Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 641: Hiện thực - Cuộc gọi bí ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Dù là trên diễn đàn hay trên mạng, từ khóa #0101 chết# đều rất nổi bật.

    Ngay cả Khang Mại cũng nhắn tin hỏi cô còn sống không, ngoài Khang Mại còn có tin nhắn của Ô Bất Kinh, Ly Khương và những người khác.

    Ngân Tô xóa hết những tin nhắn đó, bực bội ném điện thoại sang một bên, chuẩn bị đón nhận một ngày mới.

    Dù trên mạng có bàn tán sôi nổi về việc cô sống hay chết, điều đó cũng không liên quan đến cô.

    Buổi trưa, khi đang ở trường, Ngân Tô nhận được cuộc gọi từ Giang Kỳ.

    Giang Kỳ nói cho cô biết 21156340 là ai.

    Là Tô Nguyệt Thiền, đội trưởng của nhóm chiến lược Trường Thanh.

    Sau khi Ngân Tô kết thúc buổi giảng dạy lần trước, họ đã không ngừng vào phó bản để tích lũy kinh nghiệm.

    Sau khi Ngân Tô vượt qua Biệt thự Ngân Sơn, chỉ còn lại phó bản Cánh đồng tuyết săn giết.

    Với tần suất xuất hiện của phó bản này ngày càng tăng, số người chơi chết ngày càng nhiều, nên họ quyết định thử một lần.

    Những người vào phó bản là những người tự nguyện đăng ký và được chọn theo kỹ năng.

    Cánh đồng tuyết săn giết là một phó bản lớn, tổng số người chơi là 100. Tô Nguyệt Thiền dẫn theo 15 người, nhưng cuối cùng chỉ có cô sống sót.

    Và đó là sau khi đã sử dụng thẻ tái thiết lập.

    Trước khi vào phó bản, họ đã chuẩn bị sẵn sàng để sử dụng thẻ tái thiết lập, và đã chọn ai sẽ sử dụng thẻ này.

    Chỉ người sử dụng thẻ tái thiết lập mới có hai lần ký ức, những người chơi khác thì không.

    Vì vậy, người giữ thẻ tái thiết lập phải nhớ tất cả các manh mối và nguy hiểm, và sau khi tái thiết lập sẽ nói cho những người khác.

    Nhưng dù vậy, cuối cùng chỉ có Tô Nguyệt Thiền sống sót.

    "Các anh định bỏ cuộc sao?"

    "Không, dù lần này đã sử dụng thẻ tái thiết lập và hy sinh 14 đồng đội, nhưng chúng tôi thực sự đã có kinh nghiệm vượt qua phó bản tử vong, chúng tôi sẽ không bỏ cuộc."

    Giọng Giang Kỳ kiên định.

    Dù lần sau không có thẻ tái thiết lập, tất cả mọi người vào phó bản đều chết, họ vẫn sẽ tiếp tục việc này.

    Ngân Tô không hỏi ai đã chết, chỉ nhạt nhẽo nói: "Chúc các anh may mắn."

    Ngân Tô cúp máy, nhìn dòng người qua lại dưới lầu, một lúc sau thu hồi ánh mắt, biến mất trong hành lang.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô sau đó gặp Tô Nguyệt Thiền một lần, cô ấy trông không khác gì lần trước, dường như không bị ảnh hưởng bởi phó bản tử vong.

    Nhưng khi Ngân Tô đi qua nhà tưởng niệm, cô thấy những bức ảnh lướt qua, ngoài đội trưởng khác là Mâu Bạch Ngự, chỉ có bức ảnh của Liễu Liễu, người có kỹ năng chữa trị là không xuất hiện trên màn hình.

    Mâu Bạch Ngự cũng là đội trưởng, cục điều tra không thể đồng ý cho hai đội trưởng cùng vào phó bản.

    Kỹ năng chữa trị của Liễu Liễu thực sự hữu ích, nhưng bản thân cô ấy quá yếu, cần phải bảo vệ, thà mang thêm thuốc cấp cao còn hơn.

    Ra khỏi nhà tưởng niệm, hai người đi tới.

    "Quý Châu, anh làm vậy thật sự quá nguy hiểm, hay để em nhờ bố chuyển anh về bộ phận hậu cần nhé?" Người phụ nữ nhíu mày nói với người bên cạnh, "Bây giờ bên ngoài ngày càng nguy hiểm, nhiệm vụ của anh cũng ngày càng nhiều, ngày nào em cũng lo lắng."

    "Không cần đâu, anh vẫn ổn mà."

    "Anh không thể nghĩ cho em sao? Nếu anh thật sự gặp chuyện thì sao.."

    Hai người vừa nói chuyện vừa tiến lại gần.

    Họ đi ngang qua Ngân Tô mà không dừng lại, dường như không chú ý đến cô.

    Hai phút sau, Ngân Tô nghe thấy có người gọi cô từ phía sau: "Ngân Tô."

    Cái tên này.. lâu rồi không ai gọi cô như vậy.

    Cô không quay đầu lại, như thể không nghe thấy, nhanh chóng biến mất ở góc đường.

    Quý Châu nhìn bóng dáng đó biến mất, thật sự là mình nhận nhầm sao?

    Quý Châu đã từng gặp cô một lần, nhưng lần đó còn xa hơn. Anh đã tra cứu trong hệ thống, không có tên Ngân Tô trong hệ thống.

    "Quý Châu?" Sở Nguyệt Ninh đứng ở xa gọi anh: "Anh đang làm gì ở đó?"

    Quý Châu quay lại đi về phía Sở Nguyệt Ninh: "Không có gì."

    "Dạo này anh sao vậy?" Sở Nguyệt Ninh nghi ngờ: "Cảm giác anh có chuyện gì đó giấu em, anh có chuyện gì giấu em không?"

    "Không có."

    Rõ ràng Sở Nguyệt Ninh không tin lời Quý Châu, khẳng định: "Dạo này anh rất lạ.. anh không bị quái vật điều khiển chứ?"

    Quý Châu: "..."

    "Không có chuyện đó, đừng nói bậy." Quý Châu kéo Sở Nguyệt Ninh rời đi.

    "Anh thật sự rất lạ.."

    * * *

    * * *

    Sao mà cô lại xui xẻo thế chứ?

    Trước đây ngày nào cô cũng đeo mặt nạ giả, hoặc đeo khẩu trang, đi đi lại lại bao nhiêu lần cũng không gặp ai.

    Hôm nay, cô không thay đổi diện mạo, kết quả lại gặp người quen.

    Thật bực mình phải không?

    Ngân Tô bực bội về nhà, tự thưởng cho mình một bữa ăn sang trọng để an ủi tâm hồn bị tổn thương.

    Quái vật tóc đã học cách ăn thức ăn của con người, dù rất ghét nhưng vẫn ăn ngon lành, thỉnh thoảng còn nói vài câu nguy hiểm.

    Đại Lăng thì khác, cô bé hoàn toàn không hứng thú.

    Ngân Tô vừa ăn xong, điện thoại liền reo.

    Người gọi cho cô không phải là người của cục điều tra thì cũng là Khang Mại, vì những người khác chỉ là bạn trong trò chơi, không có số điện thoại của cô.

    Ai ngờ trên màn hình điện thoại lại hiện lên một cuộc gọi 'không xác định số'.

    Không chỉ điện thoại trong thế giới thực của cô đang reo, mà cả chiếc điện thoại bị bỏ lại trong cung điện cũng đang reo.

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào cuộc gọi không xác định đó, khoảng nửa phút sau mới nghe máy.

    "Alo."

    Giọng nói ở đầu dây bên kia rất gắt.

    Nhưng Ngân Tô nhận ra giọng nói đó là của ai.

    Là Ozawa Saho.. hay còn gọi là Quái vật xi măng.

    Ngân Tô nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cô gọi cho tôi từ đâu vậy?"

    Không lẽ nó theo cô đến thế giới thực rồi sao?

    Có lẽ vì không gặp mặt, giọng Quái vật xi măng rất không khách sáo: "Gọi từ khu vực Ám Hà. Tiền điện thoại rất đắt, tôi hết tiền rồi, tôi đã gọi cho cô, không có gì thì tôi cúp máy đây."

    Nói xong liền im lặng, điện thoại của Ngân Tô phát ra tiếng bận.

    Ngân Tô: "..."

    Đồng thời, trước mắt Ngân Tô hiện lên thông báo trừ cấm kỵ tệ.

    Ngân Tô: "?"

    [Cấm kỵ tệ: 14400]

    Bao nhiêu?

    Khi ra khỏi phó bản, cô làm việc kiếm được hơn hai nghìn, tổng cộng có 16400.

    Trời ơi, chưa đầy một phút, trừ của cô hai nghìn?

    Đi xe chỉ cần 100 cấm kỵ tệ, theo giá trị thực tế là 1 đồng, chưa đầy một phút gọi điện, tính cô 20 đồng, ai chịu nổi?

    Cướp tiền à!

    Hơn nữa đây là Quái vật xi măng gọi cho cô, sao cô nghe máy lại bị trừ tiền?

    Nghe giọng Quái vật xi măng, bên đó cũng phải trả tiền, chẳng phải là ăn hai đầu sao!

    Ngân Tô rất muốn khiếu nại trò chơi này, tiếc là không có nút khiếu nại, tức đến mức chửi rủa.

    Rõ ràng Quái vật xi măng không ở thế giới thực.

    Theo phân vùng, đó là thế giới quái vật.

    Nó đã vào thế giới quái vật và không bị mất trí nhớ..

    Ngân Tô xem lại lịch sử cuộc gọi, thấy số điện thoại không xác định đó, dường như cũng có thể gọi lại, nhưng Ngân Tô không chịu nổi cước phí hai nghìn, cô nghi ngờ cước phí này đắt vì gọi xuyên thế giới.

    Cô định vào thế giới quái vật rồi gọi lại.

    Chỗ nào tiết kiệm được thì phải tiết kiệm, cấm kỵ tệ không dễ kiếm như điểm số.
     
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 642: Hiện thực - Đắc tội với ai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Khu vực Ám Hà.

    Quái vật xi măng cúp điện thoại, chui ra từ một con hẻm lộn xộn.

    "Ở đó!"

    Vài bóng người xuất hiện ở cuối con hẻm, chỉ về phía nó và hét lên.

    "Bắt lấy tên trộm chết tiệt đó!"

    "Dám trộm điện thoại của tao, tao sẽ chặt đầu nó, hút hết não nó!"

    Quái vật xi măng: "..."

    Quái vật xi măng co giò chạy.

    Chạy qua con hẻm tối tăm, phía trước là dòng người qua lại, hầu hết là hình người, nhưng một số bộ phận trên cơ thể rõ ràng đã biến thành quái vật, chỉ là phần người chiếm đa số.

    Một số ít thì hoàn toàn là quái vật kỳ quái, trông rất đáng sợ.

    Quái vật xi măng chạy qua đám đông, gây ra không ít tiếng la hét.

    Bầu trời khu vực Ám Hà đen kịt, trên đầu chỉ có những điểm sáng như sao.

    Các tòa nhà xung quanh thấp bé, hầu hết được xây bằng đá, đơn giản, dễ vỡ, không chịu nổi va đập.

    Nhưng nếu ngẩng đầu nhìn xa, sẽ thấy những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn, các hình chiếu ba chiều chiếm lĩnh bầu trời, đẹp mê hồn.

    Quái vật xi măng chui vào chỗ tối, không biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi những người đuổi theo.

    Nó chui qua vài con hẻm nhỏ, từ một đống rác leo ra, ngẩng đầu lên thấy một chiếc xe bay lao xuống từ bầu trời.

    "Bùm!"

    Quái vật xi măng nằm rạp xuống đất, nhìn chiếc xe đâm vào đống rác nổ tung, kính buồng lái vỡ tan, bên trong có một con quái vật đang vẫy tay với nó, "Cứu tôi, cứu tôi.."

    "Bùm!"

    Chiếc xe nổ lần thứ hai, con quái vật kêu cứu bị nổ thành mảnh vụn.

    Máu thịt bắn tung tóe lên đầu quái vật xi măng, nó lau mặt, chửi rủa: ".. Thà không ra còn hơn."

    Quái vật xi măng thấy có người đến gần, liền bò dậy, chạy về hướng khác.

    * * *

    * * *

    Từ khi quái vật xi măng gọi điện cho Ngân Tô, cô có việc hay không cũng nghiên cứu điện thoại.

    Trong phó bản, chiếc điện thoại này sẽ không xuất hiện trong thế giới thực, nên không thể dùng điện thoại để liên lạc với bên ngoài. Vì vậy, không ai biết liệu chiếc điện thoại này có thể liên lạc với thế giới thực hay không.

    Ngoài ra, cô ấy có một chiếc điện thoại có thể sử dụng trong trò chơi.

    Khi Quái vật xi măng gọi điện, cả hai chiếc điện thoại đều có thông báo.

    Chiếc điện thoại đó giống như một máy nhánh, chỉ khác nhau ở chỗ sử dụng, còn lại thì giống hệt nhau.

    Có lẽ..

    Chính vì cô ấy có hai chiếc điện thoại, nên Quái Vật Xi Măng có thể gọi điện xuyên thế giới cho cô ấy.

    "Cô Tô, cô Tô." Ô Bất Kinh chạy tới, nước mắt nước mũi tèm lem: "Xong rồi, tôi xong rồi, cứu tôi với, cô Tô ơi cứu tôi với."

    Ngân Tô cất điện thoại vào túi: "Xong cái gì?"

    Ô Bất Kinh run rẩy lấy ra một tấm thẻ màu mè giống như quảng cáo nhỏ, nhưng khi Ô Bất Kinh lật mặt sau của tấm thẻ-

    【Mã số phó bản: 021】

    【Tên phó bản: Bệnh Viện Anh Lan】

    【Người chơi phó bản: Ô Bất Kinh】

    【Đếm ngược vào phó bản: 68: 34: 02】

    Ngân Tô từng thấy tên Bệnh Viện Anh Lan khi cày vàng.

    Ngân Tô thấy lạ: "Cậu lại vô tình bấm vào lời mời của người khác à?"

    ".. Tôi không có." Ô Bất Kinh mặt mếu máo, từ lần trước cậu ta đã rất cẩn thận, xem tin nhắn phải xác nhận mấy lần mới dám bấm, nhưng tấm thẻ này..

    "Nó.. nó tự xuất hiện trong cặp sách của tôi!" Giọng Ô Bất Kinh nghẹn ngào: "Tôi không biết nó từ đâu ra! Khi tôi lấy đồ, chạm vào nó, lấy ra thì trò chơi thông báo tôi sắp vào trò chơi."

    Ngân Tô nhíu mày: "Đạo cụ tổ đội không phải cần người chơi chấp nhận mới được sao?"

    Ô Bất Kinh: "Tôi nghĩ nó không phải là đạo cụ tổ đội.. hơn nữa, có lẽ chỉ cần tôi cầm lên là coi như tự động chấp nhận rồi?"

    Dù sao trong thời gian đó cậu ta không làm gì khác, chỉ cầm tấm thẻ lên.

    Ngân Tô nghĩ nghĩ thấy cũng có lý.

    Không bàn đến việc đạo cụ này có phải là đạo cụ tổ đội hay không, dù có là thì cách xác nhận cũng không cố định, một số cách xác nhận kỳ quặc, ai cũng có thể bị dính.

    Ngân Tô: "Cậu đắc tội ai à?"

    ".. Không.. không có." Ô Bất Kinh tròn mắt: "Mỗi ngày ngoài đi học thì tôi chỉ đến chỗ ông chủ Khang tập luyện, rồi vào phó bản.. không đắc tội ai cả."

    Ô Bất Kinh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình đắc tội ai.

    Ngân Tô nhìn vẻ mặt mơ hồ của Ô Bất Kinh, đoán rằng dù có người hại cậu ta, cậu ta cũng không biết.

    "Cô Tô, cứu tôi! Cứu mạng tôi!" Ô Bất Kinh gần nhưôm chân Ngân Tô khóc rống: "Đây là phó bản tử vong, phó bản tử vong đó!"

    Ngân Tô: "Sao cậu biết?"

    Ô Bất Kinh: "Ông chủ Khang nói, ông ấy nói đây là một phó bản tử vong."

    Ban đầu, anh ta định hỏi ông chủ Khang về tấm thẻ, nhưng ai ngờ khi ông chủ Khang biết tên phó bản, ông ấy chỉ nói một câu "phó bản tử vong, đừng tìm tôi" rồi cúp máy. Gọi lại cũng không được.

    Ngân Tô bảo Ô Bất Kinh im lặng, rồi cô gọi cho ông chủ Khang.

    Ông chủ Khang không bắt máy, dường như biết Ngân Tô gọi để làm gì, sợ rằng bắt máy sẽ gặp xui xẻo.

    Ông chủ Khang, người thích chửi rủa mê tín dị đoan, lại cực kỳ mê tín ở những chỗ không ngờ tới.

    Dù ông chủ Khang không bắt máy, nhưng ông ấy nhanh chóng nhắn tin lại cho cô.

    Đó là về phó bản Bệnh Viện Anh Lan.

    Trước đây có người chơi tiết lộ nội dung cụ thể của phó bản, khiến phó bản trở thành phó bản tử vong. Sau đó, có người giết cả gia đình người tiết lộ thông tin, tình hình mới bắt đầu cải thiện.

    Bệnh Viện Anh Lan là một trong những phó bản đó, trước đây đã gây xôn xao trên diễn đàn.

    Tin nhắn của ông chủ Khang đều là thông tin từ thế giới thực, không có thông tin gì về phó bản Bệnh Viện Anh Lan, chỉ nói rằng trước khi nó trở thành phó bản tử vong, độ khó không cao, khoảng cấp B.

    Độ khó cấp B, tức là độ khó bình thường, không đến mức khó khăn.

    Nhưng giờ nó là phó bản tử vong, độ khó này không còn ý nghĩa gì.

    "Cô Tô.." Ô Bất Kinh nhìn Ngân Tô với ánh mắt tội nghiệp.

    Ngân Tô tắt điện thoại, nói: "Dù tôi vào phó bản theo thời gian đếm ngược trên thẻ, cũng không chắc sẽ vào cùng một thời điểm với cậu."

    Cùng một phó bản có thể diễn ra nhiều trận khác nhau cùng lúc.

    Ô Bất Kinh: "..."

    Ô Bất Kinh mặt mày xám xịt: "Tôi chết chắc rồi.."

    "Đừng nghĩ vậy mà, biết đâu cậu có thể sống sót qua được." Ngân Tô vỗ vai Ô Bất Kinh, "Nghĩ tích cực lên."

    "..."

    Hu hu.

    Ngân Tô có một tấm thiệp mời Hoa Hồng Đen, có thể mời người chơi vào phó bản tử vong.

    Nhưng cô phải vào phó bản tử vong trước rồi mới mời người khác, không thể mời người chơi từ bên ngoài phó bản.

    Hơn nữa, Ô Bất Kinh hiện đang ở trạng thái 'được mời', ai biết thiệp mời có còn hiệu lực không?

    Nếu đưa thiệp mời cho Ô Bất Kinh, sau khi sử dụng một lần, thiệp mời sẽ gắn với cậu ta, hai lần còn lại cô cũng không thể dùng được.

    Thiệp mời Hoa Hồng Đỏ?

    Tấm thiệp mời đó rất kỳ lạ, phần giới thiệu chỉ có câu 'một tấm thiệp mời tinh xảo', không biết dùng để làm gì.

    Kích hoạt chỉ báo 'điều kiện sử dụng không đủ'.
     
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 643: Bệnh Viện Anh Lan (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô dù nghĩ rằng không thể vào được phó bản của Ô Bất Kinh, nhưng cô vẫn đi đến trạm xe buýt theo thời gian đếm ngược.

    Dù sao phó bản này đã cày được vàng, không vượt qua cũng không thể mở ra phó bản mới, sớm muộn gì cũng phải đi.

    Khi vào trạm xe buýt, Ngân Tô gọi lại số điện thoại lạ kia, điện thoại kết nối nhưng không ai nghe máy.

    Ngân Tô không biết là Quái vật xi măng cố tình không nghe, hay nó không thể nghe, hay là cuộc gọi không thành công..

    Xe buýt từ từ xuất hiện từ trong sương mù, Ngân Tô cất điện thoại, chuẩn bị lên xe.

    * * *

    * * *

    "Đây là đơn xin việc của cô, vui lòng điền đầy đủ thông tin."

    Trong văn phòng, NPC đưa cho Ngân Tô một tờ đơn, nhấn mạnh bốn chữ "điền đầy đủ thông tin", miệng cười một cách kỳ quái.

    Ngân Tô liếc qua tờ đơn.

    Tên, sở thích, sở trường đều là những thông tin cơ bản, nhưng phía dưới không phải là các mục thông thường như trình độ học vấn, kinh nghiệm làm việc, mà là những câu hỏi dày đặc, giống như một loại kiểm tra.

    Ví dụ như-

    【Bạn có nghe thấy những âm thanh không tồn tại không? Thỉnh thoảng hoặc thường xuyên hoặc chưa từng】

    【Bạn có từng bị ảo giác không? Có hoặc không】

    【Chất lượng giấc ngủ của bạn thế nào? Tốt hoặc không tốt hoặc tệ】

    【.. 】

    【Bạn có xu hướng bạo lực không? Có hoặc không】

    "Tôi ứng tuyển làm bác sĩ đúng không?" Ngân Tô không chắc chắn hỏi NPC.

    NPC gật đầu: "Đúng vậy."

    Ngân Tô: "..."

    Tờ đơn này nhìn thế nào cũng không giống đơn xin làm bác sĩ, mà giống đơn xin làm bệnh nhân hơn.

    Ngân Tô lại hỏi: "Vậy bệnh viện của chúng ta là bệnh viện tâm thần à?"

    NPC lườm Ngân Tô một cái, có vẻ như nghĩ rằng cô không biết bệnh viện mình ứng tuyển là loại gì, mặt lạnh tanh: "Bệnh Viện Anh Lan là một bệnh viện đa khoa."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô nhìn tờ đơn trong tay, vẫn còn nghi ngờ.

    "Điền nhanh lên." NPC có vẻ mất kiên nhẫn: "Điền xong tôi còn dẫn cô đi làm quen với công việc, đừng làm mất thời gian của tôi."

    "Tôi sắp trở thành đồng nghiệp của anh, anh không thể kiên nhẫn với tôi một chút sao? Sau này chúng ta còn phải làm việc cùng nhau mà."

    "Đây không phải việc của tôi.." NPC lẩm bẩm không vui.

    Ngân Tô nhướng mày: "Vậy là việc của ai?"

    NPC giọng gắt gỏng: "Điền nhanh! Hỏi nhiều làm gì, làm việc tốt trong bệnh viện, đừng tò mò lung tung, biết nhiều không có lợi cho cô đâu."

    Nói đến cuối, NPC lại không nhịn được cười một cách kỳ quái.

    Ngân Tô đột nhiên đẩy tờ đơn ra: "Tôi không muốn ứng tuyển nữa."

    Nụ cười của NPC cứng lại: "Cô nói gì?"

    "Tôi nói, tôi không muốn ứng tuyển nữa." Ngân Tô bắt chước nụ cười của NPC lúc nãy, nhấn mạnh từng chữ, "Anh bị điếc à? Tôi ngồi đối diện mà anh không nghe thấy tôi nói gì, chậc!"

    Cơ mặt của NPC giật giật vài cái, "Tại sao cô không muốn ứng tuyển nữa?"

    "Không muốn là không muốn, cần gì lý do." Ngân Tô khoanh tay, nhìn NPC, "Ê ê ê, anh làm gì mà mặt mày như vậy, định ép tôi vào làm à?"

    NPC cười nham hiểm: "Nếu cô không muốn vào làm, tôi cũng không ép.. vậy cô đi chết đi."

    "Đùa thôi." Ngân Tô nhanh tay lấy lại tờ đơn, rút bút trên bàn, "Anh xem, sao lại nghiêm túc thế."

    NPC không cam lòng nhìn Ngân Tô một lúc, thấy cô thực sự bắt đầu điền đơn, mới miễn cưỡng thu lại vẻ mặt nham hiểm.

    Ngân Tô đã có kinh nghiệm điền đơn, điền bừa một hồi rồi đưa lại cho NPC.

    "Tô Thường Thiện?" NPC có vẻ thấy tên này hơi lạ, đọc lại một lần, rồi nhìn Ngân Tô.

    Ngân Tô mỉm cười lịch sự: "Là tôi."

    "..."

    NPC liếc qua nội dung bên dưới, cuối cùng đặt tờ đơn vào ngăn kéo, rồi đứng dậy lấy từ tủ bên cạnh ra một chiếc áo blouse trắng và một thẻ tên đưa cho cô.

    Tên cô vừa điền, nhưng trên thẻ tên đã có sẵn tên 'Tô Thường Thiện', chức vụ là bác sĩ thực tập.

    "Đi theo tôi."

    NPC đưa đồ cho cô, sau đó đi ra ngoài cửa.

    * * *

    * * *

    Bệnh Viện Anh Lan nói là bệnh viện đa khoa, nhưng nhìn không lớn lắm, các tòa nhà rải rác mang vẻ cũ kỹ của thời gian, tầng lầu cũng không cao.

    "Chúng ta bệnh viện này cũng không lớn nhỉ." Ngân Tô bước nhanh vài bước, bắt chuyện với NPC.

    "Đây là khu cũ." NPC trả lời: "Hiện tại khu cũ chỉ còn khoa Phụ sản và khoa Sơ sinh, các khoa khác đã chuyển sang khu mới rồi."

    "Vậy bệnh viện này chỉ là trạm chăm sóc mẹ và bé thôi à?" Ngân Tô vỗ đùi: "Chết tiệt, bị lừa rồi! Lúc ứng tuyển nói là bệnh viện đa khoa lớn mà!"

    NPC quay đầu, giọng lạnh lùng hỏi: "Cô muốn nghỉ việc à?"

    "Hừm, bên ngoài khó kiếm việc lắm, nghỉ gì mà nghỉ." Ngân Tô đổi giọng: "Lương chúng ta có cao không?"

    "..."

    Có lẽ NPC chưa từng nghĩ đến vấn đề lương bổng, bị hỏi bất ngờ nên ngẩn ra vài giây mới nói: "Đến lúc phát lương cô sẽ biết."

    NPC không nói thêm gì nữa.

    Ngân Tô vừa quan sát xung quanh vừa suy nghĩ.

    Phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh..

    NPC dẫn Ngân Tô vào một tòa nhà khác, bên ngoài có biển hiệu - Khoa Sơ Sinh.

    "Vào đi." NPC dẫn Ngân Tô vào một văn phòng, bên trong có một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng, thân hình vạm vỡ, "Thời gian này cô sẽ theo bác sĩ Lý, cụ thể thế nào nghe bác sĩ Lý sắp xếp."

    "Vâng." Ngân Tô tự giới thiệu với bác sĩ Lý: "Chào bác sĩ Lý, tôi là Tô Thường Thiện, bác sĩ thực tập mới."

    Bác sĩ Lý liếc nhìn cô một cái, có vẻ không hài lòng nói với NPC: "Da dẻ mịn màng thế này.."

    NPC không nghe lời phàn nàn của bác sĩ Lý, đẩy Ngân Tô vào trong: "Người giao cho anh đấy."

    NPC đi nhanh như sợ bác sĩ Lý kiếm cớ trả người lại.

    Ngân Tô và bác sĩ Lý nhìn nhau chằm chằm.

    Cuối cùng Ngân Tô phá vỡ sự im lặng: "Bác sĩ Lý, mong được anh chỉ bảo."

    Bác sĩ Lý hừ một tiếng không mấy thiện cảm, quay người lấy từ bàn ra một cuốn sổ ném cho Ngân Tô: "Cầm lấy, đi theo tôi."

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào gáy của bác sĩ Lý, hít một hơi thật sâu, với tâm trạng ngày đầu đi làm không muốn gây chuyện xui xẻo, cô theo sau bác sĩ Lý ra khỏi cửa.

    Khoa Sơ Sinh dường như không có nhiều nhân viên y tế, trên đường đi Ngân Tô chỉ thấy một y tá ôm tay chạy vội qua, máu từ tay y tá nhỏ xuống đất.

    Bác sĩ Lý như không nhìn thấy gì, cứ thế đi thẳng về phía trước.

    Ngân Tô cũng phớt lờ vệt máu trên hành lang, tranh thủ lật xem cuốn sổ trong tay.

    Bên trong mỗi trang là một số phòng, dưới đó là các mã số, tiếp theo là ngày tháng, ghi chép chỉ có dấu tick và dấu gạch chéo, không thấy gì đặc biệt.

    Bác sĩ Lý dẫn Ngân Tô lên lầu, dừng lại trước phòng bệnh đầu tiên trên tầng hai.

    Bác sĩ Lý không vào, chỉ nhìn qua cửa sổ kính vào bên trong.

    Trong phòng có bốn giường trẻ sơ sinh, mỗi giường đều có một em bé, trắng trẻo, dễ thương.

    Có bé đang ngủ, có bé mở mắt nhìn trần nhà.

    "Tình trạng của trẻ sơ sinh ở phòng 201 rất tốt." Bác sĩ Lý nói, "Đánh dấu tick."

    Trang đầu tiên là phòng 201, Ngân Tô rút bút ra đánh dấu tick.

    Bác sĩ Lý liếc nhìn cô một cái, rồi tiếp tục đi đến phòng tiếp theo, giao nhiệm vụ cho Ngân Tô: "Sau này cô phải nhớ kiểm tra phòng ba lần mỗi ngày."
     
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 644: Bệnh Viện Anh Lan (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Bác sĩ Lý, thời gian kiểm tra phòng là khi nào?"

    Bác sĩ Lý đã đi đến phòng 202, nghe cô hỏi thì lại hừ lạnh một tiếng, "Cô không được đào tạo à?"

    "Không có." Ngân Tô ngạc nhiên: "Còn có đào tạo à? Không ai nói với tôi."

    Bác sĩ Lý đã xụ mặt, lẩm bẩm chửi rủa, Ngân Tô chỉ nghe loáng thoáng vài từ như 'khu cũ không được coi trọng', 'bị bỏ rơi', 'chỉ biết bắt nạt chúng ta'..

    Nhưng ông ta lẩm bẩm mãi, vẫn không nói thời gian kiểm tra phòng.

    Ngay sau đó, bác sĩ Lý chỉ vào phòng 202: "Phòng 202, hai trẻ sơ sinh có tình trạng không tốt, đánh dấu gạch chéo."

    Ngân Tô nhìn vào phòng, thấy hai trẻ sơ sinh đang khóc, khóc đến mức thở không ra hơi, sắp ngất đi.

    Nhưng đứng ngoài phòng, không nghe thấy tiếng khóc nào.

    Hiệu quả cách âm thật tốt.

    Ngân Tô hỏi gì, bác sĩ Lý cũng không trả lời, hoặc chỉ nói là có trong đào tạo nhân viên mới để đuổi cô.

    Đi theo bác sĩ Lý kiểm tra hết các phòng, Ngân Tô đại khái hiểu được trẻ sơ sinh nào sẽ bị đánh dấu gạch chéo: Khóc, quấy, leo lên thành giường.. Đúng vậy, những trẻ sơ sinh trông như mới sinh không lâu, lại có thể leo!

    Trẻ sơ sinh được đánh dấu tick là những bé đang ngủ hoặc tỉnh nhưng yên tĩnh.

    Trẻ sơ sinh dường như đều ở tầng hai, bác sĩ Lý không dẫn cô lên tầng trên.

    Phòng cuối cùng là phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, bên trong có tám giường trẻ sơ sinh.

    Nhưng-

    Những trẻ sơ sinh trên giường này không còn trắng trẻo dễ thương, chúng trông rất đáng sợ, hoàn toàn không giống người, như những con quái vật bị lột da.

    Mỗi đứa đều há miệng khóc lớn.

    Và những tiếng khóc đó cô có thể nghe thấy, không như các phòng trước có cách âm.. Tiếng khóc của nhiều trẻ sơ sinh chồng lên nhau, cực kỳ chói tai.

    "Bác sĩ Lý, những trẻ sơ sinh này.."

    "Bác sĩ Lý, có chuyện gì vậy?" Ngân Tô hỏi, ánh mắt ông ta lóe lên một sự mong đợi khó hiểu, như đang chờ cô nói điều gì đó.

    Ngân Tô mỉm cười: "Trông chúng thật đáng yêu."

    Bác sĩ Lý tiếp tục hỏi: "Cô thực sự thấy chúng đáng yêu sao?"

    Ngân Tô không né tránh ánh mắt của bác sĩ Lý, nhìn thẳng vào ông ta và gật đầu nghiêm túc: "Đúng vậy, chẳng lẽ anh không thấy chúng đáng yêu sao?"

    Bác sĩ Lý như bị cái gì đó đâm vào, khí chất kỳ lạ của một nhân viên lâu năm đột nhiên biến mất. Ánh mắt ông ta lộ rõ sự thất vọng, miễn cưỡng nói vài từ: "Có vẻ cô rất phù hợp với công việc này."

    Ngân Tô nắm chặt tay: "Tôi sẽ làm tốt."

    "Nếu vậy, từ giờ những trẻ sơ sinh này giao cho cô phụ trách." Bác sĩ Lý nói xong liền rời đi, "Cô tự làm quen với môi trường làm việc, có gì tôi sẽ gọi."

    "Nhưng bác sĩ Lý.."

    Bác sĩ Lý biến mất nhanh chóng ở góc hành lang, không cho Ngân Tô cơ hội hỏi thêm, tốc độ như có gắn bánh xe lửa dưới chân, chạy nhanh đến mức để lại cả bóng mờ.

    "..."

    Chạy nhanh thật.

    Ngân Tô cầm cuốn sổ, cảm thấy bất lực, công việc còn chưa xong mà! Đối xử với đồng nghiệp mới thế này sao?

    Tám trẻ sơ sinh này là đánh dấu tick hay gạch chéo đây?

    Ngân Tô nhìn trang sổ ghi về phòng chăm sóc đặc biệt, có một số ghi chép để tham khảo nhưng không có quy luật rõ ràng, các trang trước cũng vậy.

    Ngân Tô lại nhìn vào phòng chăm sóc đặc biệt.

    Những đứa trẻ này tuy xấu xí, nhưng cũng có đứa khóc và đứa không khóc.

    Khóc thì đánh dấu gạch chéo.

    Không khóc thì đánh dấu tick.

    Có vẻ như việc đánh giá rất đơn giản..

    Nhưng thực sự đơn giản vậy sao?

    Tại sao bác sĩ Lý lại cố tình không nói về phòng cuối này? Có phải ông ta đang gài bẫy đồng nghiệp mới không?

    Vừa mới vào làm đã bị đồng nghiệp chơi xỏ, bác sĩ Tô cảm thấy không thể qua loa được, nên cô không vội ghi chép vào sổ, chỉ nhớ trạng thái của từng đứa trẻ trong phòng.

    Thời gian kiểm tra phòng ba lần mỗi ngày không rõ ràng, mỗi lần kiểm tra có quy định thời gian ghi chép trạng thái của trẻ không, nếu quá thời gian có thể bổ sung không, hay chỉ cần ghi đúng trạng thái..

    Dù sao trong thực tế, nhiều ghi chép không nghiêm ngặt cũng có thể bổ sung sau.

    Ngân Tô quyết định đi tìm NPC lúc nãy, hỏi về việc đào tạo nhân viên mới, sao lại bỏ qua việc quan trọng như đào tạo nhập môn, thật là bất lịch sự!

    Còn những người chơi khác..

    Lúc nãy cô đi qua, không thấy ai có vẻ là người chơi, họ là ai? Là phụ nữ mang thai hay cũng là bác sĩ như cô?

    * * *

    * * *

    Khu nội trú.

    Trong phòng bệnh bốn người.

    Bốn người chơi đã làm quen sơ qua, họ mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường bệnh.

    Trong phòng bệnh ngoài bốn chiếc giường, chỉ có họ, không phát hiện được thứ gì hữu ích.

    "Bệnh Viện Anh Lan.. Tôi biết cái tên này. Trước đây độ khó chỉ là cấp B, không phải là một phó bản quá khó.." Người nói là một người đàn ông trung niên, tóc chải ngược, tinh thần phấn chấn, nhưng mặc một chiếc váy bệnh nhân kẻ sọc, cổ tay còn đeo băng tay.

    "Đó là trước đây, bây giờ đây là phó bản tử vong." Cô gái tóc đen dài ở giường số hai nói nhỏ, mặt cô tái nhợt, có vẻ bệnh tật.

    Người phụ nữ ngồi ở giường số ba trông như bà chủ nhà trọ cổ điển, tóc xoăn nâu, một chân gác lên mép giường, tay đặt lên đầu gối cong, "Cơ hội vượt qua phó bản tử vong của chúng ta là bằng không."

    Bà chủ nhà trọ có vẻ thản nhiên trước sinh tử, nói một cách nhẹ nhàng.

    Cô gái tóc đen dài: "Tôi không muốn chết.."

    Người đàn ông trung niên rõ ràng cũng không muốn chết, bắt đầu phân tích thân phận của họ: "Chúng ta hiện tại đều là phụ nữ mang thai, nhưng bụng không có gì khác thường, rất có thể con của chúng ta đã sinh ra, hoặc chưa xuất hiện.

    Chắc chắn không chỉ có bốn người chơi chúng ta, có lẽ các phòng bệnh khác cũng có người chơi, tôi định ra ngoài xem, tiện thể tìm hiểu xem có quy tắc gì không, các bạn có muốn đi không?"

    Bốn người đều có bụng phẳng.

    Bụng không có dấu vết phẫu thuật, cơ thể cũng không có gì bất thường.

    Thân phận phụ nữ mang thai được xác định từ vòng tay bệnh nhân, trên đó ghi rõ 'Khoa Sản'.

    Khoa Phụ sản có thể có một số bệnh khác, nhưng Khoa Sản.. thì chỉ có thể là phụ nữ mang thai.

    Vì vậy, họ không thể phân biệt được là đã sinh hay chưa mang thai.

    "Tôi sẽ đi với anh." Cô gái tóc đen dài tuy mặt tái nhợt, nhưng hành động không có gì bất thường.

    Người đàn ông trung niên lại nhìn bà chủ nhà trọ, bà chủ nhà trọ bực bội vò đầu tóc xoăn, xuống giường đi dép.

    "Cậu em, còn cậu thì sao?" Người đàn ông trung niên nhìn về phía giường số một, nơi từ đầu chỉ có một người nói chuyện rồi im lặng.

    "À.." Ô Bất Kinh tỉnh lại, do dự một chút, rồi đáp: "Đi.. đi thôi."

    Mọi người đều đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại mình anh ta.

    Thà đi theo họ còn hơn.

    Ô Bất Kinh đã lén quan sát, ba người chơi này trông không giống kiểu người sẽ giết người ngay từ đầu, nên tạm thời có thể đi theo.
     
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 645: Bệnh Viện Anh Lan (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô muốn quay lại tìm NPC đã dẫn cô vào làm, nhưng tìm một vòng cũng không thấy ai.

    Phòng làm thủ tục nhập viện giờ trống trơn, không có gì bên trong.

    Ngân Tô cảm thấy như bị lừa.

    Hỏi các nhân viên khác, họ đều trả lời "Tôi không biết, hỏi người khác đi" để đuổi cô.

    Ngân Tô không còn cách nào, quay lại tìm bác sĩ Lý. Kết quả là bác sĩ Lý cũng không biết đi đâu, cửa phòng làm việc của ông ta không mở được.

    Được lắm!

    Đối xử với bác sĩ mới như vậy sao!

    Ngân Tô đứng ở hành lang, dùng tay xoa trán, nhìn quanh hành lang, chắc chắn không có ai, cô liền cạy khóa vào phòng làm việc của bác sĩ Lý.

    Phòng làm việc có vài cái bàn, nhưng chỉ có bàn của bác sĩ Lý là có đồ, các bàn khác đều trống trơn.

    Có lẽ ở đây chỉ có một mình bác sĩ Lý..

    Tầng hai từ phòng 201 đến 209, mỗi phòng có bốn trẻ sơ sinh, cộng thêm phòng chăm sóc đặc biệt có 8 trẻ, tổng cộng có 44 trẻ sơ sinh.

    Nhưng cả khoa Sơ sinh chỉ có một bác sĩ..

    Hừm.

    Ngân Tô hít một hơi thật sâu.

    Khối lượng công việc này.. thật kinh khủng!

    Ngân Tô bắt đầu khám phá trong phòng làm việc, bắt đầu từ bàn làm việc của bác sĩ Lý.

    Trên bàn không có nhiều thứ hữu ích, thậm chí không có tài liệu về trẻ sơ sinh, không biết là bác sĩ Lý giấu đi hay phòng làm việc này không có những thứ đó.

    Ngân Tô lục lọi một hồi, cuối cùng tìm thấy một tờ giấy trong đống giấy vụn, đó là 'Quy định công việc của bác sĩ khoa Sơ sinh'.

    Quy định công việc của bác sĩ khoa Sơ sinh

    1. Đeo thẻ nhân viên đúng cách, trang phục gọn gàng.

    2. Tất cả vì trẻ sơ sinh, toàn tâm toàn ý phục vụ trẻ sơ sinh.

    3. Không được cãi nhau với trẻ sơ sinh.

    4. Hãy khen ngợi trẻ sơ sinh một cách nhiệt tình, chúng là những thiên thần trong sáng nhất.

    5. Đừng khen ngợi trẻ sơ sinh, chúng là những con quỷ ác độc nhất.

    6. Nếu nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh ở khu vực ngoài phòng bệnh, hãy giả vờ không nghe thấy và rời khỏi khu vực đó ngay lập tức.

    7. Hãy chú ý thời gian mẹ tiếp xúc với trẻ sơ sinh để tránh những tai nạn không thể cứu vãn.

    8. Trẻ sơ sinh không biết nói.

    9. Trẻ sơ sinh cười với bạn là biểu hiện thích bạn, hãy khen ngợi ngay lập tức.

    10. Được trẻ sơ sinh yêu thích là trách nhiệm của mỗi bác sĩ khoa Sơ sinh.

    Hai điều đầu thì không sao, nhưng điều thứ ba 'không được cãi nhau với trẻ sơ sinh' và điều thứ tám 'trẻ sơ sinh không biết nói' rõ ràng mâu thuẫn.

    Đã không biết nói, sao có thể cãi nhau?

    Hơn nữa, trẻ sơ sinh nhà ai biết nói chứ?

    Điều thứ tư và thứ năm cũng mâu thuẫn, trẻ sơ sinh rốt cuộc là thiên thần hay ác quỷ?

    Điều thứ năm và thứ chín lại mâu thuẫn.

    "Bác sĩ Lý.."

    Ngoài cửa vang lên tiếng gọi.

    * * *

    * * *

    Bác sĩ Lý mở cửa thấy có người ngồi đối diện bàn làm việc của mình, không ai khác chính là bác sĩ thực tập mới đến.

    Bác sĩ Lý mở cửa phát hiện cửa không khóa, ông nhíu mày, không vui hỏi: "Cô vào đây bằng cách nào?"

    "Đi vào chứ sao." Ngân Tô vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ tôi xuyên tường vào?"

    "Tôi hỏi cô mở cửa bằng cách nào?" Bác sĩ Lý mặt tối sầm.

    "Dùng tay mở." Ngân Tô giơ tay ra.

    Bác sĩ Lý không nhịn được, cảm thấy bác sĩ thực tập này đang giả ngốc: "Tôi đã khóa cửa, cô mở bằng cách nào!"

    "Khóa cửa?" Ngân Tô ngạc nhiên: "Không có, tôi đẩy là mở. Bác sĩ Lý có lẽ bận quá nên nhớ nhầm?"

    Bác sĩ Lý: "..."

    Hai người im lặng nhìn nhau.

    Bác sĩ Lý không nghĩ mình nhớ nhầm, rõ ràng lúc đi ông đã khóa cửa.. nhưng cô gái đối diện trông không giống đang nói dối.

    Bác sĩ Lý bước vào phòng, ngồi sau bàn làm việc, nhìn qua bàn mình, không thấy gì bất thường mới lên tiếng: "Cô tìm tôi có việc gì? Tôi bảo cô đi làm quen với môi trường làm việc, cô đã làm quen xong rồi?"

    "Chưa." Ngân Tô lấy cuốn sổ trong tay ra, "Lúc nãy bác sĩ Lý chưa nói tình trạng của những trẻ sơ sinh trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi không biết điền thế nào, nên đến hỏi bác sĩ Lý."

    Bác sĩ Lý: "Cô đã là bác sĩ thực tập rồi, chuyện nhỏ thế này còn phải hỏi tôi sao?"

    "..."

    Bác sĩ Tô rất bất lực.

    Với cô, người mới vào làm ngày đầu tiên, cái gì cũng không biết, thì chuyện gì cũng là chuyện lớn.

    "Anh là tiền bối, tất nhiên phải hỏi anh, tôi tôn trọng anh mà." Ngân Tô thầm chửi rủa trong lòng, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn, "Mong tiền bối chỉ dạy, chỉ dạy bác sĩ thực tập cũng là trách nhiệm của tiền bối mà, đúng không?"

    Bác sĩ Lý: "..."

    Có lẽ từ "trách nhiệm" đã chạm đến bác sĩ Lý, ông ta mở miệng mấy lần nhưng không nói được gì, nhìn chằm chằm Ngân Tô một lúc rồi giật lấy cuốn sổ từ tay cô, cầm bút điền vài nét.

    Điền xong, bác sĩ Lý ném cuốn sổ lại cho Ngân Tô, bảo cô ra ngoài.

    Ngân Tô ra ngoài mới mở sổ xem.

    Bác sĩ Lý hình như điền bừa, không có quy luật gì.. có trẻ khóc thì đánh dấu tick, trẻ yên tĩnh cũng đánh dấu tick.

    Biết ngay là có bẫy mà.

    Ngân Tô nhìn cửa phòng làm việc của bác sĩ Lý, đột nhiên mở cửa, thò đầu vào, gọi nhẹ: "Bác sĩ Lý."

    Bác sĩ Lý có vẻ giật mình, ngẩng đầu lên tức giận: "Cô còn chuyện gì nữa?"

    Ngân Tô: "Tôi muốn hỏi, bàn làm việc của tôi ở đâu?"

    "..."

    * * *

    * * *

    Phòng làm việc của bác sĩ thực tập không ở chỗ bác sĩ Lý, mà ở một phòng khác.

    Ngân Tô tìm thấy phòng, phát hiện bàn đã có tên cô và một số dụng cụ làm việc mới.

    Dù đồng nghiệp ở đây không tốt lắm, nhưng bộ phận hậu cần làm việc rất hiệu quả.

    Ngân Tô phát hiện ngoài cô, bàn bên cạnh cũng có người sử dụng, cô nhìn tên trên bàn đó - Giang Phù, bác sĩ thực tập.

    Ngân Tô đang định lục lọi bàn của đồng nghiệp, cửa phòng mở, một người phụ nữ bước vào.

    Thấy trong phòng có người, trên bàn có dụng cụ làm việc mới, cô ta hơi ngạc nhiên rồi hỏi: "Ồ.. cô là người mới à?"

    Ngân Tô gật đầu: "Chào cô, tôi là Tô Thường Thiện."

    "Ồ.." Người phụ nữ nhìn cô hai lần rồi nói: "Giang Phù."

    "Mong được cô chỉ bảo."

    "Chỉ bảo thì thôi đi, tôi cũng mới đến không lâu." Giang Phù ngồi xuống chỗ của mình, "Sao cô lại nghĩ không thông mà đến đây?"

    "Ở đây có gì sao?"

    "Nếu đi thì tất nhiên là đi khu mới, ai rảnh mà đến khu cũ này." Giang Phù nói: "Không nghĩ thông cáigì?"

    "Vậy sao bác sĩ Giang lại đến đây?"

    "Ồ, gần nhà tôi mà. Chủ yếu là trước đây tôi phạm chút lỗi.." Giang Phù hạ giọng: "Nơi khác không nhận tôi."

    "..."

    Cô phạm lỗi lớn đến mức nào chứ.

    "Thật ra tôi cũng vậy." Ngân Tô lập tức đáp.

    Giang Phù nhướng mày nhìn cô hai lần, cuối cùng không hỏi gì thêm, "Vậy ở đây cũng tốt."

    "Ừ." Ngân Tô chuyển chủ đề: "Bác sĩ Lý bảo tôi mỗi ngày kiểm tra phòng ba lần, bác sĩ Giang cũng phải kiểm tra phòng à?"

    "Tôi không kiểm tra phòng." Giang Phù lắc đầu: "Nửa đêm còn phải kiểm tra phòng, tôi không làm nổi."
     
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 646: Bệnh Viện Anh Lan (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Đêm khuya còn phải kiểm tra phòng? Vậy tôi ngủ thế nào?"

    Giang Phù: "Đúng vậy, ai mà muốn nửa đêm đi kiểm tra phòng, bác sĩ Lý chỉ thích bắt nạt người mới.. Cô thật xui xẻo, nếu không phải mấy hôm trước có một bác sĩ nghỉ việc, cô đã có thể theo bác sĩ đó, bác sĩ đó dễ tính hơn nhiều."

    Ngân Tô thở dài: "Bác sĩ Lý có chút đáng sợ.."

    Giang Phù: "Hừ, ông ta là vậy, ai cũng không ưa, không ai muốn thực tập dưới tay ông ta."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô biết từ Giang Phù rằng khoa Sơ sinh ban đầu có ba bác sĩ, nhưng gần đây một người nghỉ việc, nên chỉ còn hai.

    Một là bác sĩ Lý, người kia là bác sĩ Tôn, người hướng dẫn Giang Phù.

    Bác sĩ Lý phụ trách các công việc hàng ngày, còn bác sĩ Tôn phụ trách điều trị cho trẻ sơ sinh.

    Hiện tại, ngoài Ngân Tô và Giang Phù, không còn bác sĩ thực tập nào khác ở khoa Sơ sinh.

    Ngân Tô cũng biết được thời gian kiểm tra phòng.

    Buổi sáng 10 giờ.

    Buổi trưa 14 giờ.

    Buổi tối 00 giờ.

    Giờ 0 giờ trong phó bản thường không có chuyện tốt.

    Vì vậy, kiểm tra phòng lúc 0 giờ chắc chắn rất nguy hiểm.

    Ngân Tô và Giang Phù đang trò chuyện vui vẻ, Giang Phù đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn về phía cửa.

    Ngân Tô quay đầu nhìn, thấy bác sĩ Lý đứng ở cửa, nhìn cô một cách lạnh lùng, thấy cô nhìn lại, ông ta không lịch sự nói: "Cô, ra đây."

    Ngân Tô nhún vai với Giang Phù, đứng dậy theo bác sĩ Lý ra ngoài.

    "Một lát nữa các bà mẹ sẽ đến thăm trẻ sơ sinh, cô đi cùng họ, chú ý không để mẹ và trẻ sơ sinh ở cùng nhau quá lâu, nếu không.."

    Bác sĩ Lý nói đến đây thì dừng lại, không nói tiếp.

    Ngân Tô hỏi thẳng: "Nếu không thì sao?"

    Bác sĩ Lý chỉ liếc cô một cái, không trả lời, rõ ràng không muốn nói.

    Ngân Tô nhìn quanh, khi đi qua một phòng trống mở cửa, cô kéo bác sĩ Lý vào, cửa phòng 'rầm' một tiếng đóng lại.

    * * *

    * * *

    Khu nội trú.

    Hầu hết người chơi đã tập hợp, lần này có tổng cộng hai mươi sáu người chơi, nam nữ chia đều, mỗi người đều là phụ nữ mang thai.

    Trong số người chơi, có bốn người chơi mới.

    Bốn người chơi mới nghe từ cuộc trò chuyện của những người chơi cũ rằng đây là phó bản tử vong thì hoảng sợ.

    Nhưng không ai quan tâm đến họ.

    Vì..

    Sau khi người chơi gặp nhau, một người tên Khâu Cảnh và một người tên Dư Bách Sơ đã xảy ra xung đột, cả hai đều muốn làm đội trưởng, trở thành người có tiếng nói cao hơn.

    Trong phó bản, có những người thích hành động một mình, và cũng có những người thích kiểm soát người chơi khác.

    Khâu Cảnh và Dư Bách Sơ rõ ràng đều thích làm lãnh đạo.

    Hai người còn chưa tranh xong, một người chơi đeo trường đao đột nhiên chém chết một người chơi mới.

    Đội ngũ 26 người chơi, giờ chỉ còn 25 người.

    Tin tốt duy nhất là người chơi nhận được một quy tắc.

    【Mẹ nên dành cho con tình yêu vô điều kiện. 】

    Người chơi đeo trường đao liếc nhìn mọi người, lạnh lùng nói: "Còn cãi nhau nữa thì giết hết."

    Mọi người: "..."

    Họ có cãi nhau đâu!

    Rõ ràng là Khâu Cảnh và Dư Bách Sơ cãi nhau, sao không chém họ!

    Ô Bất Kinh co rúm ở phía sau đội ngũ, tiếp tục lùi xa khỏi người chơi đeo trường đao..

    Xong rồi.. Xong thật rồi.

    Mới vào đã gặp một kẻ điên.

    Ô Bất Kinh cảm thấy mạng mình không còn dài.

    Cùng co rúm với anh ta còn có cô gái tóc đen dài, khuôn mặt tái nhợt của cô ấy khiến Ô Bất Kinh càng thêm lo lắng, nhưng so với chiến trường phía trước, Ô Bất Kinh lại thấy cô ấy có vẻ dễ thương hơn một chút.

    Lúc này, một NPC mặc đồng phục y tá xuất hiện, không quan tâm họ đang tụ tập làm gì: "Đến giờ thăm con rồi, mọi người chuẩn bị xuống lầu, đừng bỏ lỡ thời gian, nếu không sẽ không được thăm con."

    * * *

    * * *

    Có NPC xuất hiện, Khâu Cảnh và Dư Bách Sơ cũng tạm dừng tranh chấp.

    Họ xuống lầu mới phát hiện ngoài họ, còn có một nhóm NPC.

    NPC đều là nữ, chỉ có trong đội ngũ người chơi là có nam, nhưng trong mắt NPC, nam cũng là nữ.

    Người chơi chết một, chỉ còn 25 người.

    Nhưng NPC vẫn còn 26 người, tương ứng với số lượng ban đầu của họ.

    Giả sử không có cặp song sinh, thì phải có 52 đứa trẻ.

    NPC mặt không biểu cảm, như những con robot chờ lệnh, người chơi nói chuyện với họ, họ chỉ lạnh lùng nhìn một cái, không đáp lại.

    Khả năng tìm được manh mối từ nhóm NPC này không cao, mọi người chỉ có thể theo đoàn người đến tòa nhà trẻ sơ sinh gần đó.

    Cùng với y tá dẫn đầu, hơn năm mươi người rầm rộ đến tòa nhà trẻ sơ sinh, từ xa đã thấy một cô gái mặc áo blouse trắng đứng ở cửa.

    * * *

    * * *

    Đứng ở cửa, Ngân Tô bị đoàn phụ nữ mang thai đông đúc làm cho hoảng sợ, có cảm giác như xác sống đang tiến về phía mình.

    Đi đầu đoàn là những người phụ nữ, mặt không biểu cảm, như những con robot vô cảm.

    Phía sau đoàn có khoảng mười người đàn ông, độ tuổi khác nhau, nhìn là biết họ là người chơi.

    Phía sau bị phía trước che khuất nhiều, ngoài vài người cao nổi bật, những người khác không nhìn rõ, không biết trong đó có người quen không.

    "Cô là bác sĩ thực tập mới à?" Y tá đã đến trước mặt Ngân Tô, nhìn quanh tìm người: "Bác sĩ Lý đâu?"

    Ngân Tô bịa một lý do: "Bác sĩ Lý không khỏe."

    "Lại lười biếng!" Y tá nhíu mày, không hài lòng nói: "Lần nào cũng thế!"

    "..."

    Thật là, có vẻ bác sĩ Lý đưa cô đến đây rồi cũng không định cùng cô đón đoàn mẹ này.

    Cũng tốt.

    Cô đã cho bác sĩ Lý đi lười biếng trước rồi.

    "Vậy cô dẫn họ lên đi." Y tá không định vào: "Đến giờ, cô đưa họ ra. Nhớ, không được thiếu một ai."

    Y tá nhìn thẳng vào mắt Ngân Tô, nhấn mạnh câu cuối.

    "Vâng." Ngân Tô giơ tay vẫy: "Các mẹ, xin mời theo tôi."

    Ngân Tô quay người vào tòa nhà, dẫn đoàn mẹ lên tầng hai.

    Chỗ cầu thang lên tầng hai có một sảnh lớn, hơn năm mươi người đứng vừa.

    Ngân Tô dừng lại ở sảnh, bắt đầu nói những kinh nghiệm mà bác sĩ Lý đã truyền đạt cho cô: "Xin các mẹ giữ yên lặng, không la hét, để tránh làm phiền các trẻ sơ sinh. Những mẹ nào la hét sẽ bị kết thúc buổi thăm hôm nay. Ngoài ra, các mẹ có thể cho trẻ bú sữa mẹ, nhưng đừng cho quá nhiều, để tránh trẻ ăn quá no và khó chịu."

    Người chơi: "..."

    Họ làm gì có sữa mẹ!

    Ngân Tô lấy từ xe đẩy bên cạnh ra những bộ đồ cách ly đã được đóng gói, đưa cho người mẹ đứng đầu tiên: "Đi vào phòng bên cạnh thay đồ cách ly, sau đó các mẹ có thể đi thăm con mình."

    Người mẹ đó nhận đồ cách ly, thành thạo đi vào phòng bên cạnh.

    Những người mẹ NPC phía sau lần lượt tiến lên, vào phòng thay đồ, sau đó ra ngoài, đi đến khu vực phòng bệnh.

    Họ thành thạo và yên lặng, biết rõ con mình ở phòng nào.

    Nhưng người chơi thì khác..

    Khi Ngân Tô đưa đồ cách ly cho người chơi đầu tiên, người chơi đó mạnh dạn hỏi: "Bác sĩ, con tôi ở phòng nào?"
     
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 647: Bệnh Viện Anh Lan (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô liếc nhìn người chơi đó, khóe miệng nhếch lên một cách lạnh lùng: "Cô không biết con mình ở phòng nào sao? Cô bất cẩn như vậy, làm mẹ cũng không xong, chi bằng đi chết đi."

    Cô đâu biết đứa trẻ nào là con của ai, cô cũng chưa tìm được danh sách.

    Những trẻ sơ sinh đó không có tên, chỉ có số trên giường.

    Vì vậy, Ngân Tô chỉ có thể dùng lời của NPC để đáp lại người chơi.

    Người chơi: "..."

    Người chơi đứng sững vài giây.

    Ngân Tô lạnh lùng thúc giục: "Nhanh lên, phía sau còn đang chờ, đừng làm mất thời gian."

    Người chơi: "..."

    Cuối cùng, người chơi đó cầm lấy đồ cách ly và đi thay đồ.

    Những người chơi khác lần lượt tiến lên, vẫn có người chơi không từ bỏ, tìm cách hỏi thêm.

    Ngân Tô khéo léo lảng tránh họ, đến lượt những người cuối cùng, Ngân Tô nhận ra Ô Bất Kinh, giọng anh ta rất dễ nhận ra.

    Nhưng Ô Bất Kinh không nhận ra cô, có lẽ vì cô không chỉ thay đổi diện mạo mà còn thay đổi giọng nói, lại mặc áo blouse trắng. Tuy nhiên, khi thấy tên trên thẻ nhân viên, anh ta nhìn cô hai lần với vẻ nghi ngờ, cuối cùng vẫn đi qua với khuôn mặt đầy hoài nghi.

    Đi được hai mét, anh ta còn quay đầu nhìn lại cô.

    * * *

    * * *

    Trên vòng tay của người chơi chỉ có thông tin của họ, không có thông tin về trẻ sơ sinh.

    Nhưng vẫn phải đi xem, biết đâu trong phòng trẻ sơ sinh có thông tin tương ứng.

    "Những đứa trẻ này sao lại.. kinh khủng quá." Một người chơi đứng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn vào những đứa trẻ bên trong, không kìm được mà tỏ vẻ ghê tởm.

    Giọng nói của anh ta thu hút nhiều người chơi khác đến.

    Trước đó cũng có người chơi đi qua, nhưng họ chỉ quan sát một chút rồi rời đi, như thể đã quen với cảnh tượng này.

    Nếu tất cả trẻ sơ sinh đều bình thường, họ mới thấy có gì đó không ổn, chắc chắn có âm mưu lớn hơn.

    "Đây là.. phòng chăm sóc đặc biệt, bên trong không có NPC nào."

    Không có bà mẹ NPC nào vào phòng này.

    "Không thể nào? Những đứa trẻ này là của chúng ta sao?"

    "Bây giờ có vẻ là vậy."

    Những người chơi đứng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt mặt biến sắc.

    Những con quái vật nhỏ này trông không thân thiện chút nào..

    * * *

    * * *

    NPC đã tìm thấy con của mình, những đứa trẻ còn lại chắc là của người chơi.

    Nhưng kể cả tính cả phòng chăm sóc đặc biệt thì chỉ còn 18 đứa trẻ, trong khi có 25 người chơi, tức là có 7 người chơi không có con tương ứng.

    Quan trọng nhất là, dù có 18 đứa trẻ, họ cũng không thể phân biệt được đứa nào là con của mình.

    "Các bạn nhìn những NPC kia.."

    Lúc này, những NPC đang bế con đều đã bỏ đi vẻ lạnh lùng trước đó, thay vào đó là nụ cười đầy yêu thương, bế con trong lòng hoặc nhẹ nhàng dỗ dành, hoặc cho bú sữa mẹ, mỗi NPC đều tỏa ra một thứ gọi là tình mẫu tử.

    Một số đứa trẻ đang khóc cũng dường như yên lặng khi mẹ đến.

    Những người chơi đã quen với NPC hai mặt, nên họ bình tĩnh chấp nhận sự thay đổi cực đoan này, và tập trung vào vấn đề khác.

    "Làm sao để tìm đây?"

    "Trên vòng tay cũng không có manh mối.. Chẳng lẽ cứ bế đại một đứa? Số lượng trẻ không khớp với số lượng chúng ta, ai bế được đứa nào thì đứa đó là con mình?"

    Người chơi này vừa nói xong, không khí trở nên kỳ lạ, họ lặng lẽ kéo giãn khoảng cách.

    Chỉ cần có một người dẫn đầu, những người khác sẽ theo ngay.

    Nhưng may mắn là không ai khởi đầu.

    Dù sao trong thế giới thực, việc cướp con là phạm pháp..

    Sau một lúc im lặng kỳ quặc, có người phá vỡ sự im lặng: "Làm gì có chuyện mẹ bế nhầm con? Bế nhầm chắc chắn có vấn đề.. Các bạn đừng làm bậy."

    "Đúng đúng đúng.. Chắc chắn có cách để tìm con của chúng ta."

    Họ không nhắc đến vấn đề số lượng trẻ nữa.

    Bây giờ còn chưa biết cách tìm con, nhắc đến chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn.

    Chưa tìm được con, người chơi đã đánh nhau trước.

    Có người chơi nhìn về phía các bà mẹ NPC: "Những NPC đó tìm con thế nào?"

    "Họ rõ ràng biết con mình là ai.. Tôi đã xem vòng tay của họ, giống hệt của chúng ta. Nhưng chúng ta tỉnh dậy trong phòng bệnh, còn con ở đây, trong cốt truyện trước đó, những bà mẹ sinh con như chúng ta chắc chắn biết con mình ở đâu."

    "Chết tiệt, mở đầu đã làm khó chúng ta."

    "Tôi nghĩ manh mối ở khu nội trú, chắc chắn có ghi chép liên quan."

    "Không lẽ bây giờ chạy về tìm? Hình như cũng không thể rời đi.." Anh ta nhìn về phía cầu thang, thấy bác sĩ đứng đó, chắc chắn không cho họ đi sớm.

    Hơn nữa, ra ngoài còn có y tá ở khu nội trú chờ..

    "Không ở với con thì sao? Nhất định phải ở với chúng sao? Nếu ở với chúng là sai thì sao?"

    "Nếu ở với con là sai, trò chơi đã phát con cho chúng ta ngay từ đầu.. Không ở với con chắc chắn có vấn đề."

    "Tìm quanh xem có manh mối gì không."

    Người chơi tản ra tìm manh mối, có người thậm chí chạy đi hỏi các bà mẹ NPC, nhưng họ chỉ chăm chú vào con, không để ý đến âm thanh bên ngoài.

    Cũng có người chơi đi quan sát những đứa trẻ không có mẹ, lật giường của chúng để xem có manh mối gì không.

    Người chơi đi một vòng các phòng bệnh, những người gan dạ thậm chí còn vào cả phòng chăm sóc đặc biệt, những đứa trẻ này dù khóc hay yên lặng cũng không để ý đến họ, nên không có chuyện gì xảy ra.

    Tất nhiên, không có chuyện gì xảy ra, họ cũng không tìm thấy gì.

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh đứng ở cửa một phòng, nhìn những 'bà mẹ' bất lực trong hành lang, anh ta cũng đã tìm hai phòng, nhưng không tìm thấy gì.

    Ánh mắt anh ta vượt qua hành lang dài, dừng lại ở bác sĩ đứng ở lối vào hành lang.

    Không biết tại sao..

    Ô Bất Kinh theo thói quen tự dùng phép chữa trị, mở bảng cá nhân, chọn trang chuyển khoản cho bạn bè.

    【Xác nhận chuyển khoản 505 điểm cho 'Tô Đại Thiện Nhân'. 】

    Ô Bất Kinh nhấn xác nhận.

    Chuyển khoản điểm không thể ghi chú, nhưng số điểm có thể tùy chỉnh.

    Trong phó bản không có cách liên lạc khác, người chơi trong đội sẽ dùng hệ thống điểm để truyền tin.

    Sau khi nhấn xác nhận, anh ta lại ngẩng đầu nhìn bác sĩ đối diện.

    Anh ta thấy bác sĩ lấy từ túi ra một chiếc điện thoại.. điện thoại? Anh ta nhớ cô Tô lần trước trong phó bản Mùa Tỏ Tình có rút được một chiếc điện thoại, chiếc điện thoại đó có thể xuất hiện trong phó bản, rất giống với chiếc điện thoại của bác sĩ đối diện!

    Lúc này, trước mặt anh ta hiện lên thông báo chuyển khoản điểm.

    【'Tô Đại Thiện Nhân' chuyển cho bạn 1 điểm. 】

    Ô Bất Kinh: "!"

    Người chơi trong phó bản không thể chuyển khoản điểm cho người chơi ngoài đời thực, cô ấy nhận được và chuyển lại, chứng tỏ cô ấy đang ở trong phó bản.

    Ô Bất Kinh vui mừng, mạng sống của anh ta được bảo toàn rồi! Hu hu hu, anh ta phải đi bám chân đại lão, làm trâu làm ngựa cho đại lão!

    "Anh Ô, anh định đi đâu?"

    Ô Bất Kinh chưa kịp bước đi, đã bị gọi lại.

    Anh ta quay đầu thấy Tôn Hướng Tuyết, người cùng phòng bệnh với anh ta, khuôn mặt tái nhợt.

    "Tôi.."

    Ô Bất Kinh lắp bắp, không biết nói gì. Không thể nói là anh ta định đi bám chân đại lão chứ?

    Đại lão không nói cho người chơi khác biết cô ấy là người chơi, chắc chắn có lý do, anh ta đâu dám tiết lộ..
     
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 648: Bệnh Viện Anh Lan (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mạc Linh

    Có người chơi quay lại lối vào hành lang, tiến về phía Ngân Tô.

    "Bác sĩ, con tôi hình như có vấn đề, cô có thể xem giúp không?"

    "Không được, tôi không phụ trách khám bệnh. Nếu con của bạn có vấn đề, hãy cho tôi biết là ai, tôi sẽ báo lại cho bác sĩ Tôn."

    Người chơi nhíu mày: "Nhưng cô cũng là bác sĩ mà?"

    Ngân Tô chỉ vào thẻ nhân viên của mình: "Tôi chỉ là bác sĩ thực tập."

    "Nhưng cô cũng là bác sĩ, cô xem giúp tôi trước, nếu có chuyện gì thì đó là tai nạn y tế, cô phải chịu trách nhiệm!"

    Ngân Tô mỉm cười, rồi ngay lập tức lạnh lùng: "Vậy bạn cứ khiếu nại tôi đi."

    Người chơi hít một hơi, có lẽ không ngờ bác sĩ thực tập lại cứng đầu như vậy.

    Ngân Tô không giống NPC, không sợ gì khiếu nại: "Tôi chỉ là bác sĩ thực tập, cùng lắm bị đuổi việc, rồi tìm công việc khác."

    Bác sĩ Lý còn dám lười biếng không đi làm, chứng tỏ việc khiếu nại ở đây không quan trọng lắm.

    Người chơi hoàn toàn cạn lời.

    Dù sao cũng là người chơi lâu năm, thấy Ngân Tô không có gì nguy hiểm, người chơi này rời đi, ngay lập tức có người chơi khác tiến lên.

    Người chơi này nói thẳng: "Tôi không nhớ con mình ở đâu, cô dẫn tôi đến đó."

    Ngân Tô: "Là mẹ mà không tìm được con mình, thật không thể tha thứ, sao bạn có thể hỏi tôi câu này, bạn có phải là một người mẹ tốt không? Không làm tốt vai trò của một người mẹ.. có thể sẽ chết đấy."

    Hai từ 'sẽ chết' làm người chơi giật mình.

    Ngân Tô ngước nhìn những người chơi trong hành lang, nhắc nhở: "Các mẹ, các người chỉ có nửa giờ để ở bên con, hãy tranh thủ thời gian, nếu không sẽ phải đợi đến giờ thăm ngày mai."

    Nửa giờ..

    Từ lúc họ đến đây, đã gần mười phút trôi qua.

    Chỉ còn hai mươi phút..

    Lúc này, hành lang có tiếng xôn xao.

    Người chơi đeo trường đao đã vào phòng chăm sóc đặc biệt, đưa tay nhấc một con quái vật nhỏ đang gặm lan can giường lên.

    Con quái vật nhỏ bị nhấc lên, quay đầu nhìn người chơi.

    Người chơi đeo trường đao có vẻ ghê tởm, nhưng cuối cùng vẫn chọn bế nó bằng một tay.

    "Khà khà khà.."

    Con quái vật nhỏ cười khúc khích, bàn tay dính nhớp nháp chạm vào cằm của người chơi đeo trường đao, phát ra tiếng cười khúc khích, dường như rất thích người đang bế mình.

    Những người khác đứng ngoài cửa nhìn, thấy người chơi đeo trường đao không bị tấn công, lập tức có người động lòng.

    Có phải những con quái vật nhỏ trong phòng chăm sóc đặc biệt vốn không có mẹ? Ai bế được thì là con của người đó..

    Khi mọi người còn chưa kịp hành động, một bóng người từ bên cạnh chen vào, bế ngay con quái vật nhỏ trên giường gần nhất.

    "!"

    "Chết tiệt!"

    Có người chửi thề, sau đó những người chơi khác lao vào phòng.

    Ô Bất Kinh bế con quái vật nhỏ lùi vào góc phòng, nhìn đám người chơi tràn vào phòng.

    Anh ta không phải gan dạ hơn.

    Anh ta chỉ nghĩ rằng nếu cô Tô ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ chọn những con quái vật nhỏ này, hơn nữa người chơi đeo trường đao trông rất mạnh, bế con quái vật nhỏ mà không bị tấn công.

    Quan trọng nhất là.. đại lão đang ở đây!

    * * *

    * * *

    Phòng chăm sóc đặc biệt chỉ có tám đứa trẻ, không đủ cho nhiều người như vậy.

    Người chơi nhanh chóng phát hiện, người đầu tiên tiếp xúc với con quái vật nhỏ sẽ có số trên giường của đứa trẻ hiện lên trên vòng tay, sau đó dù có cướp cũng vô ích.

    Tiếng ồn do người chơi gây ra khá lớn.

    Những người chơi không chen vào phòng phát hiện ở cuối hành lang đột nhiên xuất hiện một y tá, cô ta mặt lạnh lùng tiến lại, trông như muốn gây sự.

    Người chơi chợt nhớ lại lời bác sĩ đã nói 'giữ yên lặng, không la hét, để tránh làm phiền các trẻ sơ sinh. Những mẹ nào la hét sẽ bị kết thúc buổi thăm hôm nay'.

    Những người chơi bên ngoài thấy y tá không có ý tốt, hơn nữa lúc này cũng không có cơ hội cướp con quái vật nhỏ bên trong, nhanh chóng lùi lại, dán vào tường phía bên kia hành lang.

    Y tá đi đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt: "Các người đang làm gì!"

    Người chơi bên trong lập tức im lặng.

    Y tá nhìn qua phòng chăm sóc đặc biệt lộn xộn, cô ta giơ tay chỉ vào những người gây ồn ào nhất: "Các người kết thúc buổi thăm hôm nay, lập tức rời đi."

    Những người bị chỉ có cả người bế con quái vật nhỏ và người không bế.

    Người bế con quái vật nhỏ ít nhất đã tìm được con của mình, những người khác thì chưa tìm được con đã bị đuổi..

    * * *

    * * *

    Ngân Tô thực ra cũng chưa từng gặp y tá này.

    Trước đó cô chỉ thấy những y tá mặc đồng phục màu hồng, y tá này cũng mặc đồng phục màu hồng nhưng có hoa văn, trông cao cấp hơn nhiều.

    Y tá dẫn những người chơi bị đuổi đi ngang qua Ngân Tô, không quên nhắc nhở cô: "Bác sĩ Tô, chú ý thời gian."

    Ngân Tô không nói gì, y tá cũng không để ý, dẫn những người chơi mặt mày khó coi rời đi.

    Trong phòng chăm sóc đặc biệt còn lại năm người chơi: Ô Bất Kinh, người chơi đeo trường đao, hai người chơi trước đó tranh giành làm lãnh đạo, và bà chủ nhà trọ tóc xoăn.

    * * *

    * * *

    Sau vụ lộn xộn này, đã mất thêm bảy tám phút.

    Bây giờ chỉ còn khoảng mười phút, mà họ vẫn chưa tìm ra cách xác định con của mình.

    "Họ tiếp xúc với những đứa trẻ này.. số trên giường của trẻ hiện lên trên vòng tay, chúng ta cũng có thể dùng cách này?"

    Những con quái vật nhỏ trong phòng chăm sóc đặc biệt có lẽ không có mẹ, ai chạm vào trước thì sẽ là mẹ của chúng.

    "Lúc nãy tôi thử chạm vào mấy đứa trẻ, không có phản ứng.."

    "Có thể phải chạm đúng đứa trẻ mới hiện lên số?"

    "Nhưng số lượng chúng ta và số lượng trẻ không khớp.."

    "Vậy thì có điều kiện khác, dù sao chỉ cần chạm vào mới xác định được, và những người chơi có điều kiện tương tự, ai chạm vào trước thì là của người đó.. đánh cược vận may?"

    "Nếu chạm vào trẻ không nguy hiểm, thì chỉ còn cách này."

    "Này! Sao cậu chạy nhanh thế.." Người chơi hét lên rồi vội bịt miệng, nuốt lại lời còn lại, sợ gọi y tá quay lại.

    Có người chạy trước, những người chơi khác cũng không dám chần chừ.

    Dù sao số lượng trẻ không đủ, chậm một giây không có trẻ có thể là mình.

    Phương pháp loại trừ tuy phiền phức nhưng hiệu quả.

    Nhanh chóng có người chơi may mắn tìm được con của mình.

    Nhưng khi cô ta bế đứa trẻ lên, đứa trẻ vốn yên lặng đột nhiên khóc lớn.

    Mẹ không được la hét, nhưng không nói trẻ không được.

    Người chơi đó rõ ràng không có kinh nghiệm chăm con, lúng túng bế đứa trẻ, không biết dỗ thế nào, suýt nữa dùng tay bịt miệng đứa trẻ.

    Những bà mẹ NPC bên cạnh nhìn cô ta với ánh mắt trách móc kỳ lạ, như đang trách cô ta không biết dỗ con, không xứng làm mẹ.

    Trẻ trong tay các bà mẹ NPC không đứa nào khóc, dù không cười cũng yên lặng nằm trong lòng mẹ.
     
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 649: Bệnh viện Anh Lan (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những đứa trẻ được người chơi ôm trong lòng thì khác hẳn.

    Hầu như đứa nào cũng khóc ré lên.

    Cả hành lang vang vọng tiếng khóc của trẻ con.

    Người chơi cũng bị tiếng khóc làm cho bực bội.

    Dù có học theo mấy NPC kia dỗ dành cũng vô ích.

    Họ làm gì có sữa mẹ.

    Chẳng lẽ lại học NPC cho bú à?

    Tiếng khóc nối thành một tràng dài, càng lúc càng lớn.

    Âm thanh náo động như muốn lật tung cả mái nhà.

    Ngân Tô có chút chịu không nổi tiếng ồn này, móc hai cái nút bịt tai nhét vào.

    So với những người khác, mấy đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt lúc này ngược lại có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

    Ngay cả những đứa trước đó còn khóc, dường như cũng bị tiếng khóc của bạn bè dọa sợ, không khóc nữa.

    Số trẻ còn lại ngày càng ít.

    Những người chơi vẫn chưa tìm được con cũng càng thêm lo lắng.

    Nhưng mọi người đều ghi nhớ quy tắc không được gây ồn ào.

    Dù có động tay tranh giành cũng cố gắng không tạo ra tiếng động lớn hơn.

    Khi đứa trẻ cuối cùng được người chơi ôm vào lòng, vẫn còn 3 người chơi chưa có con.

    Trong số những người chơi vừa bị đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn còn 4 người chưa có con.

    Tổng cộng là 7 người chơi chưa có con.

    Ngân Tô liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn không ai dỗ được trẻ con, lại lấy điện thoại ra xem giờ.

    Đã đến giờ rồi.

    Ngân Tô đi về phía cuối hành lang, đồng thời thông báo cho những bà mẹ trong phòng: "Các bà mẹ, hết giờ thăm rồi, xin lập tức rời khỏi phòng."

    Người chơi rõ ràng không muốn ở lại với lũ trẻ lâu hơn.

    Ngân Tô vừa nói hết giờ, họ liền đặt trẻ xuống rồi rời khỏi phòng.

    NPC có người nghe lời, đặt trẻ xuống.

    Nhưng có người lại như không nghe thấy, chìm đắm trong thế giới tình mẫu tử, trong mắt trong lòng chỉ có con.

    Ngân Tô bắt đầu đuổi người từ phòng chăm sóc đặc biệt, xác nhận không còn ai thì đóng cửa lại, rồi nhìn sang phòng 209.

    Phòng 209, vẫn còn một NPC chưa đặt con xuống.

    Cô ta ôm đứa bé quay lưng về phía cửa, người khẽ đung đưa qua lại.

    "Cô này, xin cô đặt đứa trẻ sơ sinh xuống." Ngân Tô lên tiếng nhắc nhở một lần.

    Đối phương không để ý đến cô.

    Ngân Tô đành phải đi vào trong, nhưng cô còn chưa đi đến trước mặt đối phương, NPC kia đột nhiên quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt dữ tợn: "Không ai được phép chia cắt tôi và con tôi! Tôi và con tôi phải ở bên nhau, nó cần tôi!"

    Lúc NPC quay người lại, Ngân Tô mới nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh vẫn đang bú mẹ.

    Đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm, lúc này lại mang đến một cảm giác kỳ dị khó tả.

    "Hôm nay hết giờ thăm rồi." Ngân Tô mặt không cảm xúc tiến lên, vươn tay giật lấy đứa trẻ sơ sinh.

    NPC theo bản năng muốn giật lại đứa bé: "Con tôi, tại sao cô lại cướp con tôi. Nó cần tôi, nó cần tôi! Cô buông tôi ra.. A!"

    Ngân Tô giơ tay ngăn cô ta lại, đặt đứa bé trở lại nôi, sau đó nhanh chóng khống chế NPC, cưỡng chế lôi cô ta ra khỏi cửa.

    NPC vừa khóc vừa la hét đòi thả ra trong phòng, vừa ra khỏi cửa liền im lặng.

    Không biết là sợ tiếng quá lớn sẽ dẫn dụ y tá đến, hay là vì nguyên nhân khác.

    * * *

    * * *

    Người chơi đều đã ra ngoài, không một ai ở lại trong phòng.

    Lúc này nhìn những bà mẹ NPC vẫn cố thủ trong phòng, bị từng người một ném ra ngoài.

    Có người chơi tụm lại xì xào: "Cái vị bác sĩ kia.. hơi đáng sợ à nha."

    "Cũng tạm thôi, tôi thấy cô ta hình như không đáng sợ bằng mấy NPC khác."

    "Hôm nay chúng ta chỉ tìm được con, không có thời gian ở cùng chúng, không biết có vấn đề gì không."

    "Mấy người không có con thì sao bây giờ?" Có người chơi nhìn về phía mấy người chơi đang đứng ở bên kia, họ vừa nãy không tìm được con.

    Có người mặt mày ủ rũ, có người hoảng sợ bất an, cũng có người mặt mày âm trầm, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người những người chơi khác.

    "Hừ, ai lo thân nấy rồi, còn tâm trí đâu mà quản người khác?"

    "Có con rồi cũng chưa chắc đã an toàn, ai biết con có đổi mẹ được không.."

    Ví dụ như người chơi chết..

    "Ầm!"

    Một NPC bị ném ra từ phòng 202, áo bệnh nhân của cô ta đầy máu, phần ngực lộ ra dường như bị gặm nhấm.

    Lúc này NPC ngã trên đất bất động, dường như đã tắt thở.

    Những NPC còn lại mặt mày thản nhiên đứng ở hành lang, hoàn toàn không tò mò về chuyện đã xảy ra với NPC kia.

    Người chơi thò đầu ra nhìn ngó, muốn xác định NPC còn sống hay chết.

    Đúng lúc này, vị bác sĩ kia từ bên trong đi ra.

    Cô ta tiện tay đóng cửa lại, đi về phía phòng 201.

    Phòng 201 nhìn từ bên ngoài thì không có ai, tất cả trẻ con đều ở trong nôi, nhưng cô ta vẫn đi vào.

    Khoảng một phút sau, cô ta lôi ra một NPC.

    So với người chơi, bên cô ta cũng không dễ dàng gì, mấy NPC này tìm mọi cách không muốn rời đi, ôm con không nhúc nhích đã là tốt rồi.

    Còn có loại thông minh quá mức này, trực tiếp trốn đi.

    Nếu cô ta chỉ nhìn thoáng qua xác nhận trong phòng không có ai thì thôi, vậy thì đúng là tai nạn nghề nghiệp.

    Ngân Tô lại cẩn thận đếm người một lần, sau đó kéo lê NPC dưới đất, đi về phía cầu thang: "Mọi người theo tôi xuống lầu đi."

    Y tá đã nói, phải đủ một người.. nhưng cô ta lại không nói rõ là sống hay chết.

    Một đồng nghiệp tốt sẽ không làm khó đồng nghiệp.

    Ngân Tô dẫn họ xuống lầu, y tá quả nhiên vẫn đang đợi ở ngoài cửa.

    Thấy Ngân Tô tay kéo một bệnh nhân không rõ sống chết, vẻ mặt y tá lập tức trầm xuống.

    Ngân Tô tự tay giao người cho cô ta: "Người đều đưa xuống cho cô rồi."

    Y tá: "..."

    Một người sống sờ sờ, biến thành người chết!

    Mặt y tá đầy vẻ không vui, nhưng y tá cũng không nói gì, chỉ bất mãn trừng mắt nhìn Ngân Tô hai cái, sau đó bắt đầu điểm danh.

    Y tá điểm hai lần, đều không phát hiện thiếu người, không tìm được lý do gây khó dễ cho đồng nghiệp, y tá chỉ có thể dẫn đại quân rời đi.

    Ô Bất Kinh đi một bước ngoái đầu ba lần, anh ta còn chưa kịp nói chuyện với đại lão, huhuhu..

    Nhưng không cản trở anh ta tặng quà cho đại lão - ném hai cái trị liệu thuật.

    Ngân Tô đứng ở cửa lớn lạnh thấu xương: "..."

    Đợi đến khi đám người kia khuất bóng, Ngân Tô lúc này mới duỗi lưng một cái, chậm rãi trở lại lầu hai.

    Không biết từ đâu ở lầu hai chui ra hai y tá, đang dọn dẹp mấy căn phòng kia.

    Ngân Tô rất vui mừng, may mà việc dọn dẹp không cần đến thực tập bác sĩ như cô làm.

    Y tá rõ ràng đã quen với cảnh bệnh phòng bừa bộn sau khi người nhà đến thăm, ngay cả những vết máu ở phòng 202 cũng không khiến họ để ý, nhanh chóng lau sạch khử trùng.

    Ngân Tô bước vào phòng 202.

    "Chào bác sĩ Tô."

    Y tá không ngẩng đầu lên, chào cô.

    "Ừ, dọn sạch sẽ vào, toàn là máu.." Ngân Tô bắt đầu chỉ huy họ: "Bên kia tường cũng có, thấy không, đừng để lại vết bẩn ảnh hưởng đến sức khỏe của trẻ sơ sinh."

    Toàn tâm toàn ý phục vụ trẻ sơ sinh!

    Y tá quả nhiên không nói gì, đi lau chỗ Ngân Tô chỉ hai lần, còn xịt cồn khử trùng.

    Ngân Tô bước qua y tá, đến chỗ đứa trẻ vừa mất mẹ.

    Lúc nãy nó cắn chặt NPC không buông, còn NPC thì như không có cảm giác, để mặc nó cắn, thậm chí còn bảo nó ăn chậm lại, đừng nghẹn.

    Cảnh tượng đó thật kinh khủng.
     
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 650: Bệnh Viện Anh Lan (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Nhưng lúc này đứa trẻ đã được thay quần áo sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn được lau sạch, khi cười không thấy răng.

    Nhưng cơ thể của nó rõ ràng lớn hơn những đứa trẻ bên cạnh một vòng..

    Ăn thịt mẹ có thể lớn nhanh?

    Ngân Tô lấy từ túi ra một cái nhiệt kế, nhét vào miệng đứa trẻ.

    "Bác sĩ Tô?" Y tá đột nhiên xuất hiện bên cạnh, nhìn cô chằm chằm.

    "Đo nhiệt độ." Ngân Tô bình tĩnh đáp: "Có chuyện gì sao?"

    Y tá rõ ràng hơi bất ngờ: ".. Bác sĩ Tô sao lại đo nhiệt độ như vậy?"

    Ngân Tô liếc y tá một cái, lạnh lùng nói: "Tôi là bác sĩ hay cô là bác sĩ? Tôi đo nhiệt độ thế nào là việc của tôi, cô làm tốt việc của mình, đừng lo chuyện của tôi, có chuyện gì cũng không cần cô chịu trách nhiệm."

    "..."

    Có lẽ câu "không cần cô chịu trách nhiệm" rất thuyết phục, y tá nhìn cô vài giây rồi quay đi, tiếp tục làm việc.

    Ngân Tô dùng nhiệt kế mở miệng đứa trẻ, lắc qua lắc lại bên trong, không thấy có răng hay thứ gì khác.

    "Chưa mọc răng mà đã ăn thịt được.." Ngân Tô ngạc nhiên: "Mi đúng là kỳ tích y học!"

    Kỳ tích y học đang cố đẩy nhiệt kế ra, rõ ràng không thích thứ này.

    Ngân Tô lấy cớ kiểm tra, kiểm tra đứa trẻ từ trong ra ngoài, khiến y tá nhíu mày liên tục, có lẽ đang nghi ngờ cô được tuyển dụng thế nào.

    "Bác sĩ Tô."

    Ngân Tô trở về văn phòng, chưa kịp vào thì bị gọi lại.

    Y tá chạy tới: "Bác sĩ Tô, cô có thấy bác sĩ Lý không? Tôi tìm khắp nơi mà không thấy ông ấy."

    "Không thấy." Ngân Tô đáp: "Ông ấy bảo tôi đón các bà mẹ thăm trẻ sơ sinh xong, tôi không gặp lại ông ấy nữa."

    "Lại đi đâu rồi.."

    Chữ "lại" chứng tỏ bác sĩ Lý mất tích không phải lần đầu, là kẻ trốn việc chuyên nghiệp.

    Ngân Tô nghĩ đây chắc là để giao nhiệm vụ cho cô, cố tình thiết lập như vậy.

    Quả nhiên, y tá lẩm bẩm hai câu, rồi nhìn Ngân Tô: "Không tìm thấy bác sĩ Lý, vậy phiền bác sĩ Tô tắm cho trẻ sơ sinh. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, vốn dĩ bác sĩ Lý phải hướng dẫn cô.."

    "Tắm à.." Đây không phải việc của y tá sao?

    Nhưng bệnh viện này cũng không phải bệnh viện bình thường, để bác sĩ tắm cho trẻ cũng không có gì lạ, chủ yếu là để làm khó người chơi thôi.

    "Bác sĩ Tô có vấn đề gì không?"

    Ngân Tô cười tươi: "Không có gì. Tôi rất thích tắm cho trẻ con." Chỉ là nhúng vào nước rửa thôi, dễ mà.

    "Bác sĩ Tô thích là tốt rồi." Y tá cũng cười theo, "Vậy tôi đi chuẩn bị, bác sĩ Tô ăn trưa xong, một giờ lên là được."

    "Lên đâu?" Ngân Tô hỏi: "Bác sĩ Lý không nói cho tôi biết tắm trẻ ở đâu."

    Câu hỏi này có lẽ không quan trọng, y tá liền nói cho cô vị trí cụ thể.

    Hai giờ chiều phải kiểm tra phòng, một giờ tắm trẻ..

    Một giờ nhìn thì có vẻ đủ, nhưng ai biết phải tắm bao nhiêu trẻ, nếu là mười đứa tám đứa, một giờ làm sao đủ.

    * * *

    * * *

    Khu nội trú.

    Ô Bất Kinh theo đoàn người trở về phòng bệnh, hai người chơi muốn tranh giành làm lãnh đạo không còn đối đầu trực tiếp, mà tách ra thuyết phục những người chơi khác gia nhập.

    Dư Bách Sơ là nữ, nên có nhiều người chơi nữ nghiêng về phía cô ta hơn, còn Khâu Cảnh thì có nhiều người chơi nam hơn.

    "Anh Ô, anh định gia nhập họ à?" Tôn Hướng Tuyết thấy Ô Bất Kinh nhìn về phía đó, tưởng anh ta cũng muốn gia nhập.

    Ô Bất Kinh không có ấn tượng tốt với Dư Bách Sơ và Khâu Cảnh, anh ta không muốn gia nhập họ.

    "Tạm thời không." Ô Bất Kinh trở về phòng bệnh.

    Người đàn ông trung niên trong phòng không có ở đó, lúc nãy Ô Bất Kinh thấy ông ta ở trong đội của Khâu Cảnh.

    Bà chủ nhà trọ thì vẫn ở trong phòng, lúc này nằm trên giường bệnh, không biết còn tưởng là bệnh nhân thật.

    "Dì Lương, bác cũng không gia nhập họ à?" Tôn Hướng Tuyết hỏi.

    Bà chủ nhà trọ không nói tên mình, chỉ bảo họ gọi là Dì Lương, hoặc gọi là bác cũng được.

    "Gia nhập làm gì?" Dì Lương vắt chân chữ ngũ, "Ai biết họ có ý đồ gì."

    Những người chơi có chủ kiến và thực lực đều có suy nghĩ này.

    Ai biết những người muốn làm lãnh đạo đó nghĩ gì, có thể họ muốn dùng người chơi khác làm bàn đạp.

    Ba người không tiếp tục chủ đề này, mà chuyển sang nói về trẻ sơ sinh.

    "Anh Ô, trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt có gì khác so với những trẻ khác không?"

    "Ờ.. khác về ngoại hình?" Ô Bất Kinh thấy đứa trẻ anh ta bế ngoài ngoại hình không được đẹp lắm, không có gì đặc biệt.

    "Trẻ của tôi cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không nín." Tôn Hướng Tuyết còn rất trẻ, ngoài đời chưa kết hôn, nên không có kinh nghiệm chăm trẻ.

    "Có thể là đói." Dì Lương nói: "NPC có nhắc đến việc cho trẻ bú sữa mẹ. Những đứa trẻ bú sữa thì rất yên lặng."

    Nhưng thời gian bú sữa có giới hạn, nếu không sẽ xảy ra tình trạng như ở phòng 202, bị trẻ cắn xé.

    Tôn Hướng Tuyết: "Sữa mẹ.. chúng ta đâu có sữa mẹ."

    Ô Bất Kinh: "Chắc phải có thứ gì đó thay thế."

    Ba người đang thảo luận về thứ có thể thay thế sữa mẹ, thì tiếng ồn ngoài hành lang đột nhiên lớn lên, dường như có chuyện gì đó xảy ra.

    Người chơi tụ tập ở cuối hành lang, trước cửa nhà vệ sinh.

    Có một người chơi chết trong nhà vệ sinh.

    "Anh ta vừa nói muốn đi vệ sinh, lúc này người qua lại rất nhiều, mọi người đều ở ngoài, nên tôi không để ý. Anh ta vào đó chắc khoảng mười phút rồi.. Tôi thấy anh ta chưa ra, mới cùng người khác đi tìm, rồi thấy anh ta chết."

    Người chơi nam nằm trong buồng vệ sinh, cửa buồng, sàn nhà.. khắp nơi đều là máu.

    Khuôn mặt anh ta bị xé nát, gần như không nhận ra được.

    Nguyên nhân chết là mất máu quá nhiều, vết xé trên cổ như do thú dữ gây ra.

    "Quy tắc là gì?"

    Người chơi hỏi rõ ràng không quan tâm đến đồng đội đã chết, mà quan tâm đến quy tắc từ cái chết của anh ta.

    Người chơi phát hiện ra thấy quy tắc: "Con của bạn sẽ không xuất hiện ở khu nội trú vào ban đêm, nếu bạn thấy con mình, chắc chắn là do quá nhớ con, hãy ngừng nhớ con."

    Trẻ được đặt ở khu trẻ sơ sinh, ban đêm không xuất hiện ở đây, câu đầu có vẻ đúng.

    Nhưng cách xử lý sau đó..

    Thì không biết có đúng không.

    Biết được quy tắc, mọi người lại nhìn vào xác người chơi.

    "Lúc nãy anh ta có tìm được con ở khu trẻ sơ sinh không?"

    "Có, anh ta cùng phòng với tôi."

    "Vậy tại sao anh ta chết? Những người chưa có con vẫn chưa sao.. Chẳng lẽ có con mới nguy hiểm?"

    Người này vừa nói xong, lập tức bị phản bác: "Không thể nào, chắc chắn anh ta vi phạm quy tắc khác."
     
    Last edited: May 1, 2025
Trả lời qua Facebook
Loading...