Dưới Bầu Trời Hoa Anh Đào Tác giả : Rewrite Thể loại: Truyện ngôn tình lãng mạn với các yếu tố tâm lý và lãng mạn bi kịch. Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To Tình trạng: HOÀN THÀNH. Tổng cộng 9 chương. *Lưu ý: Tác phẩm đã được đăng ký bản quyền tác giả ở Cục bản quyền tác giả Việt Nam - Bộ VHTT và Du lịch *Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Mọi nhân vật, sự kiện, tình tiết trong truyện đều là HƯ CẤU, tác giả không chịu trách nhiệm nếu có sự trùng hợp dẫn tới hiểu nhầm. [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite Văn án: "Dưới Bầu Trời Hoa Anh Đào" là một câu chuyện đầy cảm xúc về hành trình vượt qua mất mát và tìm lại ánh sáng trong tình yêu. Lấy cảm hứng từ bài hát "Sakura Anata ni Deaete Yokatta" (Anh thật hạnh phúc vì đã gặp được em - Sakura), truyện ngắn đưa người đọc từ những con đường mai anh đào mộng mơ ở Đà Lạt đến những hàng cây sakura rực rỡ ở Tokyo, nơi một chàng trai trẻ đối diện với ký ức đau thương và những rung động mới. Với văn phong lãng mạn, chân thực, xen lẫn hài hước và sâu lắng, câu chuyện khắc họa tình yêu, lòng biết ơn, và sự chữa lành, để lại dư âm về vẻ đẹp mong manh nhưng vĩnh cửu của những khoảnh khắc bên nhau. MỤC LỤC Bấm để xem Chương 1: Dưới tán cây hoa anh đào Chương 2: Tớ yêu cậu, hoa anh đào Chương 3: Đừng yêu tớ, xin cậu Chương 4: Cánh hoa anh đào rơi xuống Chương 5: Hoa anh đào lại nở rộ Chương 6: Với tay đến cành hoa anh đào Chương 7: Hoa anh đào trong lòng bàn tay Chương 8: Hoa anh đào, anh xin lỗi Chương 9: Mùa xuân, hoa anh đào lại nở Lời bài hát: Sakura anata ni deaete yokatta H oa anh đào, hoa anh đào ơi anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Em không sao đâu anh đừng khóc nữa, em là cơn gió đang thổi qua anh đó thôi Hoa anh đào, hoa anh đào ơi, anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Cảm ơn nhé, em sẽ mãi yêu anh, em nguyện là vì sao dõi theo anh từng bước Em thật hạnh phúc khi gặp được anh, thực sự rất hạnh phúc. Em không thể ở đây thêm chút nào nữa, đến lúc phải đi rồi, thực sự xin lỗi anh Em phải đi đến một nơi xa lắm Xin đừng hỏi em "Đến đâu?", "Tại sao phải thế", Em xin lỗi.. Em không thể ở bên cạnh anh nữa rồi Hoa anh đào vẫn rơi trên con đường chúng ta từng đi qua Bên bờ sông, dưới bầu trời rộng lớn chúng ta hay cùng nhau chơi đùa Dù không thể gặp anh nữa, dù buồn lắm, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi Được sinh ra trên cuộc đời này, được gặp anh, chỉ thế thôi em đã thấy thực sự hạnh phúc Hoa anh đào, hoa anh đào ơi anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này E m không sao đâu anh đừng khóc nữa, em là cơn gió đang thổi qua anh đó thôi Hoa anh đào, hoa anh đào ơi, anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này C ảm ơn nhé, em sẽ mãi yêu anh, em nguyện là vì sao dõi theo anh từng bước Em thật hạnh phúc khi gặp được anh, thực sự rất hạnh phúc. Tiếng bước chân trở về của anh buổi chiều hôm ấy Em biết đó là khoảng thời gian anh hạnh phúc nhất Những khi anh kể chuyện, thật nhiều thật nhiều điều Em cũng hiểu đó là lúc anh thật buồn.. Nụ cười của anh, giọt nước mắt và cả sự ân cần ấy Tiếng gọi tên em, vòng tay ôm em thật chặt và hơi ấm đó Không thể chạm vào ký ức thêm 1 lần nào nữa nhưng em sẽ không bao giờ quên đâu, giây phút hạnh phúc ấy Được sinh ra trên cuộc đời này, được gặp anh, chỉ thế thôi em đã thấy thực sự hạnh phúc H oa anh đào, hoa anh đào ơi anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Em không sao đâu anh đừng khóc nữa, em là cơn gió đang thổi qua anh đó thôi Hoa anh đào, hoa anh đào ơi, anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Cảm ơn nhé, em sẽ mãi yêu anh, em nguyện là cánh chim mãi hót cho anh nghe Hoa anh đào vẫn bay ngập trời. Chỉ cần nhắm mắt, anh sẽ thấy em ở ngay trong tim.. Hoa anh đào, hoa anh đào ơi anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Không sa o đâu, cười lên đi, em là cánh hoa đậu trên ngón tay anh đó Hoa anh đào, hoa anh đào ơi, anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Cảm ơn nhé, em sẽ mãi yêu anh. Em là tình yêu trong chính trái tim anh.. Hoa anh đào, hoa anh đào ơi anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Em không sao đâu anh đừng khóc nữa, em là cơn gió đang thổi qua anh đó thôi Hoa anh đào, hoa anh đào ơi, anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Cảm ơn nhé, em sẽ mãi yêu anh, em nguyện là vì sao dõi theo anh từng bước Em thật hạnh phúc khi gặp được anh, thực sự rất hạnh phúc.
Chương 1: Dưới tán cây hoa anh đào "Hoa anh đào, hoa anh đào ơi anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Em không sao đâu anh đừng khóc nữa, em là cơn gió đang thổi qua anh đó thôi" Bấm để xem Tôi đứng đây, dưới tán cây sakura, giữa cơn mưa hoa hồng phấn lấp lánh như những mảnh ký ức rơi vỡ. Công viên Shinjuku Gyoen hôm nay ngập trong tiếng cười, tiếng trẻ con rượt nhau, tiếng máy ảnh tách tách của các cặp đôi đang cố bắt lấy khoảnh khắc mùa xuân. Tokyo, mùa xuân 2024, rực rỡ như một bức tranh, nhưng với tôi, mọi thứ chỉ là cái nền mờ nhạt cho cuốn sổ tay cũ kỹ trong tay. Cuốn sổ của Linh, món quà cuối cùng cô để lại mười năm trước, khi tôi còn là một thằng nhóc 17 tuổi ở Đà Lạt, tin rằng tình yêu có thể giữ cô bên tôi mãi mãi. Cuốn sổ sờn bìa, những trang giấy vàng ố như mang hơi thở của mùa xuân năm ấy, mùa mai anh đào nở rộ trên con đường Trần Hưng Đạo. Tôi mở ra, ngón tay lướt nhẹ qua bức vẽ đầu tiên: Hai đứa đứng dưới cây hoa, Linh cười rạng rỡ, còn tôi, thằng nhóc ngố, giơ máy ảnh với nụ cười ngượng nghịu. Cô từng nói, giọng trong veo như gió: "Minh, nếu có kiếp sau, tớ muốn gặp lại cậu dưới một cây sakura thật sự." Tôi nhắm mắt, để ký ức kéo về Đà Lạt, nơi hoa mai anh đào rơi, nơi Linh còn sống, còn cười, còn nắm tay tôi. Mười năm, tôi giữ lời hứa. Tôi đến Nhật Bản, làm lập trình viên game, sống trong một căn hộ nhỏ ở Tokyo, và mỗi mùa xuân, tôi đứng dưới những cây sakura, ngắm hoa thay Linh. Nhưng sao mỗi cánh hoa rơi lại như một nhát dao, nhắc tôi rằng cô đã ra đi vì ung thư máu, để lại tôi với cuốn sổ và một lá thư tôi không dám đọc lại quá nhiều lần? Tôi thì thầm, giọng lạc trong gió: "Linh, cậu thấy hoa đẹp không? Tokyo đúng như cậu mơ, nhưng thiếu cậu, nó chẳng trọn vẹn." Gió thổi qua, mang theo cánh hoa đáp xuống vai áo. Tôi tự cười mình, đúng là thằng ngốc đa sầu đa cảm. Ai đời 27 tuổi, làm việc trong ngành game đầy áp lực, mà vẫn đứng đây, ôm ký ức như một gã thất tình mười năm không dứt? Nhưng Linh không chỉ là mối tình đầu. Cô là cả thế giới của tôi, là ánh nắng giữa những ngày Đà Lạt mưa phùn, là lý do tôi từng tin rằng cuộc sống đẹp như một bức tranh. Đột nhiên, một tràng cười trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi ngẩng lên, ánh mắt lướt qua đám đông. Dưới gốc cây sakura lớn, cách tôi vài mét, một cô gái Nhật Bản, chừng 25 tuổi, đang chụp ảnh với bạn bè. Cô mặc bộ kimono, tóc nâu buộc cao, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng xuyên qua tán hoa. Tim tôi hẫng một nhịp. Nụ cười ấy.. giống Linh đến đau lòng. Không phải khuôn mặt, không phải đôi mắt, mà là cách cô cười – như thể cả thế giới đều sáng lên, như Linh từng làm mỗi lần cô nhặt cánh hoa mai anh đào và cài lên tóc. Tôi đứng lặng, tay siết cuốn sổ, như thể nếu buông ra, tôi sẽ mất đi thứ gì đó. Cô gái quay lại, vô tình nhìn về phía tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, chỉ một giây, nhưng đủ để khiến tôi như bị hút vào một khoảnh khắc định mệnh. Cô mỉm cười nhẹ, rồi quay đi, bóng dáng hòa vào đám đông, để lại tôi với trái tim đập loạn và một câu hỏi: Cô ấy là ai? Tôi không tin vào chuyện hồn ma hay kiếp sau, nhưng khoảnh khắc ấy làm tôi bâng khuâng. Linh từng viết trong lá thư: "Tớ sẽ là ngọn gió, luôn ở bên cậu." Có phải cô đang cố nói gì, qua nụ cười của một người lạ? Hay tôi chỉ đang tự dệt nên hy vọng để lấp đầy khoảng trống mười năm qua? Tôi cất cuốn sổ vào túi, bước đi dưới hàng cây sakura. Hoa vẫn rơi, nhẹ nhàng như lời an ủi, nhưng tôi không thể xua đi hình ảnh cô gái ấy. Đám đông quanh tôi vẫn rộn ràng, tiếng cười trẻ em, tiếng nhạc hanami văng vẳng. Tokyo, với những con phố tấp nập và tòa nhà chọc trời, bỗng trở nên gần gũi hơn, như thể đang mời gọi tôi mở lòng. Tôi mỉm cười, tự nhủ: Có lẽ, Linh, tớ sẽ thử sống hạnh phúc, như cậu muốn. Nhưng ngay lúc đó, ký ức về con đường mai anh đào ở Đà Lạt ùa về, kéo tôi về những ngày tháng ấy, khi Linh còn ở bên, khi tôi chưa biết rằng yêu cũng có thể đau đến thế. Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 2: Tớ yêu cậu, hoa anh đào "Hoa anh đào vẫn rơi trên con đường chúng ta từng đi qua Bên bờ sông, dưới bầu trời rộng lớn chúng ta hay cùng nhau chơi đùa" Bấm để xem Cơn gió se lạnh lùa qua con đường Trần Hưng Đạo, cuốn những cánh hoa mai anh đào xoay tít như bầy bướm hồng phấn. Tôi đạp xe, chiếc xe đạp cũ kêu cọc cạch, nhưng lòng thì lâng lâng như đang bay. Bên cạnh tôi là Linh, áo dài trắng tung bay, tóc dài đen nhánh lấp lánh dưới nắng. Cô cười, nụ cười trong veo như tiếng chuông gió, làm cả Đà Lạt bừng sáng. Phía sau, Huy, thằng bạn thân trời đánh, vừa đạp vừa hát nhảm một bài J-pop, giọng lệch tông đến mức mấy con chim trên cây chắc cũng muốn bay mất. "Ê Minh, mày đạp chậm thế, định tán gái à?" Huy hét lên, nhe răng cười đểu. Tôi quay lại, lườm nó: "Mày câm đi, phá đám tao bây giờ!" Linh bật cười, giọng cô nhẹ như gió: "Huy, cậu hát thế này chắc mai anh đào rụng hết!" Huy giả vờ ôm ngực: "Linh, cậu làm tan nát trái tim nghệ sĩ của tớ rồi!" Chúng tôi dừng lại dưới một cây mai anh đào lớn, nơi hoa rơi lả tả như một cơn mưa mùa xuân. Tôi dựng xe, lấy chiếc máy ảnh compact – món quà sinh nhật bố tặng – và chĩa vào Linh. Cô đứng giữa cơn mưa hoa, xoay một vòng, váy áo tung bay như cánh bướm. "Minh, cậu chụp gì mà nhiều thế?" Cô hỏi, mắt long lanh, tay nhặt một cánh hoa cài lên tóc. Tôi đỏ mặt, giả vờ nhìn qua ống kính để che đi tim đập thình thịch: "Chụp cậu, vì.. ừ, cậu đẹp hơn hoa." Huy huýt sáo, nhảy vào khung hình với cái mặt hề: "Đẹp hơn hoa cái đầu mày! Minh, mày sến như phim Hàn rồi!" Tôi đuổi nó, nhưng Linh chỉ cười, ngồi xuống ghế đá, mở cuốn sổ tay và bắt đầu vẽ. Bút chì lướt trên giấy, cô vẽ nhanh, nhưng tôi để ý tay cô run nhẹ, như thể đang cố giấu điều gì. "Cậu ổn không? Dạo này hay mệt à?" Tôi hỏi, giọng lo lắng. Linh ngẩng lên, nụ cười vẫn rạng rỡ: "Chỉ là thiếu ngủ thôi. Đừng lo, Minh." Tôi muốn hỏi thêm, nhưng Huy chen vào, giật máy ảnh: "Để tao chụp mày với Linh, không là mai mốt hối hận!" Nó đẩy tôi ngồi cạnh Linh, bấm tách một kiểu. Linh cười, vai cô chạm vai tôi, nhẹ như cánh hoa. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy cả thế giới chỉ còn lại cô, còn lại mùi hương thoang thoảng từ tóc cô, còn lại tiếng tim mình đập loạn. Linh, nếu tớ nói tớ thích cậu, cậu sẽ trả lời thế nào? Nhưng tôi chỉ im lặng, để gió cuốn đi câu hỏi. Huy bỏ về trước, la hét gì đó về việc phải đi học thêm. Chỉ còn tôi và Linh, chúng tôi đạp xe chậm rãi, hoa mai anh đào rơi đầy giỏ xe. Linh ngẩng lên, chỉ vào những cánh hoa: "Minh, cậu thấy không? Hoa này giống sakura Nhật Bản lắm. Tớ muốn đến đó, ngắm sakura thật sự." Giọng cô mơ màng, nhưng ánh mắt thoáng buồn, như thể biết rằng giấc mơ ấy xa xôi. Tôi nắm tay cô, giọng chắc nịch: "Sau tốt nghiệp, tụi mình sẽ đi Nhật, tớ hứa!" Linh mỉm cười, nhưng không đáp. Cô rút tay lại, nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ điều gì. Tôi không hiểu tại sao, chỉ biết trái tim mình đã thuộc về cô từ lâu, như cách hoa mai anh đào thuộc về mùa xuân Đà Lạt. Nhiều năm sau, tôi mới hiểu rằng Linh đã che giấu bí mật về căn bệnh ung thư máu, rằng cô muốn tôi sống hạnh phúc, dù cô không thể ở lại. Cơn gió thổi mạnh, kéo tôi khỏi ký ức. Tôi mở mắt, vẫn đứng dưới cây sakura ở Shinjuku Gyoen, cuốn sổ tay của Linh nặng trĩu trong tay. Hoa rơi, như nhắc tôi về những ngày tháng ấy, khi tôi còn ngây thơ, khi Linh còn bên tôi. Nhưng nụ cười của cô gái Nhật vẫn lẩn quất trong tâm trí, như một cánh hoa lạc lối giữa ký ức. Tôi bước đi, tự nhủ phải tiếp tục, nhưng lòng lại trôi về Đà Lạt, về buổi chiều bên hồ Xuân Hương, khi tôi quyết định nói với Linh rằng tôi yêu cô. Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 3: Đừng yêu tớ, xin cậu "Em thật hạnh phúc khi gặp được anh, thực sự rất hạnh phúc. Em không thể ở đây thêm chút nào nữa, đến lúc phải đi rồi, thực sự xin lỗi anh Em phải đi đến một nơi xa lắm Xin đừng hỏi em" Đến đâu? "," Tại sao phải thế ", Em xin lỗi.. Em không thể ở bên cạnh anh nữa rồi" Bấm để xem Hoàng hôn buông xuống hồ Xuân Hương, nhuộm mặt nước một màu cam rực rỡ, như thể cả Đà Lạt đang bốc cháy trong ánh chiều tà. Tôi ngồi trên băng ghế gỗ cũ, cạnh Linh, tay cầm cây kem vani đang tan chảy, nhỏ giọt xuống ngón tay. Linh cắn một miếng kem dâu, mắt cô lấp lánh như phản chiếu cả bầu trời. Gió thổi qua, mang theo hương ngọt ngào từ quầy kem gần đó, hòa lẫn với mùi cỏ lau ven hồ. Xung quanh, vài chiếc xe đạp đôi lách cách chạy qua, tiếng cười của đám trẻ con văng vẳng, nhưng với tôi, cả thế giới chỉ còn lại Linh – cô gái khiến tim tôi đập loạn từ những ngày đầu tiên trên con đường mai anh đào. Huy, thằng bạn trời đánh, từng trêu tôi cả tuần: "Minh, mày thích Linh thì nói đi, không là mất cơ hội đó!" Tôi lườm nó, bảo nó câm mồm, nhưng sâu trong lòng, tôi biết nó đúng. Mỗi lần thấy Linh cười, mỗi lần cô vẽ trong cuốn sổ tay, tôi chỉ muốn hét lên rằng tôi thích cô, rằng tôi muốn nắm tay cô mãi mãi. Nhưng tôi sợ – sợ cô không thích tôi, sợ phá hỏng tình bạn đẹp như hoa mai anh đào giữa chúng tôi. Hôm nay, ngồi đây, dưới ánh hoàng hôn, tôi quyết định phải nói, dù tim tôi run như sắp vỡ. "Linh, cậu thích cuốn sách nào nhất tuần này?" Tôi hỏi, cố làm giọng tự nhiên, nhưng tay siết chặt cây kem đến mức que gỗ kêu rắc. Linh nghiêng đầu, tóc cô bay nhẹ trong gió, giọng trong veo: "Ừm, Nhà giả kim ấy. Cậu đọc chưa? Nó bảo phải theo đuổi giấc mơ, dù khó đến đâu." Cô cười, nhưng ánh mắt thoáng buồn, như thể giấc mơ của cô nằm ở một nơi tôi không thể chạm tới. Tôi hít sâu, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nói đi, Minh, nói ngay bây giờ! Tôi nắm tay Linh, bàn tay cô nhỏ bé, hơi lạnh, khiến tôi giật mình. "Linh" tôi bắt đầu, giọng lạc đi: "Tớ thích cậu. Không chỉ là bạn. Tớ muốn ở bên cậu, mãi mãi." Linh sững người. Đôi mắt cô mở to, ánh nước lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, như mặt hồ đang gợn sóng. Tôi chờ đợi, hy vọng, nhưng rồi cô rút tay lại, nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ điều gì. "Minh, đừng!" Cô thì thầm, giọng run run: "Tớ.. tớ không thể." "Tại sao?" Tôi hỏi, giọng vỡ òa, như thể cả thế giới vừa sụp đổ: "Tớ làm gì sai à? Cậu không thích tớ, đúng không?" Tôi muốn hét, muốn chạy đi, nhưng chân tôi như đóng đinh vào ghế. Linh quay mặt, nhìn ra mặt hồ, tóc cô che đi khuôn mặt: "Không phải lỗi của cậu." Cô nói, giọng nhỏ như gió: "Tớ chỉ muốn chúng ta mãi là bạn. Tớ sợ.. tớ sẽ làm cậu đau." Tôi muốn hỏi thêm, muốn đào sâu vào ánh mắt buồn bã ấy, nhưng Linh đứng dậy, mỉm cười gượng: "Đi về thôi, muộn rồi." Cô bước đi, bóng dáng mảnh mai hòa vào ánh hoàng hôn, như một cánh hoa mai anh đào lạc lối. Tôi ngồi lại, cây kem tan chảy đầy tay, trái tim rạn nứt. Linh, tại sao cậu không cho tớ cơ hội? Tôi không biết rằng cô đang mang trong mình căn bệnh ung thư máu, rằng cô từ chối tôi không phải vì không yêu, mà vì cô muốn bảo vệ tôi khỏi ngày cô ra đi. Một cánh hoa anh đào rơi xuống mũi tôi. Tôi chạm vào cánh hoa. Hoa rơi lấp lánh, như giọt nước mắt của Linh ngày ấy. Tôi siết chặt cuốn sổ, bước đi, lòng trôi về Đà Lạt, về ngày tôi nhận ra Linh không chỉ là bạn, mà là cả thế giới của tôi và ngày tôi mất cô mãi mãi. Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 4: Cánh hoa anh đào rơi xuống "Dù không thể gặp anh nữa, dù buồn lắm, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi Được sinh ra trên cuộc đời này, được gặp anh, chỉ thế thôi em đã thấy thực sự hạnh phúc" Bấm để xem Mưa lất phất rơi, như những giọt nước mắt của Đà Lạt, khi tôi chạy qua hành lang bệnh viện, giày ướt sũng kêu lép nhép trên sàn gạch. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, ánh đèn huỳnh quang trắng bệch làm tôi chóng mặt. Tim tôi đập loạn, như muốn phá tung lồng ngực, khi giọng nghẹn ngào của bác Lan – mẹ Linh – vang qua điện thoại vài giờ trước: "Minh, Linh nhập viện rồi. Cháu đến ngay nhé." Tôi không hỏi gì, chỉ lao ra khỏi nhà, để lại chiếc máy ảnh trên bàn, thứ từng ghi lại nụ cười của Linh dưới những cây mai anh đào. Cửa phòng bệnh mở ra, mẹ Linh đứng đó, mắt đỏ hoe, chiếc áo len xám nhàu nhĩ như mang cả nỗi đau của bà. "Minh, vào đi." Bà nói, giọng nhỏ như sợ làm vỡ không gian. Tôi bước vào, và trái tim tôi như ngừng đập. Linh nằm trên giường, gầy gò, da nhợt nhạt, nhưng nụ cười của cô vẫn sáng, như ánh nắng xuyên qua cơn mưa. Cô mặc áo bệnh nhân, tóc dài buộc lỏng, đôi mắt to giờ đây mệt mỏi nhưng vẫn lấp lánh khi thấy tôi. "Cậu đến rồi!" Linh thì thầm, giọng yếu ớt, tay cô đưa ra một cuốn sổ tay – cuốn sổ đầy những bức vẽ của chúng tôi: "Tớ vẽ thêm vài bức. Cậu giữ nó nhé." Tôi nắm tay cô, bàn tay lạnh buốt khiến tôi hoảng sợ: "Linh, cậu phải khỏe lại." Tôi nói, nước mắt trào ra, giọng lạc đi: "Tụi mình còn phải đi Nhật, ngắm sakura mà. Cậu hứa rồi!" Linh cười, nụ cười dịu dàng như hoa mai anh đào rơi: "Cậu hứa nhé!" Cô nói, mắt nhìn tôi, như muốn khắc sâu hình ảnh này: "Đi thay tớ, Minh." Mẹ Linh đứng bên, quay mặt đi, vai run run. Tôi muốn hỏi, muốn hét lên rằng chuyện gì đang xảy ra, nhưng Linh siết nhẹ tay tôi, như muốn nói: Đừng hỏi, Minh. Hãy để tớ ra đi như thế này. Đêm đó, Linh rời xa tôi mãi mãi. Mẹ Linh ôm tôi, nước mắt bà thấm ướt vai áo: "Linh nó bị ung thư máu, Minh ạ!" Bà nghẹn ngào: "Nó biết từ lâu, nhưng không muốn cháu đau lòng." Tôi sụp xuống, như thể cả thế giới vỡ tan. Ung thư máu? Linh, cô gái luôn cười như ánh nắng, cô gái vẽ những bức tranh hoa anh đào, đã mang trong mình căn bệnh ấy mà tôi không hề hay biết? Bà đưa tôi lá thư Linh để lại, cùng cuốn sổ. Huy đến, thằng bạn thường ồn ào giờ lặng lẽ vỗ vai tôi, mắt nó đỏ nhưng cố gượng cười: "Minh, mày mạnh mẽ lên. Linh không muốn thấy mày thế này." Tôi không đáp, chỉ ôm cuốn sổ, khóc nức nở trong căn phòng lạnh lẽo, nơi mùi thuốc sát trùng như muốn nhấn chìm tôi. Tôi mở cuốn sổ, thấy bức vẽ cuối cùng: Hai đứa dưới cây sakura, Linh cười rạng rỡ, còn tôi đứng bên, giơ máy ảnh. Lá thư của cô được kẹp giữa các trang, nét chữ run run: "Minh, tớ xin lỗi vì không dám yêu cậu. Tớ biết mình bị ung thư máu từ lâu, nhưng tớ không muốn cậu đau khi tớ ra đi. Tớ yêu cậu, rất nhiều. Hãy sống hạnh phúc, ngắm sakura thay tớ. Tớ sẽ là ngọn gió, luôn ở bên cậu. Cảm ơn cậu, được gặp cậu là điều tuyệt vời nhất trong đời tớ." Tôi gào lên tên Linh, nhưng chỉ có tiếng mưa đáp lại. Vài ngày sau, tôi đứng dưới con đường mai anh đào ở Trại Mát, nơi chúng tôi từng đi dạo. Hoa tàn rơi trong mưa, phủ lên mặt đường một lớp hồng phấn ảm đạm, như những mảnh vỡ của trái tim tôi. Huy đi cùng, lặng lẽ đứng cách tôi vài bước, như muốn cho tôi không gian để khóc: "Linh nó mạnh mẽ lắm, Minh." Huy nói, giọng trầm: "Mày phải sống, vì nó." Tôi gật đầu, nhưng lòng tôi như một hố đen, nuốt chửng mọi ánh sáng. Mưa ngừng rơi, nhưng gió vẫn lạnh. Tôi nhìn cuốn sổ, cảm giác như Linh đang ở đâu đó, trong những cánh hoa tàn, trong cơn gió thoảng qua. Tôi thì thầm: "Linh, tớ sẽ ngắm sakura, tớ hứa." Cơn gió ở Shinjuku Gyoen thổi mạnh, cuốn những cánh hoa sakura tung bay dưới chân, tạo thành một đợi sóng nhỏ. Tôi bước đi, lòng trôi về Tokyo, về những ngày tôi sống khép kín, mang theo nỗi đau mất Linh, cho đến khi Haruka bước vào đời tôi, như một cánh hoa lạc lối giữa cơn mưa ký ức. Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 5: Hoa anh đào lại nở rộ "Hoa anh đào, hoa anh đào ơi, anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Cảm ơn nhé, em sẽ mãi yêu anh, em nguyện là vì sao dõi theo anh từng bước" Bấm để xem Tôi ngồi trước màn hình máy tính, những dòng code nhảy múa như một bài toán không lời giải. Văn phòng công ty game ở Shinjuku sáng rực ánh nắng, xuyên qua cửa kính lớn, chiếu lên bàn làm việc đầy mô hình nhân vật và bảng vẽ kỹ thuật số. Đồng nghiệp xung quanh cười đùa, tiếng bàn phím lách cách hòa lẫn với tiếng nhạc J-pop văng vẳng từ loa của ai đó. Tokyo, mùa xuân 2024, sôi động như một trò chơi tôi đang cố lập trình, nhưng trái tim tôi vẫn mắc kẹt ở Đà Lạt, mười năm trước, nơi Linh để lại tôi với cuốn sổ tay và một lá thư đầy nước mắt. Kenji, gã đồng nghiệp tóc nhuộm nâu, bước vào, nụ cười toe toét như vừa trúng số: "Ê Minh, hôm nay có ứng viên mới, dân thiết kế đồ họa xịn lắm!" Hắn nói, vỗ vai tôi, làm tôi suýt đánh đổ cốc cà phê. "Mày phấn khởi cái gì? Lại định tán gái à?" Tôi lườm, giọng nửa đùa nửa thật. Kenji nháy mắt: "Tao không, nhưng mày thì nên! Cứ ôm cái máy tính thế này, ế tới già bây giờ!" Tôi bật cười, nhưng lòng nhói lên. Ế tới già? Có lẽ vậy, Kenji. Tâm hồn tao vẫn ở con đường mai anh đào, nơi Linh từng cười. Cửa phòng họp mở, và cô ấy bước vào. Tôi sững người, cốc cà phê trong tay suýt rơi. Cô gái ấy, chính là người dưới cây sakura ở Shinjuku Gyoen hôm qua, với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, váy xanh nhạt, tóc nâu buộc cao, đôi mắt sáng lấp lánh như mặt hồ Xuân Hương ngày nào. Kenji huýt sáo nhỏ: "Đẹp ha? Haruka này vừa giỏi vừa vui tính, hợp với team mình!" Tôi không đáp, chỉ nhìn cô, tim đập loạn, như thể Linh đang đứng trước mặt. Haruka bắt đầu phần phỏng vấn, giọng cô tự tin, xen chút dí dỏm khi nói về các dự án thiết kế. Cô trình bày một bức concept art: Một nhân vật đứng dưới cây sakura, hoa rơi lấp lánh. Tôi giật mình, tay siết chặt cuốn sổ của Linh trong túi áo khoác. Linh, cô ấy vẽ giống cậu quá. Haruka nhìn tôi, mỉm cười: "Anh Minh, anh nghĩ sao về phong cách này?" Tôi lúng túng, lắp bắp: "Ừ, đẹp.. rất hợp với game." Kenji đá chân tôi dưới bàn, thì thầm: "Mày ngố thế, khen thêm đi chứ!" Sau buổi phỏng vấn, Haruka được nhận. Cô gia nhập team, và tôi bắt đầu làm việc cùng cô. Haruka như một cơn gió mới, mang theo tiếng cười và năng lượng. Cô hay trêu tôi, giọng trong trẻo: "Anh Minh, anh lúc nào cũng nghiêm túc thế? Có người yêu cũ nào làm anh buồn à?" Tôi cười gượng, lảng tránh: "Không, tại công việc bận thôi." Nhưng mỗi lần cô cười, mỗi lần cô cầm bút vẽ, tôi lại thấy Linh – nụ cười ấy, ánh mắt ấy, như một bản sao định mệnh. Một hôm, Haruka đưa tôi một bức vẽ nhỏ: Hai người đứng dưới cây sakura, hoa rơi như mưa: "Tặng anh, để bàn làm việc cho đỡ chán!" Cô nói, nháy mắt. Tôi cầm bức vẽ, tay run nhẹ, như thể đang cầm cuốn sổ của Linh. Linh, tớ đang làm gì vậy? Sao cô ấy lại giống cậu đến thế? Tôi cất bức vẽ vào ngăn bàn, lòng dâng lên cảm giác tội lỗi. Tôi thích Haruka, thật đấy, nhưng mỗi lần nhìn cô, tôi chỉ thấy Linh, và điều đó làm tôi sợ – sợ mình đang phản bội cô gái đã hy sinh tất cả để bảo vệ tôi. Kenji nhận ra tôi lạ, kéo tôi ra góc văn phòng: "Minh, mày thích Haruka, đúng không? Đừng tự nhốt mình mãi, sống tiếp đi!" Tôi lắc đầu, giọng trầm: "Tao không biết, Kenji. Tao sợ tao chỉ đang tìm một người để thay thế cô ấy." Kenji thở dài, vỗ vai tôi: "Mày không thay thế ai cả. Chỉ là cho mình cơ hội thôi." Tôi nhìn qua cửa kính, thấy Haruka đang vẽ, nụ cười cô sáng như hoa sakura. Cô như một tia nắng, nhưng tôi vẫn bị bóng tối của quá khứ giam cầm. Cuốn sổ của Linh trong túi áo khoác như nặng thêm, nhắc tôi về lá thư: "Hãy sống hạnh phúc, Minh." Tôi muốn thử, nhưng lòng tôi vẫn rối như những dòng code lỗi, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cơn gió thổi qua cửa sổ văn phòng, mang theo hương hoa sakura từ xa. Tôi nhắm mắt, thấy Linh đứng dưới cây mai anh đào, mỉm cười dịu dàng. Nhưng khi mở mắt, tôi thấy Haruka, và lần đầu tiên, tôi tự hỏi: Linh, nếu tớ mở lòng, cậu có trách tớ không? Tôi đứng dậy, bước ra ngoài, lòng trôi về những ngày ở Tokyo, khi Haruka và tôi bắt đầu gần nhau hơn, như hai cánh hoa lạc lối tìm thấy nhau giữa cơn mưa mùa xuân. Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 6: Với tay đến cành hoa anh đào "Tiếng bước chân trở về của anh buổi chiều hôm ấy Em biết đó là khoảng thời gian anh hạnh phúc nhất Những khi anh kể chuyện, thật nhiều thật nhiều điều Em cũng hiểu đó là lúc anh thật buồn.. Nụ cười của anh, giọt nước mắt và cả sự ân cần ấy Tiếng gọi tên em, vòng tay ôm em thật chặt và hơi ấm đó Không thể chạm vào ký ức thêm 1 lần nào nữa nhưng em sẽ không bao giờ quên đâu, giây phút hạnh phúc ấy" Bấm để xem Tiếng nhạc J-pop văng vẳng hòa lẫn với tiếng cười, tiếng xèo xèo từ quầy yakitori bên sông Meguro. Hàng cây sakura dọc bờ sông nở rộ, những cánh hoa hồng phấn rơi lấp lánh dưới ánh đèn lồng, như một cơn mưa ánh sáng phản chiếu trên mặt nước. Lễ hội hanami đang ở đỉnh điểm, đám đông chen chúc, từ các cặp đôi chụp ảnh đến nhóm bạn trẻ trải bạt ăn uống. Tôi đứng giữa dòng người, tay cầm cốc bia Asahi, nhưng lòng lại trôi về Đà Lạt, về con đường mai anh đào nơi Linh từng cười rạng rỡ. Haruka đi bên cạnh, mặc áo khoác xanh nhạt, tóc nâu buộc cao, nụ cười sáng như hoa sakura. Cô vừa gia nhập công ty được hai tháng, nhưng đã trở thành tâm điểm của nhóm. Kenji, gã đồng nghiệp tóc nhuộm, dẫn đầu cả đám, la hét: "Nào, mọi người, uống vì dự án sắp xong!" Hắn giơ cốc bia, nháy mắt với tôi: "Minh, mày mà không vui lên, tao phạt mày hát karaoke!" Tôi lườm: "Mày hát còn tệ hơn tao, tha cho tai mọi người đi!" Haruka bật cười, giọng trong trẻo: "Anh Minh, em cá anh hát hay hơn Kenji đấy!" Cả nhóm phá lên, nhưng Haruka đứng gần tôi hơn, vai cô chạm nhẹ vào tôi, làm tim tôi hẫng một nhịp. Cô khác Linh – Linh dịu dàng, như cơn gió mùa xuân, còn Haruka là ngọn lửa, rực rỡ và bùng cháy. Nhưng nụ cười của cô, ánh mắt cô, cứ khiến tôi thấy Linh hiện về, như một bản sao định mệnh. Dường như Linh đang thì thầm bên tai tôi: "Hãy sống hạnh phúc, Minh." Nhưng làm sao tôi hạnh phúc, khi mỗi lần nhìn Haruka, tôi vừa muốn ôm cô, vừa muốn chạy trốn? Kenji kéo cả nhóm đi ăn takoyaki, để lại tôi và Haruka đứng bên bờ sông. Hoa sakura rơi, đáp xuống tóc cô, và tôi bất giác đưa tay gỡ, ngón tay khẽ chạm vào má cô. Haruka đỏ mặt, nhưng không lùi lại: "Anh Minh!" Cô nói, giọng nhỏ: "Em thích anh." Lời cô như một tia chớp, làm tôi sững người. Cô tiếp tục, mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn: "Em không biết anh đang giữ gì trong lòng, nhưng em muốn ở bên anh, dù chỉ từng ngày." Tôi nhìn cô, tim đập thình thịch, như ngày tôi tỏ tình với Linh bên hồ Xuân Hương. Haruka, em không biết anh đã mất cả thế giới mười năm trước. Hình ảnh Linh hiện về – nụ cười cô dưới cơn mưa mai anh đào, giọng cô yếu ớt trong bệnh viện: "Cậu hứa nhé, đi Nhật thay tớ." Tôi muốn lùi lại, muốn nói rằng tôi không thể, nhưng ánh mắt Haruka, chân thành và ấm áp, giữ tôi lại. Linh, nếu tớ cho mình cơ hội, cậu có trách tớ không? "Haruka!" Tôi nói, giọng khàn: "Anh không hứa sẽ cho em mọi thứ, nhưng.. anh muốn thử, cùng em." Cô mỉm cười, nước mắt lấp lánh, nắm tay tôi. Bàn tay cô ấm áp, như kéo tôi ra khỏi bóng tối. Đám đông quanh chúng tôi vẫn rộn ràng, Kenji từ xa hét lên: "Minh, mày làm gì Haruka mà lâu thế?" Tôi bật cười, lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm, như cánh hoa sakura bay trong gió. Những ngày sau, tôi và Haruka chính thức trở thành người yêu. Chúng tôi đi ăn sau giờ làm, xem phim ở Roppongi, và Haruka hay kéo tôi ra sông Meguro ngắm hoa. Cô vẽ tôi vào những bức tranh, luôn là hình ảnh dưới cây sakura, và tôi bắt đầu quen với nụ cười của cô, với cách cô trêu tôi: "Anh Minh, cười lên, đừng như ông cụ non!" Nhưng mỗi lần cô cười, tôi vẫn thấy Linh thoáng qua, và cảm giác tội lỗi lặng lẽ lớn lên, như một dòng code lỗi tôi không thể sửa. Kenji nhận ra, vỗ vai tôi: "Minh, đừng tự làm khổ mình. Haruka không phải Linh, nhưng cô ấy yêu mày thật lòng." Tôi đứng lặng, nhìn Haruka từ xa, cô đang vẽ dưới ánh đèn lồng, hoa sakura rơi quanh. Tôi muốn yêu cô, muốn sống hạnh phúc như Linh mong, nhưng nỗi sợ phản bội Linh cứ bám lấy, như cơn mưa Đà Lạt không bao giờ dứt. Tôi nhắm mắt, thấy Linh mỉm cười, và khi mở mắt, tôi thấy Haruka nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng. Tôi bước đến, nắm tay cô, nhưng lòng biết rằng cơn mưa ấy sẽ sớm kéo tôi và cô vào một đêm định mệnh, nơi tôi phải đối diện với chính mình. Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 7: Hoa anh đào trong lòng bàn tay "Hoa anh đào, hoa anh đào ơi, anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Cảm ơn nhé, em sẽ mãi yêu anh, em nguyện là cánh chim mãi hót cho anh nghe Hoa anh đào vẫn bay ngập trời. Chỉ cần nhắm mắt, anh sẽ thấy em ở ngay trong tim.." Bấm để xem Mưa gõ đều đều vào cửa sổ, như một bản nhạc buồn hòa lẫn với tiếng lo-fi văng vẳng từ loa Bluetooth. Căn hộ nhỏ của tôi ở Tokyo, với ánh sáng vàng ấm từ chiếc đèn bàn, bỗng trở thành một thế giới tách biệt khỏi những con phố nhộn nhịp ngoài kia. Trên bàn làm việc, giữa đống sách lập trình và mô hình game, cuốn sổ tay của Linh nằm lặng lẽ, bên cạnh bức vẽ của Haruka – hai người dưới cây sakura, hoa rơi như mưa. Tôi nhìn nó, lòng nhói lên, như thể Linh đang dõi theo từ một nơi xa xôi. Haruka ngồi đối diện, trên chiếc ghế xoay, tay cầm bút vẽ kỹ thuật số, đôi mắt sáng tập trung vào màn hình iPad. Cô mặc áo len xanh, tóc nâu xõa ngang vai, vài sợi tóc lòa xòa trước trán. Chúng tôi làm việc muộn để hoàn thành bản thiết kế cho dự án game, nhưng mưa to quá, cô không thể về. "Anh, anh thấy màu này hợp không?" Haruka ngẩng lên, nụ cười tươi như ánh nắng, làm tôi giật mình. Linh, sao nụ cười của cô ấy lại giống cậu đến thế? "Ừ, đẹp lắm!" tôi đáp, giọng hơi khàn, cố che đi tim đập loạn. Haruka nghiêng đầu, trêu: "Anh, anh lúc nào cũng trả lời cụt lủn thế. Có bí mật gì giấu em không?" Tôi cười gượng, lảng sang chuyện công việc, nhưng ánh mắt cô cứ kéo tôi lại, như một lực hút không thể cưỡng nổi. Kenji từng nói: "Minh, mày thích Haruka thì đừng tự nhốt mình. Sống tiếp đi!" Lời hắn vang lên, nhưng cuốn sổ của Linh trên bàn như một lời nhắc nhở: Minh, tớ yêu cậu, nhưng hãy sống hạnh phúc. Tôi đứng dậy, pha hai cốc trà, cố làm dịu không khí. Haruka bỏ iPad xuống, bước đến cạnh tôi, hương nước hoa nhẹ nhàng của cô hòa vào mùi mưa. "Anh!" Cô nói, giọng nhỏ nhưng chắc chắn: "Anh có bao giờ nghĩ đến việc buông bỏ quá khứ không? Không phải để quên, mà để sống tiếp." Cô chạm vào tay tôi, bàn tay ấm áp, khác hẳn bàn tay lạnh buốt của Linh ngày ấy. Tôi nhìn vào mắt cô, đôi mắt sáng như mặt hồ, và trong một khoảnh khắc, tôi không còn thấy Linh, chỉ thấy Haruka, cô gái đang đứng đây, sống động, chân thực. Tôi kéo cô vào lòng, gần như bản năng. Môi chúng tôi chạm nhau, nụ hôn đầu tiên đầy đam mê, như một cơn bão cuốn đi mọi lý trí. Tiếng mưa ngoài cửa sổ át đi mọi âm thanh, chỉ còn nhịp tim chúng tôi hòa quyện. Trong ánh sáng vàng mờ ảo, tôi đưa Haruka vào phòng ngủ, quần áo rơi lả tả. Chúng tôi hòa quyện, cơ thể cô ấm áp, hơi thở cô gấp gáp, và trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sự sống, sự khao khát mà tôi đã chôn vùi mười năm qua. Nhưng giữa những giây phút đắm say, hình ảnh Linh hiện về – nụ cười của cô dưới cây mai anh đào, lá thư cô để lại: "Tớ sẽ là ngọn gió, ở bên cậu." Tôi nằm bên Haruka, cô ngủ say, tóc cô xõa trên gối như một bức tranh. Nhưng tôi không ngủ được. Ánh đèn bàn chiếu lên cuốn sổ của Linh, như một ánh mắt trách móc. Tôi đứng dậy, cầm cuốn sổ, ngón tay lướt qua bức vẽ cuối cùng của cô – hai đứa dưới cây sakura. Linh, tớ đang làm gì vậy? Tớ yêu Haruka, nhưng sao tớ cảm thấy như đang phản bội cậu? Cảm giác tội lỗi dâng trào, như một con sóng nhấn chìm tôi. Haruka mang lại ánh sáng, nhưng tôi vẫn bị bóng tối của quá khứ giam cầm. Tôi ngồi xuống bàn, nhìn ra cửa sổ. Mưa vẫn rơi, phản chiếu ánh đèn đường lấp lánh, như những cánh hoa sakura trong ký ức. Tôi nhớ lời Kenji: "Mày không thay thế ai cả, chỉ là cho mình cơ hội." Nhưng làm sao tôi có thể cho mình cơ hội, khi mỗi lần nhìn Haruka, tôi chỉ thấy Linh? Tôi cất cuốn sổ, cố nén những rối bời. Cơn gió lùa qua khe cửa, mang theo hương hoa mùa xuân từ đâu đó. Tôi nhắm mắt, thấy Linh mỉm cười, nhưng lần này, cô không buồn. Minh, cậu phải sống, như thể cô đang nói. Khi mở mắt, tôi thấy Haruka tỉnh dậy, cô nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: "Anh không ngủ à?" Tôi mỉm cười, Haruka ngồi lên đùi tôi, ngực trần cô phập phồng khêu gợi. Tôi áp đầu mình vào đó, nghe nhịp tim của cô đập rộn ràng, nhưng lòng lại trôi về những ngày xưa cũ. Những ngày sau đó, khi tôi và Haruka ngày càng gần, nhưng nỗi sợ phản bội Linh càng ám ảnh, rồi tôi đẩy cô ra xa, như một cánh hoa lạc lối trong cơn mưa Tokyo. Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 8: Hoa anh đào, anh xin lỗi "Hoa anh đào, hoa anh đào ơi anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này Không sao đâu, cười lên đi, em là cánh hoa đậu trên ngón tay anh đó" Bấm để xem Nắng mùa hè phủ lên công viên Shinjuku Gyoen một lớp vàng nhạt, nhưng không còn hoa sakura, chỉ có lá xanh xào xạc như thì thầm những lời trách móc. Tôi đứng dưới gốc cây sakura lớn, nơi tôi gặp Haruka lần đầu. Công viên hôm nay thưa thớt, vài người chạy bộ lướt qua, tiếng trẻ em cười đùa bên hồ nước vang vọng, nhưng lòng tôi nặng trĩu, như mang cả cơn mưa Đà Lạt mười năm trước. Hôm nay, tôi hẹn Haruka để nói lời chia tay, dù tim tôi đau như bị xé toạc. Sau đêm ở căn hộ, tôi không còn như trước. Nụ hôn của Haruka, hơi ấm của cô, như một tia nắng xua tan bóng tối mười năm, nhưng mỗi lần nhìn cô, tôi lại thấy Linh – nụ cười của cô dưới cây mai anh đào, lá thư cô để lại: "Hãy sống hạnh phúc, Minh." Tôi yêu Haruka, thật đấy, nhưng tôi sợ mình chỉ đang tìm Linh qua cô, sợ mình sẽ làm tổn thương Haruka như cách tôi từng bất lực với Linh. Kenji từng cảnh báo, giọng nghiêm túc hiếm hoi: "Minh, mày ngu lắm! Haruka yêu mày thật lòng, đừng để mất cô ấy vì bóng ma quá khứ." Nhưng Kenji không hiểu – Linh không phải bóng ma, cô là cả thế giới của tôi, dù đã rời xa vì ung thư máu. Haruka xuất hiện, bước chân nhẹ nhàng trên lối đi rải sỏi. Cô mặc váy trắng, tóc nâu buộc cao, nụ cười tươi như mùa xuân, nhưng ánh mắt thoáng lo lắng khi thấy tôi. "Anh hẹn em ra đây làm gì? Có dự án mới à?" Cô hỏi, giọng trong trẻo, cố làm không khí nhẹ nhàng. Tôi nhìn cô, trái tim nhói lên. Haruka, em xứng đáng với một người tốt hơn, không phải một gã bị quá khứ giam cầm như anh. "Haruka, anh cần nói chuyện." Tôi bắt đầu, giọng khàn, như thể mỗi từ đều phải kéo ra từ đáy lòng. Cô nghiêng đầu, nụ cười nhạt đi: "Chuyện gì mà nghiêm trọng thế? Anh làm em sợ rồi đấy." Tôi hít sâu, nhìn lên cây sakura, lá xanh như nhắc tôi về những cánh hoa đã rụng. "Haruka, anh xin lỗi!" Tôi nói, mắt cay xè: "Anh yêu em, nhưng.. mỗi lần ở bên em, anh chỉ thấy cô ấy. Anh không muốn làm em tổn thương. Anh cần thời gian." Haruka sững người, đôi mắt cô mở to, ánh nước lấp lánh như mặt hồ mùa xuân, giống đôi mắt Linh, ngày tôi tỏ tình thất bại. "Cô ấy.. là người yêu cũ của anh, đúng không?" Cô hỏi, giọng run run. Tôi gật đầu, không dám nhìn thẳng vào cô: "Cô ấy đã ra đi, nhưng anh không thể buông bỏ. Anh sợ anh chỉ đang dùng em để lấp chỗ trống, và em không đáng phải chịu điều đó." Nước mắt Haruka rơi, nhưng cô không quay đi. Cô bước đến, nắm tay tôi, bàn tay ấm áp nhưng run nhẹ: "Minh, em biết anh đang đau!" Cô nói, giọng nghẹn ngào: "Em không trách anh, nhưng em hy vọng một ngày anh sẽ tha thứ cho chính mình. Em yêu anh, không phải để thay thế ai, mà vì anh là anh." Lời cô như một nhát dao, vừa dịu dàng vừa sắc bén, khiến tôi muốn ôm cô và nói rằng tôi sẽ thử. Nhưng hình ảnh Linh hiện về, nụ cười của cô dưới cơn mưa mai anh đào, và tôi lùi lại, buông tay cô. "Haruka, anh xin lỗi!" Tôi thì thầm, giọng vỡ òa: "Em hãy tìm một người xứng đáng hơn." Cô khóc, nhưng lắc đầu, nụ cười buồn bã như một cánh hoa tàn: "Minh, em sẽ chờ, nếu anh cần thời gian." Cô nói, rồi quay đi, bóng dáng cô mờ dần trên lối sỏi, như một giấc mơ tan biến. Tôi đứng lặng, gió mùa hè thổi qua, mang theo hương lá xanh, nhưng lòng tôi lạnh như mưa Đà Lạt. Kenji nhắn tin sau đó: "Mày ngu thật, Minh! Haruka khóc cả buổi, mày biết không?" Tôi không trả lời, chỉ nhìn cây sakura, cảm giác như vừa mất đi một phần trái tim lần nữa. Lời thì thầm của Linh thoảng trong cơn gió nhẹ: "Tớ muốn cậu hạnh phúc." Nhưng làm sao tôi hạnh phúc, khi tôi vừa đẩy Haruka ra xa? Tôi rời công viên, bước vào dòng người Tokyo nhộn nhịp. Ánh đèn đường lấp lánh, như những cánh hoa sakura đã rụng, kéo tôi về ký ức Linh, nhưng cũng gợi hình ảnh Haruka. Tôi quyết định trở về Đà Lạt, đối diện với quá khứ, để tìm câu trả lời: Linh, tớ có thể yêu lại mà không phản bội cậu không? Gió thổi mạnh, và tôi thấy mình đứng dưới con đường mai anh đào, nơi mọi thứ bắt đầu, và nơi tôi hy vọng tìm lại chính mình. Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 9: Mùa xuân, hoa anh đào lại nở "Cảm ơn nhé, em sẽ mãi yêu anh, em nguyện là vì sao dõi theo anh từng bước Em thật hạnh phúc khi gặp được anh, thực sự rất hạnh phúc." Bấm để xem Mưa lất phất rơi trên con đường mai anh đào ở Trại Mát, Đà Lạt, mùa đông 2024. Không còn hoa, chỉ có những cành cây trơ trụi run rẩy trong gió lạnh, như trái tim tôi mười năm qua – trống rỗng kể từ ngày Linh rời xa. Tôi đứng dưới con đường quen thuộc, nơi chúng tôi từng đạp xe, nơi cô cười rạng rỡ như ánh nắng. Tôi nhắm mắt, để nghe lời thì thầm của gió: "Minh, hãy sống hạnh phúc. Tớ sẽ là ngọn gió, ở bên cậu." Tôi đã đẩy Haruka ra xa, vì sợ phản bội Linh, sợ mình không xứng với nụ cười của cô. Nhưng đứng đây, giữa cơn gió lạnh, tôi nghe tiếng Linh thì thầm: "Đừng khóc nữa, Minh. Tớ muốn cậu mỉm cười." Tôi khóc, nhưng lần này không phải vì đau, mà vì hiểu rằng Linh không muốn tôi sống mãi trong bóng tối. Tôi viết email cho Haruka, ngón tay run trên màn hình điện thoại: "Haruka, anh xin lỗi vì để em chờ. Anh đang học cách sống tiếp. Nếu em còn muốn, anh hy vọng được gặp lại." Haruka trả lời vài ngày sau, gửi một bức vẽ: Tôi và cô đi dạo giữa khung cảnh mùa xuân, hoa rơi như mưa. "Em vẫn ở đây. Shinjuku Gyoen, mùa xuân tới, em đợi anh." Lòng tôi như được thắp sáng, nhưng cũng sợ – sợ mình không đủ can đảm để yêu lại. Tôi trở lại Tokyo, mang theo cuốn sổ của Linh, không phải như gánh nặng, mà như một phần ký ức tôi trân trọng, lần này nó đã nhẹ đi. Mùa xuân 2025, công viên Shinjuku Gyoen rực rỡ trong cơn mưa hoa sakura. Những cánh hoa hồng phấn xoay tít trong gió, rơi lấp lánh trên lối sỏi, như một lời chào của mùa xuân. Đám đông ngắm hoa cười nói rộn ràng, trẻ em chạy nhảy, tiếng nhạc J-pop văng vẳng từ những nhóm picnic. Tôi bước đi, tim đập thình thịch. Hôm nay, tôi đến để tìm Haruka, để nói lời xin lỗi, và để cho mình một cơ hội. Tôi thấy cô dưới gốc cây sakura lớn, nơi chúng tôi gặp lần đầu. Haruka mặc kimono hồng nhạt, tóc nâu xõa ngang vai, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng xuyên qua tán hoa. Cô đang chụp ảnh, ánh mắt sáng lấp lánh, như Linh ngày nào, nhưng là một Haruka sống động, hiện hữu. Tôi chạy đến, hơi thở gấp gáp, gọi: "Haruka!" Cô quay lại, đôi mắt mở to, rồi nụ cười nở rộ. "Minh!" cô reo lên, chạy tới, suýt làm rơi máy ảnh. Tôi nắm tay cô, bàn tay ấm áp làm tôi giật mình, như thể lần đầu cảm nhận sự sống sau mười năm. "Haruka, anh xin lỗi." Tôi nói, giọng khàn, mắt cay xè: "Anh từng nghĩ mình không thể yêu ai khác, nhưng em đã dạy anh rằng yêu là sống tiếp, là trân trọng hiện tại. Anh muốn ở bên em, nếu em còn muốn." Haruka khóc, nước mắt lấp lánh. Cô ôm tôi, giọng nghẹn ngào: "Em không cần anh quên cô ấy, Minh. Em chỉ muốn là một phần trong cuộc đời anh." Tôi ôm cô chặt, cảm nhận hơi ấm của cô, và lần đầu tiên, tôi không thấy Linh hiện về. Linh đã trở thành ngọn gió, dịu dàng đẩy tôi đến với Haruka. Kenji nhắn tin sau đó, giọng trêu chọc: "Cuối cùng mày cũng khôn ra, Minh! Đừng làm Haruka khóc nữa, nghe chưa?" Tôi bật cười, lòng nhẹ nhõm như cánh hoa bay. Tôi nhìn Haruka, cô đang nhặt một cánh hoa sakura, cài lên tóc, cười rạng rỡ: "Anh, mùa xuân này đẹp hơn vì có anh." Tôi nắm tay cô, đi dạo dưới hàng cây, hoa rơi như mưa, như lời chúc phúc từ Linh. Tôi ngẩng lên, thì thầm vào bầu trời: "Linh, cảm ơn cậu. Tớ đã tìm thấy hạnh phúc, như cậu mong muốn." Gió thổi qua, mang theo hương hoa sakura, như một nụ cười vô hình của Linh. Tôi nhìn Haruka, ánh mắt cô sáng như mùa xuân, và tôi biết, từ nay, tôi sẽ sống, không phải để quên Linh, mà để trân trọng cô và Haruka – hai cánh hoa đã làm nên cuộc đời tôi. HẾT. Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!