Xuyên Không Tạo Hoá Tam Thiên - Hạt Đậu Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Hạt đậu xanh, 22 Tháng tư 2023.

  1. Hạt đậu xanh

    Bài viết:
    10
    Chương 180: Ra tay tranh đoạt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một cuốn dược phương bay lên.

    "Đây là công thức của Bách thảo quy hồn đan. Tuỳ theo số nguyên liệu mà tác dụng sẽ khác nhau, có hiệu quả cho cả Hoàng giai lẫn Huyền giai. Nếu tìm đủ một trăm loại thậm chí có thể trực tiếp đề thăng cảnh giới Nguyên hồn lên một bậc!"

    "Bách thảo quy hồn đan? Ta nghe nói đây là một trong đan dược hàng đầu của Kim khuyết môn. Vậy mà ngươi lại có trong tay. Xem ra quan hệ rất rộng!"

    "Đúng là để lấy được nó phải tốn rất nhiều công sức!"

    "Dược thảo ta không thiếu, thứ này xem ra hợp ý của ta nhất!"

    Lão già họ Hồ thấy hai lần bị hớt tay trên không khỏi bực bội, nhìn về phía kẻ phá đám.

    "Ngươi hình như là Thượng nhân từ tộc Umo? Tên là Nhiêng Diếp?"

    "Đúng là ta!"

    "Ta biết các ngươi chủ tu Hỏa công cũng cần linh thạch hệ hỏa. Nhưng nếu ngươi chịu để lại cho ta, ta có thể mang các loại tài liệu khác cho ngươi!"

    "Xin hỏi là những gì?"

    "Là.."

    Hai người nói chuyện qua lại một hồi. Ma A Ly ngồi trên cao chỉ cười mà không can dự. Bởi ông ta biết món hàng của mình sẽ được trao đổi có lợi, lại càng muốn câu kéo thêm thời gian để xem có ai không chịu được mà lôi ra đồ giá trị hay không!

    Còn Đinh Khương thì không dễ chịu như vậy. Tỏa hồn tháp là món đồ ông ta cất công lấy được, tin rằng có thể làm động lòng Ma A Ly. Không ngờ..

    Quân nhìn thấy ánh mắt ấy, trong lòng vốn đã có tính toán từ trước liền thông qua Thượng nhân đăng kết nối với Đinh Khương.

    "Đinh đạo hữu không phải nói đã chuẩn bị chu đáo rồi sao?"

    Đinh Khương hơi ngạc nhiên nhưng vẫn thở dài.

    "Haizzz! Đúng là người tính không bằng trời tính! Ai ngờ lại mọc ra tên Nhiêng Diếp kia!"

    "Chắc hẳn đạo hữu vẫn còn vài thứ dự phòng?"

    "Đồ thì có nhưng không so được với dược phương của Bách thảo quy hồn đan!" Đinh Khương tiếc nuối.

    "Ta vừa hay đem theo một món đồ có lẽ sẽ giúp được!"

    "Thật ư? Nếu đạo hữu chịu ra tay, ân tình này ta nhất định báo đáp."

    "Ta tin tưởng Đinh đạo hữu! Nhưng ta mới chỉ là Võ giả, mang ngọc quý trên người sẽ có kẻ nghi ngờ dòm ngó!"

    "Đạo hữu chủ động bắt chuyện với ta thì chắc đã có đối sách?" Giọng Đinh Khương vui vẻ hơn hẳn.

    "Haha! Đạo hữu quả nhiên sáng suốt.."

    Hắn mỉm cười nói ra ý đồ của mình. Đinh Khương nghe xong suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Ông ta hướng Ma A Ly nói lớn.

    "Tộc trưởng, ta còn một thứ nữa.."

    "Ồ! Còn đáng giá hơn cả Bách thảo quy hồn đan hay sao?"

    "Chắc chắn! Nhưng thứ này không thể công khai được. Xin mời Tộc trưởng xem qua một chút!"

    Đinh Khương trích từ linh thức của mình ra một khối cầu màu vàng nâu đưa đến. Ma A Ly nhìn thoáng qua rồi thu vào đầu tiếp nhận thông tin.

    Nét mặt ông ta hơi giãn ra.

    "Ngươi thực sự có nó?"

    "Đương nhiên, ta nào dám làm càn trước mặt Tộc trưởng!"

    Ma A Ly suy nghĩ giây lát rồi liếc nhìn Nhiêng Diếp và lão họ Hồ.

    "Nếu không còn thứ gì quý giá hơn thì viên Ngọc dương thạch này sẽ thuộc về Đinh Thượng nhân!"

    Hai người kia dù không biết Đinh Khương đã nói gì nhưng Tộc trưởng có vẻ rất nghiêm túc, đành bất đắc dĩ nhìn nhau lắc đầu. Ma A Ly quay sang nói với Đinh Khương.

    "Tính thêm cả Tỏa hồn tháp vào thì ta sẽ đổi cho ngươi! Sáng mai mang nó đến cho ta!"

    Tộc trưởng thu lấy tòa tháp rồi đưa Ngọc dương thạch kèm theo một miếng lệnh bài cho Đinh Khương. Ông ta nhận lấy viên đá kính cẩn.

    "Đa tạ Tộc trưởng!"

    Buổi trao đổi tiếp tục diễn ra thêm một lúc rồi cũng tàn, ai về nhà nấy. Đinh Khương chạy vội đến bên cạnh Quân đưa cho hắn tấm lệnh bài, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

    "Bách đạo hữu, làm phiền đạo hữu rồi!"

    "Yên tâm đi! Sớm mai qua phòng ta lấy nhé!"

    "Đa tạ! Đa tạ!"

    * * *

    Quân về phòng, lấy tấm lệnh bài ra bắt đầu chép lại Khai tâm ma pháp. Vừa rồi hắn đã dùng chính bộ công pháp luyện hồn này để giúp Đinh Khương trao đổi.

    Xong xuôi hắn ngả lưng nằm xuống đánh một giấc. Đến sáng khi tỉnh dậy thì Y Vũ đã chuẩn bị xong nước tắm và đồ ăn sáng.

    "Bên ngoài có Đinh Thượng nhân muốn gặp. Ông ấy đến từ rất sớm nhưng khi biết ngài còn đang nghỉ ngơi thì không dám làm phiền, chỉ dặn tiểu nữ chuyển lời cho ngài."

    "Ừm! Mời ông ấy vào đây!"

    Đinh Khương vừa bước vào đã tươi cười đon đả.

    "Bách đạo hữu! Ta có mang một ít đồ mời đạo hữu thưởng thức!"

    Ông ta bày ra một giỏ hoa quả đặt trên bàn nói.

    "Đây đều là những loại quả ngon hiếm thấy, còn có tác dụng bồi bổ thân thể, giá trị không kém gì các loại linh thạch của chúng ta!"

    Quân không khách sáo cầm lấy một loại quả trông như quả nho ăn vào, quả nhiên cảm giác được một dòng khí mát lạnh nho nhỏ tỏa ra khắp cơ thể. Trái lại, ánh mắt của Đinh Khương thì nhìn hắn có chút khác lạ.

    "Đinh đạo hữu, trên mặt ta có gì sao?"

    "Không.. không! Ta sợ không hợp khẩu vị của đạo hữu thôi!"

    "Haha! Những thứ này đều rất ngon, Đinh đạo hữu có lòng rồi!"

    Hắn cười, lấy tấm lệnh bài ra đưa cho Đinh Khương.

    "Của đạo hữu đây!"

    "Đa tạ! Đa tạ! Vậy ta đi trước nhé kẻo Tộc trưởng chờ lâu!"

    Đinh Khương vui vẻ nhận lấy rồi đi ngay. Quân quay sang hỏi Y Vũ.

    "Đồ Huyết và Mar Ung đâu?"

    "Hai người dậy từ sớm đã ra ngoài đi chơi rồi. Còn dẫn theo cả Tiểu U nữa!"

    Quân gật đầu đưa cho Y Vũ một quả gì đấy mà hắn cũng không biết tên.

    "Cô ăn đi. Mấy thứ này với ta không mấy tác dụng, nhưng với cô thì rất có ích!"

    Y Vũ vội vã xua tay.

    "Không.. không! Người hầu kẻ hạ như tiểu nữ không được phép.."

    "Tuỳ cô!"

    Hắn nhún vai rồi bước vào phòng tắm. Y Vũ vội chạy theo.

    "Để tiểu nữ giúp.."

    "Không cần! Việc này ta tự làm được! Cô ra ngoài đi!"

    Hắn lắc đầu đẩy tay Y Vũ ra, nhưng đột nhiên cảm giác được gì đó sai sai liền quay đầu lại thì bất ngờ thấy hai mắt của cô đỏ hoe như sắp khóc.

    Hắn sợ còn hơn cả nhìn thấy ma, lắp ba lắp bắp.

    "Cô.. cô.."

    "Thượng nhân! Y Vũ đã làm sai chuyện gì xin ngài cứ trách phạt, tiểu nữ nhất định sẽ sửa chữa. Thượng nhân đừng đuổi Y Vũ đi như thế.."

    "Ta đuổi cô khi nào? Cô có lỗi gì đâu?"

    "Tắm rửa là việc của kẻ hầu người hạ. Nếu bị ngài từ chối tức là tiểu nữ đã phạm lỗi gì đó rất nặng. Lang Tu đại nhân sẽ phạt tiểu nữ.."

    "Ta.. có biết đâu! Mấy việc cỏn con này tự ta làm là được mà.."

    Hắn phân trần, nhưng hai mắt của Y Vũ bắt đầu ngấn nước, bờ môi đỏ hồng hơi hơi run run lên rồi. Hắn bất lực.

    "Được rồi được rồi! Cô muốn làm gì thì làm!"

    Y Vũ cười tươi rói, vội vã lau mắt rồi chạy đi lấy chiếc khăn bông to tướng, sau đó cởi từng lớp áo trên người hắn xuống.

    Hắn hơi gầy một chút nhưng những đường nét trên thân vẫn vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, với nhục thể cường đại, làn da của hắn sáng bóng và đàn hồi, cơ bắp săn chắc như tạc bằng đồng đen, mỗi cái nhún vai, bước chân đều vô cùng uyển chuyển, ẩn chứa sức mạnh thể chất và tinh huyết dồi dào.

    Hắn bước xuống bồn tắm thơm nhẹ mùi dược liệu, ngửa đầu nhắm mắt tận hưởng cảm giác ấm áp thư giãn, không để ý đến khuôn mặt Y Vũ có hơi ửng hồng.

    "Thượng nhân! Nước có vừa ý ngài không!"

    Quân khẽ gật đầu hỏi lại.

    "Y Vũ, cô đã ở đây bao lâu rồi?"

    "Dạ! Hơn mười năm!"

    "Cô đã từng phục vụ Thượng nhân chưa?"

    "Dạ chưa! Ngài là người đầu tiên. Thượng nhân có thân phận cao quý, tiểu nữ vụng về nên phải học rất lâu mới được phép hầu hạ."

    "Vậy bình thường cô làm gì ở đây?"

    "Tiểu nữ khi còn nhỏ được học chữ, biết đọc, biết viết, biết thêm một chút về tu luyện nên may mắn không phải làm việc nặng nhọc. Công việc chủ yếu là tiếp đón các vị khách đến đây!"

    "Chỗ này là nhà của Tộc trưởng, vậy chắc những người được ở đây đều có thân phận."

    "Dạ vâng. Nhưng khách quý cũng được phân ra nhiều bậc. Thấp thì có các thương nhân giàu có hoặc Hoàng giai có thế lực, cao hơn thì Huyền giai. Cao hơn nữa là các vị Thượng nhân hoặc khách do Tộc trưởng mời đến.."

    "Ai cũng tắm rửa thế này à?"

    "Dạ không. Tùy vào hoàn cảnh.."

    Y Vũ bỗng nhiên đỏ mặt, hai tay bấu vào nhau. Quân dù nhắm mắt nhưng vẫn biết mọi thứ đang diễn ra, liền hỏi sang chuyện khác.

    "Ta thấy cô không phải người của tộc Brao. Vì sao lại đến đây?"

    "Quê nhà của Y Vũ cách đây rất xa, chỉ là một bộ tộc nhỏ. Ngày tiểu nữ còn bé theo mẹ ra ngoài chăn bò, đến tối trở về thì thấy cả tộc đã bị tàn sát. Lúc ấy Y Vũ rất sợ, may có Lang Tu đại nhân xuất hiện, nói rằng là do thú hoang trên thảo nguyên tấn công. Sau đó Lang Tu đại nhân đã đưa hai mẹ con về đây. Vài năm sau mẹ tiểu nữ ốm nặng rồi qua đời.."

    Y Vũ vừa xoa bóp đôi vai cho hắn vừa trả lời, giọng điệu vô cùng thản nhiên, cảm giác như những mất mát ấy chẳng là gì cả. Nhưng với một kẻ từng trải qua vô vàn biến cố, hắn nhận ra cái sự bình thản ấy chỉ là tấm bình phong che đậy đi nỗi buồn âm ỉ bên trong, thứ mà Y Vũ muốn giấu thật kỹ để không bao giờ phải lôi ra thêm một lần nào nữa!

    Hắn bỗng đứng dậy khỏi bồn tắm bước ra ngoài, Y Vũ vội vã chạy lại sửa sang quần áo trên người hắn.

    "Y Vũ! Ta cũng là một kẻ lưu lạc xa quê, từng trải qua những tháng ngày vất vả. Cô không cần phải hầu hạ ta từng ly từng tí."

    "Nhưng.."

    "Yên tâm đi! Không ai biết đâu. Còn mấy thứ đồ để trên bàn cô cứ lấy dùng tự nhiên, không cần phải hỏi ta."

    "Dạ vâng! Thượng nhân.." Hai khóe mắt rưng rưng.

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tư 2025
  2. Hạt đậu xanh

    Bài viết:
    10
    Chương 181: Dưỡng hồn thụ - Tuyết Shan Tà Xùa!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân thong thả ra ngoài đi dạo. Bây giờ hắn chẳng phải lo lắng bị ai chặn đường nữa. Một nửa số người trong tòa thành đã biết đến hắn, số còn lại là những người đến tư cách biết còn chẳng có thì nói gì đến chuyện gây sự!

    Bỗng nhiên Thượng nhân đăng của hắn sáng lên, là Đinh Khương.

    "Bách đạo hữu! Đạo hữu có ở phòng không?"

    "Ta đang đi dạo. Có chuyện gì thế?"

    "Việc đã hoàn thành rồi. Ta muốn gặp đạo hữu một lát."

    "Được thôi! Ta cũng đang rảnh rỗi."

    "Tốt quá! Ta biết một tiệm trà rất ngon. Mời đạo hữu tới đó nhé!"

    Quân mỉm cười. Xem ra việc hắn đặt niềm tin vào vị Thượng nhân Đinh Khương này đã đem lại chút ít kết quả.

    * * *

    Tiệm trà này khá nhỏ, lại nằm ở một con phố vắng ít người qua lại. Biển hiệu cũng cũ kỹ, chỉ đề ba chữ Tà Xùa Shan. Khách bên trong thưa thớt, nói chung là giống một quán trà ế ẩm thì hơn.

    Hắn được một người làm dẫn lên tầng hai. Đinh Khương đang ngồi cùng một ông già râu tóc bạc phơ, trò chuyện vui vẻ.

    Thấy Quân đến, Đinh Khương hào hứng.

    "Bách đạo hữu mời ngồi. Đây là chủ tiệm, bạn cũ của ta. Mấy năm rồi mới gặp lại nên hàn huyên một chút."

    Rồi ông ta quay sang lão già râu bạc.

    "Đây là Thượng nhân Bách Quân, ta mới được vinh hạnh kết giao!"

    Hai người chào hỏi xã giao vài câu, Đinh Khương huých tay vào ông lão chủ tiệm.

    "Này ông bạn già, trà Tuyết Shan Tà Xùa của ông đâu? Mau lấy ra đây!"

    "Ây! Biết ngay mà. Ta cất công mấy năm mới làm ra được một nhúm.."

    "Mấy khi có khách quý, ông keo kiệt gì chứ? Rồi rồi! Ta trả tiền hết là được chứ gì!"

    Lão râu bạc lắc đầu cười khổ, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài trước ánh mắt nham hiểm của Đinh Khương.

    "Bách đạo hữu có biết trà Tuyết Shan Tà Xùa không? Có thể xếp vào một trong ba loại trà ngon nhất Thảo nguyên đấy. Ta cũng không biết bằng cách nào mà cái lão này lại kiếm được nó. Hề hề!"

    Quân cười đáp.

    "Đinh đạo hữu giao lưu rộng rãi, kiến thức uyên bác thì đương nhiên bạn bè không thể tầm thường! Giống như ở nơi giản dị thế này mà lại có được thứ trà quý hiếm như thế!"

    Đinh Khương nhìn ra ẩn ý của Quân, ghé tai nói nhỏ rằng.

    "Đúng thế! Nhìn chỗ này hơi tồi tàn thôi nhưng lại vô cùng an toàn, chúng ta trò chuyện sẽ không có người thứ ba biết được. Khách đến đây không có ai tầm thường cả!"

    Quân nghe xong thấy yên tâm hơn nhiều. Thực ra khi hắn bước vào đây đã phát hiện ra một số căn phòng có pháp trận che chắn, ngăn cản linh thức dò xét. Những pháp trận này bố trí rất khéo, rất khó phát hiện được mắt trận ở đâu.

    "Đạo hữu hẹn ta uống trà chắc đã trao đổi xong với Tộc trưởng rồi nhỉ?"

    "Đúng thế! Đồ của đạo hữu ở đây!"

    Vừa nói lão vừa lấy ra một hạt giống và một cuộn giấy. Đó chính là hạt Dưỡng hồn thụ và phương pháp để trồng nó nảy mầm.

    "Vị Hồ tiền bối đó rất hứng thú với Hỏa âm thạch, nhưng ta cũng phải ra sức thuyết phục mới thành công đổi được!"

    "Làm phiền đạo hữu rồi!" Quân cảm kích.

    "Haha! Không có gì! Nếu không có đạo hữu thì ta đã mất ăn mất ngủ rồi! Chỉ là có một chuyện ta tò mò muốn hỏi.."

    "Là chuyện gì?"

    "Ta có xem qua phương pháp ghi trên đó, thấy cần khá nhiều loại dược thảo quý. Hơn nữa đạo hữu mới là Võ giả thì cần đến Dưỡng hồn thụ làm gì?"

    "Trước khi trở thành Thượng nhân ta vốn là Y sư, có nghiên cứu qua nhiều dược thảo khác nhau. Nếu thành công nảy mầm được hạt giống này thì ngày sau đột phá Hoàng giai chẳng phải rất có lợi hay sao? Nếu không thì cũng là món hời lớn có thể dùng vào việc khác!"

    "Là ta suy nghĩ nhiều rồi! Còn nửa tháng nữa mới đến Lễ Tế thần, đạo hữu nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói với ta!"

    "Vậy xin hỏi đạo hữu những lần trước tiến hành như thế nào?" Quân hỏi.

    "Sẽ có hai vòng. Vòng thứ nhất chọn ra ba mươi người. Trong đó năm Tộc lớn nhất mỗi tộc chọn năm người. Còn lại do Điện Tư tế lựa chọn. Sau đó sẽ tiến vào vòng hai do đích thân các Thần bảo hộ lựa chọn.."

    "Lựa chọn bằng cách nào.."

    "Cái này.. mỗi người chọn một kiểu, mỗi lần mỗi khác. Ta từng là một trong ba mươi người vào vòng thứ hai nhưng chỉ nhớ lúc đó có một luồng ánh sáng chiếu tới bao phủ toàn thân, khi tỉnh lại thì đã kết thúc, hoàn toàn không nhớ được gì. Ai tham gia cũng đều thế cả.." Đinh Khương lắc đầu cười khổ.

    "Thật thần bí.." Quân lẩm bẩm.

    "Đạo hữu không cần lo lắng. Bởi dù thất bại thì khi tham gia sẽ được rất nhiều chỗ tốt như linh thạch, pháp khí, pháp quyết.."

    "À! Nhắc đến mới nói, đạo hữu biết nơi nào bán pháp quyết cao giai không?"

    "Hoàng giai thì dễ, nhưng Huyền giai thì khó. Chúng được quản lý rất sát sao. Nếu đạo hữu muốn mua thì không ai bán đâu, chỉ có thể trao đổi ở một vài nơi thôi. Nhưng tốt nhất vẫn nằm trong tay các tộc lớn và Điện Tư tế!"

    Quả nhiên công pháp dạng này hiếm có khó tìm. Xem ra phải cố gắng trở thành Tư tế mới đạt được nhiều chỗ tốt.

    * * *

    Vừa lúc đó lão già râu bạc chủ tiệm bưng lên một khay trà, rót ra ba chén.

    Nước trà trong vắt như mặt hồ mùa thu, hương thơm tao nhã như hoa bưởi tháng ba lại phảng phất mùi sen tháng sáu.

    Hắn không nhịn được nâng chén thưởng thức một ngụm.

    Lúc đầu đăng đắng chát chát, khúc giữa dịu mát như nước mưa đầu mùa, cuối cùng đọng lại trong cuống họng cái sự nồng nàn của lúa nếp trổ đòng ngọt lành.

    Hắn không thể không tấm tắc khen ngợi. Đinh Khương thì cười khà khà đắc ý.

    Lão chủ tiệm rót thêm cho hắn một chén.

    "Tuyết Shan là giống trà quý chỉ mọc nơi núi cao ngàn mét. Một cây trà phải trăm tuổi mới có thể hái búp, sống càng lâu nước trà càng đậm vị. Tính ra bình trà này không dưới ngàn năm. Nay khách quý tới chơi, ta xin mời hai vị thưởng thức tinh hoa của núi tuyết Thảo nguyên!"

    "Thực sự là tinh tuý của đất trời! Một cây trà trên núi cao lại ra được hương vị của đồng bằng, sống trong giá lạnh lại ra được tiết trời xuân hạ, nước nóng bỏng tay mà lại thấy tươi mát cơ thể. Uống một chén trà mà như uống cả bốn mùa.."

    Đinh Khương ngả người nhấm nháp.

    "Còn chưa hết. Lão già này vẫn đang khiêm tốn đấy. Bách đạo hữu có biết vì sao lại gọi nó là Tuyết Shan Tà Xùa không?"

    "Ta thật sự không biết!" Hắn tò mò.

    "Bởi vì Tà Xùa chính là ngọn núi cao nhất Thảo nguyên. Trà hái ở nơi khác chỉ được gọi là Tuyết Shan. Phải là trà cổ thụ sống trên cái nóc nhà này mới được danh xưng Tuyết Shan Tà Xùa!"

    "Ây! Đinh lão đầu, ngươi lại nhiều chuyện rồi!"

    "Haha! Không phải sao. Ta biết lão già ngươi còn giấu nhiều đồ chơi lắm! Hahaaa!"

    "Rồi rồi! Ta thua ta thua! Nói đi! Ngươi định đòi cái gì nữa.."

    "Ta nghe nói có một món gọi là.."

    Quân vừa uống trà thư giãn vừa xem hai ông già đấu khẩu.

    Thật buồn cười!

    Một lão hói đầu râu bạc trắng, một Thượng nhân cao quý gần hai trăm tuổi.

    Vậy mà ngồi cạnh nhau lại như hai đứa trẻ con trêu đùa tíu tít..

    * * *

    Quân đã về phòng, Mar Ung và Đồ Huyết đi chơi vẫn chưa về, còn Y Vũ thì hắn bảo cô ra ngoài mua hộ vài thứ đồ.

    Ngồi một mình trong phòng, hắn cầm phương pháp nảy mầm Dưỡng hồn thụ ngó qua rồi vứt sang một góc, sau đó lục trong túi lấy ra Trường sinh linh thạch và nước hồ Krông cùng một chậu đất đã chuẩn bị sẵn.

    "Nếu thứ này mà không được thì còn cái gì được nữa!"

    * * *

    Mấy ngày ở đây không có gì đặc biệt. Thông thường buổi sáng hắn sẽ ra ngoài đi dạo. Đi một mình khá buồn nên hắn hay rủ thêm Y Vũ đi cùng, vừa đi vừa trò chuyện, tìm hiểu phong tục tập quán ở đây.

    Y Vũ nhanh nhẹn hoạt bát, hay nói hay cười. Hắn thì giống pho tượng gỗ, buồn vui không hiện lên mặt. Có cô nàng đi bên cạnh, tâm trạng của hắn cũng tươi tốt hơn nhiều, nên thi thoảng lại mua cho Y Vũ mấy món đồ lặt vặt.

    Đi chơi chán thì về phòng tu luyện cho đến chiều tối rồi tắm rửa ăn uống, sau đó tiếp tục tu luyện đến khuya.

    Rảnh rỗi hắn sẽ tìm Đinh Khương nói chuyện, thu thập thêm càng nhiều thông tin cần thiết càng tốt.

    Ngoại trừ có một việc làm hắn thấy hơi phiền toái là cô gái tên Ê Đuốt kia dường như muốn kết giao nhiều hơn với hắn. Việc này nói tốt không hẳn là tốt, xấu không hẳn là xấu nên hắn vẫn cư xử tự nhiên như thường, đối phương thế nào mình thế ấy.

    Cho đến ngày thứ năm thì có tin vui. Hạt của Dưỡng hồn thụ đã nảy mầm!

    Một cái mầm cây nhỏ xíu bằng que tăm màu xanh biếc trong mờ, có thể nhìn được một vài đường gân kim sắc chạy dọc trong cái thân ấy.

    Hắn khấp khởi mừng thầm. Quả nhiên là linh thạch quý giá chuyên dùng để bồi dưỡng dược thảo. Như thế này chẳng mấy chốc mà Dưỡng hồn thụ đạt đến tuổi trưởng thành!

    Mấy lão già kia nếu biết chắc chắn sẽ tức hộc máu cho xem!

    * * *

    Lễ Tế thần sắp sửa bắt đầu, sáng sớm ngày mai Ma A Ly sẽ dẫn theo các Thượng nhân đi tới Tế đàn.

    Bên trong căn phòng, Y Vũ vẫn như cũ đang hầu hạ Quân.

    "Y Vũ, mấy ngày nay cô vất vả rồi. Ta cho cô một ít linh thạch. Cầm lấy đi!"

    Hắn đưa ra một túi nhỏ. Y Vũ chần chừ nhận lấy, rụt rè nói.

    "Thượng nhân, ngài có quay lại đây nữa không?"

    "Ta không biết." Hắn cười lắc đầu.

    "Tiểu nữ tin ngài nhất định được Thần linh lựa chọn, trở thành Tư tế!"

    "Haha! Sao cô lại chắc chắn như thế!"

    "Vì.. ngài không như.. những người khác!"

    Y Vũ thấy ánh mắt dò hỏi của hắn liền nói tiếp.

    "Chỉ có ngài là tôn trọng và đối xử tốt với tiểu nữ, coi tiểu nữ như người bình thường.."

    "À! Tính ta từ xưa đến nay đều như thế! Không có gì đáng nói cả!"

    "Không! Những vị khách khác chỉ xem chị em tiểu nữ như người hầu, như trò tiêu khiển, thậm chí còn phải thỏa mãn nhu cầu của họ nữa.."

    "Cái này.. thì hơi quá rồi!"

    "Nếu Thượng nhân có quay lại đây, Y Vũ hy vọng vẫn được hầu hạ ngài!"

    "Ờ! Việc này.. cũng được!"

    Thấy hắn gật gù đồng ý, Mar Ung ngồi bên cạnh có vẻ ngứa mắt liền nói.

    "Nếu chủ nhân thích thì mua lại cô ấy cũng được!"

    "Ngươi nói cái gì thế?" Hắn giật mình.

    "Thật mà! Việc mua bán nô lệ rất phổ biến! Chỉ cần trả giá hợp lý là được! Chủ nhân có thể đề nghị với Tộc trưởng!"

    "Thôi thôi! Những chuyện này để sau hẵng nói!"

    Mar Ung không chịu ngừng mà sấn tới, khoác một tay vào vai hắn.

    "Gì mà phải ngại. Việc chúng ta có người hầu là chuyện bình thường mà! Thuộc hạ ở nhà có cả một dàn đấy thôi.."

    "Ngươi.." Quân trợn mắt.

    "Chủ nhân nhìn xem. Cô gái này trẻ trung khoẻ mạnh, nhanh nhẹn hoạt bát, khuôn mặt cũng dễ nhìn. Có phụ nữ đi cùng thì việc chăm sóc chủ nhân càng thêm chu đáo chứ sao!"

    Mặt Quân từ đỏ chuyển sang tái mét, còn Y Vũ thì đỏ bừng như quả cà chua chín mọng. Nhưng lão Mar Ung này không thèm để ý, cái miệng bô bô không ngừng.

    "Thôi ngay!"

    Hắn trừng mắt, đá một cái khiến Mar Ung ngã sấp mặt. Lão vẫn cố vớt vát.

    "Chủ nhân! Thuộc hạ chỉ lo xa thôi mà.. Phải không Đồ Huyết?

    " Thuộc hạ thấy.. cũng đúng! Thêm người thêm vui! "

    Đồ Huyết bất ngờ vừa gãi đầu vừa lên tiếng. Quân suýt chút nữa phun máu, trong lòng chửi ba đời tổ tông hai tên này.

    " Y Vũ! Mấy chuyện này.. cô cứ xem như chưa nghe thấy gì nhé! "

    " Dạ.. vâng.."

    Y Vũ nhỏ nhẹ rồi lại quay về với công việc của mình.

    * * *
     
  3. Hạt đậu xanh

    Bài viết:
    10
    Chương 182: Lễ Tế thần - Chọn Tư tế!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vùng Nội của Thảo nguyên La Lung chỉ có năm bộ tộc lớn được phép sinh sống.

    Năm bộ tộc này chiếm cứ năm hướng như hình ngôi sao, bao bọc lấy trung tâm Tế địa.

    Tế địa là đại bản doanh của Điện Tư tế, cũng là nơi xây dựng Tế đàn.

    Tế đàn nằm trên một cao nguyên rộng lớn, cây cỏ tốt tươi, xung quanh bằng phẳng có thể quan sát ra xa hàng chục cây số.

    Ở trên đó, nó sừng sững như một ngọn hải đăng trên đất liền, bốn phương tám hướng đều ngước mắt nhìn về.

    Xung quanh Tế đàn được làm thành một quảng trường rộng hơn mười ngàn mét vuông giống một sân khấu khổng lồ. Những tòa lầu cao chót vót được bố trí xung quanh, nơi tất cả đều có thể dễ dàng quan sát.

    Năm tòa lầu là năm bộ tộc lớn nhất, nằm về cùng một phía.

    Hướng đối diện cũng là năm tòa lầu thấp hơn một chút giành cho năm tộc có Tư tế nhưng chưa đạt đến sức mạnh của đại tộc.

    Hướng chính giữa còn một tòa lầu cao đẹp khác. Các Tư tế yên vị ở chỗ này.

    Một trăm ba tám Thượng nhân thì được ngồi ở phía còn lại, đối diện với lầu của Điện Tư tế.

    * * *

    Lễ Tế thần bắt đầu bằng nghi phức tạp và dài dòng.

    Những bài văn tế khó hiểu cùng những điệu múa kỳ quặc khiến Quân buồn ngủ.

    Đinh Khương thấy hắn ngáp ngắn ngáp dài thì lấy ra một viên thuốc màu đen.

    "Bách đạo hữu, ăn thứ này sẽ tỉnh táo hơn một chút!"

    Hắn không ngần ngại ăn thử, quả nhiên thấy đỡ hẳn.

    Hắn liền nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra tên Thượng nhân ngày xưa xung đột đang ngồi ở không xa. Gã cũng đã nhìn thấy, vừa chỉ tay vào hắn vừa nói nhỏ với người ngồi bên cạnh. Tên này chỉ liếc mắt một cái, nhếch môi cười rồi quay đi.

    Quân bèn hỏi Đinh Khương.

    "Đinh đạo hữu, người ngồi kia là ai?"

    Đinh Khương đáp.

    "Đó là Lâm Biêng thuộc tộc K'ho, tu vi bằng ta nhưng lợi hại hơn nhiều. Tộc K'ho phụ thuộc tộc Kim. Lâm Biêng từng suýt trở thành Tư tế."

    "Còn những người ngồi trên kia là ai?"

    Hắn chỉ tay về phía năm tộc lớn. Đinh Khương liền chậm rãi giải thích cho hắn.

    Ngồi chính giữa là tộc Sinh, tộc trưởng có tu vi Địa giai nhất đẳng nhưng lại là nơi sinh ra Đại Tư tế của Thần Y A Na nên địa vị vẫn rất cao.

    Bên trái là tộc trưởng tộc Kim, Địa giai tam đẳng, thờ phụng Thần Bạo Cường. Đây là tộc có thực lực mạnh nhất Thảo nguyên La Lung.

    Ngồi ngoài cùng bên cạnh ông ta là tộc trưởng tộc Sấm có tu vi Địa giai nhị đẳng thờ Thần Hạn Lôi. Hai tộc này mỗi tộc đều có hai Tư tế, đồng thời mối quan hệ cũng khá tốt.

    Bên phải tộc Sinh là là tộc Shan. Nữ tộc trưởng tu vi cũng là Địa giai tam đẳng. Bọn họ sinh sống trên núi cao, hai Tư tế trong tộc thờ Thần Súy Vũ. Tộc Shan và tộc Kim xưa nay không hòa hợp với nhau.

    Ngoài cùng bên phải là tộc Kháng. Tộc trưởng Địa giai nhị đẳng thân thiết với tộc Shan. Họ có một Tư tế của Thần Sơn Cao.

    Năm tộc nhỏ hơn tộc trưởng có tu vi Huyền giai thất đẳng đỉnh phong, mỗi tộc có một Tư tế cho các vị Thần còn lại.

    * * *

    Sau phần lễ nghi cầu phúc, Đại Tư tế bước ra nói lớn.

    "Hỡi con dân Thảo nguyên! Nhờ ơn các vị Thần bảo hộ mà chúng ta mới có cuộc sống bình yên. Nay theo ý chỉ của Thần, lễ tuyển chọn Tư tế chính thức bắt đầu!"

    Tiếng của cô trong vắt mà lại ngân vang thật xa.

    "Các Thượng nhân mau tiến lên Tế đàn!"

    Một trăm ba mươi tám người lần lượt xuất hiện. Quân nhìn bãi đất trống chẳng thấy thứ gì có thể gọi là Tế đàn cả, không khỏi thắc mắc trong lòng.

    Nhưng Đại Tư tế đã bước ra một bước đứng giữa không trung. Bốn vị Tư tế khác đồng thời bước ra, cùng nhau đứng về năm hướng.

    Bọn họ bộc phát khí thế mạnh mẽ của tu sĩ Huyền giai đỉnh phong. Ngay cả năm vị Đại tộc trưởng cũng phải nhíu mày không dám kiêng dè.

    Từng người nổ ra một cột sáng đâm thẳng lên trời. Ngũ thải quang mang bao phủ khắp mặt đất.

    Dưới chân họ, cao nguyên bỗng nhiên rung chuyển dữ dội. Mặt đất nứt nẻ nổi lên một Tế đàn hình tròn cao hơn mười mét. Đồng thời năm bức tượng kỳ vĩ và oai phong dần dần lộ diện.

    Tượng Thần mưa Súy Vũ là nữ giới, tóc như mây bay, mắt tựa suối nguồn, xinh đẹp tuyệt trần.

    Tượng Thần rừng Sơn Cao to lớn như núi, lưng cõng rừng già, thân thể gân guốc màu nâu xỉn.

    Thần lửa Hạn Lôi rắn rỏi kiên nghị, cởi trần cơ bắp cuồn cuộn, tóc đỏ rực lửa, mắt tỏa ánh chớp, khuôn mặt dữ tợn hung ác.

    Thần mùa màng Xây Rú sau lưng có hai cánh, một chiếc trắng vàng, một chiếc tím đen, đôi mắt như ẩn chứa hàng ngàn vì sao.

    Thần chiến tranh Bạo Cường khoác chiến giáp oai hùng, mặt có sẹo dài chéo từ trán qua mũi xuống má. Tay phải cầm rìu lớn, tay trái mang khiên tròn, sau lưng vác song đao vô cùng uy dũng.

    Tượng Thần bảo hộ gia đình và trẻ em Bá Nà lại là một phụ nữ đứng tuổi và phúc hậu, tay chống gậy gỗ, vai khoác giỏ tre chứa hàng trăm cây thuốc.

    Cuối cùng Thần sinh sôi Y A Na đầy bí ẩn. Tượng nàng đeo một chiếc khăn che mặt không thể nhìn rõ nhưng lại toát ra một khí thế ôn hòa, tươi mát và thanh cao, khiến người ta không thể nhịn mà nhìn ngắm.

    Năm bức tượng khổng lồ với hình dạng và sắc thái khác nhau vừa xuất hiện, toàn bộ Thảo nguyên đã quỳ gối kính cẩn.

    * * *

    Đại Tư tế nói tiếp.

    "Năm tộc lớn, hãy tuyển chọn lấy người của mình!"

    Đến rồi, vòng một đã bắt đầu.

    Tộc Kim lên trước ném xuống một cột sắt.

    "Tộc ta rất đơn giản. Các vị Thượng nhân hãy dùng một chiêu đánh lên cột đá này. Năm người có lực mạnh nhất sẽ vượt qua!"

    Đúng là tộc hiếu chiến, cách thử rất đơn giản. Tộc Sấm theo sau lên tiếng.

    "Tộc ta yêu cầu Thượng nhân phải biết dùng lửa hoặc sấm sét. Vậy phẩm chất Đan hỏa hoặc Đan lôi của ai mạnh hơn sẽ được chọn. Nếu có cả hai thì càng tốt!"

    Tộc Shan thì đưa ra một khối băng lớn như chiếc giường.

    "Có thể ngồi trên đó năm phút là thông qua!"

    Hai tộc còn lại cũng lần lượt đưa ra thử thách.

    Mọi người bắt đầu thử tài. Hầu hết đều đánh lên cột trụ của tộc Kim bởi muốn thể hiện bản thân và ra uy với những Thượng nhân khác. Tuy nhiên không ít người biết thực lực không đủ, lựa chọn thử thách còn lại.

    Quân nhìn một lượt rồi hỏi Bách lão.

    "Bách lão, những thứ này có gì đặc biệt không?"

    "Không. Chúng đều là sinh ra để giành cho người của bọn họ thôi. Cái ta quan tâm là bảy bức tượng kia. Nhìn rất quen mắt mà không nhớ được đã thấy ở đâu!"

    "Vậy ông cố nhớ đi. Còn ta sẽ thử chiếc giường băng kia!"

    "Cũng biết chọn đấy!" Lão cười khinh khỉnh.

    Hắn ung dung leo lên chiếc giường băng. Cảm giác lạnh buốt thấu xương đột ngột xông vào cơ thể. Lam ngọc hàn lập tức ùa ra, hai luồng khí lạnh xông vào quấn quýt lấy nhau.

    Mặc dù hàn khí của hắn không so được với hàn khí do giường băng tỏa ra nhưng để ngồi năm phút thì không thành vấn đề. Cứ như thế hắn dễ dàng vượt qua bước vào vòng hai.

    Sau một giờ thi thố, hai mươi hai người đã được chọn. Điện Tư tế đứng ra chọn lựa thêm tám người nữa để đủ ba mươi rồi bắt đầu vòng thi đấu chính thức.

    Đáng tiếc Đinh Khương không thể vượt qua, nhưng Ê Đuốt thì có.

    * * *

    Đại Tư tế quỳ giữa không trung, chắp tay thành kính.

    "Ba mươi Thượng nhân được chúng sinh Thảo nguyên lựa chọn. Xin chư thần chứng giám!"

    Dứt lời sáu luồng sáng bắn ra bao trùm lên tất cả. Cảm giác như mọi bí mật của mình đều bị lôi ra hết thảy khiến hắn hoảng sợ.

    "Ngươi yên tâm đi, cứ thả lỏng ra. Mấy luồng sáng này chỉ loè loẹt chứ không có gì đâu!" Bách lão bỗng cất tiếng.

    "Ông không sợ bị phát hiện sao?"

    "Thiên đạo còn không tìm thấy ta thì mấy bức tượng này làm được gì!"

    Bách lão vừa nói xong thì ánh sáng cũng biến mất, quả nhiên không hề có chuyện gì xảy ra.

    Bấy giờ Đại Tư tế cùng tất cả mọi người mới đứng dậy.

    "Kính xin chư thần ban khảo nghiệm Tư tế!"

    Bảy bức tượng thần đồng loạt chuyển động, ánh sáng lần nữa toát ra nhưng không chiếu lên bọn họ mà bắn lên tận trời, đan xen hóa thành tầng tầng lớp lớp trận văn kỳ ảo.

    Cảnh vật xung quanh liên tục biến hóa không ngừng. Có núi non, có đồng bằng, có biển cả bao la, có sa mạc khô cằn nứt nẻ..

    Quân nhìn mà hoa cả mắt, không cách nào biết đâu là thật, đâu là giả. Kể cả linh thức của hắn phóng ra cũng như rơi vào vực sâu hun hút không thể phát hiện ra điều gì.

    Bách lão tròn mắt kinh ngạc.

    "Đây.. đây là Vạn tượng giới đại trận?"

    "Vạn tượng giới?" Quân tò mò.

    "Ta nhớ ra rồi! Nhớ ra rồi! Haha! Tiểu tử, ngươi gặp may rồi!"

    "Ông nói rõ hơn một chút đi!"

    "Bảy bức tượng thần này có cùng nguồn gốc. Chúng thuộc về một đại thế lực tồn tại cùng thời với ta. Gọi là Thiên sinh tông. Tông chủ cũng là một tu sĩ Thiên giai ngũ đẳng."

    "Lại một Thiên giai cường giả?" Hắn nuốt nước bọt.

    "Đúng thế! Đại trận này chắc chắn là tồn tại duy nhất, không thể nào nhầm lẫn được! Có điều nó chỉ là tàn trận, uy lực có lẽ không đến một phần trăm. Hơn nữa.."

    Bách lão ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.

    "Ta nhớ rõ Thiên sinh tông vốn nằm ở Trung Thiên Đại lục địa, sao giờ lại ở đây nhỉ?"

    "Ông hỏi thế khác nào đánh đố ta. Nó tồn tại cùng thời với ông mà!"

    "Chịu. Ký ức của ta đã mất rất nhiều, chỉ nhớ được đến đó thôi!"

    "Vậy ông có nhớ trận này dùng để làm gì không?"

    "Tạo huyễn cảnh. Nhưng huyễn cảnh của nó y như thật. Với tu vi của các ngươi sẽ không thể phân biệt thật giả. Ngay cả cảm giác đau đớn cũng y hệt ngoài đời! Nếu không tỉnh táo có thể bị hành hạ đến chết!"

    Thấy Quân có vẻ lo lắng, Bách lão liền cười nhạt.

    "Sợ à? Sợ cũng muộn rồi. Ngược lại nếu ngươi trở thành Tư tế thì đúng là chuột sa chĩnh gạo!"

    Điều đó là đương nhiên, gia tài của một thế lực từng là đạt đến Thiên giai làm sao có thể tưởng tượng được.

    Hắn còn đang suy nghĩ thì Vạn tượng giới đại trận đã hình thành xong. Trên không vang lên tiếng nói ồm ồm!

    "Bắt đầu khảo nghiệm!"

    Dứt câu, toàn bộ Tế đàn chìm trong ánh sáng, bên ngoài không còn nhìn thấy gì cả. Ngay cả những Thượng nhân cũng không thể nhìn thấy nhau, chỉ thấy một màn sương mờ kỳ ảo vây kín xung quanh.

    Trước mắt Quân hiện lên bảy cánh cổng, tương ứng với khảo nghiệm của bảy vị thần.

    "Thả lỏng tinh thần, dung hòa với linh khí bên trong!" Tiếng nói lại cất lên.

    Hắn y lời làm theo. Tức thì từ mỗi cánh cổng thò ra một sợi chỉ mảnh vươn đến quấn lấy cơ thể hắn. Bọn chúng vờn quanh một hồi thì đột ngột có một sợi chỉ giật mạnh, kéo hắn chui tọt vào một cánh cổng.

    * * *
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...