Ngôn Tình Vệ Thần Của Em Đến Từ Vì Sao - Trongluan2265

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by trongluan2265, Apr 20, 2025.

  1. trongluan2265

    Messages:
    9
    Tên truyện: Vệ Thần Của Em Đến Từ Vì Sao

    Tác giả: Trongluan2265

    Thể loại: Ngôn tình

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Trongluan2265

    Văn án:

    Câu chuyện mở ra với An Nhiên, một cô gái mang cung Song Ngư mơ mộng và nhạy cảm, sống cuộc đời bình thường nhưng liên tục gặp phải những sự kiện kỳ lạ, dường như có một thế lực vô hình đang bảo vệ cô. Cùng lúc đó, Kaelen – một Vệ Thần lạnh lùng và bí ẩn từ chòm sao Song Ngư – xuất hiện dưới vỏ bọc con người với nhiệm vụ bảo vệ An Nhiên khỏi một mối đe dọa liên quan đến thân phận đặc biệt và sức mạnh tiềm ẩn của cô, người được định sẵn mang một vai trò quan trọng liên kết với chính chòm sao của mình. Dù ban đầu chỉ quan sát từ xa, những tình huống nguy hiểm và sự nhạy bén của An Nhiên dần đưa họ lại gần nhau hơn, bắt đầu mối liên kết định mệnh.

    Khi mối đe dọa (có thể là một thế lực hỗn mang hoặc Vệ Thần phản bội khao khát sức mạnh) ngày càng rõ ràng và nhắm thẳng vào An Nhiên, Kaelen buộc phải tiết lộ thân phận và sự thật về thế giới của các vì sao cùng luật lệ nghiêm khắc cấm Vệ Thần nảy sinh tình cảm với người được bảo vệ. Song, sự kề cận trong nguy hiểm, tính cách thuần khiết và sức mạnh tiềm ẩn (liên quan đến cảm xúc, trực giác) dần bộc lộ của An Nhiên đã làm tan chảy trái tim Kaelen, đẩy họ vào một tình yêu cấm đoán đầy giằng xé. An Nhiên cũng học cách đánh thức và kiểm soát sức mạnh của mình, không còn chỉ là người được bảo vệ mà trở thành người cùng Kaelen đối mặt với thử thách.

    Câu chuyện lên đến đỉnh điểm khi An Nhiên và Kaelen cùng nhau đối mặt với kẻ thù cuối cùng trong một trận chiến quyết định, nơi không chỉ số phận của họ mà cả sự cân bằng giữa các thế giới bị đe dọa. Bằng cách kết hợp sức mạnh độc đáo của An Nhiên, năng lực của Kaelen, và quan trọng nhất là sức mạnh từ tình yêu và mối liên kết không thể phá vỡ giữa họ (tượng trưng cho sợi dây của chòm sao Song Ngư), họ vượt qua mọi khó khăn. Cuối cùng, tình yêu chân thành và sự hy sinh của họ được công nhận hoặc tìm thấy một con đường vượt qua những luật lệ cũ, cho phép họ có một kết thúc hạnh phúc, bên nhau dưới bầu trời đầy sao mà từ đó Kaelen đã đến.​

     
    ThanhHằng170204 likes this.
  2. trongluan2265

    Messages:
    9
    MỞ ĐẦU

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dòng sông hiền hòa uốn mình qua thành phố, mang theo hơi nước mát lành và tiếng thì thầm không ngớt của màn đêm. Trên chiếc ghế đá quen thuộc nơi công viên ven sông, An Nhiên khẽ co chân lên, chiếc váy voan mỏng khẽ bay trong cơn gió lãng đãng. Ánh đèn vàng hắt xuống mặt nước lung linh như dát bạc, vẽ nên một khung cảnh tĩnh mịch mà chứa đầy suy tư.

    An Nhiên là thế, luôn có một góc khuất mơ màng trong tâm hồn. Cô không quá nổi bật giữa đám đông, mái tóc nâu dài khẽ rủ xuống che đi một phần khuôn mặt thanh tú, đôi mắt lúc nào cũng như đang nhìn vào một nơi xa xăm nào đó, ẩn chứa sự nhạy cảm dễ vỡ. Cô thường ngồi đây, lắng nghe tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, cảm nhận cái ẩm ướt lành lạnh của không khí đêm len lỏi qua từng tế bào. Ở bên dòng nước, tâm hồn cô dường như được xoa dịu, những lo lắng vụn vặt tan biến, chỉ còn lại một cảm giác bình yên khó tả.

    Nhưng bình yên ấy không trọn vẹn. Dạo gần đây, cuộc sống của An Nhiên xuất hiện những mảng màu kỳ lạ. Đó là lần suýt vấp ngã xuống bậc thang trơn trượt, một bàn tay vô hình dường như đã giữ lấy cô kịp lúc. Hay chuyến xe buýt thường ngày bỗng dưng bị trễ giờ, nhờ vậy mà cô thoát khỏi một vụ va chạm nhỏ ở ngã tư. Những chuyện tưởng chừng như ngẫu nhiên ấy lặp đi lặp lại, khiến An Nhiên cảm thấy như có một luồng khí vô hình nào đó đang lượn lờ xung quanh, bảo vệ cô một cách lặng lẽ.

    Cảm giác bị theo dõi không khiến cô sợ hãi, ngược lại, nó mang đến một sự an tâm khó hiểu. Đôi khi, khi bất chợt quay đầu nhìn lại sau lưng, cô chỉ thấy khoảng không trống trải, hoặc thoáng qua một bóng dáng cao lớn khuất rất nhanh vào màn đêm, nhanh đến nỗi cô tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác do trí tưởng tượng phong phú của mình tạo ra hay không.

    Tiếng chuông đồng hồ từ tòa tháp cổ xa xa vang vọng, điểm mười giờ đêm. An Nhiên đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên váy. Gió đêm bất chợt mạnh hơn, mang theo hơi lạnh và một mùi hương thoang thoảng rất lạ, không giống bất cứ loài hoa hay mùi nước hoa nào cô từng biết. Nó tinh khiết như khí trời sau cơn mưa sao băng, pha chút lạnh lẽo của băng giá vĩnh cửu và cả sự ấm áp kỳ lạ của ánh dương.

    Mùi hương ấy khiến trái tim An Nhiên khẽ rung động. Cô ngước nhìn lên bầu trời đêm, nơi những vì sao lấp lánh như những viên kim cương được rắc ngẫu hứng trên tấm màn nhung đen. Trong khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác như một vì sao nào đó trên kia đang khẽ mỉm cười với mình.

    Đúng lúc đó, dưới ánh đèn đường cách đó không xa, một bóng hình đứng im lìm. Áo khoác tối màu che gần hết dáng người, chỉ thấy thấp thoáng đường nét khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng. Ánh mắt người ấy tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng, nhưng lại găm chặt lấy bóng lưng An Nhiên, không rời. Có một sức mạnh vô hình lan tỏa từ người đó, đủ để xua đi những hiểm nguy tiềm ẩn trong màn đêm, đủ để sưởi ấm không khí lạnh giá xung quanh An Nhiên, và đủ để khiến cô, dù không hề hay biết, vẫn cảm thấy an toàn đến lạ kỳ.

    Người ấy là ai? Và tại sao, mỗi khi cảm nhận được sự hiện diện vô hình này, An Nhiên lại có cảm giác như mình đang đứng trước một điều gì đó vô cùng quen thuộc, thiêng liêng, một sự kết nối đã có từ rất lâu, rất lâu rồi, từ tận.. những vì sao xa xôi kia?

    Cô gái mang trái tim Song Ngư mơ mộng vẫn bước đi trên con đường quen thuộc, mà không biết rằng, vệ thần của cô, đến từ chòm sao của chính cô, đã ở rất gần. Câu chuyện của họ, câu chuyện về tình yêu được dệt nên từ ánh sao và định mệnh, chỉ vừa mới bắt đầu..
     
    ThanhHằng170204 likes this.
  3. trongluan2265

    Messages:
    9
    Chương 1: Tiếng Sóng Và Ánh Mắt Dưới Mưa Sao Băng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng đầu tiên sau đêm định mệnh bên dòng sông, An Nhiên thức dậy với cảm giác là lạ vương vấn. Không phải mệt mỏi, cũng chẳng phải ưu phiền, mà là một sự bâng khuâng khó gọi tên, như vừa thoát ra từ một giấc mơ đẹp đến nao lòng nhưng lại quên mất nội dung. Căn phòng nhỏ ngập tràn ánh nắng mai vàng như mật, rót qua khung cửa sổ. Tiếng chim hót líu lo ngoài ban công, tiếng xe cộ rộn rã từ xa vọng lại, tất cả đều là âm thanh quen thuộc của cuộc sống thường nhật, nhưng trong tai An Nhiên hôm nay, chúng như được phủ lên một lớp màn huyền ảo.

    Cô vươn vai, tấm lưng trần khẽ cong lên dưới lớp chăn mỏng. Mái tóc dài xõa tung trên gối, vài lọn dính vào gò má ửng hồng. An Nhiên bước xuống giường, đôi chân trần chạm vào sàn gỗ mát lạnh. Cô tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm ra. Khung cảnh thành phố dần hiện ra, những mái nhà san sát, những hàng cây xanh mướt. Xa xa, cô có thể nhìn thấy một phần dòng sông, nơi đêm qua cô đã ngồi, và cảm nhận cái lạnh lẽo, bí ẩn từ bóng hình thấp thoáng trong màn đêm. Một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc sống lưng, không phải sợ hãi, mà là sự tò mò khó tả.

    An Nhiên có một sự gắn bó kỳ lạ với nước. Từ nhỏ, cô đã thích ngắm mưa rơi, thích bơi lội, thích ngồi hàng giờ bên bờ sông, bờ biển. Nước mang đến cho cô cảm giác được bao bọc, được lắng nghe. Giống như dòng sông đêm qua, nó không chỉ là cảnh vật, mà còn là một người bạn thầm lặng, chia sẻ những cảm xúc mà cô không thể bày tỏ bằng lời.

    Sau khi vệ sinh cá nhân, An Nhiên chọn một chiếc váy lụa mềm mại màu xanh ngọc bích nhạt, như màu nước biển vào ngày nắng đẹp. Chiếc váy khẽ đung đưa theo mỗi bước chân cô, tạo cảm giác nhẹ nhàng, bồng bềnh như đang dạo chơi trên những con sóng nhỏ. Cô không trang điểm cầu kỳ, chỉ thoa một chút son dưỡng có mùi dâu ngọt nhẹ. Vẻ đẹp tự nhiên, trong trẻo của cô luôn khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.

    Bữa sáng diễn ra nhanh chóng. Ba mẹ An Nhiên là những người làm công ăn lương điển hình, luôn bận rộn với công việc. Họ yêu thương cô theo cách giản dị, ít lời nhưng đầy quan tâm. "Hôm nay con đi học sớm thế à?" Mẹ cô hỏi vọng ra từ trong bếp, tiếng lạch cạch của bát đĩa xen lẫn tiếng nước chảy. "Vâng ạ, con có hẹn với My." An Nhiên đáp, vừa mang giày vừa kiểm tra lại túi xách. "Đi đường cẩn thận nhé con." Ba cô dặn, giọng trầm ấm. "Vâng, ba mẹ cũng đi làm cẩn thận ạ."

    Bước ra khỏi nhà, không khí buổi sáng sớm vẫn còn vương chút hơi sương. An Nhiên hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng tràn sự sống. Con đường quen thuộc dẫn đến trường hiện ra trước mắt. Từng viên gạch lát vỉa hè, từng tán cây xanh rì, từng cánh cửa gỗ sơn màu cũ kỹ đều gợi lên những kỷ niệm gắn bó từ thời thơ ấu.

    Cô rảo bước nhanh hơn một chút, hướng về phía quán cà phê góc phố nơi cô hẹn gặp cô bạn thân nhất – Minh My. Minh My là một cô gái hoàn toàn khác biệt với An Nhiên. Nếu An Nhiên là nước, thì Minh My chính là lửa. Năng động, hoạt bát, nói nhiều và luôn tràn đầy năng lượng. Minh My cung Sư Tử, luôn rực rỡ và tự tin. Hai người họ như hai cực đối lập nhưng lại hút nhau mãnh liệt, bổ sung cho nhau những điều còn thiếu.

    Minh My đã ngồi sẵn ở một góc quán, chiếc bàn gần cửa sổ nhìn ra đường. Cô vẫn tay nhiệt tình khi thấy An Nhiên bước vào. "An Nhiên! Ở đây này!" Tiếng gọi trong trẻo của Minh My thu hút vài ánh nhìn từ những người xung quanh, nhưng cô nàng chẳng hề bận tâm.

    An Nhiên mỉm cười, bước nhanh đến chỗ bạn. "Cậu đến sớm thế?"

    "Tất nhiên rồi! Tớ nóng lòng muốn nghe chuyện đêm qua của cậu mà!" Minh My cười toe toét, đôi mắt sáng lấp lánh. "Cậu nói cậu cảm thấy lạ lắm đúng không? Kể mau!"

    An Nhiên gọi một ly trà đào, hít hà mùi hương thơm dịu trước khi bắt đầu kể. Cô kể về cảm giác bồn chồn không yên, về việc đi dạo ven sông, về ánh đèn lung linh trên mặt nước, và về cái bóng hình bí ẩn cô thoáng thấy trong màn đêm. Cô diễn tả cái lạnh lẽo pha lẫn ấm áp kỳ lạ của mùi hương thoang thoảng, và cảm giác an tâm đến khó hiểu khi có sự hiện diện đó ở gần.

    Minh My lắng nghe chăm chú, nhưng nét mặt dần chuyển sang vẻ ngờ vực. "Cậu có chắc là cậu không.. mộng du đấy chứ?" Cô nàng đùa, rồi nhanh chóng trở nên nghiêm túc. "An Nhiên này, tớ biết cậu là người nhạy cảm và có trí tưởng tượng phong phú, nhưng đôi khi cậu.. hơi mơ mộng quá đà đấy."

    An Nhiên bĩu môi. "Tớ biết cậu nghĩ tớ hâm. Nhưng lần này tớ cảm nhận rất rõ ràng! Không chỉ đêm qua đâu, cậu có thấy dạo này tớ hay gặp những chuyện 'thoát hiểm' không?" Cô kể lại vài ví dụ nhỏ từ những ngày gần đây.

    Minh My chống cằm suy nghĩ. "Ừ thì.. có vẻ như vậy thật. Nhưng cậu nghĩ có người theo dõi cậu à? Để làm gì? Cậu có vàng bạc châu báu gì đâu!" Minh My cười.

    "Tớ không biết! Nhưng tớ không cảm thấy sợ. Chỉ cảm thấy.. được bảo vệ?" An Nhiên nhấp một ngụm trà, vị ngọt thanh lan tỏa trong miệng. "Và cái cảm giác khi nhìn lên bầu trời đêm qua.. như có một ngôi sao đang nhìn xuống tớ vậy."

    Minh My bật cười thành tiếng. "Ngôi sao nhìn xuống cậu á? An Nhiên à, cậu viết truyện ngôn tình nhiều quá rồi đấy! Hay cậu đang tơ tưởng anh chàng nào trong mơ của cậu rồi đổ hết lên cái bóng bí ẩn nào đó?" Cô nàng chọc ghẹo.

    An Nhiên hơi đỏ mặt. "Không có mà!" Dù vậy, trong tâm trí cô chợt hiện lên thoáng qua hình ảnh ánh mắt tĩnh lặng dưới ánh đèn đường đêm qua. Lạnh lùng, nhưng sao lại có cảm giác thân thuộc đến thế?

    Cuộc trò chuyện chuyển sang những chủ đề học hành, bạn bè quen thuộc. Dù Minh My không hoàn toàn tin vào những cảm nhận kỳ lạ của An Nhiên, sự có mặt của cô bạn luôn mang lại cho An Nhiên cảm giác được kết nối với thế giới thực tại, không bị lạc trôi quá xa vào những suy nghĩ mơ hồ của mình.

    Sau buổi hẹn, An Nhiên và Minh My cùng nhau đến trường. Tiếng cười nói của Minh My rộn rã xua đi những suy nghĩ miên man trong đầu An Nhiên. Khi họ bước vào cổng trường, dòng người đông đúc buổi sáng vẫn đang tấp nập. Tiếng chuông điện thoại réo vang. An Nhiên dừng lại lấy điện thoại trong túi xách.

    Đúng lúc đó, một chiếc xe đạp lao nhanh qua, một học sinh cúi gằm mặt vội vã. An Nhiên không kịp né, cô chỉ thấy bóng dáng chiếc xe sượt qua vai mình trong gang tấc, kèm theo tiếng phanh rít chói tai. Cô nhắm chặt mắt lại theo phản xạ.

    Nhưng va chạm không xảy ra. Thay vào đó, cô cảm thấy một lực mạnh mẽ kéo cô sang một bên. Lực kéo rất nhanh, rất dứt khoát, khiến cô loạng choạng. Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng lệch khỏi vị trí ban nãy. Chiếc xe đạp đã phóng đi xa, còn Minh My đang ngạc nhiên nhìn cô.

    "Cậu không sao chứ An Nhiên?" Minh My chạy đến, giọng hốt hoảng. "Sao tự dưng cậu lại nhảy sang bên thế? May mà tránh kịp đấy!"

    An Nhiên ngơ ngác. "Tớ.. tớ không biết. Tớ cảm thấy như có ai đó kéo tớ ấy." Cô quay đầu nhìn quanh.

    Giữa đám đông học sinh đang đổ vào trường, cô thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc. Cao ráo, với mái tóc hơi rối và bờ vai rộng. Người ấy đang đứng quay lưng về phía cô, cách đó không xa, dường như vừa dừng lại. Một cảm giác mãnh liệt ùa đến, chính là cái cảm giác an toàn và sự hiện diện bí ẩn từ đêm qua!

    An Nhiên gần như không suy nghĩ mà cất tiếng gọi: "Này! Cậu gì ơi!"

    Bóng lưng ấy khựng lại. Rồi, rất chậm rãi, người đó quay đầu lại.

    An Nhiên gần như nín thở. Dưới ánh nắng ban mai, khuôn mặt ấy hiện ra rõ nét. Đôi mắt.. Đôi mắt ấy quen thuộc đến đáng sợ, nhưng cũng xa lạ đến tột cùng. Chúng sâu thẳm như bầu trời đêm, như chứa đựng cả những vì sao xa xôi mà cô đã ngước nhìn đêm qua. Màu mắt không rõ ràng, dường như chuyển động, lúc như màu đêm u tịch, lúc lại như ánh sáng bạc từ tinh vân. Gương mặt góc cạnh, đường nét lạnh lùng, nhưng lại toát ra một vẻ đẹp thoát tục, không thuộc về thế giới này.

    Người đó là chàng trai mà cô thoáng thấy bên dòng sông đêm qua. Hoàn toàn chính xác.

    Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt ấy tĩnh lặng, không biểu lộ cảm xúc rõ rệt, nhưng An Nhiên lại cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Một cảm giác kết nối mạnh mẽ, như có sợi dây vô hình nào đó đang kéo hai người lại gần nhau.

    Minh My ngạc nhiên nhìn về phía chàng trai. "Ai thế An Nhiên? Bạn cậu à?"

    An Nhiên lắp bắp: "Tớ.. tớ không biết."

    Chàng trai không nói gì. Anh chỉ nhìn cô thêm vài giây, ánh mắt ấy lướt qua gương mặt cô, dừng lại ở nơi tim cô đang đập loạn xạ. Rồi, anh khẽ gật đầu, một cái gật đầu rất nhẹ, gần như không thể nhận ra, nhưng lại mang một ý nghĩa sâu xa nào đó.

    Sau đó, anh quay đi, hòa vào dòng người đang tiến vào trường. Bước chân anh thong thả, nhưng lại như đang lướ đi chứ không phải đi bộ. An Nhiên nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi khuất hẳn.

    "Này An Nhiên, cậu sao thế?" Minh My lay nhẹ cánh tay cô. "Nhìn cậu như người mất hồn ấy."

    An Nhiên không trả lời ngay. Trái tim cô vẫn đập thình thịch. Cái cảm giác vừa rồi, ánh mắt ấy.. Nó không phải ảo giác. Người đó có thật. Và anh ấy có liên quan đến những chuyện kỳ lạ xảy ra với cô. Hơn nữa, cô có cảm giác anh ấy đang.. bảo vệ mình.

    "My này," An Nhiên quay sang nhìn bạn thân, đôi mắt vẫn còn vương sự bàng hoàng và tò mò. "Tớ nghĩ tớ vừa gặp lại người đêm qua tớ thấy."

    "Thật á?" Minh My tròn mắt. "Ai vậy? Trông thế nào?"

    "Rất lạ.." An Nhiên lẩm bẩm. "Và ánh mắt của anh ấy.. như chứa cả bầu trời sao vậy."

    Trong lúc đó, cách đó vài bước chân, chàng trai bí ẩn bước đi giữa đám đông. Tên của anh, ở thế giới mà anh đến, là Kaelen. Vệ Thần của chòm sao Song Ngư. Nhiệm vụ của anh là đến Trái Đất, bảo vệ An Nhiên – người mang trong mình dòng chảy năng lượng nguyên thủy của chòm sao này, người nắm giữ chìa khóa để duy trì sự cân bằng giữa các thế giới.

    Kaelen cảm nhận được ánh mắt của An Nhiên phía sau lưng. Nhiệm vụ yêu cầu anh phải giữ khoảng cách, phải hành động trong bóng tối. Nhưng khi cô gặp nguy hiểm, bản năng Vệ Thần không cho phép anh do dự. Anh đã kéo cô lại, và trong khoảnh khắc ấy, khi da thịt họ chạm vào nhau dù chỉ thoáng qua, sợi dây liên kết đã tồn tại từ vô số kiếp bất chợt thắt chặt lại, rung động mạnh mẽ. Anh cảm nhận được năng lượng thuần khiết và mong manh từ cô, giống như những giọt nước đầu tiên từ nguồn suối thiêng của Song Ngư.

    Anh biết cô đã thấy anh. Ánh mắt của cô mang đầy sự bối rối, tò mò, và cả một chút gì đó.. thân thuộc? Điều đó khiến anh kinh ngạc. Con người trần tục này, làm sao có thể cảm nhận được sự kết nối thiêng liêng ấy?

    Kaelen bước vào tòa nhà chính của trường. Anh đã tạo ra thân phận con người hoàn hảo: Một học sinh mới chuyển đến, với lý lịch rõ ràng, không tì vết. Anh sẽ ở lại đây, trong cái lồng chật hẹp của thế giới con người, để canh chừng và bảo vệ cô. Nhiệm vụ này có vẻ đơn giản, nhưng sau khoảnh khắc chạm mắt vừa rồi, Kaelen cảm thấy một dự cảm khó tả dâng lên trong lòng. Cô gái Song Ngư này, cô không giống với bất kỳ người được bảo vệ nào trước đây của anh.

    Luật lệ của thế giới Vệ Thần rất nghiêm khắc: Không được can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con người. Không được tiết lộ thân phận. Và quan trọng nhất, không được nảy sinh tình cảm cá nhân với người được bảo vệ. Hàng ngàn năm qua, Kaelen đã tuân thủ tuyệt đối những luật lệ này. Cảm xúc đối với anh là thứ gì đó xa lạ, chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ xưa mà con người thường kể.

    Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo đầy thắc mắc của An Nhiên, khi cảm nhận sợi dây liên kết vô hình rung lên giữa họ, Kaelen bỗng thấy một kẽ nứt nhỏ xuất hiện trong lớp vỏ bọc lạnh lùng của mình. Trái tim Vệ Thần, vốn chỉ đập theo nhịp điệu của các vì sao và sứ mệnh, dường như vừa lỡ mất một nhịp.

    Anh phải cẩn thận. Không chỉ vì nhiệm vụ, mà còn vì cô. Cô quá mong manh, quá thuần khiết. Thế giới mà anh đến đầy rẫy những nguy hiểm mà cô không thể tưởng tượng nổi, và kẻ thù đang nhắm vào cô sẽ không từ thủ đoạn nào.

    Kaelen tìm đến văn phòng trường. Anh cần hoàn thành thủ tục nhập học, hòa mình vào thế giới này càng nhanh càng tốt. Nhưng trong tâm trí anh, hình ảnh An Nhiên vẫn hiện hữu rõ nét. Cô gái Song Ngư của anh. Anh đã được cử đến để bảo vệ cô. Và có vẻ như, định mệnh đã sắp đặt một điều gì đó phức tạp hơn rất nhiều cho cả hai người họ, điều mà ngay cả một Vệ Thần từ vì sao cũng không thể lường trước được.

    Trong khi đó, An Nhiên và Minh My vẫn đứng ở sân trường. Minh My vẫn còn hơi sốc sau vụ suýt ngã, và tò mò về chàng trai bí ẩn kia. "Thật hả? Anh ta là người đêm qua cậu thấy?"

    "Ừm," An Nhiên gật đầu, vẫn nhìn về hướng chàng trai vừa đi. "Ánh mắt đó.. tớ không thể quên được."

    "Trông cũng đẹp trai thật đấy," Minh My nhận xét. "Nhưng mà lạnh lùng quá. Cậu quen anh ta thật à?"

    "Tớ nói là tớ không biết mà," An Nhiên khẽ thở dài. Cảm giác bối rối lại dâng lên. "Nhưng tớ có cảm giác.. rất kỳ lạ về anh ta. Như là định mệnh ấy."

    Minh My bật cười. "Lại định mệnh rồi! Cậu xem phim nhiều quá đấy An Nhiên."

    "Không phải," An Nhiên kiên quyết hơn. "Lần này khác. Tớ cảm thấy anh ta.. có liên quan đến những chuyện lạ gần đây. Giống như.. anh ta ở đây vì tớ vậy."

    Minh My nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bạn thân, không đùa nữa. "Cậu nói thật à?"

    "Ừm." An Nhiên gật đầu. "Và tớ nghĩ.. tớ cần tìm hiểu xem anh ta là ai."

    Bước chân của cô đã dẫn cô vào một con đường mới, đầy rẫy bí ẩn và nguy hiểm, nhưng cũng hứa hẹn một tình yêu vượt qua mọi giới hạn. Vệ Thần từ vì sao đã xuất hiện trong cuộc đời cô. Và câu chuyện của họ, được viết bởi ánh sao và định mệnh, đã chính thức sang trang. Tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ vào lớp. An Nhiên và Minh My cùng nhau bước đi, nhưng tâm trí An Nhiên vẫn vương vấn hình ảnh đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, và cảm giác về sợi dây liên kết vô hình đang siết chặt lấy trái tim cô. Chương đầu tiên, nơi gặp gỡ định mệnh dưới ánh nắng ban mai và sự hiện diện bí ẩn của Vệ Thần, đã khép lại, mở ra một tương lai đầy hứa hẹn.. và cả những thử thách cam go.

    Tiết học đầu tiên trôi qua một cách chậm chạp đối với An Nhiên. Tâm trí cô không thể tập trung vào bài giảng. Hình ảnh chàng trai bí ẩn với đôi mắt sao trời cứ lởn vởn trong đầu. Cảm giác khi anh nhìn cô, cái gật đầu nhẹ như một lời xác nhận sự tồn tại của anh và cả mối liên hệ kỳ lạ giữa họ, khiến trái tim cô rung lên từng hồi. Cô vẽ nguệch ngoạc vào cuốn vở nháp hình một đôi mắt, sâu thẳm và lấp lánh như bầu trời đêm.

    Minh My ngồi cạnh, thấy An Nhiên xao nhãng thì khều nhẹ. "Này, cậu sao thế? Vẫn nghĩ về 'vệ thần' của cậu à?" Cô bạn thì thầm trêu chọc, nhưng trong giọng có chút quan tâm.

    An Nhiên chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười gượng gạo. Cô không thể giải thích hết cho Minh My hiểu cảm giác của mình lúc này. Đó không chỉ là sự tò mò về một chàng trai lạ. Nó là một điều gì đó sâu sắc và bản năng hơn nhiều, như thể một phần linh hồn cô đang nhận ra một nửa thất lạc đã lâu.

    Giờ ra chơi, sân trường ồn ào tiếng nói cười. An Nhiên và Minh My cùng xuống căng tin mua nước. Dòng người chen chúc, tiếng bát đũa lách cách, mùi thức ăn thơm lừng. An Nhiên cảm thấy hơi choáng váng giữa sự huyên náo này.

    "Cậu uống gì?" Minh My hỏi, đang chen lấn ở quầy.

    "Tớ.. nước lọc thôi." An Nhiên đáp, cố gắng hít thở sâu. Sự nhạy cảm của cô đôi khi khiến cô dễ bị choáng ngợp bởi môi trường xung quanh, đặc biệt là nơi đông đúc và ồn ào thế này.

    Đúng lúc đó, một nhóm học sinh nam đi ngang qua, một người vô tình va mạnh vào vai An Nhiên. Chiếc khay thức ăn trên tay cậu ta chao đảo, đồ ăn suýt đổ vào người cô. An Nhiên giật mình lùi lại.

    Nhưng giống như buổi sáng, một điều gì đó đã xảy ra. Thời gian như chậm lại trong khoảnh khắc đó. Chiếc khay lơ lửng giữa không trung. An Nhiên cảm thấy một luồng năng lượng dịu nhẹ lướt qua mình, đẩy lùi luồng khí hỗn loạn do va chạm gây ra. Đồ ăn trên khay bất ngờ ổn định lại, như có một bàn tay vô hình đỡ lấy.

    Vụ việc chỉ diễn ra trong tích tắc, không ai nhận ra sự bất thường. Chàng trai vừa va vào An Nhiên cuống quýt xin lỗi. "Xin lỗi cậu! Tớ không cố ý!"

    An Nhiên chớp mắt, nhìn cậu ta. "À.. không sao. Tớ cũng không bị làm sao cả." Cô cảm thấy kỳ lạ. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

    Cô đảo mắt nhìn quanh căng tin đông đúc. Ánh mắt cô dừng lại ở một góc khuất, nơi ít người qua lại. Chàng trai với đôi mắt sao trời đang ngồi ở đó, một mình. Anh không ăn uống, chỉ cầm một cuốn sách, nhưng ánh mắt lại không đặt trên trang sách. Chúng đang hướng về phía cô, tĩnh lặng và tập trung.

    Khi An Nhiên nhìn sang, ánh mắt họ lại chạm nhau. Khoảnh khắc đó, dường như tiếng ồn ào của căng tin đều tan biến hết. Chỉ còn lại hai người họ và sự kết nối vô hình. An Nhiên thấy một cái nhíu mày rất khẽ trên trán anh, và một cái gật đầu nhẹ khác, giống như buổi sáng. Cái gật đầu lần này như một lời xác nhận: "Chính là tôi."

    Trái tim An Nhiên đập nhanh hơn nữa. Cô không thể giải thích, nhưng cô biết đó là anh. Anh lại vừa bảo vệ cô một lần nữa, một cách kín đáo, từ xa.

    Minh My đã mua nước xong, quay lại đưa cho An Nhiên. "Này, đứng đơ ra đấy làm gì? Uống nước đi."

    An Nhiên nhận lấy chai nước, tay hơi run. Cô liếc nhìn lại góc khuất. Chàng trai đã quay mặt đi, vờ như đang đọc sách.

    "Cậu làm sao thế An Nhiên? Mặt cậu đỏ hết lên rồi!" Minh My lo lắng hỏi.

    "À.. không có gì," An Nhiên vội vàng lắc đầu. "Chỉ là.. hơi ngộp ở đây thôi." Cô cố gắng ổn định lại cảm xúc. Cảm giác về anh, về sự bảo vệ của anh, quá mãnh liệt.

    Suốt cả ngày hôm đó, An Nhiên luôn có cảm giác về sự hiện diện của anh. Trong lớp học, ngoài hành lang, ở sân trường.. Cô không thấy anh ở gần, nhưng cảm giác về một ánh mắt đang dõi theo, một luồng năng lượng bảo vệ vô hình luôn quanh quẩn bên cô. Nó không đáng sợ, ngược lại, mang đến một sự an toàn tuyệt đối, như thể không điều gì trên thế giới này có thể chạm vào cô khi anh ở gần.

    Buổi chiều tan học, An Nhiên và Minh My cùng đi bộ về. Khi đi ngang qua con sông hôm qua, An Nhiên bỗng dừng lại. Cô nhìn dòng nước chảy, nhìn những gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh nắng chiều tà. Một cảm giác bồi hồi dâng lên trong lòng.

    "Cậu sao thế?" Minh My hỏi.

    "Tớ.. chỉ muốn ngồi đây một chút," An Nhiên nói. "Cậu về trước đi, tớ về sau."

    Minh My nhìn cô đầy vẻ khó hiểu. "Lại muốn ngồi bên sông à? Cậu định chờ 'vệ thần' của cậu đêm qua à?" Cô bạn lại trêu.

    An Nhiên khẽ cười. "Không phải. Chỉ là.. thích ngồi đây thôi."

    Minh My nhún vai. "Được rồi. Cậu cẩn thận đấy nhé. Có gì gọi điện cho tớ."

    "Ừm. Tớ biết rồi." An Nhiên gật đầu.

    Khi Minh My đi khuất, An Nhiên tiến đến chiếc ghế đá quen thuộc. Cô ngồi xuống, lặng lẽ nhìn dòng sông. Nắng chiều vàng óng trải dài trên mặt nước, khung cảnh yên bình đến nao lòng. An Nhiên hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên mà dòng nước mang lại. Cô nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận lại cái mùi hương kỳ lạ đêm qua, và cái cảm giác về sự hiện diện bí ẩn.

    Có thật sự tồn tại một người nào đó đang bảo vệ cô không? Một Vệ Thần đến từ những vì sao xa xôi, như trong những câu chuyện cổ tích mà cô vẫn thường mơ? Trực giác của Song Ngư mách bảo cô rằng điều đó là thật. Nó không phải là sự tưởng tượng.

    Cô ngồi đó khá lâu, cho đến khi ánh nắng chiều dần tắt, nhường chỗ cho bóng tối chập chờn. Đèn đường bắt đầu bật sáng, vẽ nên những vệt sáng vàng trên mặt nước. Không khí dần trở nên se lạnh. An Nhiên định đứng dậy đi về thì một giọng nói trầm ấm, lạnh lùng vang lên từ phía sau.

    "Đừng ngồi đây khi trời tối."

    An Nhiên giật mình quay lại. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, chàng trai với đôi mắt sao trời đứng cách cô vài bước chân. Anh mặc một chiếc áo khoác màu tối, đứng im lìm như hòa vào bóng đêm.

    Trái tim An Nhiên đập loạn xạ. Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô. Giọng nói anh trầm khàn, mang một chút âm hưởng lạ lẫm, như tiếng gió từ nơi rất xa vọng về.

    "Anh.. anh là ai vậy?" An Nhiên lấy hết can đảm để hỏi.

    Chàng trai không trả lời trực tiếp. Anh bước lại gần hơn một chút, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, vẫn tĩnh lặng, sâu thẳm.

    "Cô không nên ở một mình vào giờ này," anh lặp lại, giọng có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng pha lẫn một sự quan tâm kỳ lạ.

    "Tại sao?" An Nhiên hỏi, cô cảm thấy mình cần phải biết. "Tại sao anh lại luôn ở gần tôi? Anh là người đã kéo tôi sáng nay phải không?"

    Anh im lặng một lúc lâu. Cái im lặng khiến không khí xung quanh càng trở nên bí ẩn và căng thẳng. Tiếng sóng vỗ bờ dường như cũng nhỏ lại.

    Rồi, anh khẽ gật đầu. Một lần nữa. Xác nhận lời cô nói.

    "Tại sao?" An Nhiên hỏi lại, giọng run run. Cô cần một lời giải thích. Những chuyện kỳ lạ gần đây, cảm giác về sự bảo vệ, và cả sự thu hút kỳ lạ cô dành cho anh..

    Ánh mắt anh nhìn cô như đang đánh giá, cân nhắc. An Nhiên cảm thấy mình như đang bị soi thấu tận tâm can. Cô cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng sự tò mò và cảm giác quen thuộc lại lớn hơn.

    Cuối cùng, sau một lúc im lặng như kéo dài cả thiên niên kỷ, anh khẽ lên tiếng. Giọng anh rất nhỏ, gần như hòa vào tiếng gió.

    "Nhiệm vụ."

    "Nhiệm vụ?" An Nhiên cau mày. "Nhiệm vụ gì?"

    "Bảo vệ," anh đáp, ngắn gọn.

    "Bảo vệ ai? Tại sao lại bảo vệ tôi?" An Nhiên càng lúc càng khó hiểu.

    Ánh mắt anh dường như mềm mại hơn một chút khi nhìn cô. "Cô mang trong mình một điều quan trọng. Một điều mà kẻ khác muốn chiếm đoạt."

    "Điều gì cơ?" An Nhiên bối rối. Cô chẳng có gì đặc biệt cả.

    Chàng trai không trả lời câu hỏi đó. Thay vào đó, anh ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm đang dần hiện rõ những vì sao.

    "Nhìn lên đi," anh nói.

    An Nhiên làm theo. Bầu trời đêm hiện ra trước mắt, một tấm màn đen khổng lồ được thêu dệt bằng vô số ánh sao lấp lánh.

    "Cô thấy chòm sao kia không?" Anh khẽ chỉ tay về phía một nhóm sao nằm gần đường chân trời.

    An Nhiên nhìn theo hướng tay anh chỉ. Cô thấy một chòm sao mà cô cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, hình dáng như hai con cá được nối với nhau bởi một đường cong.

    "Đó là chòm sao Song Ngư," anh nói, giọng trầm hơn một chút.

    "Ừm.. tôi biết," An Nhiên đáp, hơi ngạc nhiên vì anh lại nhắc đến chòm sao của cô.

    "Tôi đến từ đó," anh nói, một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại như sấm sét giáng xuống tai An Nhiên.

    An Nhiên mở to mắt nhìn anh, không tin vào tai mình. "Anh.. anh nói gì cơ?"

    "Tôi là Vệ Thần của chòm sao Song Ngư," anh nhắc lại, giọng vẫn bình thản nhưng ẩn chứa sự nghiêm túc tuyệt đối. "Nhiệm vụ của tôi là đến đây.. để bảo vệ cô."

    Đầu óc An Nhiên quay cuồng. Vệ Thần? Từ chòm sao? Điều này nghe cứ như trong truyện cổ tích hay phim khoa học viễn tưởng vậy. Nhưng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, thoát tục của anh, nhìn vào vẻ bình tĩnh lạ thường của anh khi nói ra những lời không tưởng đó, cô biết anh không nói dối.

    Cái cảm giác về "vì sao nhìn xuống", về sự kết nối kỳ lạ, về sự bảo vệ vô hình.. Tất cả đột nhiên có lời giải. Anh là người đó. Vệ Thần của cô, đến từ chính chòm sao Song Ngư của cô.

    "Tại sao.. tại sao lại là tôi?" An Nhiên hỏi, giọng chỉ còn là hơi thở.

    Anh lại nhìn cô, ánh mắt mang theo một chút dịu dàng mà An Nhiên chưa từng thấy trước đây.

    "Đó là định mệnh," anh nói. "Cô là người được chọn."

    Gió đêm thổi qua, mang theo tiếng sóng vỗ bờ. Dưới ánh đèn đường và vòm trời đầy sao, cô gái Song Ngư và Vệ Thần của cô đứng đối diện nhau. Bí mật đã được hé lộ một phần, mở ra một thế giới hoàn toàn mới, vừa kỳ ảo, vừa nguy hiểm. Tình yêu giữa họ, vượt qua cả không gian và thời gian, chỉ vừa mới nảy mầm trong khoảnh khắc này.

    Chương 1, nơi định mệnh lên tiếng và Vệ Thần xuất hiện, đã kết thúc. Con đường phía trước đầy rẫy những thử thách và cả những khoảnh khắc lãng mạn không tưởng đang chờ đón An Nhiên và Vệ Thần của cô.
     
    ThanhHằng170204 likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...