Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 681: Bệnh viện Anh Lan (39)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Nội dung cuối cùng liên quan đến tầng sáu của khu nội trú.

    Ban đêm sẽ có NPC lên tầng sáu, và những NPC này đều có một điểm chung, đó là đang mang thai nhưng chưa sinh.

    Sau khi lên tầng sáu, họ tập trung trong một phòng, không làm gì kỳ lạ, chỉ ngồi quanh và cầu nguyện, cầu nguyện.. đứa bé trong bụng là con trai.

    Ô Bất Kinh nói họ rất mong sinh con trai, nội dung cầu nguyện đều liên quan đến điều này.

    [NPC tin rằng cầu nguyện có hiệu quả, họ làm vậy có vẻ liên quan đến bệnh viện. Bệnh viện nói với những phụ nữ mang thai này rằng cầu nguyện sẽ sinh con trai.]

    [Những NPC này dường như không yêu thương đứa bé trong bụng, họ muốn sinh con trai vì mục đích khác.]

    NPC rất kín miệng, khó có thể hỏi được gì, nên không thể trực tiếp xác nhận với NPC.

    Đây là những manh mối họ ghép lại, trao đổi với nhau và cuối cùng đưa ra kết luận.

    Ngân Tô nhét lại tài liệu vào túi.

    Kết hợp thông tin từ hai phía, bệnh viện Anh Lan có lẽ đang làm những việc mờ ám.

    Con trai có thị trường, và nhu cầu lớn, những phụ nữ mang thai này chỉ vì lợi ích mà chọn mang thai.

    Nhưng quá trình mang thai không thể kiểm soát, sinh ra bé gái không chỉ bệnh viện không cần, mà cả mẹ cũng không cần, bị bỏ rơi không thương tiếc.

    Vậy những bé gái bị bỏ rơi này muốn gì?

    Muốn có tình yêu của 'mẹ'?

    Phó bản này thực sự nhấn mạnh nhiều về việc 'trở thành một người mẹ đủ tiêu chuẩn', sinh con vì lợi ích, cuối cùng phát hiện không phải con trai thì bỏ rơi không thương tiếc, tất nhiên không phải là một người mẹ đủ tiêu chuẩn.

    Vì vậy, những bé gái này muốn tìm cho mình một người mẹ đủ tiêu chuẩn.

    Chìa khóa để vượt qua có thể là chứng nhận 'người mẹ đủ tiêu chuẩn' của những đứa trẻ này..

    Nhưng nếu vậy thì cô ấy phải làm sao? Cô ấy không có con! Ai sẽ chứng nhận cho cô ấy?

    Không lẽ đứa bé đó thật sự là con của cô ấy? Dù nó trông cũng được, nhưng cái miệng thì thật đáng ghét.. lại còn ăn nhiều, ai nuôi nổi?

    Ngân Tô lo lắng xoa trán.

    * * *

    * * *

    "Ọe oe oe.."

    Phùng Phán giữ tay đứa trẻ đang liên tục mò mẫm cổ mình. Đứa bé mới vài ngày trước còn chưa đầy một tháng, hôm nay đã lớn ba bốn tháng, nặng trĩu trong lòng.

    Trông nó trắng trẻo, dễ thương hơn.

    Nó lớn quá nhanh, và Phùng Phán không thể cho nó ăn đủ. Lúc này, nó vẫn muốn tiếp tục ăn, không ngừng cựa quậy trên người cô.

    Phùng Phán ngăn nó vài lần, đứa trẻ bắt đầu khó chịu, tiếng oe oe chuyển thành tiếng khóc rấm rứt.

    Phùng Phán không thấy tiếng khóc đó phiền, ngược lại còn cảm thấy thương xót.

    Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cho con ăn no là trách nhiệm của mẹ, sao cô có thể để con đói mà khóc được.

    Không thể để con đói..

    Trong đầu dường như chỉ còn lại suy nghĩ này, không thể nghĩ đến điều gì khác.

    "Bốp!"

    Phùng Phán cảm thấy đau ở má, cơn đau khiến lý trí cô trở lại nhanh chóng. Đau ở vai còn hơn cả đau ở má, trước mắt là khuôn mặt lạnh lùng của bác sĩ Tô.

    Bác sĩ Tô không kiên nhẫn đẩy cô ra cửa: "Ra ngoài."

    Phùng Phán ngã ra khỏi cửa phòng, liếc thấy đứa bé trong tay bác sĩ Tô đầy máu, dù chưa mọc răng nhưng đang nhai mạnh một miếng thịt.

    Tim Phùng Phán đập mạnh, nhận ra nguyên nhân đau ở vai mình.

    Nhiều người khác cũng có trải nghiệm giống Phùng Phán, cả người chơi và NPC đều bị cắn ở những chỗ khác nhau. Có người bị cắn ở vai như cô, có người bị cắn ở cổ, máu chảy như nước không ngừng.

    Có người bị cắn mất ngón tay, tệ nhất là bị cắn ở ngực..

    Phùng Phán cảm thấy ngực mình cũng đau âm ỉ.

    Hôm nay số người gặp chuyện còn nhiều hơn lần trước..

    "Phùng Phán, cô không sao chứ?" Khâu Cảnh dẫn Đinh Nguyên Khôn từ xa đến, thấy Phùng Phán đầy máu thì nhíu mày. Dù là câu hỏi quan tâm nhưng thực tế không có nhiều ý nghĩa quan tâm.

    Phùng Phán có chút sợ Khâu Cảnh và Đinh Nguyên Khôn, khẽ nói: "Không sao."

    Đinh Nguyên Khôn: "Có thuốc thì dùng thuốc mà hồi phục nhanh, nếu sau này có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ không cứu cô đâu."

    Phùng Phán không hài lòng nhưng không dám cãi lại Đinh Nguyên Khôn, "Biết rồi."

    Cô vốn không muốn đi cùng nhóm của Khâu Cảnh, nhưng bị họ chặn lại, bản thân không đủ sức mạnh, buộc phải gia nhập..

    Trịnh Huân hỏi nhỏ Phùng Phán: "Cô có thuốc không? Nếu không có tôi có thể cho cô, nhưng chỉ là thuốc thường.."

    "Không cần, tôi có." Phùng Phán lắc đầu với Trịnh Huân.

    Khâu Cảnh và Đinh Nguyên Khôn không để ý đến Phùng Phán, họ đứng cùng nhau thảo luận về chuyện vừa rồi.

    Các NPC mẹ không tấn công trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt, quái vật ban đêm cũng không bắt những đứa trẻ này.

    Trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt lại là an toàn nhất.

    Người chơi không cần lo lắng về việc mất con..

    Đinh Nguyên Khôn nhìn Ngân Tô đi ra đi vào, đột nhiên nói: "Cô Tô.. cô ấy cũng khá tốt, nếu không phải cô ấy đuổi họ ra ngoài, có lẽ đã có người chết ở đây. Hay chúng ta thử lôi kéo cô ấy?"

    Khâu Cảnh suy nghĩ nhìn qua.

    Lôi kéo Ngân Tô..

    Người phụ nữ này rõ ràng không phải là người dễ bị chỉ huy.. nhưng cũng có thể thử hợp tác, cô ấy ở tòa nhà sơ sinh cũng bị hạn chế, có lẽ cô ấy cũng cần sự trợ giúp khác.

    * * *

    * * *

    Khi Ngân Tô đuổi hết mọi người ra khỏi phòng bệnh, hai y tá từ cầu thang đi tới, kéo xác trên sàn đi.

    Ngân Tô gọi mọi người xuống lầu.

    Các NPC ngoan ngoãn đi xuống lầu, người chơi thì tụt lại phía sau. Lúc này, Khâu Cảnh gọi Ngân Tô lại.

    Ngân Tô liếc nhìn anh ta, ra hiệu có gì thì nói.

    "Bác sĩ Tô, tôi nghĩ chúng ta cần hợp tác." Số người chơi còn lại không nhiều, Khâu Cảnh cũng không tránh mặt mọi người, thẳng thắn nói: "Manh mối ở tòa nhà sơ sinh và khu nội trú có liên quan, hợp tác mới có thể vượt qua phó bản này."

    Ngân Tô không nghĩ ngợi, từ chối ngay: "Tôi thích chơi một mình."

    Khâu Cảnh cố gắng thuyết phục Ngân Tô: "Bác sĩ Tô, đây là phó bản tử vong.."

    "Thì sao?"

    "..."

    Thì hợp tác có thể còn một tia hy vọng sống chứ sao!

    Khâu Cảnh còn muốn thuyết phục thêm, nhưng Ngân Tô không chịu nghe, bảo họ nhanh chóng xuống lầu, cô còn công việc, không có thời gian lãng phí ở đây.

    Ngân Tô từ chối Khâu Cảnh dứt khoát, nhóm của DưBách Sơ cũng đành từ bỏ ý định lôi kéo cô.

    Có người chơi thích hành động một mình.

    Đừng nói gì đến việc hợp tác trong phó bản tử vongcó tỷ lệ thành công cao hơn, khả năng bị đâm sau lưng cũng lớn hơn, thà hành động một mình, khi cần thiết thì trao đổi manh mối với nhau là được.

    "Khâu anh, hay là.." Đinh Nguyên Khôn nhìn về phía Ô Bất Kinh: "Anh ta và cô Tô chắc chắn có quan hệ không bình thường, có thể là đồng đội, chúng ta có thể bắt đầu từ anh ta."

    Khâu Cảnh suy nghĩ một lúc, "Về trước rồi tính."

    Đinh Nguyên Khôn lại nhìn Ô Bất Kinh, rồi nhanh chóng theo Khâu Cảnh.

    Bên kia, Ô Bất Kinh bỗng rùng mình, xoa cánh tay, tự dùng kỹ năng lên mình, cẩn thận quan sát xung quanh.
     
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 682: Bệnh viện Anh Lan (40)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng như Ngân Tô dự đoán, vào bữa trưa, căn tinkhông còn cung cấp món ăn đặc biệt nữa.

    Trong bếp không thấy bóng dáng đầu bếp, Ngân Tô hỏi những người khác thì chỉ nhận được câu trả lời là đầu bếp có việc gia đình nên xin nghỉ.

    Sau khi ăn xong, hôm nay không có y tá nào thông báo cho cô về việc tắm cho những đứa trẻ, nên cô theo lời y tá trước đó đi tìm Trưởng khoa Tôn.

    Nếu có thể, cô cũng có thể làm trưởng khoa mà!

    Không muốn thăng tiến không phải là bác sĩ giỏi!

    Ngân Tô hùng dũng tìm Trưởng khoa Tôn, ban ngày rất dễ tìm, cô nhanh chóng thấy ông ấy.

    Trưởng khoa Tôn nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ: "Sao lại là cô?"

    "Trừ tôi ra, Trưởng khoa Tôn còn tìm được ai khác sao?" Ngân Tô mỉm cười.

    "..."

    Biểu cảm trên mặt Trưởng khoa Tôn thay đổi liên tục, cuối cùng cũng chấp nhận Ngân Tô, lục lọi trên bàn lấy ra một cuốn sổ đưa cho cô: "Đi chuẩn bị thuốc, liều lượng và loại thuốc đều ghi trong đó, cứ theo đó mà làm."

    "Được."

    Ngân Tô cầm cuốn sổ rời đi, dự định quan sát quy trình làm việc của Trưởng khoa Tôn trước.

    Mỗi đứa trẻ đều phải dùng thuốc, và dùng rất nhiều, với liều lượng đó, Ngân Tô nghĩ trẻ bình thường sẽ chết ngay, chỉ có trong phó bản này mới để những bác sĩ vô lương tâm này tùy tiện làm.

    Ngân Tô chuẩn bị xong thuốc, đi kiểm tra phòng trước.

    Chỉ còn lại 26 đứa trẻ, khối lượng công việc giảm một nửa, Ngân Tô nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra phòng.

    * * *

    * * *

    "Trưởng khoa Tôn." Ngân Tô đẩy xe nhỏ, tìm Trưởng khoa Tôn: "Tôi đã chuẩn bị xong."

    Trưởng khoa Tôn kiểm tra một chút, gật đầu hài lòng: "Rất tốt, cô cẩn thận hơn Tiểu Giang nhiều.. Tiểu Giang cũng không biết đi đâu rồi."

    "Bị ăn rồi chăng."

    Trưởng khoa Tôn đột ngột nhìn Ngân Tô: "Cô nói gì?"

    Ngân Tô vô tội nhìn Trưởng khoa Tôn: "Trưởng khoa Tôn, tôi có nói gì đâu."

    Trưởng khoa Tôn nhíu mày, rõ ràng không tin, ông vừa nghe thấy mà..

    Ngân Tô ngập ngừng, cuối cùng như không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Trưởng khoa Tôn, ông không phải nghe thấy ảo thanh chứ?"

    Nghe vậy, sắc mặt Trưởng khoa Tôn thay đổi, dường như cũng không chắc chắn.

    "Cô thật sự không nói gì?"

    Ngân Tô kiên định: "Thật sự không."

    "..."

    Trưởng khoa Tôn tạm thời bỏ qua vấn đề này, bảo cô theo ông vào phòng bệnh.

    Trưởng khoa Tôn tự tay thực hiện các thao tác, Ngân Tô chỉ phụ trách ghi chép, quan sát tình trạng của trẻ và làm trợ lý đưa thuốc, đưa kim tiêm.

    Ngân Tô phát hiện mỗi lần Trưởng khoa Tôn đều lấy ra một chai khác, rút một ít chất lỏng từ đó và tiêm cho trẻ.

    "Trưởng khoa Tôn, thuốc đó là gì vậy?" Ngân Tô tò mò hỏi.

    Trưởng khoa Tôn cúi đầu làm việc: "Đó không phải là chuyện cô nên hỏi."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô theo dõi Trưởng khoa Tôn làm việc, cuối cùng đến phòng chăm sóc đặc biệt, đối với những đứa trẻ này, Trưởng khoa Tôn không có gì đặc biệt, vẫn dùng cùng loại thuốc và thao tác như nhau.

    "Trưởng khoa Tôn, những đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt khi nào mới được chuyển sang phòng bệnh thường?"

    "Khi chúng khỏe lại thì tự nhiên sẽ được chuyển." Trưởng khoa Tôn đáp.

    "Thế nào mới được coi là khỏe?"

    Trưởng khoa Tôn cuối cùng nhìn thẳng vào Ngân Tô, hừ lạnh: "Cô vào bệnh viện bao lâu rồi? Còn nhiều thứ phải học lắm, tham nhiều thì không tiêu hóa nổi, phải làm việc chăm chỉ, không ai dạy cô sao?"

    Ngân Tô thở dài: "Có lẽ tôi xui xẻo, bác sĩ Lý chưa dẫn dắt tôi được nửa ngày đã mất tích, không ai dạy tôi cả."

    Trưởng khoa Tôn bị sự chân thành của Ngân Tô làm nghẹn lời một lúc, sau đó lạnh giọng: "Bây giờ tôi không phải đang dạy cô sao?"

    Ngân Tô vội cảm ơn: "Cảm ơn Trưởng khoa Tôn đã chỉ dẫn."

    Trưởng khoa Tôn lại hừ lạnh, cúi đầu tiếp tục làm việc. Một lát sau, ông đột nhiên hỏi: "Tiểu Tô, cô thấy những đứa trẻ này thế nào?"

    Ngân Tô lập tức đáp: "Rất đáng yêu."

    Trưởng khoa Tôn liếc cô, giọng hơi kỳ lạ: "Thật sao?"

    "Tất nhiên." Ngân Tô bắt đầu chế độ khen ngợi: "Ông nhìn xem, làn da này, mịn màng và không đều, đầy tính nghệ thuật. Đôi mắt to, đen láy, ngay cả mái tóc thưa thớt cũng mọc xanh tươi.."

    Con quái vật nhỏ bị khen ngợi vẫy cái đuôi đầy những điểm lồi lõm: "..."

    Người phụ nữ này lại phát điên gì đây!

    Khóe miệng Trưởng khoa Tôn giật giật, khô khan nói: "Không ngờ cô lại thích chúng như vậy."

    Ngân Tô đột nhiên giơ tay lên không trung: "Là bác sĩ nhi khoa, tôi yêu thương tất cả các bé như nhau."

    Trưởng khoa Tôn suýt bị cô đánh trúng, lùi lại nửa bước, không cam lòng cắn răng nói: ".. Rất tốt."

    "Trưởng khoa Tôn, ông không thấy chúng đáng yêu sao?" Ngân Tô đột nhiên tiến lại gần, hỏi ngược lại: "Ông không thích chúng à?"

    Trưởng khoa Tôn lập tức chuyển chủ đề: "Giúp tôi sắp xếp lại, ghi chép đầy đủ."

    Nói xong liền quay sang kiểm tra đứa trẻ tiếp theo.

    "..."

    Người chơi đã biết rằng chửi mắng những con quái vật nhỏ này sẽ vi phạm quy tắc, cô vừa là bác sĩ, vừa là người chơi, quy tắc này cũng áp dụng cho cô.

    Cô hiểu rằng NPC muốn lừa cô nói ra những lời không hay để cô vi phạm quy tắc.

    Nhưng tại sao NPC lại tránh khen ngợi chúng?

    Hoặc là..

    Vì chúng bị bỏ rơi, bản thân NPC không thích chúng, nên không bao giờ khen ngợi chúng.

    Ngân Tô quay đầu nhìn Trưởng khoa Tôn, khóe miệng nhếch lên.. thử xem sao.

    Ngân Tô nhanh chóng hoàn thành công việc, đợi khi Trưởng khoa Tôn chuyển sang đứa trẻ tiếp theo, cô mang một cốc nước đến, quan tâm nói: "Trưởng khoa Tôn, ông làm việc cả buổi, uống chút nước nghỉ ngơi đi."

    Trưởng khoa Tôn nhíu mày, nghiêm khắc quát: "Ai cho cô làm mấy việc này trong giờ làm việc!"

    Nụ cười của Ngân Tô tắt ngấm, cô nhanh chóng nắm lấy cằm Trưởng khoa Tôn, quái vật tóc từ dưới đất nhanh chóng khóa chặt ông, trước khi ông kịp phản ứng, cô đã đổ nước vào miệng ông.

    Khi Trưởng khoa Tôn nhận ra, Ngân Tô và quái vật tóc đồng thời buông ông ra.

    Ngân Tô lùi lại sau một chiếc giường trẻ em, chỉ vào con quái vật nhỏ trên giường, cười nói: "Trưởng khoa Tôn, ông thấy nó đáng yêu không, khen nó đi."

    【Nước nghe lời: Mục tiêu uống nước này sẽ tuân theo bất kỳ chỉ thị nào không gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lưu ý, chỉ thị chỉ có hiệu lực một lần, nếu cần nhiều lần, hãy cho mục tiêu uống nước lại. 】

    【Giới hạn sử dụng: Chỉ áp dụng cho sinh vật trong phó bản】

    Trưởng khoa Tôn mặt đầy giận dữ, muốn quát Ngân Tô, nhưng lời nói ra lại thành: "Bé rất đáng yêu, tôi rất thích bé.."

    Trưởng khoa Tôn: "..."

    Trưởng khoa Tôn: "!"

    Trưởng khoa Tôn mắt mở to, không hiểu sao mình lại nói ra những lời đó.

    Ngân Tô vỗ tay khen ngợi: "Tốt! Thích thì phải nói ra! Trưởng khoa Tôn, tôi đang giúp ông mà! Sao ông lại trừng tôi.. Ấy ấy, sao lại động tay động chân! Có phải là tiền bối không vậy!"

    Con quái vật nhỏ trên giường vẫy đuôi, đột nhiên lật người ngồi dậy, khi Trưởng khoa Tôn lao về phía Ngân Tô, nó nhảy lên, bám vào cổ ông: "Hí hí hí.. chơi với tôi, chơi với tôi.. tôi muốn chơi bóng."

    "Chơi bóng, chơi bóng!"

    "Chơi bóng!"

    Những con quái vật nhỏ khác trong phòng chăm sóc đặc biệt cũng ngồi dậy, vỗ tay hô khẩu hiệu.

    "..."

    Ngân Tô để hòa nhập, cũng giơ tay vỗ theo nhịp.
     
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 683: Bệnh viện Anh Lan (41)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Chơi bóng! Chơi bóng!"

    Con quái vật nhỏ như một con khỉ linh hoạt, bám vào người Trưởng khoa Tôn, mỗi lần ông cố gắng bắt nó đều không thành công.

    Trong phòng vang lên tiếng trẻ con non nớt hô "chơi bóng", giọng nói mềm mại dễ thương, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần trở nên kỳ quái và rùng rợn.

    Con quái vật nhỏ và Trưởng khoa Tôn giằng co một lúc, nó leo từ sau lưng lên cổ ông, dùng tay chân ôm chặt cổ ông từ phía sau.

    Trưởng khoa Tôn nắm lấy chân con quái vật, cố gắng kéo nó xuống.

    Nhưng dù Trưởng khoa Tôn có dùng lực thế nào, con quái vật vẫn không nhúc nhích, như thể nó mọc ra từ cổ ông.

    Không chỉ vậy, con quái vật càng siết chặt hơn, khiến mắt Trưởng khoa Tôn lồi ra, mặt đỏ bừng.

    Trong cơn hoảng loạn, Trưởng khoa Tôn rút ra một con dao phẫu thuật từ trong áo, định đâm vào con quái vật.

    Khi dao sắp đâm vào đùi con quái vật, cổ tay ông đột nhiên lệch đi, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào vai ông.

    "..."

    Trưởng khoa Tôn đau đớn hét lên, liếc thấy một vòng đen quanh cổ tay mình, ông cố kéo ra và thấy những thứ đen đó kéo dài ra xa không thấy điểm cuối.

    Trưởng khoa Tôn nhớ lại lúc mình bị ép uống thuốc không thể cử động được, chính là những thứ này.. là tóc sao?

    "Trưởng khoa Tôn, sao ông có thể vô đạo đức làm hại bé như vậy." Ngân Tô đứng bên cạnh xem kịch với vẻ không đồng tình: "Tôi khác ông, tôi sẽ bảo vệ bé."

    Trưởng khoa Tôn: "..."

    Trưởng khoa Tôn không nói nên lời, mắt lồi ra trừng trừng nhìn Ngân Tô. Cô mỉm cười nhìn lại, không hề sợ ánh mắt của ông.

    "Rắc!"

    Ngân Tô nhìn con quái vật nhỏ khóa chặt cổ Trưởng khoa Tôn, từ từ vặn ngược lại, phát ra tiếng xương kêu răng rắc.

    Cổ Trưởng khoa Tôn bị vặn gãy, con quái vật nhỏ dùng lực kéo đầu ông xuống, cười khúc khích nhảy lên giường trẻ em.

    Ngân Tô: "?"

    Không phải chứ! Chết rồi sao?

    Cô chỉ muốn thử xem NPC khen ngợi chúng sẽ có hiệu quả gì, không thực sự muốn Trưởng khoa Tônchết ngay bây giờ!

    Cô còn nhiều việc cần hỏi Trưởng khoa Tôn nữa!

    Những con quái vật nhỏ này mạnh đến vậy sao? Hay là kích hoạt từ khóa, sức mạnh tăng vọt?

    Con quái vật nhỏ bắt đầu gọi bạn: "Chơi bóng! Mau đến chơi bóng!"

    Những con quái vật nhỏ khác nhiệt tình đáp lại: "Chơi bóng, chơi bóng, chơi bóng!"

    Thế là, Ngân Tô nhìn những con quái vật nhỏ bò ra khỏi giường trẻ em, trực tiếp chơi bóng trong phòng, tiếng cười đùa không ngớt.

    Chơi bóng thật.. thật hoang dã!

    Ngân Tô nhìn Trưởng khoa Tôn nằm trên sàn.. Khoan đã, cô có quên gì không?

    Ông ấy chết rồi, làm sao vào phòng phẫu thuật?

    Có thể gắn lại đầu không?

    Những con quái vật nhỏ không để ý đến Ngân Tô, tiếp tục vui chơi, lời khen của cô không kích hoạt gì cả.

    Ngân Tô nghĩ có lẽ vì cô là người chơi, thân phận người chơi cao hơn nhân vật trong phó bản.

    Khen ngợi sẽ bị tấn công có lẽ chỉ áp dụng cho nhân viên y tế NPC.

    Quy tắc của người chơi và NPC là ngược nhau.

    Một bên không được khen, một bên không được chửi.

    Vì vậy, đối với nhân viên y tế, trẻ sơ sinh là những con quỷ ác độc nhất. Nhưng đối với người chơi, chúng là những thiên thần trong sáng nhất.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô nhìn đồng hồ, còn khoảng mười phút nữa là đến giờ thăm bệnh lúc ba giờ, cô kéo xác Trưởng khoa Tôn lên lầu.

    Trên người Trưởng khoa Tôn có chìa khóa mở cửa sắt tầng bốn, Ngân Tô mở cửa vào tầng bốn.

    Tối qua cô đã dọn sạch những sản phẩm thí nghiệm trong phòng bệnh, lúc này phòng bệnh không có sản phẩm mới, tất cả đều trống.

    Ngân Tô kéo Trưởng khoa Tôn đến trước phòng phẫu thuật.

    Phòng phẫu thuật không có khóa mật mã, khóa vân tay, cũng không có công tắc, dùng tay không mở cửa hoàn toàn vô ích.

    Nhưng Ngân Tô thấy một camera ở cửa, vấn đề là cô không có đầu..

    Ngân Tô lại chạy xuống lầu, hỏi mượn đầu của Trưởng khoa Tôn từ những con quái vật nhỏ.

    Đáng tiếc, vẫn không mở được.

    Ngân Tô mang đầu trở lại phòng chăm sóc đặc biệt, trả lại "quả bóng" cho chúng.

    Có mượn có trả, mượn lần nữa không khó.

    Những con quái vật nhỏ đã mất đi phần lớn sự hứng thú với "quả bóng", đuôi chúng vẫy vẫy, trao đổi với nhau trong im lặng.

    "" "..

    Cô ta sao vậy?

    Trông có vẻ không vui.. hí hí hí, không vui thì tốt, cô ta không vui thì ta vui.

    Nhưng cô ta không vui thì lại hành hạ chúng ta.

    Đáng ghét, khi nào cô ta chết đi!

    Nhất định phải để mẹ giết cô ta!

    Đúng đúng!

    Giết giết giết!"... "

    Ngân Tô không hành hạ chúng, mà trực tiếp xuống lầu để đón các bà mẹ.

    * * *

    * * *

    Ban ngày trẻ không giảm, nên người chơi chỉ cần lo lắng về vấn đề sữa mẹ.

    Những đứa trẻ này ngày càng đói.. trẻ đói sẽ coi mẹ là thức ăn.

    Bác sĩ Tô dù sẽ tách họ ra khỏi trẻ khi kết thúc, nhưng trong quá trình, cô ấy không bao giờ can thiệp.

    Họ phải giữ tỉnh táo trong một giờ này.

    Mọi người lần lượt vào phòng bệnh của mình, mỗi người một cách chăm sóc con.

    Phòng chăm sóc đặc biệt có không khí kỳ lạ, vì họ vừa vào phòng đã thấy khắp nơi đầy máu.

    Sàn nhà, giường trẻ em, tường, bàn chăm sóc, thậm chí là trần nhà.. đều có dấu vết máu.

    Như thể một vật tròn nào đó liên tục va đập để lại vết máu.

    Đinh Nguyên Khôn:" Đã làm gì vậy? "

    Dư Bách Sơ nhìn lướt qua những đứa trẻ trong phòng:" Trẻ không thiếu.. "

    Người chơi nữ mới gia nhập, Kỷ Cẩm, nói:" Nhiều máu thế này, không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi người cẩn thận một chút. "

    Ô Bất Kinh bị cảnh tượng máu me trong phòng làm cho sợ hãi, đứng ở cửa không dám vào. Thấy Ngân Tô đến, anh lập tức lùi lại vài bước, nhỏ giọng gọi:" Cô Tô. "

    Ngân Tô khoanh tay đi tới:" Có chuyện gì vậy? "

    Ô Bất Kinh chỉ vào bên trong:" Cái.. cái này.. là sao? "

    Ngân Tô nhìn vào phòng bệnh, nhíu mày:" Y tá sao lại lười biếng không dọn dẹp thế này, thật không ra gì.. Không sao, đừng lo lắng, các bé chỉ chơi bóng một chút thôi. "

    Giọng cô không nhỏ, những người khác trong phòng cũng nghe thấy, sắc mặt đều thay đổi.

    Bóng gì mà chơi ra nhiều máu thế này?

    Bóng đầu người sao?

    Ngân Tô nói xong định rời đi, rồi như nhớ ra điều gì, cô nói với Ô Bất Kinh:" Anh có thể thử khen ngợi bé của mình. "

    Ô Bất Kinh lập tức đồng ý:" Được."

    Lời của đại lão chắc chắn đúng! Tin tưởng đại lãokhông sai!

    Ngân Tô ngập ngừng, cuối cùng không nói gì thêm, rời khỏi cửa phòng bệnh.

    Ô Bất Kinh nhìn lại phòng bệnh đáng sợ, hít một hơi, đại lão nói không sao chắc chắn không sao!

    Ô Bất Kinh nhanh chóng bước vào trong, bế con mình lên.

    Cách lấy sữa từ NPC giờ không chỉ họ dùng, thêm vào đó NPC buổi sáng cũng đã cho trẻ ăn, nên Ô Bất Kinh và Dì Lương chỉ lấy được một phần ba lượng sữa so với trước.

    Ô Bất Kinh cho bé uống sữa trong bình trước, nhưng con quái vật nhỏ vẫn không hài lòng, rấm rứt tiếp tục tìm sữa.
     
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 684: Bệnh viện Anh Lan (42)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ô Bất Kinh nhìn khuôn mặt xấu xí của con quái vật nhỏ, tự động viên mình rồi bắt đầu khen ngợi nó.

    "Bé hôm nay giỏi quá, ăn nhanh thế."

    "Bé thật đáng yêu, đôi mắt của bé là đẹp nhất mà tôi từng thấy, như viên ngọc vậy.."

    Con quái vật nhỏ đang tìm sữa rõ ràng ngừng lại, tay nó không còn mò mẫm nữa.

    Ô Bất Kinh cảm nhận rõ ràng con quái vật nhỏ không vui, hình như nó không thích được khen..

    Bị con quái vật nhỏ nhìn chằm chằm, Ô Bất Kinh lo lắng nhưng vẫn tiếp tục khen: "Bé.. bé thật.. thật đáng yêu.."

    Còn gì để khen trẻ con nữa nhỉ?

    Ô Bất Kinh cũng muốn tìm một điểm để khen, nhưng ngoài đôi mắt, con quái vật nhỏ này thật sự không có gì để khen.

    Anh lắp bắp, chỉ có thể lặp đi lặp lại từ "đáng yêu".

    Con quái vật nhỏ nhìn anh chằm chằm, đến lần thứ tám anh khen "đáng yêu", nó đột nhiên cười khúc khích.

    Trẻ con cười nghĩa là chúng vui.

    Ô Bất Kinh thở phào nhẹ nhõm, càng khen ngợi hăng hái hơn.

    Những người chơi khác: "?"

    Còn có thể như vậy sao?

    Trẻ con vui sẽ tránh được việc chúng liên tục đòi ăn, cũng tránh được việc bị những thứ nhỏ bé này mê hoặc mà tự nguyện làm thức ăn, nên những người chơi trong phòng bệnh bắt chước theo.

    Giản Kỳ Hoa không thèm để ý, tiếp tục cho con mình uống "sữa", anh ta không thiếu sữa, uống hết một bình lại có bình khác.

    Không ai biết Giản Kỳ Hoa lấy sữa thay thế từ đâu, cũng không ai dám hỏi, vì anh ta không vui là giết người chơi ngay.

    Con quái vật nhỏ uống đến chán nản, đuôi cũng rũ xuống.

    Nhưng da của con quái vật nhỏ đã mất đi màu xám xấu xí, trở nên nhạt màu hơn.

    Ngay cả khuôn mặt cũng bớt sắc nhọn, tròn trịa hơn.

    Theo cách Ô Bất Kinh miêu tả là - càng ngày càng giống người.

    * * *

    * * *

    Buổi thăm bệnh chiều không có vấn đề lớn, Ngân Tô tiễn mọi người xong quay lại, thấy phòng bệnh vẫn như cũ.

    "..."

    Nói mới nhớ.. từ trưa đến giờ, hình như không thấy y tá đâu.

    Ngân Tô định đi tìm y tá. Ô Bất Kinh cho con uống sữa trong bình, nhưng con quái vật nhỏ vẫn không hài lòng, rấm rứt tiếp tục tìm sữa.

    Nửa tiếng sau, Ngân Tô phát hiện Đại Lăng và những con gấu nhỏ.. của cô ấy trong một căn phòng.

    "..."

    Trời ạ!

    Cô tự hỏi sao không thấy ai, hóa ra tất cả đều ở đây!

    Khoan đã!

    Bác sĩ đều đã chết, y tá cũng không còn, vậy bây giờ tòa nhà sơ sinh chẳng phải do cô quản lý sao?

    "Haha.."

    Nụ cười trên mặt Ngân Tô rộng ra, ai mà không thích thăng chức chứ!

    "Chị?" Đại Lăng đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Ngân Tô, nghi ngờ nhìn qua, chỉ thấy chị mình cười có chút.. đáng sợ.

    Ngân Tô khẽ ho một tiếng: "Bảo họ đi dọn dẹp phòng chăm sóc đặc biệt đi."

    "Ồ."

    Y tá trưởng mới nhậm chức - Đại Lăng, lập tức gọi hai y tá đi dọn dẹp, còn cô thì chạy đến bên cạnh Ngân Tô: "Chị, còn việc gì cần em làm không?"

    "Thằng nhóc đâu?"

    Đại Lăng kéo ra một cái lồng từ góc phòng, chỉ vào đứa bé bị nhốt bên trong, mặt mày dữ tợn: "Em trông nó kỹ lắm."

    Ngân Tô không biết Đại Lăng tìm đâu ra cái lồng, cô thả đứa bé ra, xách nó đi.

    Đại Lăng nghiêng đầu, thấy chị không gọi mình.. nên lại quay về chơi với những con gấu nhỏ.

    "Đồ điên, cô là đồ điên!" Đứa bé không ngừng chửi rủa trên đường: "Cô định đưa tôi đi đâu.. &#%#*.."

    "Cái miệng nhỏ của em đấy." Ngân Tô kéo nó lên trước mặt, cười lạnh: "Nên khâu lại."

    Đứa bé: "..."

    Ngân Tô xách đứa bé lên tầng bốn, mở cửa văn phòng của Trưởng khoa Tôn.

    "Cô.. lấy chìa khóa từ đâu?"

    "Tất nhiên là Trưởng khoa Tôn đưa cho tôi, tôi có thể trộm sao?" Ngân Tô đóng cửa lại.

    "Trưởng khoa Tôn sao có thể đưa chìa khóa cho cô.. cô vào đây làm gì?"

    "Thử cảm giác làm chủ nhiệm xem sao." Ngân Tô nói xong, kéo ghế của trưởng khoa Tôn ra, ngồi phịch xuống, chân chạm đất, xoay một vòng.

    Cậu bé cười lạnh: "Trưởng khoa Tôn mà thấy cô ở đây, chắc chắn sẽ giết cô."

    "Ông ta không có cơ hội đó đâu." Ngân Tô tiện tay cầm tập tài liệu trên bàn, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã ra tay trước, giết ông ta rồi."

    "?"

    "!"

    Cậu bé im lặng hoàn toàn, ngồi trên bàn, mắt đảo liên tục, không biết đang tính toán điều gì.

    Ngân Tô dùng kỹ năng kiểm tra văn phòng của trưởng khoa Tôn, tìm ra những thứ hữu ích và từ từ xem xét.

    Bệnh viện Anh Lan có lịch sử huy hoàng, nhiều ca bệnh đa dạng, nhận được vô số giải thưởng, và có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng.

    Trong đó, nhiều trường hợp liên quan đến phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh, khoa sơ sinh và sản phụ khoa của bệnh viện Anh Lan rất nổi tiếng.

    Dù sau này khu bệnh viện mới được xây dựng, chỉ còn lại khoa sơ sinh và sản phụ khoa, nhưng bệnh nhân vẫn đến rất đông.

    Nhưng..

    Họ đến vì danh tiếng của "Bệnh viện Lan Anh".

    Anh Lan, ngược lại là vì bé trai.

    Bệnh nhân tin rằng ở bệnh viện Anh Lan là một niềm tin, chỉ cần ở đây, họ có thể sinh con trai.

    * * *

    * * *

    Khu nội trú.

    Dư Bách Sơ đang nói với đồng nghiệp về manh mối mới: "Bệnh viện Anh Lan đảm bảo với khách hàng rằng họ sẽ sinh con trai, vì họ lén thay đổi đứa trẻ. Ban đầu, họ chỉ thay thế bằng những đứa trẻ bị bỏ rơi.. nhưng hiệu quả quá thấp, phải đợi đến khi khách hàng sinh, và phải là một bé trai khỏe mạnh, rất khó để đạt được."

    "Vì vậy, họ nghĩ ra cách khác, khi khách hàng mang thai, họ cho người khác mang thai cùng lúc, để sinh cùng lúc, rồi tráo đổi."

    "Rất nhiều khách hàng tìm đến, nhưng bệnh viện thường từ chối, khuyên họ 'đừng tin vào tin đồn bên ngoài', họ chỉ chọn những khách hàng giàu có."

    Khách hàng càng giàu, quyết tâm sinh con trai càng lớn, tự nhiên họ càng sẵn sàng chi tiền.

    Cao Hạo Nguyệt: "Những khách hàng đó có biết không?"

    Dư Bách Sơ lắc đầu: "Không biết. Bệnh viện đổ hết mọi chuyện lên 'thần học', còn đưa cho khách hàng những thứ kỳ lạ, khiến họ tin rằng con mình là do 'cầu' mà có."

    Hà Kỳ ngạc nhiên: ".. Thần học cuối cùng là lừa đảo?"

    Khách hàng cẩn thận cầu thần, kết quả là bị tráo đổi con.

    Cao Hạo Nguyệt: "Đây chẳng phải là bỏ tiền ra, cuối cùng lại nhận được đứa con không phải của mình sao? Thật là thảm.."

    "Thảm gì chứ, nếu họ không cố gắng muốn có con trai, thì đã không bị lừa." Thiên Niệm không cảm thấy thương hại những khách hàng đó, ngược lại còn cho rằng họ đáng bị như vậy.

    "Điều này không quan trọng." Dư Bách Sơ ra hiệu mọi người không lạc đề: "Đây chỉ là bối cảnh câu chuyện, để chúng ta hiểu nguồn gốc của những bé gái đó.."

    Dù sao trong toàn bộ phó bản chỉ có NPC y tá, NPC mẹ, các bệnh nhân NPC khác, quái vật xuất hiện vào ban đêm để bắt cóc trẻ em, cuối cùng là trẻ sơ sinh và người chơi, không có nhóm 'khách hàng' nào cả.

    Vì vậy, khách hàng không quan trọng trong phó bảnnày.
     
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 685: Bệnh viện Anh Lan (43)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bộp!"

    Ngân Tô đóng tập tài liệu trong tay lại, ném sang một bên, rồi rút ra một cuốn sổ khác.

    Đây là một cuốn hồ sơ.

    Ngân Tô lật qua lật lại, phát hiện không phải hồ sơcủa phụ nữ mang thai.. mà giống như hồ sơ DY.

    Những việc này, họ không làm một chút nào.

    Bệnh viện Anh Lan mỗi năm phục vụ không nhiều khách hàng, vì số lượng nhiều dễ xảy ra sự cố, và không phải ai cũng có thể trả được chi phí cao.

    Nhưng dù chỉ hai tháng một khách hàng, mỗi năm cũng có 6 người, qua nhiều năm thì số trẻ em từ đây ra không ít.

    Cậu bé ngồi bên cạnh bàn, nhìn Ngân Tô lật hồ sơ, không nhịn được mà nói: "Những thứ quan trọng của trưởng khoa Tôn đều để ở phòng phẫu thuật, cô ở đây sẽ không tìm được gì hữu ích đâu."

    Ngân Tô định nói gì đó, nhưng lại nghĩ "không nên cãi nhau với trẻ sơ sinh", nên không để ý đến cậu bé.

    Cậu bé lại mắng: "Đồ vô dụng."

    Ngân Tô ngẩng lên, cười tươi, nhẹ nhàng nói: "Cưng à, nếu em không im lặng, chị không đảm bảo sẽ không dành cho em tình yêu gấp đôi đâu. Tình yêu của chị thường khá nặng nề, em có chắc muốn chịu đựng không."

    Cậu bé mấp máy môi vài lần, cuối cùng không nói gì, nhưng vẫn hừ nhẹ một tiếng để tỏ ra mình không sợ.

    Ngân Tô muốn tìm cách vào phòng phẫu thuật, nhưng cô đã lục tung văn phòng mà không tìm thấy gì liên quan đến phòng phẫu thuật.

    Thật muốn vào phòng phẫu thuật xem bên trong có gì quý giá..

    Tại sao trưởng khoa Tôn lại yếu đuối như vậy!

    Thật là vô dụng!

    Ngân Tô mắng trưởng khoa Tôn xong, quay lại nhìn cậu bé đang phồng má không phục.

    "Đây là cái gì?" Ngân Tô lấy ra một cái lọ, chính là thứ mà trưởng khoa Tôn đã tiêm cho các trẻ sơ sinh, nhờ cậu bé xem giúp.

    Cậu bé thấy cái lọ liền lùi lại, giọng run run: "Cô.. côsao lại có thứ này?"

    "Đây là gì?"

    ".. Là gì thì tôi không biết, nhưng tôi biết nó được trưởng khoa Tôn lấy từ phòng phẫu thuật."

    Cậu bé không chỉ biết thứ này đến từ phòng phẫu thuật, mà còn biết tại sao trưởng khoa Tôn tiêm nó cho các đứa trẻ.

    Trưởng khoa Tôn tiêm nhiều loại thuốc vào cơ thể các đứa trẻ, làm hỏng cơ thể chúng, rồi tiêm thứ này vào để thay đổi giới tính.

    Tuy nhiên, thí nghiệm của trưởng khoa Tôn hiện tại đều thất bại, chưa có trường hợp nào thành công.

    Vì vậy, đối tượng thí nghiệm của trưởng khoa Tônkhông chỉ là những đứa trẻ ở phòng bệnh trên lầu, mà còn bao gồm cả những đứa trẻ ở phòng bệnh tầng hai, chỉ khác nhau về tiến độ thí nghiệm.

    * * *

    * * *

    Đêm xuống.

    Không có đồng nghiệp và cấp trên, bác sĩ Tô làm việc qua loa, thậm chí không phát áo cách ly, nhờ Đại Lăng lấy một con gấu nhỏ để y tá tự phát cho họ.

    Hôm nay thời gian thăm bệnh quá nhiều, đến tối thì nhiều người chơi không còn sữa dự trữ.

    Dù đã uống thuốc, những người chơi có sữa mẹ cũng phát hiện sau buổi chiều cho con bú thì không hồi phục.

    Một ngày chỉ đủ cho bú hai lần, ba lần là không đủ.

    Vì vậy tối nay nhiều người cảm thấy lo lắng, vào phòng bệnh cũng chậm chạp, không muốn đối mặt với con mình.

    "Bác sĩ Tô."

    Dư Bách Sơ đi đến bên cạnh Ngân Tô, khẽ gọi: "Tôi có chuyện muốn bàn với chị, không biết có thể.."

    Nói rồi, Dư Bách Sơ chỉ sang bên cạnh.

    Ngân Tô nhìn hàng ngũ trật tự, đi vài bước về phía Dư Bách Sơ chỉ: "Chuyện gì?"

    "Bác sĩ Tô có sữa thay thế không? Tôi có thể dùng điểm để mua." Dư Bách Sơ nói rõ mục đích: "Sữa thay thế chúng tôi tìm được chỉ đủ cho hai lần."

    Dư Bách Sơ nghĩ rằng bác sĩ nên biết trẻ cần gì ăn, và cô là người chơi, trước đây cô có thể giao dịch những quy tắc đó thì chắc chắn cũng có thể giao dịch sữa.

    Ngân Tô đồng ý ngay: "Được thôi."

    Dù sao cô cũng còn nhiều.

    "Nhưng mà.." Ngân Tô ngừng lại: "Chúng có thể không ăn, nhưng chắc chắn sẽ no bụng. Tôi đã thử rồi, nếu cần thì có thể ép cho ăn."

    Ép cho ăn?

    Giống như Giản Kỳ Hoa?

    Chỉ cần không bị bọn trẻ lừa, trong điều kiện không làm tổn thương chúng, việc ép cho ăn vẫn có thể thực hiện được.

    Vì vậy, Dư Bách Sơ đồng ý giao dịch.

    Ngân Tô chia thức ăn thành từng phần nhỏ theo khẩu phần của những con quái vật trước đó, rồi gọi Ô Bất Kinh đến.

    Ô Bất Kinh chạy đến ngay, "Cô Tô."

    "Ồ, đánh nhau với quái vật à?" Ô Bất Kinh không có vết thương, nhưng áo bệnh nhân rách và bẩn.

    Dư Bách Sơ có lẽ muốn làm thân, lên tiếng trước: "Là bọn Khâu Cảnh."

    Ô Bất Kinh vội nói: "Không sao, dì Lương và cô Tônphát hiện tôi không có mặt kịp thời, đến cứu tôi nênhọ không làm gì được tôi."

    Ngân Tô nhìn về phía bọn Khâu Cảnh, "Họ tìm cậu làm gì?"

    "Chỉ.. chỉ hỏi tôi và cô có quan hệ gì."

    Đêm đầu tiên ở tòa nhà sơ sinh, bọn Khâu Cảnh đã muốn bắt cậu làm người dò đường. Chúng đông người, Ô Bất Kinh về sau cũng không làm gì được chúng.

    Nói với người chơi khác?

    Những người chơi không cùng phe với Khâu Cảnh đều biết tình hình của họ, nói hay không cũng không khác gì.

    Có lẽ vì cậu biết điều, bọn Khâu Cảnh thấy cậu cũng không làm gì. Sau khi thân phận người chơi của cô Tô bị lộ, họ cũng không gây rắc rối cho cậu.

    Nhưng chiều nay, Khâu Cảnh đột nhiên tìm cậu.

    Lúc đó cậu đang ở trong nhà vệ sinh, bị Khâu Cảnh và đồng bọn chặn lại.

    Chúng thực sự muốn biết cậu và cô Tô có quan hệ gì, còn hỏi cậu có thể thuyết phục cô Tô hợp tác với chúng để vượt qua phó bản không.

    Ô Bất Kinh nghĩ lời mình có trọng lượng, cậu phải cảm ơn trời đất.

    Nhưng bọn Khâu Cảnh không tin, cứ nghĩ cậu và cô Tô có quan hệ đặc biệt, ép cậu nói ra quan hệ của họ..

    Ngân Tô không nói gì, trước tiên giao dịch với Dư Bách Sơ.

    Dư Bách Sơ mua bốn phần, mỗi người trong đội của họ một phần.

    Dư Bách Sơ nhận thức ăn, nhìn rõ thứ trong hộp, cũng hơi ngạc nhiên, đây là.. thức ăn cho người bình thường?

    "Cô Tô, cô chắc chắn chứ.." Dư Bách Sơ do dự hỏi.

    Ngân Tô gật đầu khẳng định.

    Dư Bách Sơ cắn răng, quyết định thử vận may, cầm đồ rời đi.

    "Cho cậu." Ngân Tô đưa một phần cho Ô Bất Kinh.

    [ "Bất Kinh Bất Kinh" chuyển khoản cho bạn 30, 000 điểm.]

    Ngân Tô: "..."

    Không cần thiết phải vậy.

    Ô Bất Kinh nhìn Ngân Tô với ánh mắt mong chờ: "Tôi còn muốn cho dì Lương và mọi người nữa.."

    Buổi trưa họ chỉ lấy được một phần ba sữa mẹ từ NPC, buổi tối thì hoàn toàn không có.

    Dù là người chơi hay NPC, cũng chỉ đủ cho bú hai lần.

    Ngân Tô lấy thêm hai phần nữa đưa cho cậu.

    "Cảm ơn cô Tô."

    "Bác sĩ Tô." Giọng Khâu Cảnh vang lên, anh ta dẫn theo Đinh Nguyên Khôn đến, nói thẳng mục đích: "Cô còn thứ vừa giao dịch với Dư Bách Sơ không?"
     
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 686: Bệnh viện Anh Lan (44)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô ra hiệu cho Ô Bất Kinh rời đi, sau đó mới nói: "Không bán cho các anh."

    Khâu Cảnh nhíu mày: "Tại sao?"

    "Có gì mà tại sao, đồ của tôi, tôi thích giao dịch với ai thì giao dịch." Ngân Tô cười: "Anh không nghĩ tôi trông giống người tốt thì tôi là người tốt thật chứ? Bằng hữu à, đừng ngây thơ thế chứ."

    "?"

    Giống người tốt?

    Cô giống người tốt chỗ nào?

    Ai cho cô tự khen mình vậy!

    Khâu Cảnh nén suy nghĩ trong lòng, nhanh chóng hiểu ra lý do.

    Anh ta nhìn về phía Ô Bất Kinh đang đứng cạnh dì Lương và Tôn Hướng Tuyết: "Là vì cậu ta? Bác sĩ Tô, chúng tôi chỉ nói chuyện với cậu ta, không làm gì cả.. Tôi trả gấp đôi điểm được không?"

    Ngân Tô lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi đã nói là không."

    Khâu Cảnh tiếp tục nâng giá: "Gấp ba."

    Ngân Tô: "Anh trả một triệu cũng không có."

    Đinh Nguyên Khôn lập tức nổi giận: "Cô Tô, cô đắc ý cái gì, chẳng qua là cô có vai trò tốt hơn chúng tôi, biết nhiều hơn chúng tôi thôi, cô nghĩ chúng tôi sợ cô.. á!"

    * * *

    * * *

    Dư Bách Sơ đang chia đồ cho mọi người, đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm, theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh.

    Chỉ thấy Đinh Nguyên Khôn đang ôm tay, máu chảy ròng ròng, nhanh chóng tụ thành vũng.

    Trên đất là một bàn tay bị đứt.

    Dư Bách Sơ nhìn về phía cô gái đối diện Đinh Nguyên Khôn, trong tay cô ấy vẫn cầm ống thép còn nhỏ máu, cô ấy đang giơ tay lau máu bắn lên áo. Máu không lau đi mà loang ra, như những bông hoa đỏ rực, đẹp mà quái dị.

    Trong đầu Dư Bách Sơ nhanh chóng hiện lên vài thông tin.

    Ống thép màu hồng?

    Còn họ Tô..

    0101?

    Trước đây còn đồn 0101 đã chết.. quả nhiên là tin đồn.

    Cô đã nói rồi, người có thể vượt qua nhiều phó bản tử vong như 0101, sao có thể dễ dàng chết như vậy.

    "Ôi, xin lỗi nhé, từ khi làm bác sĩ, cảm xúc của tôi không ổn định, luôn muốn giết người. Tôi đã cố kiềm chế, nhưng anh hét vào mặt tôi, tôi chặt tay anh một chút cũng không quá đáng chứ? Nếu là y tá đến thì chắc chắn mất mạng rồi."

    Dư Bách Sơ nghe thấy giọng Ngân Tô, kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng.

    Khi bác sĩ Tô nói những lời này, trên mặt cô ấy có một nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười đó lạnh lùng, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến những NPC.

    Khuôn mặt mang nụ cười lịch sự, giọng điệu cũng bình thường, nhưng lời nói ra lại khiến người nghe rùng mình.

    Đinh Nguyên Khôn đau đớn đến toát mồ hôi, nghiến răng nhìn Ngân Tô, mắt dần đỏ ngầu.

    Khâu Cảnh rõ ràng không ngờ Ngân Tô sẽ ra tay đột ngột, chưa kịp phản ứng thì tay của Đinh Nguyên Khôn đã rơi xuống.

    "Y tá.. y tá đến rồi.."

    Không biết ai trong đám đông khẽ nói.

    Lúc này hành lang yên tĩnh, dù giọng nói rất nhỏ, mọi người đều nghe thấy, đồng loạt nhìn về cuối hành lang.

    Ngân Tô cũng ngẩng đầu nhìn, thấy y tá mặc áo có hoa đang đi tới.

    Lại có một con cá lọt lưới..

    Nhưng y tá này dường như là một NPC đặc biệt, chỉ xuất hiện vào những thời điểm nhất định.. như lúc này.

    Đại Lăng không bắt được cô ta cũng dễ hiểu, vì Đại Lăng không thể kích hoạt cốt truyện.

    Đinh Nguyên Khôn thấy y tá xuất hiện, mặt vốn đã tái nhợt vì đau, giờ càng thêm nhợt nhạt, môi run rẩy.

    "À.. anh thấy không, người muốn lấy mạng anh đến rồi."

    Đinh Nguyên Khôn bị giọng Ngân Tô kéo về thực tại, quay đầu nhìn Khâu Cảnh: "Anh Khâu.."

    Khâu Cảnh lập tức lùi sang một bên, không hề có ý định giúp Đinh Nguyên Khôn.

    Không biết y tá đó mạnh đến đâu, nhưng lần trước cô ta đã bẻ gãy cổ một người chơi, người chơi đó thậm chí không kịp sử dụng đạo cụ..

    Hành động lùi lại của Khâu Cảnh khiến Đinh Nguyên Khôn tức giận, lập tức chửi rủa.

    Y tá càng lúc càng gần.

    Đinh Nguyên Khôn biết không thể trông cậy vào Khâu Cảnh, nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là đối đầu trực tiếp với y tá, mà là quay người đẩy các người chơi khác ra, chạy về phía cầu thang.

    Y tá đuổi theo Đinh Nguyên Khôn, không để ý đến những người chơi khác.

    Hai người một trước một sau rời đi, hành lang rơi vào im lặng chết chóc.

    "Các bà mẹ ơi, các bé của các bạn đang chờ đấy." Ngân Tô lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí im lặng: "Đừng để các bé chờ lâu nhé."

    Hành lang dần dần có tiếng động trở lại.

    Khâu Cảnh nhìn Ngân Tô với ánh mắt khó hiểu, cuối cùng cũng quay người rời đi.

    * * *

    * * *

    "Những ngày qua cô ấy không làm gì, thậm chí còn giúp chúng ta, tôi cứ tưởng.. không ngờ cô ấy nói ra tay là ra tay ngay, may mà chúng ta không đắc tội với cô ấy trước đây. Cô ấy và Giản Kỳ Hoa thật giống nhau."

    Giản Kỳ Hoa lúc đó cũng đứng trong đám đông, tuy cao lớn nhưng trầm lặng, như một người ngoài cuộc.

    Ai ngờ anh ta không nói một lời đã ra tay, lý do là quá ồn ào.

    Thiên Niệm cười lạnh: "Cô ấy sống một mình trong tòa nhà sơ sinh, chắc chắn rất mạnh. Đinh Nguyên Khôn không có não à.. anh ta nghĩ vai trò bác sĩ là tốt thật sao?"

    Mọi người đều là phụ nữ mang thai, có thể học hỏi lẫn nhau, tạm thời lập đội thảo luận.

    Nhưng bác sĩ chỉ có một, xung quanh toàn là NPC, sống trong môi trường như vậy dễ dàng sao?

    Hà Kỳ nói thẳng: "Hôm nay Đinh Nguyên Khôn có vẻ bực bội hơn mấy ngày trước.."

    Đinh Nguyên Khôn ngày đầu tiên đã dẫn người đi khắp nơi khoe khoang, nhưng sau khi nhiều người chơi chết, anh ta lại trở nên kín đáo.

    Có Khâu Cảnh ở đó, anh ta thường không nói gì.

    "Tôi cũng cảm thấy vậy, đặc biệt là khi.. em bé khóc, tôi chỉ muốn giết người."

    "Tâm trạng của mọi người đều trở nên bực bội hơn, Đinh Nguyên Khôn vốn dĩ đã là người nóng tính, chắc chắn bị ảnh hưởng."

    Bình thường nói những lời đó cũng chỉ cãi nhau vài câu.

    Ai ngờ bác sĩ Tô lại ra tay ngay, Đinh Nguyên Khôn còn kêu lên.. không biết nên nói anh ta đáng đời hay xui xẻo.

    "Chị Bách Sơ?" Cao Hạo Nguyệt thấy Dư Bách Sơim lặng, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

    Dư Bách Sơ tỉnh lại: "Không sao.. để lát nữa nói, mọi người vào phòng bệnh trước đi."

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia, dì Lương và Ô Bất Kinh đã vào phòng chăm sóc đặc biệt.

    "Tiểu Ô à, cô Tô đó, cô ấy.." Dì Lương vuốt tóc xoăn bên tai, một lúc sau mới nói: "Không sao."

    "..."

    Ô Bất Kinh thở phào nhẹ nhõm, cậu thật sự sợ dì Lương hỏi những câu nhạy cảm, cậu không biết trả lời thế nào.

    Nhưng Ô Bất Kinh chưa kịp thở hết hơi thì cảm giác có ánh mắt rợn người đang nhìn mình.

    Ô Bất Kinh lập tức nhìn quanh, thấy Dư Bách Sơ và người chơi tên Kỷ Cẩm đang bước vào từ cửa. Trong phòng ngoài cậu và dì Lương, chỉ còn Giản Kỳ Hoa và một người chơi tên Mạnh Văn Sơn..

    Ánh mắt Ô Bất Kinh dừng lại một lúc trên Mạnh Văn Sơn đang cúi đầu chơi với em bé, rồi nhìn sang Giản Kỳ Hoa.

    Người sau đang bóp miệng em bé để ép uống sữa, hoàn toàn không nhìn cậu.

    Ảo giác?

    Không!

    Vừa rồi chắc chắn có thứ gì đó đang nhìn cậu!

    Ô Bất Kinh nghi ngờ Giản Kỳ Hoa, nhưng không dám nhìn chằm chằm vào anh ta, chỉ lén quan sát vài lần.
     
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 687: Bệnh viện Anh Lan (45)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Aaaa!"

    Hà Kỳ lăn ra khỏi phòng bệnh, lăn một vòng trên đất, rồi dùng tay chân bò dậy, tránh xa phòng bệnh của mình.

    "Hà Kỳ." Thiên Niệm từ phòng bệnh bên cạnh bước ra, kéo anh ta dậy.

    Gần như cùng lúc, Thiên Niệm nghe thấy tiếng bước chân từ xa, y tá đó lại xuất hiện, trên người còn dính máu, không biết có phải của Đinh Nguyên Khôn không.

    Cô ta đang tiến lại gần..

    Hà Kỳ mặt tái mét, hoảng loạn nhìn Thiên Niệm và Dư Bách Sơ cùng Cao Hạo Nguyệt cũng vừa chạy đến: "Làm sao bây giờ?"

    Cao Hạo Nguyệt nhìn y tá đang tiến đến, "Y tá này không biết mạnh cỡ nào, chúng ta còn mang theo trẻ con.."

    Thiên Niệm: "Nhưng không thể bỏ mặc được."

    Cao Hạo Nguyệt có chút do dự, họ chỉ là đồng đội tạm thời.. vì đồng đội tạm thời mà mạo hiểm, cũng cần phải suy nghĩ.

    Thiên Niệm nghiêm giọng: "Cao Hạo Nguyệt, nếu bây giờ cậu không giúp, sau này cậu gặp chuyện, ai giúp cậu?"

    "Hạo Nguyệt, đây là phó bản tử vong, chúng ta phải cùng nhau." Dư Bách Sơ không muốn ép Cao Hạo Nguyệt, nhưng nếu Cao Hạo Nguyệt thật sự không giúp, đội của họ sẽ tan rã.

    Cao Hạo Nguyệt tuy do dự, nhưng cũng hiểu họ nói đúng.

    Cuối cùng, cô cũng quyết định cùng mọi người đối mặt với y tá.

    Một con nhện từ tay áo Cao Hạo Nguyệt bò ra, rơi xuống đất và nhanh chóng lớn lên, chỉ trong chớp mắt đã to bằng con lợn trưởng thành, những chiếc chân dài của nó dễ dàng bò lên tường, từ trần nhà tiến về phía y tá.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô dựa vào cửa phòng 207, nhìn y tá và mấy người chơi đang đánh nhau ở hành lang.

    Con nhện của Cao Hạo Nguyệt rất hữu dụng, không chỉ bản thân nó có thể chiến đấu, mà còn có thể "sinh" ra vô số con nhện nhỏ, tuy không gây nhiều sát thương cho y tá, nhưng có thể ảnh hưởng đến hành động của cô ta.

    Dư Bách Sơ dường như có thể điều khiển gió, cả hành lang như bị bão quét qua, gió thổi mạnh, tường bị gió quét qua để lại những vết xước sâu.

    Ngân Tô đã lùi vào phòng 207, nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được những luồng gió sắc như dao lướt qua.

    Hà Kỳ và Thiên Niệm dường như không có kỹ năng đặc biệt, nhưng cả hai đều có đạo cụ.

    Bốn người tấn công một y tá, nhưng y tá không hề yếu thế.

    Mục tiêu chính của y tá là Hà Kỳ, cô ta liên tục lao về phía anh ta, chỉ khi không thể tránh được mới tấn công những người khác.

    Dư Bách Sơ và những người khác phải đối phó với y tá, đồng thời bảo vệ đứa trẻ trong tay, thời gian kéo dài, họ dần rơi vào thế yếu.

    Còn những đứa trẻ..

    Chúng dường như rất thích cảnh đánh nhau, tinh thần phấn chấn, chỉ thiếu vỗ tay cổ vũ.

    "Rẹt!"

    Áo của Hà Kỳ bị y tá kéo, cơ thể anh ta không kiểm soát được mà ngã về phía y tá.

    "Hà Kỳ, giữ lấy!"

    Hà Kỳ theo phản xạ giơ tay bắt lấy thứ được ném qua.

    Đó là một sợi dây thừng rất bình thường.

    Nhưng ngay sau đó, trước mắt Hà Kỳ xuất hiện thông báo trò chơi-

    [Bạn đã tham gia trò chơi giải trí 'Kéo co' thành công.]

    [Quy tắc kéo co: Số người tham gia mỗi bên phải từ 2 người trở lên, lấy đường trung tâm làm ranh giới, bên nào kéo đối phương qua đường trung tâm trước sẽ thắng. Trong thời gian trò chơi, người tham gia không được làm hại đồng đội hoặc đối thủ, không được thi đấu tiêu cực, không được rời khỏi trò chơi cho đến khi có kết quả.]

    Hà Kỳ cảm thấy lực kéo của y tá phía sau mình giảm đi, rõ ràng cô ta cũng bị buộc phải tham gia trò chơi này.

    Có lẽ vì lúc đó cô ta đang kéo anh ta, và anh ta lại bắt được dây kéo co, nên trò chơi xác định y tá tự động tham gia.

    Đối diện kéo dây là Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt.

    Một vạch đỏ xuất hiện trên mặt đất, vị trí của hai bên cách đều vạch trung tâm.

    "Thắng thua không quan trọng." Thiên Niệm đứng bên cạnh nói: "Các cậu chỉ cần giữ chặt dây, tôi sẽ đối phó với y tá."

    Người tham gia không được tấn công lẫn nhau, nhưng người ngoài cuộc thì có thể.

    Và trò chơi này là bắt buộc, y tá không thể rút lui.

    Dù y tá có thể phản công người ngoài cuộc, nhưng hành động của cô ta bị hạn chế, nên dễ đối phó hơn.

    Y tá mặt mày u ám, trước khi Thiên Niệm tấn công, cô ta nắm chặt Hà Kỳ và dây kéo co, kéo về phía mình.

    Khoảng cách từ vạch đỏ trung tâm đến cô ta khoảng hai mét, cú kéo của y tá đã kéo được nửa mét.

    Chỉ cần thắng, trò chơi này sẽ kết thúc.

    Y tá muốn thắng ngay lập tức!

    Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt lập tức tập trung, kéo chặt dây, cố gắng kéo đối phương về phía mình.

    Quy tắc trò chơi không cho phép làm hại đồng đội hoặc đối thủ, cũng không được thi đấu tiêu cực, nên Hà Kỳ chỉ có thể kéo ở mức trung bình.

    Nghĩa là trông có vẻ rất cố gắng, nhưng thực tế là đang giả vờ.

    Vì vậy, chủ yếu là y tá đang dùng sức.

    Y tá không thể làm hại đồng đội, nên không thể làm gì Hà Kỳ đang giả vờ, chỉ có thể tự mình kéo dây.

    Khi kết thúc trò chơi này, cô ta chắc chắn sẽ khiến những người này phải trả giá!

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh nhân lúc mọi người đang kéo co, lẻn vào phòng 207 nơi Ngân Tô đang ở.

    Trong phòng 207 có một NPC mẹ và Tôn Hướng Tuyết.

    Tôn Hướng Tuyết thấy Ô Bất Kinh đến, chủ động chào hỏi.

    Ô Bất Kinh chào lại, rồi đi đến bên cạnh Ngân Tô, trực tiếp báo cáo: "Cô Tô, tôi vừa rồi.. cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn tôi."

    "Khâu Cảnh?"

    Ô Bất Kinh lắc đầu: "Không phải anh ta.."

    Khâu Cảnh sau khi vào phòng bệnh đúng là có nhìn cậu, ánh mắt đó tuy không thân thiện, nhưng khác hẳn với ánh mắt mà cậu cảm nhận được.

    "Tôi.. tôi nghi ngờ.." Ô Bất Kinh che miệng, hạ giọng, chỉ đủ để hai người nghe: "Là người đã đưa cho tôi tấm thẻ nhỏ."

    Ngân Tô cuối cùng cũng quay đầu nhìn cậu: "Cũng có thể là quái vật chứ?"

    Ô Bất Kinh mạnh dạn nói: "Tôi nghĩ.. không phải quái vật."

    Dù sao cậu cũng đã trải qua nhiều phó bản, và vì sợ quái vật, cậu rất nhạy cảm với chúng, cậu biết rõ cảm giác bị quái vật theo dõi là như thế nào.

    "Vậy cậu nghĩ là ai?"

    "Giản Kỳ Hoa hoặc Mạnh Văn Sơn." Ô Bất Kinh đưa ra hai người mà cậu nghi ngờ: "Lần đầu tiên tôi cảm nhận được, trong phòng bệnh không có ai khác, họ là hai người đáng nghi nhất."

    Ngân Tô gật đầu, quyết định: "Được, tìm cơ hội bắt cả hai."

    Nếu người đưa thẻ cho Ô Bất Kinh là nhắm vào cô, thì Ô Bất Kinh bị liên lụy vì cô.

    Và nếu không giải quyết chuyện này, cuối cùng người gặp rắc rối vẫn là cô.

    "Chỉ.. chỉ vậy thôi?" Ô Bất Kinh ngạc nhiên, không phải nên nghĩ ra kế hoạch gì đó, xác định rõ là ai trước sao?

    "Không thì sao? Cậu không biết chính xác là ai, thì bắt cả hai." Ngân Tô giơ hai tay, làm động tác bắt trong không khí: "Bắt cả hai."

    "Ờ, nhưng mà.. nếu bắt nhầm thì sao?"

    "Bắt nhầm thì bắt nhầm thôi." Ngân Tô thản nhiên: "Cùng lắm thì xin lỗi, không được thì giết luôn, có gì to tát đâu."

    "..."

    Ô Bất Kinh nuốt nước bọt, một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt của người mạnh.

    Có lẽ những người chơi khác có chút đặc biệt trong mắt cô, cô nhìn họ như những con thú cưng, nhưng thú cưng vẫn chỉ là thú cưng. Khi cô muốn giết thú cưng, người chơi trong mắt cô không khác gì NPC.

    * * * Nhưng cô sẽ xin lỗi thú cưng đấy.
     
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 688: Bệnh viện Anh Lan (46)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ô Bất Kinh đôi khi cảm thấy Ngân Tô rất đáng sợ, nhưng so với những người chơi khác, cậu lại thấy cô ấy rất đáng tin cậy. Ít nhất, phần lớn thời gian cô ấy chỉ nổi điên với NPC, còn với những người chơi không chọc giận cô ấy thì vẫn rất "yêu thương".

    Làm thú cưng thì sao?

    Chỉ cần sống sót..

    Cậu không muốn chết.

    * * *

    * * *

    "Xèo!"

    "..."

    Tiếng hét thảm của y tá khiến Ô Bất Kinh và Ngân Tô đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.

    Thiên Niệm không biết đã hắt thứ gì lên người y tá, nửa khuôn mặt của cô ta bị tan chảy, lúc này khuôn mặt đầy máu trông thật kinh khủng.

    Cô ta giơ tay lên, một mảng da mặt lớn rơi ra.

    Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt đối diện không dám dùng sức, sợ kéo y tá qua vạch trung tâm kết thúc trò chơi, để cô ta được tự do.

    Thiên Niệm nhân lúc y tá hét lên, vòng qua bên cạnh, nhảy lên người y tá, siết cổ cô ta, lật cổ tay, một con dao xuất hiện trong tay cô ấy.

    Con dao sắc bén cắt đứt cổ họng y tá, có lẽ do đau đớn kích thích, y tá bùng nổ sức mạnh cực lớn, hất văng Thiên Niệm ra.

    Y tá ôm lấy cổ họng đang chảy máu không ngừng, muốn vứt bỏ sợi dây kéo co trên tay để giết Thiên Niệm, nhưng sợi dây kéo co như dính chặt vào tay cô ta, không thể vứt bỏ.

    Sợi dây phía sau y tá đột nhiên như sống lại, quấn quanh người cô ta như một con rắn.

    "Khụ.."

    Y tá nắm lấy sợi dây quấn quanh cổ mình, phát ra vài âm thanh đứt quãng từ cổ họng.

    Thiên Niệm nằm trên đất ho khan hai tiếng, nhổ ra hai ngụm máu, nhìn y tá dần dần ngừng giãy giụa.

    Hà Kỳ nắm chặt sợi dây kéo co không dám buông tay, giữ cho sợi dây cân bằng, vì rời khỏi trò chơi có vẻ rất đáng sợ..

    Khi y tá hoàn toàn ngã xuống đất không còn động tĩnh, Dư Bách Sơ lập tức kéo sợi dây qua vạch trung tâm để kết thúc trò chơi.

    "Chết rồi.."

    Dư Bách Sơ tiến đến kiểm tra tình trạng của y tá.

    Y tá nằm trên đất, mắt mở to, chết không nhắm mắt.

    Họ đã giết được y tá này..

    Bốn người đều bị thương, mức độ nặng nhẹ khác nhau.

    Dư Bách Sơ đỡ Thiên Niệm dậy, cho cô ấy uống thuốc, rồi nhìn đứa trẻ trong tay Thiên Niệm. Đứa trẻ với đôi mắt đen láy, ngoan ngoãn và đáng yêu.

    Thiên Niệm hồi phục, đặt đứa trẻ lên vai: "Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn."

    Dư Bách Sơ gật đầu, quay sang hỏi Hà Kỳ: "Hà Kỳ, sao lúc nãy cậu hét lên?"

    "Tôi.." Đứa trẻ của Hà Kỳ vẫn ở trong phòng bệnh, anh ta nhớ lại và cảm thấy sợ hãi, giọng run run: "Tôi thấy đứa trẻ.. biến thành hình dạng rất đáng sợ."

    Ban đầu là một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm, đột nhiên biến đổi, anh ta không biết tại sao, nhưng tiếng hét cứ thế bật ra.

    Một nỗi sợ hãi trào dâng, khiến anh ta theo bản năng bỏ đứa trẻ và chạy ra khỏi phòng bệnh.

    Hà Kỳ bây giờ nhớ lại, cũng cảm thấy lúc đó mình không kiểm soát được..

    "Có lẽ giống như Đinh Nguyên Khôn.." Cao Hạo Nguyệt nói.

    "Xong rồi, càng ngày càng khó."

    "Nghĩ thoáng lên, ít nhất chúng ta đã vượt qua một thử thách nữa."

    "Các cậu có cảm thấy.. mối liên kết với đứa trẻ càng chặt chẽ hơn không?" Dư Bách Sơ đột nhiên lên tiếng.

    Ngoại trừ Hà Kỳ, Cao Hạo Nguyệt và Thiên Niệm sau khi được nhắc nhở cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

    Cảm giác kỳ lạ đó.. không thể diễn tả, nhưng họ có thể cảm nhận được mối liên kết với đứa trẻ ngày càng chặt chẽ.

    Họ đã thảo luận trước đây rằng mối liên kết này có liên quan đến mức độ yêu thích của đứa trẻ đối với họ, và mức độ yêu thích này liên quan đến "tình mẫu tử".

    Ví dụ như việc cho ăn, tương tác đều có thể tăng mức độ yêu thích.

    Vậy bây giờ mức độ yêu thích đã tăng lên.. họ có thể cảm nhận rõ ràng trong thời gian ngắn như vậy, liệu mức độ yêu thích này có tăng quá nhiều không?

    Họ đã làm gì?

    Chỉ đánh nhau thôi..

    "Lúc nãy khi đánh nhau với y tá, tôi thấy chúng rất phấn khích."

    "Vậy nên giết y tá có thể tăng mức độ yêu thích của đứa trẻ."

    "Nhân viên y tế đối với bọn trẻ có lẽ là xấu, chúng ta giết y tá, chúng nghĩ đó là biểu hiện của tình yêu.."

    Đây là lý do hợp lý nhất.

    Vì bọn trẻ cảm nhận được "tình yêu" của mẹ, dù nguồn gốc của "tình yêu" đó là gì, khi đạt được mục đích cuối cùng, bọn trẻ sẽ đáp lại.

    * * *

    * * *

    Dư Bách Sơ và ba người khác hợp lực giết y tá, những người chơi khác không chắc còn y tá thay thế hay không, nên vẫn không dám làm ồn, yên lặng ở trong phòng bệnh của mình.

    Trong thời gian tiếp theo, những người chơi ở phòng bệnh thường đều xuất hiện triệu chứng giống Hà Kỳ.

    Đứa trẻ trắng trẻo trong tay họ, có lúc biến thành hình dạng đáng sợ.

    Sự thay đổi đột ngột, dù người gan dạ cũng khó tránh khỏi bị giật mình.

    Nhưng nhờ có bài học từ trước, những người chơi cảnh giác cao độ không ai hét lên như Hà Kỳ, nên thời gian tiếp theo khá yên bình.

    Ngân Tô canh đến khi hết giờ thăm bệnh, tiễn các bà mẹ ra về.

    Khi ra khỏi tòa nhà, những người chơi lại phát hiện có người chơi mất tích.

    Người chơi mất tích hôm qua là Thiên Niệm và Giản Kỳ Hoa đã trở về, Thiên Niệm nói cô bị kéo vào không gian khác, là do những con quái vật bắt cóc trẻ em gây ra, giết quái vật là có thể thoát ra.

    Lúc này không ai giúp được ai, chỉ có thể tự cầu may.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô tiễn đoàn người rời đi, quay lại tòa nhà, đóng cửa và khóa lại.

    Ô Bất Kinh giả vờ mất tích, lúc này từ góc tối chui ra: "Cô Tô, bây giờ chúng ta làm gì?"

    "Đi kiểm tra phòng."

    "Ồ."

    Ô Bất Kinh hoàn toàn không buồn ngủ, rất tỉnh táo đi theo Ngân Tô lên lầu, tiện thể kể về những gì cậu quan sát được trong phòng chăm sóc đặc biệt.

    Đứa bé của Giản Kỳ Hoa ngày càng giống người, cậu thấy móng vuốt của con quái vật nhỏ đã biến thành bàn tay người, chỉ là da chưa giống da người.

    Ô Bất Kinh lẩm bẩm: "Họ còn nghi ngờ rằng những đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt mới là những đứa trẻ có giá trị, còn những đứa trẻ ở các phòng bệnh khác có thể có vấn đề."

    Những đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt tuy trông kỳ lạ, nhưng không bị bắt cóc hay biến mất.

    "Tôi nghĩ sắp tới sẽ có người chơi tấn công người chơi trong phòng chăm sóc đặc biệt để cướp trẻ.." Ô Bất Kinh nói đến đây có chút lo lắng, cậu trông có vẻ là người dễ bị bắt nạt nhất.

    "Còn hai ngày nữa.."

    Làm sao mà sống qua được đây!

    Ô Bất Kinh buồn bã xong, lại hỏi Ngân Tô: "Cô Tô, cô nghĩ chìa khóa để vượt qua phó bản là mức độ yêu thích của đứa trẻ sao?"

    "Chín phần mười là vậy." Ngân Tô cuối cùng cũng lên tiếng: "Nhưng cũng không loại trừ khả năng đứa trẻ muốn mẹ chết, vì sự vĩ đại của tình mẫu tử là có thể hy sinh bản thân vì con."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Ô Bất Kinh có lẽ nhớ lại phó bản ở thị trấn ma quỷ, mỗi lần nhớ lại cậu dường như vẫn cảm thấy đau đớn, bóng ma tâm lý rất lớn.

    "Vậy chìa khóa để vượt qua phó bản của cô Tô là gì?" Ô Bất Kinh nuốt nước bọt, lại hỏi: "Cô là bác sĩ, không có trẻ con mà."

    "Ai nói tôi không có."

    Ô Bất Kinh giật mình: "?"
     
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 689: Bệnh viện Anh lan (47)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Ngân Tô kiểm tra phòng xong, Ô Bất Kinh nhìn thấy 'đứa con' của Ngân Tô, đó là một quái vật phi nhân loại!

    Đứa bé kiêu ngạo, khinh thường Ô Bất Kinh, không thèm nói chuyện với anh ta, chỉ liên tục nói chuyện với Ngân Tô, cố gắng khiến Ngân Tô cãi nhau với nó để phạm quy.

    Ngân Tô thấy nó phiền, lấy ra một cuộn băng keo, bảo Ô Bất Kinh dán miệng nó lại.

    Đứa bé: "..."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Không có việc gì thì đừng chọc giận người mạnh!

    Có người chống lưng, Ô Bất Kinh cũng mạnh dạn hơn, liền làm theo.

    "Cô Tô, tiếp theo chúng ta làm gì?" Ô Bất Kinh dán miệng cậu bé xong, quay đầu hỏi Ngân Tô.

    Ngân Tô định lên tầng bốn xem lại..

    Hôm nay cô đã lục soát cả bệnh viện, vẫn không tìm thấy thứ gì hữu ích, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc phải mở thế nào?

    * * *

    * * *

    Khu nội trú.

    Ô Bất Kinh không về phòng bệnh, Trịnh Huân cùng nhóm Khâu Cảnh cũng không trở lại, trong phòng bệnh chỉ còn Tôn Hướng Tuyết và dì Lương.

    Lúc này khu nội trú đã tắt đèn, hai người nằm trên giường của mình, nói chuyện vài câu thì Tôn Hướng Tuyết cảm thấy buồn ngủ và dần thiếp đi.

    "Tiểu Tuyết?"

    "ZZZZ.."

    Đáp lại là tiếng thở đều của Tôn Hướng Tuyết.

    Dì Lương không ngờ đối tượng trò chuyện của mình lại ngủ mất, bà trở mình, cũng định nghỉ ngơi một chút.

    Nhưng nhắm mắt mãi không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh những con quái vật nhỏ, càng nghĩ càng không thể kiểm soát.

    Hình ảnh những con quái vật nhỏ trong đầu bà ngày càng rõ ràng.

    "Mẹ ơi.."

    Giọng nói mềm mại vang lên từ ngoài cửa.

    Rõ ràng là giọng nói xa lạ, nhưng dì Lương lại cảm thấy quen thuộc đến mức tin rằng đó là giọng của con mình..

    "Mẹ ơi.."

    Tiếng gọi này đột nhiên vang lên bên cạnh giường bà.

    Dì Lương theo phản xạ nhìn về phía giường, bàn tay nhỏ của con quái vật từ dưới giường thò lên, bám vào mép giường leo lên, tiếp theo là cái đầu của nó.

    "Mẹ." Con quái vật nhỏ nhìn chằm chằm vào bà, gọi bà bằng giọng trong trẻo.

    Dì Lương: "..."

    Dì Lương nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ đến chuyện khác, không để ý đến con quái vật nhỏ này.

    "Mẹ ơi, mẹ ơi sao mẹ không để ý đến con?" Con quái vật nhỏ đã leo lên giường, kéo tay dì Lương: "Mẹ ơi đừng bỏ mặc con mà.. hức hức.."

    Con quái vật nhỏ bắt đầu khóc.

    Tiếng khóc yếu ớt vang lên trong phòng bệnh.

    Dì Lương cố gắng phớt lờ tiếng của con quái vật nhỏ, nghĩ đến chuyện khác để chuyển sự chú ý.

    Nhưng tiếng khóc của đứa trẻ rất thấu tai, mỗi lần đều kéo suy nghĩ của bà trở lại, chỉ cần nghĩ một chút, hình ảnh của con quái vật nhỏ lại hiện lên trong đầu.

    Tiếng khóc của đứa trẻ khiến tim bà thắt lại.

    "Mẹ ơi.."

    "Mẹ ơi, ôm con."

    Dì Lương mở mắt, thấy con quái vật nhỏ ngồi bên cạnh, mắt đẫm lệ nhìn bà, đưa tay ra muốn bà ôm..

    Khi dì Lương đưa tay ra, chuẩn bị ôm nó, thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn.

    Tiếng động này làm dì Lương tỉnh lại, bà vội rụt tay về.

    Hành lang liên tục có tiếng động, dì Lương nhìn Tôn Hướng Tuyết vẫn đang ngủ say, khẽ nhíu mày, trở mình dậy và đến bên giường gọi cô ấy.

    Nhưng dù bà có lay thế nào, Tôn Hướng Tuyết cũng không tỉnh dậy.

    Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng đập cửa và cào cửa liên tiếp vang lên, có thứ gì đó muốn xông vào..

    "Khà khà khà.."

    Con quái vật nhỏ ngồi trên giường vừa mút tay vừa cười, cười xong lại lấy tay dính nước bọt ra, vỗ tay bôm bốp.

    "Két!"

    "Bùm bùm bùm!"

    "Bùm!"

    Cửa phòng biến dạng, một bàn tay khô gầy từ khe cửa thò vào, mò mẫm tìm nắm cửa.

    "Cạch!"

    Cửa mở ra.

    * * *

    * * *

    Tòa nhà sơ sinh.

    Ngân Tô đứng trước phòng phẫu thuật, Ô Bất Kinhôm cậu bé bị dán miệng đứng sau lưng cô.

    Đối diện họ, chính là trưởng khoa Tôn mặc áo blouse trắng.

    Ô Bất Kinh nhìn trưởng khoa Tôn, rồi lại nhìn Ngân Tô, không kìm được ôm chặt cậu bé trong lòng, bầu không khí thật kỳ lạ..

    Ngân Tô lên tiếng trước, mỉm cười: "Trưởng khoa Tôn, không ngờ lại gặp được ông, thật là vui quá! Tôi biết mà, ông không dễ chết như vậy đâu! Ông là chủ nhiệm cơ mà!"

    Trưởng khoa Tôn: "..."

    Tại sao giọng cô ấy nghe như thật sự vui mừng vì gặp lại mình?

    Ngân Tô vừa nói vừa tiến lên, như lãnh đạo gặp gỡ cấp dưới, nắm lấy tay trưởng khoa Tôn: "Những ngày xa cách, tôi rất nhớ ông, còn nhiều điều chưa kịp nói với ông. Gặp lại ông thật là tốt quá, tốt quá!"

    Trưởng khoa Tôn: "..."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Người mạnh nói "tốt quá", chắc chắn có ai đó hoặc quái vật sẽ gặp xui xẻo.

    Trưởng khoa Tôn hất tay Ngân Tô ra, ánh mắt đầy căm hận, gần như nghiến răng nói: "Tô Thường Thiện, cô còn dám tự đưa mình đến đây."

    Ngân Tô chớp mắt, khá ngạc nhiên: "Ồ, ông còn nhớ à? Tôi cứ tưởng sau khi tái sinh ông sẽ quên chứ.."

    Trưởng khoa Tôn: "..."

    Nói nhảm gì vậy!

    Trưởng khoa Tôn không muốn phí lời với Ngân Tô nữa, bây giờ ông ta muốn cô chết!

    Vì vậy trưởng khoa Tôn cười gằn, đưa tay bóp cổ Ngân Tô: "Cô đi chết đi!"

    Ngân Tô để mặc trưởng khoa Tôn bóp cổ mình, nhìn ông ta cười.

    Nụ cười đó khiến trưởng khoa Tôn rùng mình, tay bóp cổ Ngân Tô cũng lỏng ra một chút. Không đúng.. ông ta sợ gì chứ?

    Nghĩ đến đây, trưởng khoa Tôn há miệng rộng ra, khóe miệng kéo dài đến tận mang tai, lộ ra hàm răng đen nhọn hoắt không giống người, hung dữ cắn vào cổ Ngân Tô.

    Ô Bất Kinh sợ hãi lùi lại và ném một phép chữa trị cho Ngân Tô. Cậu không thể giúp được trong trận chiến của người mạnh, chỉ cần không để quái vật bắt được mình và ném kỹ năng từ xa là đã giúp đỡ rất nhiều rồi!

    "Sao cậu nhát thế? Cậu là đồ vô dụng sao còn sống được lâu vậy? Chậc chậc chậc, đi theo cô ấy mà không thấy xấu hổ à? Đồ vô dụng.."

    Ô Bất Kinh cúi đầu nhìn cậu bé đang nói. Không biết từ lúc nào nó đã cắn rách băng keo trên miệng, để lộ một khe hở đủ để nói chuyện.

    Ô Bất Kinh im lặng xé thêm một đoạn băng keo dán lại.

    Người mạnh nói rằng cãi nhau với cậu bé này sẽ kích hoạt quy tắc!

    Chỉ cần cậu không nói chuyện thì sẽ không có cuộc cãi vã nào!

    Cậu bé tức giận trợn tròn mắt: ".. Ư ư ư!" #&*#¥%!

    "Cạch!"

    Trưởng khoa Tôn cắn vào ống kim loại, gãy hai chiếc răng đen, miệng đập vào ống thép, ống thép sắc bén cắt đứt môi trên của ông ta, gần như cắt xuyên qua sống mũi.

    "Trưởng khoa Tôn, ông là đàn ông, mà ôm hôn nhiệt tình thế này là quấy rối nơi làm việc đấy." Ngân Tô nắm tóc trưởng khoa Tôn, kéo mạnh ra sau.

    Trưởng khoa Tôn gầm lên, xoay người 180 độ, không quan tâm đến việc bị Ngân Tô nắm tóc, cứng rắn giật ra một mảng da đầu rồi thoát khỏi tay Ngân Tô.

    Ngân Tô: "..."

    Ồ!

    Ngân Tô vứt mảng tóc dính da đầu trong tay, cầm ống thép đập vào trưởng khoa Tôn đang lao tới lần nữa.
     
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 690: Bệnh viện Anh Lan (48)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi biến thành quái vật, Trưởng khoa Tôn không còn là người mà ngay cả quái vật nhỏ cũng không đánh thắng được nữa.

    Bây giờ, Trưởng khoa Tôn là "Quái vật - Trưởng khoa Tôn"!

    Ngân Tô càng đánh càng hưng phấn, tất cả các yếu tố bạo lực trong cơ thể cô đều bị kích thích, khuôn mặt hơi ửng đỏ, dường như nghĩ đến điều gì đó tuyệt vời, nụ cười ngày càng điên cuồng.

    Cơ thể Ngân Tô thì hưng phấn nhưng lý trí vẫn tỉnh táo.

    Cô biết nguyên nhân khiến mình như vậy nên không quá bận tâm, chỉ là cơ thể hưng phấn một chút thôi.

    Điều cô cần kiềm chế là đừng đánh chết Trưởng khoa Tôn lần nữa, nếu không sẽ phải tìm cách khác để vào phòng phẫu thuật.

    Thỉnh thoảng cô bị dội nước lạnh làm giảm bớt sự hưng phấn, nhưng khi đánh nhau với Trưởng khoa Tôn thì lại nhanh chóng tăng lên.

    Vì vậy, cô liên tục dao động giữa cảm giác lạnh lẽo và hưng phấn.

    Trưởng khoa Tôn lần thứ ba bị Ngân Tô đánh bay: "..."

    Đồ điên này!

    "Đang!"

    Trưởng khoa Tôn lăn trên đất hai vòng, chậm một chút nữa là cây sắt đã đập vào người ông ta rồi.

    * * *

    Ngân Tô và Trưởng khoa Tôn đánh nhau trước cửa phòng phẫu thuật, Ô Bất Kinh co rúm trong góc, thỉnh thoảng ném kỹ năng cho Ngân Tô.

    Mỗi lần trưởng khoa Tôn bị đập xuống đất, cơ thể Ô Bất Kinh đều run lên theo.

    Thật thảm..

    Trưởng khoa Tôn rất cứng đầu, dù gãy một chân, mất một cánh tay, ông ta vẫn không chịu bỏ cuộc, bò dậy tiếp tục đánh với Ngân Tô.

    "Bùm!"

    Ô Bất Kinh không nỡ nhìn, che mặt lại và nhìn trộm qua kẽ ngón tay.

    Trưởng khoa Tôn nằm sấp trên đất, răng gần nhưgãy hết, một mắt không còn, trông vừa đáng sợ vừa thảm thương.

    Giây tiếp theo, Trưởng khoa Tôn bị nhấc lên. Ngân Tô ép ông ta vào cửa phòng phẫu thuật: "Mở cửa."

    Trưởng khoa Tôn mềm nhũn như một vũng bùn, chỉ nhờ Ngân Tô kéo lên mà không trượt xuống. Ông ta run rẩy đưa tay còn lành lặn ra, chạm vào chỗ đóng cửa phòng phẫu thuật.

    Ngân Tô không thấy có cơ quan gì, nhưng Trưởng khoa Tôn chỉ cần đặt tay lên đó, cửa phòng phẫu thuật liền mở ra.

    Bên trong phòng phẫu thuật không bật đèn, tối om.

    Trưởng khoa Tôn cười nham hiểm, nói: "Cô chắc chắn muốn vào không? Vào rồi.. sẽ không ra được đâu.."

    "Vậy sao?" Ngân Tô kéo ông ta vào trong, giọng vui vẻ: "Tôi thích thử thách những điều không thể, hãy cùng thử thách nào."

    Trưởng khoa Tôn: "..."

    Ai cùng cô chứ!

    Ô Bất Kinh thấy Ngân Tô đi vào, liền vội vàng theo sau. Khi anh ta vào trong, cửa phòng phẫu thuật đóng sầm lại, cả không gian chìm vào bóng tối không thấy gì.

    Nhưng ngay sau đó, có ánh sáng xanh mờ từ xa chiếu tới.

    Giống như đèn khẩn cấp..

    Ánh sáng này giúp mọi người nhìn thấy bố cục của phòng phẫu thuật.

    Phòng phẫu thuật rất lớn, ở giữa có một không gian cách ly trong suốt, bên trong có bàn mổ và một số thiết bị, đó chắc là nơi thực hiện phẫu thuật.

    Ngân Tô kéo Trưởng khoa Tôn như kéo một mảnh vải rách, khuôn mặt ông ta đau đớn vặn vẹo, nhưng trong mắt lại đầy tham lam và oán hận.

    Ngân Tô nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở ánh sáng xa xa.

    [? ·Khổng lồ]

    Đó là một cái tủ kính hình vuông khổng lồ, nguồn sáng phát ra từ thứ bên trong tủ kính.

    Ngân Tô kéo Trưởng khoa Tôn lại gần, quan sát thứ bên trong tủ kính. Đó là một cây thực vật kỳ lạ, rất lớn, gần như chạm tới trần nhà.

    Những chiếc lá to lớn đầy gai nhọn, ở giữa lá có những bông hoa to bằng nắm tay, hoa như một cái bát nhỏ, bên trong chứa chất lỏng màu xanh.

    Chính chất lỏng trong hoa phát sáng.

    Không thể nhận ra đây là loại cây gì, nó không giống bất kỳ loài cây nào đã biết.

    "Đây là thứ ông dùng để chuyển đổi giới tính à?" Ngân Tô đá nhẹ vào Trưởng khoa Tôn đang nằm dưới chân.

    Trưởng khoa Tôn rên lên một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

    Ngân Tô tò mò: "Tại sao ông làm việc này, vì tiền à?"

    "Cô biết gì chứ, đây là nghệ thuật!" Trưởng khoa Tônhừ lạnh, giọng khàn khàn nói.

    "Nghệ thuật?" Ngân Tô ngồi xuống, nhìn Trưởng khoa Tôn đang nằm trên đất: "Vậy tại sao ông không thử nghiệm trên chính mình? Lấy trẻ em vô tội ra làm thí nghiệm, đó là nghệ thuật của ông à?"

    "Nếu có tác dụng với tôi, tôi đương nhiên sẵn sàng thử nghiệm trên chính mình!" Trưởng khoa Tôn phản bác: "Chúng chỉ có thể thích ứng trên trẻ sơ sinh mới sinh thôi!"

    Trưởng khoa Tôn càng nói về thí nghiệm của mình càng trở nên kích động: "Cô nghĩ xem, sau này mọi người có thể tự chọn giới tính của mình, không còn phải lo lắng về giới tính nữa. Chỉ cần thí nghiệm này thành công, sau này sẽ không còn nhiều bé gái bị bỏ rơi nữa, đúng không?

    Đây là một việc vĩ đại biết bao. Thí nghiệm của tôi là vĩ đại! Cô tham gia cùng tôi đi? Chúng ta cùng nhau tiếp tục thí nghiệm vĩ đại này! Sau này chúng ta nhất định sẽ trở thành vĩ nhân!"

    Trưởng khoa Tôn quay đầu bắt đầu thuyết phục Ngân Tô tham gia cùng ông ta.

    Ngân Tô gật đầu như đang suy nghĩ: "Ông nói cũng có lý."

    Trưởng khoa Tôn thấy Ngân Tô có vẻ đồng ý, liền hỏi ngay: "Vậy cô có muốn tham gia vào sự nghiệp vĩ đại này không?"

    "Không đâu." Ngân Tô lịch sự từ chối: "Tôi có một sự nghiệp vĩ đại hơn."

    Trưởng khoa Tôn ngạc nhiên, không hiểu còn có sự nghiệp nào vĩ đại hơn: ".. Sự nghiệp vĩ đại hơn là gì?"

    "Ông không nghĩ rằng thay vì cho họ lựa chọn, chúng ta nên hủy diệt thế giới này thì vĩ đại hơn sao?" Ngân Tô cười: "Chúng ta nên giải quyết vấn đề từ gốc rễ."

    Trưởng khoa Tôn: "..."

    Ngân Tô vỗ nhẹ vào đầu Trưởng khoa Tôn, đầy thương hại: "Người như ông sẽ không hiểu được những lý tưởng cao cả và vĩ đại như thế này đâu."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Nếu một phó bản được tính là một thế giới, thì việc hủy diệt nó thực sự không có gì áp lực cả.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô tìm thấy nhiều thứ trong phòng phẫu thuật, bao gồm nhật ký thí nghiệm của Trưởng khoa Tônvà tiến độ thí nghiệm của ông ta.

    Ban đầu, Trưởng khoa Tôn sử dụng dịch hoa từ những bông hoa để thay đổi giới tính của động vật nhỏ, và ông ta đã thành công.

    Sau đó, ông ta bắt đầu chuyển mục tiêu thí nghiệm sang con người, nhưng kết quả thí nghiệm trên người trưởng thành không mấy khả quan. Cuối cùng, ông ta chuyển mục tiêu thí nghiệm sang trẻ sơsinh.

    Mặc dù hiện tại vẫn chưa thành công, nhưng những quái vật lưỡng tính đã chứng minh hướng thí nghiệm của ông ta là đúng.

    Ngân Tô tò mò hỏi: "Ông lấy cây này từ đâu?"

    Trưởng khoa Tôn không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng không chịu nổi sự đe dọa của Ngân Tô, ông ta cắn răng nói: "Là một.. phụ nữ mang thai để lại."

    Người phụ nữ đó mang theo cây này khi nhập viện, nhưng lúc đó nó còn rất nhỏ.. Khi sinh con, cô ấy gặp khó khăn và cuối cùng chết trên bàn mổ, một xác hai mạng.

    Trước khi lên bàn mổ, cô ấy giao cây này cho ông ta, nói rằng nếu cô ấy không qua khỏi, ông ta phải chăm sóc nó.

    Lúc đó, Trưởng khoa Tôn chỉ là một bác sĩ bình thường, ông ta đã đồng ý với yêu cầu của người phụ nữ, vì vậy sau khi cô ấy chết, cây này được ông ta nuôi dưỡng trong văn phòng.

    Sau đó, ông ta phát hiện ra sự đặc biệt của cây này..
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...