Truyện Ngắn Bến Sông Tương - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 26 Tháng năm 2025.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    260

    Bến Sông Tương


    [​IMG]

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Truyện theo yêu cầu, hợp đồng viết

    Tình Trạng: Hoàn Thành. Tổng cộng 5 chương.

    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Giới thiệu:

    Minh, một sinh viên từ Sài Gòn, trở về Sóc Trăng để dự đám cưới Thảo – cô gái Khmer từng là mối tình đầu của anh. Hành trình ấy kéo anh vào những ký ức năm lớp 12, khi tình yêu của họ nở rộ bên sông Maspero, giữa ánh trăng lễ hội Ok Om Bok, nhưng cũng sớm tan vỡ bởi khoảng cách, định kiến, và trách nhiệm gia đình. Liệu Minh sẽ đối diện Thảo thế nào trong ngày cô làm cô dâu, và anh có thể buông tay để bước tiếp? Những con sông Sóc Trăng, lấp lánh như ký ức, đang chờ kể một câu chuyện về tình yêu, sự trưởng thành, và những điều không thể giữ lại.

    * * *

    MỤC LỤC

    Chương 1: Dòng Sông Tương

    Chương 2: Bến Bờ Mới

    Chương 3: Ánh Trăng Rằm

    Chương 4: Dòng Sông Xa


    Chương 5: Buông Tay Dưới Ánh Trăng

    (Hết)

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn
    Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (Hoàn thành - thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2025
  2. Rewrite4future

    Bài viết:
    260

    Chương 1: Dòng sông Tương


    [​IMG]

    Đua ghe Ngo ở khu vực Đồng bằng sông Cửu Long, một trong những môn thể thao truyền thống của đồng bào Khmer được duy trì tổ chức hằng năm vào dịp Lễ hội Oóc Om Bóc tại tỉnh Sóc Trăng.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới ánh nắng trưa tháng Năm gay gắt, chiếc xe khách giường nằm lướt qua những cánh đồng lúa bát ngát của miền Tây, nơi trời xanh in bóng mây trắng. Minh, 20 tuổi, ngồi ở hàng ghế cuối, tai đeo tai nghe, đôi mắt mệt mỏi nhìn ra cửa sổ. Giai điệu pop chậm rãi của "Ai Về Sông Tương" do Hoàng Bách trình bày vang lên, như một nhát dao khẽ khàng cứa vào tim anh: "Ai có về bên bến sông Tương / Nhắn người duyên dáng tôi thương.." Lời ca gợi lên hình ảnh Thảo – cô gái Khmer với nụ cười rạng rỡ, mái tóc đen dài tung bay trong điệu múa Rom Vong, người từng làm tim anh xao động cách đây hai năm.

    Minh siết chặt tấm thiệp cưới màu đỏ trong tay, ngón tay lướt qua dòng chữ in nổi: "Sơn Thảo & Trần Hùng – Lễ thành hôn ngày 28/5/2025." Mực vàng lấp lánh, nhưng với anh, nó như một vết cắt, sắc nhọn và lạnh lẽo. Anh mỉm cười cay đắng, nhớ lại lần cuối gặp Thảo, khi cô nhẹ nhàng nói lời chia tay bên sông Maspero, ánh mắt buồn nhưng kiên quyết.

    "Tui không muốn cậu chờ tui, Minh à!" Cô đã nói, giọng kéo dài âm cuối, mang nét dịu dàng đặc trưng của người Khmer.

    Giờ đây, Thảo sắp thuộc về người khác – anh Hùng, một ông chủ cửa hàng vật liệu xây dựng hơn cô mười tuổi, người mà Minh chưa từng gặp nhưng đã tưởng tượng hàng trăm lần.

    Anh điều chỉnh tai nghe, để lời hát lấn át tiếng động cơ xe và tiếng cười nói của hành khách. Cánh đồng lúa ngoài cửa sổ trải dài bất tận, xen kẽ những con kênh lấp lánh, gợi anh nhớ đến Sóc Trăng – nơi anh từng lạc lõng khi mới chuyển về ba năm trước. Những con sông nhỏ, những ngôi chùa Khmer rực rỡ, và Thảo, với chiếc sămpết đỏ, đã biến nơi ấy thành một phần ký ức không thể xóa nhòa. Minh nhắm mắt, để giai điệu dẫn anh về những ngày tháng lớp 12, khi anh còn ngây thơ tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản.

    "Ê, cậu về Sóc Trăng dự đám cưới hả?" Một giọng nói trầm vang lên, kéo Minh ra khỏi dòng suy tư. Người đàn ông trung niên ngồi cạnh, ông Tư, tóc muối tiêu, nở nụ cười thân thiện, tay cầm chai nước suối. Minh gật đầu, rút một bên tai nghe: "Dạ, bạn cũ ạ."

    Ông Tư cười lớn, giọng đặc sệt miền Tây: "Đám cưới Khmer vui lắm, cậu ơi! Có múa Rom Vong, rồi thả đèn trên sông, lãng mạn như phim. Cô dâu chắc đẹp lắm hả?"

    Minh khựng lại, hình ảnh Thảo trong sămpết vàng hiện lên, làm tim anh nhói đau: "Dạ, đẹp lắm!" Anh đáp, giọng nhỏ, ánh mắt hướng ra cánh đồng.

    Ông Tư tiếp tục kể về Sóc Trăng, về chùa Dơi với những con dơi treo ngược, về lễ Ok Om Bok rực rỡ ánh trăng. Mỗi câu nói như một nhát búa, vô tình khơi lại ký ức Minh muốn chôn vùi: Thảo nắm tay anh bên sông, ánh đèn giấy lấp lánh, và nụ hôn đầu dưới ánh trăng. Anh bật lại bài hát, để lời ca át đi giọng ông Tư: "Nàng say tình mới, hồn tôi tơi bời.." Minh tắt nhạc, không muốn nghe tiếp. Anh tự hỏi liệu mình có đủ sức đối diện Thảo trong ngày cô làm cô dâu, hay anh chỉ đang tự dệt thêm một giấc mộng bên bến sông Tương hư ảo.

    Xe khách lắc lư qua một cây cầu nhỏ, dòng sông bên dưới lấp lánh như gương. Minh nhắm mắt, cố ngủ để quên đi ký ức, nhưng tâm trí anh trôi về quá khứ – ba năm trước, khi cuộc sống của anh đảo lộn vì cuộc ly hôn của bố mẹ. Những ngày tháng ấy, như dòng sông Tương, đã dẫn anh đến Sóc Trăng, đến Thảo, và giờ đây, đến một ngã rẽ anh không ngờ tới.

    * * *

    Ba năm trước, mùa thu năm 2021, khi anh 17 tuổi, sống trong căn chung cư tầng mười ở quận 7, Sài Gòn. Tiếng mưa lách tách ngoài cửa sổ, hòa với tiếng cãi vã của bố mẹ, như một bản nhạc buồn bám lấy ký ức anh. Căn phòng khách, với ánh đèn vàng nhạt và bộ sofa cũ, trở thành chiến trường của những lời nói sắc nhọn, để lại Minh co ro trong phòng ngủ, ôm gối nghe trái tim mình vỡ vụn.

    Anh nhớ rõ đêm ấy, khi bà Duyên, mẹ anh, với khuôn mặt sắc sảo nhưng mệt mỏi, đứng bên bàn ăn, giọng cao vút: "Hoàng, anh lúc nào cũng thế, chỉ biết công việc, không bao giờ nghĩ cho mẹ con tôi!" Ông Hoàng, bố anh, dáng cao lớn nhưng trầm lặng, đáp lại, giọng khàn đi vì kìm nén: "Duyên, em muốn tôi làm gì nữa? Em kiểm soát mọi thứ, tôi không thở nổi!" Minh, từ khe cửa hé mở, thấy bố siết chặt tay, còn mẹ quay mặt đi, ánh mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết. Những lời nói ấy, như lưỡi dao, cắt đứt sợi dây mong manh giữ gia đình họ.

    Cuộc cãi vã kết thúc khi ông Hoàng xách vali rời nhà, tiếng cửa sập lại vang vọng như một bản án. Minh chạy ra, muốn gọi bố, nhưng chỉ thấy bóng ông khuất sau thang máy. Bà Duyên ngồi sụp xuống sofa, một tay che mặt, lần đầu anh thấy mẹ khóc. Anh đứng lặng, không biết phải an ủi hay trách cứ. "Mẹ xin lỗi, Minh" Bà nói, giọng nghẹn ngào, nhưng anh chỉ gật đầu, quay về phòng, bật nhạc thật to. Tiếng nhạc như cố chôn đi nỗi đau của anh, như không thể, gia đình đã tan vỡ và anh trở thành kẻ lạc lõng giữa Sài Gòn ồn ào.

    Những tuần sau đó, căn chung cư trở nên lạnh lẽo. Bà Duyên, lúc bấy giờ là trưởng phòng tài nguyên và môi trường, cố bù đắp bằng cách nấu những bữa cơm thịnh soạn, nhưng Minh chỉ ăn qua loa, ánh mắt tránh nhìn mẹ. Ông Hoàng gần như biến mất, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn: "Con khỏe không? Bố sẽ gọi sau." Nhưng những cuộc gọi ấy không bao giờ đến. Minh cảm giác như mình bị mắc kẹt giữa hai bờ sông Tương, không thể chạm đến ai.

    Một buổi chiều mưa, bà Duyên gọi Minh vào phòng khách, giọng nghiêm túc: "Mẹ được điều động làm giám đốc sở ở Sóc Trăng. Chúng ta sẽ chuyển đi, Minh." Anh sững sờ, muốn phản đối, nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của mẹ, anh chỉ gật đầu. Sài Gòn, với những con đường kẹt xe và ký ức về bố, không còn là nhà. Anh nghĩ đến Sóc Trăng, một nơi xa lạ, không biết rằng nơi ấy sẽ dẫn anh đến Thảo – người sẽ thay đổi cuộc đời anh, chỉ để rồi để lại một vết thương khác.

    Minh mở mắt, trở lại thực tại trên xe khách. Tiếng động cơ đều đều, và ánh nắng trưa vẫn gay gắt ngoài cửa sổ. Anh siết chặt thiệp cưới, tự hỏi liệu Sóc Trăng, nơi từng là bến bờ mới của anh, giờ có còn gì để níu giữ.

    * * *

    Chiếc xe khách dừng lại tại bến xe Sóc Trăng vào buổi chiều, khi ánh nắng vàng nhạt trải dài trên những con đường đất đỏ. Minh, balo đeo lệch vai, bước xuống, hít sâu mùi lúa mới xen lẫn hương sông nước – một mùi hương quen thuộc mà ba năm trước anh từng thấy xa lạ. Tấm thiệp cưới trong túi áo, cảm giác như Sóc Trăng đang kéo anh trở lại những ngày tháng lớp 12, khi Thảo, với nụ cười dịu dàng và giọng nói kéo dài "nhaaa" đã biến nơi này thành nhà. Dòng sông nhỏ lấp lánh bên đường, như một mảnh sông Tương, thì thầm những ký ức anh chưa sẵn sàng đối diện.

    Minh bắt xe ôm, chú Ba – người lái xe với khuôn mặt khắc khổ và nụ cười chân chất – hỏi: "Cậu đi du lịch hả? Mấy ngày này Sóc Trăng đông vui lắm, có múa Rom Vong, bún nước lèo ngon hết sảy!" Giọng chú đặc sệt miền Tây, gợi Minh nhớ đến những buổi tối bên sông Maspero, khi Thảo kể về lễ Ok Om Bok với ánh mắt lấp lánh.

    "Dạ, cháu về thăm mẹ, tiện dự cưới bạn." Minh đáp, giọng trầm, cố giấu nỗi buồn.

    Chú Ba cười: "Cô dâu chắc đẹp như hoa sen, đúng không? Đám cưới Khmer là phải có hoa sen, cậu ơi!"

    Minh gật đầu, hình ảnh Thảo trong sămpết vàng hiện lên, làm tim anh nhói đau, như lời bài hát: "Nàng say tình mới, hồn tôi tơi bời.."

    Xe chạy qua chùa Dơi, nơi những con dơi treo ngược trên cây tạo nên một bức tranh kỳ bí. Minh nhớ Thảo từng dẫn anh đến đây, chỉ vào những mái chùa cong vút và kể về Phật giáo Nam tông với niềm tự hào.

    "Cậu ở đây lâu chưa?" chú Ba hỏi, kéo Minh về thực tại.

    "Dạ, ba năm rồi." Anh trả lời, ánh mắt lướt qua cánh đồng lúa xa xa, nơi anh từng đi nhờ xe đạp điện của Thảo, tóc cô bay trong gió chiều.

    Về đến nhà ở khu đô thị mới, Minh thấy bà Duyên đang nấu cơm trong bếp, mùi cá kho thơm lừng. Bà mặc áo sơ mi giản dị, mái tóc búi gọn, khác hẳn dáng vẻ nghiêm nghị của một giám đốc sở. "Minh, con về rồi!" Bà reo lên, chạy ra ôm con, ánh mắt sáng rực. Minh cười, nhưng thoáng thấy chiếc nhẫn cưới cũ trên tay mẹ, lòng anh chùng xuống.

    "Con về dự cưới Thảo, đúng không?" Bà Duyên hỏi, giọng nhẹ nhàng.

    Minh gật đầu: "Dạ, con muốn chúc phúc cho cậu ấy."

    Bà nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: "Mẹ biết con mạnh mẽ. Mẹ sẽ ủng hộ con." Minh bất ngờ trước sự thay đổi của mẹ, không còn bóng dáng người từng ngăn cấm anh yêu Thảo.

    Anh lên phòng, mở cửa sổ nhìn ra con sông nhỏ sau nhà, nơi ánh hoàng hôn đỏ rực như ngọn lửa. Minh lấy điện thoại, định nhắn tin chúc mừng Thảo, nhưng ngón tay dừng lại. Thay vào đó, anh bật "Ai Về Sông Tương", để giai điệu dẫn anh vào ký ức năm lớp 12, khi anh lần đầu gặp Thảo – cô lớp trưởng Khmer xinh đẹp với nụ cười làm tim anh lạc nhịp. Anh đứng đó, để gió mang theo hương lúa, tự nhủ rằng ngày mai, tại đám cưới, anh sẽ đối diện Thảo bằng tất cả sự chân thành, dù trái tim vẫn chưa thôi vấn vương.

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng năm 2025
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    260

    Chương 2: Bến Bờ Mới


    [​IMG]

    Điệu múa Rom Vong của đồng bào Khmer, Sóc Trăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng đầu tháng Chín năm 2022, ánh nắng sớm len qua tán bàng, chiếu lên sân trường THPT ở thành phố Sóc Trăng, nơi tiếng cười nói rộn ràng của học sinh hòa với tiếng chim ríu rít. Minh đứng trước cổng trường, đồng phục áo sơ mi trắng còn cứng, balo đeo lệch vai, ánh mắt lúng túng giữa dòng người xa lạ. Mùi lúa mới từ cánh đồng gần đó phả vào không khí, nhắc anh rằng Sài Gòn, với những con đường kẹt xe và căn chung cư lạnh lẽo, giờ chỉ còn là ký ức. Anh siết chặt dây balo, bước vào lớp 12A1, cảm giác như một kẻ lạc lối.

    Thầy Tâm, giáo viên chủ nhiệm, dáng người cân đối, đeo kính, nở nụ cười ấm áp, giới thiệu Minh trước lớp: "Các em, đây là Minh, học sinh mới từ Sài Gòn. Mọi người giúp bạn làm quen nhé!"

    Tiếng vỗ tay vang lên, xen lẫn vài ánh mắt tò mò. Minh cúi đầu, lúng túng: "Dạ, chào mọi người."

    Thầy Tâm nhìn quanh, gọi: "Thảo, em là lớp trưởng, dẫn Minh về chỗ và giúp bạn nhé." Một cô gái đứng dậy từ bàn đầu, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, làm Minh khựng lại.

    Thảo mặc áo dài trắng, tóc đen dài buộc cao, làn da nâu khỏe khoắn và đôi mắt to lấp lánh. Cô bước đến, giọng nhẹ nhàng, kéo dài âm cuối đặc trưng Khmer: "Chào Minh, tui là Thảo, lớp trưởng nhaaa. Cậu ngồi bàn cuối với Lâm đi à."

    Minh gật đầu, tim đập nhanh, bị cuốn hút bởi sự duyên dáng của cô. Anh lí nhí: "Cảm ơn cậu!", rồi theo Thảo về chỗ, cảm giác như ánh mắt cả lớp đang dõi theo.

    Lâm, một chàng trai Khmer cao lớn, da ngăm, nở nụ cười tinh nghịch, vỗ vai Minh: "Ê, dân Sài Gòn hả? Ở đây chill lắm, quen rồi mê luôn!"

    Minh cười, bớt căng thẳng trước sự thân thiện của Lâm. Trong giờ văn, Minh lén nhìn Thảo khi cô phát biểu về truyện Kiều, giọng cô rõ ràng, tự tin, xen chút âm điệu miền Tây. Anh nghĩ: Cô ấy khác hẳn những cô gái ở Sài Gòn, như một làn gió mới.

    Giờ ra chơi, Thảo đến bàn Minh, tay cầm một chiếc bánh bò vàng ươm, thơm lừng: "Cậu ăn thử bánh bò Khmer nha, mẹ tui làm cúng chùa, ngon lắm à."

    Minh nhận bánh, lúng túng: "Cảm ơn, bánh này hay bán ở đây hả?"

    Thảo cười, mắt sáng: "Không, mẹ tui làm cho cộng đồng thôi, tui mang chia bạn bè nhaaa."

    Minh cắn một miếng, vị ngọt mềm tan trong miệng, như mang theo hơi ấm của Sóc Trăng. Anh hỏi: "Cậu hay làm mấy món này không?"

    Thảo lắc đầu: "Tui chỉ phụ mẹ, nhưng tui thích múa Rom Vong hơn à."

    Minh nhìn Thảo trở lại chỗ, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm tóc cô lấp lánh. Anh mỉm cười, cảm giác như Sóc Trăng không còn xa lạ nữa. Người gì đâu mà đáng yêu quá chừng! Anh tự nhủ.

    * * *

    Dưới ánh nắng trưa len qua cửa sổ thư viện trường, những kệ sách gỗ cũ kỹ tỏa mùi giấy thoang thoảng, hòa quyện với tiếng quạt trần quay đều. Minh ngồi cạnh Thảo, Lâm, và Ngọc, cả nhóm tụ họp để chuẩn bị bài thuyết trình về lễ hội Ok Om Bok của người Khmer, như Thầy Tâm đã giao trong tiết văn. Bàn học ngổn ngang sách vở, Minh lật một cuốn sách cũ, ánh mắt lén nhìn Thảo, cô gái Khmer đang viết ghi chú với nét chữ mềm mại, tóc đen dài ánh lên dưới nắng.

    Thảo ngẩng lên, giọng nhẹ nhàng, kéo dài âm cuối: "Minh, cậu tìm hình ảnh lễ hội nhaaa. Lâm viết phần lịch sử, Ngọc làm slide, còn tui kể ý nghĩa à."

    Minh gật đầu, bị cuốn hút bởi sự tự tin của cô: "Ok, nhưng Ok Om Bok là gì vậy, Thảo? Tớ chưa biết nhiều về văn hóa Khmer."

    Thảo cười, mắt sáng như ánh trăng rằm: "Là lễ cúng trăng đó, có thả đèn, đua ghe ngo, vui lắm nhaaa. Cậu phải đi xem mới thấy hết cái đẹp!"

    Minh chăm chú, cảm giác như Thảo đang mở ra một cánh cửa dẫn đến Sóc Trăng thật sự.

    Ngọc, tóc ngắn, nụ cười tinh nghịch, trêu: "Ê Thảo, kể Minh nghe chuyện tình Khmer đi, kiểu công chúa yêu chàng trai nghèo ấy!"

    Thảo đỏ mặt, vung tay: "Ngốc nói bậy, tui kể chuyện lễ hội thôi nhaaa!"

    Lâm, ngồi đối diện, cười lớn, vỗ vai Minh: "Coi chừng mê Thảo luôn nha, cô ấy múa Rom Vong đẹp nhất trường đó!"

    Minh lúng túng, gãi đầu: "Tớ chỉ hỏi về lễ hội thôi mà." Nhưng trong lòng, anh thừa nhận Thảo đặc biệt, như một ánh sao giữa bầu trời miền Tây.

    Minh lướt điện thoại, tìm được bức ảnh chùa Dơi rực rỡ: "Thảo, chùa này nổi tiếng ở Sóc Trăng, đúng không?"

    Thảo gật đầu, hào hứng: "Ừ, dơi treo đầy cây, kỳ bí lắm à. Lễ Ok Om Bok hay tổ chức gần chùa, có nhạc ngũ âm nữa!"

    Minh chăm chú nghe, như thể giọng Thảo là một bản nhạc, dẫn anh vào thế giới Khmer đầy màu sắc. Anh hỏi: "Cậu hay múa ở lễ hội hả?"

    Thảo cười: "Ừ, tui múa từ nhỏ, cậu tới xem tui biểu diễn nhaaa."

    Giờ nghỉ giải lao, Thảo đưa Minh một chai trà đá lạnh: "Uống đi, nóng lắm à."

    Minh cảm ơn, tim đập nhanh khi tay cô chạm nhẹ vào tay anh. Anh nói: "Cậu kể về Sóc Trăng hay ghê, tớ muốn tìm hiểu thêm."

    Thảo bật cười: "Hihi, or-cun cậu, Minh!"

    Minh nhìn cô, ánh nắng chiếu qua cửa sổ như một vòng hào quang. Anh hỏi: "Or-cun là gì?"

    Thảo tủm tỉm: "Là cảm ơn đó!"

    * * *

    Buổi chiều tháng Mười năm 2022, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên con sông nhỏ ở ngoại ô Sóc Trăng, nơi những cây dừa nghiêng bóng in xuống mặt nước lấp lánh. Minh ngồi sau chiếc xe đạp điện của Thảo, tay bám nhẹ vào ghế, tim đập nhanh khi mái tóc đen dài của cô bay ngược, thoảng mùi nắng và hương lúa. Xe anh bị hỏng sau giờ học, và Thảo đã đề nghị chở anh về, giọng cô rộn ràng: "Lên đi, tui chở cậu về nhaaa, đường này đẹp lắm à!" Minh lúng túng gật đầu, cảm giác như đang bước vào một khung cảnh lãng mạn, nơi bến sông kể những câu chuyện tình.

    Thảo điều khiển xe, gió mát thổi qua làm áo dài trắng của cô phấp phới. Minh phá vỡ sự im lặng: "Thảo, cậu hay đi đường này về hả? Đẹp ghê."

    Cô cười, giọng kéo dài đặc trưng Khmer: "Ừ, tui thích ngắm sông, yên bình lắm nhaaa. Cậu ở Sài Gòn chắc không có cảnh này, đúng không?"

    Minh gật đầu, kể về những con đường kẹt xe ở quận 7, giọng anh pha chút bối rối: "Ở đó toàn khói bụi, đâu có sông nước thế này." Thảo bật cười, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông chùa, làm Minh bất giác mỉm cười.

    Cô dừng xe bên bờ sông, chỉ vào một chiếc ghe nhỏ trôi lững lờ: "Đó, ghe ngo đó, lễ Ok Om Bok người ta đua tưng bừng luôn à."

    Minh chăm chú nhìn, hỏi: "Cậu hay tham gia lễ hội hả?" Thảo gật đầu, ngồi xuống bờ cỏ, ánh mắt sáng lên: "Ừ, tui múa Rom Vong, mẹ tui làm bánh bò cúng chùa, còn bố tui trồng hoa lan để trang trí. Em tui, Bé Na, thích chạy nhảy khắp lễ hội."

    Minh lắng nghe, cảm giác như Thảo đang vẽ nên một bức tranh Sóc Trăng sống động, nơi gia đình cô là một phần không thể thiếu.

    Anh ngồi cạnh cô, ngập ngừng chia sẻ: "Tớ không thân với bố lắm, từ hồi bố mẹ ly hôn. Sài Gòn giờ chỉ là ký ức thôi."

    Thảo nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: "Không sao, cậu còn mẹ mà, mẹ cậu chắc thương cậu lắm nhaaa."

    Minh gật đầu, cảm giác như sự chân thành của Thảo xoa dịu vết thương trong lòng. Cô hái một bông lục bình tím, cài lên tóc, cười: "Ở đây, lục bình nhiều lắm, như hoa của sông à." Minh nhìn cô, tim đập mạnh, nghĩ rằng Thảo đẹp như một nàng thơ Khmer, ánh hoàng hôn làm cô như tỏa sáng.

    "Cậu kể về Sóc Trăng hay ghê, tớ bắt đầu thích nơi này rồi." Minh nói, giọng chân thành.

    Thảo cười: "Hihi, or-cun cậu, Minh. Cậu phải đi lễ hội với tui mới thấy hết cái hay nhaaa."

    Minh gật đầu, cảm giác gần gũi chưa từng có. Khi Thảo chở anh về, anh nhìn bóng cô dưới ánh hoàng hôn. Anh không biết rằng mối tơ vương này sẽ dẫn anh vào một hành trình đầy cảm xúc, như dòng sông Tương chảy mãi không ngừng.

    * * *

    Sáng cuối tháng Mười năm 2022, sân trường THPT Sóc Trăng rợp bóng bàng, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua lá, tạo những mảng sáng lung linh trên mặt đất. Minh đứng giữa đám bạn lớp 12A1, lúng túng nhìn Thảo hướng dẫn mọi người tập múa Rom Vong cho hội diễn văn nghệ trường. Cô mặc áo dài trắng, quấn khăn rằn kiểu Khmer, xoay tròn uyển chuyển, nụ cười rạng rỡ như ánh trăng rằm.

    "Cứ làm chậm thôi, xoay tay thế này nhaaa!" Thảo nói, giọng kéo dài, làm Minh bất giác mỉm cười, tim đập nhanh như trống lễ hội.

    Thầy Tâm, đứng cạnh, khen: "Thảo múa đẹp như nghệ sĩ, lớp mình may mắn có em!"

    Minh vỗ tay, lén thì thầm với Lâm: "Thảo múa đẹp thật."

    Lâm nháy mắt, trêu: "Mê rồi hả, dân Sài Gòn?" Minh đỏ mặt, gãi đầu.

    Thảo bất ngờ gọi: "Minh, lên thử múa đi!" Anh lắc đầu, nhưng cả lớp hò reo, đẩy anh ra sân.

    Thảo nắm tay anh, chỉ động tác: "Chậm thôi, thế này nhaaa." Tay cô mềm mại chạm vào tay Minh, như một dòng điện chạy qua, làm anh vụng về bước hụt, khiến cả lớp cười ầm.

    Sau buổi tập, Minh và Thảo ngồi nghỉ dưới gốc bàng, gió thổi lá xào xạc. Minh hỏi: "Cậu thích múa từ nhỏ hả?"

    Thảo gật, mắt sáng: "Ừ, tui học ở chùa, muốn sau này dạy múa cho trẻ em Khmer à."

    Minh chia sẻ: "Tớ muốn học Bách Khoa, nhưng giờ thấy văn hóa Khmer hay quá."

    Thảo cười: "Hihi, or-cun cậu, Minh! Cậu ở Sóc Trăng lâu là mê luôn nhaaa." Minh nhìn cô, ánh nắng chiếu qua tán cây, làm cô như một bức tranh sống động, tim anh rộn ràng.

    Khi Thảo chạy vào lớp, Minh đứng lặng, lẩm nhẩm: "Tình thơ ngây từ đây.." từ lời bài hát. Anh biết mình đã yêu Thảo, dù chưa dám nói, như một mối tơ vương bắt đầu quấn lấy trái tim.

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 3: Ánh Trăng Rằm

    [​IMG]


    Sắc màu đèn nước trên sông Maspéro huyền ảo trong đêm
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối giữa tháng Mười Một năm 2022, bờ sông Maspero ở Sóc Trăng rực rỡ ánh đèn hoa, như một dải ngân hà rơi xuống trần gian. Lễ hội Ok Om Bok của người Khmer tràn ngập sắc màu, với tiếng nhạc ngũ âm réo rắt hòa quyện tiếng trống rộn ràng, và mùi bún nước lèo thơm lừng từ những quầy hàng. Minh đứng giữa đám đông, áo sơ mi trắng phẳng phiu, mắt dán vào sân khấu ngoài trời, nơi Thảo chuẩn bị múa Rom Vong. Dưới ánh trăng rằm tròn đầy, sông nước lấp lánh, như bến sông Tương kể những câu chuyện tình.

    Thảo xuất hiện, sămpết đỏ rực tung bay, tóc cài hoa sen, xoay tròn uyển chuyển trong điệu múa. Mỗi bước chân cô như một nhịp tim, làm Minh quên cả tiếng hò reo của đám đông. "Đẹp thật!" Anh thì thầm, tim đập mạnh, cảm giác cô là ánh trăng của đêm Ok Om Bok. Lâm, đứng cạnh, vỗ vai, trêu: "Mê Thảo rồi hả, Minh? Cô ấy đẹp nhất đêm nay luôn!" Minh cười, không chối, ánh mắt vẫn dán vào Thảo, như thể cả thế giới chỉ còn cô và điệu múa.

    Sau màn biểu diễn, Thảo chạy đến, má hồng rực, hơi thở gấp: "Cậu thấy tui múa thế nào nhaaa?"

    Minh đáp, giọng chân thành: "Đẹp lắm, Thảo, như công chúa Khmer."

    Cô cười, kéo anh đi ăn bún nước lèo tại một quầy nhỏ, nơi ánh đèn dầu lập lòe. Họ ngồi trên ghế nhựa, Thảo kể: "Tui thích Ok Om Bok nhất, được thả đèn, cầu bình an cho gia đình à." Minh gật đầu, say mê nhìn ánh mắt cô sáng lên như sao.

    "Cùng thả đèn đi!" Minh đề nghị. Họ mua một chiếc đèn giấy, viết lời ước.

    Thảo viết: "Cầu mẹ khỏe, Na học giỏi."

    Minh viết: "Cầu Thảo luôn cười."

    Thảo đọc, đỏ mặt: "Cậu viết gì kỳ vậy, Minh à!" Họ thả đèn xuống sông, ánh sáng lung linh trôi theo dòng nước. Anh nắm tay Thảo, cô không rút lại, chỉ cười nhẹ, làm tim anh rộn ràng.

    Đêm khuya, khi đám đông thưa dần, họ đứng bên bờ sông, ánh trăng soi bóng hai người. Minh lấy hết can đảm, nói: "Thảo, tớ thích cậu, làm bạn gái tớ nhé?"

    Thảo ngập ngừng, rồi gật: "Tui cũng thích cậu, Minh à."

    Anh cúi xuống, trao cô nụ hôn đầu tiên, ngọt ngào như ánh trăng. Tiếng nhạc ngũ âm văng vẳng, như chứng nhân cho tình yêu vừa chớm nở.

    Buổi chiều cuối tháng Mười Một, ánh nắng nhạt dần trên khu đô thị mới ở Sóc Trăng, nơi những ngôi nhà mái ngói đỏ nép mình bên con sông nhỏ. Minh ngồi sau chiếc xe đạp điện của Thảo, gió thổi mát rượi, làm tóc cô bay nhẹ, thoảng mùi nắng và hương lúa. Họ vừa học nhóm ở trường, và Thảo đề nghị chở anh về, giọng cô rộn ràng: "Cậu để tui chở, đường này nhanh hơn nhaaa!" Minh cười, tim đập nhanh, cảm giác như tình yêu của họ, vừa chớm nở tại lễ hội Ok Om Bok, đang làm cả thế giới bừng sáng. Thảo mặc áo dài trắng, balo anh treo lủng lẳng sau xe, cả hai trò chuyện rôm rả về món amok mẹ cô vừa làm: "Cậu qua nhà tui ăn thử nha, ngon lắm à!"

    Họ dừng trước cổng nhà Minh, một căn nhà hai tầng với hàng rào trắng. Thảo giúp anh chỉnh lại balo, cử chỉ thân mật nhưng hồn nhiên, ánh mắt cô sáng như ánh trăng rằm. Minh nói: "Cảm ơn cậu, Thảo, mai tớ chở cậu nhé?"

    Cô cười: "Hihi, để coi cậu đạp xe thế nào à!" Đúng lúc ấy, cổng mở, bà Duyên bước ra từ chiếc xe công vụ, áo dài xanh đậm, khuôn mặt sắc sảo nhưng nghiêm nghị. Bà nhìn Thảo, ánh mắt dò xét, rồi hỏi, giọng lạnh: "Cháu là bạn Minh hả? Nhà ở đâu?"

    Thảo cúi đầu, lễ phép: "Dạ, cháu là Thảo, nhà gần chùa Dơi ạ."

    Bà Duyên nhíu mày, nhận ra làn da nâu và giọng kéo dài âm của cô: "Khmer hả? Nhà cháu theo đạo Phật, chắc không hợp với nhà cô đâu." Lời nói như một nhát dao, sắc nhọn và bất ngờ.

    Thảo sững sờ, má hồng nhạt đi, mắt cô thoáng đỏ: "Dạ, cháu xin phép về ạ." Cô vội đạp xe đi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần trên con đường nhỏ, để lại Minh đứng lặng, như bị đóng băng.

    "Cậu ấy là bạn gái con!" Minh quay sang mẹ, giọng run lên vì tức giận: "Mẹ nói gì kỳ vậy? Thảo không làm gì sai, mẹ không được xúc phạm cậu ấy!"

    Bà Duyên giữ giọng cứng rắn, ánh mắt không lay chuyển: "Mẹ biết con thích nó, nhưng mẹ không đồng ý. Nhà mình theo Công giáo, người Khmer có truyền thống khác, sau này khó hòa hợp. Với lại, con còn nhỏ, lo học đi!"

    Minh hét lên, không kìm được: "Mẹ lúc nào cũng áp đặt! Bố bỏ mẹ cũng vì thế, mẹ không thấy sao?" Lời nói như một mũi tên, làm bà Duyên sững người, ánh mắt thoáng đau đớn. Bà quay vào nhà, cánh cửa đóng sập, để lại Minh đứng giữa sân, lòng rối như tơ vò.

    Anh lấy điện thoại, gọi Thảo, giọng hối hả: "Thảo, tớ xin lỗi, mẹ tớ không cố ý đâu!"

    Đầu dây bên kia, cô đáp, giọng buồn bã: "Không sao, Minh, tui quen rồi à."

    Nhưng sự tổn thương trong giọng cô làm tim Minh nhói đau. Anh ngồi sụp xuống hiên nhà, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu. Anh tự hỏi liệu tình yêu của họ, đẹp như ánh trăng Ok Om Bok, có thể vượt qua định kiến của mẹ, hay chỉ là một giấc mộng sớm tan.

    Sáng chủ nhật đầu tháng Mười Hai năm 2022, ánh nắng sớm chiếu qua những tán dừa, làm lấp lánh con kênh nhỏ trước ngôi nhà cấp bốn của Thảo, gần chùa Dơi. Vườn hoa lan của ông Sơn nở rộ, hương thơm hòa quyện với mùi bánh bò thoảng ra từ bếp. Minh đứng trước cổng, tay siết chặt hộp bánh bò anh mua làm quà, lòng nặng trĩu vì lời kỳ thị của mẹ. Anh gõ cửa, tim đập mạnh, như đứng trước một bến sông đầy sóng gió, không biết Thảo có còn đón nhận anh.

    Bé Na, em gái Thảo, chạy ra, tóc tết hai bím, reo lên: "Anh Minh tới chơi hả? Chị Thảo trong nhà đó!"

    Minh cười, xoa đầu cô bé: "Na ngoan, anh mang bánh cho em nè."

    Thảo bước ra, mặc áo bà ba xanh nhạt, tóc buộc thấp, ánh mắt buồn hơn thường ngày: "Minh, cậu tới làm gì?" cô hỏi, giọng nhỏ, vẫn kéo dài âm "à" quen thuộc.

    Minh hít sâu, nói: "Thảo, tớ xin lỗi vì mẹ tớ. Bà không cố ý, tớ sẽ nói mẹ đừng làm vậy nữa."

    Thảo cúi đầu, mời Minh vào nhà. Bà Sương, mẹ cô, từ bếp bước ra, dáng gầy, ho khẽ, nhưng nụ cười hiền hậu: "Cháu Minh, ngồi đi, cô pha trà."

    Minh cảm ơn, cảm nhận sự ấm áp của gia đình Khmer, nhưng ánh mắt Thảo vẫn thoáng xa cách: "Tui không giận mẹ cậu!" Cô nói, giọng trầm: "Nhưng tui sợ bà nói đúng, Minh à. Nhà tui khác nhà cậu, tui không muốn làm cậu khó xử."

    Minh nắm tay cô, giọng kiên định: "Tớ không quan tâm mẹ nghĩ gì, Thảo. Tớ chỉ cần cậu."

    Bà Sương kể về sức khỏe yếu của mình, về vườn hoa lan của ông Sơn là nguồn sống gia đình, và Bé Na còn nhỏ, cần Thảo chăm sóc. Minh nhận ra trách nhiệm nặng nề trên vai cô, như một dòng sông ngăn cách họ. Thảo dẫn anh ra kênh sau nhà, nói: "Tui thích cậu, Minh, nhưng tui không thể rời Sóc Trăng à. Mẹ tui, Na, tui phải ở đây."

    Minh siết tay cô: "Tớ sẽ chờ, Thảo."

    Cô cười buồn: "Cậu tốt lắm, nhưng tui không chắc đâu nhaaa."

    Khi Minh rời đi, Bé Na vẫy tay, ánh nắng chiếu qua tán dừa, làm bóng Thảo in dài trên mặt nước. Minh lẩm nhẩm: "Tình thơ ngây từ đây.." từ bài hát, cảm giác một khoảng cách vô hình đang lớn dần, như dòng sông chia cắt hai bờ.

    Buổi tối tháng Năm năm 2023, ánh trăng non nhợt nhạt chiếu xuống quán nước nhỏ bên sông Maspero, nơi những chiếc ghế nhựa lung lay dưới ánh đèn huỳnh quang lập lòe. Minh và Thảo ngồi đối diện nhau, sách vở ôn thi tốt nghiệp THPT chất đầy bàn, nhưng không khí nặng nề hơn cả áp lực kỳ thi. Thảo tóc buộc thấp, im lặng lật sách, ánh mắt thiếu vắng nụ cười rạng rỡ từng làm Minh say mê. Anh phá vỡ sự im lặng: "Thảo, cậu ổn không? Dạo này cậu ít nói quá à."

    Thảo thở dài, giọng nhỏ, không còn âm "nhaaa" rộn ràng: "Tui lo cho mẹ, bà hay ho, bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi nhiều. Với lại, tui nghĩ tới chuyện tụi mình, Minh à."

    Minh nắm tay cô, lòng rối bời: "Tớ biết mẹ tớ sai, nhưng tớ sẽ thuyết phục bà. Đừng lo, tụi mình sẽ ổn."

    Thảo rút tay, nhìn ra con kênh lấp lánh: "Cậu sẽ lên Sài Gòn học đại học, còn tui ở đây, Minh. Tui không muốn cậu chờ tui đâu à."

    Minh sững sờ, giọng run: "Thảo, tớ yêu cậu, tớ không quan tâm khoảng cách!"

    Cô lắc đầu, mắt đỏ hoe: "Tui cũng yêu cậu, nhưng tui không thể rời Sóc Trăng, Minh à. Tui sợ tụi mình sẽ khổ."

    Lời cô như nhát dao, cắt vào trái tim Minh. Anh im lặng, nghe tiếng nước chảy, như dòng sông cuốn đi những lời hứa tại Ok Om Bok. Lời ca văng vẳng trong đầu Minh: "Tình thơ ngây từ đây nát tan.."

    Minh tiễn Thảo về, cả hai không nói thêm. Anh đứng nhìn cô khuất bóng, ánh trăng non mờ nhạt, như báo trước một kết thúc anh chưa muốn chấp nhận.

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 4: Dòng Sông Xa

    [​IMG]

    Một ngôi chùa Khmer ở Sóc Trăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng Mười Hai năm 2023, trong căn phòng ký túc xá chật chội của Đại học Bách Khoa Sài Gòn, ánh đèn huỳnh quang trắng nhạt chiếu lên những bức tường loang lổ. Minh, 19 tuổi, nằm trên giường tầng, tai đeo tai nghe, màn hình điện thoại sáng lên hình Thảo qua cuộc gọi Zalo. Ngoài cửa sổ, tiếng xe cộ ồn ào của Sài Gòn át đi lời hát "Ai Về Sông Tương" đang vang trong tai anh: "Bao ngày qua, Thu lại về mang sầu tới.." Minh nhìn Thảo trên màn hình, tóc buộc cao, áo thun xanh nhạt, nhưng nụ cười rạng rỡ ngày nào giờ nhạt dần, như ánh trăng non trên sông Maspero.

    "Thảo, tớ nhớ cậu quá!" Minh nói, giọng khàn: "Tháng sau Tết, tớ về Sóc Trăng gặp cậu nhé?"

    Thảo, từ ngôi nhà gần chùa Dơi, đáp, giọng kéo dài âm "à" quen thuộc nhưng thiếu sức sống: "Ừ, cậu về thì tui dẫn cậu ăn bún nước lèo nhaaa, nhưng tui bận lắm, mẹ tui lại ho mấy hôm nay."

    Minh nhíu mày, cảm giác một khoảng cách vô hình đang lớn dần, không chỉ là 250 cây số giữa Sài Gòn và Sóc Trăng. "Cậu ổn không?" Anh hỏi, tim nhói khi thấy mắt cô thoáng buồn.

    Thảo kể, giọng trầm: "Tui học cao đẳng sư phạm, chiều giúp mẹ làm bánh bò cúng chùa, tối dạy Bé Na học lớp 5 à. Mẹ tui yếu, tui không dám đi xa."

    Minh gật đầu, chia sẻ về Sài Gòn – những buổi học căng thẳng, những con đường kẹt xe – nhưng lời anh như lạc lõng, không chạm được đến Thảo: "Tụi mình vẫn ổn, đúng không?" anh hỏi, giọng run.

    Thảo ngập ngừng: "Tui vẫn quý cậu, Minh, nhưng tui không biết tụi mình đi được bao xa à." Lời cô như một nhát dao, làm Minh nhớ lại những lần về Sóc Trăng, khi họ đi dạo bên sông, nhưng ánh mắt Thảo ngày càng hướng về mẹ và em hơn là anh.

    Anh cố níu kéo: "Tớ sẽ về thường xuyên, Thảo, tớ không muốn mất cậu."

    Thảo chỉ cười buồn: "Cậu đừng hứa, Minh, tui sợ không giữ được à." Tiếng Bé Na gọi cô vào ăn cơm vang lên, và cuộc gọi kết thúc. Minh nhìn màn hình tối đen, cảm giác như dòng sông Tương đã chia cắt họ, không chỉ bằng khoảng cách mà còn bằng trách nhiệm cô mang. Anh tháo tai nghe, để lời bài hát vang lên: "Hồn tôi tơi bời.." Anh nhắn tin: "Thảo, tớ yêu cậu, chờ tớ về nhé" nhưng tin nhắn chìm vào im lặng, như đèn giấy trôi lạc trên sông Maspero.

    Minh nằm xuống, ánh đèn ký túc xá mờ nhạt, lòng anh trĩu nặng. Sài Gòn ồn ào bên ngoài, nhưng anh chỉ nghe tiếng lòng mình vỡ vụn, tự hỏi liệu tình yêu từng rực rỡ dưới ánh trăng Ok Om Bok có thể vượt qua dòng sông Tương vô hình này.

    Buổi chiều tháng Sáu năm 2024, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ sông Maspero, như một vệt máu chảy dài trên mặt nước lặng. Minh và Thảo ngồi tại một quán nước nhỏ bên bờ sông, nơi họ từng trò chuyện về lễ hội Ok Om Bok hai năm trước. Những chiếc ghế nhựa cũ kỹ lung lay, hai ly trà sữa trước mặt Minh và Thảo phủ một lớp hơi nước, nhưng không ai chạm vào. Minh, áo thun xám, dáng mệt mỏi sau chuyến xe từ Sài Gòn về Sóc Trăng, nhìn Thảo, lòng trĩu nặng. Cô với mái tóc buộc thấp, ánh mắt buồn như ánh trăng non, không còn nụ cười rạng rỡ từng làm anh say mê.

    "Thảo, tớ về để gặp cậu!" Minh nói: "Tụi mình ít nói chuyện quá dạo này."

    Thảo cúi đầu, lật cuốn sổ ghi chú, giọng nhỏ: "Tui xin lỗi, Minh, tui bận lắm à. Mẹ tui phải đi khám thường xuyên, tui không có thời gian."

    Minh nắm tay cô, cố khơi lại ký ức: "Cậu nhớ Ok Om Bok không? Tụi mình thả đèn, tớ hứa sẽ luôn bên cậu."

    Thảo rút tay, ánh mắt hướng ra sông, nơi những con sóng lăn tăn vỡ vụn dưới ánh hoàng hôn: "Tui nhớ, Minh, nhưng mọi thứ khác rồi à."

    Anh hít sâu, giọng run: "Thảo, nói tớ nghe, tụi mình có vấn đề gì?"

    Cô ngập ngừng, mắt đỏ hoe: "Minh, tui không muốn cậu chờ tui nữa. Cậu có tương lai ở Sài Gòn, còn tui phải ở đây, với mẹ, với Na à."

    Minh sững sờ, như bị một nhát dao đâm vào ngực: "Thảo, tớ yêu cậu, tớ không quan tâm khoảng cách!"

    Thảo lắc đầu, giọng kiên quyết nhưng nghẹn ngào: "Tui cũng yêu cậu, nhưng tui không thể. Tui sợ tụi mình sẽ khổ, như mẹ cậu từng nói, tụi mình khác nhau quá à."

    Lời cô như gợi lại định kiến của bà Duyên, làm Minh đau đớn. Anh cố níu kéo: "Tớ sẽ thuyết phục mẹ, Thảo, cho tớ cơ hội!"

    Nhưng cô đứng dậy, nói nhỏ: "Tui quyết rồi, Minh, tụi mình dừng lại nhaaa." Minh nhìn cô, ánh hoàng hôn chiếu lên má cô, như ánh trăng Ok Om Bok năm nào, nhưng giờ xa vời.

    "Nếu đó là điều cậu muốn!" Anh nói, giọng lạc đi: "Tớ tôn trọng." Thảo gật đầu, quay đi, bóng dáng nhỏ bé khuất sau hàng dừa.

    Minh ngồi lặng, tay siết ly trà sữa, nghe tiếng nước chảy, như dòng sông Tương cuốn đi tình yêu của họ. Anh nhìn sông, ánh hoàng hôn tắt dần, lòng vỡ vụn, biết rằng Thảo đã chọn gia đình, còn anh chỉ còn lại ký ức.

    Tối hôm sau, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ ngôi nhà hai tầng ở khu đô thị mới Sóc Trăng, chiếu lên sàn gạch lạnh lẽo. Minh ngồi co ro trong phòng, cửa khóa chặt, điện thoại lặp lại "Ai Về Sông Tương" với giai điệu u buồn. Đống sách kỹ thuật từ Đại học Bách Khoa nằm lộn xộn trên bàn, nhưng anh không chạm vào, ánh mắt trống rỗng, như thể Thảo đã mang đi cả thế giới của anh khi nói lời chia tay bên sông Maspero. Mùi cá kho từ bếp thoảng lên, nhưng Minh từ chối bữa tối, lòng anh chìm trong bóng tối.

    Bà Duyên, mặc áo sơ mi giản dị, gõ cửa, giọng lo lắng: "Minh, con mở cửa cho mẹ, mẹ muốn nói chuyện."

    Minh miễn cưỡng đứng dậy, tóc rối bù, mở cửa, giọng lạnh: "Con không muốn nói gì, mẹ hài lòng chưa? Thảo chia tay con rồi."

    Bà Duyên sững người, ánh mắt thoáng đau đớn, như nhận ra vết thương bà gây ra từ lời kỳ thị năm xưa. Bà ngồi xuống ghế, giọng dịu lại: "Mẹ xin lỗi, Minh. Mẹ sai khi ngăn cản con với Thảo, mẹ không ngờ chuyện thành ra thế này."

    Minh nhìn mẹ, giận dữ bùng lên: "Mẹ không chỉ làm tổn thương Thảo, mẹ còn làm con mất cậu ấy! Mẹ giống như hồi làm bố bỏ đi!"

    Lời nói như mũi tên, làm bà Duyên im lặng, mắt đỏ hoe. Bà thở dài, kể, giọng nghẹn: "Mẹ áp lực công việc, mẹ sợ mất con sau khi ly hôn bố. Mẹ sai, Minh, nhưng mẹ không muốn con khổ như mẹ." Minh sững sờ, lần đầu thấy mẹ yếu đuối, không còn dáng vẻ giám đốc quyền lực.

    Bà Duyên nắm tay anh: "Con phải tiếp tục học, Minh, đừng bỏ tương lai vì mẹ hay Thảo. Mẹ sẽ đến xin lỗi cô ấy, được không?"

    Minh lắc đầu, giọng lạc đi: "Muộn rồi, mẹ, Thảo không quay lại." Nhưng sự chân thành của mẹ làm anh chạnh lòng, như ánh trăng xuyên qua mây đen. Anh nhìn ra sông nhỏ sau nhà, tự hỏi liệu mình có thể bước tiếp.

    Bà Duyên đứng dậy, chuẩn bị cơm, ánh mắt dịu dàng: "Ăn với mẹ, Minh, rồi mình nói tiếp." Minh gật đầu, cảm giác giận dữ tan dần, như dòng sông mang đi một phần nỗi đau, để lại tia hy vọng mong manh.

    Sáng hôm sau, ánh nắng dịu xuyên qua tán dừa, chiếu lên ngôi nhà cấp bốn gần chùa Dơi, nơi vườn hoa lan của ông Sơn tỏa hương. Bà Duyên, mặc áo dài xanh giản dị, đứng trước cổng, tay xách theo giỏ trái cây làm quà, lòng trĩu nặng vì muốn sửa sai. Thảo mở cửa, áo thun nhạt, ánh mắt ngạc nhiên: "Dạ, cô tìm cháu?" Bà Sương mời bà vào, Bé Na cười tươi: "Cô tới chơi hả?"

    Bà Duyên ngồi trên ghế gỗ, giọng chân thành: "Thảo, cô xin lỗi vì đã nói những lời sai về cháu và gia đình. Cô mong cháu tha thứ, và nếu được, cho Minh một cơ hội."

    Thảo cúi đầu, giọng nhỏ, kéo dài âm "à" : "Dạ, cháu cảm ơn cô, nhưng cháu quyết rồi. Cháu phải lo cho mẹ và em, cháu không quay lại với Minh à." Bà Sương, dáng gầy, gật đầu ủng hộ con, ánh mắt biết ơn bà Duyên.

    Bà Duyên thở dài: "Cô hiểu, cháu là cô gái tốt. Cô chỉ mong Minh vượt qua."

    Thảo tiễn bà ra cổng, nói: "Cháu chúc Minh học tốt, anh ấy xứng đáng có tương lai lớn à."

    Bà Duyên gật, rời đi, lòng nhẹ nhõm nhưng buồn. Qua điện thoại, bà nói với Minh: "Mẹ xin lỗi Thảo, nhưng cô ấy không đổi ý."

    Minh, bên sông sau nhà, gật đầu, giọng buồn: "Con biết rồi, mẹ." Anh nhìn dòng nước, dòng sông như mang đi nỗi đau, để lại anh với vô định.

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng năm 2025
  6. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 5: Buông Tay Dưới Ánh Trăng

    [​IMG]

    Ảnh sưu tầm trên Pinterest

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một buối sáng tháng Năm năm 2025, ánh nắng sớm len qua cửa sổ ngôi nhà hai tầng ở khu đô thị mới Sóc Trăng, chiếu lên sàn gạch mát lạnh, nơi Minh đứng trước gương, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng. Ở tuổi 20, anh cao hơn, góc cạnh hơn, nhưng đôi mắt vẫn mang chút u buồn, như dòng sông chảy qua những năm tháng yêu Thảo. Anh siết chặt bó hoa sen trong tay, món quà cưới cho cô – người con gái Khmer từng là cả thế giới của anh. Tấm thiệp cưới đỏ rực trên bàn, dòng chữ "Sơn Thảo & Trần Hùng" như một nhát dao nhẹ, nhắc anh rằng hôm nay, Thảo sẽ thuộc về người khác.

    Minh bước ra sân sau, nơi con sông nhỏ lấp lánh dưới nắng, gợi anh nhớ những ngày năm lớp 12. Thảo từng chở anh trên xe đạp điện, tóc cô bay trong gió hoàng hôn, kể về lễ hội Ok Om Bok với giọng kéo dài "nhaaa" đặc trưng Khmer. "Cậu phải xem tui múa Rom Vong, đẹp lắm à!" Cô nói, nụ cười rạng rỡ như ánh trăng. Những ký ức ấy, như đèn giấy trôi trên sông Maspero, lấp lánh một lần rồi tan biến. Anh lẩm nhẩm bài hát: "Nhắn người duyên dáng tôi thương.." Thảo mãi là "người duyên dáng" trong lòng anh, dù giờ cô là cô dâu của anh Hùng.

    Bà Duyên bước ra từ bếp. Bà đặt tay lên vai Minh, giọng dịu dàng: "Con ổn chứ, Minh? Mẹ đi cùng con nếu con muốn."

    Minh mỉm cười, nhìn mẹ, cảm nhận sự thay đổi từ người từng ngăn cấm tình yêu của anh: "Dạ, con tự đi được, mẹ. Con muốn chúc phúc cho Thảo."

    Bà gật đầu, ánh mắt sáng: "Mẹ tự hào vì con mạnh mẽ. Thảo là cô gái tốt, nhưng con cũng xứng đáng với hạnh phúc." Minh thoáng thấy chiếc nhẫn cưới cũ trên tay mẹ, lòng chạnh, nhớ đến vết thương ly hôn của bà và ông Hoàng, nhưng anh biết mẹ đã học cách tha thứ cho chính mình.

    Minh mở điện thoại, xem bức ảnh cũ chụp cùng Thảo, Lâm, và Ngọc trong buổi thuyết trình về lễ hội Khmer. Anh nhắn tin cho Lâm: "Hôm nay cưới Thảo, cậu có đi không?"

    Lâm trả lời ngay: "Đi chứ! Gặp ở đám cưới nha, dân Sài Gòn!" Minh cười, cảm giác ấm áp khi biết bạn bè sẽ ở đó.

    Bà Duyên gọi: "Ăn sáng với mẹ, Minh, rồi đi." Bữa cơm giản dị với canh chua và cá kho, món Thảo từng nói là "hồn miền Tây" làm Minh chạnh lòng. Anh đứng dậy, cầm bó hoa sen, bước ra cổng, ánh nắng chiếu lên con sông, như lời hứa rằng hôm nay anh sẽ đối diện Thảo với tất cả sự chân thành, để buông tay dưới ánh trăng của ký ức.

    Trưa cùng ngày, nhà hàng lớn ở trung tâm Sóc Trăng rực rỡ như một bức tranh Khmer, với những dải lụa đỏ vàng treo cao, hoa sen nở rộ trên bàn tiệc, và khăn rằn quấn quanh cột. Đám cưới của Thảo và anh Hùng đậm chất truyền thống Khmer, tiếng nhạc ngũ âm réo rắt hòa quyện với tiếng trống chầu, dẫn dắt một nhóm thiếu nữ trong sămpết rực rỡ múa Rom Vong trên sân khấu. Mùi bún nước lèo thơm lừng, bánh bò ngọt ngào, và nước dừa xiêm mát lạnh tràn ngập không gian, gợi lên hồn phum sóc của Sóc Trăng. Minh bước vào, tay cầm bó hoa sen, áo sơ mi trắng phẳng phiu, lòng đan xen giữa nỗi nhớ và quyết tâm chúc phúc.

    Anh hòa vào đám đông, ánh mắt lướt qua những cô gái Khmer trong sămpết lấp lánh, gợi nhớ Thảo múa Rom Vong tại lễ Ok Om Bok năm nào. Lâm và Ngọc, bạn cùng lớp 12, xuất hiện, ôm anh cười rôm rả: "Minh, lâu quá không gặp! Vẫn đẹp trai như hồi lớp 12!"

    Lâm, da ngăm, vỗ vai: "Thảo cưới, cậu ổn chứ? Cô ấy đẹp nhất hôm nay!"

    Ngọc, tóc ngắn, cười tinh nghịch: "Đi chúc phúc đi, đừng đứng đây thẫn thờ!" Minh gật đầu, cảm giác ấm áp giữa bạn bè, nhưng tim vẫn nhói khi nghĩ đến Thảo.

    Sân khấu sáng lên, Thảo bước ra trong vai cô dâu, mặc sămpết vàng thêu chỉ bạc, áo thêu hoa văn Khmer ôm sát, tóc cài hoa sen, ánh mắt dịu dàng nhưng trưởng thành. Anh Hùng, chú rể, đứng bên, trong bộ áo thêu Khmer xanh đậm, khăn rằn quấn vai, dáng chững chạc, nụ cười phúc hậu. Minh đứng lặng, bó hoa sen siết chặt, lòng đau như bị xé. Thảo vẫn đẹp như ánh trăng, nhưng nụ cười của cô giờ thuộc về người khác. Lâm thì thầm: "Thảo ổn mà, Minh, cậu cũng phải ổn nha."

    Minh tiến đến bàn cô dâu chú rể, trao bó hoa, giọng hơi run: "Thảo, chúc cậu và anh Hùng hạnh phúc."

    Thảo bất ngờ, ánh mắt sáng lên, giọng kéo dài âm "nhaaa" quen thuộc: "Minh, Or-cun cậu nhiều nhaaa."

    Anh Hùng bắt tay Minh, giọng trầm ấm: "Cảm ơn cậu, Thảo hay kể về cậu."

    Minh gật, lòng nhẹ đi, nhưng vẫn chạnh: "Cậu xứng đáng, Thảo. Luôn là cô gái đặc biệt."

    Thảo cười, mắt thoáng buồn: "Cậu cũng vậy, Minh à. Chúc cậu học tốt."

    Minh gặp bà Sương và Bé Na gần bàn tiệc. Bà Sương, gầy yếu, nắm tay anh: "Minh, cảm ơn cháu đã tốt với Thảo. Cô mong cháu thành công."

    Bé Na ôm anh: "Anh Minh, chị Thảo cưới vui lắm, anh đừng buồn nha!"

    Minh xoa đầu cô bé, cười: "Anh vui mà, Na."

    Ông Sơn, đứng cạnh, gật đầu chào, ánh mắt biết ơn. Minh bước ra bờ sông Maspero bên nhà hàng, nhìn những chiếc đèn giấy từ đám cưới trôi lững lờ, như ký ức anh và Thảo thả đèn năm xưa. Bài hát cũ như văng vẳng trong đầu Minh: "Hoa ơi, thôi ngưng cười đùa lả lơi.." Anh hít sâu, cảm giác như đã buông tay Thảo, để cô tỏa sáng ở một bến bờ khác.

    Tối cùng ngày, ánh trăng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ, nơi Minh ngồi đối diện bà Duyên trên bộ bàn ghế gỗ. Ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên căn phòng, hòa quyện với tiếng quạt máy quay đều. Minh, ánh mắt vẫn mang chút u buồn, kể với mẹ về đám cưới Thảo: "Cô ấy đẹp lắm, mẹ, trong sămpết vàng, như ánh trăng Ok Om Bok. Con chúc phúc rồi."

    Bà Duyên nắm tay anh, giọng dịu dàng: "Con mạnh mẽ hơn mẹ nghĩ, Minh. Mẹ biết hôm nay không dễ với con."

    Minh gật, chia sẻ: "Con từng nghĩ sẽ không quên Thảo, nhưng thấy cô ấy hạnh phúc, con biết mình phải để cô ấy đi. Con muốn học tốt, tìm hạnh phúc riêng."

    Bà Duyên mỉm cười, mắt sáng, kể: "Mẹ cũng từng đau khi bố con rời đi, nhưng con giúp mẹ học cách tha thứ. Cảm ơn con, Minh."

    Minh nhìn mẹ, cảm nhận sự gần gũi chưa từng có, như dòng sông Tương giờ lặng sóng. Anh bật bài hát, giai điệu: "Nhìn hoa cười đón mừng vui duyên nàng.." vang lên, nhưng không còn làm anh buồn. "Con sẽ quay lại Sài Gòn, học thật tốt!" Anh nói, giọng kiên định. Bà Duyên ôm anh: "Mẹ luôn ở đây, Minh."

    Minh bước ra sân, nhìn bầu trời đầy sao, gió mang hương lúa từ cánh đồng xa. Anh nghĩ về Thảo, về ánh trăng Ok Om Bok, và tự hứa sống tốt, không chỉ cho mình, mà cho những người anh yêu. Dòng sông nhỏ lấp lánh, như lời tạm biệt Sóc Trăng, mở ra một bến bờ mới.


    (Hết)

    Đọc tiếp bài thơ "Ai Nhớ Ai Thương" lấy cảm hứng từ truyện ngắn.

    Nghe bài hát "Ai Về Sông Tương" do Hoàng Bách thể hiện.

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...