Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 292: Khu dân cư Kim Điển (Hoàn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "?" Bị bệnh à? Người đàn ông râu quai nón trừng mắt nhìn cô, đầy sát khí: "Bảo cô qua đây thì qua đây, nói nhiều làm gì?"

    Người phụ nữ này, đúng lúc dùng để răn đe.

    "Được thôi." Cô gái mỉm cười bước tới, "Ai bảo tôi tốt bụng, không nỡ phụ lòng người khác."

    Người đàn ông râu quai nón: "?"

    Trần Phong: "..."

    Chọc ai không chọc, lại chọc phải ác quỷ này.

    Trần Phong quay mặt đi, không muốn nhìn.

    Những người chơi khác thấy Trần Phong như vậy, tưởng cô gái không mạnh, cũng nghĩ cô chết chắc rồi.

    Tiểu Cửu nhìn chằm chằm, ra hiệu cho đồng đội sẵn sàng hành động.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô bước nhanh, chỉ vài bước đã đến gần người đàn ông râu quai nón.

    Khi cô đến gần, người đàn ông râu quai nón mới thấy rõ chiếc áo khoác đen của cô toàn là máu.. hoặc có thể nói, chiếc áo khoác vốn không phải màu đen.

    Cổ áo khoác rõ ràng là màu đỏ..

    "Đứng lại!" Người đàn ông râu quai nón quát.

    Cô gái vốn đang mỉm cười, mặt lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên âm u, "Anh bảo tôi đến thì tôi đến, bảo tôi đứng lại thì tôi đứng lại, tôi không cần thể diện à?"

    Người đàn ông râu quai nón thấy Ngân Tô vẫn tiến tới, cảm thấy một nỗi sợ hãi kỳ lạ, hắn lập tức rút ra một lá bùa vàng từ hư không, miệng bắt đầu lẩm bẩm.

    Nhưng câu thần chú của hắn chưa kịp đọc xong, một ống thép đã xuyên qua lá bùa, đâm vào ngực hắn.

    Người đàn ông râu quai nón: "!"

    Nhanh..

    Quá nhanh..

    Sao cô ta lại nhanh như vậy?

    Lá bùa tan biến trong hư không.

    "Khụ.. khụ.." Người đàn ông râu quai nón há miệng muốn nói, nhưng không phát ra được âm tiết nào hoàn chỉnh.

    "Bịch!"

    Người đàn ông râu quai nón ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

    Cô gái nhìn nhóm người do người đàn ông râu quai nón dẫn đến, cười quái dị: "Người tiếp theo là ai đây.. ôi, ai cũng thích.."

    "!"

    "Giết con khốn này! Giết bọn chúng!"

    Một người chơi hét lên, họ đồng loạt lao về phía Ngân Tô, sử dụng đủ loại đạo cụ và kỹ năng tấn công cô.

    "Cùng lên!" Tiểu Cửu lập tức ra lệnh, sợ nhóm người này đứng nhìn không ra tay, còn đặc biệt nói thêm: "Trên người họ có điểm!"

    Nghe thấy có điểm, những người chơi còn do dự liền tham gia vào cuộc chiến.

    * * *

    * * *

    Cuộc hỗn chiến nhanh chóng kết thúc.

    Nhóm của Tiểu Cửu mất hai người, còn nhóm người chơi xông vào đều bị giết, mỗi người đều nhận được một điểm, thu được không ít điểm.

    Những người có điểm ít còn được chia thêm một điểm.

    Ví dụ như nữ sinh trung học có thể tạo quả.

    Lúc ở bên ngoài, mọi người đã cố gắng để cô ấy có thêm điểm, để sau này họ có thức ăn, vượt qua cơn đói.

    Tiểu Cửu kiểm tra số người, cộng thêm hai người mất khi đánh quái vật bên ngoài, hiện tại họ chỉ còn lại 8 người.

    Còn hai người khác..

    "Không cần lo cho tôi." Ngân Tô thấy họ nhìn mình, lên tiếng: "Mọi người cứ tự nhiên."

    Mọi người: "..."

    Ai dám tự nhiên chứ..

    Người đàn ông râu quai nón vừa nói giết là giết.. dù hắn chắc chắn không phải người tốt, bị giết cũng đáng, nhưng bây giờ họ cũng sợ!

    Có người không biết Ngân Tô, nhưng cũng có người biết.

    Ví dụ như Viên Phong..

    Viên Phong lết đến bên Trần Phong: "Tiểu Trần! Tôi còn tưởng không gặp lại cậu nữa! Chỗ này rất an toàn, không có quái vật, cậu yên tâm.."

    Trần Phong rút tay áo ra, "Cô Tô đã giết hết quái vật trong tòa nhà này, tất nhiên không có quái vật."

    "?" Cô.. cô Tô?

    Lời của Trần Phong tất cả người chơi đều nghe thấy.

    Anh cố ý nói cho mọi người nghe.

    Ban đầu anh nghĩ cô Tô dọn sạch tòa nhà số 1 chỉ để phòng ngừa, khu vực an toàn cuối cùng chắc chắn chỉ còn lại tòa nhà số 1.

    Bây giờ có vẻ như việc dọn sạch quái vật trong một tòa nhà sẽ kích hoạt một khu vực an toàn mà quái vật không thể xâm nhập.

    Sau lời nói của Trần Phong, những người chơi khác, bao gồm cả ba người của Tiểu Cửu, đều nhìn Ngân Tô với ánh mắt kinh ngạc.

    Ngân Tô không để ý đến Trần Phong, cũng không quan tâm đến những người chơi khác, trực tiếp đi đến chỗ Ly Khương, nắm tay đưa về phía cô.

    Ly Khương không hiểu, tưởng là ăn mừng vì lại thoát chết, cũng nắm tay nhẹ nhàng chạm vào tay cô.

    "Đưa tay ra."

    "?" Ly Khương nghi hoặc đưa tay ra, một hạt sen màu đỏ kỳ lạ rơi vào lòng bàn tay cô, "Tặng cô món quà gặp lại, hy vọng cô có thể sống sót qua vài phó bản nữa."

    【Chúc mừng người chơi 30100472 nhận được chìa khóa thông quan Khu dân cư Kim Điển, bạn có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. 】

    Ly Khương ngạc nhiên, chìa khóa thông quan?

    Phần lớn chìa khóa thông quan đều phải tự mình kiếm được, phó bản này lại có thể được người khác thay thế..

    Nước mắt Ly Khương rơi xuống, cô Tô thật tốt, còn lấy cho cô một cái, huhu!

    Trước đây cô không kiểm soát được, nhưng lần này thật sự khóc thành tiếng.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô đưa nốt mấy hạt sen còn lại cho cô, "Được rồi, được rồi, tất cả cho cô, đừng khóc nữa."

    Ly Khương: "?"

    Sao cô ấy lại có nhiều như vậy!

    Ngân Tô đưa tất cả hạt sen không còn hữu dụng cho cô, rồi trực tiếp rời đi.

    Ly Khương cầm mấy hạt sen, nước mắt lưng tròng: "Cô Tô đi đâu vậy?"

    "Trẻ con đừng hỏi."

    "..."

    Hình như tuổi của họ cũng tương đương nhau?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô định rời đi từ lối thoát hiểm, nhưng được thông báo lối thoát hiểm và thang máy đều bị chặn, cô đành để quái vật tóc ra ngoài hất tung quái vật, rồi đi ra từ cửa chính.

    Trần Phong nghĩ Ngân Tô muốn làm gì đó, để xem cho biết, anh vẫn đi theo sau cô.

    Ngân Tô từ tầng hai vào hành lang tòa nhà số 1, thang máy không dùng được, chỉ có thể đi từng tầng một.

    Khi lên đến tầng thượng, Ngân Tô ngồi nghỉ trên bậc thang trước cửa sân thượng, Trần Phong đứng bên cạnh cảnh giác.

    Hành lang yên tĩnh, không có quái vật xuất hiện.

    Ngân Tô cúi đầu nhìn bản đồ trên điện thoại, điểm xanh của người chơi có một phần trùng lặp, nhưng theo thời gian giảm dần.

    Rất nhanh những nơi đó chỉ còn lại điểm xanh lẻ loi.

    Và những điểm xanh đó vẫn đang di chuyển, trùng lặp.. biến mất..

    Ngân Tô nghĩ những người chơi này chắc cũng có bản đồ, nếu không sao họ lại tìm thấy nhau chính xác như vậy, rồi giết nhau.

    "Cô Tô, cô nghĩ trò chơi này thực sự muốn gì? Đặt ra khu vực an toàn cần sự đoàn kết của người chơi mới có được, nhưng lại liên tục ép người chơi chia rẽ."

    "Có thể là để vui?"

    Màn hình điện thoại đột ngột tắt, hành lang chìm vào bóng tối.

    Giọng cô gái lạnh lùng: "Sức mạnh bí ẩn nghĩ rằng việc chơi đùa con người trong lòng bàn tay, xóa bỏ nhân tính của chúng ta, nhìn chúng ta tự giết lẫn nhau rất thú vị, rất có thành tựu."

    Trần Phong im lặng một lúc rồi nói: "Trò chơi có phải muốn hoàn toàn xâm nhập vào thế giới của chúng ta không?"

    "Tại sao anh lại nghĩ vậy?"

    "Ở những nơi chúng ta không biết, có nhiều khu vực ô nhiễm, trong những khu vực ô nhiễm đó sống quái vật, hiện tại có cục điều tra canh giữ khu vực ô nhiễm, nếu một ngày nào đó, cục điều tra không giữ được khu vực ô nhiễm, chúng bắt đầu mở rộng, thành phố sẽ nhanh chóng bị nuốt chửng."

    Con người cuối cùng sẽ sống chung với quái vật trong cùng một thế giới.

    Trần Phong lâu rồi không nghe thấy Ngân Tô trả lời.

    Không biết đã bao lâu, Trần Phong mới nghe thấy giọng Ngân Tô.

    "Tôi không thích thế giới tôi sống có quái vật."

    - -Chào mừng đến địa ngục của ta--
     
    Noctor thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 293: Hiện thực - Tôi có quái dị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [ 00: 00: 28]

    Thời gian đếm ngược trên màn hình điện thoại sắp về 0, nhưng lần này không cần trò chơi loại bỏ người chơi, hai giờ trước số người chơi sống sót đã dưới 25 người.

    Người chơi chỉ có thể nhìn thấy thứ hạng của mình. Một số người chơi xếp cuối, để đảm bảo an toàn tuyệt đối, họ gặp người chơi khác là giết ngay.

    Những người trong sảnh tòa nhà số 1 thì không thiếu một ai.

    Lúc này trời lẽ ra phải sáng, nhưng mây đen dày đặc đã di chuyển đến trên không tòa nhà số 1, như thể ban đêm.

    Ngân Tô đứng trên sân thượng, quái vật dường như cảm nhận được hơi thở của người sống, đang điên cuồng lao tới sân thượng.

    Trần Phong cẩn thận đứng sau Ngân Tô, tai nghe ngóng mọi phía, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

    "Cô đang đợi gì vậy?"

    Ngân Tô khoanh tay, bình tĩnh nói: "Đợi quái vật."

    "?"

    [ 00: 00: 10]

    Ngân Tô lấy từ kho đồ ra 'Hộp gỗ phong ấn tà thần'.

    [ Hộp gỗ phong ấn tà thần (khuyết thiếu) : Hộp gỗ chứa sức mạnh của thiên sư, có thể phong ấn sức mạnh tà ác. Tuy nhiên, trong hộp cũng còn lại sức mạnh của tà thần, mở hộp ra bạn có thể bị tà thần mê hoặc. Phong ấn ác hay giải phóng ác, tùy thuộc vào quyết định của bạn. ]

    [ Giới hạn sử dụng: Hãy giữ trong phạm vi 1 mét của hộp gỗ]

    [ Số lần sử dụng: Mỗi phó bản chỉ sử dụng được một lần]

    Ngân Tô nhìn con quái vật không da đầu tiên leo lên từ bên ngoài sân thượng, con thứ hai.. con thứ ba..

    "Bùm!"

    Cửa sân thượng bị quái vật đập vỡ, vô số quái vật tràn vào từ cửa.

    [ 00: 00: 07]

    Ngân Tô mở hộp gỗ, một luồng sức mạnh đáng sợ bùng lên, Ngân Tô nghe thấy vô số lời thì thầm bên tai.

    Mê hoặc, đe dọa, la hét..

    Các loại âm thanh gần như có thể khiến người ta phát điên.

    Tuy nhiên, Ngân Tô như thể đã chặn những âm thanh đó, chỉ nhìn hộp gỗ với vẻ mặt vô cảm, không để ý đến những lời thì thầm.

    Trần Phong mồ hôi lạnh chảy xuống trán, anh cũng nghe thấy những lời thì thầm đó, như lời nguyền kéo anh vào bóng tối.

    Nước đen lạnh lẽo độc ác phủ lên cơ thể anh, Trần Phong trước khi bị bóng tối nhấn chìm, đã sử dụng chìa khóa thông quan để rời đi.

    Ngay khi bóng dáng của anh ta biến mất, sức mạnh đáng sợ trong hộp gỗ dường như bị kích động, điên cuồng quét qua lũ quái vật, không để lại một con nào.

    Hộp gỗ như một hố đen khổng lồ, quái vật bị cuốn lên không trung rồi kéo vào trong hộp.

    Tuy nhiên, hộp gỗ này rõ ràng không phân biệt địch ta, ngoài Ngân Tô là chủ nhân, tất cả sinh vật đều là mục tiêu tấn công của nó.

    Nếu Trần Phong chậm một bước, anh cũng sẽ trở thành khách của hộp gỗ.

    [ 00: 00: 00]

    Ngân Tô thu hộp gỗ vào kho đồ trong giây cuối cùng, khi cô mở mắt ra, đã ở trong khu vực chờ.

    Ngân Tô nhìn vào kho đồ.

    [ Hộp gỗ phong ấn tà thần (khuyết thiếu) ]

    Ngân Tô thở dài, có vẻ như việc nâng cấp nó không dễ dàng.

    Dù sao thì sức mạnh của hộp gỗ khuyết thiếu cũng đã rất lớn, vẫn tốt rồi.

    Nhược điểm là không phân biệt địch ta.. May mà cô chọn sử dụng vào phút cuối, nếu không cô đã tiêu diệt hết người chơi rồi.

    [ Chúc mừng bạn đã vượt qua 'Khu dân cư Kim Điển', bạn là người đầu tiên vượt qua phó bản này, bạn có thể chọn đạo cụ ưu tiên. ]

    [ Một bông sen khô]

    [ Bùn]

    [ Chất ức chế]

    [.. ]

    [ Cư dân tốt]

    Phó bản này chỉ là phó bản bình thường, số người chơi sống sót khá nhiều, cùng với Ngân Tô có tổng cộng 16 người chơi, ngoài nhóm người ở tòa nhà số 1, các nơi khác cũng có người chơi sống sót.

    Ngân Tô chọn chất ức chế.

    [ Chất ức chế: Có hiệu quả với bất kỳ sinh vật nào, có thể khiến chúng không thể phát huy sức mạnh trong năm phút, khuyến nghị sử dụng với sinh vật trong phó bản, hiệu quả tốt hơn. ]

    Cấp độ của các món đồ trong phó bản này không cao, chất ức chế chỉ là đồ cấp A.

    [Phát tài nguyên phó bản..]

    [ Mã số: 0101]

    [ Tên: Ngân Tô]

    [ Tiền vàng: 4]

    [ Tiền cấm kỵ: 3400]

    [ Điểm: 0 (+13100) ]

    [ Kỹ năng thiên phú: 1. Giám định vạn vật, 2. Triệu hồi]

    [ Phần thưởng đặc biệt: Quyền miễn tử trong phó bản chết, chip thiết bị đồ (đang trang bị), thư mời hoa hồng đen, tinh thể không thuộc tính, máy ước nguyện]

    [ Đạo cụ: Dao của đồ tể.. chất ức chế]

    [ Cung điện Gai: Đang mở]

    Ngân Tô nhìn điểm số mà thở dài, điểm số của phó bản bình thường này không đủ dùng.. Làm sao để vượt qua phó bản tiếp theo đây?

    [ Vui lòng đăng nhập trò chơi sau 192 giờ, nếu không sẽ bị buộc phải tham gia trò chơi. Nếu muốn tiếp tục ở lại thế giới thực, hãy dùng điểm để đổi thời gian ở lại. ]

    [ Trò chơi cấm kỵ mong chờ lần gặp tiếp theo với bạn. ]

    Ngân Tô bị đá khỏi trò chơi.

    Trở về thế giới thực, Ngân Tô ngồi dậy từ giường, nhìn lướt qua các tin tức nóng, không thấy gì đặc biệt, tin tức về người xui xẻo nhà bên đã bị các nội dung khác đè xuống.

    Có lẽ là do chính quyền không muốn mọi người tiếp tục bàn tán, vì một số nội dung không mấy thân thiện, dễ gây ra nhiều vấn đề hơn.

    Ngân Tô xóa hết các thông báo trên điện thoại, sau đó thấy tin nhắn của Giang Kỳ gửi cho cô.

    [ Giang Kỳ: Phó bản Thị trấn Ma Quỷ đã có người chơi vào, không ai sống sót. Cục sẽ tiến hành chiến lược cho phó bản này, bạn có hứng thú tham gia không? ]

    Phó bản tử vong à..

    Thị trấn Ma Quỷ, cái tên nghe đã thấy kích thích, lại còn kiếm được nhiều điểm hơn.. Cô vẫn thiếu tinh thể không thuộc tính để nâng cấp ống thép hữu dụng của mình.

    Người tiêu điểm nhiều như cô có chút động lòng.

    Tuy nhiên, Ngân Tô không trả lời Giang Kỳ ngay, cô tắt điện thoại và theo thói quen ngủ một giấc đã.

    * * *

    * * *

    Lần này Ngân Tô có tám ngày nghỉ, nghĩa là cô cần hai lần cung cấp thức ăn, Ngân Tô nghĩ mình phải tìm một nguồn quái vật ổn định.

    Ngân Tô nhắm đến Cục Điều Tra.

    Chỉ có họ mới có nguồn cung ổn định.

    Nghe xong yêu cầu của Ngân Tô, Nghiêm Nguyên Thanh vừa thấy kỳ lạ vừa lo lắng.

    [ Thanh Điểu Truyền Tin: Bạn cần nhiều xác chết như vậy để làm gì? ]

    [ Ngân Tô: Ăn.]

    [ Ngân Tô: Tôi có sở thích kỳ lạ.]

    [ Thanh Điểu Truyền Tin: .]

    Các câu hỏi của Nghiêm Nguyên Thanh bị câu trả lời kỳ lạ của Ngân Tô chặn lại.

    Anh không nghĩ Ngân Tô muốn xác quái vật để ăn..

    Việc này anh không thể quyết định được.

    Nghiêm Nguyên Thanh đi tìm Giang Kỳ báo cáo.

    "Cô ấy muốn làm gì?"

    Nghiêm Nguyên Thanh báo cáo đúng sự thật: "Cô ấy nói để ăn, rõ ràng là nói dối, tôi sợ cô ấy dùng vào việc khác."

    Xác quái vật có tính ô nhiễm, gây nguy hiểm lớn cho dân thường, họ không thể để xác quái vật lưu vào nơi không biết, đặt dân thường vào nguy hiểm.

    Giang Kỳ suy nghĩ: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Được."

    Nghiêm Nguyên Thanh giao nhiệm vụ này đi, thở phào nhẹ nhõm.

    "Nhóm chiến lược Thị trấn Ma Quỷ, có phải mời nhóm chiến lược Trường Thanh không?"

    "Ừ. Hôm nay họ sẽ đến, người của họ sẽ đi thăm dò trước."

    Nghiêm Nguyên Thanh im lặng một lúc, nói: "Phó bản tử vong khác với các bản đồ khác, có thể trực tiếp vào không?"

    Giang Kỳ lắc đầu: "Thử mới biết."

    Họ có đồ dùng để trực tiếp vào các phó bản khác, nhưng Phó bản tử vong.. họ chưa từng thử, không biết có thể vào bằng đạo cụ không.

    Nếu không thể..

    Giang Kỳ cũng không biết phải làm sao.
     
    Noctor thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 294: Hiện thực - Đã thấy rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghiêm Nguyên Thanh từ văn phòng của Giang Kỳ bước ra, vừa lúc thấy Độ Hạ dẫn một nhóm người đi tới. Họ mặc đồng phục tác chiến màu đen, trên ngực có huy hiệu chữ "Trường Thanh".

    Tổng cộng có mười người, ai cũng đứng thẳng, ánh mắt kiên định, bước đi đều tăm tắp, như những thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng.

    Hành lang có nhiều người, khi họ đi qua, ai cũng dừng lại chào.

    Trường Thanh, Trường Thanh.. mãi mãi không suy tàn, trường tồn với thế giới.

    * * *

    * * *

    Giang Kỳ sau khi xin chỉ thị từ Thư An Dịch, đích thân nói chuyện với Ngân Tô về vấn đề "nhập hàng". Sau cuộc "thương lượng thân thiện" của hai bên, hợp đồng được ký kết một cách đơn giản và nhanh chóng.

    Hợp đồng có hiệu lực trong thực tế, không ai phải lo lắng về ai.

    Ba xác quái vật, Ngân Tô sẽ giúp họ xử lý một sự kiện ô nhiễm. Trong sự kiện ô nhiễm, xác quái vật không đặc biệt cũng thuộc về Ngân Tô, nhưng Cục Điều Tra sẽ không trả thêm thù lao.

    Tuy nhiên, vì không phải lúc nào cũng có sự kiện ô nhiễm, Ngân Tô có thể tạm ứng hoặc lưu trữ quái vật tại Cục Điều Tra, khi cần sẽ lấy.

    Cuối cùng giải quyết được vấn đề lớn, Ngân Tô rất vui, chủ động đưa tay: "Hợp tác vui vẻ."

    "..."

    Giang Kỳ bắt tay với Ngân Tô.

    Giải quyết xong vấn đề này, Giang Kỳ nói tiếp: "À, Giang Dư Tuyết đã qua phó bản tân thủ, đồ sẽ được gửi cho cô trong hai ngày tới, cô nhớ thanh toán điểm, sau khi giao dịch hoàn tất, cô sẽ nhận được trong phó bản tiếp theo. Điểm cần thiết đã được chuyển cho bạn."

    Ngân Tô không chú ý lắm đến lời Giang Kỳ, vẫn cười, đáp qua loa: "Biết rồi."

    Giang Kỳ: "..."

    Cười đáng sợ như vậy.. cô ấy không định làm gì kỳ lạ với xác quái vật chứ?

    Giang Kỳ im lặng chờ một lúc.

    Đến khi Ngân Tô bình tĩnh lại, Giang Kỳ mới tiếp tục: "Cô Tô, phó bản Thị trấn Ma Quỷ, không biết cô có muốn tham gia không?"

    Phó bản này nếu không vượt qua sẽ là một quả mìn, và còn là một quả mìn sẽ không ngừng lớn lên.

    Sau phó bản lần trước, họ đoán rằng Phó bản tử vong rất có thể sẽ kéo người chơi mới vào, người chơi có kinh nghiệm còn chết, huống chi là người chơi mới.

    Bao nhiêu người sẽ bị cuốn vào phó bản này và mất mạng?

    Họ phải vượt qua phó bản này!

    Bất kể phải trả giá bao nhiêu.

    "Các anh có cách vào trực tiếp phó bản không?"

    Giang Kỳ thận trọng: "Tạm thời chưa thử nghiệm."

    Ngân Tô nhún vai: "Vậy bây giờ anh mời tôi, cũng không có ý nghĩa gì nhiều."

    "Đợi các anh thử nghiệm xong rồi nói." Ngân Tô không từ chối cũng không đồng ý, con người dễ thay đổi, đâu thể nói chắc ngay được.

    Ngân Tô và Giang Kỳ tách ra, tự thưởng cho mình một bữa ăn lớn ngoài tiệm, rồi từ từ trở về nhà.

    Cô mở ứng dụng Cấm Kỵ, nạp thêm kỳ nghỉ cho mình.

    Người khác nạp kỳ nghỉ thì tính toán kỹ lưỡng, còn Ngân Tô thì kéo thanh tiến độ đầy luôn.

    Nhưng kỳ nghỉ cũng khá đắt.. 500 điểm một ngày, một vạn điểm chỉ đủ cho hai mươi ngày.

    Theo kiến thức cô học được từ diễn đàn, điểm này sẽ tăng lên sau này, khi đổi đủ 100 ngày, điểm sẽ tăng lên 1000 điểm một ngày.

    Người chơi không cố gắng kiếm điểm, muốn sống sót trong thế giới thực cũng không được.

    Ngân Tô nhìn số dư chỉ còn ba nghìn điểm, kiềm chế ham muốn tiêu hết, thở dài: "Sống thật khó khăn."

    Ngân Tô dang tay, nằm xuống ghế sofa, trên mặt lại nở nụ cười: "Nhưng sống trong thế giới tươi đẹp này, vẫn rất vui."

    Quái tóc bên cạnh nghiêng đầu, dùng tóc chọc chọc vào người cô.

    Ngân Tô đập một cái: "Đi giặt quần áo đi."

    Quái tóc: "..."

    Cằn nhằn.

    Quái tóc ném quần áo vào máy giặt, vừa đổ bột giặt vừa đổ nước xả, 'bốp' đóng nắp lại, nhấn nút bắt đầu.

    Sau đó tức giận chui vào ấm đun nước, còn lớn tiếng đóng nắp lại.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô nhìn ngôi nhà sáng sủa, càng vui hơn.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô thỉnh thoảng vẫn làm thêm, để cảm nhận sự náo nhiệt của thế giới bình thường.

    Lúc này cô có thể không nghĩ gì, như thể mình chưa từng vào trò chơi, chỉ là một người bình thường, giống như họ, có được sự yên bình tạm thời.

    Hôm đó Ngân Tô xách túi lớn túi nhỏ về nhà, phát hiện Khang Mại lại ngồi trước cửa.

    Ngân Tô nghĩ mình sớm muộn cũng bị hàng xóm phàn nàn.

    Cứ cách vài ngày lại có người đến đòi nợ.

    Ngoài những việc chính đáng, Ngân Tô không thích chơi với những người liên quan đến trò chơi, nhìn thấy họ sẽ khiến cô nhớ đến trò chơi, nhớ đến những phó bản không thể tránh, nhớ đến những con quái vật không thể giết hết.. nghĩ đến những điều này cô muốn phát điên.

    Ngân Tô kiềm chế sự bực bội trong lòng, hít một hơi sâu, mở cửa vào nhà.

    Khang Mại mỗi lần vào nhà đều phải xem kỹ Quái tóc có ở đó không, không có mới dám vào, rõ ràng lần trước đã để lại cho anh ta một ám ảnh tâm lý không thể xóa nhòa.

    Ngân Tô rót nước cho Khang Mại: "Sao anh cứ thích ngồi trước cửa nhà tôi vậy?"

    Khang Mại uống nước: "Ngồi dưới nhà cô, bảo vệ đi tuần ba lần trong năm phút."

    "..."

    Được thôi.

    "Chuyện Thị trấn Ma Quỷ, anh nghĩ sao?"

    "Đã thấy rồi."

    "Bên tôi có một người chơi bị kéo vào Phó bản tử vong." Khang Mại nhíu mày: "Khi anh ta ra ngoài, tinh thần không ổn định, suýt nữa làm bị thương người khác. Chúng tôi chưa kịp kiểm soát, anh ta đã tự nhảy từ trên lầu xuống."

    Người chơi ra khỏi phó bản, thực sự có thể xuất hiện tình trạng sụp đổ.

    Nhưng điều đó thường xảy ra với người chơi mới.

    Người chơi đó có mã số bắt đầu bằng số 4, là một người chơi có kinh nghiệm, không thể xuất hiện vấn đề của người chơi mới.

    Anh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không biết chính xác là gì.

    "Anh lo mình bị kéo vào?"

    "Ai mà không lo?" Khang Mại không giấu sự sợ hãi đối với Phó bản tử vong, nếu có lựa chọn, anh chắc chắn sẽ không vào Phó bản tử vong, dù có thể nhận được nhiều lợi ích hơn.

    Có mạng đi, không có mạng về.

    Ngân Tô thông cảm an ủi Khang Mại: "Nhưng lo lắng cũng vô ích, chuyện gì phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra. Tận hưởng thời gian hiện tại mới là điều quan trọng, nếu chết rồi thì không tận hưởng được nữa, thật đáng tiếc."

    Khang Mại: "..."

    Được an ủi rồi, cảm ơn.

    Khang Mại gọi người mang đồ ăn và rượu đến, quyết định nghe lời Ngân Tô, tận hưởng cuộc sống hiện tại.

    ".. Anh không thể về nhà uống sao?"

    "Uống không?" Khang Mại đưa rượu.

    ".. Uống."

    Ngân Tô ngồi xuống đất, cùng Khang Mại uống từng ly.

    "Suýt nữa quên việc chính." Khang Mại uống được một nửa, mới nhớ ra việc chính hôm nay đến đây: "Thư mời đấu giá, thứ ba tuần sau."

    Bìa thư mời màu đen không có chữ, nhưng với sự tinh xảo của nó, dù không có chữ cũng thể hiện sự "quý phái".

    Ngân Tô mở thư mời, bên trong chỉ có thời gian của buổi đấu giá, ngoài ra không có gì khác.

    "Địa chỉ đâu?"

    "Địa điểm sẽ xuất hiện trên thư mời vào ngày hôm đó."

    "Đây là đạo cụ?"

    Khang Mại gật đầu: "Sau khi địa chỉ xuất hiện, cần xác minh danh tính. Nhưng đây là thư mời phụ, cô đi cùng tôi là được."

    - -Chào mừng đến với địa ngục của ta--
     
    Noctor thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 295: Hiện thực - Quá táo bạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thứ ba.

    Sáng sớm, Ngân Tô thấy địa chỉ xuất hiện trên thư mời, cô tìm thử và phát hiện đó là một tòa nhà bỏ hoang.

    * * * Người giàu thật nhiều ý tưởng.

    Ngân Tô trang điểm, mặc một bộ đồ thể thao rất bình thường, đeo ba lô, trông như một sinh viên đầy sức sống.

    "Hôm nay ở nhà đi." Ngân Tô đẩy Quái tóc đang muốn leo lên tóc cô trở lại ấm đun nước.

    Khang Mại nói khi vào sẽ có kiểm tra, có thể phát hiện quái vật, buổi đấu giá không cho phép sinh vật không phải con người vào.

    Nếu không phải cung điện ăn tất cả các loại quái vật, cô đã có thể nhét Quái tóc vào cung điện.

    Cung điện hiện đã gần 50 mét vuông, cô từng thử thương lượng để nó không ăn Quái tóc của cô. Nhưng nó không thèm để ý, dám thả vào là nó dám ăn.

    Ngân Tô không làm gì được nó.

    Thật là bực mình.

    Quái tóc bị chứng lo âu chia ly nặng, tóc mất hết độ bóng, mềm nhũn nằm trên ấm đun nước: "Không có tôi, ai bảo vệ cô, ai giúp cô đánh nhau?"

    Ngân Tô bất lực: "Tôi đi mua đồ, không phải đi cướp đồ, đánh nhau gì chứ."

    "Tại sao không cướp?" Quái tóc không hiểu: "Mua không mất tiền không vui sao?"

    "Vui."

    Quái tóc nhấc một lọn tóc: "Vậy cô mang tôi đi."

    Ngân Tô lạnh lùng: "Không."

    Lọn tóc của Quái tóc lại rũ xuống.

    Ngân Tô ra ngoài, xe của Khang Mại vừa đến. Hôm nay anh không mang theo tài xế, tự lái xe, và không phải xe sang mà là một chiếc xe rất phổ biến trên đường.

    Khang Mại trông rất có kinh nghiệm: "Nếu có chuyện gì xảy ra, xe sang là mục tiêu lớn."

    "Sẽ xảy ra chuyện gì?" Nghe như thể đang chuẩn bị chạy trốn.

    Khang Mại kể một trường hợp điển hình: "Có lần đấu giá, một người chơi bị theo dõi, cuối cùng.."

    Kết quả cuối cùng Khang Mại không nói, nhưng chắc chắn không phải kết quả tốt.

    "Nếu bị theo dõi, cũng dễ thoát khỏi họ." Phòng ngừa vẫn hơn.

    "Có lý."

    * * *

    * * *

    Một giờ sau.

    Khang Mại đỗ xe trên bãi đất trống, ở đây đã có nhiều xe đỗ, nhìn những chiếc xe đều rất kín đáo, xe sang chỉ là số ít, thậm chí có một chiếc taxi cũ kỹ.

    Rõ ràng hầu hết người chơi đều biết, sống kín đáo thì sống lâu.

    Lúc này trời đã tối, ở xa là một tòa nhà bỏ hoang màu xám chì.

    Ngân Tô đeo khẩu trang xuống xe, cùng Khang Mại đi về phía tòa nhà bỏ hoang.

    Các nơi khác của tòa nhà đều bị chặn, chỉ có một lối vào.

    Lối vào có hai người canh giữ.

    "Xin quý khách xuất trình thư mời."

    Việc xác minh của Khang Mại khá phức tạp, nhưng thư mời phụ của Ngân Tô thì không nghiêm ngặt, chỉ cần xác nhận thư mời là thật thì cho cô qua.

    Khi cô bước qua cánh cửa, cảnh tượng xám xịt biến mất, thay vào đó là thảm mềm mại, trang trí xa hoa, không khí thoang thoảng mùi hương dễ chịu.

    Bên ngoài và bên trong hoàn toàn là hai thế giới.

    Ngân Tô chưa từng thấy cảnh tượng lớn như vậy, quay sang hỏi Khang Mại: "Đây cũng là đạo cụ?"

    "Là kỹ năng." Khang Mại trả lời.

    Ngân Tô nhìn quanh: "Họ khá tiết kiệm chi phí địa điểm, lại không phải đóng thuế."

    Khang Mại: "..."

    Có vẻ đúng vậy.

    Mỗi lần đấu giá đều ở những nơi kỳ lạ.. không mất tiền.

    Trước đây nghĩ rằng đấu giá làm vậy để tạo sự bí ẩn, giờ thì.. chẳng phải để không phải trả phí địa điểm sao?

    "Ông Khang." Người phục vụ mặc lễ phục từ cuối hành lang đi tới, mỉm cười: "Phòng của ông đã chuẩn bị xong, xin mời theo tôi."

    Khang Mại gật đầu, ra hiệu cho người phục vụ dẫn đường.

    Người phục vụ dẫn họ lên tầng hai, giữa đường gặp một số khách, ai cũng che kín người.

    Những người này không giao tiếp gì, chỉ lướt qua nhau.

    Người phục vụ dẫn họ lên tầng ba, mở một cánh cửa: "Ông Khang, phòng của ông đã sẵn sàng."

    Cửa chính vào là một tấm bình phong, đi qua bình phong là một cửa sổ lớn sát đất.

    Tòa nhà này có hình chữ nhật, sân trong chính là nơi diễn ra buổi đấu giá hôm nay.

    Người phục vụ mang đến một cuốn sách: "Ông Khang, đây là danh mục đấu giá hôm nay, buổi đấu giá sẽ bắt đầu lúc bảy giờ."

    Khang Mại nhận sách và đưa cho Ngân Tô, người phục vụ mới nhìn cô gái mặc đồ thể thao, đeo khẩu trang.

    Cô gái đã ngồi xuống, cúi đầu lật sách, người phục vụ liền rời mắt: "Tôi xin phép ra ngoài, nếu có nhu cầu gì, hãy bấm chuông."

    Khang Mại vẫy tay với người phục vụ.

    Người phục vụ rời phòng, đóng cửa lại.

    Ngân Tô lật sách, trong đó có cấp độ và công dụng của các món đồ, cùng giá khởi điểm.

    Phần lớn là đồ cấp B, tiếp theo là cấp A.

    Đồ cấp S chỉ có ba món, không có hình ảnh và mô tả, chỉ có giá khởi điểm.

    Hai món có giá khởi điểm 2 triệu, món còn lại là 2, 49 triệu.

    "Bây giờ cô có bao nhiêu điểm?" Khang Mại ngồi đối diện Ngân Tô: "Nếu không đủ, phải mang đồ đi định giá. Có thể gửi bán hoặc bán trực tiếp cho buổi đấu giá. Nhưng cô cần điểm gấp, chỉ có thể bán cho họ."

    Ngân Tô giơ ba ngón tay.

    Khang Mại đoán: "Ba mươi nghìn?"

    Ngân Tô thấy Khang Mại quá táo bạo, lạnh lùng: "Ba nghìn."

    "?" Bao nhiêu?

    Khang Mại kinh ngạc và khó hiểu nhìn cô, ngoài người chơi mới, anh chưa từng thấy ai có ít điểm như vậy.

    Cô thật biết tiêu xài!

    Khang Mại thở dài, gọi người phục vụ vào dẫn Ngân Tô đi định giá đồ.

    Người phục vụ không thấy lạ, nhiều người chơi trước khi buổi đấu giá bắt đầu, nếu phát hiện có món đồ mình cần mà không đủ điểm, sẽ dùng đồ để định giá đổi điểm.

    Tuy nhiên, phần lớn đồ của người chơi đều là rác, không đáp ứng yêu cầu của họ.

    Cô gái này dù được Khang Mại dẫn đến, nhưng người phục vụ cũng không nghĩ cô có thể mang ra món đồ tốt.

    Dù vậy, người phục vụ vẫn kiên nhẫn: "Không biết khách cần định giá món đồ cấp độ nào?"

    Những người này không phải là người mà cô nhân viên nhỏ bé này có thể đắc tội, còn việc đồ của khách có được nhận hay không, không liên quan đến cô.

    Ngân Tô lật qua kho đồ của mình: "Cấp S."

    "?"

    Cô nghe nhầm sao?

    Người phục vụ nuốt nước bọt, cẩn thận: "Xin lỗi, cô có thể nói lại cấp độ món đồ không?"

    "Cấp S."

    Người phục vụ: "!"

    Người phục vụ vốn nghĩ cùng lắm là đồ cấp A, ai ngờ đối diện lại là đồ cấp S, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, nhưng trong lòng rất phấn khích.

    Đồ cấp S..

    Người phục vụ đã được huấn luyện, dù phấn khích nhưng nhanh chóng kiềm chế: "Xin lỗi, khách vui lòng chờ một chút."

    Khi người phục vụ rời phòng, Khang Mại không hiểu hỏi: "Cô không có đồ cấp A sao? Sao lại lấy đồ cấp S?"

    "Đồ cấp S được nhiều điểm hơn."

    Đồ cấp A có lẽ không đủ để cô đấu giá hôm nay, hơn nữa cô chỉ có vài đạo cụ cấp A, phải để lại một ít chứ?

    Khang Mại: "..."

    Không hiểu hành động của cao thủ.

    * * *

    * * *

    Người phục vụ nhanh chóng dẫn một người phụ nữ mặc sườn xám đến, chiếc sườn xám màu tối có vẻ già, nhưng mặc trên người cô ấy lại toát lên khí chất sang trọng.

    "Ông Khang, lâu rồi không gặp." Hỉ Ngô cười dịu dàng.
     
    Noctor thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 296: Hiện thực - Tôi có tuyệt chiêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khang Mại lịch sự chào hỏi: "Bà chủ Hỉ sao lại đích thân đến vậy."

    Sau đó hạ giọng nói với Ngân Tô: "Bà chủ công khai của buổi đấu giá, Hỉ Ngô."

    "Nghe nói ông chủ Khang đến, tôi đặc biệt đến chào hỏi. Sao vậy, ông chủ Khang không muốn gặp tôi sao?" Hỉ Ngô giả vờ buồn bã.

    Khang Mại cười gượng, không mấy tin tưởng: "Tôi đâu phải khách hàng lớn của các người, không cần thiết đâu."

    "Sao lại không?" Hỉ Ngô lắc đầu không đồng ý, giọng chân thành: "Mỗi khách hàng có thư mời đều là khách quý của chúng tôi."

    Khang Mại: ".. Ha ha."

    Tôi nghe cô nói đấy!

    Chỉ có những con cừu béo mới là khách quý của các người thôi!

    Hỉ Ngô không để ý đến Khang Mại đang lườm, nháy mắt, nhìn sang Ngân Tô: "Vị khách này tên là gì?"

    Ngân Tô bịa một cái tên: "Triệu Tiểu Nhất."

    "Cô Triệu." Hỉ Ngô không truy cứu tên thật hay giả, sau khi chào hỏi liền vào thẳng vấn đề: "Cô có món đồ cấp S cần chúng tôi định giá phải không?"

    "Ừ."

    Hỉ Ngô cười tươi: "Vậy mời cô theo tôi."

    Hỉ Ngô đích thân dẫn đường.

    Ngân Tô ghé sát Khang Mại: "Anh và cô ấy không hợp nhau à?"

    Khang Mại ngắn gọn: "Cô cẩn thận, người phụ nữ này rất giỏi mặc cả."

    Cô ấy không phải đến gặp tôi.

    Chắc chắn là nghe thấy có đồ cấp S, đặc biệt đến.

    Đồ cấp S nếu vận hành tốt, buổi đấu giá có thể kiếm được không ít.

    "À.." Ngân Tô tiếc nuối: "Tôi chỉ giỏi chém quái, không giỏi mặc cả với người sống."

    Khang Mại thắc mắc, không giỏi mặc cả với người sống là sao? Giỏi mặc cả với người chết à?

    Ngân Tô nhanh chóng cười: "Nhưng không sao, tôi có tuyệt chiêu."

    Khang Mại: "?"

    Tuyệt chiêu gì?

    Người ta mặc cả với cô, cô rút dao ra giết người rồi mặc cả tiếp à?

    Khang Mại đột nhiên lo lắng cho Hỉ Ngô.

    Không..

    Anh nên lo lắng về việc nếu có chuyện gì xảy ra, làm sao để chạy thoát.

    * * *

    * * *

    Hỉ Ngô dẫn họ vào một phòng, rõ ràng là một phòng tiếp khách, nhưng bên cạnh còn có một cánh cửa nhỏ.

    "Ông Khang, ông ở đây uống trà chờ một chút, tôi sẽ dẫn cô Triệu vào." Hỉ Ngô cho người mang đồ ăn nhẹ và trà đến cho Khang Mại, "Cô Triệu, mời đi lối này."

    Khang Mại dường như đã biết trước quy trình này, chỉ đưa cho Ngân Tô ánh mắt nhắc nhở cô cẩn thận.

    Ngân Tô gật đầu, theo Hỉ Ngô vào cánh cửa nhỏ.

    Vừa bước vào, Ngân Tô cảm thấy có gì đó không ổn, bên trong cho cô cảm giác như thế giới trong phó bản..

    Cô không thể diễn tả cảm giác đó.

    Nhưng cô có thể cảm nhận được.

    Phòng này không lớn, ánh sáng khá sáng, bố trí giống như một tiệm cầm đồ cổ.. hoặc có lẽ đây chính là một tiệm cầm đồ.

    Vì Ngân Tô thấy trên quầy có chữ "Cầm" rất lớn.

    Trong phòng còn có một người đàn ông, thấy Hỉ Ngô dẫn người vào, anh ta cung kính chào: "Bà chủ."

    Hỉ Ngô cười vẫy tay, người đàn ông bước ra từ quầy, nghiêm túc đứng bên cạnh Hỉ Ngô.

    "Cô Triệu, bây giờ cô có thể lấy món đồ ra."

    "Phòng này.."

    "Đây là kỹ năng thiên phú." Hỉ Ngô giải thích tận tình: "Trong phòng này, người chơi có thể lấy đồ ra, cũng có thể trực tiếp trao đổi. Chúng tôi chỉ cung cấp cách giao dịch này cho khách VIP."

    Ngân Tô hiểu ra.

    Phòng này giống như không gian của thợ rèn.

    Trò chơi xác định đây không thuộc thế giới thực, nên cho phép người chơi lấy đồ ra.

    "Chúng tôi sẽ định giá món đồ, chỉ mất một phút. Cô yên tâm, trong phòng này không cho phép xảy ra bất kỳ hành vi bạo lực, cướp bóc, đánh nhau, đồ của cô và cô đều tuyệt đối an toàn."

    Khang Mại chỉ nhắc cô cẩn thận Hỉ Ngô mặc cả, không nhắc cô phải cẩn thận họ cướp đồ, chứng tỏ buổi đấu giá có uy tín trong việc này.

    Hơn nữa, đồ cấp S thôi, hôm nay họ có thể đấu giá ba món, chứng tỏ đồ cấp S ở đây không quá hiếm.

    Ngân Tô lấy từ kho đồ ra "Bài thi trắng".

    Chỉ là một tờ giấy trắng, không có nội dung gì.

    Hỉ Ngô không coi thường tờ giấy này, ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh.

    Người đàn ông lập tức tiến lên nhận tờ giấy, Ngân Tô không thấy anh ta làm gì, chỉ cầm tờ giấy xem.

    Hỉ Ngô tìm một chủ đề: "Không biết cô Triệu quen ông Khang thế nào?"

    Ngân Tô không thèm nhìn cô: "Tôi không thích nói chuyện."

    "..."

    Ngân Tô nhìn chằm chằm người đàn ông, không bỏ lỡ ánh mắt ngạc nhiên thoáng qua của anh ta, nhưng nhanh chóng bị kìm nén, quay sang nói nhỏ với Hỉ Ngô vài câu.

    Hỉ Ngô không thay đổi sắc mặt, cười nhìn Ngân Tô: "Cô Triệu, cô định gửi bán hay bán trực tiếp cho chúng tôi?"

    Gửi bán phải đợi món đồ được đấu giá mới nhận được điểm, và buổi đấu giá thường không chen ngang.

    Vì vậy cô phải đợi buổi đấu giá tiếp theo mới nhận được điểm.

    Lúc đó thì đã muộn rồi.

    "Bán."

    Hỉ Ngô: "Món đồ này chúng tôi định giá 1, 6 triệu."

    Ngân Tô không biểu cảm: "3 triệu."

    Mặc cả đều giảm một nửa, cô tăng một nửa chắc chắn đúng!

    Hỉ Ngô: "..."

    Hỉ Ngô rõ ràng bị nghẹn.

    "Cô Triệu, món đồ này có thời hạn rất ngắn.."

    "3 triệu."

    Hỉ Ngô nhíu mày: "Cô Triệu, nếu cô nói vậy, chúng tôi không thể thương lượng.."

    Ngân Tô rút bài thi, cuộn lại trong tay, giọng lạnh lùng, thờ ơ: "3 triệu, thích thì mua."

    Hỉ Ngô: "..."

    Phần lớn người chơi đều cố gắng lý luận để cho cô ấy thấy giá trị của món đồ.. rồi cô ấy sẽ ép giá.

    Nhưng cô gái này thì khác, không thèm nói chuyện, cứ khăng khăng 3 triệu, không thêm một chữ nào.

    "Bài thi trắng" thực sự có thời hạn sử dụng ngắn.

    Nhưng nó không phải là đồ tiêu hao, và đối tượng sử dụng rất rộng, bao gồm cả BOSS trong phó bản.. BOSS trong phó bản, đó là khái niệm gì?

    Điều quan trọng nhất là cách sử dụng nó rất đơn giản, chỉ cần để đối phương nhìn thấy đề bài trên tờ giấy.

    Dù là người chơi hay quái vật trong phó bản, không có sự phòng bị, ai mà không trúng chiêu?

    Đồ cấp S cũng có nhiều loại.

    Phần lớn đồ cấp S là đồ tiêu hao - chỉ dùng được một lần hoặc vài lần, dùng xong là hỏng.

    Nhưng cũng có đồ cấp S không tiêu hao, chỉ giới hạn số lần sử dụng trong mỗi phó bản.

    Và giá của loại sau thường đắt hơn loại trước.

    3 triệu trở lên..

    Giá này có thể đấu giá được, thực ra cũng không lỗ, nhưng chỉ là không lỗ, không phù hợp với nguyên tắc của họ.

    Hỉ Ngô lấy lại tinh thần, giữ nụ cười: "Cô Triệu, 3 triệu thực sự quá cao, 2, 2 triệu được không?"

    "3 triệu."

    "Chúng ta thương lượng chút.."

    "3 triệu."

    "Nếu cô nói vậy, chúng tôi không thể thương lượng.."

    "3 triệu."

    "..."

    Cô chỉ biết nói 3 triệu thôi sao!
     
    Noctor thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 297: Hiện thực - Gió lớn thổi tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô cất bài thi vào kho đồ: "Nếu các người không muốn thì thôi, không bàn nữa, lãng phí thời gian."

    Hỉ Ngô: "?"

    Hỉ Ngô vội vàng ngăn Ngân Tô lại: "Cô Triệu đừng vội, chúng ta bàn thêm chút nữa."

    Ngân Tô nhìn cô ấy, không nói gì.

    Hỉ Ngô không thấy rõ khuôn mặt cô gái trước mặt, nhưng đôi mắt thì rất rõ ràng, khác hẳn những người chơi mà cô từng gặp, bình tĩnh và lạnh lùng.

    Cô ấy thực sự không quan tâm đến điểm số của giao dịch.

    Những người chơi khác ít nhiều đều có điều mong muốn, cô luôn tìm ra sơ hở từ họ để đạt được giá mong muốn.

    Nhưng cô gái này.. dường như không có gì mong muốn.

    Và còn không thích nói chuyện, vẻ lạnh lùng vô tình khiến người ta khó tiếp cận.

    Hỉ Ngô suy nghĩ một lúc, tăng giá: "2, 5 triệu."

    Cô gái đối diện thậm chí không nói gì, quay người đi luôn.

    "..."

    Ngân Tô đi đến cửa, tay đã đặt lên tay nắm cửa, Hỉ Ngô mới lên tiếng: "2, 7 triệu, cô Triệu, đây là giá cao nhất tôi có thể đưa ra."

    Ngân Tô trực tiếp nhấn tay nắm cửa.

    "Được rồi, 3 triệu."

    Đồ cấp A thì có thể bỏ qua.

    Nhưng đồ cấp S thì khác, có thể kết bạn với người chơi sở hữu đồ cấp S thì nên kết bạn.

    Và món đồ này 3 triệu vẫn có lời.

    Ngân Tô yêu cầu Hỉ Ngô chuyển điểm trực tiếp vào tài khoản của Khang Mại.

    Khang Mại chờ Ngân Tô ra ngoài, thấy sắc mặt Hỉ Ngô hoàn toàn khác lúc vào, liền dẫn Ngân Tô nhanh chóng rời đi, trở về phòng của họ.

    "Sao sắc mặt Hỉ Ngô có vẻ kém vậy?" Khang Mại tò mò: "Cô đã làm gì cô ấy?"

    Ngân Tô rót trà cho mình, từ từ uống một ngụm: "Đều là con gái với nhau, tôi có thể làm gì cô ấy?"

    Khang Mại định hỏi tiếp, thì đột nhiên nhận được thông báo trên điện thoại. Anh mở ra xem, là một khoản chuyển tiền.. hàng triệu..

    Ba triệu?

    Cô ấy đã bán món đồ gì mà được giá ba triệu?

    Buổi đấu giá tuy an toàn và đảm bảo, nhưng khi thu mua thì họ sẽ ép giá. Đặc biệt là khi người chơi cần điểm gấp, họ càng ép giá thấp hơn.

    Dù sao buổi đấu giá không phải là tổ chức từ thiện, mục đích của họ là kiếm lời từ chênh lệch giá.

    Giá cao của đồ cấp S thường xuất hiện khi đấu giá, chứ không phải khi buổi đấu giá thu mua.

    "Cô đã bán món đồ gì?" Khang Mại nghi ngờ Ngân Tô bị lừa, nếu không sao Hỉ Ngô lại đưa giá cao như vậy?

    Ngân Tô nói về thông tin của "Bài thi trắng".

    Khang Mại: "..."

    Món đồ này được đấu giá trên ba triệu là bình thường, nhưng Hỉ Ngô đưa ra giá này thì không bình thường..

    "Không có chức năng ẩn nào sao?"

    Ngân Tô lắc đầu: "Không có."

    Khang Mại im lặng: "..."

    Chỉ vậy thôi mà cô còn nói mình không biết mặc cả?

    Không lạ gì khi Hỉ Ngô ra ngoài với sắc mặt kém.

    Nhưng Hỉ Ngô cuối cùng đồng ý, có lẽ cũng muốn tạo mối quan hệ, kết bạn. Và giao dịch này cũng không lỗ, sau khi đấu giá chắc chắn sẽ cao hơn ba triệu.

    Không kiếm được nhiều điểm, nhưng có thể kiếm được danh tiếng.

    Đồ cấp S không dễ kiếm.

    Buổi đấu giá đôi khi không có đồ cấp S để làm điểm nhấn, không có đồ cấp S thì không thu hút được nhiều người chơi.

    Khang Mại cảm thấy mình lo lắng như một ông bố già, cô Tô làm sao có thể để mình thiệt thòi.

    * * *

    * * *

    Buổi đấu giá bắt đầu đúng bảy giờ.

    Ngân Tô đứng trước cửa sổ lớn, chỉ nghe thấy tiếng người dẫn chương trình, không thấy một khách nào.

    Khang Mại nói tầng một chia thành vài sảnh lớn, người chơi có thể tự do vào bất kỳ sảnh nào để tham gia đấu giá, nhưng cũng có cửa sổ lớn ngăn cách, chỉ nhìn thấy một chiều.

    Còn từ tầng hai trở lên, là các phòng riêng biệt, ngoài ban tổ chức, không ai biết trong phòng có ai.

    Ngân Tô có mục tiêu rõ ràng, không hứng thú với những món đồ trước đó, xem một lúc rồi ngồi lại ăn hạt dưa.

    Khang Mại rõ ràng cũng không định đấu giá gì, cùng Ngân Tô ăn hạt dưa, thỉnh thoảng nói chuyện, hoàn toàn khác với những phòng đang đấu giá sôi nổi.

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia, Hỉ Ngô ngồi trong phòng, nhắm mắt xoa trán, trông có vẻ mệt mỏi.

    Có người phục vụ vào báo cáo: "Ông chủ, phòng 305 vẫn chưa tham gia đấu giá."

    Hỉ Ngô mở mắt: "Chẳng lẽ họ nhắm đến những món đồ cuối cùng?"

    Hỉ Ngô cho người phục vụ ra ngoài, suy nghĩ nhìn màn hình lớn trong phòng đấu giá.

    "Khang Mại trước đây luôn đi một mình, lần này sao lại đặc biệt dẫn theo một cô gái.. cô gái này có lai lịch gì?"

    Khang Mại không phải người dễ tiếp cận, không có thực lực, anh ta thậm chí không thèm nhìn.

    Khang Mại đích thân dẫn cô ấy đến, chắc chắn cô ấy có tài năng gì đó.

    "Đồ cấp S.."

    Hỉ Ngô rút cuốn danh mục trên bàn, lật đến những trang cuối.

    Cô ấy muốn đấu giá món nào?

    Một lúc sau, Hỉ Ngô đặt cuốn danh mục xuống, đau đầu ôm trán, làm sao để biến ba triệu thành năm triệu đây? Thật là một vấn đề lớn.

    * * *

    * * *

    Một tiếng rưỡi trôi qua, buổi đấu giá gần kết thúc.

    "Tiếp theo là món đồ cấp S mà mọi người mong đợi." Giọng người dẫn chương trình vang lên rõ ràng trong phòng, "Đây là lần đầu tiên buổi đấu giá của chúng tôi đấu giá ba món đồ cấp S cùng lúc, tôi tin rằng mọi người cũng như tôi đều rất phấn khích.."

    "Bây giờ chúng ta hãy xem món đồ cấp S đầu tiên.."

    Theo giọng người dẫn chương trình, trên màn hình lớn xuất hiện một cây sáo.

    "Đây là Ma Sáo, xuất xứ từ phó bản 'Thần Nhạc', chủ nhân ban đầu là hội trưởng hội Bù Nhìn, Lệ Nghi Niên.."

    Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu thông tin chi tiết về món đồ.

    Ngân Tô nghe xong dữ liệu của món đồ, tò mò hỏi Khang Mại: "Hội trưởng hội Bù Nhìn, tại sao lại đem đạo cụ cấp S có sức tấn công mạnh như vậy ra đấu giá?"

    Ngân Tô đã thấy hội này trên ứng dụng.

    Nhưng hội này không lớn, xếp hạng không cao.

    Khang Mại: "Hội Bù Nhìn gần đây có chuyện gì đó, hội trưởng Lệ Nghi Niên chết, các thành viên khác tan rã, chết hoặc bị hội Bình Minh thu nhận. Người ta đồn rằng cái chết của Lệ Nghi Niên là do người của hội Bình Minh gây ra, nhưng hội Bình Minh không thừa nhận.

    Hội Bình Minh và hội Bù Nhìn luôn không hòa thuận, nhưng trụ sở của họ không ở thành phố Lan Giang, tại sao không hòa thuận thì không rõ, chỉ biết rằng người chơi của hai hội này gặp nhau là đánh nhau. Phó bản có thể không qua, nhưng đối thủ phải chết."

    Khang Mại dừng lại: "Còn món đồ này sao lại đến tay buổi đấu giá.. thì không biết."

    Ma Sáo là món đồ không tiêu hao, sức tấn công rất mạnh, nhiều người chơi tham gia đấu giá.

    Giá khởi điểm là 2 triệu, chỉ trong chớp mắt đã lên đến 2, 5 triệu.

    "Tôi tưởng họ sẽ tăng giá 10 nghìn, 50 nghìn chứ." Không ngờ những người này đấu giá rất sôi nổi, nhưng chỉ tăng 10 nghìn, 20 nghìn, cực kỳ cẩn thận.

    Nếu không có quy định tăng giá không dưới 10 nghìn, Ngân Tô nghi ngờ sẽ có người tăng 1 nghìn, 2 nghìn.

    Điều này khác với cảnh tượng cô tưởng tượng là mở miệng tăng cả triệu.

    Khang Mại: "Cô nghĩ đây là tiền sao? Đây là điểm, ai mà có điểm từ trên trời rơi xuống?"

    - -Chào mừng đến với địa ngục của ta--
     
    Noctor thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 298: Hiện thực - Tinh thể thuộc tính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là đổi bằng mạng sống!

    Ai dám tiêu xài tùy tiện chứ?

    Ngân Tô đột nhiên nghiêm túc nói: "Tiền cũng không phải từ trên trời rơi xuống."

    Khang Mại: "..."

    Cô cũng biết điều đó sao?

    Ma Sáo cuối cùng được bán với giá 2, 9 triệu.

    Món đồ cấp S thứ hai là món Ngân Tô cần, có thể thay đổi diện mạo - Nhẫn Ảo.

    "Món đồ này có thể thay đổi diện mạo, giọng nói, chiều cao và hình thể của người dùng, là đạo cụ biến hình cấp S cực kỳ hiếm. Mọi người đều biết, loại đồ này rất ít khi xuất hiện cấp S.. Vì vậy, nếu khách hàng có nhu cầu, bỏ lỡ cơ hội này sẽ phải chờ rất lâu.'Nhẫn Ảo' có giá khởi điểm 2 triệu.."

    Ngân Tô bước đến cửa sổ lớn, trên màn hình lớn ở sân trong liên tục xuất hiện số phòng và giá.

    Ngân Tô nhìn giá đang tăng, không tham gia ngay.

    Cô đợi đến cuối, chỉ còn bốn, năm người đang đấu giá mới tham gia.

    Lúc này giá đã tăng lên 2, 81 triệu.

    Khang Mại: "Món đồ này có thể vượt quá 3 triệu."

    Ngân Tô không có nhiều điểm, nhưng có nhiều đồ nên không lo lắng: "Không sao, bán thêm món đồ nữa là được."

    Khang Mại: "..."

    Được thôi.

    Giá trên màn hình lớn vẫn tiếp tục tăng.

    Rõ ràng ngoài Ngân Tô, còn có ba người chơi khác cũng rất muốn món đồ này, không ai bỏ cuộc.

    [401-2, 89 triệu]

    [512-2, 9 triệu]

    [219-2, 91 triệu]

    [305-2, 92 triệu]

    Giá tăng lên đến 3 triệu điểm, cuối cùng có hai người chơi bỏ cuộc.

    * * *

    * * *

    Phòng 219.

    Thanh niên ngồi xổm trên ghế, mặc một chiếc áo khoác rộng không vừa, bên trong áo còn thấy vết máu.

    Thanh niên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ lớn, nghiến răng tăng giá.

    Giá sắp vượt quá 3 triệu, người đàn ông bên cạnh cẩn thận nhắc nhở: "Ông Đàm, món đồ này không nằm trong kế hoạch của chúng ta, chúng ta không có điểm để trả.."

    Người đàn ông chưa nói hết câu, thanh niên đã giơ tay bóp cổ anh ta, kéo lại gần: "Anh đang dạy tôi làm việc?"

    Đối diện với ánh mắt hung ác của thanh niên, người đàn ông sợ hãi, chân mềm nhũn quỳ xuống, cơ thể run rẩy không ngừng: "Không.. không phải.."

    Ông Đàm lại hứng thú nhìn anh ta, biến thái thưởng thức vẻ sợ hãi của anh ta.

    Đến khi anh ta sắp ngạt thở, ông Đàm mới cười thả ra - đến lượt anh ta gọi giá, nếu không có lẽ ông ta sẽ không tha cho mình.

    Người đàn ông lăn lộn tránh xa tên điên này.

    Người đàn ông co ro trong góc, nhìn giá vượt qua 3 triệu, nhưng tên điên Đàm không có ý định dừng lại, nếu đối phương bỏ cuộc, 3 triệu điểm ngoài dự tính này lấy đâu ra?

    Gây chú ý với người của buổi đấu giá..

    Giá sắp vượt qua 3, 1 triệu, người đàn ông tuyệt vọng.

    Lúc này, người đàn ông phát hiện tên điên Đàm đột nhiên không đấu giá nữa, mà gọi anh ta lại.

    Người đàn ông không kịp nghĩ gì, gần như bò đến: "Ông Đàm.."

    Thanh niên nâng cằm anh ta bằng lòng bàn tay, nhìn anh ta như nhìn một con chó: "Đi tìm xem trong phòng đó là ai, tôi muốn biết ai không biết điều mà tranh với tôi."

    Người đàn ông suýt ngất xỉu.

    Khách của buổi đấu giá đâu phải dễ dàng tìm hiểu?

    Hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều điểm.. đó là người ta tranh với ông sao?

    Nhưng tên điên này không biết lý lẽ cũng không phải ngày một ngày hai, răng người đàn ông va vào nhau 'cạch cạch': "Ông Đàm.. đây là địa bàn của Thần Tư Thu, chúng ta.. tốt nhất đừng gây chuyện để tránh rắc rối."

    "Chuyện gì mà gây rắc rối?" Thanh niên nghiêng đầu, "Tôi chỉ muốn biết là ai, tôi sẽ không ra tay đâu, yên tâm đi."

    "..."

    Yên tâm cái gì chứ!

    Vấn đề là anh ta cũng không thể tra ra được!

    Tên điên này nghĩ buổi đấu giá của Thần Tư Thu là chỗ nào?

    Người đàn ông trong lòng chửi rủa, nhưng miệng vẫn phải đồng ý.. tên điên này thực sự sẽ giết người.

    * * *

    * * *

    ".. 3, 11 triệu, thành công!"

    Ngân Tô nhíu mày nhìn pháo hoa trên màn hình, có lẽ phải bán thêm đạo cụ..

    Mua được thứ mình muốn, Ngân Tô định bán thêm đạo cụ rồi đi, nhưng khi cô quay người, giọng người dẫn chương trình lại vang lên.

    "Tiếp theo là món đồ cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay, mặc dù chúng tôi ghi là cấp S, nhưng thực ra không phải, nó là đạo cụ đặc biệt.."

    Theo lời người dẫn chương trình, trên màn hình lớn xuất hiện một viên tinh thể.

    Ngân Tô dừng bước.

    "Đồ đặc biệt?" Khang Mại nghe thấy cũng giật mình.

    Anh và đại lão khi vượt qua viện dưỡng lão cũng nhận được đạo cụ đặc biệt.

    Nhưng từ "đồ đặc biệt" đến nay vẫn không tìm thấy trên diễn đàn.

    Khi anh nhìn rõ thứ trên màn hình lớn, tâm trạng lại bình tĩnh trở lại.

    Người chơi biết đồ có thể nâng cấp chỉ là vấn đề thời gian.

    May mắn thay, anh đã tìm được một thợ rèn. Mấy ngày nay anh đang cố gắng tìm thêm một thợ rèn nữa, để có một đội ngũ tốt..

    Người dẫn chương trình: "Đây là một viên tinh thể thuộc tính. Mọi người có lẽ chưa biết công dụng của nó, vì trước đây trong trò chơi chưa từng xuất hiện loại đồ này."

    Người dẫn chương trình cố ý dừng lại, giọng đột ngột cao lên: "Công dụng chính của nó là nâng cấp đồ, đúng vậy, các bạn không nghe nhầm, là nâng cấp đồ.

    Mọi người đều biết, chỉ có 'đồ bị hỏng' mới có thể nâng cấp, nhưng đó là vì nó bị hỏng, dẫn đến cấp độ giảm, việc nâng cấp chỉ là khôi phục cấp độ ban đầu. Ngoài ra, các đồ khác không thể nâng cấp.

    Nhưng bây giờ viên tinh thể thuộc tính này có thể nâng cấp đồ! Đồ cấp B có thể nâng lên cấp A, đồ cấp A có thể nâng lên cấp S, đồ cấp S có thể nâng lên cấp SS, thậm chí là.."

    Người dẫn chương trình nở một nụ cười bí ẩn, để mọi người tự tưởng tượng phần còn lại.

    * * * thậm chí là cấp 3S.

    Người dẫn chương trình giới thiệu đến đây thì dừng lại, không nói thêm gì nữa.

    Không biết là họ không biết, hay cố tình không nói cho người chơi, thậm chí không nói rõ thuộc tính cụ thể của viên tinh thể này.

    Đây chẳng phải là đấu giá mù sao?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô ngồi lại, tinh thể thuộc tính.. quả nhiên giống như cô đã đoán.

    Tinh thể chia thành tinh thể thuộc tính và tinh thể không thuộc tính.

    Tinh thể không thuộc tính có thể hữu dụng hơn, vì có thể dùng cho bất kỳ đồ nào.

    Tinh thể thuộc tính sẽ giới hạn loại đồ, nên phạm vi sử dụng sẽ hẹp hơn, viên tinh thể thuộc tính này được đem ra đấu giá, có lẽ là không phù hợp với đồ của người chơi.

    Người dẫn chương trình: "Giá khởi điểm 2, 49 triệu."

    Theo lời người dẫn chương trình, trên màn hình lớn xuất hiện rất nhiều người tham gia.

    Người chơi dù không biết nhiều thông tin cụ thể, nhưng họ biết giữ món này trong tay sẽ không lỗ, thậm chí có thể bán lại với giá cao.

    "Họ khá tin tưởng buổi đấu giá."

    Các món đồ khác có thể chi tiết đến từ phó bản nào, đã qua bao nhiêu chủ nhân.

    Món đồ này chỉ có một công dụng giới thiệu.. giới thiệu còn không đầy đủ, vậy mà vẫn có nhiều người đấu giá.

    Khang Mại: "Thần Tư Thu tuy keo kiệt và tham lam, nhưng đảm bảo uy tín rất tốt. Dù sao mở cửa làm ăn, không thể mất uy tín."
     
    Noctor thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 299: Hiện thực - Thần Tư Thu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô nhìn Khang Mại một cách u ám.

    Khang Mại đẩy kính râm: "Tôi không bôi nhọ họ, họ đúng là như vậy."

    Ngân Tô chậm rãi nói: "Thần Tư Thu.. Tư Thu, nghĩa là mùa thu bội thu. Nhìn cách người ta đặt tên, ông chủ Khang nên học hỏi."

    "Toàn là mê tín phong kiến." Ông chủ Khang không tin những thứ này, rất khinh thường.

    Ngân Tô quay lại nhìn màn hình lớn, đấu giá vẫn rất sôi nổi.

    Ngân Tô không rõ sản lượng cụ thể của tinh thể thuộc tính.

    Cô đã vượt qua nhiều Phó bản tử vong, chỉ nhận được một viên.. có phải người đầu tiên vượt qua không dễ nhận được thứ này?

    Khang Mại thấy Ngân Tô có ý định: "Cô Tô, viên tinh thể thuộc tính này phải trên 4 triệu, điểm của cô không đủ."

    Dù sao đây là viên tinh thể thuộc tính đầu tiên xuất hiện trên thị trường, giá cao là bình thường.

    Sau này tinh thể nhiều hơn, có thể sẽ giảm giá..

    Nhưng đồ đặc biệt xuất xứ từ Phó bản tử vong, Khang Mại nghĩ nhiều cũng không nhiều lắm, giá hôm nay có thể là giá tham khảo sau này.

    Ngân Tô thở dài: "Điểm không đủ tiêu."

    Ngân Tô lo lắng bắt đầu lục lọi kho đồ của mình.

    Dao của đồ tể.. không được, món này dùng để chém người hay chém quái đều rất tốt, cô rất thích.

    Thuốc không rõ tên.. không được, đây là đồ nhóm, phải giữ một cái.

    Thẻ nhân viên tài xế xe buýt.. đây là đồ chưa biết, tất nhiên phải giữ.

    Lời nguyền của học tỷ.. cái này không có tác dụng lớn.

    Hộp gỗ phong ấn tà thần (khuyết thiếu).. cô chưa thấy món đồ này không khuyết thiếu trông như thế nào, phải xem thử.

    Một hạt giống bình thường.. cô còn muốn xem thứ này bình thường đến mức nào, có thể trồng ra cái gì.

    Nhưng điều kiện gieo hạt khá khắt khe, không chỉ cần đất đặc biệt - đúng vậy, là đất bán trong cửa hàng.

    Nhưng cửa hàng chỉ bán đất mỗi lần 10 gram.

    Đúng vậy, không phải 1000 gram, cũng không phải 100 gram, mà là 10 gram.

    Giới hạn mua đã đành, còn bán rất đắt, cô ấy vẫn đang cố gắng tích lũy đất.

    Hơn nữa còn cần nước mắt để tưới, lần trước trong phó bản cô quên lấy nước mắt của bé mít ướt.. lần sau gặp phải nhớ, nếu không cô phải tự khóc.

    Búp bê thế mạng.. cái này dường như không có tác dụng lớn với cô, nhưng dù sao cũng là giao dịch của Giang Kỳ, tạm thời không nên đem ra.

    Cuối cùng chỉ còn lại 'Gấu bông màu hồng' và 'Quà tặng màu đen', cùng với chất ức chế cấp A.

    Ngân Tô hơi lo lắng, 4 triệu, cô ít nhất phải đem ra hai món đồ.. chọn tới chọn lui, chỉ có lời nguyền của học tỷ và gấu bông màu hồng là phù hợp.

    Ngân Tô bảo Khang Mại theo dõi, đợi ít người rồi bắt đầu gọi giá, cô đi tìm Hỉ Ngô bán đồ.

    Khang Mại đột nhiên cảm thấy áp lực lớn, không chắc chắn hỏi: "Gọi liên tục?"

    Ngân Tô rất hào phóng: "Đúng, cho đến khi đấu giá thành công."

    Khang Mại: "..."

    Cao thủ đúng là cao thủ, không có điểm cũng dám nói vậy.

    * * *

    * * *

    Hỉ Ngô không ngờ Ngân Tô lại đến tìm mình, nghe cô ấy còn có đồ cấp S, Hỉ Ngô cũng không biết nên vui hay buồn.

    Hai người lại vào quy trình kéo co như trước.

    Chủ yếu là Hỉ Ngô kéo co, Ngân Tô vững như núi, chỉ báo giá, không nhượng bộ.

    Hỉ Ngô hít sâu, thở ra, mỉm cười: "Cô Triệu cũng muốn đấu giá tinh thể thuộc tính phải không? Nếu cô không nhượng bộ, tôi cũng có thể không nhận.."

    Ngân Tô cuối cùng đổi lời: "Ồ, vậy tôi quỵt nợ."

    Cô ấy đang cần điểm gấp mà muốn ép giá, nghĩ cô ấy là học sinh tiểu học sao?

    Ông chủ Khang nói họ tham lam đúng là không sai!

    "?"

    Ngân Tô lại nói: "Mua không mất tiền vẫn rất vui. Khi tôi còn có lương tâm đạo đức, bà chủ Hỉ nên tận dụng tốt, vì tôi cũng có thể không có lương tâm."

    Mặc cả mà.

    Chỉ xem ai nói khoác giỏi hơn!

    Hỉ Ngô: "?"

    Cô ấy dám nói vậy sao?

    Đây là chỗ nào?

    Người chơi dám trắng trợn lấy đồ ở buổi đấu giá, cỏ trên mộ đã mọc mấy lần rồi.

    Hỉ Ngô dù sao cũng là ông chủ từng trải, không vì lời của Ngân Tô mà tức giận hay bất mãn, cười nhắc nhở: "Cô Triệu, cô nên biết buổi đấu giá thuộc về Thần Tư Thu, cô phải suy nghĩ kỹ."

    "Ừ, cô biết tôi là ai không?"

    "Không biết.." chẳng lẽ cô ấy có thân phận đặc biệt?

    Khang Mại đích thân dẫn cô ấy đến, có lẽ thực sự có..

    Cô gái cười nhẹ: "Vậy thì tốt. Cô không biết tôi là ai, làm sao tìm tôi được."

    Hỉ Ngô: "..."

    Hỉ Ngô bị nghẹn.

    Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy gặp cô gái này - thậm chí chưa thấy mặt.

    Cô ấy dùng thư mời phụ không ghi tên..

    Ngoài Khang Mại, thật sự không ai biết cô ấy là ai.

    "Ông chủ Khang vẫn ở đây."

    Cô gái giọng nghiêm túc và lạnh lùng: "Khi cần thiết, anh ta cũng có thể chết."

    "?"

    Khang Mại có biết cô quyết định sinh tử của anh ta một cách tùy tiện như vậy không?

    Nếu là người khác, dám nói vậy, đã bị đánh một trận rồi ném ra ngoài, không làm ăn nữa.

    Nhưng Hỉ Ngô lúc này vẫn nhịn.

    Thứ nhất, cô ấy là người Khang Mại dẫn đến.

    Thứ hai, cô ấy có thể dễ dàng lấy ra ba món đồ cấp S, biết rằng nhiều người chơi có thể đến chết cũng không có đồ cấp S, gây thù với cô ấy không khôn ngoan.

    Thứ ba, Hỉ Ngô thực sự muốn hai món đồ đó, bỏ lỡ sẽ khó gặp lại.

    Đối phương đưa ra giá thực ra vẫn có thể chịu được..

    Nhưng nghĩ mà xem, vốn có thể kiếm được một nửa, giờ chỉ còn một phần mười, bạn có thể chấp nhận được không? Ai lại không muốn kiếm thêm điểm chứ..

    Nghĩ đến việc mất nhiều điểm, cô ấy cảm thấy khó chịu, như bị người ta nhổ lông.

    Chỉ có cô ấy nhổ lông người khác, làm sao có lý người khác nhổ lông cô ấy?

    Hỉ Ngô nghiến răng, tuổi còn nhỏ mà sao lại khó đối phó như vậy.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô và Hỉ Ngô đàm phán không mất nhiều thời gian, khi trở lại phòng 305, đấu giá vẫn chưa kết thúc, nhưng giá đã tăng lên 3, 82 triệu.

    Khang Mại dùng ánh mắt hỏi cô thế nào.

    Ngân Tô ra hiệu OK, Khang Mại mới thở phào, tạm thời chưa phải chạy trốn.

    Lúc này người tăng giá đã ít đi, Khang Mại vừa gọi hai vòng.

    Ngân Tô ra hiệu Khang Mại tiếp tục gọi, Khang Mại đành giúp cô tiếp tục tăng giá, dù sao mọi người đều tăng giá tối thiểu, cơ bản không ai lãng phí điểm mà tăng 80 nghìn, 100 nghìn.

    Lần này người chơi tham gia đấu giá nhiều hơn, giá liên tục tăng vượt qua 4 triệu.

    Nhưng sau đó, số người đấu giá bắt đầu giảm.

    Rõ ràng đã vượt quá ngân sách của họ.

    Vài phút sau, những người vừa không định theo lại tham gia, Khang Mại phân tích có thể là người của hội.

    Mọi người không ngờ món đồ cuối cùng lại là thứ này, chuẩn bị không đủ, giá quá cao không dám theo.

    Nhưng họ chắc chắn sẽ xin chỉ thị, được ủy quyền tiếp tục tham gia đấu giá.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, số phòng xuất hiện trên màn hình lớn càng ngày càng ít.

    * * *

    * * *

    Phòng 204.

    "4, 5 triệu rồi, còn tiếp tục không?" Người đàn ông phụ trách gọi giá hơi lo lắng.

    Đây là điểm, không phải tiền.

    Tiền còn có thể in, điểm không có chỗ nào để in.

    Hiện tại không ai biết số điểm lưu thông trong trò chơi là bao nhiêu, nhưng điểm trong tay người chơi cá nhân chắc không nhiều, hội lớn thì tích trữ khá nhiều.
     
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 300: Hiện thực - Không tiêu điểm tích lũy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những điểm tích lũy đó không thuộc về một người, muốn sử dụng cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.

    Ngay cả Cục Điều Tra cũng chỉ có thể sử dụng một lượng điểm tích lũy hạn chế.

    Một người bên cạnh trả lời: "Đã xin phép cục rồi, tiếp tục đi."

    "Chưa rõ tác dụng cụ thể của món đồ này, tiêu nhiều điểm tích lũy để mua liệu có hợp lý không?"

    "Đây là đạo cụ đặc biệt từ phó bản tử vong, giá trị của nó chắc chắn không thấp."

    ".. Vậy tôi tiếp tục nhé?"

    "Tiếp tục đi."

    * * *

    Phòng 508.

    Hôm nay Bạch Lương Dịch chỉ định mua một loại thuốc phục hồi cấp cao, sau đó muốn xem đấu giá đạo cụ cấp S nên chưa rời đi ngay.

    Ai ngờ lại thấy một món đạo cụ như vậy.

    Sau khi xin phép hội trưởng, Bạch Lương Dịch cũng tham gia đấu giá.

    Nhưng nhìn điểm tích lũy ngày càng cao, Bạch Lương Dịch có chút không dám tiếp tục.

    Hội gần đây đã tiêu một lượng lớn điểm tích lũy, hiện tại điểm tích lũy trên tài khoản hội không còn nhiều.

    Anh lo hội trưởng không thể lấy ra đủ điểm tích lũy, bị đưa vào danh sách đen của buổi đấu giá.

    Sau khi xin phép lần nữa, hội trưởng bảo anh tiếp tục, nhưng nếu vượt quá 5 triệu thì dừng lại.

    Bạch Lương Dịch thở dài, có lẽ không có duyên rồi.

    * * *

    Cùng lúc đó, những chuyện tương tự xảy ra ở các phòng khác.

    Hôm nay có khá nhiều thành viên hội tham gia.

    Buổi đấu giá của Thần Tư Thu thường xuất hiện những món đồ mới lạ, các hội khác cũng gọi thành viên đến xem.

    Dù không có ý định mua, họ cũng có thể mở mang kiến thức và thu thập thông tin về đạo cụ.

    Khi giá vượt quá 5, 5 triệu, nhiều người bỏ cuộc vì chưa hiểu rõ tác dụng của tinh thạch, có lẽ họ thấy không đáng giá.

    Với 5, 5 triệu, hoàn toàn có thể mua một đạo cụ cấp S tối ưu.

    Giá sau đó tăng chậm.

    Ngân Tô kiên nhẫn nhìn giá tăng chậm, tiết kiệm được chút nào hay chút đó, cô còn muốn để dành điểm tích lũy để đi mua sắm.

    "Giá này cao quá." Khương Mại, người hiểu rõ về tinh thạch thuộc tính hơn các người chơi khác, cũng cảm thấy không đáng giá, "Đây là một viên tinh thạch thuộc tính, chưa chắc cô đã dùng được."

    "Biết đâu lại dùng được?" Cô ấy hiện tại chỉ đoán về tinh thạch thuộc tính, phải cầm trong tay mới biết thông tin cụ thể.

    Ngân Tô chống tay lên mặt, lơ đãng nói: "Hơn nữa sau hôm nay, tin tức sẽ lan ra, dù tôi không dùng được, có khi còn bán lại kiếm chút phí."

    Khương Mại: "..."

    Khương Mại nhìn những người vẫn đang đấu giá.. có vẻ cũng khả thi.

    * * *

    Phòng 219.

    Chàng trai đạp lên đầu người đàn ông, vẻ mặt càng điên cuồng hơn trước, liên tục theo dõi và tăng giá từ một phòng khác.

    [219-563W]

    [305-564W]

    [412-565W]

    Người trong phòng 412 theo thêm hai vòng nữa rồi dừng lại.

    Cuối cùng chỉ còn Ngân Tô và phòng 219.

    Chàng trai trong phòng 219 lúc này như con khỉ chạy loạn khắp phòng, cười rợn người, "Hôm nay tôi nhất định phải mua được cái này, 305 đừng hòng tranh với tôi."

    "Ông Đàm, không.. không thể tăng giá nữa." Người đàn ông nằm trên đất muốn khóc mà không ra nước mắt, gào thét trong im lặng.

    Không còn điểm tích lũy! Họ không còn điểm tích lũy!

    Sẽ gọi người của buổi đấu giá đến mất!

    "Câm miệng! Đồ vô dụng!" Ông Đàm quát lớn, mắt đỏ ngầu như con bạc tiếp tục tăng giá.

    [305-582W]

    Ông Đàm nhìn phòng 305 tăng giá, vội vàng theo kịp, giá nhanh chóng leo lên 599W.

    Ông Đàm còn muốn tiếp tục thì một người đột nhiên bước vào phòng, giữ chặt tay Ông Đàm đang định tăng giá, bẻ quặt ra sau và ép xuống bàn bên cạnh, "Đàm Lộc, cậu đến đây làm gì? Đến đây để đấu đá với người ta à? Tôi chỉ ra ngoài một lát mà cậu đã làm loạn rồi? Ngày nào cũng vậy, chẳng được yên ổn chút nào."

    Đàm Lộc hét lên vài tiếng, vùng vẫy mãi không thoát được, chỉ có thể hét lớn: "Thả tôi ra, không phải chuyện của anh!"

    Người đến giữ đầu Đàm Lộc, đập mạnh vào tường bên cạnh, liên tục đập hơn chục lần mới dừng lại.

    Bức tường trắng bị nhuộm đỏ, máu chảy xuống theo tường và mặt Đàm Lộc.

    Người đàn ông nằm trên đất lén nhìn sang.

    Người giữ Đàm Lộc là một thanh niên mặc áo hoodie đen, mũ trùm che gần hết mặt, chỉ lộ ra phần dưới.

    Thanh niên hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt dưới mũ trùm, đôi mắt đen ánh lên vài phần giận dữ.

    Miệng anh ta ngậm một cây kẹo mút, trên mặt có một hình xăm kỳ lạ - một chú gấu hoạt hình.

    Thanh niên trông khá thanh tú, nhưng với hình xăm kỳ lạ và hành động thô bạo khi đập đầu người khác vào tường, trông anh ta không còn thanh tú nữa.

    Thanh niên kéo tóc Đàm Lộc ra sau, "Bình tĩnh chưa?"

    Đàm Lộc đầy máu không biết có phải bị đập choáng không, cuối cùng cũng yên lặng lại.

    Thanh niên thả anh ta ra, cắn nát cây kẹo mút trong miệng, nhai mạnh, "Tôi thấy cậu chỉ nên ở trong lồng thôi, thả ra là gây chuyện! Tôi đâu phải giấy vệ sinh mà ngày nào cũng phải dọn dẹp cho các cậu!"

    Thanh niên chửi rủa một hồi, cuối cùng rút từ tay áo ra một tờ giấy, ném trước mặt Đàm Lộc, "Đi giết người trên đó."

    Đàm Lộc đưa tay nhặt tờ giấy rơi trên đất, ngoan ngoãn: "Vâng."

    "Đồ cậu đấu giá đâu?"

    "Phó.. tiên sinh, ở chỗ tôi." Người đàn ông vẫn nằm trên đất lập tức đưa một cái hộp bằng hai tay đến trước mặt thanh niên.

    Thanh niên nhận lấy hộp, mở ra xem một chút rồi 'bốp' một tiếng đóng lại, nói với người đàn ông: "Làm xong việc thì mang hắn về cho tôi."

    ".. Vâng."

    Thanh niên rời khỏi phòng.

    Đàm Lộc ôm trán đang chảy máu không ngừng, lạnh lùng nhìn người đàn ông, "Đồ chó săn!"

    Người đàn ông: "..."

    Người đàn ông cúi đầu không nói gì.

    Nhưng Đàm Lộc dường như nghĩ rằng anh ta đang phớt lờ mình, liền đá anh ta bay ra xa, rồi quét hết đồ trên bàn xuống đất, điên cuồng đạp nát mọi thứ.

    Sau khi phát tiết xong, anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Buổi đấu giá đã kết thúc, người dẫn đấu giá đã rời đi, màn hình lớn hiển thị người thắng cuối cùng - 305.

    Đàm Lộc nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, cuối cùng nhếch miệng cười, còn tự tay đỡ người đàn ông ở góc tường dậy, "Đi thôi, chúng ta đi giết người."

    Người đàn ông run rẩy, nhưng không thể không dựa vào sự giúp đỡ của Đàm Lộc để đứng dậy, nghĩ rằng anh ta vẫn còn để ý đến người của phòng 305: "Ông Đàm, không thể gây chuyện ở buổi đấu giá.."

    Đàm Lộc giơ tờ giấy dính máu trong tay: "Con chó vừa nãy không phải đã đưa cho chúng ta danh sách sao, tất nhiên là đi giết bọn chúng."

    Người đàn ông: "..."

    Khi ngài Phó ở đây, sao anh không gọi ông ấy là 'chó'?

    * * *

    Hỉ Ngô đích thân đưa Ngân Tô vào phòng định giá đạo cụ trước đó, Khương Mại ở bên ngoài thực hiện giao dịch.

    Tài khoản nhận được 910 triệu điểm tích lũy.

    Chi tiêu 910 triệu điểm tích lũy.

    Số dư 0 điểm tích lũy.

    Ừm, coi như không mất điểm tích lũy.

    Khương Mại nghĩ rằng Ngân Tô có lẽ chưa từng thờ Thần Tài, không giữ được tiền.

    Ngân Tô từ trong phòng bước ra, Hỉ Ngô đi theo sau, trên mặt lại nở nụ cười, dù không kiếm được từ giao dịch với Ngân Tô, nhưng hôm nay bán được hai món đồ này cũng là lời thật.

    Tức là coi như kiếm được tiền của cô ấy!

    Ngân Tô dùng đạo cụ không cần thiết để đổi lấy đạo cụ mình thích, cũng rất hài lòng.

    - Chào mừng đến với địa ngục của ta -
     
    Noctor thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 301: Hiện thực – Thuộc tính nuốt chửng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị Triệu, lần sau lại đến nhé." Hỉ Ngô đưa cho Ngân Tô một tấm danh thiếp, "Đây là cách liên lạc riêng của tôi, cần gì cứ gọi, tôi có thể đến tận nơi phục vụ."

    "Chắc chắn rồi." Ngân Tô nhận lấy rồi đưa ngay cho Khương Mại.

    Khương Mại cũng rất hợp tác nhận lấy.

    Hỉ Ngô: "..."

    Cô ấy thật cẩn thận.

    Chỉ là một tấm danh thiếp thôi mà.

    Có bao nhiêu người muốn có cách liên lạc riêng của cô ấy còn chưa được!

    Hỉ Ngô lại nhìn Khương Mại, không hiểu sao anh ta lại có dáng vẻ như một người hầu, rất muốn hỏi cô gái này có lai lịch gì, nhưng nghĩ lại chắc anh chàng to con này cũng không nói, đành bỏ qua.

    * * *

    Hỉ Ngô rất có tinh thần hậu mãi, sợ họ bị theo dõi, đặc biệt sắp xếp cho họ lối ra khác và gọi người lái xe của Khương Mại đến.

    Vì vậy khi rời đi, họ không gặp trở ngại gì.

    "Phía sau hình như có xe theo dõi chúng ta." Khương Mại lái xe một đoạn, phát hiện phía sau luôn có một chiếc xe bám theo.

    Ngân Tô nhìn vào gương chiếu hậu, "Muốn cướp chúng ta?"

    "Không chắc." Khương Mại bắt đầu tăng tốc, xác định chiếc xe phía sau cũng tăng tốc theo, nói: "Có khi muốn giết chúng ta."

    Xã hội hiện đại cũng không yên bình như vậy.

    Buổi đấu giá chỉ chịu trách nhiệm an toàn trong khuôn viên của họ.

    Ra ngoài rồi, xảy ra chuyện gì thì không thuộc trách nhiệm của họ.

    Khương Mại không biết có ai cố ý theo dõi họ, hay đối phương chỉ chọn ngẫu nhiên một mục tiêu.

    "Gan lớn thật." Ngân Tô không nhịn được cười: "Tôi thích những người bạn gan dạ.. nhưng sao anh lái nhanh thế?"

    Dù cô rất quý những người bạn năng động, nhưng những người tự tìm rắc rối thì đừng trách cô không khách sáo.

    Dù sao cô cũng còn một con ma đói phải nuôi.

    "Phải cắt đuôi họ."

    Khương Mại có lẽ đã từng học ở đèo Akina, những pha lái xe điêu luyện của anh ta khiến ai nhìn cũng phải thốt lên khen ngợi.

    Chiếc xe phía sau bám sát không rời, lúc này trên đường không có nhiều xe, Khương Mại mãi vẫn chưa cắt đuôi được.

    Nhưng khi vào đường chính, xe cộ đông đúc hơn, Khương Mại nhanh chóng hòa vào dòng xe và cắt đuôi chiếc xe kia.

    Anh lái xe vào một con hẻm nhỏ, để Ngân Tô xuống xe, bên cạnh có một chiếc xe giống hệt, hai người đổi xe rời đi.

    Chiếc xe kia dù bị tìm thấy cũng không tra ra được gì.

    "Anh chuẩn bị kỹ thật." Ngân Tô cảm thán.

    "Muốn sống sót thì phải chuẩn bị kỹ, không thì chết lúc nào không biết." Người ta nói cáo có ba hang, anh không chỉ chuẩn bị một chiếc xe, còn có nhiều nơi để đổi xe.

    Ngân Tô lặng lẽ khen ngợi anh.

    Người sống lâu hoặc là rất mạnh, hoặc là rất khôn ngoan.

    Khương Mại rõ ràng là cả hai.

    * * *

    Ngân Tô nhìn ánh đèn neon lướt qua cửa sổ xe, lúc này vẫn chưa muộn, trên đường còn nhiều người đi lại.

    Dù có một trò chơi kinh dị treo lơ lửng trên đầu, nhưng những người này vẫn sống rất vui vẻ.

    Đối với người bình thường, chỉ cần một ngày không vào trò chơi, họ có thể sống cuộc sống bình thường.

    Ngân Tô thu lại ánh nhìn, lấy viên tinh thạch thuộc tính ra, bề ngoài không có gì khác biệt, đều đen thui.

    【Tinh thạch thuộc tính: Một viên tinh thạch thuộc tính đặc biệt, có thể dùng để nâng cấp bất kỳ đạo cụ nào. 】

    Ngân Tô: "?"

    Giới thiệu này khác với viên của cô, không có hai câu phía sau.

    Nhưng đều có thể dùng để nâng cấp bất kỳ đạo cụ nào.

    Và nó không yêu cầu thợ rèn, phần hạn chế sử dụng chỉ ghi một cách mơ hồ 'hãy tự khám phá'.

    Có lẽ cô đã nghĩ sai.

    Đối với bản thân đạo cụ, tinh thạch có thuộc tính hay không không quan trọng, đều có thể dùng để nâng cấp.

    Có hoặc không có thuộc tính.. có lẽ là chỉ tinh thạch có một đặc tính nào đó?

    Sau khi dùng để nâng cấp đạo cụ, đạo cụ có thể cũng sẽ có khả năng này.

    "..."

    Nghĩ vậy, viên tinh thạch không có thuộc tính của cô có vẻ hơi vô dụng.

    Không thể xui xẻo vậy chứ!

    Ngân Tô không nhìn ra đặc tính của viên tinh thạch thuộc tính này, có lẽ cần thợ rèn mới phân biệt được?

    Ngân Tô cầm viên tinh thạch suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Khương Mại: "Đi tìm Bồ Thính Xuân trước."

    Khương Mại: "Tinh thạch có vấn đề?"

    Ngân Tô lắc đầu, "Cứ đi trước đã."

    Cô nghĩ rằng có những thứ người chơi bình thường không nhìn thấy, cần đến chuyên gia.

    "Được."

    * * *

    Tòa nhà của Khương Mại không có văn phòng chính thức, nhưng có đủ mọi thứ khác như chỗ ở, nhà ăn, khu giải trí, v. V.

    Khi họ đến nơi, Bồ Thính Xuân đã chuẩn bị đi ngủ.

    Bồ Thính Xuân mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, bị gọi đến phòng họp, trên đầu đeo một chiếc băng đô tai thỏ màu hồng, trông có chút ngốc nghếch.

    Nhưng khi thấy Ngân Tô, mắt Bồ Thính Xuân sáng lên một chút, nhưng sau đó lại cúi đầu, kỹ năng của cô ấy vẫn chưa nghiên cứu ra gì..

    Cô ấy sẽ không bắt mình nâng cấp đạo cụ chứ?

    Nếu làm hỏng thì sao..

    Bồ Thính Xuân cúi đầu, ngón tay xoắn lấy dây váy ngủ, lo lắng không yên.

    "Thính Xuân đang ngủ à?" Khương Mại hỏi.

    "Ừm.. hôm nay hơi mệt, nên muốn ngủ sớm." Bồ Thính Xuân nhẹ nhàng trả lời.

    "Vậy làm phiền cô rồi."

    "Không không.. không phiền chút nào.." Bồ Thính Xuân vung tay trước ngực, "Tôi không buồn ngủ chút nào, có gì cần tôi làm, ông chủ cứ nói."

    Khương Mại: "..."

    Ngân Tô: "..."

    Nhìn đứa trẻ này sợ kìa.

    Khương Mại cũng rất bất đắc dĩ, Bồ Thính Xuân trước đây bị áp bức quá nhiều ở Tri Thế Giới, gặp ai cũng cẩn thận dè dặt, bây giờ một thời gian ngắn cũng chưa thể thay đổi được.

    Tính cách này.. sau này anh làm sao kiếm tiền đây.

    Có lẽ không thể để khách hàng gặp trực tiếp cô ấy.. phải xây dựng hình ảnh và tìm một người đại diện chuyên phụ trách giao tiếp thôi.

    Khương Mại chỉ mất vài giây để nghĩ ra cách xây dựng hình ảnh cho Bồ Thính Xuân sau này.

    Ngân Tô cũng không nói nhiều, lấy viên tinh thạch mới ra, "Em giúp chị xem viên tinh thạch này."

    "?"

    Bồ Thính Xuân không biết Ngân Tô muốn mình xem gì, nhưng vẫn cầm lấy viên tinh thạch.

    Bồ Thính Xuân cầm viên đá trong tay: "Chị muốn em xem gì?"

    "Em nói xem nó khác gì so với viên lần trước?"

    Bồ Thính Xuân cúi đầu nhìn viên tinh thạch trong tay, nhỏ giọng nói: "Có lẽ cần vào không gian rèn, như thế này em không phân biệt được."

    "Ừ."

    Khi vào lại không gian rèn, Ngân Tô nhận thấy nơi này rộng hơn một chút, ngay cả hồ dung nham trên tường cũng lớn hơn.

    Bồ Thính Xuân vào không gian rèn liền bắt đầu phân tích viên tinh thạch.

    "Viên lần trước chị mang đến không có thuộc tính, viên này có." Bồ Thính Xuân nhanh chóng đưa ra kết luận.

    "Thuộc tính gì?"

    "Thuộc tính nuốt chửng."

    Ngân Tô nhướng mày: "Nuốt chửng?"

    Bồ Thính Xuân gật đầu: "Cả hai viên tinh thạch đều có thể nâng cấp đạo cụ, không có sự khác biệt lớn. Chỉ là viên tinh thạch có thuộc tính 'nuốt chửng' này có thể khiến đạo cụ cũng có đặc tính nuốt chửng.

    Nếu dùng trên vũ khí vốn đã có tính năng nuốt chửng, hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội. Nếu là các loại đạo cụ khác, có thể hiệu quả sẽ không tốt bằng."

    - Chào mừng đến với địa ngục của ta -
     
    Noctor thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...