Chương 10: Nhẫn Nhịn Chờ Thời
Liễu Yên Nhiên âm thầm chịu đựng những sự chèn ép và gây khó dễ trong Vương phủ. Nàng hiểu rằng khi Vũ Văn Thiên không có ở đây, nàng không có chỗ dựa vững chắc. Việc đối đầu trực diện với những kẻ kia chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ. Vì vậy, nàng chọn cách nhẫn nhịn, quan sát và chờ đợi thời cơ.
Nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng bên trong lại âm thầm thu thập thông tin về những kẻ đang ngấm ngầm chống đối mình. Tiểu Thúy, với sự trung thành và lòng biết ơn đối với Yên Nhiên, đã giúp nàng không ít trong việc này. Cô hầu bé nhỏ lén lút nghe ngóng những cuộc trò chuyện của đám quản sự và những người hầu có thái độ bất thường, rồi báo lại cho Yên Nhiên.
Qua lời kể của Tiểu Thúy, Yên Nhiên biết được đứng sau những hành động gây khó dễ này có lẽ là một vài quản sự lâu năm trong phủ, những người vốn trung thành với những thê thiếp trước đây của Vũ Văn Thiên. Họ không ưa một Vương phi "vô danh tiểu tốt" như nàng, và có lẽ còn nuôi hy vọng Vương gia sẽ sớm có người mới thay thế nàng.
Yên Nhiên không hề tức giận hay sợ hãi. Thay vào đó, trong lòng nàng nảy sinh một sự lạnh lùng và quyết tâm. Những kẻ này nghĩ rằng nàng yếu đuối và dễ bị bắt nạt? Bọn chúng đã lầm. Nguyệt Hạ ở thế kỷ 21 không bao giờ chịu khuất phục một cách dễ dàng.
Trong thời gian Vũ Văn Thiên vắng mặt, Yên Nhiên dành nhiều thời gian hơn cho việc đọc sách và vẽ tranh. Nàng tìm thấy sự bình yên trong những trang sách cổ và những nét vẽ uyển chuyển. Đôi khi, nàng còn thử vẽ chân dung của Vũ Văn Thiên dựa trên những ký ức ít ỏi về khuôn mặt lạnh lùng nhưng tuấn mỹ của hắn.
Một buổi chiều, Yên Nhiên đang vẽ trong thư phòng thì một mụ quản gia xấc xược bước vào, không thèm gõ cửa.
"Vương phi, đến giờ dùng bữa rồi," mụ ta nói với giọng điệu hách dịch, không hề có sự tôn trọng.
Yên Nhiên đặt bút xuống, nhìn mụ ta với ánh mắt lạnh lùng. "Ta biết rồi. Ngươi cứ đi trước đi."
Mụ quản gia nhếch mép. "Hay là Vương phi không dám ra ngoài? Sợ gặp phải chuyện gì không hay sao?"
Yên Nhiên đứng dậy, chậm rãi bước về phía mụ ta. Ánh mắt nàng sắc bén như lưỡi dao khiến mụ quản gia khẽ rùng mình.
"Ta không sợ bất cứ điều gì," Yên Nhiên lạnh giọng nói. "Ngược lại, ta đang chờ xem những kẻ đứng sau lưng các ngươi dám làm đến mức nào."
Nói rồi, Yên Nhiên bước ra khỏi thư phòng, bỏ lại mụ quản gia đứng ngây người với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bữa tối hôm đó, thức ăn vẫn lạnh lẽo và sơ sài như mọi khi. Yên Nhiên lặng lẽ dùng bữa, không hề phàn nàn. Nàng biết, đây là một cuộc chiến ngầm, và nàng cần phải kiên nhẫn. Thời cơ của nàng sẽ đến.
Trong bóng tối, Yên Nhiên âm thầm lên kế hoạch. Nàng cần phải thu thập thêm bằng chứng về những hành động mờ ám của đám người kia. Nàng cũng cần phải tìm cách liên lạc với Vũ Văn Thiên hoặc chờ hắn trở về. Chỉ khi có hắn bên cạnh, nàng mới có thể lật ngược tình thế.
Sự nhẫn nhịn của Yên Nhiên không phải là sự yếu đuối, mà là sự kiên cường ẩn mình chờ đợi thời cơ bùng nổ. Nàng như ngọn lửa âm ỉ, đang chờ đợi một cơn gió mạnh để bùng cháy dữ dội.
Nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng bên trong lại âm thầm thu thập thông tin về những kẻ đang ngấm ngầm chống đối mình. Tiểu Thúy, với sự trung thành và lòng biết ơn đối với Yên Nhiên, đã giúp nàng không ít trong việc này. Cô hầu bé nhỏ lén lút nghe ngóng những cuộc trò chuyện của đám quản sự và những người hầu có thái độ bất thường, rồi báo lại cho Yên Nhiên.
Qua lời kể của Tiểu Thúy, Yên Nhiên biết được đứng sau những hành động gây khó dễ này có lẽ là một vài quản sự lâu năm trong phủ, những người vốn trung thành với những thê thiếp trước đây của Vũ Văn Thiên. Họ không ưa một Vương phi "vô danh tiểu tốt" như nàng, và có lẽ còn nuôi hy vọng Vương gia sẽ sớm có người mới thay thế nàng.
Yên Nhiên không hề tức giận hay sợ hãi. Thay vào đó, trong lòng nàng nảy sinh một sự lạnh lùng và quyết tâm. Những kẻ này nghĩ rằng nàng yếu đuối và dễ bị bắt nạt? Bọn chúng đã lầm. Nguyệt Hạ ở thế kỷ 21 không bao giờ chịu khuất phục một cách dễ dàng.
Trong thời gian Vũ Văn Thiên vắng mặt, Yên Nhiên dành nhiều thời gian hơn cho việc đọc sách và vẽ tranh. Nàng tìm thấy sự bình yên trong những trang sách cổ và những nét vẽ uyển chuyển. Đôi khi, nàng còn thử vẽ chân dung của Vũ Văn Thiên dựa trên những ký ức ít ỏi về khuôn mặt lạnh lùng nhưng tuấn mỹ của hắn.
Một buổi chiều, Yên Nhiên đang vẽ trong thư phòng thì một mụ quản gia xấc xược bước vào, không thèm gõ cửa.
"Vương phi, đến giờ dùng bữa rồi," mụ ta nói với giọng điệu hách dịch, không hề có sự tôn trọng.
Yên Nhiên đặt bút xuống, nhìn mụ ta với ánh mắt lạnh lùng. "Ta biết rồi. Ngươi cứ đi trước đi."
Mụ quản gia nhếch mép. "Hay là Vương phi không dám ra ngoài? Sợ gặp phải chuyện gì không hay sao?"
Yên Nhiên đứng dậy, chậm rãi bước về phía mụ ta. Ánh mắt nàng sắc bén như lưỡi dao khiến mụ quản gia khẽ rùng mình.
"Ta không sợ bất cứ điều gì," Yên Nhiên lạnh giọng nói. "Ngược lại, ta đang chờ xem những kẻ đứng sau lưng các ngươi dám làm đến mức nào."
Nói rồi, Yên Nhiên bước ra khỏi thư phòng, bỏ lại mụ quản gia đứng ngây người với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bữa tối hôm đó, thức ăn vẫn lạnh lẽo và sơ sài như mọi khi. Yên Nhiên lặng lẽ dùng bữa, không hề phàn nàn. Nàng biết, đây là một cuộc chiến ngầm, và nàng cần phải kiên nhẫn. Thời cơ của nàng sẽ đến.
Trong bóng tối, Yên Nhiên âm thầm lên kế hoạch. Nàng cần phải thu thập thêm bằng chứng về những hành động mờ ám của đám người kia. Nàng cũng cần phải tìm cách liên lạc với Vũ Văn Thiên hoặc chờ hắn trở về. Chỉ khi có hắn bên cạnh, nàng mới có thể lật ngược tình thế.
Sự nhẫn nhịn của Yên Nhiên không phải là sự yếu đuối, mà là sự kiên cường ẩn mình chờ đợi thời cơ bùng nổ. Nàng như ngọn lửa âm ỉ, đang chờ đợi một cơn gió mạnh để bùng cháy dữ dội.