Tiểu Thuyết Trước Lúc Bình Minh - Rewrite

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Rewrite4future, 19 Tháng tư 2025.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 40: Làm thế nào chúng ta gặp lại nhau? (2/3)

    [​IMG]
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bão cát ở sa mạc lạnh giá..

    Sa mạc Gobi trải rộng trước mắt tôi như một đại dương cát bất tận, những đụn cát vàng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang, uốn lượn mềm mại như lưng của những con mãng xà khổng lồ đang trườn mình qua không gian vô định. Cái lạnh khô khốc bốc lên từ mặt cát, len lỏi qua từng kẽ hở của lớp áo dày, như muốn đóng băng mọi thứ nó chạm tới, bất chấp ánh nắng gay gắt từ trên cao đổ xuống. Tôi ngồi vững chãi trên lưng Bayan, con lạc đà khỏe mạnh với bộ lông vàng nhạt dày dặn, đôi tay rắn rỏi nắm chặt dây cương, chiếc khăn quấn đầu tung bay phần phật trong những cơn gió mạnh thổi qua sa mạc.

    Trước ngực tôi, cuốn nhật ký của Nam nằm yên trong chiếc túi đeo chéo, bìa da sờn cũ cọ sát vào áo mỗi khi Bayan nhịp nhàng bước đi, như một lời nhắc nhở không ngừng về hành trình dài mà tôi đã bắt đầu một năm trước. Những địa điểm có thể đến bằng máy bay ở châu Á thì tôi đã đến, nơi nào cần xin visa, tôi đều đã xin. Còn chuyến hành trình thử thách nhất là đây. Từ Nội Mông (Trung Quốc) băng qua Gobi đến Mông Cổ, Kazakhstan, Uzbekistan, Turkmenistan rồi quay lại Uzbekistan, Kyrgyzstan, Tajikistan băng qua Wakhan (Afghanistan), Kalasha (Pakistan), Darra Adam Khel (Pakistan), Bamiyan (Afghanistan), Tehran (Iran). Sau khi đến Iran tôi sẽ đi máy bay đến Dubai (UAE) rồi trở về Việt Nam. Tôi tạm gọi đó là "hành trình châu Á". Nam từng nói đó là hành trình khó nhất hành tinh, cậu ấy thiết kế ra một lộ trình chỉ di chuyển bằng đường bộ qua những vùng đất hoang vu của châu Á - lục địa lớn nhất. "Hành trình châu Á" khó khăn không phải vì sự khắc nghiệt mà vì cần sự kiên cường. Bạn không thể quay đầu một khi đã bắt đầu, vì trước mắt và sau lưng chỉ là hoang vu, lùi hay tiến đều giống nhau. Tốt nhất là nên thực hiện khi còn sung sức, một giấc mơ điên rồ mà giờ đây tôi đang sống từng phút giây.

    Băng qua sa mạc Gobi là một nhiệm vụ mà Nam đã ghi lại trong cuốn nhật ký từ những ngày chúng tôi còn học lớp 11. Hồi đó, nhóm bạn chúng tôi ngồi quây quần dưới gốc cây trong sân trường, cười đùa và cho rằng ý tưởng ấy chẳng khác gì chuyện lên sao Hỏa – viển vông và không tưởng. Vậy mà giờ đây, tôi đang thực sự đặt chân lên vùng đất này, từng bước biến giấc mơ của thằng bạn thành hiện thực. "Nam, mày đúng là thằng khỉ bạn, đến chết rồi còn bày trò hành tao" tôi lẩm bẩm trong đầu, giọng điệu vừa bực bội vừa mang chút trìu mến dành cho người bạn đã ra đi.

    Bên cạnh tôi, một nhóm dân du mục lặng lẽ thúc đàn lạc đà tiến về phía trước. Họ là những người đàn ông da ngăm đen, râu rậm rạp, khuôn mặt khắc khổ như được tạc từ chính cát và gió của sa mạc. Tseren, người dẫn đường, cưỡi lạc đà phía trước tôi, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm những câu gì đó bằng thứ tiếng địa phương mà tôi chẳng tài nào hiểu nổi. Dù không nắm bắt được lời anh ta nói, tôi vẫn có thể đoán được ý định qua những cử chỉ: Cái cách anh ta chỉ tay về phía chân trời xa thẳm hay nhíu mày khi ngước nhìn bầu trời đầy điềm báo. Phía sau tôi và Tseren, vài người du mục khác lặng lẽ cưỡi lạc đà, giữ khoảng cách đều đặn, tiếng chuông nhỏ treo trên cổ Bayan leng keng nhịp nhàng, hòa cùng tiếng gió rít qua những đụn cát cao ngút. Tôi đã trả tiền cho Tseren để anh dẫn tôi băng qua sa mạc Gobi đến vùng thảo nguyên bằng đường bộ, trong khi những người khác chỉ đi cùng để vận chuyển hàng hóa, sau đó sẽ quay ngược lại con đường họ đã đến.

    Chúng tôi đã đi được vài ngày, mặt trời lên xuống đều đặn như nhịp thở của sa mạc, cho đến một buổi trưa khi Tseren bất ngờ giơ tay ra hiệu dừng lại. Anh ta chỉ về phía xa, nơi một chiếc xe tải cũ kỹ đỗ lẻ loi bên con đường nhỏ phủ đầy cát. Tseren lẩm bẩm điều gì đó, rồi nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi lạc đà, bước những bước dài về phía chiếc xe. Tôi quan sát cái cách anh ta vung tay đầy quyết đoán, đoán rằng chúng tôi sắp chuyển sang xe tải để vượt qua phần còn lại của sa mạc nhanh hơn. Tôi từ từ trượt xuống khỏi lưng Bayan, bàn tay vỗ nhẹ lên cổ nó, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ bộ lông dày dặn của con vật trung thành. Những người du mục khác bắt đầu di chuyển, lấy hàng hóa từ xe tải và chất lên lưng lạc đà, chuẩn bị cho hành trình ngược về. Tseren ra hiệu cho tôi lên xe, và tôi bước tới, ngồi vào ghế cạnh tài xế. Người lái xe, Dorj, là một gã đàn ông to lớn với nụ cười hiếm hoi, đôi tay rắn chắc nắm chặt vô lăng. Khi động cơ gầm lên khởi động, chiếc túi đeo chéo trước ngực tôi rung lên nhè nhẹ. Tseren ngồi cạnh tôi, còn những người du mục khác ở lại với Bayan và đàn lạc đà, ánh mắt họ dõi theo chúng tôi khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Cát bụi cuốn theo bánh xe, tiếng leng keng vui tai của Bayan dần xa khuất, nhường chỗ cho tiếng động cơ đều đặn vang vọng giữa không gian rộng lớn của sa mạc.

    Chiếc xe tải lầm lũi đi được khoảng hai tiếng, xuyên qua vùng đất khá bằng phẳng dưới ánh nắng của buổi trưa. Bỗng nhiên, bầu trời tối sầm lại chỉ trong chớp mắt, như thể một tấm màn khổng lồ vừa được kéo xuống che phủ cả thế giới. Gió bắt đầu gào thét dữ dội, cuốn theo cát bụi mịt mù như hàng ngàn mũi kim nhỏ li ti đâm vào kính xe. Tseren hét lên, giọng khàn khàn át đi tiếng gió, nhưng tôi chẳng hiểu anh ta nói gì. Dù vậy, qua cái cách anh ta cúi người và giơ tay ra hiệu, tôi biết ngay một cơn bão cát đang ập đến. Chiếc xe rung lắc dữ dội, cát đập vào kính chắn gió như muốn xuyên thủng qua lớp kính dày, và Dorj buộc phải dừng lại. Giữa tiếng gió rít và sự hỗn loạn, tôi bình tĩnh lên tiếng: "Rock!" – tay chỉ về phía những tảng đá lớn mờ ảo phía xa, nơi chúng tôi có thể trú tạm. Không chần chừ, Dorj đạp ga, lái chiếc xe lao vun vút qua màn cát mù mịt. Tiếng cát quất vào cửa kính tạo thành những âm thanh chói tai, chiếc túi đeo chéo trước ngực tôi rung lên dữ dội theo từng cú xóc của xe. Trong đầu tôi thoáng nghĩ đến Bayan, nếu còn cưỡi nó, có lẽ tôi đã phải siết chặt dây cương để giữ con vật đứng vững trước cơn bão. Nhưng giờ đây, tôi chỉ có thể bám chặt vào thành xe, mắt không rời những tảng đá, điểm trú ẩn duy nhất giữa cơn cuồng nộ của thiên nhiên.

    Cuối cùng, chúng tôi dừng lại sát một khe đá lớn, một bánh xe hơi lún xuống lớp cát mềm. Dorj nhanh chóng mở cửa, ra hiệu cho tôi và Tseren nhảy xuống, rồi kéo một tấm bạt từ thùng xe để che tạm một góc khe đá chật hẹp. Cả ba chúng tôi vội chui vào bên trong, nép mình dưới lớp bạt mỏng manh. Tseren lẩm bẩm gì đó, chỉ tay vào sâu trong khe đá, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi lắc đầu, cười nhạt: "I'm ok." Dorj đưa cho tôi một chai nước 1.5 lít, tôi tu ừng ực vài ngụm lớn rồi đưa phần còn lại cho Tseren. Trong ánh sáng lờ mờ dưới tấm bạt, tôi mở chiếc túi đeo chéo, lật từng trang cuốn nhật ký của Nam, thì thầm với chính mình: "Nam, mày giỏi thiết kế nhiệm vụ thật đấy nhỉ? Sao không phải là phố đèn đỏ Amsterdam cho tao nhờ.. Này thì sa mạc." Tôi cầm cây bút, nửa muốn gạch bỏ nhiệm vụ này để đánh dấu hoàn thành, nửa lưỡng lự vì chẳng biết liệu chúng tôi có vượt qua được cơn bão này hay không. Tôi cất bút lại, quyết định chờ đợi. Dần dần, tiếng gió yếu đi, bão cát tan dần, để lại một lớp bụi dày phủ quanh xe. Chúng tôi dùng tay đào cát quanh các bánh xe để giải phóng chiếc xe tải. Trước khi lên xe tiếp tục hành trình, tôi rắc một chút tro của Nam vào gió, như một lời tạm biệt nhỏ gửi đến thằng bạn. Chiếc xe rùng mình khởi động lại, và nó tiếp tục lăn bánh qua sa mạc rộng lớn, hướng về phía trước.


    Thảo nguyên Mông Cổ vô tận..

    Bình minh vỡ ra như một quả lựu đỏ ối, máu nhuộm thẫm những đám mây phía chân trời. Tôi nén chặt hàm răng, cảm nhận hơi thở gấp gáp của con ngựa Mông Cổ đang dưới chân mình. Gió thổi qua vai áo, mang theo mùi cỏ xạ hương và nỗi cô độc của đất trời. Hai thợ săn, Batu và Khasar, phi nước kiệu phía trước, bóng họ in lên nền trời như hai hòn đá lởm chởm. Trên cánh tay trái của Batu, con chim ưng vàng khổng lồ vẫn im lìm, đôi mắt sắc lẹm như dao găm.

    Thảo nguyên mở ra trước mắt tôi – một tấm thảm xanh bất tận, mềm mại như da thịt của nữ thần nguyên sơ. Từng đợt sóng cỏ vỗ vào chân ngựa, tiếng lục lạc trên yên vang lên khô khốc. Tôi chạm vào túi vải trước ngực, nơi cuốn nhật ký của Nam vẫn nằm đó, bìa da mòn vẹt. "Mày phải sống đủ cho cả tao nữa, Phong ạ." Giọng nói của Nam văng vẳng trong đầu, như tiếng vọng từ một hang động sâu thẳm.

    Bỗng Batu hú lên một tiếng dài, con chim ưng lao khỏi cánh tay như một mũi tên đen. Nó xé gió, đôi cánh dang rộng che khuất cả vầng mặt trời mới ló. Phía xa, một con thỏ rừng co giò chạy. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình như tan vào không trung – tiếng tim đập, hơi thở, mùi máu khô trên yên ngựa – tất cả hòa làm một. Tôi đưa máy ảnh chớp lấy khoảnh khắc. Chim ưng sà xuống, móng vuốt xiên vào cỏ, tiếng rít lạnh lùng cắt ngang buổi sáng. Batu cười rạng rỡ, nâng xác con mồi lên cao như dâng lễ vật cho bầu trời.

    Chúng tôi dựng lều bên một tảng đá, Khasar mổ bụng thỏ, ném những miếng thịt tươi rói cho chim. Tôi ngồi xuống, lưng tựa vào yên ngựa, mở cuốn nhật ký. Nét chữ Nam loang lổ vết nước: "Ước được thấy chim ưng bay giữa thảo nguyên, chắc nó giống như linh hồn ta sau này – tự do và đói khát." Tro cốt trong lọ thủy tinh chạm vào ngực tôi, ấm nồng.

    Đêm ập xuống nhanh như một con mãng xà. Bầu trời phủ đầy sao – không phải thứ ánh sáng lấp lánh yếu ớt ở thành phố, mà là những ngọn đuốc khổng lồ, cháy rực qua hàng triệu năm ánh sáng. Tôi nằm dài trên cỏ, nghe tiếng sáo mục đồng của Khasar vọng lại từ xa. Gió thảo nguyên mang theo lời thì thầm của cỏ, của đất, của những linh hồn du mục lang thang.

    Mở bình tro, tôi rắc một nắm nhỏ vào khoảng không. "Mày thấy chưa, Nam?" Những hạt tro nhảy múa trong luồng gió đêm, lấp lánh dưới ánh sao như một dải ngân hà tí hon. Batu đặt tay lên vai tôi, bàn tay chai sần nặng trĩu im lặng.

    Giữa muôn vàn vì tinh tú, tôi như thấy cả đôi mắt Lan ở đó. Tôi nằm trên cỏ, đưa điện thoại lên, mở một bài hát vu vơ nào đó trong list. Giọng Hà Anh Tuấn cất lên da diết, khôn nguôi.

    "Nếu như phải cách xa chắc em đâu biết là / Chờ em đêm buồn theo ánh trăng tà / Và nếu như phải mất nhau chắc em cũng rất buồn / Làm sao quên được bao tháng ngày qua / Ngồi nơi đây anh mơ mơ về một ngày.." (bài hát "Nếu như")

    Khi bình minh đến, thảo nguyên lại trở về màu xanh vô tận. Nhưng trong gió, tôi ngửi thấy mùi muối – mùi của biển, hay mùi nước mắt đã khô từ đêm qua? Cuốn nhật ký trong túi tôi nhẹ đi một phần. Con chim ưng của Batu vỗ cánh lên trời, và lần này, tôi thấy có hai bóng đen cùng bay về phía mặt trời.


    Hiện tại..

    "Lan, có những ngày anh tưởng mình không thể đi tiếp!" Tôi nói, mắt nhìn vào ánh đèn mờ ngoài cửa sổ: "Như cái đêm ở Tajikistan, khi cơn sốt suýt quật ngã anh."

    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng thời gian Free nhé!

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    MTrang1102, Hoa Nguyệt PhụngNghiên Di thích bài này.
  2. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 41: Làm thế nào chúng ta gặp lại nhau? (3/3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tajikistan, 3 năm trước..

    Cơn sốt bùng lên như thiêu đốt tôi từ bên trong, mỗi bước chân trên con đường mòn gồ ghề của núi Pamir, Tajikistan, nặng nề như đeo đá. Không khí loãng làm ngực tôi đau nhói, nhưng cơ thể tôi run rẩy vì lạnh, cuốn nhật ký của Nam trong túi đeo chéo trĩu xuống, kéo tôi ngã. Tôi gục bên một tảng đá, đầu óc quay cuồng, thì thầm tên Nam như thể cậu ấy có thể nghe thấy, như thể cậu ấy sẽ nhắc tôi đứng dậy. Một gia đình người Pamir đi ngang, đôi mắt họ ánh lo lắng khi thấy tôi nằm đó, hơi thở đứt quãng. Người mẹ lớn tuổi, áo khoác len sờn cũ, nắm tay tôi kéo lên xe ngựa của họ, chẳng cần tôi thốt một lời. Tối đó, bên ngọn lửa tí tách, bà đắp lên tôi tấm chăn dệt thô ráp nhưng ấm áp, thì thầm gì đó bằng tiếng địa phương, giọng dịu dàng làm tôi nhớ đến mẹ tôi, bà nội và Lan. Đứa trẻ trong nhà dúi vào tay tôi một bát trà nóng và bánh mì, mùi thảo dược lạ lùng xoa dịu cơn đói cồn cào. Run run, tôi lục túi lấy vài tờ đô la Mỹ, định đưa họ để cảm ơn, nhưng người mẹ xua tay, mỉm cười lắc đầu, bàn tay bà đặt nhẹ lên vai tôi như nói rằng lòng tốt chẳng cần trả. Tôi nhắm mắt, kiệt sức, nhưng trong lòng dâng lên một hơi ấm lạ – tình người từ những người xa lạ, như cách Nam từng tin rằng thế giới vẫn còn những điều tử tế, như cách tôi giờ đây kể lại cho Lan trong căn phòng khách sạn ở Milano, để cô hiểu rằng chính những khoảnh khắc này đã giữ tôi đi tiếp, đến ngày gặp lại cô.

    Hiện tại..

    "Sau vài ngày tá túc ở đó, anh khỏe lại." Phong tiếp tục, giọng trầm xuống: "Anh ngỏ lời với người con trai lớn của họ, một chàng trai rắn rỏi quen thuộc đường núi, xin anh ta dẫn anh qua đèo đến ngôi làng gần nhất. Nhưng họ không hiểu tiếng Anh, anh phải dùng phần mềm dịch, dịch từng chữ. Khi đã hiểu, anh ta gật đầu. Bọn anh dùng ngựa để băng qua vùng núi trong 2 ngày. Anh trả 50 đô, nhưng cậu ta chỉ nhận 40."

    "Anh có kết nối nào với thế giới không?" Mắt Lan đẫm lệ.

    "Ba năm đó, gần như không! Chỉ thi thoảng khi qua các thị trấn lớn. Nhưng anh không dừng chân lâu."

    Mất liên lạc

    Đức: Tao gọi cho thằng Phong liên tục hai tuần không được

    Kiệt: Thằng khùng đó! Không biết nó có còn trên Trái Đất nữa không?

    Long: Yên tâm đi, chắc ngoài vùng phủ sóng mấy hôm thôi, 3 năm rồi, lúc nào chẳng thế.

    Internet

    Phong: Vẫn còn thở nhé, cược 500k Tết này tao về kịp đón giao thừa.

    Long: Gái xứ đó thế nào?

    Phong: Đẹp. Nhưng đừng vớ vẩn, ăn đạn đấy! Ê, tao mới mua cây AK giá 130 đô, tặng kèm 2 băng đạn

    Kiệt: Khùng! Mua làm gì má?

    Phong: Nam ghi rõ là "nhớ mua một khẩu AK47 ở làng Darra Adam Khel"

    [​IMG]

    Sống sót

    Chiếc xe buýt rên rỉ như một con thú cổ đại khi nó leo lên con đường ngoằn ngoèo, khung xe rỉ sét của nó rung chuyển dưới sức nặng của những ngọn núi. Bên ngoài, dãy Hindu Kush hiện ra - một tấm thảm đá và góc cạnh lởm chởm, nơi gió mang theo những lời thì thầm về các đế chế đã chôn vùi từ lâu. Tôi chỉnh lại chiếc khăn trùm mặt của mình, trông không khác gì với dân bản địa, bụi của đèo Khyber rít vào môi tôi. Không khí có mùi dầu diesel và tuyệt vọng.

    Bên kia lối đi, Emma, cô gái Mỹ khoảng 25 tuổi, bác sĩ của tổ chức chữ thập đỏ đang chụp ảnh qua những ô cửa sổ mờ. Tiếng cười của cô ấy quá tươi sáng so với nơi này, một tia lửa trong bóng tối. Luigi, người Ý với bộ râu bạc và đôi mắt như những tấm bản đồ phong hóa, ông ngồi cạnh vợ, khẽ xoay người rồi gật đầu với tôi. "You travel alone?" ông hỏi. Tiếng Anh của ông ấy trau chuốt, nhưng sự mệt mỏi đã làm sờn các cạnh của nó.

    "Solitude is a familiar companion!" Tôi trả lời. Giọng nói của tôi nghe xa lạ, không quen với những lời nói dối vu vơ. Sự thật nặng nề hơn: Tôi mang theo một bóng ma, một nhiệm vụ và một đồ lưu niệm.

    Chiếc xe buýt chao đảo. Jack và Tom, hai chàng trai học đại học với cổ bị cháy nắng, chửi thề khi điện thoại của họ trượt xuống sàn. Emma giữ thăng bằng, nhoẻn miệng cười với tôi: "Ever been to Wyoming? These hills got nothing on the Rockies."

    Trước khi tôi kịp trả lời, thế giới vỡ vụn.

    Lốp xe rít lên. Một chiếc xe bán tải xuất hiện phía trước, chặn đường như một tảng đá rơi. Những người đàn ông đeo mặt nạ đen xông ra, những khẩu Kalashnikov của họ lấp lánh dưới ánh mặt trời - một bản giao hưởng thô bạo của bạo lực. Các cơ của tôi cuộn lại, adrenaline làm sắc nét các cạnh của thời gian. Hai năm trong đơn vị đặc công. Sáu kẻ thù. Hai tên ở bên trái. Một tên ở phía sau. Ba tên còn lại vẫn ở trên xe.

    "Get out! Now!" một người đeo mặt nạ quát, tiếng Pashto của hắn ta pha lẫn với nọc độc.

    Hỗn loạn nổ ra. Tôi kéo khóa chiếc ba lô, đặt quà lưu niệm vào chế độ sẵn sàng. Giấu một băng vào túi áo khoác trong. Một người phụ nữ nức nở. Jack nôn vào giày. Emma nắm lấy cánh tay tôi, móng tay của cô ấy rớm máu. "Please!" Cô ấy thì thầm: "I have a baby daughter.."

    Lời nói của cô ấy tan biến thành tĩnh lặng. Ký ức ùa về - Nam, con dao vẫn cắm trên bụng. Tôi đã chậm một giây trước khi nó chạm cậu ấy.

    Luigi và vợ đứng dậy, tay run rẩy: "Take our money! Take it all!"

    "We don't want your coins!" Tên thủ lĩnh chế nhạo: "We want you."

    Chúng bắt đầu lôi hành khách ra - trước tiên là 3 người Mỹ, sau đó là 2 người Ý, tiếp đến là dân bản địa và cả tôi. Emma hét lên khi một chiến binh giật tóc cô ấy. Luigi vấp ngã, vợ ông vội vã kéo chồng dậy.

    "ahihi you, raise your hand!" Một tên hét lên với tôi. Hắn chỉ cách 5m, khẩu AK của hắn chỉ thẳng lên trời, không chút phòng bị.

    Tôi rút từ ba lô của mình. Trọng lượng của khẩu AK-47 bán gấp là một niềm an ủi nghiệt ngã. Các thương nhân chợ đen Darra Adam Khel đã cảnh báo tôi: "This one has teeth."

    Tôi bước ra ánh sáng.

    "Stop." Từ này cắt ngang tiếng ồn.

    Tên thủ lĩnh quay lại. Đôi mắt hắn ta nheo lại phía trên chiếc mặt nạ. "One man? One gun?" Hắn ta cười, một âm thanh như xương kêu lách cách. "You'll die tired."

    Tôi bắn.

    Viên đạn đầu tiên xé toạc đầu gối. Hắn ta ngã quỵ, hú hét. Năm tên còn lại đóng băng - nghiệp dư, không phải binh lính.

    Emma bò ra phía sau xe buýt. Jack và Tom vội lăn xuống một con mương. Luigi kéo vợ cúi người, hai người họ nằm sấp xuống mặt đường, tay cào vào sỏi. Dân thường thì chạy tán loạn.

    "Fall back!" một chiến binh hét lên.

    Nhưng đã quá muộn. Một tên bị tôi hạ ngay lập tức, khi hắn còn ngơ ngác.

    Cuộc đấu súng nổ ra thành những loạt ngắn. Đạn xé nát lớp vỏ kim loại của xe buýt và chiếc bán tải. Tôi lao xuống phía sau một tảng đá, hơi thở của tôi đồng bộ với nhịp điệu của trận chiến. Nhắm. Thở ra. Giết. Một tay súng ngã xuống, rồi một người nữa bị đạn găm vào vai. Hỏa lực đáp trả của chúng dữ dội, điên cuồng nhưng thiếu chính xác.

    Một viên đạn sượt qua vai tôi - sắt nóng đốt cháy da thịt. Tôi nghiến răng, cơn đau tan nhanh.

    Sau đó, một viên đạn xuyên qua mép tảng đá che chắn, làm đá vỡ tung, rồi găm vào túi đeo chéo trước ngực, tác động lên ngực tôi như một chiếc búa tạ giáng vào. Tôi ngã quỵ, tầm nhìn mờ đi, tai ù đặc. Dường như có máu chảy ra trên áo tôi, ấm và đặc. Gãy xương sườn? Phổi? Ngón tay tôi tìm thấy cái lỗ.. và cuốn nhật ký bên dưới. Viên đạn đã xuyên qua một đồng tiền xu, rồi găm vào các trang của cuốn nhật ký dày, cuối cùng dừng lại trước một bông hoa phượng đỏ ép khô - vật đánh dấu trang của Lan.

    Khuôn mặt cô ấy trong tâm trí tôi: "Về nhà đi, đồ ngốc"

    Vẫn chưa!

    Tôi đứng dậy, nép người vào tảng đá. Các tay súng há hốc mồm, tên thủ lĩnh được kéo lê về phía sau. "Devil.." một tên khàn giọng. Còn 4 tên, 1 không tự di chuyển, 1 bị thương ở vai phải, 2 tên còn sức chiến đấu nhưng hoảng loạn.

    Jack ném hòn đá về phía những tên còn lại đang nấp sau chiếc bán tải, chúng tưởng là lựu đạn, một tên quá sợ nên chạy khỏi chỗ nấp. Cơ hội! Tiếng "bằng, bằng" đều đặn, gọn ghẽ. Hắn trúng đạn, nằm gục.

    Những tên còn lại co rúm và bắt đầu rút lui. Tôi đếm từng viên đạn mình có, khói từ nòng súng như một con rắn ma, bắn cho đến khi băng đạn cuối cùng nhẹ hẳn, chỉ còn 2 viên. Một tay rút vội con dao phía sau thắt lưng. Tôi nhìn vào khẩu AK của tên đã chết cạnh chiếc xe buýt, 15 mét, xa quá. Tôi hét lớn hết mức có thể "WHO NEXT?". Hồi hộp.

    Im lặng.

    Những tên sống sót chạy trốn, chiếc bán tải của chúng biến mất trong đám bụi. Emma xuất hiện, nước mắt của cô ấy cắt những vệt dài trên bụi bẩn. Luigi quỳ bên cạnh Tom đang nằm đau đớn, Jack nhanh chóng dùng chiếc áo đè lên vết thương.

    Tôi dựa vào xe buýt, cuốn nhật ký ôm chặt vào ngực. Hoa phượng cháy khét có mùi của biển Phú Yên, của những buổi sáng mưa ướt và những tờ giấy nhắn.

    Xác của ba tên bị bỏ lại, chúng nằm trên nền đất phủ bụi trắng với những tư thế rất khó coi. Vũng máu từ thân thể vẫn còn ấm, loang ra như những chiếc lốp xe. Tôi tìm những băng đạn còn dùng được, lắp băng đầy nhất vào khẩu AK, số còn lại cất vào ba lô. Ngước nhìn những đỉnh núi cao trập trùng xung quanh, tôi vỗ nhẹ lên khẩu súng vẫn còn nóng.

    Vết thương của Tom và những lời thỉnh cầu buộc tôi phải hủy hành trình đến thăm phế tích tượng Phật ở thung lũng Bamiyan (Afghanistan). Sau trận chiến, tất cả mọi người đều muốn về nhà và họ không dám đi nếu thiếu tôi.

    Đường phố Islamabad ồn ào với sự bình thường - những người bán nghệ tây, nữ sinh trong khăn trùm đầu trắng, mùi trà thảo quả. Tôi lặng lẽ tháo rời và vứt từng mảnh của khẩu AK47, khi xe buýt đi qua những chỗ đông người. Nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Khách sạn Marriott hiện ra phía trước, mặt tiền bằng kính của nó phản chiếu một thế giới không bị phá vỡ.

    Bên trong, họ bao vây tôi: Emma, khuôn mặt mệt mỏi, nhợt nhạt; Luigi, bộ áo khoác của ông ấy dính máu của Tom; Jack, mắt trũng sâu.

    "You're a hero" Emma nói. Giọng nói của cô ấy run rẩy.

    Tôi rụt người lại: "Never mind, let go home with your daughter."

    Luigi đưa một tấm danh thiếp với hai màu đỏ và trắng cho tôi. CEO, SCE Engineering: "Come to Milano. I'll invite you for a cup of coffee."

    Tôi nghiên cứu những chữ cái màu đỏ. Một ly coffee, không tệ nhỉ.

    "You saved us!" Jack lẩm bẩm: "Why?"

    Câu hỏi vẫn lơ lửng. Trên xe buýt, tôi đã ghen tị với sự nhẹ nhàng của họ, niềm tin của họ vào sự tốt đẹp của thế giới. Bây giờ, họ cũng mang theo những bóng tối và dơ bẩn của nó.

    "Because once" tôi nói chậm rãi, "someone didn't."

    Bên ngoài, dãy núi Margalla mờ dần vào lúc hoàng hôn. Tôi đút tấm danh thiếp vào túi, các cạnh của nó sắc nhọn vào đầu ngón tay tôi.

    Emma ôm tôi. Cô ấy có mùi thuốc khử trùng và hối tiếc: "Stay. Let us.. Let us thank you."

    Tôi lùi lại: "The living don't need thanks. They need to live."

    Họ không hiểu. Làm sao họ có thể? Sinh tồn là một ngôn ngữ chỉ được nói một mình.

    Tại bãi đậu taxi, tôi lấy ra cuốn nhật ký nặng trĩu trong túi đeo chéo trước ngực mình - những trang bị rách nát của nó là minh chứng cho thời gian, tôi lần tìm xem có trang nào nhắc đến Milano. Ồ, thật may mắn, Nam đã viết: "Một lời cầu nguyện ở Duomo, Milano". Có vẻ Nam muốn mời tôi uống vài ly capuchino sau những ngày vượt đèo, lội suối và băng qua sa mạc.

    "Where to?" Người lái xe hỏi.

    Tôi thở ra: "Airport". Tôi phải về Việt Nam để xin visa Châu Âu.

    Động cơ gầm rú. Phía sau tôi, đèn của khách sạn mờ dần, bị nuốt chửng bởi màn đêm.

    Hiện tại – 3: 00 sáng Thứ Năm, phòng khách sạn của Lan, trung tâm Milano

    Lan ngước lên, đôi mắt lấp lánh nước nhưng ánh tò mò lóe sáng. Cô nghiêng đầu, mái tóc chạm vai, tay siết nhẹ mép áo. Anh ấy kể gì mà khó tin thế? Cô nghĩ, tim đập nhanh.

    "Bữa sau, anh cho em xem cuốn nhật ký hành trình đó nhé?" Cô hỏi, giọng pha chút hào hứng.

    Phong mỉm cười, khóe môi nhếch lên, nhưng ánh mắt thoáng ngập ngừng. Anh gãi gáy, che giấu bối rối. Giải thích lỗ đạn thế nào đây, mình không muốn cô ấy sợ và khóc, anh nghĩ, lồng ngực chợt nặng: "Ừ.. Nhưng mà có lần anh té, nó bị thủng một lỗ."

    Lan bật cười trong trẻo, xua tan không khí nặng nề. Cô vươn tay tới, véo nhẹ má anh, má cô ửng hồng. "Té kiểu gì vậy?" Cô hỏi, mắt nheo lại. Vẫn hậu đậu như xưa, cô thầm nghĩ.

    "Vấp té!" Phong nhún vai, ánh mắt sáng lên khi thấy cô cười. Chỉ cần cô ấy vui là đủ, anh tự nhủ.

    "Thật là hậu đậu!" Lan lắc đầu, tay véo vào má anh, ánh mắt dán vào anh: "Và đáng yêu!"

    "Anh có kể chuyện này với ai chưa?" Cô khẽ hỏi. Phong hít sâu, tựa lưng vào thành giường, giọng trầm mang chút cô đơn. Anh khẽ cười an ủi mình: Ai sẽ hiểu ngoài cô ấy?

    "Chưa, chỉ em thôi. Mà kể làm gì chứ? Chắc gì họ đã tin." Phong đáp, nụ cười tự giễu thoáng qua. Nếu cô ấy không tin thì sao?

    Lan nghiêng người, tay đan chặt, ánh mắt xen thách thức và lo lắng: "Nếu em nói rằng em không tin những chuyện anh vừa kể thì sao?" Cô hỏi, giọng run nhẹ. Anh sẽ nói gì đây?

    Tay Phong siết chiếc gối, ánh mắt khóa vào cô, sâu thẳm. Cô ấy nghi ngờ? Nhưng mình chỉ cần cô ấy ở đây . Anh mỉm cười buồn: "Nếu em không tin, cứ nghĩ anh kể để em thấy anh đã đi xa thế nào vì em, vì Nam. Nhưng với anh, chỉ cần em, cuốn nhật ký và lỗ thủng ở đây là thật!"

    Lan cúi đầu, che giấu nước mắt, ngón tay chạm cổ tay Phong. Anh nhắc Nam, nhắc mình. Mình tin anh . Cô ngẩng lên, mỉm cười dịu dàng, giọng chắc chắn: "Em tin anh!"

    Phong thở phào, ánh mắt sáng như tìm lại ánh nắng. Lan tin mình, vậy là đủ . Anh ôm cô vào lòng, hơi ấm lan tỏa.
    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng thời gian Free nhé!

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    MTrang1102, Hoa Nguyệt PhụngNghiên Di thích bài này.
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 42: Ngày mai ta làm gì?

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại - 3: 10 sáng Thứ Năm, phòng khách sạn của Lan ở trung tâm Milano

    Căn phòng khách sạn nằm lọt thỏm giữa lòng Milano, nơi ánh đèn vàng dịu từ những con phố cổ hắt qua ô cửa sổ, rọi lên bức tường trắng một vệt sáng mờ ảo. Trên chiếc giường lớn, Phong nằm nghiêng, chống tay lên má, mắt nhìn Lan với vẻ vừa tò mò vừa dịu dàng. Lan ngồi tựa lưng vào đầu giường, mái tóc đen dài xõa xuống vai, đôi tay đan chặt vào nhau như đang cố giữ lấy một điều gì đó mong manh.

    Phong khẽ xoay người, ánh mắt lướt qua chiếc ba lô nhỏ và vali kéo đã được xếp gọn gàng ở góc phòng, dấu hiệu của một chuyến đi sắp tới. Anh cất giọng trầm, mang chút ngái ngủ nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm: "Ngày mai em định đi đâu à?" Anh đưa tay chỉ về phía hành lý, ngón tay lơ đãng vẽ một đường trong không khí.

    Lan khẽ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn ngủ phản chiếu những suy tư sâu thẳm. Cô mỉm cười nhạt, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Sáng mai, 10 giờ, em bay đi London. Rồi hai ngày sau, em về Seoul."

    Phong gật đầu, nhưng trong lòng anh, một cơn sóng nhỏ vừa dậy lên. London, Seoul – những cái tên xa xôi ấy như kéo dài thêm khoảng cách giữa họ, vốn đã bị thời gian và định mệnh đào sâu suốt mười hai năm qua. Anh khẽ thở dài, cố giấu đi sự tiếc nuối: "Ừ.. Vậy em ngủ sớm đi. Mai còn đi xa, mấy hôm nay em cũng mệt rồi."

    Lan không đáp ngay. Cô nhìn anh, ánh mắt thoáng chút bâng khuâng, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Rồi cô khẽ hỏi ngược lại, giọng mềm mại nhưng ẩn chứa sự tò mò: "Còn anh? Mai anh làm gì?"

    Phong nhún vai, nụ cười nửa miệng quen thuộc từ thời học sinh chợt hiện lên, vừa dí dỏm vừa bất cần: "Anh đi làm. Như mọi ngày thôi."

    Căn phòng rơi vào im lặng. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng xe cộ xa xa vọng lại từ đường phố Milano đang chìm vào giấc khuya. Lan mím môi, đôi tay siết chặt hơn. Phong với tay tắt chiếc đèn ngủ cạnh giường, bóng tối lập tức bao trùm lấy họ, nhưng trong lòng anh, những ký ức về cô vẫn sáng rõ như ánh trăng ngoài kia.

    3: 20 sáng..

    Bóng tối không làm Phong chìm vào giấc ngủ. Anh nằm đó, mắt mở to nhìn trần nhà, những suy nghĩ đan xen như một cuốn phim cũ tua chậm. Lan vẫn chưa ngủ, anh cảm nhận được hơi thở đều đặn nhưng không sâu của cô bên cạnh. Một lúc sau, như không chịu nổi sự tĩnh lặng, Phong khẽ cất tiếng: "Có một cô đồng nghiệp ở phòng kế toán, tên Anna. Cô ấy rủ anh cuối tuần này đi thăm đảo Isola Bella ở hồ Maggiore. Nhưng anh nghĩ.. mai anh sẽ đi luôn. Nghỉ làm một ngày."

    Lan khẽ xoay người, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén dù giọng cô vẫn bình thản: "Xa Milan không?"

    "Đi tàu khoảng hai tiếng!" Phong đáp, giọng anh nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện không quá quan trọng. Nhưng anh biết, với Lan, mọi chi tiết đều có thể gợi lên những rung động sâu kín.

    Cô không nói gì thêm. Phong khẽ mỉm cười trong bóng tối, rồi đưa tay kéo cô vào lòng, ôm cô từ phía sau. Hơi ấm từ cơ thể Lan lan tỏa, xoa dịu những góc khuất trong tâm hồn anh.

    Năm phút trôi qua, khi Phong tưởng rằng cả hai đã chìm vào giấc ngủ, Lan bất ngờ thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc: "Em không thích cái tên Anna."

    Phong bật cười khe khẽ, cái cười vừa ngạc nhiên vừa ấm áp. Anh siết chặt vòng tay quanh cô, thì thầm vào tai: "Không có Anna nào quan trọng bằng em đâu."

    Lan không đáp, nhưng khóe môi cô khẽ cong lên. Trong lòng cô, một niềm vui nhỏ len lỏi, hòa lẫn với nỗi lo sợ mơ hồ về ngày mai – ngày họ lại phải đối mặt với những con đường riêng biệt.

    7: 30 sáng..

    Ánh sáng ban mai len qua những tòa nhà cổ kính của Milano, phủ lên đường phố một lớp vàng nhạt dịu dàng. Phong đứng trước gương trong phòng tắm khách sạn, chỉnh lại chiếc áo khoác mỏng, mắt thoáng chút mệt mỏi nhưng sáng lên niềm háo hức. Lan, trong bộ quần jeans xanh nhạt và áo thun trắng, đang tô son trước chiếc gương nhỏ đặt trên bàn. Đôi tay cô khẽ run, không phải vì vội vàng, mà vì những suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng.

    Phong bước ra, nhìn cô với ánh mắt nửa đùa nửa thật: "Em chắc là muốn đi với anh chứ? Chuyến bay 10 giờ của em.."

    Lan quay lại, lườm anh một cái sắc lẹm nhưng không nói gì. Đôi mắt cô ánh lên sự bướng bỉnh quen thuộc từ thời học sinh, cái thời cô từng trêu anh bằng những câu nói tinh nghịch trong lớp. Phong cười nhẹ, hiểu rằng cô đã quyết định rồi. Anh hỏi tiếp: "Em cần anh mang giúp gì không?"

    Lan nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp nhanh, giọng vừa chỉ huy vừa đáng yêu: "Anh lấy giúp em mấy chai nước trong tủ lạnh, dây sạc điện thoại, khăn choàng, cái mũ.. Ừm, thế thôi, chắc vậy."

    Phong gật đầu, nhanh nhẹn gom đồ vào chiếc ba lô nhỏ của cô. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa một nỗi niềm khó tả: "Xong rồi. Đi thôi. Tàu hỏa khởi hành lúc 8 giờ."

    Họ bước ra khỏi khách sạn, hòa vào dòng người tấp nập trên đường phố Milano. Lan cầm túi xách nhỏ, Phong đeo ba lô, cả hai nắm tay, sóng đôi như chưa từng có mười hai năm xa cách. Trong lòng Phong, một cảm giác ấm áp trào dâng, lần đầu tiên sau bao năm, anh cảm thấy ngày mai không còn là một câu hỏi cô đơn.

    8: 00 sáng Thứ Năm - Tại ga Milano Cadorna

    Phong đứng giữa dòng người tấp nập, vai đeo ba lô, mắt dõi theo Lan đang chen qua quầy vé để mua vé tàu đi Varese, dáng cô nhanh nhẹn như hồi lớp 12 khi cô chạy đi mua trà sữa cho Phong ở sân trường. "Anh đi mua bánh và coffee nhé!" – cô quay lại, cười lúm đồng tiền, rồi biến mất sau đám đông. Phong gật đầu, bước đến quầy bánh gần đó, mùi cà phê espresso và bánh mì nướng thơm lừng làm bụng anh réo lên.

    Quầy bánh nhỏ nằm cạnh lối ra ga, người xếp hàng không đông. Phong gọi hai chiếc hamburger và một ly espresso, một capuchino, tay lục túi lấy tiền. Cô gái sau quầy ngước lên, tóc nâu buộc cao, da sáng, và đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc. Cô khoảng 20 tuổi, giọng nhẹ pha âm hưởng Trung Á: "What would you order, sir?" Anh khựng lại, không phải vì câu hỏi, mà vì đôi mắt ấy. Roshan. Ký ức về làng Bumburet ùa về như cơn gió thổi qua thung lũng Kalasha.

    2 năm trước..

    Hành trình vượt qua vùng Wakhan (Afghanistan) gần như vắt kiệt sự can trường của tôi. Tôi thèm hơi người, thèm khủng khiếp. Tôi nhớ cái ngày đặt chân đến Bumburet, đoạn cuối "Hành trình Châu Á" vì Nam. Jahan - gã dẫn đường râu rậm, dẫn tôi qua con đường núi gồ ghề vào làng, nơi lễ hội Chilam Joshi rộn rã tiếng trống. Những ngôi nhà gỗ trắng treo cờ đỏ, vàng, xanh, phụ nữ đông hơn đàn ông – một điều không lạ ở vùng này. Họ đẹp lạ lùng, da sáng, tóc vàng hoặc nâu nhạt, mắt xanh như ngọc, làm tôi thầm chửi Nam: "Mày hại tao rồi, chỗ này dễ làm tao lạc lối."

    Trong cuốn nhật ký da mòn cũ, Nam ghi: "Nắm tay một cô gái trẻ người Kalash, cảm nhận mùa xuân của họ." Tôi lắc đầu, nhưng lời hứa là lời hứa. Trưởng làng mời tôi ở lại hai tuần, và tôi không ngồi yên – tôi giúp dựng cột totem, sửa mái nhà, cười với bọn trẻ tò mò kéo áo tôi. Đêm đầu, tôi gặp Roshan – cô gái 20 tuổi, tóc nâu dài, mắt xanh như hồ xuân, váy thêu hoa vàng rực rỡ. "Where are you from?" – cô hỏi bằng tiếng Anh, giọng trong trẻo. "Viet Nam, Just passing through" tôi đáp, cười khẩy. "You speak well." Cô đỏ mặt: "I like strangers' stories."

    Hai tuần trôi qua nhanh. Roshan ở gần tôi, dạy tôi nói "ishpata" (xin chào), "dawar" (cảm ơn), đưa bánh lúa mạch, dẫn tôi lên đồi ngắm hoa dại dưới hoàng hôn. "This is my home" cô nói, mắt lấp lánh: "But it's lonely. You're different." Tôi cười: "What's different? It's all the smell of road dust." Nhưng lòng tôi ấm lạ. Đêm nào cô cũng hát, giọng cao vút như chim sơn ca, những bài dân ca Kalasha buồn mà đẹp, làm tôi ngẩn ngơ bên đống lửa.

    Cô thích tôi, tôi biết. Cô lén nhìn tôi khi tôi sửa yên ngựa, tay run khi đứng gần. Ngày cuối lễ hội, trong điệu múa chia tay, cô nắm tay tôi – mềm mại, ấm áp, đúng nhiệm vụ của Nam. "Please stay!" Cô thì thầm, mắt ánh nước. Tim tôi đập mạnh. Roshan đẹp như mùa xuân, giọng hát cô vang trong đầu tôi. Tôi có thể ở lại, quên đi tất cả. Nhưng Lan hiện lên, mùi hoa nhài, nụ cười lúm đồng tiền, "Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây". Và Nam, cuốn nhật ký, hành trình châu Á sắp hoàn thành.

    "Roshan" Tôi nói, giọng khàn, gỡ tay cô: "I can't. There's someone.. And a promise." Cô cúi mặt, nước mắt lăn dài, không níu thêm. Bình minh hôm sau, tôi lên ngựa cùng Jahan, rời làng khi mặt trời chưa ló. Roshan đứng ở cửa, váy hoa vàng bay trong gió, mắt xanh nhìn tôi không lời. Tiếng hát của cô âm vang như lời vĩnh biệt. Còn "Trường Sơn Đông" thúc tôi đi tiếp, đến Darra Adam Khel, nơi khẩu AK47 đang chờ.

    Tiếng vó ngựa và tro cốt của Nam hòa với gió, cuốn đi giọng hát Kalasha, nhưng tôi vẫn đi, không ngoảnh lại. Hy vọng Roshan sẽ quên tôi.

    [​IMG]

    Hiện tại – Ga tàu Milano Cadorna

    "Hamburger and coffee, sir!" Giọng cô bán hàng kéo Phong về. Anh giật mình, cười gượng, trả tiền rồi cầm bánh và cà phê bước ra. Roshan là mùa xuân thoáng qua, nhưng Lan là cả bầu trời Phong mang theo. Anh nhìn quanh, Lan vẫn chưa quay lại. Phong đi tìm cô.

    10: 00 sáng Thứ Năm - Tại thị trấn nhỏ Laveno-Mombello, Varese, bên hồ Maggiore

    Hồ Maggiore trải dài trước mắt họ, mặt nước lấp lánh dưới ánh nắng đầu ngày, xa xa là những ngọn núi mờ sương như một bức tranh thủy mặc. Thị trấn Laveno-Mombello (Varese) nhỏ bé và yên bình, không ồn ã như Milano, mang đến cho Phong và Lan một cảm giác tự do hiếm hoi. Họ đứng trên bến thuyền, gió hồ khẽ thổi qua, làm tung bay vài lọn tóc của Lan.

    "Em đi mua vé thuyền nhé!" Lan nói nhanh, rồi bước về phía quầy bán vé. Phong gật đầu, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi bóng lưng cô. Vài giây sau, anh quay người, bước vào một tiệm bánh mì nhỏ gần đó, anh sẽ mua thêm vài chiếc bánh để ăn dọc đường. Mùi bánh mới nướng thơm lừng khiến anh mỉm cười – Đức chắc chắn sẽ thích nơi này, anh nghĩ thầm, nhớ đến người bạn thân với sở thích ăn uống không bao giờ thay đổi.

    Khi bước ra khỏi tiệm với vài chiếc bánh croissant trên tay, Phong vô tình liếc sang bên phải. Một cửa hàng kim hoàn nhỏ nằm khiêm tốn giữa dãy phố, tấm kính trưng bày lấp lánh những chiếc nhẫn và vòng tay. Anh dừng lại, ánh mắt dán vào một chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng tinh tế. Ba giây trôi qua, tim anh đập nhanh hơn. Không do dự, anh đẩy cửa bước vào, rút thẻ tín dụng và mua chiếc nhẫn ấy. Trong đầu anh, một ý nghĩ chợt lóe lên: Ngày mai, và ngày mai nữa, anh muốn em ở lại.

    Lan trở lại với hai tấm vé trên tay, nhìn Phong với vẻ tò mò: "Anh vừa đi đâu đấy?" Phong mỉm cười bí ẩn, giấu chiếc hộp nhỏ vào túi áo khoác: "Không có gì. Lên thuyền thôi, em."

    Họ bước lên chiếc thuyền chở khách du lịch, sóng nước khẽ vỗ vào mạn thuyền, mang theo những hy vọng mới. Trên hồ Maggiore, giữa khung cảnh yên bình và lãng mạn, Phong nắm tay Lan, lòng anh thầm nhủ: Ngày mai, ta sẽ làm gì? Có lẽ, ta sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện này.

    Hồ Maggiore – 10: 30 sáng

    Thuyền lướt nhẹ trên mặt hồ, sóng nước vỗ đều đặn như nhịp tim của Phong. Anh nắm tay Lan, chiếc hộp nhẫn trong túi áo khoác nặng trĩu, như chứa đựng cả mười hai năm xa cách và những ngày mai chưa định hình. Lan tựa đầu vào vai anh, mắt nhìn xa xăm về phía đảo Isola Bella, nơi những khu vườn cổ kính ẩn hiện trong làn sương.

    Bất chợt, Lan rút tay ra, lục trong túi xách nhỏ và lấy ra một sợi dây chuyền bạc cũ kỹ mà Phong từng tặng cô vào năm cuối cấp: "Anh còn nhớ cái này không?" Cô hỏi, giọng run run. Phong sững người, ký ức ùa về như cơn sóng lớn: Hình ảnh Lan đứng dưới trạm dừng xe buýt trong cơn mưa, giật sợi dây chuyền khỏi cổ và ném xuống chân anh, đôi mắt đỏ hoe đầy giận dữ và tổn thương. Ngày đó, anh đã không giữ cô lại.

    "Em giữ nó suốt mười hai năm." Lan nói tiếp, mắt cô ánh lên vừa kiên định vừa mong manh: "Hôm qua, em định hẹn anh ra sân bay và đưa nó cho anh, như một lời tạm biệt. Nhưng giờ em nghĩ.. Có lẽ em không cần tạm biệt nữa." Cô đeo sợi dây chuyền vào cổ mình, ngón tay khẽ run.

    Phong im lặng, tay siết chặt chiếc hộp nhẫn trong túi. Anh rút nó ra, mở nắp, để lộ chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng lấp lánh dưới ánh nắng: "Anh cũng nghĩ vậy!" Anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. Anh đeo nhẫn vào tay Lan, ánh mắt anh khóa chặt vào mắt cô, như muốn nói rằng lần này anh sẽ không để cô đi: "Nếu em nói 'KHÔNG' anh sẽ lập tức nhảy xuống hồ". Lan cười rung cả vai, nhưng cô không trả lời.

    Thuyền cập bến đảo Isola Bella. Họ bước xuống, tay trong tay, giữa khung cảnh hoa nở rực rỡ và tiếng chim hót líu lo. Phong khẽ hỏi: "Ngày mai ta làm gì?" Lan mỉm cười, lần đầu tiên trong suốt câu chuyện, nụ cười của cô không còn chút bâng khuâng. Cô siết chặt tay anh, thì thầm: "Cùng nhau, thế là đủ."

    Phong khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Dưới ánh nắng dịu dàng của hồ Maggiore, họ đứng đó, như hai mảnh ghép cuối cùng vừa tìm thấy nhau.

    "Thứ 7 này Phương Vy và Đức đến Ý à?"

    "Ừ.. chúng mình đến Ischia nhé?" (1)

    "Anh phải bao tiền vé máy bay đấy! Anh làm em mất cả mớ tiền rồi."

    "Yên tâm.. Nam có nhắc đến Ischia trong nhật ký!" Phong khoe chiếc thẻ Mastercard mạ vàng.

    "Lại còn công việc ở Seoul nữa chứ. Tùm lum hết trơn!"

    "Mở một văn phòng ở Milan đi. Ở lâu một chỗ em không thấy chán à? Văn phòng nhỏ thôi, ở ngoại ô Milan thì rẻ mà."

    "Ừ.. Để em nghĩ đã, hy vọng giá thuê không đắt hơn Seoul."

    Họ tản bộ trên con đường đầy hoa. Một cặp vợ chồng người Pháp địu cặp song sinh trước bụng đi ngang qua. Họ vừa đi vừa nói tiếng Pháp, âm điệu vui tai như những vần thơ.

    "Anh có biết hôm qua là ngày gì của em không?"

    "Ngày gì?" Phong tròn mắt ngạc nhiên.

    "Đàn ông các anh không hiểu được đâu!" Lan tủm tỉm cười. Phong đưa một tay gãi đầu, tay còn lại vẫn nắm chặt tay Lan.

    "Anh, cười lên nào!" Lan rút điện thoại ra chụp ảnh selfie hai người, gió thổi tung tóc cô, nụ cười của Phong ngập tràn hạnh phúc.

    Góc trên bao da iPhone, móc điện thoại được tạo thành từ chiếc nhẫn cưới platinum trơn, không kim cương, quấn quanh bởi một sợi chỉ xanh dương - đỏ đan vào nhau, nó lủng lẳng trước mắt họ.

    "Này, anh còn nhớ cái Linh từng học chung lớp với anh không?"

    "Ừ nhớ, sao vậy?"

    "Linh cưới ông anh họ của em. Tháng trước hai vợ chồng ghé Seoul. Bọn em đi cafe. Cô ấy nói hồi lớp 10 từng thích anh. Nhưng sao anh lại ghét Linh?"

    (Hết)

    * * *

    (1) Ischia: Một hòn đảo du lịch nhỏ của Italia, ở Địa Trung Hải

    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng Free nhé!

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu , đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    MTrang1102, Hoa Nguyệt PhụngNghiên Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2025
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...