

Thiên Thư - Vạn Kiếp
Tác giả: Vô Song Vương Gia
Thể loại: Hiện đại, Tiên hiệp
Số chương: Chưa xác định
Tác giả: Vô Song Vương Gia
Thể loại: Hiện đại, Tiên hiệp
Số chương: Chưa xác định

--------------------------------------------
Văn án
Lý Dương Nam - sinh viên ưu tú nhất khóa của trường Đại học Đại Nguyên, sau khi đi dã ngoại cùng các bạn bất ngờ có được "Thiên Thư". Một thế giới mới cùng hành trình mới mở ra trong cuộc đời hắn. Những bí mật cùng những nhiệm vụ từ Thiên Thư khiến cuộc đời hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hắn cần phải làm gì để khám phá ra bí mật của thế giới này.
Truyện được hoàn toàn hư cấu, từ địa điểm, nhân vật, thời gian.. nếu có trùng hợp với thực tế xin vui lòng bỏ qua.
Truyện này có sự can thiệp của AI. Phân tích rõ:
Truyện được hoàn toàn hư cấu, từ địa điểm, nhân vật, thời gian.. nếu có trùng hợp với thực tế xin vui lòng bỏ qua.
Truyện này có sự can thiệp của AI. Phân tích rõ:
- Tính chung chung, thiếu cá tính: Văn bản không có dấu ấn riêng của người viết, như cách một tác giả con người thường phát triển phong cách độc đáo của mình. Các từ ngữ như "nam tử trung niên," "mỹ phụ," "hài tử sơ sinh" khá chuẩn mực nhưng thiếu đi sự sống động, gần gũi.
- Cấu trúc câu đơn giản, lặp lại: Các câu thường đi theo cấu trúc chủ-vị cơ bản, ít biến hóa hay sử dụng các biện pháp tu từ phức tạp. Điều này khiến văn bản dễ đọc nhưng cũng dễ đoán và thiếu chiều sâu.
- Miêu tả cảm xúc trực diện: Cảm xúc của nhân vật được nêu ra trực tiếp ( "thảm thiết," "nước mắt rơi," "kiên định," "đau lòng") mà không đi sâu vào miêu tả nội tâm, sự giằng xé phức tạp bên trong. AI thường gặp khó khăn trong việc thể hiện những sắc thái cảm xúc tinh tế, đa chiều.
Cái cốt truyện và diễn biến, bạn xem đây:
- Tính logic đôi khi chưa chặt chẽ: Việc "lỗ đen sâu thẳm hút cơn lốc cùng đứa bé vào trong rồi dần biến mất" sau đó lại "cánh cửa để vào thì đã biến mất không chút dấu vết" rồi lại "lỗ đen đang điên cuồng bay đi" và "khe nứt không gian" xuất hiện để hai vợ chồng nhảy vào có thể gây một chút bối rối về cơ chế hoạt động của "nơi đó".
- Mục đích của Thiên Đạo Chi Nhãn: Việc mắt trời xuất hiện và giáng lôi kiếp xuống vị trí đứa bé bị hút vào có thể là một tình tiết thú vị, nhưng mục đích cụ thể của hành động này và mối liên hệ với cốt truyện chính chưa được khai thác rõ ràng.
- Chuyển cảnh đột ngột: Việc chuyển từ một thế giới giả tưởng đầy kịch tính sang "Việt Nam, Hà Nội, năm 20xx" một cách đột ngột, không có sự chuẩn bị, là một đặc điểm thường thấy ở AI khi nó cố gắng tạo ra sự bất ngờ hoặc mở rộng bối cảnh mà thiếu đi sự chuyển tiếp mượt mà.
Vô chương 2, tính AI càng cao:
- Tính cách nhân vật chưa sâu sắc:
- Lý Dương Nam: Được xây dựng là "học bá, cao to đẹp trai nhất lớp lại không có thói quen xu nịnh ai," "không dễ bắt nạt," "giỏi đánh nhau," "giỏi các môn xã hội, ngôn từ rất phong phú." Đây là một tập hợp các đặc điểm tích cực nhưng chưa được thể hiện một cách tự nhiên. Đoạn đối đáp với Phạm Nhân tuy thể hiện sự "không vừa" nhưng ngôn ngữ có phần "sách vở" hoặc quá mức cường điệu ( "phế vật bám váy mẹ," "mấy con chó chầu chực thức ăn"). Sự chuyển đổi từ "người chạy nhảy quậy phá" sang "học sinh giỏi các môn xã hội" có vẻ hơi miễn cưỡng.
- Vũ Phong: "Hiền lành hướng nội," "rất ít khi phản kháng." Tính cách này được mô tả rõ ràng nhưng lại khá một chiều, thiếu đi sự phức tạp thường thấy ở nhân vật con người.
- Băng Hàn Hân: "Thiên kiều bá mị," "lạnh lùng như băng hàn," "ít nói," "lần đầu làm giáo viên chủ nhiệm." Sự kết hợp giữa vẻ ngoài "hại nước hại dân" và tính cách lạnh lùng, ít nói tạo nên một hình tượng khá quen thuộc trong truyện mạng, nhưng cách thể hiện cảm xúc và phản ứng của cô còn thiếu tự nhiên.
- Phạm Nhân: Hoàn toàn là một nhân vật phản diện khuôn mẫu, chỉ có hành động chọc ghẹo và đe dọa.
- Linh Ngân: "Bà la sát," "nhan sắc nổi trội," "gia thế và trình độ học tập ít ai bì kịp." Lại một nhân vật với nhiều đặc điểm "khủng" nhưng không được khắc họa sâu sắc hơn.
- Lý Dương Nam: Được xây dựng là "học bá, cao to đẹp trai nhất lớp lại không có thói quen xu nịnh ai," "không dễ bắt nạt," "giỏi đánh nhau," "giỏi các môn xã hội, ngôn từ rất phong phú." Đây là một tập hợp các đặc điểm tích cực nhưng chưa được thể hiện một cách tự nhiên. Đoạn đối đáp với Phạm Nhân tuy thể hiện sự "không vừa" nhưng ngôn ngữ có phần "sách vở" hoặc quá mức cường điệu ( "phế vật bám váy mẹ," "mấy con chó chầu chực thức ăn"). Sự chuyển đổi từ "người chạy nhảy quậy phá" sang "học sinh giỏi các môn xã hội" có vẻ hơi miễn cưỡng.
- Miêu tả ngoại hình và tính cách theo kiểu "dán nhãn" : Thay vì dùng hành động, lời nói, hay suy nghĩ để bộc lộ, truyện lại dùng những cụm từ mô tả trực tiếp và có phần cường điệu để định nghĩa nhân vật: "Kim chi ngọc diệp," "Thiên kiều bá mị," "bà la sát," "vẻ đẹp hại nước hại dân." Điều này làm cho nhân vật trở nên khô khan, giống như một danh sách thuộc tính hơn là một con người sống động.
- Đối thoại:
- Tính chất giáo điều, thiếu tự nhiên: Đoạn hội thoại giữa Lý Dương Nam và Băng Hàn Hân về tắc đường có vẻ giống một bài diễn văn về tư duy tích cực hơn là một cuộc trò chuyện tự nhiên giữa hai người. Các lập luận được đưa ra rõ ràng, có cấu trúc nhưng thiếu đi sự ngẫu hứng, cảm xúc thực tế.
- Phản ứng nhân vật đôi khi không hợp lý: Băng Hàn Hân, người được mô tả là "ít nói," "lạnh lùng như băng hàn," "rất ít khi nói chuyện với đàn ông" lại dành khá nhiều thời gian để đối thoại sâu sắc với một nam sinh mới gặp, điều này không hoàn toàn phù hợp với tính cách được xây dựng ban đầu của cô.
- Tính chất giáo điều, thiếu tự nhiên: Đoạn hội thoại giữa Lý Dương Nam và Băng Hàn Hân về tắc đường có vẻ giống một bài diễn văn về tư duy tích cực hơn là một cuộc trò chuyện tự nhiên giữa hai người. Các lập luận được đưa ra rõ ràng, có cấu trúc nhưng thiếu đi sự ngẫu hứng, cảm xúc thực tế.
- Tính chuyển cảnh và tình tiết đột ngột:
- Việc xe dừng lại ở Hưng Yên, sau đó Lý Dương Nam lại "vô thức bước lại gần ngôi nhà đó" và bị một "bàn tay đẩy nhẹ hắn vào trong," rồi "luồng sáng xanh lóe lên và chui vào giữa trán" diễn ra quá nhanh và thiếu sự chuẩn bị. Đây là kiểu "công thức" tạo ra tình tiết bất ngờ mà AI thường sử dụng để đẩy nhanh cốt truyện mà không cần xây dựng chi tiết.
- Tình tiết "đôi mắt xa xăm nhìn cả đoàn người đi vào trong với ánh nhìn đầy mưu mô" và suy nghĩ "Liệu có phải trong đám này có hắn không? Phải tiếp tục theo sát mới được" lại càng củng cố nghi vấn về việc cốt truyện được tạo ra theo hướng "công thức" hoặc "gợi ý" một cách khá thô.
- Việc xe dừng lại ở Hưng Yên, sau đó Lý Dương Nam lại "vô thức bước lại gần ngôi nhà đó" và bị một "bàn tay đẩy nhẹ hắn vào trong," rồi "luồng sáng xanh lóe lên và chui vào giữa trán" diễn ra quá nhanh và thiếu sự chuẩn bị. Đây là kiểu "công thức" tạo ra tình tiết bất ngờ mà AI thường sử dụng để đẩy nhanh cốt truyện mà không cần xây dựng chi tiết.
- Ngôn ngữ và từ ngữ vẫn có sự lặp lại, thiếu sáng tạo: Việc sử dụng các thành ngữ (Kim chi ngọc diệp, Thiên kiều bá mị) có thể là nỗ lực của AI để làm phong phú ngôn ngữ, nhưng đôi khi chúng được dùng một cách khá máy móc.
Sẵn nói tiếp chương 3 tại sao bảo AI viết nhé!
Đối thoại với Băng Hàn Hân: Cách Dương Nam thừa nhận "Em chỉ đang thưởng thức chứ không hề có ý gì xấu" và Băng Hàn Hân "Nàng nói vậy nhưng thực tâm nàng có thể cảm nhận được ánh nhìn của hắn không hề có dục vọng, chỉ có sự thưởng thức vẻ đẹp như lời hắn nói. Môi nàng khẽ cong lên một chút" là một kiểu tương tác "flirt" (tán tỉnh) quen thuộc trong truyện mạng, nhưng được thể hiện một cách khá máy móc và thiếu đi sự chân thực trong cảm xúc. Việc cô giáo "lạnh lùng" lại thường xuyên nói chuyện với Dương Nam cũng là một dấu hiệu của sự không nhất quán trong tính cách.
Đối thoại giữa Lý Dương Nam và Phạm Nhân: Dù được cho là "miệng lưỡi xảo ngôn," nhưng các câu thoại của Dương Nam ( "Chó ở đâu sủa vậy?", "Ồ, chó còn biết nói tiếng người à? Cần nghiên cứu") quá thẳng thừng, mang tính xúc phạm trực tiếp và kém tinh tế, không giống cách một người "học giỏi các môn xã hội" có thể đối đáp sắc sảo hơn. Phạm Nhân cũng phản ứng một cách bùng nổ, rập khuôn của một nhân vật phản diện yếu kém.
Việc anh ta mất thời gian ( "8h sáng vậy mà giờ đã 4h chiều") và điện thoại hết pin cũng là những chi tiết phụ trợ để hợp lý hóa sự kiện này mà không cần giải thích sâu sắc.
Việc Lý Dương Nam bị "luồng sáng xâm nhập thẳng vào não bộ" và "đầu như muốn nổ tung" là một mô típ cực kỳ phổ biến trong các truyện mà nhân vật chính đột nhiên có được năng lực hoặc kiến thức đặc biệt. Cách diễn tả cảm giác đau đớn, rồi "ngủ thiếp đi" một cách đột ngột, và sau đó "tỉnh dậy" mà không nhớ gì về khoảng thời gian bị ảnh hưởng là một lối viết "công thức" thường thấy ở AI để nhanh chóng thiết lập một cốt truyện siêu nhiên.
- Phạm Nhân: Vẫn là nhân vật phản diện điển hình, chỉ biết ghen ghét, hung hăng, và dùng bối cảnh gia đình. Suy nghĩ cuối chương của hắn ( "Con khốn nạn này.. nhất định đến khi tao đè mày ra giường làm đủ tư thế xem lúc đó mày còn ra vẻ thanh cao ngạo mạn được nữa hay không?") là một ví dụ rõ ràng về cách AI tạo ra nhân vật phản diện một chiều, chỉ có những suy nghĩ tiêu cực và thô tục, mà không có sự phức tạp hay phát triển nội tâm.
- Diễm Hân: Được giới thiệu là "tài sắc vẹn toàn, gia thế lại khủng bố," và hành động can thiệp đúng lúc. Cô cũng là một hình mẫu nhân vật nữ mạnh mẽ, lạnh lùng, nhưng thiếu sự độc đáo, tương tự như Băng Hàn Hân.
- Vũ Phong: Vẫn giữ nguyên hình tượng "hiền lành, ít gây sự," làm nền cho sự bộc trực của Lý Dương Nam.
- Tình tiết "người quen xuất hiện đúng lúc" :
- Việc Diễm Hân xuất hiện đúng lúc khi Lý Dương Nam và Vũ Phong sắp bị đánh là một tình tiết "cứu nguy" kinh điển, thường được AI sử dụng để giải quyết xung đột mà không cần xây dựng thêm các lớp kịch tính phức tạp.
- Sự phát hiện "thì ra là người quen, bất quá cô ta khác xưa nhiều quá" của Dương Nam cũng là một "mở nút" đột ngột, gợi ý về một quá khứ mà truyện chưa hề nhắc đến, giống như một cách để AI tạo ra sự liên kết giữa các nhân vật một cách vội vàng.
- Việc Diễm Hân xuất hiện đúng lúc khi Lý Dương Nam và Vũ Phong sắp bị đánh là một tình tiết "cứu nguy" kinh điển, thường được AI sử dụng để giải quyết xung đột mà không cần xây dựng thêm các lớp kịch tính phức tạp.
- Miêu tả ngoại hình và cảm xúc lặp lại:
- Các cụm từ như "mắt long lên," "nở nụ cười xun xoe ninh hót," "ánh mắt sắc lẹm" vẫn mang tính chất miêu tả bề mặt, không đi sâu vào cảm xúc thực sự.
- Việc nhấn mạnh "ngực đồ sộ" của Băng Hàn Hân cũng là một đặc điểm phổ biến trong truyện mạng được AI học hỏi, nhằm thu hút một đối tượng độc giả nhất định.
- => Giả sử trường hợp bạn thường xem truyện mạng Trung Quốc, hay xem truyện edit thô, truyện convert mà bạn bị lậm QT thì cái cách bạn viết đọc vào vẫn hiểu do người viết. AI thì khác, nó rập khuôn, hoàn hảo không tì vết nhưng lại bị chung chung, bó buộc. Đó là lý do tại sao người ta xem truyện thấy nó kì lạ và phải đi hỏi bạn có dùng AI không.
Last edited by a moderator: