Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 661: Bệnh viện Anh Lan (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Số bảy không nói nên lời.

    Số bảy bất lực.

    Nó có thể nói được không?

    Cái bác sĩ đáng ghét này.. sớm muộn gì nó cũng sẽ ăn thịt cô ta!

    Số bảy nhìn Ngân Tô với ánh mắt đầy căm hận, thể hiện ý định của mình.

    Nhưng Ngân Tô hoàn toàn không để ý đến ánh mắt không có sức sát thương đó, cô nắm cổ áo nó và bắt đầu đánh.

    Số bảy rõ ràng không ngờ Ngân Tô không chỉ đe dọa bằng lời nói, sau khi bị đánh, nó không còn lười biếng nữa, vung đuôi lên, dựng những chiếc gai nhọn, đầu gai còn phát ra ánh sáng đen kỳ lạ, rõ ràng có độc.

    Số bảy phồng má, toàn thân bắt đầu tích tụ sức mạnh, cơ thể phình to lên một vòng, sau đó nó dùng lực vung đuôi, những chiếc gai trên đuôi bắn ra.

    Vài chiếc gai nhắm vào mặt và cổ Ngân Tô.

    Ngân Tô dùng chính con quái vật nhỏ chắn trước mặt, những chiếc gai đều cắm vào cơ thể con quái vật nhỏ, chỉ có một chiếc bị cô dùng ống thép chặn lại, bắn vào tường bên cạnh và rơi xuống đất.

    Ngân Tô có chút chê bai: "Vũ khí của mi cũng chẳng ra gì, đến tường còn không xuyên qua nổi, phải luyện thêm nhé bé cưng."

    Số bảy - bé cưng - đã bắt đầu trợn trắng mắt.

    Độc của những chiếc gai cũng có tác dụng với chính nó, cơ thể số bảy mềm nhũn ra nhưng ý thức vẫn còn - ít nhất nó vẫn có thể nhìn cô với ánh mắt căm hận.

    Ngân Tô quan sát một lúc, nhận thấy những chiếc gai chỉ có tác dụng gây tê liệt.

    "Mi xem này, nghịch ngợm quá." Ngân Tô lắc đầu: "Nếu mi ngoan ngoãn giúp ta tìm bạn cùng phòng thì đã không bị phạt rồi."

    Ngân Tô lợi dụng lúc con quái vật nhỏ đang bị tê liệt, nắm đuôi nó và bắt đầu nhổ gai.

    Đuôi của con quái vật nhỏ không ngắn, trên đó đầy những chiếc gai. Ngân Tô nhổ từng chiếc một, kể cả những chiếc gai chưa mọc đủ lớn.

    Nếu lúc này có ai nhìn thấy cảnh tượng này từ bên ngoài cửa - một bác sĩ mặc áo blouse trắng dính đầy máu đang nắm một con quái vật nhỏ và nhổ gai nhưnhổ lông gà - chắc chắn sẽ cảm thấy rất kinh hãi.

    Ngân Tô hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình, mặc kệ ánh mắt muốn giết người của số bảy, cô gật đầu: "Như vậy trông đẹp hơn nhiều rồi. Đứa trẻ nào lại mọc gai chứ? Sau này đừng mọc nữa nhé, ta nhổ gai cũng mệt lắm."

    "?"

    Phải nhổ hết! Phải nhổ hết!

    Đây là bác sĩ ác độc gì vậy!

    Số bảy sắp phát điên, miệng nó bị khâu lại, không thể phát ra âm thanh, nhưng trong cổ họng vẫn có thể phát ra tiếng gầm gừ, lúc này nó tức giận gầm lên.

    Âm thanh đó giống như tiếng gầm của một con thú nhỏ khi gặp kẻ thù, cố gắng dọa đối phương.

    Nhưng thợ săn mạnh mẽ không sợ hãi, chỉ thấy tiếng gầm của con thú nhỏ nghe khá hay.

    Ngân Tô thu lại những chiếc gai đã nhổ, không quan tâm có dùng được hay không, biết đâu sau này lại cần.

    Sau khi làm xong, Ngân Tô mới nhớ ra mình còn công việc, vội vỗ vào mông số bảy, bảo nó gầm thêm vài tiếng.

    Số bảy đột nhiên không gầm gừ nữa, quay đầu đi, tỏ vẻ không muốn để ý đến cô.

    "Mi cũng có tình nghĩa đấy chứ.."

    Ngân Tô gãi má, kéo y tá còn thở ra và ném vào giữa phòng.

    Y tá vẫn đang chảy máu, kéo dài một vệt máu trên sàn.

    Số bảy: "..."

    * * *

    * * *

    "Rắc!"

    Kính trên hành lang tầng ba bị cắt thành một vòng tròn và lấy ra, sau đó một bàn tay từ bên ngoài thò vào, mở cửa sổ.

    Vài người lần lượt leo vào từ bên ngoài, rơi xuống hành lang sáng đèn.

    Họ vừa vào hành lang, chưa kịp quan sát môi trường xung quanh thì đèn đột ngột nhấp nháy, bóng tối từ cuối hành lang dần dần bao trùm, họ lập tức chìm vào bóng tối.

    Từ ánh sáng đột ngột chuyển sang bóng tối, mắt họ trở nên mù mịt.

    Ngay lập tức có người lấy dụng cụ chiếu sáng ra, nhưng vừa bật lên, ánh sáng chưa kịp lan tỏa thì lại tắt.

    Những người khác cũng thử các dụng cụ chiếu sáng của mình, ánh sáng chập chờn, bóng của họ in lên tường hành lang như những bóng quái vật.

    "Không được.."

    "Của tôi cũng không."

    "Có vẻ không có tác dụng, ở đây bị hạn chế."

    "Thật đáng ghét.."

    "Mọi người cẩn thận."

    Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, họ bắt đầu di chuyển.

    Lúc này, đèn trên đầu lại 'xì xì' nhấp nháy, như muốn sáng lên nhưng cuối cùng lại tắt, hành lang lại chìm vào bóng tối.

    Mọi người đã quen với bóng tối, nhìn nhau qua ánh sáng từ cửa sổ và tiếp tục hành động.

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh và Tôn Hướng Tuyết đã đến bên ngoài tòa nhà sơ sinh, cửa chính bị khóa. Họ định tìm lối vào khác, khi đi vòng sang bên kia, đèn trong tòa nhà đột ngột tắt.

    Họ thấy ánh sáng chập chờn ở tầng ba, còn có những bóng đen kỳ lạ, trông khá đáng sợ.

    Ô Bất Kinh không biết từ đâu lấy ra một chiếc khẩu trang và đeo lên.

    "Cậu làm gì vậy?" Tôn Hướng Tuyết không hiểu hành động của Ô Bất Kinh.

    Ô Bất Kinh kéo khẩu trang xuống: "Nó cách âm." Nói xong lại kéo khẩu trang lên.

    ".. Cách âm? Khẩu trang cách âm?"

    Tôn Hướng Tuyết không hiểu nổi, không hiểu chức năng cách âm của khẩu trang, càng không hiểu hành động của Ô Bất Kinh. Nếu gặp nguy hiểm, quên mất mình đang đeo khẩu trang, nói gì ai nghe được?

    "Cửa sổ kia mở, có thể vào từ đó." Tôn Hướng Tuyếtchỉ vào một cửa sổ mở, quan sát môi trường bên dưới: "Có thể leo lên."

    Ô Bất Kinh nhìn bức tường gần như không có chỗ bám: "..."

    Làm sao leo lên?

    Tôn Hướng Tuyết biểu diễn cách leo lên cho Ô Bất Kinh xem.

    Ô Bất Kinh cảm thấy thiếu oxy, chắc chắn anh không thể leo lên được. Nếu có chỗ bám thì anh còn thử, nhưng bức tường này.. trơn như được mài, anh leo lên được mới lạ.

    Tôn Hướng Tuyết dường như biết Ô Bất Kinh không thể leo lên, vì trước đó khi leo tường ra khỏi nhà vệ sinh, anh đã thể hiện rất kém.

    Tôn Hướng Tuyết ném một sợi dây từ trên xuống.

    Có dây hỗ trợ, Ô Bất Kinh mới leo lên được.

    "Những bóng đen vừa rồi có vẻ ở đây.." Ô Bất Kinhcảnh giác nhìn quanh, kéo khẩu trang xuống một chút: "Cô có thấy gì khi leo lên không?"

    Tôn Hướng Tuyết thu dây lại, quấn quanh cổ tay, sợi dây to bằng hai ngón tay biến thành sợi dây mảnh: "Không thấy gì."

    Hành lang tối om và yên tĩnh, Ô Bất Kinh cảm thấy lạnh sống lưng, như có thứ gì đó trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào anh.

    Cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào cơ thể, khiến anh cảm thấy dính nhớp.

    Ô Bất Kinh vội vàng sử dụng một kỹ năng lên bản thân, cảm giác dính nhớp dần biến mất, nhưng cảm giác bị ai đó theo dõi vẫn còn.

    Ô Bất Kinh liếc nhìn bảng điều khiển cá nhân, đại lãokhông để ý đến anh ta..

    Ô Bất Kinh tắt bảng điều khiển cá nhân, lấy ra một lọ thuốc đưa cho Tôn Hướng Tuyết: "Cho cô này."

    "Thuốc à?" Cô ấy có thuốc mà! Trông có vẻ là một loại thuốc rất bình thường. Tôn Hướng Tuyết từ chối: "Tôi có rồi, không cần.."

    "Không giống đâu." Ô Bất Kinh nhét lọ thuốc vào tay cô.

    "Hả?"
     
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 662: Bệnh viện Anh Lan (20)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Khi đèn tắt, Ngân Tô vừa kịp bắt hai con quái nhỏ không cưỡng lại được cám dỗ mà chạy ra ngoài, rồi đặt chúng trở lại giường trẻ em.

    Phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, Ngân Tô nhíu mày, Đại Lăng sao lại vô dụng thế này?

    Ngân Tô cảm nhận vị trí của Đại Lăng, cô ấy không còn ở phòng điện nữa mà đang di chuyển nhanh chóng ở tầng một.

    Ngân Tô lấy đèn pin ra, nhưng đèn pin không sáng.

    Không phải hết năng lượng, mà là không sáng.

    Ngân Tô cầm đèn pin suy nghĩ, chẳng lẽ quái vật trộm trẻ con xuất hiện rồi?

    Trộm đồ tất nhiên phải trong bóng tối mới dễ ra tay..

    Ngân Tô lấy chiếc mặt nạ từ phó bản trước ra đeo, để xem quái vật trộm trẻ con là ai nào!

    Ngân Tô không vội ra ngoài, mà tiếp tục ngồi trong phòng bệnh canh chừng lũ quái nhỏ, công việc vẫn phải hoàn thành.

    Có lẽ bóng tối khiến lũ quái nhỏ thích cử động hơn, chỉ trong vài phút, Ngân Tô đã bắt được tất cả lũ quái nhỏ.

    Ngân Tô sắp xếp lại tất cả lũ quái nhỏ, sau đó vẽ linh tinh vào sổ tay rồi kết thúc công việc kiểm tra phòng - cô nghĩ bác sĩ Lý cũng chỉ vẽ linh tinh thôi.

    Điểm quan trọng của việc kiểm tra phòng không nằm ở sổ tay này, mà là ở chính những đứa trẻ.

    Không tìm thấy những đứa trẻ thích chơi trốn tìm này thì không thể hoàn thành việc kiểm tra phòng, mà nguy hiểm do không hoàn thành kiểm tra phòng mới là điều quan trọng.

    Ngân Tô nhìn một cái vào y tá nằm bất động trên sàn, quyết định không lãng phí chút nào, liền dâng phần còn lại cho đại lão trong cung điện.

    Việc kiểm tra phòng này tốn y tá quá..

    Hy vọng y tá của bệnh viện không ít như cô thấy, nếu không thì sẽ hơi rắc rối.

    Ngân Tô bước ra từ phòng chăm sóc đặc biệt, cửa còn chưa kịp đóng, phía trước đột nhiên có tiếng động, rồi hai người từ sảnh tầng hai chạy tới.

    Một người không biết dẫm phải gì, trượt ngã xuống đất, còn người chạy trước không hề quan tâm, cứ thế chạy tiếp.

    Người ngã xuống đất hoảng hốt kêu lên: "Đừng bỏ tôi lại!"

    Nhưng người chạy đi không quay lại.

    Phía sau họ là một bóng đen, di chuyển với tốc độ kỳ lạ.

    Người chạy trước nhanh chóng bị bóng đen đuổi kịp, bị ép quay lại, người ngã cũng đứng dậy, cả hai lại chạy về phía sảnh tầng hai.

    Tuy nhiên, bóng đen nhanh chóng vượt qua họ, chặn lại.

    Dù chạy hướng nào, cuối cùng họ cũng bị chặn.

    Người ngã không kìm được, giận dữ nhìn người kia, "Trác Viễn, anh.."

    Trác Viễn không chút áy náy, "Đừng trách tôi, vừa rồi nếu là anh, anh cũng sẽ tự chạy. Bây giờ không phải lúc đối đầu, cùng nhau xông lên còn có cơ hội chạy ra ngoài.."

    Người kia không phản bác.

    Có lẽ cũng hiểu tình huống lúc đó, nếu là anh ta, anh ta cũng sẽ không quay lại cứu, dù sao họ mới quen nhau trong phó bản này, chưa đầy hai mươi bốn giờ.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đứng ở cửa không động đậy, khoảng cách giữa cô và họ rất xa, vị trí lại tối, có lẽ họ không phát hiện ra cô.

    Hai người đó chắc là người chơi.

    Nửa đêm mò đến đây, chắc là để tìm manh mối.

    Người chơi và đám trẻ bị tách ra, điều này cực kỳ bất tiện cho người chơi vì việc tìm manh mối trở nên khó khăn hơn.

    Hai người bị bóng đen chặn đường, trông họ có vẻ đã giao đấu với bóng đen, lúc này rõ ràng thấy sự hoảng loạn và sợ hãi của họ, lúng túng đối phó với các đòn tấn công của bóng đen.

    Họ không muốn đánh nhau với bóng đen, mà muốn chạy trốn. Nhưng bóng đen quá nhanh, tạo thành một vòng vây quanh họ.

    Bóng đen di chuyển qua lại giữa hai người, như mèo vờn chuột.

    Họ nghe thấy tiếng cười mơ hồ, liên tục vang vọng trong hành lang.

    Ngân Tô cũng nghe thấy, tiếng cười đó kỳ quái và khàn khàn, như tiếng của một bệnh nhân phát bệnh.. rất khó nghe và ồn ào.

    "Bốp!"

    Người chơi tên Trác Viễn bị bóng đen hất văng, đập vào cửa phòng 202.

    Người còn lại không chạy, mà tiến tới đỡ Trác Viễn dậy, nửa kéo nửa dìu chạy về phía Ngân Tô.

    Bóng đen vừa phát ra tiếng cười kỳ quái, vừa mở rộng phạm vi, đuổi theo họ.

    Tuy nhiên, ngay lúc đó, người kia đột nhiên đẩy Trác Viễn ra sau, trước khi đẩy còn không quên đâm một nhát.

    Trác Viễn mất kiểm soát ngã về phía sau, đụng trúng bóng đen đang đuổi tới, mùi máu tanh thu hút bóng đen, bóng đen dường như có tứ chi của con người, nắm lấy cánh tay của Trác Viễn, bẻ gãy với một tiếng "rắc".

    Trác Viễn đau đớn hét lên: "Lý Lạc Thần, đồ khốn! Mày sẽ không có kết cục tốt đâu!"

    Lý Lạc Thần nhân cơ hội bỏ chạy, không thèm để ý đến tiếng chửi rủa phía sau.

    Tuy nhiên, khi đến gần phòng chăm sóc đặc biệt, anh ta đột ngột dừng lại, toàn thân dựng tóc gáy, trong bóng tối không xa có một bóng đen khổng lồ, đó là.. một con quái vật bạch tuộc?

    Con quái vật bạch tuộc đầy những xúc tu, những xúc tu đó nằm rải rác trên mặt đất, trông rất đáng sợ.

    Phía sau, tiếng của Trác Viễn đang dần biến mất, tiếng cười kỳ quái và điên cuồng ngày càng lớn, phía trước là một con quái vật bạch tuộc không biết từ đâu xuất hiện..

    "Khì khì khì.."

    Lý Lạc Thần quay đầu nhìn bóng đen phía sau.

    Nó đang nhanh chóng tiến lại gần, bóng đen chặn lối đi phía sau, Lý Lạc Thần không thấy bóng dáng của Trác Viễn.

    Lý Lạc Thần cắn răng, chạy về phía con quái vật bạch tuộc.

    Anh ta lo lắng, chạy qua bên cạnh con quái vật bạch tuộc, nhưng nó chỉ nhìn anh ta, không tấn công.

    Lý Lạc Thần vừa chạy vừa nhìn con quái vật bạch tuộc khổng lồ, khi anh ta sắp chạy qua thì bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt, anh ta không kịp dừng lại, đâm thẳng vào nó.

    Lý Lạc Thần bị bóng đen bóp cổ.

    Anh ta tích tụ một đám sương nước trong lòng bàn tay, ném vào bóng đen, nhưng không có tác dụng gì, ngược lại còn làm bóng đen tức giận.

    Lý Lạc Thần bị bóp cổ nâng lên không trung, hai chân lơ lửng giãy giụa.

    Trong lúc hoảng loạn, Lý Lạc Thần lấy ra một món đồ ném về phía con quái vật bạch tuộc, hy vọng nó sẽ bị thu hút và tấn công bóng đen.

    Tuy nhiên, món đồ vừa ném ra, một xúc tu vươn ra, đập mạnh trả lại.

    "Bốp!"

    Tiếng nổ làm rung chuyển cả hành lang.

    Tiếng nổ lớn nhưng hiệu quả không đáng kể, Ngân Tô thậm chí không cần di chuyển, người và quái vật ở trung tâm vụ nổ trông cũng không bị thương gì.

    Rõ ràng thứ mà Lý Lạc Thần ném ra chỉ là một món đồ chơi gây tiếng động lớn nhưng không có tác dụng gì.

    Bóng đen tuy không bị thương nhưng rõ ràng càng tức giận, nó vung Lý Lạc Thần đập vào tường, sàn nhà và trần nhà.

    Ngân Tô lùi lại một chút, sợ những thứ bẩn thỉu bắn vào người.

    "Bốp!"

    Người cả trăm cân bị đập xuống đất.

    Trong mắt Ngân Tô, bóng đen bắt đầu biến đổi, có màu da và hình dáng của con người. Nó quỳ xuống đất, nhìn xác của Lý Lạc Thần với vẻ điên cuồng, lẩm bẩm: "Bé cưng thích, bé cưng thích, mang về cho bé cưng, bé cưng thích ăn đồ tươi nhất."

    Ngân Tô: "..."

    Có hơi tươi quá rồi đấy?

    À không phải, tôi to đùng thế này.. quái vật, đứng đây mà ngươi không thèm nhìn tôi một cái sao?

    Nhớ like và đăng nhập lại để đọc nhé các bạn~~
     
    Minh Dạ, Noctor, Vava1810 and 3 others like this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 663: Bệnh viện Anh Lan (21)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô nhìn chằm chằm một lúc lâu, con quái vật chỉ nghĩ đến việc mang thức ăn cho "bé cưng", hoàn toàn không để ý đến cô, hoàn toàn phớt lờ cô.

    Không còn cách nào khác, núi không đến thì mình đến núi.

    Ngân Tô di chuyển đến trước mặt quái vật, nó vẫn không phản ứng, cô đành phải ngồi xuống, tiến lại gần để nhìn rõ hơn.

    Khi một thứ to lớn như vậy tiến lại gần, quái vật cuối cùng cũng có chút phản ứng.

    Nó ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ, trên mặt có hai vết máu, đôi mắt đỏ ngầu như ngâm trong máu.

    Có lẽ vì lúc này Ngân Tô cũng đang trong hình dạng quái vật, nên nó không thấy lạ với hình dạng của thứ trước mặt, mà giơ thứ trong tay lên, có vẻ như muốn chia sẻ: "Bé cưng của cô cũng đói à?"

    Ngân Tô không thay đổi sắc mặt: "Đúng vậy."

    "Vậy cô cũng lấy một ít đi." Nói rồi quái vật nhét thứ đó vào tay Ngân Tô: "Ngon lắm, bé cưng thích nhất, bé cưng thích.. cho bé cưng, tất cả cho bé cưng, bé cưng sẽ lớn lên khỏe mạnh, bé cưng của tôi.. bé cưng của tôi.."

    Ngân Tô: "..."

    Cô thật là tốt bụng đấy!

    Ngân Tô không làm phiền quái vật, đợi nó nhặt xong, thấy nó đứng dậy, dọn dẹp rác trên sàn, cô liền theo sau.

    Cô muốn xem "bé cưng" của nó là ai.

    Quái vật không biến thành bóng đen, mà giữ nguyên hình dạng người mẹ, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, như đang vội về cho bé cưng ăn.

    Ngân Tô nhìn nó đi qua phòng chăm sóc đặc biệt, phòng 209, 208, 207.. cuối cùng dừng lại ở phòng 203.

    "Bé cưng.. bé cưng.."

    Quái vật vừa lẩm bẩm, vừa mở cửa, bước vào phòng bệnh, dừng lại trước một chiếc giường trẻ em.

    Ngân Tô nhìn thấy quái vật bế đứa trẻ sơ sinh lên, khuôn mặt hiện lên vẻ yêu thương, "Bé cưng, mẹ đến thăm con đây. Bé cưng nhìn này, mẹ mang đồ ăn ngon cho con, đói rồi phải không.. Mẹ biết con đói, toàn là những thứ bé cưng thích."

    Quái vật vừa cho ăn, vừa bế đứa trẻ đi về phía cửa, "Mẹ đưa con về nhà ăn nhé? Mẹ nhớ con lắm, con cũng nhớ mẹ đúng không? Mẹ biết mà, bé cưng nhớ mẹ. Chúng ta sắp được ở bên nhau mãi mãi rồi, không ai có thể chia cắt chúng ta.."

    Ngân Tô: "?"

    Không phải chứ, cô cho con của người khác ăn đã đành, sao còn định mang đi luôn?

    Bác sĩ Tô quyết không cho phép hành vi vừa ăn vừa lấy.. à không, hành vi trộm trẻ con này!

    Vì vậy, bác sĩ Tô tận tâm đã chặn quái vật lại.

    Quái vật tính tình khá tốt, còn quan tâm hỏi cô: "Cô chưa tìm thấy bé cưng của mình à? Vậy cô phải nhanh lên, nếu gặp bác sĩ thì phiền lắm, bác sĩ sẽ không cho chúng ta mang bé cưng đi đâu."

    Khi nhắc đến bác sĩ, quái vật rõ ràng có chút lo lắng, mắt đảo qua đảo lại, sợ rằng bác sĩ sẽ bất ngờ xuất hiện.

    Bác sĩ Tô mỉm cười, bắt đầu nói dối: "Có thể nào, đứa bé cô đang bế là bé cưng của tôi không?"

    Quái vật lập tức thay đổi sắc mặt, giọng nói cao vút: "Cô nói dối! Đây là bé cưng của tôi! Cô muốn cướp bé cưng của tôi.. sao cô có thể cướp bé cưng của tôi.. tại sao cô lại muốn cướp bé cưng của tôi!"

    Quái vật càng nói càng dữ tợn.

    Ngân Tô: "Tại sao cô lại trộm bé cưng của tôi?"

    Quái vật: "Không ai có thể chia cắt tôi và bé cưng, đây là bé cưng của tôi."

    Cả hai dường như không nghe thấy lời của đối phương.

    "Ai cướp bé cưng của tôi đều là kẻ xấu!" Quái vật mắt rỉ máu, giọng khàn khàn và dữ tợn: "Giết cô.. giết cô thì không ai cướp bé cưng của tôi nữa! Khì khì khì.."

    Quái vật vừa khóc vừa cười, máu mắt chảy ròng ròng, trông rất đáng sợ.

    Ngân Tô không muốn nói nhiều, liền túm lấy tóc quái vật, đập đầu nó vào tường.

    "Giết ngươi! Giết ngươi!" Quái vật gào lên, không quan tâm đến việc bị túm tóc, cơ thể nó vặn vẹo tấn công Ngân Tô theo cách không thể nào là của con người.

    Cảm giác lạnh lẽo thấu xương ập đến, khuôn mặt dữ tợn của quái vật phóng to trước mắt cô.

    Khi đầu quái vật kéo dài như sợi mì sắp đập vào Ngân Tô, một xúc tu từ bên cạnh vươn ra, quấn lấy cổ quái vật, kéo mạnh nó ra sau.

    Đầu quái vật bị kéo ra xa khỏi Ngân Tô, nhưng cô vẫn túm chặt tóc nó, tạo thành một cảnh giằng co.

    Quái vật bị kéo bởi hai lực, như một quả bóng bị kéo căng giữa không trung.

    Ngân Tô rút ra một ống thép, chém xuống đầu quái vật.

    "Á!"

    Quái vật hét lên đau đớn.

    Ống thép không chém trúng đầu quái vật, nó kịp thời cắt tóc, cơ thể bay về phía xúc tu kéo, ống thép rơi trúng vai nó.

    Ngân Tô nhanh tay giật lại đứa trẻ sơ sinh từ tay quái vật, nó giằng co một chút rồi buông tay.

    "Ngươi là bác sĩ! Ngươi là bác sĩ đáng chết!" Quái vật không biết bằng cách nào nhận ra Ngân Tô, hét lên.

    "Ồ, bị ngươi phát hiện ra rồi à." Ngân Tô đặt đứa trẻ trở lại giường, "Vậy thì không còn cách nào khác, phải giết ngươi thôi."

    Quái vật: "..."

    Quái vật rõ ràng sợ bác sĩ, cơ thể nó hóa thành bóng đen, đầu bị xúc tu quấn cũng hóa thành một luồng bóng đen, lách qua khe hở thoát ra.

    Quái vật định chạy ra ngoài cửa.

    Tuy nhiên, khi nó chạm vào cửa, đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết, bóng đen rơi xuống từ không trung, trở lại hình dạng con người.

    Quái vật nhìn về phía cửa, chỉ thấy trên cửa đầy những sợi chỉ đen, chúng đan thành một mạng lưới, lan ra cả bức tường bên cạnh, gần như bao phủ toàn bộ căn phòng.

    "..."

    Cái quái gì thế này!

    Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu quái vật, da đầu nó lại đau nhói, cơ thể bị kéo ngược ra sau, nó hét lên và giãy giụa, nhưng bị một ống thép đập vào đầu, máu chảy đầm đìa.

    Ngân Tô đè quái vật xuống bàn chăm sóc bên cạnh, hung dữ hỏi: "Tại sao ngươi lại trộm trẻ con?"

    "Trộm?" Quái vật mặt đầy máu, dữ tợn, run rẩy hét lên: "Đây là bé cưng của ta, là bé cưng của ta! Chính các ngươi đã trộm bé cưng của ta!"

    Trộm bé cưng của nó?

    Ngân Tô hỏi quái vật: "Ngươi dựa vào đâu mà nói đứa bé này là của ngươi, ngươi có bằng chứng gì không?"

    Quái vật ngang ngược: "Nó chính là bé cưng của ta, cần gì bằng chứng? Các ngươi là lũ trộm! Trộm! Chính các ngươi là lũ trộm! Trộm bé cưng của ta.. bé cưng của ta, bé cưng.."

    "Được rồi, được rồi." Ngân Tô không muốn tranh cãi với quái vật về vấn đề này, "Cứ cho là bé cưng của ngươi, vậy ai đã trộm bé cưng của ngươi?"

    Quái vật đột nhiên im lặng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ngân Tô, đổ lỗi cho cô: "Ngươi.. chính ngươi, chính ngươi đã trộm bé cưng của ta!"

    "..."

    Nếu không chắc chắn mình vừa mới đến, cô cũng sẽ tin lời nó.

    "Trả bé cưng lại cho ta!" Quái vật vươn cổ muốn tấn công Ngân Tô, "Các ngươi là lũ trộm! Trộm!"

    Quái vật cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, Ngân Tô không hỏi thêm được gì, không muốn nghe nó hét lên điên cuồng nữa, cô giải quyết nó, trả lại sự yên tĩnh cho phòng bệnh.
     
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 664: Bệnh viện Anh Lan (22)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Trộm.. trộm?" Ngân Tô lẩm bẩm hai lần.

    Giang Phù nói sẽ có quái vật đến trộm trẻ con.

    Bây giờ quái vật lại nói chính họ mới là kẻ trộm, đã trộm bé cưng của nó..

    Ai đang nói dối?

    Những đứa trẻ này thực sự là của ai?

    Bệnh viện có đang làm gì đó phi pháp không?

    Ngân Tô nhớ lại quy tắc xuất hiện bên cạnh hai người chơi vừa chết.

    【Con của bạn không nhất thiết là con của bạn. 】

    【Trẻ sơ sinh cần tình yêu của mẹ để phát triển khỏe mạnh. 】

    Cả hai quy tắc đều liên quan đến trẻ con.

    Kết hợp với "con của bạn không nhất thiết là con của bạn", có vẻ như lời buộc tội của quái vật rằng cô đại diện cho bệnh viện trộm trẻ con lại có chút đáng tin.

    * * * Vậy chìa khóa để vượt qua phó bản này là gì?

    Là trẻ con sao?

    Người chơi ai cũng có một đứa trẻ, nhưng cô thì không.

    Phó bản trước Đại Lăng còn tìm cho cô một con búp bê, phó bản này đã một ngày rồi, nếu Đại Lăng tìm được đứa trẻ nào không có chủ, chắc chắn đã mang đến cho cô..

    Vì không tìm thấy, chứng tỏ trong bệnh viện không có đứa trẻ nào dư thừa.

    Vậy nên trẻ con có thể không phải là chìa khóa để vượt qua phó bản..

    "Rầm!"

    Sàn nhà đột nhiên phát ra tiếng động, như có thứ gì đó rơi xuống.

    "Bốp!"

    "Rầm!"

    "Rầm! Xoạt!"

    Các loại tiếng ồn từ trên lầu vọng xuống.

    Ngân Tô vốn không định để ý: "..."

    Chưa xong nữa sao?

    Ngân Tô ngước nhìn trần nhà, rời khỏi phòng và đi lên lầu.

    * * *

    * * *

    Nửa giờ trước.

    Khâu Cảnh dẫn người trèo qua cửa sổ tầng ba vào tòa nhà trẻ sơ sinh, lần này có bốn người chơi, bao gồm cả anh ta.

    Họ dự định tìm quy tắc trước, nên chia thành hai nhóm, mỗi nhóm hai người.

    Vì họ ở tầng ba, nên bắt đầu từ tầng ba.

    Khâu Cảnh và Đinh Nguyên Khôn một nhóm, Trác Viễn và Lý Lạc Thần một nhóm, sau khi chia nhóm xong, họ tách ra hành động.

    Khi Khâu Cảnh và Đinh Nguyên Khôn đang tìm manh mối, không biết từ lúc nào có thêm một người bên cạnh, điều kỳ lạ là cả hai đều không thấy gì bất thường, như thể người đó luôn ở cùng họ, họ đương nhiên coi người đó là đồng đội.

    Cho đến khi Trác Viễn và Lý Lạc Thần quay lại, gặp nhau, Khâu Cảnh mới nhận ra, lúc đến chỉ có bốn người, sao giờ lại thành năm người?

    Nhận ra điều này, Khâu Cảnh lập tức tỉnh táo.

    Trong đội có một thứ gì đó không rõ là gì.

    Những người khác dường như chưa nhận ra, trong đội có thêm một người.

    Khâu Cảnh muốn xem thứ đó định làm gì, nên không vạch trần ngay.

    Ban đầu, thứ đó không làm gì, chỉ đi theo họ, nhưng theo thời gian, nó bắt đầu dẫn họ xuống tầng hai.

    Tầng hai là phòng bệnh trẻ sơ sinh, họ chắc chắn sẽ đến đó.

    Khâu Cảnh liền thuận theo kế hoạch đi xuống tầng hai, nhưng chưa kịp xuống, đã gặp người khác.

    Đinh Nguyên Khôn nói họ là hai trong ba người chơi đã gặp trong văn phòng bác sĩ ban ngày, họ không gia nhập nhóm, trông không mạnh lắm, Đinh Nguyên Khôn bị ức chế ban ngày, đề nghị bắt họ làm bia đỡ đạn, chết thì có thể lấy được quy tắc.

    Khâu Cảnh không phản đối.

    Nhưng Khâu Cảnh không ngờ cô gái mặt trắng bệch như ma lại khá mạnh, còn chàng trai kia tuy không có năng lực gì, nhưng dường như có đồ bảo vệ, dù bị đá bay, vẫn đứng dậy không hề hấn gì.

    Trong lúc đánh nhau, không biết từ đâu xuất hiện một con quái vật, thứ ẩn trong đội của họ thấy quái vật xuất hiện, cũng không giấu diếm nữa, bắt đầu ra tay ám hại.

    Tình hình càng trở nên hỗn loạn.

    Không biết từ lúc nào đội đã tản ra, Khâu Cảnh và Đinh Nguyên Khôn bị quái vật đuổi phải trốn vào một phòng, còn Lý Lạc Thần và Trác Viễn thì mất tích.

    Họ trốn một lúc, không nghe thấy tiếng động, tưởng rằng quái vật đã rời đi. Ai ngờ vừa ra ngoài, quái vật đã xuất hiện trước mặt họ, tấn công bất ngờ.

    * * *

    * * *

    "Bé cưng.. bé cưng.."

    Tiếng lẩm bẩm vang lên trước tủ, Ô Bất Kinh trốn trong tủ, không dám thở mạnh.

    Anh và Tôn Hướng Tuyết vào đây, trước tiên gặp những người chơi khác.. không may là nhóm của Khâu Cảnh. Vì họ không gia nhập nhóm nên bị bắt làm bia đỡ đạn.

    Trong lúc hỗn loạn, anh và Tôn Hướng Tuyết bị tách ra.

    Sau đó anh lại gặp quái vật.

    Quái vật vừa thấy anh liền hét lên "Bé cưng thích ăn nhất" "Mang cho bé cưng", rồi lao tới.

    Ô Bất Kinh hoảng loạn chạy tìm chỗ trốn.

    Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài xa dần, anh đợi rất lâu, khi bên ngoài không còn tiếng động nào nữa mới đẩy cửa tủ, nhìn qua khe hở.

    Bên ngoài trống rỗng.

    Ô Bất Kinh cẩn thận đẩy cửa tủ ra thêm chút nữa, thò đầu ra quan sát, chắc chắn an toàn mới bước ra ngoài.

    Tuy nhiên, vừa ra khỏi tủ, anh cảm thấy lạnh gáy, cứng đờ ngẩng đầu lên nhìn.

    Một khuôn mặt phụ nữ treo ngược trên cao, đối diện với anh, nở nụ cười dữ tợn rồi đưa tay bóp cổ anh.

    "!"

    Ô Bất Kinh tuy sợ hãi nhưng phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Tay quái vật sượt qua đầu anh, anh nhặt đồ trong phòng ném vào quái vật rồi chạy ra cửa.

    Ô Bất Kinh mở cửa, nửa người đã ra khỏi phòng, nhưng ngay sau đó anh cảm thấy một lực kéo mạnh, lôi anh trở lại phòng.

    Trước khi bị kéo vào, Ô Bất Kinh nhìn thấy một bóng người ở cuối hành lang.

    Dù chỉ thoáng qua, nhưng Ô Bất Kinh vẫn nghĩ đó là cô Tô.

    "Cứu tôi!" Ô Bất Kinh hét lên, rồi nhớ ra mình vẫn đeo khẩu trang, vội kéo xuống: "Cứu tôi, cứu-"

    Bốp!

    Cửa phòng bị đóng sầm lại, Ô Bất Kinh bị kéo vào bóng tối.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô tháo mặt nạ xuống, trở lại hình dạng bình thường. Mặt nạ này tuy không có giới hạn thời gian đeo, nhưng đeo lâu không thoải mái, có cảm giác như mặt nạ đang dần dính vào mặt.

    Ngân Tô không biết đó là tác dụng phụ hay là một chi tiết không được ghi trong mô tả vật phẩm.

    Cô nghĩ rằng tiếng động trên lầu có thể là do người chơi gây ra, thấy đồng đội còn sống thì không cần phải làm lớn chuyện.

    Quái vật tóc nghĩ rằng ý của Ngân Tô là-họ không xứng đáng.

    Miệng thì nói yêu thương những món ăn vặt không chủ, nhưng ngay cả mặt nạ cũng không muốn đeo vì họ, hừmmm!

    Ngân Tô vừa lên đến tầng ba, nghe thấy tiếng động lớn từ một phòng gần đó, định đi xem thì nghe thấy tiếng kêu cứu từ xa, giọng này có vẻ quen thuộc.

    Ngân Tô mới nhớ đến tin nhắn chuyển khoản bị cô bỏ quên.

    Cô mở bảng điều khiển cá nhân, xem tin nhắn.

    【'Bất Kinh Bất Kinh' đã chuyển cho bạn 200000 điểm. 】

    Ngân Tô: "..."

    Ồ! Anh chàng này kiếm đâu ra nhiều tiền thế?

    Nghĩ lại, Ô Bất Kinh là một người chữa trị, kiếm điểm dễ hơn người khác. Hơn nữa, anh ta đã cùng cô vượt qua hai phó bản tử vong, những vật phẩm anh ta không dùng được có thể bán đi, chắc chắn anh ta có một số điểm khá lớn.

    Ngân Tô tắt bảng điều khiển cá nhân, bỏ qua phòng có tiếng động lớn, đi về phía cuối hành lang.
     
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 665: Bệnh viện Anh Lan (23)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ô Bất Kinh bị kéo trở lại phòng, ngã nhào xuống đất, người phụ nữ nhảy lên, ngồi đè lên người anh, hai tay bóp chặt cổ anh, cố gắng giết anh.

    Ô Bất Kinh bị bóp cổ đến mức mắt trợn trắng, tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng, không phát ra được âm thanh nào.

    Quái vật đè lên ngực anh, lạnh lẽo và nặng nề, cảm giác ngạt thở như sóng tràn ngập, anh cố gắng kéo tay quái vật ra.

    Nhưng tay quái vật như gọng kìm, khóa chặt cổ anh, càng giãy giụa, cảm giác ngạt thở càng mạnh.

    Ý thức của Ô Bất Kinh bắt đầu mờ đi, tầm nhìn ngày càng tối, khuôn mặt cười dữ tợn của quái vật trước mắt cũng trở nên mờ nhạt.

    Ô Bất Kinh cố chịu đựng cảm giác ngạt thở, lấy ra một viên pin từ người.

    【Pin hỏng: Dù là pin hỏng, nhưng nếu chủ nhân sạc lại, vẫn có thể sử dụng được. 】

    【Hạn chế sử dụng: Không dùng để sạc quái vật. 】

    Anh bóp chặt viên pin, pin lóe lên tia điện nhỏ, trước khi Ô Bất Kinh ngất đi, anh dùng sức ấn viên pin vào người mình.

    "Xì xì xì!"

    Ô Bất Kinh và quái vật cùng bị điện giật, run lên bần bật.

    Cách sử dụng pin này thật vô lý, cần phải truyền qua cơ thể người dùng.. nhưng người dùng chịu ít hơn quái vật.

    Quái vật bị điện giật, nới lỏng lực bóp, cho phép Ô Bất Kinh hít thở không khí, làm dịu đi cơn ngất.

    Ô Bất Kinh rút pin ra, dùng sức đá quái vật, lăn sang bên cạnh.

    Quái vật bị điện giật ngơ ngác một giây, sau khi bị Ô Bất Kinh đá ra, lập tức phản ứng lại, đưa tay túm lấy chân anh.

    Ô Bất Kinh liên tục đá, đẩy tay quái vật ra.

    Quái vật vẫn còn tê liệt, không đứng dậy được, sau khi bị đá ra, lại lao tới, túm lấy hai chân Ô Bất Kinh.

    Cả hai nằm trên đất bắt đầu giằng co, Ô Bất Kinhvừa giữ quần vừa run rẩy hét lên: "Đừng kéo quần tôi! Đồ lưu manh!"

    Quái vật cười dữ tợn, túm lấy quần anh bò lên.

    "Bốp!"

    Ô Bất Kinh nghe thấy tiếng đá cửa, ngay sau đó, quái vật đang bò lên người anh đột nhiên bị kéo ra, tay quái vật vẫn bám vào chân anh, móng tay cào rách quần để lại hai vết xước trên chân.

    Ô Bất Kinh vội dùng kỹ năng tự chữa lành vết thương trên chân.

    Anh dùng sức đá tay quái vật vẫn bám vào mình, co chân lại rồi lăn ra khỏi gầm bàn.

    Sau đó anh nhìn thấy người kéo quái vật ra, mắt lập tức nóng lên, suýt nữa rơi nước mắt. Vừa kéo lại quần bị quái vật kéo tụt xuống vừa đứng dậy núp sau lưng Ngân Tô.

    Ngân Tô nghi ngờ nhìn Ô Bất Kinh rồi nhìn quái vật: ".. Các người.. đang làm gì vậy?"

    Ô Bất Kinh cảm thấy ánh mắt của đại lão có chút kỳ lạ nhưng lúc này không nghĩ nhiều: "Cô ta muốn giết tôi."

    Ngân Tô: ".. Ồ."

    Ngân Tô giải quyết con quái vật, căn phòng không còn quái vật nữa. Ô Bất Kinh ngồi phịch xuống ghế bên cạnh: "Tôi cứ tưởng không gặp lại cô Tô nữa."

    Anh đã nghĩ rằng phó bản này cô Tô sẽ không tham gia.

    Không ngờ cô Tô thực sự đến..

    Cô Tô yêu tôi!

    Ô Bất Kinh cảm thấy mình nên làm việc cho cô Tô cả đời để trả ơn cứu mạng.

    Ngân Tô không hiểu: "Sao cậu không ngoan ngoãn ở khu điều trị mà chạy sang đây làm gì? Gan cậu lớn thế?"

    Ô Bất Kinh do dự một chút rồi nói: "Khu điều trị cũng không chắc an toàn mà?"

    "Đêm đầu tiên có thể nguy hiểm đến mức nào." Ngân Tô không nghĩ khu điều trị tối nay có thể nguy hiểm như tòa nhà trẻ sơ sinh này, vì quái vật trộm trẻ con không chỉ có một.

    Những thứ này gặp người chơi chỉ coi như gặp thức ăn bổ sung cho bé cưng của chúng, muốn giết hết để mang về cho bé cưng.

    Đây chẳng phải cũng là một dạng tình mẫu tử sao.

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh tất nhiên biết đêm đầu tiên không quá nguy hiểm, chính vì vậy anh mới dám ra ngoài.

    Anh không biết đại lão sẽ ở lại tòa nhà trẻ sơ sinh hay sẽ sang khu điều trị, nhưng anh phải tìm hiểu rõ, tìm ra con đường an toàn hơn cho những lần sau.

    Quan trọng nhất là.. anh phải nói chuyện với đại lão!

    Ô Bất Kinh gãi mũi, không trả lời câu hỏi của Ngân Tô: "Cô Tô tại sao lại chọn thân phận bác sĩ?"

    "Có lẽ là trò chơi yêu tôi." Ngân Tô lau máu trên tay, cười: "Đây gọi là đãi ngộ đặc biệt."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Anh nghĩ rằng bị ném vào một bản đồ khác, không có người chơi nào, chắc chắn không phải là yêu, mà là bị nhắm đến!

    Đại lão vẫn là đại lão.

    Bị nhắm đến mà vẫn cười được.

    Ô Bất Kinh kể cho Ngân Tô nghe những gì anh phát hiện ở khu điều trị ban ngày và tình hình của các người chơi.

    "Cậu đã tìm ra người gửi thẻ nhỏ cho cậu chưa?"

    Ô Bất Kinh lắc đầu: "Những người chơi đó tôi không quen ai cả.. cũng không thấy ai đặc biệt chú ý đến tôi."

    "Vậy thì càng rắc rối hơn." Ngân Tô nhìn anh với vẻ thông cảm: "Người đưa cậu vào phó bản không vào cùng, không giết được hắn, thì sẽ còn lần thứ hai, thứ ba."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Anh nghĩ mãi cũng không ra mình đã đắc tội với ai.

    Nếu Ô Bất Kinh thực sự không đắc tội với ai, thì tại sao lại bị nhắm đến?

    Ngân Tô nghĩ đến thông báo toàn cầu, mã số của Ô Bất Kinh và cô đã xuất hiện hai lần trên thông báo, nếu có một loại đạo cụ nào đó, chỉ cần mã số là có thể kéo người vào phó bản..

    Vậy tại sao lại là Ô Bất Kinh?

    Phó bản "Mùa tỏ tình".. phó bản đó, vì cô mời những người khác, nên mã số trùng lặp quá nhiều.

    Cô đã gặp lại Trần Phong và Ly Khương.

    Nhưng Trần Phong và Ly Khương có một lần ở Khu Cộng đồng Kim Điển, phó bản đó không phải phó bản tử vong, không có thông báo.

    Vì vậy, Ly Khương và cô chỉ xuất hiện trên thông báo hai lần.

    Là phó bản "Mùa tỏ tình".

    Người sử dụng đạo cụ này có lẽ muốn xác nhận từng người một.

    Chỉ cần cô xuất hiện và hoàn thành phó bản, sẽ xác nhận họ có liên hệ riêng tư, là quen biết nhau.

    Khó điều tra cô, có thể bắt đầu từ những người khác..

    Vì vậy, tiếp theo Ly Khương và Tạ Bán An cũng có thể nhận được thẻ, còn về Ngu Chi.. cô ấy mới gặp mình lần đầu, và bên cạnh cô ấy còn có một người rối gỗ, khả năng nhận thẻ không cao bằng hai người kia.

    Còn những người khác..

    Ngân Tô cũng không nghĩ rằng loại đạo cụ có thể kéo người vào phó bản này có thể sử dụng vô hạn, sẽ không lãng phí vào những người không quan trọng.

    Nhưng..

    Tại sao nhất định phải tìm cô?

    Tìm cô để làm gì?

    Nếu muốn tìm cô, tại sao không kéo cô vào phó bảntrực tiếp, có gì không nói thẳng mặt?

    Chẳng lẽ sợ không thắng được cô trong phó bản? Sau khi biết rõ cô là ai, chuẩn bị ra tay trong thế giới thực?

    "Ô Bất Kinh là tên thật của cậu à?"

    "Không phải." Ô Bất Kinh vẫn đang nghĩ xem mình đã đắc tội với ai, nghe câu hỏi của Ngân Tô, liền trả lời theo phản xạ.

    Ngân Tô có chút bất ngờ.

    Dù sao Ô Bất Kinh trông có vẻ hơi ngốc nghếch, không ngờ lại không dùng tên thật.

    "Cô Tô muốn biết tên thật của tôi không?" Ô Bất Kinh nhận ra mình chưa giới thiệu tên thật trong thế giới thực.

    Ngân Tô từ chối thẳng thừng: "Không muốn."

    "..."

    Ô Bất Kinh có chút tiếc nuối.
     
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 666: Bệnh viện Anh Lan (24)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô nhớ ra bên ngoài còn vài người chơi, nên không nghĩ về chuyện thẻ nữa, mà ra ngoài xem xét.

    Cô đến căn phòng gây ra tiếng động lớn trước đó, bên trong hỗn loạn như vừa bị cơn bão quét qua hai lần, mọi thứ đều bị cắt thành mảnh nhỏ bằng bàn tay.

    Trên sàn có máu, nhưng không thấy quái vật hay dấu vết của cơ thể người.

    Ô Bất Kinh thò đầu vào nhìn, nói với Ngân Tô: "Chắc là nhóm của Khâu Cảnh."

    Ngân Tô đã biết tình hình nội bộ người chơi từ Ô Bất Kinh.

    Khâu Cảnh và Dư Bách Sơ, hai người này hiện đang dẫn đầu hai nhóm, nhóm của Dư Bách Sơ có 7 người, nhóm của Khâu Cảnh có 9 người.

    Ba người trong phòng bệnh của Ô Bất Kinh không tham gia nhóm nào.

    Còn có người chơi đã dùng dao ngay từ đầu.

    Ban ngày có hai người chết, còn lại bốn người chơi đơn không tham gia nhóm nào.

    Ngân Tô bước ra khỏi phòng: "Cậu đi cùng họ à?"

    "Không, tôi đi cùng người chơi cùng phòng bệnh với tôi." Ô Bất Kinh nói: "Lúc nãy chúng tôi bị tách ra.."

    "Còn ai khác đến đây không?"

    Ô Bất Kinh: "Chắc còn người của Dư Bách Sơ, tôi đi theo họ từ nhà vệ sinh ra khỏi khu điều trị, nhưng tôi chưa gặp họ."

    "Đêm khuya mà náo nhiệt thật."

    Ngân Tô cảm thán, quay người xuống lầu chuẩn bị nghỉ.

    Cô chỉ cần đảm bảo khi kiểm tra phòng, trẻ con vẫn ở đó, sau đó thế nào không liên quan đến cô.

    Dù sao cũng không nói cô phải trực đêm mà.

    Trẻ con mất ban đêm thì liên quan gì đến cô?

    Ngân Tô và Ô Bất Kinh trở lại tầng hai, vừa rẽ thì thấy một người chơi đang cầm dao, chặt đầu quái vật.

    "Giản Kỳ Hoa." Ô Bất Kinh bước lên một bước, nói nhỏ với Ngân Tô.

    Ngân Tô đã gặp người đàn ông này khi thăm khám ban ngày, nhưng không biết tên anh ta.

    Bên kia, Giản Kỳ Hoa nắm đầu quái vật, kéo dao ngang qua cổ nó, cắt đứt hoàn toàn.

    "!"

    Wow, dao này sắc thật.

    Giản Kỳ Hoa ném quái vật đi, quay đầu nhìn về phía cầu thang, ánh mắt lướt qua Ô Bất Kinh, dừng lại trên người Ngân Tô.

    Anh ta nhìn kỹ chiếc áo blouse trắng dính máu của Ngân Tô, sau đó quay lại nhìn Ô Bất Kinh, nhíu mày, có vẻ không hiểu tình huống của hai người này.

    Ô Bất Kinh là người chơi, tại sao lại đi cùng một NPC..

    Trông cũng không giống bị bắt cóc.

    Chẳng lẽ là nhận phó bản gì đó?

    Hai bên im lặng nhìn nhau, không ai nói gì.

    Giản Kỳ Hoa nắm chặt dao, đánh giá sức mạnh của NPC đối diện, cô ta là bác sĩ của tòa nhà trẻ sơ sinh, ban ngày xử lý các NPC mẹ dễ như trở bàn tay.

    Hơn nữa, cảm giác về cô ta không tốt..

    Tại sao cô ta không nói gì?

    Trong tình huống bình thường, NPC gặp người chơi, hoặc sẽ tấn công ngay, hoặc sẽ mắng mỏ, nói những lời đe dọa, hoặc trực tiếp giao phó bản.

    Tại sao cô ta lại im lặng như vậy?

    Giản Kỳ Hoa thấy Ngân Tô mãi không động đậy, cũng không có ý định nói, anh ta thử lùi lại hai bước, người đối diện vẫn chỉ nhìn.

    Giản Kỳ Hoa lùi thêm một mét, thấy đối diện vẫn không phản ứng, liền cầm dao nhanh chóng rời đi theo hướng ngược lại.

    Ngân Tô: "Ồ, anh ta không muốn chào hỏi mình nhỉ."

    Ô Bất Kinh: "?"

    Ô Bất Kinh nhìn đại lão với bộ đồ đầy máu, ai dám tùy tiện chào hỏi chứ?

    Ngân Tô tiếp tục đi xuống lầu, Ô Bất Kinh vội vàng theo sau, anh định tối nay đi theo Ngân Tô, sáng mai mới quay lại khu điều trị, miễn là trở về trước khi bác sĩ kiểm tra phòng là được.

    Ngân Tô trở lại tầng một, đi đến phòng điện, thấy phòng điện bị thứ gì đó phá hỏng, vẫn đang tóe lửa.

    Ban đầu cô định tạo một môi trường sáng sủa cho các đồng đội, nhưng giờ xem ra không thể rồi.

    Ngân Tô đóng cửa lại, rồi chợt nhớ ra, cô nên ngủ ở đâu đây?

    Không ai nói cho cô biết cả!

    Bác sĩ Lý.. xin lỗi, không nên giết anh sớm như vậy!

    * * *

    * * *

    Ngân Tô không tìm thấy phòng nghỉ, định tạm ngủ trong văn phòng. Ô Bất Kinh tự tìm một góc để co ro, tiếp tục kể cho Ngân Tô nghe những manh mối anh tìm được.

    Ngân Tô không đến khu điều trị, nên không biết manh mối ở đó, cô thực sự cần biết tình hình của những bà mẹ này.

    "Vậy các cậu đã tìm được thứ gì thay thế sữa mẹ chưa?"

    Ô Bất Kinh: "Chưa.. nhưng máu của người chơi có thể thay thế sữa mẹ."

    Đó là kết luận sau khi họ thảo luận.

    Nhưng dùng máu thay sữa mẹ chắc chắn không phải là cách tốt nhất.

    Ngân Tô gối đầu lên tay, nói bâng quơ: "Có thể sữa của các NPC khác cũng được, thử hỏi họ xem."

    Ô Bất Kinh nhớ lại ban ngày những NPC đó đều cho con bú trực tiếp.. họ thực sự có sữa.

    Nhưng làm sao để xin đây?

    Ô Bất Kinh nghĩ rằng cách "xin" của đại lão có lẽ là ép buộc.

    Ngân Tô lục lọi một lúc, rồi Ô Bất Kinh cảm thấy có thứ gì đó đập vào mình, anh nhặt lên, là một tờ giấy.

    Sau đó Ngân Tô không nói gì nữa, căn phòng rơi vào im lặng.

    Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng động do người chơi gây ra, Ngân Tô hoàn toàn không có ý định ra xem, Ô Bất Kinh cảm thấy ở đây với đại lão rất an toàn, tranh thủ ngủ một giấc.

    Trời vừa sáng, Ô Bất Kinh liền rời đi, trước khi đi còn không quên dùng một kỹ năng chữa trị cho Ngân Tô.

    * * *

    * * *

    "Ơ.." Giang Phù bước vào văn phòng thấy Ngân Tô bên trong, ngạc nhiên nói: "Sao cô đến sớm vậy? Không phải là cả đêm không về đấy chứ?"

    Ngân Tô chống cằm, mệt mỏi: "Đúng vậy."

    "Ở đây không cần phải cố gắng như thế đâu, hết giờ thì về thôi." Giang Phù cười nói: "Chỗ này chỉ là nơi để làm qua loa, không ai quản đâu."

    "Ừ, cô nói đúng." Ngân Tô gật đầu đồng ý, sau đó kéo ghế lại gần Giang Phù: "Bác sĩ Lý hôm qua nói với tôi có 55 đứa trẻ, tôi đếm mấy lần rồi, chỉ có 44 đứa thôi. Có phải còn phòng nào khác mà tôi bỏ sót không? Điều này có ảnh hưởng đến công việc của tôi không?"

    Giang Phù quay đầu, ánh mắt có chút kỳ lạ: "Bác sĩ Lý nói với cô có 55 đứa trẻ?"

    "Đúng vậy." Ngân Tô gật đầu: "Bác sĩ Lý không thể lừa tôi chứ?"

    Giang Phù cười gượng: "Có lẽ bác sĩ Lý đùa cô thôi, hiện tại tòa nhà chỉ có 44 trẻ sơ sinh."

    "Hiện tại? Vậy trước đây nhiều hơn à?"

    Giang Phù ra hiệu cho Ngân Tô lại gần, hạ giọng: "Hôm qua tôi đã nói với cô, có quái vật trộm trẻ con mà. Một số đứa trẻ đã bị trộm đi rồi."

    "Không báo cảnh sát sao?"

    "Báo cảnh sát?" Giang Phù ngạc nhiên một chút, rồi bỏ qua câu hỏi: "Dù sao thì những quái vật đó rất đáng sợ, cô phải cẩn thận khi kiểm tra phòng vào ban đêm."

    Trong suy nghĩ của quái vật, không hề có lựa chọn báo cảnh sát.

    Ngân Tô đổi cách hỏi: "Vậy những đứa trẻ bị trộm đi thì không quan tâm sao?"

    Giang Phù nhún vai, thản nhiên nói: "Đó không phải việc của những nhân viên nhỏ như chúng ta, làm tốt việc của mình là được."

    Giang Phù trông có vẻ thực sự không biết những đứa trẻ bị trộm đi đâu.

    Ngân Tô hỏi thêm vài câu, Giang Phù trả lời những gì có thể, còn không muốn nói thì lảng sang chuyện khác, hoặc bảo cô ở lại lâu sẽ biết.

    Các bạn nhớ like ủng hộ bằng cách đặng nhập lại đọc nhé~
     
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 667: Bệnh viện Anh Lan (25)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Buổi sáng kiểm tra phòng của Ngân Tô rất dễ dàng, cô không cần đến các y tá đi cùng, tất cả trẻ sơ sinh đều có mặt.. cũng không hẳn là tất cả, thiếu bốn đứa trẻ.

    Tuy nhiên, Ngân Tô không thấy giường trống, mỗi giường đều có trẻ, nên cô cho rằng tất cả đều có mặt.

    Ngân Tô còn phát hiện một số trẻ lớn lên tròn trịa hơn, giống như đứa trẻ sơ sinh hôm qua đã ăn thịt mẹ.

    Có vẻ như đêm qua những đứa trẻ này đã được cho ăn lén lút.

    Ngân Tô đặc biệt chú ý đến những đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt.

    Khi cô bước vào, chúng trở nên im lặng, tám giường trẻ sơ sinh không thiếu một đứa nào.

    "Tốt lắm, hôm nay cũng rất ngoan." Ngân Tô hài lòng đi quanh phòng: "Nếu các em luôn ngoan như vậy, chị sẽ rất thích các em."

    Những con quái nhỏ: "..."

    Ai cần chị thích!

    "Các em không thích chị sao?" Ngân Tô không định bỏ qua chúng, "Nói thích chị đi."

    Những con quái nhỏ: "?"

    Cô ta điên rồi!

    Mẹ ơi sao chưa đến!

    Giết cô ta đi!

    Ngân Tô ép những con quái nhỏ nói thích mình, dưới áp lực của bác sĩ, chúng không dám phản kháng, ngay cả những đứa bị khâu miệng cũng phải làm dấu trái tim.

    【Được trẻ sơ sinh yêu thích là trách nhiệm của mỗi bác sĩ trẻ sơ sinh. 】

    Nói ra lời thích chẳng phải là yêu thích sao?

    Ngân Tô nghĩ vậy là được.

    Sau khi kiểm tra phòng xong, Ngân Tô không còn việc gì, chỉ chờ các bà mẹ đến thăm.

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia.

    Ô Bất Kinh trở về phòng bệnh, thấy Tôn Hướng Tuyết đã quay lại, đang ngồi nói chuyện với dì Lương. Thấy anh trở về, Tôn Hướng Tuyết vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

    Tối qua họ bị lạc nhau, Tôn Hướng Tuyết còn tưởng Ô Bất Kinh chắc chắn chết rồi.

    Dù sao anh ấy cũng rất yếu, gặp người chơi hay quái vật đều rất nguy hiểm.

    Không ngờ anh ấy lại an toàn trở về!

    Tối qua có khá nhiều người đến tòa nhà trẻ sơ sinh, giờ phần lớn đã quay lại.

    Nhóm của Khâu Cảnh chết hai người, không rõ thu được manh mối gì.

    Nhóm của Dư Bách Sơ cũng chết một người.

    Tin tức về việc có quái vật lang thang trong tòa nhà trẻ sơ sinh vào ban đêm, thấy người chơi là tấn công đã lan truyền trong nhóm người chơi.

    Tối qua ở khu điều trị cũng có một người chết.

    Là một người chơi mới, chết trong hành lang, cách chết giống với người chết trong nhà vệ sinh hôm qua, bị thứ gì đó xé xác.

    Hiện tại đã có sáu người chơi chết, còn lại hai mươi người.

    Tối qua dì Lương ở khu điều trị, bà nói nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, nhưng không thấy đứa trẻ. Tuy nhiên, sau khi nghe tiếng khóc, bà bắt đầu nghĩ đến trẻ con.

    Càng nghĩ đến trẻ con, tiếng khóc càng lớn.

    "Nếu cứ nghĩ mãi, có phải đứa trẻ sẽ xuất hiện không?"

    "Có thể."

    "Vậy quy tắc nhìn thấy trẻ thì ngừng nghĩ đến trẻ là đúng?"

    Dì Lương: "Có thể đúng, cũng có thể không, nhiều quy tắc có điều kiện tiên quyết, vào thời điểm này nó đúng, nhưng vào thời điểm khác có thể sai."

    Tôn Hướng Tuyết xoa mặt tái nhợt: "Các bạn nghĩ chúng ta có chết trong phó bản này không?"

    Dì Lương: "Cô nghĩ mình có khả năng vượt qua phó bản tử vong này không?"

    Tôn Hướng Tuyết lắc đầu: "Không."

    Dì Lương cười với Tôn Hướng Tuyết, vậy thì còn hỏi gì nữa, họ bây giờ chỉ đang cố gắng trong vô vọng, không muốn từ bỏ, hy vọng có một cơ hội mong manh.

    Tôn Hướng Tuyết trông càng tái nhợt hơn, cô nhìn Ô Bất Kinh đang im lặng: "Anh Ô, anh đang nghĩ gì vậy?"

    Ô Bất Kinh lắc đầu, "Không có gì."

    Anh lấy ra một tờ giấy nhăn nheo, "Đây là quy tắc của bác sĩ ở tòa nhà trẻ sơ sinh, có lẽ sẽ hữu ích."

    Những quy tắc này dường như dành cho bác sĩ, nhưng thực ra cũng có giá trị tham khảo cho người chơi.

    Ví dụ như không được ở cùng trẻ sơ sinh quá lâu.. hôm qua họ đã tận mắt thấy một NPC bị cắn như thế nào.

    Trẻ sơ sinh sẽ ăn thịt mẹ.

    Tôn Hướng Tuyết ngạc nhiên: "Anh Ô lấy từ đâu ra vậy?"

    Ô Bất Kinh: "..."

    Đại lão cho.

    Sáng nay khi rời đi, anh đã hỏi cô Tô liệu có thể nói cho người khác biết không, cô Tô nói tùy anh, đưa cho anh thì là của anh.

    Anh không thể lúc nào cũng ở tòa nhà trẻ sơ sinh, nên ở khu điều trị này phải hành động cùng Tôn Hướng Tuyết và dì Lương, manh mối này anh phải nói cho họ.

    Nhưng cách lấy được thì Ô Bất Kinh không thể nói, đành bịa ra một lý do.

    Tôn Hướng Tuyết và dì Lương không nghi ngờ, chỉ cảm thán anh may mắn.

    * * *

    * * *

    Tiếp theo là bác sĩ kiểm tra phòng và uống thuốc.

    Dì Lương không biết từ đâu có được thông tin, trước khi bác sĩ vào đã nói với họ rằng không được uống viên thuốc màu xanh, viên màu đỏ thì được.

    Nhưng làm sao để tránh, vẫn phải tự mình lo liệu.

    Ô Bất Kinh không thể giấu thuốc, cuối cùng anh chọn cách vừa dùng kỹ năng vừa uống thuốc. Tác dụng của thuốc chỉ là tăng trạng thái, kỹ năng của anh có thể xóa trạng thái, tương đương với việc không uống.

    Sáng nay may mắn, bác sĩ kiểm tra phòng họ trước, ba người còn thời gian đi ăn sáng.

    Ô Bất Kinh không thể tự mình lấy sữa của NPC, nên trong lúc ăn sáng, anh nói với hai người về việc thay thế sữa mẹ.

    Tôn Hướng Tuyết: "Việc này có ổn không?"

    Dì Lương: "Chắc là được, nhưng phải cẩn thận, không để các bác sĩ và y tá phát hiện. Cũng phải cẩn thận với người chơi khác, hành vi này có thể bị coi là bất thường, nếu bị báo cáo cũng sẽ nguy hiểm."

    "Thời gian thăm khám khoảng 11 giờ, bây giờ còn sớm, vẫn còn thời gian." Tôn Hướng Tuyết nói: "Chúng ta có thể thử."

    Ba người nhanh chóng ăn xong và trở về phòng bệnh.

    Ô Bất Kinh không thể đánh nhau, cũng không có kỹ năng kiểm soát, thêm vào đó NPC đều là nữ, anh cũng không dám ra tay, nên anh chịu trách nhiệm canh gác.

    Quá trình diễn ra suôn sẻ và họ lấy được ba phần sữa mẹ.

    Họ vừa ra khỏi phòng bệnh thì một y tá vội vàng đến chặn lại, nhìn họ với vẻ không thiện cảm: "Các người đang làm gì?"

    Dì Lương: "Đi thăm hỏi nói chuyện thôi, không được à?"

    Y tá quan sát họ rồi nhìn vào phòng bệnh, thấy vài bệnh nhân nằm nghỉ trên giường, không có gì bất thường.

    "Đừng gây rối." Y tá không cam lòng nói rồi quay đi.

    Khi y tá đi xa, Tôn Hướng Tuyết lên tiếng: "Sao y tá đột nhiên đến vậy?"

    Dì Lương nhìn ra hành lang, ngoài NPC còn có người chơi khác. Có thể y tá phát hiện điều gì đó bất thường hoặc có ai đó báo cáo họ.

    Dì Lương lắc đầu, không nói gì thêm và bảo họ rời khỏi đó.

    "Tôi cảm thấy căng sữa.."

    "Ngực tôi cũng hơi khó chịu, nặng trĩu."

    "Không phải chứ, tôi là đàn ông mà! Quá đáng thật.. thật sự quá đáng!"

    "Có gì đâu, ít nhất đứa trẻ trong phó bản này đã sinh ra rồi. Trước đây tôi từng trải qua phó bản mang thai quỷ thai cơ."

    "Trò chơi này thật kinh tởm! Tôi thà chết còn hơn phải nuôi những thứ đó!"

    Đi qua hành lang, một số cuộc trò chuyện lọt vào tai họ.
     
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 668: Bệnh viện Anh Lan (26)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ba người nhìn nhau, dì Lương nói: "Chia ra xem thử."

    Ba người tản ra một vòng rồi quay lại phòng bệnh.

    "Một số người chơi có vẻ đã có sữa, không phân biệt nam nữ.."

    "Họ tạm thời không cần lo về vấn đề sữa bột nữa.. đây có lẽ là điều tốt." Tôn Hướng Tuyết cúi đầu nhìn ngực mình, "Tôi không cảm thấy gì."

    Ô Bất Kinh liền đưa tay ấn thử: "Tôi cũng không."

    Tôn Hướng Tuyết: "Tại sao chỉ một số người chơi có? Họ đã làm gì?"

    Ô Bất Kinh: "Có thể là do thuốc chúng ta uống?"

    Dì Lương gãi gãi tóc xoăn, đưa ra khả năng khác: "Cũng có thể là do thức ăn ở nhà ăn có vấn đề, tôi thấy những người đó đều là những người đã kiểm tra phòng trước và có thời gian đi nhà ăn."

    "Bác sĩ cố tình kiểm tra phòng vào giờ ăn để không cho người chơi đi nhà ăn, tôi nghĩ khả năng cao là do thức ăn." Tôn Hướng Tuyết nói.

    Nuôi trẻ cần sữa mẹ, người chơi không mang thai sinh con, nên không có sữa, chỉ có thể tìm cách khác để có.

    Dì Lương: "Sáng nay chúng ta đã đi nhà ăn, nếu thức ăn có vấn đề, chúng ta cũng sẽ sớm có phản ứng, chờ xem sao."

    Ô Bất Kinh do dự hỏi: "Nếu thực sự có sữa, chúng ta có phải thực sự.."

    "Chuyện nhỏ thôi." Dì Lương nói: "Còn hơn là mất mạng."

    "..."

    Ô Bất Kinh nghĩ lại, thấy cũng có lý.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô ngồi chơi trong văn phòng đến giờ thăm khám, rồi ra cổng đón các bà mẹ.

    Giống như hôm qua, y tá chỉ yêu cầu cô đưa các bà mẹ trở lại đầy đủ, không có yêu cầu gì khác.

    Ngân Tô phát hiện hôm nay chỉ còn 43 bà mẹ.

    Người chơi giảm sáu người, NPC giảm ba người.

    Đáng tiếc là trẻ sơ sinh cũng giảm bốn, hiện chỉ còn bốn mươi trẻ sơ sinh, nên vẫn sẽ có bà mẹ không có con.

    Ngân Tô dẫn họ lên lầu, phát áo cách ly theo quy trình hôm qua.

    Khi đến lượt Giản Kỳ Hoa, anh ta nhìn vào thẻ tên của Ngân Tô, "Bác sĩ Tô."

    "Có vấn đề gì không, thưa bà mẹ?" Ngân Tô mỉm cười.

    "Cô là người chơi à?"

    Câu hỏi của Giản Kỳ Hoa ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả người chơi, ngay cả những người đã nhận áo cách ly và đang đứng trong hành lang cũng dừng lại.

    Người chơi? Đây chẳng phải là một bác sĩ NPC sao? Sao lại là người chơi..

    Tại sao Giản Kỳ Hoa lại hỏi như vậy?

    Rồi họ thấy bác sĩ đó cười rạng rỡ hơn và thừa nhận rất thẳng thắn, "Đúng vậy."

    Sự ngỡ ngàng, kinh ngạc, không tin nổi hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người.

    Người chơi?

    Người chơi?

    "Cô ta là người chơi?"

    Mỗi người chơi đều có một dấu hỏi lớn trên mặt, bị thông tin chấn động này làm choáng váng.

    "Đùa gì vậy? Sao cô ta lại là người chơi.."

    "Nhưng cô ta đã thừa nhận rồi mà, cô ta biết người chơi là gì."

    Từ "người chơi" không có tác dụng gì với các NPC khác, nghe thấy cũng sẽ bị bỏ qua.

    Nhưng cô ta đã trả lời câu hỏi này..

    "Có thể là NPC đặc biệt.. như gián điệp gì đó, để đánh lừa chúng ta."

    "Nếu là gián điệp, không phải ngay từ đầu đã được phân vào nhóm chúng ta sao?"

    "Khu điều trị vừa đủ 26 người chơi, nếu cô ta là người chơi, thì thành 27.. phó bản tử vong lại là số lẻ.. làm sao sống nổi?"

    "Sao Giản Kỳ Hoa biết được?"

    Giản Kỳ Hoa không tỏ ra ngạc nhiên, như thể chỉ xác nhận một giả thuyết, nhận áo cách ly từ tay Ngân Tô và đi vào trong.

    Ngân Tô mỉm cười, vẫy tay với những người khác: "Chào mọi người."

    "..."

    Chào cái gì?

    Ngân Tô chào xong, ngay lập tức trở lại vai trò bác sĩ, "Người tiếp theo."

    Mọi người: "..."

    Không phải chứ, cô thay đổi nhanh vậy sao?

    "Mau lên, không còn nhiều thời gian đâu." Ngân Tô thúc giục họ, và ngăn họ làm thân: "Dù chúng ta đã nhận ra nhau, nhưng tôi sẽ không nương tay đâu, dù sao tôi cũng là một bác sĩ tận tâm."

    Mọi người: "..."

    Đội ngũ lại tiếp tục di chuyển.

    Mỗi người chơi nhìn cô với ánh mắt đầy thắc mắc, bối rối, kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng Ngân Tô vẫn bình tĩnh, tiếp tục phát áo cách ly.

    Thân phận khác nhau, phó bản cũng khác nhau.

    Khi đến lượt Ô Bất Kinh nhận áo cách ly, anh làm một động tác nắm tay cổ vũ trước ngực, Ngân Tô không hiểu anh đang cổ vũ cho cô hay cho chính mình.

    Nhưng Ô Bất Kinh cũng không nói gì, nhanh chóng đi qua.

    * * *

    * * *

    Giờ thăm khám quan trọng hơn, mọi người dù tò mò hay nghi ngờ về việc Ngân Tô là người chơi, cũng đành tạm gác lại.

    "Con.. con tôi đâu?"

    Một người chơi vào phòng bệnh, phát hiện thiếu một giường trẻ sơ sinh, mà lại đúng là giường của con mình, liền hoảng hốt.

    Phòng bệnh chỉ có vậy, những tủ kia không thể giấu một giường trẻ sơ sinh.

    Cô ta chạy ra khỏi phòng, đến chỗ Ngân Tô: "Bác sĩ Tô, con tôi đâu? Sao lại không thấy?"

    "Có thể bị trộm rồi."

    "Trộm.. trộm?" Phùng Phán ngơ ngác, sao lại bị trộm? Con bị trộm thì cô phải làm sao? Không có con thì phải làm sao?

    Ngân Tô lắc đầu thở dài: "Là mẹ mà không trông nổi con mình, thật là điều bất hạnh."

    Phùng Phán: "..."

    Đây là cô không trông nổi sao? Rõ ràng con bị mất ở đây! Chẳng phải trách nhiệm của bác sĩ và y tá sao?

    Phùng Phán không biết Ngân Tô có phải người chơi không, cô không tranh cãi với Ngân Tô, bình tĩnh lại: "Vậy không có con tôi phải làm sao? Tìm ở đâu?"

    Ngân Tô đút tay vào túi, hất cằm về phía trước, nhẹ nhàng nói: "Không chỉ mình cô bị trộm con, có lẽ cô nên xem thử người khác."

    Người khác?

    NPC?

    Phùng Phán lập tức quay lại các phòng bệnh khác xem.

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh và dì Lương cùng vào phòng chăm sóc đặc biệt, con của họ nằm trên giường trẻ sơ sinh khóc thét, cả hai đi về phía con mình.

    Hôm qua vì giành con, anh không nghĩ nhiều, cũng không nhìn kỹ, giờ nhìn lại, tim Ô Bất Kinh bắt đầu đập thình thịch.

    Anh cố nén sợ hãi, hít một hơi sâu, bế đứa trẻ lên.

    Con quái nhỏ được bế lên, lập tức ngừng khóc, bắt đầu cười khúc khích, móng vuốt sờ soạng khắp người anh, rúc vào ngực anh.

    Ô Bất Kinh: "..."

    Anh lúng túng lấy một bình sữa, nhét vào miệng con quái nhỏ.

    Miệng con quái nhỏ đột nhiên bị nhét thứ gì đó, phản ứng đầu tiên là đẩy ra, nhưng có lẽ khi đẩy ra đã nếm được mùi vị, Ô Bất Kinh thấy mắt nó sáng lên, rồi móng vuốt ôm lấy bình sữa, bắt đầu bú.

    "..."

    Ô Bất Kinh thở phào, nhìn quanh phòng.

    Cùng phòng với họ còn có Khâu Cảnh, Dư Bách Sơvà Giản Kỳ Hoa, lúc này Khâu Cảnh đang nhíu mày nhìn con quái nhỏ trên giường trẻ sơ sinh.

    Miệng nó bị khâu lại!

    Khâu Cảnh không biết chuyện gì xảy ra, do dự hai giây, rồi vẫn bế nó lên.
     
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 669: Bệnh viện Anh Lan (27)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Đứa trẻ của Khâu Cảnh không chỉ bị khâu miệng, mà đuôi cũng đầy vết thương, như bị ai đó ngược đãi.

    Bệnh viện này đang làm gì vậy..

    Khâu Cảnh cầm một bình sữa, nhưng bên trong không phải chất lỏng màu trắng mà là chất lỏng hơi hồng.

    Miệng đứa trẻ bị khâu, anh ta liền xé một đường khâu, nhét bình sữa vào.

    Còn việc đứa trẻ có đau hay không, có thoải mái hay không, hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của Khâu Cảnh.

    Con quái nhỏ: "..."

    Không thể tháo khâu trước được sao?

    Con quái nhỏ đưa tay sờ miệng, truyền đạt ý nghĩ cho "mẹ".

    Có lẽ mẹ con có sự liên kết, Khâu Cảnh thực sự hiểu ý của con quái nhỏ. Anh ta nhìn kỹ vết khâu trên miệng con quái nhỏ, mũi khâu xiêu vẹo, rõ ràng là công việc thô sơ.

    Ai đã khâu nó? Tại sao lại khâu? Tại sao những con quái nhỏ khác không bị?

    Con quái nhỏ kéo Khâu Cảnh, rên rỉ bày tỏ ý muốn, tháo ra, tháo ra nhanh lên!

    Khâu Cảnh: "..."

    Vì không biết tại sao miệng con quái nhỏ bị khâu, Khâu Cảnh không quyết định được nên tháo hay không? Nếu tháo ra mà nguy hiểm thì sao?

    Nhưng nếu không tháo..

    【Mẹ phải vô điều kiện đáp ứng nhu cầu của con, mang lại cho con cảm giác an toàn ổn định. 】

    Đây có tính là nhu cầu của con không?

    Nếu không tháo, có tính là không đáp ứng nhu cầu, không mang lại cảm giác an toàn không?

    Con không có cảm giác an toàn sẽ làm gì?

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh quan sát những người khác. Dư Bách Sơvà Khâu Cảnh đều đã tìm được sữa thay thế, dù không biết trong bình là gì nhưng nhìn tình trạng của em bé thì có vẻ thích.

    Còn Giản Kỳ Hoa..

    Anh ta đang cho uống máu.

    Ô Bất Kinh không biết đó là máu của ai, được đựng trong bình, Giản Kỳ Hoa bóp miệng em bé và đổ vào.

    "..."

    Ô Bất Kinh đứng lùi lại một chút, tránh xa Giản Kỳ Hoa.

    Còn ba người còn lại, hai người có sữa, đang phân vân có nên cho uống hay không.

    Người còn lại không có sữa mẹ, cũng không tìm được sữa thay thế, đang ôm đứa trẻ khóc nức nở, không biết phải làm sao, mồ hôi đầm đìa.

    Ô Bất Kinh cúi xuống nhìn con quái vật nhỏ trong lòng mình, nó vừa uống sữa vừa vẫy đuôi, khuôn mặt nhăn nheo hiện rõ hai chữ "vui vẻ".

    Ô Bất Kinh nhận ra mắt của con quái vật nhỏ rất đẹp, giống như một đứa trẻ sơ sinh, đầy tò mò về thế giới này.

    Nhìn vào đôi mắt trong sáng của nó, Ô Bất Kinhbỗng cảm thấy thương yêu và thích thú.

    Có vẻ như nó không xấu xí đến vậy..

    Càng nhìn, Ô Bất Kinh càng thấy con quái vật nhỏ dễ thương, trong lòng bỗng tràn đầy tình yêu thương.. Không đúng! Tại sao anh lại thấy thứ xấu xí này dễ thương?

    Ô Bất Kinh giật mình, vội vàng tự chữa trị cho mình.

    Khi tỉnh táo lại, nhìn con quái vật nhỏ trong lòng.. vẫn thấy nó xấu xí.

    Thấy xấu xí là đúng rồi.

    Ô Bất Kinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám nhìn vào mắt con quái vật nhỏ nữa, vừa rồi chỉ vì nhìn vào mắt nó, anh mới thấy nó dễ thương..

    Ô Bất Kinh kéo tấm chăn quấn quanh con quái vật nhỏ, che mắt nó lại.

    Con quái vật nhỏ: "?"

    A ba a ba?

    "Á!"

    Một tiếng hét thảm từ ngoài cửa vang lên, làm Ô Bất Kinh giật mình.

    "Á á!"

    Tiếng hét thảm tiếp tục vang lên từ bên ngoài.

    * * *

    * * *

    Không có quy tắc nào nói rằng họ không thể rời khỏi phòng bệnh trong thời gian thăm khám, nên nhiều người chơi nghe thấy tiếng động đã chạy ra cửa để xem chuyện gì xảy ra.

    Lúc này, Ngân Tô cũng đang đi về phía phòng phát ra tiếng động.

    Trong phòng 203.

    Một NPC đang đè một người chơi xuống, tay cầm dao phẫu thuật, liên tục đâm vào người chơi, máu bắn tung tóe lên kính.

    "Cứu tôi.." Người chơi ôm cổ đang chảy máu nhiều, khó khăn cầu cứu: "Cứu tôi.. cứu tôi.."

    Tuy nhiên, dù là người chơi trong phòng bệnh hay những người quan sát khác, không ai đưa tay giúp đỡ.

    Đúng lúc này, một cơn gió lướt qua cửa phòng 203, lao vào phòng, tay của NPC bị một lực vô hình giữ chặt, cả người bị lật ngược, va vào giường em bé bên cạnh.

    NPC không phản kháng, ngược lại ôm lấy giường em bé, bế đứa trẻ lên, ôm chặt vào lòng, lẩm bẩm thần kinh: "Con của tôi.. đây là con của tôi. Bé yêu, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, mẹ sẽ luôn bảo vệ con."

    Dư Bách Sơ ôm đứa trẻ từ ngoài cửa bước vào, cúi xuống kiểm tra người chơi: "Cô thế nào rồi?"

    "Hơ.."

    Người chơi ôm cổ đang chảy máu không ngừng, chỉ còn tiếng thở hổn hển, không thể nói thêm lời nào.

    Ánh sáng trong mắt cô dần tắt, tay đang giữ cổ từ từ buông lỏng, rơi xuống..

    Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Dư Bách Sơ không kịp làm gì, cuối cùng chỉ có thể vuốt mắt cho người chơi đã chết không nhắm mắt.

    Lúc này, những người chơi đang xem náo nhiệt chỉ có một suy nghĩ trong đầu – hôm nay có thể cướp con, chỉ cần giết mẹ ban đầu.

    NPC này hôm qua có con, nhưng con của cô ta đã biến mất.

    Vì vậy, cô ta cướp con của người chơi.

    Không có y tá hay bác sĩ ngăn cản, chứng tỏ điều này là khả thi – bác sĩ Tô, người có vẻ là người chơi, lúc này đang đứng ngoài cửa nhìn, không có ý định can thiệp.

    Phùng Phán cũng đang đứng ngoài cửa nhìn, nuốt nước bọt, ánh mắt quét qua những người chơi đang xem.

    Người chơi nhận ra rằng có thể cướp con, lúc này đều ôm chặt con mình, tăng cường cảnh giác.

    Mẹ không có con, còn được gọi là mẹ không?

    Con tuyệt đối không thể mất, chúng rất quan trọng.

    Cuối cùng, Phùng Phán đặt ánh mắt lên NPC, cô ta nhanh chóng đi về phía phòng ít người khi mọi người đang chú ý đến phòng 203.

    * * *

    * * *

    Người đã chết, Dư Bách Sơ dù có cướp lại con cũng vô ích, nên cô ta không làm gì cả.

    Lúc này, Ngân Tô mới bước vào, ánh mắt của người chơi vô thức dừng lại trên cô ta, Ngân Tô vẫy tay: "Đừng để ý đến tôi, hãy chăm sóc tốt con của các bạn."

    Nói xong, Ngân Tô cúi xuống kéo người chơi đã chết ra ngoài.

    Một lát nữa phải giao cho y tá của bệnh viện..

    Mọi người nhìn Ngân Tô không biểu cảm kéo người ra hành lang, biểu cảm đều khó tả.

    Một câu hỏi lớn hiện lên trong đầu mọi người – cô ta thực sự là người chơi sao?

    Ngân Tô phớt lờ những ánh mắt dò xét, đứng trong hành lang, tận tâm đóng vai bác sĩ.

    Phùng Phán và một người chơi khác nhanh chóng tìm được một đứa trẻ, tạm thời giải quyết vấn đề thiếu con.

    Một số người chơi đã vượt qua rào cản tâm lý, bắt đầu cho những đứa trẻ đang khóc nức nở ăn, trong khi một số đã tìm được sữa thay thế.

    Chỉ có một số ít người chơi không có sữa mẹ, cũng không có sữa thay thế.

    Những đứa trẻ đói quá khóc to hơn, thậm chí bắt đầu cắn, khi người chơi ngăn lại, đứa trẻ khóc không ngừng, ánh mắt đầy oán hận.

    Rõ ràng là khuôn mặt trắng trẻo dễ thương, nhưng lại lộ ra biểu cảm kinh khủng như vậy, sự mâu thuẫn mạnh mẽ đó khiến người chơi vô cớ sinh ra nỗi sợ hãi.
     
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 670: Bệnh viện Anh Lan (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô bắt đầu dọn dẹp đúng giờ.

    Người chơi vẫn chạy nhanh, không muốn ở lại với những đứa trẻ này.

    Nhưng cũng có người đột nhiên không nỡ rời xa đứa trẻ, mãi không chịu buông, Ngân Tô phải ra tay đẩy họ ra khỏi phòng bệnh.

    Vừa ra khỏi phòng bệnh, người chơi liền tỉnh táo lại, ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi.

    Họ đột nhiên có cảm giác không nỡ rời xa đứa trẻ, chắc chắn không bình thường.. Những đứa trẻ này sẽ ảnh hưởng đến họ.

    Nếu họ mãi không chịu buông đứa trẻ, kết cục cuối cùng có phải sẽ giống như NPC hôm qua không?

    Càng tiếp xúc với đứa trẻ nhiều lần.. tình trạng này chắc chắn sẽ nặng thêm.

    Ngân Tô dọn dẹp từ phòng 201 đến phòng chăm sóc đặc biệt, bên trong đã không còn ai, tất cả người chơi đều đã ra ngoài.

    Tốt lắm!

    Bệnh nhân biết nghe lời đáng được yêu thương.

    Vừa dọn dẹp xong, Ngân Tô lại thấy cô y tá mặc đồng phục có hoa xuất hiện hôm qua, cô ta đi thẳng đến chỗ Ngân Tô.

    "Bác sĩ Tô, cô nói với họ.."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô và y tá đang nói chuyện, người chơi và các bà mẹ NPC đều tập trung ở sảnh tầng hai.

    Ngân Tô nhanh chóng nói chuyện xong với y tá, đi về phía họ, cô vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người/NPC, rồi mỉm cười nói:

    "Các bà mẹ thân mến, để đảm bảo sức khỏe cho trẻ sơ sinh, tối nay lúc 11 giờ, các bạn cũng cần đến thăm con mình nhé. Hãy chuẩn bị sẵn sữa mẹ, trẻ đói quá sẽ không tốt cho sự phát triển của chúng. Một bà mẹ tốt sẽ không để con mình đói."

    Bà mẹ tốt.

    Ba chữ này là do cô y tá mặc áo hoa nói.

    Ngân Tô không thêm bớt, cũng không rút gọn, truyền đạt đúng như vậy.

    "!"

    Bây giờ họ đều có cảm giác không nỡ rời xa đứa trẻ, tối nay lại đến một lần nữa.. 11 giờ đêm, thời điểm này rất không tốt, sắp đến nửa đêm rồi.

    Người chơi đã đến tòa nhà trẻ sơ sinh hôm qua nói rằng, ở đây có quái vật lang thang.

    Ai biết được quái vật xuất hiện vào thời gian nào.

    Nếu đúng lúc gặp phải chúng thì sao?

    Người chơi nghe tin có thể thăm lại con mình, NPC vui mừng chen lấn ra phía sau.

    Nhóm người chơi do Khâu Cảnh dẫn đầu vây quanh Ngân Tô.

    Nhóm của Dư Bách Sơ đứng hơi xa, có lẽ muốn xem tình hình rồi mới quyết định.

    Còn Ô Bất Kinh thì muốn lén lút tiến lại gần Ngân Tô, nhưng Tôn Hướng Tuyết kéo anh ta ra khỏi trung tâm đám đông, lùi ra phía sau quan sát.

    Ô Bất Kinh: "..."

    Khâu Cảnh lên tiếng: "Cô thật sự là người chơi sao?"

    Ngân Tô cười: "Lừa anh có lợi gì chứ?"

    Khâu Cảnh nghi ngờ: "Vậy sao hôm qua cô không nói?"

    "Anh không hỏi mà." Ngân Tô vô tội: "Tôi không thể vừa thấy các anh đã hét lên 'Tôi là người chơi' được, như vậy trông tôi có vẻ bị bệnh."

    Khâu Cảnh: "..."

    Đinh Nguyên Khôn bên cạnh Khâu Cảnh là người nóng tính: "Nếu cô là người chơi, vậy cô có manh mối gì ở tòa nhà trẻ sơ sinh không?"

    Ngân Tô gật đầu: "Có manh mối, nhưng.."

    "Gì cơ?"

    "Không phải chứ, sao anh lại mặt dày hỏi xin manh mối của tôi?" Ngân Tô trừng mắt: "Anh không biết xấu hổ à?"

    "..."

    Đinh Nguyên Khôn bị lời nói của Ngân Tô làm nghẹn họng.

    Nhóm của Khâu Cảnh tìm được manh mối, người khác muốn biết thì phải dùng điểm để mua.. Bây giờ lại mặt dày hỏi xin manh mối.

    Có người trong đám đông không nhịn được cười.

    Đinh Nguyên Khôn liếc mắt nhìn, không vui nói: "Ai biết manh mối của cô có giá trị không, nếu cô đưa tôi manh mối vô dụng hoặc lừa tôi thì sao?"

    Ngân Tô không còn cười, lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh thấy không có giá trị thì không mua, tôi đâu có ép mua ép bán."

    "Phì!"

    Có người không nhịn được, lại cười thành tiếng.

    Những người trước đây bị nhóm của Khâu Cảnh ức hiếp, thấy Đinh Nguyên Khôn bị chọc tức, đều không nhịn được mà muốn cười.

    Đáng đời.

    Đinh Nguyên Khôn mặt tái xanh: "Cô.."

    Khâu Cảnh ngăn Đinh Nguyên Khôn đang muốn gây sự, "Đinh Nguyên Khôn không có ý gì khác, chỉ là cô trước đây không tiết lộ thân phận, nếu là cô, chắc chắn cô cũng không dễ dàng tin tưởng đúng không? Chúng tôi nghi ngờ cũng là suy nghĩ bình thường thôi."

    Khâu Cảnh đổi vị trí suy nghĩ, rồi nói: "Nhưng tôi có thể giao dịch với cô, cô ra giá đi."

    "Cô muốn manh mối gì? Quy tắc? Hay liên quan đến trẻ em?"

    "Tôi muốn tất cả." Dư Bách Sơ không còn đứng ngoài cuộc: "Bác sĩ Tô, tôi muốn tất cả manh mối mà cô biết."

    Khâu Cảnh nhìn Dư Bách Sơ với ánh mắt lạnh lùng: "Dư Bách Sơ, vừa rồi anh im lặng, bây giờ lại chạy ra tranh với tôi là sao?"

    Dư Bách Sơ trước đây đã có xung đột với Khâu Cảnh về quyền phát ngôn, lúc này cũng không ưa cách làm của Khâu Cảnh: "Ai tranh với anh? Mọi người đều ở đây, đều có quyền nói chứ."

    Khâu Cảnh: "Cô đang gây sự phải không?"

    Dư Bách Sơ: "Tôi không có, là anh đang gây sự."

    Ngân Tô giơ tay ra hiệu hai người đừng cãi nhau, bình tĩnh khuyên: "Mọi người đừng cãi nhau, có thể cùng mua mà, tôi không chê điểm nhiều, cũng không làm độc quyền."

    Khâu Cảnh: "..."

    Dư Bách Sơ: "..."

    Khâu Cảnh và Dư Bách Sơ nhìn nhau, không ai chịu nhường.

    Có lẽ vì cạnh tranh, cả hai đều không muốn bỏ qua cơ hội có được manh mối.

    Đây là quy tắc của tòa nhà trẻ sơ sinh, tối qua họ đến mà không tìm được gì hữu ích.. Nhưng bác sĩ Tô đã ở trong tòa nhà trẻ sơ sinh suốt.

    Cô ấy có thời gian để khám phá toàn bộ tòa nhà.

    Chắc chắn cô ấy có manh mối hữu ích.

    Cuối cùng cả hai đều đồng ý giao dịch, đây là phó bản tử vong, càng nhiều manh mối, cơ hội sống sót càng lớn.

    Hơn nữa, những điểm đó, bây giờ không dùng, nếu chết trong phó bản này thì cũng không có cơ hội dùng nữa.

    Ngân Tô thỏa thuận giá cả với họ, sau đó nhìn vào đám đông, chỉ vào Ô Bất Kinh, ra hiệu anh ta đến.

    Ô Bất Kinh lập tức chen qua đám đông: "Cô Tô?"

    Tôn Hướng Tuyết: "?" Chuyện gì vậy? Anh Ô quen cô ấy sao?

    Các người chơi khác cũng khá bất ngờ, rõ ràng không ngờ rằng bên họ lại có một người chơi quen cô ấy.

    Trong đám đông chỉ có Giản Kỳ Hoa là thờ ơ, tối qua anh đã thấy Ô Bất Kinh và cô ấy ở cùng nhau, bây giờ xác định cô ấy là người chơi, thì chắc chắn họ quen nhau.

    Ngân Tô bảo Ô Bất Kinh kết bạn giao dịch với họ, Ô Bất Kinh vui mừng vì mình có ích, nhanh chóng đi kết bạn.

    Khi Ô Bất Kinh xác nhận đã nhận được chuyển khoản, Ngân Tô rút ra một xấp bệnh án từ người, phát cho họ như phát tờ rơi.

    Khâu Cảnh: "..."

    Dư Bách Sơ: "..."

    Đây là đã chuẩn bị sẵn rồi sao?

    Còn viết trên bệnh án..

    Đây không phải do Ngân Tô viết, mà là cô ấy sao chép khi rảnh rỗi chơi đùa với đạo cụ.

    Dư Bách Sơ lật mặt sau bệnh án, dòng chữ "Quy chế làm việc của bác sĩ khoa sơ sinh" nổi bật, trên tờ này toàn là quy tắc.

    Mn đăng nhập lại đọc để ủng hộ thêm xu cho mình nhé
     
Trả lời qua Facebook
Loading...