Ngôn Tình Bắt Ma Thời 4.0 - Sunflower333

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Sunflower333, 7 Tháng năm 2025.

  1. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    [​IMG]

    Bắt Ma Thời 4.0


    Thể loại: Hài hước, tình yêu, tâm linh.

    Tác giả: Sunflower333

    Văn án

    _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Một yêu quái từng khiến cả tam giới xách dép chạy sau ngàn năm bị phong ấn, cuối cùng cũng được giải thoát. Hắn nghĩ sẽ được nghênh đón bằng pháo hoa, máu me, và tiếng hét kinh hoàng của nhân loại.

    Nhưng không..

    Vừa ló đầu ra khỏi phong ấn chưa kịp ngáp, hắn đã ăn ngay một cú "thu yêu pháp khí" của một con nhóc tự xưng là "nghiệp đoàn bắt yêu chính quy" trong khi cái bảng tên còn ghi.. sai chính tả.

    Viên Hân, người sở hữu tài năng ngủ quên khi bắt yêu, đọc sai thần chú như cơm bữa, và đặc biệt là.. mặt dày vô đối, đã vô tình bắt nhầm một yêu quái cấp đại boss rồi lôi về làm trợ lý không lương kiêm "vật nuôi cảnh giới".

    Từ đó bắt đầu hành trình bắt yêu như đi dã ngoại:

    - Linh hồn thì khóc.

    - Yêu quái thì hoảng.

    - Mà dân bắt yêu thì.. gây rối loạn trật tự công cộng.

    * * *

    - Hài có

    - Ma có

    - Tình yêu cũng có

    ⚠⚠⚠ LƯU Ý: KHÔNG AI TRONG TRUYỆN BÌNH THƯỜNG CẢ ⚠⚠⚠

    * * *

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Sunflower333
     
    BạchYnè537 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    Bắt Ma Thời 4.0

    Thể loại: Hài hước, tình yêu, tâm linh

    Tác giả: Sunflower333

    Chương 1: Chưa kịp ngầu đã bị bắt gọn

    _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm đó, bầu trời thủ đô như nổi cơn thịnh nộ. Mây đen dày đặc vần vũ, sấm sét gào thét dữ dội, rạch ngang bầu trời như những nhát chém của thần linh cổ đại. Gió rít từng cơn lồng lộng, mưa quất vào những tòa nhà kính như thể muốn gột rửa sạch mọi dấu vết của một quá khứ đã bị phong kín.

    Tại khu trung tâm thành phố, Bảo tàng Sinh vật Huyền bí Quốc gia, nơi cất giữ những bí mật bị nhân loại lãng quên đang oằn mình trong trận bão đêm. Ẩn sâu dưới tầng hầm cuối cùng, nơi một cánh cửa thép được phong ấn bằng ba lớp ma trận cổ, canh gác bởi công nghệ tối tân lẫn bùa chú của mười hai đạo sĩ hàng đầu đất nước, một điều không thể ngờ đã xảy ra.

    Chiếc quan tài đá đen nằm giữa gian phòng chứa cổ vật bắt đầu rung nhẹ, như thể một hơi thở vừa dội dậy từ cõi lãng quên. Những phù văn cổ khắc trên bề mặt phát ra ánh sáng đỏ nhạt. Rồi đột ngột, một vết nứt mảnh như sợi tóc xuất hiện, nhanh chóng lan rộng.

    "Rắc!"

    Tiếng vỡ vang lên khô khốc. Nắp quan tài bật tung, vỡ tan thành hàng trăm mảnh, rơi loảng xoảng xuống sàn đá. Một làn khói đen cuồn cuộn trào ra, lạnh buốt và nặng nề, như tàn dư của một thời đại bị nguyền rủa. Nhiệt độ trong phòng tụt xuống dưới 0 độ chỉ trong vài giây. Hệ thống cảnh báo gào rú, đèn đỏ nhấp nháy liên hồi, ánh sáng lập lòe như chứng kiến một cơn ác mộng trỗi dậy.

    Từ trong màn khí đen đặc sệt ấy, một bóng người chầm chậm bước ra.

    Hắn cao lớn, tóc dài bạc trắng như sương sớm, mắt đỏ rực ánh lên tia chớp phản chiếu qua mái kính dày. Ánh nhìn của hắn mang theo sự chết chóc lẫn mê hoặc, như thể có thể nhìn thấu từng lớp thực tại hiện đại một thế giới mà hắn không còn thuộc về. Mỗi bước chân khiến không khí xung quanh đặc quánh, tà khí vây quanh hắn như sương khói ma mị.

    Đứng giữa căn phòng chật chội, hắn duỗi vai như kẻ vừa tỉnh giấc sau hàng thiên niên kỷ. Hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị cất giọng gọi tên thời đại mới, đánh thức lòng kiêu hãnh tưởng chừng đã bị chôn sâu cùng chiếc quan tài đá. Nhưng chưa kịp thốt ra lời nào-

    PẰNG!

    Một luồng điện cực mạnh bắn thẳng vào mặt hắn, khiến toàn bộ cơ thể chấn động. Trong chớp mắt, tà khí bị xé toạc như tấm màn mỏng, biến mất không dấu vết. Mái tóc bạc dựng đứng, mùi khét lẹt của tóc cháy lan ra khắp phòng.

    Tiếng thét thất thanh vang lên như lời oán trách của một diễn viên phụ không có thoại:

    "AAAAAAAAAAAA!"

    Hắn lăn đùng xuống sàn, mặt úp vào nền đá lạnh, thân thể khét lẹt, ánh mắt mờ đục như kẻ vừa bị ném khỏi ngai vàng xuống hố rác lịch sử.

    Trên cầu thang xoắn sắt dẫn vào phòng, một cô gái trẻ trong đồng phục vàng chói nhảy hai bậc một, thiết bị bắt yêu to như khẩu đại bác trên tay phát ra làn khói mỏng từ nòng súng có dán sticker hình mèo con. Nón bảo hộ có gắn tai mèo khiến cô trông vừa dễ thương vừa.. nguy hiểm.

    Cô bật cười đầy phấn khích. Viên Hân, nhân viên tân binh của Cục Bắt Ma không thể ngờ buổi trực đầu tiên của mình lại là một trận công kích cấp A.

    Huyết Dạ Quân, tai họa cổ đại của yêu giới, bóng tối từng bao phủ vạn vật, giờ nằm bất tỉnh dưới chân cô, bốc khói nhẹ như chiếc bánh mì bị nướng quá lửa.

    Cô bước đến, nghiêng đầu nhìn hắn như thể đang đánh giá món hàng hạ giá trong siêu thị. Ghi chú nhanh chóng được chép vào sổ tay: Mắt đỏ, tóc dài, thích làm màu. Phản ứng kém với điện cao áp. Mặt dễ méo.

    Hắn cố vùng dậy, vừa đủ để gào lên một tràng danh hiệu như lời nguyền cổ xưa, nào là "tai họa của loài người" :

    "Bóng tối vĩnh hằng."

    "Kẻ nuốt trăng, xé trời."

    Nhưng giọng yếu ớt và ngắt quãng vì vừa bị giật xong. Viên Hân thì thản nhiên mở điện thoại, chụp selfie với hắn đang nằm vật vã dưới đất. Caption xuất hiện nhanh gọn:

    "Boss cuối nhưng xài điện yếu. Tiếc ghê."

    Hashtag: #TânBinhLậpCông #YêuQuáiTruyềnThuyết #ĐẹpTraiNhưngYếu

    Trong khi hệ thống an ninh tự động chuyển trạng thái từ "cảnh báo đỏ" sang "đã kiểm soát mục tiêu", cả bảo tàng dần lắng xuống. Đèn báo an toàn nhấp nháy màu xanh dương. Dòng chữ hiện lên trên màn hình kiểm soát:

    [Yêu vật nguy hiểm cấp A: Trạng thái - bất động.]

    Cô gái trẻ vui như trúng số độc đắc. Trên môi là nụ cười rạng rỡ của người vừa lập công lớn.

    "Không thể tin được là tôi tóm được boss cuối ngay buổi trực đầu tiên."

    Cô tự nói, mắt sáng như sao:

    "Tối nay lên bản tin nội bộ chắc luôn!"

    Trong khi ấy, Huyết Dạ Quân vẫn nằm đó, mặt dán chặt xuống sàn đá lạnh, lòng tràn ngập sự sỉ nhục. Một ngàn năm bị phong ấn, hắn từng mơ ngày trở lại sẽ được vạn yêu quỳ lạy, nhân loại khiếp sợ. Nhưng sự thật thì.. hắn bị chích điện ngất xỉu bởi một cô nhóc đội mũ mèo, rồi bị yêu cầu ký hợp đồng làm trợ lý pha cà phê và đi chợ.

    "Nhất định.. ta sẽ phục thù. Ta sẽ!"

    Một cú đá nhẹ vào vai cắt ngang lời thề.

    "Dậy đi ông ơi, ký hợp đồng lẹ lên. Tôi còn phải ghé siêu thị mua sữa nữa đó!"

    Ngoài trời, cơn giông đã tan. Những giọt mưa cuối cùng rơi tí tách lên mái kính. Ánh chớp cuối cùng lóe sáng, rọi vào thân hình bất động của một trong những sinh vật đáng sợ nhất lịch sử giờ đang nằm yên như cục gạch.

    Thế giới này.. đã thay đổi quá nhanh.

    * * *

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537ThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2025
  4. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    Bắt Ma Thời 4.0

    Thể loại: Hài hước, tình yêu, tâm linh

    Tác giả: Sunflower333


    CHƯƠNG 2: Hợp Đồng Lao Động 'Tình Nguyện'

    _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tầng 13, khu kỹ thuật số trung tâm của Cục Bắt Yêu Thành phố ngập trong ánh đèn LED xanh dương lạnh lẽo. Nơi đây, từng nhịp thở của yêu khí cũng bị cảm biến siêu nhạy phát hiện, phân tích và lưu trữ bằng công nghệ hiện đại bậc nhất thế giới loài người. Mỗi màn hình trong phòng điều khiển đều đang bận rộn hiển thị dòng dữ liệu kỳ bí mà bình thường chỉ đạo sĩ mới hiểu được. Giữa trung tâm căn phòng đó, một bóng người cao lớn ngồi gập người như học sinh cá biệt bị mời phụ huynh. Trên trán hắn là một miếng salonpas to tướng, vết tích còn sót lại sau cú chích điện cao thế vào đêm qua thứ đã tiễn hắn từ vai trò "tai họa cổ đại" xuống bậc thang "thực tập sinh cấp phường".

    Huyết Dạ Quân, một cái tên từng khiến cả Yêu Giới chao đảo giờ đang đối diện một bản hợp đồng in giấy A3 với dòng chữ to, đậm, ngạo nghễ đánh thẳng vào lòng tự tôn của hắn:

    HỢP ĐỒNG HỢP TÁC YÊU - NHÂN

    (Áp dụng cho các cá thể yêu quái bị bắt sống, có tiềm năng cải tạo lao động)

    Thời hạn :3 năm (không hoàn lại)

    Chức vụ: Trợ lý bán thời gian - hỗ trợ bắt yêu, dọn dẹp hiện trường, pha trà rót nước, kiêm giữ cửa khi cần.

    Hắn trừng mắt nhìn dòng chữ, từng từ như thiêu đốt vào lòng kiêu hãnh vốn từng được tô luyện qua thiên niên kỷ:

    "Giữ cửa khi cần."

    Vậy là.. hắn đã chính thức rơi xuống cảnh làm bảo vệ?

    Đối diện hắn, Viên Hân, cô gái trẻ đã thản nhiên chích điện vào mặt hắn như dí chuột máy tính đang ngồi gặm bánh bao trứng muối, nhai nhởn nhơ như thể đang ăn sáng trong căng - tin trường học. Chính cô ta là người thêm dòng "giữ cửa" vào hợp đồng, với lý do từng bị yêu lửa thoát mất vì không có ai.. trông cửa hộ.

    Khi hắn nghiến răng hỏi rằng yêu quái như hắn sinh ra là để giữ cửa sao, cô ta chỉ cười toe: Bảo hiểm y tế, hỗ trợ xăng xe, chính phủ còn đang xét duyệt cấp nhà ở cho yêu quái hợp tác. Cuộc đời bây giờ là phải biết thích nghi, ai không theo kịp xu thế là tự đào mộ mình. Danh hiệu "anh trai" được chốt hạ sau khi Viên Hân so sánh tuổi tác giữa một thiên niên yêu quân và một cô gái 22 tuổi. Dẫu có muốn phản bác, Huyết Dạ Quân cũng đành cúi đầu, miệng lầm bầm gọi "anh trai" như kẻ tự nhắc mình còn lại chút thể diện cuối cùng. Hợp đồng được ký bằng dấu vân tay cháy khét, vì hắn từ chối dùng bút bi "vật dụng nhục nhã của loài người". Viên Hân, không giấu nổi niềm vui, quăng cho hắn bộ đồng phục màu xám nhạt. Free size. Có mũ che sừng. Thêu tên đàng hoàng:

    "Huyết Dạ Quân – Trợ Lý Thực Tập."

    Sự sỉ nhục không còn là ngôn từ, mà là một bộ đồng phục mặc lên người.

    Một giờ sau, tại hiện trường bắt yêu đầu tiên trong "sự nghiệp" công chức của hắn, một khu chung cư cũ kỹ, tường phủ rêu, dây điện giăng như mạng nhện và gạch lát sàn vỡ lởm chởm như bẫy rập. Viên Hân đứng dưới sân, đội mũ bảo hộ hình mèo, tay cầm loa hô to nhiệm vụ: Báo cáo có mèo yêu biến dị lẩn trốn ở tầng thượng. Một nhiệm vụ đơn giản, thích hợp để tân binh "huyền thoại" thể hiện. Ánh mắt Huyết Dạ Quân lóe sáng. Cuối cùng, một trận đánh thật sự!

    Nhưng sự phấn khích ấy nhanh chóng bị dội gáo nước lạnh bởi hàng loạt quy định từ miệng cô gái mèo: Không được đánh chết, không được phá nhà, không được dùng yêu lực, không được biến hình, không được dọa người, và nếu bị thương tự mua thuốc.

    Chưa hết, hắn còn bị ép đeo khẩu trang hồng in logo Cục Bắt Yêu vì yêu khí của hắn.. dễ gây dị ứng. Với chổi trong tay, khẩu trang trên mặt, và danh dự trong túi áo, Huyết Dạ Quân bắt đầu cuộc săn đầu tiên trong đời làm.. nhân viên hợp đồng.

    Mười phút sau.

    Một tiếng thét vang lên khiến cả chung cư cũ rung chuyển. Từ tầng ba, Huyết Dạ Quân lao xuống như sao băng, đồng phục rách bươm, tóc tai dựng đứng, má trái cào rách một vệt dài. Tay ôm mặt, chân thì.. run như mới gặp thần chết.

    "Không phải mèo!" - hắn gào lên trong tuyệt vọng - "Là hổ! Một con hổ đội đầu lân! Nó múa lân và đuổi ta như bắt heo Tết!"

    Viên Hân chỉ chép miệng:

    "Chào mừng đến với nghề bắt yêu. Mỗi ngày là một bất ngờ."

    Phía sau hắn, trên tầng thượng, con hổ khổng lồ đúng như mô tả vẫn đang lượn múa như thể trong một buổi biểu diễn đón xuân. Đầu lân sáng màu, chuyển động uyển chuyển. Nhịp múa không thua gì đội lân chuyên nghiệp. Huyết Dạ Quân ngồi bệt xuống bậc tam cấp, lưng đổ mồ hôi lạnh. Một con quạ bay qua, kêu một tiếng "quạ" bi ai, như thể cả trời đất cũng cảm nhận được nỗi nhục của một thời đại bị chôn vùi. Hắn từng chỉ tay khiến vạn yêu phủ phục, vậy mà giờ đây, thảm bại dưới.. một con hổ biết múa lân.

    Hắn ngước lên, hỏi một câu cuối cùng mang nặng chấn thương tâm lý: Làm sao nó biết múa lân?

    Viên Hân, tháo găng tay, vừa trả lời vừa nhún vai như nói chuyện thời sự:

    "Chắc từng theo đoàn lân đi diễn Tết. Yêu thời nay hay được nuôi để giải trí. Có con còn livestream nữa kìa."

    Thế giới này thật sự không còn chỗ cho "bóng tối cổ xưa". Không phải vì hắn đã yếu mà vì thời đại đã thay đổi. Ở thời đại này, kỹ năng sát khí, huyết khí, tà ảnh.. không còn được xem trọng bằng.. kỹ năng mềm. Huyết Dạ Quân cúi đầu. Gió nhẹ thổi qua. Đồng hồ thành phố chuyển sang 00: 00. Ngày đầu tiên đi làm của hắn chính thức kết thúc – với một miếng băng dán cá nhân trên má và một tờ giấy yêu cầu báo cáo thiệt hại do:

    "Cào cấu ngoài dự kiến."

    Bóng tối cổ xưa đã trở lại. Nhưng không phải để thống trị. Mà để.. đi làm công ăn lương.

    * * *

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537ThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2025
  5. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    BẮT MA THỜI 4.0

    Thể loại: Hài hước, tình yêu, tâm linh .

    Tác giả: Sunflower333


    CHƯƠNG 3: Ngày đầu đi làm của yêu quái ngàn năm

    - _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tám giờ sáng, trời quang, mây tạnh nắng đã bắt đầu đốt nhẹ những vệt sáng đầu tiên lên tường gạch xám của một căn chung cư cũ. Một cú đạp vang dội đá thẳng vào cánh cửa phòng ngủ khiến cả dãy chung cư rung rinh như động đất 3, 5 độ richter. Cánh cửa bật mở, chăn gối văng lên không trung như cảnh slow-motion trong phim điện ảnh Ấn Độ.

    Trong mớ hỗn độn ấy, một sinh vật nằm co quắp như xác ướp chui trong tủ lạnh LG Signature 900L gần 200 triệu, đôi mắt đỏ rực mở hé, ánh nhìn không chứa lấy một tia sinh khí. Huyết Dạ Quân a. K. A yêu quái từng khiến trời khóc, đất run, giờ đây chỉ muốn ngủ thêm mười phút nữa.

    "Nhà này lạnh quá," hắn nghĩ thầm. Không phải lạnh theo kiểu mùa đông, mà là cái lạnh len lỏi vào tận tâm can một kiểu lạnh của số phận, khi một kẻ từng ngự trị trên đỉnh quyền lực giờ phải ngủ trong tủ lạnh. Cạnh túi thịt bò khô đã quá hạn nửa năm, bởi vì nó là nơi duy nhất còn yêu khí.

    Cô gái xuất hiện nơi ngưỡng cửa, trong bộ đồ thể thao sáng màu như thể vừa bước ra từ lớp huấn luyện thể chất. Viên Hân, người có khả năng kéo một con ác quỷ từ địa ngục lên.. để phát tờ rơi.

    Mười lăm phút sau, một bộ đồ gấu hồng bị ném lên giường như án tử hình. Nhiệm vụ hôm nay không phải bắt yêu, trừ tà, hay điều tra huyết khí. Không. Hôm nay là khảo sát cộng đồng.

    Phát. Tờ. Rơi.

    Và mặc bộ mascot hình gấu bông cao gần hai mét. Không có lựa chọn, không có thỏa thuận, đơn giản là bị ép buộc.

    Trưa, quảng trường trung tâm. Người qua kẻ lại, trẻ con nô đùa, người già đi dạo, thanh niên check-in sống ảo. Ở chính giữa sự đời ấy, một con gấu hồng khổng lồ đứng cứng đờ, tay cầm xấp tờ rơi, bên cạnh là cô gái hét qua loa như livestream tặng son:

    "CỤC BẮT YÊU BẢO VỆ CỘNG ĐỒNG – MIỄN PHÍ TƯ VẤN YÊU KHÍ TẬN NHÀ!"

    Bên trong lớp bông dày ba lớp, yêu quái ngàn năm chỉ thở đều để không ngất, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuông ra, tầm nhìn bị bóp nghẹt. Một đứa bé chạy tới, ôm chân hắn, mắt lấp lánh:

    "Gấu dễ thương quá! Nó biết phát tờ rơi nè!"

    Một thời, hắn khiến rồng cổ đại kinh hoàng. Giờ, hắn khiến trẻ con phá lên cười.

    Quá. Nhục. Nhã

    Buổi chiều, góc phố sau buổi "làm việc".

    Viên Hân ngồi thảnh thơi trên ghế đá, vẫy tay như chủ nhân gọi thú cưng:

    "Anh Quân, tôi khát trà sữa. Ít đá, ít đường, thêm pudding, trân châu đen, ly gấu. Tên order là Hân Cute."

    Và yêu quái từng từng phá tan mười phong ấn cổ đại, lên đường đi mua trà sữa như một shipper cosplay linh vật.

    Một tiếng sau, hắn quay lại, vẫn trong bộ đồ gấu hồng. Mồ hôi đọng như sương sớm.

    Tay ôm cái túi rỗng.

    Ly trà sữa đã vỡ. Trong một khoảnh khắc bất cẩn, bàn tay yêu lực từng xé đôi sấm sét.. lại không giữ nổi một ly nhựa.

    "Ta đã dùng yêu lực để đông cứng lại," hắn trình bày. "Giờ nó là.. một cục đá trà sữa."

    Viên Hân nhìn viên đá màu be lấp lánh trong túi như nhìn mảnh vỡ của tuổi trẻ.

    Không nói gì. Chỉ quay đi, thở dài như bà mẹ đơn thân nuôi con nghiện game.

    Tối, trong căn phòng khách nhỏ, đèn ngủ vàng mờ. Một bộ đồ gấu bị tháo, nằm lăn long lóc trên sàn. Còn chủ nhân của nó Huyết Dạ Quân thì duỗi dài trên ghế sô pha, tay gác trán như nhà hiền triết đang suy niệm.

    "Ta từng chém rồng, phá núi, khiến ba giới câm lặng," hắn nghĩ, "giờ ta đi phát tờ rơi, tạo dáng selfie, và bị ép nghe nhạc remix của Viên Hân."

    Cô gái bước vào, đặt ly sữa nóng xuống bàn. Một chút ấm áp của nhân loại.

    "Ngày mai có nhiệm vụ thật," cô bảo. "Rạp chiếu phim. Có một ma nữ đang rình rập."

    Hắn bật dậy như bị đánh thức khỏi cơn mộng mị. Hơi thở run lên, như một chiến binh được gọi tên sau thời gian dài lưu đày.

    "Không được dùng yêu lực," cô nói thêm. Lời nói nhẹ như gió, nhưng đâm thẳng vào tim.

    Đêm. Huyết Dạ Quân nằm co mình trên sô pha. Lớp lông gấu phủ lấy thân hình từng là biểu tượng của hủy diệt. Điều hòa rít lên từng đợt.

    Không chăn. Không gối. Không yêu lực.

    "Ta từng khiến ba giới run rẩy.. giờ ta run vì điều hòa lạnh quá."

    Từ phòng bên, giọng Viên Hân vọng ra, mơ hồ:

    "Lạnh thì chui vào chăn, đừng nằm đó triết lý như nhà hiền triết bị đá khỏi tiên giới."

    "Triết lý là cách duy nhất để sống sót mà không bị điên," hắn đáp, không biết cô có nghe thấy không.

    Một thoáng im lặng. Gió rít qua khe cửa. Bóng đèn nhấp nháy.

    Một giọt nước mắt nhỏ xuống gấu tay. Hắn không rõ là vì mệt mỏi, chua xót, hay chỉ đơn giản là.. tiếc một thời tung hoành đã lụi tàn.

    "Ta đang được cải hóa thành một công dân mẫu mực, phải không?"

    Không có tiếng trả lời. Nhưng đâu đó vang lên giọng Viên Hân, êm như lời ru.. mỉa mai:

    "Chuẩn. Thêm vài tháng nữa, tôi đăng ký cho anh vào chương trình thi 'Yêu Quái Ưu Tú Của Năm'."

    Huyết Dạ Quân khẽ cười. Không phải nụ cười chiến thắng, chỉ là nụ cười của một kẻ đã cam chịu số phận.

    "Chết không đáng sợ," hắn lẩm bẩm. "Đáng sợ là sống mà không được phép phá hoại."

    * * *

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537ThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2025
  6. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    BẮT MA THỜI 4.0

    Thể loại: Hài hước, tình yêu, tâm linh .

    Tác giả: Sunflower333


    CHƯƠNG 4: Công viên nước

    _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới bầu trời đêm âm u, nơi ánh trăng bị nuốt trọn bởi những đám mây xám nặng trĩu, cổng công viên nước Wary mở ra như miệng một con cá khổng lồ đang đợi nuốt chửng những kẻ can đảm hoặc dại dột. 12h47 phút, đúng giờ ma gọi bóng. Một tiếng "cạch" vang lên khi vali chuyên dụng bật nắp, để lộ hàng loạt dụng cụ bắt yêu bóng loáng, được xếp gọn gàng như vũ khí của sát thủ siêu nhiên.

    Viên Hân cúi người, lôi ra một bộ đồ bó sát màu xanh dương với hình cá heo cười toe toét, như thể sự sống tươi đẹp có thể cưỡng lại được linh hồn ướt át lang thang trong hồ sóng. Cô đưa bộ đồ cho bạn đồng hành Huyết Dạ Quân, một yêu quái từng gieo kinh hoàng trên toàn tam giới. Nay, anh ta nhìn bộ đồ như nhìn thấy nghiệp chướng đầu thai.

    Năm phút sau, yêu quái truyền kỳ lừng lẫy xuất hiện trong bộ đồ cá heo ôm sát, đầu đội nón hình baby shark doo doo doo doo và đuôi nhựa quét nước như đang hóa thân thành.. linh vật của đài truyền hình trẻ em.

    Đêm ở công viên Wary là một điều gì đó rất khác. Không còn tiếng cười hò reo, không còn nước bắn tung như pháo hoa. Chỉ còn làn sương mờ nhẹ bốc lên từ mặt hồ, ánh đèn vàng chập chờn như ranh giới giữa thực tại và cõi chết. 1h sáng, ca trực bắt đầu.

    Viên Hân di chuyển như một con mèo dưới nước. Balo cứu hộ hình mèo vẫy tay nằm gọn trên vai. Cô thoa kem chống nước lên bùa chú, đeo kính chiêu hồn có gắn radar tà khí. Mỗi bước chân là một bản phối giữa pháp thuật hiện đại và thái độ "làm nghề như đi dạo siêu thị".

    Huyết Dạ Quân không nói gì, chỉ cầm lá bùa trên tay và nhìn xuống mặt nước gợn sóng. Anh khẽ hỏi nếu anh rớt thì sao, và Viên Hân như một cô gái bán hàng livestream đúng giờ vàng, bảo: "Không chắc là anh rớt.. nhưng chắc chắn sẽ có linh hồn rớt."

    Một chuyển động nhỏ nơi hồ sóng. Bóng trắng lướt nhẹ trên mặt nước, không gây tiếng động, không có hơi thở. Là một cô gái hay thứ từng là cô gái trong chiếc váy trắng dính sát thân thể như da thứ hai. Mái tóc dài phủ mặt, tay chầm chậm bơi theo kiểu ếch.. ngược.

    Chiếc máy định vị tà khí nhấp nháy đỏ như báo hiệu giờ trăng máu. Viên Hân đánh giá: Yêu lực cấp C+, hệ nước, hơi mặn, có thể là ma biển hoặc linh hồn chết trôi chưa siêu độ. Huyết Dạ Quân lập tức nhảy xuống hồ, tay giơ bùa, miệng bắt đầu niệm chú. Nhưng chưa đến ba bước.. anh trượt.

    Âm thanh rơi nước vang lên như nỗi nhục ngàn năm gói gọn trong tiếng "tõm".

    Ánh sáng từ bộ đồ cá heo lập lòe, không phải do phép thuật mà vì ánh đèn chìm phản chiếu từ bề mặt nước. Huyết Dạ Quân vùng vẫy giữa hồ, tay vớ được chiếc phao hình con vịt vàng mà Viên Hân vừa quăng xuống như cứu vớt danh dự lẫn đường thở.

    Cô gái ma lặng lẽ bơi tới, tay thò lên khỏi mặt nước, định kéo anh xuống. Nhưng điều cô chạm phải không phải là nỗi sợ mà là một thực thể đang la hét như thể cả quá khứ bất tử bị xát muối:

    "Đừng kéo ta! Ta đã nhục lắm rồi!"

    Cô khựng lại, mái tóc run run như cảm xúc loang trong nước. Và khi lá bùa in thẳng lên trán cô bởi một Viên Hân dũng mãnh hơn cả ngư dân chài lưới, cô tan biến thành sương mù. Nhưng trước khi biến mất, vẫn cố ngoái lại, thốt lên lời trầm thống:

    "Ngươi.. thật sự là kẻ khổ hơn cả ta.."

    1h30. Mép hồ, Huyết Dạ Quân ngồi co ro, quấn khăn như cái bánh bao hấp bị xẹp. Ánh mắt anh lạc trôi giữa đời, hướng về phía cầu trượt u ám như lối vào luân hồi. Viên Hân ngồi bên cạnh, lướt điện thoại, cười như thể đang đọc comment TikTok về một vụ dìm hàng toàn quốc.

    Cô giơ màn hình, livestream với hơn hai mươi ngàn lượt xem. Tiêu đề: "Yêu quái & phao vịt - tình yêu vượt mọi thể loại."

    Ánh mắt Huyết Dạ Quân như muốn xóa ký ức nhân loại.

    1h45, khu ghế nghỉ. Gió đêm se lạnh, nhưng không rít lên, mà khẽ thút thít như tiếng khóc của ai đó không muốn bị lãng quên. Một con mèo đen xuất hiện, nhảy xuống hồ, không gây gợn sóng nào.

    Họ ngồi im lặng. Một kẻ là yêu quái, một kẻ là người. Cả hai đều mang gương mặt của những kẻ từng thấy quá nhiều điều vô lý để còn tin vào logic.

    Cuối cùng, Huyết Dạ Quân thì thầm như đang hỏi chính mình:

    "Có khi nào nghề bắt yêu.. chỉ là cách để con người chống lại nỗi sợ của chính họ không?"

    Viên Hân không trả lời ngay. Cô mở lon nước tăng lực, uống một ngụm, rồi khẽ nhún vai.

    "Có. Nhưng cũng là cách để tôi trả tiền trọ, với lại nhìn yêu quái mặc đồ cá heo cũng xứng đáng lắm chứ."

    Không khí trở nên lặng như trước cơn bão. Rồi cô đứng dậy, vươn vai như thể đây chỉ là giữa ca trực bình thường:

    "Nghỉ 15 phút rồi đi tuần toilet nữ. Nghe nói gương trong đó tự động.. soi chính mình."

    Phía xa, cầu trượt cũ khẽ rung rinh. Có lẽ ai đó đang bơi ngược lên, tìm một cơ hội tái hiện cơn ác mộng.. hay đơn giản là tìm bạn đồng hành biết bơi.

    * * *

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537ThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2025
  7. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    BẮT MA THỜI 4.0

    Thể loại: Hài hước, tình yêu, tâm linh .

    Tác giả: Sunflower333

    CHƯƠNG 5: Chung cư bỏ hoang

    _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào đúng 12 giờ đêm, cái giờ mà người ta hay gọi là "giờ linh" để dọa nhau hoặc livestream câu view cho những kẻ thích cảm giác mạnh.

    Trước cánh cổng hoen gỉ của chung cư 404, nơi từng là ổ ma ám nổi tiếng nhưng giờ đã trở thành background sống ảo đắt giá nhất thành phố, một bóng người xuất hiện. Gió lùa qua mái tóc dài của cô gái đứng đó, một hình ảnh vừa kỳ bí vừa rực rỡ bên ánh đèn Livestream.

    Viên Hân, pháp sư thời Gen Z, full skill từ bắt yêu đến chỉnh filter livestream đang ở trạng thái thăng hoa. Tay cầm máy quay, miệng cười tươi như đèn pin siêu sáng 1000W, cô phóng ánh mắt vào ống kính, nơi hàng ngàn người đang đợi màn khám phá huyền bí với một tâm thế "vừa xem vừa rùng mình vừa spam donate".

    Sau lưng cô là Huyết Dạ Quân, yêu quái cấp đại boss từng phá hủy cả Thiên Cung, nay khoác lên mình chiếc hoodie đen trùm kín đầu, tay ôm vali bùa chú như đang đi trốn nợ chứ không phải đi trừ tà. Kẻ từng khiến chư thần run rẩy giờ bị ép làm.. cameraman 'tình nguyện' cho một buổi livestream phong thủy và chỉ biết đứng đó than trời. Biết vậy lúc đó không phá phong ấn nằm luôn trong quan tài đá thêm vài nghìn năm nữa rồi.

    Viên Hân ngẩng cao đầu, giọng vang vang qua sóng mạng:

    "Quý dị giả thân mến, hôm nay chúng ta sẽ cùng khám phá khu chung cư 404 huyền bí, nơi có truyền thuyết về" thang máy biết thở "cái thang máy đặc biệt, mỗi khi cửa đóng lại, nó lại phát ra tiếng hú" Ố là la ", khiến ai nấy đều phải rùng mình."

    Phía sau, là Huyết Dạ Quân bị lừa đi ăn buffet lẩu nhưng thật ra là đi làm máy ghi hình di động, và chắc chắn chẳng ai nghe. Vì người ta chỉ quan tâm: Thang máy có hú thật không?

    Họ bước vào sảnh chung cư. Mùi ẩm mốc quyện với tiếng gió rít lên thành một bản nhạc nền không ai đặt hàng. Trên tường, những dòng chữ mờ nhòe bằng máu giả hoặc không giả lặng lẽ mỉm cười với ánh đèn máy quay.

    Thang máy hé cửa. Bên trong, một vết máu hình trái tim, đỏ tươi và lãng mạn đến đáng ngờ. Không ai nói gì, chỉ có cái nhún vai của Huyết Dạ Quân như thể đang lặng thầm hỏi: "Ma thời nay decor có tâm ghê."

    Viên Hân đưa tay nhấn nút tầng 13. Cánh cửa khép lại, rung lên như đang nhảy theo một điệu TikTok xập xình. Một giọng nói văng vẳng vang lên không rõ là từ loa thang máy hay từ cõi chết.

    Thang máy khựng lại giữa tầng. Cửa mở ra, không phải sảnh, mà là bóng tối đặc quánh, đặc đến mức ánh đèn pin IMALENT MS18 cũng phải lách người mà đi. Tiếng cười văng vẳng, vọng lại từ mọi phía như một trò đùa vũ trụ đang bắt đầu loading.

    Một cái đầu rơi xuống sàn, không tiếng báo trước, không hiệu ứng slow motion, rớt cái "bịch" như trái mít chín cây lăn lăn vài vòng rồi dừng lại dưới chân Viên Hân. Cô cúi xuống, cẩn thận nhặt lên, ngắm nghía như thể đang cầm một món đạo cụ cosplay lỗi. Cái đầu mở mắt, miệng hé ra những từ rền rĩ, nhưng Hân chỉ gật gù, gợi ý dùng keo dán công nghiệp lần sau cho chắc cú.

    Khi họ đến sân thượng, một bóng trắng đứng đó, chờ đợi, mái tóc bay phần phật như đang quay TVC dầu gội, như clip quay chậm trong MV thất tình. Không khí căng như dây đàn chưa lên tông. Và rồi bóng trắng hét lên, như bao oan hồn từng được đào tạo tại học viện "Gào Là Chính".

    Nhưng khác với kịch bản cũ mèm của phim ma, màn hù dọa của cô bị dập tắt bởi.. một màn karaoke bất ngờ từ người xem livestream. Huyết Dạ Quân bị ép rút chiếc micro màu hồng, chọn bài hit "Người lạ ơi". Viên Hân bật đèn sân khấu mini, điều chỉnh ánh sáng bằng app. Bóng trắng khựng lại, nước mắt lăn dài, không rõ vì cảm động hay vì bị sốc văn hóa Gen Z.

    "Tôi chết oan.."

    "Và giờ chị nổi tiếng 50k follow sau một đêm" Viên Hân an ủi. "Chết cũng nên có định hướng truyền thông chứ chị."

    Ma nữ lặng người. Không rõ là cảm động hay.. mệt.

    Trong góc tối, Huyết Dạ Quân thở dài. Ánh mắt nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng về thời cổ đại khi bắt yêu còn nghiêm túc, còn được kính trọng. Không bị bắt livestream, không bị bắt phải làm trò con bò.

    Nhưng rồi, một ý nghĩ lóe lên.

    Viên Hân đang đưa anh đi qua thời đại mới. Nơi yêu quái cũng phải có content, ma nữ cũng cần fanclub, và pháp sư thì cũng phải biết chỉnh góc máy, canh khung hình, tối ưu hashtag, bắt trend..

    Cuối cùng, khi được hỏi danh tính, Viên Hân không ngần ngại tuyên bố: "Người bắt yêu part-time, KOL full-time." Ma nữ òa khóc. Giấc mơ trả thù hóa ra lại biến thành buổi tuyển chọn tài năng mạng xã hội. Quá nhục nhã, quá mất mặt, tao muốn đi đầu thai.

    Và rồi, khi camera tắt đi, tiếng thang máy lại vang vọng từ xa. Còn Viên Hân và Huyết Dạ Quân? Họ trở về, không phải với chiến tích tiêu diệt ác linh mà là với một tài khoản TikTok tăng follow vù vù, và một đêm livestream được dân mạng spam donate ầm ầm.

    Chào mừng đến với thế giới hiện đại.

    Ở đây, cái đầu rơi phải biết cách rơi có phong cách.

    Và ma tốt nhất là nên biết.. nhảy trend Tiktok.

    * * *

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537ThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2025
  8. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    BẮT MA THỜI 4.0

    THỂ LOẠI: Hài hước, tình yêu, tâm linh

    TÁC GIẢ: SUNFLOWER333

    CHƯƠNG 6: Chùa Linh Huyễn

    _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địa điểm: Chùa Linh Huyễn – nổi tiếng linh thiêng, gần đây bị "dính" tin đồn: Khách đi lễ xong về thấy tượng Phật.. cười với mình.

    Thời gian: 5h sáng – giờ tụng kinh, giờ bắt yêu, giờ cà phê chưa có, mà drama đã nổ.

    Nhân sự:

    - Viên Hân: Người bắt yêu kiêm pháo hoa di động.

    - Huyết Dạ Quân: Yêu quái full cấp, hôm nay bị bắt cosplay.. tiểu hòa thượng.

    Chùa Linh Huyễn, 5h sáng. Mặt trời còn đang ngái ngủ, chim chưa buồn hót, cà phê chưa kịp nhỏ giọt, mà drama đã bùng nổ từ chính điện.

    Viên Hân – người bắt yêu tự xưng là "pháo hoa di động", đang lúi húi lôi từ ba lô ra một bộ cà sa nhàu nhĩ, dúi thẳng vào tay Huyết Dạ Quân – yêu quái full cấp, hiện đang bị ép đóng vai.. tiểu hòa thượng.

    - Mặc cái này đi. – Cô nói không chút thương lượng – Mình phải cải trang làm đệ tử mới được vào chính điện.

    - Tại sao ta lại phải mặc áo cà sa? – Huyết Dạ Quân nhíu mày, giọng lạnh như sương sớm tháng Chạp.

    - Vì mặc hoodie đen sẽ bị nghi cosplay phản diện phim chùa! "– Hân tỉnh rụi đáp.

    Năm phút sau.

    Một Huyết Dạ Quân mặt lạnh như đá tảng, đầu đội khăn vàng, tay cầm chuỗi hạt, từng bước uy nghi bước vào chính điện. Phía sau, Viên Hân thong dong với ba lô Doraemon, ngậm kẹo mút, vừa đi vừa lẩm bẩm:

    - Nam mô cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát..

    Huyết Dạ Quân liếc xéo:

    - Cô đang niệm hay đang.. chửi thần linh bằng tiếng baby?

    Chính điện thoang thoảng hương trầm, không khí trang nghiêm đến mức hắt xì cũng thấy tội lỗi. Nhưng giữa làn khói mờ ảo bỗng vang lên một âm thanh" Pằng! "– tựa tiếng pháo lép.

    Tượng Phật.. nháy mắt.

    Viên Hân suýt phun cả kẹo:

    - Ủa? Tượng có gắn cảm biến chuyển động hả?

    Sư trụ trì vừa đi ra, nét mặt đậm mùi căng thẳng:

    - Gần đây ai vào cũng thấy tượng nháy, cười, thậm chí thả tim.

    - Có người livestream lên TikTok, cắt clip lồng nhạc chill, bần tăng đang stress cực độ.

    Huyết Dạ Quân chắp tay cúi đầu, giọng tỉnh queo:

    - Tượng Phật hệ Gen Z à?

    Không nói nhiều, Viên Hân trải chiếu ra giữa điện, mở vali: Kính chiếu tà, máy quét khí âm, lò đốt bùa mini chạy bằng pin AA, và cả.. bình xịt chống yêu lực mùi trà xanh.

    - Anh canh bên ngoài. Tôi vào trạng thái bắt yêu.

    - Nếu cô gặp chuyện gì?

    - Anh cứ chạy. Chùa này có.. ba cửa hậu.

    Một phút sau.

    Viên Hân hít một hơi trầm thật sâu, mắt trợn trắng, như đang gọi vía online:

    - Tôi thấy rồi! Có yêu khí! Nó ẩn trong hương – ảo ảnh tầng bảy, level max!

    Huyết Dạ Quân yên vị bên tượng, xếp chân ngồi thiền, lẩm bẩm:

    - Bắt yêu mà như đi đánh phó bản event tháng thất tịch..

    Tượng Phật lại.. nháy mắt. Lần này, thêm cả hiệu ứng sparkle.

    Viên Hân bật dậy, chỉ thẳng lá bùa:

    - Thấy nha! Ra đây mau!

    Một làn khói tụ lại thành hình người: Một yêu quái mặc áo sư thầy, đầu trọc, râu ba chòm, tay phe phẩy quạt mo, cười như vừa trúng quà minigame:

    - Hí hí hí! Đừng phá ta! Ta chỉ muốn giúp Phật môn.. thêm sáng tạo!

    Viên Hân trừng mắt:

    - Ông biến tượng Phật thành idol TikTok mà kêu là sáng tạo?

    Yêu quái vui vẻ đáp:

    - Nhưng giờ khách đông gấp ba! Có người còn lên chỉ để chụp story 'Tượng thả tim".

    Huyết Dạ Quân thở dài, rút chuỗi hạt khỏi tay, Viên Hân rút bùa từ hộp thiếc có in hình.. Hello Kitty. Yêu quái thì tung confetti làm từ nhang vụn, xoay xoay như trình diễn đêm chung kết Got Talent.

    Ầm! Xoẹt! Tạch!

    Tượng Phật bỗng phát sáng – hiệu ứng như DJ mở đèn sân khấu.

    Sư trụ trì hét lớn, giọng như âm thanh trong giấc mơ ác:

    - Đừng đánh trúng tượng! Đó là hàng đặt từ Thái, giá 70 triệu!

    Viên Hân gầm lên, rút một lá bùa hình sticker emoji, hét:

    - Thần tượng ơi – lên trend!

    BÙM!

    Yêu quái bị niêm phong vào một chiếc gối lót đầu đặt ngay chân tượng Phật. Trên gối còn thêu dòng chữ: "Giác ngộ trong giấc ngủ."

    Sư trụ trì đổ gục xuống bậc thềm, ôm đầu:

    - Hai người là bắt yêu hay là tiểu phẩm hài đi lưu diễn?

    Huyết Dạ Quân chỉnh lại khăn vàng, cúi đầu lễ độ:

    - Thí chủ, nên đổi sang bán vé tham quan 'Chùa Hài Linh Huyễn' – bảo đảm viral.

    Viên Hân giơ điện thoại:

    - Chụp kiểu kỷ niệm nha. Gửi sư trụ trì, ghi caption: 'Chụp chung với idol Gen Z bản Phật môn.

    #thảtimvôthức #bồtátlênsóng

    Sư trụ trì lảo đảo:

    - Bần tăng.. xin phép nhập thất ba tháng. Không tiếp khách. Không nhận booking. Không lên trend.

    Viên Hân đang loay hoay dán phong ấn lên cái gối, bỗng khựng lại:

    - Khoan.. cái gối này..

    Cô quay sang Huyết Dạ Quân, mặt méo xệch:

    - Anh có thấy.. yêu khí vẫn còn không?

    Huyết Dạ Quân híp mắt, cảm nhận luồng khí mỏng như sương:

    - Có. Nhưng rất yếu, như kiểu.. xài tài khoản clone.

    Viên Hân quay phắt lại nhìn tượng Phật. Lần này, tượng không nháy mắt nữa. Mà.. thả nhẹ một trái tim bay ra từ lòng bàn tay.

    Sư trụ trì sắp xỉu:

    - A di đà Phật! Tượng.. lên cấp?

    Yêu quái bên trong chiếc gối thò đầu ra:

    - Ơ kìa! Ta chỉ để lại filter thôi! Cho tượng có tương tác mỗi ngày ấy mà!

    Huyết Dạ Quân quay sang Viên Hân, giọng như đang xin nghỉ phép:

    - Ta mệt rồi. Cho ta về.. hóa kiếp làm cây sen đá trong phòng thiền đi.

    Viên Hân không nói gì, chỉ đưa tay lên trời chụp ảnh. Caption mới:

    - Kết thúc một buổi sáng: Idol Phật hệ deep, yêu quái hệ sáng tạo, sư trụ trì hệ sụp đổ. #ChùaLinhHuyễn #YêuVẫnPhảiTrend

    * * *

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537ThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng năm 2025
  9. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    BẮT MA THỜI 4.0

    THỂ LOẠI: Hài hước, tình yêu, tâm linh

    TÁC GIẢ: SUNFLOWER333

    CHƯƠNG 7: Trường học Ma ám

    _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địa điểm: Trường Tĩnh Uyên – nơi từng xảy ra vụ mất tích tập thể của học sinh lớp 12B cách đây đúng 10 năm. Kể từ đó, mỗi đêm trăng tròn, bảo vệ trường lại nghe tiếng chuông vào lớp vang lên.. lúc 0 giờ.

    Thời gian: Đêm rằm tháng 3, trăng sáng như flash iPhone bật max sáng, đủ soi rõ cả nỗi sợ trên mặt người.

    Nhân sự tác chiến:

    - Viên Hân: Lần đầu thấy run, lần đầu không đùa được, nhưng vẫn ráng pha trò để đỡ.. xỉu tại chỗ.

    - Huyết Dạ Quân: Vẫn mặt lạnh như đá tảng, nhưng lần đầu lên tiếng:

    "Chap này.. hơi lạ."

    Trước cổng trường, Viên Hân cầm theo hộp cơm sườn và một cái mic thu âm gắn kẹp áo.

    "Chào các bạn, hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người tới thăm một trong những ngôi trường được đánh giá 1 sao rưỡi trên mọi diễn đàn tâm linh. Tựa đề livestream: 'Thử vô lớp học mất tích lúc nửa đêm và cái kết.. chưa chắc về được.'"

    Huyết Dạ Quân mặc áo khoác dài, tay đút túi, giọng khàn khàn lẫn gió:

    - Cô chắc là muốn vào?

    - Nếu tôi chết, nhớ livestream tang lễ. Nhớ dùng filter đẹp như ảnh thẻ K-pop cho tôi nha.

    - Ta sẽ dùng filter "chó khóc".

    Họ lặng lẽ vượt rào vào trường. Viên Hân vướng váy vào hàng rào kẽm, hét lên khe khẽ:

    - A! Nó rách váy em!

    - Im. Lũ yêu quái mà nghe được, sẽ tưởng cô là tiếng gào gọi hồn bạn cùng lớp.

    Hành lang tối om, đèn huỳnh quang nhấp nháy như đang dùng gói wifi 3G. Tiếng bước chân bịch bịch vang lên không đều, như đang bị ai đó.. bước cùng mà vô hình.

    Đột nhiên, ghế đá xếp thành hình tròn ngay giữa sân trường. Một cánh cửa lớp bật mở, tiếng phấn viết bảng vang lên rợn tóc gáy.

    "Vương Lạc Phong – điểm danh."

    Viên Hân giật mình, thều thào:

    - Lạc Phong nó đi Canada 4 năm rồi cô ơi..

    - Có thể linh hồn nó chưa update thông tin hộ khẩu.

    Họ bước vào lớp. Trên bảng đen, dòng chữ tự hiện:

    "TRẢ LẠI TÊN CHO CHÚNG TÔI."

    Viên Hân trố mắt:

    - Bộ tụi nó bị xóa khỏi sổ hộ khẩu hả? Bắt yêu hay làm việc bên Sở Tư pháp?

    Bất ngờ, 12 chiếc bàn học đều có người ngồi – không mặt, chỉ tóc dài rũ xuống, trắng nhợt như sương sớm trong nhà vệ sinh nữ.

    Một giọng nữ vang lên, lạnh hơn đá trong tủ đông:

    - Đừng đến trễ giờ học..

    Viên Hân giơ tay:

    - Dạ em xin lỗi, kẹt xe, lần sau em sẽ gọi Grab từ kiếp trước!

    Cửa sổ đóng sập. Đồng hồ dừng lại ở 12: 00. Không gian đặc quánh sương mờ. Từ trần nhà, một bóng đen đang bò ngược xuống.

    Huyết Dạ Quân thì thầm:

    - Cô có biết.. thứ đó đang nhìn chằm chằm vào mình?

    - Biết.. nhưng tôi đang dùng kỹ năng "giả vờ không thấy", cấp 5, cooldown 10 giây!

    ẦM!

    Bóng đen nhảy xuống, gào lên:

    - TÊN TAO ĐÂU?

    Viên Hân rút ra.. một cây chổi quét bảng:

    - CÚT! Đây là lãnh địa của tôi – phòng học tâm linh chi nhánh quận 5!

    Huyết Dạ Quân ra tay. Vòng tròn máu hiện ra dưới chân. Lớp học rung lên. Những bóng tóc bắt đầu tan biến, nhưng một cô gái không lùi – váy trắng, mặt loang máu, ánh mắt như rực lên cơn đau.

    Cô rít từng chữ:

    - Tôi.. bị lãng quên. Không ai gọi tên tôi.. trong suốt 10 năm.

    Viên Hân thì thào:

    - Hình như.. hồ sơ vụ mất tích chỉ có 11 người. Cô ấy là người thứ 12.. không ai ghi nhận.

    Huyết Dạ Quân tiến lại gần, mặt không chút sợ hãi.

    - Ngươi là.. Ngô Thanh Trúc, đúng không?

    Cô gái sững người. Bất giác bật khóc.

    - Phải.. tôi.. tôi là người không ai nhớ.

    Hắn vung tay. Một lá bùa rực đỏ, xoáy gió thành lửa. Cô gái tan vào không trung, nhưng ánh mắt.. đã thanh thản.

    Căn lớp bỗng sáng đèn. Tĩnh lặng. Mùi máu tan biến. Chỉ còn những chiếc bàn trống, bảng trắng, và cái tên Ngô Thanh Trúc vừa mới được ai đó viết lại bằng nét phấn dịu dàng.

    Viên Hân ngồi phịch xuống sàn, tim đập như vừa chạy 5 vòng sân Thống Nhất:

    - Tôi.. tôi muốn về nhà coi Pokemon cho thanh lọc tâm hồn. Mệt tim quá rồi!

    Huyết Dạ Quân lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô:

    • Không phải lần nào cũng đùa được. Có những linh hồn.. chỉ cần một lần được gọi tên.

    Cô mở balo, rút ra túi snack ớt cay:

    - Anh ăn không? Snack cay, giòn, xé miệng.

    - Ta không ăn đồ chứa ớt nhân tạo, màu tổng hợp, và hóa chất cấp độ 3.

    - Nhưng ngon.

    * * * Đưa đây.

    Viên Hân vừa nhai vừa lảm nhảm:

    - Mỗi lần đi bắt ma về tôi thấy cuộc đời như bộ phim tài liệu. Không có nhạc nền, chỉ có tiếng tim đập và tiếng bụng đói.

    Huyết Dạ Quân nhìn cô ăn, nhíu mày:

    - Cô không sợ sao?

    - Có chứ. Nhưng nếu tôi sợ mà không làm, thì ai nhớ tên mấy người đó?

    Cô quay sang nhìn bảng đen, nơi cái tên "Ngô Thanh Trúc" vẫn còn lung linh nét phấn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương hoa sữa lẫn với.. mùi snack cay rẻ tiền.

    Cô cười khẽ:

    - Tên của một người.. là thứ duy nhất giữ họ sống lâu hơn cái chết.

    Huyết Dạ Quân gật đầu. Rất khẽ. Lần đầu tiên.

    Từ xa, tiếng chuông báo vào lớp lại vang lên.

    Lúc này đã là 1 giờ sáng.

    Viên Hân đứng bật dậy:

    - Thôi dẹp! Hết giờ làm rồi! Trễ giờ ngủ là tôi cáu!

    Cô nắm tay kéo Huyết Dạ Quân ra khỏi lớp.

    Phía sau, bảng đen tự lau sạch, chỉ còn một dòng chữ nhỏ như ai đó để lại vội vàng:

    "Cảm ơn.. đã nhớ đến tôi."

    Trong góc lớp, chiếc đồng hồ điểm một tiếng. Dưới bục giảng, một cuốn sổ đầu bài tự mở ra. Trang mới hiện lên, chỉ một dòng chữ:

    "Người tiếp theo.. là ai?"

    * * *

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537ThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng năm 2025
  10. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    BẮT MA THỜI 4.0

    THỂ LOẠI: Hài hước, tình yêu, tâm linh

    TÁC GIẢ: SUNFLOWER333

    CHƯƠNG 8: Căn nhà số 47

    _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địa điểm: Căn nhà số 47 – nơi từng xảy ra vụ cháy thảm khốc khiến cả gia đình thiệt mạng, trong đó có một bé trai tên Bảo, chỉ mới 6 tuổi. Người ta đồn rằng, mỗi đêm, ai đi ngang qua cũng nghe tiếng cười trẻ con.. rồi im bặt bằng một tiếng khóc nghẹn như xé cổ họng.

    Thời gian: Hai giờ sáng – cái giờ mà yêu cũng mệt, ma cũng ngáp.. nhưng Viên Hân thì không ngủ, vì bị gọi đi "dọn hồn".

    Nhân sự:

    - Viên Hân: Hôm nay thử vai cô giáo mầm non – bản thiếu kinh nghiệm và đầy hoảng loạn.

    - Huyết Dạ Quân: Lần đầu tiên bị một linh hồn trẻ con dắt mũi chạy vòng vòng, mất hết uy nghiêm của một yêu quái full cấp.

    Viên Hân đứng trước cổng nhà số 47, trên tay ôm gấu bông cháy xém, một bịch snack, và.. một cái loa bluetooth.

    – Tôi đã chuẩn bị đầy đủ: Đồ chơi, bánh, bùa trừ tà hình Pikachu, và playlist nhạc thiếu nhi remix. Chúng ta đi bắt em bé!

    Huyết Dạ Quân nhìn cô, như đang xem một tiết mục tấu hài không có hồi kết:

    – Đừng nói nghe như bắt cóc vậy được không?

    – Không sao đâu. Tôi từng học lớp tâm lý trẻ con hồi đại học.

    * * * Cô học ngành tài chính.

    – Tâm lý trẻ con và tài chính đều có điểm chung: Đều khiến người lớn phát điên.

    Cửa cọt kẹt mở ra. Một luồng hơi lạnh lùa qua mặt, mang theo mùi tro cũ và gì đó.. như kẹo mút đã chảy dính tay.

    Leng keng..

    Tiếng chuông gió treo ngoài cửa sổ lắc nhẹ. Trong nhà tối om. Một bóng đen thấp bé chạy vụt ngang hành lang.

    Huyết Dạ Quân nheo mắt:

    – Có cảm giác như đang bị lôi vào một trò chơi trốn tìm.

    Viên Hân bật đèn pin. Ánh sáng rọi vào bức tường, nơi có một bức tranh nguệch ngoạc bằng bút sáp màu. Cậu bé cười toe toét đứng cạnh một căn nhà đang bốc cháy.

    – Là tranh của bé Bảo.

    Một tiếng thì thầm vang lên sau lưng họ:

    – Chơi với em đi..

    Viên Hân đứng khựng lại, da gà nổi từng cụm:

    – Ủa.. nó kêu chơi kìa.. Tôi đâu có thuộc team thiếu nhi đâu nha!

    Ngay lúc đó, những món đồ chơi cũ bắt đầu di chuyển. Một chiếc xe lăn bánh chạy lòng vòng quanh chân Huyết Dạ Quân.

    – Đụng rồi! Anh thua nha!

    – Ta không chơi!

    – Anh là đồ con gà! Gà gà gà!

    Huyết Dạ Quân, kẻ từng một mình diệt 300 vong linh ở núi Phong Ấn, giờ đang bị một linh hồn nhóc trêu chọc đến mức.. mất khống chế.

    Viên Hân suýt ngã vì cười:

    – Thắng được anh là đủ điều kiện siêu thoát rồi đó.

    – Cô còn nói nữa, ta nhốt cô với nó luôn!

    Cả hai bước lên cầu thang. Trên tường, dấu tay nhỏ xíu hiện dần lên theo từng bước chân họ đi.

    Căn phòng cuối hành lang hé mở, bên trong là chiếc giường nhỏ cháy sém, gấu bông rách vẫn được đặt ngay ngắn. Bên cạnh là tấm ảnh cháy dở – một gia đình ba người đang cười, với cậu bé 6 tuổi ở giữa.

    Từ sau tấm rèm, một đôi mắt lặng lẽ nhìn ra.

    – Em không muốn đi đâu hết.. Ở đây có ba.. có mẹ..

    Viên Hân quỳ xuống, nói thật nhỏ:

    – Nhưng ba mẹ em đi rồi. Em không thể ở lại mãi đây, em hiểu không?

    – Em sợ.. ra ngoài không ai chơi với em nữa..

    Huyết Dạ Quân bước đến, ánh mắt dịu đi hiếm thấy:

    – Ta sẽ chơi với em.. lần cuối. Rồi em phải đi.

    Và thế là.. trong căn phòng ma ám, một buổi tiệc nhỏ kỳ lạ diễn ra. Viên Hân thổi bong bóng xà phòng. Huyết Dạ Quân, trong một khoảnh khắc hi sinh vì nhiệm vụ, đội nón giấy, ngậm kẹo mút, và.. múa theo nhạc thiếu nhi phát từ loa bluetooth.

    Bài "Con Cào Cào" vang lên như bản nhạc tiễn đưa kỳ dị nhất lịch sử pháp sư.

    Viên Hân cầm điện thoại quay clip:

    – Tôi sẽ giữ clip này làm bằng chứng. Nếu anh dám hại tôi sau này, tôi sẽ up lên group "Tôi yêu yêu quái"!

    Huyết Dạ Quân nghiến răng:

    – Vì một đứa trẻ.. ta hy sinh danh dự cả nghìn năm..

    Cậu bé cười, nụ cười nhẹ như ánh nắng ban mai trong căn phòng lạnh giá.

    Rồi em chạy ra cửa sổ, quay lại vẫy tay:

    – Cảm ơn hai anh chị. Em đi chơi với ba mẹ đây..

    Một tia sáng nhỏ chiếu xuống. Cậu bé tan vào làn sương. Căn phòng trở nên yên tĩnh. Những món đồ chơi nằm yên. Gió ngừng thổi.

    Viên Hân ngồi bệt xuống đất, ôm gấu bông rách:

    – Nếu không chết trong vụ cháy.. giờ thằng bé chắc cũng đang học lớp một, giống em họ tôi.

    Huyết Dạ Quân ngồi xuống cạnh cô, gỡ cái nơ giấy vẫn còn dính trên đầu.

    – Ta.. bị thằng nhóc đó bắt gọi nó là "đại ca". Ta đã mất hết hình tượng..

    Viên Hân cười buồn, rồi lấy ra viên kẹo thối vẫn còn dính tóc:

    – Anh bị lừa. Tôi thì bị ép ăn thứ này.. Cả hai ta đều thua.

    Cả hai cùng cười. Trong bóng đêm, tiếng cười của họ vang vọng, ấm áp hơn mọi ánh đèn.

    Gió ngoài hiên khẽ thổi, làm chuông gió rung nhẹ một lần cuối, như lời chào tạm biệt.

    Viên Hân đứng dậy, phủi váy, nhìn quanh căn phòng một lượt:

    – Lần sau đừng để tôi đi "bắt ma thiếu nhi" nữa. Tôi không đủ sức tâm lý lẫn thể lực.

    Huyết Dạ Quân thở dài:

    – Lần sau là con ma nào khác, không phải trẻ con. Ta thề.

    – Anh thề cả trăm lần rồi, lần nào cũng lừa tôi y như đứa bé này.

    Họ cùng bước ra khỏi căn nhà số 47, bỏ lại phía sau một không gian đã thôi ám ảnh. Nhưng có lẽ.. một phần trái tim họ đã được đặt lại nơi đó – nơi một nụ cười trẻ thơ tan vào sương mù, và một "buổi tiệc nhỏ" đã cứu một linh hồn.

    Trên đường về, Viên Hân đột nhiên hỏi:

    – Nè, lúc nãy anh múa, anh có cảm xúc gì?

    – Cảm xúc của một con rồng đang bị ép cosplay thành gà con nhảy aerobic.

    Viên Hân ôm bụng cười, nước mắt rưng rưng vì quá nhiều cung bậc cảm xúc trong một đêm.

    Không ai nói gì nữa.

    Chỉ có sự yên lặng lắng đọng phía sau, nơi một linh hồn bé nhỏ cuối cùng cũng tìm được đường về nhà.

    * * *

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537ThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng năm 2025
  11. Sunflower333

    Bài viết:
    3
    BẮT MA THỜI 4.0

    THỂ LOẠI: Hài hước, tình yêu, tâm linh

    TÁC GIẢ: SUNFLOWER333

    CHƯƠNG 9: Viện tâm thần bỏ hoang

    _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địa điểm: Viện Tâm thần Vĩnh Trường – đóng cửa từ 15 năm trước sau vụ mất tích hàng loạt chưa có lời giải. Tin đồn nói rằng: Nơi này không cần ai canh, vì có "họ" trong đó rồi.

    Thời gian: 00: 13 sáng – giờ mà gà không gáy, chó không sủa và con người không nên đi đâu cả.

    Nhân sự:

    - Viên Hân: Cảm giác cái đèn pin còn hữu dụng hơn bản thân.

    - Huyết Dạ Quân: Đây là lần đầu không bị biến thành trò hề.. ít nhất là trong 10 phút đầu.

    Gió rít qua khung cửa sắt hoen gỉ. Trước mặt họ, cánh cổng cao nghiến kẽo kẹt mở ra như chào mời - hoặc cảnh báo.

    Viên Hân run cầm cập trong ba lớp áo:

    – Anh.. chắc đây là nơi cần điều tra đúng không?

    Huyết Dạ Quân nhìn tấm biển rỉ sét ghi: "VIỆN TÂM THẦN VĨNH TRƯỜNG – chăm sóc bằng cả trái tim."

    – Trái tim của ai? Của quỷ à?

    – Tôi không biết tim quỷ ra sao, nhưng tôi chắc tim tôi sắp ngừng đập.

    – Đừng lo. Nếu cô chết, tôi sẽ.. xử lý hậu sự miễn phí.

    – Quá tử tế.. tôi sợ rồi đấy.

    Hành lang dài thăm thẳm đón họ bằng ánh sáng lập lòe, lạnh lẽo như hơi thở từ lòng đất. Những căn phòng điều trị khóa chặt, có phòng vẫn còn vết máu nhòe trên cửa sổ nhỏ hình chữ nhật.

    Từ xa, vang lên tiếng trẻ con hát méo mó, như thể bị kéo lê qua các tầng số radio:

    "Chi chi chành chành.. cái đanh thổi lửa.."

    Viên Hân thụt cổ vào khăn choàng:

    – Không biết ai bất ổn hơn.. người hát hay người vẫn đi tiếp nghe.

    Họ dừng lại trước phòng điều trị số 5. Một chiếc ghế sắt đứng giữa phòng, dây trói đong đưa như đang chờ ai đó.

    Trên trần là dòng chữ nguệch ngoạc màu đỏ sậm: "NGỒI ĐI – TÔI ĐÃ CHỜ RẤT LÂU RỒI."

    Viên Hân nuốt nước bọt:

    – Tôi không ngồi đâu.. trói này không phải để giữ thân thể, mà là.. trói linh hồn!

    Huyết Dạ Quân lắc tay, tạo ra một vòng máu trấn áp dưới sàn.

    – Đi nhanh lên. Ta không thích ai đùa với linh hồn.. trừ cô.

    Họ tiến thêm vài bước thì bất ngờ: "RẦM!" - cánh cửa hành lang sập lại, chia đôi cả hai.

    Viên Hân bị nhốt một mình trong hành lang tối. Đèn pin.. tắt ngóm.

    Bóng tối nuốt trọn mọi thứ, chỉ để lại âm thanh thì thầm:

    "Viên Hân.. từ nhỏ cô đã sợ bóng tối.. đúng không?"

    Tường bắt đầu rỉ máu. Trần nhà vang tiếng soạt.. soạt.. như thứ gì đó đang bò.

    Trong gương cuối hành lang, Viên Hân thấy chính mình đang đứng.. nhưng mắt trũng sâu, cười ngoác tận mang tai.

    – Không.. tôi không chơi mấy trò gương này đâu nha!

    Cái bóng cười ghê rợn:

    "Cô chơi từ lúc đặt chân vào đây rồi."

    Cùng lúc đó, bên phía Huyết Dạ Quân, một luồng khí vô hình đang bóp nghẹt lấy hắn. Một khuôn mặt phụ nữ nhô lên từ tường, trắng bệnh, không có mắt.

    "Ngươi không thuộc nơi này.."

    – Không. Nhưng ta thuộc về người đang run rẩy ngoài kia. Tránh ra.

    Huyết Dạ Quân tung chưởng phá cửa, lao vào kéo Viên Hân ra khỏi căn phòng gương.

    Cô ôm lấy hắn, mặt méo xệch:

    – Tôi.. tôi vừa thấy tôi.. mà là cái tôi không phải tôi.. đang.. cười như Joker bản lỗi!

    – Đây không phải lúc phân tích tâm lý! Đi nhanh!

    – Nhưng mà.. Joker phiên bản tôi nhìn cũng ra gì mà?

    –.. Đến giờ cô còn đùa được, ta phục.

    Cả hai lên tầng thượng. Gió mạnh đến mức suýt bạt Viên Hân ngã dúi. Họ đứng trong vòng trấn áp máu đang dần khép lại, nhốt mọi thứ bên trong.

    Viên Hân thì thầm:

    – Có những nơi không phải để bị lãng quên.. mà là để không ai còn dám nhớ.

    Huyết Dạ Quân đặt tay lên đầu cô:

    – Tốt lắm. Nhưng lần sau nhớ.. mang pin dự phòng.

    – Thì ra anh không lo cho tôi mà lo cho đèn pin?

    – Đèn pin còn hữu dụng hơn cô lúc bị chia cách.

    – Nè nhaaa-!

    – Suỵt. Im lặng đi, chưa chắc tụi kia đã bị phong ấn xong.

    – Ủa còn chưa xong?

    – Vì cô réo nhiều quá đó.

    Tiếng cười mơ hồ vang lại phía sau, nhẹ như hơi thở.. hoặc là lời thì thầm sau gáy.

    – Hồi nhỏ.. tôi từng mơ thấy mình bị nhốt trong phòng trắng. Không có cửa, không có ai. Chỉ có tôi với cái bóng của mình. Ban đầu nó bắt chước tôi. Nhưng đến lúc tôi ngồi yên.. nó vẫn cười.

    Huyết Dạ Quân đứng im vài giây, rồi rút từ áo choàng ra một miếng kẹo.

    – Ăn đi. Kẹo vani, không có thuốc mê, cũng không có bùa chú. Chỉ là.. để tay cô bớt run.

    Cô cầm lấy, cười khan:

    – Kẹo cứu trợ của yêu quái full cấp. Tôi đúng là có số hưởng.

    – Hưởng cái đầu cô. Ta không muốn đồng đội lăn đùng ra giữa trận.

    Viên Hân quay sang nhìn hắn, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời mù sương.

    – Thật ra.. tôi nghĩ những nơi như Viện Vĩnh Trường không hẳn là nơi xấu. Nó chỉ giữ lại những tiếng nói.. mà không ai từng lắng nghe.

    – Tiếng nói đó, nếu để quá lâu, sẽ thành tiếng gào.

    – Ừ. Nhưng nếu có ai từng dừng lại để nghe – dù chỉ một lần – có khi mọi thứ đã khác.

    Khoảnh khắc đó, gió đêm thổi nhẹ qua mái tóc rối. Hai người ngồi bên nhau, giữa một nơi từng bị lãng quên, nơi những linh hồn cô đơn đã từng gào thét trong im lặng.

    Dưới kia, vòng trấn áp máu đã hoàn tất. Bên trong nó, bóng tối lại trở về trạng thái ngủ yên.

    Huyết Dạ Quân đứng dậy, phủi bụi áo:

    – Đi thôi. Đêm còn dài, nhưng nơi này thì đã ngủ rồi.

    Viên Hân chậm rãi đứng lên. Trước khi bước đi, cô ngoái đầu nhìn lại Viện Tâm thần Vĩnh Trường thêm một lần nữa.

    – Ngủ ngon.. và đừng mơ thấy ác mộng nữa.

    * * *

    Sunflower333

    Hướng Dương Ngược Nắng
     
    BạchYnè537ThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng năm 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...