Tên Truyện: Những Mùa Hè Không Trở Lại Tác giả: Angle Thể loại: Tản Văn Cuộc thi Nét bút tuổi xanh Tôi vẫn còn nhớ như in những buổi trưa hè oi ả năm nào, khi cả thôn xóm chìm trong tiếng ve râm ran và mùi rơm rạ phảng phất theo từng cơn gió. Ngày ấy, chúng tôi – một lũ trẻ con chân đất, mặt mũi lấm lem – chẳng cần gì nhiều ngoài một bãi đất trống và tiếng cười giòn tan để làm nên mùa hè của mình. Thôn tôi nhỏ, nép mình bên triền đê, nằm khuất giữa những rặng tre và những thửa ruộng bát ngát. Con đường làng gập ghềnh sỏi đá, mỗi buổi chiều lại phủ kín bóng nắng dài ngoằng, lấp lánh qua kẽ lá. Đám học trò quê chúng tôi cứ hè đến là thả tung sách vở vào xó tủ, ùa ra đường như bầy chim non vừa được mở lồng. Mỗi ngày là một cuộc phiêu lưu, là một chuyến hành trình kỳ thú không cần bản đồ. Tôi thân nhất với thằng Tí – đứa bạn sát vách, người nhỏ con nhưng nghịch chẳng kém ai. Nó có cái đầu đầy ý tưởng, mỗi ngày lại nghĩ ra một trò mới để kéo cả đám theo. Có bữa nó bày chơi trốn tìm trong lùm chuối sau nhà, có khi lại kéo cả đám ra ruộng bắt cào cào, châu chấu, rồi thi xem ai có "chiến binh" đá khoẻ nhất. Mắt nó sáng rực mỗi lần nghĩ ra trò nghịch ngợm nào đó, và nụ cười của nó như thứ ánh nắng đặc quánh giữa mùa hè, không thể lẫn đi đâu được. Chúng tôi hay tụ tập ở sân đình – nơi tụi con nít trong xóm xem như "thủ phủ". Ở đó có cây đa già cỗi tỏa bóng mát, có bãi đất trống vừa đủ để chơi rồng rắn lên mây, ô ăn quan, kéo co hay đá gà bằng dép râu. Không điện thoại, không máy tính bảng, không trò chơi điện tử. Chỉ có tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới, và tiếng tim đập thình thịch mỗi lần bịt mắt rượt đuổi giữa buổi trưa nắng chang chang. Tôi còn nhớ, có lần trời sắp đổ mưa, tụi tôi vẫn cố thả diều giữa đồng. Cánh đồng xanh rờn trải dài tít tắp, gió ào ào thổi khiến những con diều giấy bay cao vút như sắp chạm mây. Con diều của Tí tự tay làm – cán tre, giấy báo cũ, dán bằng hồ cơm nguội – lại là con bay cao nhất. Cả bọn ngồi dưới đê, vừa che mưa vừa ngửa mặt nhìn trời, reo hò như vừa thắng trận. Mưa thì lạnh, mà lòng thì ấm lạ thường. Tuổi thơ là thế, vụng về nhưng đẹp đẽ. Tình bạn cũng đơn sơ như một cái nắm tay, một cái bánh đa chia đôi, một lời hứa vu vơ: "Sau này lớn lên, mình vẫn sẽ chơi với nhau mãi, nha?" Nhưng rồi năm tháng trôi qua như dòng nước sông quê – tưởng hiền lành mà chảy xiết. Chúng tôi lớn lên, từng đứa một rời xa xóm nhỏ. Người đi học xa, người theo gia đình chuyển chỗ, có đứa theo cha lên rừng, đứa theo mẹ ra phố. Ngày tiễn Tí đi, nó chỉ kịp dúi vào tay tôi một chiếc còi nhỏ bằng gỗ nó tự whittled – "Để nhớ tao, nha mày!" – rồi chạy biến vào trong chiếc xe khách bụi mù đường đất. Từ đó, sân đình vắng dần tiếng cười. Đám nhỏ mới sau này cũng có nhưng chẳng ai chơi trò cũ nữa. Bãi đất trống lác đác cỏ dại, những hàng cau già trơ trụi quả, và cây đa già cũng không còn tán lá rợp như xưa. Tôi lên thành phố học, rồi làm việc. Những ngày đầu còn nhớ, còn nhắn tin cho nhau qua Yahoo! Messenger, rồi Facebook. Nhưng nhịp sống hối hả cuốn phăng mọi điều. Công việc, thi cử, cơm áo gạo tiền.. tất cả cứ thế đẩy ký ức lùi dần vào bóng tối. Đến lúc nào đó, tôi chợt nhận ra đã nhiều năm không còn biết tin gì về Tí – thằng bạn thân nhất của tuổi thơ tôi. Đôi khi trong giấc mơ, tôi thấy mình trở về sân đình cũ. Vẫn là bóng cây đa, vẫn là tiếng ve đầu mùa râm ran, vẫn là lũ bạn cũ rượt đuổi nhau vòng quanh bãi cỏ. Tôi cười gọi Tí – nhưng nó cứ quay lưng chạy xa dần, xa mãi, như một vệt nắng cuối ngày dần khuất sau lũy tre. Có một lần, tôi trở lại quê sau gần 10 năm. Thôn xóm đã đổi thay. Con đường làng xưa giờ trải nhựa phẳng lì. Nhà ngói đỏ thay cho mái tranh xiêu vẹo. Đứa trẻ con bây giờ cắm mặt vào điện thoại, chẳng ai còn biết chơi ô ăn quan hay rồng rắn lên mây là gì. Sân đình bỏ hoang, rêu phủ. Cây đa năm nào trụi lá, cành khô gãy gục. Tôi đứng lặng hồi lâu, tim nhói lên như ai siết nhẹ. Tôi lần mò đến bãi đất cũ, vốc một nắm đất lên tay – mùi đất vẫn vậy, ngai ngái mà thân quen. Tôi nhìn quanh, cố hình dung bóng dáng thằng Tí đang chạy về phía tôi, tay giơ cao con diều giấy. Nhưng chỉ có gió lùa qua tóc, và một chiếc lá khô rơi lặng lẽ giữa chiều quê. Tuổi thơ – hóa ra không mất đi, mà chỉ đang ngủ yên trong một góc trái tim. Mỗi lần gió về, ve gọi, hay chiều chạm vào mái ngói rêu phong, ký ức ấy lại khe khẽ thổn thức. Tôi không biết liệu có bao giờ gặp lại Tí, hay bất kỳ ai trong những đứa bạn ngày xưa. Nhưng tôi biết, có một mùa hè đã in dấu trong tôi suốt cả cuộc đời – mùa hè cuối cùng, mùa hè của tiếng cười trong trẻo, của những trò chơi dân dã, và của tình bạn ngây ngô mà chân thành hơn bất cứ điều gì tôi từng có khi trưởng thành. Và đôi khi, giữa phố xá ồn ã, tôi vẫn lặng người khi nghe tiếng ve đầu mùa vọng về từ một tán phượng nào đó. Bởi tôi biết, đâu đó trong tiếng ve ấy, tuổi thơ tôi vẫn đang gọi tên mình. End. Angle
Chào bạn! Chúc mừng bạn đã hoàn thành bài thi. Sau đây là nhận xét của các giám khảo ạ. GK1: Tôi xin phép góp ý một vài điểm nhỏ cho bạn nhé: 1. Về diễn đạt và từ ngữ: Câu mở đầu: "Tôi vẫn còn nhớ như in.." có thể hơi thừa chữ "còn". Bạn có thể viết gọn lại là "Tôi nhớ như in.." hoặc "Trong ký ức tôi vẫn vẹn nguyên..". Chi tiết "mùi rơm rạ phảng phất theo từng cơn gió" : "Phảng phất" thường gợi cảm giác nhẹ nhàng, thoáng qua. Có lẽ "mơn man", "ẩn chứa" hoặc "lan tỏa" sẽ gợi hình ảnh rõ nét hơn về mùi hương trong không gian tĩnh lặng của buổi trưa hè. Đoạn "Đám học trò quê chúng tôi cứ hè đến là thả tung sách vở vào xó tủ.." : "Thả tung" nghe có vẻ hơi mạnh và có phần "bừa bộn". Bạn có thể thay bằng "cất vội", "gác lại" để phù hợp hơn với hình ảnh những đứa trẻ háo hức được vui chơi. Chi tiết "Mắt nó sáng rực mỗi lần nghĩ ra trò nghịch ngợm nào đó, và nụ cười của nó như thứ ánh nắng đặc quánh giữa mùa hè, không thể lẫn đi đâu được" : Hình ảnh "ánh nắng đặc quánh" có thể hơi khó hình dung. Bạn có thể cân nhắc một so sánh khác gần gũi hơn, ví dụ như "nụ cười rạng rỡ như vệt nắng ban trưa", hoặc tập trung vào sự tươi sáng, ấm áp của nụ cười. Đoạn "Không điện thoại, không máy tính bảng, không trò chơi điện tử. Chỉ có tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới, và tiếng tim đập thình thịch mỗi lần bịt mắt rượt đuổi giữa buổi trưa nắng chang chang" : Câu "Không điện thoại, không máy tính bảng, không trò chơi điện tử" có thể được diễn đạt uyển chuyển hơn bằng cách lồng ghép vào câu sau, ví dụ: "Chẳng cần điện thoại, máy tính bảng hay những trò chơi điện tử hiện đại, niềm vui của chúng tôi chỉ đơn giản là tiếng cười..", hoặc bạn có thể đảo lên đầu đoạn để nhấn mạnh sự khác biệt với hiện tại. Chi tiết "Cánh đồng xanh rờn trải dài tít tắp" : "Xanh rờn" đã gợi tả được sự tươi tốt, có lẽ không cần thêm "trải dài tít tắp" vì đã được gợi ý ở đầu đoạn. Câu "Tuổi thơ là thế, vụng về nhưng đẹp đẽ" : Câu này có vẻ hơi tách biệt. Bạn có thể liên kết nó chặt chẽ hơn với đoạn trước hoặc sau. Ví dụ: "Cứ thế, tuổi thơ chúng tôi dù có những vụng dại, những trò nghịch ngợm ngô nghê, nhưng lại là những ký ức đẹp đẽ không gì sánh bằng." Chi tiết "một chiếc còi nhỏ bằng gỗ nó tự whittled" : Từ "whittled" (gọt, đẽo) là một từ tiếng Anh. Bạn có thể thay bằng cụm từ tiếng Việt tương đương như "một chiếc còi gỗ nhỏ do chính tay nó đẽo gọt". Đoạn "Những ngày đầu còn nhớ, còn nhắn tin cho nhau qua Yahoo! Messenger, rồi Facebook" : Thứ tự thời gian có vẻ chưa chính xác lắm, Yahoo! Messenger xuất hiện trước Facebook. Bạn có thể đảo lại thành "nhắn tin cho nhau qua Yahoo! Messenger rồi dần chuyển sang Facebook". Câu kết "Bởi tôi biết, đâu đó trong tiếng ve ấy, tuổi thơ tôi vẫn đang gọi tên mình" : Câu này rất hay và giàu hình ảnh. 2. Về mạch cảm xúc và cấu trúc: Nhìn chung, mạch cảm xúc của bài viết rất tốt, dẫn dắt người đọc đi từ những kỷ niệm tươi đẹp đến nỗi bâng khuâng, tiếc nuối hiện tại. Tuy nhiên, ở đoạn cuối khi bạn trở về quê, có lẽ bạn có thể miêu tả thêm một chút về cảm xúc cá nhân khi chứng kiến sự thay đổi của quê hương, sự vắng bóng của bạn bè. Điều này sẽ làm cho nỗi buồn và sự hoài niệm thêm sâu sắc. Ví dụ một đoạn đã chỉnh sửa (chỉ là gợi ý) : "Tôi nhớ như in những buổi trưa hè oi ả năm nào, khi cả thôn xóm chìm trong tiếng ve râm ran và mùi rơm rạ mơn man theo từng cơn gió. Ngày ấy, chúng tôi – một lũ trẻ con chân đất, mặt mũi lấm lem – chẳng cần gì nhiều ngoài một bãi đất trống và tiếng cười giòn tan để làm nên mùa hè của mình." "Thôn tôi nhỏ bé, nép mình bên triền đê, nằm khuất giữa những rặng tre xanh mát và những thửa ruộng bát ngát. Con đường làng gập ghềnh sỏi đá, mỗi buổi chiều lại phủ kín bóng nắng dài ngoằng, lấp lánh qua kẽ lá. Cứ hè đến, đám học trò quê chúng tôi lại cất vội sách vở vào xó tủ, ùa ra đường như bầy chim non vừa được mở lồng. Mỗi ngày là một cuộc phiêu lưu, một chuyến hành trình kỳ thú không cần bản đồ." Tôi tin rằng với những điều chỉnh nhỏ này, bài viết của bạn sẽ càng thêm sâu sắc và chạm đến trái tim người đọc hơn nữa. Chúc bạn tiếp tục có những bài viết hay! GK2: - Lạm dụng dấu "-" quá nhiều - Nội dung đơn giản, có cảm xúc nhưng chưa đủ đặc sắc, Chưa có điểm nhấn để đọng lại ấn tượng GK3: "Nội dung câu chuyện của bạn rất hay, rất hồn nhiên và chân thực, giọng văn cũng rất hay, đọc lên rất thơ, nhưng ở đoạn này" "nó chỉ kịp dúi vào tay tôi một chiếc còi nhỏ bằng gỗ nó tự whittled.." "bạn làm mình bị tụt cảm hứng khi đưa vào một từ tiếng Anh như thế. Những từ Facebook, Messenger gì đó là danh từ riêng thì không thể dịch sang Tiếng Việt được, nhưng" "nó tự whittled" "là gì? Cho dù độc giả có hiểu nghĩa đi chăng nữa nhưng chữ đó nó lại chính là điểm đen trong bầu trời mây trắng đấy bạn ạ. Giả sử bạn dùng nó trong lời thoại thì không sao, nhưng đã là câu văn miêu tả thì không nên dùng nhé! Thân"