Tiểu Thuyết Trước Lúc Bình Minh - Rewrite

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Rewrite4future, Apr 19, 2025.

  1. Rewrite4future

    Messages:
    260
    Chương 20: Cậu còn đọc tiểu thuyết tình yêu chứ? (2/3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thư viện những ngày sắp vào hè mang hơi thở nồng nàn của nắng chín, mùi giấy cũ hòa với hương hoa từ con phố bên ngoài. Lan và tôi đã bỏ thói quen ngồi đối diện - giờ đây, hai đứa nhìn cùng về một hướng, ngồi cách nhau chừng 20cm, phía bên phải cô là cửa sổ lớn, nơi ánh chiều xuyên qua kính màu tạo thành thảm ánh sáng tím cam trên bàn. Cô ấy mang theo cuốn "Bản Sonate Ánh Trăng", tôi thì giả vờ nghiên cứu "Nghệ Thuật Yêu" của Erich Fromm, nhưng thực ra chỉ để ngắm bóng Lan in chếch lên trang sách.

    Một chiếc tai nghe màu trắng được đẩy sang phía tôi. "Cậu có muốn nghe không?" Lan viết lên mép sổ tay, nụ cười tinh nghịch. Tôi gật đầu, cắn môi khi đầu tai nghe lạnh giá chạm vào vành tai. Giai điệu piano từ bài "Comptine d'un autre été" của Yann Tiersen chảy ra, tựa như dòng suối mát luồn qua kẽ tay. Lan khẽ nhún chân theo nhịp, ngón tay gõ nhẹ lên trang giấy. Tôi nhắm mắt, để hơi ấm từ vai cô lan tỏa xuống cánh tay.

    "Đoạn này hay lắm!" Cô thì thầm, đẩy cuốn sách sang. Một đoạn văn được gạch chân bằng bút dạ quang: "Tình yêu như cơn mưa rào mùa hạ - ồn ào, bất ngờ, và luôn khiến người ta ướt sũng đến tận trái tim.." Tôi cười khẽ, viết bên lề: "Nếu thế thì tớ chuẩn bị ô rồi." Lan hất tóc, mắt không rời trang sách: "Ô của cậu chắc là loại dù thủng lỗ chỗ hoặc bị xé rách từng mảnh!"

    Chúng tôi chia nhau từng đoạn văn, lời nhạc. Có lúc tôi tự hỏi không biết Lan có nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch không, khi bài hát chuyển sang "La Vie En Rose". Cô ấy đột nhiên viết vào giấy: "Phong này, cậu có tin có thứ tình cảm nào.. không cần lời nói không?" Tôi nuốt khan, cố giữ bình thản, viết trả lại: "Như đom đóm phát sáng để tìm bạn tình ấy à?" Lan phì cười, tiếng cười vang lên quá to khiến cô thủ thư quắc mắt.

    Hoàng hôn đổ xuống như lọ mực ai làm đổ. Chúng tôi im lặng ngắm thành phố ngả màu mật ong, bàn tay ai đó chỉ còn cách bàn tay tôi 10cm, chúng đã rất gần nhau ngay trên mặt bàn. Tôi đang tính làm liều, thì tiếng bước chân rầm rập phá tan không khí.

    "Ôi trời ơi, hai đứa bay đang nhìn gì đấy?" Đức xuất hiện như cơn lốc, áo phông dính vệt kem chocolate, tay xách túi truyện tranh. Tôi giật bắn người, tai nghe rơi xuống đất. Lan ngoái đầu nhìn Đức, mỉm cười với đôi gò má có chút ửng hồng.

    "Tao tưởng thư viện chỉ có mấy bà cô già đọc kiếm hiệp!" Đức nháy mắt, kéo ghế ngồi sụp xuống. "Hay là.. có bí mật gì?" Hắn chọc, tay mở túi bim bim rồi rắc lên bàn. Tôi đá nhẹ chân hắn dưới gầm bàn: "Mày làm ồn là bà thủ thư đuổi cả lũ ra đấy!"

    Đức cười khành khạch, mắt liếc sang chiếc tai nghe đang chia đôi. "Tao chỉ đến mượn quyển 'Doraemon - Chú Khủng Long của Nobita' thôi mà!" Hắn giả vờ ngây thơ, giọng sang sảng: "Nhưng hình như có người đang mượn.. tai nghe của ai đó thì phải!"

    Lan vờ như không nghe, cúi mặt xuống sách. Tôi ném cho Đức gói giấy ăn: "Lau miệng đi, kem còn dính đầy kia kìa!" Hắn cười to, vỗ lưng tôi đến nghẹn thở: "Rồi, tao về đây, kẻo ánh mắt của mày giết tao chết!"

    Chúng tôi ngồi im như tượng cho đến khi bóng Đức khuất sau dãy kệ. Lan thở dài, viết nguệch ngoạc: "Mình nên ngồi cách nhau ra một chút nhỉ?" Tôi gật đầu, khẽ nhích người ra một đoạn, lòng bỗng dâng lên nỗi tiếc nuối kỳ lạ.

    Chiếc tai nghe giờ chỉ còn một bên. Tôi nghe nốt bản nhạc dang dở - những nốt trầm buồn đến nao lòng. Lan nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời đã chuyển màu chàm.

    "Tớ về trước nhé" Cô đứng dậy, vội vàng như trốn chạy.

    "Cảm ơn vì cho tớ nghe những bản nhạc." Tôi khẽ cười.

    Tôi nhặt chiếc tai nghe còn lại, trên đó hơi ấm của Lan vẫn phảng phất, nhẹ nhàng đặt vào túi của cô. Lan về trước, tôi ngồi lại một lúc, mơ màng nhớ lại những giây phút ngượng ngùng vừa rồi.

    Chuông đóng cửa vang lên. Tôi đứng dậy, xếp lại những cuốn sách tình yêu chưa đọc hết. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra điều gì đó trong tôi đã vượt qua ranh giới của những mẩu giấy và nụ cười giấu sau trang sách. Nó trở thành thứ gì đó mong manh như tổ chim họa mi, nhưng cũng nồng nàn như màu hoàng hôn đang cháy rực ngoài kia.

    Lúc ra về, Đức từ đâu nhảy ra, ôm vai tôi rồi rít lên: "Tao cá với mày một năm học không trốn tiết - hai đứa mày đang cùng đọc sách!" Tôi đẩy hắn ra, cười gượng: "Đang nghe nhạc, mấy bản nhạc hay tuyệt? Còn sách ư, tao có cả đống đây, thích cuốn nào, cứ lấy."

    "Không phải, tao không định nói chuyện đó!" Đức chỉ tay vào mấy tiểu thuyết tình yêu trên tay tôi, giọng đột nhiên nghiêm túc: "Cái này.. những cuốn sách này?" Đức nhấn mạnh. Tôi chỉ bĩu môi đáp hững hờ: "Sao hôm nay mày toàn nói mấy câu ngớ ngẩn vậy? Đang đầy hơi à?"

    Bước xuống cầu thang, tôi bắt đầu buôn những chuyện nhảm nhí để Đức không hỏi thêm những câu ngớ ngẩn. Nhưng khi nhìn hắn vừa đi vừa nhai kẹo cao su huýt sáo bài "Happy Birthday" lạc điệu, tôi biết - ngày mai, tôi không thể ngồi vai kề vai với Lan để nghe nhạc nữa.

    Hiện tại – 10: 15 buổi tối Thứ Tư, Phong và Lan đi dạo về khách sạn của Lan ở trung tâm Milano

    Khi "La Vie En Rose" kết thúc, không gian bỗng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua những tán cây ven đường. Phong nhìn vào mắt Lan, đôi mắt ấy vẫn trong veo như ngày nào, nhưng giờ đây chất chứa thêm những vết xước của thời gian. Cô cũng nhìn anh, ánh mắt thoáng ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Họ bước tiếp, đôi chân vô thức dẫn lối qua những con hẻm nhỏ lát đá, nơi ánh đèn đường nhảy nhót trên mặt đất.

    Bất chợt, Lan lên tiếng, giọng cô nhẹ nhưng đủ để khiến Phong khựng lại: "Anh có biết hồi đó Phương Vy thích anh không?" Câu hỏi như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng anh. Phong sững người, rồi khẽ cười, cố giữ vẻ bình thản: "Anh biết." Lan nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh tò mò: "Vậy tại sao anh không đáp lại?"

    Phong nhìn cô, nụ cười trên môi chợt dịu dàng hơn. "Thế em có biết hồi năm lớp 11, anh đang thích ai không?" Lời nói vừa thốt ra, anh thấy má Lan ửng hồng, dù cô cố che giấu bằng cách quay mặt đi, giả vờ lẩm bẩm: "Em không biết!" Phong lắc đầu, bật cười khẽ. Cô vẫn thế, vẫn thích nói dối để trốn tránh những điều làm tim mình rung lên.

    Họ dừng lại bên một chiếc ghế gỗ ven đường. Phong ngồi xuống trước, Lan ngập ngừng rồi ngồi cạnh, cách anh một khoảng vừa đủ để cảm nhận hơi ấm từ vai anh. Những ngọn đèn đường lấp lánh phía xa, như những ngôi sao lạc xuống trần gian. Trong lòng Phong, ký ức về Vy ùa về – cô bạn hàng xóm với nụ cười trong trẻo, người từng nắm tay anh khi đoàn tàu lao qua. Nhưng rồi hình bóng Lan lại hiện lên, rõ ràng và mãnh liệt, như ngọn lửa chưa bao giờ tắt. Hồi đó, anh đã chọn giữ tình cảm ấy trong im lặng, chỉ vì sợ rằng nói ra sẽ đánh mất cả thế giới nhỏ bé mà anh và Lan cùng xây nên từ những mẩu giấy và nụ cười.

    Lan ngồi bên, tay đan chặt vào nhau, đôi mắt hướng về phía xa. Phong tự hỏi, liệu cô có đang nghĩ về những ngày ấy, khi họ còn trẻ, còn tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi khoảng cách?

    Còn Vy thì sao? Một khoảng trời trẻ thơ..

    Phong và Phương Vy trên đường về nhà đi xuyên qua cánh đồng lúa. 14 năm về trước

    Chiều thứ Bảy, tôi và Tiểu Vy đạp xe qua cánh đồng lúa mênh mông, bánh xe lăn đều trên con đường đất nhuốm màu nắng tắt. Gió từ biển thổi vào mang theo hơi mặn, quyện với mùi lúa non khiến tôi nghẹn lòng một cảm giác gì đó khó tả. Tiếng cười của Vy vang lên trong trẻo: "Phong này, anh có nhớ hồi nhỏ mình từng ngồi đây chờ tàu không?" Tôi khẽ cười: "Bây giờ vẫn vậy mà, có gì khác đâu?"

    Tôi liếc nhìn cô bạn hàng xóm, mái tóc ngắn ngang vai đang tung bay, khuôn mặt thanh tú như búp sen, tôi khẽ nói: "Anh nhớ chứ! Lúc đó còn dám đặt tay lên đường ray để cảm nhận rung động trước khi tàu tới. Bà nội mắng cho một trận!". Vy cười khúc khích, nắm chặt tay lái khi xe lượn qua khúc quanh. Đột nhiên, cô nghiêng đầu hỏi: "Nếu em đi Huế.. anh có nhớ em không?"

    Câu hỏi khiến tim tôi thắt lại. Từ hồi lớp 10, Vy đã kể về kế hoạch theo mẹ ra Huế, nhưng mỗi lần nhắc đến, không khí giữa chúng tôi lại chùng xuống như sợi dây đàn căng quá. Tôi cố giọng bình thản: "Tất nhiên rồi! Anh sẽ viết thư thật nhiều cho em.. như hồi xưa anh kể truyện cổ tích cho em nghe ấy!".

    Vy im lặng, mắt đăm đăm nhìn về phía nhà ga cũ thấp thoáng cuối con đường. Chúng tôi dừng xe, ngồi xuống băng ghế gỗ đã bong tróc sơn. Tiếng côn trùng rỉ rả hòa cùng tiếng gió xào xạc. Bỗng một chú ếch con nhảy qua chân Vy, khiến cô hét lên rồi bật cười ngượng nghịu. Tôi nhìn theo bóng nó biến vào đám cỏ, ký ức ùa về như thác lũ..

    Thuở nhỏ, tôi từng tin rằng những con ếch xấu xí có thể hóa thành hoàng tử nếu được hôn đúng cách. Năm tám tuổi, tôi bắt một con ếch đất, run run đặt vào tay Tiểu Vy: "Em hôn đi, nó sẽ thành hoàng tử đấy!". Vy nhắm tịt mắt, môi chạm nhẹ vào lớp da sần sùi. Đợi mãi chẳng thấy phép màu, tôi vội lật sách ra tra cứu rồi thở dài: "Chỉ công chúa thật mới làm được thôi!". Vy tròn mắt: "Vậy anh đi tìm công chúa đi!". Thế là chúng tôi lang thang khắp xóm, hỏi thăm từng đứa trẻ xem ai là công chúa bị lạc.

    "Anh đang mơ mộng gì vậy?". Tiếng Vy vang lên kéo tôi về hiện tại. Cô nhón chân đu đưa, chiếc nơ trên tóc phất phơ như cánh bướm. Tôi lẩm bẩm: "Nhớ hồi em khóc vì sợ đeo kính giống bà nội". Vy bĩu môi: "Tại anh dọa em chứ! Suýt nữa em bỏ học vì sợ thành 'bốn mắt' đấy!".

    Chúng tôi cười vang, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm khi Vy đột ngột nói: "Em đã quyết định rồi.. sẽ đi cùng mẹ". Tôi nuốt nghẹn, cố giữ giọng điềm tĩnh: "Ừ, anh biết mà". Cô quay sang nhìn tôi chằm chằm: "Khoảng cách có làm mọi thứ thay đổi không?". Ánh mắt ấy khiến tôi nhớ đến ngày xưa, khi Vy khóc vì trận đòn của mẹ. Lúc đó, tôi đã hứa sẽ luôn bảo vệ cô..

    "Tình anh em thì không bao giờ phai!" Tôi vỗ vai Vy, cố tình nhấn mạnh hai chữ "anh em". Cô nheo mắt, giọng chua chát: "Vậy à..". Bỗng Vy đứng phắt dậy, chỉ tay về phía xa: "Tàu tới rồi!".

    Chúng tôi đứng sát vào nhau khi đoàn tàu ầm ầm lao qua, làn gió cuốn theo hương hoa bươm bướm vàng rực. Vy nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi. "Phong này.." Cô hét lên át tiếng ồn: "Anh có bao giờ thắc mắc tại sao em thích ngồi đây không?".

    Tàu đi qua, để lại khoảng trống im lặng đến nghẹt thở. Vy cúi đầu: "Vì em thích cảm giác anh che chở mỗi khi tàu tới..". Trái tim tôi đập loạn nhịp, nhưng hình bóng Lan chợt hiện ra trong tâm trí – cô gái lớp chuyên Anh với nụ cười như mùa thu tỏa nắng.

    Để phá vỡ không khí căng thẳng, tôi vỗ vai Vy: "Tuần sau tập đá bóng nhé! Đội của em tham gia giải lần này nhất định phải để lại dấu ấn. Đội từng vô địch Olympia mà bị loại sớm thì xấu hổ lắm đấy!". Vy ném cho tôi ánh mắt giận dỗi: "Chẳng liên quan đến nhau, nhưng đội em cần huấn luyện viên nghiêm túc, anh có giúp được không!". Tôi cười: "Nghiêm túc ấy à, nhóm của anh có thừa!"

    Chúng tôi đạp xe về trong im lặng. Khi chia tay trước cổng nhà Vy, cô đột nhiên nói nhỏ: "Đức.. anh ấy rất tốt với em". Tôi giật mình, cố giả vờ quan tâm: "Ừ, thằng Đức vui tính, lại hào phóng nữa". Vy nhìn tôi đăm đăm: "Anh muốn em thích Đức không?"

    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng Free nhé!

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    Last edited: Jun 6, 2025
  2. Rewrite4future

    Messages:
    260
    Chương 21: Cậu còn đọc tiểu thuyết tình yêu chứ? (3/3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời chiều đổ bóng xuống đôi mắt long lanh của Vy, khiến tôi nhớ đến buổi diễn văn nghệ năm nào. Khi cả trường cười nhạo bộ trang phục thỏ tai chuột của tôi, chỉ có Vy đứng dậy hát vang bài "Hoàng tử ếch" để cứu vãn tình thế..

    "Tùy em thôi" – Tôi cười gượng – "Nhưng đừng để nó biết bí mật chúng ta từng tắm mưa trần như nhộng nhé!". Vy đỏ mặt, đá nhẹ vào ống quần tôi: "Đồ tồi!" rồi chạy vội vào nhà.

    Tôi đứng lặng nhìn theo bóng Vy khuất sau cánh cổng, tay siết chặt cuốn "Mắt biếc" trong cặp sách. Mùi hoa bưởi từ vườn nhà Vy thoảng qua khiến lòng tôi quặn đau. "Có sai không khi tôi luôn xem Tiểu Vy là em gái?" Tôi thầm nghĩ. Đâu đó trong gió, tiếng còi tàu vang lên như tiếng thở dài của một thời đã mất.

    Chiều Chủ nhật, nắng xuyên qua kẽ lá mãng cầu trước hiên, in những đốm sáng lấp lánh lên trang sách tôi đang đọc dở. "Mắt biếc" nằm gập trên đùi, câu chuyện của Ngạn và Hà Lan khiến lòng tôi chùng xuống. Tôi nhắm mắt, mường tượng con dốc làng Đo Đo trong truyện hóa thành con đường ven đồng quê mình. Tiếng sột soạt từ góc phòng khiến tôi giật mình. Bà nội đứng đó, tay cầm chiếc khăn voan mỏng, kính trễ xuống sống mũi gầy.

    "Sao không ra vườn đọc cho thoáng?" Bà khẽ ho, mùi trầu thoang thoảng hòa với hương hoa ngâu từ chiếc khăn. Tôi cười trừ, đứng dậy dìu bà ngồi xuống ghế mây. Bà vuốt tóc tôi, đôi mắt nheo lại nhìn cuốn sách: "Lại đọc truyện tình cảm mùi mẫn rồi.. Bà biết cháu thích ai đó rồi phải không?".

    Tim tôi đập thình thịch. Bà nội cười khúc khích, ngón tay nhăn nheo chỉ vào tấm ảnh trên bàn – hình tôi và Vy ôm nhau trong hội trại năm lớp 6, hai đứa lấm lem bùn đất sau trận kéo co. "Hồi trước cháu toàn dắt Vy sang nhà nghe bà kể chuyện Tiên Ông, giờ lớn rồi lại giấu diếm".

    "Bà ơi, chúng cháu chỉ là bạn thôi!" Tôi cố phản bác, giọng lạc hẳn đi. Bà nội lắc đầu, đeo kính vào rồi mở cuốn album ảnh cũ kỹ. Trang đầu tiên là hình tôi và Vy mặc đồ chú rể, cô dâu bằng giấy bồi năm lên năm. "Hồi đó cháu hứa sẽ cưới Vy làm vợ, còn đòi bà làm mâm cỗ đãi cả xóm!" Bà nói.

    Nóng bừng mặt, tôi với tay lấy ly nước mía trên bàn uống ừng ực. Bà nội vẫn thong thả lật từng trang ảnh: "Vy là đứa hiếu thảo, thông minh.. Nhà nó có biến cố, cháu phải ở bên động viên nó nghe không?". Câu nói khiến tôi nghẹn lại. Đêm Vy khóc nức nở vì bố mẹ cãi nhau, tôi đã leo qua hàng rào sang ngồi với cô đến tận khuya. Lúc ấy, Vy nói: "Sau này lớn lên, em sẽ không bao giờ cãi nhau với chồng".

    "Bà ơi, chuyện tụi cháu phức tạp lắm.." Tôi ngập ngừng. Bà nội đột ngột đóng sập album, nghiêm giọng: "Tình cảm như cây lúa, phải vun trồng từ bé mới kết hạt ngọt. Đừng để mất rồi mới ôm gốc khô mà hối!".

    Ánh mắt bà như xuyên thấu tâm can. Tôi biết bà lo Vy đi xa rồi tôi mới nhận ra giá trị của cô. Nhưng làm sao giải thích được trái tim tôi đang hướng về người khác, cô gái có nụ cười khiến tôi quên cả lối về mỗi giờ tan học?

    Để đánh lạc hướng, tôi khoe khoang: "Bà biết không, cháu với Vy vừa thắng cuộc thi Olympia đấy!" Bà nội gật gù: "Hai đứa hợp phải biết. Như cá nước chim trời, thiếu một thì còn một cũng lạc loài..".

    Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc cứu tôi thoát cảnh bối rối. Tin nhắn của Đức: "Mày qua nhà Vy chưa? Tao đang chuẩn bị đồ ăn cho buổi tập ngày mai, mua cả trà sữa Vy thích nè!". Tôi thở phào, đứng dậy xin phép bà: "Cháu phải sang nhà ông nội Vy giúp chút việc!".

    Bà nội chống gậy tiễn tôi ra cổng, giọng đầy ý vị: "Nhớ mời ông ấy sang nhà bà uống rượu nếp cẩm. Bàn chuyện.. trang trọng ấy mà!". Tôi vội vàng leo lên xe đạp, trốn đi như kẻ phạm tội.

    Trên đường sang nhà Vy, tôi đạp xe qua con rạch nhỏ nơi hai đứa từng thả thuyền giấy. Những con thuyền năm nào giờ đã thành mảnh vụn trôi dạt, tựa như lời hứa "mãi mãi" của trẻ con tan biến theo năm tháng. Tôi dừng lại nhặt một chiếc lá bàng rơi, nghĩ về câu hỏi của Vy: "Khoảng cách có làm nhạt phai không?".

    Gió từ biển thổi mạnh, cuốn theo lời thì thầm của bà nội: "Tình cảm như cây lúa..". Tôi bỗng thèm được ngồi bên bếp than hồng, nghe bà kể chuyện ngày xưa – khi ông bà tôi yêu nhau bằng những bức thư viết tay.

    Đến cổng nhà Vy, tôi thấy ông nội cô đang tỉa cây cảnh. Ông quay sang cười híp mắt: "Thằng Phong! Vào đây phụ ông bứng cây ớt tỉa!". Tiếng Vy từ trong bếp vọng ra: "Ông ơi, cháu làm đổ bột ra sàn rồi!".

    Tôi đứng lặng giây lát, ngắm khói bếp lượn lờ quấn lấy mái tóc Vy. Cô đang lóng ngóng pha bột làm bánh xèo, y hệt hồi nhỏ hai đứa trộn đất sét nặn đồ chơi. Bỗng dưng, tôi muốn hít đầy lồng ngực mùi bột gạo ngọt ngào.

    Trong tiếng cuốc xới đất đều đều, tôi nghe văng vẳng lời ông nội Vy: "Tình yêu như cây ớt này, chăm sóc kỹ thì quả cay nồng. Bỏ mặc thì héo khô thôi..". Tôi cười gượng thầm nghĩ "sao tư tưởng các cụ nó giống nhau đến lạ lùng!"

    Chiều muộn, nắng vàng óng như mật ong đổ xuống cánh đồng, biến những ngọn lúa non thành thảm lụa mềm mại. Ông nội Phương Vy bước những bước chậm rãi, chiếc nón lá nghiêng che khuất nửa khuôn mặt rám nắng. Tôi và Vy lẽo đẽo theo sau, tay xách giỏ tre, chân lội qua lớp bùn non mát rượi. Tiếng ếch kêu râm ran khắp đồng như bản nhạc đồng quê bất tận.

    "Hồi trước hai đứa bắt ếch còn nhanh hơn cả ông, giờ lớn rồi lại lóng ngóng thế này?" Ông ngoái lại cười, lộ ra hàm răng nhiều chỗ khuyết. Vy cầm chiếc vợt tre đập nhẹ vào lưng tôi: "Tại anh Phong lúc nào cũng mơ màng thôi!".

    Tôi cúi xuống, bàn tay lần theo bờ ruộng. Bóng Vy in trên mặt nước, gió thổi tóc cô và đồng lúa xanh, tạo nên những đợt sóng lăn tăn. Đột nhiên, một con lươn đen nhánh quẫy đuôi trườn qua kẽ ngón tay. "Bắt được rồi!" Tôi hét lên, hai tay túm lấy thân lươn trơn nhẫy. Nhưng con vật vặn mình, quật mạnh khiến tôi ngã chúi vào bờ đất. Vy cười ngặt nghẽo: "Anh hùng bắt lươn thất bại!".

    Ông nội Vy bước tới, dễ dàng nắm cổ con lươn quăng vào giỏ: "Phải nhanh tay như bắt.. tim người ta ấy!". Câu nói khiến Vy đỏ mặt quay đi. Tôi cười gượng, lòng bỗng thắt lại khi nhớ đến lần hai đứa trốn mưa trong lều canh đồng năm 12 tuổi. Lúc ấy, Vy run run nói: "Sau này dù có đi xa, em vẫn sẽ nhớ mùi bùn này..".

    Chúng tôi tiếp tục men theo bờ mương. Ông nội Vy đột ngột dừng lại, chỉ tay về phía gốc đa cổ thụ: "Hồi nhỏ hai đứa hay trèo lên đó nghe ông kể chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh, nhớ không?". Vy gật đầu, giọng chùng xuống: "Giờ cây vẫn xanh tốt, nhưng cháu sắp phải đi rồi..".

    Ông vỗ vai cô, ánh mắt hiền từ: "Cây đa này dù cành có vươn xa đến mấy, gốc vẫn nằm lại. Cháu cũng thế..". Tôi cúi mặt xuống giỏ lươn đang quẫy đạp, tự hỏi liệu Vy có còn quay về sau khi rời đi.

    Trời chiều chuyển màu tím ngắt. Ông nội Vy ngồi xuống bờ ruộng, châm một điếu thuốc. Khói thuốc quyện vào sương chiều: "Này hai đứa, bao giờ cưới nhau?".

    Cả tôi và Vy đồng thanh kêu lên: "Ông ơi!". Vy vội đứng dậy, tay vò nát chiếc lá sắn: "Cháu với anh Phong chỉ là bạn!". Ông nheo mắt nhìn tôi: "Bạn cái gì mà hồi bé tắm sông cởi truồng..".

    "Ông!" Tôi hét lên, mặt nóng bừng. Vy bật cười, ném nắm cỏ vào ông: "Ông xấu hổ quá!". Nhưng trong tiếng cười giòn tan ấy, tôi thấy thoáng nét buồn.

    Ông nội Vy đứng lên phủi quần: "Thôi, về thôi. Tối rồi còn gì". Chúng tôi theo ông băng qua đồng, bóng ba người kéo dài dưới ánh hoàng hôn.

    Đến ngã ba đường, ông đột nhiên dúi vào tay tôi chiếc túi vải nhỏ: "Hạt giống hoa bươm bướm đây. Hồi xưa Vy thích nhất, cứ đòi gieo khắp bờ đường để tàu hỏa chở hoa đi khắp nơi..".

    Vy nín thở. Tôi siết chặt túi hạt giống, lòng bỗng dưng nghẹn ứ. Cô quay mặt đi, vai run nhẹ. Ông nội Vy lặng lẽ bước nhanh về trước, để lại hai đứa tôi trong khoảnh khắc chênh vênh.

    "Anh sẽ gieo hộ em nhé?" Tôi khẽ hỏi. Vy gật đầu, giọng khàn đặc: "Gieo từ ga tàu đến cuối con đường.. để sau này mỗi lần tàu chạy qua, hoa lại bay theo..".

    Chúng tôi đứng im lặng nhìn đoàn tàu cuối cùng trong ngày lướt qua. Những bông hoa dại ven đường rung rinh trong gió, như vẫy tay tiễn biệt. Vy nắm lấy tay tôi, ngón tay lạnh ngắt: "Anh Phong ơi..".

    Nhưng tiếng ông nội vọng lại: "Hai đứa nhanh lên! Tối rồi không thấy đường đâu!". Vy buông tay tôi chạy vội, để lại hơi ấm thoáng qua trên da thịt. Tôi đứng lại nhìn theo bóng cô bé chập chờn trong ánh chiều tà, tay siết chặt túi hạt giống đến nỗi những hạt cỏ khô đâm vào lòng bàn tay.

    Trên đường về, ông nội Vy huýt sáo bài "Lý cây đa". Tiếng sáo vi vút hòa cùng tiếng dế kêu, như khúc nhạc tiễn biệt mùa hạ. Tôi thì thào: "Ông ơi, cháu..".

    "Biết rồi!" Ông ngắt lời, vỗ mạnh vào lưng tôi: "Tình cảm như mạ non, đừng để úng nước mà chết nghẹn".

    Vy đi phía trước quay lại cười. Cô giơ cao chiếc đèn pin: "Anh Phong ơi, đèn đường sắp mở rồi kìa!".

    Ánh đèn vàng hắt xuống con đường làng, kéo dài bóng ba chúng tôi thành những sợi chỉ mảnh. Tôi bỗng nhớ đến trò chơi thuở bé – hai đứa thường nhảy qua bóng nhau, tin rằng làm vậy sẽ không bao giờ xa cách.

    Giờ đây, bóng Vy in trên mặt đường như thách thức. Tôi giơ chân lên định nhảy qua, nhưng rồi lại hạ xuống. Trong tim vang lên lời thì thầm: "Đừng đi..". Nhưng đoàn tàu đêm từ xa vọng lại tiếng còi ai oán, như lời đáp trả cho một câu hỏi không lời.

    Chiều thứ Hai, nắng xiên khoai đổ vàng sân bóng như rót mật lên những giọt mồ hôi lấp lánh. Tôi đứng dựa vào khung thành, nhìn Đức lúi húi bày biện dãy bàn nhỏ đầy trà sữa, bánh tráng trộn – toàn món Phương Vy thích. "Mày tưởng tập bóng hay picnic thế?" Tôi cười khẩy, đá nhẹ quả bóng về phía hắn. Đức nhoẻn miệng: "Huấn luyện viên phải lo hậu cần chứ! Mày không thấy Vy đang vã mồ hôi à?"

    Tiếng còi lanh lảnh của Nam vang lên: "Tập trung!". Cả đội nữ lớp chuyên Anh xếp hàng ngay ngắn, áo trắng đồng phục phất phơ trong gió. Lan đứng đầu hàng, vén mái tóc dài sau tai bằng chiếc cài hình bướm vàng. Tôi lơ đễnh nhìn nàng, quên cả việc thổi còi.

    "Phong! Mày đang huấn luyện hay ngắm gái đấy?" Long hét lên khiến cả sân cười ồ. Tôi giật mình, thấy Phương Vy đang chống nạnh nhìn mình với ánh mắt nửa giận nửa giỡn. Cô giả giọng nghiêm túc: "Thưa huấn luyện viên, em xin phép được phạt anh.. chạy ba vòng sân!".

    Đám con gái hò reo tán thưởng. Tôi lắc đầu cười, giả vờ rút thẻ đỏ từ túi: "Cầu thủ số 10 Phương Vy phạt.. đá phạt đền!". Cô bĩu môi: "Độc tài!", nhưng đôi mắt lại cười.

    Buổi tập bắt đầu trong tiếng reo hò hỗn loạn. Kiệt hướng dẫn các cô gái khởi động, cơ bắp cuồn cuộn dưới áo thể dục ướt đẫm. "Giữ thăng bằng như tập tạ ấy!" Kiệt nhiệt tình chỉ dẫn, khiến mấy đứa con gái cười ngặt nghẽo. Nam lặng lẽ đứng góc sân quan sát Lan, tay lần nào cũng nắm chặt chai nước chưa dám đưa.

    Tôi chọn Lan và Vy làm đội trưởng hai phe. "Để xem ai là thủ lĩnh giỏi hơn nhé?" Tôi nheo mắt thách thức. Lan mỉm cười nhẹ nhàng: "Tớ sẽ không dễ thua đâu", trong khi Vy cắn môi quyết liệt: "Để xem cậu thắng thế nào!".

    Trận đấu bắt đầu. Vy lao như vũ bão, chân sút đầy uy lực khiến tôi giật mình. Cô hét lên: "Tấn công biên phải!", giọng nói vang dội khiến Đức đứng ngoài lề vỗ tay rần rần. Lan thì ngược lại, di chuyển chậm hơn, những đường chuyền vẫn còn rất vụng về.

    "Phòng ngự! Phòng ngự!" Tôi hét lên khi thấy Lan có bóng sát khung thành. Vy bất ngờ xông vào cản phá, va chạm mạnh khiến Lan ngã. "Xin lỗi! Xin lỗi cậu!" Vy nói giọng lắp bắp. Lan cười xòa, tay nắm lấy bàn tay Vy đưa mình đứng dậy: "Không sao, đá hay lắm!".

    Tiếng Đức reo hò: "Vy! Vy! Vy!" vang lên khi cô ghi bàn thắng đầu tiên. Đức chạy tới dúi ly trà sữa vào tay Vy: "Mát lạnh đây!". Tôi lùi lại, thấy Lan đang lau mặt bằng khăn lạnh và uống nước Nam đưa. Cô ném cho tôi ánh nhìn khó hiểu – như có chút ghen tị, hay chỉ là ảo giác?

    Buổi tập kết thúc trong ánh chiều tà. Đội bóng nữ lớp 11 chuyên Anh và chúng tôi ngồi bệt trên bãi cỏ. Tôi lôi ra từ trong ba lô chiếc túi đựng hạt giống, nhặt những hạt giống hoa bươm bướm còn sót trong túi. Vy đến ngồi cạnh, vai chạm vai: "Anh định gieo ở đây à?"

    "Ừ, để sau này dù có đi xa.." Tôi ngập ngừng vung vẩy hạt giống ra xa. Vy cầm lấy vài hạt giống tung lên trời, những hạt bé xíu lấp lánh trong tia nắng cuối ngày: "Gieo đi, hoa sẽ mọc theo cách anh không ngờ tới!".

    Bỗng tiếng Lan vang lên sau lưng: "Phong ơi, tớ nhờ chút được không?" Cô đưa tôi cuốn sách hôm trước cô mượn "Bởi vì yêu" (Guillaume Musso).

    "Cảm ơn cậu!" Lan mỉm cười.

    "Sách có hay không? Cậu đọc nhanh thế à?" Tôi cười đáp lại.

    "Hay lắm nhé, cậu chưa đọc à?" Lan.

    "Tớ đọc chưa hết, thấy cậu thích nên tớ cho mượn." Tôi hồ hởi.

    Phương Vy đứng phắt dậy: "Em về trước!".


    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng thời gian Free nhé!

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    Last edited: May 24, 2025
  3. Rewrite4future

    Messages:
    260
    Chương 22: Mất bao lâu chúng ta mới thực hiện được ước mơ? (1/3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi với tay định níu lại, nhưng chỉ chạm được vào khoảng không. Đức vội chạy theo: "Tớ đèo Vy về nhé!".

    Trời đổ cơn mưa rào bất chợt. Chúng tôi co cụm dưới mái hiên, nhìn những giọt nước xối xả cuốn trôi hạt giống hoa vừa gieo. Lát sau, chuông điện thoại reo lên. Tin nhắn của Vy: "Anh phải hứa sẽ không để hoa chết". Tôi ngước nhìn màn mưa trắng xóa, tự hỏi liệu những hạt giống kia có đâm chồi giữa mùa mưa dông này.

    Hiện tại – 10: 25 buổi tối Thứ Tư, Phong và Lan trên ghế gỗ gần khách sạn của Lan ở trung tâm Milano.

    Chiếc ghế gỗ dưới lưng Phong lạnh buốt, nhưng hơi ấm từ Lan ngồi cạnh khiến anh quên đi cái rét của đêm Milano. Họ im lặng, mỗi người chìm vào dòng suy nghĩ riêng. Phong nhìn những ngọn đèn đường nhấp nháy, thầm nghĩ rằng cuộc sống thật kỳ lạ, thời gian thật kỳ lạ. Anh từng tưởng mình đã quên Lan, đã chôn vùi tình cảm ấy dưới những bản vẽ kỹ thuật và những ngày dài làm việc. Nhưng giờ đây, chỉ cần ngồi cạnh cô, mọi thứ lại sống dậy, như những hạt giống hoa bươm bướm anh từng gieo cùng Vy, tưởng đã chết nhưng vẫn âm thầm nảy mầm.

    Gió chợt thổi mạnh, Phong thấy Lan khẽ rùng mình. Không suy nghĩ nhiều, anh lục túi áo khoác, lôi ra đôi găng tay len màu xám – món quà Giulia tặng anh trong một lần đi trượt tuyết cùng nhóm đồng nghiệp. "Đeo đi, đừng để lạnh" anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự quan tâm. Lan ngước nhìn anh, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, rồi cô mỉm cười, nhận lấy đôi găng. "Cảm ơn anh" cô thì thầm, bàn tay nhỏ nhắn luồn vào lớp len, động tác chậm rãi như đang kéo dài khoảnh khắc này.

    Phong nhìn cô, lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp xen lẫn tiếc nuối. Hồi lớp 11, anh từng mơ về một ngày được nắm tay Lan, cùng cô đi qua những con đường ngập nắng. Nhưng rồi cuộc sống đã rẽ họ sang hai ngả, để lại anh với những câu hỏi không lời: Nếu ngày đó anh dũng cảm hơn, tỏ tình sớm hơn, liệu mọi thứ có khác? Bây giờ, ngồi đây, anh chỉ muốn thời gian ngừng trôi, để giữ mãi khoảnh khắc này – không quá gần, nhưng cũng chẳng quá xa.

    Lan ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn. "Phong này.." cô ngập ngừng, rồi khẽ cười. "Cảm ơn anh, vì vẫn là anh của ngày xưa." Phong không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô, trái tim đập mạnh như muốn nói thay những điều anh chưa bao giờ dám thốt ra. Đêm Milano vẫn trôi, nhưng trong anh, một tình yêu non nớt đang trở về, dịu dàng và nồng nàn như giai điệu La Vie En Rose.

    Trên cao, bầu trời đầy sao lấp lánh, như thể ai đó đã vô tình làm đổ một hộp kim tuyến xuống tấm thảm đen khổng lồ. Phong ngửa đầu nhìn lên, cố tìm một chòm sao quen thuộc, nhưng chỉ thấy những đốm sáng nhảy nhót trong mắt anh.

    Lan ngồi cạnh Phong, hai tay ôm lấy đầu gối, chiếc khăn quàng cổ màu xám lặng lẽ trượt xuống vai. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua những vì sao rồi dừng lại đâu đó xa xăm. "Em thật sự ngưỡng mộ Đức" cô bất chợt lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ để kéo Phong ra khỏi dòng suy nghĩ. "Cậu ấy theo đuổi Vy suốt 15 năm, kiên nhẫn đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Và cuối cùng, họ cũng về một nhà."

    Phong gật đầu, khẽ cười, hơi thở phả ra một làn khói trắng mỏng trong không khí lạnh. "Em nói đúng. Anh cũng bái phục cậu ta. Kiên trì như thế không phải ai cũng làm được." Anh ngừng lại một chút, mắt vẫn dán lên bầu trời. "Em có biết cần bao lâu nữa con người mới đặt chân lên sao Hỏa không?"

    Lan quay sang Phong, đôi mắt nheo lại như thể đang cố đọc suy nghĩ của anh qua câu hỏi kỳ lạ ấy. "Em không biết" cô đáp, giọng thoáng chút ngạc nhiên. "Nhưng có liên quan gì đến chúng ta sao?"

    Phong nhìn cô, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt Lan một vệt sáng mềm mại, làm nổi bật đường nét thanh tú mà anh từng mê đắm thời còn trẻ. "Có thể đấy" anh nói, kèm theo một nụ cười nhẹ. Trong lòng Phong, câu hỏi ấy không chỉ là một câu bâng quơ. Nó gợi lại những ngày xưa cũ, khi họ còn là những cô cậu học trò đầy mơ mộng, từng ngồi dưới bầu trời Phú Yên và nói về những điều xa xôi như sao Hỏa – hành tinh đỏ khắc nghiệt mà Đức từng ví như tình yêu của cậu dành cho Vy. Bây giờ, ngồi đây, Phong tự hỏi liệu những giấc mơ ấy có còn nguyên vẹn trong họ không, hay chỉ còn là những mảnh vỡ lấp lánh như những vì sao trên kia.

    Lan không đáp, chỉ khẽ mỉm cười, nhưng Phong nhận ra trong ánh mắt cô có điều gì đó thoáng buồn. Có lẽ cô cũng đang nhớ về những ngày ấy – những ngày mà tình bạn, tình yêu và cả những hoài bão ngây ngô đã gắn kết họ, trước khi thời gian và khoảng cách kéo họ ra xa nhau. Phong muốn nói gì đó, nhưng rồi anh lại im lặng, để tiếng gió đêm lấp đầy khoảng trống giữa hai người.

    Năm Lớp 11, THPT Chuyên Lương Văn Chánh, 14 năm trước

    Sau gần hai tuần tập luyện nghiêm túc, đội bóng nữ lớp 11 chuyên Anh đối đầu với lớp 11 chuyên Văn. Không khí sân trường Lương Văn Chánh nóng bỏng hơn cả cái nắng tháng Tư ở Phú Yên. Tiếng Nguyên "khoác lác" vang lên qua loa phóng thanh như một phát súng hiệu: "Kính thưa quý vị và các bạn! Hôm nay chúng ta sẽ được chứng kiến màn so tài giữa những nàng thơ áo trắng và các nữ tướng sân cỏ! Liệu đội chuyên Văn có dùng ngòi bút để viết lên bản hùng ca chiến thắng, hay chuyên Anh sẽ 'phiên dịch' trái bóng vào lưới đối phương? Xin mời mọi người cùng theo dõi!"

    Cả sân trường ồ lên cười. Đám con trai lớp tôi hò reo như muốn xé tan mây trời. Long và Kiệt đã lôi ra một cái trống da be bé từ đâu, đập thình thình kèm theo tiếng kèn đồ chơi chói tai. Tôi quay sang Đức, thằng bạn đang lúi húi mở túi cứu thương to đùng, mặt đỏ như tôm luộc vì chạy tới lui: "Mày định biến thành y tá di động à?"

    "Tao sợ mấy đứa té đau thôi!" Đức cười hề hề, mắt không rời khỏi Phương Vy đang xoay cổ tay khởi động. Tiểu Vy mặc áo số 10, tóc buộc cao để lộ chiếc băng đô màu xanh dương – màu yêu thích của cô từ hồi mẫu giáo. Tôi bỗng thấy hơi chột dạ khi nhận ra Đức đang nhìn Vy bằng ánh mắt mà trước giờ tôi tưởng chỉ dành cho.. món bánh mì xíu mại trước cổng trường.

    Trận đấu bắt đầu. Lan, đội trưởng đội chuyên Anh, dẫn bóng như một nghệ sĩ múa ba lê trên sân cỏ. Nam – "HLV bất đắc dĩ" của đội – đứng sát mép sân, giọng lạnh tanh nhưng đầy uy lực: "Chuyền trái cho Vy! Góc trái 45 độ!" Phương Vy lao lên như tên bắn, nhưng Hương - cầu thủ lớp chuyên Văn, với mái tóc ngắn cũn chẳng khác gì con trai đã lao vào dũng mãnh, xoạc chân cản phá. Tiếng Nguyên lại vang lên: "Ôi! Pha vào bóng hay vào người đây? Có vẻ như các nữ văn sĩ đang muốn viết tiếp một bi kịch Hy Lạp trên sân cỏ!"

    "Đ m, thằng Nguyên!" Tôi lẩm bẩm, chạy ào tới đỡ Phương Vy đang ôm đầu gối nhăn mặt. Đức đã có mặt trước tôi một giây, tay run run xịt thuốc sát trùng: "Đau lắm không? Tớ có mang kem bôi đây.."

    "Tưởng gì! Cả vết xước còn không có!" Phương Vy phẩy tay, mím môi đứng dậy. Cô liếc Đức một cái như muốn nói "Mau tránh ra cho bản cô nương!", rồi lao trở lại sân. Tôi thở dài quay sang Đức: "Mày lo quá làm nó ngại đấy!"

    "Tao biết.. Nhưng không lo thì chết mất!" Đức cười gượng, túi cứu thương vẫn ghì chặt trên vai.

    Trận đấu càng về cuối càng căng thẳng. Lan bị hai hậu vệ kèm sát, áo đẫm mồ hôi dính sát vào lưng. Nam bỗng hét lên: "Sút phạt góc! Để Vy đá!" Cả sân nín thở. Phương Vy đặt bóng vào chấm đá phạt, mắt nhìn thẳng về phía khung thành. "Vút!" Tiếng bóng xé gió. Trái bóng vẽ một đường cong hoàn hảo, lướt qua tay thủ môn đập vào một cầu thủ lớp chuyên Anh đang lao vào. "Goalllllll!" – Tiếng Nguyên gào lên. Đội chuyên Anh ôm nhau nhảy cẫng. Đức chạy như bay ra sân, tay giơ chai nước nhưng lại vấp phải gốc cỏ, suýt nữa đổ ập vào Phương Vy.

    "Cậu có sao không?" Phương Vy cười, đỡ lấy chai nước. Đức ấp úng: "Tớ.. Tớ mừng quá.."

    Tôi đứng từ xa nhìn cảnh ấy, bỗng thấy có gì đó chạm nhẹ vào tim. Đức – thằng bạn vui vẻ, hậu đậu – đang yêu thật rồi. Tình yêu của nó không phải thứ tình cảm trẻ con kiểu "cho mượn tập chép bài", mà là thứ gì đó chín chắn hơn, như cách một phi hành gia nhìn về sao Hỏa dù biết 90% sẽ chết.

    Trận đấu kết thúc 2-1. Cả đội chuyên Anh ngồi vật xuống bãi cỏ, cười nói hỗn độn. Lan vắt áo lên vai, đến ngồi cạnh Nam: "Chiến thuật của HLV đỉnh thật!" Nam gật đầu, mặt vẫn lạnh như tiền nhưng tai đỏ ửng.

    "Tớ thấy cậu với Nam hợp phết đấy!" Tôi cố tình chọc Lan khi thấy Đức đang bận chườm đá cho Phương Vy.

    "Cậu đang ghen đấy à?" Lan nhếch mép, giọng đầy thách thức.

    Tôi nuốt khô. Cô gái này luôn biết cách đẩy người khác vào thế bí. May sao, tiếng trống tan trường vang lên cứu nguy.

    Trên đường về, Đức cứ lầm bầm tính toán: "Trận tới, tao phải mang thêm khăn lạnh, chai oresol.."

    "Mày định mở tiệm tạp hóa di động à?" Tôi bật cười, nhưng bỗng nghiêm mặt: "Này.. Nếu một ngày Vy đi xa, mày có theo không?"

    Đức dừng lại. Ánh mắt nó nhìn xa xăm về phía biển chiều đang nhuộm tím: "Nếu cần.. Tao sẽ là phi thuyền đưa Vy đến sao Hỏa."

    Tôi giật mình. Sao Hỏa – hành tinh đỏ khắc nghiệt, nơi sự sống mong manh như tơ trời. Có lẽ tình yêu cũng cần một chút liều lĩnh như thế..

    Chiều thứ Sáu, trường Lương Văn Chánh chìm trong cái nắng vàng óng như mật ong. Tôi lén kéo Đức ra nhà gửi xe – nơi chỉ có tiếng gió rít qua kẽ lá và mùi xe đạp cũ kỹ. Đức nhìn tôi như thể tôi sắp dụ nó vào trò đùa tinh quái nào đó: "Mày định lôi tao vào phi vụ gì nữa đây?"

    "Cái đầu mày toàn nghĩ chuyện vặt!" Tôi cười nhếch mép, dựa lưng vào bức tường đầy bụi. "Tao muốn nói chuyện nghiêm túc."

    Ánh mắt Đức chợt co lại. Nó khẽ liếm môi, như thể linh cảm thứ gì đó quan trọng sắp xảy ra. Tôi hít một hơi thật sâu: "Mày thích Phương Vy.. Thật lòng chứ?"

    Đức giật mình, hai tay nắm chặt túi đeo chéo vẫn còn dính vết bẩn từ trận đấu hôm trước. "Tao tưởng mày biết từ lâu rồi?" Giọng nó chùng xuống, thiếu đi sự hồn nhiên thường ngày.

    "Biết chứ! Nhưng tao tưởng mày đùa kiểu 'thích cho vui' thôi!" Tôi nhíu mày, cố tình thử thách. "Nếu bây giờ có cơ hội lên sao Hỏa, tỷ lệ chết 90%, mày có đi không?"

    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng thời gian Free nhé!

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    Last edited: May 24, 2025
  4. Rewrite4future

    Messages:
    260
    Chương 23: Mất bao lâu chúng ta mới thực hiện được ước mơ? (2/3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đức ngước lên nhìn khoảng trời xanh thẫm qua khe mái tôn. "Đi!" Nó trả lời dứt khoát, không cần suy nghĩ.

    "Sao?" Tôi thúc giục.

    "Vì nếu không đi, tao sẽ hối hận cả đời." Đức quay sang tôi, mắt sáng lên kỳ lạ. "Giống như hôm trận tứ kết, Vy đứng trước quả đá phạt. Nếu Vy không dám sút, cả đội sẽ oán hận. Dù trượt.. thì ít nhất cũng đã thử!"

    Tôi bất ngờ. Thằng bạn vốn chỉ biết cười đùa và mang túi cứu thương khắp sân trường này, giờ lại nói những lời khiến tôi phải ngước nhìn. "Nhưng mày biết không.." – tôi cất giọng trầm xuống – "Sang năm, Vy sẽ theo mẹ ra Huế. Bố mẹ nó ly dị rồi."

    Đức im lặng. Gió thổi tung mái tóc rối của nó, để lộ vết sẹo nhỏ trên trán từ hồi đánh nhau với thằng Duy. "Tao biết." – nó thở ra: "Hôm nọ đi mua nước, tao nghe Vy nói chuyện với Lan. Nó bảo sẽ học Đại học sư phạm Huế.. Để xa ba."

    "Vậy mày vẫn quyết tâm?" Tôi hỏi.

    "Tao đã nghĩ nhiều lắm!" Đức đá một viên sỏi văng xa. "Như mày nói đó – sao Hỏa nguy hiểm, nhưng nếu không có người dám đi, làm sao loài người khám phá được vũ trụ? Tình yêu cũng vậy.. phải có kẻ liều lĩnh dẫn đường."

    Tôi bật cười: "Mày lấy triết lý ở đâu ra thế? Phim Hàn à?"

    "Tự nghĩ!" Đức hậm hực: "Tao còn viết thư tay định gửi cho Vy nữa cơ! Nhưng sợ nó đem ra đọc trước lớp.."

    Cả hai đứa cười rũ rượi. Bỗng tiếng chuông reo vang lên, báo hiệu giờ tan học. Đức vội vàng kéo tay tôi: "Về thôi! Lỡ Vy ra đây thấy thì tao chết!"

    "Khoan!" Tôi giữ chặt nó lại: "Tao sẽ giúp mày tỏ tình."

    Đức há hốc mồm: "Thật á? Nhưng.. Nhưng tao chưa chuẩn bị gì cả!"

    "Chuẩn bị làm gì? Tình yêu không phải bài tập về nhà!" Tôi vỗ vai nó: "Nhưng nghe này.. Phải hành động nhanh. Sang năm Vy đi rồi, mày muốn thành 'phi hành gia cô đơn' trên sao Hỏa à?"

    Đức gật đầu lia lịa, mặt đỏ như gấc chín. Tôi thầm nghĩ, nếu tình yêu là một vũ trụ, thì Đức chính là kẻ dám nhảy vào hố đen mà không cần biết cái lỗ sẽ dẫn đến đâu. Còn tôi.. tôi chỉ là người đứng ngoài quan sát, sợ hãi cảm xúc của chính mình.

    Khi hai đứa ra đến cổng trường, Phương Vy đang đứng dưới tán phượng vĩ, tay xách cặp sách màu đen. Nó liếc nhìn Đức rồi cười: "Hai người lại rủ nhau phá hoại gì đây?"

    "Anh đang dụ Đức bỏ học theo nghiệp.. Y tá!" Tôi bịa.

    "Ừ, Đức làm y tá thì tốt!" Phương Vy nháy mắt. "Lần sau đừng mang cả lọ thuốc đỏ đổ lên áo người ta nữa nhé!"

    Đức cúi gằm mặt, cổ đỏ lên tận mang tai. Tôi thở dài.. Thằng bạn này còn lâu mới thành công. Nhưng ít nhất, nó đã dám nghĩ đến sao Hỏa. Còn tôi – kẻ tự nhận thông minh – lại chẳng dám đối mặt với trái tim mình.

    Trận bán kết diễn ra vào một chiều thứ Ba oi ả, trời đầy mây đen vần vũ như báo hiệu điều chẳng lành. Nguyên "khoác lác" vẫn cất giọng nhiệt huyết qua loa phát thanh, nhưng tiếng nói của hắn bỗng chìm nghỉm trong tiếng sấm gầm rền: "Thưa quý vị, đây không chỉ là trận đấu giữa chuyên Anh và chuyên Toán – đây là cuộc chiến giữa trái tim nóng bỏng và lý trí băng giá! Liệu các nàng tiên áo trắng có 'giải phương trình tình yêu' vào lưới đối thủ?"

    Mưa bắt đầu rơi khi hiệp hai bắt đầu. Sân cỏ trơn như đổ mỡ, những đường chuyền của đội chuyên Anh trở nên lộn xộn. Phương Vy, với băng gối màu xanh từ trận trước, vẫn lao vào tranh bóng như điên. Tôi hét vang từ khán đài: "Thằng Nam! Cho nó nghỉ tí đi!" – nhưng Nam đứng im như tượng đá, mắt dán vào từng bước chạy của Lan.

    Bỗng một tiếng "uỵch". Phương Vy ngã sấp mặt xuống vũng nước, tay ôm chặt mắt cá. Đức như con thiêu thân lao vào sân, túi cứu thương đập lộp bộp vào hông: "Đừng cử động! Tớ có băng ép đây!"

    "Buông ra! Còn 10 phút nữa!" Phương Vy giằng đồ, mặt nhăn như bị vắt chanh. Mưa làm ướt sũng chiếc băng đô xanh, nước chảy dài xuống cổ áo nó. Tôi bỗng nhớ đến hình ảnh năm lớp 5, Vy cũng vật lộn như thế khi tập đi xe đạp – đầu gối trầy xước, nhưng nhất quyết không cho tôi dìu về.

    Trận đấu kết thúc trong thảm họa 3-0. Đội chuyên Toán ôm nhau hò reo dưới mưa, trong khi các cô gái chuyên Anh ngồi bệt xuống sân, nước mắt hòa cùng nước trời. Lan thẫn thờ nhìn quả bóng lăn lẻ loi giữa vũng nước, vai run lên từng đợt. Nam lặng lẽ đứng sau lưng cô, tay giơ chiếc áo khoác nhưng không dám đặt lên người.

    "Về thôi.." Tôi vỗ vai Đức đang cõng Phương Vy trên lưng. Thằng bạn gật đầu, môi tím tái vì lạnh. Cả nhóm lầm lũi đi dưới mưa như một đoàn quân thất trận.

    Đêm đó, cô của Phương Vy gọi điện báo tôi, Vy sốt.

    Hôm sau, chúng tôi đến thăm Phương Vy. Ánh đèn trong phòng hắt bóng cô gái nhỏ bé cuộn tròn trong chăn. Đức khẽ đặt tay lên trán cô: "Vẫn nóng như lửa.."

    "Cậu về đi.." Phương Vy thều thào, giọng khàn đặc: "Nhỡ lây, thì tớ không chịu trách nhiệm đâu.."

    "Tớ đã tiêm vắc-xin cảm cúm rồi!" Đức cười gượng, vắt khăn mới thay cho cô. Tôi đứng tựa cửa nhìn hai người, bỗng thấy mình thật thừa thãi.

    Sáng hôm sau, sân trường ngập trong nắng ấm sau mưa. Phương Vy vẫn đến lớp với đôi mắt thâm quầng, miếng dán hạ sốt vẫn dính trên trán. Đức từ lớp 11A3 cứ chạy sang lớp chuyên Anh ngó một tí rồi chạy về, cả buổi sáng nó làm vậy không biết bao nhiêu lần, tay lúc nào cũng xách theo hộp thuốc đủ loại.

    "Sao không nghỉ ở nhà?" Tôi hỏi khi thấy Phương Vy lúi húi mở sách vào giờ giải lao.

    "Em sợ.. sợ bỏ lỡ những buổi học cuối cùng." Nó nói mà không ngẩng đầu lên, giọng nghẹn lại.

    Cả lớp chuyên Anh chợt im bặt. Chúng tôi đều hiểu ý nó – chỉ còn một năm nữa thôi, những buổi sáng uống trà sữa trước cổng trường, những tà áo dài trắng tung bay giữa sân trường, sẽ chỉ còn là ký ức.

    Giờ ra chơi, tôi thấy Nam đứng lặng trước cửa lớp chuyên Anh. Trong tay hắn là hộp socola to, giấy bọc lấp lánh dưới nắng.

    "Cho Lan hả?" Tôi chọc.

    Nam giật mình, nhưng vẫn thản nhiên đáp: "Không.. Cho các cầu thủ của tao!". Nam vào lớp 11 chuyên Anh, chia cho tất cả các cô gái.

    "Có cần phải giết nhầm còn hơn bỏ sót vậy không?" Tôi cười.

    "Cảm ơn HLV" các cô nàng lớp chuyên Anh đồng thanh – Nam quay đi, tai đỏ ửng. Tôi bỗng nhận ra – chúng tôi đều là những kẻ ngốc nghếch, dùng lớp vỏ hài hước để che giấu trái tim run rẩy.

    Chiều đó, Long và Kiệt rủ cả nhóm ra biển. Phương Vy vẫn húng hắng ho, nhưng nhất quyết đòi đi. Chúng tôi ngồi trên bãi cát ẩm ướt, nhìn sóng vỗ rì rào. Đức lúi húi đốt lửa trại, khói bay vào mặt làm Phương Vy ho sặc sụa.

    "Đ m, thằng Đức! Mày định giết Vy à?" Kiệt hét lên.

    "Tao.. Tao chỉ muốn sưởi ấm cho Vy!" Đức lắp bắp. Phương Vy thở dài, tựa đầu vào gốc dừa.

    Cả nhóm im lặng. Tiếng sóng vỗ như đang hát bài ca nào đó. Khi hoàng hôn nhuộm tím mặt biển, Đức lén đưa cho tôi mảnh giấy nhàu nát: "Tao đang viết thư tỏ tình.. mày xem giúp được không?"

    Tôi mở ra đọc dòng chữ run rẩy: "Vy à, nếu em là sao Hỏa.. anh nguyện làm phi thuyền dù biết sẽ cháy rụi.."

    "Quá sến!" Tôi nhăn mặt: "Đừng hạ cánh, cơ hội thành công là gần như bằng KHÔNG."

    Hiện tại – 10: 45 buổi tối Thứ Tư, Phong và Lan đi dạo về khách sạn của Lan ở trung tâm Milano.

    Họ rời ghế gỗ, bước chậm rãi trên con phố lát đá dẫn về khách sạn của Lan. Tiếng giày của cô gõ nhịp đều đều trên mặt đường, hòa cùng tiếng xào xạc của lá khô bị gió cuốn trôi. Phong đút tay vào túi áo khoác, cảm nhận cái lạnh thấm qua lớp vải, nhưng trong lòng anh lại ấm lên bởi sự hiện diện của Lan bên cạnh. Thời gian trôi qua, vậy mà cảm giác này vẫn quen thuộc đến lạ – như thể thời gian chưa từng làm phai nhạt những rung động đầu đời.

    Lan khẽ vén lại chiếc khăn quàng cổ, ánh mắt lướt qua Phong rồi dừng lại ở một điểm vô định phía trước. "Trong số họ, anh nhớ ai nhất?" cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ như sợ làm vỡ không gian tĩnh lặng của đêm.

    Phong ngước lên bầu trời, những vì sao vẫn lấp lánh như đang kể lại câu chuyện của họ. "Có lẽ là Nam" anh đáp, giọng trầm xuống. "Ở một chân trời xa nào đó." Cái tên ấy vừa thốt ra, Phong cảm thấy ngực mình thắt lại. Hình ảnh Nam đứng dưới mưa trên sân bóng, lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán, rồi cảnh cậu ngã xuống trong quán bar tối tăm ấy, tất cả ùa về như một cuốn phim cũ. Ký ức day dứt ấy vẫn âm ỉ trong anh, như một vết sẹo không bao giờ lành.

    Lan khẽ gật đầu, đôi tay siết chặt hơn quanh chiếc khăn. "Hồi ấy chúng ta là những cô cậu đầy mơ ước và hoài bão" cô nói, giọng thoáng run. "Rồi chính những mơ ước ấy kéo chúng ta ra xa nhau." Phong nghe thấy trong lời cô một sự tiếc nuối không tên, như thể cô đang nhìn lại những ngã rẽ mà họ đã chọn – cô sang Hàn Quốc, anh ở lại Việt Nam, rồi cả hai lạc nhau giữa dòng đời.

    "Nhưng chính mơ ước làm chúng ta lớn lên, phải không?" Phong đáp, cố giữ giọng mình nhẹ nhàng. Anh nhìn cô, chờ một câu trả lời, nhưng Lan chỉ im lặng.

    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng thời gian Free nhé!

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    Last edited: May 24, 2025
  5. Rewrite4future

    Messages:
    260
    Chương 24: Mất bao lâu chúng ta mới thực hiện được ước mơ? (3/3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt cô mờ đi, như đang chìm vào một miền ký ức xa xôi. Phong biết cô đang nghĩ gì – về những buổi chiều trên bãi biển Tuy Hòa, về những lần đạp xe đôi dưới hoàng hôn, về những lời hứa ngây ngô mà họ từng tin là mãi mãi. Anh muốn nắm tay cô, muốn nói rằng dù thời gian có khắc nghiệt thế nào, thì ít nhất họ vẫn ở đây, bên nhau, dưới cùng một bầu trời. Nhưng anh không làm thế. Anh chỉ bước tiếp, để khoảng cách giữa hai người vẫn là một sợi dây vô hình, vừa gần gũi vừa xa cách.

    Cuối năm Lớp 11, THPT Chuyên Lương Văn Chánh, 14 năm trước.

    Tiếng chuông vừa dứt, tiếng reo hò ùa ra từ các phòng thi như sóng vỡ bờ. Áo trắng, quần xanh, nụ cười rạng rỡ của lũ học trò vừa thoát khỏi kỳ thi cuối kỳ căng thẳng. Tôi quay sang nhóm bạn đang túm tụm dưới gốc phượng già, thấy Nam đang lặng lẽ nhét cuốn nhật ký du lịch vào ba lô. Đôi mắt cậu lướt qua Lan – cô gái đang cười nói với Phương Vy, mái tóc ngang vai bay nhẹ trong gió..

    "Mập ơi! Tắm biển hay đá bóng?" Tôi vỗ vai Đức.

    "Ăn kem trước đã! Tao chết đói rồi!" Đức cười híp mắt.

    "Cả đám ra biển Tuy Hòa, vừa tắm vừa đá! Tao thách thằng nào qua mặt tao ba lần!" Long xoay người đá bóng giả.

    "Được! Nhưng phải ăn kem sầu riêng của chị Hằng trước!" Kiệt vỗ bắp tay.

    Phương Vy nhảy chân sáo đến bên tôi, mắt lấp lánh như đom đóm. "Anh, giúp em đi patin nhé? Đức dạy em cả buổi mà vẫn ngã hoài!" Tiếng cười của nàng vang lên trong veo, nhưng tôi chỉ kịp gật đầu trước khi Nam đột ngột kéo tay áo tôi:

    "Tao với mày chở Lan và Vy. Đừng để Đức xen vào." Nam thì thào.

    "Ghen à?" tôi nhếch mép.

    "Mày nhiều chuyện!" Nam lườm tôi.

    Con đường ra biển ngập tràn tiếng cười. Bọn tôi dừng ở quảng trường 1-4, nơi những bậc thang đá loang lổ rêu phong dẫn xuống bãi cát. Đôi giày patin của Lan kêu lách cách loạng choạng, Nam đứng phía sau, hai tay giơ ra như đỡ một báu vật. Tôi nhìn họ mà bật cười – thằng bạn lạnh lùng nhất lớp giờ đây run rẩy hơn cả Lan.

    "Nam, đừng đứng sát thế! Tớ ngã đè lên cậu bây giờ!" Lan cười khúc khích.

    "Cứ.. cứ tự nhiên!" Nam mặt đỏ ửng.

    Phương Vy nắm chặt tay Đức, lắc lư trên đôi giày trượt. Đức – kẻ nặng nhất nhóm – lại uyển chuyển như diều gặp gió. "Dồn lực vào gót chân, Vy ơi! Nhìn tớ nè!" – Đức hét lên, xoay người một vòng hoàn hảo. Phương Vy vỗ tay rồi ngã chổng vó, kéo theo Đức đổ sập. Cả đám cười nghiêng ngả.

    Chiều xuống, bãi biển nhuộm màu hổ phách. Bọn tôi thuê mấy chiếc xe đạp đôi cũ kỹ, phủ đầy sticker lấp lánh. Tôi nhường cho Đức đạp xe chở Phương Vy, nghe cô hát nghêu ngao bài "Tuổi Hồng Thơ Ngây". Gió biển thổi tung tóc cô.

    "Đức, mai mốt cậu ra Huế thăm tớ nhé?" Phương Vy nói qua vai.

    "Tớ thích Huế lắm!" Đức cười.

    Tôi đạp xe một mình, mắt dán vào chiếc áo trắng của Lan đang phấp phới phía trước. Nam đạp xe chở cô, lưng thẳng đờ như khúc gỗ. Thỉnh thoảng, Lan quay lại cười với cả nhóm, cô bấu vào eo Nam để giữ thăng bằng.

    Bữa tối dưới chân tháp Nhạn đầy ắp tiếng cười. Long và Kiệt thi nhau kể chuyện ma, Đức giả giọng con nít đòi ăn kem. Phương Vy lén nhét miếng chả cá vào bát tôi, mắt nheo lại như mèo con. Tôi nhìn Lan ngồi đối diện, cô đang chăm chú gọt trái xoài, ánh đèn hắt lên khuôn mặt thanh tú. Trái tim tôi thắt lại – có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ dám ngồi cạnh nàng như trước nữa..

    Bóng chiều nghiêng xuống như nét vẽ phớt mực của trời. Từ đỉnh tháp Nhạn, thành phố Tuy Hòa thu nhỏ lại, những con đường uốn lượn như dải lụa vắt ngang biển xanh. Gió từ sông Đà Rằng thổi lên mang theo hơi mặn, quyện vào mùi cỏ dại cháy nắng. Cả nhóm ngồi thành hàng trên bậc đá mòn nhẵn, chân đung đưa phía vực sâu lấp lánh ánh đèn thành phố.

    "Tao sẽ làm game thủ chuyên nghiệp! Công ty game của tao sẽ đẻ ra tựa game khiến cả thế giới nghiện!" Long vỗ đùi đen đúa.

    "Tao cũng định học CNTT.. Nhưng nghe đâu phải code cả đêm? Tao sợ mất cơ bắp!" Kiệt gãi đầu.

    "Mày lo code hay lo phòng gym? Thôi, học kỹ thuật dầu khí như tao đi! Được đi biển, lương cao, gái theo như diều gặp gió!" Đức cười phá lên.

    "Tớ chỉ muốn làm cô giáo mầm non. Ngày ngày kể chuyện cổ tích, dạy tụi nhỏ vẽ tranh.." Phương Vy ôm đầu gối, cằm tựa lên vải jeans bạc màu. Giọng cô chợt nhỏ dần: "Nhưng.. sang năm phải về Huế, có lẽ tớ sẽ học sư phạm ở đó." Cả nhóm im lặng, tiếng sóng vỗ xa xa như tiếng thở dài. Tôi liếc nhìn Lan – nàng đang vẽ nguệch ngoạc lên trang vở trắng, nét bút chì phác thảo bóng tháp Nhạn in lên nền trời đỏ rực.

    "Thôi, đừng ỉu xìu! Tương lai mỗi đứa một phương trời, nhưng lỡ nhớ nhau quá thì.. Nhảy máy bay về gặp!" Tôi giọng giễu cợt.

    "Tớ sẽ thi Kiến Trúc TP. HCM. Mơ ước của tớ là xây những ngôi nhà có thể.. Hát." Lan ngẩng lên, mắt sáng lấp lánh.

    "Hát?" Tôi giật mình.

    "Ừ. Kiến trúc phải có nhịp điệu. Mái cong như nốt nhạc, cửa sổ mở ra như đoạn điệp khúc.." Lan cười hiếm hoi.

    Trái tim tôi đập thình thịch. Chưa bao giờ tôi nghĩ về kiến trúc, nhưng giọng nói Lan say mê khiến tôi như bị thôi miên. Tôi vớ ngay lấy ý tưởng của nàng như phao cứu sinh.

    "Tớ cũng thi Kiến Trúc! Định từ lâu rồi!" Tôi vỗ ngực.

    "Mày? Thằng hay vẽ bậy lên bàn học?" Long trợn mắt.

    "Thôi đi! Mày định xây nhà kiểu gì? Nhà vệ sinh thành phòng ngủ à?" Đức cười khoái trá.

    Tôi ném vội hộp sữa vào Đức, cố che giấu sự vụng về. Nam – kẻ vốn lặng im ngồi cuối nhóm, chợt mở cuốn nhật ký da bò cũ kỹ. "Tao sẽ đi vòng quanh thế giới." Cậu lật trang giấy dán đầy ảnh chụp tháp Eiffel, rừng Amazon, sa mạc Gobi.. "Chụp ảnh mọi góc trời, viết lại những câu chuyện không có trong sách vở."

    "Nhưng.. Cậu không sợ cô đơn?" Phương Vy thì thào.

    "Cô đơn đôi khi là.. Tự do." Nam nhìn Lan thoáng qua.

    Lan khẽ run tay, nét bút chì kéo dài một đường thẳng đứt đoạn. Tôi thấy nàng cắn môi, như nuốt lại lời nào đó. Phương Vy đứng bật dậy, xoay người giang tay trước vực sâu. "Vậy thì hãy sống hết mình đi! Khi nào mệt, nhớ quay về đây – chỗ này luôn là nhà!" Gió thổi tung áo trắng, bóng nàng in lên nền trời như cánh chim đầu đàn.

    Hoàng hôn bùng cháy. Mặt trời đỏ rực lăn xuống biển, nhuộm tím những đám mây hình tháp chuông. Long và Kiệt tranh nhau chụp ảnh, Đức giả làm người mẫu dáng kỳ quái. Tôi lén ngồi xuống cạnh Lan, ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng từ mái tóc nàng.

    "Nếu.. Tớ cùng thi Kiến Trúc với cậu, cậu có ghét không?" Tôi khẽ nói.

    "Tại sao lại ghét?" Lan quay sang, mắt nheo lại.

    "Tớ sợ cậu chê tớ vẽ xấu." Tôi cười gượng.

    "Kiến trúc không chỉ là vẽ. Nó là.. cách cậu nhìn thế giới." Lan nhíu mày.

    Cô đưa tôi trang giấy đang vẽ dở – bức phác thảo tháp Nhạn với những đường cong kỳ lạ, như đang chảy xuống biển. Tôi chưa kịp hỏi, tiếng Phương Vy đã vang lên:

    "Anh! Lại đây chụp ảnh chung! Anh với em chưa có tấm nào tâm đắc!" Phương Vy hét.

    Nam lặng lẽ giơ máy ảnh, ống kính chĩa về phía Lan. Tôi thấy cậu siết chặt tay vào viền máy, như giữ một điều gì không dám thừa nhận. Khi màn trời chuyển màu chàm, cả nhóm nắm tay nhau hát vang bài "Thanh Xuân". Giọng Lan trong trẻo hòa cùng tiếng cười Đức ồm ồm, Phương Vy nhảy múa loạng choạng trên đá.

    Như lời đề xuất của Nam về kỳ nghỉ, tháng 6 năm đó chúng tôi lên đường..

    Đà Lạt đón chúng tôi bằng một làn sương mỏng tựa tấm voan trắng. Những ngọn thông lặng im vẫy cành trong làn gió lạnh, hồ Tuyền Lâm phủ một màu bạc lấp lánh dưới ánh bình minh chưa trọn. Phương Vy co ro trong chiếc áo hoodie, hai má ửng hồng như trái mận chín, còn Đức thì lúi húi dựng lều với vẻ mặt nghiêm túc của một kỹ sư dầu khí tập sự. "Mập ơi, lều của mày trông như chuồng heo ấy!" Tôi trêu, cố che giấu sự bối rối khi thấy Lan đứng bên kia hồ, tay cầm cuốn sổ phác thảo vẽ nhanh những đường cong mềm mại.

    "Ra đó ngắm cảnh không?" Nam khẽ chạm vào vai tôi, giọng cậu trầm xuống, mắt không rời bóng Lan đang đi về phía rừng thông.

    Chúng tôi dạo bước trên con đường mòn phủ đầy lá thông khô. Tiếng gió rì rào như lời thì thầm của những linh hồn cổ tích. Lan dừng lại trước một ngôi nhà gỗ bỏ hoang, mái cong vút đầy rêu phong. "Mình sẽ thiết kế một ngôi nhà như thế này" – nàng nói, ngón tay lướt trên bức tường nứt vỡ – "nhưng có cửa sổ lớn hơn, để nắng có thể.. ôm lấy không gian."

    "Thế cậu định xây nhà cho nắng hay cho người?" Tôi cười.

    "Cho cả những điều chưa kịp nói." Lan quay lại, mắt nheo lại.

    Nam im lặng đứng sau lưng, máy ảnh treo lỏng trên cổ. Tôi thấy cậu siết chặt dây đeo, như thể đang giữ lại một câu hỏi.

    Đêm xuống, lửa trại nổ lách tách dưới bầu trời đầy sao. Nam ôm đàn guitar gảy khúc "Love story", giọng Lan vút cao trong trẻo: "Qua đêm nay sóng gió sẽ về với mây ngàn.." Cả nhóm nối đuôi nhau hát, dù Đức liên tục lạc nhịp. Phương Vy nhảy múa quanh đống lửa, bóng nàng in lên vỏ thông như vũ điệu của tiên nữ. Tôi lén nhìn Lan – nàng cười, thứ nụ cười hiếm hoi khiến trái tim tôi nhói đau.

    "Tớ không hiểu nổi tiếng Anh! Sao các bạn học chuyên Anh không phụ đạo tụi tớ nhỉ?" Kiệt vỗ đùi.

    "Dễ ợt! Học qua bài hát với phim Hollywood. Tớ từng xem 'Friends' tới.. 10 lần!" Phương Vy nháy mắt.

    "Vào câu lạc bộ tiếng Anh đi. Mỗi tuần gặp nhau hai buổi, vừa học vừa chơi." Lan gật đầu.

    "Tớ đăng ký! Nhưng phải cho tớ làm.. trưởng nhóm vui chơi!" Đức lập tức giơ tay. Cả đám cười rũ, tiếng vang xé tan màn đêm tĩnh lặng.

    Sáng hôm sau, sương mù vẫn quấn quýt trên ngọn thông. Tôi tỉnh giấc vì tiếng thì thào bên hồ - Đức và Phương Vy đang đi dạo, vai chạm vai. Long huých cùi chỏ vào tôi: "Cá 50k Đức tỏ tình!" – Kiệt lắc đầu: "Tao cược 100k thằng Mập chỉ dám nói vòng vo!"

    "Tao cược 200k Đức không dám nói thẳng!" Tôi bĩu môi.

    Cả nhóm nín thở theo dõi. Đức đưa Phương Vy chiếc lá thông xếp hình trái tim, giọng run run: "Tớ sẽ tiếp tục theo đuổi cô ấy.. Dù chưa biết khi nào thành công." Phương Vy cười, xoay chiếc lá trong tay: "Cứ thế đi! Con gái thích người kiên nhẫn lắm!"

    Đức quay lại với nụ cười toe toét: "Vy bảo tao cứ theo đuổi đi! Gần thành công rồi!" – cả đám rên lên thất vọng, riêng tôi thở phào nhẹ nhõm. Phương Vy vẫn vô tư nhét kẹo vào túi tôi, như chưa từng có cuộc trò chuyện ấy..

    Hiện tại – 11: 00 buổi tối Thứ Tư, Phong và Lan đi dạo về khách sạn của Lan ở trung tâm Milano

    Con phố dần thưa người, ánh đèn từ các tòa nhà nhấp nháy như những con đom đóm lơ lửng trong đêm Milano lạnh giá. Phong liếc nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ quá 11 giờ, cái lạnh thấm qua lớp áo khoác khiến anh khẽ rùng mình. "Khách sạn của em còn xa không?" anh hỏi, giọng hơi khàn vì không khí khô, nhưng trong lòng lại rối bời bởi những cảm xúc lẫn lộn, vừa muốn kéo dài khoảnh khắc này, vừa sợ nó sẽ trôi qua quá nhanh. "Mình đang làm gì vậy?" anh tự hỏi, ánh mắt lướt qua bóng lưng Lan phía trước. Đi dạo với cô ấy thế này, như thể thời gian chưa từng chia cắt chúng mình. Nhưng nếu đêm nay kết thúc, liệu ngày mai có còn gì không?

    Lan mỉm cười, chỉ tay về phía trước, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng. "Ngay bên kia đường, cửa kính màu vàng." Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn đường, phản chiếu một vệt sáng mềm mại trên khuôn mặt thanh tú. Phong nhìn theo hướng tay cô, thấy một tòa nhà nhỏ xinh với mặt tiền bằng kính lấp lánh ánh vàng ấm áp, kiến trúc cổ điển của Milano hiện lên như một bản nhạc mà Lan từng mơ ước được "xây" nên. Cô ấy vẫn vậy, anh nghĩ, vẫn yêu những đường nét uốn lượn, vẫn mang trong mình cái hồn nghệ thuật mà mình từng mê đắm. Nhưng giờ đây, cô ấy gần quá, mà sao vẫn xa vời vợi.

    "Ừ, muộn rồi nhỉ? Em về đi" Phong nói, tay vẫn đút trong túi áo, cố giữ vẻ tự nhiên dù trái tim anh đang đập loạn nhịp. Anh muốn nói thêm gì đó, muốn níu cô lại, nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng. Nếu mình mở lời bây giờ, liệu có muộn không? Hay là mình vẫn chỉ là thằng nhóc tự ti năm nào, không dám bước qua ranh giới?


    Lan dừng bước, quay sang anh, đôi mắt sáng lên như những vì sao trên bầu trời đêm. "Hay anh ở lại với em tối nay" cô đề nghị, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy bất ngờ, như một viên đá nhỏ làm gợn sóng mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Phong: "Phòng em rộng lắm, có cả bếp nữa. Em sẽ nấu mì cho hai đứa."..

    Mình vừa nói gì vậy? Lan tự hỏi, cảm giác má nóng lên dù không khí lạnh đang bao quanh. Mời anh ấy ở lại.. mình điên rồi sao? Nhưng nếu anh ấy từ chối, mình sẽ ra sao? Không, mình không muốn đêm nay chỉ là một ký ức nữa. Mình muốn anh ấy ở đây, với mình.

    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng thời gian Free nhé!

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    Last edited: May 24, 2025
  6. Rewrite4future

    Messages:
    260
    Chương 25: Sao anh không tỏ tình sớm hơn? (1/3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong sững người, không ngờ cô lại nói vậy. Trong một thoáng, anh thấy mình như trở lại tuổi 17, khi Lan từng kéo anh vào căn bếp nhỏ của bungalow ở biển Vĩnh Hòa, nấu mì gói vào tối muộn dưới ánh đèn dầu lập lòe. Nụ cười tinh nghịch của cô ngày ấy và ánh mắt chân thành của cô bây giờ như hòa làm một. Cô ấy nghiêm túc sao nổi với cái giọng điệu đó? Anh nghĩ, nhưng trái tim lại mách bảo điều ngược lại. Cô ấy muốn mình ở lại. Đây là cơ hội, hay là một cái bẫy mà mình sẽ hối hận nếu từ chối? Anh gật đầu, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước theo cô qua đường, đôi giày gõ nhịp đều đều trên mặt đá lát.

    Khách sạn hiện ra trước mắt, tường đá cũ kỹ mang màu thời gian, cửa kính vàng óng ánh như một cánh cửa dẫn vào quá khứ. Họ bước vào sảnh, mùi gỗ cũ và hương hoa lavender thoảng trong không khí, làm Phong cảm thấy như đang bước vào một giấc mơ. Lan khẽ mỉm cười khi bấm thang máy, quay sang anh với giọng dí dỏm: "Lâu rồi anh không ăn mì em nấu, nhỉ?" Mình đang cố làm anh ấy thoải mái, cô nghĩ, nhưng sao tim mình lại đập nhanh thế này? Lỡ anh ấy thấy mình ngớ ngẩn thì sao? Không, mình phải tự tin. Đây là Milano, không phải Tuy Hòa nữa.

    "Ừ, hy vọng tay nghề em không tệ đi" Phong đáp, cố che giấu niềm vui đang len lỏi trong lòng bằng một nụ cười hóm hỉnh. Cô ấy vẫn nhớ mình thích mì của cô ấy, anh tự nhủ, cảm giác ấm áp lan tỏa từ ngực. Đêm nay không chỉ là một bữa mì, đúng không? Mình muốn tin là không. Mình muốn tin đây là điều cả hai đều chờ đợi, dù chẳng ai dám nói ra.

    Thang máy kêu "ting" nhẹ, cánh cửa mở ra. Họ bước vào hành lang dẫn tới phòng của Lan, ánh sáng vàng từ những chiếc đèn tường hắt lên khuôn mặt cả hai, như đang kể lại câu chuyện của những năm tháng đã qua không bao giờ quên.

    Cánh cửa phòng khách sạn khép lại sau lưng họ với một tiếng "cạch" nhẹ nhàng, như khóa chặt cả thế giới ồn ã bên ngoài. Ánh sáng vàng dịu từ chiếc đèn chùm pha lê treo giữa trần hắt xuống sàn gỗ bóng loáng, in bóng hai kẻ vừa bước qua ngưỡng cửa – Phong và Lan. Căn phòng mang hơi thở cổ điển của Milano, với những đường nét uốn lượn trên khung cửa sổ lớn, bức tường đá màu thời gian điểm xuyết vài vệt rêu mờ, và mùi gỗ cũ hòa quyện cùng hương lavender thoảng nhẹ từ lọ hoa khô trên bàn gỗ óc chó. Phong cởi chiếc áo khoác dày, treo lên giá cạnh cửa, cái lạnh còn vương trên vai dần tan biến trong không gian ấm áp. Mình đang ở đây, với cô ấy, anh nghĩ, ánh mắt lướt qua căn phòng. Như một giấc mơ, nhưng nếu tỉnh dậy, liệu mọi thứ có biến mất không? Lan tháo chiếc khăn quàng xám, mái tóc dài buông xõa, vài lọn tóc rơi xuống vai như những nét vẽ mềm mại trên bức tranh sống động. Anh ấy đồng ý ở lại, cô tự nhủ, cảm giác tim đập nhanh hơn. Mình không muốn đêm nay chỉ là một lần gặp thoáng qua.

    "Anh có muốn uống gì không? Em có champagne đấy", Lan quay lại, giọng nhẹ nhàng pha chút tinh nghịch. Cô bước tới chiếc tủ nhỏ kê ở góc phòng, tay khẽ chạm vào chai rượu, đôi mắt sáng lên như mời gọi anh vào một trò chơi nhỏ. Mình phải làm không khí thoải mái hơn, cô nghĩ, nhưng sao mình lại hồi hộp thế này?

    Phong cười khẽ, lắc đầu: "Thôi, cho anh nước suối là được." Anh muốn giữ đầu óc tỉnh táo, như thể sợ men say sẽ làm mờ đi những phút giây sắp tới. Champagne à? Không đâu, anh tự nhủ, mình không muốn lỡ lời gì đó ngu ngốc, như hồi lớp 12.

    Lan nghiêng đầu, nháy mắt: "Anh không uống champagne thật à? Em tưởng kỹ sư như anh phải biết cách 'nâng ly' để chinh phục trái tim ai đó chứ?"

    Phong bật cười, cầm chai nước suối cô vừa đưa, ngón tay khẽ chạm vào tay cô một cái thoáng qua, đủ làm anh giật mình: "Anh sợ say rồi lỡ gọi em là 'lie-bra-ry' như hồi lớp 12 thì mất mặt lắm!" Cô ấy vẫn nhớ tật ngọng của mình, anh nghĩ, nụ cười lan ra trên môi.

    Lan che miệng, cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng. "Trời, cái tật ngọng của anh đúng là không sửa được! Hồi đó em sửa cho anh cả tuần mà anh vẫn cứ 'laundry' với 'library' lẫn lộn!" Anh ấy vẫn hài hước như xưa, cô nghĩ, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng.

    "Thì tại em dạy nghiêm quá, anh sợ không dám tập trung!" Phong nhún vai, uống một ngụm nước mát lạnh, cố che giấu niềm vui đang trào dâng.

    Lan phẩy tay, đặt chai champagne xuống bàn, chất lỏng vàng óng ánh sóng sánh trong ly thủy tinh: "Thôi, anh chịu khó uống nước đi. Em vào bếp một chút nhé." Cô bước về phía gian bếp nhỏ ngăn cách bằng tấm rèm vải màu be, tiếng lục lọi vang lên lạch cạch. Một lát sau, cô quay lại với hai hộp mì Hàn Quốc trên tay – loại mì cay đỏ rực mà cô từng mê mẩn hồi cấp ba. "Hôm qua em mua ở siêu thị gần đây. Milano mà cũng có mấy món này, bất ngờ thật", cô cười, đặt hai hộp lên bàn bếp, giọng tự hào như vừa khám phá một kho báu. Anh ấy sẽ thích chứ? cô tự hỏi, tay khẽ run khi mở nắp hộp mì.

    Phong đứng tựa vào khung cửa bếp, nhìn cô đổ nước vào chiếc ấm đun siêu tốc, động tác nhanh nhẹn nhưng duyên dáng. "Vẫn là mì cay à? Em không chán sao?" Anh hỏi, cố ý trêu để không khí bớt căng thẳng. Cô ấy vẫn thích mấy món này, anh nghĩ, ký ức về những buổi tối ở Tuy Hòa ùa về.

    Lan liếc anh qua vai, đôi mắt nheo lại đầy thách thức: "Chán sao nổi? Món này gắn liền với ký ức của tụi mình mà. Anh quên lần ở biển Vĩnh Hòa rồi à? Khi em nấu mì trong cái bungalow nhỏ xíu, còn anh thì cứ kêu cay đến chảy nước mắt?"

    Phong gật đầu, cười lớn hơn: "Làm sao quên được. Lần đó anh phải uống hết hai chai nước mới nguôi cái lưỡi. Đức nó còn trêu anh là 'phi hành gia sợ lửa' suốt cả tuần!" Thằng Đức đúng là không tha cho mình, anh nhớ lại, cảm giác vui vẻ tràn ngập.

    Lan quay lại, tay cầm đôi đũa, giả vờ nghiêm nghị: "Tại anh ăn chậm quá!" Má cô hơi nóng lên khi nhớ lại ánh mắt anh ngày ấy.

    "Vậy giờ em thổi giùm anh một miếng đi", Phong bước tới gần hơn, giọng đùa cợt nhưng ánh mắt lại thoáng chút mong chờ, "xem em có lòng tốt như xưa không?" Mình vừa nói gì vậy? Anh tự hỏi, nhưng không rút lại lời.

    Lan đỏ mặt, đẩy vai anh ra, giọng hơi cao lên: "Đừng có mơ! Tự mà thổi!" Nhưng khóe môi cô cong lên, không giấu nổi nụ cười. "Anh ấy dám trêu mình", cô nghĩ, tim đập nhanh hơn. Cô đổ nước sôi vào hai hộp mì, mùi thơm cay nồng lan tỏa, quyện cùng hơi ấm từ bếp. Cô khuấy đều từng hộp, động tác nhẹ nhàng như chăm chút một tác phẩm nghệ thuật. "Ngồi đi, tí nữa là xong", cô giục, chỉ tay về phía chiếc bàn gỗ nhỏ kê sát cửa sổ lớn nhìn ra đường phố Milano.

    Phong kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi cô. Dáng người mảnh mai của Lan dưới ánh đèn bếp hiện lên như một bức họa, vừa quen thuộc vừa xa lạ, như thời gian đã vẽ thêm những nét trưởng thành mà anh chưa kịp làm quen. Cô ấy đẹp hơn trong trí nhớ của mình, anh nghĩ, cảm giác ngực ấm lên. Lan mang hai hộp mì ra bàn, đặt trước mặt anh một hộp, còn hộp kia cô giữ cho mình. Cô nhấp một ngụm champagne nhỏ trước khi ngồi xuống đối diện anh. "Ăn đi, kẻo nguội", cô nói, cầm đôi đũa gỗ lên, khẽ thổi vào miếng mì trước khi cho vào miệng.

    Phong bắt đầu ăn, vị cay quen thuộc xộc lên mũi, gợi lại những buổi tối tụ tập dưới tán phượng ở sân trường Lương Văn Chánh. Một lúc sau, giữa tiếng đũa chạm vào hộp mì, Lan bất ngờ lên tiếng, giọng trầm xuống: "Em vẫn thắc mắc tại sao anh không tỏ tình với em sớm hơn. Vì em đoán được anh thích em từ năm lớp 11 cơ." Mình có nên hỏi không? Cô tự hỏi, nhưng ánh mắt Phong khiến cô không thể dừng lại.

    Phong khựng lại, miếng mì trên đũa suýt rơi xuống bàn. Anh ngước lên, bắt gặp ánh mắt cô, tò mò pha chút trách móc. Anh cười hóm hỉnh, cố giữ vẻ bình thản: "Sao em biết anh không tỏ tình?" Cô ấy đoán được thật sao? Anh nghĩ, tim đập nhanh hơn.

    Lan nhíu mày, không ngờ anh đáp lại như vậy. "Sao cơ?"

    "Ừ thì.." Phong đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, nơi ánh đèn vàng làm nổi bật đôi má ửng hồng vì men rượu: "Lúc đó anh có chút tự ti, em biết đấy. Giá như anh học lớp chuyên Toán hay Lý thì hay, nhưng anh chỉ là một thằng học sinh quá đỗi bình thường. Còn em.. em ngoài tầm với, anh luôn nghĩ vậy." Mình đang thú nhận sao? Anh tự hỏi, nhưng lời nói cứ tuôn ra.

    Lan nhìn anh, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi cô bật cười khẽ, tiếng cười xua tan không khí nặng nề: "Anh thật là ngốc. Nhưng em hiểu tâm lý ấy." Cô nhấp thêm một ngụm champagne, đôi môi cong lên như nhớ lại điều gì thú vị. "Thế còn gì nữa? Đừng nói với em chỉ có thế thôi nhé." Anh ấy tự ti vì mình? Cô nghĩ, cảm giác vừa buồn cười vừa thương.

    Phong nhún vai, uống một ngụm nước để che giấu sự lúng túng: "Với lại lúc đó anh nghĩ em thích Hương, và có thể em là.. les."

    Lan suýt sặc rượu, đặt ly xuống bàn, ho vài tiếng rồi nhìn anh với ánh mắt không tin nổi. "Anh thật sự nghĩ vậy sao?" Cô cười lớn hơn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng nhỏ, rồi bất ngờ đứng dậy, tiến lại gần anh: "Thế từ khi nào anh nghĩ em là con gái bình thường?" Giọng cô thấp xuống, điệu đà quyến rũ, đôi tay chống lên bàn, khuôn mặt chỉ cách anh vài gang tay. Mình đang làm gì vậy? Cô tự hỏi, nhưng không thể dừng lại.

    Phong ngửi thấy mùi rượu thoảng từ hơi thở cô, ngọt ngào và ấm áp, khiến tim anh đập nhanh hơn: "Từ khi Nam tỏ tình với em thất bại, khi em nói mình thích Hương", anh đáp, cố giữ giọng bình tĩnh dù lòng rối như tơ vò. Cô ấy gần quá, anh nghĩ, mình sắp không chịu nổi rồi.

    Lan mở to mắt, rồi phá lên cười, một tràng cười không kìm nén: "Trời ạ, lý do logic nhất em từng nghe đấy!" Cô ngồi xuống lại, nhưng vẫn nghiêng người về phía anh, ánh mắt lấp lánh như những vì sao ngoài kia: "Còn điều gì em chưa biết nữa không?" Anh ấy nghiêm túc sao nổi với cái lý do đó? cô nghĩ, vừa buồn cười vừa tò mò.

    Phong khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt cô: "Có. Anh chính là Vi Tiểu Bảo."

    Không khí chợt im lặng. Lan sững người, đôi môi hé mở như định nói gì nhưng không thốt nên lời: "Sao cơ, là anh? Nhưng sao có thể, chính anh là người đã nhắn tin dụ anh ta lộ mặt mà?" Anh ấy là Vi Tiểu Bảo? cô nghĩ, đầu óc quay cuồng.

    Phong nhún vai, uống một ngụm nước, kéo dài khoảnh khắc để quan sát phản ứng của cô: "Anh thuê thằng nhóc trước cổng trường, giúp anh nhắn tin cho em", anh giải thích, giọng điềm tĩnh: "Nó là thằng Tí. Anh đưa nó 50 nghìn để nhắn cái tin 'Tui yêu bạn quá'."

    Lan nghiêng đầu, mắt sáng lên như phát hiện bí mật: "Khoan đã, thằng Tí đó hả? Cái thằng hay đứng ngoài cổng trường bán kẹo cao su á?"

    "Ừ", Phong gật đầu, cười hóm: "Nó còn đòi anh thêm 20 nghìn để giữ bí mật, nhưng anh bảo 'Mày mà hé răng là tao cho mày ăn đòn'!" Cô ấy nhớ thằng Tí, anh nghĩ, cảm giác vui vui.

    Lan bật cười, vỗ tay lên bàn, nước trong ly champagne sóng sánh: "Trời ơi, vậy cái lần tụi mình ngồi ở Mộc sữa căng thẳng như phim trinh thám là do anh bày ra hết?" Anh ấy ranh ma hơn mình tưởng, cô nghĩ, vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

    "Ừ", Phong nhếch mép: "Anh muốn xem em có đủ thông minh để đoán ra không. Nhưng em toàn nghi Hương, làm anh tức muốn chết!"

    Lan lắc đầu, tay siết chặt ly rượu, ánh mắt không rời anh: "Vậy là anh.." Cô ngừng lại, như đang ghép từng mảnh ký ức lại với nhau.

    "Anh tỏ tình với em từ đầu năm lớp 12", Phong tiếp lời, ánh mắt khóa chặt vào cô: "Nhưng em không nhận ra, vì anh diễn đạt quá." Mình vừa tự thú sao? anh nghĩ, tay vô thức đặt lên ngực.

    Lan im lặng, đôi tay khẽ run khi đặt ly rượu xuống. Tiếng ấm đun siêu tốc tự động tắt từ lâu, nhưng cả hai đều không để ý. Cô đứng dậy lần nữa, bước tới gần anh, khoảng cách giờ chỉ còn một hơi thở. "Anh đúng là Vi Tiểu Bảo", cô thì thầm, giọng ngọt ngào như lời mời gọi. Anh ấy đã thích mình từ lâu thế sao? Cô tự hỏi, cảm giác ngực ấm lên.

    Phong cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, mùi rượu hòa quyện với hương hoa nhài thoảng nhẹ từ tóc cô. Lan đứng sát anh, ánh mắt lấp lánh như những vì sao. "Anh biết không", cô nói, giọng mềm như gió biển Tuy Hòa: "Hồi lớp 11, có lần anh đạp xe chở em dưới hoàng hôn, em đã nghĩ 'Nếu anh nói gì đó, chắc em gật đầu ngay'." Mình vừa thú nhận rồi, cô nghĩ, má nóng bừng.

    Phong ngẩn người, tay vô thức siết chặt chai nước: "Sao em không nói gì lúc đó?" Cô ấy cũng nhút nhát giống mình? Anh nghĩ, ngực thắt lại.

    Lan mỉm cười, nghiêng đầu: "Vì em chờ anh mở lời trước. Nhưng anh cứ im như thóc!" Phong bật cười: "Vậy giờ anh mở lời được chưa?" Cơ hội này là thật, anh tự nhủ, không muốn để nó vụt mất.

    Cô không đáp, chỉ cúi xuống, khuôn mặt gần đến mức anh có thể đếm từng sợi mi cong vút. Phong không kìm được nữa. Tay anh vòng qua eo cô, kéo cô sát vào mình. Môi cô chạm vào môi anh, mềm mại và ấm áp, mang theo vị ngọt của champagne và chút cay nồng của mì. Nụ hôn bắt đầu chậm rãi, như điệu valse nhẹ nhàng giữa hai tâm hồn lạc lối, nhưng rồi trở nên mãnh liệt hơn, như tất cả những năm tháng xa cách, những lời chưa nói, đều được giải phóng trong khoảnh khắc này. Cô ấy là của mình, anh nghĩ, tay siết chặt hơn quanh eo cô. Lan luồn tay qua tóc anh, kéo anh gần hơn. Mình đã chờ khoảnh khắc này quá lâu, cô nghĩ, cảm xúc dâng trào.

    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng Free nhé!

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    Last edited: Jun 6, 2025
  7. Rewrite4future

    Messages:
    260
    Chương 26: Sao anh không tỏ tình sớm hơn? (2/3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Họ ngã xuống chiếc giường lớn giữa phòng, tiếng vải áo sột soạt hòa cùng tiếng thở dốc. Ánh đèn vàng nhạt rọi xuống, phủ lên làn da cô một lớp sáng mỏng manh, như bức tượng sống động. Phong hôn lên cổ cô, cảm nhận nhịp mạch đập nhanh dưới làn da mịn màng, trong khi tay cô lần xuống lưng anh, móng tay khẽ cào nhẹ. Mọi thứ thật quá, anh nghĩ, hơi thở dồn dập.

    Mọi thứ diễn ra như bản nhạc, không vội vã mà cũng không chậm rãi, vừa đủ để cảm nhận từng cung bậc cảm xúc. Phong kéo áo cô qua đầu, để lộ bờ vai trần trắng ngần. Lan kéo anh xuống, môi lại tìm môi, hơi thở hòa quyện. Mình không muốn dừng lại, cô nghĩ, tay lướt qua lưng anh. Phong cảm nhận làn da cô run lên dưới từng cái chạm, như sóng biển vỗ vào bờ cát mịn. Cô thì thầm tên anh, giọng khàn khàn, mang theo khao khát và dịu dàng.

    Khi mọi khoảng cách đã không còn, Phong dừng lại một giây, nhìn vào mắt cô, nơi ánh sáng vàng phản chiếu như bầu trời đêm. "Bao cao su?" Anh hỏi, giọng khẽ run vì không muốn làm cô khó chịu. Mình không muốn vội vàng, anh nghĩ, tay khẽ run. Lan mỉm cười, tay siết chặt vai anh, ánh mắt cháy bỏng. "Chỉ cần anh thôi" - cô thì thầm, kéo anh sát hơn. Chưa bao giờ cô có sự trọn vẹn như với anh ấy, cô nghĩ, cô bé ôm lấy cậu bé.

    Phong không hỏi thêm, để bản thân hòa vào cô, như con sóng cuốn trôi mọi lý trí. Cơ thể họ hòa quyện, không còn ranh giới, không còn thời gian, chỉ còn nhịp đập của hai trái tim từng lạc nhau giờ tìm lại nhau trong đêm Milano tĩnh lặng. Ánh sáng từ cửa sổ len qua rèm, chiếu lên tấm chăn trắng nhàu nhĩ. Tiếng thở của Lan dần đều lại, cô nằm nghiêng, mái tóc xõa xuống gối như dòng suối đen óng. Phong nằm bên cạnh, tay đặt nhẹ trên eo cô, cảm nhận hơi ấm từ làn da cô truyền sang. Đây là thật? Anh nghĩ, hạnh phúc dâng trào.

    Lan khẽ xoay người, nhìn anh, đôi môi cong lên thành nụ cười mệt mỏi nhưng mãn nguyện. "Anh biết không", cô nói, giọng nhỏ nhẹ: "Nếu anh tỏ tình sớm hơn, có lẽ mọi thứ đã khác." Chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu? Một năm cấp 3? Cô tự hỏi, nhớ lại rằng họ chỉ có với nhau một nụ hôn trước lúc chia ly vào tuổi 18. Mắt cô mờ đi.

    Phong cười khẽ, kéo cô sát vào lòng: "Có lẽ. Nhưng giờ chúng ta ở đây, vậy là đủ." Anh hôn lên trán cô, cảm nhận mùi hương nhài vương vấn. Đêm nay là thật, anh nghĩ, mình không muốn mất cô ấy lần nữa. Một câu hỏi lặng lẽ trỗi dậy trong anh: Liệu đây là khởi đầu mới, hay chỉ là khúc dạo đầu cho những tiếc nuối tiếp theo? Nhưng anh không nói ra. Đêm vẫn còn dài, và anh muốn giữ khoảnh khắc này nguyên vẹn, ít nhất là cho đến khi bình minh lên.

    Lan tựa đầu vào vai anh, hơi thở đều đặn như sóng biển, mang theo chút men champagne còn vương vấn. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, làm Phong chợt nhớ đến những buổi chiều mưa ở thư viện tỉnh Phú Yên, nơi cô từng sửa từng lỗi phát âm ngọng nghịu của anh bằng nét bút xanh nước biển. "Vi Tiểu Bảo, anh còn nhớ những tờ giấy nhắn của chúng ta không?" Cô thì thầm, giọng mơ màng như kéo anh ngược dòng thời gian. Mình biết anh ấy nhớ, cô nghĩ, tay siết chặt eo anh. Phong gật đầu, và trong khoảnh khắc ấy, ký ức năm lớp 12 ùa về – vào cái ngày anh đứng trước cửa phòng English Club, tim đập thình thịch. "Em là cô giáo của anh", Phong thì thầm, rồi nhắm mắt, ký ức năm lớp 12 ùa về như cơn mưa ngày ấy.

    Lớp 12 - Câu lạc bộ tiếng Anh, Trường THPT Chuyên Lương Văn Chánh, 13 năm trước

    Tôi đứng trước cửa phòng học số 7, nơi treo tấm biển "English Club" sơn màu xanh lá đã phai nhạt. Đằng sau lưng, Long thở dài như một ông già 80 tuổi: "Mày chắc đây không phải trò đùa của thằng Đức chứ? Tao chưa sẵn sàng làm trò cười cho mấy đứa chuyên Anh đâu!". Tôi quay lại, nhếch mép cười: "Đã hứa với Tiểu Vy là tham gia rồi, giờ bỏ cuộc thì mày muốn tao bị nó dí dao vào cổ à?".

    Cánh cửa mở ra, một làn gió mát lùa vào kéo theo tiếng cười giòn tan của Phương Vy: "Welcome, các anh hùng bàn phím!". Cô nàng mặc áo đồng phục trắng, tóc buộc cao lộ chiếc cổ kiêu sa, nhưng tôi chỉ kịp nhận ra.. mùi nước hoa quá đậm. "Em vừa tắm trong chai Chanel à?", tôi nhíu mày. Vy bĩu môi: "Anh nè, đây là 'Dolce&Gabbana Light Blue'!". Tôi lắc đầu: "Anh chỉ biết 'Blue' trong 'Bluezone' thôi! Mà kiếm đâu ra vậy?". Phương Vy che miệng thì thầm: "Trộm của cô em!"

    Cả nhóm bước vào, 5 thằng con trai lớp 12A3 đứng nép vào nhau như đàn gà con trước đám "mọt sách" chuyên Anh. Hương, cô chủ tịch CLB tóc tém ngắn cũn cỡn, đập tay xuống bàn: "Okay, let's start the icebreaker! Mỗi đứa tự giới thiệu bằng tiếng Anh, 'must include' một sở thích 'và' một điều ghét nhất! Ai nói sai phải uống.. this!". Cô ta lắc chai nước ép cà rốt dựng ngược, nhìn tôi như thách thức.

    Thằng Đức bước lên trước, mặt đỏ như trái ớt: "Hello! My name is Duc. I.. I like girl!". Cả phòng ồ lên, Hương nhíu mày: "Girl không đếm được, phải thêm 's'!". Đức gãi đầu: "Uh.. I like girls!". Phương Vy che miệng cười, thằng Đức như muốn đội đất chui xuống. Tôi thầm nghĩ: "Tội nghiệp thằng bạn, thích con bé này mà dốt tiếng Anh như gà mờ!".

    Đến lượt tôi. Hít một hơi sâu, tôi vỗ ngực: "Hello everyone! My name is Phong, Phong không 'phòng' nhà vệ sinh đha!". Cả phòng im phăng phắc. Một giây sau, Lan - ngồi cuối lớp - bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như chuông gió. Tôi như được tiếp thêm sinh lực: "I like foorball and.. making people laugh! But I hate.. present perfect tense!". Cô Tâm, giáo viên chủ nhiệm, cười hiền: "Good try! But next time, try to distinguish /l/ và /r/ nhé.'Football' chứ không phải 'foorball'!".

    Nam là người cuối cùng. Cậu ta đứng thẳng như cây thông, giọng trầm ấm phát ra thứ tiếng Anh mượt mà: "I'm Nam. I love traveling and.. silence". Hương chống cằm: "Why silence?". Nam liếc nhìn Lan đang cắm cúi viết gì đó: "Because some people's smiles are louder than words". Cả phòng "oooo" đồng thanh, riêng Hương nhăn mặt như vừa nuốt phải chanh.

    Ở thư viện, dần dà, những tờ giấy nhắn của Lan trở thành "bảo bối" của tôi. Tin nhắn bây giờ chỉ được viết bằng English. Mỗi lỗi sai, cô ấy viết lại câu đúng bằng mực xanh nước biển, thêm vào đó là hình vẽ mặt cười hoặc ngôi sao. Tối nào, tôi cũng lôi ra ngắm nghía, tự vấn: "Mình cố gắng vì kỳ thi.. hay vì ánh mắt nàng nhỉ?". Một tháng sau, khi Hương thách đố cả nhóm chơi trò "Word Chain", tôi đã hét lên "Zombie!" trong khi Đức gào "E.. elephant!" và Phương Vy nhảy cẫng lên "Tiger!". Cô Tâm mỉm cười gật đầu: "You guys.. actually improved!". Nam lúc này mới thủ thỉ bên tai tôi: "Mày có thấy Hương nhìn Lan kiểu ghen tị không?". Tôi giả vờ không nghe, nhưng tim đập nhanh khi thấy Lan đang cười đùa với Hương, tay cô ấy vô tình chạm vào tay cô bạn.

    Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ phủ lên bàn tay tôi đang nắm chặt tờ giấy nhắn của Lan, trên đó viết:

    "Your pronunciation of 'library' still sucks. Meet me tomorrow, 7 AM at the provincial library." - Lan.

    Tôi mỉm cười, gấp tờ giấy cẩn thận bỏ vào túi. Gió thổi qua khung cửa mang theo mùi hoa sữa, thứ hương vị của những tháng ngày tuổi trẻ không thể nào quên..

    Cái nắng tháng tư oi ả như hong khô từng hơi thở khi chúng tôi bước vào hội trường lớn của trường Lương Văn Chánh. Trên tấm bảng đen, dòng chữ "ENGLISH DEBATE COMPETITION: LOVE IS LOVE?" viết bằng phấn màu rực rỡ, chữ "LOVE" được Hương vẽ thêm trái tim lồng trong dấu vô cực. Tôi liếc nhìn Lan đang ngồi bàn đối diện, tay cô ấy lật từng trang tài liệu, ánh mắt tập trung khiến trán lấm tấm mồ hôi. Hương đứng sau lưng Lan, tay khoanh lại, mắt đảo sang nhóm chúng tôi như một con báo săn đang đo đạc con mồi.

    "Focus, team!" - Phương Vy vỗ tay trước mặt tôi, giọng đầy nhiệt huyết - "Our stance: Love should be based on friendship first. Hương's team will argue that love has no rules. Got it?". Nam gật đầu, mắt không rời Lan: "Logical. But how do we counter their emotional arguments?". Tôi nhún vai: "Dễ ợt! Tao sẽ nói tình bạn như mì ăn liền - phải đợi 3 phút mới ngon. Còn tình yêu kiểu 'love at first sight' là mì.. sống!". Đức cười hì hục: "Phong nói phét! Tao thấy yêu từ cái nhìn đầu tiên là.. là..". Cậu ta liếc nhìn Vy rồi đỏ mặt: "Là đẹp như tranh!".

    Cô Tâm bước lên bục, vẫy tay ra hiệu: "Let the battle begin! Team Hương goes first!". Hương đứng dậy, tay chống hông, giọng sang sảng như chủ tịch hội đồng quản trị: "Love isn't a math equation. You can't force it into formulas like 'friendship + time = love'." - cô ấy chỉ tay về phía Lan, ánh mắt dịu lại - "Sometimes, it hits you like lightning. And when it does, even a tomboy like me.." - Hương ngừng lại, nuốt khan - ".. even a tomboy can learn to hold an umbrella for someone.". Cả hội trường ồ lên, riêng tôi chợt nhớ đến hình ảnh Hương che mưa cho Lan trong cảnh trước. Lan cúi mặt, má ửng hồng.

    Kiệt tiếp lời, giọng trầm ồm ồm: "I agree! When I first saw gym, I fell in love instantly. No need for.. for small talk!". Long vỗ lưng Kiệt: "Exactly! Like when you spot a perfect barbell, you just grab it!". Cả hội trường cười rộ, cô Tâm bấm bụng cười đến chảy nước mắt.

    Đến lượt nhóm tôi. Phương Vy đứng lên, tóc ponytail vung vẩy: "Love needs roots! If you date a stranger, it's like planting a tree without soil – it'll die!". Đức gật gù: "Right! Like.. like raising a goldfish! You have to feed it every day!". Tôi đứng dậy, chỉ tay sang Hương: "You said love is lightning? Well, lightning strikes once and vanishes. But friendship.." - tôi nhìn Lan, giọng bỗng nhỏ đi - ".. friendship is the sun. Quiet, steady, but always there."

    Nam đột ngột đứng lên, giọng lạnh như băng: "Hương, you mentioned 'holding an umbrella'. But what if the person under that umbrella.." - cậu ta nhìn thẳng vào Lan - ".. is waiting for sunshine?". Không khí chùng xuống. Hương nắm chặt tay, mắt lóe lên tia giận dữ: "Sunshine can burn, Nam. Rain.. protects.". Lan đứng dậy, giọng run run: "Guys, this isn't about! The topic is..".

    "OBJECTION!" - tôi hét lên, đập tay xuống bàn - "We're discussing love, not weather forecast!". Cả hội trường vỡ òa trong tiếng cười, căng thẳng tan biến. Phương Vy giơ cao poster vẽ hình hai người bạn thân nắm tay nhau leo núi: "See? Friendship is the best base! You can climb any mountain together!". Hương cười gằn: "Oh really? What if the mountain is.. a volcano?".

    Trong phần phản biện, Lan bất ngờ đưa ra ví dụ bằng tiếng Anh lưu loát: "Shakespeare's Romeo and Juliet loved fiercely, but their haste led to tragedy. Meanwhile, Elizabeth and Mr. Darcy in 'Pride and Prejudice' grew from friends to soulmates.". Tôi trố mắt: "Ê, sao cậu không dùng ví dụ Doraemon và Nobita cho dễ hiểu?". Lan bật cười, để lộ hàm răng trắng tinh – thứ vũ khí giết người không dao.

    Kết thúc hai tiếng tranh luận, cô Tâm tuyên bố: "It's a tie!". Hương bước đến bắt tay Phương Vy, nhưng giọng đầy thách thức: "Next time, we'll crush you.". Phương Vy nhếch mép: "Trước khi crush ai, học cách phát âm 'crush' cho chuẩn đi nhé!".

    Tôi định mời Lan đi ăn kem thì thấy Hương kéo tay cô ấy ra góc hành lang nói gì đó. Nam đứng lặng người ở cửa, mắt tối sầm. "Mày ổn chứ?" - tôi vỗ vai cậu ta. Nam thở dài: "Tao ghét mưa. Nhưng có lẽ.. mưa cũng có lý do của nó."

    Đám đông tan dần, tôi nhặt được tờ giấy nháp của Lan rơi dưới gầm bàn. Trên đó, dòng chữ nguệch ngoạc bằng tiếng Anh: "Love is.. wanting to correct their grammar every day."

    Tôi cười thầm, lén nhét mẩu giấy vào túi. Gió từ cửa sổ thổi qua, mang theo mùi mưa ẩm ướt – thứ hương vị của những xúc cảm chưa đặt tên..

    Thư viện tỉnh Phú Yên ngập trong ánh nắng vàng mật ong xuyên qua kính màu, in hình hoa văn lên bàn gỗ cũ kỹ. Tôi ngồi đối diện Lan, hai đứa cách nhau một chồng sách dựng cao như bức tường thành. Cô ấy cúi đầu, tóc dài buông xuống che nửa khuôn mặt, tay viết lia lịa lên tờ giấy nhàu nát. "Cậu đúng là nghiện viết chữ hơn nghiện mạng xã hội.." – Tôi lẩm bẩm, cố gắng nhìn trộm nét chữ thanh thoát của Lan qua kẽ sách.

    Một tờ giấy trắng bay sang, dòng chữ tiếng Anh ngay ngắn: "Describe your best friend in 3 sentences. Use: Kind, loyal, funny." Lan nhíu mày giả vờ nghiêm khắc, nhưng khóe môi cong lên đầy tinh nghịch. Tôi cầm bút, nghĩ một hồi rồi viết: "My best friend is kind like a grandma. She loyla like a dog. And funny.. like a clown on fire!" Lan bật cười, vội lấy tay che miệng, tiếng cười vẫn lọt qua kẽ ngón tay như tiếng chuông ngân. Cô ấy gạch gạch sửa lỗi: "Loyla → LOYAL (chữ 'L' đứng nhầm chỗ rồi). Và 'She IS loyal', đừng quên 'to be'! Clown on fire thì.. cậu đúng là không đỡ được!"

    Tôi giả vờ thở dài, đẩy tờ giấy trở lại: "Tại sao tiếng Anh nhiều quy tắc thế? Y như con gái – đẹp thì đẹp mà khó hiểu!" Lan nhíu mũi, viết nguệch ngoạc: "So you're calling me complicated?" Tôi đỏ mặt, vội xé vụn tờ giấy, ném vào thùng rác cách xa hai mét – trúng đích! "10 điểm! Tớ nên thi Olympics ném giấy thay vì học tiếng Anh!" Lan lắc đầu, nhưng ánh mắt cô ấy lấp lánh niềm vui.

    Những buổi chiều như thế trôi qua tựa giấc mơ. Lan dạy tôi phân biệt "affect" và "effect" bằng ví dụ: "Cậu affect đến nhịp tim tôi, nhưng effect là khiến tôi muốn đấm cậu!" Tôi học cách phát âm "library" bằng việc ngậm kẹo mút, đến nỗi bà thủ thư nghiêm khắc nhất cũng phải bật cười khi nghe tôi lẩm nhẩm: "Lie-bra-ry.. Lie-bra-ry..". Đôi khi, tôi cố ý viết sai chính tả chỉ để được nhìn thấy nét bút Lan sửa lại, tỉ mẩn vẽ thêm trái tim nhỏ góc giấy.

    Một hôm, trời đổ cơn mưa rào bất chợt. Tiếng mưa rì rào trên mái tôn khiến thư viện chìm vào bầu không khí ẩm mốc và.. lãng mạn khó tả. Lan đưa tôi xem bài luận cô ấy viết về "Tình bạn tuổi 17", giọng đọc nhỏ nhẹ: "We're like two parallel lines – always close, but never crossing..". Tôi chợt ngẩng lên: "Sao phải là parallel? Sao không phải là.. intersecting lines? Kiểu gặp nhau một điểm rồi đi xa!". Lan im lặng, ngón tay cô ấy khẽ run khi gấp tờ giấy. "Intersecting lines leave pain, Phong. Parallel lines.. stay safe."

    Dạo đó trời hay mưa đêm, tôi học đến tận khuya. Ánh đèn vàng hắt bóng tôi lên tường, biến thành người khổng lồ lọt thỏm giữa biển sách. Tôi lật từng trang vở ghi chép, mỗi dòng chữ đỏ Lan sửa đều thơm mùi mực xanh. "Tại sao mình lại thích cô ấy nhỉ? Vì cô ấy thông minh? Hay vì cái cách cô ấy cười mỗi khi mình nói ngọng 'vegetable' thành 'vegge-tà-bồn'?" – Tôi tự hỏi, rồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Tôi mở cuốn sách Lan để quên ở thư viện, một mẩu giấy rơi ra: "If you keep staring at me, I'll charge you per minute. – Lan

    " P. S: Your 'library' still sounds like 'laundry'. "

    Tôi cười, giữ tờ giấy trước ngực. Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng đã ngập nắng..

    Quay ngược thời gian..

    Trời đổ mưa sau buổi họp câu lạc bộ, tôi núp dưới mái hiên tòa nhà A, ngắm những giọt nước vỗ lên lá bàng rồi vỡ tung tóe. Đột nhiên, tiếng Hương vang lên đanh thép:" Cậu nghĩ theo đuổi như thế là lãng mạn à? Đừng quên cô ấy cần tập trung thi đại học! ". Tôi quay đầu, thấy Hương đối diện với Nam dưới tán bàng, tay nắm chặt chiếc ba lô Lan để quên trong lớp.

    Nam không nhúc nhích, giọng lạnh như tiền kiếp:" Tôi có cách của tôi, không cần cậu góp ý! "Hương giật mình, mắt loé lửa:" Nhưng cô ấy là bạn tôi! ". Mưa xối xả rửa trôi lời nói của cả hai, nhưng tôi nghe rõ tim mình đập thình thịch:" Chết tiệt, tính đánh nhau à!"


    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng thời gian Free nhé!

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    Last edited: May 24, 2025
  8. Rewrite4future

    Messages:
    260
    Chương 27: Sao anh không tỏ tình sớm hơn? (3/3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lan xuất hiện từ cửa lớp chuyên Anh, tà áo dài trắng bị gió thổi dính vào người. "Hương! Nam! Mọi người.. đang làm gì thế?" Giọng cô ấy ngập ngừng. Hương vội lao vào che ô cho Lan, mặt quay sang chỗ khác: "Mặc áo dài làm gì? Cậu biết mình dễ cảm lạnh mà!". Lan cười khẽ: "Hôm nay là thứ hai mà..".

    Tôi chạy tới kéo Nam vào một góc: "Có chuyện gì mà căng thẳng thế?". Nam chăm chăm nhìn Hương đang che ô cho Lan, giọng đầy mỉa mai: "Bạn.. chỉ vậy thôi sao?"

    Bỗng Hương quay sang chúng tôi, giọng đanh lại: "Các cậu đứng đó phỏng vấn hay gì? Vô đây trú đi!". Chiếc ô nhỏ che không nổi bốn người, Hương kéo Lan sát vào mình, tay khoác vai bạn thân. Tôi thấy rõ mái tóc Hương chạm vào gáy Lan. "Ê, Hương, cậu thơm mùi dầu gội đầu nam tính thế?" Tôi cố phá vỡ không khí căng thẳng. Hương liếc mắt: "Mùi này là 'Freedom', khác hẳn mùi sữa tắm trẻ con của cậu!".

    Mưa tạnh dần, để lộ vệt nắng vàng yếu ớt. Lan khẽ chạm tay Hương: "Cảm ơn cậu.. may mà có chiếc ô của cậu, không là ướt hết cái áo dài tớ thích nhất". Hương nhìn sang tôi và Nam, giọng trầm xuống: "Tớ không phải người tốt đâu. Tớ cũng ích kỷ.. như bất cứ ai".

    Chiều hôm sau, tôi thấy Lan và Hương trong căn-tin. Hương đang cặm cụi gọt táo cho Lan, vẻ mặt dịu dàng khác hẳn ngày thường.

    Và trời lại đổ mưa.

    Những ngày ở English Club trôi qua như cơn gió mát lành giữa cái nóng oi ả của Phú Yên, để lại trong tôi những mẩu giấy nhắn của Lan và cả những xúc cảm chẳng thể gọi tên. Nhưng rồi, một buổi sáng tháng tư, mọi thứ bỗng rối tung lên như cuốn sách bị gió thổi tung trang, khi Đức chạy tới báo tin về cái tin nhắn "Vi Tiểu Bảo" bí ẩn làm Lan hoảng loạn.

    8: 00 Sáng

    Tôi đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế đá sân trường, nhai nhồm nhoàm ổ bánh mì mua vội ở cổng, thì Đức hùng hục chạy tới, mặt đỏ như tôm luộc: "Ê, khẩn cấp! Lan vừa.. Nhận được.. Tin nhắn tỏ tình nặc danh!".

    "What the.. English, please?" Tôi nhếch mép cười, cố tình chọc Đức khi thấy cậu ta lắp bắp. Nhưng ngay khi Đức dúi chiếc điện thoại của Lan vào tay tôi, mọi trò đùa tan biến. Trên màn hình là dòng tin nhắn ngắn ngủn: "Tui yêu bạn quá ^_^, kí tên Vi Tiểu Bảo".

    "Thằng nào dám trêu đùa Lan?" Tôi gầm lên, giọng đanh lại. Đức nhíu mày, đẩy kính lên: "Chưa chắc là trêu đùa. Lan đang hoảng lắm, cậu ấy chưa từng được tỏ tình bao giờ."

    Tôi hất hàm ra hiệu cho Đức dẫn đường. Trên hành lang lớp 12 chuyên Anh, Lan ngồi co ro trong góc, tay siết chặt chiếc váy trắng. Phương Vy đang vỗ nhẹ lưng cô, mắt liếc về phía tôi đầy trách móc: "Anh Phong, anh phải giúp Lan chứ!"

    "Cứ bình tĩnh!" Tôi xoay người, dựa lưng vào tường, cố tỏ ra cool ngầu. "Bọn mình sẽ lần ra thằng khốn đó!"

    "10 phút sau", cả nhóm tụ tập trong phòng Câu lạc bộ Tiếng Anh. Cô Tâm – chủ nhiệm CLB – vừa bước ra ngoài, Long đã đá cửa sổ mở toang, hét như loa phường: "Okay, thảo luận thôi! Ai là Vi Tiểu Bảo?"

    "Có phải Hưng không?" Đức giật nảy, mặt đỏ lựng. "Hôm qua tớ thấy cậu ta đứng ngoài cửa lớp Lan suốt!"

    Kiệt lắc đầu: "Hưng học chuyên Toán, cậu ấy chỉ quen Lan qua bố mẹ. Không có bằng chứng."

    "Maybe.. It's a girl?" Phương Vy cười khúc khích, liếc mắt về phía Hương đang ngồi bẻ khớp ngón tay ở góc phòng.

    Hương bật cười, vỗ đùi đen đét: "Tớ thẳng như ruột ngựa, thích ai là nói thẳng! Cần gì giấu mặt?" Cô ta nhìn Lan, giọng trầm xuống: "Nhưng nếu Lan cần, tớ sẽ đập nát thằng dám làm cậu khó chịu." Lan cúi mặt, má ửng hồng. Tôi thấy tim đập rộn ràng.

    9: 00 Sáng

    Đức lôi cả nhóm đến gặp Minh, học sinh lớp 12 chuyên Pháp, nghi ngờ cậu ta vì khả năng song ngữ. "Mày dịch 'Tui yêu bạn quá' sang tiếng Trung!" – Đức gào lên. Minh ngơ ngác: "Wǒ hěn xǐhuān nǐ?" Đức gầm gừ: "Không đúng! Phải có 'Vi Tiểu Bảo'!" Minh lắp bắp: "Vi Tiểu Bảo là nhân vật trong tiểu thuyết Kim Dung.." Cả nhóm ngã ngửa, không manh mối.

    10: 00 Sáng

    Kiệt lén theo dõi thầy dạy Sử, nghi thầy mê tiểu thuyết kiếm hiệp. Kết quả: Thầy tóm Kiệt tại phòng nghỉ giáo viên, cậu ta lắp bắp: "Em tìm cô Hương!" Thầy chỉ bảng "Phòng nghỉ GV nam", Kiệt đỏ mặt chạy mất.

    11: 00 Sáng

    Giữa lúc hỗn loạn, Lan đột nhiên đứng dậy, giọng run run: "Maybe.. We should stop? Tớ không muốn mọi người vì tớ mà rắc rối."

    Tôi bước tới, ném vỏ kẹo cao su vào thùng rác: "Tớ sẽ tóm hắn theo cách của tớ."

    11: 30 Sáng

    Tôi nhắn tin từ điện thoại Lan: "Vi Tiểu Bảo thân mến, tiểu muội có thể diện kiến huynh đài được chăng?"

    Lan khúc khích cười: "Như phim kiếm hiệp nhỉ?"

    10 phút sau: "Hẹn muội ở Mộc sữa quán, không gặp không về!"

    Phương Vy ồ lên: "Hấp dẫn nha, cá cắn câu rồi!"

    Chuông tan học vang lên. Cả nhóm hẹn gặp lại ở quán trà sữa sau giờ học, quyết tâm lần ra manh mối cuối cùng.

    15: 00 Chiều

    Quán trà sữa "Mộc" nép sau con hẻm phủ đầy hoa giấy. Tôi ngồi một mình một góc, bóc bim bim nhai sột soạt. Nam ngồi đối diện Phương Vy, giả vờ đọc sách nhưng mắt không rời Lan – cô gái đang ngồi bàn số 12, tay xoay ly trà sữa matcha như muốn nghiền nát hạt trân châu. Đức – mặc áo giả nhân viên quán – giật mình làm đổ khay ly nhựa khi tôi ho khan: "Ê hé!"

    15: 05 Chiều

    Một bóng người lướt qua cửa kính. Cả nhóm nín thở. Hưng – áo trắng, quần jean xắn gấu – bước vào, ngồi xuống đối diện Lan. "Chào Lan!" Giọng Hưng ấm áp, tay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón út.

    "Ơ.. Là, là Hưng?" Lan ngước mắt, giọng lạc đi.

    Miệng tôi nhai ngồm ngoàm mớ bim bim, tay xiết chặt bịch nilon. "Thằng chó này!" Tôi lẩm bẩm, cố nghe từng lời.

    Hưng cười hiền: "Tớ mua trà sữa cho bạn gái. Cậu đang chờ ai à?"

    "You have a.. Bạn Gái?" Lan giật mình, tiếng Anh bật ra như phản xạ. Chữ "you have a" đọc nhỏ xíu, nhưng chữ "Bạn Gái" vang rõ như chuông.

    "Yeah, Mai – lớp 12 chuyên Lý. Bọn tớ quen nhau từ hè năm ngoái." Hưng cười.

    Dưới mặt bàn, Long hùng hổ nắm chặt tay: "Tao đấm cho mày nát mặt!" Nhưng chưa kịp xông lên, Đức đã hét toáng: "Anh kia ơi, trà sữa của anh đây!" Cậu ta xách túi đồ đưa cho Hưng, mặt đỏ như gà chọi.

    15: 10 Chiều

    Hưng rời đi, để lại Lan ngồi thẫn thờ. Tôi đứng dậy, định bước lại chỗ Lan thì Hương đã xuất hiện từ đâu, chắn ngang lối đi. "Cho tớ ngồi với!" Cô ta xoay ghế, chân đặt lên thành bàn.

    "Cậu.. Cậu đi theo tớ từ trường à?" Lan hỏi, giọng ngập ngừng.

    Hương phẩy tay: "Tớ đi đâu cần báo cáo à? Thấy mặt cậu cứ như bị ong chích, nên vào xem." Cô ta vục mặt xuống ly trà sữa của Lan, uống một hơi dài. "Ngọt quá! Cậu thích ngọt à?"

    Lan cười bẽn lẽn: "Tớ thích vị đắng trước, ngọt sau. Như matcha ấy."

    "Giống tớ!" Hương ném một viên đá lạnh vào ly, nước bắn tung tóe: "Nghe này, nếu Vi Tiểu Bảo là con gái.. Cậu có ghét không?"

    Cả quán chợt im phăng phắc. Tôi đứng chôn chân, tim thắt lại.

    "Tớ.. Tớ chưa nghĩ tới." Lan xoắn tóc, ngón tay mảnh khảnh run nhẹ: "Nhưng nếu là người mình tin tưởng.. Dù là ai cũng không sợ."

    Hương nheo mắt nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời chiều đang nhuộm tím: "Tớ thì khác. Tao ghét những kẻ tỏ tình rồi trốn như chuột. Thích ai phải dũng cảm!" – Cô ta đột ngột nắm tay Lan: "Như tớ nè, thích cậu là nói thẳng!"

    "Hương.. Đừng đùa." Lan rút tay lại, mặt đỏ bừng.

    "Tớ đùa làm gì!" Hương bật cười, xoay người đứng dậy: "Thôi, về thôi! Bọn thám tử nghiệp dư sắp chết ngộp vì tò mò rồi!"

    16: 20 Chiều

    Cả nhóm tụ tập sau góc tường, tranh cãi nhanh. "Hưng là Vi Tiểu Bảo!" Long đấm tay vào tường. Nam lắc đầu: "He mentioned his girlfriend." "Giả vờ đấy!" Đức hậm hực. Phương Vy nắm tay tôi: "Anh Phong, có khi nào.. Hương?"

    Lan bước ra, giọng nhỏ nhẹ: "Mọi người đừng làm phiền anh Hưng. Tớ không tin anh ấy là người gửi tin nhắn."

    Hương vỗ vai Lan: "Cậu cứ mềm yếu thế! Đã nghi thì phải tra!" Cô ta liếc tôi: "Phong, cậu dám đối chất với Hưng không?"

    "Dám chứ!" Tôi hất hàm. "Sáng mai, trước cổng trường!"

    Sáng hôm sau.

    Nhóm chúng tôi xếp hàng trước cổng trường. Hương đứng tách riêng, miệng nhai kẹo cao su phì phò: "Mấy đứa cậu cứ làm như bắt tội phạm chiến tranh ấy!" Cô ta cười khẩy, liếc Lan đang cắn móng tay.

    Hưng xuất hiện từ xa, áo khoác phong trần như tài tử Hàn. Tôi bước tới chặn đường, giọng đanh lại: "Mày có biết Vi Tiểu Bảo là ai không?"

    "Vi Tiểu Bảo? Tên trong phim kiếm hiệp à?" Hưng nhíu mày, mặt ngây thơ đến mức đáng ghét.

    "Đừng giả nai!" Long xông lên, nắm cổ áo Hưng: "Tại sao hôm qua mày tới quán trà sữa? Có phải mày gửi tin nhắn tỏ tình cho Lan không?"

    "Let him go!" Giọng nữ vang lên. Một cô gái tóc tém, đeo kính gọng đỏ xông tới, tay chống nạnh: "Các cậu làm gì Hưng vậy? Cậu ta là bạn trai của tôi, có giấy tờ đàng hoàng đây!" Cô giơ điện thoại, hình ảnh Hưng và Mai ôm nhau trong tiệc sinh nhật hiện lên. "Còn ai muốn kiểm chứng nữa không?"

    Cả nhóm ngã ngửa. Mai – bạn gái Hưng – xách túi trà sữa giống hệt Hưng hôm qua, mặt đỏ lựng: "Chúng tôi yêu nhau từ năm ngoái! Ai dám bảo Hưng thích Lan?"

    Lan thở phào, mắt sáng lên: "Tớ đã nói mà! Anh Hưng chỉ là bạn.."

    Hương đột nhiên cười to, vỗ tay rôm rốp: "Tớ bảo rồi! Trai thẳng nào dùng nickname Vi Tiểu Bảo? Phải con gái mới đủ máu liều tỏ tình kiểu đó!" Cô ta nhìn tôi, ánh mắt thách thức: "Phong, cậu đã sai từ gốc rồi!"

    16: 45 Chiều

    Biển Tuy Hòa nhuộm nắng chiều. Sóng vỗ rì rào như lời chế giễu sự ngờ vực của chúng tôi. Phương Vy cởi áo khoác ngoài, nhảy ùm xuống nước: "Anh Phong, xuống đây không?" Cô vẫy tay, giọng cười vang cả vùng sóng.

    Tôi ngồi lại bãi cát, mắt dán vào Lan và Hương đang xây lâu đài cát cách đó vài mét. Hương xắn tay áo, lưng áo ba lỗ lộ rõ hình xăm chữ "Freedom" nguệch ngoạc. "Cậu đổ nước nhiều quá, cát sập bây giờ!" Cô ta cằn nhằn, tay đỡ lấy bàn tay Lan đang run vì cầm xô nước.

    "Tại cậu đào móng không sâu!" Lan cười giòn tan, vốc cát ném vào Hương.

    Tôi thấy bụng thắt lại. "Ghen à? Ghen với một đứa con gái?" Tôi tự hỏi, tay bóp nát vỏ ốc biển.

    17: 00 Chiều

    Sau trận đấu bóng nước hỗn loạn, cả nhóm nằm la liệt dưới tán dừa. Phương Vy đột nhiên ngồi bật dậy, nước biển lấp lánh trên da: "Tớ nghĩ, mình biết Vi Tiểu Bảo là ai!"

    "Who?" Đức hét lên, suýt làm đổ kem chống nắng.

    Phương Vy nháy mắt: "Nhưng tớ không nói đâu!" Cô liếc về phía Hương đang ngồi cạnh Lan.

    Nam đứng dậy, phủi cát trên quần: "This is getting ridiculous. We should stop this story."

    "Tớ đồng ý!" Hương giọng khàn khàn: "Tớ chán cái trò rình mò này rồi! Ai thích Lan thì ra đây đấu tay đôi với tớ?"

    Lan đỏ mặt, đứng dậy hướng ra biển: "Tớ.. tớ muốn đi dạo một mình."

    17: 15 Chiều

    Tôi đuổi theo Lan, nước biển đẩy cát lọt vào giữa những ngón chân. Cô gái nhỏ đang đứng lặng trước sóng, váy trắng bay phần phật. "Lan này.." – Tôi nuốt nước bọt – "Nếu cậu biết Vi Tiểu Bảo là ai, sao không nói?"

    Lan quay lại, nước mắt lăn dài: "Tớ không chắc là mình biết, nhưng tớ sợ.. Sợ mọi người sẽ nhìn bằng ánh mắt khác. Sợ tình bạn này tan vỡ."

    "Là Hương đúng không?" Tôi thở gấp, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

    Lan im lặng. Một con sóng lớn ập vào, xóa nhòa dấu chân cô trên cát.

    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng thời gian Free nhé!

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    Last edited: May 24, 2025
  9. Rewrite4future

    Messages:
    260
    Chương 28: Lỗi thuộc về ai?

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại – 0: 25 sáng Thứ Năm, Phòng khách sạn của Lan ở trung tâm Milano.

    Phong tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt không rời khỏi dáng người mảnh mai của cô dưới ánh đèn. Cô ấy vẫn như xưa, luôn tự mình làm mọi thứ, anh nghĩ, ký ức về những buổi chiều ở sân trường Lương Văn Chánh ùa về. Anh chợt nhận ra, dù thời gian đã thay đổi họ, những mảnh ghép cũ vẫn còn đó, lặng lẽ chờ được lắp lại.

    Đồng hồ trên tường điểm 0: 30 sáng, tiếng tích tắc nhỏ nhẹ hòa cùng giai điệu "Mưa Hồng" của Trịnh Công Sơn từ chiếc điện thoại Phong đặt trên bàn. Lan đứng dậy, kéo tấm chăn chặt hơn quanh người, giọng ngái ngủ: "Em phải đi vệ sinh."

    Phong nhướn mày, ngồi bật dậy: "Ừ, anh cũng vậy."

    Lan quay lại, mắt nheo lại đầy thách thức: "Anh định tranh toilet với em à?"

    "Ai nhanh thì được!" Phong nhếch mép, giả vờ lao ra khỏi giường. Lan hét lên một tiếng nhỏ, vội quấn chăn chạy trước vào nhà vệ sinh, mái tóc dài tung bay như một dải lụa đen. Phong phì cười, lắc đầu nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa. Cô ấy vẫn tinh nghịch như hồi cấp ba, anh nghĩ, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng.

    Trong lúc chờ, anh đứng dậy, lấy chiếc quần lót và áo thun của mình mặc vào, rồi bước đến bàn làm việc cạnh cửa sổ. Trên bàn là một bản vẽ phác thảo – ý tưởng công trình bảo tàng Gothic mà họ sẽ cùng cộng tác trong thời gian tới. Những đường nét uốn lượn, mái vòm cong cong, và những chi tiết chạm khắc tinh xảo hiện lên dưới nét bút chì của Lan, mang hơi thở cổ điển của Milano nhưng vẫn pha chút sáng tạo độc đáo của cô. Phong cầm bản vẽ và điện thoại trở lại giường, vặn đèn ngủ sáng hơn để nhìn rõ từng chi tiết. Anh bật "Mưa Hồng" lần nữa khi bài hát vừa tắt, và chuyển nó về chế độ lặp lại, giai điệu trầm bổng như cơn mưa chiều ở Phú Yên, kéo anh về những ngày tháng cũ.

    "Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm" (tiếng bài hát)

    Lan bước ra khỏi nhà vệ sinh, mái tóc đã được buộc gọn bằng một chiếc dây chun nhỏ. Cô lục tủ đồ, lấy một chiếc áo sơ mi trắng oversized mặc vào, tay áo dài che gần hết bàn tay. "Trả chăn cho anh đây", cô nói, ném tấm chăn về phía Phong với nụ cười tinh quái. Rồi cô bước đến tủ lạnh nhỏ trong góc phòng, rót hai ly rượu nho, chất lỏng vàng óng ánh sóng sánh dưới ánh đèn.

    Phong đón lấy ly rượu cô đưa, ngón tay anh khẽ chạm vào tay cô, đủ để cảm nhận hơi ấm từ làn da cô truyền sang. Lan ngồi xuống chiếc ghế đầu giường, gác chân lên đùi anh một cách tự nhiên. Phong kéo tấm chăn đắp lên nửa đùi cô, nửa còn lại anh giữ cho mình. Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng nhạc và tiếng thở của họ, như một bản hòa tấu không lời giữa hai tâm hồn từng lạc lối.

    "Người ngồi đó trong mưa nguồn, ôi yêu thương nghe đã buồn". (tiếng bài hát)

    "Em còn giữ bức chân dung anh vẽ tặng em không?" Phong bất ngờ hỏi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, nơi ánh đèn vàng làm nổi bật đôi má ửng hồng.

    Lan nhấp một ngụm champagne, đôi môi cong lên như nhớ lại điều gì thú vị. "Còn chứ. Em treo nó ở căn hộ của mình ở Seoul. Mỗi lần nhìn thấy, em lại nhớ cái dáng anh ngồi nguệch ngoạc trong lớp vẽ của thầy Tùng." Cô cười khẽ, ánh mắt lấp lánh. Anh ấy không biết bức tranh đó quan trọng với mình thế nào, cô nghĩ, tay vô thức siết chặt ly rượu.

    Phong gật đầu, ngón tay chạm vào sợi dây chuyền bạc anh vẫn đeo trên cổ – món quà bất ngờ từ Lan năm lớp 11. "Thế em có biết anh vẫn luôn đeo sợi dây chuyền này không?" Anh hỏi, giọng trầm xuống, ánh mắt khóa chặt vào cô.

    Lan nghiêng đầu, đôi mắt mở to khi nhìn thấy mặt đá hình con thuyền nhỏ lấp ló dưới cổ áo anh. "Thật sao?" Cô thì thầm, tay khẽ chạm vào sợi dây chuyền, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Anh ấy giữ nó suốt ngần ấy năm? cô tự hỏi, lòng chợt dâng lên một cảm giác vừa ngạc nhiên vừa xúc động.

    Phong cười nhẹ, ánh mắt xa xăm như trở về cái buổi chiều sinh nhật năm lớp 11: "Ừ. Anh tìm thấy nó trong ngăn bàn ở thư viện tỉnh. Hôm đó anh còn nghĩ ai đó bỏ quên, định để lại chỗ cũ. May mà em bảo anh mang về, không thì mất toi món quà này."

    Ký ức ùa về như một thước phim cũ. Hôm ấy là sinh nhật Phong, nhưng anh chẳng bao giờ để tâm đến ngày đó – gia đình anh cũng vậy, sinh nhật với anh chỉ như một ngày bình thường. Chỉ có Phương Vy tặng anh một viên kẹo socola nhỏ, kèm lời chúc ngắn gọn: "Chúc anh bớt ngốc!" Khi đến thư viện, anh thấy Lan đã ngồi sẵn ở góc quen thuộc, đối diện anh như mọi ngày. Lúc bỏ sách vào ngăn bàn, anh tình cờ chạm phải chiếc hộp nhỏ xinh: "Hình như ai bỏ quên cái này. Gì trong hộp thế nhỉ?" Anh hỏi Lan, giọng tò mò.

    Lan chỉ mỉm cười, đôi mắt sáng lên: "Làm sao tớ biết!"

    "Vậy tớ để lại chỗ cũ vậy", Phong nhún vai, định đặt hộp xuống.

    "Hay cậu mang về đi", Lan nói nhanh, giọng tỉnh bơ: "Khi nào có người nhận thì trả. Chứ để lại nhỡ đâu có kẻ tham lam lấy mất, chủ nhân không tìm lại được đâu."

    Phong gật gù: "Ừ nhỉ, cậu nói cũng phải. Thôi tớ để vào ba lô, ngày nào cũng đem lên thư viện. Nếu có người hỏi thì trả."

    Lan lắc đầu, nụ cười ẩn ý khiến Phong ngẩn người. Một tháng trôi qua, chẳng ai đến nhận chiếc hộp. Quá tò mò, anh mở ra và phát hiện sợi dây chuyền bạc với mặt đá hình con thuyền, phía sau khắc một tọa độ của nơi nào đó. Anh giữ chiếc hộp quà từ đó, như một kỷ vật vô danh mà anh không dám hỏi thêm.

    "Vòng tay đã xanh xao nhiều, ôi tháng năm gót chân mòn trên phím du". (tiếng bài hát)

    Trong căn phòng khách sạn, Phong nhìn Lan, giọng trầm trầm: "Sao lúc đó em không nói đó là quà của em?"

    Lan nhấp thêm một ngụm rượu, đôi môi ướt át ánh lên dưới đèn: "Em đã tính nói đấy chứ. Ngay lúc đó. Nhưng thấy anh ngốc quá, em muốn thử xem anh có nhận ra không. Đợi mãi mà anh vẫn chưa biết là ai tặng, đến gần cuối năm lớp 12 anh mới chịu mở miệng. Chán anh thật đấy!"

    Phong bật cười, đặt ly rượu xuống bàn, tay vô thức chạm vào tay cô: "Tại anh nghĩ làm gì có ai nhớ tới sinh nhật anh ngoài Phương Vy. Ai ngờ cô giáo nghiêm khắc của anh lại ranh ma thế."

    Lan nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh như những vì sao ngoài kia: "Vậy giờ anh biết rồi đấy. Đừng ngốc nữa nhé, Vi Tiểu Bảo!"

    Họ nhìn nhau, ánh mắt giao nhau như hai đường thẳng cắt nhau sau bao năm trượt dài. Tiếng "Mưa Hồng" vẫn vang vọng, mang theo hơi thở của những ngày tháng cũ, những buổi chiều mưa ở thư viện, những mẩu giấy nhắn viết vội, và những lời chưa kịp nói. Phong kéo tay cô, giọng khàn khàn: "Nếu anh không ngốc, thì đêm nay đã khác chưa?" Lan mỉm cười, tay siết chặt tay anh: "Chưa chắc. Nhưng em thích anh ngốc thế này hơn".

    "Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ". (tiếng bài hát)

    Lan đứng dậy, nhìn ra ban công nhỏ của phòng khách sạn, tay cầm ly champagne còn sót lại chút rượu. Gió đêm Milano thổi qua, mang theo cái lạnh se sắt và hương thơm thoảng từ những con phố cổ bên dưới. Cô tựa vào khung cửa sổ, ánh trăng tròn vành vạnh chiếu lên khuôn mặt cô, tô điểm đôi mắt sáng như ngọc. Phong theo sau, đứng sau lưng cô, tay vòng qua eo Lan, cằm anh tựa lên vai cô, ánh mắt lướt qua đường phố tĩnh lặng.

    "Người ngồi xuống mây ngang đầu, mong em qua bao nhiêu chiều". (tiếng bài hát)

    "Anh có nhớ lần tụi mình ra biển Vĩnh Hòa không?" Lan bất ngờ lên tiếng, giọng trầm xuống như kéo cả hai về những ngày tháng lớp 12.

    Phong gật đầu, nụ cười thoáng qua trên môi: "Làm sao quên được. Lần đó Nam tỏ tình với em, còn anh thì đứng ngoài hiên nhìn trăng như thằng ngốc." Cô ấy nhắc đến chuyện đó làm gì? anh tự hỏi, lòng chợt dâng lên một cảm giác vừa ngọt ngào vừa nhói đau.

    Lan quay lại, đôi mắt lấp lánh dưới ánh trăng: "Anh biết không, lúc Nam nói thích em, em đã nhìn về phía anh. Em muốn xem anh sẽ phản ứng thế nào."

    Phong khựng lại, tay siết chặt thành cửa sổ: "Thật sao? Anh còn tưởng em chỉ tập trung vào Nam thôi." Cô ấy để ý đến mình sao nổi trong lúc đó? Anh nghĩ, tim đập nhanh hơn.

    Lan cười khẽ, giọng pha chút trách móc: "Anh ngốc lắm. Em từ chối Nam không phải vì Hương. Em nói vậy chỉ để Nam không cố thêm. Nhưng anh.. anh chẳng bao giờ chịu hiểu." Cô nhấp một ngụm rượu, ánh mắt xa xăm: "Hôm đó, em đứng dưới ánh trăng, tự hỏi liệu anh có dũng cảm bước tới không. Nhưng anh chỉ đứng đó, nhìn em như nhìn một bức tranh xa vời."

    "Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao, còn gì nữa đâu sương mù đã lâu". (tiếng bài hát)

    Phong cúi đầu, ký ức đêm ấy ùa về như sóng biển vỗ vào bờ. Anh nhớ rõ ánh trăng bạc trên mặt nước, tiếng guitar của Nam vang lên giữa tiếng cười của nhóm bạn, và khoảnh khắc Lan từ chối Nam với lý do "Tớ yêu Hương". Anh đã không tin đó là thật, đã ghen tuông, đã đau đớn, nhưng không dám bước tới. "Anh sợ", anh thì thầm, giọng khàn khàn: "Sợ em thật sự thích Hương, sợ nhóm bạn tan vỡ, sợ mọi thứ chỉ là tưởng tượng của anh."

    Lan xoay người lại nhìn Phong, hơi ấm từ cơ thể cô len lỏi qua cái lạnh của đêm: "Anh sợ nhiều thứ quá. Nhưng em thì không. Em chỉ sợ anh không bao giờ nói ra." Cô đặt ly rượu xuống thành cửa sổ, tay chạm nhẹ vào ngực anh, nơi sợi dây chuyền bạc vẫn lặng lẽ nằm yên: "Anh biết không, cái đêm mưa ở trạm xe buýt, khi anh nói yêu em.. Em đã muốn ôm anh ngay lúc đó. Nhưng em nghĩ anh chỉ nói trong lúc bốc đồng."

    Phong ngẩng lên, ánh mắt khóa chặt vào cô: "Không phải bốc đồng. Anh yêu em thật, từ hồi lớp 11, từ cái lần em sửa phát âm 'library' cho anh trong thư viện tỉnh." Anh cười khẽ, tay nắm lấy tay cô: "Nhưng anh không đủ can đảm. Anh nghĩ em xứng đáng với ai đó tốt hơn, như Nam, hay thậm chí là Hương."

    Lan lắc đầu, ngón tay đan vào tay anh: "Em không cần ai tốt hơn. Em chỉ cần anh, cái thằng ngốc hay ngọng, hay trêu em, nhưng luôn ở bên em mỗi chiều mưa ở thư viện tỉnh." Cô nghiêng đầu, ánh trăng chiếu lên đôi môi cong cong.

    "Người nằm xuống nghe tiếng ru, cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ". (tiếng bài hát)

    Phong bật cười, ký ức hiện lên rõ mồn một. Anh chợt nhớ về một buổi chiều, nắng vàng rực rỡ phủ lên con đường nhỏ ở Tuy Hòa, Lan ngồi sau xe, hai tay bám vào vai anh, tóc cô bay trong gió thoảng mùi hoa nhài. "Sao em không nói gì?" Anh hỏi, giọng pha chút hờn dỗi.

    "Vì em chờ anh mở lời trước!" Lan đẩy vai anh, mắt lấp lánh: "Nhưng anh cứ im như thóc, làm em tức muốn chết!"

    Phong kéo cô vào lòng, tay vòng qua eo cô, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô dưới lớp áo sơ mi mỏng. "Vậy giờ thì sao?" Anh cúi xuống, khuôn mặt chỉ cách cô một gang tay, hơi thở anh hòa quyện với hơi thở cô.

    Lan không đáp, chỉ mỉm cười, tay luồn qua tóc anh, kéo anh gần hơn. Nụ hôn dưới ánh trăng bắt đầu nhẹ nhàng, nhưng rồi trở nên mãnh liệt hơn, như tất cả những năm tháng xa cách đều được giải phóng trong khoảnh khắc này. Vị rượu nho từ môi cô thấm vào anh, ngọt ngào và ấm áp.

    Họ trở lại phòng, tay trong tay, ánh trăng len qua rèm cửa chiếu lên sàn gỗ bóng loáng. Tiếng "Mưa Hồng" dần nhỏ lại, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Lan tựa đầu vào vai anh, hơi thở đều đặn như sóng biển. Phong nhắm mắt, để ký ức và hiện tại hòa quyện, dẫn lối cho một giấc mơ mà anh hy vọng sẽ không bao giờ tỉnh.

    "Người ngồi xuống xin mưa đầy, trên hai tay cơn đau dài.

    Người nằm xuống nghe tiếng ru. Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ." (tiếng bài hát)

    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng thời gian Free nhé!

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    Last edited: May 24, 2025
  10. Rewrite4future

    Messages:
    260
    Chương 29: Tại sao em giận anh? (1/3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    13 năm về trước..

    Thư viện tỉnh Phú Yên vẫn còn vương mùi giấy cũ, thứ mùi khiến tôi nhớ đến những buổi chiều Lan ngồi đối diện tôi, mắt cúi xuống cuốn sách tiếng Anh, tay viết lia lịa những dòng nhắn nhủ bằng cả hai thứ tiếng. Sau sự kiện tin nhắn "tĩnh tò", Lan dành ít thời gian ở câu lạc bộ tiếng Anh hơn, nơi cô hay cười đùa cùng Hương, người luôn bảo vệ Lan như một vệ sĩ. Có cảm giác Lan tìm cách né tránh Hương.

    Thời gian đó, Lan đăng ký lớp vẽ của thầy Tùng. Tôi không ngần ngại xin theo, dù tay tôi vẽ như gà mổ thóc. Đức cũng bám theo tôi với hy vọng học được chút nghề để tán gái. Thầy Tùng - người đàn ông trung niên với chiếc đầu hói lấp lánh mồ hôi, nhìn tôi chằm chằm khi tôi xin học trễ: "Em định thi Kiến Trúc hay định theo đuổi ai đó?" Cả lớp cười rộ, riêng Lan quay mặt đi, nhưng tôi thấy má cô ấy ửng hồng.

    Lớp học nằm trong căn phòng cũ kỹ, tường loang lổ vết màu nước từ những thế hệ học trò trước. Những bức tượng thạch cao trắng xếp dọc phòng, mắt trống rỗng nhìn xuống đám học sinh chúng tôi như những vị thần im lặng. Lan ngồi hàng đầu, tóc buông thả sau lưng, cổ áo sơ mi trắng hơi lệch để lộ một khoảng da mỏng. Tôi chọn góc khuất ngay sau lưng cô ấy, nơi có thể nhìn thấy vai gầy và đường cong xương quai xanh của Lan mỗi khi cô ấy nghiêng đầu.

    Hai tuần sau, thầy Tùng dặn cả lớp tập trung vào đường nét tổng thể, nhưng tay tôi cứ vẽ nguệch ngoạc theo bản năng. Thay vì tượng David, tôi vẽ một cô gái ngồi thẳng lưng, tóc bay nhẹ trong gió từ chiếc quạt trần ọp ẹp. Tôi tô đậm chiếc nơ nhỏ cột tóc của Lan, thêm vài nét chấm phá cho sợi dây chuyền bạc lấp lánh - quà của tôi, thứ duy nhất cô ấy đeo ngoài đồng phục.

    "Phong!" Giọng thầy Tùng vang lên khiến tôi giật bắn người, che vội tờ giấy bằng tay áo. "Em đang vẽ.. Tượng à?" Cả lớp lại cười ồ, Lan quay đầu lại nhìn, mắt nheo lại như đang cố đoán xem tôi giấu diếm điều gì. Tôi lắp bắp: "Dạ.. Em đang tập phối cảnh ạ!" Thầy bước xuống, nhếch mép cười: "Phối cảnh kiểu này thì chỉ có họa sĩ trừu tượng hiểu nổi!"

    Lan khẽ cười, tiếng cười trong trẻo như chuông gió. Cô ấy quay lại bức vẽ của mình, nhưng tôi thấy tai cô ấy vẫn đỏ lên. Tôi nháy mắt với Đức - thằng bạn ngồi bên trái đang cố vẽ hình que - rồi lén đẩy tờ giấy vào tập.

    Buổi học tiếp theo, tôi mang theo hộp màu nước cũ. Lan mặc chiếc váy denim bạc màu, chân đung đưa theo điệu nhạc từ chiếc loa cũ của thầy Tùng. Tôi pha màu xanh dương nhạt, cố ghi lại ánh nắng chiếu qua cửa sổ rơi xuống vai cô ấy. Đức thòm thèm nhìn sang: "Mày vẽ tranh thủy mặc à? Sao toàn một đống màu loang lổ thế?" Tôi đá nhẹ vào chân nó: "Tao đang vẽ.. Đồng quê!"

    "Đồng quê có tóc dài và nơ cột tóc à?" Lan đột nhiên quay lại, tay vẫn cầm cọ. Tôi nuốt nước bọt, cảm giác tim đập thình thịch như trống hội. Cô ấy nhìn xuống bức vẽ của tôi, mắt mở to: "Sao người mẫu trong tranh.. Giống tớ thế?"

    "Tại.. Tại thầy bảo tưởng tượng ra khung cảnh có con người!" Tôi cười gượng, giọng hơi lạc đi. Lan chống cằm, giả vờ nghiêm túc: "Thế cậu không sợ tớ đòi bản quyền hình ảnh à?"

    "Thì tớ sẽ vẽ lại cậu làm Supergirl, thêm cái áo choàng đỏ!" - Tôi nói, cố tỏ ra bình tĩnh.

    Lan cười, mắt lấp lánh: "Supergirl mà khóc vì tỏ tình nặc danh thì không hay ho đâu." Cô ấy quay đi nhanh, nhưng tôi kịp thấy đôi mắt cô chợt tối lại khi nhắc đến tin nhắn ấy.

    Chiều hôm đó, tôi theo Lan đến thư viện. Cô ấy dừng lại trước cửa tiệm sách cũ, giọng nhẹ như gió: "Tại sao cậu không hỏi tớ về Vi Tiểu Bảo nữa?"

    Tôi nhún vai: "Tại vì nếu cậu muốn kể, cậu đã nói rồi."

    Lan cúi đầu, ngón tay vuốt mép cuốn sách trên tay: "Tớ sợ.. Sợ mất bạn. Dù đó là bất kỳ ai."

    "Thế thì đừng trốn tránh." Tôi mở ví, lấy ra tờ giấy nhàu nát đã viết sẵn: "For Lan: If you were a book, I'd read you again and again. - Phong."

    Cô ấy cầm lấy, mím môi cười: "Câu này cậu tự nghĩ ra à?"

    "Chính chủ." Tôi vỗ ngực.

    Lan đẩy xe đạp đi, ngoái lại nói vọng: "Lần sau nhớ trích dẫn nguồn!"

    Tôi đứng đó, nhìn dáng cô ấy đạp xe đi trước, lòng tự hỏi mình: Vi Tiểu Bảo.. Mày có nên trốn tránh nữa không?

    Thư viện tỉnh vào những ngày oi ả, Lan vẫn ngồi đọc sách mỗi chiều. Không còn những mẩu giấy nhắn viết vội bằng tiếng Anh nữa, thay vào đó, cô ấy chìm đắm trong những cuốn tiểu thuyết dày cộp, như thể tìm cách chôn vùi nỗi bối rối về Vi Tiểu Bảo. Tôi chọn chiếc bàn khuất sau lưng cô, nơi có thể ngắm nhìn dáng vẻ cúi đầu nghiêng về phía trước của Lan mà không bị phát hiện.

    Sau bốn tháng cần cù luyện vẽ. Cuốn sketchbook của tôi giờ đây chật cứng những bức vẽ nguệch ngoạc. Có bức Lan vươn tay lấy sách trên kệ, áo trắng phồng lên như đám mây nhỏ. Có bức cô ấy nheo mắt khi đọc đến đoạn cao trào, ngón tay vô thức xoắn tóc. Tôi thích nhất khoảnh khắc cô ấy chợt mỉm cười một mình - nụ cười như chiếc lá khẽ đung đưa trước gió, thoáng qua rồi biến mất.

    Một hôm, Lan mặc chiếc váy hoa nhí xanh dương, cổ đeo sợi dây chuyền bạc hình con bướm. Tôi phác thảo nhanh đường cong xương quai xanh của cô ấy, thêm vài nét chấm phá cho chiếc dây chuyền lấp lánh. Bỗng một giọng nói khẽ vang lên sau lưng: "Cậu định vẽ tớ đến bao giờ?"

    Tôi giật mình, cuốn sketchbook suýt rơi xuống đất. Lan đứng đó, tay chống hông, mắt nheo lại như thể đang xem một triển lãm nghệ thuật.. Kém cỏi. "Tớ.. Tớ đang tập vẽ người thật!" Tôi lắp bắp, cố che bức vẽ bằng tay áo.

    Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi, hơi thở thoang thoảng mùi hoa nhài. "Cho tớ xem." Lan giơ tay đòi sketchbook, giọng đầy thách thức. Tôi đành mở trang giấy, tim đập loạn xạ như trống trận. Cô ấy lật từng trang, môi khẽ mím khi thấy hình ảnh mình hiện lên qua nét vẽ vụng về. "Cậu vẽ tớ.. Nhiều quá rồi đấy." Lan nói, nhưng không giấu nổi nụ cười.

    "Tại cậu.. Làm mẫu giỏi quá!" Tôi cố giữ giọng điệu bông đùa.

    Lan chống cằm nhìn tôi, ánh mắt tinh nghịch: "Người mẫu chuyên nghiệp đều được trả công. Cậu nợ tớ bao nhiêu buổi cafe rồi?"

    "Tính theo giá thị trường.. Chắc cậu thành tỷ phú mất!" Tôi giả vờ thở dài, lục túi lấy ra tờ tiền 20k nhàu nát: "Tạm ứng trước nhé!"

    Lan phì cười, đẩy tờ tiền lại: "Tớ không cần tiền. Tớ muốn cậu vẽ tớ thật đẹp - như cách cậu vẽ Phương Vy ấy!"

    Câu nói khiến không khí chợt đóng băng. Tôi ngước lên, thấy đôi mắt cô ấy thoáng nét ghen tị: "Cậu.. Cậu biết tớ vẽ Vy à?"

    "Cả trường đang xôn xao vì bức chân dung cậu vẽ tặng Vy ở ga tàu." Lan khoanh tay, giọng lạnh hơn: "Còn tớ, toàn bị cậu vẽ lén như trộm cắp!"

    Tôi cúi đầu, ngón tay xoắn lại mép giấy: "Tại vẽ cậu.. Khó hơn nhiều." Tôi nói nhỏ: "Cậu giống như tranh trừu tượng vậy. Mỗi lúc lại một vẻ, chẳng bao giờ lặp lại."

    Lan im lặng, tay vuốt ve chiếc dây chuyền bạc, tôi tặng năm lớp 11. Nắng chiều rơi xuống đôi má ửng hồng của cô ấy, tạo thành một vầng hào quang mỏng. "Vậy từ giờ, cậu muốn vẽ tớ thì phải xin phép." Cô ấy đứng dậy, giọng dịu lại: "Và tớ sẽ thu phí.. Bằng những câu chuyện."

    "Câu chuyện?" Tôi nhíu mày.

    "Mỗi bức vẽ, cậu phải kể tớ nghe một chuyện - có thể là về cậu, về Vi Tiểu Bảo, hay bất cứ điều gì." Lan cầm lấy sketchbook, lật đến trang tôi vẽ cô ấy đang cười: "Bắt đầu từ hôm nay."

    Tôi gật đầu, lòng bỗng nhẹ bẫng. Lan ngồi xuống bậc thang gỗ trước cửa thư viện, chân đung đưa. "Tại sao cậu thích vẽ tớ đến thế?" Cô ấy hỏi, mắt nhìn về phía con đường nhỏ.

    "Vì cậu.. Giống như một câu đố." Tôi mở hộp màu nước, pha sắc xanh lá nhạt. "Mỗi lần nghĩ tớ đã hiểu hết về cậu, cậu lại thay đổi."

    Lan khẽ cười, ném về phía tôi một mẩu giấy vo tròn. Tôi mở ra, thấy dòng chữ nguệch ngoạc: "For Phong: If you were a song, I'd listen to you on repeat. - L."

    "Trả nợ cho câu tiếng Anh của cậu đấy!" Cô ấy đứng dậy phủi váy, bước đi vài bước rồi ngoái lại: "Nhưng đừng tưởng tớ không biết cậu đạo văn từ sách ngôn tình!"

    Tôi ngồi đó, giữ mẩu giấy ấm áp trong lòng bàn tay, tự hỏi liệu Lan có nhận ra rằng câu trả lời của cô ấy cũng.. Trộm từ một bài hát nào đó.

    Hai ngày trước, ga tàu nhỏ nằm lặng lẽ giữa cánh đồng lúa xanh mướt, như một kẻ lữ hành mệt mỏi ngủ quên dưới nắng chiều. Những thanh sắt gỉ sét chạy dọc đường ray in hằn dấu thời gian. Phương Vy ngồi trên chiếc ghế gỗ bong tróc sơn, chân đung đưa theo nhịp gió, nắng vàng rực rỡ phủ lên mái tóc ngắn cá tính của cô ấy.

    "Anh chắc chắn chỗ này không có ma chứ?" Vy cười khúc khích, giọng đầy tinh nghịch.

    "Ma thì chưa thấy, chỉ thấy một con sói đòi làm người mẫu." Tôi mở sketchbook, chọn góc nhìn thẳng vào đôi mắt hình hạt nhãn của cô ấy. Phương Vy không giống Lan - cô ấy sắc nét, rực rỡ như màu cam cháy, luôn khiến không gian xung quanh bừng sáng.

    "Tôi muốn một bức chân dung đẹp như tranh Mona Lisa!" Vy giả giọng quý tộc, ngửa cổ lên trời: "Nhưng đừng vẽ tôi cười bí ẩn, nhìn như đang giấu chuyện gì ghê lắm!"

    Tôi phì cười, phác nét thanh mảnh theo đường viền hàm cô ấy: "Mona Lisa mà biết hát và đá bóng như em thì bảo tàng Louvre phải đóng cửa sớm!"

    Vy ném về phía tôi viên sỏi nhỏ, mắt nheo lại: "Anh đừng quên thêm chi tiết này!" Cô ấy chỉ vào vết sẹo nhỏ xíu trên cằm, kết quả từ trận đá bóng năm lớp 11: "Nó là bằng chứng cho thấy tôi đã sống sót qua mùa World Cup cùng lũ con trai!"

    Gió từ cánh đồng thổi qua mang theo hương lúa non. Tôi tập trung vào đôi tay Vy đang vắt vẻo trên thành ghế - ngón thon, mảnh khảnh nhưng đầy sức sống. Cô ấy không ngồi yên như Lan. Vy liên tục xoay người, chỉ trời chỉ đất, kể lể về trận đá bóng gần nhất, về bài kiểm tra Văn sắp tới, và cả chiếc bánh mì chả cá cô ấy ăn sáng nay. "Anh có biết không, bác bán bánh mì đặt tên cho mỗi loại chả! Chả cá là Hạ Long, chả lụa là Sài Gòn.. Em toàn gọi: Cho cháu một Hà Nội thật cay!"

    "Thế bác ấy có bán chả Phú Yên không?" Tôi hỏi, tô đậm bóng cho chiếc áo phông in hình con mèo đang ngủ của Vy.

    "Chưa! Nhưng em đề xuất rồi!" Cô ấy cười giòn tan, nheo mắt lại khi nắng chiếu thẳng vào mặt: "Sao anh không vẽ em như siêu anh hùng? Em thích làm Wonder Woman!"

    "Wonder Woman mà suốt ngày ăn bánh mì Hà Nội thì dải ngân hà hết sạch cá kho!" Tôi vẽ nhanh vài nét xoáy quanh đầu cô ấy, tạo hiệu ứng gió cuốn.

    Phương Vy đột nhiên im lặng, ánh mắt dịu xuống: "Anh thấy không.. Chỗ này giống phim Hàn thế. Nhân vật chính chia tay ở ga tàu hoang, hoặc họ gặp nhau sau bao năm thương nhớ." Cô ấy nhặt cọng cỏ non vắt lên khe tai: "Nhưng mà em ghét chia tay. Em thích những cái kết đoàn viên, kiểu 'họ sống hạnh phúc mãi về sau ấy'!".

    Tôi dừng đầu bút chì, nhìn thẳng vào cô ấy: "Thế em định đoàn viên với ai?"

    Vy nhún vai, đứng dậy vươn vai: "Với cả thế giới này!" Cô ấy xoay một vòng, váy xòe ra như đóa hướng dương: "Nhưng trước tiên là với nhóm bạn. Em không muốn mất bất kỳ ai.. Kể cả Lan."

    Cái tên ấy khiến tay tôi khẽ run. Vy nhìn tôi chằm chằm, như thể đang đọc vị cảm xúc qua nét vẽ dang dở: "Anh vẽ em đẹp thế này, không sợ Lan ghen à?" Cô ấy cười, nhưng giọng có chút chòng ghẹo.

    "Lan không phải loại người dễ ghen và chẳng có lý do gì cô ấy phải ghen. Có hàng trăm vệ tinh quây quanh cô ấy." Tôi nói, cố thêm vài nét chấm phá lên nền tranh.

    "Ai mà biết được?" Vy khẽ hất tóc: "Con gái mà, có những lúc hờn dỗi vô cớ như mưa rào mùa hạ ấy!"

    Bức vẽ hoàn thành khi mặt trời đã chìm nửa sau dãy núi. Phương Vy cầm lên ngắm nghía, mắt sáng rực: "Ôi, đẹp quá! Anh vẽ em như.. Như một phiên bản hoàn hảo hơn!"

    "Tại em vốn dĩ đã hoàn hảo rồi." Tôi đùa, nhưng Vy bỗng đỏ mặt. Cô ấy vội lấy điện thoại chụp lại, đăng ngay lên mạng xã hội.

    Trên đường về, Vy đột nhiên nói: "Đức bảo cũng học vẽ và định tặng em bức chân dung tự tay làm."

    Tôi cười to: "Thằng đó vẽ con chó còn ra hình con mèo, em mà cho nó vẽ thì thành quái vật mất!"

    "Nhưng em vẫn sẽ treo trong phòng." Vy nói, giọng đầy trách nhiệm: "Ít nhất nó cũng là tấm lòng!"

    Hai ngày sau, Đức kéo tôi đến quán trà sữa, mặt nhăn như bã trầu. Trên bàn là bức vẽ Phương Vy với khuôn mặt méo mó, mắt một to một nhỏ, tóc như tổ quạ. "Sao mày không bảo tao vẽ màu xám cho giống người ngoài hành tinh?" - Nó rên rỉ.

    Phương Vy nhận bức tranh, cố giữ nét mặt nghiêm túc: "Đẹp.. đẹp theo phong cách trừu tượng! Nhưng lần sau em muốn làm người mẫu thực tế cơ!" Cô ấy giả vờ giận dỗi, ném về phía Đức cục tẩy.

    Tôi lén chụp lại bức tranh "kiệt tác" ấy, gửi vào nhóm kín với dòng chú thích: "Bảo tàng nghệ thuật hiện đại đang lạc đường.."

    Những buổi chiều trong thư viện tỉnh Phú Yên khép lại với nụ cười thoáng buồn của Lan vẫn đọng trong tâm trí tôi, để rồi vài đêm sau, tiếng sỏi ném lên cửa sổ phòng tôi vang lên giữa khuya, kéo tôi vào một câu chuyện khác, nơi tình bạn và những vết thương lòng bắt đầu hé lộ.

    Đêm khuya, tôi đang nằm dài trên giường, lật trang sách cũ kỹ mà Lan đưa cho tuần trước, thì có tiếng lách cách của những viên sỏi mà ai đó ném lên cửa sổ phòng tôi ở tầng 3. Âm thanh làm tôi bực bội, đoán là có đứa nhóc nào nghịch ngợm. Mở cửa, tôi chưa kịp hỏi "Ai?" thì đã thấy Nam đứng đó, khuôn mặt nhợt nhạt với vết bầm tím dài từ gò má trái xuống cổ. Áo cậu ta xộc xệch, một tay cầm ba lô to, tay kia siết chặt thành cửa như sợ ngã.

    * * *

    Hãy chia sẻ với bạn bè để tận hưởng thời gian Free nhé!

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
     
    Last edited: May 24, 2025
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...