Chương 20: Sự Thay Đổi Trong Ánh Mắt
Sau khi giải quyết xong những kẻ ngấm ngầm gây rối trong Vương phủ, cuộc sống của Liễu Yên Nhiên trở nên yên bình hơn. Những người hầu không còn dám khinh thường hay gây khó dễ cho nàng nữa. Họ nhận ra, vị Vương phi này không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Vài ngày sau, Vũ Văn Thiên trở về Vương phủ. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường, nhưng khi nhìn Yên Nhiên, trong ánh mắt hắn lại có một sự thay đổi. Đó không còn chỉ là sự dò xét hay tò mò nữa, mà dường như có thêm một chút.. công nhận? Hoặc có lẽ, sâu hơn thế nữa.
Hắn không nói gì về những chuyện đã xảy ra trong phủ khi hắn vắng mặt. Nhưng Yên Nhiên cảm nhận được sự hài lòng ngầm trong thái độ của hắn.
Một buổi tối, Vũ Văn Thiên tìm đến phòng Yên Nhiên. Hắn không nói nhiều, chỉ im lặng ngồi đối diện nàng bên bàn trà. Không khí giữa họ không còn lạnh lẽo và xa cách như trước, mà thay vào đó là một sự tĩnh lặng thoải mái.
Bất ngờ, Vũ Văn Thiên lên tiếng: "Nàng.. đã xử lý mọi chuyện rất tốt."
Lời khen ngợi ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa ấy khiến Yên Nhiên cảm thấy một niềm vui âm thầm. Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Thiên trực tiếp khen ngợi nàng.
"Thiếp chỉ.. không muốn bị người khác ức hiếp," Yên Nhiên khẽ đáp.
Vũ Văn Thiên nhìn sâu vào mắt nàng. "Từ nay về sau, ta sẽ không để ai dám ức hiếp nàng nữa."
Lời hứa của hắn, dù vẫn lạnh lùng, nhưng lại mang theo một sự bảo vệ mạnh mẽ. Yên Nhiên cảm nhận được sự thay đổi trong trái tim người đàn ông này. Hắn không chỉ đơn thuần là một người chồng trên danh nghĩa nữa.
Những ngày sau đó, Vũ Văn Thiên bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho Yên Nhiên. Hắn kể cho nàng nghe về những chuyện ở triều đình, về những khó khăn mà hắn đang phải đối mặt. Yên Nhiên lắng nghe hắn, đưa ra những ý kiến của mình, đôi khi còn khiến hắn phải ngạc nhiên vì sự thông minh và sắc sảo của nàng.
Mối quan hệ giữa họ dần trở nên sâu sắc hơn. Không chỉ còn là sự tò mò và quan tâm nữa, mà đã bắt đầu nảy sinh những rung động chân thành. Vũ Văn Thiên vẫn chưa thể hiện tình cảm một cách nồng nhiệt, nhưng qua ánh mắt, qua những hành động nhỏ, Yên Nhiên cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong trái tim hắn. Lớp băng giá cuối cùng dường như đang tan chảy, nhường chỗ cho một sự ấm áp đang dần lan tỏa.
Vài ngày sau, Vũ Văn Thiên trở về Vương phủ. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường, nhưng khi nhìn Yên Nhiên, trong ánh mắt hắn lại có một sự thay đổi. Đó không còn chỉ là sự dò xét hay tò mò nữa, mà dường như có thêm một chút.. công nhận? Hoặc có lẽ, sâu hơn thế nữa.
Hắn không nói gì về những chuyện đã xảy ra trong phủ khi hắn vắng mặt. Nhưng Yên Nhiên cảm nhận được sự hài lòng ngầm trong thái độ của hắn.
Một buổi tối, Vũ Văn Thiên tìm đến phòng Yên Nhiên. Hắn không nói nhiều, chỉ im lặng ngồi đối diện nàng bên bàn trà. Không khí giữa họ không còn lạnh lẽo và xa cách như trước, mà thay vào đó là một sự tĩnh lặng thoải mái.
Bất ngờ, Vũ Văn Thiên lên tiếng: "Nàng.. đã xử lý mọi chuyện rất tốt."
Lời khen ngợi ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa ấy khiến Yên Nhiên cảm thấy một niềm vui âm thầm. Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Thiên trực tiếp khen ngợi nàng.
"Thiếp chỉ.. không muốn bị người khác ức hiếp," Yên Nhiên khẽ đáp.
Vũ Văn Thiên nhìn sâu vào mắt nàng. "Từ nay về sau, ta sẽ không để ai dám ức hiếp nàng nữa."
Lời hứa của hắn, dù vẫn lạnh lùng, nhưng lại mang theo một sự bảo vệ mạnh mẽ. Yên Nhiên cảm nhận được sự thay đổi trong trái tim người đàn ông này. Hắn không chỉ đơn thuần là một người chồng trên danh nghĩa nữa.
Những ngày sau đó, Vũ Văn Thiên bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho Yên Nhiên. Hắn kể cho nàng nghe về những chuyện ở triều đình, về những khó khăn mà hắn đang phải đối mặt. Yên Nhiên lắng nghe hắn, đưa ra những ý kiến của mình, đôi khi còn khiến hắn phải ngạc nhiên vì sự thông minh và sắc sảo của nàng.
Mối quan hệ giữa họ dần trở nên sâu sắc hơn. Không chỉ còn là sự tò mò và quan tâm nữa, mà đã bắt đầu nảy sinh những rung động chân thành. Vũ Văn Thiên vẫn chưa thể hiện tình cảm một cách nồng nhiệt, nhưng qua ánh mắt, qua những hành động nhỏ, Yên Nhiên cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong trái tim hắn. Lớp băng giá cuối cùng dường như đang tan chảy, nhường chỗ cho một sự ấm áp đang dần lan tỏa.