Anh Hùng Và Ác Quỷ Ảnh của diễn viên Lee Byung-hun trong vai Kim Soo-hyun Tác giả : Rewrite Thể loại: Hành động, kinh dị, giật gân, có các yếu tố bạo lực. [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Lời giới thiệu "Anh Hùng và Ác Quỷ", một câu chuyện ám ảnh, nơi bóng tối của con người được phơi bày qua những mảnh đời tưởng chừng rời rạc nhưng đan xen đầy bí ẩn. Một sĩ quan cảnh sát tận tụy, một bác sĩ giàu lòng nhân ái, và những kẻ sống ngoài lề pháp luật bị cuốn vào vòng xoáy của bi kịch, trả thù, và sự tha hóa. Tại Sài Gòn nhộn nhịp, nơi ánh đèn neon che giấu những góc khuất, mỗi hành động đều dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi. Liệu công lý có chiến thắng, hay chỉ có máu trả bằng máu? Hãy bước vào thế giới nơi ranh giới giữa anh hùng và ác quỷ mong manh như làn khói, và tự mình ghép nối sự thật kinh hoàng. MỤC LỤC Câu chuyện 1: Lâu lâu ngồi nhậu và câu cá Câu chuyện 2: Địa bàn này là của bọn tao Câu chuyện 3: Chúng tôi rất tiếc Câu chuyện 4: Cậu cứ về nghỉ ngơi khi nào khỏe thì lên Câu chuyện 5: Tao chạy còn mày phi tang thuốc Đọc tiếp bài thơ "Bóng Ma Công Lý" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. (Hết) * * * Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (Hoàn thành - thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY ! Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Ảnh từ Internet Chương 1: Lâu lâu ngồi nhậu và câu cá Bấm để xem Quán nhậu Bình Quới nằm nép bên con đường nhỏ. Những chiếc bàn gỗ xù xì xếp quanh hồ cá giữa quán, nơi vài con cá chép bơi lượn uể oải dưới ánh sáng mờ ảo. Tiếng cười nói rôm rả xen lẫn mùi mực nướng, bia hơi, và tiếng nhạc bolero văng vẳng từ loa cũ. Chủ nhật, quán đông hơn thường lệ, khách ra vào tấp nập, từ nhóm bạn trẻ đến mấy ông trung niên đỏ mặt vì men. Ở góc quán, hai cô bé phục vụ, áo thun xanh in logo quán, đang đứng dựa quầy, mắt dán vào chiếc tivi treo tường. "Ê, nghe nói vụ quận 4 hả, chết cả đám, ghê chưa?" cô bé nhỏ con, tóc cột cao, thì thào với bạn: "Bắn như phim Mỹ, không ai sống sót. Công an tới chỉ thấy máu với đạn." "Ừ, tivi nói thanh toán băng nhóm. Sợ thật. Mà nay khách đông, lo làm đi, kể hoài!" Cô kia, mặt mệt mỏi vì ca khuya, lườm bạn rồi bê khay bia ra bàn. Giữa hồ cá, bàn nhậu của tổ cảnh sát giao thông ồn ào nhất. Năm người đàn ông mặc áo thun, quần jeans, chẳng ai đoán họ là công an nếu không nghe cách xưng hô. Thiếu tá Khải, tóc ngắn bạc nửa, ngồi đầu bàn, tay cầm ly bia, ánh mắt nghiêm nghị quét qua đám cấp dưới. Bình, mặt góc cạnh, ngồi gác chân lên ghế, nhai mực khô nhóp nhép. Tân, cao gầy, mắt buồn, lặng lẽ gắp đậu phộng, thỉnh thoảng liếc Khải như sợ bị gọi tên. Hai đồng đội khác, trẻ hơn, đang chụm đầu kể chuyện bóng đá. "Đồng chí Bình, đồng chí Tân." Khải lên tiếng, giọng trầm nhưng sắc: "Tôi nhắc lại, làm việc phải đúng luật. Dân họ nhìn vào mình, thấy sai một ly là mất niềm tin. Hối lộ, lộ phí, tuyệt đối không được dính. Nghe rõ chưa?" Bình ngừng nhai, khóe miệng nhếch lên, nhưng không đáp. Anh ta lùa miếng mực vào miệng, nhấp ngụm bia, mắt lườn ra hồ cá như chẳng nghe thấy. Tân cúi đầu, tay vân vê hạt đậu phộng. Trong đầu Tân, lời của Khải như mũi dao khứa vào lòng. Anh nhớ lần tha bổng cho một bác xe ôm, người đàn ông khắc khổ quỳ xin vì bị phạt oan. Tân đã xé biên bản, bảo bác đi, nhưng sau đó Bình cười khẩy: "Mày ngu thế, ít ra cũng lấy được trăm ngàn." Tân muốn cãi, nhưng áp lực từ Bình, từ những lần nhậu khuya với đồng đội, từ khoản viện phí cho chị gái, khiến anh im lặng. Anh liếc Bình, thấy ánh mắt lạnh lùng của gã, như thể lời Khải chỉ là gió thoảng. "Đồng chí Tân, nghe rõ không?" Khải gằn giọng, nhìn thẳng vào Tân. "Dạ, rõ, thưa thủ trưởng!" Tân đáp, giọng nhỏ, mắt dán xuống bàn. Anh cảm thấy ngực nặng trĩu, như thể mỗi đồng tiền hối lộ là một vết sẹo trong lòng. Bình bật cười khùng khục, đứng dậy, tay cầm dĩa mực khô và ly bia: "Thôi, nhậu thế này chán chết. Tôi ra câu cá đây. Mấy đồng chí cứ ngồi chơi nhé!" Gã bước ra mép hồ cá, cách bàn nhậu vài mét, lôi cần câu từ góc quán, miệng lẩm bẩm gì đó. Tân nhìn theo, thấy bóng lưng Bình đổ dài trên mặt nước, bất giác rùng mình. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, mặt hồ cá lấp loáng như tấm gương vỡ, phản chiếu bóng dáng Bình ngồi trên ghế gỗ cạnh bờ. Gã cầm cần câu, mắt dán vào phao nổi, miệng nhai khô mực nhóp nhép, lon bia đặt trên bàn nhỏ bên cạnh chỉ còn lưng lửng. Tiếng cười từ bàn nhậu của Khải và đồng đội vẳng lại, hòa lẫn tiếng nhạc bolero buồn da diết từ loa quán. Gió sông thổi qua, mang theo mùi tanh và hơi ẩm, khiến Bình khịt mũi, kéo áo cao hơn. Bỗng một bóng người bước tới từ phía sau, bước chân nhẹ như không muốn gây chú ý. Người đàn ông đeo khẩu trang xanh, áo khoác cũ sờn vai, tay cầm cốc bia vơi nửa, ánh mắt sắc lạnh ẩn sau vành mũ lưỡi trai. Hắn dừng lại, đứng cách Bình vài bước, nhìn xuống xô nước bên chân gã, nơi hai con cá chép quẫy yếu ớt một lớn, một nhỏ. "Câu được nhiều chưa, anh bạn?" Giọng người lạ trầm, hơi khàn, như cố giữ vẻ thân thiện. Bình liếc lên, mắt hờ hững, chẳng buồn quay đầu: "Mới hai con. Cá ở đây lười đớp mồi, chán bỏ mẹ." Gã nhổ miếng khô mực quá dai xuống đất, nhấc cần câu kiểm tra. Người lạ nhếch môi, nụ cười ẩn dưới khẩu trang. Hắn cúi nhìn xô nước, ngón tay gõ nhẹ lên cốc bia: "Sao lại thế này? Một con to, một con nhỏ. Thả con nhỏ đi, để nó lớn thêm chút, anh." Bình bật cười khan, giọng đầy khinh khỉnh: "Cá nào chả ăn tuốt. To nhỏ gì, vào nồi là ngon. Đừng có dạy tui." Gã gác cần câu lên giá, với tay lấy ly bia, nhấp một ngụm, đặt ly trở lại bàn, mắt vẫn dán vào phao. Người lạ im lặng, ánh mắt tối lại, như thể cơn giận đang cuộn lên trong lồng ngực. Hắn bước nửa bước, giọng hạ thấp, gần như thì thầm: "Vậy à? Nhưng cá nhỏ.. Nó không đáng chết sớm thế." Bình nhíu mày, quay lại định nhìn cho rõ, nhưng người lạ đã quay lưng, bước về phía hàng cây ven quán. Trong khoảnh khắc Bình mất tập trung, tay trái người lạ khẽ lướt qua bàn gỗ, nhanh như một cái chớp mắt. Ly bia đặt xuống. Gió thổi mạnh hơn, mặt hồ gợn sóng. "Thằng cha này nói gì lạ vậy?" Bình lẩm bẩm, lắc đầu, với tay lấy ly bia trên bàn, không mảy may nghi ngờ. Gã nhấp một ngụm lớn, vị đắng trôi qua cổ họng, mát lạnh. Phao trên mặt nước khẽ động, Bình nhếch môi, nắm chặt cần câu, đếm ngược từng giây để gật cần. Từ xa, bóng người lạ đứng dưới bóng cây, ánh mắt xuyên qua đám khách nhậu, khóa chặt vào Bình. Dưới khẩu trang, đôi môi hắn mím lại, như kìm nén cơn thịnh nộ đã cháy âm ỉ bao tháng. Mặt hồ cá lấp lánh, nhưng không khí quán nhậu Bình Quới bỗng chùng xuống khi tiếng hét của Bình xé toạc sự ồn ào. Gã đang ngồi cạnh bờ hồ, cần câu rơi đánh cộp xuống đất, tay ôm bụng, mặt tái mét. "Ọe.." Bình nôn thốc nôn tháo, thứ chất lỏng vàng khè bắn xuống mặt nước, làm lũ cá chép hoảng loạn quẫy mạnh. Cốc bia trên bàn gỗ đổ lăn, bia sủi bọt tràn ra, hòa vào vũng nôn, thấm vào đất. Bình lảo đảo đứng dậy, mắt trợn ngược, trắng dã, miệng há hốc như thiếu không khí. "Cứu.. cứu.." gã thều thào, rồi ngã ùm xuống hồ cá, nước bắn tung tóe. "Trời ơi, Bình!" Tân hét lên, ghế bật ngửa khi anh lao ra. Khải và hai đồng đội khác lập tức nhảy khỏi bàn nhậu, chạy đến mép hồ. Tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng, cô bé phục vụ thét lên, khay đồ ăn rơi xuống đất. Khách quán hoảng loạn, vài người bỏ chạy, vài người xúm lại, thì thào chỉ trỏ. "Chết rồi, chết rồi!" một giọng run rẩy vang lên từ đám đông. Khải nhảy xuống hồ, nước ngập đến ngực, kéo Bình lên bờ. Tân quỳ bên cạnh, tay run rẩy đè ngực gã, cố hô hấp nhân tạo. "Bình, tỉnh lại! Tỉnh lại đi!" Tân gào, nhưng Bình bất động, mắt vẫn mở trừng trừng, như nhìn vào cõi hư vô. Miệng gã sùi bọt trắng, da tím tái, mùi tanh nồng bốc lên từ cơ thể ướt sũng. Khải nắm cổ tay Bình, mạch đã ngừng. "Chết tiệt!" Ông lẩm bẩm, ánh mắt đờ đẫn. Cô bé phục vụ mặt cắt không còn giọt máu, ôm chặt bạn mình, khóc nức nở. "Em không biết.. Em không biết.." Cô lặp lại, giọng lạc đi. Quán nhậu giờ như cái chợ vỡ, tiếng la hét, tiếng gọi xe cấp cứu, và tiếng nhạc bolero vẫn đều đều, như trêu ngươi sự chết chóc. Giữa đám đông, một bóng người đeo khẩu trang xanh đứng lặng lẽ, ánh mắt lạnh như dao cạo. Hắn bước chậm đến gần bàn nhậu bỏ lại của nhóm cảnh sát, nơi nồi lẩu hải sản vẫn sôi sùng sục trên bếp cồn. Nhân lúc mọi ánh mắt đổ dồn vào Bình, hắn khẽ mở nắp nồi. Mặt nước lẩu sóng sánh, như có thứ gì vừa rơi vào, rồi hắn lùi lại, hòa vào đám đông, biến mất như bóng ma. Tân ngồi bệt xuống đất, tay dính nước hồ cá, mắt đỏ hoe. "Tại sao.. tại sao lại thế này?" anh lẩm bẩm, hình ảnh bác xe ôm quỳ xin ngày nào lướt qua đầu. Khải đứng thẳng, mặt cứng lại, tay siết chặt: "Gọi cấp cứu, gọi công an, ngay!" Ông ra lệnh. Nhưng trong lòng, một linh cảm xấu trùm lấy ông, như thể tử thần vẫn đang rình rập đâu đây. Hai giờ sau, quán nhậu Bình Quới giờ vắng tanh, chỉ còn tiếng nước hồ cá lấp loáng và ánh đèn vàng lập lòe. Đám đông đã giải tán, để lại vài chiếc ghế lật ngửa và mảnh bát vỡ dưới sàn. Đội công an hình sự phong tỏa hiện trường, dây vàng giăng quanh bàn nhậu và mép hồ. Một viên cảnh sát trẻ chụp ảnh xác Bình, giờ được phủ tấm vải trắng, nằm trên cáng cạnh bờ nước. Mùi tanh từ hồ cá hòa với mùi cồn khử trùng từ đội pháp y, khiến không khí nặng nề. Bác sĩ pháp y, người đàn ông trung niên đeo kính, quỳ bên xác Bình, cẩn thận kiểm tra miệng, mắt, và dấu vết trên da. "Ngộ độc cấp tính!" Ông kết luận, giọng khô khốc, ghi chú vào sổ tay. "Dấu hiệu điển hình: Sùi bọt, tím tái, co giật trước khi chết." Ông ra hiệu cho đồng nghiệp thu thập mẫu nôn. Thiếu tá Khải đứng cách đó vài mét, tay khoanh trước ngực, mắt hằn đỏ. Tân ngồi bệt trên ghế, đầu cúi gằm, tay vẫn dính mùi tanh từ lúc kéo Bình lên. "Sao lại cá nóc? Quán này có bán cá nóc đâu.." Tân lẩm bẩm, giọng lạc đi, nhưng không ai đáp. Một viên cảnh sát bê nồi lẩu từ bàn nhậu ra, nước sủi bọt lộ ra con cá nóc nhỏ, bị cắt đôi, luộc chín. "Tìm thấy trong nồi, thưa sếp," anh ta báo cáo. Bác sĩ pháp y nhíu mày, kiểm tra con cá, gật đầu. "Tetrodotoxin, độc tố cá nóc. Có thể do sơ suất nhà bếp. Xác suất cao là nguyên nhân." Ông viết thêm vài dòng, không chút nghi ngờ. Khải siết chặt tay, ánh mắt quét qua nồi lẩu, rồi dừng lại ở hồ cá: "Các đồng chí kiểm tra kỹ nhà bếp, lấy lời khai nhân viên." Ông ra lệnh. Xe cấp cứu hú còi, chở xác Bình đi, để lại quán nhậu chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bolero văng vẳng, buồn như một lời ai điếu. Hai ngày sau, căn nhà phố ba tầng ở quận 7 ngập trong khói hương và tiếng khóc nức nở. Linh cữu Bình đặt giữa phòng khách, phủ hoa trắng, ảnh gã trong đồng phục cảnh sát mỉm cười xa lạ. Vợ Bình, áo tang trắng, ôm hai đứa con nhỏ, mắt sưng húp, lặng lẽ lau nước mắt. Điếu văn vang lên từ loa, giọng trầm buồn kể về công lao của "đồng chí Bình" trong ngành giao thông, về những đêm tuần tra, những lần truy đuổi tội phạm. Tân đứng góc phòng, cúi đầu, tay siết chặt, như muốn xua đi ký ức về những khoản "lộ phí" Bình từng khoe. Khải, mặc áo sĩ quan, đặt vòng hoa trước linh cữu, ánh mắt nặng trĩu. Đám đông đồng nghiệp thì thào, nhắc về vụ ngộ độc cá nóc, chẳng ai nghi ngờ gì hơn. Xe tang từ từ lăn bánh, chở Bình ra nghĩa trang, bỏ lại căn nhà phố bề thế giờ lạnh lẽo. Ngoài trời, mưa lất phất, nhòe đi ánh mắt của những người ở lại. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Ảnh từ Internet Chương 2: Địa bàn này là của bọn tao Bấm để xem Con hẻm quận 4 chìm trong bóng tối, chỉ có ánh neon đỏ từ bảng hiệu nhà hàng "Cá Koi" lập lòe, soi mờ những bức tường loang lổ. Mùi dầu mỡ từ hàng quán vỉa hè hòa với khói thuốc lá, tạo nên không khí ngột ngạt. Đại ca Sẹo đứng trước cửa nhà hàng, cao lớn, vết sẹo dài trên má trái lấp ló dưới ánh đèn. Hắn mặc áo sơ mi đen, nhẫn vàng trên tay phải lấp lánh, tay kia kẹp điếu xì gà cháy đỏ. Hắn hút một hơi, nhả khói, rồi ném điếu thuốc xuống đường, dùng gót giày chà nát tàn lửa, mắt quét qua đám đàn em đang tập hợp. Hưng "Cá", lực lưỡng, xăm hình cá chép đầy cánh tay, đứng đầu đám đông. Bên cạnh là Giang "Còi", gầy nhom, tóc vàng hoe, mắt láo liên, tay cầm vape phì phò khói. Hai tốp đàn em, khoảng hai mươi tên, áo thun bó, xăm trổ, vác gậy gỗ và dao rựa, đứng thành hàng. Tiếng cười khẩy, tiếng chửi thề "đụ m*" vang lên, hòa với tiếng xe máy rú ga đâu đó trong hẻm. "Đêm nay!" Sẹo lên tiếng, giọng trầm như gầm, "bọn mày đi dạy bọn 'Búa Cùn' biết ai là chủ quận 4. Nhưng nghe cho rõ: Làm chúng sợ, gãy tay gãy chân càng tốt, nhưng tránh đổ máu. Chết người là rắc rối với công an." Hắn nheo mắt, chỉ tay vào Hưng. "Mày dẫn đầu, Hưng. Đừng để tao thất vọng." Hưng gật đầu, ánh mắt lạnh tanh. "Yên tâm, đại ca. Bọn nó sẽ quỳ xin." Hắn nhai kẹo cao su, tay sờ dao, như thể sẵn sàng cắt cổ bất cứ ai. Giang đứng cạnh, nuốt nước bọt, cố tỏ ra cứng cỏi nhưng tay run nhẹ khi phì vape. "Tụi nó ít người hơn, anh Hưng. Xử đẹp là xong" Giang nói, giọng hơi lạc, khiến một tên đàn em bật cười khinh bỉ. Sẹo rút từ túi áo một tờ giấy, đưa cho Hưng. "Đây là nhượng bộ tối đa: Nhường khu chợ và nửa con đường. Nếu chúng không chịu, đập cho tơi tả, nhưng nhớ lời tao." Hắn nhếch môi, nụ cười như lưỡi dao: "Xong việc, tao thưởng mày một cục. Còn anh em đi biển một chuyến xả láng." Đám đàn em hò hét, giơ gậy lên, khí thế như sắp ra trận. Hai chiếc xe 16 chỗ đỗ sẵn ngoài đường, cửa mở, máy nổ ầm ĩ. Hưng và Giang dẫn đàn em lên xe, tiếng kim loại va chạm leng keng khi dao rựa cọ vào nhau. Sẹo đứng nhìn, xì gà lại cháy đỏ, khói bay lượn như linh hồn lạc lối. Khi xe lăn bánh, tiếng động cơ hòa vào bóng đêm, hắn xoay người, bước vào nhà hàng, cửa kính khép lại sau lưng. Trong góc hẻm, một chiếc xe máy AB đen thui, đèn tắt, lặng lẽ khởi động. Người lái mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai che nửa mặt, ánh mắt ẩn dưới bóng tối. Hắn giữ khoảng cách, bám theo hai chiếc xe 16 chỗ, tiếng máy xe hòa vào nhịp đô thị hỗn loạn. Đường phố quận 4 lùi lại phía sau, dẫn lối đến một con đường vắng. Con đường vắng ở rìa quận 4 tối om, chỉ có ánh trăng mờ và vài bóng đèn cao áp chập chờn, soi sáng bãi đất trống đầy cỏ dại và vỏ lon bia. Hai chiếc xe 16 chỗ của băng "4 Sẹo" đỗ song song, cửa mở, đám đàn em hơn hai mươi tên đứng thành hàng, gậy gỗ và dao rựa lăm lăm. Hưng "Cá" đứng giữa, áo thun bó sát, xăm cá chép lấp ló, miệng nhai kẹo cao su, mắt lạnh lùng. Giang "Còi" bên cạnh, tóc vàng hoe bết mồ hôi, tay cầm vape nhưng không dám phì khói, mắt láo liên nhìn quanh. Đối diện, băng "Búa Cùn" với mười lăm tên, lực lượng mỏng hơn, nhưng khí thế chẳng kém. Tên cầm đầu, gã lùn cơ bắp, mặt rỗ, xăm búa đập trên cổ, bước tới, tay cầm gậy sắt gõ xuống đất cồm cộp. "Hưng, lâu rồi không gặp!" Gã rỗ nhếch môi: "Tụi tao muốn ba con phố. Nhường đi, đỡ mất công đánh nhau." Hưng phì cười, nhổ kẹo cao su xuống đất. "Ba phố? Mày mơ à, thằng khốn? Đại ca Sẹo nói nhường khu chợ và nửa con đường, đổi lại tụi mày nộp hai chục triệu mỗi tháng. Không thích thì cút." Hắn sờ lên cây tuýp thép sáng choang, ánh mắt như muốn xé toạc đối thủ. Giang chen vào, giọng hơi run nhưng cố tỏ ra cứng: "Đúng đó! Tụi tao đông hơn, đừng để bọn tao phải ra tay." Một tên đàn em "Búa Cùn" bật cười khẩy, huýt sáo, lập tức thêm bảy thằng từ trong hẻm nhỏ đi ra, khiến Giang đỏ mặt, tay siết chặt vape như muốn bẻ gãy. Gã rỗ nhíu mày, gậy sắt gõ mạnh hơn. "Hai chục triệu? Tụi tao không phải ăn mày. Một phố cũng được, nhưng không nộp đồng nào. Quyết đi, Hưng, đừng để đêm dài lắm mộng." Đám đàn em hai bên bắt đầu gầm gừ, gậy gỗ va vào dao rựa, tiếng kim loại leng keng vang trong không khí ngột ngạt. Mùi xăng từ xe 16 chỗ hòa với mùi mồ hôi, như báo trước máu sắp đổ. Hưng bước tới, mặt kề sát gã rỗ, giọng trầm như gầm: "Mày không biết điều, tao sẽ cho mày nằm viện. Một phố? Đừng hòng. Đập nó, anh em!" Hắn giơ tay, đám đàn em "4 Sẹo" hò hét, tiến lên, gậy giơ cao. Băng "Búa Cùn" cũng thủ thế, dao lóe sáng dưới ánh trăng. Giang lùi nửa bước, tim đập thình thịch, thì thào với Hưng: "Anh, đánh thật hả? Đại ca nói tránh đổ máu.." "Im mồm! Hết cách rồi!" Hưng quát, mắt bùng lên lửa giận. Gã rỗ gầm lên, gậy sắt vung tới, nhắm vào vai Hưng. Đúng lúc ấy, từ xa, tiếng xe máy rú lên, cắt ngang không gian căng thẳng. Một bóng đen, áo khoác da đen, mũ lưỡi trai che mặt, dừng xe cách bãi đất trống chừng trăm mét, đèn xe tắt ngúm. Đám giang hồ khựng lại, vài tên liếc qua, nhưng Hưng gầm lên: "Kệ nó! Xử tụi này trước!" Hai bên lao vào, tiếng gậy va đập, tiếng chửi thề vang dội. Trong bóng tối, người trên xe máy lặng lẽ rút một vật dài bọc vải từ túi đồ, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào đám hỗn chiến. Gió đêm thổi qua, cỏ dại rung lên. Hắn lững thững từng bước tiến đến. Bãi đất trống rung chuyển bởi tiếng gậy gỗ va đập, dao rựa chém vào da thịt, và tiếng gào thét của đám giang hồ. Băng "4 Sẹo" và "Búa Cùn" lao vào nhau như thú dữ, máu bắn lên cỏ dại, hòa với bụi đất mịt mù dưới ánh trăng mờ. Hưng "Cá" vung gậy, đập ngang vai một tên "Búa Cùn", máu phun thành vòi, gã rống lên, ánh mắt đỏ ngầu như sói. Giang "Còi" lùi sau, tay cầm gậy run rẩy, chỉ dám đánh những tên đã ngã. "Đập chết mẹ tụi nó!" Hưng gầm, tuýp thép có gắn dao ở đầu lóe sáng. Gã rỗ của "Búa Cùn" vung gậy sắt, đập trúng đầu một đàn em "4 Sẹo", tiếng xương vỡ răng rắc vang lên, máu loang trên đất. Không khí nồng nặc mùi máu, mồ hôi. Bóng đen tiến gần hơn tới cuộc hỗn chiến, chỉ còn 50 mét, tay phải cầm một gói màu đen dài, bóng của nó đen ngòm dưới ánh trăng. Bóng đen dừng lại, quỳ một chân, giương súng. Tiếng "bằng" đầu tiên xé toạc màn đêm, viên đạn ghim thẳng ngực Hưng "Cá". Hưng khựng lại, tay ôm ngực, máu trào qua kẽ ngón, mắt mở to kinh hoàng. "Mẹ kiếp, ai.." Hắn thều thào, chưa kịp nói hết, một phát đạn nữa xuyên qua cổ, máu phun như suối, hắn ngã vật xuống, gậy thép rơi lăn lóc. Giang "Còi" hét lên, gậy tuột khỏi tay, lùi lại, mắt dại đi. "Anh Hưng! Chạy, chạy đi!" Giang gào, nhưng một viên đạn ghim vào đầu gã, hộp sọ vỡ toác, máu và óc bắn lên mặt một tên đàn em gần đó. Giang đổ sụp, nằm sõng soài như con cá chết. Đám giang hồ hoảng loạn, tiếng hét vang khắp bãi đất. "Súng! Có súng!" một tên "Búa Cùn" gào, cố chạy về xe, nhưng bóng đen bóp cò liên thanh, đạn xé gió, ghim từng tên một. Máu bắn tung tóe, thân người ngã chồng lên nhau, cỏ dại đỏ thẫm như thảm lót địa ngục. Hắn nhanh tay gạt băng đạn cũ, thay băng đạn mới, lên đạn, động tác điệu nghệ. Gã rỗ "Búa Cùn" thừa cơ, vung gậy sắt, lao về phía bóng đen, nhưng một loạt đạn xả thẳng ngực, gã ngã ngửa, mắt trợn trừng, máu trào miệng. Trong vài phút, hai mươi tên giang hồ, cả "4 Sẹo" lẫn "Búa Cùn", nằm la liệt, đám sống sót chạy tán loạn vào những lùm cây, hẻm tối, máu rơi vãi khắp các ngả. Bóng đen đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh quét qua đống xác. Hắn bước tới chỗ Hưng, quỳ xuống, nhìn gương mặt méo mó của gã. "Mày và thằng kia.. đáng chết từ cái ngày ấy" hắn thì thầm, giọng trầm như lời nguyền. Hắn xả thêm một loạt đạn vào đầu Hưng, máu bắn lên áo khoác, rồi làm điều tương tự với Giang, hộp sọ nát vụn dưới cơn mưa đạn. Cơn giận trong hắn như ngọn lửa, cháy mãi không tắt. Hắn tháo băng đạn rỗng, thay băng mới, kiểm tra hiện trường, xả từng viên vào những thân thể còn động đậy. Không nhân chứng, không camera, chỉ có gió đêm thổi qua, mang theo mùi máu tanh nồng. Hắn chạy xe về phía bờ sông Sài Gòn, đoạn nước sâu, tối om. Ba hộp đạn AK bị ném xuống, chìm nghỉm trong dòng nước đen. Khẩu súng được tháo rời: Nòng, báng, thân gói vào nylon, nhét vào túi vải. Hắn lên xe máy, đèn tắt, lặng lẽ rời đi, tiếng động cơ hòa vào nhịp đô thị xa xăm. Bãi đất trống giờ chỉ còn xác người và máu, ánh trăng soi mờ những gương mặt méo mó. Tiếng côn trùng rỉ rả vang lên, như khúc nhạc tiễn hồn ai oán. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Ảnh từ Pinterest Chương 3: Chúng tôi rất tiếc Bấm để xem Màn đêm bao trùm khu rừng biên giới Campuchia, chỉ có ánh đèn pin từ đội cảnh sát chống buôn lậu lấp ló sau lùm cây. Mùi đất ẩm và khói thuốc súng quyện chặt, hòa với tiếng côn trùng rỉ rả. Lâm, đại úy 34 tuổi, mặc áo chống đạn, tay nắm chặt AK-47, mắt quét qua bãi đất trống phía trước. Bên cạnh, anh Tuấn, đồng đội thân thiết, thì thào: "Bọn buôn lậu ở kia, Lâm. Ba thằng, có súng. Cẩn thận." Lâm gật đầu, nhưng ánh mắt anh như ngọn lửa, cháy bỏng cơn giận. Đội của anh đã theo dấu lô hàng ma túy và rượu ngoại cả tuần, và đêm nay là lúc kết thúc. "Xông lên!" Lâm ra lệnh, giọng trầm nhưng sắc. Đội cảnh sát lao ra, tiếng boots dẫm cỏ vang dội. Ba tên buôn lậu hoảng loạn, nổ súng bừa bãi, nhưng đội của Lâm đáp trả chính xác. Một tên ngã gục, hai tên còn lại giơ tay đầu hàng, súng rơi xuống đất. "Quỳ xuống!" Lâm gầm, đá mạnh vào ngực tên gần nhất. Gã ngã nhào, máu rỉ từ miệng, nhưng Lâm không dừng. Anh đấm liên tiếp vào mặt gã, tiếng xương mũi gãy răng rắc. "Mày nghĩ mày thoát được hả?" Lâm hét, tay đẫm máu. Tên buôn lậu rên rỉ, cầu xin, nhưng ánh mắt Lâm chỉ có căm hận. "Lâm, đủ rồi!" Tuấn lao tới, kéo Lâm lại, thở hổn hển. "Nó đầu hàng rồi, đừng để sếp biết!" Lâm thở dốc, tay run, ánh mắt vẫn khóa chặt vào gã buôn lậu. Anh lau máu trên nắm đấm, quay lưng, nhưng trong lòng, cơn bạo lực như con thú chưa được thả. Anh nhớ đến những gia đình tan nát vì ma túy. Đột nhiên, radio trên vai Tuấn rè lên. "Đại úy Lâm, về gấp! Vợ anh.. Tai nạn.." Giọng bên kia ngắt quãng, nhưng đủ khiến Lâm khựng lại, như bị ai đâm vào ngực. Mặt anh tái đi, khẩu AK tuột khỏi tay, rơi xuống đất. "Trang.." Anh thì thào, giọng lạc hẳn. Dưới ánh trăng, bóng Lâm đổ dài. 7 giờ sau. Bệnh viện Nhi Đồng Sài Gòn chìm trong ánh đèn huỳnh quang trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc hòa với tiếng bước chân hối hả trên hành lang. Lâm lao vào phòng cấp cứu, áo chống đạn vẫn dính bụi biên giới, khuôn mặt góc cạnh đẫm mồ hôi, mắt đỏ ngầu như người mất hồn. Anh đẩy cửa, tiếng bản lề kêu kin kít, và đứng khựng lại. Trang nằm trên giường bệnh, tóc đen rối bù, đôi tay ôm chặt chiếc gối, thì thào: "Huy.. con ngoan, ngủ đi.." Giọng cô yếu ớt, như lạc vào cõi mộng, chẳng nhận ra Lâm. Bác sĩ Minh, tóc muối tiêu, đứng cạnh giường, tay cầm bảng y lệnh, ánh mắt trầm buồn. Ông Tùng, cha Lâm, tóc bạc trắng, nắm tay bà Mẫn (mẹ Lâm), người đang lau nước mắt bằng khăn tay. Chị Hoa, hàng xóm, đứng góc phòng, tay bấu chặt áo, mặt tái mét. "Lâm.." bà Mẫn gọi, giọng nghẹn ngào, nhưng Lâm không đáp, mắt khóa chặt vào Trang. "Đại úy Lâm!" bác sĩ Minh lên tiếng, giọng trầm nhưng rõ: "Chúng tôi rất tiếc. Đứa bé.. không qua khỏi. Trang bị chấn thương nặng, mất máu nhiều, lại thêm cú sốc tâm lý. Cô ấy có nguy cơ rối loạn tâm thần. Chúng tôi đang cố hết sức." Lâm lảo đảo, như bị ai đâm vào ngực. "Không qua khỏi.." Anh lặp lại, giọng lạc đi, tay siết chặt đến trắng khớp. Anh bước tới, quỳ bên giường, nắm tay Trang. Bàn tay cô lạnh ngắt, những ngón tay từng sưu tầm gấu bông cho bệnh nhi giờ run rẩy ôm gối. "Trang, anh đây.. Nhìn anh đi.." Lâm thì thào, nhưng Trang chỉ lẩm bẩm: "Huy, mẹ hát ru con.." Mắt cô mờ đi, như thấy đứa con chưa bao giờ chào đời. Ông Tùng đặt tay lên vai Lâm, giọng nghiêm nghị nhưng run: "Con, bình tĩnh. Trang cần mày mạnh mẽ." Bà Mẫn khóc nức nở, ôm lấy chị Hoa, người cố an ủi: "Rồi sẽ ổn thôi, Mẫn ơi.." Nhưng không khí phòng ngột ngạt, như thể nỗi đau đã hút cạn oxy. Lâm đứng dậy, đấm mạnh vào tường, tiếng "rầm" vang lên, khiến chị Hoa giật mình. Máu rỉ từ khớp tay anh, nhưng anh chẳng cảm thấy đau. Trong đầu, hình ảnh Trang mang thai, nụ cười ấm áp khi chọn nôi cho Huy, giờ vỡ vụn như kính. Bác sĩ Minh thở dài, ghi thêm dòng chữ vào bảng y lệnh. "Chúng tôi sẽ theo dõi Trang. Lâm, anh nên nghỉ ngơi. Cô ấy cần thời gian." Nhưng Lâm không nghe, mắt anh mờ đi, như nhìn vào vực thẳm. Ngoài hành lang, tiếng xe cứu thương hú xa dần, hòa với tiếng mưa lất phất bên cửa sổ. Lâm đến nhà xác, nhìn thai nhi đã chết ngạt, anh khụy gối xuống bên đứa con, khóc như một đứa trẻ. Hài nhi ấy từng dùng chân đạp lên bụng mẹ, mỗi khi anh chạm tay vào, giờ nằm đây, không có cơ hội nhìn thấy cha và mẹ. Một tuần sau. Căn hộ tầng 15 ở quận 9 chìm trong ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ, mùi canh chua bà Mẫn nấu vẫn thoảng trong bếp, nhưng không khí nặng nề như có tảng đá đè lên. Trang ngồi trên ghế bành, tóc đen xõa rối, đôi tay ôm chặt chiếc gối, mắt mờ đục nhìn vào khoảng không. "Huy, con đói hả? Mẹ cho bú.." cô thì thào, giọng dịu dàng nhưng lạc lõng, như nói với một đứa bé vô hình. Chiếc vòng cổ bằng vàng Lâm tặng ngày cưới lấp lánh trên cổ cô, nhưng ánh sáng ấy chẳng thể xua đi bóng tối trong tâm hồn. Lâm đứng cạnh cửa, áo thun rách ở vai, tay băng bó vì đấm bao cát đến rách da. Mắt anh đỏ hoe, mùi rượu nồng bốc lên từ hơi thở. "Trang, em.. nghe anh không?" anh gọi, giọng khàn đặc, nhưng Trang chỉ hát ru, giọng run run: "Ầu ơ, gió đưa cây cải về trời.." Lâm nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn, nhưng anh chẳng cảm thấy đau. Anh nhìn chiếc nôi Huy trong góc phòng, quần áo trẻ con xếp gọn vẫn chưa từng được dùng, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về những gì đã mất. Bà Mẫn ngồi trên sofa, khăn tay ướt đẫm nước mắt, thì thào với ông Tùng: "Sao trời ác vậy, Tùng? Con bé nó chịu sao nổi.." Ông Tùng, tóc bạc trắng, ngồi thẳng lưng, nhưng đôi mắt nghiêm nghị giờ đờ đẫn, như người mất phương hướng: "Để nó yên, Mẫn. Đừng ép!" Ông nói, giọng trầm nhưng run, tay siết chặt ghế như kìm nén nỗi đau. Đột nhiên, Trang đứng dậy, gối rơi xuống sàn. Cô bước chậm ra ban công, ánh mắt tỉnh táo lạ lùng, như vừa thoát khỏi cơn mộng. "Huy.. mẹ đến với con đây" cô thì thào, tay vịn lan can, gió đêm thổi tung tóc cô. Lâm giật mình, lao tới, hét lên: "Trang, không!" Nhưng đã muộn. Trang trèo qua lan can, thân hình mảnh mai lơ lửng giữa lằn ranh sống chết. Cô quay lại, nhìn Lâm, nụ cười buồn bã nở trên môi. "Anh.. xin lỗi Huy giúp em!" Cô nói, giọng rõ ràng lần cuối, rồi buông tay. Tiếng hét của Lâm xé toạc màn đêm, hòa với tiếng gió. Anh lao ra ban công, tay chới với, nhưng chỉ nắm được không khí. Tiếng "ầm" từ dưới sân chung cư vang lên, như nhát dao cắt đứt mọi hy vọng. Bà Mẫn gục xuống, bất tỉnh, tay vẫn bấu vào áo ông Tùng. Ông Tùng ngồi bất động, mắt mở to, như không tin vào thực tại. Lâm quỳ sụp, tay đấm xuống sàn, máu từ khớp tay loang đỏ. "Trang.. Trang.." Anh gào, giọng lạc đi, như con thú bị thương. Dưới ánh đèn đường, bóng dáng Trang nằm bất động trên bê tông, máu loang thành vũng, vòng cổ bạc lấp lánh giữa màn đêm. Tiếng còi xe cứu thương vang lên từ xa, nhưng chẳng còn nghĩa lý gì. Trong căn hộ, tiếng khóc của ông Tùng, của Lâm hòa với tiếng gió, như khúc nhạc tiễn biệt một gia đình từng hạnh phúc. Lâm ngẩng lên, ánh mắt trống rỗng, như thể linh hồn anh đã theo Trang rời đi, để lại một vỏ bọc chỉ còn căm hận và bóng tối. Hai tháng sau. Căn hộ tầng 15 ở quận 9 giờ như một ngôi mộ, ánh sáng từ đèn đường lọt qua rèm cửa, soi mờ chiếc nôi Huy phủ bụi trong góc. Mùi canh chua bà Mẫn từng nấu đã biến mất, thay bằng không khí lạnh lẽo, ngột ngạt. Lâm ngồi trên ghế bành, áo thun nhàu nhĩ, mắt trống rỗng nhìn đồng hồ cũ của cha trên cổ tay, kim giây kêu tích tắc như đếm nhịp đau đớn. Đống vỏ lon bia lăn lóc dưới sàn, cạnh bao cát rách toạc, vẫn dính vệt máu khô từ những cú đấm của anh. Bà Mẫn bước vào, tóc bạc rối, tay bưng đĩa bánh xèo nóng, giọng nghẹn: "Lâm, con ăn chút đi, mẹ làm món con thích.." Nhưng Lâm không đáp, ánh mắt lạc vào khoảng không, như chẳng thấy mẹ. Ông Tùng đứng sau, tay chống gậy, khuôn mặt nghiêm nghị giờ hằn sâu nếp nhăn bất lực. "Mẫn, để nó yên!" Ông nói, giọng trầm, nhưng ánh mắt ông đỏ hoe, như người cha đã thua trong trận chiến giữ con trai. Chị Hoa, hàng xóm, đẩy cửa bước vào, áo hoa sặc sỡ nhưng khuôn mặt buồn bã: "Mẫn, tui mang ít trái cây sang.. Lâm nó sao rồi?" Bà Mẫn chỉ cười buồn, lắc đầu, đặt đĩa bánh xèo xuống bàn, khăn tay lau vội nước mắt. Tiếng chuông cửa vang lên, anh Tuấn bước vào, mặc áo thun đơn vị chống buôn lậu, cố nở nụ cười: "Lâm, anh em nhớ mày. Lên đơn vị khi nào khỏe nhé!" Anh nói, giọng pha chút đùa cợt, nhưng Lâm chỉ gật nhẹ, mắt vẫn dán vào đồng hồ. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng xe cộ văng vẳng từ đường phố Sài Gòn. Bà Mẫn ngồi xuống sofa, tay mân mê sổ công thức nấu ăn, như cố níu giữ chút ký ức hạnh phúc. Ông Tùng nhìn Lâm, muốn nói gì đó, nhưng chỉ thở dài. Chị Hoa và Tuấn rời đi, để lại căn hộ ngập trong bóng tối. Lâm nắm chặt đồng hồ, ánh mắt lóe lên tia căm hận, như ngọn lửa âm ỉ sắp bùng cháy. Những ký ức mới đây vẫn là tiếng cười, tua nhanh trong đầu anh.. từng hình ảnh làm anh đau nhói. Tâm trí anh trôi về những ngày hạnh phúc giờ như giấc mộng xa xôi. Căn hộ quận 9 từng rực rỡ ánh sáng, mùi bánh xèo của bà Mẫn thoảng trong bếp, tiếng cười của Trang vang khắp phòng. Trang, 33 tuổi, bác sĩ nhi khoa bệnh viện Nhi Đồng, luôn buộc tóc đen gọn gàng, nụ cười ấm áp như nắng mai. Cô hay ngồi trên ghế bành, viết nhật ký về giấc mơ gia đình: "Anh, mình đặt tên con là Huy, nhé? Nghĩa là rực rỡ!" Cô nói, mắt lấp lánh, bàn tay vuốt bụng bầu tháng thứ sáu. Lâm quỳ trước Trang, nắm tay cô, hứa: "Anh sẽ làm cha tốt, Trang. Con mình sẽ không thiếu gì." Nhưng trong anh, ngọn lửa bạo lực luôn âm ỉ. Tuổi thơ, Lâm hay đánh nhau để bảo vệ bạn yếu, bị đám lớn hơn ức hiếp, hình thành tư duy "bạo lực là sức mạnh". Ông Tùng, cha anh, cán bộ nhà nước nghỉ hưu, nghiêm nghị, cầm chiếc roi đánh vào lòng bàn tay cậu bé Lâm 12 tuổi, rồi dạy anh: "Công lý không đến bằng nắm đấm, Lâm. Dùng lòng nhân ái đi." Nhưng Lâm chỉ gật, vài ngày sau lại đánh nhau. Lớn lên tí nữa, Lâm đi học võ, có lúc đấm bao cát đến rách tay, anh học hút thuốc lá khi căng thẳng. Rồi Lâm vào quân đội, giải ngũ, Lâm học lên sĩ quan cảnh sát, sau đó tham gia đơn vị chống buôn lậu của do Tổng cục hải quan và Bộ đội biên phòng phối hợp thành lập. Trang là ánh sáng của Lâm. Sau nhiều năm chạy chữa hiếm muộn ở Hàn Quốc, Singapore, những đêm Trang khóc một mình vì bạn bè sinh con, cuối cùng cô cũng mang thai nhờ thụ tinh qua ống nghiệm. Đêm họ tổ chức ăn mừng, bà Mẫn nấu canh chua, chị Hoa mang xoài sang, cười rôm rả: "Mẫn, sắp có cháu nội rồi, mừng quá!" Ông Tùng, dù nghiêm khắc, cũng nở nụ cười hiếm hoi, nâng ly rượu: "Cho thằng cháu khỏe mạnh!" Trang ôm Lâm, thì thào: "Em lo anh nóng tính, Lâm. Hứa với em, kiềm chế vì con, nhé?" Lâm gật, hôn trán cô, lòng đầy yêu thương. Công việc của Lâm đầy nguy hiểm. Ở biên giới Campuchia, anh dẫn đội truy bắt buôn lậu, được kính nể vì dũng cảm nhưng bị chỉ trích vì bạo lực. Anh Tuấn, đồng đội thân, hay pha trò: "Lâm, mày đánh ít thôi, không sếp la bây giờ!" Nhưng Lâm chỉ cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh khi đối mặt tội phạm, với anh bọn chúng như lũ súc sinh. Trong khi đó, Trang tận tụy ở bệnh viện, chơi với bệnh nhi, tặng gấu bông, làm việc dưới sự hướng dẫn của bác sĩ Minh, người luôn uống cà phê đen trước ca mổ: "Cô là niềm tự hào của khoa!" Minh nói, nhưng Trang chỉ cười, giấu nỗi buồn hiếm muộn từng gặm nhấm cô. Những ngày mang thai, Trang rạng rỡ, chọn quần áo trẻ con, sắp nôi, viết nhật ký: "Huy, con sẽ là niềm vui của mẹ. Mau lớn nhé!" Lâm, dù bận rộn, luôn gọi về, giọng dịu dàng: "Em nghỉ ngơi nhiều vào, đừng làm quá sức." Bà Mẫn, tần tảo, hay nhắc Trang ăn uống, còn ông Tùng, tự mình làm vài món đồ chơi thủ công, luôn tươi cười khi nói về cháu nội. Chị Hoa, hàng xóm, thường sang trò chuyện, kể chuyện chợ búa để Trang cười. Căn hộ ngập tràn hy vọng, như ánh nắng xuyên qua rèm cửa mỗi sáng. Nhưng giờ, hiện tại chỉ còn là địa ngục, ngồi trong căn phòng tối, Lâm nắm chặt đồng hồ của cha, ký ức hạnh phúc như lưỡi dao cứa vào tim. Anh nhớ nụ cười Trang, giọng hát ru cô luyện cho Huy, và lời hứa làm cha tốt. Tất cả đã vỡ tan, để lại anh với nỗi tự trách và căm hận. Ánh mắt anh lóe lên, không còn là Lâm của ngày xưa, mà là một bóng ma, sẵn sàng bước vào bóng tối. Đã 3 tháng từ ngày Trang và Huy ra đi. Trên tivi người ta đang phát một bản tin về người cảnh sát giao thông vừa qua đời vì ngộ độc cá nóc. Lâm không nghe, anh ngồi trong căn hộ tối, tay mân mê vòng cổ của Trang, ánh mắt lướt qua nôi Huy phủ bụi. Anh đứng dậy, bước ra ban công tầng 15, gió đêm Sài Gòn thổi lạnh, mang theo tiếng xe cộ ồn ã dưới đường. Dòng xe như mạch máu thành phố, chảy mãi không ngừng. Lâm nhìn xuống, ánh mắt lạc lõng, răng anh nghiến lại, lẩm nhẩm: "Tân.. Tân.." * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 4: Cậu cứ về nghỉ ngơi khi nào khỏe thì lên Bấm để xem Hai tháng kể từ ngày Trang nhảy lầu, Lâm không còn là đại úy cảnh sát tận tụy. Anh là bóng ma, sống chỉ để trả thù. Qua một đồng đội cũ ở đội cảnh sát hình sự, anh nắm được toàn bộ diễn biến sự việc, xem camera giao thông, đồng thời trực tiếp đọc tường trình của cảnh sát giao thông, hiểu được vai trò của từng cá nhân. "Chúng mày sẽ trả giá!" Lâm thì thào. Anh đứng dậy, bước đến bàn, lật một tờ giấy ghi chi tiết: Tên, địa chỉ, thói quen của tất cả bọn chúng. Ánh mắt anh sắc lạnh, không còn chút nhân ái từng có khi bên Trang. Trong đầu, hình ảnh Trang ôm bụng, máu loang trên đường, và nụ cười buồn trước khi nhảy lầu hiện lên, như nhát dao cứa vào tim. "Huy, Trang, anh sẽ giết sạch!" Anh lẩm bẩm, ngón tay lướt qua vòng cổ của Trang để lại, như thể chạm vào linh hồn cô. Lâm mở tủ, lấy ra một con dao gấp, lưỡi thép lóe sáng dưới ánh đèn. Anh biết, để trả thù, cần hơn một lưỡi dao. Anh cần súng, đạn, và kế hoạch hoàn hảo. Ánh mắt anh lóe lên, lạnh lùng, tỉnh táo, như kẻ đã vượt qua ranh giới thiện ác. Ngoài ban công, gió đêm thổi qua, mang theo hơi thở của một cơn bão sắp ập đến. Vài ngày sau, đơn vị chống buôn lậu gần biên giới Campuchia chìm trong ánh đèn vàng vọt. Lâm bước vào sân, áo thun bạc màu, ánh mắt sắc lạnh che giấu cơn bão nội tâm. Tiếng radio rè rè từ phòng trực hòa với tiếng côn trùng đêm, gợi lại những phi vụ truy bắt từng khiến anh tự hào. Giờ đây, anh chỉ thấy một mục tiêu: Trả thù cho Trang và Huy. Anh Tuấn, đồng đội thân, vỗ vai Lâm, cố cười: "Mày khỏe rồi hả? Anh em lo lắm!" Lâm gật nhẹ, môi mím chặt, chẳng đáp. Anh bước vào kho hàng tịch thu, nơi chất đầy thùng gỗ chứa ma túy, thuốc tân dược, thuốc lá lậu và vũ khí. Mười khẩu AK-47 xếp ngay ngắn, cạnh 20 băng đạn, lấp lánh dưới ánh đèn. Lâm đứng lặng, tay lướt qua một khẩu súng, ngón tay cảm nhận kim loại lạnh. Trong đầu, hình ảnh những kẻ tội đồ lướt qua, máu họ loang đỏ như máu Trang trên đường. "Cần súng, cần đạn" anh nghĩ trong đầu. Anh biết, với vị trí đội trưởng, anh có thể tiếp cận kho mà không ai nghi ngờ. Mắt Lâm quét qua lô vũ khí: "20 băng đạn, 600 viên." Anh nhếch môi, trí óc tính toán nhanh như máy. Một kế hoạch hình thành: Ghi sai số liệu, giấu vài băng đạn, giữ súng dưới danh nghĩa "bảo dưỡng". Camera kho có góc chết, và đêm nay chỉ có anh, Tuấn, và một nhân viên trẻ trực. "Dễ thôi!" Anh lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng, không còn chút nhân ái. Anh lấy một lọ thuốc có ghi Tetrodotoxin trong những thùng thuốc tân dược được dán cảnh báo nguy hiểm. Tuấn gọi với theo: "Lâm, nghỉ ngơi đi, đừng gắng quá!" Nhưng Lâm chỉ quay lại, ánh mắt tối như vực thẳm, gật nhẹ, rồi bước vào bóng tối. Lâm mở sổ, bút lướt nhanh, ghi "17 băng đạn" thay vì 20, sửa lại số liệu thuốc tân được, bỏ đi một đơn vị, giọng anh trầm khi gọi nhân viên: "Kiểm xong, ký đây." Cậu ta, mới vào nghề, gật đầu, ký mà không kiểm lại, mắt dán vào điện thoại. Lâm nhếch môi, tay lặng lẽ nhấc ba băng đạn, 90 viên, nhét vào hộp dụng cụ, phủ lên tua-vít và áo bẩn. Hành động nhanh, gọn. Anh liếc Tuấn, vẫn cười nói ngoài sân, lòng thoáng xót khi giấu bạn thân, nhưng hình ảnh Trang và Huy loang máu dập tắt mọi do dự. Mỗi sĩ quan được cấp AK-47 cho nhiệm vụ, và Lâm, với tư cách đội trưởng, dễ dàng xin giữ súng hai ngày để "bảo dưỡng". Anh chọn một khẩu, kiểm tra nòng, cảm nhận trọng lượng. "Xong việc, mày sẽ nói cho tao biết công lý là gì." Anh thì thào, như nói với những kẻ đó. Anh mang súng vào phòng làm việc, khóa cửa, chờ đêm sâu hơn. Gần nửa đêm, khi chỉ còn một bảo vệ trực, Lâm tháo rời AK: Nòng, báng, thân, rồi gói cẩn thận trong nylon, đặt vào vali cùng quần áo cũ. Anh khóa vali bằng mã số, viện cớ "mang đồ dơ về nhà giặt" khi bảo vệ ngáp dài, chẳng nghi ngờ. Lâm bước ra sân, mang theo ký ức Trang hát ru Huy. Anh siết tay, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, tỉnh táo. Trong đầu, kế hoạch hiện rõ: Vận chuyển súng về Sài Gòn, giấu ở chung cư, và chờ cơ hội tiêu diệt kẻ thù. Tuấn từ xa gọi: "Lâm, đi nhậu không? Mày căng thẳng quá rồi!" Lâm quay lại, nở nụ cười hiếm hoi, nhưng ánh mắt không chút ấm áp: "Cuối tuần đi, nay mệt rồi." Anh đáp, giọng gãy gọn. Vali trong tay nặng trĩu, như mang theo cả linh hồn đã chết của anh. Xe khách từ biên giới Campuchia về Sài Gòn lắc lư trên quốc lộ, tiếng động cơ gầm gừ hòa với mùi mồ hôi và khói thuốc lá. Lâm ngồi hàng ghế cuối, áo khoác cũ phủ lên vali khóa mã, bên trong là khẩu AK-47 tháo rời và ba băng đạn. Anh đội mũ lưỡi trai kéo thấp, mắt nhìn ra cửa sổ, nơi đồng lúa tối om lùi lại dưới ánh trăng. Thẻ ngành và giấy nghỉ phép nằm sẵn trong túi, chuẩn bị cho bất kỳ cuộc kiểm tra nào, nhưng ánh mắt anh lạnh lùng, như kẻ đã vượt qua mọi sợ hãi. Lâm dúi một tờ tiền cho tài xế, người quen từ những chuyến đi trước, dặn: "Để vali ở góc kín, đừng động vào." Tài xế gật đầu, chẳng hỏi gì, mắt dán vào con đường. Xe chật kín, hành khách ngủ gà ngủ gật, tiếng trẻ con khóc văng vẳng từ hàng ghế trước. Lâm siết tay, nhưng tâm trí anh trôi về Trang, nụ cười ấm áp khi cô chọn nôi cho Huy, giọng hát ru dịu dàng, và vũng máu đỏ thẫm trên đường xa lộ. "Huy, Trang, anh sẽ khiến chúng trả giá" Anh lẩm nhẩm như một lời thề. Một trạm kiểm tra giao thông xuất hiện, đèn pin cảnh sát loang loang. Lâm ngồi thẳng, tay đặt lên vali, sẵn sàng xuất trình thẻ ngành. Nhưng xe chỉ chậm lại, tài xế trao đổi vài câu, và cảnh sát vẫy tay cho đi. Lâm thở ra, không phải vì nhẹ nhõm, mà vì kế hoạch vẫn trơn tru. Anh nhìn đồng hồ cũ của cha, kim giây tích tắc như đếm nhịp trả thù. Trong đầu, anh hình dung ra bọn chúng gục ngã, những gã cảnh sát tham lam, nôn ra máu trong đau đớn. Sáu tiếng trôi qua, xe vào nội thành Sài Gòn, ánh đèn neon thay thế bóng tối đồng lúa. Lâm ôm vali, bước xuống bến xe Miền Đông, hòa vào dòng người hối hả. Gió đêm mang theo hơi ẩm sông Sài Gòn, nhưng không làm dịu ngọn lửa căm hận trong anh. Anh lên xe máy, vali buộc chặt sau yên, chạy về quận 9, ánh mắt sắc lạnh quét qua đường phố. Mỗi vòng quay bánh xe là một bước gần hơn đến ngày máu phải trả bằng máu. Căn hộ tầng 15 ở quận 9 chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn phòng ngủ, soi mờ nôi Huy phủ bụi và bàn thờ Trang. Lâm đẩy cửa, vali khóa mã nặng trĩu trong tay, mùi rượu cũ và bụi bặm bao quanh. Anh khóa cửa, ánh mắt quét qua phòng, đảm bảo bố mẹ đã ngủ say. Anh mở tủ quần áo, nhét vali vào góc sâu, phủ áo lên, khóa bằng ổ nhỏ. "Đồ công việc" anh sẽ nói nếu ông Tùng hay bà Mẫn hỏi, nhưng anh tránh gặp họ, sợ ánh mắt mẹ nhận ra bóng ma trong anh. Đêm sâu, khi chung cư tĩnh lặng, anh lôi vali ra, mở khóa, lấy từng mảnh AK, nòng, báng, thân, lắp ráp trong ánh sáng mờ từ đèn bàn. Khẩu súng hoàn chỉnh nằm trên tay, lạnh ngắt, nặng trĩu. Lâm kiểm tra cơ chế, nạp đạn, ngón tay lướt qua băng đạn như vuốt ve lưỡi dao. "Mày sẽ.. Không cho ai thoát!" Anh thì thào, giọng trầm, ánh mắt lóe lên căm hận. Anh tháo súng, gói lại, cất vào vali, khóa cẩn thận, đặt về chỗ cũ. Lâm ngồi xuống, tay nắm vòng cổ của Trang, nhìn nôi Huy. Căn phòng tĩnh lặng, nhưng lòng anh là chiến trường. Ngoài ban công, ánh đèn Sài Gòn nhấp nháy. Anh đứng dậy, bóng đổ dài, một kẻ không còn là anh hùng, chỉ là ác quỷ chờ ngày gầm vang. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 5: Tao chạy còn mày phi tang thuốc Bấm để xem Ngã tư xa lộ ở cửa ngõ Sài Gòn rực rỡ ánh đèn xe và tiếng còi inh ỏi, khói bụi mịt mù hòa với cái nóng oi ả của buổi chiều. Dòng xe máy, ô tô chen chúc. Trung úy Bình, 27 tuổi, thấp đậm, mặt góc cạnh, đứng dựa vào mô tô cảnh sát, mắt lạnh lùng quét qua dòng xe. Anh mặc đồng phục giao thông, mũ kê-pi lệch, tay gõ dùi cui lên đùi, như đang săn mồi. Trung úy Tân, cao gầy, mắt buồn, đứng cạnh, tay cầm sổ phạt, ánh mắt lảng tránh đám đông. "Bình, hôm nay dừng xe ít thôi, đủ phiếu phạt rồi!" Tân nói nhỏ, giọng ngập ngừng, liếc nhìn Bình. Anh nhớ lời thiếu tá Khải sáng nay: "Dân tin mình, đừng để mất niềm tin." Nhưng Bình chỉ nhếch môi, nhổ miếng kẹo cao su xuống đường. "Mày lo gì, Tân? Sếp nói cho có, cuối tháng vẫn cần 'lộ phí' mà." Gã cười khẩy, mắt khóa vào một chiếc xe máy chở hàng vượt đèn đỏ. "Ê, thằng kia, dừng lại!" Bình quát, thổi còi, vẫy tay ra hiệu. Người đàn ông trung niên, mặt khắc khổ, dừng xe, mũ bảo hiểm lệch: "Dạ, em xin lỗi, em chở hàng gấp.." Ông ta van nài, tay run. Tân cúi nhìn sổ, nhớ một lần tha bổng bác xe ôm, lòng áy náy: "Thôi, nhắc nhở rồi cho đi, Bình. Nhìn ổng khổ quá!" Tân thì thào. Bình lườm anh, giọng gằn: "Mày mềm lòng hoài, không kiếm được đồng nào đâu. Đưa đây!" Gã giật sổ, ghi phạt, lạnh lùng: "Năm trăm ngàn, hoặc đưa hai trăm, tui bỏ qua." Người đàn ông móc ví, dúi tiền vào tay Bình, mắt cúi gằm, vội vã rời đi. Tân quay mặt, tay siết chặt, hình ảnh chị gái nằm viện lướt qua đầu. Anh cần tiền, nhưng mỗi đồng "lộ phí" như vết dao cứa lòng. "Mày học tao đi, Tân" Bình cười, nhét tiền vào túi, mắt lấp lánh tham lam: "Làm nghề này, không khôn là đói." Bình vỗ vai Tân, chỉ vào dòng xe: "Nhìn kìa, cả mỏ vàng di động. Chọn con xe đẹp, kiếm thêm vài củ." Gã giơ dùi cui, ánh mắt dừng ở một chiếc ô tô đen bóng đang chạy qua, không vi phạm nhưng trông "có tiền". "Xe đó, tao chặn thử!" Bình nói, nhếch môi, bước ra giữa đường, thổi còi inh ỏi. Tân lắc đầu, lòng nặng trĩu, nhưng vẫn bước theo, như bị cuốn vào vòng xoáy chẳng thể thoát. Trung úy Bình, dùi cui giơ cao, đứng giữa dòng xe, thổi còi inh ỏi, ra hiệu cho chiếc ô tô đen bóng dừng lại. "Dừng xe! Kiểm tra!" gã quát, mắt lấp lánh tham lam, như đã ngửi thấy mùi tiền. Tân đứng sau, tay cầm sổ phạt, ánh mắt bất an liếc dòng xe đang đông đúc. "Bình, xe này không vi phạm gì, thôi đi" Tân thì thào, nhưng Bình lườm anh, nhếch môi: "Mày im, để tao lo." Trong xe, Hưng "Cá", lực lưỡng, xăm cá chép đầy tay, ngồi ghế lái. Bên cạnh, Giang "Còi", tóc vàng hoe, láo liên, ôm túi nylon chứa thuốc lắc, mồ hôi túa ra. "Anh Hưng, công an.. Làm sao giờ?" Giang run giọng, tay siết túi. Hưng gầm khẽ: "Bình tĩnh, thằng ngu! Phi tang thuốc, nhanh!" Hắn đạp ga, xe lao vọt qua Bình, lốp rít trên đường. Giang mở cửa sổ, xé từng túi nylon, đổ thuốc ra ngoài, thuốc lắc văng tung tóe trên làn xe máy. "Chạy hả? Tụi bây chết với tao!" Bình gào, nhảy lên mô tô cảnh sát, rú ga đuổi theo. Tân chần chừ, lòng nặng trĩu, nhưng vẫn leo lên xe, bám theo Bình. Tiếng còi cảnh sát xé toạc không khí, dòng xe hoảng loạn dạt sang hai bên. Hưng lạng lách, đâm qua khe hẹp giữa xe tải và xe buýt, miệng chửi thề: "Mẹ kiếp, tụi công an này muốn gì?" Giang ôm ghế, mặt trắng bệch, lẩm bẩm: "Đại ca Sẹo mà biết, chết chắc.." Bình, mắt đỏ ngầu, gầm lên qua bộ đàm: "Tân, ép nó vào lề! Đừng để chạy!" Tân siết chặt tay lái, nhưng hình ảnh chị gái nằm viện lướt qua đầu, khiến anh chùn tay. "Bình, nguy hiểm quá, đường đông lắm!" Tân hét, nhưng Bình chẳng nghe, mô tô lượn sát đuôi xe Hưng, dùi cui đập vào kính hậu. Hưng nghiến răng, đạp ga mạnh hơn, xe lao qua ngã tư, đèn đỏ chớp nháy vô nghĩa. Ngã tư xa lộ Sài Gòn chìm trong hỗn loạn, ánh đèn pha loang loang hòa với tiếng còi xe và tiếng la hét. Chiếc ô tô đen của Hưng "Cá" lạng lách qua dòng xe, Chiếc xe máy Lead màu đen phanh gấp. Trang, 33 tuổi, bác sĩ nhi khoa, mang thai tháng sáu, ngã nhào xuống đường, chiếc mũ bảo hiểm lệch qua một bên, tóc đen xõa rối. Cô ôm bụng, khuôn mặt thanh lịch méo mó vì đau đớn, tiếng rên khe khẽ hòa vào tiếng động cơ gầm rú. "Huy.. con ơi.." cô thì thào, tay run rẩy chạm bụng, máu bắt đầu loang trên váy trắng. Hưng chẳng ngoảnh lại, mắt dán vào gương chiếu hậu, nơi mô tô cảnh sát của Bình và Tân bám sát. "Mẹ kiếp, tụi công an dai như đỉa!" hắn chửi, đạp ga lao qua ngã tư đèn đỏ. Giang "Còi", mặt trắng bệch, ôm ghế, lẩm bẩm: "Anh Hưng, đụng người rồi.. chết chắc.." Hưng gầm lên: "Im mồm! Lo phi tang thuốc là được!" Hắn đâm xe qua khe hẹp, bỏ lại Trang giữa biển xe cộ. Giang vội nhặt những viên thuốc rơi trong xe, cố ném hết ra ngoài. Bình, mắt đỏ ngầu, rú mô tô, dùi cui đập vào kính hậu xe Hưng, gào qua bộ đàm: "Tân, ép nó! Nhanh!" Tân siết tay lái, lòng nặng trĩu, thoáng thấy bóng người phụ nữ nằm trên đường. "Bình, có người bị nạn! Dừng lại đi!" anh hét, nhưng Bình gầm: "Kệ! Bắt tụi này trước!" Mô tô của họ phóng vụt qua Trang, khói xăng mịt mù, không một cái ngoảnh đầu. Tân cắn môi, nhưng anh vẫn bám theo, như bị cuốn vào cơn điên của Bình. Ông Tài, 60 tuổi, chạy xe ôm, chứng kiến từ xa, lao tới, quỳ bên Trang. "Cô ơi, cầm cự! Tôi gọi cứu thương!" ông hốt hoảng, tay run rút điện thoại. Trang thở hổn hển, mắt mờ đi, vòng cổ bạc lấp lánh dưới ánh đèn đường. "Con tôi.. Cứu con tôi.." Cô thều thào, máu thấm đẫm váy, loang thành vũng trên nhựa đường. Ông Tài ấn số 115, giọng lạc đi: "Tai nạn ở xa lộ, phụ nữ mang thai, nhanh lên!" Đám đông xúm lại, vài người chỉ trỏ, nhưng chẳng ai dám tiến tới. Dòng xe kẹt cứng, tiếng còi cứu thương vang lên từ xa, nhưng tắc đường do cuộc truy đuổi khiến xe không thể đến kịp. Trang nắm tay ông Tài, ánh mắt dần tắt, như ánh sáng cuối cùng vụt mất. "Huy.." cô thì thào lần cuối, tay buông lơi, máu chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả nhựa đường. Ông Tài ôm đầu, khóc nức nở, nhớ đến con trai mình từng chết vì tai nạn, lòng đau như cắt. Xa xa, Hưng đâm xe vào lề, nhận ra thuốc lắc đã phi tang. Hắn dừng lại, chấp nhận bị bắt, ánh mắt lạnh tanh. Bình và Tân lao tới, còng tay Hưng và Giang, chẳng hay biết bi kịch vừa gây ra. Ngã tư vẫn ồn ào, ánh nắng chiều tà chiếu lên vũng máu của Trang. Bệnh viện Nhi Đồng Sài Gòn sáng rực ánh đèn huỳnh quang. Xe cấp cứu lách qua cổng. Trang nằm trên cáng, váy trắng đẫm máu, khuôn mặt tái nhợt, vòng cổ lấp lánh dưới ánh đèn. "Nhanh lên! Mất máu nhiều!" nhân viên y tế hét, đẩy cáng lao vào phòng cấp cứu. Tiếng bánh xe lăn trên sàn hòa với tiếng mưa lất phất bên ngoài, như khúc nhạc định mệnh. Bác sĩ Minh, 45 tuổi, tóc muối tiêu, ánh mắt trầm buồn, đứng sẵn trong phòng mổ, tay đeo găng phẫu thuật. Ông nhìn Trang, lòng nặng trĩu, nhớ một bệnh nhi từng mất trên bàn mổ. "Tình trạng thế nào?" Minh hỏi, giọng trấn tĩnh. "Chấn thương bụng, thai sáu tháng, huyết áp tụt" y tá đáp, tay run khi gắn ống truyền. Minh ra lệnh: "Chuẩn bị truyền máu, siêu âm ngay!" Máy siêu âm chạy, nhưng màn hình chỉ hiện một khoảng tối tĩnh lặng. Minh cắn môi, tay siết chặt dụng cụ. "Thai nhi.. không còn dấu hiệu sống!" Ông nói, giọng khàn, ánh mắt tối đi. Đội y tế lao vào phẫu thuật, tiếng dao mổ chạm khay kim loại kêu lanh canh. Trang nửa tỉnh nửa mê, môi mấp máy: "Huy.. Con đâu.." Máu thấm qua lớp băng, nhỏ xuống sàn, đỏ thẫm dưới ánh đèn. Minh cố cầm máu, nhưng thời gian trôi qua như kẻ thù. "Cô ấy sốc tâm lý nặng" y tá thì thào, khi Trang bắt đầu run rẩy, mắt mờ đục, như lạc vào cõi khác. Minh thở dài, tay dừng lại, biết mọi nỗ lực đã vô ích. "Khâu vết thương, chuyển hồi sức" ông ra lệnh, giọng trầm nhưng đầy bất lực. Trong phòng hồi sức, Trang nằm bất động, tay ôm bụng, ánh mắt trống rỗng. "Huy.. Mẹ xin lỗi.." cô thì thào, nước mắt lăn dài, rơi xuống gối. Vòng cổ rung nhẹ, như lời nhắc về hạnh phúc đã tan vỡ. Ngoài hành lang, tiếng bước chân y tá vội vã hòa với tiếng mưa, như khóc thương cho một sinh linh chưa kịp chào đời. Minh đứng ngoài phòng, cởi găng, tay run nhẹ, ánh mắt ám ảnh bởi thất bại. Ông viết báo cáo, nhưng lòng nặng như chì, biết Trang sẽ không bao giờ như trước. Bệnh viện chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy móc và tiếng mưa. (Hết) Đọc tiếp bài thơ "Bóng Ma Công Lý" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!