Truyện Ngắn Nơi Tuổi Thơ Trở Lại - Hoa Nguyệt Phụng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hoa Nguyệt Phụng, 20 Tháng tư 2025.

  1. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    444
    NƠI TUỔI THƠ TRỞ LẠI

    Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng

    Thể loại: Truyện ngắn

    Cuộc thi Nét Bút Tuổi Xanh: tuần thứ 7+8 - 2025

    Chủ đề: Sau Khi Ta lớn, Tuổi Thơ Có Trở Lại Không?

    [​IMG]


    Chuyến xe đường dài trở về miền quê nhỏ, Châu xuống xe, cảm giác như chính mình đã lạc vào một không gian mới. Từ xa, anh có thể trông thấy những cánh diều bay bổng trên cánh đồng bát ngát như không có điểm cuối. Tiếng trẻ con vui đùa bên cạnh từng đàn trâu, đàn bò gặp cỏ. Châu thầm nhủ:

    - Quê hương yêu dấu, con đã trở về rồi!

    Đã hơn mười năm xa quê, từ khi ba của anh mất vì bệnh, đây là lần đầu anh trở về thăm lại miền quê đã gắn đầy những kí ức tuổi thơ này.

    Anh nhớ, ngày ba mất, số tiền đã dùng để điều trị cho ba khiến mẹ tiều tụy nắm tay anh nức nở:

    - Con trai! Mọi việc sau này đành trông cậy vào con...

    Châu, người thanh niên khi ấy mới vừa tròn mười tám tuổi, đành gác lại giấc mơ vào đại học, bắt đầu lên thành phố kiếm tiền giúp mẹ trả món nợ nặng nề.

    Châu không than phiền, không oán trách. Anh bước vào con đường mưu sinh đầy gian nan và vất vả. Vì cuộc sống, anh không có khả năng lựa chọn, anh chỉ có chút luyến tiếc mà thôi.

    Ngày anh rời xa miền quê thân yêu để lên thành phố, anh không quên một bóng hình nho nhỏ đứng nấp sau gốc gạo mà không dám ra tiễn. Anh không dám vạch trần sự vụng trộm ngây thơ ấy, dù sao anh mới chính là người thất hứa. Anh chỉ có thể lặng lẽ thầm nhủ một câu trong lòng:

    - Thật xin lỗi!

    Anh làm sao lại không nhận ra bóng hình nhỏ bé lại vô cùng quen thuộc nọ, người từ khi lên sáu đã trở thành cái đuôi nhỏ phía sau anh...

    - Anh Châu, em thấy trên cành nhãn có bé ve sầu. Anh bắt giúp em được không?

    - Anh Châu, em ngã trật gối rồi! Đau lắm này, hu hu... Anh cõng em về nhà nhé, hu hu...

    - Anh Châu, bươm bướm... bươm bướm đẹp quá! Chúng ta bắt chúng đi!

    - Anh Châu, cùng em đi chăn trâu nhé?

    - Anh Châu, cá kìa! Anh mau bắt nó, chúng mình nướng ăn!

    - Anh Châu, anh làm diều thật đẹp! Chúng mình thả diều đi!

    - Anh Châu, tối qua em thấy nhiều đom đóm bay ở phía bờ hồ bên kia lắm. Tối anh dẫn em đi ngắm nhé?

    - Anh Châu, em sẽ thi vào cấp ba, trường của anh đó. Khi đó anh đèo em đi học với nha!

    - Anh Châu...

    - Anh Châu...

    Từng tiếng gọi, từng yêu cầu rối rít được đặt ra như vậy. Anh từ một cậu bé bảy tuổi vẫn luôn đáp ứng cô bé ấy cho đến tận bây giờ...

    - Anh Châu, ba anh đổ bệnh. Anh... có định thi đại học tiếp không? Em vẫn hi vọng rằng anh sẽ thi. Em muốn năm sau em và anh lại tiếp tục được học cùng trường. Nếu không, anh chờ em đến năm sau chúng mình cùng thi được không?

    Lần này anh không đáp, chỉ lẳng lặng ôm cô nhóc đã mười bảy vào lòng. Đúng vậy, cô và anh đã trở thành người yêu khi cô vừa bước chân vào học cấp ba.

    Ban đầu, anh chỉ là thực hiện lời hứa hẹn với cô bé nhà bên, khi cô vào cấp ba sẽ đèo cô đi học cùng. Bạn bè trông thấy, ban đầu là cười cười sau đó thì công khai ghép cặp. Ở cái tuổi cấp ba mới lớn đó, việc công khai cảm tình với bạn khác giới cũng không phải chuyện lạ lùng. Nhưng với anh và cô thì dường như không phải vậy, anh và cô chỉ là những gì thân yêu và quen thuộc nhất.

    Từ khi bảy tuổi, anh vẫn quen có một cái đuôi nhỏ bám sau. Đến bây giờ, đối với anh, cô cũng chỉ là một "cái đuôi", có khác chăng là "cái đuôi" ấy cũng đã lớn, sự hiện diện trong mắt mọi người rõ ràng hơn mà thôi.

    Vậy mà khi nhìn hai cái tên Châu - Trang bị các bạn viết bậy bằng phấn lên bảng tin của nhà trường, cả anh và cô đều cảm thấy rất hiển nhiên và không hề khó chịu.

    Cả hai vẫn như vậy, vẫn vô tư nắm tay đứng cạnh, vẫn cười nói, vui đùa như bình thường. Hai người chưa từng có cử chỉ gì thay đổi dù cả hai đều biết trong mắt mọi người, họ đã là người yêu.

    Buổi tối hôm ấy, bên bờ hồ ngắm đom đóm ngày xưa, cô gái ấy nghẹn ngào hỏi, ba anh đổ bệnh, anh có định thi đại học tiếp không? Trong lòng anh thầm trả lời, có lẽ là không. Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ, khát vọng kia kèm câu nói năm sau chúng mình cùng thi, lời cự tuyệt bị anh nghẹn trong cổ họng. Lần đầu tiên anh vượt quá giới hạn để ôm cô vào lòng, anh không đủ tự tin hứa hẹn nhưng cái ôm ấy dường như đã thay cho lời hứa từ anh.

    Thế nhưng, vào ngày anh rời quê đi tìm việc kiếm tiền trả nợ chữa bệnh cho ba, vào ngày cô bé đứng nấp sau gốc gạo mà không dám ra tiễn kia, anh biết, mình thất hứa rồi!

    Anh mím chặt môi lên đường không dám quay đầu lại. Có lẽ, từ giây phút này, anh biết mình sẽ mất đi "cái đuôi nhỏ" đã luôn bầu bạn bên anh trong suốt một tuổi thơ hồn nhiên và mơ mộng. Anh rời đi, không dám một lần liên lạc hay tìm hiểu tin tức liên quan đến người con gái ấy.

    * * *

    Bây giờ anh đã trở về, từ người thanh niên mười tám tuổi mới lớn chưa hiểu sự đời, giờ anh đã là người đàn ông ba mươi chín chắn và thành đạt.

    Từ khi rời quê, anh chưa từng dám trở lại một lần. Anh lo lắng một khi bước chân về quê hương, nơi đã gắn kết với tuổi thơ chính mình sẽ khiến anh không rời đi nổi. Anh đã đón mẹ lên thành phố sống cùng từ vài năm trước. Giờ đây, mẹ anh cũng đã mất, bà muốn anh đưa bà về nơi mà bà đã gắn bó cả tuổi thơ cùng tuổi trẻ.

    Mẹ anh muốn trở về với quê hương, anh cũng vậy. Việc anh cần làm đầu tiên khi trở về nơi đây là gọi người giúp mẹ và ba được đoàn tụ.

    Anh đứng trước hai ngôi mộ đã được dựng trên ruộng lạc ngày xưa, cắm xuống trước mộ mấy cây nhang rồi trầm lặng. Phía sau bỗng cất lên một giọng nói nhẹ nhàng, kích động mà có phần không dám chắc chắn:

    - Anh... anh Châu?

    Anh quay đầu, vẫn là ánh mắt và gương mặt quen thuộc ngày xưa, anh cũng vô cùng kích động:

    - Trang!

    Cả hai theo bản năng chạy đến ôm trầm lấy đối phương. Rồi cả hai như nhận ra gì đó, cùng buông tay rồi cùng cất lên một câu nói:

    - Xin lỗi!

    Trang ngập ngừng mở miệng:

    - Anh đã trở về mà không mang theo người nhà cùng trở về sao?

    Giọng cô hơi run, có vẻ kèm theo chút mong chờ vào điều gì đó. Châu cảm thấy chấn động trong tâm vì khó tin vào suy đoán của mình. Trang chỉ kém anh một tuổi, năm nay cô cũng đã hai mươi chín tuổi rồi, chẳng lẽ?

    Anh hiểu, "người nhà" ở đây không phải chỉ ba mẹ anh. Họ đều ở đây, cô cũng thấy được. Anh cười khổ:

    - Hơn chục năm qua, anh chỉ biết làm việc kiếm tiền trả nợ. Khi hết nợ rồi, anh quay ra mở rộng sự nghiệp, bươn trải cuộc sống, chưa từng có thêm "người nhà" như em nói.

    Anh nói đến đây, thấy mắt Trang đỏ hoe đầy kích động. Anh nói tiếp:

    - Vậy em thì sao? Em đã lập gia đình hay vẫn luôn chờ đợi anh trở về?

    Đôi mắt ngập nước của Trang đã không đủ mạnh mẽ để giữ được nước mắt bên trong. Cô lại chạy đến ôm anh, khóc nghẹn:

    - Chờ... em vẫn cứ chờ anh trở về! Đã hơn mười năm, anh chưa từng liên hệ với em. Thật quá đáng! Anh chính là một người đàn ông vô trách nhiệm nhất trên đời!

    Lời trách mắng kèm theo sự tủi thân vỡ òa khiến con tim của Châu đau nhói. Anh khẽ xoa đầu cô an ủi:

    - Đúng vậy! Anh thật là vô trách nhiệm. Thật xin lỗi! Vậy bây giờ anh trở về thực hiện trách nhiệm bù đắp cho em có còn kịp không?

    Trang ôm chặt lấy người đàn ông đã trưởng thành trước mặt, nước mắt cô làm ướt đẫm hai vạt áo trước ngực anh. Cả hai cứ đứng như vậy, bóng hai người được ánh hoàng hôn chiếu theo sườn đồi trải rộng.

    Ôm Trang trong lòng, Châu như đang ôm cả tuổi thơ của bản thân vào lồng ngực. Một tuổi thơ bắt ve, bắt bướm, chăn trâu, thả diều, lội sông bắt cá hay đuổi bắt đom đóm bên hồ... tất cả đều có liên quan tới cô bé sáu tuổi năm đó. Giờ cô bé ấy cũng đã trở thành người con gái đang nằm gọn trong vòng tay anh. Có cô ở đây, anh như thật sự chạm tới được tuổi thơ của chính mình.

    Đêm ấy, lại có hai bóng người đuổi bắt đom đóm suốt đêm dưới ánh trăng mờ ảo bên bờ hồ. Bóng hai người cứ tản ra rồi lại hợp vào nhau. Có lẽ đối với họ, tuổi thơ không chỉ đã một lần trở lại mà dường như tuổi thơ đó còn chưa từng rời đi.

    Tuổi thơ tồn tại trong dòng chảy kí ức, âm thầm trôi dạt về hiện tại của hai con người vốn đã thực sự trưởng thành. Tuổi thơ ấy lưu lại từng lời nói, từng nụ cười hay từng cái nắm tay dịu dàng đầy lưu luyến. Tuổi thơ đã trở thành một phần không thể thiếu của họ, kéo dài mãi trong tâm hồn, cùng họ sống, cùng họ trưởng thành và cuối cùng đã đưa họ một lần nữa trở về bên nhau...
     
    MTrang1102, AiroiD, Annie Dinh22 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng năm 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Can Qua Tiết Trực

    Bài viết:
    83
    @Hoa Nguyệt Phụng mến! Trong câu này, "cánh đồng" bị nhầm thành "cách đồng" rồi. Các hạ chỉnh sửa lại nhe ^^
     
    Tiên NhiHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    444
    Cảm ơn Can Qua nhé! Hi.. mình sửa liền hà. Hi
     
    nntc6761, Bao_Ngan12, Tiên Nhi1 người nữa thích bài này.
  5. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chào bạn! Chúc mừng bạn đã đoạt giải Ấn tượng. Sau đây là nhận xét của các giám khảo ạ.

    GK1:

    Câu chuyện rất cảm động và lôi cuốn, đặc biệt là những hồi ức tuổi thơ của Châu và Trang. Tuy nhiên, tôi có một vài góp ý nho nhỏ để bài viết thêm phần hoàn thiện nhé:

    1. Về cách mở đầu:

    Câu đầu tiên "Chuyến xe đường dài trở về miền quê nhỏ, Châu xuống xe, cảm giác như chính mình đã lạc vào không gian mới" có vẻ hơi đột ngột. Bạn có thể miêu tả thêm một chút về tâm trạng của Châu trên chuyến xe, hoặc những hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh khi xe vừa đến gần quê nhà để tạo sự liền mạch và gợi mở hơn.

    Chi tiết "Từ xa, anh có thể trông thấy những cánh diều bay bổng trên cách đồng bát ngát như không có điểm cuối" rất đẹp và gợi hình. Bạn có thể đặt nó lên trước câu "Châu xuống xe.." để người đọc hình dung rõ hơn về khung cảnh quê hương hiện ra trước mắt nhân vật.

    2. Về diễn biến câu chuyện:

    Đoạn hồi tưởng về những kỷ niệm tuổi thơ của Châu và Trang rất đáng yêu và chân thật. Tuy nhiên, có lẽ bạn nên chọn lọc một vài kỷ niệm tiêu biểu và khắc sâu hơn để tránh việc liệt kê quá nhiều chi tiết nhỏ nhặt, có thể làm loãng cảm xúc.

    Chi tiết về việc Châu và Trang trở thành người yêu ở tuổi cấp ba có vẻ hơi nhanh và chưa được xây dựng đủ. Bạn có thể gợi ý thêm về những rung động, những thay đổi trong mối quan hệ của họ trước khi chính thức yêu nhau để diễn biến tâm lý nhân vật được tự nhiên hơn.

    Việc Châu quyết định rời quê để kiếm tiền là một bước ngoặt quan trọng. Bạn có thể tập trung hơn vào những suy nghĩ, dằn vặt của anh khi đưa ra quyết định này, cũng như cảm xúc của Trang khi biết tin anh đi.

    Thời gian mười năm xa cách là một khoảng thời gian dài. Bạn có thể gợi ý thêm về cuộc sống của Châu ở thành phố, những khó khăn và thành tựu anh đạt được để làm nổi bật sự thay đổi và trưởng thành của nhân vật.

    3. Về kết thúc:

    Cuộc gặp gỡ sau mười năm của Châu và Trang diễn ra khá xúc động. Tuy nhiên, câu nói "Xin lỗi!" đồng thời của cả hai có thể làm giảm đi một chút cảm xúc. Bạn có thể để một người nói trước, sau đó người kia đáp lại để tạo sự tập trung hơn.

    Đoạn đối thoại giữa Châu và Trang sau đó đã hé lộ nhiều điều về tình cảm của cả hai. Tuy nhiên, bạn có thể khai thác sâu hơn những cảm xúc ẩn chứa trong lời nói và ánh mắt của họ.

    Hình ảnh hai người cùng nhau đuổi bắt đom đóm dưới ánh trăng là một cái kết đẹp và lãng mạn, gợi nhớ về tuổi thơ. Tuy nhiên, bạn có thể viết thêm một vài dòng về những dự định tương lai của họ để câu chuyện có một cái kết trọn vẹn hơn.

    Ví dụ một vài chỗ bạn có thể cân nhắc chỉnh sửa:

    Thay vì: "Chuyến xe đường dài trở về miền quê nhỏ, Châu xuống xe, cảm giác như chính mình đã lạc vào không gian mới. Từ xa, anh có thể trông thấy những cánh diều bay bổng trên cách đồng bát ngát như không có điểm cuối."

    Có thể viết: "Những cánh diều đủ màu sắc chao liệng trên cánh đồng trải dài như vô tận hiện ra trước mắt khi chuyến xe chầm chậm tiến vào con đường quen thuộc. Châu khẽ khàng bước xuống xe, hít một hơi thật sâu cái mùi lúa non và đất ẩm, một cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ len lỏi trong tim anh."

    Thay vì liệt kê hàng loạt kỷ niệm "Anh Châu, em thấy trên cành nhãn..", bạn có thể chọn một vài kỷ niệm đặc trưng và miêu tả chi tiết hơn, ví dụ như lần cùng nhau thả diều bị đứt dây, hay lần cùng nhau bắt cá bị ngã xuống mương..

    Nhìn chung, bài viết của bạn có một cốt truyện hấp dẫn và giàu cảm xúc. Chỉ cần trau chuốt thêm một chút về diễn đạt và tập trung hơn vào những chi tiết quan trọng, câu chuyện của bạn sẽ trở nên sâu sắc và lay động hơn nữa. Chúc bạn thành công!

    GK2:

    - Lỗi chính tả: "Cách" đồng (đã bị chỉnh sửa), ôm "trầm"

    - Lời văn gãy gọn, đôi chỗ cần mềm mại hơn chút

    - Cách xây dựng tình tiết không quá đặc sắc, nhưng gần gũi, tạo được nhiều xúc cảm

    - Thể hiện được ý tưởng riêng độc đáo

    GK3:

    Nội dung rất cảm động và đầy ý nghĩa
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng năm 2025
  6. Can Qua Tiết Trực

    Bài viết:
    83
    Tiên NhiHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    444
    Cảm ơn BGK đã góp ý ạ. Lần sau mình sẽ cố gắng hơn. Hi..
     
    Tiên Nhi thích bài này.
  8. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    444
    Cảm ơn Can Qua nha. Hihi
     
    Tiên Nhi, nntc6761Can Qua thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...