Truyện Ngắn Góc Nghiêng - Dương

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by Phước Dương, May 31, 2025.

  1. Phước Dương

    Messages:
    97
    Góc nghiêng

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện ngắn

    Bạn, và chúng ta, chắc chắn sẽ là góc nghiêng của ai đó trong cuộc đời này.

    >>>Xem thêm những sáng tác của Dương tại đây.

    [​IMG]

    Ông Toàn nhắn tin cho con gái: "Bố về quê ăn cưới". Con gái nhắn lại: "Khi nào bố đi?". Ông xem nhưng không trả lời, rồi gom chút quần áo trong tủ nhét vào túi xách màu nâu đã sờn, vội vã bắt xe ôm ra ga.

    Cũng hơn hai mươi năm rồi, ông Toàn mới lại đi tàu lửa. Và cũng từng ấy năm, ông mới lại có dịp về quê cũ. Một người bà con khá gần bên ngoại mời đám cưới con gái, nếu là trước đây chắc chắn là ông lấy lý do bận, chỉ gửi tiền mừng. Song lần này, ông muốn về quê.

    Chuyến tàu khá vắng, ông Toàn chọn một dãy ghế sát cửa sổ. Con tàu lao qua những cảnh vật hai bên đường khiến chúng như trôi ngược về phía sau, kéo về những mảng ký ức tưởng đã ngủ quên từ lâu. Ông bỗng nhớ rất nhiều về ngày xưa. Cái ngày xưa của bốn, năm mươi năm trước, mà cứ tưởng vừa xảy ra hôm qua. Người ta nói đúng, lớn tuổi rồi nên ông sống bằng hoài niệm, dù chúng đứt khúc và mơ hồ.

    Một đôi trai gái lúc nãy ông Toàn thấy họ ngồi ở phía dưới, dời chỗ lên dãy ghế phía trước ông. Họ còn rất trẻ. Chàng trai luôn bày tỏ những cử chỉ chăm lo cho cô gái. Chợt, ông nhớ đến mối tình đầu của mình, với Bích.

    Bích hơn ông một tuổi, hai nhà sát vách, chung hàng rào râm bụt um tùm, hoa nở đỏ quanh năm. Họ thích nhau từ năm mười lăm, mười sáu tuổi, thứ tình cảm non dại và nhiều mộng mơ. Kể từ khi thấy tim đập thình thịch mỗi lần nắm tay nhau, họ không gọi mày tao nữa, mà chuyển sang xưng tên.

    Hồi ấy, ông Toàn đã nói chắc nịch rằng mình sẽ không bao giờ quên Bích, khi họ gặp nhau vào buổi tối trước ngày ông lên thành phố. Hai đứa hẹn nhau ở bụi cây trúc dưới chân cầu. Hôm đó, ánh trăng sáng trong như nước. Bích im lặng rất lâu trước khi tựa vào vai ông, nói như sắp khóc: "Lên đó, Toàn cố gắng học nha. Mà Toàn ơi, Toàn nhớ giữ lời hứa với Bích nha".

    Mấy tuần đầu, ông nhớ Bích, nhớ nhiều lắm nên gần như mỗi ngày viết một lá thư. Nhưng sau đó, mọi thứ cuốn ông đi và nỗi nhớ cũng nhạt dần, vơi dần, đến khi hình ảnh Bích mờ hẳn. Bích giống như một bức ảnh cũ bị rơi úp mặt hình vào hộc tủ rồi quên mất. Năm đó, ông Toàn mười tám tuổi, còn Bích mười chín.

    Mười năm sau, ông Toàn có về quê một lần. Bích không còn ở đó. Nghe nói Bích theo người cô ra Phan Rang, sinh sống và lấy chồng, sinh con.

    Và rồi, ba mươi năm nữa trôi qua, ông mới lại trở về. Quê ông bây giờ khác, nhiều cảnh vật đã thay đổi. Bụi trúc dưới chân cầu vẫn còn đó, nhưng dường như cũng đã già đi rất nhiều, lưa thưa và cằn cội. Ông Toàn cố tìm đến nơi đó, đứng trên cầu nhìn xuống. Dòng sông đã cạn và hẹp, nước đã hết trong như ngày xưa.

    Buổi trưa đó, ông Toàn diện bộ vest màu xanh đen, thắt cà vạt cùng màu, mang giày tây đến đám tiệc tại một nhà hàng nhỏ. Vài người nhận ra ông nhưng chỉ chào xã giao. Trong đó có Bích.

    Ông nhận ra người xưa ngay lập tức. Chắc bà Bích cũng vậy. Bà đứng ở góc sân, mặc chiếc váy màu kem, tay cầm bóp, dáng nhỏ, lưng đã hơi còng. Chính đôi mắt sáng và sâu giúp ông nhìn thấy ngay bà Bích. Bà trông thấy ông, khựng lại thoáng chút, không nói, không cười, mà chỉ gật đầu một cái rất nhẹ. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt bà Bích kịp nhìn rõ người bạn năm xưa của mình. Trong đáy mắt bà, dường như có điều gì vẫn còn dang dở, chưa thể nói thành lời.

    Ông Toàn toan bước đến hỏi chuyện bà Bích thì một người đàn ông trẻ đến kéo bà vào chỗ ngồi. Ông chọn một vị trí có thể nhìn thấy họ. Người đàn ông này chừng bốn mươi, dáng cao, gầy, áo sơ mi chỉnh tề, luôn nở nụ cười, chào hỏi mọi người xung quanh. Tự dưng ông Toàn lại chú ý đến anh ta. Ở góc nhìn nghiêng, ông thấy rất quen, nhưng lại không nhớ quen như thế nào. Có gì đó trong cách người kia cầm ly nước, cúi đầu, cười.. tất cả đều rất quen thuộc.

    Sau tiệc, ông Toàn thấy bà Bích đứng ngoài cổng chào, bèn bước đến.

    - Lâu rồi không gặp. Bích khỏe không?

    Bà Bích ngước lên nhìn, khẽ mỉm cười, giọng như lạc đi.

    - Ờ.. tôi bình thường. Anh khỏe không?

    Chưa kịp nói gì thêm thì người đàn ông trẻ lúc nãy bước đến. Anh ta gật đầu chào ông Toàn, rồi quay sang nói với bà Bích:

    - Xe tới rồi má.

    Bà Bích vội kéo tay người đàn ông trẻ lại, giới thiệu với ông Toàn:

    - Con trai tôi đó anh.

    Rồi quay sang người đàn ông trẻ:

    - Còn đây bác Toàn. Bạn của má.

    Người đàn ông trẻ cười nhẹ:

    - Dạ, con chào bác!

    Nói xong, người đàn ông trẻ dắt bà Bích đi về chiếc xe du lịch đang chờ. Ông Toàn nhìn theo, bất giác buông một tiếng thở dài vô nghĩa.

    Đêm đó, nằm một mình trong khách sạn, ông Toàn không ngủ được. Ông cứ mãi nhớ về hai mẹ con bà Bích, nhất là người con trai. Hình như mình có gặp anh ta ở đâu rồi. Ông cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ ấy.

    Trằn trọc tới năm giờ sáng, ông trả phòng sớm, rồi qua nhà người bà con, ngồi chơi, đợi về chuyến tàu trưa, vé đã đặt trước. Trong cuộc chuyện trò với cậu cháu họ, ông bất ngờ khi nghe kể ngày xưa bà Bích bỗng nhiên có bầu, cha mẹ cạy miệng cỡ nào, dọa từ dọa giết cỡ nào bà cũng câm lặng, không nói cha đứa bé là ai. Để gia đình không xấu hổ, bà phải theo người cô ruột ra Phan Rang sống, ở luôn trong đó. "Cháu nghe nói hình như cổ không có lấy chồng, mà ở vậy nuôi con. À hình như hôm qua hai mẹ con cổ cũng có đi tiệc cưới, chú có gặp không?" - người cháu hỏi.

    Ông Toàn đứng sững, im lặng rất lâu. Ông nhớ đến chuyện xảy ra ở bụi trúc dưới cây cầu. Ông nhớ góc nghiêng của người đàn ông trẻ. Bây giờ thì ông mới nhận ra góc nghiêng đó là của ông. Đúng là ông. Là ông ngày trẻ, một bản sao mang tên khác, sống cuộc đời khác.

    Mấy chục năm qua, ông đã bỏ quên cô gái năm nào. Bích có trách ông không? Chắc là có rồi. Nhưng sao Bích vẫn im lặng. Gặp lại người xưa, ông quên luôn việc hỏi số điện thoại liên lạc, cũng không biết địa chỉ của bà Bích ở Phan Rang.

    Ông Toàn vội vã nhờ cậu cháu họ đặt vé xe khách và vội vã nhắn tin cho con gái: "Bố đi Phan Rang".

    Câu chuyện đã dừng lại ở đó. Không ai biết ông Toàn có gặp lại mẹ con bà Bích hay không? Góc nghiêng của ông - người đàn ông trẻ gọi bà Bích là má có biết gốc gác của mình không?

    Chỉ biết một điều rõ ràng là bà Bích đã từng rất yêu ông Toàn. Đêm trăng sáng nơi bụi trúc với lời hứa năm ấy vẫn còn nguyên trong lòng bà. Nên bà không nói gì trong gặp lại ông trong đám cưới, nhưng vẫn bảo con trai đến chào ông, để ông nhìn rõ góc nghiêng của mình.


    Dương

    *Ảnh lấy trên mạng
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Rewrite4future

    Messages:
    263
    Anh Dương viết truyện giàu cảm xúc nhỉ. Phải học hỏi anh nhiều hơn!

    Hôm nào anh Dương cũng có truyện @@, đọc mãi không chán! ^^
     
    Phước Dương likes this.
  4. Phước Dương

    Messages:
    97
    Cảm ơn bạn mình nhiều. *qobe 10*
     
    Tiên Phan and Rewrite4future like this.
  5. chiqudoll

    Messages:
    1,620
    Chiqu ghé đọc truyện này hai lần rồi, cảm giác câu này chất nhất truyện. Rõ ràng là góc nghiêng của chính mình, lại phải chờ người khác chỉ cho mới thấy.

    Mà soi gương cũng phải nghiêng trái nghiêng phải, tự thân vận động mới thấy rõ chính mình, không muốn thấy thì chỉ nhìn thẳng thôi. Bất quá chính mình không thấy thì cũng có người khác thấy, chuyện gì xảy ra rồi đều lưu lại dấu vết cả. *vno 66*

    Chiqu đọc truyện của bạn thấy truyện nào cũng gây suy ngẫm hết á! Dạo này, bạn không lên bài nhiều nhỉ?
     
  6. chiqudoll

    Messages:
    1,620
    Chiqu ghé đọc truyện này hai lần rồi, cảm giác câu này chất nhất truyện. Rõ ràng là góc nghiêng của chính mình, lại phải chờ người khác chỉ cho mới thấy.

    Mà soi gương cũng phải nghiêng trái nghiêng phải, tự thân vận động mới thấy rõ chính mình, không muốn thấy thì chỉ nhìn thẳng thôi. Bất quá chính mình không thấy thì cũng có người khác thấy, chuyện gì xảy ra rồi đều lưu lại dấu vết cả. *vno 66*

    Chiqu đọc truyện của bạn thấy truyện nào cũng gây suy ngẫm hết á! Dạo này không thấy bạn lên bài nhiều nữa nhỉ?
     
    Phước Dương likes this.
  7. Phước Dương

    Messages:
    97
    Cảm ơn bạn đã đọc 2 lần và đọc rất kỹ. Cảm ơn bạn về những lời nhận xét chân thành. Chắc tại "gu" của mình nên viết truyện nào cũng cố gắng tìm tòi ý tưởng mới hơn một chút, lạ hơn một chút. Chắc có lẽ vì vậy nên truyện mình kén người đọc, kiểu như người ta không thích những cái kết lưng chừng xuân, hic hic..

    Cũng tại kén người đọc nên mình đặt quy ước: Truyện trước phải qua 300 view rồi mới tính đến chuyện đưa lên truyện mới lên. Mục tiêu mỗi tuần ít nhất có 1 "câu chuyện nho nhỏ" (nếu công việc không quá bận) gửi đến cho những ai cảm mến văn phong của mình. Thấy người ta view lên vù vù mà ham. Tự nhủ, lính mới nên kiên trì. KKK

    Một lần nữa, cảm ơn bạn mình nhiều nhé.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...