Chương 52: Khách không mời - Muốn giết ta, các ngươi có mạng để đền không? Bấm để xem Lý Băng Phong gật đầu: -Ta biết rồi! Nàng gật đầu, lại đẩy mình một ái: -Ta mệt rồi, đi nghĩ ngơi đây! - Được, ta say người chuẩn bị nước nóng cho ngài! Nàng vừa lên đến phòng, dưới sảnh lại có bốn người xuất hiện. - Lão bản, cho một tách trà nóng và bốn chung trà! - Trà nóng nha! Làm ơn nhanh lên giúp ta! Lý Băng Phong nghe vậy liền nở ra nụ cười công nghiệp của thương nhân nói: - Được được, ta lập tức cho người chuẩn bị! Lại quay về hướng tiểu nhị trong quán hét lớn: - Tiểu nhị đâu, chuẩn bị cho ta bình Trà Băng Phong nóng mang ra đây cho bốn vị khách quan này đây! Nhanh lên cho ta! Tiểu nhị hồ hởi hét to: - Tới ngay đây, tới ngay đây! Tiểu nhị mang trà qua, Lý Băng Phong lại chính là tự mình phục vụ trà nóng cho bốn người khách quan. Hắn vui vẻ giới thiệu: - Đây là Băng Phong trà, đặc sản của Bách Tửu Lâu bọn ta, khách quan nơi khác đến nhất định phải uống qua một lần, nếu không sẽ hối hận đó, ha ha! Hắ vừa nói xong, một trong bốn người vừa đến liền cười đáp: - Lão bản, ông có phải là nói quá lời rồi không a, chỉ là một tách trà nóng, không cần phải nói quá lên như vậy đâu. - A Hổ, không được nói chuyện vô lễ! - À! Lão bản chê cười rồi người huynh đệ này của ta tính tình lỗ mãn, nói chuyện lại không biết suy nghĩ nên nói lời đắc tội với quý lâu đây, ta hy vọng lão bản đây lượng thứ! Đừng trách tội kẻ ngu si! – tên giả thư sinh trong nhóm bốn người lên tiếng nói. - Ha ha ha! Đúng đó, đúng đó, lão bản đừng trách tội tên ngốc này, ha ha ha! Hắn ngốc lắm đó! Khự khự khự! Nhưng mà lão bản, trời lạnh như vậy, lại cho bọn ta uống loại trà mang tên Hàn Băng này, là chê bọn ta chưa đủ lạnh hay sao? – một tên lỗ mãn nói. Lý Băng Phong không trả lời mấy người này mà vẫn lộ rõ vẻ cười công nghiệp của bản thân nhưng trong thâm tâm hắn đã chửi thề không biết bao nhiêu lần. - Ưm! Trà thật sự rất ngon! Đúng là cực kỳ ngon! Chàng thiếu niên duy nhất trong nhóm bốn người cất tiếng nói. Hắn là người duy nhất trong nhóm bốn người uống trà, càng là người duy nhất khen ngon. Nhìn vẻ mặt thích lại có phần hưởng thị này của hắn Lý Băng Phong không khỏi hài lòng. Nhưng hắn còn chưa kịp cười ra mặt thì ba người kia lại tiếp tục chọc gan hắn: - Ha ha ha! Công tử, người không cần phải lấy lòng hắn như vậy đâu, ha ha ha! – Lại là tên giả thư sinh kia lại lên lời trêu chọc. Miệng Lý Băng Phong có chút giật giật miệng mình, hắn giống như chuẩn bị chửi mắng người rồi, nhưng mà hắn vẫn kiềm chế, miệng cười: - Ta nói, nhị vị từ nơi xa đến đây, còn nhiều chuyện chưa biết, chưa rõ, ta nói các vị nghe người bản xứ nói gì thì nghe vậy, đừng để đến lúc gặp chuyện lại than trời trách đất, ha ha ha! Hai tên lỗ mãn kia nghe vậy thì quát lớn: - Tên chết tiệt kia, ngươi nó bậy bạ gì đó? Có tin ta giết ngươi không? Tên còn lại hét lớn: -Cần chi nói dài dòng với hắn, giết hắn luôn đi! Lời hắn vừa nói xong, liền rút kiếm ra muốn giết Lý Băng Phong, kiếm vừa chạm cổ, bảy tên tiểu nhị trong quán liền chỉa đao, chỉa kiếm vào người nhóm bốn người kia mặt lạnh tanh. Tên giả thư sinh sợ hét lớn: - Các ngươi, đây là, đây là hắc điếm, các ngươi muốn làm gì? Lý Băng Phong cười lạnh, đẩy thanh kiếm trên cổ mình ra, nói: - Ta chẳng hiểu các ngươi nói cái chi, hắc điểm cái gì mà hắc điếm không biết? Hắn thở dài, lại nói: -Haizz! Ta nói các vị, đến nhà của người khác lại cầm kiếm chỉa vào cổ của chủ nhà như vậy lại không cho người ta phản khán? Tên giả thư sinh hét lớn: -Các ngươi có biết bọn ta là ai không? Có biết thiếu niên kia là ai không? Các ngươi hành xử như vậy với bọn ta? Các ngươi có biết hậu quả không hả? - Ổ? Các ngươi là ai? Thiếu niên kia lại là ai? Ta chẳng cần quan tâm, đến đây rồi, nơi đây chính là địa bàn của ta, lơ mơ ta chém hết! - Ngươi! Ba người kia sợ đến xanh mặt chân nhũng ra mềm ngoặc chỉ có thiếu niên kia là nổi bật hơn hết lại lộ rõ khí chất nhà quan quý, hắn đương nhiên có sợ nhưng lại không lộ vẻ gì là lo lắng, hắn cười: - Ha ha! Lão bản thông cảm, mấy vị huynh đệ này của ta có chút nóng nảy, lỡ làm mấy chuyện ngu ngốc nhưng tuyệt nhiên không có ác ý, ta hy vọng lão bản có thể bỏ qua cho! Lý Băng Phong cười lớn: - Ha ha ha! Hay cho câu không có ác ý, Tiểu công tử? Thiếu niên gia, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra tên kia hắn lúc nãy vừa muốn giết ta à? Cho dù ta chỉ là thương nhân một vùng nhưng mạng của ta cũng là đáng giá ngàn vàng, muốn giết ta, các ngươi có mạng để đền không? Lý Băng Phong vừa nói xong, lại cười lớn lại cho phẩy tay bảo tiểu nhị thả người. - Chuyện này, chuyện này.. đa tạ lão bản gia! Thiếu niên kia cười nhẹ nhõm: -Đa tạ! Hết chương 52 Hi
Chương 53: Đã làm thương nhân đương nhiên phải có lời! Bấm để xem Vừa thả người ra, Lý Băng Phong lại phá lên cười lớn: - Ha ha ha! Thiếu niên, ngươi thật sự tin tưởng người khác như vậy hả? Nói rồi hắn bóp bể chén trà rồi phóng thẳng vào cổ một trong hai tên lỗ mãn kia lại cười to. - Ha ha ha! Các ngươi nghĩ ta là phật sống à, lấy mạng ta không thành lại muốn ta tha mạng cho? Ha ha ha! Mơ đi! Lại nói: -Một mạng đổi một mạng, cứ như vậy chúng ta coi như không ai nợ ai, há! Nói xong hắn lại nợ một nụ cười gợi đòn, đương nhiên tên võ phu còn lại không để yên chuyện này, hắn muốn trả thù cho huynh đệ của mình nhưng lại bị tên giả thư sinh kia ngăn lại, chấp tay với Lý Băng Phong: - Ha ha! Đương nhiên là được rồi! Ha ha ha! Lão bản đúng là dân làm ăn, không bao giờ chịu thiệt, ha ha ha! Huynh đệ bọn ta phục rồi, phục rồi! Hắn rõ ràng đau lòng, đôi mắt đỏ ngầu sắp khóc không cần nhìn cũng nhận ra nhưng lại cuối đầu trước kẻ đã giết huynh đệ của mình, vì vừa rồi khi Lý Băng Phong một đòn tung ra hắn đã biết rõ người này thân thủ phi phàm, không dễ chọc vào. Thay vì cứng đối cứng với hắn, thì cứ tạm thời quy phục chắc hẳn sẽ có lúc dùng đến. Thấy bọn họ dễ dàng hàng như vậy Lý Băng Phong lại phá lên cười thích thú cứ tưởng mấy tên ngốc này sẽ phát rồ làm khùng làm điên chứ, ai ngờ cũng chỉ là một con rùa rục cổ, ha ha, đã vậy, hắn cũng không tiếp tục làm khó nữa, vì dù sao kịch hay vẫn còn phía trước, hắn bây giờ nổi bật quá không khéo lại làm phật lòng Thành chủ đại nhân đến lúc đó lại không hay. - Được được được, các hạ đúng là hiểu nỗi khổ nhỏ này của ta, ha ha, thương nhân mà, ta không thể để bản thân chịu thiệt được, thiệt một lần sẽ có lần hai, lần ba, vậy ta còn làm ăn thế nào nữa, ha ha ha! - Nhưng mà, nếu như lãi ta đã lấy được rồi, ta tuyệt nhiên cũng không làm khó nhị vị nữa, ha ha ha! Lại hướng về phía mấy tên tiểu nhị, lớn tiếng: - Người đâu, dọn dẹp chỗ này, lại chuẩn bị một căn phòng rộng lớn cho ba vị ở đây, rộng một chút, tiện một chút, bù lại tổn thất cho nhị vị đây, ha ha ha! Tổn thất ở đây chính là mạng sống của tên võ phu kia, hắn chính là muốn khoáy vào chỗ này, chính là muốn bọn họ tức điên nhưng không làm gì được, ha ha ha, hắn chính là biến thái như vậy đấy, ha ha ha! Tên võ phu còn lại nắm chặt tay cố gắng không động thủ với hắn còn tên giả thư sinh kia thì nghiến răng nghiến lợi không nói được lời nào, yên tĩnh còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của hắn, lúc này lại là thiếu niên kia chấp tay lên tiếng: - Ha ha ha, vậy thì xin đa tạ lão bản, đa tạ! Lại cùng ba người bọn họ đi lên căn phòng đã được chuẩn bị, lúc này chỉ còn mỗi Lý Băng Phong ở lại cùng mấy tên tiểu nhị đang dọn đẹp bãi chiến trường. Tiểu nhị không khỏi thở dài: - Haizzz! Hôm nay là ngày gì không biết, đây đã là lần thứ hai tửu lâu biến thành chiến trường rồi đấy, ông chủ, ngài có còn muốn làm ăn không hả? Còn lương của chúng tôi thì sao đây? Tôi không muốn phải nhịn đói đâu! Một tên tiểu nhị khác nói: -Người ta không thiếu tiền a! Phá mười cái Bách Tửu Lâu cũng có thế đập đi xây lại có biết không hả? Ngươi lo cái gì không biết! Tên kia lại nói: -Được được được, là ta lo chuyện bao đồng được chưa hả? Lý Băng Phong nghe thế miệng giật giật, muốn cười không được, muốn khóc cũng không xong, chỉ biết cứng đơ người nhìn mấy tiểu nhị ở đây dọn dẹp. Hắn đúng là chột dạ, hôm nay đúng là làm phiền bọn họ rồi, trong một ngày mà tửu lâu banh chành đến tận hai lần. Tối đến, Lý Băng Phong đang ở trong phòng cung kính với Tử Tinh thuaafnn thục kể lại mọi chuyện hôm nay, lại nói: - Theo ta thấy. Sáng mai ba người bọn họ sẽ tiến vào Hàn Băng Động. Vậy nên Thành chủ, chúng ta có tiếp tục không? Nàng ung dung uống ngụm trà, lại nói: - Chúng ta có thể làm gì chứ? Hàn Băng Động muốn tiến vào chính là một nhờ nhân duyên hai nhờ thực lực, chúng ta có thể làm gì chứ? Tùy vào duyên của bọn họ thôi, ừm, vậy đi! - Ha ha ha! Thành chủ nói đúng, chuyện này thì có liên quan gì đến chúng ta đâu chứ, ha ha ha! -Lý Băng Phong hắn chính là hùa theo nàng mà nói, chính là siêu cấp vuốt lông. Thành Hàn Băng ai mà chẳng biết động băng này do chính thành chủ nàng luyện chế, cơ duyên này nàng muốn ai đạt được thì người đó lại cần chị lòng vòng như vậy, nàng chính là lại muốn bày trò. Như hiểu suy nghĩ của hắn, nàng giải thích: - Thứ gọi là cơ duyên thì phải do chính mình đoạt được, nếu như dễ dàng đạt được thì còn gì là ý nghĩa nữa chứ! Bọn họ nếu đến đây không chín thì mười chín là cầu cơ duyên, cầu sức mạnh, nếu ai đến ta đều phất tay ban phát thì ta cần gì cực khổ xây dựng Hàn Băng Động làm gì chứ? Ngươi nói có đúng không? Lý Băng Phong gật đầu, hắn đương nhiên hiểu những gì nàng nói. Chỉ là, nàng có thể trơ mặt nhìn thiếu niên kia gặp nguy hiểm mà không cứu không? Hết chương 53 Hi
Chương 54: Mạc Thanh gặp nạn! Bấm để xem Thời gian một tháng rất nhanh trôi qua. Hôm nay, nàng lại một lần nữa nàng đứng trước Hàn Băng Động chờ người xuất thế. - Sau lâu vậy nhỉ? Nàng lại lẩm bẩm một hồi, cuối cùng cũng chờ được người xuất quan, Tiêu Vân vừa rời động liền nhìn thấy nàng đầu tiên liền phẩn khởi mà gọi hai tiếng: - A Tỷ! - Tỷ đợi ta à? Đợi lâu không? Hắn tâm tình chỉ mới một tháng mà thay đổi trong thấy, trầm mặc hơn nhiều so với trước đây, nhưng đối xử với nàng lại không thay đổi là bao, nếu có thì cũng chính là tử tế hơn nhiều. Hắn nắm tay nàng định kéo đi nhưng lại bị nàng kéo lại. Nàng nói: - Chờ một chút đã, còn chờ người. Hắn đang vội, nghe nàng nói liền khựng lại, khó hiểu hỏi: - A Tỷ, tỷ còn muốn chờ ai nữa? Nàng không trả lời câu hỏi của hắn mà lo lắng bấm ngón tay, chưa gì đã thấy sắc mặt của nàng lo lắng khôn nguôi. - Không ổn! Nàng hình như bấm ngón tay phát hiện có chuyện gì không tốt liền thốt lên hai tiếng lại nắm tay hắn kéo trở lại Động băng. Hắn không hiểu, hỏi hai câu: - A tỷ? Tỷ muốn đợi ai? - Có thể giải thích cho ta một chút có được không? Nàng nói gắp: - Không có thời gian giải thích cho đệ đâu a! Nói thế này: Mạc Thanh đến đây rồi, hắn đang gặp nguy hiểm. - Hả? Hắn sao lại ở đây được? - Tạm thời không giải thích rõ cho đệ được, nói chung là hắn hiện tại đang gặp nguy hiểm, chúng ta còn chậm trễ nữa hắn thật sự sẽ chết đó a! Nói chưa xong, nàng kéo hắn thoắt một cái xuất hiện gần chỗ của Mạc Thanh. Nói cụ thể, hắn chính là thiếu niên đi cùng ba tên lưu manh kia, bỏ qua một tên đã bị Lý Băng Phong giết chết hiện chỉ còn hai tên, và bây giờ, Mạc Thanh hắn chính là bị hai tên đó ám hại. Đứng trong góc tối, nàng cùng Tiêu Vân đứng một bên quan sát. Mạc Thanh: -Các ngươi! Khụ khụ! Các ngươi phản ta? Tên giả thư sinh kia cười: - Ha ha ha! Phản gì chứ? Bọn ta cùng ngươi trước giờ chưa bao giờ cùng đường ha ha ha! Tên võ phu kia lại nói: - Ngươi còn ngốc hơn cả ta, ha ha ha! - Ngươi chẳng lẽ không nhận ra bọn ta ngay từ đầu đã muốn giết ngươi rồi sao? Suốt hành trình bọn ta đều muốn giết ngươi nhưng ngươi mạng lớn, suốt chặng đường được người của Mạc Chính Thành bảo vệ, đến đây lại được tên chủ quán chết tiệt kia bảo kê, bọn ta không có cơ hội, giờ thì hay rồi, ha ha ha.. - Đủ rồi! Tên giả thư sinh gắt giọng dừng lời nói của người kia, nói tóm lại chính là: - Ngươi bây giờ, chết được rồi! Nói xong, hắn cằm thanh đoản đao trên tay, chuẩn bị găm vào ngực Mạc Thanh thủ tiêu hắn. Mạc Thanh cười lớn, tiếng cười đau đến xé lòng. Hắn nhắm nghiền mắt chuẩn bị đón chờ cái chết. Đương nhiên nàng và Tiêu Vân chắc chắn không để hắn chết. Tiêu Vân canh đúng thời điểm một phát phi xuống đá tên giả thư sinh kia ngã sang một bên khiến hắn không đứng vững mà ngã ngang. - Tên nào? Tên võ phu đỡ tên giả thư sinh đang trọng thương kia tức giận quát to. Tiêu Vân đứng chắn trước mặt Mạc Thanh, Tử Thanh kiếm nắm chặt trên tay, mắt lộ rõ tia sát khí. Nàng không tham gia vào trận chiến này, mà đến bên cạnh Mạc Thanh đỡ hắn dậy, trị thương sơ bộ cho hắn trước. Mạc Thanh đơ người, vốn tưởng mệnh bản thân đến đây đã tận nào ngờ lại có người cứu, liền không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn không còn chút ngờ nghệch, không hiểu chuyện gì xảy ra liền hỏi hai câu: - Là ai? Ai đã cứu ta? Nàng vừa trị thương cho hắn nghe hỏi liền nói: - Là ta – Tiểu Bạch, cùng với Tiêu Vân, bọn ta đến cứu ngươi! Mạc Thanh có chút bất ngờ, hắn không ngờ ở nơi cực Bắc lạnh lẽo này gặp được cố nhân, lại còn cứu hắn một mạng. Nhận ra bản thân bây giờ đã an toàn, hắn đã ngất đi, ngấc trong vòng tay của nàng. Nàng đương nhiên cũng đảm bảo hắn an toàn, ngồi một góc định thần giúp Mạc Thanh trị thương. Tiêu Vân đứng đó, cùng Tử Thanh kiếm một người một kiếm cùng hai tên kia đối đầu. Hắn giọng đầy sát khí: - Kẻ đến, chết! Hai tên kia đương nhiên biết rõ người đến không có ý tốt đương nhiên cũng không có ý định nương tay. - Tiểu tử? Ngươi là ai? Hà tất lại tự rướt họa vào thân? Tên giả thư sinh kia nhìn hắn – thiếu niên yếu ớt rồi lại nhìn nàng nữ nhân chân yếu tay mềm đang trị thương cho Mạc Thanh không khỏi cười khẩy nói. Tiêu Vân không để ý lời nói của hắn, chỉ đơn giản là phi ngay về phía hai kẻ kia mà liều mạng chém. Tên giả thư sinh kia có chút xanh mặt: - Muốn chết! Nói rồi hắn nép sang một bên cho huynh đệ của mình tiếp chiêu. Chưa được ba chiêu tên võ phu kia có chút không đỡ nỗi. Đương nhiên, nếu là khoảng thời gian trước tên đó có lẽ sẽ gây khó dễ cho hắn một chút nhưng bây giờ, không phải cao thủ không hạ được hắn. Đến chiêu thứ năm, Tiêu Vân đã dễ dàng hạ được hắn, chỉ còn tên giả thư sinh kia. Cầm kiếm trên tay, Tiêu Vân chằm chặm tiến về phía hắn định đưa kiếm hạ thủ, tên giả thư sinh kia vội vàng nói: - Đừng giết ta! Đừng giết! Tiêu Vân hoàn toàn không có ý định dừng lại. Hắn lại nói: - Đừng giết ta, đừng.. đừng đừng! Ta nói, ta nói! Hắn nghiên đầu không hiểu: -Ngươi muốn nói gì? - Ta.. ta biết ai là người thuê bọn ta giết hắn! Chỉ cần các người không giết ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết! Có được không? Hết chương 54 Hi