Đam Mỹ [Edit] Ta Làm Quyền Thần Ở Loạn Thế - Kim Qua Vạn Lý

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nhung Nguyễn 2006, 23 Tháng bảy 2024.

  1. Nhung Nguyễn 2006

    Bài viết:
    0
    Ta làm quyền thần ở loạn thế

    Chương 10

    "Ấn đọc ở đây nha ^^"
    Tống Bội Du bị mấy chuyện thế gia trong miệng lão Mạnh làm cho buồn ngủ, nửa ngày mới nhớ ra Lưu Điền là ai. Thuận miệng phân phó Kim Bảo đi cùng Lưu Điền tìm quặng đá cẩm thạch, nếu tìm được thì cho Lưu Điền năm lượng bạc, không tìm được thì nửa đồng cũng không đưa. Không có ý muốn đi gặp Lưu Điền, làm cho Tống Cảnh Giác đang muốn trốn khỏi lão Mạnh thấy cực kỳ chán nản.

    Kim Bảo cùng Lưu Điền ra ngoài ba lần, rốt cuộc cũng tìm được quặng đá cẩm thạch như suy đoán của Tống Bội Du, vị trí có chút khuất lấp, nhưng chất lượng lại không tồi.

    Tiếc là truyện mỏ đá bị Tống Bội Du và Kim Bảo trì hoãn đến mùa thu, lâu đến độ khắc được cả bộ ấn, mà vẫn không quyết định được.

    Ruộng Tống gia thu hoạch được cây ăn quả đầu tiên.

    Quá trình trồng cây ăn quả trên bốn trăm mẫu đất cây cực kỳ rắc rối, để cây lớn tốt, hơn một nửa số cây trong đó, khi vừa mới ra hoa đã bị Tống Bội Du tìm người hoại đi.

    Bởi vậy đến mùa thu, số trái cây có thể thu hoạch được chỉ miễn cưỡng được một trăm mẫu.

    Nhưng số trái cây thu được trong vỏn vẹn một trăm mẫu đất này cũng đủ làm cả thôn kinh ngạc.

    Số cây ăn quả thưa thớt, khi nở hoa bị hoại đi, nhưng vì nhân lực không đủ, ngoại trừ một lần dùng phân bón Tống Bội Du nghĩ trăm phương ngàn kế lấy được, toàn bộ đều nuôi thả.

    Ngược lại so với những cây được người khác cẩn thận chăm sóc lại thu được nhiều hơn, hơn nữa quả lại vừa tròn vừa lớn, bội thu một cách bất ngờ.

    Năm mươi mẫu cây hoa hồng*, ba mươi mẫu sơn cầm*, sản lượng mỗi mẫu cao tới bảy thạch*, tổng cộng thu được 560 thạch.

    *Cây hoa hồng: Có quả giống như quả táo tây nhưng nhỏ hơn

    *Cây sơn cầm: Giống táo núi, táo dại

    *Thạch: Đơn vị dung tích khoảng 100 lít

    Hai mươi mẫu sơn tảo, sản lượng mỗi mẫu là tám thạch, tổng cộng thu được 160 thạch.

    Chỉ tính cây ăn quả đã thu hoạch được gần 85, 000 cân.

    Cả Tống gia mới có 12 miệng ăn.

    Hai cái ao nuôi cá chỉ dùng để chứa nước, mấy bông hoa sen đặc biệt tìm về trồng đều chết hết.

    Tống gia còn có 335 mẫu đất trồng rau dưa, mỗi mẫu ít nhất cũng thu được gấp 3 lần thôn dân trong Lê Hoa thôn.

    Giống như việc Tống Bội Du đã lo lắng, không biết nên xử lý việc thu hoạch như nào.

    Nến trong thư phòng đã cháy cả đêm, Tống Bội Du rốt cục cũng quyết định.

    Trái cây và lương thực tuyệt đối không thể xuất hiện nhiều ở trấn Phong, bằng không Lê Hoa thôn chắc chắn sẽ bị quân Yên ở trấn Phong chú ý tới.

    Đưa đến huyện Dương càng không được, không nói đến việc đường xá xa xôi, cũng sẽ khiến người bên ngoài để ý tới Lê Hoa thôn và Tống gia.

    Biện pháp tốt nhất vẫn là dựa theo kế hoạch ban đầu, trái cây còn dư sẽ làm thành rượu và mứt trái cây, lương thực còn dư cũng làm rượu, rau dưa thì phơi khô rồi cất vào kho.

    Tận dụng số sản lượng ngoài ý muốn này, Tống Bội Du không chỉ để Tống gia có thể tự cung tự cấp ở Lê Hoa thôn, còn giúp cho những thôn dân khác không cần ra khỏi thôn.

    Không quá hai ngày, những thôn dân ngưỡng mộ Tống gia đều nghe được tin Tống gia muốn xây phòng để thuê người làm công.

    Bất kể là đầy tớ hay làm công theo cũng đều được tính tiền công.

    Chỉ cần làm công cho Tống gia, có thể dùng tiền đổi lấy đồ ở cửa hàng Tống gia sắp khai trương, trong đó có bán vải vóc, gà con, trứng gà, mứt trái cây, rượu trái cây, rượu nếp, đồ gia vị..

    Kim Bảo ngồi trước cửa, miệng lưỡi khô khốc nói chuyện với hết nhóm người này đến nhóm người khác.

    Hắn cũng không hiểu Thất thiếu gia nghĩ gì, không chỉ phái Ngân Bảo và lão Mạnh đến huyện Dương mua đồ, mà còn ở Lê Hoa thôn tuyển thêm người làm.

    Rõ ràng là đầy tớ với người làm công nhật cũng không khác nhau mấy, đầy tớ có được nhiều tiền hơn người làm.

    Sự khác nhau giữa đầy tớ với làm công càng khó hiểu, tiểu tử và cô nương chưa thành gia có thể làm đầy tớ ở Tống gia, thành gia rồi thì chỉ có thể làm công, dù cho đi bước nữa hay hòa ly, mất vợ mất chồng, cũng đều xem như là đã thành gia.

    May mà khi Tống Bội Du nói quy định có giải thích qua, cũng không để Kim Bảo nghĩ thêm, chỉ cần đem lời của Tống Bội Du nói rõ ràng với thôn dân là được.

    Trong thôn có hơn hai mươi nhà suýt nữa đánh nhau vì muốn làm đầy tớ và người làm của Tống gia.

    Mỗi ngày Kim Bảo đều mệt mỏi đến giải quyết mâu thuẫn, chỉ mấy ngày đã gầy đi trông thấy.

    Dù mở mắt hay nhắm mắt, cũng bị các thôn dân vây lấy, bị nước bọt văng đầy trời.

    Dù được Tống Bội Du thưởng cho gà hầm, cũng không thể xoa dịu thương tổn của hắn.

    Ầm ĩ hơn nửa tháng, Tống gia cuối cùng cũng thuê được đầy tớ và người làm công.

    Thôn dân quá mười hai tuổi, dù nam hay nữ, đều thành đầy tớ Tống gia, giờ Thìn mỗi ngày sẽ đến Tống gia làm việc, ăn trưa ở Tống gia, giờ Thân được về nhà, mỗi tuần được trả tiền công một lần.

    Hàng năm mùa xuân, mùa hạ và mùa thu làm việc, một khi thành hôn thì không thể tiếp tục ở Tống gia làm đầy tớ.

    Đầy tớ mỗi ngày làm nhiều hay ít đều sẽ tính toán, mỗi tuần lương chia làm ba cấp bậc, Ba phần làm việc nhiều nhất sẽ được nhiều tiền. Ba phần ít nhất lấy ít nhất tiền. Ba phần còn lại sẽ lấy tiền bình thường.

    Bên làm công cũng phân ba cấp giống như đầy tớ.

    Tóm lại.

    Số tiền kiếm được khi làm đầy tớ vẫn cao hơn làm công.

    Làm công ở Tống gia còn kiếm được nhiều hơn so với khai hoang và trồng trọt.

    Khi phòng mới được xây xong, mùa đông cũng sắp đến, Ngân Bảo và lão Mạnh đã rời đi hơn một tháng mới vội vàng mang theo thương tích khắp người trở lại Lê Hoa thôn.

    Mí mắt Kim Bảo co giật nhìn Ngân Bảo một giây trước còn khỏe mạnh nắm cương ngựa, một giây sau mặt trắng đã trắng bệch chỉ có thể yếu ớt hít thở trong lồng ngực hắn, đột nhiên quên mất nên nói cái gì.

    Họ không ngờ rằng lão Mạnh còn bị nặng hơn, mảnh vải trắng quấn trên cánh tay và trước ngực đã thấm đỏ, ngã thẳng từ trên xe ngựa xuống, làm cho nhóm người làm của Tống gia sợ khiếp vía.

    Trong mắt thôn dân Lê Hoa thôn, lão Mạnh là người mà có đi sâu vào Thanh Sơn cũng không bị một vết xước, toàn bộ Lê Hoa thôn đều không có ai so được với lão Mạnh.

    Về phần Tống Cảnh Giác và Kim Bảo, bọn họ nhìn không cao lớn bằng lão Mạnh, chắc chắn sẽ không đánh lại lão Mạnh.

    Tống Cảnh Giác và Tống Bội Du xuất hiện đằng sau đoàn người đến xem trò vui, Tống Cảnh Giác một tay khiêng lão Mạnh nặng hơn hắn ba lùi lại.

    Tầm mắt của thôn dân bị ngăn lại ngoài cửa chính, Tống Cảnh Giác cẩn thận khiên lão Mạnh lên, nhận ra chỉ là ngụy trang mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cười cười vỗ vào bụng lão Mạnh: "Không ngờ ngươi diễn cũng không tệ đấy."

    "Khòoo!" một tiếng gáy lôi đình vang lên.

    "?" Tống Cảnh Giác giật mình lùi về sau hai bước, nhanh tay lấy vải che mặt lão Mạnh, xoay người không nói gì, hắn phải thừa dịp mấy người kia không chú ý tới xe đồ vật để dắt ngựa vào sân.

    Tống Bội Du đi đến chỗ Ngân Bảo đang thở dốc, âm thanh của thiếu niên mười hai tuổi tràn đầy lo lắng, thậm chí còn nghe được tiếng nức nở: "Ngân Bảo, ngươi sao vậy?"

    Ngân Bảo giơ tay xoa mạnh vào mắt, đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía Tống Bội Du, nghẹn ngào kể lại.

    Hắn và lão Mạnh theo lệnh mang số trái cây và lương thực thu hoạch được lên trấn tìm người mua, nhưng trên đường gặp phải thổ phỉ, lương thực và tiền bạc bị cướp hết thì không nói, người cũng bị thổ phỉ bắt đi.

    May mà hắn và lão Mạnh nhanh trí, trên người có chút bản lĩnh, thừa dịp lũ thổ phỉ mở tiệc chúc mừng đã trộm xe ngựa trốn thoát.

    Ngân Bảo "giãy dụa" trong khuỷu tay Kim Bảo, nhẹ nhàng cầm lấy tay Tống Bội Du, trên mặt giàn giụa nước mắt nói: "Thất gia! Suýt chút nữa con đã không thể về được nữa, nếu Mạnh thúc không giúp con đỡ một đao, nếu Mạnh thúc xảy ra chuyện gì, con.. Aaa!"

    Kim Bảo thấy mắt Tống Bội Du tràn đầy ghét bỏ, không khách khí véo mạnh vào hông Ngân Bảo, nhắc nhở hắn, diễn quá mức rồi.

    Tống Bội Du rút tay ra, hắng giọng một cái, bổ sung vài chi tiết nhỏ cho Ngân Bảo.

    Tống Cảnh Giác thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Ngân Bảo, kéo hai cái xe ngựa vào sân, dùng dao găm cắt dây thừng được buộc chặt vào xe ngựa, suýt thì bị đống vải vóc lăn xuống mặt.

    Ngoài mấy thước lụa tốt để làm trang phục lót thì đều là vải mịn và vải bố.

    Phần lớn vải mịn giữ lại làm áo khoác, một ít cùng vải bố bán trong cửa hàng sắp khai trương, để đầy tớ và người làm của Tống gia dùng tiền đổi.

    Còn phần bên kia chiếc xe ngựa, Tống Cảnh Giác kiểm tra đã đủ chừng trăm cân muối thô và cả các loại hạt giống mà hắn không nhận ra.

    Tiếng kêu thê thảm của Ngân Bảo vẫn chưa dứt: "Bọn chúng là lũ uống máu người! Mấy người bị bắt cùng con và Mạnh thúc đều bị chặt đầu!"

    Tống Cảnh Giác mở chiếc xe ngựa thứ hai ra.

    Nồi sắt, bình gốm, cây kéo, lưỡi liềm.. Còn nhiều đồ Tống Cảnh Giác không nhận ra nhưng từng thấy thôn dân Lê Hoa thôn sử dụng.

    Tống Cảnh Giác sờ cằm, cảm thấy Ngân Bảo và lão Mạnh đi huyện Dương lần này còn thuận lợi hơn tưởng tượng của hắn.

    Ngân Bảo và lão Mạnh kể lể lũ thổ phỉ có bao nhiêu hung hăng, còn rất gần Lê Hoa thôn.

    Đồ gì cần mua trong thôn đều bán, Tống gia còn cho họ việc làm, tiền đồng và thức ăn nếu làm việc chăm chỉ.

    Ít nhất mấy năm nữa, thôn dân Lê Hoa thôn sẽ không nghĩ đến việc ra khỏi thôn.

    Mọi việc xảy ra quả thật giống như Tống Cảnh Giác dự đoán, của hàng của Tống gia mới vừa khai trương đã bị các thôn dân tranh nhau đến mua, chỉ mấy ngày mà mọi người đã móc hết toàn bộ số tiền tích góp mấy năm.

    Sống ại 12 năm, Tống Bội Du vẫn cảm thấy mình cực kì may mắn, năm đó mãi đến tận khi trời chuyển lạnh, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, trấn Phong gần như quên mất Lê Hoa thôn, việc thu thuế cũng chưa từng đến thôn.

    Ngân Bảo và lão Mạnh giả bộ bệnh nặng mới khỏi chuẩn bị đi lên huyện Dương, đến từng nhà báo rằng sẽ giúp mang đồ từ trấn về.

    Nhưng sẽ không ứng tiền mà thôn dân phải giao tiền cho Ngân Bảo trước.

    Thôn dân muốn mua gì, mỗi mười cân sẽ thu một đồng.

    Sau khi bàn bạc, mấy nhà đều gom tiền lại, xin Ngân Bảo và lão Mạnh giúp bọn họ mua vài thứ không bán ở cửa hàng.

    Từ vụ thu hoạch mùa thu đến khi tuyết phủ khắp nơi, cũng chặn lại đường ra khỏi làng.

    Cả thôn ngoài Ngân Bảo và lão Mạnh, không có một ai rời khỏi Lê Hoa thôn.
     
  2. Nhung Nguyễn 2006

    Bài viết:
    0
    Ta làm quyền thần ở loạn thế

    Chương 11

    "Ấn đọc ở đây nha ^^"
    Đông qua xuân đến, đảo mắt đã tới mùa thu hoạch.

    Trải qua ba năm chăm dưỡng, những cây ăn quả khô héo năm đó đã cành lá xum xuê, mỗi cành đều nặng trĩu quả, theo làn gió, hương trái cây lan tỏa khắp thôn.

    Bây giờ, phần lớn thôn dân Lê Hoa thôn đều làm công ở Tống gia, việc cày cấy trên đất ruộng của mình cũng dựa vào kinh nghiệm khi làm ở Tống gia, tuy sản lượng không bằng nhưng ít nhất cũng tăng thêm mấy lần.

    Địa vị của Tống gia ở Lê Hoa thôn dần tăng lên. Không giống như năm đầu tiên, vì sợ bị trộm đi mà không đợi trái cây chín hết đã vội vàng thu hoạch.

    Tống Bội Du vẫn chú tâm đến việc cày cấy trong năm mẫu, tỉ mỉ ghi chép quá trình sinh trưởng của cây, thuận tiện đi xem mười mẫu ao cá.

    Nói là ao cá, thực tế lại không tới trăm con, phần lớn chỉ to bằng bàn tay, nếu muốn lớn như Tống Bội Du tưởng tượng, có lẽ phải ba năm năm năm nữa.

    Kế hoạch trồng sen liên tục thất bại hai năm cuối cùng cũng thành công, số lượng không nhiều cũng chỉ lớn cỡ ngón tay, nhưng lại giúp đồ ăn ở Lê Hoa thôn đa dạng hơn.

    "Thất gia!" Tiểu Tú trong rừng cây ăn quả nhìn thấy Tống Bội Du đang đi tới, vội vàng chạy đến đón Tống Bội Du, âm thanh tràn đầy vui vẻ: "Hôm nay thu được năm trăm cân trái cây, buổi tối muội sẽ mang đến Tống trạch."

    Trước kia trong thôn thường gọi là Tống tiểu ca, sau đó mọi người đều làm công ở Tống gia, lấy tiền công của Tống gia, nên theo người Tống gia gọi Thất gia.

    "Để ta mang về là được, mấy ngày nay các ngươi cực khổ rồi, trời tối thì về nhà đi." Tống Bội Du đưa túi vải bên hông cho Tiểu Tú.

    Tiểu Tú lại không muốn, cô làm ở Tống gia đã lâu, cũng biết thân thể Tống Bội Du gầy yếu, chỉ lo mấy cân trái cây sẽ khiến Tống Bội Du mệt mỏi.

    Tống Bội Du kiên quyết nhét túi vải vào tay Tiểu Tú, cậu luôn thấy cuộc sống ở Lê Hoa thôn ngày càng giống khi Tống gia chưa suy bại, bất kể đi đến nơi nào, mắt mọi người cậu đều như bông tuyết hình người, đụng chút là tan tác.

    Cảm giác này Tống Bội Du đã quen khi ở Tống thị, bây giờ cũng không thấy khó chịu.

    Chỉ là nhìn thấy mọi người trong thôn đều ngày một cao lớn khỏe mạnh, chỉ có cậu gần như không thay đổi. Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Tống Bội Du khó tránh có chút nóng nảy. Vậy nên cậu hay đến ruộng hơn, tay cũng muốn cầm năm ít đồ, coi như là rèn luyện thân thể.

    Tống Bội Du thản nhiên tránh khỏi Tiểu Tú cao hơn cậu hai cái đầu, tiện thể hỏi tình hình chuồng gà.

    "Hôm nay khi muội dọn chuồng phát hiện có ba con gà rất uể oải, muội đã tách chúng ra, đút cho chút lúa mạch và rượu mạnh, mấy con gà cùng chuồng với ba con gà đó cũng đã được tách ra. Trứng gà đã xếp vào kho, có hai mươi quả." Khi Tiểu Tú nói đều nhìn Tống Bội Du bằng ánh mắt sùng bái.

    Nàng nghe cha mẹ kể, khi Lê Hoa thôn chưa bị quan phủ cưỡng ép, ruộng đồng màu mỡ, không ít người trong thôn mua gà con về nuôi, nhưng mấy con gà đó không ốm thì chết.

    Hơn nữa chỉ cần một con bị bệnh, chắc chắn những con còn lại trong thôn cũng chạy không thoát.

    Khi Tống gia có ngày càng nhiều gà, trong thôn cũng có người đến nhắc nhở Thất gia không thể nuôi nhiều, nếu không khi bị bệnh sẽ lỗ vốn.

    Nhưng hai năm trôi qua, cả đàn gà Tống gia mới chỉ chết bệnh có năm con, theo lời cha mẹ cô nói, nhất định là Thất gia có phúc tinh phù hộ.

    Tống Bội Du gật đầu, chuồng gà là vị của vị hương thân kia để lại, chỉ cách phòng mới vài bước chân, dù được quét tước mỗi ngày cũng tránh không được có mùi hôi, cậu phải mười ngày tới kiểm tra một lần.

    Mặt khác Tống Bội Du cũng muốn kiểm tra Tiểu Tú, Tiểu Tú là người có năng lực học tập mạnh nhất Tống gia, từ một chữ bẻ đôi cũng không biết, chữ số như nào cũng không rõ nhưng sau ba năm, đã có thể ghi nhớ sổ sách, Còn đặc biệt nhạy cảm với số, xem qua là nhớ, bất cứ lúc nào Tống Bội Du hỏi đến, đều có thể biết đáp án chính xác.

    Bởi vì Tống Bội Du kiên trì, Tiểu Tú vẫn tỉ mỉ chọn trái cây cho vào túi, chậm rì rì đưa cho Tống Bội Du, lúc nào cũng chờ Tống Bội Du đổi ý.

    Tống Bội Du dùng sức "cướp" túi vải từ tay Tiểu Tú, phất áo nói: "Ta về trước, muội đợi Kim Bảo tới thì nhớ ghi sổ sách vào kho."

    Trước khi xoay người, Tống Bội Du nói khẽ với Tiểu Tú, thấy Tiểu Tú đứng ngốc tại chỗ, Tống Bội Du cũng không thèm để ý, ôm túi vải vào ngực, theo đường nhỏ trên ruộng chậm rãi đi xa.

    Mãi đến khi chỉ còn dư ảnh Tống Bội Du, Tiểu Tú mới cười khúc khích, sau đó lại tát mình một cái, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

    Vừa nãy Tống Bội Du nói với nàng, sau vụ thu hoạch, sẽ để nàng làm quản sự.

    Tiểu Tú chà xát mắt, cô không muốn khóc, cô muốn cười.

    Có thể trở thành quản sự Tống gia, đây là việc vui.

    Ba năm nay đối với cô mà nói như một giấc mộng, ba năm trước tin Tống gia tuyển người truyền tới, cô nghe trộm được cha mẹ bàn nhau cuối năm để cô gả tới thôn bên cạnh. Có sính lễ của cô, mùa xuân năm sau có thể để đệ đệ lấy tức phụ bên ngoài.

    Tiểu Tú đối với cuộc đời không có suy nghĩ gì, nữ hài trong thôn đều như vậy, cha mẹ cũng là yêu thương cô, sợ cô sinh ra đứa ngốc, nên mới bằng lòng đưa cô gả tới thôn khác.

    Mãi đến khi cha mẹ nói với cô điều kiện tuyển người của Tống gia, còn nói để cô ở nhà mấy năm nữa, tiền công làm ở Tống gia để lại một nửa cho cô làm của hồi môn, sính lễ của cô sau này cũng để cô mang đi hết. Tiểu Tú mới hiểu, cái gì hồi môn sính lễ cô đều không cần, cô chỉ không muốn rời khỏi Lê Hoa thôn, muốn ở bên cha mẹ.

    Ba năm nay cô và đệ đệ làm đầy tớ, cha mẹ làm công, một nhà luôn lấy được số tiền công cao nhất.

    Cô được ăn điểm tâm, mứt trái cây mà trước giờ chưa được thử, mùa đông cũng có vải lụa trâm mộc.

    Ngày tết năm ngoái, đệ đệ dùng tiền công tích lũy cả năm, mua một đôi vòng ngọc trong cửa hàng cho mẹ và cô, đó là lần đầu tiên cô mang vòng tay.

    Chỉ là từ đầu năm nay, tuy cuộc sống trong nhà ngày càng tốt, không chỉ có thể ăn trứng gà, còn có thể mua được gà, mà ánh mắt của mẹ nhìn cô lại càng ngày rối rắm.

    Dù Tiểu Tú có trốn đến mấy, cũng không tránh khỏi mẹ cô.

    Bà nói năm nay cô mười chín tuổi, sắp thành bà cô rồi, Tống gia có giàu đến mấy cũng không thể để trễ nãi chuyện cả đời của Tiểu Tú.

    Mà đệ đệ Tiểu Tú còn trẻ, chỉ cần ngày nào trong nhà có tiền sẽ không lo việc cưới vợ, không bằng.. làm cho Tống gia mấy năm nữa, tích góp nhiều của cải.

    Cha mẹ bàn bạc xòg, tính đem hết của cải trong nhà cho Tiểu Tú làm của hồi môn, gả Tiểu Tú lên trấn trên.

    Tiểu Tú không muốn, lần đầu tiên cô làm loạn với cha mẹ, trên mặt đã hằn hai lòng bàn tay của cha, trên đùi bị mẹ nhéo mấy cái, cả nhà đều khóc lóc một lúc lâu.

    Tuy là từ đó đến giờ, cha mẹ chưa nói sẽ gả cô đi nữa, nhưng Tiểu Tú vẫn sợ sau vụ thu hoạch mùa thu, tất cả mọi người đều có thời gian rảnh rỗi, cha mẹ sẽ lại nói chuyện với cô.

    Cô không biết cô có dũng khí phản kháng một lần nữa không.

    Nhưng hiện giờ Tiểu Tú đã có dũng khí, chính miệng Thất gia nói sẽ cho cô làm quản sự Tống gia.

    Cha mẹ nói trong nhà ngày càng tốt đều nhờ ơn Thất gia và Tống gia, giờ Thất gia coi trọng cô, muốn cô làm quản sự Tống gia, cha mẹ sẽ không có lý do gả cô lên trấn trên nữa.

    Tống Bội Du không biết chuyện nhà Tiểu Tú, cũng không biết quyết định của cậu có thể làm thay đổi cả đời của một người.

    Cậu chỉ nghĩ rằng cô đã được Kim Bảo và Ngân Bảo chỉ bảo.. có lẽ là không đến nỗi nào, cũng nên để Kim Bảo Ngân Bảo nghỉ ngơi một chút, có thôn dân làm quản sự, còn có thể làm những thôn dân dần quen thuộc mà thả lỏng cố gắng hơn.

    Tống Bội Du cũng chú ý tới việc cưới gả ở Lê Hoa thôn.

    Tìm dân chạy nạn ở đâu?

    Hay để Ngân Bảo chạy đi xem xét có thôn nào gần Lê Hoa thôn cũng bị tách biệt với thế gian, bị trấn trên quên mất không.

    Chỉ cần tìm được cách thỏa đáng, Lê Hoa thôn sẽ có thể yên lặng làm một ngôi làng nhỏ.

    Hậu quả của việc quá mức chuyên tâm, chính là khi Tống Bội Du đột nhiên bắt gặp một thiếu niên mặc áo gấm hoàn toàn xa lạ dưới gốc cây đào, cả người đều lơ mơ.

    Cây đào được chuyển ra từ sân nhà cũ sang trồng ở khoảng đất trống cách đó không xa.

    Tống Bội Du lần đầu thấy cây đào vướng víu như vậy, hoàn toàn chặn lại tầm mắt cậu.

    Đợi đến nhịp tim ổn định lại, người kia cũng không vì vậy mà hoảng hốt, Tống Bội Du mới đi đến chỗ thiếu niên.

    Càng là đến gần, Tống Bội Du càng cảm nhận được sự bài xích của thiếu niên.

    "Sao trước nay ta chưa từng thấy ngươi trong thôn?"

    Với câu chất vấn trắng trợn của Tống Bội Du, nếu là con cháu thế gia, chắc chắn sẽ thấy mình bị mạo phạm.

    Nhưng thiếu niên trước mặt lại không hề đổi sắc, chỉ có khóe mắt hơi động làm lộ tâm tình không ổn định của hắn.

    Một lúc lâu sau, thấy Tống Bội Du không rời đi thiếu niên mới nhấc mí mắt lên: "Ừm"

    Tống Bội Du đợi nửa ngày vẫn không thấy thiếu niên áo gấm nói tiếp, trả vờ không phát hiện sự bài xích của hắn, chọn quả táo lớn nhất trong túi, đôi mắt êm dịu hơi cong lên, nhiệt tình nhét trái cây vào tay thiếu niên: "Không nói cũng không sao, đây là của nhà ta tự trồng, ngươi thử xem.."

    Thiếu niên giơ tay bắt lấy cổ tay Tống Bội Du, rõ ràng không dùng nhiều lực, lại làm Tống Bội Du không cảm nhận được cảm giác ở tay phải.

    Quả táo đỏ chói vô lực rơi khỏi bàn tay Tống Bội Du, bị một bàn tay trắng nõn nắm lấy.

    Thiếu niên cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Tống Bội Du, vẫn là ngữ điệu lười biếng: "Ta không cản ngươi về nhà."

    Nụ cười trên mặt Tống Bội Du lập tức thu lại.

    Người này biết cậu là ai, cũng biết cậu muốn về nhà xem xét tình hình nên mới nói thẳng ra như vậy.

    Thiếu niên thả tay Tống Bội Du ra, nheo mắt nhìn về phía rừng cây ăn quả ở xa, rõ ràng bên cạnh còn một người khác, nhưng hắn hoàn tonaf không để tâm mà chìm vào thế giới của riêng mình.

    Trầm mặc một lúc lâu, Tống Bội Du thoáng nhìn cổ tay lành lặn, nhìn sâu vào thiếu niên một cái, nhấc chân chạy về phía nhà.

    Khi Tống Cảnh Giác đùa giỡn với cậu, đều không bảo đảm sẽ không lưu lại vết tích trên người cậu, nhưng người kia chỉ cần một động tác đã khuất phục cậu lại làm được.

    Chờ đến khi không nghe thấy tiếng bước chân Tống Bội Du, thiếu niên mặc áo gấm mới tiện tay trà táo vào tay áo, trực tiếp nhét vào miệng.

    "Ừm, giòn thật."

    Tránh xa thiếu niên áo gấm, Tống Bội Du bước đi ngày càng nhanh, bỗng nghe thấy tiếng móng ngựa, ngẩng đầu lên đập vào mắt là bóng người quen thuộc dưới ánh trời chiều.

    Tống Bội Du ném túi trái cây trong tay, chà xát đôi mắt, khi mở miệng vẫn mang theo tiếng nức nở: "Đại ca!"
     
  3. Nhung Nguyễn 2006

    Bài viết:
    0
    Ta làm quyền thần ở loạn thế

    Chương 12

    "Ấn đọc ở đây nha ^^"
    Áo choàng của Tống Cẩn Du mang theo một lớp bụi đất, nhưng không có nửa điểm chật vật, eo thân thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, ngoại trừ ánh mắt sắc bén uy nghiêm hơn, cơ hồ không khác gì bốn năm trước.

    Những giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống từ khóe mắt Tống Bội Du, nhanh chóng khiến tầm mắt nhòe đi, nhưng không ngăn được cậu chạy về phía trước.

    Lảo đảo hai bước, Tống Bội Du được một đôi tay mảnh khảnh nhưng tràn đầy sức mạnh ôm vào ngực.

    "Huynh nghĩ đệ sẽ không khóc." âm thanh giống như than thở của Tống Cẩn Du truyền vào tai Tống Bội Du, khiến cậu khóc càng lớn hơn.

    Tống Cẩn Du lấy một chiếc khăn tay bên dưới lớp áo choàng bám bụi, nửa ngồi nửa quỳ lau nước mắt cho Tống Bội Du, xem cậu như đứa nhóc mà nói: "Nào nào không khóc, có ủy khuất gì thì nói với ca ca, ca ca giúp đệ xả giận."

    "Đệ, đệ không khóc.." một tay nắm chặt bàn tay thô ráp của Tống Cẩn Du, một tay giơ lên che mắt.

    Nhịn một hồi, rồi lặng lẽ dựa vào vai Tống Cẩn Du.

    Thanh niên áo xanh cưỡi ngựa bên cạnh Tống Cẩn Du bị Tống Bội Du lờ đi chắp tay hành lễ với Tống Cẩn Du, ánh mắt áy náy cưỡi ngựa rời đi theo hướng Tống Bội Du chạy đến.

    Đến khi hoàng hôn buông xuống, Tống Bội Du hai mắt sưng húp mới kìm được nước mắt, nhìn bả vai ướt dầm của Tống Cẩn Du, xấu hổ quay mặt đi, lại đối diện với đôi mắt đen láy của thanh niên áo gấm kia.

    Tống Bội Du: "..."

    Thiếu niên áo xanh đi cạnh thiếu niên áo gấm chủ động xoa dịu không khí, cười nói: "Đây là đệ đệ của Vân Dương bá sao? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, chi lan ngọc thụ cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi."

    Tống Bội Du tưởng tượng hình tượng của mình lúc này, cậu mặc vải mịn màu vàng đất bên ngoài, chân đi giày vải dính đầy bùn đất, mặt còn bị bôi như mèo vằn, khóe mắt sưng đỏ.

    Này vậy mà vẫn khen được, chắc chắn là một nhân tài.

    Tống Cẩn Du không chút ngượng ngùng buông Tống Bội Du ra, chậm rãi sửa sang lại y phục của Tống Bội Du, lại nắm tay Tống Bội Du đi đến chỗ hai thiếu niên, giới thiệu: "Vị này là Tam điện hạ, bên cạnh là con trai trưởng của Nam Kỳ Mục gia."

    Tống Bội Du đầy mờ mịt, động tác lại nhanh nhẹn, lần lượt hành lễ với hai thiếu niên.

    Thiếu niên áo gấm gật đầu coi như đáp lễ, ánh mắt nhìn Tống Bội Du không có một chút bất ngờ, nhìn đến đôi mắt sưng tấy của Tống Bội Du thì dừng lại, thần sắc khó đoán, nhưng chắc chắn là không cao hứng.

    Thiếu niên áo xanh lớn tuổi hơn Tống Bội Du một chút thì đáp lại: "Tại hạ là Mục Thanh, chưa có thủ tự, tiểu thúc cứ gọi tên ta là được."

    Khi nói chuyện, Tống Bội Du đã sắp xếp lại mối quan hệ của mọi người, cậu còn nhớ nhị phu nhân của Kiến Uy đại tướng quân là người Nam Kỳ Mục, vị hoàng tử xuất hiện cùng đại ca cậu và con trai trưởng của Nam Kỳ Mục gia, chắc chắn không thể là hoàng tử của Yến quốc.

    Vậy chỉ có một khả năng, Kiến Uy đại tướng quân xưng đế.

    Tống Bội Du không muốn vô duyên vô cớ có bối phận cao hơn hoàng tử một bậc, cũng may cậu đã quen với việc có bối phận cao từ lâu, sớm đã có cách đối phó, cười nói: "Chúng ta nói chuyện đi, ta gọi ngươi là Mục ca, ngươi gọi ta là đệ đệ hoặc là Bội nhi đều được."

    Mục Thanh từ chối nhiều lần không được mới đồng ý, giọng nói khiến Tống Bội Du như thấy gió xuân, không có chút khó chịu nào.

    Đoàn người trở về Tống gia, ngoại trừ mấy huynh thứ nhìn quen mắt, còn có vài người Tống Bội Du chưa từng gặp.

    Tống Bội Du dựa vào lý do thay y phục vội vã hỏi Ngân Bảo vài câu, mới biết buổi chiều đoàn người Tống Cẩn Du đã cưỡi ngựa vào Lê Hoa thôn, có một vị khách quý đi cùng, nhưng lão Mạnh và Tống Cảnh Giác đã đi Thanh Sơn, Kim Bảo Ngân Bảo đều tiếp khách, nên mới không đi tìm cậu được.

    Hộ vệ Tống gia chặn thôn dân đến xem trò vui ngoài cửa, Kim Bảo đi trấn an một lần, Tống Cảnh Giác lại đi ra ngoài trấn an lần nữa mới khiến đám người đó tản đi.

    Tống Bội Du cố ý lấy rượu mạnh cậu trân quý, giết gà bắt cá còn chuẩn bị vài đồ ăn tươi mới. Cơm tối ở một nơi hẻo lánh như Lê Hoa thôn lại rất phong phú.

    Mục Thanh nhớ lại những điểm khác thường khi người Tống gia ẩn cư ở thôn nhỏ, thấy cực kỳ thú vị, quyết định trước lúc rời đi phải đi dạo một vòng, ngẩng đầu uống cạn chén rượu, nhịn không được cảm thán: "Rượu ngon!"

    Mục Thanh vùi đầu ăn cơm, Trọng Dịch bên cạnh cả mí mắt cũng không động, tốc độ tay lại cực kỳ nhanh, đã uống rỗng cả mấy vò rượu đặt ở sau ghế, sau đó tự nhiên uống nốt vò rượu bên chân Mục Thanh.

    Tống Bội Du để nhà chính cho Trọng Dịch và Mục Thanh, còn cậu và ca ca đến nhà cũ của vị thân hào kia ở tạm một đêm.

    Có Tống Cẩn Du, cũng không ai ngăn Tống Bội Du ở nhà cũ.

    Huynh đệ hai người thay y phục, nằm trên tấm đệm Kim Bảo phơi nắng cả buổi chiều, tuy là phòng lâu không có người ở, nhưng cũng không có cảm giác ẩm ướt.

    Tống Bội Du quen tay nắm lấy ống tay áo Tống Cẩn Du, cảm giác không chân thực mới giảm đi.

    Tống Cẩn Du nhéo cánh tay và cẳng chân Tống Bội Du, nhíu mày thở dài nói: "Sao mà càng lớn trên người càng là không thịt vậy? Rõ ràng mẫu thân nói rằng mấy năm nay đệ không dễ ngã bệnh như trước, vẫn là chỗ này có vấn đề."

    Tống Bội Du không chấp nhận lời Tống Cẩn Du nói, lúc ăn tối, cậu còn nghe thấy mọi người khen Lê Hoa thôn tuy hẻo lánh nhưng lại giàu có an ổn, là nơi phúc địa hiếm có.

    "Do đệ đang cao lên nên mới như vậy, chờ đệ cao như Giác nhi, sẽ bắt đầu có thịt thôi." Còn nghiêm túc giải thích, Tống Bội Du tranh công nói: "Lê Hoa thôn chưa đủ tốt sao? Sắp bằng mấy điền trang nhà chúng ta rồi mà."

    Tống Cẩn Du bị khuôn mặt ánh lên chữ "Mau khen đệ" của Tống Bội Du chọc cười, cũng biết từ nhỏ Tống Bội Du đã nhiều tâm tư, gầy gò như vậy vì phải lo cho cả một nhà chục người, còn lo sợ vấn đề chiến tuyến, anh thật sự đau lòng đệ đệ nhỏ này, anh trước giờ nghiêm khắc, nhưng cũng không keo kiệt khích lệ.

    Ngược lại, Tống Bội Du bị khen đến đỏ mặt tía tai, đành đổi chủ đề hỏi về Tam Hoàng Tử và Mục Thanh.

    Những việc này sớm muộn Tống Bội Du cũng biết, thấy cậu hưng phấn không ngủ được, Tống Cẩn Du thẳng thắn kể từ đầu đến cuối.

    Năm đó Kiến Uy đại tướng quân nắm được nhược điểm của Yên đế mới trở mặt, hơn nữa ông đã trấn thủ ở U Châu nhiều năm, lại có Tống gia lặng lẽ chống đỡ, khiến cho Yên đế trở tay không kịp.

    Nhưng Yên đế dù sao cũng danh chính ngôn thuận sở hữu U Châu và Dực châu, binh mã lương thực tiền bạc có thể điều động hoàn toàn lấn át Kiến Uy đại tướng quân, ngay cả U Châu cũng không kiểm soát được.

    Bởi vậy khi bắt đầu chiến tranh, Kiến Uy đại tướng quân chịu không ít thiệt thòi, cả đích tử duy nhất của đệ đệ ruột cũng bị giết.

    Cũng may ngôi vị của Yến đế vốn đã lung lay, ngoài Kiến Uy đại tướng quân, trong triều đình cũng có người muốn ngáng chân Yên đế. Khó khăn hai năm, Kiến Uy đại tướng quân đã tốt hơn nhiều.

    Ba tháng trước, Kiến Uy đại tướng quân đã đuổi được hết Yên quân khỏi U Châu.

    Tiếp theo chỉ là đánh đuổi Yên quân khỏi Dực châu.

    Sau đó đình chiến, nghị hòa là điều không thể, nên lựa chọn duy nhất là xưng đế.

    Ầm ĩ hai tháng, Kiến Uy đại tướng quân quyết định, lập đô ở Hàm Dương xưng là Vĩnh Hòa Đế, phong tước vị cho quan lại có công, chiêu cáo thiên hạ với quốc hiệu là Triệu.

    "Bệ hạ vì chính sự U Châu mà đau đầu, ngoại trừ phong tước cho tỷ tỷ mình là Hi Hoa trưởng công chúa, đệ đệ là Túc Vương, còn lại chỉ phong hầu, ta và Mục gia được phong bá." Tống Cẩn Du nói tới đây, nhớ lại khi nghe thánh chỉ và đủ loại biểu cảm của mọi người thì có chút đau đầu.

    Những người này chỉ thấy là Triệu quốc đang áp chế Yên quốc ở Dực Châu, đã không thể chờ được mà muốn có quyền lực, phú quý, làm như không thấy U Châu còn chưa hoàn toàn yên ổn, một khi U Châu có biến, Yên quốc chắc chắn sẽ tận dụng thời cơ khai chiến.

    Kiến Uy đại tướng quân xưng đế, chiến tranh tạm thời dừng lại, Tống Cẩn Du cũng được phong làm Vân Dương bá, chuyện đầu tiên chắc chắn là đón người nhà đến.

    Vừa lúc Vĩnh Hòa Đế lên kế hoạch tuần tra các nơi trước khi quay lại Hàm Dương, huyện Dương cũng nằm trong kế hoạch tuần tra của Vĩnh Hòa Đế.

    Bây giờ Vĩnh Hòa Đế đang ở huyện Dương, cho nên thời gian để Tống gia thu dọn đồ đạc không nhiều, trễ nhất là ngày mốt phải khởi hành tới huyện Dương, tránh cho không kịp xe ngựa của Vĩnh Hòa Đế.

    "Sao Tam hoàng tử và Mục Thanh cũng theo tới?" Tống Bội Du nghiêng đầu, nếu cậu nhớ không lầm, khi Nguyên Hoàng Hậu sinh Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, Vĩnh Hòa Đế đang chiến đấu kịch liệt với Thổ Cốc Hồn, căn bản không có thời gian để ý tới người nhà. Hai đứa bé đều không thọ đến mười tuổi, Nguyên Hoàng Hậu cũng vì khó sinh đứa thứ 3 mà mất, một xác hai mạng.

    Khiến Kiến Uy đại tướng quân thương tâm tột độ, năm năm vẫn không lấy thêm vợ, đem đứa con trai duy nhất của đệ đệ ruột nuôi dưỡng, có ý xem là người thừa kế mà bồi dưỡng.

    Vừa nãy ca ca người đó đã mất trong chiến tranh với Yên quốc, Mục quý phi sinh ra Tam hoàng tử cũng chính là trưởng tử của Vĩnh Hòa Đế, sau lưng là Nam Kỳ Mục gia, khiến hắn gặp phiền toái lớn.

    Ánh mắt Tống Cẩn Du sâu thẳm, hời hợt nói: "Tam hoàng tử thấy buồn chán khi đi cùng bệ hạ mấy ngày liền, nên bệ hạ muốn Tam hoàng tử đến đây giải sầu."

    Tống Bội Du tròn mắt nhìn Tống Cẩn Du, không biết nên bắt đầu từ đâu.

    Cậu nửa điểm cũng không thấy vị Tam hoàng tử kia đến Lê Hoa thôn giải sầu.

    Tống Cẩn Du vô ý vòng qua lưng Tống Bội Du, như khi còn nhỏ anh dỗ dành cậu: "Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều. Chờ khi đến Hàm Dương, nhìn thấy gia chủ Mục thị và Mục quý phi, đệ sẽ biết bệ hạ và Tam hoàng tử đều có nỗi khổ không nói ra được."

    Vui mừng qua đi, lại cùng Tống Cẩn Du hàn huyên lâu như vậy, mí mắt Tống Bội Du đã sắp không chịu được, chỉ là sợ mình đang nằm mơ, muốn cùng ca ca nói nhiều nên vẫn kiên trì mở ra.

    Bây giờ nghe Tống Cẩn Du cố ý đè thấp thanh âm, sau lưng còn được dỗ dành, trong nháy mắt đã ngủ mất.

    Trước khi ngủ, Tống Bội Du chỉ có 1 suy nghĩ cuối cùng: "Chỉ cần có ca ca, cái gì gia chủ Mục gia, Mục quý phi, Tam hoàng tử. Kể cả là bệ hạ, chẳng có liên quan gì đến cậu, dù sao cậu cũng chỉ muốn sống bình yên mà thôi."
     
  4. Nhung Nguyễn 2006

    Bài viết:
    0
    Ta làm quyền thần ở loạn thế

    Chương 13

    "Ấn đọc ở đây nha ^^"
    Khi Tống Bội Du tỉnh lại trời đã sáng, Tống Cẩn Du đã không thấy đâu, đầu giường đặt một bộ y phục bằng gấm, một trâm ngọc, ngọc bội, giày da hươu đầy đủ.

    Nhìn thấy đồ bên giường, nhịp tim đập loạn của Tống Bội Du mới dịu lại.

    Cậu không nằm mơ, đại ca đã đến đón cậu.

    Trong phòng vừa có động tĩnh, ngoài cửa liền truyền giọng nói đè nép của Kim Bảo: "Thất gia tỉnh rồi sao?"

    Sau khi Tống Bội Du trả lời, Kim Bảo rón rén bưng nước ấm vào cửa, một bên giúp Tống Bội Du rửa mặt thay đồ, một bên nói với Tống Bội Du chuyện sáng mai khởi hành tới huyện Dương.

    "Tiếc là mấy bộ y phục gia chủ mang đến hơi lớn, tuy đã chọn bộ nhỏ nhất để sửa, nhưng sợ làm hỏng vẻ đẹp ban đầu của nó. Giày thì chỉ có thể lót thêm một lớp dưới đáy, nếu người đi không thoải mái thì để con thay một lớp lụa vào." Kim Bảo tuy lắm lời, động tác trên tay vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, không bao lâu đã chuẩn bị xong cho Tống Bội Du.

    Tam hoàng tử ở lại phòng cũ của Tống Bội Du, về tình về lý cậu phải đi thỉnh an, hỏi tam hoàng tử có thoải mái không, thể hiện sự hiếu khách.

    Tống Bội Du đang định ra cửa, Kim Bảo ở phía sau nhắc nhở: "Thất gia, người có sắp xếp gì ở Lê Hoa thôn không?"

    Tống Bội Du cau mày, dừng lại một lát mới mở miệng: "Đại ca nói gì?"

    "Gia chủ nói để Thất gia làm chủ. Cứ vậy rời đi cũng không sao, còn nếu Thất gia không muốn, có thể để Lê Hoa thôn thành thôn trang của Tống gia, dặn Mục gia coi chừng một chút, quân lính trú ở huyện Dương và trấn Phong đều là quân của Mục gia." Kim Bảo đem lời Tống Cẩn Du nói với Tống Bội Du, im lặng một lúc, hắn không nhịn được khuyên nhủ: "Lê Hoa thôn vì Thất gia nên mới trở nên đặc biệt. Nếu không có Thất gia che chở, sợ là sẽ bị những người có ý đồ khác nhòm ngó."

    Từ triều đại trước, những tá điền trong thôn trang đều ký khế ước bán thân cho gia chủ, nhưng người Lê Hoa thôn mang danh là đầy tớ Tống gia nhưng chỉ là làm công, trên thực tế là giống những tá điền không ký khế ước bán thân, Kim Bảo vẫn không hiểu, đồng thời cũng mơ hồ nhận ra Tống Bội Du không thích khế ước bán thân.

    Nhưng hắn vẫn mạo hiểm khuyên Tống Bội Du để Lê Hoa thôn thành người của Tống gia.

    Thứ nhất, dù hắn làm việc cho gia chủ nhưng vẫn ở bên cạnh Thất gia, phải thu xếp tốt việc ở Lê Hoa thôn mới được trọng dụng. Thứ hai là sau khi bọn họ rời đi, nếu có tin xấu từ Lê Hoa thôn truyền đến tai Tống Bội Du, sợ sẽ làm Thất gia thương tâm.

    "Báo với thôn dân rằng chúng ta sẽ rời đi, hỏi bọn họ có nguyện ý làm nô bộc của Tống gia không." Tống Bội Du chầm chậm xoay chuỗi vòng hạt trên cổ tay, nhấn mạnh với Kim Bảo: "Không được ép họ."

    Kim Bảo lớp tiếng đáp lại, cam đoan: "Thất gia yên tâm, bây giờ con đi tìm thôn dân, việc có thành hay không đến chiều sẽ quyết."

    Nhìn tiểu công tử khoác áo gấm đi xa, Kim Bảo ngẩng đầu lên, khuôn mặt ánh lên sự ngạo mạn, hờ hững.

    Ở nơi xa xôi như này, dù thu hoạch tốt cũng không vận chuyển ra ngoài được, thực sự không đáng làm điền trang của Tống gia. Chỉ là Thất gia trọng tình cảm, gia chủ muốn Thất gia an tâm, mới nguyện ý làm người tốt.

    Thời buổi loạn lạc, mạng người như cỏ rác, ăn bữa sáng lo bữa tối, người người trà đạp lên nhau, lào sao so được với mấy nô bộc được thế gia che chở.

    Nếu thôn dân Lê Hoa thôn không biết tính toán, cũng là do mệnh bọn họ không tốt, cơ hội đưa tới trước mắt mà không bắt được, không đáng để Thất gia nhớ đến.

    Tống Bội Du vừa ra cửa đã thấy Tam hoàng tử và Mục Thanh không xa.

    Chuyện hôm qua xảy ra quá đột ngột, Tống Bội Du không để ý đến dung mạo của hai người, lúc này mới để ý, hai huynh đệ họ giống nhau đến tám phần, đều là Thiếu gia.

    Nếu so ra, ngũ quan Mục Thanh diễm lệ, vung tay nhấc chân đều mang khí thái thiếu gia, công tử, khi thấy Mục Thanh, người ta thường chỉ chú ý tới khí chất của hắn, rồi suy đoán thân phận mà xem nhẹ tướng mạo.

    Tối qua, Tống Bội Du đã biết được từ Tống Cẩn Du, Mục Thanh lớn hơn cậu năm tuổi, Tam hoàng tử lớn hơn cậu một tuổi.

    Ngũ quan Tam hoàng tử nhìn qua non nớt hơn Mục Thanh, nhưng chiều cao lại không hề thua kém, tướng mạo so với Mục Thanh thì đẹp đến hùng hổ dọa người, thậm chí lấn át cả khí chất của Mục Thanh, làm người ta chỉ chú ý tới tướng mạo.

    May mắn hắn là con trai của Vĩnh Hòa Đế, nếu đầu thai đến gia đình bình thường, e rằng..

    Khi Tống Bội Du đánh giá Tam hoàng tử và Mục Thanh, Mục Thanh cũng đang quan sát Tống Bội Du.

    Hắn với Vân Dương Bá, Tống Cảnh Minh khá quen thuộc, tuy chỉ tình cờ nghe được bọn họ nhắc đến đệ đệ và tiểu thúc, nhưng khi nhắc đến Tống Bội Du, sự kiêu ngạo và nhớ nhung trong mắt họ không phải là giả.

    Mục Thanh đã sớm tò mò người như thế nào mà có thể làm cho cha con Tống gia quan tâm như vậy.

    Dù hôm qua hắn chỉ khen Tống Bội Du để Vân Dương Bá vui vẻ, nhưng cũng không nói trái lương tâm.

    Bất kể là y phục lấm lem hay đôi mắt sưng tấy cũng không che được phong thái tao nhã của công tử Tống gia trên người cậu.

    Hôm nay Tống Bội Du thay y phục phù hợp với thân phận, gấm lụa trên người theo bước chân cậu như biến thành đủ loại màu sắc rực rỡ nhưng không hề diêm dúa, bên hông đeo một miếng ngọc bội trong sáng như chủ nhân của nó, đặt trên nền gấm lụa ngược lại càng trở nên ôn thuận, dịu dàng.

    Tống gia ngọc bích quả thực danh bất hư truyền, Vân Dương Bá như vậy, Tống Cảnh Minh như vậy, Tống Bội Du ở Lê Hoa thôn ba năm vẫn không đánh mất khí chất Tống gia.

    Khoảnh khắc ánh mắt Tống Bội Du và Mục Thanh giao nhau, đều không che giấu sự thưởng thức lẫn nhau, chỉ có Tam hoàng tử như người ngoài cuộc, mơ màng buồn ngủ.

    Tống Bội Du chủ động hành lễ với Tam hoàng tử, lại chào hỏi Mục Thanh, hỏi han việc nghỉ ngơi đêm qua.

    Tam hoàng tử tựa hồ vừa phát hiện ra sự xuất hiện của Tống Bội Du, vội vã mở mắt đánh giá Tống Bội Du, rồi như đã hoàn thành nhiệm vụ, mệt mỏi nheo mắt lại, qua loa lên tiếng: "Ừ."

    Tống Bội Du cảm thấy Tam hoàng tử không nghe cậu nói.

    Mục Thanh không ngạc nhiên lắm, thành thục nói với Tống Bội Du: "Đã làm phiền Bội nhi nhường lại chỗ ở cho chúng ta, đệm giường không biết làm bằng gì, tuy chỉ có một lớp mỏng, nhưng rất mềm mại ấm áp. Chờ khi về Hàm Dương, Bội Nhi nhất định phải để lại cho ta một bộ mới được."

    Tống Bội Du tính nhờ Mục Thanh trông coi Lê Hoa thôn, chút chuyện nhỏ này tất nhiên sẽ không từ chối, hào phóng kể chuyện làm đệm giường cho Mục Thanh và Tam hoàng tử, đầu tiên là lấy vải dày bọc lông gà đã rửa sạch, sau đó khâu lại để lông gà không bị xê dịch. Vậy là có đệm lông vũ rồi.

    Trong mắt Mục Thanh ánh lên sự cảm thán, thấy Tống Bội Du dễ nói chuyện, liền hàn huyên thêm một lúc.

    Hắn trên danh nghĩa là bồi Tam hoàng tử đi giải sầu, nhưng thực tế Tam hoàng tử căn bản không cần hắn, dọc đường đều là hắn nói, Tam hoàng tử thỉnh thoảng "Ừ" một tiếng coi như đáp lại.

    Nếu không phải Mục Thanh quen thuộc Tam hoàng tử từ lâu, biết Tam hoàng tử đối với ai cũng như vậy, tính tình hắn được tu dưỡng tốt, không đã sớm trở mặt rồi.

    Trước đó, Mục Thanh cũng thử nói chuyện với Tống Cảnh Giác, nhưng không hiểu sao Tống Cảnh Giác lại tự nhận đầu óc không tốt nên không nói nhiều, luôn làm mặt lạnh trước mặt người lạ để che giấu bản thân, khó khăn lắm mới nói ba chữ với Mục Thanh.

    Hai người không hợp nhau, nói không đến hai câu đã hết chuyện, không tốt hơn cuộc trò chuyện một chiều của Mục Thanh với Tam hoàng tử là bao.

    Bây giờ thật vất vả mới tìm được người nói chuyện cùng, Mục Thanh nói nhiều hơn hẳn. Tuy lời nói chỉ xoay quanh những cảnh sắc và con người trong thôn nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Có thể thấy mặc dù nói nhiều, nhưng vẫn khắc chế.

    Tống Bội Du dẫn Mục Thanh và Tam hoàng tử đi quanh thôn, đi xem đất ruộng và vườn trái cây Tống gia.

    Quý nhân xuất hành, hộ vệ đã sớm giữ các thôn dân trong nhà, ngoài đường bây giờ cực kỳ trống trải.

    Mục Thanh tự mình lên cây hái táo, để hộ vệ mang ra hồ rửa sạch, đưa cho Tam hoàng tử và Tống Bội Du ăn.

    Trên đường về nhà, Mục Thanh nhẹ nhàng giẫm chân, ngữ khí kinh ngạc: "Ta mới phát hiện đường đi ở Lê Hoa thôn khác biệt như vậy, nhiều người đi qua mà không để lại vết chân, hôm qua ta cưỡi ngựa đi qua cũng không có vết tích."

    Tống Bội Du không tin là bây giờ Mục Thanh mới phát hiện điểm này.

    Liếc mắt thấy Tam hoàng tử cũng ở trên đường, Tống Bội Du lập tức quyết định, cười giải thích: "Đệ ở trong thôn cực kỳ nhàn rỗi, đúng lúc có chút khoáng thạch để giết thời gian, vô tình biết được sau khi trộn khoáng thạch với nước, lúc khô lại trở nên cực kỳ cứng rắn nên đệ gọi là xi măng."

    Không đợi Mục Thanh nói chuyện, Tống Bội Du đột nhiên quay người nói với Tam hoàng tử: "Nếu Điện hạ có hứng thú với xi măng, thì để thần viết lại cách làm cho người."

    Tam hoàng tử không chỉ là trưởng tử của Vĩnh Hòa Đế, cũng là con trai độc nhất, đưa cách làm cho Tam hoàng tử chẳng khác nào đưa cho Vĩnh Hòa Đế. Tuy huynh đệ cậu được Vĩnh Hòa Đế trọng dụng, nhưng cậu vẫn nên cố gắng tăng hảo cảm.

    Huống hồ đưa cách làm xi măng cho Vĩnh Hòa Đế, so với trong tay cậu càng có tác dụng lớn hơn.

    Khóe miệng Mục Thanh đầy ý cười, ánh mắt nhắc nhở nhìn về phía Tam hoàng tử.

    Tam hoàng tử coi như không thấy ý trong mắt Mục Thanh, môi mỏng khẽ mở: "Không cần, quá phiền phức."

    Mục Thanh mạnh mẽ nhắm mắt lại, cố gắng gượng cười với Tống Bội Du: "Ý Điện hạ là không cần tiểu thúc vất vả viết lại cách làm cứ trực tiếp nói với hắn là được. Từ nhỏ hắn đã nhìn qua là không quên, chắc chắn sẽ nhớ kỹ."

    Thần sắc Tống Bội Du khó giải thích được, qua nửa ngày mới mở miệng: "Nghiền quặng đá thành bột, nung nóng rồi cho thêm sắt và đất sét, tỉ lệ cụ thể thần sẽ phái nô bộc báo cho điện hạ."

    "Ngày mai sẽ khởi hành, thứ cho thần không thể tiếp tục tiếp đón." Tống Bội Du hành lễ cáo lui, không để Mục Thanh nói gì đã nhấc chân đi xa.

    Kể cả tượng đất cũng có ba phần hỏa tính, huống hồ là Tống Bội Du từ nhỏ đã được Tống Cẩn Du và Tống gia nâng ở lòng bàn tay nuôi lớn.

    Tam hoàng tử không chút cảm kích, khiến Tống Bội Du đã bất mãn từ lần đầu gặp, bây giờ lập tức dồn lại.

    Dù là hoàng tử, cũng không thể vô tư như vậy, khiến việc cậu nhiệt tình như là đang nịnh bợ hoàng tử vô tâm này vậy, truyền ra sẽ khiến Tống gia mất mặt.

    Mục Thanh ôm đầu, bất đắc dĩ nghiến răng: "Người không thể nói chuyện đàng hoàng hơn sao, như vậy ai mà không tức giận?"

    Trọng Dịch thưởng thức màu sắc đặc biệt bên đường, bị Mục Thanh kéo áo mấy lần, không kiên nhẫn mở miệng: "Ừ"

    Mục Thanh: "..."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...