mặt trời dần tắt, chỉ còn ánh đèn pha từ tàu cá, sóng vỗ nhẹ vào mạn tàu cá vỏ thép, để lại bọt trắng lăn tăn. Mùi muối mặn hòa mùi cá tươi từ khoang tàu xộc vào mũi, xen tiếng máy tàu kêu tành tạch, dây câu trên tay thuyền viên và lưới xẹt qua ròng rọc trên boong. Ánh đèn chói chang chiếu lên thùng đá lấp lánh vảy cá ngừ, lưới cá chất đống bên cạnh.

    Ông Tâm đứng ở buồng lái, đôi tay đặt lên bánh lái, mắt nhìn theo ánh đèn pha, ở xa xa đàn cá heo nhảy nhót trong màn đêm, dấu hiệu cá ngừ tụ đàn.

    "Nhanh lên tụi bây! Chuẩn bị dây câu, cá ngừ hướng đông!" Ông Tâm la lớn, xoay bánh lái, giọng trầm vang, tay chỉ vào mặt nước lấp loáng ánh bạc.

    Tư mồ hôi nhễ nhại, áo thun ướt sũng, hò hét: "Xuân phụ thằng Ba Răng, thả dây câu, nhanh! Mấy đứa kia chuẩn bị máy kéo dây! Cần móc cá đâu?" Tư chạy lăn xăn trên boong liên tục chỉ huy.

    Xuân trong chiếc áo thun cũ, đang kéo dây câu cá ngừ, tay lóng ngóng. Dây tuột, cậu suýt bị kéo xuống biển, Tư quát: "Nhỏ, làm chi rứa? Đứng lùi lại, muốn chết đuối à!"

    Ông Tâm quát lớn: "Thằng Xuân, vào lấy áo phao mặc vào rồi ra làm tiếp!"

    Xuân đỏ mặt, nói lí nhí: "Dạ, cháu biết rồi, để cháu làm lại!" Ba Răng trêu: "Nghe chú Tâm vào lấy áo phao mặc đi nhóc, yếu yếu là cá, nó kéo mày xuống đó!" Xuân lủi thủi đi mặc áo phao.

    Ông Tâm xuống boong, giọng trầm: "Xuân, coi bác làm nè, cầm dây như này, thế đứng phải thế này!" Ông làm mẫu, động tác thuần thục, tay bắt đầu kéo dây câu cá ngừ, con cá ngừ to bằng nửa thân người lớn xuất hiện dưới làn nước đen, Ba Răng đã cầm sẵn cần móc cá sẵn sàng hỗ trợ.

    Ông Tâm cười to: "Con này bự thiệt, Răng phụ tao mau!" Xuân chăm chú quan sát ông Tâm, trên tay cầm một cần móc cá khác. Tư thả một dây điện xuống mặt biển để làm tê con cá ngừ. Cần móc đâm vào con cá, máu chảy loang trên mặt biển, cá được kéo lên boong, cứng đơ như khúc gỗ, Tư cầm cái chày lớn, đập mạnh vào đầu cá, cá chết, nằm im re, sau đó bị kéo xuống hầm đá.

    Trước khi bình minh lên, thuyền viên tranh thủ câu mực, những con mực to bằng bàn tay, màu đỏ, từng con theo dây câu được kéo lên boong tàu. Ba Răng và Xuân thả lưới bắt cá tạp, Ông Tâm thắp một cây nhang, cắm vào buồng lái, miệng lẩm bẩm.

    Lưới thả xuống, sóng vỗ ì oạp.

    Trưa, nắng gắt thiêu đốt boong tàu cá, mặt sàn nóng rẫy, phản chiếu ánh sáng chói lòa. Sóng vỗ nhẹ, mang mùi muối mặn hòa với mùi cơm vừa nấu chín, một con gà luộc, chả cá, rau sống, mùi nước mắm tỏi ớt, mùi cá kho thơm nức từ bếp tàu nhỏ xíu.

    Thuyền viên quây quanh một tấm bạt cũ trải trên sàn gỗ sơn xanh. Tư chia cơm cho anh em, cười hô hố: "Cơm bữa ni ngon hết sảy! Có lon bia nữa, trời ơi nó đã!" Hắn kéo dài chữ "đã", rồi nhai ngấu, hạt cơm bám mép.

    Một thuyền viên khác cầm bát, nhai rôm rốp con tôm luộc: "Dô đi anh em!" Hắn nâng ly bia lên, cười khà khà: "Chú Tâm, lỡ say thì lái tàu kiểu gì?"

    Ông Tâm ngồi dựa mạn tàu, nhai chậm, giọng trầm: "Đừng nói nhảm nữa, uống ít thôi, xỉn hết thì tối lấy ai câu cá!" Ông nhìn ra ngoài trời, mây trắng lững lờ, nhưng lòng thấy lo lo.

    Xuân với bát cơm trên tay, hỏi rụt rè: "Anh Tư, đi biển lâu, anh không nhớ nhà à?"

    Tư nháy mắt, giọng dí dỏm: "Nhớ mấy đứa nhỏ thôi, nhưng vợ tao chỉ nhớ tiền tao mang về! Ngày nào ở nhà bã cũng chửi nhức hết cả đầu!" Cả đám cười rộ, boong tàu rung lên.

    Ông Năm chen vào: "Uống cạn lon đi Tư, không là về tao méc, mày chết, nghe Tư!"

    Ông Tâm liếc Xuân, hỏi: "Nhóc, mày đi biển vì chi?"

    Xuân cúi đầu, giọng nhỏ: "Dạ, má cháu nợ tiền hụi, tầm 50 chục triệu, cháu phải giúp má."

    Không khí im lặng, Tư vỗ vai cậu: "Mày được, nhỏ! Có hiếu, ráng đi vài tháng là đủ trả! Dô đi!" Xuân ngẩng lên, nụ cười chợt nở trên môi, tay cầm lon bia tung ực.

    Ông Tâm nhai chậm, ông nói: "Xuân, tối qua bác dạy câu cá, cháu nhớ chưa?" Xuân gật, phấn khởi: "Dạ, cháu nhớ!" Ông Tâm nhìn cậu, lòng bỗng dâng lên niềm vui nhỏ.

    Cơm xong, thuyền viên lau dọn chỗ rồi nằm nghỉ. Tư nhấp nước, hát lên một câu hò Bình Định. Ông Tâm nhìn mây xa xa, những đám mây với đủ hình thù. Sóng vỗ nhẹ, như thì thầm, nhưng ông Tâm biết, biển có thể đổi tính bất ngờ.

    Đêm buông, bầu trời trên biển lấp lánh sao, như vảy cá ngừ rải khắp. Tàu cá neo lại, sóng vỗ nhẹ mạn tàu, mang mùi muối mặn hòa khói mực nướng còn sót từ chiều. Boong tàu mát rượi, lưới ướt chất đống, lấp lánh dưới ánh trăng. Thuyền viên nằm ngửa, áo thun bạc màu, chờ tới buổi câu đêm, một người hát dân ca Bình Định giọng khàn khàn.

    Xuân, ngồi cạnh một cần móc, mắt nhìn bầu trời đầy sao, hỏi nhỏ: "Anh Ba, biển đêm đẹp thiệt! Đúng không?"

    Ba Răng kể, giọng rùng rợn: "Đúng, nhưng chỉ đúng cho tới khi mày nhìn thấy con ma kéo lưới, tóc dài, nhóc ạ!"

    Tư hắn giọng: "Dẹp mày đi, lớn rồi mà dọa thằng nhỏ. Xuân, không có ma mô!"

    Ba Răng bật lại: "Cái gì? Xạo xạo, biển thiếu gì ma!"

    Cả đám cười rộ, Xuân nói run run: "Em sợ ma thiệt đó!"

    Tư vỗ vai: "Ma quỷ nếu có, nó cũng không thích bắt mấy thằng gầy như mày! Có bắt thì bắt mấy đứa có mỡ như tao!"

    Ông Tâm châm điếu thuốc kể: "Mỗi năm, chúng ta cúng cá Ông, xin bình an. Xuân, cháu phải nhớ, biển có thần, có linh."


    Xuân hỏi: "Ở trên thuyền thì cúng răng, bác Tâm?"

    Ông Tâm đáp: "Trái cây, gà, rượu, nhang, lòng thành là đủ. Hôm bữa, lúc mới ra khơi, bác có cúng rồi mà, cháu không nhớ à?" Xuân gật gù.

    Lão Năm giọng khàn: "Chừng mô ông nghỉ đi biển, anh Tâm?" Vài thuyền viên nhìn về phía ông Tâm.

    Ông Tâm với ánh mắt xa xăm, nói nhỏ: "Chắc hết năm nay, tui hứa với bà Cúc rồi!" Lão Năm thở dài: "Ừm.. Cũng có tuổi rồi, để đám trẻ nó thay mình!"

    Tư đứng dậy, nhìn vào máy khí tượng, báo cáo: "Chú Tâm, có tin áp thấp nhiệt đới!"

    Ông Tâm lập tức đứng dậy kiểm tra, giọng chắc: "Không sao, nó ở xa, cũng nhỏ thôi!" Ông lấy bộ đàm gọi điện trao đổi với mấy thuyền ở gần về tình hình, hầu hết nhận định áp thấp nhiệt đới này không nguy hiểm, dự báo thời tiết nói rằng nó di chuyển lên hướng Bắc.

    Nhưng người tính không bằng trời tính, áp thấp nhiệt đới hình thành giữa biển Đông nhanh chóng mạnh lên thành bão cấp 8 di chuyển về hướng Nam thay vì vào Vịnh Bắc Bộ. Giữa đường về Bình Định, nhận thấy bão mạnh lên, ông Tâm lập tức chuyển hướng tàu về hướng Nam.

    Biển chuyển màu xám xịt, mây đen cuồn cuộn kéo tới, che khuất mặt trời. Gió rít qua boong tàu cá, thổi bay tấm bạt che lưới. Sóng dựng cao, đánh mạnh vào mạn tàu, nước trắng xóa tràn lênh láng. Tiếng máy tàu kêu tành tạch yếu ớt, bị át bởi tiếng gió, tiếng mưa gào như quỷ hú. Đám chim hải âu bay loạn trên trời, kêu thảng thốt, lượn vòng như chạy trốn – dấu hiệu bão lớn mà ngư dân nào cũng sợ.

    Ông Tâm với đôi tay chai sạn siết chặt bánh lái, mắt căng ra nhìn mây thấp đen kịt.

    "Nhanh, tất cả vào trong, mặc áo phao! Buộc lưới, kiểm tra dây an toàn! Tư mày và mấy đứa khác, chuẩn bị đồ cứu sinh, nhanh lên!" Ông Tâm la lớn, giọng trầm vang, át cả tiếng gió. Ông liếc máy khí tượng, rồi gọi điện cho vài thuyền gần đó để hỏi thăm tình hình, một số tàu quyết định quay lại Trường Sa tránh bão, một số khác quyết định chạy về Vũng Tàu hoặc thậm chí xa hơn.

    Nhưng ông Tâm biết thuyền của mình không đủ dầu để thực hiện cả hai phương án đó, thuyền của ông đã ở trên biển quá lâu và đi trong thời tiết xấu sẽ tiêu thụ nhiều dầu hơn. Xuân mang cho ông một chiếc áo phao, ông lật tức mặc vào, một tay vẫn giữ bánh lái. Bộ đàm và máy liên lạc bắt đầu rêu rè rè, có thể do ảnh hưởng của cơn bão, ông nghĩ vậy.

    "Tư, kiểm tra còn bao nhiêu dầu, xem thử thuyền xuống Vũng Tàu được không?"

    Tư với áo mưa ướt sũng, chạy vào buồng lái, mặt tái: "Không đủ, Bình Thuận thôi, không thì Ninh Thuận! Để cháu gọi hỏi xem có thuyền nào gần đây còn dầu không, ta xin họ một ít?"


    "Ừ, thử đi!" Ông Tâm gật đầu, tăng ga, đẩy chiếc thuyền qua một con sóng lớn.

    Tư cầm bộ đàm, giọng khẩn khoảng, ba thuyền ở gần hồi đáp nhưng họ cũng không đủ dầu để chia sẻ, ngoài ra biển động, sóng lớn, tiếp dầu cũng rất khó khăn nên họ từ chối. Tư đập máy, giọng run: "Giờ sao Chú? Về Bình Thuận được không?"


    "Được!" Ông Tâm xiết bánh lái, hỏi: "Áo phao, đồ cứu sinh, thuyền thúng, đồ dự trữ phòng bất trắc xong hết chưa?" Mưa lớn tạt mạnh vào kính tàu, át đi tiếng ông.

    "Xong hết rồi!" Tư đáp gọn. Phía sau anh, các thuyền viên và Xuân đã vào vị trí, họ ngồi, chờ đợi, con tàu nghiêng đi khi băng qua những con sóng lớn. Những người đi biển lâu năm hiểu tình huống này và biết phải làm gì. Bây giờ họ đặt cả sinh mạng mình vào tay lái của ông Tâm. Họ nhìn tấm lưng của ông, đầy hy vọng.

    Ông Tâm lẩm nhẩm, mắt đỏ: "Thần Nam Hải phù hộ chúng con đi qua cơn bão! Ai di Đà Phật, Ai Di Đà Phật! Bình Thuận, Bình Thuận!" Ông nghĩ, lòng nặng trĩu nhưng đầy quyết tâm: Biển, lần này tao không thể thua mày.

    Ba Răng với mái tóc ướt dính vào mặt, hỏi Tư: "Vô Bình Thuận xa, nhỡ hết dầu thì sao? Hay vào Ninh Thuận thôi?" Tư, bám mạn tàu, quát lại: "Mày im! Để chú Tâm lo, chú ấy nói đi đâu là đi đó! Biển đang động mạnh thế này, dô Ninh Thuận? Mày muốn chết hả?" Ba Răng lườm, giọng gằn: "Tui cũng có vợ con, dầu cạn thì sao!"

    Xuân bám chặt dây thừng, mặt tái mét khi sóng lớn đánh vào, áo cậu ướt nhẹp nước biển và mồ hôi: "Anh Tư, em sợ.. Biển rứa đáng sợ quá!" Cậu run, giọng lạc đi, mắt đỏ hoe.

    Ông Tâm liếc qua, giọng trấn an: "Không sao đâu mấy đứa, bác dự phòng hết rồi, dầu đủ. Mọi người cứ bình tĩnh!" Xuân gật, nghĩ: Mình tin bác ấy!

    Lão Năm trong chiếc áo phao màu cam, giọng khàn khàn: "Tâm, bão ni giống năm Nhớ đi. Ông nhớ không?" Ông Tâm sững người, lòng nhói như dao cắt: Nhớ. Ông lấy nén nhang từ túi áo đưa cho Tư, tay hắn run châm lửa, cắm vào góc buồng lái, miệng lẩm bẩm. Khói nhang tan nhanh trong gió, sóng vẫn gào thét, như thách thức.

    Tâm xoay bánh lái, mắt khóa vào sóng cuộn. Ông nhìn mây đen. Sóng đánh mạnh, tàu nghiêng ngả, tiếng gió rít như quỷ kêu, con tàu thép xuyên qua những con sóng, và cơn bão đang mạnh lên.

    Sóng dựng thành những bức tường nước khổng lồ, đập xuống sàn tàu, nước mặn xộc vào miệng, cay xè mắt. Chớp xé toạc bầu trời đen, chiếu sáng boong tàu ướt sũng, dây thừng rối tung, thùng cá lăn lóc, va vào mạn tàu kêu cộp cộp. Gió gào thét, át tiếng máy tàu yếu ớt, như sắp tắt.

    Giữa mặt biển đen kịt trong buổi sáng. Tư bám khung cửa, hét to, át gió: "Chú Tâm, tàu cá khác đang chìm, có người trôi trên biển!" Hắn chỉ tay, bóng người lập lờ giữa sóng, phao cứu sinh đỏ chói.

    Ông Tâm la lên, giọng vang: "Cứu người, nhanh lên mấy đứa. Ném phao! Nhanh!"

    Xuân mặt tái mét, cầm phao cứu sinh, tay run ném ra. Sóng đánh mạnh, phao bay lệch, Xuân trượt chân, suýt ngã xuống biển. Ba Răng lao tới, kéo cậu lại, gắt: "Cẩn thận, nhóc! Thêm mày nữa, bọn tao không cứu nổi!"

    Xuân run: "Dạ, dạ!" Cậu ném phao lần nữa, phao bay đúng, bám vào một thuyền viên. Tư, Ba Răng và vài thuyền viên kéo dây, lôi người lên boong.

    Thuyền viên Hùng, chừng 30, mặt xám, ho sặc, chân rách toạc, máu loang boong: "Cảm ơn các chú.." Hùng yếu ớt, giọng run.

    Ông Tâm quát: "Xuân đâu, lấy đồ sơ cứu, cầm máu, nhanh lên!" Xuân quấn vải quanh chân anh Hùng, lẩm bẩm: "Không sao, chỉ rách da phần mềm, không chết được!" Hùng ho: "Thuyền bọn cháu chết máy, cháu đội ơn chú.."

    Hai người, ba người, rồi bốn người.

    Gió lạnh làm Ba Răng run, hắn ném phao, kéo thêm hai thuyền viên nữa, mặt họ tái mét. Một người ho sặc: "Còn.. Còn một người mất tích, ở hướng Tây!" Ông Tâm nghe thấy, lòng thắt lại: Một người, mẹ nó đang chờ. Ông nghĩ: Mình phải tìm, không để ai khóc như Cúc.

    Sóng đánh, tàu chao, nước tràn.

    Tư hét: "Dầu, chú Tâm, chúng ta không đủ dầu!"

    Ba Răng hoảng: "Phải đi thôi, không nẫu chết hết! Chúng ta ở đây cả buổi sáng rồi, bão đang mạnh lên!"

    Ông Tâm nhìn biển, chớp sáng, sóng gào như thách thức. Ông siết bánh lái, giọng chắc: "Tìm tiếp! Chúng ta sẽ vào Ninh Thuận!"

    Xuân bám mạn tàu, run run nghĩ: Bác Tâm không bỏ lại ai. Xuân nằm xuống boong, mệt mỏi, mắt mờ đi vì say sóng. Boong tàu rung, sóng đánh, tiếng gió át tất cả, cơn bão cấp 8 trở nên hung dữ hơn bình thường.

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite => LINK Ở ĐÂY

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2025 lúc 11:10 PM
  6. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 4: Trở Về

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một giờ, hai giờ, ba giờ trôi qua, con thuyền đi nhiều vòng quanh vị trí chiếc thuyền chìm để tìm kiếm. Hy vọng tắt dần.

    Ông Năm thắp nhang cầu khấn, khói tan trong gió, sóng gào như trách móc. Ông Tâm nhìn biển, lòng đau như cắt, lẩm nhẩm: "Xin tha thứ, tui không cứu được.."

    Tư, mặt tái, hét như van nài: "Chú Tâm, phải bỏ thôi, không là chết cả đám!"

    Ba Răng khóc: "Cho thuyền đi đi chú ơi!"

    Xuân ngồi ôm gối, run cầm cập, im lặng. Không khí trên tàu nặng nề, những cặp mắt nhìn ra biển liên tục tìm kiếm.

    Quay lại nhìn đám thuyền viên được cứu, ông Tâm nói giọng nghẹn ngào: "Xin lỗi các chú, nhưng chúng ta phải về thôi, mong các anh hiểu cho, chúng tôi đã cố hết sức!" Họ gật đầu đồng ý.

    Ông Tâm đánh lái, tàu nhắm hướng Ninh Thuận, sóng đuổi theo, gào thét. Ông Tâm lệnh cho Tư lấy bộ đàm cầu cứu, ông biết rằng chính tàu của ông cũng đang ngấp nghé cửa tử. Ông phải chắc chiu từng giọt dầu còn lại.


    Một ngày sau khi bão tan, Cảng Quy Nhơn sáng sớm ngập nắng vàng rực rỡ, sóng vỗ nhẹ vào bờ, mang mùi muối mặn hòa tiếng ghe máy tành tạch xa xa. Không khí ồn ào, ngư dân xách giỏ cá, bà con bán hàng rao vang, tiếng gọi nhau rôm rả.

    Đám đông gia đình thuyền viên tụ tập gần cầu cảng, mắt căng ra nhìn đường chân trời, lòng lo lắng nghe tin bão di chuyển sang Lào từ radio. Bà Cúc tóc búi, đứng cạnh bà Mẫn, mặt khắc khổ, nắm chặt tay nhau. Đại mặc sơ mi, bế bé gái 4 tuổi, bên cạnh vợ và bé trai 7 tuổi. Dương nắm tay chị dâu, mắt lo lắng. Không gian căng thẳng, nhưng ánh nắng như hứa hẹn hy vọng. Ông Tâm gọi điện từ Phan Rang rằng sáng nay tàu sẽ về.

    "Hôm trước chị đi chùa phải không chị Mẫn?" Bà Cúc hỏi, giọng run run, mắt bà vẫn đỏ vì khóc: "Tui với Dương đi chùa hôm kia, mong trời Phật phù hộ ông ấy!"

    Bà Mẫn, sạp cá, giọng nghẹn ngào: "Tui cũng cầu bình an cho thằng Xuân, nó mới đi biển, tui sợ nó không chịu nổi bão!" Bà nắm tay bà Cúc, mắt ướt: "Ông Tâm giỏi, chắc sẽ không sao, đúng không?"

    Đại vỗ vai mẹ, trấn an: "Má và bác đừng lo, ba nói sáng nay về là sáng nay về, bão này nhỏ, ba biết cách vượt qua mà!"

    Bé trai 7 tuổi kéo áo bố: "Ông nậu về chưa, ba?"

    Đại cười, bế con: "Sắp rồi, con! Chờ một chút nhé, ông sắp về rồi!"

    Dương quay sang mẹ: "Má yên tâm, hôm qua ba gọi cho con rồi, mọi người trên tàu đều bình an!"

    Tàu cá hiện ra, vỏ thép loang lổ, lướt chậm vào cảng. Đám đông reo lên, tiếng còi tàu rúc vang. Ông Tâm đứng ở buồng lái, áo ướt mồ hôi, tóc bạc rối, mặt mệt mỏi nhưng mắt sáng. Ông hô: "Vô cảng, Tư ơi chuẩn bị thả neo!"

    Boong tàu lộn xộn, thuyền viên mỗi người một việc, thùng cá ngừ được chuẩn bị, dây thừng ướt rối. Những thuyền viên được cứu, vẻ mặt mệt mỏi, ngồi co ro, Hùng được băng bó ở chân, ho khẽ.

    Bà Cúc thấy tàu, chạy ra, khóc: "Ông Tâm, ông về rầu!" Bà ôm ông Tâm, nước mắt hòa với nụ cười: "Tui đã cầu trời Phật, ông sống là tui mừng quá!"

    Ông Tâm ôm bà Cúc, tay vỗ về, giọng trầm: "Tui dìa rồi mà, Cúc! Đừng khóc nữa!" Bà Cúc lau nước mắt, cố gượng một nụ cười.

    Bà Mẫn lao tới, ôm Xuân: "Con tui, con có sao không?"

    Xuân nói giọng run run: "Má ơi, con không sao, nhờ có bác Tâm mà bọn con mới về được đó!"

    "Anh Tâm, tui đội ơn anh!" Bà Mẫn lau nước mắt.

    Đại vỗ vai bố, cười: "Ba, ba cứu được sáu người, nẫu gọi ba là anh hùng kìa!" Bé trai 7 tuổi ôm ông: "Ông nậu, ông giỏi quá!"

    Ông Tâm cười, bế cháu, mắt chùng xuống: "Cả tàu cùng giúp cứu người, đâu chỉ riêng ba. Có một người mất tích. Ba không cứu được!"

    Dương bước tới ôm ông Tâm: "Ba, con tự hào lắm! Ba về rồi, đừng đi nữa nhé!"

    Ông Tâm xoa đầu con gái, gật đầu: "Ừ, ba ở nhà lo cưới hỏi cho con, ba không đi nữa!"

    Ông Tâm hỏi Xuân, giọng trầm: "Nhóc, sợ biển chưa? Còn muốn đi nữa không?"

    Xuân mỉm cười: "Dạ, sợ, nhưng cháu thích biển! Cháu muốn đi nữa ạ!" Ông Tâm khẽ cười, gật đầu.

    Hùng, thuyền viên được cứu, khập khiễng bước tới: "Chú Tâm, không có chú, anh em tui chết rồi. Ơn này.."

    Ông Tâm sững người, đưa tay ngắt lời Hùng: "Thôi dẹp, ơn nghĩa gì.. Vài bữa hết đau, gọi tao đi nhậu là được. Thôi dìa với vợ mày đi!"

    Tâm quay sang Tư, giọng gắt: "Coi đưa cá xuống tàu nghe Tư! Tao dìa trước à!"

    Tư gật đầu: "Dạ! Để cháu lo, chú dìa đi!"

    Đám đông tản dần, tiếng sóng vỗ nhẹ, nắng vàng chiếu xuống cảng. Ông Tâm nhìn gia đình, lòng buồn vui lẫn lộn, từ giờ ông sẽ chia tay biển. Tiếng còi tàu vang, như lời chào mừng trở về, như lời chia tay.


    (Hết)

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite => LINK Ở ĐÂY

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2025 lúc 11:59 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...