Ngôn Tình Mùa Mưa Năm Ấy, Có Cậu - Uất Kim Hương

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Thiên Bạc Nhi, 11 Tháng năm 2025.

  1. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    [​IMG]

    Mùa Mưa Năm Ấy, Có Cậu

    Tác Giả: Uất Kim Hương

    Thể Loại: Thanh Xuân Vườn Trường, Ngôn Tình

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Uất Kim Hương

    Văn án:

    Mỗi lớp học đều có một góc cửa sổ. Và mỗi góc cửa, đều ẩn chứa những tâm tư nhỏ bé. Bởi ở đó, sẽ luôn có một người đang thầm mến một người khác.

    Chi không bao giờ nghĩ rằng cậu bạn trầm tư, hay cúi đầu mỗi khi mình gọi tên – lại có thể mang trong mình một thế giới riêng tràn đầy cảm xúc như thế.

    Còn Lân, cậu không bao giờ ngờ rằng chỉ một lần che chung chiếc ô giữa cơn mưa đầu năm học, lại khiến trái tim cậu không còn yên lặng nữa.

    Từ những tấm thiệp không ký tên, những lần học nhóm lúng túng, cho đến những lần giận nhau vì một câu nói vô tình – tình cảm của tuổi 17 dần nảy mầm, lớn lên chậm rãi nhưng bền bỉ, như đóa hướng dương luôn nghiêng về phía mặt trời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng năm 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1: Mưa

    Tiếng trống trường vang lên báo hiệu buổi sinh hoạt đầu tuần kết thúc. Cơn mưa rào giữa tháng 9 bất ngờ trút xuống, khiến cả sân trường trở nên nháo nhào. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, tiếng dép nhựa quệt vội trên nền gạch, tiếng gọi nhau í ới hòa vào nhau tạo thành một bản giao hưởng vội vã của tuổi học trò.

    Chi đứng dưới mái hiên lớp học, lặng lẽ quan sát khung cảnh trước mắt. Cô nhìn từng dòng người vội vã ra về, rồi lại nhìn chiếc ô màu xanh pastel đã hơi bạc màu trong tay, lòng chợt thoáng qua những bâng khuâng khó tả. Chiếc ô này vốn là món quà cũ, chẳng còn mới mẻ gì, nhưng với cô, nó vẫn giữ một góc kỷ niệm rất riêng.

    Kỷ niệm về một đoạn tình cảm dang dở, và cũng là vết thương khó lành nhất trong tâm hồn cô.

    Mưa cứ thế mỗi lúc một to hơn, ào ạt hơn, bắt hết lên cả bậc thềm nơi cô đang đứng. Gió cũng thổi mạnh hơn, mang theo những làn hơi lạnh khiến cô khẽ rùng mình. Chi vô thức lùi lại, nép vào mái hiên của lớp. Không phải cô không muốn ra về, mà do trời mưa quá to, dù có ô đi nữa cũng sẽ bị ướt mất.

    "Chẳng lẽ phải đợi đến khi mưa tạnh mới được về hay sao?" Chi nghĩ thầm, mắt nhìn mông lung vào màn nước trắng xóa ngoài kia. Những giọt nước mưa tạt xiên vào hành lang, bắn tung tóe dưới chân cô.

    Bất chợt, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên ngay bên cạnh.

    "Chi ơi?"

    Khi cô quay lại, đã thấy cậu bạn cùng lớp đứng đó. Cậu ta ngập ngừng hết nhìn Chi rồi lại nhìn cái ô trên tay cô, vẻ mặt ngại ngùng. Mái tóc cậu hơi rối, có lẽ vì vừa chạy vội từ dãy bên kia sang. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của hành lang, những giọt nước còn đọng lại trên vai áo cậu lấp lánh như những chấm sáng nhỏ.

    Là bạn cùng lớp, nhưng cậu ấy có vẻ trầm tính. Trong lớp, Lân ít nói, thường ngồi gần cửa sổ hoặc bàn cuối cùng. Cậu hay chống cằm nhìn ra ngoài, như thể đang chìm vào một thế giới riêng. Hơn nữa Chi cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với bạn nam nên không tránh khỏi khó xử. Cô vô thức quay đi chỗ khác.

    "Sao vậy?" cô nói mà không nhìn mặt cậu

    "Cậu có thể cho tớ cùng về không?" Lân nói. "Tớ không mang ô, hôm nay cũng không đi xe."

    Chi cắn môi, cô định để ngớt mưa thì về. Nhưng bạn cùng lớp đã nhờ vả thì khó lòng từ chối. Dù trong lòng lúng túng nhưng cô cũng chỉ đành gật đầu.

    "Ừ, về với tớ đi."

    Vừa nói, cô vừa mở ô. Gió vẫn còn mạnh, khiến chiếc ô khẽ rung nhẹ trong tay. Trên đường đi, Chi liếc nhìn cậu bạn bên cạnh. Lân thấy ánh mắt của Chi thì cười ngượng, rõ ràng cậu đang khó xử. Cô nhìn tiếp, thì thấy áo cậu ta đã bị ướt một nửa, tóc cũng bị mưa tạt khiến từng giọt rơi xuống cổ. Trông rất tội nghiệp. Đôi giày vải cậu đi cũng đã loang lổ nước, kêu lép nhép mỗi bước chân.

    Cô mím môi, kéo cậu lại gần mình.

    "Đi sát vô tớ nè."

    Lân hơi bất ngờ, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo. Chi cũng thuận thế nghiêng chiếc ô về cậu, vai trái của cô vì thế mà phải hứng nhiều mưa hơn.

    Cứ thế, chiếc ô nhỏ xíu đi giữa trời mưa tầm tã. Hai bóng người sánh bên nhau, lặng lẽ bước đi trên con đường loang lổ nước và những hàng cây. Dưới mặt đường, những vũng nước lớn phản chiếu ánh đèn đường vàng vọt, tạo thành từng quầng sáng mờ ảo như trong một thước phim cũ.

    Thời tiết vẫn cứ ồn ào và khắc nghiệt, nhưng cả hai lại đặc biệt im lặng.

    Một lúc sau, cậu ta mới chậm rãi mở lời.

    "Chi nè." Vừa nói, mắt cậu vừa nhìn xuống đường. "Hồi hè cậu có đi đâu chơi không?"

    Cô liếc sang cậu, cũng bắt đầu trò chuyện.

    "Không, tớ ở nhà."

    "Tớ cũng vậy. Nhưng có học nhiếp ảnh. Mượn được cái máy ảnh film cũ của bố."

    Chi cười nhẹ. "Hèn gì hồi nãy tớ thấy cậu hay cầm máy chụp linh tinh trong lớp."

    Lân cười khẽ. Một kiểu cười hiếm hoi mà Chi từng thấy – như thể vừa xấu hổ vừa vui vẻ. Nhưng quả thật đó là một nụ cười rất duyên. Ánh mắt cậu lúc ấy có gì đó vừa trong trẻo vừa dịu dàng, khiến người khác không nỡ rời mắt.

    Cả hai đi hết con đường dài từ trường đến trạm xe buýt. Khi Lân bước lên xe, Chi vẫn chu đáo nán lại để che cho cậu không bị ướt. Mưa vẫn chưa ngớt, gió vẫn thổi làm chiếc ô nghiêng đi, gần như chao đảo.

    "Cảm ơn cậu. Mai tớ đem ô to, bù lại cho hôm nay." Lân nói, như thể biết thể nào ngày mai trời cũng mưa.

    Chi gật đầu, tiện thể đáp một tiếng:

    "Ừ." Nhưng cô biết, dù trời có mưa to hơn nữa, thì cô cũng không dám đi chung ô với cậu. Không phải do ghét, chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi gợi lên trong lòng cô những gợn sóng. Mỗi bước đi cùng cậu đều chạm nhẹ vào hồi ức mà cô muốn quên đi.

    Tối hôm đó, khi đang học bài, điện thoại của cô bỗng kêu lên tiếng thông báo.

    "Cậu có thích hoa hướng dương không?" - Lân nhắn.

    Thấy Chi mãi không trả lời, Lân ở bên kia thở dài một hơi, trách bản thân vì đã hỏi một câu quá đỗi lạ lùng.

    "Tớ bình thường, không quá yêu thích." Chi trả lời. Thật ra cô muốn nói có. Nhưng bản thân lại chưa từng nhìn thấy loài hoa ấy, chưa từng chạm vào, hay cảm nhận cái đẹp của nó một cách trọn vẹn.

    Cô không muốn dối lòng. Cô không thể yêu một loài hoa cô chưa từng được gặp.

    Lân không đáp lại, chỉ thả một chiếc sticker đáng yêu. Cô cũng không hỏi thêm, nhưng lại rất tò mò, rốt cuộc cậu ấy hỏi thế để làm gì?

    Sự tò mò khiến Chi không thể không hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Bỗng chốc lòng lại nhói lên những cảm xúc kỳ lạ và bâng khuâng. Cô nhớ lại hình ảnh mình đứng đó, dưới cơn mưa tầm tã nhìn theo bóng dáng đang khuất dần. Tựa như thấy chính mình của mùa hè năm ấy. Cô cũng đã từng đuổi theo và ngóng đợi theo một hình dáng giống như vậy.

    Cơn mưa này – dù ướt áo, dù phiền toái – bỗng trở thành một thứ ký ức, một cảm xúc phức tạp trong tim cô. Như một thước phim mờ, đang chiếu lại từng hồi quá khứ trong cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2025
  4. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 2: Cạnh Cửa Sổ

    Cái ghế gần cửa sổ vẫn trống.

    Chi bước vào lớp với tai nghe vẫn cắm trong tai, dù nhạc không bật. Cô chẳng cần ai gọi, cũng chẳng ngẩng lên chào ai – như một thói quen được rèn từ năm lớp 9, khi mọi thứ trong cô đổi khác. Tên cô xuất hiện trong danh sách nhóm học cùng Lân tuần này, nhưng Chi chẳng mong đợi gì nhiều. Một buổi học nhóm, trực nhật chung, rồi ai về nhà nấy. Vậy thôi.

    Lân đã ngồi ở đó. Cậu cúi đầu đọc một cuốn sách giáo khoa mà cô không nhìn rõ tiêu đề. Tay cậu vẫn bấm chiếc bút bi quen thuộc, lên xuống đều đều. Cậu ta giống như một người hay ngại, hoặc chỉ đang thu hút sự chú ý. Nhưng kệ thôi, dù cậu gây chú ý với ai thì cũng không phải chuyện của cô.

    Khi Chi kéo ghế ngồi xuống, Lân ngẩng đầu lên, môi cậu mấp máy lời chào nhưng lại thôi. Chi chỉ đành chủ động cất tiếng chào trước.

    Hôm nay trời nắng nhẹ, vẫn còn cái se lạnh sau cơn mưa đêm qua. Đây chính là thời tiết cô thích nhất. Thà là lạnh đến run bần bật, còn hơn là phải ra ngoài dưới cái nắng trên 35 độ trong mùa hè Hà Nội. Gió lay nhẹ tóc mai cô, cũng đẩy rơi một chiếc lá phượng xuống đất lạnh.

    "Cậu đang nghe nhạc à?" Lân hỏi, sau một khoảng năm phút.

    Chi lắc đầu.

    Không còn chủ đề gì để nói tiếp với nhau, Lân chỉ đành im lặng. Khoảng lặng chỉ mất vài phút, nhưng đối với Chi, cô từng coi từng phút ấy là vô kể, là vô số lần giày vò. Lạ là lần này cô không còn thấy khó chịu nữa.

    Cậu ta không cố kéo cô vào những cuộc vui của lớp, cũng không cố tìm hiểu đời tư của cô. Chỉ những điều ấy thôi đã khiến Chi thoải mái, không căm ghét sự hiện diện của cậu.

    "Hôm nay cậu có mang ô không?" Lân bất chợt hỏi.

    "Có, nhưng hôm nay trời nắng rồi." Cô trả lời rất bình thản. Cũng thắc mắc, không phải cậu nói hôm nay cậu sẽ mang ô cho cả hai đứa sao. Nhưng cô không hỏi lại.

    "Ừ, tớ lại quên mang ô nữa rồi. Cậu luôn mang sao?" Cậu ta nói, cười ngại ngùng.

    "Ừ, đề phòng lúc cần dùng." Rồi cô nói tiếp. "Không sao, nếu như mưa có thể đi cùng với tớ."

    Chi nói, một lời nói dối. Cô chỉ hi vọng trời đừng mưa, cô ghét mưa. Nhưng cô không ghét cậu trai trước mắt, chỉ là khi đối diện với cậu ấy, những kí ức trong cô cứ lần lượt ùa về. Cô muốn quên chúng đi, muốn khiến chúng biến mất khỏi cuộc sống của mình. Bởi đó đều là những kí ức đau lòng mà cô muốn chôn giấu.

    Cậu ta có khuôn mặt rất giống người ấy. Khiến cô vô thức phòng bị và muốn né tránh.

    Ánh mắt cô vô thức rơi vào chiếc ô đặt bên hông cặp sách. Đó là món quà mà Minh Kha tặng cô hồi lớp 9, trước khi mọi mộng tượng về thời thanh xuân tươi đẹp của cô tan vỡ. Cô không còn giữ tình cảm trong chiếc ô đó nữa, cũng như không còn đặt tình cảm vào người đó nữa.

    Thế nhưng cô vẫn dùng chiếc ô này, như một thói quen hay một vết thương chưa chịu khép lại. Có những thứ khi đã từng là một phần kỉ niệm, thì dù có đau, người ta cũng không dễ buông bỏ.

    "Cảm ơn nhé." Chi nói khẽ, gần như không rõ tiếng.

    "Vì cái gì cơ?"

    Chi cắn môi, cô không biết cậu ấy sẽ nghe thấy. Chỉ là đã rất nhiều lần cô thấy ánh mắt của Lân dừng lại ở chỗ mình, rồi khi cô nhìn lại thì lại lảng đi chỗ khác. Có lẽ cậu tò mò về cô, về cách cô đối xử với mọi người xung quanh và vì sao luôn giữ khoảng cách với mọi người. Hôm qua, không phải lần duy nhất.

    "Vì cậu đã không hỏi." Không hỏi những điều cậu muốn biết

    " Ừ. Tớ cũng không thích bị hỏi mấy chuyện tớ không sẵn sàng kể."

    Câu nói khiến Chi bất ngờ. Lần đầu tiên sau thời gian khép kín, cô tìm thấy một người dường như hiểu mình. Gương mặt của cậu, tuy giống với một phần kí ức của cô, nhưng lại khiến cô an tâm hơn rất nhiều. Những cảm xúc né tránh và bình yên cứ mâu thuẫn khiến lòng cô càng thêm rối bời.

    Cô cảm thấy cậu ta cũng không quá tệ nữa. Không, cậu ấy không tồi tệ tí nào. Chỉ vì một người có gương mặt của người cô từng thương, mà cô lại ám đặt hết những tiêu cực cho cậu thì thật không đáng.

    Nhất là khi cậu chỉ đơn thuần ở đó, không phán xét cô. Chỉ muốn được lại gần và bầu bạn với cô.

    Tiết học đầu tiên bắt đầu. Cô giáo dạy Văn bước vào với giọng nói quen thuộc. Cả lớp sôi nổi lên hẳn khi chuẩn cho bài thuyết trình nhóm. Một vài ánh mắt len lén hướng về Chi và Lân – cặp đôi lạ lùng vừa ghép nhóm hôm qua.

    "Mình làm chủ đề" hướng nội "nhé?" – Lân nghiêng người nói nhỏ khi cả lớp đang chọn đề tài.

    Chi thoáng ngạc nhiên.

    "Sao lại chọn hướng nội?"

    "Tớ thấy nó.. giống cậu."

    Chi thoáng khó chịu. Cô không quen với cách tiếp cận này của Lân. Chẳng người hướng nội nào sẵn sàng đem câu chuyện của mình đi chia sẻ với người khác. Nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý, bởi giờ cậu là người duy nhất chịu ghép nhóm với cô.

    Các bạn trong lớp cứ thấy cô là lảng đi chỗ khác. Đôi lúc Chi thầm nghĩ, có thể là cô quá khép kín, không muốn giao du với ai nên dần đẩy người khác ra khỏi cuộc sống của mình.

    Tan học, Chi đứng dậy trước. Khi cô ra đến cửa lớp, một cơn gió mạnh thổi qua. Trên nền trời, đám mây xám lại kéo tới – báo hiệu mưa đến.

    Lân đi sau, đã thấy tay cô cầm chiếc ô quen thuộc. Cậu bước nhanh lại, như thể định đi chung ô với cô. Lời nói dối ban nãy, giờ thành hiện thực một cách bất đắc dĩ. Lần nay, Lân chủ động người cầm ô.

    "Tớ nói rồi mà. Mang ô bao giờ cũng đúng." cô cười tươi. Cảm thấy một phần gánh nặng trong mình như được trút bỏ, bởi cô nhận ra, Lân không giống Minh Kha chút nào. Đã không giống thì chẳng có cớ gì phải gánh chịu sự phiền muộn của cô.

    Cũng vì vậy mà cô cảm thấy mở lòng đôi chút.

    Ánh mắt cô ánh lên sự vui vẻ hiếm thấy. Lân khẽ mỉm cười, ánh mắt cậu không lấp lánh như cô, nhưng cách đối xử thì thực tế và chân thành. Dường như giữa cả hai đã có một sự kết nối chớm nở, một tình bạn đang dần hình thành. Từ những cơn mưa không hẹn ước.

    Họ không nói chuyện nhiều. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt ô, mùi đất ẩm phảng phất trong không khí.

    Đến khi Lân lên xe buýt, cả hai mới vẫy tay tạm biệt.

    "Hẹn mai gặp lại nhé."

    "Ừ. Mai gặp."

    Chi quay đi, cô chẳng nhận ra mình vừa cười. Lần đầu tiên, sau rất lâu.

    Còn Lân, đứng nhìn theo. Cậu không biết gì nhiều về Chi, nhưng có gì đó ở cô khiến cậu muốn lắng nghe. Và cậu biết, mình sẽ ở lại. Chỉ để chờ đợi cô gái nhỏ đó mở lòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2025
  5. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 3: Hồi ức không thể khô

    Hôm nay có tiết thể dục, cả lớp kéo nhau xuống sân, trừ hai người – Chi do đau đầu, còn Lân đang hoàn thành nốt bài thuyết trình.

    Cửa sổ mở hé, gió đầu hè luồn qua những song chắn, thổi tung vài tờ giấy trên bàn.

    Chi ngồi im, mắt hướng về bầu trời trong veo. Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi lên sợi tóc cô những màu vàng nhạt. Lân ngẩng lên, bắt gặp khoảnh khắc khiến cậu nhìn đến ngẩn ngơ.

    Chi nhìn lại, chạm phải ánh nhìn của cậu.

    "Sao đấy?" Giọng cô đều đều, không giận mà cũng chẳng thân thiện.

    "Tớ chỉ thấy, hôm nay cậu không mang tai nghe." Lân đáp, cười ngượng.

    Chi chớp mắt, rồi khẽ nhún vai.

    "Tớ không muốn bịt tai lại nữa."

    Lân bất giác im lặng. Cậu gập quyển sổ lại, cất bút, rồi ngồi thẳng dậy. Trên bàn là cuốn "Chiếc thuyền ngoài xa" bài phân tích hôm trước cô giáo giao. Lân đẩy nó về phía Chi.

    "Tớ nghĩ nhân vật Phùng khá giống cậu."

    Chi nhíu mày.

    "Sao cậu nghĩ vậy?"

    "Ban đầu mọi thứ tưởng chừng rất mơ hồ, xa cách. Nhưng càng quan sát thì càng thấy nhiều thứ chôn giấu ở bên trong. Những điều đau lòng chẳng hạn."

    Không khí trong lớp như khựng lại một nhịp. Chi nhìn Lân, lâu hơn thường lệ. Cô không đáp, nhưng bàn tay hơi dao động

    Cô mím môi, trước khi tự nguyện hé lộ từng chút một.

    "Tớ từng đứng dưới mưa gần một giờ." – Cô nói, giọng rất nhỏ, nhưng đủ để Lân nghe.

    Cậu lặng im lắng nghe, như thể biết trước sau gì cô cũng nói. Nói ra những điều khiến trái tim mình nặng trĩu và đau đớn.

    "Vào năm lớp 9, tớ thích một người. Cậu ấy là người rất nổi bật trong lớp. Chơi thể thao giỏi, học hành cũng giỏi, và còn rất đẹp trai. Trong lớp, cậu ấy để ý rất nhiều bạn nữ. Nhiều đến mức tớ nghĩ cậu ấy sẽ không bao giờ nhìn về phía mình."

    Cô nói, những kí ức của cô dần dần trở nên rõ ràng hơn. Nếu như trước đây cô cất nó lại nơi sâu thẳm nhất, cố gắng lãng quên nó, thì giờ cô đã tự nguyện lấy nó ra, phủi đi lớp bụi và chấp nhận nó.

    Cái hồi mà cô còn là con nhóc béo ú, cận thị, học hành dốt nát và bị cả lớp cô lập.

    "Nhưng rồi cậu ấy cũng biết, cậu ấy còn đối xử với tớ rất tốt nữa. Cậu ấy khiến tớ cảm thấy tớ cũng xứng đáng được yêu, được quan tâm. Tình yêu không nhất thiết phải nhìn vào ngoại hình. Rồi đến một hôm, bọn tớ hẹn nhau tan học cùng về. Trời hôm đó đổ mưa rất to.."

    Kể đến đây, Chi mím môi lại, cô vốn không định chia sẻ nhiều đến thế. Nhưng hôm nay, cô ở đây, trước gương mặt giống hệt người cô từng thương, kể hết những gì mình đã trải qua. Dù cô biết người trước mắt và người trong kí ức là hai người hoàn toàn khác nhau thì vẫn không thể kìm được.

    Cô thật sự rất nhớ Minh Kha, cũng nhớ về mình của những năm tháng ấy.

    "Tớ không mang ô, nên đành đứng đợi. Tớ đã đứng đợi rất lâu, cho đến khi mọi người về hết, cho đến khi mất hết khái niệm về thời gian, cậu ấy vẫn chưa đến."

    Càng nói, nước mắt lại vô thức rơi xuống. Chỉ là hiện tại khác với khi ấy. Lúc ấy, cô có thể khóc bao lâu tùy thích, bởi mưa sẽ xóa nhòa đi mọi dấu vết. Còn hiện tại, cô càng khóc, thì càng để lộ sự yếu đuối của mình, trước mặt Lân - người con trai giống hệt Minh Kha thì nó càng trở nên rõ ràng hơn.

    Ngày ấy, cô đã khóc lâu đến mức có thể nhớ rõ mùi của đất tanh nồng, mùi của từng giọt nước chảy xuống làm ướt cả đồng phục.

    "Cậu ấy bận à?" Lân vừa hỏi, vừa lau nước mắt cho cô. Ngón tay cậu ấy dịu dàng, lau nhẹ mí mặt và xoa nhẹ đôi má đang khẽ run rẩy của cô.

    Chi lắc đầu. Đôi mắt cô cụp xuống, cô không nhìn Lân. Cô không muốn thấy sự thương hại trong mắt cậu.

    "Không.. sau này tớ mới biết.. tất cả chỉ là một trò cá cược. Bọn họ cược nhau xem tớ thích cậu ta đến mức nào, có thể đứng đợi trong bao lâu. Cậu ta.. cậu ta thậm chí.. còn quay lại clip. Trong đoạn video.. giọng cậu ta.. rõ ràng lắm..'Con bé đó đứng đợi thật kìa, ngu vãi'.."

    Giọng cô ngày càng run rẩy, mất kiểm soát.

    "Hồi đấy, bố mẹ tớ chuyển từ quê ra. Từ bé đến lớn, gia đình tớ sống trong căn nhà thuê của ông nội cậu ta. Nhà tớ không khá giả, tớ cũng không xinh đẹp. Tớ nhiều khi phải nghỉ học vài hôm để đi làm đỡ bố mẹ. Cậu ta biết hết, cậu ta.. không chỉ là bạn học.. còn là hàng xóm.. thanh mai trúc mã của tớ. Cậu ta.. cậu ta từng rất tốt.. thế mà tớ cứ tưởng.."

    "Cậu thích cậu ta à?"

    Lân hỏi khẽ. Chi chỉ gật đầu, không trách móc.

    "Tớ.. tớ từng cố thi vào trường cậu ấy chọn, chỉ vì muốn được thấy cậu ấy thôi. Cho dù khác lớp cũng được. Nhưng.. nhưng.."

    Giọng cô lạc đi, tiếng nấc cũng rõ hơn. Phải đến khi Lân xoa lưng mới dứt được.

    ".. khi biết, cậu ta chỉ nói..'lũ nghèo thì học ở đâu chẳng được'.."

    Càng kể, cô càng cắn môi. Cô không muốn mình khóc thêm nữa, cô không muốn bản thân lại lần nữa chìm đắm trong nỗi đau này. Cô ghét nó, cô ghét mưa, ghét Minh Kha, và hơn hết, cô ghét chính mình đã thích sâu đậm một kẻ tồi tệ như vậy.

    Lân siết chặt tay. Không phải vì ghen. Mà vì giận – giận thay cho Chi, cho một người đã từng đặt hết lòng tin nơi một kẻ không xứng đáng.

    "Thế là.. tớ không còn tin ai nữa.. Từ cấp 2, tớ đã hay bị các bạn cô lập.. Lũ con gái chê tớ xấu xí.. bọn con trai chê tớ.. đã học ngu còn hay phát biểu.. tớ.. tớ không biết mọi người ghét mình như vậy.. tớ chưa bao giờ biết. Cho đến khi, cậu ta thích tớ.. Minh Kha.."

    Tên cậu ta phát ra từ chính cô, khiến Lân càng siết chặt tay hơn. Cậu không nghĩ quá khứ của cô lại tệ đến vậy.

    "Tớ nghĩ cậu ta.. thật lòng đối xử tốt với mình.. nhưng.. hóa ra.. cậu ta âm thầm nói xấu.. không chỉ tớ mà cả gia đình tớ.. Cậu ta còn đầu têu bôi nhọ tớ và bố mẹ tớ.."

    Một khoảng lặng kéo dài. Nắng trên bàn học dần nghiêng.

    Lân chậm rãi nói.

    "Nhưng không phải ai cũng giống cậu ấy. Cậu nhìn tớ này." cậu ôm má cô, lau nước mắt cho cô bằng cả hai tay mình.

    Chi cười nhạt. Đây là điều nực cười nhất mà cô từng nghe. Cô sống suốt bao năm nay, đều thấy người khác đánh giá cô và con người cô dựa theo ngoại hình và tính cách. Vẫn thường có câu nói: Đừng bao giờ đánh giá một cuốn sách qua trang bìa. Nhưng nếu bìa sách không đẹp, không thu hút thì sao có thể hấp dẫn được người khác đến khám phá nội dung của nó.

    Gương mặt của Lân rất đẹp, trong lớp cũng có rất nhiều nữ sinh thích cậu. Nhưng cô thật sự không dám tin một người như vậy lại quan tâm đến mình, đối tốt với mình. Nếu như cô không có vết thương lòng với Minh Kha, nếu như cậu không giống Minh Kha thì có lẽ cô đã để ý cậu. Có thể cũng sẽ thầm mến mộ cậu như bao nữ sinh khác.

    Ánh mắt cô ánh lên tia chua chát. Rất tiếc.. cô rất tiếc. Cô không dám chắc cậu có thể mãi tử tế thế này được.

    "Ai biết được?"

    "Tớ không thể chắc tớ sẽ không thay đổi. Nhưng nếu một ngày nào đó, tớ khiến cậu tổn thương, tớ cũng sẽ không để cậu một mình trong mưa." Cậu nói như thể đang hẹn thề một điều gì đó thật hệ trọng.

    Chi ngước mắt lên. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào Lân, không che giấu, không phòng bị, thậm chí còn có chút ngạc nhiên.

    "Sao cậu lại tốt với tớ vậy?"

    Lân im lặng một chút, rồi nói.

    "Vì cậu giống một vết xước trong tớ, tớ không chịu nổi khi thấy cậu như vậy."

    Chi cắn môi, rồi vô thức gật đầu. Cô thầm nghĩ, hóa ra cậu ấy cũng như mình. Có những tâm sự giống nhau, khiến người ta không tránh khỏi sự đồng cảm. Mắt cô giờ đã đỏ hoe, nhưng Chi không khóc nổi nữa. Tràn ngập trong ánh mắt đó là sự cảm kích không nói lên lời.

    Trống trường vang lên. Giờ ra chơi kết thúc.

    Chi đứng dậy, vờ như cúi xuống buộc lại dây giày để che đi khoé mắt đỏ. Cô chỉ mong đừng ai khác thấy, mong người ta đừng hỏi vì sao cô khóc. Khi cô ngẩng lên, Lân đã cất hết sách vở vào cặp.

    "Lát tớ gửi cậu mấy tệp tài liệu về nhân vật hướng nội nhé? Tớ có mấy đoạn trích hay lắm"

    Giờ cô đã mở lòng hơn, nhưng cậu vẫn muốn làm chủ đề này. Cậu muốn mình hiểu hơn về cô. Cậu không chắc mình có thể bước vào cuộc sống của cô, hay chữa lành những vết thương trong tâm hồn nhỏ bé ấy. Nhưng cậu muốn mình sẽ là một phần đủ tin cậy để cô có thể dựa vào.

    Chi gật đầu, nhẹ nhàng.

    "Cảm ơn cậu, Lân."

    Tên cậu ấy – lần đầu tiên cô gọi ra thành tiếng. Không phải "cậu", không phải "ờ", không phải im lặng.

    Lân mỉm cười.

    "Không có gì."

    Nhưng lòng cậu thì đầy. Đầy sự xót xa, đầy cả điều gì đó mơ hồ chưa gọi tên được – chỉ biết rằng, nắng hôm nay dù chói chang đến đâu, cũng không làm khô được những giọt mưa trong ký ức của Chi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2025
  6. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 4: Niềm tin nhỏ nhất

    Lần đầu tiên, Chi vắng mặt trong lớp.

    Chuyện học sinh nghỉ học đáng lẽ là điều hết sức bình thường. Trong lớp, ngoài giáo viên chủ nhiệm và lớp trưởng ra cũng không ai biết sự vắng mặt của cô. Chỉ có Lân là để ý. Có lẽ vì cậu là người duy nhất trong lớp nói chuyện và là bạn cùng bàn của cô.

    Nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống trơn, Lân nhíu mày. Cậu không rõ có phải vì mình mà cô mới nghỉ học hay không. Đáng lẽ hôm qua, cậu không nên nghe nhiều, hỏi nhiều như thế. Càng không nên khiến Chi nhớ lại những ký ức buồn của mình. Cô vốn khép kín, ngoài nói chuyện xã giao ra thì bất cứ ai muốn thân thiết với mình, cô đều giữ khoảng cách.

    Hết nhìn chỗ trống bên cạnh rồi lại nhìn sang chiếc điện thoại trên tay, Lân gõ vài chữ rồi lại xóa đi. Rõ ràng, cậu đang muốn nhắn tin gửi cho ai đó. Chỉ là cậu với người ấy không thân thiết đến mức hỏi han nhau. Dù Chi đã mở lòng về quá khứ của mình, nhưng có lẽ chỉ là vì cô quá nặng lòng, không còn ai có thể thấu hiểu cho cô. Lân biết cô không định để cậu bước quá sâu vào cuộc sống của mình.

    Chịu đựng sự cô đơn kéo dài suốt gần năm tiết, Lân hết gục xuống bàn rồi lại thiếp vào giấc ngủ lúc ra chơi. Không phải vì cậu không có bạn, mà là cậu đã quen với sự hiện diện của Chi. Quen với việc cả hai chỉ ngồi im nhưng chẳng ai nói với nhau câu nào. Quen đến mức cậu có thể tưởng tượng ra hình dáng Chi ngồi cạnh, bật một bài nhạc không lời nhẹ nhàng rồi chăm chú làm toán.

    Đến cuối tiết năm, giáo viên chủ nhiệm mới thông báo cho cả lớp:

    "Bạn Chi xin nghỉ ba hôm với lý do sức khỏe các em nhé, lớp trưởng ghi lại để báo cáo cho những giáo viên bộ môn."

    Cả lớp chỉ có mình Lân là thở dài chán nản. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy nắng đã dịu lại, có vài cụm mây kéo qua, như thể mùa hạ đang chậm bước. Mọi thứ như chậm lại – trống vắng, và thiếu một điều gì đó.

    Hết những ngày nghỉ ốm, Chi trở lại.

    Cô vẫn vậy, vẫn trầm lặng, điềm tĩnh, nhưng mặt thì xanh xao thấy rõ. Cô đến sớm hơn thường lệ, từ lúc lớp mới chỉ có hai, ba bóng người. Cô chỉ ngồi đó, chống tay và nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Lân đến sau, cậu vội vã như vừa mới ngủ dậy, chậm chút nữa là vào học. Thấy cô, cậu vừa đặt cặp xuống đã hỏi ngay:

    "Sao cậu nghỉ lâu thế, cậu ốm à?"

    "Ừ, tớ mệt nên xin nghỉ ở nhà."

    Lân không hỏi thêm, cậu chỉ thấy bản thân lại có thể vui vẻ. Dù cả hai có thể cả ngày không nói chuyện với nhau, hay những câu chuyện cứ lặp đi lặp lại một cách cũ rích và ngượng gạo thì cậu cũng không quan tâm. Cậu chỉ biết Chi khiến cậu muốn lại gần, và cậu không thể nào không quan tâm cô ấy được.

    "Cậu có cần chép lại bài những buổi cậu nghỉ không?"

    "Không cần đâu, vì ở nhà tớ cũng học mà."

    "Thế còn bài giảng thì sao, có chỗ nào cậu không hiểu không?"

    "Tớ đã tự đọc qua ở nhà rồi, cũng chỉ là môn phụ thôi, không có gì khó lắm."

    Lân gật đầu, cậu đã rất mong đợi được gặp cô vào hôm nay. Cậu cũng đã nghĩ sẵn sẽ bắt chuyện với cô như thế nào. Cậu chỉ hơi bất ngờ, vì Chi không giống như người ốm nằm ở nhà. Cô vẫn học, vẫn chép bài đầy đủ. Và thực tế nhất là kết quả học tập của Chi luôn tốt hơn Lân nghĩ rất nhiều.

    Cô thực sự chẳng giống một người ốm.

    Đang lúc suy nghĩ, Chi đứng dậy và lảo đảo, chân không đứng vững. Lân ngay lập tức kéo cô ngồi xuống, tay vô thức day nhẹ thái dương cô.

    "Cậu không sao chứ?"

    Lân hỏi, cậu không nhận ra hành động của mình đang quá mức đến thế nào. Nhưng Chi không đẩy cậu ra mà ngoan ngoãn ngồi đó để cậu xoa thái dương cho mình.

    "Chỉ là tớ ngồi lâu đến mức bị tê chân thôi." Cô cười, cậu hẳn nghĩ cô bị chóng mặt "Đáng lẽ cậu nên nắn chân cho tớ chứ không phải là xoa thái dương đâu."

    Lân cười ngượng, lần này cậu cũng đã nhận ra, nhưng không rụt tay lại. Tay cậu nấn ná trên trán cô, dù cậu biết cô không hề sốt.

    "Xin lỗi, tại tớ nghĩ cậu không khỏe. Sáng cậu ăn gì chưa?"

    Rồi cậu lấy từ trong cặp hộp sữa nhỏ.

    "Cậu uống tạm đi, tớ xuống căng tin mua cho cậu hộp xôi."

    Chi định từ chối, nhưng rồi cô níu tay áo Lân, khiến cậu thanh niên trẻ đột nhiên ngượng chín mặt.

    "Để tớ xuống căng tin ăn với cậu, cậu cũng chưa ăn gì mà đúng không?"

    Lân gật đầu khẽ, lần thứ hai được Chi chủ động vẫn khiến cậu chưa quen.

    Chi không buông áo cậu ra, mà vẫn níu lấy nó, tựa như đang nắm tay cậu vậy. Cô sẽ không nói rằng ở bên cậu rất thoải mái. Cô cũng sẽ không thừa nhận rằng mình đang lợi dụng cậu – chỉ để khiến bản thân cảm thấy đỡ cô đơn hơn. Sau cùng thì cô cũng ích kỷ, cô cũng khao khát được quan tâm. Cả lớp vì vẻ ngoài trầm lặng của cô mà không nói chuyện cùng, cô chỉ có mình người bạn này thôi.

    "Lân này."

    Cậu ngay lập tức quay lại khi nghe tiếng cô gọi.

    "Nếu như một người níu lấy một người khác, chỉ vì người đó đem lại cho mình cảm giác dễ chịu thì sao?" Cô cười, vờ như đang nói một chuyện phiếm.

    "Tớ không biết, nhưng tớ nghĩ bất kỳ ai cũng mong có một người mang cho mình sự bình yên." Ngón tay cậu khẽ chạm vào tay cô "Và nếu tớ có thể cho, thì tớ mong người nhận sẽ là cậu."

    Gió lùa qua khe cửa, khiến tâm tư ai bị thổi đến rối bời. Mùi của giấy, của nắng, và cả xôi trứng hòa quyện trong không khí. Có một điều gì đó đang lén nảy mầm – như một niềm tin nhỏ nhặt nhất, về một mùa ấm áp và dễ chịu hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2025
  7. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 5: Một ngày không mưa

    Chiều hôm ấy, trời nắng nhẹ. Thứ nắng đủ để hong khô những tán cây còn vương sương sớm. Sân trường rộn ràng tiếng í ới gọi nhau ra về, và cả tiếng gió thổi qua từng kẽ lá. Tiếng trống trường lại vang lên từng hồi giục giã, kéo theo tiếng dép loẹt xoẹt, dòng người cứ thế mà vơi dần, sân trường trở nên trống vắng hẳn.

    Lân vừa dắt xe ra cổng đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Cậu nhanh chóng bước tới.

    Cô vẫn mang ô, nhưng chiếc ô đã được cất gọn ở một bên cặp. Cậu lại nhớ lời cô nói trước đó, rằng cô sợ trời mưa nên mang theo để đề phòng. Cậu chẳng nghĩ thế. Nếu đã sợ, thì chẳng lí gì lại chuẩn bị kỹ đến vậy. Có chăng, chỉ là cô hối tiếc ngày mưa, xót xa cho vết thương của chính mình – một vết thương mãi chưa chịu lành.

    Chi đi trước, còn Lân thì dắt xe chậm rãi phía sau. Cậu đi rất chậm, rất khẽ, nhưng Chi cũng không ngốc. Cô đã nhận ra có một kẻ khờ cứ mãi đi theo mình.

    Cô không khó chịu, thậm chí còn có chút thoải mái. Đôi khi, sự đồng hành cũng chỉ cần có thế – không xen vào, không thúc ép, chỉ ở gần và là chỗ dựa vững chắc nếu người kia gục ngã.

    Chi vốn không tin sẽ có người đỡ cô, nhưng những gì Lân từng nói cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí. "Nếu tớ có thể cho, thì tớ mong người nhận sẽ là cậu." Cô bất giác mím môi, lòng bâng khuâng với những cảm xúc hỗn độn. Dường như cô đã tin vào câu nói đó.

    Cô ngày càng ỷ lại, tin rằng chỉ cần mình quay đầu thì sẽ thấy cậu ở đó, với nụ cười duyên và ánh mắt dịu dàng.

    Trên đường về, cô ghé vào một hiệu sách cũ bên đường. Mái tóc đen mềm của cô khẽ đung đưa trong gió, một phần nắng vàng hắt lên, phản chiếu chiếc gáy trắng mịn.

    "Chi ơi." Lân gọi nhỏ.

    Bấy giờ cô mới quay lại, vờ như bất ngờ. "Cậu cũng về đường này à?"

    "Ừ, trùng hợp nhỉ?"

    Chi cười tinh nghịch. "Chắc là trùng hợp thôi ha."

    Lân cười ngượng, cậu không thú nhận cũng không phủ nhận.

    Mùi giấy cũ phảng phất trong không khí, xen lẫn mùi gỗ mốc và ánh đèn vàng ấm cúng khiến không gian dường như đang chậm lại.

    "Cậu thích sách cũ à?" Lân hỏi, tay lướt nhẹ qua những gáy sách đã ngả màu thời gian.

    "Ừ, vì tớ thích một số bộ truyện đã ngưng xuất bản từ lâu rồi. Cảm giác sưu tầm được chúng rất đã. Hơn nữa, mùi của sách cũ khiến tớ nghiện chết đi được." Chi trả lời, mắt không rời khỏi một cuốn tiểu thuyết nằm lẫn đống truyện tranh từ thời 7, 8x.

    "Giống như con người ấy nhỉ? Có những người dù trầm lặng, cũ kỹ nhưng lại giữ được mùi hương không lẫn vào đâu được."

    Chi cười khẽ. Cô đã quen với việc cậu bạn này luôn im lặng lắng nghe mình chứ ít khi đưa ra quan điểm riêng. Vả lại, quan điểm của cậu cũng mở ra một góc nhìn khác cho cô. Sự bất ngờ lúc đầu với cậu dần chuyển thành sự quan tâm. Giống như khi bạn đã quen với cái nắng đẹp của tháng Ba, thì khó lòng cảm nhận trọn vẹn sắc vàng trong nắng thu.

    Lân bước đến gần, cậu giơ một cuốn sách mỏng.

    "Thử cuốn này đi. Tớ thấy cuốn này chữa lành lắm nè."

    Chi đón lấy, ngón tay cô chạm khẽ vào tay cậu. Trong tích tắc, ánh mắt cả hai giao nhau.

    "Tớ nghĩ sách chỉ chữa lành một phần thôi." Cô nói, lật giở những trang đầu tiên. "Ta vẫn cần một người thấu hiểu và quan tâm mình hơn là cả ngày cứ ôm lấy chính mình. Thật cô đơn biết bao."

    Lân lúng túng, và cậu đồng tình. "Ừ, tớ nghĩ cũng đến lúc cậu gặp được đúng người, đúng thời điểm."

    "Tớ biết mà, tớ cũng không thể cả ngày chỉ ủ rũ được. Nhất là khi tớ đã có bạn mới."

    Cô nháy mắt, rồi cúi xuống đọc nhẩm từng trang sách, như đắm mình vào nơi cô vốn thuộc về. Trong một khoảnh khắc, Lân không rõ mình thấy gì trong đôi mắt của cô – hình bóng của cậu, hay tên của tác giả cuốn tiểu thuyết.

    Trên đường về, Chi hồn nhiên kể cho cậu nghe về những chuyện ngày cô còn bé, những trò đùa ngốc nghếch và cả vài câu đùa ngây thơ. Tay cô khẽ ôm eo của người ngồi trước, miệng thì thao thao bất tuyệt về những điều nhỏ nhặt cô nhìn thấy.

    Cô chẳng để ý rằng vành tai của người đang chở cô đã đỏ ửng lên từ bao giờ. Cậu ậm ừ, đôi lúc lại cười hùa theo những trò đùa của cô, nhưng vệt đỏ trên mặt và tai lại chẳng bị phai nhạt đi. Đậm đến mức cô còn tưởng cậu đánh má hồng.

    Chi cười khúc khích trêu chọc, Lân cũng chỉ biết cười trừ. Cậu không khó chịu, chỉ thấy cô lại đặc biệt, có thể thay đổi từ trầm tư sang hồn nhiên chỉ trong nháy mắt. Nó khiến cậu tin rằng cậu có thể đồng hành cùng cô, chữa lành những suy nghĩ và vết thương đầy xót xa trong cô gái bé nhỏ.

    Hình bóng cả hai in rõ trên mặt đất, như một minh chứng rằng từ nay Chi chẳng còn đơn độc nữa.

    Và đó là một ngày không mưa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2025
  8. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 6: Khoảng lặng

    Trời bữa nay lạnh hơn thường lệ. Cuối tháng Ba, trời sắp sang hè nhưng những tia nắng vẫn chẳng đủ để xua đi cái lạnh giá. Làn gió lùa qua khẽ tay khô nứt nẻ, nắng dịu dàng rọi vào dãy hành lang một màu vàng nhạt.

    Chi lững thững bước ra khỏi lớp học phụ đạo lúc cuối ngày. Cô không vội, thậm chí còn cố ý bước chậm hơn. Giống như cô đang dần gắn bó với ngôi trường này, khoảnh khắc này, hoặc cũng có thể vì cô biết rất nhanh thôi sẽ có người đuổi theo mình.

    Dưới tán bằng lăng chưa nở, cô ngồi xuống chiếc ghế đá. Đây là khuôn viên sau trường, cũng là nơi ít người lui tới.

    Lân rất nhanh đã đuổi kịp cô. Cậu không gọi ngay mà chỉ đứng im quan sát một lúc. Mái tóc cô bị gió thổi tung, vạt áo cũng bay trong gió. Trông cô thật nhỏ bé và lặng lẽ như một góc phụ của bức tranh.

    Cậu tiến lại gần, cố tình để tiếng bước chân vang lên rõ ràng trên nền đất mịn.

    Chi biết, và cô ngẩng đầu lên.

    "Cậu đợi ai à?" – giọng Lân nhẹ nhàng như một cái chạm vào lòng bàn tay.

    Cô đợi cậu, nhưng không nói. Thay vào đó, Chi chỉ vén nhẹ phần tóc mai ra sau vành tai.

    "Không, tớ chỉ muốn ngồi đây một chút thôi."

    "Vậy tớ ngồi cùng nhé." – Lân cười, tay đã chống xuống ghế, rõ ràng là muốn ngồi từ đầu.

    Chi cười khúc khích. Ý đồ của cả hai rõ ràng đến thế, nhưng chẳng ai chịu thừa nhận. Cô và cậu đều chỉ có thể làm kẻ ngốc.

    Lân vừa ngồi xuống đã lên tiếng, giả vờ trầm ngâm.

    "Tớ thích ngồi thế này ghê. Không ồn ào nhưng cũng không đến nỗi cô đơn."

    "Cậu nghe như người già vậy." – Chi bật cười.

    Cô không nói gì thêm, mắt nhìn xa xăm về phía sân trường đang dần trống vắng.

    "Trông cậu cũng như bà già mà."

    "Gì, tớ trông già lắm à?" – Chi cau có, cô ghét bị nói là già. Nói trưởng thành thì còn tạm chấp nhận được.

    "Ừ." – Lân xoa đầu cô – "Chúng mình đều như ông cụ, bà cụ non."

    Chi không né, nhưng vẫn bĩu môi, ánh mắt không nhìn về phía cậu.

    Ánh nắng cuối ngày lướt trên tóc cô, để lại vệt sáng nhè nhẹ như chỉ vàng. Những chiếc lá bàng rơi lác đác xuống cả hai, xào xạc trên mặt đất.

    "Tớ hỏi cậu cái này nhé?"

    Chi không đáp nhưng ngầm đồng ý.

    "Cậu có còn thích Minh Kha không?"

    Chi ngơ ngác nhìn cậu, khiến cái xoa đầu của Lân khựng lại trên tóc cô. Cậu biết mình không nên hỏi, nhưng không hỏi thì lòng cứ bứt rứt. Người ta nói còn giận, còn nhớ là còn yêu. Càng yêu thì khi nhớ đến càng đau lòng. Cậu đã từng đau lòng và đồng cảm thay cô khi biết cô từng bị đối xử tệ thế nào trong quá khứ. Nhưng vẫn không tránh khỏi những ghen tị âm ỉ dần nhen nhóm trong lòng. Một người tệ đến thế có thể khiến Chi rung động và tổn thương trong một thời gian dài. Cậu ta có gì tốt đẹp đâu chứ?

    "Tớ chẳng biết." – Chi thở dài – "Tất nhiên tớ vẫn buồn khi nhớ đến chuyện trước đây, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tớ còn thích cậu ấy. Tớ nghĩ vậy."

    Ngừng một lúc, cô nói tiếp.

    "Tớ nghĩ, thứ khiến tớ buồn lâu đến thế chính là sự kỳ vọng tớ từng dành cho cậu ta và cho mối quan hệ của cả hai. Và giờ, tớ cũng buồn vì hồi đó mình ngu lắm, ngu đến mức bị trêu đùa như một con rối."

    "Bị tiếc ấy." – Cảm thấy mình nói vẫn chưa đủ, Chi còn muốn nói thêm.

    "Đáng lẽ tớ phải chửi nó, thậm chí là đánh nó vì dám làm tớ đau." – Cô bắt đầu đánh đấm vào không trung, tưởng tượng ra khuôn mặt của Minh Kha mà đánh.

    Lân bật cười, cậu xoa đầu Chi rồi phụ họa.

    "Để tớ đấm nó với cậu."

    "Ừ, đấm nó đi, nó sẽ phải hối hận vì đã bỏ rơi tớ. Một ngày nào đó, tớ sẽ đứng trước mặt nó và nói: 'Nhìn này, tao đã thay đổi, thành một người tốt hơn, mày sẽ không bao giờ với tới tao đâu.'"

    Lân thấy nhẹ nhõm hẳn. Cậu vừa hùa theo, vừa miêu tả lại vẻ mặt của Minh Kha nếu gặp Chi ở hiện tại. Cả hai không khỏi phì cười.

    Một cơn gió nữa lướt qua, mang theo tiếng chuông gió lanh lảnh. Không biết nó phát ra từ đâu, nhưng khiến Chi nhớ lại chiếc chuông gió của mình. Nó được treo ở ban công phòng cô, đơn độc reo suốt mùa đông năm ngoái. Nhất định sau này, cô sẽ mua thêm một chiếc nữa cho nó có đôi có cặp.

    "Hôm nay cậu có ghé hiệu sách cũ nữa không?" – Lân hỏi.

    "Có chứ, tớ đang săn tìm tập cuối của truyện Người Trung Gian, thiếu tập cuối nữa thôi là đủ bộ rồi."

    Lân cười hiền. "Thế cậu có muốn ghé hiệu sách gần nhà tớ vào cuối tuần không? Tớ biết chỗ đó có về một lô sách cũ hiếm lắm."

    Chi ngần ngừ một lúc, rồi khẽ mỉm cười. "Tớ sẽ cân nhắc."

    Họ ngồi thêm một lúc nữa, chẳng ai nói gì thêm. Cả hai đều hiểu, có những khoảng lặng không cần lấp đầy bằng lời nói, mà chỉ cần có sự hiện diện của người kia thôi.

    Trên nền đất, bóng của cả hai kéo dài theo ánh chiều tà. Chi dường như bị mỏi vai, cô ngả đầu vào vai Lân rồi chơi điện thoại, làm hai cái bóng nhập lại làm một.

    Giống như hai cái bóng kia, Chi thoải mái dựa vào người cậu, vì cô biết, từ hôm nay, sẽ có một người mãi mãi không đẩy cô ra xa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng năm 2025
  9. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 7: Gió trên kệ sách cũ

    Hiệu sách đó nằm ở cuối góc phố nhỏ, nép mình sau một quán cà phê có tên rất lạ "Vườn của gió". Chi chưa từng đến đó bao giờ, dù con đường này chỉ cách nhà cô vài con hẻm. Có lẽ bởi cô luôn đi những con đường quen, đến những nơi quen thuộc mà thôi.

    Lân đã đứng đợi từ trước, áo khoác xám và chiếc balo vắt nghiêng qua vai. Cậu giơ tay chào ngay khi thấy cô, nụ cười vẫn duyên như thường. Trái tim cô không khỏi xao xuyến. Có ai kìm lòng nổi trước một người đẹp trai đâu.

    "Cậu đến rồi à? Tớ nghĩ cậu sẽ lỡ hẹn cơ." – Lân trêu.

    "Biết thế tớ không tới nữa." – Chi tinh nghịch đáp – "Để cậu đợi từ giờ đến tối luôn."

    Cô rất tự tin, chừng nào cô chưa tới thì Lân vẫn cứ sẽ đứng đợi mãi thế này.

    "Thế cậu có mong tớ sẽ tới không?" – Chi nghiêng đầu, hỏi lại bằng giọng nửa đùa nửa thật.

    Lân cười khẽ. "Có chứ. Nếu không thì tớ đứng đây làm gì."

    Hiệu sách khá nhỏ, nhưng bên trong lại chất đầy những cuốn sách cũ đủ thể loại. Chúng được xếp ngay ngắn, nhiều đến mức phải xếp thành chồng dưới đất. Những chồng sách thấp nhất cũng đã cao đến eo của Chi. Chồng này nối tiếp chồng kia, khiến những lối đi bị thu hẹp lại như trong mê cung. Không gian vương mùi giấy đã cũ, thơm ngai ngái, và đặc biệt yên tĩnh. Chỉ cần bước vào đây cũng khiến người ta quên mất thế giới ngoài kia.

    "Cậu tìm truyện của cậu đi. Tớ sẽ lượn một vòng." – Lân nói, rồi quay sang dãy tiểu thuyết từ những năm 2010 đổ về trước.

    Chi đến đây để tìm cuốn truyện cuối cùng trong bộ truyện của mình. Nhưng cô không thể không dừng chân trước dãy truyện tranh đầy màu sắc. Mắt cô lướt qua từng gáy sách, tay cô chạm vào từng quyển một. Cái chạm khiến cô cảm thấy vừa thân quen, vừa dễ chịu lại bình yên.

    Lang thang một hồi, cuối cùng Chi cũng chạm phải một tập truyện quen mắt, đó chính là tập truyện cô vẫn còn thiếu. Tim cô đập thình thịch như mối tình đầu, như vừa tìm thấy mảnh ghép cuối cùng của một điều đã chờ đợi từ rất lâu. Cảm giác này, đúng chỉ là những người sưu tập sách mới hiểu được.

    "Tìm được rồi hả?" – Lân từ phía sau lên tiếng, tiện tay đẩy lưng cô một cái.

    Chi giật mình, người cô nhảy cẫng lên khiến Lân không khỏi phì cười.

    "Ủa mắc gì đứng sau người ta vậy cha?" – Chi vừa ôm ngực vừa thở hổn hển.

    Từ bé cô đã ghét bị người ta dọa ma, nhát ma. Lớn lên vẫn sợ chơi những trò ú tim, càng giật mình thì Chi sẽ theo phản xạ mà hét lên oai oái. Ban nãy vì còn nhớ ra là cả hai đang ở trong hiệu sách nên mới không hét lên. Nếu không thì cả hai đã bị đuổi ra khỏi tiệm từ lâu rồi.

    "Hehe, thấy cậu nghiêm túc quá nên tớ đùa chút cho vui." – Lân cười, nhưng không có ý xin lỗi trong mắt cậu.

    Giống như cậu mới phát hiện ra một kho báu mới, điều đó càng làm cậu thấy Chi đáng yêu hơn.

    "Tìm thấy rồi." – Chi mím môi, hơi giận dỗi. Cô ôm cuốn sách vào ngực như sợ ai đó sẽ giành mất.

    "May ghê, thế là đủ bộ rồi." – cô thì thầm với chính mình, vẫn không giấu nổi vẻ phấn khích. Hai má cô ửng hồng và cười tủm tỉm.

    Lân nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Giống như đang nhìn một con mèo âu yếm cuộn len của nó. Cậu cảm nhận được niềm vui lan tỏa từ nụ cười, đôi má hồng và cả ánh mắt long lanh của cô. Cô trong mắt cậu không chỉ đơn giản, nhỏ bé mà còn khiến người ta muốn trân trọng, muốn nuông chiều.

    Dù đôi lúc, Lân thừa nhận mình cũng muốn trêu chọc cô, làm những trò quá đà hơn, vượt cả mức tình bạn. Nhưng Chi càng nhỏ bé bao nhiêu thì cậu càng không dám bấy nhiêu. Cứ như cậu chỉ cần dùng lực nhẹ là cô sẽ kêu đau, nếu vồ vập quá cô sẽ sợ.

    Suy nghĩ như vậy, cũng bởi Chi chỉ cao có một mét năm mươi, trong khi cậu cao gần một mét tám. Cậu đã quen với những cô nàng nhỏ bé nhưng tràn đầy sức sống, miệng lúc nào cũng nói cười. Nên đối với Chi, cậu tự hỏi cô có giống như bao cô gái ngoài kia không, hay cô mang một màu sắc khác.

    Bước ra khỏi tiệm sau khi đã thanh toán, trời cũng về chiều. Nắng không còn gay gắt, chỉ còn là thứ ánh sáng nhẹ loang mềm mại trên vỉa hè lát gạch.

    "Cảm ơn cậu." – Chi nói khi cậu đưa cô về, giọng cô hồn nhiên, không còn phòng bị từ những lần đầu.

    "Vì tớ mà cậu tìm được sách sao?" – Lân cười – "Tớ còn biết nhiều tiệm lắm, nếu cậu đối tốt với tớ, thì sau này tớ sẽ lại dẫn cậu đi."

    Chi bĩu môi, nhưng cô cũng không phản đối.

    "Thế nhé?" – Cậu nói, chia ngón út đưa về phía cô như một lời giao hẹn sâu sắc – "Cậu chỉ cần ở bên cạnh tớ, còn tớ sẽ có trách nhiệm kiếm cho cậu bất kỳ cuốn sách nào cậu thích."

    Chi nhìn bàn tay cậu, hơi khựng lại.

    Gió thoảng qua, làm mấy tờ rơi và lá rụng bay nhẹ dưới chân hai đứa. Ngón tay út của cô từ tốn chạm vào ngón tay to, thô ráp của cậu, rồi khẽ móc lấy. Tự thấy trong lòng hình thành một cảm xúc ấm áp.

    "Được."
     
  10. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 8: Phòng học có nắng

    Sáng thứ bảy không có lịch học trên trường. Nhưng những nhóm đội tuyển vẫn phải đi để ôn tập. Lân không ngoại lệ, vì cậu nằm trong đội tuyển toán. Không ngoa khi nói cậu đứng đầu đội tuyển, bởi ở lớp cậu vốn đã rất xuất sắc, điểm toán luôn ở top đầu.

    Cô ngưỡng mộ cậu cũng vì điều đó. Nếu như Lân không chủ động làm bạn với cô, có lẽ cả hai vẫn chỉ là những con người xa lạ. Và tất cả những gì cô biết về cậu vẫn chỉ là: Cậu bạn giỏi toán, trông hiền hiền.

    Tối đó, Lân suy nghĩ mãi rồi cũng nhắn tin cho cô.

    "Mai cậu có rảnh không? Tớ sẽ học ở thư viện tầng ba, cậu lên ngồi cùng nhé."

    Không phải lời rủ rê kiểu cách, cũng chẳng phải lời mời hẹn hò nhưng chỉ một tin nhắn này thôi cũng đủ khiến trái tim cô xao xuyến. Dù vậy, Chi định từ chối. Cô không muốn người ta nghĩ mình là người dễ dãi, rủ rê thế nào cũng được.

    Kí ức và tổn thương mà Minh Kha mang lại vẫn khiến vết thương lòng của cô đau nhói. Nó khiến cô phòng bị và nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh. Cô trở nên lầm lì, ít nói và tách biệt bản thân.

    Có lẽ đợi quá lâu không thấy cô đáp, Lân gửi thêm một tin nhắn.

    "Vậy ý cậu sao?" kèm theo một sticker rất đáng yêu.

    Chi cắn môi, lại ngẫm nghĩ. Cô sợ quá khứ sẽ lặp lại, sợ rằng một ngày nào đó Lân sẽ giống như Minh Kha. Cả hai đều tài giỏi, đều xứng đáng được ở bên một người tốt hơn cô. Nếu mai này, Lân nhận ra cô không thể đuổi kịp cậu, thì làm sao cô dám chắc mình không bị bỏ rơi?

    Nói không giận Minh Kha là nói dối, nhưng cô càng giận bản thân gấp nhiều lần. Cô biết rõ hơn ai hết, lòng tốt của người khác với mình là có giới hạn. Không ai có nghĩa vụ phải tốt với cô mãi. Vậy nên, nếu cô không đủ xứng đáng thì sẽ chẳng nhận được gì cả. Sẽ không có ai bằng lòng và chấp nhận yêu thương một người mang đầy vết thương lòng và sự tự ti như cô.

    Đến cô còn không thể tự chữa lành chính mình, thì còn mong ai có thể cứu rỗi bản thân nữa?

    Cô không trả lời tin nhắn, nhưng tin nhắn đã xem thì vẫn còn đó.

    Lân nghĩ cô thấy phiền nên cậu cũng không nhắn gì thêm, dù trong lòng đang bứt rứt khôn nguôi. Lát sau, ngay khi tiếng thông báo tới, cậu bật dậy kiểm tra.

    "Ừ, tớ sẽ đến." cuối cùng, cô nhắn lại.

    * * *

    Sáng hôm sau, cô đến trường từ sớm.

    Những suy nghĩ hôm qua vẫn còn đó, khiến tâm trạng cô nặng trĩu.

    Nhưng cô cũng tự an ủi bản thân, rằng những điều Lân từng nói với cô không phải là giả, và cậu cũng sẽ không khiến cô thất vọng.

    Cô không mong cậu sẽ không thay đổi, chỉ mong thời gian này có thể trôi chậm lại một chút, để khoảng cách giữa cả hai không quá xa xôi. Chỉ cần cô vươn tay ra là có thể chạm vào cậu, như vậy cũng đủ rồi.

    Thư viện tầng ba vào cuối tuần vắng hơn thường lệ, lúc sáng sớm thì lại càng không có ai. Hàng ghế cạnh cửa sổ vốn chật kín người, nay được lấp đầy bằng những vệt nắng sớm.

    Từ xa thôi cũng có thể thấy những dải sáng nhạt xuyên qua ô cửa sổ, in hằn những sắc vàng lên gạch sàn. Lân ngồi ở bàn gần cuối, chiếc áo sơ mi trắng vẫn như mọi ngày và chiếc bút trên tay vẫn đang hí hoáy ghi chép. Bên cạnh cậu là một hộp sữa đậu nành chưa khui cùng một cái bánh mì ngọt.

    Chi bước đến, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu.

    "Đến sớm thế, tớ tưởng cậu sẽ ngủ nướng."

    Cô phồng má, theo thói quen từ lâu đã bị quên lãng mà đáp trả.

    "Không ngủ được, vì có ai nhắn chúc ngủ ngon đâu." giọng cô hờn dỗi.

    "Thế nên tớ đã chuẩn bị sẵn rồi, ăn đi cho đỡ giận."

    Chi cầm lấy bánh, bẻ nhỏ ra thành từng miếng. Cô không trả lời nhưng ánh mắt đã dịu xuống. Cô vốn chẳng giận cậu. Vả lại, ở bên Lân, cô mới nhận ra những thứ nhỏ nhặt như hộp sữa, quyển vở hay ánh nắng cũng trở nên đủ đầy.

    Một lúc sau, cả hai cùng học. Lân vẫn chăm chú làm bài, thi thoảng quay sang hỏi Chi một vài câu. Cô không giỏi toán, nên cậu luôn để ý rồi giảng lại bài cho cô.

    "Cậu học kiểu này thì tớ phải sống thêm mười năm nữa mới đủ thời gian dạy."

    "Thế thì càng sống thọ hơn chứ sao." Chi phồng má.

    "Ừ, nhưng lúc đó không có cậu thì sao, chán chết." Lân nói, mắt vẫn dán vào vở như thể đây chỉ là một điều vu vơ.

    Trái tim Chi đập loạn nhịp. Cô nghĩ cậu thể nào cũng thay đổi, ai mà chịu được sự vô dụng của cô chứ. Nhưng khi nghe cậu nói như vậy, trái tim cô bỗng có chút mong chờ.

    Cô không biết nên đáp thế nào. Gương mặt vốn điềm tĩnh nay lại đỏ ửng như trái cà chua. Tim cô lại đập chậm hơn mấy nhịp, rồi lại nhanh thêm mấy nhịp nữa. Cô chỉ đành cúi xuống, giả vờ chép lại một công thức đã thuộc nằm lòng từ trước.

    Ngoài cửa sổ, mây nhẹ trôi, vài con chim sẻ chuyền nhau nhành cây rơi trên sân trường. Nắng ấm trải khắp bàn học, lặng lẽ mà dịu dàng.

    Trong ánh sáng dịu dàng đó, chỉ có tiếng sách vở và tiếng nhịp đập không rõ phát ra từ ai.

    Chi không nói ra, nhưng cô cảm nhận được – mình dường như đang học lại cách tin tưởng, cách mở lòng và từng chút một, cô sẽ thay đổi vì Lân.
     
  11. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 9: Lá thư không tên

    Sau buổi học ở thư viện tầng ba, cả hai không ai nói thêm điều gì đặc biệt. Chỉ đơn thuần là những cử chỉ nhẹ nhàng dành cho nhau, dường như không có ý tứ sâu xa nào khác. Nhưng trong cái im lặng êm dịu ấy, Chi lại cảm thấy lòng mình xốn xang lạ thường, trái tim cô không còn nặng trĩu nữa, mà dần nhẹ tênh.

    Cô nhận ra, rằng sự im lặng cũng có thể khiến người ta thoải mái đến thế. Khoảng lặng của cô và cậu cứ thế thôi, chẳng cần lên tiếng nhưng sự hiện diện của đối phương đã đủ để lấp đầy khoảng trống trong lòng mình.

    Cô không còn nghĩ đến những điều tiêu cực, cũng không còn bận tâm về vết thương của mình nữa. Cô biết, nó chưa hoàn toàn lành lặn, nó vẫn để lại một mảng khuyết trong trái tim cô. Nhưng rồi nó xuất hiện là để cô có cơ hội được gặp một người xứng đáng hơn với mình.

    Những lần trò chuyện, những mẩu bánh được bẻ đôi, hay cả ánh mắt lặng thinh khẽ liếc nhìn cô và cả nụ cười duyên dáng đó - tất cả đều khiến cậu như một điều thân thuộc trong cuộc sống của cô. Cậu ở đó, bình yên và chờ đợi sẵn. Giống như buổi nắng chiều nhẹ nhàng rọi vào một căn phòng cứ mãi đóng kín, tăm tối và ẩm thấp. Mà căn phòng đó lại chính là tâm hồn cô.

    Lại một hôm chiều mưa rào, trời vừa tạnh thì tiếng chuông tan học cũng vang lên. Cô giáo dặn dò các bạn học trong lớp.

    "Lát nữa ra về, các em hãy đem bức thư hôm nay gửi cho một người mà các em yêu quý. Đó có thể là bố mẹ, thầy cô, bạn bè, hoặc là người đã giúp đỡ các em, để lại trong các em những ấn tượng khó quên. Hãy coi lá thư là một lời cảm ơn sâu sắc, hay một lời nhắn nhủ tâm tình, nó sẽ thay các em bày tỏ tấm lòng mình."

    Chi gấp cẩn thận lá thư trong tay rồi khẽ liếc nhìn cậu bạn bên cạnh. Cô không biết lá thư đó cậu định viết cho ai, bố mẹ, bạn bè hay là một người nào mà cậu thầm thích.

    Rồi cô lại nhìn lá thư trong tay mình, cô muốn đưa tận tay nó cho cậu.

    Cô còn đang phân vân thì Lân đã quay sang nhìn cô, vẫn là nụ cười duyên dáng đó.

    "Hôm nay về với tớ nữa nhé?" Cậu hỏi, dáng vẻ thản nhiên như thường ngày.

    "Ừ." Cô đáp, nhưng trong đầu chỉ nghĩ làm sao để có thể đưa được lá thư cho cậu.

    Thời buổi này, còn ai viết thư từ cho nhau nữa. Từ nãy lúc ở trong lớp, cô đã thấy nhiều bạn học than phiền, họ đều nói trò viết thư này trẻ con và sến súa. Cô không biết Lân có chung suy nghĩ ấy hay không. Nhưng nếu cô đưa thư cho cậu, cậu không từ chối đâu, đúng không?

    "Hi vọng cậu ấy không hiểu lầm là mình thích cậu ấy." Chi thầm nghĩ, nếu không sau này cô sẽ khó xử lắm.

    Hai người cùng sải bước trên vỉa hè thân thuộc. Chẳng biết từ bao giờ đã thành thói quen, cứ đến giờ tan học là cả hai lại cùng về với nhau. Hơi ẩm sau mưa khiến trời hè oi bức cũng trở nên mát mẻ, thậm chí có chút lạnh.

    Chi nghĩ mãi về bức thư trong túi áo, nhưng cô cứ giữ mà chưa đưa cho cậu. Một phần vì ngại, một phần vì nếu không đưa thì cô cứ bứt rứt mãi không thôi.

    Tối đó, cô thức khuya. Lá thư chưa đưa vẫn nằm đó, ngay ngắn trên bàn vì cô đã lấy ra đọc đi đọc lại cả ngàn lần. Cho đến khi cô chắc chắn đó chỉ đơn thuần là một lá thư cảm ơn thì cô mới yên tâm cất lại vào bao.

    Cô muốn cảm ơn Lân nhưng không muốn quá sến súa hay ủy mị. Cô lại càng không muốn cậu nghĩ vì sự tốt bụng của mình lại khiến cô thích cậu. Sự hiểu lầm tai hại ấy không chỉ khiến cô khó xử mà có khi còn khiến Lân tránh mặt cô. Cô không muốn mất đi tình bạn này một chút nào.

    Sáng hôm sau, Chi đến lớp sớm. Cô nhân lúc không có ai bèn nhét lá thư vào ngăn bàn của Lân, rồi nhanh chóng xuống căn tin đợi đến khi đánh trống mới vào lớp.

    Cô không chỉ ngại mà còn rất hồi hộp, vậy nên cô sẽ giả vờ như mình chẳng biết gì hết, chẳng làm gì cả.

    Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã tiết 3, Chi ngồi chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng làm xong bài tập, cô lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lá thư của cô chưa được phát hiện càng khiến cô bứt rứt gấp bội.

    Cuối cùng, Lân cũng phát hiện và mở bức thư ấy ra. Cậu yên lặng đọc những dòng thư được gửi gắm bên trong.

    "Chào cậu. Tớ không biết mình nên nói thế nào để có thể bày tỏ được hết sự cảm kích và biết ơn của mình dành cho cậu. Từ trước đến nay, tớ đã quen sống một cách thầm lặng, tách biệt với mọi người, nhưng chính sự xuất hiện của cậu đã khiến tớ thay đổi. Tớ cười nhiều hơn, vô tư hơn và thoải mái chia sẻ bản thân hơn với không chỉ cậu mà còn các bạn trong lớp. Cậu khiến tớ hiểu ra quá khứ của tớ không có gì đáng để tớ phải vì nó mà u sầu rồi bỏ lỡ những tháng ngày đẹp đẽ. Sau tất cả, tớ cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, tớ không còn hoài nghi vì sao người khác lại đối tốt với tớ. Mà tớ cảm thấy mình xứng đáng với điều đó.

    Tất nhiên, để xứng đáng với sự tốt bụng của cậu thì tớ còn một chặng đường xa lắm. Bởi tớ biết chỉ khi tớ đón nhận được người khác một cách trọn vẹn thì tớ mới có thể đáp lại tấm lòng của cậu. Cảm ơn cậu thời gian qua đã luôn ở bên và động viên tớ. Dù những lời động viên ấy không nói ra thành lời, nhưng sự hiện diện của cậu chính là liệu pháp tốt nhất tớ từng biết.

    Tớ không biết mình có đang đi đúng hướng hay không, hay chỉ là nhất thời tớ muốn được chú ý và yêu thương nên mới chọn cách sống lạc quan hơn.

    Nhưng nếu hướng đi ấy có cậu bên cạnh, thì tớ nghĩ mình có thể đi xa hơn được nữa.

    Cảm ơn vì sự đồng hành của cậu, và sau này này nếu có thể, tớ cũng sẽ bên cậu."

    Một lá thư không ký tên, nhưng qua nét chữ và lời nhắn nhủ thì cậu vẫn có thể nhận ra đó là cô.

    Cậu không nói gì cả, chỉ là trên môi xuất hiện một nụ cười mỉm, dịu dàng mà hạnh phúc.

    Lần này, cô chủ động đợi cậu ra về. Cậu khẽ đưa tay lên đầu cô, xoa nhẹ một cái như vỗ về, như hồi đáp. Gương mặt cậu điềm tĩnh, nhưng đôi mắt ánh nên niềm vui, dịu dàng như nắng lúc chiều muộn.

    "Chúng ta về thôi."

    Chi mỉm cười. Bóng cả hai cứ thế song hành với nhau, rồi kéo dài theo ánh nắng. Dù mai sau không thể đồng hành với nhau mãi, thì cô vẫn sẽ luôn ghi nhớ khoảnh khắc này. Khoảnh khắc cô đã dũng cảm bày tỏ lòng mình, và không bỏ lỡ cậu.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...