Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 631: Biệt thự Ngân Sơn (49)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phù.. phù.."

    Tiếng thở nặng nề của Lê Hồng Hoa vang lên bên tai Sắc Y, nhưng cô không thể nhìn thấy Lê Hồng Hoa, chỉ thấy bộ lông của cô ấy nhuốm đầy máu.

    Lê Hồng Hoa nắm lấy cô, không biết chạy đi đâu.

    Trong lúc chao đảo, Sắc Y lại mất đi ý thức.

    Khi tỉnh lại, cô thấy mình nằm trong một căn phòng tối tăm. Cô cố gắng lật người, nằm sấp trên sàn và nhìn xung quanh.

    Quá tối..

    Không thể nhìn thấy gì cả.

    Sắc Y mở miệng, miệng đầy vị sắt, giọng khàn khàn vang lên: "Chị Lê Hồng?"

    Trong phòng chỉ có tiếng vọng của cô, không ai đáp lại.

    "Lê Hồng Hoa? Chị có ở đây không?"

    Im lặng-

    Sắc Y chống người ngồi dậy, lấy dụng cụ chiếu sáng ra, chiếu vào phòng.

    Trên sàn có nhiều vết máu tươi, một vệt máu kéo dài vào bóng tối.

    Sắc Y chiếu theo vệt máu, dần dần thấy một bóng đen ở góc tường.

    Sắc Y nhìn rõ bóng đen đó, biểu cảm thay đổi.

    Trước đó, Lê Hồng Hoa vẫn còn hình dạng người sói, giống như trong phim, nhưng bây giờ cô ấy đã hoàn toàn biến thành sói.

    Đây là hoàn toàn biến đổi sao?

    Bóng đen không nhúc nhích, Sắc Y đứng xa nên không biết cô ấy còn sống hay đã chết.

    Sắc Y nén cảm giác buồn nôn trong ngực, gọi thêm lần nữa: "Chị Lê Hồng?"

    Vẫn không có phản hồi.

    * * *

    * * *

    Thực ra, Lê Hồng Hoa nghe thấy tiếng gọi, nhưng cô đã bước vào một thế giới khác, quên mất mình là ai.

    Cô không biết tên đó là ai, cũng không biết tiếng gọi đó là gọi ai.

    Chỉ cảm thấy tiếng gọi đó thật phiền, muốn xé nát thứ phát ra tiếng đó, muốn phá hủy mọi thứ có thể phá hủy..

    Lý trí của cô đang dần biến mất.

    Mùi máu tanh kích thích thần kinh của cô, cảm giác đói thúc giục cô cần ăn, nhưng lúc này cô rất mệt, không muốn động đậy.

    Nhưng..

    Khi có thứ gì đó tiến lại gần, Lê Hồng Hoa ngửi thấy mùi thức ăn, đôi mắt ẩn trong lớp lông sói từ từ mở ra, cô bắt đầu trở nên phấn khích, khao khát..

    Vì vậy, khi thứ đó chạm vào cô, Lê Hồng Hoa đột ngột ngẩng đầu, quật ngã con mồi, cắn vào cổ nó.

    "Lê Hồng Hoa!" Tiếng hét giận dữ vang lên bên tai.

    Lê Hồng Hoa..

    Là ai?

    Tiếng này thật phiền phức.

    Lê Hồng Hoa cắn mạnh hơn, muốn con mồi ngừng thở để cô có thể ăn.

    Sắc Y dùng tay giữ miệng Lê Hồng Hoa, cánh tay không biết từ lúc nào đã có bộ khung kim loại, giúp cô có sức đẩy Lê Hồng Hoa ra.

    Nhưng con sói khổng lồ đè lên người cô, cố gắng áp sát cổ cô, những chiếc răng nanh sắc nhọn nhiều lần chạm vào cổ yếu ớt của cô.

    Sắc Y khàn giọng gào lên: "Lê Hồng Hoa, tỉnh lại đi! Cô còn nhớ mình là ai không? Lê Hồng Hoa!"

    Dù Sắc Y có gọi tên cô thế nào, Lê Hồng Hoa cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ muốn cắn chết con mồi trước mặt để lấp đầy cái bụng đói.

    Trong lúc hỗn loạn, Sắc Y nhìn vào đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc của con sói.

    Cô ấy đã quên mình là ai.

    Lòng Sắc Y lạnh đi một nửa.

    Chắc chắn là lúc bị quái vật bao vây, khi Lê Hồng Hoa đưa cô chạy ra ngoài, cô ấy đã bị ép phải hoàn toàn biến đổi.

    Khuôn mặt tái nhợt của Sắc Y lộ ra vài phần bi ai.

    Không biết là cho mình hay cho Lê Hồng Hoa.

    "Rắc!"

    Bộ khung kim loại trên cánh tay phát ra tiếng gãy.

    Hơi thở nóng rực rơi vào vết thương vừa bị cắn, cơn đau âm ỉ trước đó tràn ngập, nhấn chìm Sắc Y.

    Cánh tay chống đỡ của Sắc Y bắt đầu cong lại.

    Răng nanh lại chạm vào da, đâm vào thịt.

    Ngay khi răng sói sắp đâm sâu vào thịt, thân hình khổng lồ đột nhiên bất động, cơ thể từ từ đổ xuống, hoàn toàn phủ lên Sắc Y.

    Sắc Y bò ra khỏi lớp lông sói, nhìn con sói đen nằm trên đất.

    Cô cầm máu cho cổ mình trước, rồi lấy ra hai lọ thuốc.

    [Hắc Ma Dược: Nếu chỉ là vết thương nhỏ, xin đừng sử dụng nó, lãng phí là điều đáng xấu hổ, chỉ khi tính mạng bị đe dọa mới sử dụng, nó mới phát huy tác dụng.]

    [Hạn chế sử dụng: Chỉ sử dụng khi cận kề cái chết.]

    [Số lần sử dụng: 1]

    * * *

    [Huyết Thú: Con thú khổng lồ phục tùng thần linh đã nhận được ân huệ của thần, máu của nó có thể có tác dụng như máu thần, xua đuổi mọi ô uế.]

    [Hạn chế sử dụng: Chỉ có hiệu lực với động vật.]

    [Số lần sử dụng: 1]

    Sắc Y mở miệng sói, đổ huyết thú vào.

    Cô tự uống lọ hắc ma dược.

    Cả hai loại thuốc đều là cấp SS, thuốc cấp S đã khó tìm, dù là ở chợ đen hay diễn đàn game.

    Thuốc cấp SS thì càng không cần nói, trừ khi người chơi có loại tương tự không thể sử dụng hoặc không cần dùng, nếu không sẽ không xuất hiện trên thị trường.

    Sắc Y không tiếc lọ thuốc đó, vì cô cũng không biến thành động vật, nên không có nhiều tác dụng với cô.

    Nếu trước đó Lê Hồng Hoa không kéo cô ra, có lẽ giờ cô đã trở thành thức ăn của quái vật.

    Sắc Y dùng tay nhuốm máu vuốt ve lông sói, "Đã bảo viết di chúc rồi mà."

    Không biết thuốc có hiệu quả không..

    "Xem số phận của chị thôi."

    Sắc Y ngồi một lúc, đợi thuốc phát huy tác dụng, để lại cho Lê Hồng Hoa một đạo cụ phòng thủ, rồi đứng dậy đi về phía cửa.

    Không có chìa khóa vượt ải thì không thể rời khỏi phó bản này.

    Chờ ở đây cũng vô ích.

    Cửa từ từ đóng lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

    * * *

    * * *

    Đại sảnh.

    Lúc này đại sảnh như vừa trải qua cơn bão, ngoài tường và trần nhà còn nguyên vẹn, mọi thứ xung quanh có thể bị phá hủy đều đã bị phá hủy.

    Quái vật tóc giống như một cây nấm khổng lồ, bao phủ toàn bộ đại sảnh.

    Trưởng phòng chật vật tránh né cô gái vung ống thép sắc bén, trên người đầy vết thương, thỉnh thoảng còn phải chú ý đến những sợi tóc bất ngờ xuất hiện.

    "Bốp!"

    Trưởng phòng rơi từ cầu thang gãy xuống, lăn một vòng trên đất. Ống thép lạnh lẽo xé gió lao tới, cắm xuống đất ngay bên cạnh bà ta với sát khí lạnh lùng.

    "..."

    Trưởng phòng ngẩng đầu lên, khuôn mặt cay nghiệt giờ đầy vẻ hoảng sợ, mắt đã biến mất chỉ còn lại hai hốc máu đỏ lòm.

    Trưởng phòng không nhìn thấy gì nhưng có thể cảm nhận được.

    Nếu vừa rồi bà ta chậm một chút thì ống thép đã cắm vào người bà ta rồi.

    Trưởng phòng dùng tay chân cố gắng bò dậy.

    Đúng lúc đó, một bàn chân đột nhiên xuất hiện, giẫm lên tay trưởng phòng.

    Trưởng phòng biết đó là cô giáo đáng ghét kia nhưng không nhìn thấy gì và cũng không thể rút tay ra được.

    Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên: "Trưởng phòng à, sao lại không sạch sẽ thế này mà bò dưới đất?"

    Trưởng phòng: "..."

    Tại sao bà ta phải bò dưới đất?

    "Nếu trưởng phòng thích bò dưới đất như vậy thì tôi sẽ giúp bà."

    Ngân Tô không cho trưởng phòng thời gian phản ứng nhiều, cúi xuống giữ cổ bà ta, nắm lấy ống thép bên cạnh và ấn xuống cổ trưởng phòng.

    Trưởng phòng chỉ cảm thấy hơi lạnh áp sát rồi đầu và thân thể tách rời nhau.

    Những sợi nấm đen bao phủ lên đầu cô ta nhanh chóng kéo vào góc tối.
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 632: Biệt thự Ngân Sơn (50)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Thành công thôn tính kỹ năng 'Ánh nhìn của Trưởng phòng']

    [Bạn có quyền sử dụng 'Ánh nhìn của Trưởng phòng' trong 4 giờ.]

    [03: 59: 59]

    Quả nhiên, đối tượng càng mạnh, thời gian sử dụng kỹ năng cô nhận được càng lâu.

    "Ánh nhìn của Trưởng phòng" khiến bất kỳ ai trong tầm nhìn của cô bị đóng băng, sức mạnh giảm đáng kể.

    Trước đó, khi cô móc mắt Trưởng phòng, cái lạnh xung quanh bà ta biến mất.

    Nhưng để có được kỹ năng này, cô phải giết Trưởng phòng.

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn những con quái vật ẩn nấp trong góc, khi Trưởng phòng chết, chúng liền xuất hiện, nhìn cô với ánh mắt không thiện cảm.

    Ngân Tô không nhịn được cười, giơ tay chạy về phía chúng, vừa chạy vừa hét: "Các bạn ơi, chúng ta tiếp tục vui chơi nào."

    Cô có kỹ năng 'Ánh nhìn của Trưởng phòng', chỉ cần cô nhanh, có thể làm những con quái vật này đứng yên.

    Dù khoảng cách xa, chỉ ảnh hưởng vài giây, cũng đủ để cô giết chúng.

    Giờ giết chúng dễ dàng hơn nhiều.

    Một nhát một con quái vật nhỏ.

    Thấy đồng bọn ngày càng ít, quái vật cuối cùng cũng không liều mạng nữa, chuẩn bị rút lui.

    Nhưng lúc này chúng mới phát hiện xung quanh không biết từ lúc nào đã đầy tóc đen, cửa sổ và tường đều biến mất.

    Giờ muốn chạy cũng muộn rồi.

    Ngân Tô bắt lấy một con quái vật, bóp cổ nó cười điên loạn: "Khách đến là khách, tôi chưa tiếp đãi các ngươi, chạy gì chứ? Các ngươi coi thường ta à?"

    Quái vật nhìn cô vặn cổ đồng bọn, chạy tán loạn, càng chạy nhanh hơn.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô giải quyết xong quái vật trong đại sảnh, bước lên tầng hai. Quái vật xi măng vẫn đứng đó, nhìn cô đầy u ám.

    Ngân Tô vác ống thép đi tới, mở miệng như bạn cũ: "Tôi đã giúp cô giết Trưởng phòng, sao mặt cô vẫn như người chết, cười một cái đi."

    Quái vật xi măng: "..."

    Quái vật xi măng không biết đã làm gì để chuẩn bị tâm lý, cuối cùng thốt ra vài chữ: "Mạng cô thật lớn."

    Ngân Tô gật đầu: "Tôi coi như cô đang chúc phúc cho tôi."

    "..."

    Không chỉ mạng lớn, mà lòng cũng lớn.

    Ngân Tô hỏi khách hàng: "Giờ giết ai?"

    Vừa dứt lời, trên lầu liền có động tĩnh, như có người đang đuổi bắt và đánh nhau.

    Quái vật xi măng cười lạnh: "Tôi đã nói rồi, tất cả đều phải chết."

    Ngân Tô giơ tay làm dấu OK: "Hiểu rồi."

    Ngân Tô cầm ống thép màu hồng đi về phía cầu thang.

    Cô vừa đến chỗ cầu thang, từ trên lầu lăn xuống hai bóng người. Ngân Tô né sang một bên, để họ đập vào tường phía sau.

    "Tôi đã nói lăn xuống nhanh hơn mà." Sắc Y đứng dậy, sau đó vui mừng nhưng yếu ớt kêu lên: "Cô giáo Tô!"

    "Các người vẫn chưa chết à."

    Sắc Y nghẹn lời, khuôn mặt tái nhợt trông có chút đáng thương: "Cô muốn chúng tôi chết hay không muốn?"

    Cô gái lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười: "Tất nhiên là tôi muốn các cậu sống lâu trăm tuổi rồi."

    Sắc Y: "..."

    Nghe không giống lắm.

    U Uẩn cũng từ dưới đất bò dậy, cánh tay phải của anh ta có dấu vết bị cháy xém, da thịt lộ ra bị đốt cháy đen.

    Sắc Y cũng tương tự, quần áo chỗ này rách một mảnh, chỗ kia thiếu một mảnh, mặt mũi đầy máu và bụi bẩn.

    Hai người trông như những con vật hoang vừa chui ra từ đống rác.

    Ngân Tô nhìn đi chỗ khác, đúng lúc quái vật trên lầu đuổi xuống.

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn, những con quái vật đang lao xuống đột nhiên khựng lại, như bị bấm nút tạm dừng.

    Tất cả quái vật chen chúc trên cầu thang hẹp, bóng ma dày đặc trông thật đáng sợ.

    Trong ánh sáng mờ ảo, cô gái từ từ nở nụ cười, nụ cười còn quyến rũ hơn cả yêu ma, khiến người ta không thể rời mắt.

    Giây tiếp theo, cô gái lao lên bậc thang, như một cỗ máy giết người xông vào đám quái vật.

    * * *

    * * *

    Sắc Y lại cảm nhận được cái lạnh kỳ lạ đó, đôi mắt đỏ ngầu cảnh giác nhìn quanh: "U Uẩn, cậu có cảm thấy không?"

    "Ừ.."

    Là Trưởng phòng.

    Sắc Y chắc chắn không phải ảo giác, lập tức nhìn quanh: "Trưởng phòng đâu?"

    U Uẩn do dự một chút, nói: "Cậu không thấy cái lạnh đó từ cầu thang truyền xuống sao?"

    Sắc Y nhìn lên cầu thang, cái lạnh thực sự từ trên đó truyền xuống, và nguồn gốc chính là bóng dáng đang giết quái vật trong đám đông.

    Nhưng cảm giác này, đúng là năng lực kỳ lạ của Trưởng phòng..

    "Sao những con quái vật đó không chạy?"

    Họ giết quái vật rất vất vả, đến lượt cô ấy, quái vật đứng yên cho cô ấy giết.

    Và tại sao cô ấy lại có năng lực của Trưởng phòng?

    Ngân Tô nhanh chóng giết hết quái vật trên cầu thang, hai con chạy thoát, nhưng Ngân Tô không đuổi theo ngay.

    "Cô giáo Tô.."

    Sắc Y bước hai bước về phía cầu thang, cái lạnh càng rõ rệt, tứ chi lập tức cứng đờ, cô lập tức lùi lại đến khoảng cách an toàn.

    Ngân Tô quay đầu nhìn cô.

    Sắc Y cảm thấy cái lạnh biến mất, cô lén bước lên hai bước, chắc chắn là hoàn toàn biến mất, mới hỏi: "Cô giáo Tô, sao cô lại có năng lực của Trưởng phòng?"

    "Cô đoán xem."

    Sắc Y: "..."

    Cô đoán sao được.

    Sắc Y cũng biết điều, không hỏi thêm, ai mà chẳng có kỹ năng đặc biệt chứ.

    Ngân Tô thấy thiếu một người, chủ động hỏi: "Chỉ có hai người các cậu, Lê Hồng Hoa đâu?"

    Nhắc đến Lê Hồng Hoa, sắc mặt Sắc Y thay đổi, đôi môi khô nứt mấp máy: "Cô ấy chết rồi."

    Sau khi ra khỏi phòng, cô không đi xa thì gặp quái vật.

    May mà thuốc hắc ma dược có tác dụng, cô đã có thể sử dụng kỹ năng thiên phú.

    Có kỹ năng thiên phú, Sắc Y đối phó với quái vật dễ dàng hơn nhiều, cô vừa thoát khỏi đám quái vật không lâu thì gặp U Uẩn.

    U Uẩn đang ném con búp bê của mình vào lò lửa.

    Nếu cô không kéo con búp bê của U Uẩn ra, giờ anh ta đã bị thiêu thành than rồi.

    "Thật độc ác, tự giết mình!" Sắc Y nói đến đây, không nhịn được chửi thề.

    Cô cứu U Uẩn, đợi anh ta tỉnh lại, bàn bạc bước tiếp theo.

    Khi họ vừa bàn xong, chuẩn bị hành động, quái vật lại tìm thấy họ.

    Tiếp theo là hỗn chiến, U Uẩn không mạnh trong chiến đấu, nhưng có nhiều đạo cụ phòng thủ và tấn công. Hai người phối hợp, không để quái vật chiếm lợi thế.

    Nhưng theo thời gian, dù Sắc Y đã hồi phục cũng bắt đầu kiệt sức, số lượng quái vật quá nhiều.

    Giết một con, lập tức xuất hiện con thứ hai, như không bao giờ hết.

    Họ bị quái vật đuổi vào một phòng, không ngờ trong đó còn có quái vật khác, giống như chất lỏng, kéo họ vào gương.

    Trong lúc đánh nhau, gương bị vỡ.

    Thế là như thả quỷ bị phong ấn trong gương ra, vô số chất lỏng tràn ngập họ.

    Giọng Sắc Y nhỏ dần, mái tóc màu sắc cũng rũ xuống: "Khi chúng tôi sắp ngạt thở, chị Lê Hồng xuất hiện.."
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 633: Biệt thự Ngân Sơn (51)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có thể thuốc đã giúp Lê Hồng Hoa lấy lại một chút lý trí, nhưng cơ thể cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn trong hình dạng sói.

    Thuốc không thể cứu cô ấy.

    Sắc Y giọng nặng nề: "Chị Lê Hồng đã cứu chúng tôi."

    Lê Hồng Hoa đột nhiên xuất hiện, kéo họ ra khỏi đám chất lỏng đó, nhưng khi họ định rời khỏi phòng, chất lỏng lại tấn công.

    Nếu cả ba người đều bị mắc kẹt ở đó, tất cả sẽ chết.

    Lê Hồng Hoa có lẽ biết mình không thể trở lại làm người, nên cô ấy chọn cách cùng quái vật đồng quy vu tận, để họ chạy thoát.

    "Thật đáng tiếc."

    Trong trò chơi này, lúc nào cũng có người chết, dù là người chơi mới hay cũ, cuối cùng chỉ có một con đường.

    Ngân Tô không nói gì thêm, quay người đi lên lầu. Mấy con quái vật vừa chạy thoát vẫn phải bắt lại.

    Ngân Tô bắt đầu quét dọn từng tầng một. Quái vật xi măng đã làm việc của nó, cửa sổ và cửa ra vào của toàn bộ dinh thự đều được gia cố, quái vật không thể chạy ra ngoài, trốn ở đâu cũng bị cô lôi ra.

    Quái vật trở thành kẻ chạy trốn la hét, còn Ngân Tô đuổi theo phía sau trông như quái vật.

    Ngân Tô đập vỡ tất cả gương trong phòng, không thấy chất lỏng mà họ nói đến, không biết là đã trốn đi hay thực sự cùng Lê Hồng Hoa đồng quy vu tận.

    Nhưng trong phòng mà Sắc Y nói họ bị tấn công, không tìm thấy xác Lê Hồng Hoa.

    Cũng không tìm thấy ở nơi khác, nên rất có thể là không còn xác..

    Ngân Tô quét xong các tầng, xác nhận không còn quái vật ẩn nấp nữa, quay xuống tầng hai.

    Quái vật xi măng đứng im trên tầng hai, Ngân Tô hỏi: "Cô hài lòng chưa?"

    Quái vật xi măng chẳng hài lòng chút nào, chết nhiều thế sao không chết thêm cô ta nữa.

    "Cô trông có vẻ không hài lòng nhỉ." Ngân Tô bước tới trước mặt quái vật xi măng, rồi như nhớ ra điều gì: "À đúng rồi, cô vẫn chưa chết mà."

    Quái vật xi măng định nói gì đó thì cô gái cười dịu dàng: "Cô nói rồi mà, tất cả đều phải chết. Sao tôi có thể không làm cô hài lòng chứ."

    Quái vật xi măng nhìn cô vài giây rồi đột nhiên cười lớn: "Hahaha.."

    Tiếng cười của quái vật xi măng sắc nhọn đến mức đau tai, nó cứ cười mãi như không thể dừng lại.

    Ngân Tô chờ nó cười xong mới nói tiếp.

    Có lẽ vì cười quá lâu nên khuôn mặt quái vật xi măng trở nên méo mó: "Giết tôi có ích gì? Tôi sẽ sớm xuất hiện lại thôi. Các người cũng vậy, chẳng ai thoát được đâu. Hahaha.."

    Ngân Tô lấy ra bốn tờ giấy từ túi: "Vậy nếu phá hủy nơi này thì sao?"

    Quái vật xi măng thấy bốn tờ giấy, nụ cười lập tức tắt ngấm, nó đưa tay định lấy nhưng bị một lực vô hình đẩy ra.

    Những quái vật được triệu hồi không thể chạm vào những tờ giấy này.

    "Nếu cô không muốn lặp lại những điều này, chắc chắn cô muốn giải thoát đúng không? Chỉ cần phá hủy bùa chú mà Matsushima Haruna để lại, cô sẽ được giải thoát hoàn toàn. Không chỉ cô, mà cả Ozawa Saho và những người khác cũng sẽ được tự do."

    Ngân Tô dừng lại một chút, mỉm cười nhìn quái vật xi măng: "Các người muốn tự do không?"

    "Tôi muốn tự do nhưng không muốn chết!" Quái vật xi măng nghiến răng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ độc ác trước mặt: "Cô muốn tôi biến mất mãi mãi!"

    Nói xong, nó đột nhiên cười: "Cô chỉ có bốn tờ giấy, cô không thể phá hủy nơi này."

    Quái vật xi măng lại bắt đầu khoe khoang: "Cô nghĩ rằng có thể tìm thấy thứ cô muốn trong cơ thể tôi sao? Cô nhầm rồi, Matsushima Haruna không để tờ cuối cùng trong cơ thể này."

    Matsushima Haruna đã hiến tế mạng sống của mình để kích hoạt bùa chú này.

    Cô ấy giống như một chiếc chìa khóa.

    Những tờ giấy này hợp lại thành một ổ khóa, và hiện tại thiếu ổ khóa đó.

    "Thai nhi!" Sắc Y đột nhiên nói: "Thai nhi sau khi Rimi sảy thai, chị Lê Hồng đã nói rằng chị ấy thấy Matsushima Haruna đã làm gì đó với thai nhi đó. Nó có thể vẫn còn trong phòng mà Rimi từng ở."

    Thai nhi cũng được tính là xác chết chứ?

    Quái vật xi măng tức giận, cơ thể nhanh chóng bị phủ bởi xi măng, cánh tay dài như mì vung về phía Sắc Y.

    U Uẩn kéo Sắc Y ra, cánh tay dài vung qua trước mặt họ.

    Sắc Y không quên nói: "Trúng rồi, nói trúng rồi, nó tức giận rồi."

    U Uẩn không nhịn được nói: ".. Nói ít thôi."

    Quả nhiên, quái vật xi măng càng tức giận sau lời của Sắc Y, cánh tay dài vô tận, bàn tay như giác hút bám vào trần nhà, cơ thể lao về phía Sắc Y.

    U Uẩn và Sắc Y tách ra, Sắc Y thu hút sự chú ý của quái vật xi măng, U Uẩn lăn sang một bên, rút ra một chiếc rìu và đứng dậy chém ngang eo quái vật xi măng.

    Quái vật xi măng bị chém đôi nhưng không ảnh hưởng gì đến nó, ngược lại phần trên và phần dưới cơ thể hoạt động riêng biệt.

    U Uẩn: "..."

    Quái vật xi măng lao tới trước mặt Sắc Y, cánh tay dài quấn quanh cổ cô hai vòng siết chặt: "Tất cả các người đều phải chết!"

    "Cô giáo Tô cứu em với!" Sắc Y hét lên với Ngân Tô: "Em trả tiền! Em trả tiền!"

    Ngân Tô liếc nhìn cô một cái rồi cầm ống thép tiến tới.

    Quái vật xi măng thấy Ngân Tô đến gần, không còn sợ hãi như trước mà cười gian xảo nhìn cô. Phần dưới cơ thể nó hóa thành một vũng xi măng chảy về phía Ngân Tô, chắn ngang trước mặt cô.

    Ngân Tô như không thấy vũng xi măng đó, bước thẳng vào.

    Quái vật xi măng vui mừng trong lòng nhưng chưa kịp biểu hiện ra mặt thì nhận ra có điều gì đó sai sai.

    Dưới chân Ngân Tô có những sợi nấm đen lan ra nhanh chóng bao phủ toàn bộ vũng xi măng.

    "..."

    Chết tiệt! Quên mất đám tóc chết tiệt này!

    Quái vật xi măng gầm lên một tiếng, ném Sắc Y vào tường rồi bò từ trần nhà xuống tấn công Ngân Tô.

    Sức mạnh của quái vật xi măng tăng lên một chút nên nó hơi kiêu ngạo, nghĩ rằng mình có thể đánh bại Ngân Tô và quyết tâm giết cô bằng mọi giá.

    "Chết đi chết đi chết đi! Tất cả đều phải chết!"

    Không có phần dưới cơ thể cũng không ảnh hưởng đến hành động của quái vật xi măng. Nó vừa nguyền rủa vừa liều mạng tấn công Ngân Tô.

    * * *

    * * *

    Sắc Y bò đến chỗ an toàn, tay ôm cổ thở dốc vì suýt bị siết gãy.

    U Uẩn đứng ở phía bên kia nhìn, hành lang bị bao phủ bởi những sợi tóc đen, không thể nhìn thấy bên trong, thậm chí không nghe thấy tiếng động nào.

    U Uẩn liếc thấy ở cầu thang, một cô bé mặc váy đỏ không biết từ lúc nào đã xuất hiện, đang nhìn chằm chằm vào họ.

    Thoạt nhìn, có chút đáng sợ.

    Nhưng U Uẩn nhanh chóng nhận ra, cô bé này đã xuất hiện ở đại sảnh trước đó, có liên quan đến cô giáo Tô..

    Cô bé thỉnh thoảng vuốt ve con búp bê mà cô đang ôm, đôi mắt đảo qua đảo lại.

    U Uẩn quay đi, cảm giác nếu nhìn thêm, cô bé sẽ tiến lại bắt chuyện..

    Nhưng khi anh quay đi, phát hiện Sắc Y bên kia quá im lặng, và từ lúc nào cô ấy đã quay lưng lại?

    Theo lẽ thường, khi thấy cô bé này xuất hiện, Sắc Y phải la lên mới đúng.
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 634: Biệt thự Ngân Sơn (52)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô Thịnh."

    U Uẩn gọi một tiếng, nhưng Sắc Y không đáp lại.

    Anh lập tức tiến lại gần, nhìn qua vai Sắc Y và thấy con búp bê của cô đang bị cô bóp cổ.

    "!"

    U Uẩn lập tức lao tới, gỡ tay Sắc Y ra và tát một cái vào mặt cô.

    Sắc Y tỉnh lại, cảm giác ngạt thở tan biến, không khí trong lành tràn vào phổi.

    "Suýt nữa tự bóp chết mình." Sắc Y nói không ra hơi, não thiếu oxy không kịp phản ứng: "Cảm ơn nhé, em trai."

    Khi người chơi yếu, búp bê sẽ lợi dụng cơ hội để gây rối, không thể phòng bị.

    "Ôi! Đứa trẻ ở đâu ra vậy!" Sắc Y hồi phục, nhìn thấy cô bé mặc váy đỏ đứng không xa, buột miệng: "Trông quen quen.."

    "Có vẻ là của cô giáo Tô." U Uẩn nói: "Trước đó cô bé đã xuất hiện ở đại sảnh, chắc sẽ không tấn công chúng ta."

    "Tôi thấy ánh mắt cô bé không giống vậy.."

    Đó là ánh mắt nhìn con mồi, đầy ác ý và tham lam.

    "Vậy đừng nhìn cô bé."

    "..."

    Nếu cô bé muốn tấn công họ, đã ra tay từ lâu rồi, nhưng cô bé chỉ đứng đó, nên U Uẩn nghĩ cô bé sẽ không tấn công họ.

    Sắc Y nhìn thêm vài lần, cuối cùng quay đi, nói khẽ: "Cô giáo Tô có nhiều thú cưng thật."

    Xung quanh không có nguy hiểm khác, lúc này họ chỉ cần chú ý đến búp bê, đừng để bị búp bê điều khiển mà tự hại mình, và chú ý đến động tĩnh ở hành lang.

    U Uẩn cũng ngồi xuống.

    Sắc Y xoa cổ đau, vẫn không chịu yên lặng, lẩm bẩm: "Phó bản này dành cho người chơi sao? Manh mối thì ít, nguy hiểm thì nhiều, còn gặp phải kẻ giấu quy tắc nữa!"

    Nhắc đến Đàm Tam Sơn, Sắc Y tức giận.

    Cô vẫn không hiểu tên đó nghĩ gì.

    Không biết đây là phó bản tử vong thì thôi, nhưng phó bản này đã được thông báo, lại còn là phó bản thả dù, hắn ta gan lớn đến mức dám giấu quy tắc!

    U Uẩn: "Không thì sao gọi là phó bản tử vong."

    "Cũng đúng, thật xui xẻo. Tôi còn trẻ mà đã bắt đầu làm việc thiện, sao lại phải chịu đựng thế này.."

    Nhưng U Uẩn lại không nghĩ vậy: "Tôi thấy khá may mắn."

    Sắc Y ngẩn ra, rồi nghĩ đến điều gì đó: "Tôi chưa từng nghe về người chơi giỏi như vậy.. Cô ấy không giống bất kỳ đại cao thủ nào tôi biết.. Cô ấy có phải là 0101 không?"

    Người có thể vượt qua phó bản tử vong chỉ có một người như vậy thôi.

    Không cần đoán nữa.

    Trước đây trên diễn đàn có tin đồn rằng 0101 là một nữ người chơi, và.. cũng họ Tô.

    0101 đã vượt qua phó bản thả dù ở Thị trấn Ma Quỷ, nên việc cô ấy tham gia phó bản này cũng không có gì lạ.

    U Uẩn cúi đầu không nói gì.

    Sắc Y thấy U Uẩn im lặng, suy nghĩ nhìn về phía hành lang bị bao phủ bởi tóc.

    0101 à..

    Sắc Y cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: "Nếu vậy thì đúng là may mắn thật, chắc chắn là do tôi làm việc thiện tích đức rồi."

    U Uẩn: "..."

    Ngay sau đó, Sắc Y chuyển chủ đề: "Cô giáo Tô định giết con quái vật đó sao? Giết nó có thể khiến búp bê nhả ra khuy măng sét không?"

    Bây giờ họ biết cần gì, nhưng không thể lấy ra được.

    Thật tức chết đi được.

    Người chơi thử nghiệm trước đó đã vượt qua phó bản này như thế nào?

    U Uẩn im lặng một lúc rồi nói: "Những con búp bê này chứa linh hồn bị Matsushima Haruna triệu hồi, quái vật xi măng là thủ lĩnh, búp bê sẽ nghe lời nó. Cô giáo Tô chắc chắn sẽ không giết nó ngay, mà sẽ bắt nó, ép nó khiến búp bê nhả ra khuy măng sét."

    Sắc Y: "Còn những tờ giấy đó thì sao?"

    "Nó không muốn biến mất hoàn toàn." U Uẩn gật đầu: "Vì vậy, chúng ta có thể thương lượng."

    "Nhưng vẫn chưa tìm thấy xác thai nhi, còn thiếu một tờ.." Sắc Y nhìn lên lầu, không muốn ngồi chờ chết, "Trên lầu chắc an toàn rồi nhỉ? Hay chúng ta lên phòng của Rimi tìm thử?"

    Vừa dứt lời, hành lang bên kia có động tĩnh.

    Tóc tản ra, quái vật xi măng bò ra, trông sợ hãi, không còn vẻ uy phong như trước.

    "Xoẹt!"

    Kim loại cào vào tường, phát ra âm thanh chói tai.

    Ngân Tô theo sau, trong mắt người chơi vẫn là hình dạng quái vật.

    Lúc này họ nhìn thấy một con quái vật và một con quái vật khác lớn hơn.

    "Ôi.. vẫn hơi chói mắt." Sắc Y che mắt, thực sự không thể chấp nhận hình dạng của cô giáo Tô.

    Quái vật xi măng bò ra, thấy U Uẩn và Sắc Y ngồi đó, không xa còn có một đứa trẻ mặc váy đỏ, lập tức sụp đổ.

    "Cô rốt cuộc muốn gì! Muốn giết thì giết nhanh đi, hành hạ tôi có ý nghĩa gì!"

    "Có ý nghĩa chứ." Ngân Tô thản nhiên: "Nếu tôi rơi vào tay cô, cô không muốn hành hạ tôi sao?"

    "..."

    Câu này khiến quái vật xi măng im lặng.

    "Dù cô không còn là người, nhưng cũng không thể hai mặt được, cô thấy có ý nghĩa thì tôi cũng thấy có ý nghĩa." Ngân Tô nói nhẹ nhàng.

    Quái vật xi măng buông xuôi, đưa đầu ra: "Cô giết tôi đi."

    "Tôi còn muốn thả cô tự do, sao lại giết cô."

    "..."

    Cô muốn tôi chết không còn mảnh vụn chứ gì?

    "Khuy măng sét, tôi đưa khuy măng sét cho cô được chưa!" Quái vật xi măng hét lên: "Lấy được khuy măng sét, cô có thể ra ngoài qua cửa chính!"

    Ngân Tô không để ý đến nó, mà nhìn về phía Đại Lăng ở xa.

    Đại Lăng biến mất ở chỗ cầu thang, khi cô bé xuất hiện trở lại, trong tay cô bé có thêm một cái ấm đun nước.

    Ngân Tô nhận lấy ấm đun nước, từ bên trong lấy ra thi thể em bé được cô ấy bọc trong túi.

    U Uẩn: "..."

    Sắc Y: "..."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô mổ xác thai nhi, lấy ra một tờ giấy gấp giống hệt những tờ giấy khác, chỉ khác màu sắc.

    Đây chính là tờ giấy còn thiếu.

    Ngân Tô sắp xếp năm tờ giấy theo đúng thứ tự, chúng bắt đầu thay đổi, màu sắc ban đầu phai dần, các hoa văn nhạt trở nên đậm hơn, dần dần hiện lên màu máu.

    [Bùa triệu hồn - Đạo cụ phó bản]

    Lớp xi măng trên người quái vật bắt đầu tan biến, nó biến thành hình dạng của Ozawa Saho, với vẻ mặt đáng thương, quay lại nắm lấy áo Ngân Tô: "Xin cô tha cho tôi, tôi biết sai rồi, xin cô tha cho tôi."

    Ozawa Saho vốn đã khá xinh đẹp, lúc này đôi mắt đẫm lệ, quỳ dưới chân cô cầu xin, trông thật đáng thương.

    Ngân Tô cúi nhìn cô, ngón tay vuốt lên má, lau đi giọt nước mắt: "Khóc trông cũng đẹp đấy."

    Quái vật xi măng: "..."

    Quái vật xi măng lập tức thay đổi sắc mặt, buông Ngân Tô ra ngồi bệt xuống đất, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ nhưng đầy oán hận và độc ác nhìn cô.

    Ngân Tô thở dài: "Ít nhất cũng giả vờ thêm chút nữa đi, biết đâu tôi sẽ mềm lòng."

    Quái vật xi măng: "Hừ."

    Ngân Tô lau ngón tay dính nước mắt lên vai quái vật xi măng, lấy ra cuốn sách phù thủy, lật đến trang tương ứng, giọng lạnh lùng vang lên:

    "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ thả cô tự do."
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 635: Biệt thự Ngân Sơn (Hoàn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong sách của phù thủy có cách giải loại chú thuật này.

    Quái vật xi măng nhìn Ngân Tô bận rộn, cũng không cầu xin cô nữa, mắt láo liên đảo, muốn tìm cơ hội bỏ trốn.

    Đáng tiếc những sợi tóc kia mọc ra tứ phía, không góc chết mà nhìn chằm chằm nó, không cho nó bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn.

    Cô ta thật sự muốn mình chết sao..

    Đáng ghét.

    Quái vật xi măng càng nghĩ càng thấy không đúng, chuyện này không giống với những gì nó đã trải qua trước đây.

    Người phụ nữ này rốt cuộc từ đâu xuất hiện..

    Quái vật xi măng còn chưa nghĩ thông, một đạo ánh sáng chói mắt bừng lên, ánh sáng trắng nuốt chửng nó, không nhìn rõ thứ gì.

    Bên tai nó vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ, vô số âm thanh chồng chất lên nhau, không nghe rõ nội dung là gì.

    Quái vật xi măng bắt đầu hoảng sợ, nó sắp biến mất hoàn toàn sao?

    Nó chỉ muốn kết thúc vòng lặp, chứ không muốn kết thúc mạng sống của mình.. Đáng ghét.. Con đàn bà chết tiệt kia, đáng lẽ mình nên cùng cô ta đồng quy vu tận.

    Mình không sống yên ổn, cô ta cũng đừng hòng sống tốt!

    Chết thì cùng chết.

    Một ngọn lửa giận dữ đè nặng trong ngực quái vật xi măng, nó đứng dậy, lao về phía vị trí Ngân Tô vừa đứng.

    Rõ ràng chỉ cách vài bước chân, nhưng nó chạy nửa phút vẫn chưa chạm vào bất cứ thứ gì. Bốn phía đều là ánh sáng trắng xóa, đi về hướng nào cũng vậy, vô biên vô tận, không có điểm dừng.

    Nó bị mắc kẹt ở đây sao?

    Hay là đã chết rồi?

    Không..

    Lần này chết đi sẽ là tan thành tro bụi, sao vẫn còn ý thức được?

    "..."

    Quái vật xi măng gầm rú lao về phía trước, nhưng lần này nó lại xông ra khỏi ánh sáng trắng.

    Bốn phía vẫn là hành lang tan hoang, năm tờ giấy vây quanh nó, dần dần cháy rụi, tro tàn rơi xuống đất.

    Ngay phía trước nó là con đàn bà đáng ghét kia, thấy nó sắp đâm vào, người phụ nữ nghiêng người sang một bên, còn thò chân ngáng nó một cái.

    Quái vật xi măng "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

    "Cũng không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu." Người phụ nữ cầm cuốn sách cổ kính như một sứ giả thần linh, thương hại nhìn xuống nó.

    Quái vật xi măng: "..."

    Không phải cô ngáng chân tôi sao?

    Cô tưởng tôi không thấy chắc?

    Quái vật xi măng đứng dậy, việc đầu tiên không phải tấn công Ngân Tô mà là nhìn vào tay mình.

    Lực lượng luôn trói buộc nó dường như đã biến mất..

    Tự do.. Nó cảm nhận được sức mạnh của tự do.

    Ha..

    Tự do rồi, nó thực sự tự do rồi!

    Sau một khoảnh khắc ngạc nhiên và vui mừng, quái vật xi măng nhìn Ngân Tô với ánh mắt cảnh giác và nghi ngờ: "Cô.. cô không giết tôi?"

    Sao cô ấy lại không giết mình?

    Thật sự thả mình tự do..

    Sao cô ấy lại không giết mình mà còn thả mình tự do?

    Không đúng không đúng!

    Chắc chắn có âm mưu gì đó!

    Người phụ nữ này nhìn là biết không phải người tốt, chắc chắn cô ấy có mục đích khác.

    "Tôi giết cô làm gì." Ngân Tô đóng cuốn sách lại, mỉm cười: "Cô dễ thương thế này mà."

    Quái vật xi măng lúc này vẫn trong hình dạng của Ozawa Saho, nó nhíu mày, cảnh giác: "Cô giống như kẻ biến thái.. Cô.. cô không phải thích tôi đấy chứ?"

    Nói rồi, quái vật xi măng dùng hai tay che ngực, trông như một phụ nữ đoan trang bị quấy rối.

    Nụ cười của Ngân Tô biến mất, cô lạnh lùng nói: "Cô thật tự tin."

    Quái vật xi măng nghẹn giọng hỏi: "Vậy tại sao cô không giết tôi?"

    "Cô muốn chết đến vậy sao?" Ngân Tô ngạc nhiên, vung ống thép trong tay: "Vậy tôi sẽ giúp cô."

    "Không!"

    Quái vật xi măng hét lên, suýt nữa vỡ giọng.

    Nó không thể đánh bại người phụ nữ trước mặt, cô ấy.. có sức mạnh đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả nó.

    Ngân Tô cười, nhưng không ra tay, chỉ vung ống thép trong không khí: "Khuy măng sét."

    "..."

    Quái vật xi măng im lặng một lúc rồi mới giơ tay lên, những luồng khí từ cơ thể búp bê bị rút ra, nhìn kỹ sẽ thấy những luồng khí đó vẫn nối với người chơi.

    Khuy măng sét bị những luồng khí kéo ra từ miệng búp bê.

    Ngân Tô nhận lấy khuy măng sét, nhìn số phía sau - 1.

    Khuy măng sét số 1 là do đánh bại quái vật mặt quỷ mà có, đúng lúc nằm trong tay Ngân Tô.

    Nhưng sau khi có được một cặp khuy măng sét, trò chơi vẫn không hiện thông báo.

    * * *

    * * *

    Sắc Y và U Uẩn cũng có khuy măng sét, một cái là số 6, một cái là số 10.

    Số 6 được tìm thấy trên người Đàm Tam Sơn, hiện đang ở trong tay U Uẩn.

    Nhưng số 10 không có ở đây.

    Sắc Y nhìn Ngân Tô: "Chắc là ở chỗ cô giáo Tô.."

    Vừa nhìn về phía đó, vài chiếc khuy măng sét đã được ném tới, rơi ngay trước mặt họ.

    "Cô giáo Tô đúng là Bồ Tát." Sắc Y cảm động, cúi đầu như bái thần.

    Ngân Tô: "..."

    Hai người tìm được khuy măng sét có số tương ứng.

    Nhưng..

    "Sao không có tác dụng gì?" Khuy măng sét đã thành đôi, tại sao không có thông báo từ trò chơi? "Còn cậu thì sao, U Uẩn?"

    U Uẩn lắc đầu, anh cũng không nhận được thông báo từ trò chơi.

    Sắc Y gõ nhẹ vào đầu mình, đột nhiên ngẩng lên: "Trước đó quái vật có nói 'lấy được khuy măng sét, bạn có thể ra ngoài qua cửa chính' phải không?"

    Cửa chính!

    Ra ngoài qua cửa chính!

    Sắc Y nhìn về phía Ngân Tô, cô ấy vẫn đang nói chuyện với quái vật xi măng. Biểu cảm của quái vật xi măng rất phức tạp, sợ hãi, kinh ngạc, không thể tin, đủ loại cảm xúc thay nhau xuất hiện.

    Họ đang nói gì vậy?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô lấy bút ra, kéo tay quái vật xi măng, viết một số điện thoại lên mu bàn tay nó: "Nếu cô có thể ra ngoài và còn sống, nhớ mọi chuyện đã xảy ra, hãy tìm cách gọi cho tôi, hiểu không?"

    Quái vật xi măng nhìn dãy số, dù trong dinh thự không có thiết bị điện tử, nhưng nó biết điện thoại là gì.

    "Tất nhiên, cô cũng có thể biến mất sau khi ra ngoài." Ngân Tô chạm nhẹ vào cổ tay quái vật xi măng bằng đầu bút, "Nhưng đừng để tôi bắt được lần nữa, nếu không, cái chết sẽ không đơn giản như vậy đâu."

    Quái vật xi măng: "..."

    Cô ấy vừa nói.. nếu nó có thể ra ngoài? Nó đã tự do, muốn đi đâu thì đi, tại sao lại là nếu..

    Còn gì gọi là còn sống, nhớ mọi chuyện đã xảy ra?

    Nó có thể chết, có thể quên hết mọi chuyện?

    Bên ngoài..

    Bên ngoài rất nguy hiểm sao?

    Người phụ nữ này nói chuyện thật kỳ lạ.

    Có vấn đề.

    Quái vật xi măng cố gắng lau dãy số trên cổ tay, nhưng không thể xóa được.

    Dãy số đó có cảm giác lạnh lẽo, như một lời nguyền bám chặt vào nó.

    "Cô giáo Tô!" Giọng Sắc Y đầy sợ hãi vang lên, "Tòa nhà.. tòa nhà đang biến mất!"

    Ở đầu kia hành lang, không biết từ đâu xuất hiện một làn sương trắng, lặng lẽ lan tới, những phần tòa nhà bị sương trắng nuốt chửng biến mất như tan rã.

    Ngân Tô vỗ vai quái vật xi măng: "Chúc cô may mắn."

    Sau đó cô vượt qua nó, đi về phía cầu thang.

    Ba người nhanh chóng biến mất ở cầu thang, hình dạng quái vật xi măng liên tục thay đổi giữa quái vật xi măng và Ozawa Saho, cuối cùng dừng lại ở hình dạng Ozawa Saho.

    Nó nhíu mày, cố gắng lau dãy số trên cổ tay, không để ý đến làn sương dày đặc đang tiến tới.

    Cho đến khi làn sương hoàn toàn nuốt chửng hình bóng của nó, một giọng nữ dịu dàng vang lên từ trong sương: "Tự do.."
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 636: Hiện thực - Hội Đồng Tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Chúc mừng người chơi 0101 đã nhận được chìa khóa vượt qua phó bản Biệt thự Ngân Sơn, bạn có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào.]

    Khi Ngân Tô bước ra khỏi cửa chính, thông báo của trò chơi lập tức hiện lên.

    Trước khi rời đi, Sắc Y đã kết bạn với Ngân Tô và chuyển cho cô một số điểm, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi phó bản, rõ ràng là không muốn ở lại thêm chút nào.

    U Uẩn nhìn Ngân Tô, môi mấp máy, cuối cùng chỉ nói: "Tạm biệt cô giáo Tô."

    Ngân Tô lịch sự gật đầu: "Tạm biệt."

    * * *

    * * *

    Trụ sở Hội Đồng Tâm.

    Các thành viên của Hội Đồng Tâm không thường đến trụ sở, ở đây chủ yếu là những người có nhiều điểm và rảnh rỗi, có thể giúp hội xử lý một số việc - nói đơn giản là làm việc không công.

    Dù sao hội của họ cũng khá nghèo.

    "Anh Bạch, cần anh ký vào mấy cái này."

    "Anh Bạch, đừng chạy mà!"

    "Anh Bạch!"

    Người đàn ông đã vào thang máy bị kéo ra, bị nhét một đống tài liệu.

    Bạch tiên sinh.. tức là Bạch Lương Dịch, vuốt lại mái tóc dài trước trán, để lộ đôi mắt đen sạch sẽ, "Hội trưởng đâu?"

    "Không biết nữa, mấy ngày rồi không thấy chị ấy." Người kia mặt mày ủ rũ: "Chắc lại đi kiếm tiền ở đâu rồi? Gần đây chi tiêu hơi nhiều.. Hy vọng hội trưởng không bị lừa nữa."

    Bạch Lương Dịch thở dài, lật qua đống tài liệu trong tay, "Gần đây nhu cầu về thợ rèn lớn vậy sao?"

    "Đúng vậy, vì viên tinh thạch đó. Nhiều người chơi có thể vào phó bản cấp A, đã có một số người chơi tích đủ tinh thạch rồi.."

    Bạch Lương Dịch: "Sự khác biệt giữa tinh thạch từ phó bản cấp A và tinh thạch thuộc tính xuất hiện trong buổi đấu giá trước đã được nghiên cứu ra chưa?"

    "Chúng ta không có tinh thạch thuộc tính, không thể nghiên cứu." Người kia lắc đầu, "Tin tức trên diễn đàn nói rằng tinh thạch thuộc tính xuất phát từ phó bản tử vong. Hiện tại chỉ có vài người chơi vượt qua phó bản tử vong, ngoài đại lão 0101, những người chơi khác chắc đều được dẫn dắt.. Dù họ có tinh thạch này, chắc cũng không bán trừ khi cần thiết. Mà nếu có người bán, chúng ta cũng không mua nổi.."

    Một viên tinh thạch thuộc tính giá sáu triệu điểm!

    Bạch Lương Dịch: "..."

    Bạch Lương Dịch: "Gần đây cử người bảo vệ mấy thợ rèn yếu đuối đó, đừng để họ bị cướp. Ngoài ra, tăng giá lên, bây giờ ai có thể lấy ra tinh thạch đều là người chơi lâu năm có nhiều điểm, lúc này không cần khách sáo với họ."

    ".. Được rồi."

    "Phó hội trưởng đâu? Mấy ngày nay tôi không thấy chị ấy."

    "Phó hội trưởng hình như đi công tác ở thành phố Lan Giang."

    Bạch tiên sinh tỏ vẻ nghi ngờ: "Đi công tác hay đi chơi?"

    "Dù sao cũng không phải đi kiếm tiền.."

    Anh ta chưa nói hết câu thì từ một phòng khác vang lên tiếng hét lớn.

    "Phó hội trưởng lên thông báo toàn cầu rồi!"

    Hai người nhìn nhau, cùng chạy đến cửa sổ gần nhất.

    [Thông báo toàn cầu: Người chơi 0101, người chơi 21202306, người chơi 50731111 đã vượt qua phó bản tử vong (008) 'Biệt thự Ngân Sơn', phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực H.]

    [Thông báo khu vực H: Người chơi 0101, người chơi 21202306, người chơi 50731111 đã vượt qua phó bản tử vong (008) 'Biệt thự Ngân Sơn', phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực H.]

    Tuyệt thật.

    Bạch tiên sinh nhìn dãy mã số hai lần, chắc chắn không có sai sót.

    Người bên cạnh phấn khích bóp tay anh: "Anh Bạch, tôi không nhìn nhầm chứ? Phó hội trưởng hack game à?"

    Bạch tiên sinh: "..."

    Phấn khích thì đừng bóp tôi chứ.

    "Giỏi quá! Hu hu hu, phó hội trưởng của chúng ta giỏi quá, có thể đứng chung khung hình với đại cao thủ rồi."

    "Tôi rút lại lời chửi chị ấy tuần trước, chị ấy vẫn có ích, không phải chỉ biết đánh nhau và làm mất tiền."

    "Mau viết thông báo, tranh thủ tuyển thêm người."

    "Đang viết đây, đang viết đây.."

    * * *

    * * *

    Chàng trai tựa vào cửa sổ, nhìn những dòng chữ trên bầu trời dần biến mất, phía sau là cảnh tượng hỗn loạn và đầy máu me, Đàm Lộc điên cuồng nhảy nhót trong nhà.

    Phó Không Tri đợi chữ hoàn toàn biến mất, kéo rèm cửa lại, bực bội nói: "Đàm Lộc, cậu lại muốn vào lồng à?"

    Đàm Lộc dừng lại, liếm vết thương trên tay, nở nụ cười bệnh hoạn đầy khát máu.

    Phó Không Tri rút ra một cây kẹo mút, bóc vỏ và cho vào miệng, bước qua vũng máu đi ra ngoài: "21202306 là Thịnh Sắc Y của Hội Đồng Tâm, cậu đi tìm cách bắt cô ta về cho tôi."

    Đàm Lộc theo sau: "Tại sao?"

    Phó Không Tri liếc nhìn anh ta: "Vì lãnh đạo vĩ đại của chúng ta muốn bắt 0101."

    Đàm Lộc đá xác chết chắn đường, chưa hả giận còn giẫm nát đầu xác chết: "Vậy thì đi tìm 0101 luôn đi, bắt Thịnh Sắc Y làm gì? Cô ta là ai chứ?"

    Phó Không Tri cười khẩy: "Cậu biết 0101 là ai không?"

    Đàm Lộc: "..."

    Đàm Lộc không đủ thông minh để trả lời câu hỏi đó.

    Trước giờ đều là người khác bảo anh ta bắt ai thì bắt, giết ai thì giết..

    Phó Không Tri cảnh cáo Đàm Lộc: "Đừng làm chuyện khác, mục tiêu chỉ có một. Nếu cậu dám gây rối, đừng mong ra khỏi lồng nữa."

    ".. Ừ."

    Đàm Lộc rõ ràng không dám cãi lại Phó Không Tri, cúi đầu đi theo sau, nhưng trong mắt không có nhiều sự kính sợ, ngược lại đầy ác ý.

    "Nếu tôi bắt được, anh không được nhốt tôi vào lồng nữa."

    "Ồ, ở chỗ Thẩm Đông Thanh một thời gian đã học được cách mặc cả với tôi rồi à?" Phó Không Tri túm tóc Đàm Lộc, kéo anh ta đến trước mặt: "Tôi không phải Thẩm Đông Thanh, đừng mặc cả với tôi."

    "..."

    Phó Không Tri mở cửa, đẩy Đàm Lộc ra ngoài, chỉ vào hai người đứng ở cửa: "Các cậu đi theo anh ta bắt Thịnh Sắc Y, giám sát anh ta, đừng để anh ta gây rối."

    Hai người bị chỉ định lập tức như mất cha, nhưng không dám cãi: "Vâng, thưa ông Phó."
     
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 637: Hiện thực - Thế giới quái vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    [Xin chúc mừng người chơi 0101 đã vượt qua phó bản tử vong Biệt Thự Ngân Sơn.]

    [Chúc mừng bạn đã hoàn thành 'Biệt Thự Ngân Sơn'. Vì bạn là người chơi đầu tiên trong khu vực này vượt qua phó bản tử vong (008) 'Biệt Thự Ngân Sơn', bạn sẽ có cơ hội rút ra phần thưởng đặc biệt. Bạn có muốn rút ngay bây giờ không? ] [Có / Không]

    [Nước suối ma thuật: Một loại nước suối được lấy từ Vùng đất Ma Quỷ của Cái Chết, có sức mạnh ma thuật để xóa ký ức và khôi phục chúng. Cả hai không thể hủy bỏ, vì vậy vui lòng không sử dụng vật phẩm này để khôi phục ký ức của bạn sau khi xóa chúng và ngược lại.]

    [Hạn chế sử dụng: Chỉ trong phó bản tử vong]

    Ngân Tô lấy ra nước suối ma thuật, một chai rất nhỏ, khoảng 20ML, màu đen và xanh lá cây kỳ lạ, trông không phải là một thứ tốt.

    Giống như các loại thuốc không xác định, nó có thể được phục hồi sau khi sử dụng.

    Chỉ là xóa ký ức và khôi phục ký ức chỉ có thể giống nhau, bạn không thể xóa ký ức trước rồi sử dụng nó để khôi phục ký ức, hoặc khôi phục ký ức trước rồi xóa ký ức..

    Điều này có nghĩa là vật phẩm này chỉ có thể được sử dụng một lần trên một mục tiêu.

    Ngân Tô tiếc nuối nhét nước suối ma thuật trở lại.

    [Đang phát tài nguyên phó bản..]

    [Bạn là người chơi đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ này và bạn có thể chọn hai vật phẩm trước.]

    [Khuy măng sét Sakura]

    [Mặt nạ]

    [Ánh mắt của Bộ trưởng]

    [Búp bê]

    Ngân Tô nhìn bốn đạo cụ và im lặng một lúc, sau đó chọn mặt nạ và búp bê.

    [Búp bê: Một con búp bê đầy oán giận.]

    [Mặt nạ: Khi bạn đeo mặt nạ, cơ thể bạn sẽ trở thành một con quái vật. Tất nhiên, chỉ là quái dị về mặt hình ảnh, đừng ảo tưởng rằng bạn sẽ thực sự biến thành một con quái vật.]

    [Phân phối tài nguyên phó bản..]

    [Mã số: 0101]

    [Họ tên: Ngân Tô]

    [Đồng vàng: 6]

    [Xu cấm kỵ: 13600]

    [Điểm tích lũy: 1422000 (+180000) ]

    [Kỹ năng đặc biệt: 1. Giám định vạn vật, 2. Triệu hồi]

    [Phần thưởng đặc biệt: Miễn vào phó bản tử vong, Chip thiết bị (đang cài đặt), Thư mời Hoa Hồng Đen, Thư mời Hoa Hồng Đỏ, Thuốc cấm, Vé cấm, Nước suối ma thuật]

    [Đạo cụ: Dao đồ tể, Thuốc không rõ (đang hồi phục).. Búp bê, Mặt nạ]

    [Mảnh vỡ: Mảnh vỡ kỹ năng đặc biệt x1]

    [Cung điện Gai: Đang mở]

    1, 200, 000 điểm là do Sắc Y chuyển cho Ngân Tô, nghĩa là ngoài số điểm kiếm được từ nhiệm vụ này, Ngân Tô trước đó không còn lại nhiều điểm.

    Nếu ông chủ Khang biết cô tiêu tốn điểm như vậy, chắc sẽ tức đến mức nghẹn máu.

    [Xin người chơi đăng nhập vào trò chơi sau 240 giờ, nếu không sẽ bị buộc phải tham gia trò chơi. Nếu muốn tiếp tục ở lại thế giới thực, hãy sử dụng điểm để đổi thời gian lưu trú.]

    [Trò chơi cấm kỵ mong chờ gặp lại bạn lần sau.]

    * * *

    Ngân Tô đứng trong màn sương trắng, xa xa là ánh sáng yếu ớt của trạm xe buýt như ngọn hải đăng chỉ đường.

    Biệt thự Ngân Sơn đã không còn thấy nữa, xung quanh cô chỉ có sương mù dày đặc.

    Lần này vào không phải để cướp việc của đồng nghiệp, nhưng khi ra cũng không bị đá ra khỏi trò chơi ngay lập tức, vẫn phải đi xe buýt để rời đi..

    Ngân Tô đi đến trạm xe buýt.

    Trạm xe trống rỗng, không có người cũng không có quái vật.

    Ngân Tô nhìn vào bảng thông tin trạm, không có bản đồ tuyến đường mới, nhưng có thông tin về trạm này.

    [4044 - Biệt Thự Ngân Sơn]

    Ngân Tô đợi khoảng mười lăm phút, xe buýt từ từ đến.

    Lần này xe buýt gần như đầy khách, có quái vật không có chỗ ngồi phải đứng ở lối đi.

    Ngân Tô nhướng mày, hài lòng với chiếc xe buýt đầy khách, cầm ống thép bước lên xe.

    Ngân Tô tốt bụng để đồng nghiệp nghỉ ngơi, cười nói với các hành khách trên xe: "Đồng nghiệp của tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi, từ giờ tôi sẽ phục vụ các bạn, hy vọng chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ cùng nhau."

    Hành khách: "..."

    Trong xe lập tức náo động, có quái vật chen lấn về phía sau, có quái vật không hiểu chuyện gì, có quái vật háo hức muốn thử, nhưng vì đồng nghiệp của cô nằm dưới chân nên không dám hành động.

    Trong mắt quái vật, tài xế rất mạnh, cô ấy thậm chí còn giết cả tài xế, chắc chắn sức mạnh không tầm thường.

    "Là cô ấy.."

    "Xui xẻo, sao lại xui xẻo thế này, tôi sao lại xui xẻo thế này."

    "May quá, hôm nay tôi không mang nhiều tiền, hehe."

    "Cô ấy là ai?"

    "Các bạn chưa nghe nói à?"

    "Nghe nói gì?"

    "Chính là tên cướp đó.. Lên xe của cô ta, đến cả quần lót cũng bị lột sạch."

    "À.."

    Người lái xe mới ném xác vào cung điện, ngẩng đầu nhìn vào trong xe và nói: "Để mọi người có thể đến trạm an toàn, xin mọi người nộp phí bảo vệ."

    Quái vật: "..."

    Không nộp thì không cho đến trạm à?

    Ngân Tô thu xong phí bảo vệ, ngồi vào ghế lái và bắt đầu trò chuyện với hành khách.

    Trong xe có quá nhiều quái vật, muốn lùi về phía sau cũng không có chỗ, nên những quái vật ở hàng ghế trước khá xui xẻo, phải chịu đựng sự "chăm sóc" của tài xế.

    Ngân Tô muốn biết thông tin về Tập đoàn Toàn Tri, Hội Tinh Linh và Hắc Nguyệt.

    Có lẽ vì cô đã đưa ra từ khóa, quái vật không còn im lặng như trước, và chúng biết nhiều hơn con quái vật sứa chưa từng ra khỏi nhà.

    Tập đoàn Toàn Tri chủ yếu về công nghệ, như các phương tiện giao thông, đều thuộc sở hữu của Tập đoàn Toàn Tri, bao gồm cả chiếc xe buýt cô đang lái.

    Hội Tinh Linh là một tổ chức giống như tôn giáo, có nhiều tín đồ, và những tín đồ này đều có khả năng đặc biệt - Ngân Tô nghĩ rằng đó là các kỹ năng tương ứng với người chơi.

    Nói đơn giản, một bên là về công nghệ, một bên là về ma thuật.

    Bên làm công nghệ coi thường bên làm ma thuật, bên làm ma thuật coi thường bên làm công nghệ, hai bên cạnh tranh rất khốc liệt.

    Hai thế lực lớn cạnh tranh, người chịu khổ là những kẻ thấp kém như chúng. Dù là Tập đoàn Toàn Tri hay Hội Tinh Linh, đều không quan tâm đến sự sống chết của những kẻ thấp kém này.

    "Thế còn Hắc Nguyệt?"

    Không phải nói có ba thế lực lớn sao?

    Sao cảm giác thế giới quái vật chỉ có hai thế lực cạnh tranh?

    Hắc Nguyệt..

    Khi nhắc đến cái này, biểu cảm của quái vật trở nên kỳ lạ, như sợ hãi, như lo lắng, giống như nhắc đến từ này sẽ bị ám sát, không dám nói nhiều.

    "Đừng nhắc đến nó." Một con quái vật lẩm bẩm: "Nó sẽ tìm đến bạn và khi nó tìm thấy bạn, mọi chuyện sẽ kết thúc."

    Ngân Tô: "..."

    Các con quái vật khác cũng có biểu cảm tương tự, chúng đều sợ hãi 'Hắc Nguyệt'.

    Tập đoàn Toàn Tri và Hội Tinh Linh, quái vật còn dám phàn nàn vài câu khi không hài lòng, nhưng về Hắc Nguyệt, chúng không dám nhắc đến.

    Hắc Nguyệt là gì?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đưa hết quái vật trên xe buýt đến nơi, muốn lái xe buýt lệch khỏi tuyến đường, nhưng tiếc là.. tuyến đường đã được cố định, cô không thể thay đổi.

    Dù có thẻ nhân viên lái xe buýt, khi vào màn sương trắng, cô vẫn bị lạc đường và quay lại điểm xuất phát.

    Giống như màn sương ngoài khu vực ô nhiễm, chúng ngăn cản 'người ngoài' vào thế giới của nhau.

    Nhưng nếu quái vật có thể tìm ra lỗ hổng để vào thế giới thực, thì người chơi cũng có thể tìm ra lỗ hổng để vào thế giới quái vật.

    Chỉ là..

    Nếu người chơi đi qua màn sương vào thế giới quái vật, liệu họ có bị mất trí nhớ không? Không nhớ mình là ai, không nhớ mình đến từ đâu..

    Có người chơi nào đã đi qua màn sương và vào thế giới quái vật không?
     
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 638: Hiện thực - Ảnh hưởng đến người vô tội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Trong một khách sạn ở thành phố Lan Giang.

    "Rrrrrr.."

    Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường liên tục rung, nhưng chủ nhân của nó không kiểm tra, để mặc nó rung.

    Màn hình sáng lên rồi tắt, tắt rồi lại sáng.

    Sau vài lần lặp lại, cuối cùng điện thoại cũng được nhấc lên.

    Sắc Y nhìn vào số điện thoại gọi đến, là một số lạ, cô tắt máy và tiếp tục nhét đồ vào túi một cách vội vàng.

    Đồ chưa nhét xong, điện thoại lại reo.

    "Không dứt à.."

    Sắc Y lẩm bẩm, định tắt máy.

    Nhưng khi nhìn thấy số và tên trên màn hình, cô dừng lại một chút rồi quyết định nghe máy: "Alo."

    "Phó hội trưởng, cô đang ở đâu?"

    Sắc Y kẹp điện thoại giữa vai và tai, kéo khóa ba lô và đeo lên vai, "Thành phố Lan Giang."

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi nói: "Tôi đã gửi cho cô một địa chỉ, sẽ có người đón, rời khỏi thành phố Lan Giang ngay lập tức."

    "Biết rồi."

    Sắc Y cúp máy, nhìn địa chỉ được gửi đến, rồi tắt âm điện thoại và nhét vào túi.

    Lúc này, Sắc Y mặc một chiếc áo khoác lông gấu, tóc xoăn nhẹ, đeo kính, trông khác hẳn hình ảnh trong trò chơi.

    Sắc Y chắc chắn không để quên gì trong phòng, mở cửa sổ, nhìn xuống dưới và trèo ra ngoài.

    * * *

    * * *

    "Bùm!"

    Cửa phòng bị đá tung.

    Một nhóm người xông vào, lục soát khắp phòng nhưcướp, nhưng không có ai, thậm chí không có một con ruồi.

    Một người tiến đến cửa sổ mở toang, nhìn xuống.

    Dưới đường xe cộ tấp nập, không có gì bất thường.

    "Anh Lập, chắc chắn cô ta đã chạy rồi."

    Người đàn ông đứng bên cửa sổ nói: "Chưa chạy xa đâu, tôi sẽ ở lại đợi ông Đàm, các cậu đi truy đuổi, tìm thấy cô ta thì báo vị trí ngay."

    "Rõ."

    Phần lớn nhóm rời khỏi phòng, chỉ còn lại anh Lập và hai người khác.

    Hai người còn lại nhìn nhau, cẩn thận hỏi: "Anh Lập.. ông Đàm sẽ đến à?"

    Người đàn ông nóng tính, không phân biệt bạn thù, họ hoàn toàn không muốn làm việc cùng ông ta.

    "Ừ, chúng ta không đối phó được với Thịnh Sắc Y." Anh Lập nói: "Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là theo dõi vị trí của cô ta, những việc khác không cần lo."

    "Vậy chúng ta không cần gặp ông Đàm chứ? Tôi hơi sợ ông ta.."

    Anh Lập nhìn họ một cái, mắng: "Đồ vô dụng."

    "..."

    Hai người không dám lên tiếng.

    Anh Lập nói: "Các cậu đi tìm Thịnh Sắc Y ở đâu, giữ chân cô ta, đừng để cô ta đến đây. Còn bên Đồng Tâm, gây chút rắc rối cho họ, đừng để họ hỗ trợ Thịnh Sắc Y."

    Đồng Tâm không có nhiều người chơi nổi tiếng, nhưng số lượng người chơi của họ là nhiều nhất trong tất cả các hội. Nhiều kỹ năng đặc biệt khiến người khác khó đề phòng, một khi họ tiếp cận được Thịnh Sắc Y, việc bắt cô ta sẽ rất khó khăn.

    "Rõ."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô về nhà không ra ngoài, nằm trên giường đợi ông chủ Khang đến thăm mới dậy.

    "Trên diễn đàn lại có người công bố thông tin của cô." Ông chủ Khang vào cửa nói ngay tin tức quan trọng.

    "Ồ."

    Ngân Tô không mấy quan tâm, chậm rãi lấy điện thoại ra và lên diễn đàn xem.

    Trên cơ sở thông tin lần trước, bổ sung thêm 'Vũ khí là một ống thép màu hồng' và 'áo khoác', ngoài ra không có thông tin gì khác.

    Cô không tiếp xúc nhiều với Phan Vinh Phương và Hạo Huệ, họ chắc chưa từng thấy cô dùng ống thép.

    Vậy chỉ còn lại Thịnh Sắc Y, U Uẩn, Lê Hồng Hoa và Đàm Tam Sơn.

    U Uẩn muốn công bố thông tin của cô, lần trước đã nên nói rồi, anh ta không nghi ngờ nhiều.

    Thịnh Sắc Y nói Lê Hồng Hoa hoàn toàn biến thành sói sẽ bị giữ lại trong phó bản, không có cơ hội ra ngoài, cô ta không có cơ hội trở lại thế giới thực.

    Còn Thịnh Sắc Y và Đàm Tam Sơn.. Ngân Tônghiêng về phía Đàm Tam Sơn không thể vượt qua phó bản, vì anh ta không đề cập đến thông tin liên quan đến 'quái vật tóc'.

    "Những thông tin này sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra." Ngân Tô đặt điện thoại xuống, "Dù sao tôi đã thay đổi diện mạo, họ không nhận ra được."

    Cô càng vào nhiều phó bản, gặp nhiều người chơi, những mảnh thông tin bị lộ ra càng nhiều.

    Dù có giết người, người chơi vẫn có thể quay lại thế giới thực sau khi trò chơi kết thúc, may mắn thì vài giờ sau mới chết, đủ để đăng bao nhiêu bài viết.

    Khang Mại lạnh lùng nói: "Có những người không nên sống."

    Ngân Tô không quan tâm, dù sao nếu họ thực sự tìm đến, đó cũng là cơ hội để cô "đón tiếp".

    Khang Mại như một người cha lo lắng, lải nhải không ngừng: "Cô phải giấu kín danh tính của mình, nếu không sẽ có kết cục như Thịnh Sắc Y. Số người muốn tìm cô không đếm xuể, dù với mục đích gì, tìm đến cũng không phải chuyện tốt."

    Nghe thấy tên này trong thế giới thực, Ngân Tô có chút hứng thú, hỏi: "Cô ấy sao rồi?"

    "Chắc đang bị truy đuổi khắp nơi." Khang Mại nói: "Mã số của cô ấy là công khai, bình thường cũng không phải là người kín đáo, nếu biết sẽ có ngày này, không biết cô ta có còn muốn khoe khoang nữa không."

    Trong các phó bản tử vong trước đây, ngoài mấy người của Giang Kỳ, những người khác hoặc là người mới hoặc là người chơi giấu kín mã số của mình, trừ khi họ tự đứng ra, nếu không muốn tìm họ cũng như mò kim đáy bể.

    Giang Kỳ bản thân rất mạnh, lại có sự hỗ trợ của cục điều tra, ai dám gây rắc rối cho anh ta.

    Nhưng Thịnh Sắc Y thì khác.

    Ai mà không biết chọn quả mềm để bóp chứ.

    "Tôi nghe nói cô ta gần đây ở thành phố Lan Giang, chắc sẽ thu hút không ít người, mấy ngày này tốt nhất cô đừng ra ngoài, tránh bị liên lụy."

    Ngân Tô suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời ông chủ Khang không đúng: "Hình như Thịnh Sắc Y mới là người bị liên lụy chứ?"

    Ông chủ Khang không quan tâm ai bị liên lụy, "Dù sao cũng là rắc rối."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô không chú ý nhiều đến Thịnh Sắc Y, nhưng trên diễn đàn có người đăng tin về cô ta, tuy nhiên không ai biết cụ thể cô ta đang ở đâu.

    Chỉ biết rằng cô ta vẫn còn ở trong thành phố Lan Giang.

    Cũng có người chơi thấy cô ta đánh nhau với một nhóm người, nhưng cảnh đó rất đáng sợ, người chơi đó không dám lại gần, chỉ quay được đoạn video mờ.

    Trong video có tia chớp và sấm sét, không nhìn rõ gì cả.

    Thịnh Sắc Y còn ở lại thành phố Lan Giang một ngày, số người đến tìm cô ta sẽ càng nhiều.

    Ngân Tô cũng nhận thấy trên đường phố có nhiều xe tuần tra của cục điều tra hơn, rõ ràng cục điều tra cũng lo lắng về những người chơi đột nhiên đến thành phố Lan Giang gây rối.

    Nhưng Ngân Tô không ngờ khi đến cục điều tra để lấy khẩu phần ăn của cung điện, lại thấy Thịnh Sắc Y..

    Cô ta quấn nhiều băng gạc, nhưng tinh thần rất phấn chấn, đang nói chuyện phiếm với vài điều tra viên, không có vẻ gì là bị truy đuổi.

    "Cô ta làm gì ở đây?" Ngân Tô quay đầu hỏi Độ Hạ, người đón cô hôm nay.

    Độ Hạ: ".. Tự mình chạy đến, khi được nhặt về thì gần chết, vậy mà giờ đã khỏe mạnh rồi."

    "Các cô cứ nhận cô ta à?"

    "Chị gái cô ta có hợp tác với anh Giang." Độ Hạ nói: "Không nhận không được, hơn nữa không thể để cô ta bị người khác bắt, nếu cô ta không chịu nổi mà tiết lộ thông tin của cô, thì càng rắc rối hơn."
     
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 639: Hiện thực - Trở thành kỷ niệm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô không gặp Thịnh Sắc Y, cô đi vòng qua hướng khác.

    Thịnh Sắc Y ở trụ sở cục điều tra chắc chắn là an toàn, ít ai dám đến đây gây rối - tất nhiên cũng không loại trừ những kẻ gan dạ dám xông vào cục điều tra.

    Lấy xong khẩu phần ăn, khi đi qua một sảnh lớn, Ngân Tô thấy trên màn hình công cộng trong sảnh hiện lên những bức ảnh đen trắng của các điều tra viên đã hy sinh.

    Độ Hạ nhìn theo ánh mắt của Ngân Tô, nói: "Đây là nhà tưởng niệm, những điều tra viên đã xác nhận tử vong sẽ xuất hiện ở đây. Một ngày nào đó, có lẽ tôi cũng sẽ xuất hiện ở đây."

    Hầu hết những người trong ảnh đều rất trẻ, nếu không có thảm họa này, có lẽ họ đang đi làm, hoặc còn đang đi học.. Tóm lại, họ sẽ không xuất hiện trên màn hình này, trở thành kỷ niệm.

    Phía bên kia sảnh là một bức tường lớn, được ngăn cách bằng kính, bên trong là vô số huy hiệu.

    Ngân Tô nhìn một lúc, rồi rời khỏi sảnh.

    "Gần đây có nhiều người đến thành phố Lan Giang, cô Tô nên cẩn thận một chút. Các phó bản tử vongthường kéo người chơi theo khu vực, nên bây giờ những người bên ngoài có thể đã khoanh vùng vài thành phố xung quanh, đoán rằng cô Tô thuộc về một trong những thành phố này."

    Khi thông tin của cô bị lộ nhiều hơn, phạm vi sẽ càng thu hẹp lại.

    Thông tin trên diễn đàn trò chơi họ không xử lý được, nên cũng không có cách nào.

    "Chúng tôi còn phát hiện dấu vết của thành viên Ác mộng giáng lâm, họ cũng đang tìm Thịnh Sắc Y."

    "Họ bắt Thịnh Sắc Y làm gì?"

    "Không biết, nhưng chúng tôi nghi ngờ có liên quan đến cô." Độ Hạ nói.

    Ác Mộng Giáng Lâm.. bắt cô ta để làm gì? Muốn giết cô ta, không cho cô ta vượt qua phó bản tử vong, để phó bản tử vong trực tiếp giáng xuống thế giới thực?

    Ngân Tô: "Ừ, tôi biết rồi."

    Độ Hạ tóm tắt thông tin họ có được.

    Cuối cùng, Độ Hạ nhắc đến Giang Kỳ: "Đúng rồi, anh Giang sẽ về trong vài ngày tới."

    "Chuyện ở Núi Vân Linh đã giải quyết xong?"

    "Ừ, họ mang về nguồn vật liệu mới, bức tường cách ly sẽ sớm được sửa chữa, khi sửa xong anh Giang sẽ về."

    "Phó bản mở vĩnh viễn đó, có ai vào chưa?"

    "..."

    Độ Hạ nghĩ Ngân Tô đang đùa, đó là một phó bản tử vong, ai dám vào chứ?

    May mà nó không tự động kéo người vào nữa, miễn là không tự mình vào thì không sao, việc mở vĩnh viễn cũng không quan trọng, nếu sau này họ có thể vượt qua phó bản tử vong, có thể vào đó để kiếm đạo cụ.

    Ngân Tô không ở lại cục điều tra lâu, nhanh chóng rời đi và trở về trường.

    * * *

    * * *

    Thịnh Sắc Y biến mất, không ai tìm thấy cô ta, mấy ngày sau cả thành phố Lan Giang yên bình, không có chuyện gì lớn xảy ra.

    Ngân Tô thì không làm gì cả, mỗi ngày đi học, về nhà, ăn uống vui chơi, thỉnh thoảng đi làm thêm, giúp cục điều tra bắt quái vật.

    Cô ra vào trường mà không phát hiện có ai theo dõi mình.

    Người chơi may mắn theo dõi cô lần trước chắc chưa kịp gửi tin tức về, nên tạm thời không có rắc rối tìm đến cô.

    Khi rảnh rỗi, Ngân Tô lên diễn đàn tìm thông tin về một phó bản tử vong khác là 'Cánh đồng tuyết săn giết'.

    Người chơi vào phó bản này, tổn thương dường nhưsẽ mang về thế giới thực.

    "Cánh đồng tuyết săn giết" cũng không ngoại lệ.

    Người chơi ra khỏi phó bản này đều có dấu hiệu cơthể dần bị đóng băng, nhưng ngoài ra không có thêm thông tin gì.

    Nhìn tên phó bản cũng biết khí hậu ở đó như thế nào, việc xuất hiện tình trạng đóng băng hoàn toàn không thể biết được tình hình trong phó bản ra sao.

    Phó bản này xuất hiện sau Biệt thự Ngân Sơn, hiện tại tần suất vẫn chưa cao.

    Ngân Tô xem xong cũng không định vào, tiếp tục xem tin tức giải trí.

    Hội này đánh nhau với hội kia, ai đó lại có mối tình yêu hận với ai đó.. chuyện này còn thú vị hơn vượt phó bản.

    Thỉnh thoảng cô cũng thấy những tin đồn liên quan đến mình, nhìn những bình luận lộn xộn nhưng chắc chắn, Ngân Tô cảm thấy bất lực.

    Thậm chí còn thấy một số thông tin lừa đảo.

    Nào là tôi là hàng xóm của 0101, tôi là bạn thân của 0101, tôi từng cùng 0101 đánh quái.. những bình luận bên dưới cũng rất phân cực, hoặc là chửi kẻ lừa đảo, hoặc là xin chi tiết.

    Nhưng những người này chỉ dám đăng ẩn danh, không ai tìm ra được.

    Diễn đàn trò chơi bảo vệ thông tin người chơi, cũng khiến nhiều người chơi dựa vào đó mà nói lung tung, dám nói bất cứ điều gì, dám tung bất cứ tin đồn nào.

    Thông tin thật giả lẫn lộn, khiến người xem hoa mắt.

    Ngân Tô nghe tin về Thịnh Sắc Y một tuần sau đó.

    Thật sự có một kẻ gan dạ xông vào cục điều tra, gây náo loạn và suýt nữa bắt được Thịnh Sắc Y.

    Cuối cùng là Giang Kỳ trở về mới cứu được Thịnh Sắc Y.

    Nhưng họ cũng không bắt được kẻ xông vào cục điều tra.

    Ngân Tô ngạc nhiên: "Mạnh vậy sao?"

    Không chỉ xông vào cục điều tra, suýt nữa bắt được Thịnh Sắc Y, cuối cùng dù Giang Kỳ xuất hiện cũng không bắt được người, điều này không chỉ là mạnh.

    "Đối phương có một khả năng không rõ là đạo cụ hay kỹ năng, có thể vô hiệu hóa kỹ năng của người khác, đạo cụ tuy không bị hạn chế nhưng cũng bị suy yếu, không phát huy được sức mạnh ban đầu."

    Vô hiệu hóa..

    Điều đó thực sự khó đối phó.

    "Không thể xác định đó là đạo cụ hay kỹ năng sao?" Điều này có chút khó phân biệt, nhưng cục điều tra chắc có cách nhận biết chứ?

    "Vì rất kỳ lạ, hắn còn có một kỹ năng rõ ràng. Nếu vô hiệu hóa cũng là kỹ năng, thì hắn có hai kỹ năng. Nhưng người chơi chỉ có thể có một kỹ năng.."

    Ngân Tô nghĩ cũng không hẳn, cô có hai kỹ năng mà.

    "Có thể hắn có kỹ năng thứ hai, các anh không phát hiện không có nghĩa là không có."

    ".. Cũng có thể."

    Dù đã là năm thứ năm của trò chơi cấm kỵ, nhưng hiểu biết của họ về trò chơi vẫn chưa đủ sâu.

    "Là ai vậy?"

    "Chúng tôi nghi ngờ là người của Ác Mộng Giáng Lâm."

    Ác Mộng Giáng Lâm..

    Người của Ác Mộng Giáng Lâm thật sự rất gan dạ.

    Sau sự việc này, cục điều tra đã chuyển Thịnh Sắc Yđi, người của Ác Mộng Giáng Lâm cũng không tấn công cục điều tra nữa, không biết là họ đã từ bỏ, hay không tìm thấy Thịnh Sắc Y, hoặc đang âm thầm lên kế hoạch khác.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đổi thêm thời gian ở lại, yên ổn qua nửa tháng.

    Cuối tuần này, Ngân Tô nhận một nhiệm vụ từ cục điều tra, xong nhiệm vụ trở về đã là đêm khuya, cô tìm một quán còn mở cửa để ăn khuya.

    Có lẽ do quái vật gây rối, buổi tối ít người hơn trước.

    Trên tivi đang phát tin tức liên quan đến trò chơi cấm kỵ, bà chủ ngồi bên cạnh, vừa bóc tỏi vừa xem tivi, thỉnh thoảng liếc nhìn Ngân Tô.

    Cuối cùng bà chủ không nhịn được nữa, "Em gái à, sao muộn thế này còn ở ngoài? Bây giờ buổi tối không an toàn đâu."

    "Thế sao cô còn mở quán muộn thế này?"

    Bà chủ trừng mắt, "Tôi.. bán đồ nướng đêm mà."
     
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 640: Hiện thực - Tin đồn gây chết người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Nói xong, bà chủ lại thở dài nặng nề, mặt đầy lo lắng: "Dạo này buôn bán không tốt, nếu không mở cửa thì lỗ vốn, ít nhất buổi tối còn kiếm được chút đỉnh, nhưng tôi cũng không dám mở quá khuya, lát nữa là đóng cửa rồi."

    Bà chủ lải nhải kể về chuyện của mình.

    Chồng bà cũng chết trong trò chơi, con gái còn nhỏ, không lo bị kéo vào trò chơi. Nhưng trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, tất cả đều dựa vào bà, may mà còn có quán này, nếu không cuộc sống không biết làm sao.

    "Tôi chỉ sợ một ngày nào đó tôi cũng bị kéo vào trò chơi, bà già thì già, trẻ thì trẻ, làm sao mà sống.. Tôi phải kiếm thêm tiền cho họ."

    Mọi người đã chấp nhận sự tồn tại của trò chơi, họ không thể thay đổi, không thể chống lại, chỉ có thể thích nghi.

    "Ơ.."

    Bà chủ đang nói thì dừng lại, chạy ra cửa.

    Ngân Tô nhìn ra ngoài, thấy ánh sáng đỏ mờ mờ, cô cầm xiên thịt cuối cùng, đi ra cửa quán.

    [Thông báo toàn cầu: Người chơi 0681 đã vượt qua phó bản tử vong (004) 'Con tàu Noah', phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực M.]

    "Sao lại là tên xui xẻo này nữa." Bà chủ mặt đầy khó chịu.

    "Người này thật đáng ghét." Bà chủ không ưa 0681: "Ngày nào cũng nhảy nhót như thằng hề, cô thấy ai để ý đến hắn không? Ngày nào cũng chết bao nhiêu người, sao không thêm hắn vào."

    Ngân Tô nghĩ 0681 không dễ chết như vậy.

    0681 ra khỏi trò chơi thử nghiệm trước hai người chơi khác, và sau khi cô vượt qua, nhiều phó bản tử vong được thả xuống, hiện tại hắn đã vượt qua nhiều phó bản tử vong nhất.

    Phó bản tử vong thả xuống khó hơn phó bản tử vongbình thường, sức mạnh của 0681 không thể xem thường.

    Bà chủ có lẽ nghĩ rằng nhìn thêm một chút cũng là góp phần tăng nhiệt cho đối phương, quay đầu định đi.

    Ngân Tô vừa định trả tiền, thì dưới dòng chữ trên bầu trời xuất hiện những chữ đỏ mờ.

    Thông báo vượt qua phó bản ở nước ngoài chỉ có một dòng thông báo toàn cầu, không có thông báo khu vực.

    Ngân Tô dừng lại, chờ những chữ đó hiện rõ.

    [Thông báo toàn cầu: Người chơi 21156340 đã vượt qua phó bản tử vong (121) 'Cánh đồng tuyết săn giết', phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực H.]

    [Thông báo khu vực H: Người chơi 21156340 đã vượt qua phó bản tử vong (121) 'Cánh đồng tuyết săn giết', phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực H.]

    "Ồ, không phải 0101 à." Bà chủ không biết từ lúc nào đã quay lại, ngạc nhiên nói bên cạnh Ngân Tô, "Có người khác vượt qua phó bản tử vong rồi, em gái thấy không, chúng ta có người chơi khác vượt qua phó bản tử vong rồi."

    Ngân Tô ném xiên thịt trong tay, nhìn dãy số cô đơn đó, đáp lời bà chủ: "Đúng vậy."

    Bà chủ vô cùng phấn khích: "Không phải người chơi thử nghiệm cũng có thể vượt qua phó bản tử vong, xem 0681 còn dám kiêu ngạo không!"

    Ngân Tô đi quét mã trả tiền.

    "Giảm giá 20%, hôm nay chị giảm giá cho em 20%." Bà chủ vẫn đứng ở cửa nhìn, không quên giảm giá cho Ngân Tô: "Hôm nay là một ngày tốt lành."

    Ngân Tô: "..."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô về đến nhà, bức tượng thạch cao không gây rối, yên lặng nằm trên kệ. Đại Lăng ngồi dưới đất chơi với con gấu bông màu hồng, thấy Ngân Tôvề, liền chạy tới đưa dép cho cô: "Chị, cuối cùng chị cũng về, em nhớ chị lắm."

    Quái vật tóc nằm trên trần nhà, khinh thường lắc lắc tóc, kẻ nịnh hót.

    Ngân Tô lạnh lùng nói: "Nhớ xem chị chết chưa à."

    "Sao chị lại nói vậy." Đại Lăng theo sau Ngân Tô, giọng mềm mỏng: "Sao em có thể nghĩ vậy về chị."

    "Đầu óc em chẳng nghĩ được điều gì tốt."

    Đại Lăng mím môi, nước mắt lưng tròng: "Trái tim chị không thể ấm lên sao?"

    Ngân Tô cười khẩy, véo má Đại Lăng: "Chị không có tim."

    Đại Lăng: "..."

    Đại Lăng cũng không giận, vẫn theo sau Ngân Tô, hỏi cô hôm nay gặp chuyện gì vui không, có mang gấu bông về cho cô không, rồi hỏi khi nào có thể đưa cô ra ngoài tìm gấu bông.

    Trong phó bản cô trốn đi cũng không sao, dù sao cũng toàn là quái vật, bản đồ cũng không lớn, tìm dễ dàng.

    Nhưng nếu chạy ra thế giới thực, bên ngoài đầy những con gấu bông dự bị, ai biết cô có lén mang hai con gấu bông ra ngoài không.

    Dù là bị phát hiện và bắt giữ, hay gây ra chuyện, cuối cùng cũng phải để cô giải quyết.

    Vì vậy, Ngân Tô không hề mềm lòng, không bao giờ đưa Đại Lăng ra ngoài.

    "Ở ngoài phải học theo chị Tóc, không ra khỏi cửa mới là một con quái vật tốt." Ngân Tô xoa đầu Đại Lăng, bảo cô đừng mơ tưởng đến chuyện ra ngoài.

    "..."

    Trước đây cô còn mắng nó là đồ vô dụng không ra khỏi cửa được mà.

    Đại Lăng đột nhiên chuyển chủ đề: "Nó không phải là con gái, sao lại gọi nó là chị?"

    "Nó được phát hiện trong ký túc xá nữ, nên tất nhiên là chị rồi."

    Một đống tóc thì có giới tính gì, giọng của nó có thể thay đổi từ nam đến nữ, từ già đến trẻ, nhưng quái vật tóc tự nhận mình là nữ.

    Vì nó nghĩ mình được sinh ra từ ký túc xá nữ, nên nó là nữ.

    Trong những chuyện không quan trọng, Ngân Tôluôn lười tranh cãi, quái vật tóc nói gì thì là cái đó, không quan trọng.

    Ngân Tô rửa mặt xong, nằm trên giường lướt điện thoại.

    Người chơi đều là cú đêm, thông báo toàn cầu vừa rồi đã gây xôn xao trên diễn đàn trò chơi.

    [Không ngờ có ngày thấy người chơi khác vượt qua phó bản tử vong một mình!]

    [Tôi đã quen với việc 0101 dẫn đầu, nhìn thoáng qua còn tưởng mình mơ, không ngờ lại là thật.]

    [Bây giờ những người chơi cũ có mã số bắt đầu bằng số 2 còn sống đều rất mạnh, cảm giác vượt qua phó bản tử vong cũng không phải là không thể hiểu được.]

    [Các bạn có nghĩ đến khả năng khác.. 0101 có thể đã chết không? ]

    [.. Có!]

    [Không thể nào!]

    [Đừng tung tin đồn, 0101 không thể chết!]

    [Dù suy đoán của bạn có chút đáng sợ, nhưng cũng không phải không thể. Dù sao người chơi chết sẽ không được thông báo, nếu cô ấy thực sự vào phó bản Cánh đồng tuyết săn giết, nhưng cuối cùng chết..]

    [Chết cũng tốt, mọi người cùng chết haha! Hủy diệt đi, tất cả cùng chết!]

    [Người trên điên rồi.]

    [Kiểm tra xem, có thể bị ô nhiễm rồi.]

    [Nếu đại lão chết, sao lại có người chơi khác vượt qua? Các bạn không định nói đại lão là người hy sinh cứu người chứ? Để người khác vượt qua mà sẵn sàng chết? Đừng đùa.]

    [Trong phó bản có thể xảy ra bất cứ điều gì, không ai biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, có thể trong một số tình huống, cơ hội vượt qua của đại lão không bằng 21156340? ]

    [Không phải, các bạn cứ khẳng định đại lão đã chết sao? ]

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào diễn đàn, thấy hướng dư luận dần chuyển sang '0101 nghi ngờ đã chết', không khỏi co giật khóe miệng.

    Những người này không thể mong điều gì tốt đẹp sao?

    Nhưng Ngân Tô không ngờ, sau một giấc ngủ, tin đồn này đã lan truyền trên mạng, leo lên top tìm kiếm, cuối cùng không biết sao lại mất luôn chữ "nghi ngờ", trở thành-

    #0101 chết#

    Tốt lắm!

    Tin đồn quả thật đáng sợ.

    Chỉ sau một đêm, cô đã bị đồn là chết.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...